1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá nữ khiêm quân - Nhâm Thủy Yên Vân (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 1: CẬU, CHỜ XEM! (4)
      * * *

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cách Trần Hiểu Quân có bước, “Tớ vào đấu bán kết hả?”

      Trần Hiểu Quân bị nét cười của quỷ đáng ghét làm lóa ánh mắt, lại ngoan ngoãn gật đầu.

      Trình Hiểu Quân nụ cười vẫn như cũ: “Tớ làm tốt hơn, Quân Quân, để tớ cố gắng hơn nữa!”

      Trần Hiểu Quân giống như là bị ma ám, nhìn nụ cười của quỷ đáng ghét lần nữa gật đầu.

      “Tớ làm cho cậu thấy!” Vừa xong radio công bố danh sách dự cuộc so tài vang lên, tiến vào vòng đấu loại, “Cậu nhất định phải thấy!” Tớ phải là tớ trước kia rồi.

      Sau khi Trình Hiểu Quân xuất phát sau tiếng súng vang lên vào thi đấu rồi, Trần Hiểu Quân mới lấy lại tinh thần, mới vừa rồi quỷ đáng ghét cái gì vậy nhỉ? Sao mình nhớ nhỉ, hỏng bét, chẳng lẽ căn bệnh mấy năm trước lại tái phát? Trần Hiểu Quân tức giận trừng quỷ đáng ghét cách xa cả trăm thước, toàn dùng ôn nhu mà dời đánh lạc hướng mình! Chỉ tiếc Trình Hiểu Quân nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi mà Trần Hiểu Quân trừng cậu.

      Trận đấu bán kết tiến hành khá nhanh, chưa đầy 10 phút có kết quả, Trần Hiểu Quân vốn là cố tình xem trận đấu này nhưng xuất của quỷ đáng ghét trước trận đấu làm xáo trộn hứng thú của , cho nên liền chuyên tâm làm trọng tài, nhưng cho dù nhìn, kết quả cũng tay , lần này còn là khiếp sợ như lúc thấy kết quả mới vừa rồi nữa mà là khó có thể tin. Thứ tứ sao? thể nào đâu? Bộ dạng yếu ớt trói gà chặt đó sao có thể chạy nhanh như vậy? Lòng hiếu kỳ của Trần Hiểu Quân lại bị gợi lên, ngược lại muốn nhìn chút xem quỷ đáng ghét này làm cách nào mà chạy ra thành tích như vậy!

      Sau khi suy tính để ảnh hưởng đến thành tích của vận động viên, thời gian giữa trận bán kết và trận chung kết có thể nghỉ ngơi nửa giờ, Trần Hiểu Quân sau khi chuẩn bị xong tất cả công việc phục vụ cho trận đấu tiếp theo cũng chỉ còn dư lại 10 phút, ngồi ở ghế trọng tài, Trần Hiểu Quân mới phát học sinh vây đầy cả trăm thước đường đua để theo dõi cuộc thi, khí như vậy từ khi lên cao trung cơ hồ cũng chưa từng cảm thụ được, ra là cuộc sống đại học là rất tự do rất dân chủ à nha! Lúc Trần Hiểu Quân cảm thụ khắc thanh nhàn hiếm có này giọng của người nào đó làm người ta vui truyền vào lỗ tai.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh Trần Hiểu Quân, trong giọng lộ ra quan tâm “Việc của cậu làm xong chưa?”

      “Làm gì? Muốn tôi mang nước hả? Cậu đừng có mơ !” Trần Hiểu Quân nhớ tới mới chuyện vừa rồi bị quỷ đáng ghét lừa gạt nên lời cũng trở nên khó nghe hơn.

      “Tớ để cho Quân Quân làm chuyện gì khó đâu.” Trình Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng để cho Trần Hiểu Quân làm chuyện gì khó khăn, cho dù là học tập cũng có cưỡng ép quá, “Quân Quân có xem tớ thi đấu ?”

      “Vì sao tớ lại phải nhìn cậu hả, chẳng hiểu ra làm sao!” Trần Hiểu Quân lơ đễnh.

      Trình Hiểu Quân mặt nhanh chóng thoáng qua nét thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất, dừng chút mới : “Quân Quân, tớ dành chức vô địch!”

      Trần Hiểu Quân bị giọng khẳng định của quỷ đáng ghét làm cho kinh ngạc, quay đầu lại, còn tưởng là mình nghe lầm, vẻ mặt này của quỷ đáng ghét chưa từng thấy, tự tin, kiên nghị mà cố chấp, giống như đột nhiên biến thành người khác, hoàn toàn nhìn thấy được dáng vẻ gầy yếu, bé, khiêm tốn trong quá khứ, nhất thời hoảng sợ ra lời.

      Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân gì, lại lần nữa dùng ý chí kiên định nhấn mạnh: “Tớ vô địch.”

      Trần Hiểu Quân đứng lên: “Được! Tớ xem cậu làm sao dành được chức vô địch.” Trong lòng vô cùng nôn nóng, Trần Hiểu Quân cảm thấy người trước mắt này chút cũng giống quỷ đáng ghét mà quen trước kia, khỏi có loại cảm giác bị áp bách, mặc dù vậy vẫn thể để tên quỷ đáng ghét này ở trước mặt mình phách lối, “Đừng tưởng rằng chức vô địch dễ dàng lấy được như vậy, chuyện này thể giống như chuyện cậu học tập đọc sách đâu.”

      “Quân Quân, tớ chứng minh cho cậu thấy.” Trong nụ cười mang theo ánh tự tin lần nữa trở lại mặt Trình Hiểu Quân.

      “Tớ chờ!” Trần Hiểu Quân cũng yếu thế, “Cậu tốt nhất đừng để cho tớ thất vọng, đừng để tớ xem thường cậu!”

      Trình Hiểu Quân gì thêm liền vào sân thi đấu, Quân Quân, tớ để cho cậu thất vọng!

      Trần Hiểu Quân tiễn quỷ đáng ghét bao lâu, cuộc thi chung kết 100 mét lại bắt đầu, năm tuyển thủ lọt vào trận chung kết sớm đứng theo thứ tự của mình đường đua. Trần Hiểu Quân đứng ở điểm cuối cùng, tim biết tại sao liền bị tiếng súng vang kia nhắc tới giọng , ánh mắt, vô cùng căng thẳng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm đường đua, thi đấu đường đua đó là bóng dáng tránh khỏi hơn mười năm qua…

      Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, loạt hình bóng thon dài kia như chú cá nhìn thấy biển rộng toàn lực xông vào trong vòng tay của biển rộng, sau khi trở lại vòng tay ôm ấp của biển vẫn chưa thỏa mãn, muốn bơi sâu hơn, xa hơn, nhanh hơn… Giống như, chú cá hết tiến lại lùi vật lộn với sóng gió biển cả, sóng càng lớn càng thích bơi về phía trước, rốt cuộc trong giây phút sóng lớn bị chinh phục, con cá vọt tới điểm cao nhất biển cả, đứng ở đầu ngọn sóng…

      Khán giả sau lát lắng lại lại lần nữa bộc phát hoan hô vang tận mây xanh: “Trình Hiểu Quân! Trình Hiểu Quân! Trình Hiểu Quân!…”

      Trần Hiểu Quân gần như cho là cái tên trong tràng hoan hô kia phải là tên của mình, cũng phải là cái tên cùng tên với mình đó, mà là ảo giác chỉ tồn tại quá 11 hay 23 phút…

      Khó có thể tin được, thể tin, dám tin chắc… Đây hết thảy cũng là , phát sinh ở trước mắt của mình! Cái tên luôn luôn bị mình mắng, bị mình đánh đứng bục trao giải thưởng cao nhất!

      Hết thảy giống như đều phải là , Trần Hiểu Quân hoàn toàn chưa từng chứng kiến, chấn động trong thanh tĩnh. Được lúc lễ trao thưởng kết thúc thế giới bỗng trở nên im bặt, nhưng phong ba an tĩnh ở trong lòng Trần Hiểu Quân dần cuộn lên từng cơn sóng lớn.

      “Trần Hiểu Quân, cậu ngơ ngẩn cái gì vậy, bạn của cậu vô địch, cậu cũng nên qua chúc mừng câu chứ?” Quách Tuyết vẫn cứ sục sạo khắp nơi trường đua, sau khi cuộc thi kết thúc chạy đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, hiểu .

      Làm sao có thể chúc mừng cái tên quỷ đáng ghét đó? Trần Hiểu Quân căn bản còn ngờ có kết quả như thế, chớ chi là cái gì đến chúc mừng quỷ đáng ghét: “ !”

      Quách Tuyết bị Trần Hiểu Quân trực tiếp cự tuyệt như vậy nên nghẹn họng, nhưng vẫn mỉm cười lấy lòng: “Bọn mình qua đó xem chút , đây là kỷ niệm rất khó quên của năm thứ nhất đại học đó à nha, mới vừa rồi cuộc thi là quá kích động lòng người, tớ cũng nhịn được mà cổ vũ cho Trình Hiểu Quân.”

      !” Những lời này Trần Hiểu Quân phải với Quách Tuyết.

      Quách Tuyết ngỡ ngàng, ánh mắt như lửa nhìn Trần Hiểu Quân, cần , nhìn người cũng tới rồi, còn chỉ có .

      “Quân Quân, tớ đứng nhất rồi!” Trình Hiểu Quân như con nít khoe ra, đúng là chỉ mà thôi.

      Trần Hiểu Quân trợn trắng mắt, còn cần cậu cho tôi biết? Tôi cũng phải là có mắt? Nhưng cố ý gây khó khăn cho: “Cậu là cố ý khoe với tôi sao?”

      Trình Hiểu Quân đại khái cũng đoán được có kết quả như thế, thay đổi mỉm cười: “Tớ dành giải nhất để cho cậu thất vọng chứ, Quân Quân?”

      Ánh mắt Trần Hiểu Quân ngược lại bất động, cái tên quỷ đáng ghét này lại ở ngay trước mặt người khác, còn là rất nhiều người, như vậy làm cho người ta hiểu lầm: “Cậu có dành được giải nhất hay tôi quản làm gì hả?” Trần Hiểu Quân vô cùng lúng túng, quyết định chạy lấy người, muốn làm thú trong thảo cầm viên.

      “Trần Hiểu Quân, quả nhiên là cậu! Tớ sớm phải nghĩ ra Trình Hiểu Quân ở chỗ này cậu cũng nhất định ở chỗ này”, giọng nam sinh ngái ngủ ngăn cản bước chân chạy trốn của Trần Hiểu Quân.

      Trần Hiểu Quân quay đầu lại cặp mắt tóe lửa nhìn cái người gọi , hình như là tên gì nhỉ? Bành Hạo? Đúng là tên Bành Hào vừa về nhì: “Cái gì quả nhiên là cậu, tôi quen cậu, muốn làm bộ như chúng ta rất quen thân, còn nữa, đừng có xếp tôi với cái… tên đó ở cùng nhau!” Vả lại thể bậy!

      Bành Hạo nhìn người đứng xung quanh chút, căn cứ vào tính khí Trần Hiểu Quân trước kia, cậu ta đại khái cũng biết là tình huống gì, miễn cưỡng sang chuyện khác: “Tớ là Bành Hạo, cậu nhớ sao, cùng học sơ trung, chúng ta còn từng đánh nhau.”

      Trần Hiểu Quân nhìn Bành Hạo lượt từ đầu đến chân, đánh nhau? Bành Hạo? Hình như có chút ấn tượng, vì vậy thản nhiên : “Cậu cũng học ở đây à.” Sau đó ném lại câu tôi còn có chuyện rồi mình chạy trước, còn tôi và cậu từng đánh nhau? Cái tên Bành Hạo này nhất định là cố ý tới đúng là họa vô đơn chí, hôm nay mất thể diện!

      Trần Hiểu Quân vừa , tất cả mọi người còn lại bất động gì, vừa vừa cố ý đem thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, nhưng lần này để lại cho trong lòng mọi người nghi vấn, hoài nghi, hiểu, suy đoán… Đúng là vấn đề lớn. Cái vấn đề này Trần Hiểu Quân còn chưa biết có ảnh hưởng gì càng làm bực mình với mấy chuyện liên tiếp phát sinh, đại hội thể thao năm thứ nhất đại học này là đại hội thể thao đau khổ nhất, bi thảm nhất mà tham gia, cũng là đại hội khó quên nhất, bực mình nhất mà có chỗ trút…

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 1: CẬU, CHỜ XEM! (5)

      * * *

      Buổi chiều ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao thi môn đẩy tạ nam, Trần Hiểu Quân rất muốn nện cái quả tạ này lên đầu quỷ đáng ghét…

      “Quân Quân, tớ luyện đẩy tạ hơn tuần nay rồi, trận đấu lần này chắc có vấn đề gì đâu!” Trình Hiểu Quân lấy cục tạ tay Trần Hiểu Quân đẩy thử.

      tuần? Cậu đắc ý cái gì, tôi luyện gần nửa năm rồi đấy! Còn chưa đến…

      Vòng đấu loại kết thúc, Trình Hiểu Quân chạy đến hỏi Quân Quân: “Quân Quân, 11m4 có thể vào chung kết ?”

      Cũng được đấy, vậy chắc chắn là cậu gặp may mới ném được thôi, mình đẩy tốt nhất cũng chỉ được có 9m5! Vẽ chuyện…

      Trận chung kết kết thúc, Trình Hiểu Quân lại chạy đến: “Quân Quân, tớ ném được 12m1, vô địch rồi, giỏi ?”

      Thừa dịp cậu ta chú ý, cũng chẳng có ai quan tâm đến, tàn bạo đá tên quỷ đáng ghét đó cái, sau đó bỏ

      Đêm hôm ấy, Trần Hiểu Quân lôi sách lên giường nghiền ngẫm, lại đêm ngủ ngon!

      Ngày thứ hai của đại hội thể dục thể thao, sáng hôm ấy, Trần Hiểu Quân có nhiệm vụ gì, đến sân thể dục làm khán giả…

      “Trình Hiểu Quân, kia chẳng phải là bạn cùng tên với cậu đó sao?” Bạn của Trình Hiểu Quân nhìn thấy Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân mình đến: “Quân Quân, cậu đến xem thi đấu sao?”

      Lướt qua quỷ đáng ghét và bạn của cậu ta, xem như nhìn thấy . . .

      lát sau. . .

      “Quân Quân, tớ nhớ là cậu nhảy cao rất giỏi!” Chẳng còn tâm trạng để mà xem thi nhảy cao nữa, xoay người, xem như nghe thấy…

      Đói bụng rồi, đến căn-tin ăn trưa nhưng lại tìm được chỗ ngồi tốt.

      “Quân Quân, ở đây nè!” Trình Hiểu Quân vẫy vẫy tay với Trần Hiểu Quân.

      Chỉ còn chỗ trống thôi sao? Quay , trở về ký túc xá …

      Vào buổi chiều, hạng mục chủ yếu là chạy cự li dài của cả nam lẫn nữ, Trần Hiểu Quân đến chỗ ghế trọng tài, mở cuốn sổ tay ra, hận đến nỗi chỉ muốn xé nó. Quả nhiên…

      “Quân Quân, thi chạy 3000m cậu cũng là trọng tài sao?” Trình Hiểu Quân cảm thấy bất ngờ, ánh mặt trời rọi lên nụ cười của cậu, làm cho nụ cười ấy càng trở nên rực rỡ, càng dịu dàng hơn.

      ngứa mắt! Đẩy quỷ đáng ghét ra, cút ngay…

      Sau đó, tiếng súng vang lên, 52 vận động viên ở hạng mục chạy cự li dài lao ra, Trần Hiểu Quân chầm chậm đến vạch đích, 14 phút 49 giây sau…

      “Quân Quân, tớ về đích đầu tiên nè!” Trình Hiểu Quân vượt qua đích, thở hổn hển tiêu sái chạy đến gần Trần Hiểu Quân vui vẻ .

      Cậu chạy xong rồi đến đây làm gì? Cậu chạy xong rồi nhưng mà việc của tôi còn chưa xong, muốn đến phá tôi sao?! Đúng lúc có người gọi Trần Hiểu Quân, vòng qua quỷ đáng ghét, thèm nhìn…

      Hạng mục chạy cự li dài của nữ hoàn thành cũng là lúc đại hội thể dục thể thao kết thúc, những người đến xem thi đấu cũng về gần hết, trong sân thể dục chỉ còn vài người của các lớp, người của hội học sinh và các trọng tài là chưa về, Trần Hiểu Quân chỉnh sửa lại cuốn sổ ghi chép rồi giao lại cho trọng tài chính để hoàn thành công việc, quay đầu lại… Sao cậu ta vẫn còn chưa chứ?

      “Quân Quân, biểu của tớ trong đại hội thể dục thể thao lần này tệ, các bạn cùng phòng mời tớ ăn cơm, cậu với tớ , bọn họ đợi đấy.” Trần Hiểu Quân thay quần áo thể thao, đổi lại bộ quần áo chỉnh tề, gọn gàng .

      Trần Hiểu Quân cố gắng nhịn, nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn được nữa: “Quỷ đáng ghét, sao cậu cứ lởn vởn bên cạnh tôi là sao hả?”

      “Tớ chỉ muốn mời cậu ăn cơm thôi . . .” Trình Hiểu Quân thành ý, cất lời mời lần nữa.

      Trần Hiểu Quân hung dữ : “Ai muốn ăn cơm với cậu, cậu muốn ăn đòn phải ?”

      “Cứ coi như là ăn mừng chúng ta gặp lại , lâu rồi chúng ta gặp mà.” Giọng của Trình Hiểu Quân vẫn dịu dàng như cũ.

      “Quỷ đáng ghét! Tôi với cậu chẳng có quan hệ gì, tại sao phải ăn mừng với cậu chứ?” Trần Hiểu Quân càng lúc càng hung dữ, hoàn toàn để ý rằng lời trở thành tiêu điểm của mọi người.

      “Quân Quân. . .” Nét mặt Trình Hiểu Quân khẽ biến che đau đớn len lỏi trong lòng, “Quân Quân, coi như nể tình trước kia tớ giúp cậu, cậu ăn bữa cơm với tớ, coi như khích lệ tớ, được ?” Trình Hiểu Quân cẩn thận.

      “Cậu giúp tôi . . .” Chưa hết câu, Quân Quân quay sang câu khác, “Cậu, uy hiếp tôi?”

      phải, phải tớ uy hiếp cậu, tớ chỉ muốn ăn cơm với cậu thôi.” Trình Hiểu Quân xác định mục đích của mình lần nữa.

      “Cậu. . . ?” muốn mà cậu vẫn bắt tôi ăn cơm? Trần Hiểu Quân bực bội, hề có thái độ nhún nhường trước quỷ đáng ghét, “Cậu … Cậu chờ đó!” Sau đó thô bạo đẩy cậu ra: “Cút ngay!”

      “Quân Quân. . . ?” Trần Hiểu Quân thấy được ánh mắt đau thương và bóng dáng đơn của cậu, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng…

      Trần Hiểu Quân vọt về phòng ngủ, rúc cả người vào chăn, biết là tức quá hay là bị nghẹn mà mặt đỏ bừng. Nếu là người nổi tiếng, chắc chắn bắt chước họ làm ba cái hành động từ chối kiêu ngạo gì đó, đáng tiếc, phải. chỉ có thể trốn trong chăn, hối hận vì xúc động quá trớn của mình, ngừng chửi rủa quỷ đáng ghét, đồ đáng ghét, đồ chết tiệt, đồ ngu ngốc, ngu ngốc…

      Quỷ đáng ghét, lần này cậu khiến tôi mất mặt như vậy trước mặt mọi người, sau này đừng mơ tôi lại để ý đến cậu, gặp cậu lần tôi mắng cậu lần, thấy cậu lần là tôi đánh cậu lần …

      Kế hoạch này của Trần Hiểu Quân còn chưa được áp dụng, câu chuyện giữa hai người nhanh chóng bị đồn đãi khắp cả trường, chỉ bóp nát cái kế hoạch của từ trong trứng nước mà còn làm cho danh dự của bị hao tổn nghiêm trọng…

      [ Nhật ký ] Mình muốn cậu nhìn mình!

      Đại hội thể dục thể thao qua hơn tháng, thời gian dài mình chưa được gặp Quân Quân, thể gặp được, mình biết cậu ấy nhìn thấy mình, nhưng lại làm như thấy mà tránh né mình, kết quả như vậy liệu có hơi quá mức ? Mình vẫn muốn thay đổi quan hệ giữa mình và Quân Quân, cuối cùng mình cũng hiểu : mình chủ động đến gần Quân Quân, Quân Quân chắc là còn biết đến tồn tại của mình! Thời gian hơn 10 năm qua chính là bằng chứng!

      Mình nghĩ, trong thế giới của Quân Quân, mình có cũng được mà có cũng sao, bởi vì khi Quân Quân thích, mình bị xem như là khí, cậu ấy thèm để ý đến mình, chuyện với mình, gặp mình, càng muốn ở cùng với mình. Tại sao nhất định phải thích Quân Quân? Lý do mình chưa nghĩ ra được, nhưng ý nghĩ này hề thay đổi, cho dù qua bao năm vẫn đổi. Nhưng kỳ nghỉ dài ấy cho mình biết, nếu như Quân Quân muốn gặp mình nữa, có lẽ… tháng, năm, năm năm, mười năm, cả đời… cũng gặp mình… Cho nên, mình muốn thay đổi, Quân Quân gặp mình mình tìm Quân Quân, nếu Quân Quân muốn gặp mình, vậy mình cứ đến tìm cậu ấy, để cậu ấy có thể nhìn thấy mình, thể nào quên mình được.

      Tin tức của hội học sinh đúng là vừa nhanh chóng vừa chính xác, giúp mình biết được những người làm trọng tài cho đại hội lần này, cho nên mình quyết định tham gia vào đại hội thể dục thể thao, tạo cơ hội cho Quân Quân chú ý đến mình. May làm sao, ba hạng mục mình đăng ký là ba hạng mục mà Quân Quân làm trọng tài.

      Đến hạng mục 100 m, mặc dù đoán trước được thái độ của Quân Quân nhưng mình vẫn cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cũng có thu hoạch. Cuộc thi này mình quyết làm cho Quân Quân phải kinh ngạc, mình phải đạt hạng nhất, mình muốn nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ tin được của Quân Quân… vui biết mấy! Mình muốn Quân Quân thay đổi cách nhìn với mình.

      Càng làm cho mình vui hơn chính là cuộc thi lần này giúp mình thông báo với mọi người rằng, quan hệ giữa mình và Quân Quân rất thân thiết. Quân Quân là đơn giản, trong đại hội lần này, cứ lát mình lại cố ý xuất trước mặt Quân Quân, vài câu làm cho cậu ấy “tức giận”, trước mặt người quen lại càng tỏ ra thái độ “đặc biệt”, đặc biệt nhiều, nhảm, mới làm cho bọn họ tin rằng giữa chúng mình có điều mờ ám, có lẽ sau này nhớ đến, Quân Quân tức lắm. Quân Quân này, vốn chậm hiểu như vậy, nhưng nhờ như vậy mà càng làm cho cậu ấy để ý đến mình gì, làm gì. Hơn nữa, cách phản ứng chậm chạp này của Quân Quân nhắc nhở mình, Quân Quân muốn có quan hệ gì với mình cả, cũng hy vọng người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng mình, như vậy có thể gạt mình ra sạch , mình nhất định cho Quân Quân được như ý.

      Mình thành công, nhờ đại hội thể dục thể thao lần này mà các bạn trong trường đều nghĩ rằng mình và Quân Quân có quan hệ thân thiết, mặc kệ điều này là tốt hay xấu, mình cũng muốn Quân Quân thể gạt mình ra khỏi cuộc đời của cậu ấy. Hiệu quả ràng, mọi người bắt đầu suy đoán quan hệ giữa mình và Quân Quân, thêm thái độ “hung dữ” của Quân Quân trước sân trường cũng ngăn cản ít người muốn đến làm quen với Quân Quân. Quân Quẫn, xin lỗi, tha thứ cho ích kỷ của mình, mình biết cách làm của mình làm tổn thương cậu, nhưng mình chỉ cần có cậu là được rồi, những thứ khác tớ cần, tốt nhất bọn họ đừng biết đến cậu hơn, mình chỉ muốn mình mình cảm thấy cậu tốt là đủ rồi…

      Bây giờ, cả trường đều hiểu lầm quan hệ của chúng ta, Quân Quân, bây giờ cậu vừa thấy mình tránh ra xa. biết có phải ông trời trừng phạt mình quá ích kỷ hay , cho mình được đến gần cậu, ít nhất, dù ở xa cậu nhưng mình vẫn ở trong cuộc sống của cậu, thế là được rồi…

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 2: CẬU, THIẾU NÃO SAO! (1)



      khoa thể dục thể thao, học viện y học, nằm ở cách xa hai đầu của trường, muốn gặp dễ mà muốn thấy mặt mới là khó. Trần Hiểu Quân trừ đến đến ký túc xá, căn tin, sân thi đấu, phòng học hay thỉnh thoảng đến thư viện để mượn sách đến những chỗ khác nữa. Nhưng từ sau chuyện quỷ đáng ghét như hồn tan xuất ở đại hội thể dục thể thao, Trần Hiểu Quân phải hứng chịu ít những lời đồn đãi ập vào tai, rất muốn đánh cho tên “mầm móng của tai họa” này nhìn thấy ngày mai. Từ sau chuyện ấy, cuộc sống của Trần Hiểu Quân chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó là đau khổ. mặt phải “án binh bất động”, coi như thấy tên quỷ đáng ghét cứ liên tục xuất đó, mặt phải chịu đựng bị “dư luận” xấu, cuộc sống như thế mà cũng nhịn được đến kỳ nghỉ đông, ngay cả cũng tin được.

      Rốt cuộc cũng được trở về nhà! Nhưng về nhà thể tránh khỏi vấn đề, đó là gặp tên quỷ đáng ghét. Chuyện này còn cách nào, nếu phải nghe ba và dì càm ràm cả tháng. Được, quỷ đáng ghét, chỉ cần cậu biết thức thời tôi nhịn!

      Ngày được về nhà, Trình Hiểu Quân lập tức tìm Trần Hiểu Quân để cùng về, nhưng nhìn nét mặt biết tâm trạng của Quân Quân tốt, Trình Hiểu Quân ngốc, lại còn rất thông minh, cậu hỏi vì sao cả học kì này Quân Quân thấy cậu đều trốn mất, mà thức thời dùng ngôn ngữ và hành động để “Tớ giúp cậu”, yên lặng suốt cả quãng đường về. Có lẽ, người duy nhất làm cho Trần Hiểu Quân nổi giận được vào lúc này chỉ có Trình Hiểu Quân.

      Trần Hiểu Quân vừa đến nhà liền chút khách khí vứt đồ đạc sang bên, ngay cả câu chào hỏi, cám ơn cũng biến mất trong mắt Trình Hiểu Quân. Trình Hiểu Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn bã nhìn Quân Quân biến mất, đành mình trở về nhà. Trần Hiểu Quân về nhà rồi mà ba vẫn chưa về, nằm xuống giường, nhắm mắt nhớ lại cả học kỳ này, có tức giận, có cam lòng, có nhẫn nại, vừa nghĩ, vừa nắm chăn vừa mắng thầm, quỷ đáng ghét, quỷ đáng ghét… Cuối cùng, coi như cho ra kết luận an ủi bản thân, nếu ra khỏi cửa cũng nhìn thấy tên quỷ đáng ghét đó! Nhưng đáng tiếc, dự định này cũng trở thành thực được.

      Ngày được về nhà của Lương trễ hơn Trần Hiểu Quân hai ngày, cho nên về nhà muộn hơn hai ngày, người bạn thân gần nửa năm gặp, khi trở về nhất định phải ra đón, Trần Hiểu Quân vừa nhận được điện thoại hẹn gặp của Lương liền đồng ý ngay. ngờ, lần đầu tiên mở cửa trong hai ngày lại gặp được người muốn gặp nhất.

      Trình Hiểu Quân vừa mua đồ về gặp được Quân Quân, vui vẻ đến mức quên phân tích nét mặt kỳ lạ của Quân Quân mừng rỡ la lên: “Quân Quân!”

      Trần Hiểu Quân vốn muốn để ý đến quỷ đáng ghét, coi như khí mà qua, nhưng thấy cậu cười vui vẻ như vậy, khỏi cảm thấy gai mắt. “Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi nhớ tôi có thân với cậu cho lắm.” Sau đó, như người quen biết ngang qua Trình Hiểu Quân, quên tặng thêm câu: “Sau này đừng có bắt chuyện với tôi!” xong bỏ , Trần Hiểu Quân chú ý đến dáng vẻ run rẩy, dường như là đứng vững của Trình Hiểu Quân đằng sau .

      Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy đến quảng trường để gặp mặt Lương , hai người mừng rỡ ôm chầm nhau, nhảy nhót xung quanh như hai đứa trẻ, chẳng giống người trưởng thành tí nào.

      “Quân Quân, tớ nhớ cậu muốn chết hà!” Lương vui vẻ .

      Trần Hiểu Quân bĩu môi: “Làm như chúng ta mấy trăm năm gặp vậy, chẳng phải tớ thường xuyên gọi điện cho cậu sao?”

      “Gọi điện thoại làm sao mà bằng được gặp cậu chứ!” Lương ấm ức , “Nếu như tớ và cậu học cùng trường tốt biết mấy, tớ đến trường mới vẫn chưa quen được tí nào. À, Hiểu Quân đâu rồi? Cậu ấy có khỏe ? Nghe cậu ấy học giỏi lắm phải ?”

      Trần Hiểu Quân yên lặng, sau đó lảng sang chuyện khác: “Cậu quan tâm tớ ở trường như thế nào sao?”

      “Cậu?” Lương thoải mái cười , “Cậu tớ lo lắng rồi, với tính tình thô bạo và thần kinh được bình thường của cậu, ở đâu cũng sống được. Tớ chỉ lo Hiểu Quân bị người ta bắt nạt thôi.”

      Tớ mới là người hết lần này đến lần khác phải ngậm bồ hòn làm ngọt ấy, còn cái tên quỷ đáng ghét đó căn bản có bị ai ăn hiếp đến nổi đau mà dám kêu đâu! Trần Hiểu Quân rất muốn phản bác lại, nhưng vẫn sống sượng nuốt vào bụng, : “Cậu trọng sắc khinh bạn!”

      “Thôi Quân Quân.” Lương kéo Trần Hiểu Quân ngồi xuống ghế, than thở, “Ba người chúng ta mà còn trọng sắc khinh bạn cái gì? Tớ cảm thấy người trọng sắc khinh bạn nhất phải là tớ, nếu tớ cũng cần phải mình tha hương nơi xứ người như vậy …”

      ?” Có ý gì chứ, sao lại thấy là lạ, “Cậu sao vậy?” Thoạt nhìn, hình như rất buồn…

      có gì, chỉ là quen thôi, thêm chút thời gian là được.” Nụ cười lại nhanh chóng trở lại gương mặt của Lương .

      Trần Hiểu Quân hiểu nổi: “ ?”

      “Ngốc nghếch!” Lương vỗ lên đầu của Trần Hiểu Quân cái, “Để chứng minh tớ trọng sắc khinh bạn, Quân Quân, thử xem nửa năm này cậu ở trường học thế nào?”

      “Tớ sống rất đau khổ, bởi vì. . .” Trần Hiểu Quân chợt dừng lại, ban nãy còn tránh câu hỏi của về tên quỷ đáng ghét, bây giờ sao tự dưng lại nhắc đến cậu ta làm gì? Ôi …

      “Sao vậy, Quân Quân?” Lương hiểu được dáng vẻ buồn rầu phiền não này của Quân Quân có ý gì.

      . . .” Trần Hiểu Quân cảm thấy ấm ức lắm, cũng biết tại sao chuyện ở trường học lại trở nên tệ như thế này.

      Lương như người chị, an ủi Quân Quân: “Có gì cứ với tớ, để trong lòng chi cho khó chịu?”

      Trần Hiểu Quân đúng là cảm thấy rất khó chịu, nhịn nhục khó chịu, trốn tránh khó chịu, quá là khó chịu. Trần Hiểu Quân có thể chịu đựng đến thế cũng vì trong môi trường xa lạ, tìm được cách xả giận nào, cũng có ai nghe giải thích, nghe lòng, nghe Lương vậy, suýt nữa là khóc rồi, sau đó, kể lại từng chuyện xảy ra ở trường mới cho Lương nghe, tiện thể mắng tên quỷ đáng ghét xuống tận mười tám đại ngục.

      Lương yên lặng nghe, tâm trạng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại để cho Quân Quân nhận thấy, miễn cưỡng an ủi : “Quân Quân, cậu dễ tức giận quá, người ta muốn thế nào để họ , thanh giả tự thanh, cậu cần phải để tâm đến. Hiểu Quân … Mình nghĩ cậu hiểu lầm cậu ấy rồi.”

      “Tớ hiểu lầm cậu ta?” Trần Hiểu Quân phục, “Nếu như phải cậu ta muốn trả thù trước kia tớ đối xử với cậu ta tốt tại sao phải những điều dễ làm người ta hiểu lầm như thế trước mặt mọi người, làm tớ mất mặt chứ! Bây giờ, mọi người trong trường đều nghĩ rằng tớ bị cậu ta đá, còn tớ hẹp hòi, hung dữ, ghen tị với quỷ đáng ghét nên mới tỏ ra dữ dằn với cậu ta như vậy! Tớ có dữ dằn với cậu ta đâu? Đúng là tức chết tớ mà!” Trần Hiểu Quân hoàn toàn xem thái độ hung dữ của mình với Trình Hiểu Quân là điều bình thường.

      Lương cảm thấy Quân Quân như con trâu nổi điên xông vào chiến đấu mà chịu tỉnh táo lại, Hiểu Quân gặp Quân Quân đúng là đáng thương: “Cho dù Hiểu Quân cố ý làm vậy cũng nhất thiết là cậu ấy muốn trả thù cậu.”

      “Sao lại phải, tớ thấy chắc chắn là vậy, trong trường đồn ầm lên mà cậu ta chịu giải thích, cứ xuất trước mặt tớ mãi!” Trần Hiểu Quân tiếp tục phản bác.

      Lương rất muốn thẳng suy nghĩ của mình ra, nhưng biết điều đó có nên với Quân Quân hay , đành phải khéo léo : “Vào năm cuối cấp, tớ biết Hiểu Quân muốn học y, với thành tích của Hiểu Quân, muốn thi vào Đại học Y học Trung Hoa khó, nhưng sau này cậu ấy vẫn chọn trường của cậu, tớ từng khuyên, nhưng vẫn thất bại.”

      Trần Hiểu Quân khó hiểu nhìn Lương , chuyện này liên quan gì đến chuyện chứ?

      “Quân Quân, tốt với Hiểu Quân hơn !” ngày nào đó cậu hiểu, “Đừng để sau này phải hối hận vì hành động của cậu làm người khác tổn thương nặng nề!”

      “Cậu gì vậy? ?!” Trần Hiểu Quân hoàn toàn hiểu gì.

      Lương than thở: “Coi như tớ chưa từng .” Nếu cả đời tớ cũng biết . . . chợt dừng lại, “Thôi, về quỷ đáng ghét của cậu nữa, đến KFC , tớ đói rồi!”

      Trần Hiểu Quân hoàn toàn bị Lương lôi kéo vào KFC, hai người làm bữa no nê…

      Chiều tối, Trần Hiểu Quân và Lương chơi thỏa thích xong mới trở về. Trần Hiểu Quân về tới nhà, thấy ba Trần ngồi đợi trong nhà.

      “Ba? Hôm nay tan ca sớm vậy sao?” Trần Hiểu Quân cởi giày ra, hỏi.

      Ba Trần để tờ báo xuống: “Ba nghĩ con ở nhà nên về sớm chút, đưa con ăn cơm.”

      ăn cơm?” Trần Hiểu Quân nghi ngờ, “Ăn cơm gì cơ?”

      “Bây giờ cả con và Hiểu Quân đều ở nhà, ba dì dẫn con và Hiểu Quân cùng ăn cơm, coi như là sum họp vậy, dù gì trước kia họ cũng giúp đỡ con ít,” Ba Trần còn chưa xong, nhìn thấy nét mặt hờn dỗi của Trần Hiểu Quân, dừng lại hỏi: “Sao thế?”

      “Con muốn đâu!” Trần Hiểu Quân đáp.

      “Sao lại ?” Con bé này, lại bình thường ở chỗ nào đây, “Từ khi con về cũng chưa qua gặp dì, dì xem con như con , con lại hiểu chuyện như vậy.” Ba Trần đổi giọng nghiêm túc.

      “Con . . .” Con chỉ muốn chờ quỷ đáng ghét mới sang thăm dì thôi, Trần Hiểu Quân biết nên giải thích thế nào, vẫn nhất quyết , “Con đói bụng.”

      “Quân Quân, con làm sao vậy, vừa về nhà trốn trong nhà, chịu ra khỏi cửa, có phải lại gây họa ở ngoài ?” Ba Trần sớm thấy con kì lạ, hôm nay tiện thể hỏi luôn.

      “Con có … Chỉ là trời lạnh quá, con muốn ra ngoài thôi.” Trần Hiểu Quân kiếm cớ.

      Ba Trần vui: “Hôm nay phải , mặc kệ trời có lạnh hay , mang giày vào!”

      “Ba. . . !” Trần Hiểu Quân làm nũng.

      “Hôm nay có gì con cũng phải với ba, cả kỳ nghỉ này đừng có ra khỏi cửa nữa, nghiêm túc ở nhà cho ba.” Ba Trần nghiêm khắc ra lệnh.

      “Ba. . .” Trần Hiểu Quân làm sao có thể đấu lại ba Trần, dùng dằng , rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn theo ba Trần ra khỏi nhà.



      CHƯƠNG 2: CẬU, THIẾU NÃO SAO! (2)



      Để cho tiện nên chỗ hẹn cũng chọn khách sạn cách bệnh viện Tần Uyển Linh công tác xa, lúc ba Trần đưa Trần Hiểu Quân đến vừa đúng gặp Tần Uyển Linh nên cùng nhau vào.

      “Hiểu Quân đâu rồi, phải là đến trước rồi sao?” Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi xong ba Trần liền cất tiếng hỏi.

      “Chắc là có chuyện gì đó, mới vừa rồi nó còn gọi điện thoại tới đường đến mà.” Tần Uyển Linh nhìn đồng hồ chút, “Chắc là nhanh thôi.”

      “Vậy chúng ta cứ gọi thức ăn trước .” Ba Trần đưa menu chuyển qua cho Tần Uyển Linh, “Tôi chủ chi còn chợ.”

      Tần Uyển Linh sửng sốt, lát sau cười : “Hay là để cho Quân Quân chọn , con bé vốn được coi là người sành ăn mà.”

      “Dì!” Nghĩ đến gọi thức ăn là lại nhớ đến bữa cơm lần thi tốt nghiệp trung học đó, Trần Hiểu Quân chịu: “Dì, dì là y tá nên biết ăn cái gì là tốt, con nghe theo dì hết.”

      Đến lúc này Tần Uyển Linh cũng tiện từ chối: “Thôi, được rồi!”

      Tần Uyển Linh vừa chọn món xong Trình Hiểu Quân cũng xuất : “Mẹ, bác Trần, Quân Quân… xin lỗi, con tới trễ quá!”

      “Chưa muộn đâu, món ăn còn chưa có dọn lên mà, ngồi con.” ba Trần cười .

      Trình Hiểu Quân thấy chỉ còn mỗi cái ghế ngồi giữa Hiểu Quân và mẹ còn trống liền ngồi vào đó.

      “Sao bây giờ con mới đến, phải con trước rồi sao?” Tần Uyển Linh hiểu trước rồi sao lại còn đến trễ hơn cả họ.

      “À…” trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn qua Trần Hiểu Quân bên cạnh mới : “Con mua cái này nên mới đến trễ ạ.” Trình Hiểu Quân từ trong túi lấy ra cái hộp đưa cho Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân rất thành khẩn : “Quân Quân, cái này là cho cậu, cậu mở ra xem có thích ?”

      “Sao lại tặng cái này cho tôi?” Trần Hiểu Quân ngập ngừng nhận lấy cái hộp quỷ đáng ghét cho , mở ra xem, “Đây là…”

      “Là gì vậy?” Hai vị phụ huynh lại rất tò mò.

      Trình Hiểu Quân cười nhạt: “Chỉ là cái vòng tay thôi ạ.” Sau đó lại hỏi, “Quân Quân? Có thích …”

      “Cậu lấy cái này ở chỗ của hả?” Trần Hiểu Quân hỏi ngược lại.

      Ánh mắt Trình Hiểu Quân khẽ động chút rồi mới : “ phải đâu…”

      “Sao tôi lại thấy cái vòng tay vỏ xò này giống y chang như cái từng cùng xem với , chỉ khác là có nhiều vòng dây thôi?” Trần Hiểu Quân biết tại sao lại mất hứng ngắt lời Trình Hiểu Quân.

      Hai vị phụ huynh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, than thở.

      “Quân Quân, Hiểu Quân đưa cho con con cứ nhận , phải nể mặt người ta chút chứ.” Ba Trần lên tiếng trước tiên, con bé này là làm cho người ta phải đau đầu mà, biết phép tắc gì hết trơn, haizzz biết ai dạy nó như vậy biết nữa!

      “Đúng đó, Quân Quân, cho dù con có thích hay cũng là tâm ý của Hiểu Quân, con cứ nhận !” Tần Uyển Linh cũng ở bên phụ họa.

      Trần Hiểu Quân ngượng ngùng nhìn hai vị phụ huynh, thầm nghĩ mình phải là thích chỉ là muốn biết cái này lấy ở đâu thôi, cái tên quỷ đáng ghét ngu ngốc, đầu gỗ, lại làm mình mất mặt, lại còn ở trước mặt dì nữa chứ! Trong lòng mặc dù mắng Trình Hiểu Quân nhưng vẫn nghe lời nhận món quà hơn nữa còn ôn nhu quay qua Trình Hiểu Quân : “Cám ơn!”

      Ở góc độ của hai vị phụ huynh nhìn thấy được ánh mắt mà Trình Hiểu Quân nhận được hoàn toàn phải là ôn nhu đơn giản như vậy.

      Bữa ăn tối này cũng đến nỗi khó chịu đựng như Trần Hiểu Quân tưởng tượng, chủ yếu vẫn là ba và dì tán gẫu với nhau rất hợp ý, ngoài việc đôi lúc ba và dì hỏi và quỷ đáng ghét mấy câu như hai đứa ở trong trường học như thế nào, có chơi với bạn tốt hay , có cùng chơi, hoặc học tập gì gì đó, bữa ăn này vẫn rất dễ chịu.

      Trần Hiểu Quân vốn định kỳ nghỉ đông này tránh gặp quỷ đáng ghét mới đến ngày thứ ba kế hoạch phá sản rồi, có có hai, có hai có ba, chuyện kế tiếp hoàn toàn vượt quá phạm vi dự kiến của Trần Hiểu Quân. biết ba Trần muốn nán lại lâu hơn hay là như thế nào, mà còn qua tết cùng cả nhà dì ăn bữa cơm đoàn viên, quyết định này “hù” Trần Hiểu Quân đến trợn mắt hốc mồm. Bất luận Trần Hiểu Quân có cam kết với ba là có thể tự mình làm ra bàn cơm đoàn viên rất phong phú thế nào cũng được, kết quả vẫn là ba Trần thắng chung cuộc.

      Tối ba mươi tết bốn người ở nhà Trần Hiểu Quân chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, dĩ nhiên người nấu cơm còn ai khác ngoài Tần Uyển Linh và Trần Hiểu Quân. Cũng biết có phải là do khí của ngày ba mươi tết cuốn hút hay mà món ăn cũng rất nhiều, Tần Uyển Linh cùng Trần Hiểu Quân ở trong phòng bếp bận rộn đến mức chân chạm đất, ba Trần cùng Trình Hiểu Quân nhìn cũng sốt ruột: “Có cần bọn tôi giúp tay ?”

      Tần Uyển Linh tranh thủ thời gian : “ cần cần, sắp xong rồi!” Bà dừng giây rồi lại , “Chết rồi, Hoằng Đào, cái bàn còn chưa có dọn xong, dọn cái bàn trước , còn Hiểu Quân con ở lại đây giúp mẹ tay.”

      Ba Trần theo lời ôm chén dĩa ly tách dọn ra bàn, Trình Hiểu Quân cũng nghe lời ở lại chờ mẹ giao việc.

      Tần Uyển Linh xào rau, Trần Hiểu Quân giúp Tần Uyển Linh hấp cá, ước chừng là chín, Trần Hiểu Quân liền mở nồi hấp ra thử độ nóng rồi quấn khăn lấy cá ra, có thể do là cái đĩa hấp rất nóng, cũng có thể là cái khăn quá mỏng mà Trần Hiểu Quân sau khi nhanh chóng để cái đĩa xuống liền giậm chân la: “Ấy da, Nóng quá! Nóng quá!” còn ngừng thổi ngón tay.

      “Quân Quân, có bị phỏng ? Để mình xem chút!” Trình Hiểu Quân hai bước chạy đến trước mặt Trần Hiểu Quân, kéo tay của bị nóng đỏ, “Phải ngâm nước lạnh ngay, bằng bị rộp lên đó.” xong liền kéo tay Trần Hiểu Quân để vào dưới vòi nước chảy.

      Trần Hiểu Quân bị động tác nhanh chóng của quỷ đáng ghét làm cho kịp phản ứng người bị cậu kéo tới bên bồn rửa, sửng sờ nhìn quỷ đáng ghét trong chốc lát nắm hai tay của mình nhàng xoa nắn vừa nhàng vuốt ve ngón tay bị phỏng!

      Cậu ta làm gì vậy? Cái đầu chậm chạp của Trần Hiểu Quân bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, làm cái gì mà dựa vào gần như vậy, tự tôi cũng phải là biết là phải ngâm nước lạnh, Trần Hiểu Quân trong lòng kháng cự như vậy nhưng biết sao cũng cách nào rút tay ra, nhìn quỷ đáng ghét gần có thể nghe thấy được người cậu ta có mùi rất mát mẻ, có thể nhìn vẻ mặt cậu ta đau lòng như thể chính mình mới là người bị thương, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn, ngay cả tay cũng rút ra…

      Tần Uyển Linh có nghe thấy tiếng của hai người nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, đập vào mắt bà là hình ảnh thằng con quý cẩn thận kỷ lưỡng rửa vết thương cho Quân Quân, còn Quân Quân ở bên cạnh đỏ mặt ngẩn người, hai đứa này là… Tần Uyển Linh khẽ lắc đầu, sau khi thở dài lại tiếp tục làm việc của mình.

      Trần Hiểu Quân cũng nhớ quá trình này làm sao mà kết thúc, tóm lại khi khôi phục đầu óc về lại lúc bình thường lại bận túi bụi với việc xào rau, chẳng có thời gian mà nghĩ đến những cái khác, cố ý lờ những cảm xúc khác lạ trong lòng để giúp dì xào rau.

      Chừng hơn giờ sau, bàn đầy đồ ăn tươm tất, Tần Uyển Linh cùng ba Trần ở bên ngoài chuẩn bị bàn ăn, còn Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân cùng nhau bưng cái mâm thức ăn.

      Trình Hiểu Quân cùng hai vị phụ huynh ở bên ngoài suy tính nên xếp các món ăn như thế nào chợt nghe từ trong phòng bếp có tiếng rống to: “Quỷ đáng ghét!” Chắc là đợi sốt ruột quá nên Trần Hiểu Quân cũng quên mất là ở nhà nên gọi Trình Hiểu Quân là quỷ đáng ghét.

      Hai vị phụ huynh sửng sốt, Trình Hiểu Quân phản ứng rất nhanh: “Quân Quân nhất định chờ nóng ruột lắm rồi, con vào trong bếp trước đây ạ.”

      Hai vị phụ huynh nhìn nhau, rồi gật đầu cho phép Trình Hiểu Quân .

      Trình Hiểu Quân lập tức chạy vào bếp: “Quân Quân?”

      “Sao cậu lại chậm chạp quá vậy, đồ ăn nguội hết rồi đây này.” Giọng điệu oán trách của Trần Hiểu Quân khiến Trình Hiểu Quân nhất thời luống cuống cả lên.

      “Quân Quân…” mới vừa rồi Quân Quân là oán trách mình đúng .

      “Đồ ngốc, còn đứng đó làm gì, tới bưng thức ăn à?” Trần Hiểu Quân trợn mắt nhìn, nhưng dáng vẻ hoàn toàn có cảm giác là tức giận.

      “A!” Lẽ nào là do mình suy nghĩ nhiều quá, Quân Quân vẫn đối xử với mình rất tốt? “Quân Quân!”

      “Còn kêu cái gì nữa? Mau lại đây!” dấu hiệu còn kiên nhẫn, “Đầu óc cậu bị úng nước hả, nghe hiểu lời của tôi sao?”

      Trình Hiểu Quân lúc này mới buộc mình phải trấn định, có lẽ là Quân Quân hôm nay tâm trạng tốt: “Được rồi!” Cầm cái mâm nhanh chóng rời khỏi chỗ làm cho mình khó hiểu.

      Trần Hiểu Quân ù ù cạc cạc nhìn quỷ đáng ghét ra cứ như chạy trốn, bộ đầu óc có vấn đề gì hả? Thiệt là kỳ quái!

      Bốn người chỉ chốc lát sau chuẩn bị xong, ngồi quây quần bên bàn cơm, ba Trần nâng ly mời mọi người: “Tôi trước mời mọi người chén! Kính Uyển Linh từ trước tới nay luôn quan tâm, chăm sóc Quân Quân, cám ơn đối xử với Quân Quân như thể con do chính mình sinh ra, cũng cám ơn giúp đỡ tôi, nếu như , tôi thể nào có đủ nghị lực để tập trung vào công việc như vậy!” Rồi ông lại nâng chén với Trình Hiểu Quân: “Hiểu Quân, bác cũng muốn cảm ơn con, nếu như có con giúp, bác cũng biết đứa con này của bác thành ra bộ dạng gì nữa, nó rất tùy hứng rất ngang ngược còn bướng bĩnh nữa, có lúc thể nào mà đạo lý được với nó; có con tỉ mỉ phụ đạo, Quân Quân nhất định giống thuận lợi thi lên đại học như bây giờ.”

      “Bác Trần…” trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn Quân Quân, trong lòng có chút áy náy, cậu ra làm cũng tốt, thể giúp Quân Quân làm tốt hơn…

      “Ba…” Ba Trần những lời này coi như là bóc trần khuyết điểm của , nhưng mà sau khi nghe xong Trần Hiểu Quân lại cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu đến nỗi nên lời.

      “Trong lúc vui mừng như thế này sao lại vậy, tối nay phải vui mới đúng, chúc cho Hoằng Đào nghiệp thăng tiến, chúc cho việc học của Hiểu Quân và Quân Quân luôn thành công, cạn chén nào.” Có lẽ lời chúc cũng Tần Uyển Linh cũng là tiếng lòng của mỗi vị phụ huynh, ngoài cửa sổ bừng lên từng đợt từng đợt pháo hoa rực rỡ.

      “Ba, dì, pháo hoa đẹp chưa kìa, chúng ta xem chút !” Trần Hiểu Quân cứ giống như Columbo phát châu lục mới, chạy đến ban công thưởng thức phóa hoa được bắn lên rợp trời.

      Hai vị phụ huynh cùng Trình Hiểu Quân sau đó cũng đứng ở ban công thưởng thức cảnh đẹp hiếm có ở thành phố này.

      Những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc chiếu sáng cả thành thị cũng chiếu sáng cả những người đứng đó thưởng thức, Trình Hiểu Quân nhích hai bước tới gần Trần Hiểu Quân nhìn nét mặt hớn hở mà hưng phấn đáng thưởng thức pháo hoa, lẳng lặng đem cái kẹp tóc nạm đá cài lên tóc Trần Hiểu Quân.

      Trần Hiểu Quân chỉ nghi ngờ liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đứng ở bên cạnh rồi quay đầu tiếp tục nhìn pháo hoa mộng ảo xinh đẹp.

      Pháo hoa tối hôm đó trở thành màn pháo hoa đáng giá nhất trong lòng rất nhiều người, đẹp mà mộng ảo, thực vui vẻ, thực thỏa mãn, thực cảm động, làm rung động lòng người…

      * * *

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 2: CẬU, THIẾU NÃO SAO! (3)



      Năm mới này của Trần Hiểu Quân trôi qua vô cùng náo nhiệt với vô vàng công việc bận rộn mà thu hoạch cũng hề .

      Mùng cùng ba đến nhà đồng nghiệp chúc mừng năm mới, nhận được ít tiền lì xì, khiến cho hầu bao của được bữa thịnh soạn. Mùng hai cùng ba đến nhà họ hàng thân thích chúc tết, hưởng thụ hai ngày tết được đãi ngộ như công chúa, sung sướng đến mức muốn quay về nhà. Mùng bốn về nhà lại nhận được món quà năm mới của dì, bộ «lịch sử Âu Mĩ —— tiểu sử mười vị lãnh đạo quân vĩ đại», dì đúng là rất tâm lí, biết mình gần đây có hứng thú với lịch sử nước ngoài là tặng ngay bộ sách này, nhịn được thơm lên mặt Tần Uyển Linh hai cái làm Tần Uyển Linh cười ngớt. Đầu năm cùng bạn trung học tụ tập, ăn cơm uống rượu ở KTV mãi cho đến mười giờ sợ ba lại cấm cửa đành phải lén chuồn về trước, lên giường ngủ giấc ngon lành. Sau đó là họp lớp với các bạn sơ trung, rồi tiểu học, lớn lớn , lớp ba lớp năm lớp tám, rồi lại lớp mười, lớp mười hai nên Trần Hiểu Quân ban ngày chẳng có chút thời gian rỗi.

      Kỳ nghỉ đông này đúng là đủ để Trần Hiểu Quân xóa thời điểm tự mình lên kế hoạch phát triển, tất nhiên vẫn chơi đùa rất vui vẻ, trừ việc là mỗi ngày đều phải nhìn thấy quỷ đáng ghét và đụng mặt cái tên Bành Hạo phá hủy danh dự bà mối của trong lần họp lớp trung học, rồi lại bị bạn học chọc ghẹo vì tin đồn thất thiệt nào đó ở trường ra mọi thứ còn lại đều trôi qua rất vui vẻ. Kì nghỉ đông trôi qua nhanh, thấm thoát mà hết tháng, các bạn học cũng lục tục trở về trường, Trần Hiểu Quân cũng theo đại quân hồi trường mà về tới trường.

      Ở trường Trần Hiểu Quân lại quay về với cuộc sống nhàn nhã trước kia, còn Trình Hiểu Quân được may mắn như vậy, chương trình học của trường y rất nhiều mà áp lực cũng rất lớn, cẩn thận chút là bị thầy giáo mắng nhiếc. Vì vậy Trình Hiểu Quân có cách nào khác đành phải dồn toàn bộ tinh thần và sức lực cho việc học, chỉ những lúc rảnh rỗi mới cố ý lẩn quẩn quanh những nơi Trần Hiểu Quân có thể xuất .

      Chuyên ngành của Trình Hiểu Quân là ngoại khoa, chương trình học quan trọng nhất của ngoại khoa là gì, kỹ năng quan trọng nhất của bác sĩ khoa ngoại là gì, đương nhiên là làm phẫu thuật, mà cái này phải học ra sao? Hiệu quả nhất chẳng còn gì ngoài thao tác thực tế, cho nên Trình Hiểu Quân từ học kỳ đầu tiên năm nhất được học lý thuyết giải phẫu ngoại khoa, đến cuối học kỳ hai được hướng dẫn kỹ thuật giải phẫu ngoại khoa, sau đó vào năm hai bắt đầu thực thao tác thực tế. Ban đầu nhà trường chắc chắn để cho học sinh thực hành thí nghiệm cơ thể sống, bất kỳ thứ gì muốn nhận biết và nắm chắc cũng phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất, phải cứ hiểu các bộ phận của cơ thể người là có thể lấy con người ta ra mà làm giải phẫu, hơn nữa nhà trường cũng thể có nhiều xác người cho sinh viên sinh thực hành như vậy. Nền móng của thao tác thực tế, bước đầu tiên chính là giải phẫu —— động vật.

      Trình Hiểu Quân học cái gì cũng nhanh, hơn nữa cậu lại có phương pháp học riêng thích hợp cho mình, tất cả chương trình học cậu đều học nhuần nhuyễn, nhưng đến năm thứ hai đại học cậu mới phát số việc vẫn rất khó khăn, ví dụ môn giải phẩu chẳng hạn. Lúc mới bắt đầu thầy giáo để cho bọn họ mổ cá, ếch nhái linh tinh…, Trình Hiểu Quân còn có thể tạm thời đối phó được, dù sao thấy nhiều cũng có thể chịu được. Sau đó lại từ từ học đến giải phẫu chuột, mèo, chó… Đến đây Trình Hiểu Quân thể nào mà chịu nổi nữa, nhìn những con vật còn sống bỏ mạng ở dưới lưỡi dao của mình… Cậu thể nào chịu được…

      Trình Hiểu Quân là người nội tâm rất yếu đuối, trước mỗi lần tiến vào phòng thực hành giải phẩu trong lòng đều chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, vậy mà cứ nhìn những con vật còn sống trước mắt là cậu lại nỡ ra tay, nhưng cậu cũng phải là người dễ dàng từ bỏ, mỗi lần vào phòng giải phẫu đều phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể xuống dao, sau khi con đao được hạ xuống cậu luôn ép mình phải làm tốt hơn, nhưng vẫn có ít lần bởi vì chịu nổi cảnh “Máu chảy đầm đìa” mà chạy ra khỏi phòng giải phẫu tới nơi có bóng người mà ói hết lần này đến lần khác.

      Cho dù ở trước mặt người khác cậu có ra vẻ mình có thể làm được, mình có thể làm được, nhưng kháng cự trong lòng nhiều khi cũng cách nào che dấu nổi, bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Triệu Bân là người cảm nhận sâu sắc nhất. Triệu Bân nhiều lần thấy Trình Hiểu Quân sau khi kết thúc thí nghiệm lúc về ký túc liền chui vào trong phòng tắm ói rất lâu, cho đến khi Trình Hiểu Quân sắc mặt tái nhợt từ trong phòng tắm bước ra ngoài, cậu ta cũng biết có nên an ủi Hiểu Quân hay , bởi vì cho dù có bị khó chịu như vậy Trình Hiểu Quân vẫn là người được thầy giáo khen là làm tốt nhất. , Triệu Bân rất khâm phục tính kiên trì của Trình Hiểu Quân, mỗi khi cậu nhìn Trình Hiểu Quân từ đằng sau lại liên tưởng đến nếu như Trình Hiểu Quân kiên trì, có lẽ có chuyện gì là cậu ấy làm được. Nhưng tình huống như thế cứ xuất quá nhiều và quá lâu, Triệu Bân cũng nhìn được mà lo lắng đến cửa phòng tắm coi chừng, nửa giờ sau Trình Hiểu Quân cuối cùng cũng từ phòng tắm bước ra, Triệu Bân lo lắng ngó chừng người nào đó bước chân lảo đảo:

      “Trình Hiểu Quân, cậu cần phải ép mình làm những chuyện mà cậu cảm thấy khó chịu, ngày hôm qua chịu đựng, hôm nay cũng chịu đựng, vậy còn ngày mai sao, có chịu nỗi ? Rồi những ngày sau đó nữa làm sao đây? Cậu có biết cho dù tính đến chuyện bây giờ cậu có thể chịu được, sau này cậu phải làm sao mà chịu được hả?”

      “Cậu cần lo lắng đâu, lâu rồi cũng thành quen mà.” Trình Hiểu Quân sắc mặt tái nhợt nằm ở giường.

      “Lâu rồi thành quen?” Triệu Bân biết nên tin hay nên tin những lời này của Trình Hiểu Quân: “Cậu có thấy Tiểu Diệp nhác gan dám cầm dao mổ của lớp chúng ta , chỉ trong nửa năm mà cậu ta những cầm được cầm dao mổ mà còn có thể mặt đổi sắc tiến hành giải phẩu và phân tích các bộ phận, còn cậu sao? Cậu cũng có thể làm được như thế, nhưng mà tại sao đến đến giờ này mà cái tật “xong việc là ói” lại chút cũng thay đổi, thậm chí gần đây càng ngày càng nghiêm trọng vậy hả?”

      Trình Hiểu Quân ở trong lòng cười khổ, cậu cũng biết tại sao mình lại thấy khó chịu với những thứ kia, thấy khó chịu khi cầm dao mổ, thấy khó chịu khi giải phẫu, khó chịu khi khâu lại, cả quá trình khó chịu cách nào nhịn được, cậu vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng kết thúc khắc kia cậu lại khó có thể thừa nhận. Có lẽ mình mình giống như những lời Quân Quân nửa vời như vậy, yếu đuối như vậy, hơi tí là chịu được: “Vậy cậu cho mình biết, có cách gì để mình còn bị như vậy nữa ?”

      Triệu Bân thở dài, ngồi ở bên cạnh Trình Hiểu Quân: “Đây là tâm lí của cậu có vấn đề, cái này chỉ có thể dựa vào mình cậu mà thôi. Hay là, cậu gặp bác sĩ , thể cứ để cậu như thế này, mình thấy cậu nên bức bách bản thân quá, như vậy cũng thể giải quyết được vấn đề.”

      Cái đề tài này theo lời khuyên can, tiên đoán chính xác của Triệu Bân mà tiếp tục kéo dài mãi đến sau học kỳ hai, bệnh trạng của Trình Hiểu Quân vẫn có chút khởi sắc, nhưng nhà trường chờ mình Trần Hiểu Quân, thầy giáo cũng thể bởi vì mình cậu mà làm nhỡ tất cả chương trình học, bản thân Trình Hiểu Quân cũng cho phép mình trốn tránh, cứ như thế mà kết quả thành ra hỏng bét, vào tiết đầu tiên được giải phẩu cơ thể con người khi Trình Hiểu Quân trực tiếp cầm đao giải mổ bài xích kháng cự lại trào lên khiến cậu bỏ chạy ra khỏi phòng học ngay trước mặt tất cả bạn học và thầy giáo, tình hình hình như đúng là càng lúc càng nghiêm trọng…

      Trình Hiểu Quân chạy mạch đến WC đem toàn bộ cảm giác sôi trào trong dạ dày trong nửa giờ qua nôn ra hết, rửa mặt, nhìn khuôn mặt trong gương có chút huyết sắc, phải làm sao bây giờ, nếu như thể cầm dao mổ phải làm sao bây giờ? Trình Hiểu Quân chưa từng nghĩ mình luôn nhắm chắc bài vở và bài tập lại gặp phải vấn đề khó giải quyết đến như vậy. Sau khi cảm thấy khá hơn chút, mình cậu lang thang mục đích trong sân trường, mãi mãi rút cuộc lại tới sân bóng mà cậu thường xuyên lén đến xem Quân Quân luyện bóng. Quân Quân có ở đây, như vậy cũng tốt, bị cậu ấy nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình.

      chuyện, bộ, chạy bộ, biết nấu cơm, thể dục, có sức lực mạnh mẽ, cũng đủ năng lực… ra là có rất nhiều thứ thể…

      Những thứ này mình dùng mười mấy năm để thay đổi để cải thiện, lần này còn có thể ? Có còn kịp ?

      Trình Hiểu Quân mình ngồi bãi tập, người ra người vào, mặt trời cũng khuất dần, cậu cũng để ý rốt cuộc mình ngồi đây bao lâu, đôi mắt cứ nhìn thời gian vùn vụt trôi qua nhưng từ đầu đến cuối đều có ý động bước chân.

      “Này, quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân cầm quả bóng rổ tay đá đá vào chân Trình Hiểu Quân, “Tại sao cậu vẫn còn ở đây?” Từ giữa trưa mãi cho đến khi tối, buổi chiều hại tôi thể luyện bóng, bây giờ còn chưa ? phải ngay cả cơm cũng thèm ăn chứ!

      “Quân Quân?” Trình Hiểu Quân hơi bất ngờ, mỉm cười, “Tại sao cậu lại ở đây?”

      Trần Hiểu Quân giận dữ trừng mắt: “Tôi làm sao ở đây á? Tôi nên ở chỗ cậu nên ở hả?”

      Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân cầm quả bóng rổ tay, là khờ, lại còn hỏi Quân Quân vì sao ở đây nữa, Quân Quân tới đây nhất định là tập bóng rồi, cậu cười nhạt tiếng: “Mình phải có ý này, chẳng qua là bây giờ muộn mà Quân Quân còn cố gắng luyện bóng cảm thấy bất ngờ thôi, Quân Quân trước kia cũng ham thích học tập như vậy.”

      Hôm nay sao lại cười miễn cưỡng như vậy? Trần Hiểu Quân cảm thấy kỳ quái: “Quỷ đáng ghét, cậu làm sao vậy?” Mặc dù Trần Hiểu Quân cảm giác mình bây giờ nhất định là xen vào việc của người khác, nhưng nhịn được tò mò vẫn hỏi, rất kỳ lạ, người này rất giống như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, ngạc nhiên ha, nhất định phải khai thác! Trần Hiểu Quân ở trong lòng thầm suy tính.

      có gì, chỉ là cách nào tiến hành giải phẩu cơ thể người thôi.” câu rất đơn giản.

      Là vì cái này? Tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì to tát, gặp phải chuyện lớn bị phản bội đả kích gì nữa chứ, là lãng phí trí tưởng tượng! Ấy phải, là thể làm giải phẩu cơ thể người sao… thể làm giải phẩu cơ thể người? Đây cũng phải là chuyện nha…

      “Cậu đúng là vô dụng quá mà, làm bác sĩ còn dám động vào dao mổ, chuyện này phải là giống như chiến sĩ ra chiến trường biết bắn súng hay sao, vấn đề nghiêm trọng như thế cậu còn có tâm tư ở chỗ này ngồi nhanh luyện tập ?” Trần Hiểu Quân giống như là hiểu tình hình.

      Trình Hiểu Quân chỉ có thể thở dài, nếu như những điều Quân Quân chỉ đơn giản như vậy tại cậu cũng lâm vào tình cảnh như thế này: “Mình có luyện tập cũng vô dụng!” Luyện cả năm nay rồi mà có được đâu.

      “Cái gì còn có chuyện cậu luyện mà cũng vô dụng sao?” Trần Hiểu Quân bị gợi lên hứng thú, “Tôi muốn xem rồi, !” là làm.

      Trình Hiểu Quân hiểu Quân Quân có ý gì bị lôi : “Phòng giải phẫu sao, tôi muốn nhìn qua chút!”

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân kịp ngăn cản, Trần Hiểu Quân kéo Trình Hiểu Quân nhanh chóng chạy tới phòng giải phẫu, “Chính là chỗ này sao?” Vừa vừa vào bên trong.


      CHƯƠNG 2: CẬU, THIẾU NÃO SAO! (4)


      * * *

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân vội vàng kéo Quân Quân lại nếu ấy vào đó mất, “Tốt nhất là cậu đừng vào bên trong…”

      “Bên trong? Trong đó có cái gì vậy? Có ma hả?” Trần Hiểu Quân ra vẻ suy tư tiến gần quỷ đáng ghét, “Hay là, cậu sợ ma?” bốn chữ sau ra rất to và ràng.

      Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, Quân Quân nhất định là đọc quá nhiều sách kinh dị mất rồi, nếu như cậu sợ ma trong lòng hoảng hốt làm sao có thể hoàn thành tốt thí nghiệm giải phẫu được: “Muộn quá rồi hay là cậu đừng vào nữa, bên trong mùi rất nặng, nhất là vào buổi tối.” Nữ sinh trong viện y học cũng có nhiều người dám tới phòng giải phẫu vào ban đêm, Quân Quân nhất định cũng chịu được.

      Trình Hiểu Quân muốn để Quân Quân bước vào, nhưng Trần Hiểu Quân rất tò mò hiểu bên trong có cái gì: “Tôi mặc kệ, hiếm khi có cơ hội như thế này, tôi nhất định phải vào xem lát!” để ý tới ngăn cản của quỷ đáng ghét, Trần Hiểu Quân kiên quyết bước vào.

      Bên trong rất u ám, khi mở cửa mùi nồng đậm xông vào mũi: “Mùi này là… ?”

      “Formadehic.” Kéo lấy Quân Quân ở phía trước, “ ra ngoài , mùi này rất khó chịu.”

      !” tiếp tục tiến lên. “Lần đầu tiên gặp dì tôi ngửi thấy người dì có mùi nhàn nhạt như thế này, tôi cảm thấy rất thơm.”

      Rất thơm? Sợ rằng thế giới này cũng tìm ra được nào cho rằng mùi Formadehic lại thơm, chẳng qua nếu như ghét sau này mình… Mải suy nghĩ bước chân người phía trước bỗng dừng lại: “Quân Quân?”

      Trần Hiểu Quân quay đầu lại vẻ mặt kỳ quái nhìn quỷ đáng ghét, ngơ ngác : “Đây là…”

      Trình Hiểu nhìn về phía Quân Quân vừa , đó là… Lập tức kéo Quân Quân vào trong ngực, tay ôm lấy eo của tay che lấy đôi mắt: “ có chuyện gì, đừng sợ, cậu cứ coi như thấy gì cả, chúng ta ra ngoài .”

      Nhưng Trần Hiểu Quân để ý tới lời của Trình Hiểu Quân…, gạt bàn tay của Trình Hiểu Quân che lấy mắt mình ra: “ ra là trong phòng thí nghiệm có người à, tôi còn tưởng trong sách chỉ bừa, có người này thôi sao?”

      Trình Hiểu Quân khó hiểu, người? Cái thi thể nằm trong bồn thuốc Formadehic vậy mà Quân Quân lại có thể dùng giọng thoải mái mà ra như vậy? Hơn nữa, thứ này được coi là người sao: “Quân Quân, cậu sợ à?” Lại còn nhìn những thứ này vào buổi tối nữa.

      “Tại sao phải sợ?” Trần Hiểu Quân chút sợ hãi rời khỏi Trình Hiểu Quân, sau đó cầm lấy cây gậy thủy tinh bàn thí nghiệm thăm dò thi thể trong bồn kinh ngạc : “Còn co dãn này!”

      Trình Hiểu Quân ngây dại, Quân Quân có biết mình làm gì đấy, cậu ngăn cánh tay tiếp tục đâm “Người”: “Quân Quân?”

      “Sao vậy?” Trần Hiểu Quân mất hứng khóe mắt cụp xuống, “Rất vui mà!” Trần Hiểu Quân lúc này đem thần kinh thô thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      Trình Hiểu Quân bất giác ngây người biết nên gì cho phải nữa.

      Trần Hiểu Quân cau mày, quỷ đáng ghét này tại sao giống như thấy… động vật quý hiếm vậy: “Cậu ngây ngốc cái gì! phải là cậu sợ đấy chứ?” Lấy tay quơ quơ trước mặt quỷ đáng ghét, có phản ứng liền đá cước, “Cậu thiếu não à? Nhìn khác gì thằng ngốc!”

      Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân mắng cho liền tỉnh táo: “Cậu hoàn toàn sợ chút nào, cảm thấy buồn nôn à?”

      Trần Hiểu Quân giống như nhìn thấy người bị bệnh thần kinh chán nản : “Có cái gì mà phải sợ, buồn nôn? thứ đó đầy đủ bộ phận cơ thể người phải buồn nôn cái gì?” Trần Hiểu Quân chút cũng có cảm thấy buồn nôn, học Aerobics, hàng ngày phải nhìn sơ đồ mô tả động tác thể dục aerobics nên đối với các bộ phận và vị trí cơ thể người thấy rất nhiều, hơn nữa cũng còn cảm thấy đáng sợ.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cảm thấy Quân Quân cứ đơn giản khiến cho cậu cảm thấy thoải mái. Trước kia có lẽ là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, phải là động vật và thi thể ư, chết cũng chết, còn sống chỉ biết sau khi mình động đao còn sống rất tốt, cần thiết phải nghĩ bọn họ trước kia sống như thế nào, khi bị giải phẩu như thế nào, những thứ này cũng chỉ là đối tượng thí nghiệm, cứu giúp người bệnh, chỉ có lớn gan dùng con dao mổ trong tay mới có thể khiến cho những thứ động vật hoặc con người này bây giờ và về sau này được sống tốt hơn.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân nhịn được kích động trong lòng, ôm chầm lấy dị thường khả ái xinh đẹp trước mắt: “Cảm ơn cậu, cậu là đáng , mình rất thích!”

      Trần Hiểu Quân bị cái ôm này dọa cho choáng váng, cảm thấy cái ôm này quá đột ngột lại hề có lý do, quá hợp với lẽ thường, quá… ấm áp…

      “Cậu làm gì thế?” biết bao lâu sau Trần Hiểu Quân dùng sức đẩy quỷ đáng ghét ra, chỉ vào cậu trách mắng: “Quỷ đáng ghét, cậu, cậu dám ôm tôi! Khốn kiếp!”

      Lại hung hăng chạy trối chết biến mất khỏi phòng giải phẩu, để lại cho Trình Hiểu Quân vẫn còn bất động bóng lưng khất xa, thế nhưng lần này ngoài chút mất mác và khổ sở Hiểu Quân lại cảm thấy chút sung sướng và ngọt ngào…

      Trong khoảng thời gian này Triệu Bân ngạc nhiên phát sắc mặt Trình Hiểu Quân tốt lên rất nhiều, có vẻ trưởng thành hơn trước, tâm trạng còn tồi tệ nữa, nhất là trong giờ giải phẫu cũng nhìn thấy cậu ấy bộ dáng chật vật “Hốt hoảng bỏ chạy” rồi “Nôn mửa”, chẳng lẽ là do thầy giáo tìm cậu ta chuyện, nhanh như vậy khiến cho cậu ấy thoát khỏi bóng ma tâm lí ư? Quả là thần kỳ, Triệu Bân quyết định thay đổi thái độ đối với vị giáo sư giải phẫu biến thái máu lạnh đó, bội phục!

      【nhật ký】Mình, muốn khẳng định mình!

      Quân Quân, nhất định bây giờ cậu trải qua những ngày tháng rất hạnh phúc , mình cũng có thể thường xuyên từ xa nhìn thấy cậu, thấy nụ cười vui vẻ, rất vui vẻ của cậu có thể trôi qua nhàng như vậy, như vậy là đủ rồi, mình chỉ muốn cậu sống cuộc sống vô tư hạnh phúc.

      Được sống cùng dưới bầu trời mảnh đất với cậu, được thấy cậu vui vẻ, là mình như được tiếp thêm thuốc vượt qua những đau khổ, trốn tránh. Hai năm qua, biết có bao nhiêu lần mình chăm chú nhìn theo cậu, đuổi theo bóng dáng của cậu để đẩy lùi những ưu sầu, khó chịu và chán nản trong lòng. Mình nghĩ quả là mình tốt, đủ mạnh mẽ, cho nên đến bây giờ cậu vẫn còn ghét mình, có lúc mình cũng ghét bản thân mình, ràng rất nỗ lực nhưng cũng có cách nào làm được. Mình nghĩ mình quả như những gì cậu , mình thực vô dụng!

      Biết bao nhiêu lần, mình nghĩ cách tiến gần cậu, nhưng cậu lại cách xa mình đến như vậy, trái tim bị cậu tổn thương phải biết đau, nhưng được nhìn thấy cậu mình còn cảm thấy đau đớn hơn. Mỗi lần khó khăn nhích tới gần, rời trước luôn là cậu, cái mình có được chỉ là bóng lưng của cậu mà thôi… Quân Quân, mình vẫn luôn cố gắng tới gần cậu thêm chút, muốn cậu có thể chấp nhận mình, quá trình này quả rất gian nan nhưng mình cảm thấy rất mãn nguyện.

      Năm ngoái, mình được trải qua năm mới khó quên nhất vui sướng nhất trong mười mấy năm qua! Mình đem cái vòng tay vỏ xò mà mình cất giấu nhiều năm tặng cho cậu, muốn thành tâm của mình đối với cậu được cùng nhau thắt ở cái vòng này, chẳng qua là cậu biết, nhưng mà chỉ cần cậu thích, mình cảm thấy rất thỏa mãn. Mình biết cậu rất thích cái vòng đó, khi mình thấy được nó tỉ mỉ đặt ở trước bàn học của cậu là mình biết rồi. Quân Quân, xin cậu đừng chỉ để lại cho mình bóng lưng cậu quyết tuyệt rời , có lúc cách nào tiếp nhận…

      Năm mới, ngày lễ náo nhiệt nhất, lần đầu tiên mình và Quân Quân cùng nhau đón năm mới. Quân Quân, cậu nhất định là biết mình vui vẻ đến mức nào đâu, cho dù là mẹ cũng thể nào biết được niềm vui trong lòng mình. Đêm hôm đó chúng ta giống như người nhà cùng nhau chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, , trong lòng cũng cảm thấy rất viên mãn. Quân Quân, cậu nhất định biết lúc cậu chăm chú thưởng thức pháo hoa cậu đẹp đến cỡ nào đâu, đẹp đến mức khiến cho ai có thể rời mắt…

      Mình lặng lẽ đem cái kẹp đính đá đại biểu cho vĩnh viễn cài lên tóc cậu nhưng cậu phát ra. Quân Quân, cậu biết , từ lần thấy cậu bị người ta ăn hiếp kéo tóc đau đến chảy nước mắt, mình muốn tặng cho nó cho cậu. Sau kiện đó, cậu quả nhiên bao giờ thả tóc, tóc mới chạm vai là bắt đầu buộc đầu tóc rồi, nhưng mà cho đến ngày nọ sau nhiều năm như vậy mình mới dám đem cái kẹp chuẩn bị lâu, lặng lẽ tặng cho cậu. khắc kia, có pháo hoa làm chứng, nó ở tóc cậu lộ ra vẻ vô cùng chói mắt động lòng người.

      Đồ mình tặng cậu còn có rất nhiều rất nhiều thứ, tha thứ cho mình bất đắc dĩ hèn hạ, mỗi lần nhìn vẻ mặt khi cậu nhận được món quà cậu thích thứ lỗi cho mình vì ở trước mặt mẹ và bác Trần hoặc mượn tay mẹ mình miễn cưỡng cậu nhận quà của mình, mình nghĩ chỉ có dùng cách này cậu mới cự tuyệt mình. Cậu sau đó cũng có đem những món quà đó trả lại cho mình có phải là muốn cậu cũng đón nhận mình, chấp nhận mình hay

      Quân Quân, sung sướng nhìn cậu từ phía sau, mình cũng có chuyện tự mình có cách nào giải quyết được, cho dù mình dành rất nhiều thời gian để khắc phục tâm bệnh nhưng cũng thể thoát khỏi, nhưng mấy vẻ mặt của cậu, vài động tác, vài câu của cậu cũng xóa tan lo lắng trong lòng mình. Quân Quân, cậu biết , mình rất may mắn, rất vui, lúc mình lưỡng lự biết có nên buông cái dao mổ trong tay hay cậu ở bên cạnh mình, củng cố quyết tâm cho mình. Mình nghĩ mình có thể lại dũng cảm lần nữa cầm dao mổ rồi, Quân Quân cậu dũng cảm như vậy tại sao mình có thể hèn yếu lùi bước chứ! Hơn nữa, hôm đó ở trong phòng giải phẩu, mình có thể cầm chỉ là dao mổ, mà còn có cả cậu ở trong vòng tay của mình, mình cũng có cách nào buông tay, cho dù cậu khiến cho mình đau đớn mình cũng buông ra, cho dù cậu có chạy trốn, mình vẫn nắm lấy cậu, buông…

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 3: CẬU, ĐÚNG LÀ NGƯỜI HẦU NGOAN (1)



      Từ sau lần từ phòng giải phẫu trở về, Trần Hiểu Quân hối hận đến nỗi ruột bầm tím, tóc cũng dài ra, mắng chửi tên quỷ đáng ghét dám ôm vào lòng kia, còn dám thích nữa, tên ngu ngốc này, ngay cả lời cũng giống như người bình thường. chỉ vậy, sau đó, cứ mỗi lần thấy là quỷ đáng ghét lại cười đáng ghét như vậy nữa! Tên quỷ đáng ghét này, chiếm tiện nghi của mình mà còn dám vác mặt đến gặp mình? lườm chết cậu tôi gọi là Trần Hiểu Quân. Vậy tại sao lại là lườm mà phải mắng hay đánh? Bởi vì Trần Hiểu Quân ngu ngốc lặp lại những sai lầm hồi năm nhất nữa. Nhưng chiêu này là vô dụng, lườm đến nỗi mắt muốn lòi ra mà tên quỷ đáng ghét đó vẫn cứ xuất trước mặt … Chỉ còn cách đơn giản nhất, chính là xem như thấy.



      đơn giản ra cách này là nghe, nhìn, phản ứng. Từ đến lớn, hai người chiến tranh lạnh ít lần, nhưng với người khác chiến tranh lạnh cùng lắm kéo dài vài ngày đến vài tuần là cùng, nhưng Trình Hiểu Quân và Trần Hiểu Quân phải người bình thường, cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người cũng phải ngót nghét từ vài tháng đến vài năm. Lần này lại bắt đầu chiến tranh lạnh, Trình Hiểu Quân chỉ có thể lẳng lặng quan sát Trần Hiểu Quân, bởi vì bắt đầu bước vào chương trình học của năm thứ 3, còn thời gian và sức lực để chơi trò trốn tìm với nữa. Có đôi khi, chỉ có thể yên lặng mà chấp nhận quan hệ đặc biệt này của hai người.



      Nhưng dù cục diện có bế tắc đến đâu cũng có lúc bị phá vỡ, lần này, chính là việc Trần Hiểu Quân vốn khỏe như vâm lại ngã bệnh.



      Năm nay Trần Hiểu Quân đăng ký tham gia thi đấu hội thi thể thao, hạng mục tập thể và cá nhân đều có, trước kia cũng từng tham gia nhưng lại vì nhiều lý do mà nhiều lần lỡ hẹn với huy chương. Năm nay lên năm 3 đại học, cuộc thi lại chỉ diễn ra mỗi năm lần, sau này lên năm 4 còn cơ hội nữa, vậy nên lần này Trần Hiểu Quân nhất quyết tham gia toàn bộ hạng mục bao gồm cả tập thể lẫn cá nhân.



      Trần Hiểu Quân từ được ba và Trình Hiểu Quân bồi dưỡng hun đúc nên sớm hiểu được đạo lý là muốn có được cái gì đó tất nhiên trước đó mình phải trả giá, vậy nên những thứ gì đưa đến tay đều vui vẻ mà nhận. Lần thi đấu này, Trần Hiểu Quân dùng rất nhiều thời gian và công sức để luyện tập. Trừ việc huấn luyện mỗi ngày ra, còn dành ra ít thời gian để tự mình luyện tập. Trần Hiểu Quân là người cố chấp, chỉ cần là chuyện thích, nhất định mất ăn mất ngủ để thực nó, cứ nhìn chuyện đọc sách hồi là biết. Lần này, quyết tâm nhất định giành thành tích tốt, dĩ nhiên lại càng cố gắng hơn bất cứ lúc nào hết.



      Mỗi ngày, Trần Hiểu Quân dành ra ít nhất sáu tiếng để vất vả kiên trì tập luyện, chuyện này cũng phải quá khó so với thể lực và năng lực của , nhưng ngặt nỗi dạo này tiết trời khi lạnh khi nóng, thay đổi thôi. Trần Hiểu Quân thần kinh thô dĩ nhiên chú ý đến những việc nhặt này, mỗi ngày đều mặc quần áo mỏng tang để tập luyện, đổ mồ hôi ngồi nghỉ ngơi trước gió, khéo còn do tập luyện xong còn về ký túc tắm bằng nước lạnh, kết quả, cứ ngày ngày lặp lại như vậy, Trần Hiểu Quân vinh quang ngã bệnh, nhiệt độ cơ thể cứ nóng rần lên. Đúng lúc, Quách Tuyết lại phải về nhà, trong ký túc xá chỉ còn lại mình Trần Hiểu Quân, dù có cố gắng thế nào bệnh vẫn có dấu hiệu suy giảm, rốt cuộc, vừa luyện tập xong, trở về phòng là bất tỉnh luôn.



      Khi tỉnh lại, hình như Quách Tuyết trở về ký túc xá liền gọi: “Quách Tuyết …”



      “Quân Quân, cậu tỉnh rồi à?!” Trình Hiểu Quân lấy thau nước từ trong nhà vệ sinh ra, ngồi xuống cạnh Trần Hiểu Quân: “Cậu có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”



      Trần Hiểu Quân rảnh để suy đoán nguyên nhân tại sao quỷ đáng ghét lại xuất trong ký túc xá của , cái đầu đau nhức mới là vấn đề cần quan tâm đây: “Mấy giờ rồi…?”



      Trình Hiểu Quân nhìn đồng hồ đeo tay: “Bảy giờ rưỡi.” Sau đó nhàng lau mồ hôi trán cho .



      “Mới bảy giờ rưỡi thôi sao? Sao tôi lại thấy đói thế này…” Trần Hiểu Quân đưa tay sờ sờ bụng, rỗng tuếch.



      Trình Hiểu Quân thở dài : “Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng rồi.” Hôm qua luyện tập ngừng nghỉ, tiêu hao thể lực lại ăn tối, đói mới lạ, thấy Quân Quân định ngồi dậy, ấn nằm xuống giường, , “Cậu nằm nghỉ , tớ mua đồ ăn cho.”



      “Sáng rồi sao? Sao tôi lại ngủ lâu đến vậy…” Trần Hiểu Quân nhớ lại, hôm qua về lúc năm giờ, chẳng lẽ ngủ giấc mười mấy tiếng rồi sao?



      “Cậu bị bệnh mà cũng biết sao?” Giọng điệu của Trình Hiểu Quân mang theo chút tức tối, “Nếu phải chiều nay tớ thấy cậu ở trong sân tập có gì đó kỳ lạ, gọi điện thoại cho cậu có ai bắt máy nên mới chạy lại đây xem, cậu phải là cứ nằm lỳ trong ký túc xá chịu tìm người giúp đỡ cũng biết đường khám bệnh chứ?”



      Trần Hiểu Quân suy nghĩ lại, cảm giác thoải mái, vốn dĩ trước giờ chỉ cần hai ngày là còn đáng ngại gì nữa: “Tôi cứ tưởng vài ba ngày là hết…”



      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân đau lòng mà dịu dàng nhìn Quân Quân yếu ớt nằm giường bệnh: “Quân Quân, cậu nhất định phải học cách tự chăm sóc mình, nếu cậu cứ gọi tớ, tớ nhất định đến giúp cậu, đừng tưởng bị cảm có gì đáng lo, có đôi khi, mấy căn bệnh phức tạp cũng là từ vài cái nhặt này mà ra, sau này khó chịu phải khám bệnh, uống thuốc, nếu tớ lo lắng lắm, tớ đây làm bác sĩ…” Trình Hiểu Quân nữa, sau khi học y, biết rất nhiều bệnh, lo Quân Quân xảy ra chuyện nhưng mỗi lần thấy Quân Quân như thế này, cũng thấy đau lòng. Mới đầu là vì Quân Quân mà học y, bây giờ có thể giải quyết những vấn đề này, sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn Quân Quân bệnh tật yếu ớt thế này chứ…



      “Tôi… Tôi đói quá…” biết có phải do bị cảm hay mà mặt nóng rần lên, cảm thấy ngại ngùng khi nhìn vào ánh mắt quan tâm của Trình Hiểu Quân, vội vàng nhìn sang chỗ khác.



      “A!” Trình Hiểu Quân khựng lại vài giây, sau đó mới : “Đúng rồi! Quân Quân, cậu nghỉ ngơi , tớ mua đồ ăn sáng cho cậu ngay.” Sao chuyện quan trọng như vậy mà mình cũng quên được cơ chứ? Trình Hiểu Quân lập tức cầm đồ ra ngoài, trước khi đóng cửa ký túc xá vẫn còn nhắc nhở Trần Hiểu Quân: “Ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đó, tớ về nhanh thôi.”



      Trình Hiểu Quân rồi, Trần Hiểu Quân nằm giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy đau đầu thôi…



      Chừng 20 phút sau, Trình Hiểu Quân trở về, tay cầm theo hộp cháo nóng hổi, thơm ngào ngạt, bịch bánh bao và hộp sữa tươi: “Tớ về rồi đây, tớ có mua nhiều thứ cho cậu ăn nữa này.” Trình Hiểu Quân đặt đồ ăn xuống bàn, đỡ Trần Hiểu Quân dậy, sau đó cầm hộp cháo lên, dáng vẻ như chuẩn bị đút cho Quân Quân.



      “Tự tôi làm được . . .” Trần Hiểu Quân phát ý đồ của tên quỷ đáng ghét, liền giật lấy cái hộp cháo trong tay tự ngồi dậy ăn.



      Trình Hiểu Quân ngây ngốc ngồi bên cạnh Quân Quân, lúc lâu sau, thấy mặt từ từ tối lại, mỉm cười nhanh chóng cầm những món khác lên: “Đừng ăn nhanh quá, coi chừng nóng!”



      Trần Hiểu Quân sợ hãi la lên: “Quỷ đáng ghét…?”



      Trình Hiểu Quân quay đầu lại: “Sao vậy?”



      “Tôi… Quần áo của tôi… Hình như hôm qua tôi… có mặc… bộ đồ này…?” Chẳng lẽ mình nhớ nhầm sao? thể nào! Sao người mình lại sạch vậy chứ, ràng mình nhớ tối hôm qua mình đâu có tắm trước khi ngủ đâu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :