1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá tước - Cố Dao (72C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23

      “Tôi biết!” Tuy đầu óc còn mơ màng nhưng Tô Lị vẫn thành trả lời.

      “Vậy vì sao em có thể thấy được ấn ký mu bàn tay của Lilith? tại ta nghĩ em nên đầu đuôi việc cho ta biết.”

      Chẳng lẽ Shere muốn cho biết,chính vì cái ấn ký kia mà mới bị xuyên qua đến đây sao? cho biết, đến tìm bức họa này là để quay trở về thế giới của sao?

      biết. Bởi vì chuyện này hề thực tế chút nào.

      Sắc mặt Tô Lị tái nhợt, qua thời gian lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên: “Được, tôi tất cả cho ngài biết.”

      cũng biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng trong nội tâm luôn có thanh nhắc nhở rằng, có thể hết tất cả mọi chuyện cho người trước mặt này biết – bởi vì chính là Shere.

      Cuối cùng, Tô Lị hề giấu giếm chuyện đến từ tương lai và hết tất cả cho Shere biết. Mới đầu còn lo lắng Shere cảm thấy điều này vô lý mà tin mình, nhưng lại kinh ngạc rằng sau khi nghe xong, Shere hề biểu lộ ra chút biểu cảm ngoài ý muốn nào.

      đến từ thế giới tương lai - Shere nghĩ đến đây lại khẽ cười, Huyết Tộc bọn họ đều sống từ thế kỷ XII đến thế kỷ XIX, nhân loại từ thế kỷ XXI đến thế kỷ XIX cũng chẳng phải là điều ngoài ý muốn.

      “Shere, dường như chiếc nhẫn trong tay của ngài chính là điểm mấu chốt có thể tháo gỡ được bí của bức tranh này, cho nên tôi rất cần hỗ trợ của ngài.”

      “Em muốn ta giúp em lấy sáu chiếc nhẫn còn lại?”

      “Đúng vậy.”

      Huyết Tộc có tất cả mười ba tộc, trong đó có bảy tộc thuộc Mật đảng. Mà chiếc nhẫn đeo tay Shere chính là tượng trưng cho thân phận Thân Vương của Mật Đảng.

      Bảy chiếc nhẫn, ấn ký mang hình dáng số bảy tay Lilith, điều này chứng tỏ tồn tại mối quan hệ mật thiết nào đó. Có vẻ như ấn ký mu bàn tay của Lilith chính là mấu chốt cuối cùng để Tô Lị có thể trở về thế giới của mình, vì vậy việc làm đầu tiên của chính là thu thập được sáu chiếc nhẫn để bỏ vào ấn ký.

      Hơn nữa, theo như lời của Cleves thời điểm Lilith biến mất chỉ để lại mỗi bức họa này. Có lẽ nếu giải mã được bí của bức họa này có thể tìm được nguyên nhân mà Lilith đột nhiên biến mất.

      Đến khi đó, có thể quay trở về thế giới của mình, mà Shere cũng có thể tìm thấy Lilith – người mà , vì vậy đây chính là cuộc giao dịch mà cả hai bên cùng có lợi.

      “Ta có thể giúp em lấy sáu chiếc nhẫn còn lại. Nhưng trong khoảng thời gian này, em phải ở cùng chỗ với ta, hiểu chưa?” Đây phải là lời đề nghị, mà chính là mệnh lệnh!

      Trời sinh Shere mang theo bản chất quý tộc, ở trong thế giới của mình, cần thiết phải hỏi ý kiến của người khác, cũng cần thiết phải nhận được đồng ý của bất luận kẻ nào. Chỉ cần ra lệnh ai được phép cự tuyệt.

      Nếu muốn phá vỡ được bí của bức họa này nhất định phải lấy được nhẫn của sáu vị thân vương còn lại. Hơn nữa, những vị Thân Vương này đều là những ma cà rồng cầm quyền có thân phận cao quý, Tô Lị căn bản biết người nào là Thân Vương của Mật Đảng.

      Cho dù Tô Lị có biết những người này là ai, nhưng nếu đột nhiên chạy tới muốn nhẫn của bọn họ chắc chắn là ngay cả nhẫn còn chưa được nhìn thấy bị bọn họ hút máu mà chết rồi.

      Cho nên, rất cần giúp đỡ của Shere, nếu như ở bên cạnh Shere, có lẽ trong lúc người này cao hứng bảo vệ . Tô Lị cân nhắc lợi ích lát rồi mới gật đầu đáp ứng.

      “Được, thành giao!”

      ***

      bộ lễ phục bằng ren màu đen xuất trước mặt Tô Lị, đưa tay vuốt lên bộ lễ phục, dùng vẻ mặt khó hiểu ngước nhìn Shere.

      ngươi Shere mặc bộ âu phục quý tộc màu đen, đầu đội chiếc mũ dạ, trong tay cầm cây quyền trượng. thể phủ nhận ngày hôm nay, khí chất quý tộc trời sinh của Shere lại càng tăng thêm mười phần soái khí.

      “Ngài muốn ra ngoài sao?”

      “Em cũng cùng ta.”

      Shere ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, tay trái lấy ra cái đồng hồ bỏ túi, nhàn nhã : “Cho em hai phút. Nếu qua hai phút em chưa thay xong quần áo ta thay giúp em.”

      Tô Lị chán nản, từ khi nào Shere lại trở nên vô lại như vậy chứ? Hay là từ trước đến giờ vẫn luôn biết gì về ta?

      “Hai phút làm sao mà đủ? Ngài có biết quần áo quốc các ngài mặc lên người rườm rà lắm hay ? Tôi...”

      “Thời gian trôi qua hai mươi giây.” Shere liếc mắt nhìn đồng hồ trong tay, nhanh chóng cắt đứt những lời vô nghĩa của Tô Lị.

      Tô Lị tức giận trừng mắt nhìn bộ dáng tươi cười nhàn nhã của Shere, sau đó quay vào bên trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất xưa nay chưa từng có thay xong bộ đầm ren.

      Bộ váy lễ phục từ ngực dài đến tận gót chân, bên ngoài còn được phối hợp với áo khoác , tuy có vẻ bảo thủ nhưng mất gợi cảm, kích cỡ của bộ váy vô cùng phù hợp với dáng người của Tô Lị.

      Thấy Tô Lị bước ra với bộ đầm ren màu đen, Shere khẽ cười, đứng lên : “Bộ váy này quả thực rất thích hợp với em.”

      mái tóc dài gợn sóng tùy ý thả rối tung vai, khuôn mặt nhắn trang điểm, tuy tính là tinh xảo, nhưng bị bôi bôi trét trét phấn lên mặt nên đem đến cho người khác cảm giác vô cùng tự nhiên, làn da trắng nõn hề có chút khuyết điểm nào.

      “Lại đây.” Shere hướng về phía ngoắc tay lại.

      Tô Lị nhấc làn váy lên, tới chỗ Shere bằng đôi chân trần.

      Shere kéo Tô Lị để ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy lược giúp chải lại mái tóc dài đen nhánh.

      Động tác này của Shere làm cho Tô Lị có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của trong gương, quả nhiên động tác vô cùng ôn nhu cùng cẩn thận.

      Shere nhàng quấn tóc của Tô Lị lên, sau đó dùng món đồ trang sức gắn lông chim cố định tóc lại, động tác cũng khá thuần thục.

      “Trước kia, ta cũng từng giúp Lilith... quấn tóc.”

      Trong lúc Tô Lị cảm thán trong lòng rằng tay nghề của Shere quá mức thành thạo, giống như biết được thuật đọc tâm, lên tiếng giải thích với .

      Tô Lị trầm mặc hồi, sau đó cười gật đầu: “Được rồi, nhìn rất đẹp.”

      Sau đó Shere đột nhiên lấy ra mảnh vải màu đen và trắng, quấn quanh cổ của Tô Lị, rồi còn thắt cái nơ bướm xinh đẹp.

      “Em phải bảo vệ cổ của mình cho tốt. Cũng đến giờ chúng ta phải .”

      Tô Lị nhìn cái nơ bướm cổ mình, cái này có thể bảo vệ cổ cho sao? Nhưng phải ở trước mặt người này, cổ của mình khó có thể bảo vệ sao?

      “Đại nhân có cần tôi theo ?” Ryan Lane đột nhiên tiến vào, gõ gõ cửa hỏi.

      cần, ngươi cứ ở đây. Tiệc tối ngày hôm nay thích hợp cho ngươi xuất .”

      “Vâng.” Ryan Lane gật đầu, sau đó quay người ra ngoài.

      Tô Lị đứng dậy, khoác tay lên cánh tay của Shere, khẽ hỏi: “Chúng ta chỗ nào vậy?”

      “Lâu đài của Cleves.”

      Điều này lại càng làm cho Tô Lị khó hiểu, vì sao Ryan Lane lại thích hợp xuất ở lâu đài của Cleves.”

      Hai người vừa xuống dưới lầu đột nhiên Alar xuất : “, từ giờ trở muốn này ở cùng với chúng ta sao? Em đồng ý!”

      “Alar, nghe đây, đây là chuyện ta quyết định, ngươi thể phản đối được.”

      “Nhưng em thích ta.”

      “Alar, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chút, ta có thể đáp ứng thực điều kiện của ngươi ngay bây giờ.”

      Alar vui mừng : “Vậy được, em đồng ý để này ở lại đây, nhưng có thể cho em cùng đến bữa tiệc tối hôm nay ?”

      “Đương nhiên có thể.” Thấy vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Alar, Shere dừng lại chút rồi thêm câu: “Hôm nay ta đến tham gia buổi dạ tiệc của phu nhân Kerry.”

      Khi nghe được câu tiếp theo của Shere, vẻ mặt hưng phấn của Alar nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Em ghét lão thái bà Kerry kia.”

      Shere khẽ cười, cố ý hỏi: “Em còn muốn cùng ?”

      “Em nữa! Em chờ trở về!”

      Shere cười cười, đứng dậy, lần nữa lấy cánh tay Tô Lị khoác vào tay của mình, sau đó ra ngoài.

      “Vừa rồi có phải ngài cố tình lừa gạt Alar ?” Trong xe ngựa, Tô Lị ngẩng đầu hỏi Shere ngồi phía đối diện.

      Shere nghe vậy chỉ khẽ cười: “Đương nhiên là phải. Chuyến lần này của chúng ta chính là để lấy nhẫn. Chiếc nhẫn của Josie dễ dàng lấy được, nhưng vấn đề nằm ở Cleves.”

      “Vì sao? phải các ngài là bằng hữu của nhau sao?”

      “Chúng ta là bằng hữu với nhau. Nhưng vấn đề phải ở Cleves, mà là nằm phu nhân Kerry – mẹ của Cleves.”

      Quyền trượng





      [​IMG]


      Chương 24

      Edit: Trana

      Beta: linhlunglinh

      Trong đại sảnh hoa lệ rộng lớn là từng nhóm thân sĩ mặc tây trang và giày da, cùng với những nữ sĩ quý tộc tao nhã cao quý. Đây chính là lần thứ hai Tô Lị tham gia tiệc tối của quý tộc quốc.

      Đây là buổi tiệc tối của quý tộc cho nên Tô Lị có hơi lo lắng chút, dù sao lúc trước dối với phu nhân Mia Bergen rằng gặp được bằng hữu người Trung Quốc, cho nên sang nhà người đó ở vài ngày.

      Nếu lúc này gặp được phu nhân Mia Bergen và nhìn thấy ở chung chỗ với Shere, biết phu nhân Mia Bergen nghĩ như thế nào? Dù sao bà cũng có ấn tượng tốt đối với bộ dạng đẹp mắt của Shere, hơn nữa bà vẫn luôn tiếc nuối việc Tô Lị rời .

      Tô Lị nhìn lướt qua những người trong đại sảnh, lần này số người tham dự cũng nhiều như buổi tiệc tối tổ chức ở nhà Josie lần trước, nhưng Tô Lị có cảm giác rất kỳ quái.

      Sợ hãi.

      Đúng! Chính là sợ hãi, những người nơi này khiến cho Tô Lị có cảm giác sợ hãi khó hiểu.

      “A, ngươi ngửi thấy ? Có hương vị của loài người .”

      “Phải ? Nơi này của chúng ta có loài người vào được sao?”

      “Đúng vậy... Ta cũng ngửi thấy được hương vị thơm, ta còn chưa được nếm qua hương vị máu nào thơm như vậy đâu!”

      “......”

      Tô Lị tự giác kéo cánh tay Shere chặt, vẻ mặt của những người ở nơi này đều tràn đầy ý cười nhìn . Tô Lị cảm giác phải bị ăn tươi nuốt sống bình thường, nhưng loại cảm giác này khiến cảm thấy thoải mái.

      Shere cúi đầu nhìn nhìn Tô Lị, thấp giọng : “Em được rời khỏi ta nửa bước, tại ở trong này... toàn bộ đều là Ma cà rồng!”

      Cảm nhận được người bên cạnh khẽ run lên, Shere cúi xuống ấn môi của mình in xuống môi nụ hôn.

      Trước mặt mọi người tuyên bố là người của mình, đây chính là thể ham muốn chiếm hữu thể nghi ngờ.

      Rất kỳ quái là Tô Lị được Shere hôn như vậy liền nhanh chóng an tâm, tại bên người còn có Shere, nghĩ đến đây còn sợ hãi nữa.

      Ở đằng xa, Josie cùng Cleves nhìn thấy hai người họ như vậy liền mang theo nụ cười đầy thâm ý đến gần họ.

      Cleves : “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?”

      Nhưng sau khi chào hỏi qua loa với Shere, Josie liền nhanh chóng cầm lấy tay Tô Lị và đặt lên đó nụ hôn, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười thiên chân vô tà nhìn Tô Lị : “Chúng ta lại gặp mặt rồi, tiểu thư Lily.”

      Tô Lị khẽ mỉm cười ôn nhu với Joise, nhưng sắc mặt lại lập tức chuyển biến, bày ra bộ dáng hung ác, dùng sức rút tay về.

      “Shere, ta nghĩ tới ngươi mang ấy cùng!” Giọng điệu chế nhạo của Clever vang lên, nhìn Tô Lị bên cạnh Shere, dù sao yến hội này phải là nơi mà loài người có thể tham gia.

      có việc gì, dẫn theo ấy cũng mất thể diện.”

      Shere rất thoải mái, giọng điệu giống như : có việc gì, ta mang sủng vật của ta dạo phố mà thôi.

      Clever nhìn bộ dạng giống như mèo của Tô Lị, quay sang cười với Shere: “Bảo vệ cho tốt người phụ nữ của ngươi, dù sao nơi này cũng là yến tiệc của Ma cà rồng.”

      Shere chỉ cười mà , việc của mình đến lượt người khác quan tâm.

      “Josie, ngươi có mang nhẫn theo ?” Shere quay đầu hỏi Josie.

      “Nhẫn? Nhẫn Thân vương của tộc Toreador sao? Trưởng lão có việc nên cầm rồi.”

      Shere cúi đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Clever hỏi: “Clever, vậy nhẫn của ngươi đâu?”

      Clever giơ tay lên. Chiếc nhẫn đeo tay Clever cũng giống như nhẫn của Shere, ánh lên màu đỏ quang: “Nhẫn của ta ở đây. Ngươi muốn nhẫn Thân vương của Mật đảng làm gì?”

      “Về sau ta giải thích cho các người, nhưng tại ta cần nhẫn của các ngươi.”

      “Shere thân ái muốn cái gì sao ta có thể cho?” Clever cười cười, muốn tháo nhẫn tay xuống, nhưng thanh nữ tính kịp thời vang lên làm động tác của ta bị dừng lại.

      “Clever, đợi chút.”

      nữ sĩ quý tộc với mái tóc dài thẫm màu, tay cầm quạt ren, ước chừng ba mươi tuổi, người mặc bộ váy hoa lệ bước tới.

      Ba người đồng thời giật mình, Clever xoay người: “Mẫu thân đại nhân”

      Shere cùng Josie tháo mũ dạ xuống, khẽ cúi người trước vị nữ sĩ quý tộc kia: “Phu nhân Kerry.”

      Tô Lị bị cách xưng hô của bọn họ làm cho có chút ngạc nhiên, người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi này lại là mẹ của Clever sao? Cũng chính là lão thái bà trong miệng Alar?

      Nếu như nghe thấy xưng hô của họ đối với người này, nhất định cho rằng vị phu nhân này là chị của Clever, bởi vì bà còn quá trẻ đẹp.

      Phu nhân Kerry mang theo vẻ mặt chán ghét nhìn lướt qua Shere, quay đầu với Cleves: “Cleves, đây là nhẫn Thân Vương của tộc Malkavian chúng ta, sao con có thể tùy tiện giao cho người khác!”

      Clever có chút bất đắc dĩ: “Mẫu thân đại nhân, Shere là bạn tốt của con, con chỉ cho mượn nhẫn mà thôi, có gì đáng ngại! Cho dù có chiếc nhẫn này con vẫn là Thân Vương của tộc Malkavian, huống chi Shere cũng là trong những Thân Vương của Mật Đảng.”

      “Cho dù trong những Thân vương của Mật Đảng thế nào, cũng thể thay đổi được dòng máu loài người ti tiện chảy trong người .”

      Shere đứng bên giống người thường có việc gì, tao nhã cầm rượu đỏ bên cạnh, mỉm cười nhìn họ, dường như những câu chuyện của họ hề liên quan đến mình.

      Cao ngạo, ngang ngược, sắc bén, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tô lị đối với phu nhân Kerry.

      tóm lại, Tô lị thích bà, thích thái độ của bà đối với Shere, thích cách thức chuyện của bà, thích bà thái độ khinh thường người khác.

      “Clever, nghe đây. đồng ý của ta, con được cho bất cứ ai mượn nhẫn, nhất là Huyết tộc mà trong người có chảy dòng máu đê tiện của nhân loại.”

      “Mẹ! Đủ rồi!” Clever nghe được câu kia của bà liền tức giận, lớn tiếng quát phu nhân Kerry.

      Tiếng quát của Clever làm cho đại sảnh ồn ào nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía họ.

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn về phía Shere, nhưng chỉ thấy mở miệng tươi cười, làm cho bàn tay của cầm cái ly rượu chân dài tự giác cầm chặt lại.

      Thế nhưng Clever lại ở trước mặt mọi người lớn tiếng quát bà, điều này làm cho phu nhân Kerry cũng có chút giận giữ: “Chẳng lẽ mẹ sai sao? Mẹ của chính là loài người đê tiện!”

      “Ào...!”

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 25

      Phu nhân Kerry vừa dứt lời chất lỏng từ đầu bà chảy xuống, Tô Lị còn nghe được tiếng hít thở mạnh của mọi người xung quanh. Mọi người đều mở to hai mắt nhìn cùng với biểu cảm thể tin nhìn Tô lị.

      “Chúa ơi! Nhân loại này làm cái gì vậy?”

      “Oh! My! God!”

      “Tối hôm nay ta đừng nghĩ có thể bước ra khỏi lâu đài này.”

      Phu nhân Kerry ngẩng đầu, thể tin nổi nhìn hắt rượu mình, đôi mắt đỏ co rút lại: “Clever, sao con có thể cho phép nhân loại tham gia bữa tiệc tối?”

      “Mẹ, con xin lỗi!”

      Hai mắt phu nhân Kerry trừng to, gao gắt nhìn Tô Lị, móng tay màu đỏ đột nhiên biến dài, răng nanh ở khóe miệng cũng dài ra, bộ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

      Tô Lị có chút sợ hãi, chiếc ly chân dài trong tay cũng rớt xuống đất.

      Vừa rồi cũng biết mình lấy dũng khí từ đâu, nhưng khi nghe xong lời của phu nhân Kerry, nhất thời máu nóng dồn lên não, cho nên cầm ly rượu đỏ hắt thẳng vào đầu bà ta.

      Phu nhân Kerry lộ ra bộ dáng của ma cà rồng, rang nanh dài ra nhào về phái Tô Lị

      Tô Lị hoảng sợ lùi ra phía sau, khi phu nhân Kerry muốn bắt lấy Tô Lị, đột nhiên cánh tay trắng nõn giơ ra bắt được cổ tay của bà ta.

      có lỗi, người này là do ta mang đến, quản lí tốt là sai lầm của ta, lần này ta phải hướng phu nhân xin lỗi rồi!”

      “Mau đem bàn tay dơ bẩn của ngươi buông ra!”

      “Chuyện này chỉ sợ ta thể đáp ứng được rồi!”

      Phu nhân Kerry muốn thoát khỏi tay Shere, nhưng lại hoàn toàn vô ích. rằng Shere cần dùng bao nhiêu khí lực cũng có thể khiến cho bà thể nhúc nhích, đứa mà ma cà rồng cùng loài người sinh ra sao có thể có được lực lượng như vậy? Quả nhiên có rất điều mà bọn họ thể đoán trước được.

      “Thế nào? Thân vương Venture muốn vì loài người đê tiện kia mà vi phạm vào điều cấm kỵ của ma cà rồng chúng ta sao?”

      Shere trả lời mà bàn tay nắm lấy cổ tay phu nhân Kerry lại dần tăng them lực, hai con mắt màu tím xinh đẹp cũng dần chuyển thành đỏ đậm.

      Khi nhìn thấy ánh mắt của Shere, hai mắt bà ta cũng nhất thời co rút lại, cả thân thể trở nên cứng ngắc. Trong lúc phu nhân Kerry sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ thẫm như máu của Shere bà ta bị ngã ngồi sàn từ lúc nào biết, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Shere.

      giây đó... bà ta vô cùng sợ hãi.

      Sau khi Shere buông tay bà ta ra đôi mắt khôi phục lại màu sắc như ban đầu, khóe miệng vẫn luôn tươi cười từ đầu đến cuối: “ xin lỗi quấy rầy bữa tiệc này!” Lời của Shere giống như có chuyện gì xảy ra!

      Tô Lị đứng phía sau Shere cũng biết phát sinh chuyện gì, nghi ngờ nhìn phu nhân Kerry. Vừa rồi, có phải Shere làm gì bà ta hay ?

      So với nhóm ma cà rồng kia tận mắt nhìn thấy được biến hóa của Shere lại vô cùng sợ hãi. Về sau khi nhớ lại tình huống lúc này, dù chỉ là giây nhưng chắc chắn sợ hãi trong lòng bọn họ cũng trở thành những ký ức vô cùng mới mẻ.

      Nhưng ngay sau đó, trong đại sảnh tràn ngập những thanh nghị luận.

      “Chúa ơi! Đại nhân Shere ra tay giúp đỡ nhân loại?”

      “Nhưng nhân loại đó là ai?”

      “Chẳng lẽ là người trong lòng của đại nhân Shere?”

      “Cái gì? ! Ta tin! Ta thích đại nhân Shere lâu như vậy rồi, ta tin ngài ấy thích nhân loại!”

      “Nhân loại chỉ là đồ ăn của chúng ta, chừng nhân loại kia chỉ là món đồ ăn của ngài ấy mà thôi!”

      Lời này vừa vang lên làm cho ít các thiếu nữ Huyết Tộc thở phào nhõm. Trong cảm nhận của bọn họ đại nhân Shere vô cùng cao quý, ngài ấy làm sao có thể thích nhân loại đê tiện được!

      Lúc này, từ trong góc của đại sảnh lại truyền ra giọng : “Các để đồ ăn của mình chạy loạn ở ngoài sao?” Tuy nhiên những lời này ngay lập tức bị các thiếu nữ hưng phấn phản bác, và cuối cùng cũng bị vùi lấp trong đám người.

      Cleves đến đỡ phu nhân Kerry vẫn chưa hoàn hồn đứng dậy: “Mẹ có sao ?” Lúc này, hai ánh mắt của bà ta vẫn trống rỗng, cả ngày được lời nào.

      “Ta nghĩ chúng ta phải rồi!” Shere thèm nhìn biến hóa của phu nhân Kerry và vẫn cười cách lạnh nhạt, xoay người ôm Tô Lị chuẩn bị rời .

      Clever thấy vậy liền tiến sát lại vào tai Shere: “Ta thử giải thích với mẹ, khi bà ấy đồng ý ta đưa nhẫn cho ngươi!”

      “Ta chờ!”

      Shere biết Clever là người con rất nghe lời mẹ. Nếu phu nhân Kerry đồng ý Claver tuyệt đối thể dễ dàng đưa cho chiếc nhẫn đó cho mình.

      Còn Clever Shere lại rất tín nhiệm. Shere tin tưởng Clever nhất định thuyết phục phu nhân Kerry. Cho nên mình chờ!

      Shere cầm lấy cánh tay của Tô Lị để cho vòng vào cánh tay mình, nhóm ma cà rồng vây quanh bọn họ thấy thế đều tự giác lùi sang hai bên, hình thành lối cho hai người họ qua.

      Suốt con đường này Tô Lị phải nhận vô số ánh mắt chăm chú của cả trăm ma cà rồng, điều này làm cho sơ hãi vô cùng. Nhất là mấy ánh mắt ghen tỵ của những huyết tộc, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ chết hàng ngàn lần rồi.

      Tô Lị lo sợ... nếu như có Shere ở bên cạnh mình có khi nào bọn họ sớm lột da , nhai xương , uống máu của rồi hay ? Tô Lị nghĩ đến đây nhịn được nuốt xuống ngụm nước miếng, cắm cúi dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      Bỗng nhiên Josie từ phía sau đến gần hai người họ: “Shere, Lily, ta cùng các ngươi.”

      Bên trong xe ngựa, từ đầu tới cuối Josie vẫn chồng cằm, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Tô Lị. Trong ánh mắt của Josie hề che dấu vẻ tán thưởng dành cho .

      “Josie, nếu ngươi thu hồi lại ánh mắt của ngươi ta giúp ngươi móc nó ra và cất dùm ngươi.” Lúc Shere những lời này, khuôn mặt của vẫn duy trì vẻ tươi cười, nhưng lại làm cho Josie sởn hết gai ốc.

      Thấy vẻ mặt đáng của Josie, Tô Lị nhìn được mà cười thành tiếng.

      Nghe thấy tiếng cười của , hai người trong xe ngựa đều đồng loạt quay đầu nhìn phía Tô Lị. Thấy ánh mắt của bọn họ, Tô Lị vội vàng ngừng cười và ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      giả bộ ho vài tiếng, vờ nghiêm túc nhìn bọn họ: “Hình như phu nhân Kerry thích Shere, tại sao vậy?”

      phải phu nhân Kerry thích Shere mà bà ấy thích nửa dòng máu của loài người trong cơ thể Shere. Thứ mà bà ấy chán ghét nhất chính là nhân loại. Điều quan trọng hơn, tuy Shere là bán Huyết Tộc nhưng lại có sức mạnh cường đại hơn những Huyết Tộc bình thường. Đó cũng chính à điều mà bà ta phải kiêng kỵ Shere.

      Khó lắm Josie mới có được những giây phút chuyện đứng đắn như vậy, nhưng đột nhiên lại bị Shere chèn thêm câu: “Phải ?”

      Khi trán Tô Lị đầy vạch đen nhìn về phía Shere bổ sung thêm câu: “Ta còn tưởng điều bà ta chán ghét nhất chính là nửa dòng máu của loài người trong cơ thể ta chứ!”

      “Ha ha, đây là lần đầu tiên ta thấy được có người dám đối xử như vậy với vị phu nhân Kerry ai bì nổi kia! nhất định được phu nhân Kerry nhớ rất kỹ đấy!”

      “Ngài đừng nữa, lúc đó tôi bị hù sắp chết rồi!”

      “Lá gan của cũng nha, vậy mà lại dám xuất tại bữa tiệc tối cùng với Shere.”

      Nếu như biết đây là bữa tiệc tối của Huyết Tộc thà tình nguyện để Shere hút máu còn hơn là đến tham gia bữa tiệc đáng ghét đó.

      “Tôi chỉ muốn ra ngoài để để ngắm nhìn thế giới mà thôi!” Tô Lị biết gì nên bèn lấy câu lúc trước mà Shere từng với .

      “Ha ha...” Josie cười ta, sau đó liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, các ngươi muốn lấy nhẫn của Thân Vương làm gì?”

      Shere nghiêng đầu nhìn Josie : “Ngươi còn nhớ bức họa mà khi Lilith biến mất để lại ?”

      “Tất nhiên là nhớ! Lilith là đẹp nhất ta từng thấy, chuyện của ấy như thế nào làm sao ta có thể quên được!” Dường như người nào đó quên vài câu chuyện huyền thoại người Lilith, vậy còn lộ ra bộ dáng vô cùng đắc ý.

      Chương 26

      bức họa của Lilith có ấn ký hình số bảy, mà viên kim cương những chiếc nhẫn Thân Vương lại vừa vặn tương xứng với ấn ký đó!”

      Josie khó hiểu hỏi: “Ấn ký nào? Tại sao ta thấy ấn ký nào?”

      “Nếu phải có Lily ta cũng vĩnh viễn thể biết được điều này.” Shere liếc nhìn Tô Lị.

      Được rồi... cuối cùng đề tài cũng lại rơi xuống đầu . Tô Lị gì mà chỉ tựa đầu lên thành xe, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ.

      Josie hỏi tiếp: “Vậy nếu bỏ nhẫn vào ấn ký kia phát sinh chuyện gì?”

      Shere lắc đầu : “Có lẽ giải đáp được nguyên nhân mà Lilith biến mất!”

      Josie cúi đầu trầm tư lúc rồi : “ tại, trưởng lão bên ta ở Milan, ta đến đó lấy nhẫn giúp ngươi.”

      “Hy vọng là thế!” Shere nghiêng đầu cười khẽ, trong mắt lại là vẻ ưu sầu mà ai có thể nhìn ra được.

      Dường như tình hề đơn giản giống như trong tưởng tượng...

      Từng Thân vương của Huyết tộc đều có lãnh địa riêng, cũng như bản thân là Thân vương Venture quản lý toàn bộ Luân Đôn của Quốc. Những Huyết Tộc ở địa phương khác đến đây kiếm ăn đều phải được đồng ý của Shere, và đương nhiên cũng có thể mặc kệ.

      Các Thân Vương khác cũng như vậy, địa phương Josie quản lý là thành phố Milan của Italy, còn của Cleves là thành phố München của nước Đức.

      “Khi đó dường như tôi nhìn thấy trí nhớ của Lilith.” Đột nhiên lúc đó Tô Lị lại nhàng ra câu kia.

      ...

      Thời tiết có chút lạnh lẽo, ẩm ướt, bầu trời xám xịt. Trận mưa buổi sáng làm cho cả con đường mát lạnh.

      “Eggers, xem em có thể sống bao lâu nữa?”

      Dưới bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nhàng nhưng mang theo chút tình cảm nào.

      lẳng lặng bước từng bước con đường xám gắt. Mái tóc đen dài gơn sóng dài đến ngang eo, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp chút biểu cảm, có ai biết lúc này suy nghĩ điều gì!

      người đàn ông với dáng người cao gầy, hai tay đeo găng tay màu trắng, nhìn được gương mặt, đến bên cạnh , giọng của ta vô cùng dễ nghe với : “Vĩnh hằng, em có thể sống cuộc sống vĩnh hằng!”

      cười lạnh: “Em bao giờ tin tưởng vào từ ‘vĩnh hằng’, nó mơ hồ ràng, mà những thứ có thực làm cho em có cảm giác an toàn.”

      “Ta luôn ở bên cạnh em, Lilith. Chỉ cần nơi đâu có em ta ở đó.” Lần này Eggers ra từ ‘vĩnh hằng’, bởi vì nó làm cho có cảm giác an toàn.

      Lilith ngẩng đầu nhìn Eggers, môi lộ ra nụ cười chân thực nhất của ... và hình ảnh đó cứ như thế dừng lại với gian và thời gian xung quanh...

      ...

      “Eggers, ngươi muốn rời xa ta?” Huyết trượng trong tay Litlith lóe lên ánh điện đỏ thẫm, phát ra tiếng vang "Ầm ầm” vì phẫn nộ cực điểm của .

      “Lilith... xin lỗi!”

      Lilith nhìn Eggers đứng phía xa, dưới chân là hàng ngàn thi thể, khuôn mặt vẫn mơ hồ như trước, người khác thể thấy được sắc mặt của ta, nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được ưu thương.

      Trong khí tràn ngậm mùi máu tươi, Eggers đứng đối diện với Lilith, mà lúc này bên người ta dần xuất đám ma cà rồng Ma Đảng, những ma cà rồng vẫn luôn muốn đưa Lilith vào chỗ chết.

      “Eggers!!! Ngươi phản bội ta!!!”

      Thanh tràn ngập phẫn nộ của Lilith vang vọng khắp bầu trời, qua thời gian rất lâu mà vẫn chưa dứt...

      .....

      Tô Lị nằm chiếc giường mềm mại đột nhiên ngồi bật dậy, vuốt cái trán đầy mồ hôi và vài sợi tóc dính má sang bên.

      Lần này là lần thứ mấy mơ đến giấc mơ này? Vẫn là cơn ác mộng như vậy, hết lần này đến lần khác làm cho sợ hãi mà tỉnh dậy giữa đêm khuya.

      Từ khi cho chiếc nhẫn của Shere vào ấn ký bức tranh kia trừ những hình ảnh ngắn ngủi xuất lúc đó, ngày nào cũng mơ thấy cơn ác mộng giống nhau. Mỗi lần như vậy đều bị giọng phẫn nộ của Lilith làm cho bừng tỉnh.

      Tô Lị rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra giữa Lilith và người đàn ông tên Eggers đó! Vì sao Eggers lại đột nhiên phản bội Lilith? Nhưng đáng tiếc là lần nào cũng chỉ có thể nhìn thấy hai hình ảnh đó, mà mỗi lần đều thể nào nhìn thấy khuôn mặt của Eggers.

      “Vẫn là cơn ác mộng đó sao?” biết từ khi nào Shere xuất trong phòng của Tô Lị. vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo lại, tao nhã nâng ly cà phê lên nhấp ngụm, liếc mắt nhìn Tô Lị ở giường chuẩn bị thay quần áo và hỏi.

      Tô Lị cởi quần áo đến nửa vội vàng quay đầu nhìn về phía Shere vẫn thảnh thơi ngồi uống cà phê, nghiến răng nhiến lợi : “Shere, tôi, , thay, đồ!”

      “Ta biết, em cứ tiếp tục , ta nhìn đâu!”

      Tô Lị lập tức đen mặt, tức giận lấy tay chỉ ra ngoài cửa: “ tại, ngài, lập tức, , ra, ngoài, cho, tôi!”

      Nhưng Shere lại lấy tốc độ như sét đánh kịp bịt tai xuất giường của Tô Lị, cả người cao lớn của đè nằm xuống giường.

      “Lúc nãy em lại mơ thấy giấc mộng cũ sao?”

      Toàn bộ cơ thể của bị Shere kiềm giữ thể động đậy. Hai mắt Tô Lị mở to vì Shere đột nhiên xuất mà giật mình, lúc này chỉ có thể ngơ ngác mà gật đầu: “Ừ!”

      “Tốt lắm!”

      Shere xong liền buông tay ra rồi đứng lên và xoay người ra ngoài cửa, để lại mình Tô Lị ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Tô Lị thay xong quần áo và vệ sinh cá nhân, liền xuống dưới lầu, lúc này Shere và Alar thong thả ngồi cái bàn rất dài trong nhà ăn.

      Thấy đến, Ian liền nhanh chóng kéo chiếc ghế dối diện với Shere mời ngồi xuống và mang bữa sáng lên cho .

      Lúc này Tô Lị mới quan sát Shere ngồi phía đối diện với mình, hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, đoán khoảng cách giữa bọn họ cũng phải hơn mười thước.

      Alar ngồi ở bên cạnh Shere, vẫn hề có ý tốt liếc nhìn cái. Được rồi, ở lâu đài của Shere này cũng được khoảng thời gian, thỉnh thoảng đều phải nhận những ánh mắt xem thường và vài lời châm chọc của Alar, cho nên giờ coi như miễn dịch với cậu nhóc, cũng may là mặc dù lúc trước Ryan Lane có chút thành kiến với nhưng dạo gần đây thay đổi ít. Đối với Tô Lị khi phải ở trong toàn lâu đài của ma cà rồng mà có thể nhìn và chuyện với con người duy nhất là Ryan Lane làm cho trong lòng được an ủi ít.

      Tòa lâu đài của Shere rất lớn, có hơn mười gian phòng giống y như nhau, điều này làm cho Tô Lị khi mới đến phải chịu khổ ít. Mỗi lần trở về phòng của mình, đều phải mở từng phòng ra xem phòng nào là phòng của .

      Bên trong lâu đài còn có tòa nhà Barlow mang phong cách như hoa viên, ở đó có đủ loại hoa tường vi trắng, thỉnh thoảng Shere đến đó uống trà chiều.

      thân là vị bá tước đại nhân tôn quý, thân vương huyết tộc cao quý, nhưng trong tòa lâu đài của lại vắng vẻ đến dọa người. Điều này làm cho tòa lâu đài rộng lớn càng thêm lạnh lẽo buồn tẻ. Cộng thêm Tô Lị vừa mới đến cả tòa lâu đài chỉ có đúng 7 người.

      Thấy Ian bưng bữa sáng đặt lên bàn, liền ngẩng đầu cười : “Cảm ơn , Ess.”

      “Ta là Ian.”

      “Ess.” Lúc đó đứng bên cạnh Shere cũng lên tiếng, tỏ vẻ ấy mới chính là Ess.

      Tô Lị xấu hổ cười. Trước kia trong lớp của cũng có cặp chị em sinh đôi, nếu như bình thường cho dù là thai song sinh cùng trứng chăng nữa nhất định có vài đặc điểm khác nhau. Nhưng là hai chị em song sinh trước mắt , cho dù là ngoại hình, tính cách, hành vi hay cách chuyện đều giống nhau như đúc. chỉ biết Ian là chị, Ess là em, bình thường đều thể phân biệc được ai là chị ai là em, nên chỉ có thể gọi tên bọn họ dựa cảm giác của mình mà thôi.

      Ngay lúc đó, giọng chế giễu của Alar liền vang lên: “ là loài người ngu ngốc!”

      Tô Lị vẫn cúi đầu ăn, thèm để ý đến cậu nhóc.

      “Clever gọi điện Joise trở về từ Milan.” Shere đột nhiên .

      “Ngài ấy có mang nhẫn về ?”

      biết. Nhưng giọng của Cleves có chút kỳ quái, lát nữa chúng ta đến lâu đài của Joise, Cleves cũng ở đó.”

      “Tôi biết rồi.” Tô Lị gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn hỏi: “Shere, ngài có biết Eggers là ai ?”

      biết!”

      Shere cũng biết người đó là ai sao? Tô Lị có chút buồn rầu. Nếu như biết người đó là ai ít nhất bọn họ có thể tìm người này để hỏi vài chuyện liên quan đến Lilith rồi!

      Chẳng lẽ Eggers cũng biến mất giống như Lilith? Qua những cơn ác mộng đó Tô Lị có thể nhìn thấy được người này có quan hệ với Lilith, hơn nữa dường như Lilith rất thích Eggers, khó trách khi nhắc đến đến tên người đó thái độ của Shere lại tốt, dù sao người ta cũng lả tình địch của Shere kia mà!

      Dùng xong bữa sáng, Tô Lị và Shere liền lên xe ngựa đến đến tòa lâu đài của Joise.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 27

      Khi hai người họ đến nơi Cleves ở đó được vài ngày, trong ánh mắt của ta còn ý cười ôn nhu mà thay vào đó lại là vẻ mặt ưu sầu.

      “Cleves, Joise đâu?” Shere thấy Joise ở cùng Cleves nhíu mày hỏi.

      “... Các ngươi theo ta.” Cleves trầm mặc hồi, sau đó xoay người .

      Cleves mở cửa căn phòng u ám của Joise ra, căn phòng này cũng giống căn phòng của Shere, cửa sổ to sát mặt đất cũng bị rèm cửa che phủ thừa kẽ hở, tia ánh sáng mặt trời nào chiếu vào phòng.

      Lúc này Joise nằm giường, yên bình ngon giấc giống như cậu nhóc.

      Shere nhìn Joise cái, sau đó lại quay sang nhìn Cleves: “Ta nghĩ là ngủ!”

      Nghe Shere , nỗi buồn trong mắt Cleves càng dày đặc: “Ta nghe Katy sau khi Josie từ Milan trở về liền tiến vào trạng thái hôn mê.”

      phải là đến hôn mê kỳ sao?”

      Cleves lắc đầu: “Ta kiểm tra rồi, phải Joise trong hôn mê kỳ. Về phần nguyên nhấn khiến cho hôn mê tạm thời ta tìm ra được.”

      Ánh mắt Shere có chút biến đổi, từ từ đến bên giường của Josie, nhìn ta lúc rồi hỏi: “Khi Josie trở về, có mang nhẫn về hay ?”

      Bằng hữu của mình đột nhiên bị hôn mê biết khi nào tỉnh, vậy mà Shere lại còn quan tâm đến chiếc nhẫn có mang về hay chưa! Hành động này của Shere làm cho Tô Lị thể nào hiểu được.

      “Ta biết, nhưng lúc đó ta thấy nhẫn của đâu cả.”

      Shere cúi đầu suy nghĩ lúc rồi : “Ta vào trong giấc mộng của Josie. Cleves, ta cần giúp đỡ của ngươi.”

      “Ngươi muốn ta cùng ngươi vào giấc mộng của Josie?”

      , ta muốn ngươi ở lại đây với Lily. khi vào trong giấc mộng của người khác mà ra ngoài trong vòng hai giờ đồng hồ thể ra được nữa. mình ta tiến vào mình, trước tiên ngươi cứ ở đây với ấy .”

      “Chuyện này rất nguy hiểm, ta cùng ngươi !” Ai biết được thằng nhóc Joise này làm ra giấc mộng quỷ quái nào chứ!

      “Cứ để ta làm là được rồi!”

      Shere xong liền dứt khoát đưa tay để lên trán của Joise, ánh sáng màu trắng cùng với cơn gió lớn mãnh liệt đột nhiên xuất , lâu sau Shere ở trong phòng biến mất còn bóng dáng.

      Thời gian cừ từng phút trôi qua làm cho cho lo lắng trong lòng Tô Lị ngày càng mãnh liệt. Tô Lị ngẩng đầu nhìn Cleves ngồi đối diện, trong mắt ta dường như cũng có chút bất an.

      “Bọn họ có chuyện gì chứ?”

      Thấy Tô Lị cũng lo lắng như mình, sắc mặt Cleves liền thả lỏng, mỉm cười với : “Đương nhiên rồi, tin tưởng vào thực lực của Shere sao?”

      Tuy Cleves như vậy, nhưng biết chuyện vào giấc mộng của người khác là điều rất nguy hiểm. Nếu vượt qua thời gian quy định chỉ Josie bao giờ tỉnh lại mà có thể Shere cũng bị giam cầm trong giấc mộng mãi mãi!

      Đột nhiên Tô Lị đứng dậy, nghiêm túc : “Cleves, ngài phải giúp tôi việc!”

      Cleves nhìn Tô Li dùng ánh mặt kiên định nhìn mình, ta tiếp mà chờ .

      “Cleves, ngài hãy giúp tôi vào giấc mộng của Josie, tôi muốn vào trong đó.”

      Ánh mặt Cleves có chút kinh ngạc, sau đó lại cười : “ cho rằng Shere vào trong đó để chơi sao?”

      “Nghe đây Cleves, tôi đùa đâu! Tôi muốn vào trong giấc mộng của Josie.”

      “Lily, xin lỗi, ta giúp được đâu. Chúng ta thể biết được tên nhóc Josie mơ thấy giấc mộng cổ quái như thế nào. Chuyện này rất nguy hiểm. vào đó chỉ trở thành gánh nặng cho Shere thôi!”

      “Tôi tự bảo vệ chính mình! Ngài giúp tôi vào !” Tô Lị dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Cleves.

      Cleves nhìn lúc, sau đó đành thở dài: “Shere giết ta mất!”

      Cũng giống như Shere, Tô Lị đưa tay mình để lên trán Joise, biết trong miệng thầm chú ngữ gì, khi ánh sáng chói mắt và gió lớn xuất nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Khi mở mắt ra phát bản thân mình đức ở nơi vô cùng u.

      Bốn phía xung quanh đều tối đen như mực, hề có tia sáng nào làm cho Tô Lị thể nhìn thấy đường , vì vậy chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà về phía trước.

      Shere ở đây? Trong lòng Tô Lị vô cùng lo lắng.

      Đột nhiên đằng phía trước xuất vài tia sáng le lói, khi tiếp tục đến nơi đó ánh ánh sáng ngày càng mạnh làm Tô Lị vô cùng mừng rỡ và vội vàng chạy về phía trước.

      Khi Tô Lị ra khỏi nơi tối đen ra trước mắt lại là gian màu xám.

      bầu trời xám xịt, bốn phía bóng người, xung quanh chỉ là đống phế tích màu xám.

      Khi ngẩng đầu lên, rốt cuộc bây giờ mới thấy được Shere bầu trời. Lúc này khôi phục bộ dáng ma cà rồng, mái tóc trắng dài theo gió tung bay nổi bật nền trời xám ngắt.

      tại Shere đưa lưng về phía Tô Lị, phía trước cầm cái ô bằng ren, ta mặc bộ quần áo lolita, khuôn mặt vô cùng đáng y như nữ sinh.

      Bởi vì bọn họ ở giữa trung nên Tô Lị thể nghe được hai người cái gì, chỉ có thể ngửa đầu theo dõi hành động kế tiếp của bọn họ.

      đến nước này mà ngươi còn chịu giao nó ra sao?”

      Shere nhìn mang bộ dáng đáng trước mặt, khóe miệng ta chảy máu, người có rất nhiều chỗ bị thương nhưng vẫn ngoan cố chịu giao chiếc nhẫn ra cho Shere.

      “Nếu ngươi giết ta, ngươi phạm vào điều cấm kỵ dám giết hại đồng tộc, ngươi khẳng định giết ta sao?”

      “Ma Đảng và Mật Đảng vốn luôn ngừng tranh đấu, cho dù ta giết ngươi chắc chắn phải chịu lệnh liệp sát đâu.”

      (Lệnh liệp sát: Là trừng phạt đuổi giết tha của toàn bộ Huyết Tộc dành cho ma cà rồng phạm vào điều cấm.)

      lolita đột nhiên cười lạnh: “Nếu như ta đoán sai đại nhân Kreis Clark Troy Trask, cũng chính là cha của ngươi vì con người mà giết hại đồng tộc, sau đó bị hạ lệnh liệp sát cho nên mới chết đúng ?”

      “Chuyện này có quan hệ với ngươi!”

      “Mẹ của ngươi là nhân loại, sau khi sinh ngươi vì mất màu quá nhiều mà chết! Đúng rồi, sau đó ngươi còn được ma nữ Lilith xinh đẹp tuyệt luân trong truyền thuyết kia cứu. Ngươi lại rất thích ta, nhưng đáng tiếc Lilith lại thích người khác. ngờ ma nữ kia cho ngươi lời nào mà đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, điều này làm cho người vô cùng đau lòng, lại còn suýt nữa chết. Những điều này ta sai chứ?”

      Shere đột nhiên bật cười: “Hóa ra ngươi có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, có phải ngươi dùng phương pháp này để đối phó với Josie đúng ? Ngươi nhìn thấu nội tâm , sau đó phá tan phòng ngự của , rồi thôi miên để vào trạng thái hôn mê... Nhưng đáng tiếc là chiêu này của ngươi lại vô dụng với ta rồi!”

      Tuy rằng những điều lolita này đều là , nhưng nội tâm của Shere vô cùng cường đại, kẻ nào có thể khống chế được.

      Đột nhiên đàn dơi xuất từ trong tay Shere rồi hướng thẳng đến chỗ lolita kia, bao vây cả người ta lại.

      “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi lại muốn cướp nhẫn của Josie?”

      “Ta là Feiya, ngươi hãy nhớ cho kỹ tên của ta. Còn nguyên nhân vì sao ta lại muốn chiếc nhẫn này đến lúc đó ngươi tự nhiên biết!” lolita tên là Feiya quả nhiên là con vịt mạnh miệng, cho dù ta bị đàn dơi vây chặt bên trong nhưng tính cách cao ngạo vẫn hề thay đổi.

      Khi thấy chiếc nhẫn người mình bay đến chỗ Shere, Feiya mới có chút nóng nảy: “Ngươi mau trả nhẫn lại cho ta! Đây là thứ ta muốn giao cho chủ nhân!”

      “Ngươi nghĩ ta đưa cho ngươi sao? Chủ nhân? Xem ra chủ nhân của ngươi dạy cho ngươi cách ăn rồi. Ngươi lấy đồ của người khác mà bây giờ còn bắt người khác trả đồ lại cho ngươi sao?”

      Nguyên lại đằng sau này còn có chủ nhân. Nhưng tại Shere cũng có hứng thú điều tra chủ nhân của ta là ai, nếu lấy được nhẫn việc khẩn cấp lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

      Shere phất tay để đàn dơi bay . Khi cả người được giải thoát khuôn mặt Feiya liền lên vẻ giảo hoạt, đột nhiên ta bay thẳng xuống hướng đến chỗ Tô Lị. Feiya xuất đằng sau Tô Lị, tay bắt lấy tay , còn tay kia nắm cổ .

      Shere vẫn luôn xoay lưng với Tô Lị nên biết xuất ở đây, nhưng ngay từ đầu Feiya phát được .

      Shere khẽ nhíu mày, tại sao lại ở đây? là quá ngu ngốc!

      Nếu như lúc này Tô Lị bị Feiya thôi miên rồi khống chế trong tay rất phiền toái.

      “Ngươi tên là Tô Lị phải ?”

      Chương 28

      Tô Lị ngơ ngác... hình như chưa giới thiệu tên mình cho này bao giờ nha!

      “Tô Lị, mau bịt tai lại, đừng nghe những gì ta !” Đột nhiên giọng của Shere từ trong trung truyền đến.

      Nhất thời Tô Lị cảm thấy đầu đầy vạch đen, đây là lỗ tai chứ giống như mắt, sao có thể nhắm lại dễ dàng như vậy được.

      “Ngươi có tin ta có thể nhìn thấu nội tâm của ngươi ? Nhất là những ký ức khiến ngươi trở nên yếu ớt nhất.”

      “Thuật đọc tâm? là thành viên của Ma đảng?”

      “Ha ha, thuật đọc tâm? Nhân loại các ngươi quá là dung tục, đây là ta lợi dụng nội tâm yếu ớt của người khác để khống chế họ, ngươi có muốn thử chút ?”

      có thể từ chối sao?

      “Tô Lị! Chết tiệt! Em mau bịt lỗ tai lại cho ta!”

      Tô Lị kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Shere: “Shere, vừa rồi ngài vừa những lời thô tục nha!” Tô Lị bất ngờ, giống như vừa phát được đại lục hoàn toàn mới.

      Shere ôm trán, đầu hơi đau. Sao lại có người có chỉ số thông minh thấp đến như vậy chứ?

      Feiya khẽ cười, đưa tay để lên trái tim của Tô Lị.

      lát sau, đột nhiên khuôn mặt tươi cười của Feiya lên vẻ khó hiểu, lông mày cũng nhăn thành đống.

      Trống rỗng!!! Nội tâm của này lại hoàn toàn trống rỗng! Ngoại trừ việc mình có thể nhìn thấy tên của này, những thứ khác đều thể nhìn được.

      đời này ngoại trừ chủ nhân, vậy mà có người thứ hai mà thể nhìn thấu nội tâm sao? Mà người này chỉ là nhân loại bình thường?

      Nghĩ đến đây, bàn tay của Feiya vẫn để cổ Tô Lị liền tự động bóp mạnh hơn. người như vậy nên để ta còn sống đời này được!

      Tô Lị cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, vì thế vội vàng đưa tay kéo bàn tay cổ mình ra. Shere cũng phát ra điều bất thường, muốn tiến lên cứu , nhưng chiếc vòng Sắc vi chữ thập đeo cổ tay Tô Lị lại đột nhiên lóe lên hào quang, Thập Tự Giá chiếc vòng cũng biến thành thanh Thập Tự Kiếm.

      Tô Lị nắm chặt Thập Tự Kiếm chém về phía Feiya. ta thấy thế vội vàng buông tay và nhảy lên trung né tránh công kích của Tô Lị, tuy vậy nhưng cánh tay vẫn xuất thêm vết thương vô cùng sâu.

      Feiya cầm ô đứng lơ lửng trung, khỏi kinh ngạc nhìn Tô Lị đứng dưới mặt đất: “Ngươi là huyết săn?”

      Tô Lị cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn thanh Thập Tự Kiếm đột nhiên xuất trong tay mình. Vừa rồi cũng biết cỗ năng lượng đột nhiên xuất trong người mình đến từ nơi nào. Lúc đó chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, rồi nguồn năng lượng đó đột nhiên xuất , tiếp theo tay có thêm thanh Thập Tự Kiếm.

      Rồi bỗng nhiên thanh Thập Tự Kiếm lại hóa thành Thập Tự Giá trở về chiếc vòng tay Tô Lị, mà lúc này, sức lực toàn thân Tô Lị như bị hút cạn, làm chống đỡ nổi nên ngã ngồi xuống mặt đất.

      Shere vội vàng đến bên người hỏi: “Em sao chứ?”

      Tô Lị ngẩng đầu lên nhìn Shere, nhưng ngay cả sức để chuyện cũng có, vì thế chỉ đành nhàng lắc đầu.

      “Ma cà rồng cùng với huyết săn? Quả là kết hợp tuyệt hảo. Hôm nay cứ chơi đến đây thôi, về sau chúng ta nhất định gặp lại.” Feiya nhìn hai người cười , sau đó xoay người biến mất giữa trung.

      Shere cũng vội vàng ôm lấy Tô Lị : “Sắp hết thời gian rồi, chúng ta phải ra ngoài thôi.”

      ***

      “Tại sao Lily vẫn chưa tỉnh lại? ấy bị Feiya thôi miên chứ?”

      " ấy sao đâu!”

      “Vậy tại sao ấy tỉnh lại? Chẳng lẽ ấy chết rồi?”

      “Josie, ngươi có thể câm miệng lại được ?”

      “Nếu như Lily thể tỉnh lại được nữa, vậy ta có thể tranh thủ lúc Shere có ở đây mà vụng trộm hút máu Lily được ?”

      “...”

      Được rồi, đến lúc này Cleves biết gì nữa.

      Khi nghe những lời này của Josie rốt cuộc mí mắt của Tô Lị cũng khẽ động đậy. Khi mở hai mặt ra, đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt đáng của Josie từ từ tiến tới gần mình.

      “Josie, ngài hãy thu hồi răng nanh của mình lại , nó làm tôi sợ đấy.”

      Josie ngơ ngác, khi nhìn kỹ lại và thấy tỉnh liên cười lớn, sau đó xoay người với Cleves: “Ngươi thấy chưa! Ta muốn để ấy tỉnh chiêu này là hữu dụng nhất mà!”

      Cleves vẫn thèm gì. Vừa rồi tin rằng nếu Tô Lị tỉnh chắc chắn Josie hút máu của , tuyệt đối sai được!

      Tô Lị ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh liền phát mình nằm giường của Josie, ở đây ngoại trừ Josie và Cleves ra nhìn thấy bóng dáng Shere đâu cả.

      “Shere đâu rồi?”

      muốn đến chỗ các trưởng lão hỏi số việc nên bảo chúng ta ở lại đây chăm sóc cho .” Cleves .

      Shere yên tâm giao cho hai người bọn họ sao? Vừa nãy nếu tỉnh lại có lẽ Josie hút hết máu của mất rồi!

      “Đúng rồi, tại sao Josie lại bị hôn mê vậy?”

      “Cái này ...” Josie dùng ngón tay gãi gãi cằm, ánh mắt xa xăm : “Sau khi ta trở về từ Milan đột nhiên có tên là Feiya xuất . Ta nghe đó vài câu, sau đó ta giống như bị thôi miên rồi tiến vào trạng thái hôn mê. Còn những chuyện về sau ta nhớ gì nữa.”

      “Đúng rồi! Ta nhớ là ta có mơ giấc mơ, trong giấc mơ đó có , Shere và Feiya, ngoài ra ta còn cảm thấy có người nữa. ta luôn ở trong bóng tối theo dõi mọi chuyện, ta thể nhìn được khuôn mặt của cho nên cũng biết người đó là ai. Nhưng ta có thấy được thanh Thập Tự Kiếm của .” đến đây, Josie đưa khuôn mặt của lại gần sát vào mặt Tô Lị hỏi: “ là Huyết Săn sao? Tại sao ta lại chưa từng gặp qua Huyết Săn nào yếu như ?”

      Tôi cũng chưa từng thấy qua ma cà rồng nào yếu như ngài đấy! Tô Lị cụp mi xuống, thầm nghĩ trong lòng.

      đưa tay đẩy khuôn mặt đáng đến đáng ghét của Josie ra, câu: “Tôi phải huyết săn!” Sau đó liền rơi vào trầm tư.

      Trong đầu chất đầy nghi vấn làm cho Tô Lị có chút đau đầu, suy nghĩ mãi vẫn có lời giải, Tô Lị đành ngã xuống giường vùi đầu vào chăn bông.

      của Ma đảng. người thần bí trốn trong chỗ tối. Bản thân ràng phải huyết săn, thế nhưng lại có thể biến Sắc Vi Chữ Thập thành thanh Thập Tự Kiếm...

      tại đầu của Tô Lị như muốn nổ tung. Những chuyện kỳ quái làm cho cảm thấy nghi ngờ quá nhiều, điều này khiến nội tâm của Tô Lị càng ngày càng lo lắng.

      biết Shere có biết những chuyện này hay ??? Tô Lị mơ mơ màng màng suy nghĩ đủ mọi chuyện, bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào hay.

      Thấy Tô Lị cứ thế vùi đầu vào ổ chăn mà ngủ, Josie quay đầu hỏi Cleves: “Bên cạnh chúng ta có Huyết Săn, chuyện này có vấn đề gì chứ?”

      “Ngươi vậy là có ý gì?”

      con sâu còn có thể dẫm bẹp tên Lily này, cho dù lúc đó vận khí của vô cùng tốt khi có thể trốn thoát khỏi tay người của Ma Đảng, nhưng cũng thể thay đổi rằng quá yếu. Đối với bọn họ tồn tại của hề có nửa điểm uy hiếp.

      “Trong giấc mộng đó, ta có thể cảm giác được lực lượng của Lily. Trong cơ thể của Lily có lực lượng vô cùng cường đại, nhưng biết vì sao lực lượng đó lại bị phong ấn. Nếu như Lily là huyết săn, khi lực lượng này thức tỉnh, đối với chúng ta ấy địch nhân rất khó để giải quyết. Nhưng giờ dường như ấy thể nào khống chế lực lượng này. Ngay cả khi Sắc Vi Chữ Thập biến thành Thập Tự Kiếm cũng làm ấy hao tổn hết toàn bộ năng lượng. tại Lily rất yếu!”

      Josie luôn bày ra dáng vẻ bất cần đời, nay đột nhiên lại vô cùng nghiêm túc. Điều này làm cho Cleves thể suy xét những lời phân tích của Josie.

      “Chúng ta vẫn nên chờ Shere trở về rồi tính tiếp, dù sao ta cũng biết nên quyết định như thế nào!”

      Trực giác của Josie rất chính xác. Tuy bề ngoài Lily như nhân loại bình thường, hoặc vô cùng yếu ớt chăng nữa, nhưng ai có thể chắc chắn lực lượng trong người Lily bao giờ thức tỉnh. Cẩn thận vẫn là hết.

      ***

      Bên ngoài tòa lâu đài u ám thần bí đột nhiên bị xáo động bởi đàn quạ. Xung quanh tòa lâu đài được bao quanh bởi ngọn núi , bốn phía đều mảnh yên tĩnh, mỗi khi cơn gió lạnh thổi qua đều làm tăng thêm vẻ trầm.

      Feiya chống chiếc ô ren xuống nền đất đến trước cửa tòa lâu đài. Sau khi cất chiếc ô mới đưa tay đẩy cửa vào.

      Thấy Eggers chống đầu tựa vào ghế ngủ, Feiya định thừa dịp ngài chú ý lẻn về phòng mình, nhưng giọng êm tai đột nhiên vang lên phía sau , làm cho phải dừng bước chân lại: “Feiya, ngươi vừa đâu?”

      Cả người Feiya cứng đờ, chậm chạp xoay người lại: “Ha ha ha... Chủ nhân...”

      “Tại sao cả người ngươi lại có vết thương?” Khi Eggers mở mắt ra liền nhìn thấy cả người Feiya dính đầy máu, làm cho ta khỏi cau mày.

      “Vết thương này... sắp lành rồi!” Feiya cười ngượng, quơ quơ cánh tay bị thương ra trước mặt Eggers.

      Feiya thấy Eggers vẫn trầm mặc nhìn mình liền ý thức được lúc này tâm tình của ngài được tốt, cho nên vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi chủ nhân, ngài biết ! Hôm nay ta có gặp được giống như ngài. Dù có làm cách nào ta cũng thể nhìn thấu nội tâm của đó. Thiếu chút nữa là ta có thể giết ta rồi!”

      ? Chuyện này cũng thú vị.”

      Feiya thấy cuối cùng Eggers cũng hơi tươi cười, làm cho thầm thở phào.

      “Mà điều thú vị hơn chính là này là Huyết Săn, nhưng cùng ta còn có Thân vương Ventrue - Shere Ander Clark Troy Trask. Ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng, tổ hợp như vậy rất thú vị đúng ?”

      Shere – bán huyết tộc được Lilith vô tình cứu khi từ Ma giới trốn sang Nhân Giới. ma cà rồng chỉ dùng mười năm để trưởng thành sống cùng với Lilith mấy trăm năm.

      Dường như suy nghĩ của Eggers bay về nơi nào đó, trong miệng lại thầm: “Đúng... rất thú vị.”

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 29.

      Sau khi rời khỏi tòa lâu đài của Shere, bất tri bất giác Tô Lị lại đến ngôi nhà mà lần đầu tiên đến nơi này. Dường như lúc này phu nhân Mia Bergen vẫn còn ngủ.

      Tô Lị ngồi ngoài bậc thềm lúc mới đứng lên gõ cửa. lát sau cánh cửa liền mở ra, người mở ai khác ngoài Ada.

      Tô Lị gật đầu chào Ada: “Ada, lâu gặp.”

      “Tiểu thư Lily?” Ada ngạc nhiên nhìn Tô Lị.

      “Đúng là tôi đây, tôi có thể vào nhà được ?”

      “Đương nhiên rồi.” Ada vội vàng mở cửa to ra để Tô Lị vào.

      gần tháng Tô Lị trở về ‘ngôi nhà’ này của mình, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đơn diện trong ngôi nhà nhiều hơn lúc trước. Nhà của phu nhân Mia Bergen, trừ Ada ra còn người nào khác, khó khăn lắm phu nhân mới nhận làm con nuôi, vậy mà lại lựa chọn rồi khỏi đây để đến với người độc khác.

      Sau khi con của phu nhân Mia Bergen qua đời, chồng của bà cũng theo con , chuyện này đối với bà là đả kích vô cùng lớn! Hai người thân mình thương nhất đều chết, chỉ còn mỗi mình bà sống độc suốt quãng đời còn lại, cảm giác này còn khó chịu hơn chết rất nhiều.

      hiểu sao... đột nhiên Tô Lị lại nghĩ tới Shere.

      Shere sống cuộc sống bất tử, chắc chắn cũng phải trải qua tình huống nhìn người mình chết , mà mình lại già chết. biết lúc đó tâm tình của như thế nào?

      Đột nhiên Tô Lị lại cảm thấy đau lòng thay cho phu nhân Mia Bergen: “Bây giờ phu nhân vẫn còn ngủ sao?”

      “Đúng vậy, nếu phu nhân biết tiểu thư Lily trở về nhất định rất vui.”

      “Được rồi... Ada, cần với phu nhân tôi có ghé qua đâu.”

      “Hả? Vì sao? Phu nhân rất nhớ , rất muốn gặp đấy.”

      “Nếu phu nhân biết tôi trở về nhưng sau đó tôi lại , tôi nghĩ phu nhân càng buồn. Nếu vậy thà cho phu nhân biết còn hơn, phu nhân cảm thấy thất vọng, tiếp tục sống cuộc sống thường ngày..."

      “...”

      Ada trầm mặc lời nào mà chỉ nhìn Tô Lị, làm cho đành cười gượng: “Tôi còn có chút việc ở bên kia. cứ vào nhà trước , khi nào có dịp tôi quay về đây.”

      Tô Lị xong liền vội vàng xoay người .

      Khi Tô Lị rời khỏi nhà của phu nhân Mia Bergen, đột nhiên cảm thấy cơn gió lạnh thổi tới. Đúng vậy, bây giờ là tháng mười , lúc trước khi đến đây là tháng chín. Bất tri bất giác ở đến thế giới này được hai tháng rồi.

      ...

      “Mary, thể nào, bây giờ mà còn làm ở đây sao?”

      “Tất nhiên! Tôi cũng còn cách nào khác.”

      sợ tên giết người kia sao? Chị em của tôi nghỉ hết rồi, bây giờ tôi cũng quyết định làm nữa.”

      “Lá gan của cũng quá rồi, tôi thèm sợ mấy chuyện ma quỷ đó đâu. Chắc chắn là có người giả thần giả quỷ thôi.”

      “...”

      Giết người? Ma Quỷ? Tháng 11?

      Tô Lị giật mình, vậy mà quên mất chuyện quan trọng này! Hai người vừa rồi chắc chắn là kỹ nữ rồi!

      Tô Lị xoay người, đến gần hai lúc nãy.

      xin lỗi, hai vị xin đợi chút.” Tô Lị bước nhanh ngăn cản trước mặt hai người họ.

      Mary nhìn mặc bộ đồ của quý tộc chắn trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, thế giới này đúng là công bằng.

      Ngược lại với Mary, Djayna đứng bên cạnh lại vô cùng thân mật hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì sao?”

      “Tôi có thể mạo muội hỏi thăm tên của hai vị ?” Tô Lị bày ra khuôn mặt tươi cười, cố gắng làm cho mình trở nên dễ gần.

      “Tôi tên là Djayna Vici, còn ấy tên là Mary Jeanette Kelly, xin hỏi tiểu thư hỏi chuyện này để làm gì?”

      Tô Lị lắc đầu: “ có chuyện gì đâu. Tôi vui khi có thể quen biết được hai vị, tôi tên là Tô Lị.”

      “Tôi có cảm giác vinh hạnh gì khi quen biết tiểu thư quý tộc như đâu!” Mary liếc nhìn Tô Lị, tức giận .

      Mary Jeanette Kelly... sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Đây là tên của minh tinh Hollyeood sao? Tô Lị thầm nghĩ trong đầu, trí nhớ về cái tên này cũng được ràng lắm.

      “Hai người hiểu lầm rồi, ra tôi phải quý tộc gì hết. Hai người ở chỗ nào vậy?”

      “Nhà của hai chúng tôi ở cuối con hẻm này, nếu tiểu thư để ý hãy đến chơi nhé.” Khi Vici những câu này, Mary vội vàng kéo ống tay áo của , Vici nhìn Mary cái mới bừng tỉnh, tiếp: “ xin lỗi, chỗ đó hình như thích hợp với tiểu thư cho lắm.”

      sao đâu, lần sau khi có thời gian tôi đến thăm các .”

      Tô Lị chuyện cùng hai người lúc. Bây giờ mới từ từ hiểu được số chuyện, và cũng xác định được vài chuyện trong lòng .

      “Buổi tối hai chúng tôi đến quán bar, có muốn ?” Mary phát tên Tô Lị này hề có tính cách kiêu căng ngạo mạn như những vị tiểu thư quý tộc khác, cho nên địch ý đối với giảm ít, ngược lại còn rất hảo cảm với Tô Lị.

      Tô Lị lắc đầu, khéo léo từ chối rồi rời . Trước khi , cũng quên trao đổi phương thức liên lạc của mình với bọn họ.

      ***

      Khi Tô Lị trở về, Shere thảnh thơi uống trà chiều trong hoa viên, bàn là khay bánh với rất nhiều loại bánh, điểm tâm ngọt, hay các loại hoa quả được trang trí tinh xảo. Tô Lị rất muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, đấy mới là cuộc sống quý tộc chân chính!!!

      Theo như biết, bình thường đàn ông thích những món bánh ngọt, nhưng tại sao người này lại thích ăn đồ ngọt như vậy?

      “Em trở về?” Shere cầm cái ly tinh xảo lên nhấp ngụm trà, lại vừa khéo nhìn thấy Tô Lị. Shere nhìn , chỉ vào chỗ bên cạnh : “Em muốn ngồi cùng ?”

      Tô Lị cũng hề khách sáo, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Shere.

      Shere vừa khoát tay Ryan Lane đứng cách đó xa hiểu ý, nhanh chóng mang cho Tô Lị theo ly trà.

      “Đây là loại trà Kỳ Hồng nổi tiếng của Trung Quốc bọn em, mới nhập vào Luân Đôn mấy ngày trước. Em nếm thử xem.”

      Có phải loại trà nổi tiếng hay cũng biết. Dù sao đối với tinh hoa văn hóa của Trung Quốc cũng có nhiều hiểu biết lắm. Tô Lị cầm ly trà lên uống hớp, mặc dù có hương vị đậm đà, nhưng cảm thấy khác mấy so với những loại trà thông thường.

      Nhưng vì muốn làm mất mặt đất nước của mình, Tô Lị cười : “Quả nhiên là hổ danh là trà nổi tiếng của Trung Quốc, hương vị tầm thường.”

      Nghe Tô Lị vậy, Shere cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, quả nhiên là tệ.”

      Tô Lị liếc nhìn Shere cái, cười cái gì mà cười! đâu có sai đâu! Văn hóa uống trà của Trung Quốc nổi tiếng nhất thế giới đấy!

      “Đúng rồi! Shere, tôi cần ngài giúp tôi việc.” Tô Lị lấy địa chỉ mà Mary để lại cho , đưa lại cho Shere: “Đây là mà hôm nay tôi gặp được.”

      Shere nhướn mày, nhận lấy mảnh giấy trong tay Tô Lị: “Mary Jeanette Kelly, địa chỉ: Phố Dorset Street số 3307a...”

      “Ngài có biết tên ‘Jack the Ripper’ ?” Tô Lị hỏi. Shere ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn .

      tại Jack giết 4 kỹ nữ, mà người thứ năm bị sát hại tiếp theo chính là Mary Jeanette Kelly.”

      Shere chống cằm, khẽ cười : “Ừm... Ngay cả những chuyện này mà em cũng biết?”

      “Ở thế kỷ XXI tôi có tìm hiểu qua câu chuyện của ‘Jack the Ripper’. Sau khi sát hạt 5 kỹ nữ biến mất. Mary chính là người thứ năm mà giết. Nếu tôi biết trước được chuyện này thể mặc kệ mà cứ ngồi xem ấy bị sát hại như vậy được. Cho nên tôi muốn giúp ấy.”

      “Vậy em có biết ‘Jack the Ripper’ là ai ?”

      Tô Lị lắc đầu : “Tôi biết.”

      Truyền thuyết về ‘Jack the Ripper’ luôn là , cho đến thế kỷ XXI, mọi người vẫn biết được người này là ai.

      “Tô Lị, nghe này. Có số việc phải người thường như em có thể nhúng tay vào. Tốt nhất là em đường đụng vào vụ án của ‘Jack the Ripper’.” Shere thu lại khuôn mặt tươi cười, đột nhiên nghiêm túc .

      Biết có người chết, lại chết cách quá tàn nhẫn, muốn ngồi im làm gì làm được. Mỗi người đều có quyền được sống, cho dù kỹ nữ là tầng lớp thấp nhất cũng có quyền được sống. Tô Lị nhớ tới câu cuối cùng của Mary khi chia tay ban nãy: “ gọi là Tô Lị phải ? dễ mến như , tôi rất thích.”

      Mary là người đầu tiên câu ‘thích’ khi đến thế giới này. Vậy mà lại phải miễn cưỡng xem Mary như người qua đường sao?

      “Nhưng có lẽ sau khi chúng ta cứu được Mary lịch sử được thay đổi! chừng còn có thể mang tên ‘Jack the Ripper’ đó ra trước pháp luật!” Ý tưởng của Tô Lị quá hồn nhiên rồi...

      Shere nhìn Tô Lị, im lặng lúc rồi : “Ta chỉ lo lắng sau khi em biết được chân tướng việc tiếp thu nổi.”

      Khi Shere vậy, hiểu sao trong lòng Tô Lị lại mọc lên loại cảm giác bất an khó hiểu.

      Ngày 7/11, Tô lị tìm đến nhà của Mary. Đó là phòng trọ cũ kỹ, hết con hẻm vắng vẻ là tới.

      Khi Tô Lị đến bắt gặp Mary tiễn người đàn ông về. Hai bọn họ với nhau vài lời, rồi hôn hôn hít hít vài cái người đàn ông đó mới chịu rời . Lúc đó, Mary mới nhìn thấy Tô Lị đứng cách đó xa.

      Mary vẫy vẫy tay ý bảo đến gần, rồi lại hỏi: “Sao lại ở đây?”

      “Tôi đến thăm .” Tô Lị ra vẻ tự nhiên về phía Mary.

      vào ! Nhưng phòng hơi bừa bộn đấy.”

      Đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, căn phòng đập vào mắt Tô Lị quả là có chút bừa bộn.

      Ánh lửa lập lòe treo tường cũ kỹ cũng đúng lúc xua đuổi phần hơi lạnh. Chăn gối giường cũng vứt lung tung, ràng có dấu vết trải qua trận vận động, mặt bàn cũng thoát khỏi...

      Trong lúc nhất thời, Tô Lị biết nên ngồi ở đâu, cho nên đành phải đứng ở đấy.

      ở đây mình sao?”

      “Đương nhiên, những người làm loại nghề này đều ở mình.” Mary rất tự nhiên trả lời.

      có muốn rời khỏi chỗ này ?”

      “Rời khỏi?” Mary cười trào phúng: “Làm sao có rời khỏi đây? Những loại người giống như tôi, cả đời nhất định chỉ có thể sống như vậy. Vừa rồi cũng chứng kiến rồi đấy, có cảm thấy tôi ghê tởm ?”

      Tô Lị cười : “Nếu tôi chán ghét , tôi cũng bước vào căn phòng này đâu.”

      Nghe Tô Lị như vậy, Mary bật cười: “Ha ha, quả nhiên là tôi ngày càng thích .”

      “Vậy có muốn đến chỗ tôi ở vài ngày ?” Tô Lị thẳng mục đích hôm nay đến đây.

      Cánh tay Mary đưa lên miệng để hút thuốc, nghe Tô lị vậy liền buông xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Lị hỏi: “Vì sao?”

      “À... Mười ngày nữa chính là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời đến dự. Nhưng tôi rất thích , nên muốn đến ở với tôi trước vài ngày.” Tô Lị bịa đại lí do rất buồn cười, nhưng ngoài ý muốn Mary lại tin lời .

      “Cũng được, tôi cũng muốn xem cuộc sống của quý tộc là như thế nào!”

      “Vậy tốt quá, chúng ta nhanh .”

      “Bây giờ luôn sao? Ngày mai , thời gian gấp quá rồi.” Mary vẫn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý đâu!

      Ngày mai là 8/11 rồi, vẫn còn thời gian. Nghĩ vậy, Tô Lị liền đồng ý: “ thành vấn đề. Vẫn là địa chỉ lúc trước tôi đưa cho đấy. Hy vọng ngày mai hai chúng ta được gặp lại.”

      Tô Lị có vẻ rất vui mừng. Sau khi chào từ biệt Mary liền vội vàng xoay người , nhưng lại cẩn thận đụng phải cái bàn ngay đằng sau...

      chiếc vòng cổ bằng bạc rớt xuống đất. Tô Lị muốn cúi người nhặt lên, đột nhiên Mary từ phía sau giành trước bước, nhặt chiếc vòng cổ lên.

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn Mary, phát dường như ấy hơi kích động.

      Tô Lị vội vàng : “ xin lỗi!”

      Mary lắc đầu: “Đây là di vật mà mẹ của tôi để lại, nó cũng là bùa hộ mệnh của tôi, lúc nào tôi cũng phải mang nó theo bên người. Vì thế nên lúc nãy tôi mới khẩn trương như vậy.” Mary xong liền cất chiếc vòng vào trong túi.

      Tô Lị gật đầu với Mary rồi rời . Khi qua con ngõ , gió lạnh thấu xương thầm tiến vào bên trong lớp áo dầy, làm cho khỏi rùng mình cái. Thời tiết ở quốc dường như ngày càng trở lạnh rồi!

      đưa tay kéo sát hai vạt áo lại, khuôn mặt lạnh buốt lại lộ ra nụ cười. Lịch sử... có lẽ được thay đổi rồi!

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 30

      Buổi sáng ngày 8/11, Mary Jeanette Kelly giữ đúng hẹn với Tô Lị đến tòa lâu đài của Shere. Nhưng biết vì điều gì mà Mary vẫn cứ đứng ngoài cửa, chậm chạp mãi mà chịu vào.

      Tô Lị đứng ở gần cửa sổ lầu hai cũng đúng lúc nhìn thấy Mary ngoài cửa.

      buông rèm cửa rồi xuống dưới lầu. Cánh cửa bỗng nhiên mở toang làm cho Mary giật bắn cả mình.

      đến rồi sao? Mau vào trong .” Tô Lị kéo lấy tay Mary, dẫn vào trong lâu đài.

      Tô Lị nhanh chóng dẫn Mary đến căn phòng mà mình chuẩn bị trước cho ấy. Trước khi Mary đến đây, Tô Lị cũng bàn bạc trước Shere. Shere cũng có ý kiến gì nhiều về việc này nên tự ý sắp xếp cho Mary vào ở căn phòng ngay kế bên phòng . Nếu như có chuyện gì may xảy ra với Mary phát ngay lập tức.

      là ai?” Alar đứng cầu thang nhìn Tô Lị dẫn theo nhân loại lên lầu, ngạc nhiên hỏi.

      “Là người bạn của tôi, ấy ở đây vài ngày. Shere đồng ý rồi.”

      xem nơi này thành nhà của mình rồi sao? Như vậy cũng tốt. Nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng trách ta nhắc nhở trước.” Alar lộ ra biểu cảm vô cùng giảo hoạt.

      Đương nhiên Tô Lị biết ý tứ trong lời của Alar là gì. cũng rất lo lắng khi quyết định để Mary ở đây. Nhưng chỉ cần Mary luôn ở bên cạnh qua ngày 10/11 ấy được an toàn.

      “Nếu như cậu có thể mắt nhắm mắt mở về chuyện này, ta có thể đảm bảo an toàn cho ấy.”

      Mary đứng bên nghe cuộc chuyện của hai người lại cảm thấy có chút kỳ lại: “Hai người như vậy là có ý gì? Tôi có thể gặp phải nguy hiểm gì sao?”

      có chuyện gì đâu Mary. Cậu nhóc này chỉ hù dọa mà thôi.”

      “Hừ! Ta cho các biết, ta mới thèm hù dọa các .” Alar liếc nhìn hai người cái, trong nháy mắt biến mất.

      Điều này cũng làm cho Mary kinh sợ thôi. Mới vừa rồi cậu nhóc kia còn ở lầu, tại sao mới chớp mắt cái thấy bóng dáng đâu? Tô Lị cũng thầm mắng tên nhóc Alar kia trận, vội vàng giải thích với Mary: “Alar rất thích bày ra những trò đùa dai như vậy. Chuyện vừa nãy cũng chính là trong những trò đùa của cậu nhóc mà thôi.”

      Mary bán tín bán nghi, nhưng vẫn theo Tô Lị lên lầu. Khi cánh cửa phòng được mở ra, Mary bị cảnh tượng bên trong phòng làm cho ngạc nhiên há hốc mồm.

      Bên trong phòng, khắp nơi đều được che bởi rèm bằng ren, màu sắc chủ đạo là hồng nạt. Căn phòng này còn lớn hơn căn nhà trọ của Mary gấp mấy lần. Đây chính là căn phòng câu chúa mà Mary vẫn thường tưởng tượng ra!

      Tuy lúc đầu bị tòa lâu đài này làm cho kinh sợ, nhưng nghĩ tới Tô Lị để sống trong nơi hoa lệ như vậy! Vốn là tòa lâu đài vô cùng to lớn, nhưng bài trí bên trong càng làm cho người khác khiếp sợ. Đến khi tận mắt bản thân mình chứng kiến vẫn thể nào kiềm chế nội tâm kích động.

      Thấy Mary rất thích căn phòng này, Tô Lị cũng thầm cao hứng. nghe người ở thời đại này rất thích những đồ bằng ren, hơn nữa lúc trước phu nhân Mia Bergen cũng trang trí căn phòng cũ của như vậy. Xem ra lựa chọn lần này của rất đúng.

      Mary cảm thán : “Tô Lị, được ở nơi xinh đẹp như vậy chắc hẳn là rất hạnh phúc đúng ?”

      phải, tôi cũng mới được ở đây có tháng thôi.”

      “Ở đây phải nhà của sao?”

      Tô Lị dùng ngón tay cuốn sợi tóc dài bên vai lại: “Tôi chỉ là người dân bình thường. Vì có duyên nên được sống tạm ở đây thời gian thôi.”

      “Vậy tòa lâu đài này là của ai? Hoàng tộc? Quý tộc? phải, chắc chắn hoàng tộc thể ở nơi hẻo lánh như vậy...” Mary kinh ngạc, lầm bầm trong miệng .

      “Là Bá tước đại nhân.” câu của To Lị đánh gãy hoàn toàn lời của Mary.

      Mary kinh ngạc nhìn Tô Lị: “Tô Lị! quả nhiên đơn giản chút nào nha. người dân bình thường, vậy mà lại có thể ở trong tòa lâu đài của vị bá tước đại nhân tôn quý!” Hai mắt Mary như có hai vì sao lấp lánh, kèm theo đó là vẻ sùng bái nhìn Tô Lị: “Vị bá tước đại nhân kia tên gì thế? Quan hệ của hai người là như thế nào?”

      “Ngài ấy tên là Shere. Còn quan hệ của tôi với ngài ấy hình như là chủ nhà với khách trọ!”

      Chẳng qua chỉ ở tạm nơi này mà thôi. Tuy mục đích của và Shere giống nhau, nhưng đến mức độ số mệnh của hai người gắn kết với nhau.

      “Chủ nhà?”

      Bỗng nhiên giọng trầm của Shere từ phía sau truyền đến, làm cho Tô Lị cảm giác được sau gáy tỏa ra trận lạnh lẽo. Khi xoay người bị Shere dọa, thanh hoảng sợ chói tai phát ra, cả người bị ngã ngồi xuống đất.

      Tô Lị hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Shere biết xuất từ đâu ra, người này xuất sau lưng từ khi nào vậy? tiếng động cũng có, cũng hoàn toàn cảm giác được hơi thở. Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây cùng người này, chừng trái tim khỏe mạnh của mình bị dọa làm bệnh tim phát tác nguy to!

      “Chào Shere! Bệnh tim của tôi tái phát mất...” Tô Lị ôm ngực rên rỉ.

      Nghe Tô Lị gọi cái tên đó, Mary cũng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. ta vô cùng kinh ngạc, người này xuất ở đây từ khi nào vậy?

      ra người trước mắt chính là chủ nhân của tòa lâu đài này! Tuy tòa lâu đài nãy vô cùng hoa lệ, nhưng nhất định rất lâu đời rồi. còn tưởng rằng vị bá tước đại nhân này nhất định lão già với bộ râu ria xồm xoàm, nhưng nghĩ tới là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đến vậy!

      từng gặp qua ít đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người có vẻ đẹp giống như thiên thần như vậy. Mary cứ thể ngẩn ngơ ngắm nhìn Shere chớp mắt.

      “Em yếu ớt như vậy!” Shere khẽ cười, chìa tay ra để cho Tô Lị vịn vào đứng lên.

      Tô Lị đưa tay mình để vào tay Shere. Shere hơi dùng lực kéo cả người Tô Lị đứng dậy. Tô Lị cũng theo lực kéo mà ngã vào lòng Shere.

      “Ta cũng thích ngã vào lòng đâu.”

      “Nếu lần sau ngài có thể lại như người bình thường tôi đảm bảo chuyện này xảy ra nữa.” Tô Lị trừng mắt nhìn Shere, sau đó vội vàng đẩy ra.

      kéo tay Mary vẫn thất thần ra trước mặt Shere, rồi giới thiệu: “Đây là Mary, là người mà lần trước tôi với ngài.”

      Shere đưa tay để lên trước ngực, xoay người mỉm cười, bày ra bộ dáng vô cùng thân sĩ : “Xin hoan nghênh tiểu thư xinh đẹp.”

      “Chào... xin chào ngài!” Mary kinh ngạc gật đầu, lắp bắp .

      “Trước tiên tiểu thư cứ nghỉ ngơi ở đây, chúng ta quấy rầy nữa.”Shere xong liền cầm lấy tay Tô Lị xoay người .

      Mary nhìn theo bóng lưng của hai người, đột nhiên trong lòng lại có chút thất vọng. hy vọng ngài bá tước đại nhân này cứ tiếp tục quấy rầy mình.

      Mary xoay người ngã vào chiếc giường công chúa mềm mại rộng lớn, tiếp tục duy trì trạng thái háo sắc của mình.

      Hóa ra ngày nào Tô Lị được ở chung với vị bá tước đại nhân cao quý tao nhã đó. người đàn ông đẹp trai làm cho người ta giận sôi lên, vừa trẻ tuổi lại vừa tuấn.

      Vị bá tước đó tên là gì nhỉ? Đúng rồi, là Shere! Khoan , hình như cái tên này quen quen. Đột nhiên Mary giật mình, ngồi thẳng dậy từ giường.

      lẽ người mà Tô Lị nhắc đến chính là Bá tước Shere Ander Clark Troy Trask? Vị bá tước tước đại nhân được người dân Luân Đôn đồn đại như thần thánh?

      Trong truyền thuyết, Bá tước Troy Trask đại nhân là người đàn ông có vẻ đẹp như vị thần, tuy rất ít người có thể nhìn thấy ngài, nhưng tướng mạo của ngài ở tầng lớp quý tộc chính là giai thoại bất diệt. Ngài là nam sĩ, thế nhưng chỉ có từ “mỹ” mới có thể hình dung được, cũng bởi vì vẻ đẹp của ngài còn đẹp hơn cả những tiểu thư quý tộc.

      Mary lấy tay ôm lấy hai má. vậy mà có thể gặp được vị bá tước Troy Trask đại nhân trong truyền thuyết. Hơn nữa tướng mạo của ngài còn đẹp hơn rất nhiều so với lời đồn. Chỉ cần khuôn mặt kia của ngài cũng đủ làm cho mọi người cảm thấy mặc cảm.

      Mary lấy chăn quấn cả người lại. xúc động trong lòng trào dâng làm nhịn được nên hét ầm lên.

      Ở ngoài cửa, Shere nhìn thẳng vào Tô Li, thấp giọng : “Hi vọng tốt bụng của em hại đến em.”

      Tô Lị đương nhiên biết ý tứ trong lời Shere là gì. Nhưng vốn là người bướng bỉnh, lại tin tưởng người tốt nhất định được báo đáp.

      Tô Lị bỏ cánh tay của Shere ra, quật cường : “Tuyệt đối !”

      “... Tốt!”

      ***

      Buổi sáng ngày 9/11, bàn ăn vẫn có ba người dùng bữa, nhưng vị trí của Alar lại trống trơn và thay vào đó là Mary.

      “Alar đâu rồi? Cậu nhóc xuống ăn cơm sao?”

      “Nó giận lẫy thôi.” Shere trả lời ngắn gọn.

      Ở đây được thời gian nên bây giờ Tô Lị cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm tức giận của Alar: “Trừ khi hai nhân loại kia khỏi đây, còn ta tuyệt đối bao giờ xuống ăn cơm.”

      “Cậu nhóc kia tên là Alar sao?” Mary ngồi bên cạnh Tô Lị, thấp giọng hỏi . Mary cũng có thể cảm giác được cậu nhóc kia hề thích mình.

      “Alar là em trai của Shere. Tuy nó có vẻ bề ngoài đáng nhưng lại là cậu nhóc hư đốn!” Tô Lị vừa cúi đầu ăn cơm vừa xấu Alar.

      “Beucke, ngươi bưng bữa sáng lên phòng cho nó .” Shere buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn tay lau miệng rồi với Beucke.

      Beucke cung kính gật đầu: “Vâng, thưa thiếu gia.”

      Khi Beucke mang ly máu nhân tạo lên lầu Alar vẫn còn tức giận ở trong phòng. Beucke chỉ đành gõ cửa rồi vào.

      “Thiếu gia Alar.”

      “Ngươi vào đây làm gì?”

      “Đây là đồ ăn sáng thiếu gia Shere tôi mang lên cho ngài.” Beucke để ly máu nhân tạo lên bàn, với Alar.

      “Ta thích nhân loại tên Tô Lị kia. Từ khi ta đến đây, Shere liền thèm quan tâm tới ta nữa.” Alar đưa tay quyệt cái miệng nhắn cái. Vốn dĩ ánh mắt của chỉ có mình mình, nhưng tại ánh mắt ấy lại chuyển lên người của nhân loại đáng ghét kia. Vì thế cậu thích Tô Lị.

      “Tôi lại thấy đây là chuyện rất tốt.”

      “Beucke!!!” Alar thể hiểu hàm ý trong lời của Beucke, nên vô cùng tức giận quát to.

      Thời gian Beucke ở bên cạnh Shere lâu hơn Alar rất nhiều, đương nhiên là ông có thể hiểu được thay đổi này của Shere. Tuy vậy nhưng Beucke cũng muốn giải thích quá cho Alar hiểu, ông chỉ khẽ khom lưng rồi xoay người ra ngoài.

      ...

      “A đúng rồi. Tô Lị, tý nữa chúng ta lên thị trấn để mua vài đồ dùng chuẩn bị cho bữa tiệc nhé?”

      Shere nhíu mày hỏi: “Tiệc?”

      phải Tô Lị muốn tổ chức sinh nhật sao? Nếu như vậy đương nhiên phải chuẩn bị vài đồ để mở tiệc chứ.”

      Shere quay đầu nhìn về phía Tô Lị: “Tại sao tôi nghe em đến chuyện tổ chức sinh nhật?”

      “Bởi vì ngài có hỏi tôi!” Ngay cả bản thân cũng biết sinh nhật của mình là ngày tháng năm nào, sao có thể với được!

      Tô Lị trừng mắt nhìn Shere, hy vọng có thể nhìn thấy ý từ đằng sau ánh mắt của mình. Dù sao chuyện tổ chức sinh nhật này cũng là cái cớ mà lừa Mary đến đây mà thôi.

      Shere thèm nhìn ánh mắt của mà chỉ liếc mắt cái, tao nhã thưởng thức tiếp ly trà.

      Mary dẫn Tô Lị đến cửa hàng, mua sắm đầy đủ những thứ cần thiết để tổ chức bữa tiệc. Tô Lị nghĩ... dù sao Mary cũng sống ở thế giới này, những chuyện này ấy hiểu biết hơn mình rất nhiều, vì thế Tô Lị hoàn toàn yên tâm giao hết việc này cho ấy phụ trách, chắc chắn là có vấn đề gì. Nhưng chút tiền ít ỏi để dành được cứ thế mà bay ra ngoài hết mất rồi.

      Khoảng 10 giời tối, Tô Lị tìm khắp 26 căn phòng của tòa lâu đài vẫn thấy bóng dáng của Mary đâu cả. Cũng may là còn chút tỉnh táo tìm hai chị em sinh đôi Ess và Ian.

      Ess : “Về nhà.”

      Tiếp theo là Ian: “Bùa hộ mệnh.”

      Tuy rằng hai người này luôn tiết kiệm lời , nhưng cũng may cả hai đều ra những điều trọng tâm. Tô Lị rất nhanh hiểu được ý tứ của hai người.

      Có vẻ như Mary để quên chiếc vòng cổ mà xem như bùa hộ mệnh ở phòng trọ, cho nên mới chạy về để lấy đây mà!

      Đáng chết! Tô Lị mắng thầm trong lòng, tại sao Mary lại về nhà ngay lúc này cơ chứ!

      Nếu bây giờ chạy đến nhà trọ phải mất tiếng đồng hồ. Nhưng giờ này cũng còn xe ngựa. Nếu như có Shere ở đây mình có thể đến nhà Mary chỉ trong cái chớp mắt, nhưng lúc này lại hề nhìn thấy bóng dáng của Shere.

      Sau khi oán giận trong lòng, Tô Lị còn cách nào khác, bắt buộc phải xông vào căn phòng, kéo Ryan Lane chìm trong giấc ngủ dậy.

      “Ryan Lane, mau dậy ! phải tìm cho tôi chiếc xe ngựa. cướp ở đâu cũng được, tóm lại tôi cần gấp chiếc xe ngựa.”

      Ryan Lane ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ nhìn Tô Lị, quăng câu: “ được!” Rồi tiếp tục nằm xuống giường.

      “Lúc này tôi mà đưa ra ngoài, nếu đại nhân biết được ngài giết tôi toàn thây mất.”

      tại cũng có người sắp chết toàn thây rồi!”

      Sau khi Tô Lị cầu xin Ryan Lane vô số lần, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cuối cùng ta mới gật đầu đồng ý tìm cho chiếc xe ngựa.

      Khi Tô Lị hưng phấn ngồi lên xe ngựa, nhưng sau khi ngồi được 1 phút đồng cơn gió lạnh lẽo thổi qua đầu . Lúc này mới phát ... CÓ NGƯỜI LÁI XE!!!

      Vì thế... Tô Lị lại phải bất đắc dĩ lần nữa kéo Ryan Lane từ trong ổ chăn dậy. Cuối cùng Ryan Lane đành phải mang theo bộ dáng như muốn giết người, đánh xe ngựa chở Tô Lị đến phố Dorset.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :