1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá nữ khiêm quân - Nhâm Thủy Yên Vân (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Ba người mải mê ở trong Thư Hương Môn Đệ chuyện đến quên cả thời gian, lúc nhìn đồng hồ là 5h chiều. Ba người tiếc nuối nhìn nhau, Lương lên tiếng đầu tiên: “Giờ này mấy chỗ để chơi chỗ nào cũng đóng cửa hết rồi, Hiểu Quân vừa trở về cũng chưa có qua nhà. Hay là thôi để sau tiếp vậy, cũng còn cả tuần để chơi bời cơ mà.”

      Trần Hiểu Quân lại trừng mắt nhìn khiến Trình Hiểu Quân bối rối. Giờ này quả cũng có chỗ nào để , khu công viên trò chơi chắc cũng đóng cửa, dạo chả biết đâu, quảng trường hay chợ đêm giờ này còn quá sớm. Trần Hiểu Quân đành bất lực từ bỏ kế hoạch chơi của mình, cùng nhau rời khỏi quán trà. Nhà Trần Hiểu Quân và Lương cách nhau xa, nhưng từ hướng quán trà lại phải theo hai hướng trái phải khác nhau. Sau khi chào tạm biệt chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân cùng nhau về nhà.

      Dọc đường hai người ai chuyện với ai. Trình Hiểu Quân thấy vậy khó hiểu, tâm trạng Quân Quân sao tự dưng kém vậy? Thấy muốn chuyện đành bước nhanh lên bên cạnh : “Quân Quân! Cậu sao vậy?” Lần trước lúc tinh thần Quân Quân còn rất tốt, lúc nãy cũng vậy, bây giờ lại đột nhiên câu nào là sao?

      Trần Hiểu Quân hai bước rồi dừng lại quay người hỏi: “Có phải cậu….” Trần Hiểu Quân biết phải làm sao diễn đạt tâm trạng thấp thỏm, phức tạp của mình. phải đồ ngốc. Lúc nãy cùng Lương trò chuyện có suy nghĩ này “Cậu thích cậu ấy…?”

      Đối với câu hỏi đầu đuôi như vậy, Trình Hiểu Quân nhất thời ngớ ra: “Thích cậu ấy?… Quân Quân cậu ai vậy?”

      Trần Hiểu Quân cảm thấy đầu óc ong ong, rối loạn. Vấn đề ràng như vậy mà tên quỷ đáng ghét này còn cố tình hỏi: “Còn có thể là ai nữa! đó.”

      ?” Trình Hiểu Quân hơi giật mình nhưng nhanh chóng che giấu, kiên quyết phủ nhận: “Làm sao tớ có thể thích Lương được chứ.”

      thích?” Trần Hiểu Quân vẫn nghi ngờ hỏi: “ thích tại sao lúc chiều các cậu lại cùng nhau, tại sao ở quán trà lại liếc mắt đưa tình, còn nữa cứ nhìn cậu muốn gì đó lại thôi?” cảm thấy lạ, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có khả năng. Càng nghĩ Trần Hiểu Quân càng giận. Tên đáng ghét này ở trường chưa từng thấy ai… cũng có tin đồn tình ái gì… ngoài mình? Chẳng lẽ trước giờ cậu ta vẫn luôn thích mới chịu ai. Chắc chắn là như vậy. Trần Hiểu Quân gần mực đen hàm hồ đoán.

      Cùng xuất ? phải là tình cờ gặp rồi sao! Liếc mắt đưa tình? Có điều khó ? Trình Hiểu Quân thấy bản thân mình giờ khắc này có miệng cũng khó trả lời: “Quân Quân, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tớ căn bản chưa từng thích .” Trình Hiểu Quân nóng xong cũng lo lắng. muốn Quân Quân hiểu lầm càng muốn ai đó suy diễn linh tinh.

      “Cậu thích?” Trần Hiểu Quân vẫn tin: “Tôi tin. Các cậu nhất định giấu tôi chuyện gì đó.” hôm nay nhìn quỷ đáng ghét rất lạ chắc chắn là phải có nguyên nhân. Hơn nữa … nhiều năm như vậy bênh vực tên đáng ghét này biết bao nhiêu lần… còn có cái câu lần trước qua điện thọai làm lo lắng khổ sở rất lâu…chẳng lẽ?

      “Cậu thích ?” Trần Hiểu Quân hỏi lại.

      “Tớ có thích . Quân Quân cậu phải tin tớ!” Trình Hiểu Quân mặc kệ balo cồng kềnh, giữ chặt lấy tay Trần Hiểu Quân như sợ lại lần nữa bỏ chạy chỉ để cho bóng lưng.

      “Cậu thích …” Trần Hiểu Quân chăm chú nhìn Trình Hiểu Quân. “ thích cậu phải ?”

      Trình Hiểu Quân suy sụp buông tay. Cuối cùng Quân Quân cũng biết rồi, nhưng mà “Quân Quân! Cậu phải tin tớ. Từ trước đến nay tớ chưa từng thích Lương , về sau cũng thể thích cậu ấy. Cậu quên chuyện này có được ?” Lương là bạn tốt nhất của Quân Quân. Nếu Quân Quân vì Lương mà cự tuyệt mình, hay là vì ghét bỏ mình làm tổn thương Lương , như vậy cuối cùng cũng chỉ có kết quả duy nhất. được! Nhất định thể như vậy. Trần Hiểu Quân cúi đầu . Trình Hiểu Quân thấy vậy càng gấp gáp hơn, trong lòng lo sợ vì chuyện này mà để ý đến nữa. giữ chặt lấy tay Quân Quân khẩn cần: “Quân Quân! Quên chuyện này được ?”

      “Làm sao mà quên được chứ?” Trần Hiểu Quân hất tay Trình Hiểu Quân ra. “ là bạn tốt nhất của tôi. Cậu ấy thích cậu mà đến bây giờ tôi mới biết. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu. Tôi làm sao có thể quên được chứ? Trình Hiểu Quân, cậu là tên khốn khiếp.” Trần Hiểu Quân xong cũng nhịn được mà bật khóc. Vì sao lại đúng lúc mình vừa mới hiểu được trái tim mình lại xảy ra chuyện Ô Long (dở khóc dở cười) như vậy chứ. muốn nhìn thấy câu ta nữa, Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy thẳng về nhà.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân từ bỏ ý định, vội đuổi theo. cam lòng để Quân Quân bỏ như vậy, vất vả lắm mới đổi lấy được chút hy vọng thể để vuột mất. “Quân Quân! Tớ thích Lương , chưa bao giờ thích cậu ấy. Từ trước đến nay tớ chỉ thích có người. Người đó chính là cậu.”

      Trình Hiểu Quân gắt gao ôm chặt Trần Hiểu Quân vào lòng, ra tình cảm cất giấu bao năm qua. “Mặc kệ là ai, tớ vẫn chỉ thích cậu, chưa từng thay đổi.” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân đẩy mình ra liền nới lỏng vòng tay, nhìn sâu vào mắt “Quân Quân! Hãy tin , cũng như tin tưởng chính mình. chỉ có thích em mà chính em cũng có thích .”

      Trần Hiểu Quân lúc nghe thấy Trình Hiểu Quân thích mình trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu luyến tiếc, nhưng lại “em cũng thích ” làm cho tâm trạng của đột ngột thay đổi. dám thừa nhận đây là . tức giận “Cậu chỉ thích tôi, thích Lương ?”

      Trình Hiểu Quân vội vàng gật đầu xác nhận. Trần Hiểu Quân thấy vậy cũng gật đầu vừa lòng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Trình Hiểu Quân: “Chết tiệt! Quỷ đáng ghét. Nếu vậy cậu đợi cả đời này đối phó với côn đồ !” Trình Hiểu Quân lại lần nữa chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quân Quân.

      [Nhật ký]: Tớ nhớ cậu!

      Lại tháng được gặp Quân Quân, tại sao lần này trở về mình lại làm cho ấy vui như vậy? Tại sao thể giống như những cặp đôi khác… ở bên nhau khó khăn đến vậy sao? Lâu rồi thấy Quân Quân khóc, trước kia Quân Quân cũng rất ít khóc, căn bản là chưa nhìn thấy ấy khóc bao giờ. Vậy mà chưa tới 1 năm mình làm Quân Quân khóc 2 lần. mình đau lòng chết được. Lần trước Quân Quân khóc liền biến mất nửa năm, lần này như vậy… ! Tuy rằng gần đây Quân Quân có gặp mình nhưng ấy còn bỏ như lần trước làm mình tìm được. Có lẽ ấy vẫn còn giận mình.

      Sau khi kết thúc chín tháng học ở trường mình phải nhanh chóng cùng nhà trường liên hệ chuyện thực tập, thầy cũng sớm an bài bệnh viện cho mình thực tập, nhưng mà nghĩ đến Quân Quân vẫn quay về trường mà lại tính ở lại trường trung học kia dạy học mình làm sao có thể xa như vậy. Mặc dù có chút đáng tiếc là phải mất cơ hội vô cùng tốt, nhưng mà cái gì cũng quan trọng bằng Quân Quân. Mình phải đấu tranh với thầy rất lâu, cộng thêm thấy lòng mình quyết thầy mới chịu để mình về nhà thực tập.

      ra thời gian thực tập của sinh viên khoa y còn 2 tháng nữa, nhưng mình chờ nổi. tháng nay mình lúc nào cũng nghĩ đến Quân Quân nhưng dám gọi điên cho ấy. mặt sợ ấy nhận điện thoại của mình, mặt khác chỉ sợ nghe thấy giọng của ấy mình bỏ hết mọi thứ mà bay về gặp ấy. Nửa năm xa cách khiến mình khắc cũng muốn rời xa Quân Quân. Nhưng mình biết mình thể. Mình còn rất nhiều việc chưa làm xong.Vì muốn sớm ngày gặp mặt Quân Quân , vì tránh cho Quân Quân kích động mà chạy về nhà cho nên tháng nay mình tranh thủ từng giây từng phút đọc sách, làm thí nghiệm, viết báo cáo. Mình muốn trong vòng 1 tháng có thể nhanh chóng kết thúc 3 môn học còn lại, an tâm trở về thực tập, canh chừng nghiêm ngặt Quân Quân.

      Qua 1 tháng hăng hái chiến đấu cuối cùng mình cũng hoàn thành kế hoạch, quốc khánh mồng 1 tháng 10 là có thể an tâm mà về nhà. Nhưng mình thể ngờ khi mình trở về Quân Quân lại chịu gặp mình.

      Mình cảm thấy rất oan uổng.Trong thời gian nghỉ hè mình cũng ràng với Lương , Lương cũng đồng ý buông tay rồi. Mọi chuyên đều được giải quyết ổn thỏa vậy mà Quân Quân vẫn biết chuyện này. Mình cũng biết Quân Quân sau khi biết chuyện đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu mình, dễ dàng bỏ qua cho mình. Quân Quân trừng phạt mình như là mình làm chuyện gì lừa dối ấy vậy? Lúc đó cứ như ai đó tạt cả chậu nước lạnh vào mối quan hệ vừa mới khởi sắc của mình với Quân Quân. Nhưng mà chỉ cần gặp được Quân Quân mình chấp nhận tất cả.

      Quân Quân vất vả khổ cực như vậy trở về mà chỉ được gặp em lần, cam lòng. ra lần này trở về có lòng tin nhất định trói chặt em lại, cho dù thỉnh thoảng em có tức giận mà bỏ chạy mình cũng bắt bằng được em về. Bởi vì những lời em hôm đó cho biết em trách gọi điện về nhà, hơn nữa sau đó em cũng phủ nhận lời em cũng thích . Mỗi ngày được gặp em, đều rất nhớ em, cũng muốn em mỗi ngày gặp đều nhớ đến . Như vậy là đủ rồi.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 4: PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM!

      Trình Hiểu Quân cố hết sức bế Trần Hiểu Quân ra khỏi xe, điều đầu tiên nghĩ đến khi bế Trần Hiểu Quân là câu mà bạn học ‘con người lúc bình thường có thể thoải mái bế thế nào cũng được nhưng khi người đó say rượu hoặc là hôn mê phần lớn đều thể nào mà bế nổi’, trước kia còn tin, bây giờ tin rồi. Bế Trần Hiểu Quân tay, Trình Hiểu Quân do dự biết là nên đưa về nhà hãy để ở nhà mình ngủ đêm. Bác Trần bây giờ chắc chắn ở nhà, nếu đưa Quân Quân về nhất định phải gặp trận phong ba; còn nhà mình? Tối nay mẹ phải trực đêm có ở nhà… Sau mấy lần cân nhắc, Trình Hiểu Quân quyết định bế Trần Hiểu Quân về nhà của mình. Sau khi mở cửa vào nhà Trình Hiểu Quân lại do dự biết nên để Quân Quân ở phòng mình hay là phòng mẹ, cuối cùng ích kỷ bế Trần Hiểu Quân vào phòng của mình, trong lòng ngừng tự với mình là để dễ dàng chăm sóc cho Trần Hiểu Quân.

      Sau khi đặt Trần Hiểu Quân lên giường, Trình Hiểu Quân liền lấy nước và khăn lông rồi tùy tiện pha ly trà đặc mang vào phòng. Trình Hiểu Quân đầu tiên giúp Trần Hiểu Quân cởi nút áo để dễ thở hơn chút, sau đó dùng muỗng đút từng chút trà đặc vào miệng Trần Hiểu Quân. Có lẽ là Trần Hiểu Quân cũng cảm thấy khát nước cho nên cho dù ở trong giấc mộng cũng ngoan ngoãn mở miệng nút xuống, chén trà lớn nhanh chóng được xử lý. Sau uống trà xong, Trình Hiểu Quân lại giúp Trần Hiểu Quân lau khô mồ hôi đọng mặt, vốn chỉ tính lau chút mồ hôi và nước, kết quả bất hạnh càng lau càng bẩn. Lớp trang điểm khóe mắt và miệng của Trần Hiểu Quân được lau cẩn thận, mặc dù có chút luyến tiếc cho lớp trang điểm xinh đẹp đó… cùng Trần Hiểu Quân xinh đẹp thế này… thể tiếp tục nhìn lâu hơn nữa, nhưng mà cũng biến thành bộ dáng này rồi, Trình Hiểu Quân thể làm gì khác hơn là tiếp tục lau.

      Chẳng lẽ là thợ trang điểm kỹ thuật quá cao, hay là đồ trang điểm chất lượng quá tốt, tóm lại Trình Hiểu Quân phải mất thời gian rất lâu mới lau sạch được lớp trang điểm mặt Trần Hiểu Quân, hơn nữa sau tẩy xong mặt Trần Hiểu Quân còn đỏ hồng hơn cả lớp trang điểm vừa rồi, nhất là… đôi môi!

      Trình Hiểu Quân ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân ngủ rất ngoan rất an lành, hoàn toàn có chút dáng dấp bá đạo nóng nảy của ngày thường, ngược lại còn giống như chú mèo con giơ vuốt làm người ta nhịn được phải xoa xoa bộ lông của nó…

      Vũ: Hình ảnh đó thế này nè Meo~ ~ ~ ~ ~

      Trình Hiểu Quân quả cũng làm như vậy, nhàng đem mấy sợi tóc xỏa lộn xộn ở trán Trần Hiểu Quân vén ra sau tai, đám tóc gọn gàng mà dày này cũng ngăn cản được hai tròng mắt chỉ cần mở to lại lấp lánh sáng ngời. Nghĩ tới đây Trình Hiểu Quân khẽ thở dài, nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có mỗi lần đó Quân Quân sốt cao đến hôn mê mới có thể ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn kỹ . Trình Hiểu Quân thả cái khăn trong tay xuống, dường như là giận hờn phủ kín miệng Trần Hiểu Quân, nhưng dần dần liền biến thành dịu dàng liếm lấy… Ánh mắt Trình Hiểu Quân vẫn rời khỏi mặt và đôi mắt Trần Hiểu Quân. Trong lòng hồi hộp cũng mong mỏi cặp mắt kia mở ra lấp lánh nhìn , nhìn , nhưng mà có! Trần Hiểu Quân vẫn mở mắt, thậm chí còn biết có người nào đó tình cảm chân thành hôn sâu. Trình Hiểu Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó nhàng cắn cái lên môi Trần Hiểu Quân, rất , nhưng cũng đủ lưu lại đôi môi đầy đặn của Trần Hiểu Quân hai dấu răng. Trong giấc mộng Trần Hiểu Quân hình như thấy ngoài miệng hơi đau nên nhíu mày cái sau đó bậm bậm môi mình hai cái rồi lại an tâm ngủ thiếp .

      Trình Hiểu Quân lẳng lặng nhìn Trần Hiểu Quân lâu mới nản lòng đứng lên, lại bưng chậu nước, tìm cái áo ngủ của Tần Uyển Linh vào giúp Trần Hiểu Quân thay, chuyện như vậy làm lần thứ hai, lần đầu tiên là cẩn thận từng ly từng tí, lần này là có chút ủ rũ. Sau khi giúp Trần Hiểu Quân mặc đồ tử tế, liền vào lấy quần áo ra ngoài tắm rửa sạch sẻ rồi mới vào. Nhìn Trần Hiểu Quân vẫn lẳng lặng nằm giường say giấc nồng, Trình Hiểu Quân rất muốn lay dậy để có thể thấy bây giờ ở đâu và ở cũng với ai. Bàn tay vừa đưa lên chạm vào Trần Hiểu Quân lại bất lực thõng xuống, ngủ say như vậy, nỡ lay dậy. Đứng ở bên giường nhìn Trần Hiểu Quân hơn nửa tiếng, cuối cùng Trình Hiểu Quân mới dùng dũng cảm cực kỳ lớn quyết định thấy chết sờn, lên giường ngủ cạnh Trần Hiểu Quân, nhưng lại cam lòng ôm chặt Trần Hiểu Quân vào lòng rồi mới dần dần thiếp

      Hôm sau ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi vào phòng, Trần Hiểu Quân bị ánh mặt trời làm chói mắt mới chịu tỉnh dậy, ngạc nhiên phát mình nằm ở chỗ xa lạ, còn rúc vào trong lồng ngực rất quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt rất muốn nhìn thấy… ngủ! Người này quả nhiên ngay cả lúc ngủ nhìn cũng nóng lạnh, rất bình thản! Nhưng lồng ngực này lúc dựa vào cũng… ấm hơn mấy cái gối ôm của mình ấy nhỉ! Hừ, tha cho cậu ngày hôm qua đưa tôi về nên tôi để cho cậu tiếp tục ngủ! Trần Hiểu Quân rụt đầu lại tiếp tục nằm vào trong lòng Trình Hiểu Quân mà ngủ, nhưng những hình ảnh cứ liên tiếp ra trong đầu khiến chẳng thể nào ngủ được, liền như vậy rúc vào lòng Trình Hiểu Quân.

      Người này quả nhiên cao lớn hơn rồi, mình ở trong lòng cậu ta lại có cảm giác như chú chim nép vào người ta vậy… Ngọt ngào quá! Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Trần Hiểu Quân mỉm cười nghĩ nếu tối hôm qua cái tên quỷ đáng ghét này mà đến mình có lẽ cả đời gặp nữa, ai bảo chọc cho người ta giận như vậy chứ? Hại mình bất chấp có thể phải tuyệt giao với mặt dày với cậu ấy là quỷ đáng ghét thích mình, mình cũng thích quỷ đáng ghét. Cái tên quỷ đáng ghét này nhất định biết mình sau khi xong những lời này nhìn im lặng gần mười phút trong lòng lo lắng như thế nào, may là có trách mình nếu mình nhất định để yên cho cái tên quỷ đáng ghét này! Còn nữa, người ta bực chuyện tới quốc khánh là lại như mấy con gián đánh chết dám tới tìm mình, phải ở lại đây thực tập cũng với mình, mình còn là người cuối cùng biết chuyện này, cũng bởi vì chuyện này ở trường thiếu chút nữa xảy ra cố! Ờ… ngày hôm qua ở bệnh viện sau khi gặp mặt, quỷ đáng ghét cũng tìm mình, làm mình tức quá chừng! Cái tên quỷ đáng ghét trừng sợ, mắng , đánh lùi này phải là sợ rồi đó chứ? Ngày hôm qua mình ở trong nhà đúng là có lo lắng những chuyện này, cho nên mới nghĩ ra cách này để quỷ đáng ghét đến tìm mình, mặc dù có muộn chút nhưng cũng tạm coi là kịp thời! Quả nhiên là quỷ đáng ghét đánh người cũng nặng tay như vậy, lúc mình ở quầy rượu cứ nghĩ là chỉ có thể cầm dao uy hiếp hù dọa hai gã dê xồm có bản lãnh kia thôi, ai ngờ quỷ đáng ghét lại cước đá bọn họ thảm như vậy. Trần Hiểu Quân rúc ở trong lòng Trình Hiểu Quân cười trộm, kỳ quái, người này từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy giống như có bản lĩnh á! Nghĩ tới đây Trần Hiểu Quân cau mày, còn có chuyện gì xảy ra lúc người này ở bên mình mà mình biết nhỉ? Trần Hiểu Quân phục nhàng nhéo ở ngang hông Trình Hiểu Quân cái, nể cậu cứu được sĩ diện cho tôi nên bỏ qua cho cậu lần này, lần sau nếu còn có việc gạt tôi phải chỉ nhéo cái dễ dàng như vậy đâu! Nghĩ tới nghĩ tới Trần Hiểu Quân lại cười, ra như vậy rất tốt, có người bám theo mình mặc sức cho mình sai bảo và trút giận phải là rất tốt sao, rất tiện rất thoải mái cũng rất… thích! Trần Hiểu Quân đặt hai tay lên thắt lưng Trình Hiểu Quân, cậu mang tôi về được buông tay nữa, nếu cậu dám buông tay, tôi chặt hết tứ chi của cậu… được như vậy hình như tàn nhẫn quá, vậy… vậy trói cậu lại cho cậu !

      Trần Hiểu Quân còn ở trong lòng nghĩ tới về sau ngược đãi Trình Hiểu Quân như thế nào, Trình Hiểu Quân mới vừa bị Trần Hiểu Quân nhéo cái liền thức tỉnh nhưng biết có nên mở mắt hay , dựa theo lần kinh nghiệm mà ấn tượng sâu sắc đó Quân Quân tỉnh dậy đại khái đá mình xuống giường. Tuy tối hôm qua lúc ngủ chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà đến lúc này trong lòng vẫn còn có chút sợ. Nhưng Trình Hiểu Quân có ưu điểm, chính là cho tới bây giờ trốn tránh vấn đề, vì vậy sau phen đấu tranh tư tưởng mở mắt ra đứng dậy đánh thức Trần Hiểu Quân trong lòng: “Quân Quân, dậy !”

      Trần Hiểu Quân xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt ràng lộ vẻ lo lắng và lúng túng của Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét!”

      “Là …” Bây giờ còn ai ở bên cạnh em nữa chứ.

      “Đây là đâu?” Hình như rất xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.

      “Nhà …” Trình Hiểu Quân do dự chốc lát lại bổ sung, “Phòng của …” nhìn thấy ánh mắt Quân Quân là chẳng thể giấu giếm nữa lời.

      “À!” Trần Hiểu Quân nghiêng đầu nhìn chút, “Hèn gì thấy quen quen!”

      Nghe câu này người đỏ mặt mà người nghe ngược lại đỏ mặt: “Quân Quân…”

      Trần Hiểu Quân để ý đến Trình Hiểu Quân chậm rãi phản ứng: “Tối qua là cậu đưa tôi về hả?”

      “Là …” đây là chuyện rất ràng đó, Quân Quân quả nhiên là giận bình thường…

      “Hắc hắc…” Trần Hiểu Quân hiểu ra cười khúc khích, “Nếu hôm qua cậu mà đưa tôi về đừng có hòng mà gặp lại tôi!”

      Trình Hiểu Quân nghe như thế cả người cứng đờ, cho là Trần Hiểu Quân uy hiếp hoặc là muốn làm chuyện ngu ngốc, với tính tình của Quân Quân hoàn toàn có thể, liền hoảng sợ kéo Trần Hiểu Quân vào lòng mình: “Quân Quân, em ngàn vạn lần đừng có làm chuyện gì điên rồ, về sau đừng phát sinh tình huống như thế nữa được …”

      Trần Hiểu Quân ngẩng mặt lên: “Cậu mê sảng cái gì đó, sao tôi cứ thấy có cái gì đúng?”

      Trình Hiểu Quân vuốt tóc Trần Hiểu Quân: “Nghe hiểu cũng được, tốt nhất là quên hết , chỉ cần Quân Quân vui vẻ là được rồi…”

      Trần Hiểu Quân nghe xong có chút được tự nhiên, tứ chi vặn vẹo có chút khó chịu: “Trình Hiểu Quân…”

      gọi lúc lâu mà người nào đó cũng có phản ứng Trần Hiểu Quân khó chịu hét lớn: “Quỷ đáng ghét…”

      Trình Hiểu Quân bị tiếng này mà hoàn hồn trở lại: “Quân Quân, sao vậy?”

      “Cậu sao nào?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân tránh ra khỏi vòng tay lớn tiếng oán trách, “Dậy…”

      * * *

      Trần Hiểu Quân vén chăn lên, Trình Hiểu Quân còn nằm giường kịp phản ứng, Trần Hiểu Quân thấy vẫn chịu nhúc nhích bèn cước đạp Trình Hiểu Quân xuống giường: “Còn chưa chịu dậy!”

      Quả nhiên là như vậy, tuy bị Trần Hiểu Quân đá xuống giường nhưng Trình Hiểu Quân trong lòng vẫn thấy vui, đây mới là Quân Quân, mới vừa rồi Quân Quân nhất định là bị chọc tức mới có thể khác thường như vậy… Bình tĩnh? Trình Hiểu Quân từ đất bò dậy mang dép chuẩn bị ra ngoài để lại phòng cho Trần Hiểu Quân, nhưng vẫn chưa được hai bước liền bị tiếng thét chói tai của Trần Hiểu Quân làm hoảng sợ đến mức phải dừng bước, quay đầu lại kinh hãi nhìn Trần Hiểu Quân: “Quân Quân… Sao vậy?”

      Trần Hiểu Quân cúi đầu nhìn quần áo của mình, Trình Hiểu Quân nhìn hồi lâu lại la lên lần nữa: “Quân Quân…” gần như có thể nghĩ đến chuyện Quân Quân lát nữa lao xuống đánh cho mình trận.

      Trần Hiểu Quân ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân nghiến răng : “Đồ của tôi đâu?”

      Trình Hiểu Quân bị giọng hung ác của Trần Hiểu Quân cho sợ đến thiếu chút nữa thụt lùi bước, tình hình so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lần này chắc chắn là thể dối như lần trước rồi, tranh thủ khoan hồng còn có ti hy vọng: “Tối hôm qua đồ cậu bị dơ, nên tớ, giúp cậu giặt rồi…”

      Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dáng vẻ Trình Hiểu Quân lo lắng cúi gằm mặt: “Là ai giúp tôi thay …” khi hỏi câu này hoàn toàn còn khí thế như lúc nãy.

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân biết nên như thế nào nữa, mà có cũng chẳng thể nên lời.

      Trần Hiểu Quân thấy lâu như vậy rồi mà vẫn lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là ai thay?”

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân từ trong đôi mắt chứa lửa giận của Trần Hiểu Quân biết nếu mình còn trả lời nhất định lại chọc cho giận, “Là tớ…” xong liền chuẩn bị chờ Trần Hiểu Quân tới đánh mắng .

      “Trình Hiểu Quân…” Trần Hiểu Quân kêu lên.

      Nhưng bị Trần Hiểu Quân gọi quỷ ghét đáng quen rồi nên Trình Hiểu Quân chỉ mãi lo nghĩ tới việc chịu phạt, hoàn toàn chịu trả lời .

      “Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân gia tăng lượng.

      Trình Hiểu Quân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Quân nhưng vẫn gì.

      “Quần áo của tôi là cậu giúp tôi thay?” Giọng có vẻ rất bình tĩnh.

      “Ừ…” Trình Hiểu Quân căng thẳng nên có ý thức được giọng Trần Hiểu Quân bình tĩnh lạ thường.

      Trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng, lát sau Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng bước xuống giường, cứ nghĩ là Trần Hiểu Quân tới đánh cho mình trận nhưng sao mấy phút rồi mà chẳng động tĩnh gì? nghi ngờ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn về phía Trần Hiểu Quân, lúc này ngồi ở giường bất động…

      Trần Hiểu Quân cũng cẩn thận quan sát Trình Hiểu Quân, ánh mắt hai người chạm nhau giây lại đồng thời nhanh chóng xoay sang hướng khác.

      “Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân cất giọng vừa như là bình tĩnh lại mang theo chút sốt ruột khẩn trương theo gió bay vào tai Trình Hiểu Quân, lúc Trình Hiểu Quân còn chưa kịp phản ứng gì Trần Hiểu Quân lại thấp giọng : “Cậu phải chịu trách nhiệm đó!”

      Có mấy chữ đơn giản lại làm cho Trình Hiểu Quân khi đối mặt với Trần Hiểu Quân khác hẳn bình thường đó trong nháy mắt đứng hình, biết làm gì ngoài nhìn chăm chăm Trần Hiểu Quân, khắc đó trong mắt cũng toàn vẻ hoang mang. Nhất định là nghe lộn rồi…

      Cái tên quỷ đáng ghét này phải sáng nào ngủ dậy cũng có dáng vẻ ngốc nghếch này chứ, Trần Hiểu Quân thầm ở trong lòng, nhưng làm sao có thể đứng im nhìn vì nghe được lời mà ngẩn người chứ. Trần Hiểu Quân mang hai chiếc giày phải lớn hơn chân mình mấy số bước đến trước mặt Trình Hiểu Quân quát: “Quỷ đáng ghét, lời tôi rốt cuộc cậu có nghe thấy vậy?”

      Trình Hiểu Quân lúc này bị giọng đó hù cho lùi về bước, ngẩn mặt ra tiếp lời: “Quân Quân, cậu mới vừa cái gì vậy?”

      Trần Hiểu Quân muốn lấy cái gì đó mà đập nát cái đầu tên ngu ngốc trước mặt này ra quá, nhìn quanh phòng lát, thấy có đồ gì đập được liền xoay người đem cái gối giường hung hăng ném vào đầu Trình Hiểu Quân, đưa tay gượng gạo đón lấy cái gối: “Tôi lần cuối cùng, tôi cậu phải chịu trách nhiệm với tôi! Nghe chưa?”

      Trình Hiểu Quân sau khi đem mặt đặt ở phía sau gối khẽ gật đầu cái: “Ừ! Ừ…”

      Trần Hiểu Quân chau mày: “ vậy là cậu có ý kiến?” Hình như đơn giản quá phải, hỏi mà cũng có trả lời? Đúng là đồ đần, đồ ngốc!

      có!” Trình Hiểu Quân lập tức lắc đầu, “Quân Quân cái gì chính là cái đó, tớ có ý kiến…” Trình Hiểu Quân vì kết quả bất ngờ này làm cho phấn chấn đến nỗi đầu óc cũng kịp phản ứng.

      “Được, cứ quyết định như vậy!” Trần Hiểu Quân cười băng qua Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng ngây ra đó mà mở cửa, trước khi ra ngoài còn quên híp mắt nhắc nhở, “Về sau cậu mà có ý kiến cũng được chấp nhận!”

      Mãi đến khi Trần Hiểu Quân ra khỏi phòng, Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng đó nhớ lại vừa rồi mình có phải là nằm mơ hay , lại bất hạnh là, Trình Hiểu Quân còn chưa kịp mơ xong giấc mộng đẹp lúc nãy chỉ tiếng hét thất thanh của Trần Hiểu Quân lại khiến Trình Hiểu Quân đầu óc hoảng hốt, nhưng đôi chân chần chờ giây nào chạy về phía phát ra tiếng hét. Trình Hiểu Quân sốt ruột đến nỗi cửa cũng quên gõ cứ như vậy đẩy cửa phòng tắm ra vội vàng hỏi: “Sao vậy, Quân Quân?”

      Trần Hiểu Quân xoay người đối mặt với gương, vẻ mặt gần như là muốn ăn thịt người: “Chuyện gì xảy ra vậy hả?”

      Trình Hiểu Quân cũng nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hiểu Quân, mấy giây sau tầm mắt lại dừng ở môi của , lúc này mới nhớ tới tại sao người trước mặt lại có nét mặt… kinh khủng như vậy: “Quân Quân, xin lỗi, tớ cố ý…” là nhất thời kích động và bất mãn mới làm cậu bị thương!

      “Xin lỗi?” Giọng nghe rất nguy hiểm, “Là bởi vì hôn tôi mà xin lỗi, hay là bởi vì cắn tôi mà xin lỗi?”

      Trình Hiểu Quân á khẩu, cả hai đáp án hình như cũng giải thích được ý của mình, vì vậy Trình Hiểu Quân im lặng.

      Trần Hiểu Quân tới trước mặt Trình Hiểu Quân ra lệnh: “Có hay ?”

      “Tớ, chỉ là muốn để cho cậu biết, tớ hôn cậu…” đối diện với ánh mắt của Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân bị hỏi đến nỗi muốn tránh cũng tránh được, cho nên mới quyết định cho dù Quân Quân có ghét , lại để ý tới cũng muốn ra suy nghĩ trong trái tim mình.

      Trần Hiểu Quân hình như tương đối hài lòng với đáp án này nên có lập tức ra tay đánh người, nhưng mà giây tiếp theo Trình Hiểu Quân liền đau đến cau mày, che miệng ngơ ngẩn nhìn Trần Hiểu Quân cười rạng rỡ: “Quân Quân?”

      “Cậu cắn tôi, tôi dĩ nhiên cũng muốn cắn lại!” Sau đó cạch tiếng đóng cửa lại, để lại Trình Hiểu Quân vẫn che miệng đứng ở bên ngoài.

      Lần này dùng tay đánh, cũng dùng chân đá, mà là dùng miệng cắn, như thế nào đây nhỉ, quả cũng giống như chuyện Quân Quân làm…

      Trình Hiểu Quân bước chân lâng lâng trở về phòng của mình, giống như tất cả chuyện vừa xảy ra sáng sớm hôm nay đều phải là

      [Nhật ký] em!

      Kể từ sau buổi sáng hôm đó sau mình cảm thấy cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này cứ như là giấc mộng, hầu như ngày nào cũng đều có thể gặp Quân Quân, được ở bên cạnh Quân Quân. Nếu đây là giấc mơ vậy mình nguyện vĩnh viễn tỉnh dậy, nhưng mình biết tất cả phải là mơ, mà là , mình có thể đứng ở bên cạnh Quân Quân, nắm tay ấy!

      Mình thực rất vui, tất cả tâm ý và nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp lại trong buổi sáng hôm đó. Hôm đó mình cứ tưởng phòng mình thậm chí là nhà của mình cũng có thể trở thành trường đại náo thiên cung, nhưng mà mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng của mình! Quân Quân có đánh mình cũng có… Coi như là có mắng mình , mà còn là muốn mình phải chịu trách nhiệm với ấy? Còn mình cắn ấy, ấy cũng cắn phải lại? Tâm tư của con thường rất khó đoán, Quân Quân lại giống như mấy khác, nhưng mà lần này mình đoán đúng chút rồi, Quân Quân ra cũng thích mình! Nếu Quân Quân thích mình lúc thức dậy nhất định trực tiếp cước đá mình xuống giường sau đó đánh mình trận chứ phải chỉ là bảo mình dậy thôi đâu, sau khi biết là mình giúp ấy thay quần áo để mình chịu trách nhiệm, sau khi xác định là mình cắn ấy chắc chắn ấy cắn lại mình miếng, mặc dù rất đau nhưng cũng coi là nụ hôn ấy nhỉ! Sau khi bị Quân Quân đuổi ra phòng tắm, trở về phòng mình lại càng vui hơn đến nỗi phải bắt chước Quân Quân trực tiếp động khẩu động thủ động cước để diễn tả cảm xúc của mình, nhưng mà mình chỉ sợ hù dọa Quân Quân nên chỉ nằm ở giường cười với cái trần nhà.

      Quân Quân để cho mình chịu trách nhiệm với ấy nhé. Chịu trách nhiệm! Đây là điều mình cầu cũng được chứ làm sao có thể cự tuyệt chứ, mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chịu cái trách nhiệm này, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để bất cứ người nào khác phải chịu trách nhiệm với Quân Quân, trách nhiệm đối với Quân Quân mình sớm đặt ở trong lòng, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng bỏ qua. Quân Quân, bất kể em như thế nào, tương lai ra làm sao, cũng mãi mãi chịu trách nhiệm với em, bởi vì em! Theo em nhiều năm như vậy cũng chỉ vì luôn em! Bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ, tiếng nhiều năm chôn dấu trong lòng, bây giờ có thể trở thành quang minh chính đại nhìn vào đôi mắt em, bày tỏ với em, mười ngón tay đan vào bàn tay của em… Hôm nay, nguyện vọng nhiều năm qua của mình thành thực, Quân Quân là của mình!

      Chỉ là có vấn đề nho , ra cũng tính là vấn đề gì, chính xác hơn chút, mình định nghĩa nó là tượng tốt. Trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Quân Quân mình phát đương với Quân Quân hơi khó khăn chút, ấy ngoài để cho mình nắm tay, cũng giống như trước kia ngắt điện thoại của mình những thứ khác vẫn y chang như trước, vui mắng, giận đánh, may mà mình quen quá rồi nên cũng thấy có gì to tát, nếu là người khác biết có thể nhịn được Quân Quân bao lâu, nghĩ đến chuyện này Quân Quân đại khái nhất định chính là của mình rồi! Dĩ nhiên Quân Quân thỉnh thoảng cũng giống như những khác, biết mình phải tăng ca thỉnh thoảng tới đưa cơm cho mình, là Quân Quân đích thân làm cho mình! Nếu Quân Quân thấy mình mệt mỏi, tâm trạng tốt Quân Quân cũng giúp massage, vận khí tốt chừng hôn lên mặt mình cái! Mặc dù những tình huống này rất hiếm, nhưng mình cũng rất thỏa mãn, chỉ cần là Quân Quân làm vì mình, mình vui vẻ nhận lấy, điều này ràng là Quân Quân, ấy cũng là mình!

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 5: ĐƯỢC TRỐN!



      Trần!” Từ xa xa Trần Hiểu Quân liền nghe thấy có người gọi mình bèn quay đầu lại, hơi nhíu mày, lúc này tìm mình nhất định có chuyện gì tốt.

      Trần, tối này có rảnh ?” Người vừa chạy tới là giáo nhìn dáng vẻ chắc cũng hơn bốn mươi tuổi, ấy thở hổn hển hỏi.

      Đúng là ngoài dự đoán, nhất định lại là vì chuyện hẹn hò rồi, cũng từ chối khéo nhiều lần rồi mà vẫn thể khiến cái Triệu này từ bỏ suy nghĩ làm mai cho , đúng là nhiệt tình quá xá: “ Triệu, xin lỗi, có chuyện gì , tối nay em có hẹn rồi có thể rảnh đâu.”

      “Là chuyện lần trước với em đó!” Triệu do dự lát vẫn chịu bỏ cuộc tiếp tục thuyết phục: “Đại khái chỉ cần tiếng thôi, em có thể cố gắng dành thời gian gặp mặt cậu ấy lần , điều kiện của cậu ấy rất tốt đó, năm nay mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền được phân đến đồn công an làm việc, nhân phẩm tốt gia thế cũng tuyệt đối tốt, em gặp chút chừng lại rất hợp ấy chứ!”

      Triệu à!” Trần Hiểu Quân có thể dùng kiên nhẫn lớn nhất mới trực tiếp từ chối chuyện này, đồng thời cũng làm cho tại vẫn thoát được thân: “Em với cùng là em có bạn trai rồi mà!”

      “Em cứ gặp chút coi như biết thêm người bạn cũng được mà!” Triệu trong lòng tin lý do từ chối của Trần Hiểu Quân, lần trước hỏi còn tạm thời chưa tính đến chuyện này, bây giờ có bạn trai chắc phải là lời . ấy là rất thích Trần Hiểu Quân, nghĩ nghĩ lại, phòng ký túc của là phòng sạch nhát toàn trường, lúc vừa tới còn ngẫu nhiên ăn bữa cơm nấu, mùi vị ngon vô cùng, dựa theo quan sát trong thời gian qua, ấy vô cùng xác định rất tốt, tốt như vậy dĩ nhiên phải giới thiệu cho cháu mình làm cảnh sát rồi.

      Trần Hiểu Quân rất muốn phủi tay bỏ chạy lấy người nhưng mà ở trước mặt trưởng bối thể vô lễ, đạo lý đó cũng biết, cũng luôn luôn rất có lễ phép ở trước mặt trưởng bối, cho nên lúc Triệu thấy ra cũng có thấy mà có hiểu hết con người .

      “Tối hôm nay em có hẹn với bạn trai em rồi, bọn em là mới bắt đầu quen nhau được tuần thôi ạ. Em có gạt đâu!” Trần Hiểu Quân nghiêm túc .

      Triệu thở dài: “Nếu em có hẹn rồi hôm nay coi như xong , em cứ suy nghĩ chút ha, làm bạn bè cũng được mà!” Triệu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng biết thể ép buộc người ta quá như vậy nếu phản tác dụng.

      Trần Hiểu Quân ở trong lòng than thầm nghĩ tới chuyện nên giải quyết cái tai họa này như thế nào, còn ngoài mặt cũng có tâm tình : “Em nhé Triệu.”

      Sau khi gật đầu chào Triệu, Trần Hiểu Quân liền về phía ký túc. Trở lại ký túc rồi Trần Hiểu Quân nằm lên giường suy nghĩ về chuyện này, tại sao lại tin chứ, mình ràng là mà, cứ tiếp tục như vậy nữa biết có bị Triệu kéo hẹn hò nữa. Ở giường buồn bực lát, Trần Hiểu Quân quyết định nếu ai tin vậy hãy để cho các ấy nhìn tận mắt . Trần Hiểu Quân lật người kiếm điện thoại di động ở bàn, sau đó mau chóng bấm số điện thoại của Trình Hiểu Quân, điện thoại reo lâu mới nhấc máy, tâm trạng Trần Hiểu Quân càng xấu hơn: “Quỷ đáng ghét!”

      “Ừ đây, Quân Quân, sao vậy?” Hình như vui à!

      “Hôm nay mấy giờ tan ca?” Trần Hiểu Quân ở tính toán trong lòng làm sao để cho người khác thấy bạn trai mình.

      Trình Hiểu Quân qua mấy giây mới trả lời: “Hôm nay phải trực, năm giờ được tan ca.”

      “Vậy tan ca lập tức đến trường em, trước năm giờ rưỡi mà có mặt tuần này đừng có hòng mà gặp em.” Đường đường cầu bình thường lại bị Trần Hiểu Quân biến thành uy hiếp.

      “Em về nhà hả?” Hai người sau khi xác định quan hệ bình thường sau khi tan giờ học Trần Hiểu Quân cũng về nhà, sao hôm nay lại bảo đến trường nhỉ?

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo đến cứ đến , nhảm lắm vậy!” Trần Hiểu Quân hung dữ .

      “Rồi, rồi!” Trình Hiểu Quân muốn hỏi cũng dám hỏi nữa, nguyên nhân là việc , Quân Quân để ý tới mình là chuyện lớn.

      Hai người hàn huyên được lát Trình Hiểu Quân phải kiểm tra phòng liền cúp máy.

      Buổi chiều Trình Hiểu Quân đúng năm giờ rưỡi xuất ở trường Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân để chờ ở cửa trường lát mới ra ngoài. Mười phút sau Trần Hiểu Quân xách theo túi thay bộ đồ thường ngày rồi ra. Trình Hiểu Quân thấy liền ngoắc tay gọi: “Quân Quân!”

      Trần Hiểu Quân vừa ra tới liền thấy Trình Hiểu Quân, nhưng lúc đó chuyện với Triệu nên gọi , tiếng gọi này của Trình Hiểu Quân khiến hai người đồng thời nhìn về phía cửa trường. Trần Hiểu Quân cười cười với Triệu: “ Triệu, người em hẹn chờ em, em trước nhé, gặp lại sau!”

      Triệu vẫn còn ở nhìn người đứng ở cửa trường gọi Trần Hiểu Quân, cách xa như vậy mà Triệu vẫn có thể thấy được đó là người vô cùng ưu tú, hơn nữa nhìn cậu ta cười dịu dàng như vậy chắc phải là rất thích Trần. có hỏi nhiều : “Ừ, em !” Trần Hiểu Quân giống như là nhận được lệnh miễn xá chạy nhanh về phía Trình Hiểu Quân, Triệu nhìn theo thấy Trần Hiểu Quân tiến lên kéo tay người kia sánh vai nhau .

      “Quân Quân?” Hôm nay hơi là lạ, Quân Quân hình như so bình thường… nhiệt tình rất nhiều nha!

      “Sao hả?” Trần Hiểu Quân vui vẻ nhìn Trình Hiểu Quân.

      Lạ quá, Quân Quân rất ít khi dùng ánh mắt hưng phấn này nhìn mình: “Hôm nay em rất vui?” Trình Hiểu Quân thử hỏi.

      “Đúng vậy!” Trần Hiểu Quân trả lời dứt khoát, giải quyết được phiền toái lớn như vậy dĩ nhiên là vui rồi!

      “Tại sao?” Ở trường có thể gặp được chuyện gì vui, chẳng lẽ là được khen ngợi? Nhưng mà Quân Quân cũng phải cứ được khen ngợi là vui vẻ thành như vậy mà.

      “Về sau em bị những thầy kia tìm đến đòi giới thiệu xem mặt!” Trần Hiểu Quân tự minh đắc ý, đây là chuyện làm thành công nhất hôm nay.

      “Xem mặt?” Trình Hiểu Quân dừng bước lại, “Em từng xem mặt?”

      Trần Hiểu Quân ngờ Trình Hiểu Quân có phản ứng lớn như vậy, cảm giác được bàn tay nắm lấy tay mình có chút run đẩu, trong mắt cũng tràn đầy lo âu? Chẳng lẽ quỷ đáng ghét… ghen? Trần Hiểu Quân vui, tưởng mình xem mặt hả?

      “Đầu óc nghĩ gì thế?” Hung hăng huých khủy tay Trình Hiểu Quân cái, nhưng Trần Hiểu Quân buông tay ra. Xem mặt? Đánh chết cũng , phải mặc mấy bộ đồ đẹp, còn phải giả vờ thục nữ đoan đoan chánh chánh, dịu dàng nền nã để cho người khác đánh giá! Người quen thói ngang ngược suy nghĩ cũng khác với người bình thường.

      Trình Hiểu Quân biết xem mặt trong lòng cũng nhõm hẳn: “ có gì.”

      “Còn có?” Trần Hiểu Quân tôi làm sao mà tin được cái tên quỷ đáng ghét này được, cái tên này luôn có tật xấu là cứ giấu buồn bực ở trong lòng chịu ra, cái này phải sửa mới được, “ dám có ghen? dám lo lắng em cùng người khác xem mắt cho xem?”

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân hiểu đây là lại muốn mình chính miệng thừa nhận, , quen lời ngon tiếng ngọt. Trình Hiểu Quân vẫn luôn người hướng nội, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy thương nhưng bao giờ ra ngoài miệng.

      “Có hay ?” Trần Hiểu Quân ánh mắt phục, hưng phấn mới vừa rồi lại bị thay thế bằng mong muốn mãnh liệt cố chấp phải có được đáp án.

      Trình Hiểu Quân mấy ngày nay biết ánh mắt kiểu này đại biểu cho cái gì, cái này là Trần Hiểu Quân nhất định phải buộc ra suy nghĩ thực trong lòng mình: “Quân Quân, đúng là rất lo em xem mắt người khác, em là bạn rồi, tương lai chúng ta còn phải kết hôn rồi sinh rất nhiều con, lần sau em, được đồng ý cầu này của bất kỳ ai nữa, có được …”

      Trần Hiểu Quân trong lòng chẳng qua chỉ muốn Trình Hiểu Quân đồng ý để xem mắt, kết quả người này lại nhiều như vậy, lo lắng, bạn , kết hôn, con… Hơn nữa đối với thái độ hết sức dịu dàng này của Trình Hiểu Quân luôn luôn có súc chống cự. Tất cả những điều này gộp lại khiến khóe mắt Trần Hiểu Quân hoe hoe đỏ, để che giấu vẻ lúng túng, Trần Hiểu Quân kéo tay Trình Hiểu Quân nhanh về trước: “ thôi, quỷ đáng ghét!”

      Trình Hiểu Quân cũng theo , được ba bước sau liền cùng Trần Hiểu Quân sóng vai nhau mà : “Vậy em có đồng ý rồi?”

      “Là em muốn xem mắt!” Trần Hiểu Quân lớn tiếng cố gắng giữ cho giọng mạnh mẽ khí thế.

      “Vậy tốt!” Trình Hiểu Quân cười nắm chặt bàn tay Trần Hiểu Quân: “Bây giờ chúng ta về nhà hay là đâu?”

      lát sau Trần Hiểu Quân xoay người quái dị cười hì hì hai tiếng: “ bây giờ chúng ta đâu?”

      Trình Hiểu Quân cảm thấy mới vừa rồi dường như có trận gió lạnh từ bên cạnh mình thổi qua: “, nghe theo em…”

      “Tốt!” Trần Hiểu Quân vô cùng hài lòng với đáp án này: “ phải là bạn trai em sao, thầy trường em cũng biết em có bạn trai rồi, vậy chẳng phải cũng phải đưa em đến bệnh viện giới thiệu với các bác sĩ, y tá, em chính là bạn của , đúng hả quỷ đáng ghét?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm, cho Trình Hiểu Quân tìm cách trốn tránh.

      cần đâu…” Cho dù chưa , tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết em chính là bạn của rồi.

      “Cái gì mà cần? Nhất định phải !” Trần Hiểu Quân khăng khăng giữ quyết định, vấn đề xem mắt phiền phức ở trường xong, nhưng còn rất nhiều họa bên cạnh quỷ đáng ghét cũng phải tiêu trừ mới được!

      “Được rồi!” Dù sao có hay hiệu quả cũng giống nhau, mặc dù mới từ bệnh viện ra bây giờ quay trở lại có chút kỳ quái nhưng điều này lại cho thấy Quân Quân cũng là cùng quan tâm để ý đến mình!

      “Sau khi đến bệnh viện, chúng ta về nhà với ba và dì chuyện của chúng ta.” Trần Hiểu Quân muốn nhanh chóng cho mọi người biết mình có bạn trai cũng hy vọng được mọi người chấp nhận.

      Sắc mặtTrình Hiểu Quân liền trắng bệch: “Quân Quân…”


      thôi, còn đứng ỳ ra đó làm gì thế?” Trần Hiểu Quân cau mày, tên quỷ đáng ghét này sao đột nhiên lại trở nên do dự như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng được tốt cho lắm, chẳng lẽ là ở bệnh viện có chuyện gì đó thể cho ai biết?

      “Quân Quân, chuyện của chúng ta, bác Trần…” Trình Hiểu Quân biết nên giải thích thế nào với Quân Quân.

      “Chuyện này trước tiên cứ để đó .” Trần Hiểu Quân kéo Trình Hiểu Quân về phía bệnh viện, “Cứ đến bệnh viện rồi hãy .” Trần Hiểu Quân trong lòng nghĩ mặc kệ là người khác mơ tưởng đến quỷ đáng ghét của hay là quỷ đáng ghét của có ý đồ gì đó với người khác, nếu là người của phải đem tất cả những khả năng này bóp chết từ trong trứng nước! Loại ý nghĩ này đúng là trực tiếp và đơn giản, đại khái chỉ có Trần Hiểu Quân mới nghĩ như vậy.

      Trình Hiểu Quân thở dài, biết tính của Quân Quân, mỗi khi quyết có đem mười con trâu tới cũng kéo lại, chỉ có thể theo đến bệnh viện.

      Hai giờ sau Trần Hiểu Quân hài lòng kéo Trình Hiểu Quân từ bệnh viện ra ngoài còn kiêu ngạo : “Bác sĩ và y tá trong bệnh viện xem như đều biết em rồi nhé!”

      “Đúng vậy!” Dạo lần qua tất cả các khoa, gặp người quen cũng đến chào hỏi, tự giới thiệu mình có muốn biết cũng khó.

      vui hả?” Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng phát giác ra điểm này, “Chẳng lẽ muốn để bọn họ biết em, biết quan hệ của chúng ta?”

      phải như thế…” Trình Hiểu Quân vội vàng giải thích, việc này tuyệt đối thể bị hiểu lầm, trong lòng cũng muốn để tất cả mọi người biết quan hệ của và Trần Hiểu Quân.

      Cái tên quỷ đáng ghét này rốt cuộc suy nghĩ gì vậy: “Vậy cái vẻ mặt đó là sao? Nếu em đây!”

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân kéo tay Trần Hiểu Quân để cho , “… chỉ là cảm thấy hôm nay em có cái gì đó là lạ, trước kia em có để ý đến điều này như vậy.”

      “Em có cái gì là lạ á? Chẳng lẽ em như vậy tốt?” Trần Hiểu Quân nghĩ thông, chuyện này có cái gì bình thường, đồ của mình mình phải giữ để cho người khác cướp chứ! Trần Hiểu Quân đảo mắt cái, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là có chút quen với việc vừa rồi tuyên bố với người trong bệnh viện là là hoa có chủ mà người chủ ấy chính là mình, “Nếu như thế này mà cũng là lạ, vậy về sau em làm nữa!” rất là luyến tiếc.

      Trình Hiểu Quân trợn mắt nhìn Trần Hiểu Quân, mới vừa rồi… là được hôn? Ở trước mặt mọi người được Quân Quân hôn…

      “Có phải như vậy cũng là lạ hả?” Trần Hiểu Quân đắc ý nhìn Trình Hiểu Quân ngây ngốc cả ra.

      Trình Hiểu Quân ổn định cảm xúc chút, bất kể là ở bệnh viện hay là nụ hôn mới vừa rồi, Trần Hiểu Quân nhiệt tình như vậy khiến nhất thời thích ứng kịp, nhưng như vậy vẫn thích: “Dĩ nhiên rồi, Quân Quân như vậy vẫn là tốt nhất, rất vui đó!”

      “Uh, vậy chúng ta về nhà !” Trần Hiểu Quân mỉm cười kéo Trình Hiểu Quân gương mặt rất toại nguyện.

      Thôi bỏ , Quân Quân muốn cứ như vậy , sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ràng cũng tốt.

      Hai người bên ngoài sau khi cơm nước xong bộ về đến nhà, lúc ở dưới lầu gặp ba Trần nửa dìu Tần Uyển Linh lên lầu, hai người bất giác dừng bước lại nhìn nhau, trong mắt đều có nghi ngờ.

      “Quân Quân, hình như mẹ khỏe, về trước xem chút.” Trình Hiểu Quân trong lòng có chút lo lắng cho mẹ.

      Trần Hiểu Quân chịu: “Ba và dì vừa đúng đều ở đây, vậy chúng ta có thể cho họ biết chuyện của chúng ta, như vậy phải là rất tốt sao?”

      “Nhưng là mẹ … Để sau có cơ hội rồi có được ? Hôm nay mẹ ốm chắc phải là điềm may mắn…” Trình Hiểu Quân thấy mẹ ở cạnh bác Trần có chút tin tưởng, hơn nữa thực rất lo lắng cho mẹ.

      muốn bây giờ?” Trần Hiểu Quân sắc mặt tốt, từng bước tiến tới gần, “Vậy là muốn trốn tránh? Hay là căn bản muốn với ba và dì chuyện này?”

      “Làm sao có thể!” Trình Hiểu Quân kiên quyết xóa tan suy đoán của Trần Hiểu Quân, “ cho tới bây giờ chưa nghĩ như vậy, chẳng qua là mẹ hôm nay thoạt nhìn thực phải là rất tốt, muốn làm cho bà lo lắng, Quân Quân em phải tin !”

      Lo lắng? Chuyện này làm sao lại khiến cho dì lo lắng, dì vẫn rất thích mình mà? Trần Hiểu Quân nghi ngờ nghĩ, Trình Hiểu Quân cho là Trần Hiểu Quân tin nên vội vàng cúi đầu hôn Trần Hiểu Quân, nụ hôn rất dịu dàng rất chuyên chú rất thâm tình, hôn mãi đến khi Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa ngừng hô hấp Trình Hiểu Quân mới buông ra: “Quân Quân, tin , có gạt em đâu.”

      Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình bị người ta hôn đến mất hồn mất vía, còn phải nắm chặt lấy cái người hôn muốn buông ra, Trần Hiểu Quân ngây ngất choàng qua vai Trình Hiểu Quân gật đầu, những thứ khác đều nhớ tới. Trần Hiểu Quân cũng biết mình làm thế nào mà về đến nhà vào phòng được, chờ đến lúc tỉnh táo lại mới giật mình phát mình thế mà lại trúng mỹ nam kế, được lắm quỷ đáng ghét dám dùng cách hèn hạ như vậy… Thủ đoạn lắm, để xem ngày mai em có tha cho nhé? Trong lòng suy nghĩ ngày mai nên làm sao đối phó với Trình Hiểu Quân mà mặt lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nếu là nhìn thấy nét mặt này mặt người khác nhất định mắng người đó là mê trai…

      Trình Hiểu Quân khi về đến nhà thấy Tần Uyển Linh ngồi ở ghế sa lon trầm tư: “Mẹ, mẹ khỏe ạ?”

      “Sao con biết?” Tần Uyển Linh kinh ngạc nhìn con trai.

      Trình Hiểu Quân ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Linh: “Con vừa mới thấy mẹ về cùng bác Trần, Quân Quân cũng thấy.”

      Tần Uyển Linh gì trong mắt đầy vẻ phân vân.

      “Mẹ, ra mẹ cần băn khoăn quá nhiều, trong lòng nghĩ như thế nào cứ làm như thế đó , đừng làm khó mình.” Trình Hiểu Quân cũng nhẫn tâm nhìn mẹ vì mình mà khó xử.

      “Đừng chỉ biết có mẹ, con với Quân Quân thế nào rồi?” Tần Uyển Linh miễn cưỡng cười cười.

      Tần Uyển Linh cười càng khiến Trình Hiểu Quân thêm áy náy, tiến lên ôm mẹ: “Mẹ, con xin lỗi!”

      “Con trai ngốc của mẹ!” Tần Uyển Linh cũng ôm Trình Hiểu Quân, dịu dàng vuốt tóc , hai người lâu lắm có ngồi chung chỗ như vậy, “Sao phải xin lỗi với mẹ, chỉ cần con vui vẻ con hạnh phúc là mẹ thỏa mãn lắm rồi.”

      “Mẹ!” Trong giọng của Trình Hiểu Quân dường như còn có khổ sở, “Nếu như vì hạnh phúc của con mà mẹ phải hy sinh hạnh phúc của mình, làm sao con có thể hạnh phúc chứ?”

      như vậy con với Quân Quân bên nhau?” Tần Uyển Linh buông Trình Hiểu Quân ra nhìn hỏi.

      Trình Hiểu Quân gật đầu: “Dạ…”

      “Hiểu Quân.” Tần Uyển Linh cảm thấy buồn bã, “Đây phải là chuyện con đợi từ rất lâu rồi sao, tại sao nhìn con lại vui?”

      “Mẹ, hạnh phúc của con cũng thể thiếu mẹ được, con và Quân Quân ở bên nhau vậy mẹ và bác Trần phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Quân đau lòng nhìn chăm chú vào mẹ, mẹ là người mà đời này gần gũi nhất cũng biết ơn nhất, dĩ nhiên cũng hy vọng mẹ có thể lại được hạnh phúc.

      Tần Uyển Linh cúi mày: “Con đừng quan tâm đến những chuyện này, mẹ chỉ cần con hạnh phúc những thứ khác cũng sao.”

      “Mẹ, con muốn mẹ tự ngược đãi mình. Chúng ta thử lần có được hay , chuyện với bác Trần, chừng bác ấy đồng ý, hơn nữa còn có Quân Quân, ấy giúp chúng ta.” Trình Hiểu Quân ra suy nghĩ của mình, có lẽ chừng còn có thể vẹn cả đôi đường.

      Tần Uyển Linh do dự, vậy lỡ Hoằng Đào đồng ý, vậy Hiểu Quân và Quân Quân phải là

      “Mẹ, con biết chuyện này rất khó khăn, nhưng chúng ta cũng có thể từ bỏ chút xíu cơ hội nào, nếu như bác Trần thực Quân Quân và mẹ, bác ấy chia rẽ con và Quân Quân .” Trình Hiểu Quân tiếp tục thuyết phục, thể để ý đến hạnh phúc của mẹ.

      “Vậy phải làm như thế nào?” Tần Uyển Linh rốt cuộc cũng mở miệng, trong lòng bà cũng có chút hy vọng.

      “Cái này…” Trình Hiểu Quân suy nghĩ lát, “Ngày mai bác Trần đến đón mẹ ăn cơm, mẹ cứ với bác ấy chuyện của con và Quân Quân, con cùng Quân Quân đến chỗ mẹ và bác Trần ăn cơm, coi như là ngẫu nhiên gặp mặt rồi hành động, có được ạ, có Quân Quân ở đó, con nghĩ bác Trần nhẫn tâm, chỉ là đành có lỗi với Quân Quân thôi…”

      “Hà tất phải vậy chứ?” Tần Uyển Linh cũng đau lòng vì con trai, “Bác Trần con có vẻ cũng là người bình thường, dù sao nhà bọn họ có nhiều quan hệ phức tạp như chúng ta.”

      “Cứ quyết định như vậy, ngày mai con hẹn Quân Quân cùng , mẹ chỉ cần đem chuyện của con cùng Quân Quân trước với bác Trần hơn nữa trước cho con biết hai người ở đâu là được.” Trình Hiểu Quân cho Tần Uyển Linh từ chối.

      “Ừ, được rồi. Hiểu Quân, bất kể bác Trần con nghĩ như thế nào, làm như thế nào con cũng được oán trách ông ấy, con và Quân Quân cũng phải mãi mãi ở bên nhau biết ?” Tần Uyển Linh đồng ý đề nghị nhưng cũng muốn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.

      “Mẹ!” Trình Hiểu Quân cảm động nhiều hơn là đau lòng, “ tốt, mọi chuyện cũng tốt thôi mà, tin con, tin bác Trần nha mẹ.”

      “Ừ, mẹ tin con!” Tần Uyển Linh cười .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chiều hôm sau, Trình Hiểu Quân trước khi tan sở liền gọi điện thoại cho Trần Hiểu Quân ở nhà nghỉ ngơi cùng ăn cơm. Trần Hiểu Quân lập tức đồng ý, còn chưa tìm Trình Hiểu Quân tính sổ chuyện tối qua đâu đấy. Trần Hiểu Quân chuẩn bị xong xuôi liền ra cửa, sao lại là khách sạn Lệ Đô nhỉ? Cái tên quỷ đáng ghét này phải là muốn xin lỗi mình vì chuyện ngày hôm qua mà chọn chỗ có phong cách tình cảm vậy chứ. Cho dù bây giờ rất ít khi ra vào những nơi này nhưng Trần Hiểu Quân cũng biết khách sạn Lệ Đô là nơi thường được các cặp tình nhân chọn làm nơi hẹn hò tình cảm nhất, bởi vì bên trong có phòng ăn đặc biệt dành riêng cho các đôi tình nhân. Sau khi xuống xe, Trần Hiểu Quân cứ theo chỗ Trình Hiểu Quân hẹn mà , quả nhiên xuống xe vào liền thấy Trình Hiểu Quân ở lầu khách sạn Lệ Đô chờ .

      Trần Hiểu Quân tới vỗ cái lên vai Trình Hiểu Quân dường như suy nghĩ chuyện gì đó: “ say sưa nghĩ cái gì vậy?”hừm mình tới mà cũng thấy.

      “Quân Quân, em đến rồi!” Trình Hiểu Quân đứng lên, “ đặt chỗ rồi, bây giờ chúng ta lên .” Vừa xong liền dắt tay Trần Hiểu Quân về phía thang máy.

      “Chúng ta rốt cuộc ăn cơm ở đâu vậy?” Trần Hiểu Quân bất đắc dĩ theo Trình Hiểu Quân, thường hoài nghi quỷ đáng ghét đúng là khó hiểu, có chuyện gì cũng để ở trong lòng chịu ra.

      Trình Hiểu Quân quay đầu lại cười yếu ớt: “Quân Quân, ra em cũng biết muốn dẫn em đâu ăn cơm mà!”

      “Làm sao mà em biết được, em có phải là con giun trong bụng đâu chứ!” Trần Hiểu Quân thừa nhận cụp mắt xuống oán trách.

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân đối với thái độ nhất định muốn phải ra của Trần Hiểu Quân rất bất đắc dĩ, nhưng trước sau đều chấp nhận và dung túng, “Chúng ta đến lầu chín chỗ bàn tình nhân!”

      Trần Hiểu Quân cười: “Được rồi, thấy có thành ý như vậy, chuyện tối qua coi như xong, nhưng hôm nay trốn thoát đâu, nhất định phải cùng em về nhà gặp ba. Tối nay, nếu mà dám trốn?” Trần Hiểu Quân giơ quả đấm ở trước mặt Trình Hiểu Quân đung đưa hai cái.

      “Được rồi, Quân Quân muốn thế nào thế đó, nghe lời em.” Cho dù muốn trốn cũng trốn trốn được nữa. Trình Hiểu Quân muốn mẹ vì mình mà khổ sở, cũng muốn gạt Trần Hiểu Quân chuyện này.

      “Vậy còn mau !” Trần Hiểu Quân đổi từ vai trò khách thành người làm chủ nên càng tích cực hưng phấn, bàn tình nhân, còn chưa tới lần nào!

      Rất nhanh hai người lên đến tầng chín, Trần Hiểu Quân vừa vào liền trái nhìn phải ngắm, đúng là chỗ cho tình nhân ăn cơm, toàn bộ bàn đều được thiết kế cho hai người ngồi. Lúc Trần Hiểu Quân thấy hai người thể nào xuất ở nơi này nhất thời cả kinh đến cằm cũng suýt rớt xuống đất, kéo kéo tay Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét, đó có phải là ba và dì ?” nghi mình chỉ là nhìn nhầm thôi.

      Trình Hiểu Quân quay về phía nhìn mẹ cùng bác Trần bá ăn cơm, hai người vừa vừa tán gẫu thoạt nhìn rất hài hòa nhưng lại giống như có gì để

      Trình Hiểu Quân lên tiếng, Trần Hiểu Quân quay đầu lại chờ : “Quỷ đáng ghét, lỗ tai điếc rồi hả?”

      “Quân Quân…” vốn chuẩn bị tâm lý là hôm nay phải đối mặt với vấn đề này, nhưng bây giờ trong lòng của cũng rất sợ, biết có thể thực vẹn cả đôi đường hay , nếu như được, vậy và Quân Quân phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ, “ vào toilet chút…”

      Trần Hiểu Quân vừa nghe liền kéo tay : “ phải em muốn như thế nào như thế đó sao?” tính xoay người kéo đến trước mặt mình, “Em muốn hôm nay, ở chỗ này, phải với ba!” Sau đó lại quơ quơ nấm đấm trước mặt Trình Hiểu Quân: “ được trốn đâu đó!”

      Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân uy hiếp lần nữa cũng có nào mà nghĩ tới việc tiếp tục trì hoãn thời gian, lỡ bác Trần còn chưa Quân Quân tức giận bỏ phải là càng có cơ hội sao: “Vậy chúng ta qua đó .”

      Trần Hiểu Quân hài lòng thu tay lại, kéo Trình Hiểu Quân về phía ba Trần đồng thời lên tiếng gọi: “Ba, dì!”

      Ba Trần nghe tiếng liền nhìn lại: “Sao các con lại ở đây?”

      Trần Hiểu Quân tới bên cạnh ba Trần kéo lấy tay ba chút suy nghĩ : “Ba và dì cũng có thể ở chỗ này tại sao bọn con lại được?”

      Ba Trần cứng đờ người, Tần Uyển Linh cẩn thận làm rớt chén trà, Trần Hiểu Quân lại hoàn toàn thấy được khác thường của ba Trần, còn Trình Hiểu Quân coi như là đứng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt của vẫn nhìn sâu Trần Hiểu Quân.

      Quân Quân có nghĩ đến…

      “Con cùng quỷ đáng ghét…” Trần Hiểu Quân phát giác mình sai lập tức đổi lại : “Con cùng Trình Hiểu Quân tới đây ăn cơm vừa đúng lúc thấy ba với dì cũng ở đây. A a, ba, bọn con có chuyện muốn với ba.” Trần Hiểu Quân dừng lát mới : “Con cùng Trình Hiểu Quân quen nhau.”

      Ba Trần liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đứng ở bên cạnh Tần Uyển Linh rồi với con : “ phải con vẫn luôn thích Hiểu Quân sao, sao lại ở bên cạnh nó?”

      “Con…” Trần Hiểu Quân im lặng, cái này phải như thế nào nhỉ, trước kia cũng biết là mình thích quỷ đáng ghét mà, nhưng mà lúc hiểu ra thích rồi có thể làm sao, đương nhiên là tiếp tục thích! Lại lần nữa suy nghĩ của Trần Hiểu Quân là thẳng tắp …

      “Đó là trước kia, bây giờ…” Trần Hiểu Quân giọng giải thích, chỉ là chính cũng cảm thấy thế này giống như là lý do.

      “Con quyết định?” Trần Hiểu Quân chút do dự gật đầu. Ba Trần tiếp tục thảo luận với con là tại sao lại quen với Hiểu Quân nữa mà quay qua Trình Hiểu Quân : “Ba với Hiểu Quân tâm chút, con với dì cứ ngồi đây chờ nhé.”

      Trần Hiểu Quân tình nguyện buông tay ba Trần ra: “Có cái gì thể giắp mặt lời chứ!”

      “Con nghe lời ba?” Ba Trần nghiêm mặt, Trần Hiểu Quân sợ nhất là vẻ mặt nghiêm túc này của ba, vẻ mặt như thế ba nghe mình lại càng đồng ý với bất kỳ cầu nào của mình.

      “Được rồi…” Bước chậm đến bên cạnh Tần Uyển Linh, hơi lo lắng nhìn Trình Hiểu Quân, dáng vẻ này của ba phải là muốn làm khó quỷ đáng ghét đó chứ, “Ba, hai người mau chút, con đói lắm rồi, muốn ăn cơm…”

      “Biết rồi, ở khách sạn còn có thể để con bị đói sao, tự chọn món .” Ba Trần đoán ra con nghĩ gì, là con chả có đứa nào tốt, còn chưa lập gia đình là bênh bạn trai rồi.

      “Dạ!” Trần Hiểu Quân nháy mắt với Trình Hiểu Quân, làm giật mình chút, mới kéo ghế ngồi bên Tần Uyển Linh, nhưng ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía ba Trần, Tần Uyển Linh cũng là yên lòng nhìn hai người chuyện với nhau.

      “Bác Trần!” Trình Hiểu Quân ngồi xuống lễ phép gọi.

      “Bắt đầu từ lúc nào?” Ba Trần hỏi thẳng vào vấn đề,

      “Dạ hai tuần trước.” Trình Hiểu Quân .

      “Hai tuần” Ba Trần để ly trà chuẩn bị uống xuống, “Hôm nay bác mới biết, cũng là mẹ con cho bác biết trước, con tính gạt bác sao?”

      “Dạ có!” Trình Hiểu Quân chưa từng muốn giấu giếm chẳng qua là biết phải mở miệng thế nào, “Con biết bác Trần thích con.”

      “Con nên hiểu lầm.” Ba Trần ra rất thích Trình Hiểu Quân chẳng qua là nếu là làm con rể miễn bàn, “Bác chỉ thấy Quân Quân phải tìm người có thể quản được nó, chứ phải giống như con… như thế nào nhỉ, luôn nhường nhịn nó, hôn nhân như vậy rất khó hạnh phúc.”

      “Con nhường nhịn Quân Quân, con Quân Quân cưng chiều ấy cũng sai sao?” Trình Hiểu Quân thể chấp nhận lý do như vậy, nếu như vậy chẳng phải những điều làm trong nhiều năm qua cũng là sai lầm sao?

      “Con có thể nhường nhịn được bao lâu, cưng chiều được bao lâu? năm? Hai năm? Năm năm? Con của bác, bác còn hiểu sao, nó quá tùy hứng cũng quá ngang ngược có tính nhẫn nại, ruột để ngoài da nghĩ, cái gì cũng biểu mặt và hành động, con có thể chịu đựng nó, cưng chiều nó cả đời ?” ba Trần ra vấn đề ông lo lắng nhất, ai có thể chịu được việc vợ của mình suốt ngày chành chọe, Hiểu Quân là người có thể chịu đựng con ông nhiều nhất trong những người ông từng gặp, nhưng ông cảm thấy Hiểu Quân có thể cả đời như vậy, cho nên Quân Quân phải tìm người có thể quản được nó cuộc sống mới có thể trôi qua khá hơn chút.

      “Tại sao thể!” Trình Hiểu Quân kích động phản bác, “Con chính là muốn ấy cả đời thể rời bỏ con, như vậy con mới có thể tiếp tục nhường nhịn ấy, cưng chiều ấy, để ấy quen con, chấp nhận con, thích con, con!” Trình Hiểu Quân tới chỗ này cũng cảm thấy mình hình như có chút quá kích động khiến ba Trần im lặng, “Con cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc phải xa Quân Quân, ngay từ đầu con hy vọng có thể ở bên Quân Quân, mười mấy năm nay, con cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải rời khỏi Quân Quân, con lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào Quân Quân mới rời bỏ con…”

      Ba Trần nghe được rất ngạc nhiên, Hiểu Quân nó… Ông vẫn tưởng Hiểu Quân sau khi vào đại học mới thích Quân Quân, chẳng lẽ?

      “Cho nên con từ luôn nhường nhịn Quân Quân, giúp đỡ nó che chở cho nó, học lên vẫn muốn học cùng trường với nó?” Ba Trần suy đoán.

      Trình Hiểu Quân cúi đầu lời nào, đúng là nghĩ như vậy.

      “Hiểu Quân, bác có nên là bác nhìn sai người ?” Ba Trần tựa lưng vào ghế, “Bác vẫn cho rằng con quá hướng nội quá hiền lành, ở bên cạnh Quân Quân con vui vẻ, chỉ biết bị Quân Quân ăn hiếp, hóa ra là con vẫn luôn suy nghĩ cho Quân Quân.”

      “Bác Trần, bất kể bác thế nào những đều bác nghe và bác thấy đều là , con cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn gạt bác, cũng muốn gạt Quân Quân, đây cũng là lòng của con.” Trình Hiểu Quân biết bác Trần thích người cơ mưu thâm trầm, cũng biết bạn bè chung quanh Quân Quân từ đến lớn cũng là do bác Trần giám sát rồi mới được kết giao, muốn bác Trần hiểu lầm ý của .

      Ba Trần quan sát Trình Hiểu Quân, vẻ mặt của phải là nghiêm túc mà là kiên định, theo như lời nó phải là xúc động mà là lòng, có lẽ mình có phát ra Hiểu Quân nó chỉ là người ôn hòa mà lại khiêm tốn lại còn nhẫn nại mà cố chấp.

      “Con biết chuyện của bác và mẹ con rồi đúng ?” phải nghi vấn mà là khẳng định, ông hiểu Tần Uyển Linh tất nhiên cũng hiểu tình cảm sâu đậm của mẹ con họ, cho dù Tần Uyển Linh thẳng ra, Trình Hiểu Quân nhất định cũng có thể nhìn ra.

      “Con biết, mẹ con cũng vì chuyện này mà rất khó xử…” Là áy náy với mẹ, mẹ thành toàn cho và Quân Quân lại ngược đãi bản thân.

      “Mẹ con…” Ba Trần than thở, “Bác ngờ con và Quân Quân lại quen nhau, để việc ghép nối với mẹ con lần trở nên vui…”

      Ba Trần chưa xong Trình Hiểu Quân liền ngắt lời ông: “Bác Trần, bác mẹ con chứ, nếu như bác bá ấy đừng để cho bà ấy khó xử. Con biết, cho dù con và Quân Quân thể ở bên nhau, mẹ con cũng thể vui vẻ ở bên bác.” Trình Hiểu Quân nghiêm túc , biết như vậy có thể khiến bác Trần vui, nhưng đây là .

      Ba Trần cau mày, lời của Trình Hiểu Quân nghe giống như là uy hiếp, nhưng trong lòng ông hiểu ràng là Trình Hiểu Quân đúng, nếu ông và Tần Uyển Linh lâu như vậy rồi mà cũng thể tiến thêm bước. Trong lòng của bày ấy có nút thắt, cái nút thắt đó chính là Trình Hiểu Quân, mà cái nút thắt Trình Hiểu Quân kia lại tiếp tục thắt ở người con mình, bây giờ có thể cỡi ra hay cũng là do mình. Ba Trần nhìn về phía Tần Uyển Linh, bà lo lắng nhìn bên này, chăm chú nhìn gương mặt lo lắng của bà, bà lâu lắm rồi có cười: “Thôi bỏ , nếu các con quyết định quen nhau bác cũng ngăn cản, về phần những chuyện khác, con cứ mẹ con yên tâm .” Mình lúc nào cũng làm cho Uyển Linh rất ít ngược lại còn làm cho bà ấy khó xử như vậy, quan hệ hai nhà như vậy mặc dù hợp quy tắt, nhưng đây cũng là chuyện nhà mình cần người khác đồng ý hay can thiệp.

      Ba Trần sau khi chuyện xong với Trình Hiểu Quân bảo Trình Hiểu Quân gọi Trần Hiểu Quân cùng Tần Uyển Linh tới đây cùng nhau ăn. Trình Hiểu Quân mỉm cười tới trước mặt Tần Uyển Linh ôm bà : “Mẹ, mẹ cần lo lắng nữa đâu, chuyện được giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn là người nhà, vẫn ở bên nhau.”

      Tần Uyển Linh gần như vui đến trào nước mắt, nên lời chỉ ngừng gật đầu.

      Chỉ có mình Trần Hiểu Quân hiểu gì cho nên: “Này, quỷ đáng ghét, hai người sao vậy?”

      Trình Hiểu Quân dắt tay Trần Hiểu Quân cười dịu dàng: “ sao đâu Quân Quân, chúng ta qua đó !”

      “Đúng vậy, Quân Quân, con phải là đói bụng sao, chúng ta mau ăn cơm .” Tần Uyển Linh thu hồi nước mắt vui vẻ .

      “Dì?” Trần Hiểu Quân cảm thấy rất lạ, chuyện này là thế nào?

      thôi, Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cười đưa Trần Hiểu Quân tới ngồi xuống bàn của ba Trần bên kia.

      Ba Trần dọn xong chén đũa cho bốn người, Trần Hiểu Quân vẫn còn đầy bụng nghi ngờ chưa nghĩ ra nghe ba Trần : “Quân Quân, mặc dù con cùng Hiểu Quân quen nhau, nhưng phải biết chừng mực, những chuyện nên làm đừng làm.”

      Trần Hiểu Quân cầm đũa nhìn ba Trần: “Ba, ba có ý gì vậy, mọi người hôm nay đều kỳ lạ sao ấy?”

      Ba người kia nhìn nhau chăm chú, thở dài…

      Trần Hiểu Quân càng thêm , đây là cái tình huống gì vậy, cứ như mình bỏ sót rất nhiều chuyện nên biết ấy…

      [Nhật ký] vì em!

      Hôm nay mình giải quyết vấn đề trọng đại nhất đời mình, qua được của của bác Trần. Sau khi quen Quân Quân mình vẫn rất đau đầu với việc nên giải quyết vấn đề này như thế nào, mình muốn ở bên Quân Quân, cũng hy vọng mẹ có thể lần nữa có được hạnh phúc.

      Từ kỳ nghỉ lễ quốc khánh đại học năm nhất về, mình phát mẹ có cái gì đó là lạ, nhưng mà mẹ muốn cho mình biết, mình buộc mẹ cho mình biết, cho đến tết năm thứ nhất đại học mình mới mơ hồ hiểu ra, sau đó mẹ cũng cho mình biết chuyện của bà cùng bác Trần. Khi đó mình có nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ là như vậy mẹ gặp được hạnh phúc cho nên mình ủng hộ quyết định của mẹ. Sau đó mình mới nghĩ tới ảnh hưởng của chuyện này đối với mình, năm thứ ba đại học mình Quân Quân chạy về nhà, mình cũng trở về tìm ấy, bất luận mình hỏi thế nào bác Trần cũng chịu cho mình biết Quân Quân ở đâu, mình cũng từ chỗ mẹ mới biết được nguyên nhân, sau đó mình còn cầu xin mẹ hỏi giúp mình, chỉ là bác Trần vẫn Quân Quân ở chỗ nào.

      Bác Trần là cán bộ nhà nước, trong nhà còn có rất nhiều bạn bè thân thích, nếu như quan hệ của bọn mình tiếp tục phát triển chỉ có được thân nhân chấp nhận còn có thể bị bạn bè đồng nghiệp lên án, ra là ngoài Quân Quân chịu chấp nhận mình, bác Trần ở phương diện này cũng là vấn đề. Lúc mình vội vã tìm Quân Quân có phát ra mẹ nhiều lần muốn lại thôi chuyện làm bạn với bác Trần, sau khi mình tìm được Quân Quân cũng phát giác ra mẹ vui và cẩn trọng hơn với bác Trần. Sau khi mình với Quân Quân quen nhau mới thấy mẹ gầy hẳn cũng thấy mẹ cười…

      Mình biết là mình làm khó mẹ, mẹ vẫn biết mình thích Quân Quân, cũng vẫn dễ dàng tha thứ cho mình vì Quân Quân mà may may để ý đến cảm thụ và quyết định của bà, vì Quân Quân, mình làm tổn thương mẹ của mình, để cho mẹ bỏ qua hạnh phúc sắp đạt được… Mình quá bất hiếu.

      Quân Quân vẫn biết những chuyện này, mình cũng với ấy. Lần đó Quân Quân bảo mình đến trường học rồi lại lôi kéo mình đến bệnh viện để cho tất cả mọi người biết bọn mình quen nhau, mình rất vui. Quân Quân như vậy là có để tâm đến quan hệ mình và ấy. Quân Quân ngang ngược chỉ là đối với người với việc, mà ngay cả với tình cảm. Trong mắt của mình Quân Quân làm như vậy chỉ có chỉ là muốn thoát khỏi mối phiền phức phải xem mắt mà còn là biểu đạt mình chỉ thuộc về ấy, cho trong lòng, trong mắt mình có những người khác, cũng cho người khác đến gần mình, ngang ngược đó của Quân Quân thực dễ thương, mình rất thích.

      khắc đó mình vui đến nỗi quên mất vấn đề của mẹ vẫn chưa giải quyết, và khắc đó Quân Quân còn cho mình vấn đề nan giải khác cũng biết nên giải quyết như thế nào, ấy muốn đem chuyện bọn mình quen nhau cho bác Trần biết, vậy mẹ làm sao bây giờ?

      Mình biết chuyện này là thể tránh, hơn nữa mau chóng giải quyết mới có thể để cho tất cả mọi người còn phiền não thống khổ. Sau đó mình cùng mẹ thương lượng việc phải cùng bác Trần ràng chuyện này, mình muốn ở bên Quân Quân nhưng cũng thể hy sinh hạnh phúc của mẹ. Mình đoán bác Trần để ý tới tâm ý của Quân Quân, cũng thể quan tâm đến cảm nghĩ của mẹ, mình chính là đánh ván bài tình thân và tình , mình dám tưởng tượng kết quả như thế nào, nhưng vì mình, vì Quân Quân, vì mẹ, mình cũng muốn đánh cuộc lần!

      Mình đưa Quân Quân đến phòng tình nhân của khách sạn Lệ Đô, mẹ va bác Trần cũng ở chỗ đó, Quân Quân thấy được liền kéo mình qua, mình nghĩ Quân Quân nhất định vẫn chưa biết đến quan hệ giữa mẹ và bác Trần nên mới có thể tự nhiên ra những lời đó được, sau đó mình hết sức chắc chắn là Quân Quân thực biết, nhưng mà sớm muộn gì Quân Quân cũng biết.

      Mình chuyện với bác Trần về quan hệ giữa bọn mình, rất mạo hiểm, nếu như bác Trần vui, hoặc là chưa mẹ nhiều mình cùng Quân Quân có lẽ còn có thể khó khăn hơn. Bác Trần rất mẹ mình, từ ánh mắt của ông là mình có thể thấy được, cuối cùng, bác Trần có phản đối mình và Quân Quân quen nhau cũng có từ bỏ ý định ở bên mẹ. Có thể có kết quả như thế là tốt nhất, mình ở bên Quân Quân, mẹ ở bên bác Trần, chúng ta là người nhà hạnh phúc sống chung chỗ, đây phải là hy vọng xa vời, mà là !

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 6: PHẢI EM!

      giáo Trần gặp lại sau!” “ giáo Trần, cuối tuần gặp lại!” Sau khi hết giờ thể dục nhóm học sinh hiếu động chào tạm biệt Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân cũng tươi cười lời chào với các em học sinh: “Gặp lại các em sau nhé!” tốt, các em học sinh này càng ngày càng hoạt bát hơn rồi, trong đó cũng có phần công lao của mình nha.

      Trần Hiểu Quân vui vẻ trở lại túc xá mở túi xách lấy điện thoại di động bấm dãy số, nhanh chóng có người nghe máy, xem ra cái tên quỷ đáng ghét này hôm nay rất nhàn rỗi: “Alô!”

      “Em hết tiết rồi sao?” Trình Hiểu Quân hỏi.

      Trần Hiểu Quân vừa đem những đồ đạc cần thiết bỏ vào trong túi vừa đáp: “Ừ, chúng ta gặp nhau hay là về nhà luôn?”

      Đầu dây bên kia Trình Hiểu Quân suy nghĩ một lát rồi : “Hay là chúng ta về nhà , hôm nay nấu cơm cho em ăn có được ?”

      nấu cơm cho em?” Trần Hiểu Quân do dự, cái tên quỷ đáng ghét này mặc dù biết nấu cơm, tay nghề cũng tồi nhưng so với với mình còn… kém xa, “Được rồi, em làm trợ thủ cho .” Trần Hiểu Quân xong lại vội vàng bổ sung, “Em muốn ăn cá kho tộ và thịt kho tàu, còn có gà cay xào nấm hương, sườn xào chua ngọt, bánh pút-đing thịt bò,…”

      “Quân Quân, sao hôm nay em muốn ăn toàn đồ mặn vậy?” Trình Hiểu Quân ngạc nhiên, bình thường Quân Quân vẫn ăn thanh đạm mà.

      sao?” Trần Hiểu Quân hướng về phía điện thoại bĩu môi, “Hôm nay em nhất định muốn ăn mặn, được à, được tự em về nhà làm!”

      phải là được.” Chỉ là sợ em cùng lúc nạp quá nhiều loại thịt tốt cho tiêu hóa, Trình Hiểu Quân quyết định gì nữa, nếu như Quân Quân muốn ăn nhất định thỏa mãn , “Được rồi, chúng ta gặp nhau ở bên ngoài siêu thị, mua đồ ăn rồi cùng nhau về.”

      “Ừ, vậy chúng ta gặp nhau ở siêu thị!” Cúp điện thoại Trần Hiểu Quân liền bắt xe đến thẳng chỗ hẹn với Trình Hiểu Quân.

      Từ siêu thị bước ra tay hai người chật ních đồ, chưa mất tới ba phút đồng hồ về đến nhà.

      “Quân Quân, tới nhà tối nay mẹ về vừa hay có thể ăn cơm cùng chúng ta.” Bước tới lầu dưới Trình Hiểu Quân liền .

      “Tối nay ba em cũng ở nhà, chúng ta nấu xong có thể gọi dì tới cùng ăn!” Trần Hiểu Quân muốn về nhà mình nấu nướng, thấy Trình Hiểu Quân còn muốn tiếp Trần Hiểu Quân trực tiếp trừng mắt cho từ chối, “, được phép phản đối!”

      Trình Hiểu Quân đem lời định nuốt vào bụng, vốn là hôm nay định nhắn mẹ về sớm chút rồi cùng nhau ăn cơm, mẹ lại bảo hôm nay về cùng với bác Trần, cũng tốt, hai người về cùng nhau rồi cũng cần phải báo trước nữa.

      Trần Hiểu Quân mở cửa: “A, ba ơi ba về chưa, hình như còn có khách?” Trần Hiểu Quân thấy có đôi giầy cạnh cửa liền nhìn quanh nhà.

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân nhận ra đôi giày này, hai người hẳn là về nhanh đến vậy chứ.

      thất thần cái gì vậy, vào thôi!” Đối với tốc độ chậm chạp của Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân tỏ vẻ bất mãn, “Em đói bụng lắm rồi.”

      Trình Hiểu Quân muốn để Trần Hiểu Quân chịu ủy khuất, tất nhiên cho dù là đói bụng cũng được, lập tức tháo giày vào bếp đặt đồ ăn xuống: “ làm ngay đây.” Động tác nhanh nhẹn nên bỏ qua điều bất thường là tuy có người ở nhà nhưng lại trông thấy ai.

      Trình Hiểu Quân đem đồ ăn mua về bỏ vào tủ lạnh lại thấy Trần Hiểu Quân đứng bên ngoài nhúc nhích biết nhìn cái gì: “Quân Quân…?”

      Trần Hiểu Quân nghe thấy Trình Hiểu Quân ở gọi mình lập tức lấy tay che miệng , tay đặt ở môi giọng : “Suỵt, đừng gì!”

      Trình Hiểu Quân nghi ngờ, đưa ánh mắt về phía Trần Hiểu Quân nhìn lúc nãy, nhất thời đôi mắt cũng mở to hơn rất nhiều so với bình thường, bác Trần và mẹ ở trong phòng… Kéo bàn tay của Trần Hiểu Quân che miệng mình xuống: “Quân Quân…”

      Trần Hiểu Quân cũng đợi Trình Hiểu Quân hết câu liền kéo đến phòng bếp bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      “Quân Quân, phải em đói bụng sao, tại sao lại lấy những thứ này ra?” Trình Hiểu Quân chứng kiến màn vừa rồi cho nên cố ý đè thấp giọng xuống.

      “Còn có thể làm nữa sao nữa?” Trần Hiểu Quân nhìn thoáng qua Trình Hiểu Quân trách cứ rồi lại tiếp tục lấy đồ, “Chúng ta đến nhà nấu cơm, nơi này… để lại cho ba và dì!”

      Câu này hình như thích hợp với tình huống bây giờ, vì sao Quân Quân lại phản ứng như vậy…

      “Đừng đứng ngốc ở đó nữa, thôi!” Trình Hiểu Quân còn lo lắng Trần Hiểu Quân cầm lấy đồ kéo rón rén bước ra.

      “Quân Quân…” Chuyện này lại càng kỳ lạ, “Em biết…”

      Trần Hiểu Quân biết hưng phấn điều gì vội vàng kéo Trình Hiểu Quân xuống lầu dưới: “Chúng ta tới nhà trước rồi hẵng .”

      Trình Hiểu Quân thể làm gì khác hơn là im lặng, xem chừng mình lo lắng dư thừa.

      Sau khi bước vào nhà Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân yên ổn ngồi ghế salon phòng khách lên tiếng hỏi Trình Hiểu Quân bận rộn trong phòng bếp: “Em sớm nghi ngờ rồi mà! Hừ, quỷ đáng ghét, có phải sớm biết rồi hay ?”

      “Cái gì?” Trình Hiểu Quân bận làm cá nên hiểu Trần Hiểu Quân hỏi chuyện gì.

      “Còn hỏi cái gì nữa?” Trần Hiểu Quân bước tới cửa phòng bếp, “Là chuyện của ba và dì, nhất định biết từ trước, ngày đó ở Lệ Đô em thấy là lạ, đáng lẽ em phải sớm nhận ra chuyện này chứ, thế mà mãi đến bây giờ mới biết…”

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân buông con dao tay xuống xoay người lại, “Em, để ý chuyện mẹ và bác Trần ở bên nhau hay sao?”

      “Để ý?” Trần Hiểu Quân nhíu hàng lông mày, “Em để ý cái gì, như vậy phải rất tốt ư, hay là muốn phá đám?”

      Phá đám? Trình Hiểu Quân than thở, làm sao có thể thế được, biết vì sao Quân Quân lại nghĩ như vậy: “Dĩ nhiên là , rất vui vì mẹ có thể tìm được hạnh phúc thêm lần nữa. Em…”

      Trần Hiểu Quân dựa vào cửa nhướng lông mày: “Chuyện này cũng tệ lắm!” Trần Hiểu Quân cười ha ha hai tiếng, “Dì bây giờ có thể là mẹ của em, lúc em rất muốn dì làm mẹ rồi, bây giờ rốt cuộc cũng thành , tốt quá!”

      Lúc ? phải Quân Quân vẫn luôn hi vọng mẹ cùng bác Trần có thể ở bên nhau chứ? Nghĩ như vậy tâm trạng của Trình Hiểu Quân cũng thoải mái ít, lúc trước còn tưởng rằng phải giải thích chuyện này với Quân Quân rất lâu mới có thể giải quyết được: “Quân Quân, em tới phòng khách ngồi lát , xong nhanh thôi.” Trần Hiểu Quân trong lòng vẫn còn vui vẻ nghĩ đến chuyện vừa , liền tới phòng khách cũng quên mất việc mình phải giúp Trình Hiểu Quân tay.

      Trình Hiểu Quân tiếp tục nấu cơm, khoảng 30 phút đồng hồ sau làm xong năm món Trần Hiểu Quân muốn ăn. Hai người đem đồ ăn bưng lên bàn bày biện, lúc ngồi xuống Trần Hiểu Quân lại cảm thấy bối rối: “Có nên gọi ba và dì xuống dùng cơm ?”

      Trình Hiểu Quân cũng biết có nên gọi hai ông bố bà mẹ xuống hay , nếu hai người muốn xuống mà lại gọi phải xấu hổ lắm sao, do dự mà trả lời: “Có lẽ cần đâu, nếu đói bụng mẹ và bác Trần ăn cơm thôi.”

      Trần Hiểu Quân buồn bã ỉu xìu ngồi xuống hừ lạnh: “Ngày đó ba còn cái gì mà việc nên làm đứng làm, bây giờ mình lại… , sau này em thèm nghe lời ba nữa.”

      Trình Hiểu Quân lại nghe được tự nhiên: “Quân Quân, em đừng lung tung…”

      “Em lung tung gì đâu!” Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn trần nhà tỏ vẻ phục, “Bây giờ nhất định là ba đó làm chuyện nên làm.” (Sa: *cười gian* trẻ dễ dạy)

      Trình Hiểu Quân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ là thấy mẹ cùng bác Trần hun nhau thôi cũng cần suy diễn nhiều như vậy chứ, cho dù là thế cũng cần phải ra mà: “Quân Quân, ăn cơm !” Trình Hiểu Quân giúp Trần Hiểu Quân xới chén cơm, “Em chắc là rất đói rồi, chúng ta ăn cơm .”

      Trần Hiểu Quân tại hoàn toàn có tâm tình ăn cơm gục xuống bàn nhìn Trình Hiểu Quân hỏi: “ ba…”

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân muốn nhắc đến vấn đề này nữa, nếu biết đầu óc và cái miệng Quân Quân nghĩ chuyện tới mức nào nữa, “Chúng ta ăn cơm , cũng đói rồi…”

      nghĩ gì thế?” Trần Hiểu Quân cười nhìn Trình Hiểu Quân, cái mặt quỷ đáng ghét có chút ửng hồng mà bản thân thấy, tiếp tục hỏi, “Có phải nghĩ tới chuyện ba và dì ?”

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cố ý dùng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc : “Chẳng qua là mẹ và bác Trần chỉ hôn cái mà thôi, em đừng nghĩ lung tung, ăn cơm !”

      Trần Hiểu Quân phẫn nộ cúi đầu xuống cầm đũa ăn cơm nhưng trong lòng ngừng nhủ thầm: Hừ, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là cũng nghĩ giống mình, còn làm bộ cái gì biết! cứ giả vờ , ăn ăn, nếu phải vì em cũng rất đói để lảng sang chuyện khác như vậy đâu?

      Rốt cuộc hai người ăn bữa cơm này mà gì thêm nữa, mãi đến khi Trần Hiểu Quân đem thức ăn bàn càn quét chỉ còn thừa lại chút xíu mới chịu kết thúc. Trần Hiểu Quân đổ người xuống ghế sa lon muốn động đậy, Trình Hiểu Quân sau khi dọn dẹp xong bát đũa liền rót chén trà đưa cho Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, uống chén trà thoải mái chút đó!”

      Trần Hiểu Quân cũng hỏi là thứ gì liền nhận lấy uống hơi, bất kể là thứ gì quỷ đáng ghét đưa nhất định là muốn tốt cho mình. Trong khoảng thời gian này có thể cảm nhận sâu sắc được là Trình Hiểu Quân đối với luôn quan tâm và cẩn thận chăm sóc.

      Trần Hiểu Quân uống trà xong cảm giác khá hơn mơia hỏi người ngồi ở bên cạnh: “Tối nay chúng ta làm sao bây giờ, em muốn ngồi xem mãi mấy cái chương trình TV chán ngắt này, nhưng mà bây giờ em còn chưa thể về nhà được?”

      Lại nữa, Trình Hiểu Quân muốn lấy cái công nghệ cao gì đó mà ngăn những thứ ý nghĩ nhàm chán trong lòng của Trần Hiểu Quân lại, chẳng qua là có gan làm chuyện đó, chỉ có thể thỏa hiệp: “Quân Quân nếu muốn xem TV hay là tới thư phòng của đọc ít sách , bên trong có rất nhiều sách mà em thích đó.”Dù sao bây giờ cũng thể về nhà.”

      chú ý của Trần Hiểu Quân quả nhiên bị đánh sang hướng khác: “ ? Vậy em đọc sách đây!” Vừa vừa đứng dậy chạy vào trong thư phòng.

      Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân đóng cửa lại cuối cùng cũng thở ra hơi, lấy tay đặt ở vị trí trái tim mình, tốt hơn nhiều rồi!

      Xem TV lát Trình Hiểu Quân cũng cảm thấy chán liền tắt TV rồi trở về phòng mình, trong phòng còn có mấy quyển sách y đem từ bệnh viện về, thế nên Trình Hiểu Quân cũng trở về phòng đọc sách. biết qua bao lâu Trình Hiểu Quân chăm chú đọc sách chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, đặt sách xuống rồi ra mở cửa: “ đọc nữa sao?” xong mới chú ý tới sắc mặt Trần Hiểu Quân có vẻ khác lạ, “Quân Quân, em làm sao vậy?”

      Trần Hiểu Quân tiếng nào bước vào phòng ngồi ở giường nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân, tay cầm quyển nhật kí màu đen quơ quơ trước mặt : “Chuyện này là thế nào?”

      Trình Hiểu Quân nhìn chăm chú đến nỗi hô hấp dường như cũng ngừng lại.

      có muốn giải thích ?” Trần Hiểu Quân đem quyển nhật kí ném lên bàn, ánh mắt sáng như đuốc, “Quỷ đáng ghét, hôm nay nếu giải thích ràng đừng mong rời khỏi căn phòng này.”


      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân nhất định đọc nội dung cuốn nhật ký, bằng ấy nhất định hỏi mình, cái này cũng chỉ có thể trách mình đem cuốn nhật ký giấu kỹ trong ngăn kéo, “ phải như em nghĩ đâu, nội dung cuốn nhật ký này là nhưng phải là muốn lừa gạt hay giấu giếm gì em mới làm vậy…”

      “Còn gạt em? Hồi năm nhất đại học biết chuyện của ba và dì vậy mà cho tới bây giờ vẫn với em, đây phải là lừa gạt là cái gì?” Trần Hiểu Quân rất tức giận, cứ tưởng mình chỉ là mới biết chuyện này hơi trễ chút thôi, ai ngờ đêm lại là hơn ba năm, còn là do mình ngoài ý muốn mới phát ra, “Quỷ đáng ghét, ra còn là đồ lường gạt, lừa em lâu như vậy! , còn lừa em chuyện gì nữa?”

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân quýnh quáng cả lên, lỡ Quân Quân nhất thời để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà hiểu lầm mình mà bỏ phải lớn chuyện rùi sao, “ phải là muốn gạt em, chỉ là với em thôi, muốn em tự phát ra chuyện của mẹ và bác Trần có lẽ tốt hơn nên mới , phải là muốn gạt em đâu.”

      Trần Hiểu Quân hừ lạnh coi như là tin lời của : “Quỷ đáng ghét, , còn có chuyện gì gạt em?” Cái tên quỷ đáng ghét này lúc nào cũng bí , nhất định còn rất nhiều chuyện mà mình biết, sớm nghi ngờ rồi, chỉ là chưa có để ý đến chuyện này thôi.

      …” Quân Quân nếu đọc nhật ký nhất định biết những chuyện mình làm trước đây, đoán Trần Hiểu Quân là thử .

      “Đàng hoàng khai ra!” ràng là uy hiếp, nhìn Trình Hiểu Quân ấp a ấp úng, thấy có chút hối hận vì lúc nãy đọc nhiều hơn chút, giờ mới đọc được có hai trang!

      Trình Hiểu Quân biết mình nếu còn giấu giếm nữa nhất định phải chỉ đánh mắng trận là hết giận, đầu tiên tới trước mặt Trần Hiểu Quân nắm chặt để chắc chắn để chạy mất: “Trước đây cho em biết ở lại thực tập là hy vọng em có thể tới tìm ; chuyện dàn xếp gạt em là vì muốn em biết mà tránh xa hơn hoặc là trốn tránh ; sau khi tìm được em quả mỗi ngày đều đến trường len lén nhìn em; , còn cố ý ở trước mặt em câu mà em muốn nghe, muốn em chia tay Bành Hạo; lần đó em ngã bệnh, là giúp em thay quần áo…”

      cái gì?” Trình Hiểu Quân trực tiếp thẳng những lời này ra khiến cảm thấy trong lòng thoải mái, điều này chứng minh trong lòng quỷ đáng ghét trước sau đều có , chỉ là hai cái sau, đặc biệt là chuyện ngã bệnh , “ là lần đó em ngã bệnh là giúp em thay quần áo?”

      Trình Hiểu Quân im lặng gật đầu.

      “Trình Hiểu Quân!” Trần Hiểu Quân muốn rút cái tay bị nắm ra, “ buông ra!” muốn đánh người.

      Trình Hiểu Quân biết mỗi lần Quân Quân kêu tên của hơn phân nửa là tức giận, lần này cho dù Quân Quân tức giận cũng thể buông ra.

      “Trình Hiểu Quân, là đồ quỷ đáng ghét, đồ lừa đảo, chiếm tiện nghi của em, khốn kiếp…” Trần Hiểu Quân vừa mắng vừa đánh, thể dùng tay đánh dùng chân đá.

      Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân hung hăng đá mấy cú, đau điếng mà vẫn chịu buông tay, kết quả Trình Hiểu Quân bị đá ngã xuống giường kéo Trần Hiểu Quân cũng ngã theo. Trần Hiểu Quân vẫn còn tiếp tục đá, Trình Hiểu Quân có cách nào khác chỉ có thể dùng chân của mình ngăn cho Trần Hiểu Quân đá lung tung: “Quân Quân!”

      Trần Hiểu Quân ánh mắt so đèn lồng còn lớn hơn: “Xích chân ra!”

      “Quân Quân, em hãy nghe !” Trình Hiểu Quân nét mặt rất nghiêm túc, giọng cũng rất ôn nhu, “Nghe có được ?”

      Trần Hiểu Quân sau khi bình tĩnh lại mới hiểu ra là Trình Hiểu Quân cố ý, mỗi lần dùng giọng dịu dàng, dịu dàng đến mức gần như cầu xin như vậy là y như là thể nào mà cự tuyệt được.

      chưa từng nghĩ tới chuyện gạt em, nhưng mà có rất nhiều chuyện cho em biết, bởi vì biết em đồng ý, tức giận, chỉ có lần kia! biết nếu như cho em biết là giúp em thay quần áo, em nhất định mắng đánh sau đó về nhà ngay cả về nhà cũng gặp lại , chứ phải đòi phải chịu trách nhiệm… Quân Quân, cho tới bây giờ đều muốn gạt em, chẳng qua là sợ em ghét , rời xa , chịu gặp nữa…”

      Trần Hiểu Quân đúng là rất tức giận, nhưng Trình Hiểu Quân đúng, nếu lúc ấy mà biết được, giống như , gặp lại , hơn nữa còn hận .

      “Quân Quân, em tin , làm vậy chỉ là muốn để em rời xa …” Trình Hiểu Quân vô cùng chân thành, điều đó khiến Trần Hiểu Quân cảm động hơn nữa còn tin .

      “Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân nhìn Trình Hiểu Quân, “ bắt đầu thích em từ lúc nào…” Khi hỏi vấn đề này, Trần Hiểu Quân da mặt vốn dầy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      “Quân Quân?” Trong lòng Trình Hiểu Quân rối loạn, đây là Quân Quân tin lời mình thổ lộ đúng , vui đến mức nở gan nở ruột, chỉ biết gọi tên “Quân Quân” hết lần này đến lần khác.

      Trần Hiểu Quân bị gọi như vậy bỗng thấy được tự nhiên muốn tránh ánh mắt nhiệt tình của Trình Hiểu Quân, nhưng vẫn ngồi dậy được, vẻ mặt quái dị, cử động cũng dám, bởi vì phát tư thế của hai người bây giờ… rất mờ ám.

      “Quân Quân?” Trình Hiểu Quân hiểu sao Quân Quân lại nghiêng đầu nhìn mình, cũng nằm im bất động, “Em làm sao vậy, khó chịu ở đâu hả?”

      Đúng rất khó chịu đó, cái tay bị nắm khẳng định nổi lằn đỏ, chân bị đè mỏi nhừ, trái tim cũng bình bịch đập ngừng… Còn phải là bởi vì cái tên quỷ đáng ghét này, thế lại còn hỏi cái câu ngớ ngẩn đó nữa, Trần Hiểu Quân quyết định lời nào.

      “Đau bụng hả?” Trình Hiểu Quân hoàn toàn biết ý nghĩ trong lòng Trần Hiểu Quân nên vội vàng xoay người Trần Hiểu Quân qua hỏi.

      Trần Hiểu Quân đỏ bừng cả mặt, tức giận rống: “Quỷ đáng ghét, cậu còn buông ra, muốn đè tới khi nào nữa hả?”

      Trình Hiểu Quân cuối cùng cũng bừng tỉnh, ra… lập tức buông tay chân ra: “ cố ý…” Những lúc như thế này dù giải thích hay che giấu cũng khác nhau là mấy.

      Trần Hiểu Quân giãn tay chân ra cái: “Quả nhiên đàn ông ai cũng có bản tính dê xồm!” Những lời này là Quách Tuyết lúc và Bành Hạo chia tay, bây giờ nghĩ lại thấy đúng là có lý.

      Trình Hiểu Quân sửng sốt nửa ngày mới hiểu đây là mình, khỏi tức giận, trực tiếp đứng dậy lại kéo ngược Trần Hiểu Quân ngã xuống giường rồi đè lên cho động đậy: “ là dê xồm? Quân Quân, người khác có thể như vậy, nhưng mà… nhưng mà em, có tư cách là dê xồm!”

      làm gì vậy?” Trần Hiểu Quân bị ánh mắt bốc lửa của Trình Hiểu Quân hù cho giật mình, căng thảng kêu to: “Chúng ta còn chưa kết hôn, cho phép làm bậy!”

      làm cái gì nào?” Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, đầu óc đơn giản cũng tốt, nhưng thời điểm sử dụng tốt chút nào, “Quân Quân, nếu muốn làm gì làm từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ em sao?” Trần Hiểu Quân cố ý nhấn rất mạnh vào chữ lâu.

      Trần Hiểu Quân trong nháy mắt đỏ mặt, thẹn thùng! đột nhiên nhớ tới chuyện vẫn bị mình cố ý quên mất… Còn cái tên quỷ đáng ghét này lại chỉ lần giúp mình… thay quần áo lúc mình bất tỉnh nhân . Lần đầu tiên trong đời Trần Hiểu Quân muốn tìm cái lỗ mà chui vào ló ra nữa.

      trêu em nữa!” Trình Hiểu Quân cười buông Trần Hiểu Quân ra rồi cùng thả người xuống giường: “Quân Quân, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn !”

      “Ai muốn kết hôn với !” Trần Hiểu Quân tức giận .

      kết hôn với ?” Trình Hiểu Quân ngần ngại Trần Hiểu Quân lẫy, cười hài lòng , “Tiện nghi cũng chiếm rồi, người cũng nhìn rồi, em kết hôn với kết hôn ai?” Sau này Trần Hiểu Quân là của Trình Hiểu Quân!

      Cái giọng đắc ý của Trình Hiểu Quân làm Trần Hiểu Quân càng thêm tức giận, nghiêng người qua bắt đầu loạt bản lĩnh của , đánh… Hậu quả hai người ầm ĩ đến nửa đêm, Trần Hiểu Quân lại mệt mỏi ngủ thiếp , còn ngủ trước khi Trình Hiểu Quân tự mình chắc chắn là nghe Trần Hiểu Quân : “ phải em! em cả đời!”

      “Quân Quân, em, cả đời cũng em, chìu chuộng em!” Trình Hiểu Quân ở bên tai hứa với Trần Hiểu Quân.

      Có lẽ ngày mai trở thành người nhà còn có thể ầm ĩ hơn vui vẻ hơn, cuộc sống có lúc hòa thuận quá cũng cần có dự kích thích để hâm nóng tình cảm…

      [Nhật ký ngày…] , và em!

      Hôm nay Quân Quân rốt cuộc cũng biết chuyện của mẹ và bác Trần, điều khiến mình ngờ được là Quân Quân hình như rất thích thấy mẹ và bác Trần ở bên nhau, mình còn tưởng Quân Quân ít nhất phải mất thời gian giận dỗi mới có thể tiếp nhận chuyện này, nhưng mà như vậy vẫn tốt hơn!

      Bởi vì mẹ và bác Trần, Quân Quân và mình cùng ở nhà mình ăn cơm, nên cuối cùng mình cũng coi như là hiểu được vấn đề mà Quân Quân muốn hỏi mà trực tiếp thẳng ra với ấy, Quân Quân học hành và xử vẫn luôn có cái tật xấu này, mặc dù nó vừa rồi khiến mình vẫn rất khổ não nhưng bây giờ nhìn Quân Quân ngủ lại chỉ cảm thấy đáng và đau lòng. ấy đối với mình, đối với bác Trần, đối với người bên cạnh luôn ngang ngược và thẳng thắn, mặc dù từng gây ra rất nhiều phiền toái nhưng mình biết ấy ngang ngược và thẳng thắn cũng chỉ trong vòng dung túng của mình và bác ấy thôi. Tối nay mình mới hiểu, có lẽ mình sớm biết Quân Quân thiếu cảm giác an toàn, hy vọng có người quan tâm, có người thích, có người cho ấy ấm áp, cho nên mình mới có thể vẫn dung túng cho Quân Quân ngang ngược. mặc quần áo đẹp, rất coi trọng bạn , làm nũng với bác Trần và mẹ, bây giờ là để ý đến mình… Quân Quân khiến mình thể , muốn nắm ấy trong lòng bàn tay…

      Mẹ là người mẹ tốt nhất thế gian này, bà vẫn tỉ mỉ chăm sóc mình từ đến lớn, cho dù mình vào lớp 11 cũng như lúc vào đại học cũng đều khiến bà khổ sở vậy mà bà vẫn tha thứ cho mình, biết tình cảm của mình đối với Quân Quân, mình rất biết ơn mẹ, loại biết ơn này là cả đời cũng thể nào hết.

      Bác Trần người cha rất thương con, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn cho Quân Quân, từ lúc mình biết Quân Quân tới nay cảm thấy bác Trần rất thương Quân Quân, chăm sóc cho Quân Quân, thỏa mãn cũng như giúp Quân Quân trong tất cả mọi chuyện, bất luận là cuộc sống hay là học tập, chỗ nào có, tính tình Quân Quân đại khái cũng là do bác Trần dưỡng thành.

      Nhìn gương mặt Quân Quân cười thoải mái mà ngủ, cái này sao có thể coi như là công lao của mình bác Trần đây, trong đó phần của mình cũng rất nhiều ấy chứ. Có lẽ bác Trần từ lâu đoán ra cho nên ông mới phản đối chuyện mình ở bên Quân Quân. Ngày đó ông ông nhìn sai mình, nhưng mình cho là vậy. Bất luận mình vì Quân Quân làm cái gì, cho tới nay nhẫn nhịn cũng tốt, che chở cũng tốt, bảo vệ cũng tốt, làm bạn cũng tốt, còn có nhiều năm qua chuyện gì cũng đáp ứng Quân Quân hay toàn tâm cố gắng cũng chỉ là vì lý do đơn giản nhất, Quân Quân, muốn ở bên Quân Quân. Mình biết trong lòng bác Trần nhất định trách mình, nhiều năm như vậy ở bên Quân Quân cũng là mình, làm hư Quân Quân hơn phân nửa cũng có trách nhiệm của mình nữa! Hì hì, như vậy có cái gì tốt chứ! Để Quân Quân trở nên ngang ngược, phóng khoáng giống như bây giờ, ai có thể chịu được cái tính cách ngay thẳng của Quân Quân, trừ mình; ai có thể giống như mình có thể chấp nhận tất cả những ưu cùng khuyết điểm của Quân Quân, chỉ có mình; ai có thể đợi Quân Quân như mình, luôn ở bên vì ấy xử lý tất cả những chuyện ấy xử lý được cũng như muốn xử lý cũng chỉ có mình; ai có thể từ đến lớn luôn cùng Quân Quân, vui vẻ cũng tốt, phiền não cũng được, cực khổ cũng sao, nguy hiểm cũng được, cũng chỉ có mình! Là mình cùng Quân Quân qua nhiều năm như vậy, tương lai mấy chục năm nữa cũng chỉ có thể là mình!

      Quân Quân, từ cuộc sống cho đến học tập, từ tính tình đến tình cảm, đều vun xới cho em, bỏ được trợ giúp của , thể rời xa dung túng của , thể thoát khỏi bám đuôi của , trốn khỏi phải lệ thuộc vào , tránh được có tình cảm với , em, còn có thể ở bên người nào khác ngoài sao…



      End

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :