1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá nữ khiêm quân - Nhâm Thủy Yên Vân (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ NHẤT : MÀY, ĐỪNG CẢN ĐƯỜNG! (2)


      * * *

      Lên năm thứ nhất trung học Hiểu Quân cũng chẳng chăm chỉ học hành hơn trước là mấy, hồi lớp sáu khi có lớp tự học buổi tối còn ngoan ngoãn lên nhà dì học hành, giờ sau tháng tự do bắt đầu tham gia lớp tự học buổi tối ở trường. Vì muốn cho qua nhanh giờ tự học, Trần Hiểu Quân bắt đầu liên tục mang sách truyện tới lớp thừa dịp thầy giáo chú ý là lén lút lấy ra xem. Hôm nay Trần Hiểu Quân lại đem tới quyển «Tinh hoa khoa học viễn tưởng nước ngoài», trong lúc thầy giáo giảng bài núp ở dưới mặt bàn coi lén.



      nhẫn nhịn rất lâu rồi, tháng nay Quân Quân càng ngày càng kỳ cục, chịu nghe giảng, tự mình làm bài tập, hơi tí là cùng các bạn lớp khác quen biết làm loạn, hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ của học sinh vừa mới bước vào trung học. Sau khi lớp tự học tan, Xà phen túm lấy quyển sách tay Quân Quân: “Có phải cậu muốn học nữa hay vậy?”



      , cậu làm gì thế?” Trần Hiểu Quân mất hứng nhìn Xà , “Tớ đọc sách cũng được sao?”



      “Cậu đọc loại sách gì vậy? Sách giáo khoa còn chưa xem hết huống chi mấy quyển sách này, có phải cậu muốn chuyển sang lớp khác hay ?” Xà chất vấn.



      phải!” Trần Hiểu Quân hét lớn rồi thèm để ý đến Xà mình chạy tìm người khác chơi. sai, đoán đúng, kể từ ngày đầu tiên khai giảng biết tại sao mình phải chuyển lớp, tại sao phải học chung lớp với chán quỷ có ý nghĩ này. Trần Hiểu Quân muốn bị sắp xếp như vậy, cũng thích sắp xếp như thế, đừng tưởng rằng dạy tôi làm bài tập trong thời gian ngắn là cho rằng tôi còn cần giúp đỡ của cậu, tôi nhất định muốn sang lớp khác đấy, ba đồng ý tự tôi nghĩ cách vậy! Trần Hiểu Quân nghĩ ra biện pháp duy nhất là học tập, thành tích học tập kém thầy giáo muốn tiếp tục ở lại lớp nữa. Còn trẻ con nên suy nghĩ vẫn ngây thơ đơn giản, Trần Hiểu Quân hoàn toàn hiểu được ba nếu thông qua quan hệ có thể chuyển đến lớp này làm sao có thể dễ dàng để cuốn gói sang lớp khác được, nếu chuyện đó thực xảy ra, phải là nhà trường phải suy nghĩ chuyện đổi lớp mà là chính phải đối mặt với hình phạt của ba mình như thế nào.



      nhìn Quân Quân chạy xa dần, biết mình đoán đúng, trước kia Quân Quân cho dù thích học hành cũng chưa bao giờ làm loạn, nhưng lần này lại cố ý gây ra rất nhiều chuyện khác thường…



      Buổi tối sau khi tan giờ tự học, Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân phải cùng nhau về nhà, đây là lệnh của hai vị chủ nhà – nhất là ba Trần lớn tiếng cầu. Trần Hiểu Quân biết dụng ý của cha mình, cũng dám phản kháng rệt, nhưng nếu có cơ hội lén chuồn mình tuyệt đối cùng chán quỷ về nhà, chỉ tiếc tối nay kế hoạch về nhà mình có vẻ thành công, chán quỷ chưa tan học thu thập xong đồ đạc chỉ cần đợi rồi cùng về!



      Trần Hiểu Quân thèm để ý đến chán quỷ lẽo đẽo theo phía sau, mình bước về phía trước, chờ xe, lên xe, ngồi xuống, xuống xe, Trần Hiểu Quân tức giận nhanh, coi cái người đằng sau như khí, thèm đếm xỉa tới.



      Trình Hiểu Quân vẫn chưa tìm được cơ hội chuyện với Quân Quân, mắt thấy sắp về đến nhà, cậu vội vã hét lên: “Quân Quân!”



      Trần Hiểu Quân tiếp tục hai bước rồi mới dừng lại, giọng bực bội: “Làm sao?”



      “Quân Quân, cậu đừng cố tình học hành gì nữa được ?” Trình Hiểu Quân giống như lời tha thiết khẩn cầu.



      Vì chuyện này mà theo suốt buổi tối sao: “Tôi có học hay liên quan gì tới cậu, cậu bớt lo chuyện người khác .”



      “Tớ chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi” Trình Hiểu Quân hơi ngẩng đầu khẽ nhìn thẳng vào Quân Quân, “Cho dù cậu làm như vậy bác Trần cũng đồng ý, bác ấu biết được nhất định tức giận đuổi cậu , hoặc giống như trước kia giám sát, bổ sung hết những điều còn thiếu xót vào đấy.” Trình Hiểu Quân sớm biết suy nghĩ của Quân Quân, cậu cũng sáng suốt hiểu dụng ý của bác Trần, như vậy phải muốn hù dọa Trần Hiểu Quân mà chừng, ba Trần sau khi biết kết quả còn nghiêm trọng hơn cả lời của Trình Hiểu Quân.

      “Chuyện này cũng cần cậu quan tâm!” Trần Hiểu Quân nghe vậy đúng là cũng hơi sợ, nghĩ tới vấn đề này, lúc trước kèm học quả là khó khăn với ba, nếu ba biết ý đồ của chẳng phải để yên cho sao? Nhưng cũng thể để chán quỷ phát ra, “Ba biết rồi tôi cũng sợ!”



      “Quân Quân, cậu đừng như vậy, chỉ cần cậu như năm lớp sáu mỗi ngày học ít bài tập là có thể giống như trước đây muốn làm cái gì làm cái đó, cũng có ai nhắc nhở cậu, bác Trần biết tới những chuyện này.”

      Giống như trước đây? Có vẻ tệ! Nhưng mà: “Chán quỷ, tại sao tôi phải nghe lời cậu!” Sau đó cởi cặp sách xuống, mở cặp ra tìm được thứ đồ muốn tìm, sau đó trực tiếp nhằm vào chán quỷ mà ném tới: “Trả sách lại cho cậu, tự tôi cũng có thể tìm được sách để đọc!” Đồng thời với tay lấy ra những quyển sách mà các bạn học khác cho mượn.



      Trình Hiểu Quân suýt nữa bị sách đập vào mặt, miễn cưỡng nhận lấy quyển sách Quân Quân ném tới, lại chợt thấy trong tay Quân Quân cầm quyển sách dầy? Cái gì mà ngôn tình kinh điển « Bạch mã hoàng tử của tôi » ? « Phu quân bướng bỉnh» ? « Danh môn bé lọ lem » ? Sững sờ trong giây lát cất quyển sách vừa bị ném cẩn thận đặt ở trong cặp sách, cậu thấp giọng tựa như tự nhủ: “Quân Quân thích đọc? Vậy tớ đành đưa quyển « Ghi chép Hán Vũ » và «Bá tước Cristo» vừa mới mua cho người khác đọc vậy.”



      “Cậu…” Dám! chữ phía sau khiến Trần Hiểu Quân cảm thấy mình có lập trường nên dám thốt ra, bèn hung hăng dùng ánh mắt như đao chém chán quỷ phát rồi hừ lạnh chạy về nhà.



      Cách ngày sau Trần Hiểu Quân thừa dịp dì ở nhà, làm bộ như học sinh hiếu học giấu chán quỷ lén lút lừa lấy hai quyển sách này , Trình Hiểu Quân sau khi biết được nhìn chăm chú lên tủ sách rất lâu…



      Mấy ngày nay Trần Hiểu Quân lại bắt đầu mê muội đọc sách, Xà ở bên cạnh nhìn cảm giác lời mình lúc trước vô ích , nếu cùng các bạn lớp khác chơi đùa cũng ngồi lì trong lớp đọc mấy quyển truyện chẳng liên quan tới bài học. Xà im lặng hỏi ông trời, bó tay sao? Chẳng lẽ Hiểu Quân cố ý? Mặc kệ cậu ấy, muốn quản cũng quản được.



      Buổi tối tan học, Trần Hiểu Quân còn mê mẩn chìm đắm trong cuốn sách nên quên khuấy mất việc phải chờ chán quỷ trực nhật, lúc bạn cùng dọn vệ sinh “đuổi” , cũng cứ thế máy móc cầm cặp sách mà bước.



      Trần Hiểu Quân vừa vừa nhìn cũng chẳng cảm thấy mượn đèn đường đọc sách là vất vả, bỗng có cảm giác như vừa đụng vào cái gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn người đó trực tiếp câu xin lỗi rồi tiếp tục vừa vừa đọc sách, hai bước nhanh chóng bị ngăn lại: “Hóa ra là chúng mày? Trả sách cho tao!”



      Ba thằng con trai mặc đồng phục học sinh giống nhau cầm lấy quyển sách của Trần Hiểu Quân, cười cười nhìn , thằng bé cao nhất trong đó khinh thường : “Trần Hiểu Quân, tại sao tao phải đưa sách cho mày?”



      “Đây là sách của tao!” Trần Hiểu Quân thốt lên.



      “Sách của mày?” Thằng bé lật lật quyển sách, “Chứng minh như thế nào đây, đấy có viết tên của mày !”



      “Mày… !” Trần Hiểu Quân bị bọn họ nhìn giống như mấy kẻ rỗi hơi đến nơi này hóng gió, “ đưa hả? Có phải muốn đánh nhau nữa ?” nhìn ba người bọn họ khinh thường : “Tao có rất nhiều thời gian để phục vụ!”



      “Mày!” Lần này đổi lại là mặt mày ba thằng bé tức giận đến tím tái.



      “Tao? Tao làm sao? Chúng mày chỉ biết bắt nạt nữ sinh yếu đuối thôi!” gặp ba người này vừa lúc mới khai giảng lâu, Trần Hiểu Quân lần đầu tiên thành công lén chán quỷ về nhà mình. Lúc đường tình cờ đụng phải bọn họ bắt nạt bạn khác lớp, lần đó gọi thầy giáo tới, nhưng mấy thằng này là đám con nhà giàu học hành gì, sau khi bọn chúng biết được mấy lần tìm gây phiền phức, còn liên luỵ đến bé kia lại tiếp tục bị bắt nạt. chẳng sao nhưng bé kia ổn, các bạn học cùng lớp với bé đó, nhìn bề ngoài có vẻ rất ổn, nhưng ra tất cả bạn bè đều nộp cho bọn chúng “Bảo vệ” rồi, dù sao Quân Quân cũng thể lần nào bé kia bị người khác bắt nạt cũng kè kè bên cạnh.”



      “Chúng ta có bắt nạt nữ sinh yếu đuối sao?” Thằng cao nhất hỏi hai thằng còn lại, hai tên này lập tức nghĩ đến chuyện có lần bị Trần Hiểu Quân hung hăng nện vào đầu, vội vàng gật đầu có.



      So với học sinh trung học năm thứ nhất mà , Trần Hiểu Quân quả tính là bé, vóc người cao gầy, cao tới 1m65, phần lớn thời gian lại thích mặc đồ thể thao, thoạt nhìn tuyệt đối “yếu đuối”.

      “Vậy chúng mày cứ thử xem!” Trần Hiểu Quân bỏ cặp sách xuống, chuẩn bị dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cũng tiện thể giáo huấn mấy thằng đần độn này chút.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ NHẤT : MÀY, ĐỪNG CẢN ĐƯỜNG! (3)

      * * *

      “Mấy người làm gì đó?” Trình Hiểu Quân biết từ khi nào vọt lên trước mặt Trần Hiểu Quân, “Đánh nhau bị trường học khiển trách đấy.”



      Tên chán quỷ này đến đây lúc nào thế? Chạy tới xem náo nhiệt sao: “Cậu, đừng có cản đường!” Sau đó đẩy chán quỷ sang bên, “Hôm nay tao cho bọn mày biết, con dễ bắt nạt đâu!”



      Thân hình Trần Hiểu Quân “Người cao ngựa lớn”, bọn họ cũng nhận ra tính cách nóng nảy của , hai người “lâu la” kia thấy rống như vậy, ngay cả thằng con trai to lớn nhất cũng dám tùy tiện động thủ.



      “Vậy hôm nay phải xem xem chúng ta ai lợi hại hơn!” Cậu bé cao cao chịu khuất phục, vung quyền về phía Trần Hiểu Quân.



      Trần Hiểu Quân nhanh nhẹn tránh khỏi cú đánh của cậu ta, sau đó ném quyển sách lẫn cái túi trong tay vào người cậu bé, cậu bé ngăn cản được đòn công kích bằng túi xách của Trần Hiểu Quân, bèn nhằm vào chân mà đá vào.



      Trình Hiểu Quân “Hự” tiếng đau đớn, cậu bé kia lại phát mình bị Trần Hiểu Quân đánh lại, định đánh trả lại cước nữa, nhưng lại bị Trần Hiểu Quân lấy sách đập vào đầu, cậu bé rụt về sau hai bước, hai người kia chạy lên đỡ lấy: “Bành Hạo, cậu sao chứ?”



      Cậu bé được gọi là Bành Hạo hất hai người kia ra: “Cút ngay! Trần Hiểu Quân, dám đánh tôi?” Sau đó chạy đến chỗ Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân bị ngã dưới đất.



      “Bành Hạo, nếu cậu còn dám đánh nữa, tôi với thầy chủ nhiệm là mấy cậu bắt nạt bạn nữ đó.” Trình Hiểu Quân nhịn đau đứng lên .



      “Mày nghĩ rằng có người tin mày sao?” Bành Hạo lạnh lùng nhìn người chuyện.



      Trình Hiểu Quân ngồi thẳng người lên, tự tin : “Tôi nghĩ lời của tôi thầy chủ nhiệm nhất định tin, tin chúng ta cứ thử xem!”



      “Chán quỷ, cậu chạy về nhà mau !” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân che chắn mình ra, “Bành Hạo, có giỏi đánh tao !”



      Chán quỷ? Ở cạnh Trần Hiểu Quân? Chẳng lẽ là tên đó? Bành Hạo thầm suy đoán trong lòng, nếu đúng như lời nó



      “Bành Hạo!” Hai người đứng bên cạnh đến gần Bành Hạo, giọng : “Người, người vừa chuyện với cậu là Trình Hiểu Quân, là đại biểu cho học sinh hôm khai giảng đấy!”



      Hừ, đúng là ta rồi: “Trần Hiểu Quân, lần này tao tính sổ với mày, nếu mày còn dám phá hoại chuyện của tao nữa, tao nhất định bỏ qua cho mày! !”



      Con nít đánh nhau vốn bắt đầu rất dễ dàng, quá trình đơn giản, kết thúc cũng nhanh.



      “Có mày phải cẩn thận tao tha cho mày mới đúng!” Trần Hiểu Quân muốn đuổi theo nhưng lại bị Trình Hiểu Quân kéo lại.



      “Quân Quân, chân tớ hình như được nữa.”



      Trần Hiểu Quân sửng sốt, vừa rồi hình như chán quỷ này đỡ giúp cước: “Đáng đời cậu!” Ngoài miệng vậy nhưng chân lại từng bước đến gần Trình Hiểu Quân.



      “Quân Quân, cậu đừng đánh nhau, nếu bác Trần biết cậu đánh nhau ở trường, nhất định rất lo lắng.” Trình Hiểu Quân dùng tay đỡ, đứng lên nhìn Trần Hiểu Quân.



      “Hừ!” Trần Hiểu Quân nhìn khắp người chán quỷ từ xuống dưới, “Sao cậu lại ở đây?”



      “Tớ ngang qua, thấy bọn họ cùng cậu đến đây.” Trình Hiểu Quân nhặt túi xách lên giúp Trần Hiểu Quân, .



      “Nhìn thấy tôi? Thấy tôi đánh nhau?” Giọng Trần Hiểu Quân đầy trào phúng.



      phải!” Trình Hiểu Quân vội vàng lắc đầu, “Tớ biết Hiểu Quân nhất định đánh nhau với người ta, tớ sợ cậu bị người ta bắt nạt nên mới chạy theo thôi.”



      “Tôi bị người khác bắt nạt?” Trần Hiểu Quân cứ như chế giễu nhìn chán quỷ, “Người bị bắt nạt là cậu mới đúng!” Giọng dần dần trở nên tức giận, “Cậu đúng là đần độn! Tớ kêu cậu cút cậu cút, còn ngu ngốc chạy lên để bị người ta đá, đáng đời!”



      “Quân Quân, cậu đừng giận, muộn rồi, chúng ta về nhà .” Cất bước đến gần, đưa túi xách cho Quân Quân.



      Trần Hiểu Quân trừng mắt nhìn cậu đoạt lấy túi xách của mình đeo lên vai, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, tìm dưới ngọn đèn mờ ảo.



      “Quân Quân, cậu tìm gì vậy?” Trình Hiểu Quân thấy vẫn tìm đồ.



      Trần Hiểu Quân cúi đầu tiếp tục tìm: “ biết bọn họ ném sách tôi chỗ nào rồi!”



      Sách? Chẳng lẽ vì mấy quyển sách nên Quân Quân mới có xung đột với bọn họ sao? Trình Hiểu Quân nghĩ vậy yên tâm hơn chút. Lúc trước cậu cứ lo lắng biết có phải do Quân Quân làm chuyện gì tốt nên mới đánh nhau với người ta , cậu hiểu lầm rồi, Quân Quân phải loại người như thế. Trình Hiểu Quân cũng giúp Quân Quân tìm sách, chỉ chốc lát sau, cậu thấy quyền sách nhìn rất quen nằm cạnh bồn hoa: “Quân Quân, là quyển sách này à?”



      Trần Hiểu Quân nghe tiếng chạy đến: “Đúng là quyển này rồi!”



      “Chúng ta về nhà !” Trình Hiểu Quân nở nụ cười nhạt như thấy.



      Trần Hiểu Quân bỏ sách vào túi, nhìn chán quỷ đứng yên cứ như có chuyện gì đó: “Chân của cậu có sao ?”



      “À! … sao, còn được.” Quân Quân lâu quan tâm đến mình rồi.



      “Cậu có sao tôi cũng đỡ cậu về!” sức thuyết phục ra câu, Trần Hiểu Quân mặc kệ chán quỷ đứng mình, về phía trước.



      cần Quân Quân đỡ, tớ có thể tự về nhà.” Trình Hiểu Quân cười càng sâu hơn.



      Hai người trước sau ung dung bước, người phía trước rất nhanh nhưng người phía sau vẫn giữ đúng khoảng cách mét ..



      “Chán quỷ.”



      “Sao vậy?”



      Yên lặng…



      “Cậu, sau này sách nào cũng phải viết tên tôi!”



      Dừng lại…



      “Được!”



      【nhật ký】 tớ, lo lắng cho cậu!



      Tôi và Quân Quân là học sinh trung học rồi, tôi cứ nghĩ rằng học cùng lớp với Quân Quân và Xà rất vui vẻ, nhưng tôi sai rồi, Quân Quân vẫn được vui, là tại tôi, Quân Quân muốn phải ở cạnh tôi. Tôi cũng biết được lý do tại sao tôi có thể chung lớp với Quân Quân, và tôi cũng rất cảm ơn bác Trần làm vậy. Nhưng Quân Quân vẫn ghét tôi. Cậu ấy bắt đầu học nữa, học chịu nghe giảng, tan học cũng làm bài tập, chơi bời với đám bạn đến nỗi quên cả trời đất, chỉ có điều duy nhất thay đổi, đó là cậu ấy vẫn lén đọc sách, ngay cả lời của cũng nghe. Mọi chuyện cũng đều tại tôi mà ra, chắc chắn bạn cũng muốn Quân Quân trở nên như vậy!



      Quân Quân nhất định nghe lời tôi, tôi suy nghĩ suốt mấy ngày cũng có cách gì hay, thể làm gì khác hơn ngoài mỗi ngày đều theo sau Quân Quân, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội để chuyện với Quân Quân. Tôi biết Quân Quân rất sợ bác Trần nên tôi mới cho bác Trần nghe dự định của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy học tốt, nhất định được chuyển sang lớp khác. Tôi nghĩ, Quân Quân nhất định giận tôi vì chuyện này nên mới lấy sách đánh tôi. Khi bị Quân Quân đánh, tôi có ý nghĩ, hơn nữa ý nghĩ này lúc Quân Quân quơ sách uy hiếp, tôi trực tiếp áp dụng. Tôi sao có thể để Quân Quân bị những cuốn tiểu thuyết hươu vượn kia làm hỏng chứ, tuyệt đối thể! ngoài dự định của tôi, Quân Quân cuối cùng cũng chịu rút lui, mới qua ngày Quân Quân lập tức nhịn nổi, mang những quyển sách tôi chuẩn bị cho cậu ấy . Quân Quân là đơn giản, rất đáng



      Trải qua lần “ chuyện” đó, Quân Quân bắt đầu hành động có ý tứ hơn, toàn bộ lực chú ý của cậu ấy đều chuyển sang việc đọc sách, như vậy cũng tốt, ít nhất những quyển sách này cũng tốt hơn việc Quân Quân ra ngoài chơi cùng đám bạn đồi bại đó, Quân Quân cũng có ý định chuồn vào buổi tối nũa.



      Khuya hôm nay, hiểu sao Quân Quân vẫn chưa về nhà, tôi dọn dẹp sạch rồi mang cặp sách sang, mong là đuổi kịp Quân Quân. Tôi nghĩ tôi gặp được cậu ấy, nhưng lại gặp ở bồn hoa ven đường, chỉ có mình Quân Quân, bọn họ, định đánh nhau sao?



      Tôi vội vàng xông đến, che trước mặt Quân Quân, sợ cậu ấy bị bọn kia bắt nạt. Quân Quân thấy tôi đến, bảo tôi để cậu ấy lại mình, tôi làm sao mà bỏ mặc Quân Quân ở lại mình được chứ, dù thoạt nhìn có vẻ Quân Quân hề bị bắt nạt, nhưng tôi vẫn lo lắng mà! Quân Quân suýt nữa bị người tên Bành Hạo kia đá trúng, tôi để cho Quân Quân bị thương, cho nên tôi hề nghĩ ngợi đẩy Quân Quân ra. rất đau, nhưng đau tôi cũng đứng lên, vì nếu Quân Quân bị thương tôi còn đau hơn …



      Bành Hạo dường như vẫn muốn tiếp tục, thể để Quân Quân đánh nhau, nhất định khiến Quân Quân bị thương, tôi nhịn đau, đứng lên nếu còn đánh nhau nữa tôi mách thầy chủ nhiệm, tôi tin bọn họ tin lời tôi. đúng là như thế, bọn họ . Quân Quân vẫn còn tức vì xuất của tôi, còn dám cản cậu ấy đánh nhau, nhưng chỉ cần Quân Quân bị thương, tức giận chút tôi cũng để trong lòng. Quân Quân là điển hình của bên ngoài đanh đá nhưng trái tim bên trong mềm nhũn như đậu hũ, cậu ấy giận tôi, đánh tôi nhưng vẫn quan tâm hỏi chân tôi có bị thương , bất kể Quân Quân thế nào tôi cũng thấy buồn. ra, Quân Quân vẫn quan tâm đến tôi mà.



      Khi về nhà, tôi kích động khi nghe Quân Quân tôi hãy viết tên cậu ấy lên sách, dù tôi hiểu sao Quân Quân lại vậy, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, Quân Quân ghét đồ của tôi, vậy có phải từ từ ghét tôi nữa ? Như vậy có phải chứng minh tôi là của Quân Quân, Quân Quân cũng là của tôi ….

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ HAI : CẬU , ĐẦN MUỐN CHẾT! (1)

      * * *

      Trần Hiểu Quân đổi tính rồi sao? Trong thời gian này, Xà luôn nhìn Quân Quân rồi quay lại tự hỏi mình vấn đề. ra cũng hẳn là thay đổi hoàn toàn, Quân Quân vẫn như trước đây, chơi nhiều học ít, đọc sách cũng chỉ xem qua, xem đại, nhưng so với hồi trước giỏi hơn nhiều rồi. Hiểu Quân, rốt cuộc cậu làm được điều này bằng cách nào vậy? Xà tự cho mình là thông minh khi hỏi Hiểu Quân, tốt nhất là để Hiểu Quân phải tự với mình. Xà rất thông minh, rất mưu trí, chọc cho Quân Quân tức giận nhưng Quân Quân nhất định mắng , đánh , và Quân Quân giận nhau nhưng mỗi lần như thế lần nào Quân Quân cũng thỏa hiệp trước, chỉ muốn thử Hiểu Quân bằng Quân Quân mà thôi. Hiểu Quân, cậu chắc chắn cho tớ biết cậu thành công bằng cách nào, trước mặt tớ cậu có thể tất cả mọi chuyện về Quân Quân, nhưng chưa bao giờ về bản thân cậu, càng có khả năng cho tớ biết cậu làm như thế nào. Nhưng, cho cậu biết, tớ phải loại người làm nên chuyện đâu đấy!

      “Quân Quân, tan học tụi mình cùng đến sân trượt băng chơi nhé?” Xà đề nghị, hôm nay là thứ sáu nên có lớp tự học buổi tối.

      “Đến sân chơi?” Trần Hiểu Quân dao động, cũng lâu chơi rồi, nhưng dạo gần đây vẫn bị quản thúc, chắc được đâu. “Tớ cũng muốn lắm…”

      nhìn Quân Quân chăm chú, hiểu lo lắng chuyện gì: “Hiểu Quân, cậu muốn cùng tụi tớ đến sân chơi ?”

      Trình Hiểu Quân từ cơ thể ốm yếu, có khả năng về thể dục, kiểm tra thể dục cũng rất khổ sở chứ đừng đến những loại vận động khác: “Tớ, biết trượt băng đâu.”

      sao, chúng tớ có thể dạy cậu, tớ và Hiểu Quân Quân đều biết, cậu yên tâm!” Xà vỗ ngự bảo đảm.

      “Nhưng mà…” Trình Hiểu Quân phát Quân Quân nhìn mình, cũng đáp lại ánh mắt của Quân Quân: “Chán quỷ, cậu muốn đừng có ở đó nhảm!” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân thích ý mình, vội cầm lấy cặp sách, khoát tay khẩn trương. “Tớ và các cậu cùng .”

      “Tốt, vậy bây giờ chúng ta thôi.” Xà hào hứng dẫn đường .

      Ba người thu dọn đồ đạc, bao lâu đến nơi. Trình Hiểu Quân chưa bao giờ trượt băng nên biết mua vé như thế nào, đành để Xà mua.

      “Chán quỷ, dù thế nào cũng đừng có làm cái đuôi bám theo tôi đấy, nhìn chán lắm.” Trần Hiểu Quân chút khách khí “giáo huấn.”

      “Tớ học chơi được.” Trình Hiểu Quân .

      “Hừ!” Có ai thèm quan tâm cậu học được hay đâu! Trần Hiểu Quân thèm để ý tên chán quỷ này nữa.

      cầm ba tấm vé dẫn Trình Hiểu Quân và Trần Hiểu Quân vào sân trượt băng.

      Khu trượt băng này rất đông, có thể vì gần Chủ nhật rồi nên mọi người mới đổ xô tới đây, diện tích có vẻ “chật chội” hẳn. Trình Hiểu Quân bỗng chột dạ, lỡ như đụng phải ai làm sao bây giờ? Lỡ Quân Quân bị thương biết làm sao? Lo lắng của cậu chỉ là dư thừa, Trần Hiểu Quân trước bước xong giày chạy vào sân băng, trượt trơn tru nhìn có vẻ rất thành thạo.

      “Hiểu Quân, cậu cũng giày trượt , để tớ dạy cậu trượt.” Xà đưa đôi giày trượt băng cho Trình Hiểu Quân.

      Trình Hiểu Quân nhìn đám người trượt băng lúc rồi nhìn lại chiếc giày trượt trước mặt, cuối cùng cũng gật đầu giày vào.

      “Chúng ta vịn tay vào rồi trượt từng bước chầm chậm.” Xà tay kéo Trình Hiểu Quân vừa ngã xuống đất vừa ổn định tư thế của cậu. “Lần đầu tiên ai cũng như thế, nhiều lần rồi quen thôi.”

      “Quân Quân cũng học như thế?” đầu Trình Hiểu Quân có mồ hôi chảy.

      “Đúng thế, trước kia vào Chủ nhật, tớ thường cùng Quân Quân đến đây chơi, chẳng qua Quân Quân muốn dạy chứ thực ra cậu ấy trượt khá hơn tớ đấy.” Xà để tay Trình Hiểu Quân đỡ lên lan can. “Khi học, trước tiên phải luyện tập bước lướt, đúng, chính là như thế đấy.”

      Trình Hiểu Quân vừa làm theo động tác của Xà để luyện tập, vừa nhìn giữa sân băng, Quân Quân trượt nhanh như vậy làm sao có thể cùng cậu ấy chơi đùa, mình học còn chưa xong.

      Trình Hiểu Quân để ý lại bị đụng, ngã “rầm” cách nặng nề mặt đất, may là cuối mùa thu mặc quần áo dày nên ngăn được các vết bầm tím, rách da chảy máu.

      “Cậu sao chứ?” Xà lập tức đỡ Hiểu Quân dậy, lo lắng hỏi.

      có chuyện gì, chẳng qua chỉ té ngã cái thôi, chúng ta tiếp tục .” Tớ muốn nhanh học được…

      xem xét chút thấy có vấn đề gì, bèn dặn dò: “Cậu phải chú ý chút, nhìn kỹ tớ làm thế nào, để tớ nắm tay cậu, cậu theo tớ.

      “Được!” Trình Hiểu Quân cúi đầu tâm trạng tốt. “Tớ biết rồi.”

      Hai người bên ngoài khổ cực luyện tập, người bên trong trượt băng vui vẻ, nhưng với điều kiện là nhìn thấy giao thiệp hoà hợp của hai người kia.

      , có chuyện gì vậy, ràng là hẹn mình đến đay trượt băng nhưng sao bây giờ lại dạy cho cái tên chán quỷ kia? Chán quỷ, cậu quá đần nên học được hay là cố ý chiếm của tôi, cho ấy chơi trượt băng với tôi vậy? là đáng ghét quá chán quỷ ơi, cậu té ngã nhiều lần là đáng-đời! Trong lòng Trần Hiểu Quân bắt đầu nảy sinh nhiều ác ý.

      “Rầm”, lại là tiếng té ngã, Trần Hiểu Quân cách đó khá xa nhưng vẫn nghe thấy được, Trần Hiểu Quân lập tức bước xẹt qua: “Tại sao hai người?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm hai người ngã xuống đất, chính xác là tên chán quỷ hại cùng ngã với cậu ta. “Cậu, đần chết được! Cứ bám lấy như thế mãi mãi cùng học được đâu!” Vừa đỡ dậy vừa , cậu bị ngã có sao ?”

      sao! sao! Quân Quân cần lo, trước kia tụi mình mới học phải cũng té ngã rất nhiều lần sao.” khoát tay hòa hoãn khí.

      Trần Hiểu Quân nhíu mày nhìn thoáng qua , rồi hít sâu vào phản bác: “Nhưng cậu ta đần như vậy!”

      xin lỗi, Xà , hại cậu bị ngã theo tớ.” Trình Hiểu Quân từ dưới đất bò dậy, xin lỗi Xà .

      “Cậu cố ý sao phải xin lỗi, nên nghe Quân Quân lung tung, trước kia cậu ấy hại tớ té ngã biết bao nhiêu lần.”

      !” Trần Hiểu Quân bất mãn hét lên, chuyện này sao có thể để tên chán quỷ kia biết được.

      coi như nhìn thấy, quay sang tiếp tục với Hiểu Quân: “Chúng ta nghỉ lát đợi tí nữa học tiếp.”

      Trình Hiểu Quân thất vọng gật đầu, đứng cách xa Quân Quân chút.

      Trần Hiểu Quân mình ngồi xuống nghỉ ngơi, cho rằng hai người kia thấy lời mình nên tức đến đầu bốc khói, chắc phải đánh người cho bõ tức mất. Lại thấy xoa xoa chân cho tên chán quỷ, càng cam lòng bỏ qua. Hừ! Đáng đời! Các người theo tôi, tự chơi mình ! Nhìn về phía cửa ra của sân trượt, dưỡng khí tiêu hao quá nhiều, nên bổ sung dưỡng khí trước .

      Trần Hiểu Quân buồn bực ngồi ghế dài uống đồ uống, tôi uống mình, cho các người uống, kệ các người ngã chết, đau chết, mệt chết, khát chết…

      “Các người làm gì vậy?” tiếng hét hoảng sợ truyền đến lỗ tai Trần Hiểu Quân đúng lúc uống.

      Trần Hiểu Quân nhất thời tò mò bèn men theo tìm ra tiếng kêu. chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, cũng biết người khác nếu gặp tình huống này làm thế nào, tóm lại, phản ứng đầu tiên của Trần Hiểu Quân là xông lên phía trước che chở cho bé, hung hăng: “ cho phép các người bắt nạt bé.”

      Bốn tên con trai vây lấy bọn , bốn mặt nhìn nhau cười : “Vừa có đứa tự động tới cửa, xem ra ca này vận khí tệ.” người trong đám tiến gần Trần Hiêu Quân nâng mặt lên : “Còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa này~”

      Những tên khác ngừng khoa tay múa chân phụ hoạ.

      Trần Hiểu Quân bị bọn chúng vây lấy cảm thấy rất thoải mái, ghê tởm đám người kia, nhất định phải loại tốt đẹp gì! Trần Hiểu Quân lặng lẽ nhìn khung cảnh xung quanh chút, phải chứ, là con hẻm người nào qua. Chẳng lẽ hình ảnh cướp bóc kinh điển ti vi và trong sách phải là bừa? Làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình chạy trốn theo đường cũ.

      “ Em sao chứ?” Trần Hiêu Quân kéo bé về phía sau mình.

      Tay bé run run: “Em, em sao. Em…em sợ!” Tiếng dần chuyển sang khóc lóc nức nở.

      Làm sao bây giờ, chỉ có con đường, nếu chỉ có mình mình có thể làm được, hai người lại có chút khó khăn, mặc kệ, thử rồi khắc biết! Trần Hiểu Quân nắm tay bé lùi lùi về phía sau.

      “Muốn chạy?” Tên kia dường như nhìn thấu tính toán của Trần Hiểu Quân. “ có lối thoát đâu!” dùng ánh mắt báo cho những tên còn lại biết. Nghe câu đó, những người kia bước nhanh đến chỗ Hiểu Quân và bé, phá hỏng đường lui duy nhất.

      Làm sao bây giờ, đây chẳng lẽ là gieo gió gặt bão sao?

      Trần Hiểu Quân khẳng định như thế bởi vì trước kia cũng từng gặp phải tình huống tương tự, mặc dù so với bây giờ cùng câp bậc nhưng cũng chỉ là học sinh trung học năm nhất, còn là bé, làm sao biết được đường lui khi còn giữ được bình tĩnh, cũng sợ chứ. Trước kia đối mặt với mấy tên học sinh bất lương còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ, mấy người này là giang hồ, mấy tên côn đồ lưu manh, theo chân nhau hợp lại, Trần Hiểu Quân tự thấy mình là trứng chọi với đá.

      Bảo đảm an toàn tính mạng mới là quan trọng nhất: “ phải các người muốn tiền sao? Tôi có!” Trần Hiểu Quân và bé gần như dính chặt vào nhau. Coi như thầy giáo phí công dạy dỗ.

      “Tiền? Dĩ nhiên muốn chứ!” Bốn tên lưu manh có ý tốt cười cười: “ là thức thời, bọn cũng muốn làm khó gì các em đâu, hắc hắc!” Bốn tên bắt đầu tiền đến gần hai người.

      Trần Hiểu Quân bỗng rùng mình, những tên này tuyệt đối chỉ đơn giản muốn tiền: “Muốn tiền, tôi cho các người.” Trần Hiểu Quân lấy hết tiền người ném về phía chúng, hi vọng dời chú ý của chúng ra chỗ khác hòng tìm cơ hội chạy trốn.

      Thấy Trần Hiểu Quân ném tiền ra, trong đám có hai đứa để ý vội vã cúi xuống nhặt tiền, nhưng hai tên còn lại khác.

      “Các người còn muốn làm gì?” Giọng của Trần Hiểu Quân cũng bắt đầu run lên, có thời gian lẫn cơ hội chạy trốn.

      “Hắc hắc!” Hai người này ngày càng tiến gần: “Em biết ngay thôi.”

      Trần Hiểu Quân bị từ “Em ” làm cả người nổi da gà, trong lòng mắng câu “Khốn kiếp”, hai người lui đến chân tường còn cách nào lui nữa rồi, Trần Hiểu Quân đột nhiên lấy thân mình che bé ở phía sau.

      Cây gậy? Trần Hiểu Quân lui đến chân tường cảm giác như đụng phải vật gì. Bất kể là vật gì, đuổi được mấy tên khốn này rồi tính. Trần Hiểu Quân mò tới mò lui hình dáng của vật kia, bất thình lình ném về phía kẻ đứng đầu.

      Trần Hiểu Quân nhắm chặt mắt ra sức đập phá, cũng nghe được tiếng người bị nện hét lên.

      “Để tôi đánh tiếp!” Tay Trần Hiểu Quân trung bỗng nhúc nhích được nữa. cú đánh vô dụng? Trần Hiểu Quân nhìn về phía trước, thấy đầu gậy còn lại nằm trong tay đối phương, hơn nữa hình như còn hề ảnh hưởng đến .

      Trần Hiểu Quân biết nên làm sao bây giờ nữa…

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ HAI : CẬU , ĐẦN MUỐN CHẾT! (2)
      * * *

      “Tao xem mày còn đánh được nữa !” Nhanh chóng bắt lấy người rồi người rồi dùng sức lôi kéo, Trần Hiểu Quân theo quán tính bị lôi , “Ai cho mày đánh, ông mày còn chưa có động thủ mày nháo loạn sao? Tiểu kỹ nữ, để ông mày xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!” nhanh nhẹn bắt lấy Trần Hiểu Quân chịu yên phận.

      Trần Hiểu Quân cảm thấy giống như có đôi tay ghê tởm vây hãm lấy mình, khi biết là chuyện gì sắp xảy ra dường như điên cuồng bắt đầu đấm đá loạn xạ, thoát được, Trần Hiểu Quân tức giận hướng cánh tay giữ chặt lấy mình cách nào thoát ra hung hăng cắn phát.

      “A!” Người bị cắn rốt cục thả Trần Hiểu Quân ra, “Mẹ mày, mày còn dám cắn ông à, mấy thằng chúng mày, đem nó trói lại cho tao!” Mấy tên kia thấy Trần Hiểu Quân kịch liệt phản kháng khiến cho sững sờ trong giây lát rồi mới nghe theo chỉ thị của Đại ca tiến lên phía trước chuẩn bị vây hãm chế ngự cái con nha đầu hoang dã này.

      Trần Hiểu Quân sau khi thoát khỏi vội vàng kéo bé bỏ chạy, còn chưa chạy được hai bước bị người đằng sau túm lại, Trần Hiểu Quân chút suy nghĩ liền vung tay vung chân đấm đá liên hồi, bé bên cạnh cũng biết từ chỗ nào tìm được cây gậy đập tới tấp lên người mấy tên đuổi theo, bên vừa đánh còn vừa la hét “Đánh chết các ngươi ” ” buông ra”….

      Ba tên bị đánh bất ngờ kịp ứng phó nhất thời lâm vào trạng thái bị động, Trần Hiểu Quân nắm lấy cơ hội lại kéo bé lui về sau, cũng sắp đến đầu hẻm rồi, chỉ cần ra tới đầu hẻm là có chuyện gì nữa.

      đợi cho đến khi các chạy đến đầu hẻm bốn tên kia ngay lập tức xông tới. Hai bé đương nhiên là đấu lại bốn tên thanh niên cao to, rất nhanh bọn họ bị hai tên lưu manh hung hăng nắm lấy tóc.

      “Buông ra!” Trần Hiểu Quân cùng bé kia hét lớn.

      Bọn côn đồ còn chưa mở miệng mắng chửi có người chạy đến.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân vừa bước ra ngoài tìm Quân Quân nghe được tiếng thét của Quân Quân lập tức lao đến, “Bọn khốn nạn, buông Quân Quân ra!” Sau đó lấy tốc độ độ nhanh nhất của bản thân mình hướng kẻ nắm lấy mái tóc của Quân Quân nhào về phía trước làm chuyện cũng giống như Trần Hiểu Quân đó là cắn người.

      Chỉ nghe thấy kẻ bị cắn hét lên tiếng đau đớn vội buông Trần Hiểu Quân ra, Trần Hiểu Quân sau khi thoát khỏi trói buộc liền hướng tên nọ đá cước lại vừa hướng tay của kẻ nắm lấy tóc của bé mà cắn tới.

      bé thoát khỏi ma trảo của tên kia cũng vội vàng lôi kéo Trần Hiểu Quân bỏ chạy, động tác gấp gáp vội vàng tránh để cho bốn tên lưu manh trong lúc nhất thời kịp bắt được bọn họ.

      “Chạy mau!” Trình Hiểu Quân cũng kéo tay Quân Quân, ba người cùng nắm tay nhau hướng ra đầu con hẻm mà chạy tới . Cũng bởi vì ba người nắm tay nhau chạy, cách nơi đầu hẻm mấy bước xa, Trần Hiểu Quân cẩn thận dẫm lên chiếc vỏ chai ngã nhào xuống, kết quả cần phải nghĩ, ba người mải chạy trốn cùng nhau ngã nhào.

      Khi bọn họ vừa ngã xuống, người phía sau cũng đuổi theo tới: “Tao xem chúng mày còn chạy đâu?” Mấy người cùng bị té mặt đất dường như là bị bị xây xước đau đớn, cắn răng sắc mặt được tốt lắm, “Rơi vào tay bọn tao rồi mà còn muốn chạy ư? Hôm nay cho chúng mày nếm thử lợi hại của bọn tao, chúng mày, đánh bọn nó cho tao!”

      Trần Hiểu Quân bị rớt lại phía sau nên là người bị đánh đầu tiên, bị tên trong đám người đó đá vào bụng đau đến mức phải ôm bụng kêu : “A!” tiếng.

      “Quân Quân!” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân bị đánh lập tức bò dậy che lấy người Quân Quân để tránh lại bị mấy tên kia đá đấm. Trình Hiểu Quân chỉ cảm thấy chân đau, tay đau , bụng cũng đau , nhưng cậu lại hề né những cú đá bằng chân liên tiếp đó.

      Trình Hiểu Quân cũng biết mình bị đánh bao nhiêu cước, ngay khi cậu cảm thấy mình sắp chịu nữa, chợt nghe được có người lên tiếng.

      “Đánh người cũng nhìn xem đây là chỗ nào, còn muốn lăn lộn cái khu này nữa hay ” . Tiếng ngừng lại Trình Hiểu Quân cảm thấy hình như còn ai đá mình nữa, ngẩng đầu mơ hồ nhìn lên, đứng ở phía trước hình như là? Bành Hạo? Còn có rất nhiều người nữa…

      Bốn tên lưu manh thấy ở đầu hẻm nhóm người đứng đó, nghi hoặc biết những người này là ai? Thoạt nhìn hình như cũng giống đám người ngang qua, chẳng lẽ là bọn bảo kê của khu này ? Bành Hạo nhất định là biết mấy tên này trong đầu suy nghĩ gì, nếu như biết bọn họ cố ý ăn diện phóng khoáng ra ngoài lại bị người khác cho rằng là bảo kê vậy chắc chắn chẳng đứng yên chỗ mà ra tay. Hơn nữa bốn người cũng bị đám Bành Hạo người đông thế mạnh khí thế áp đảo, đây cũng là đầu hẻm, khỏi khiến người khác chú ý nên quyết định chuồn là thượng sách. Lui về phía sau hai bước: “Hừ, hôm nay tạm bỏ qua cho chúng mày, lần sau để cho tao gặp lại bọn mày, cho chúng mày biết tay!” Buông câu hăm dọa ra khỏi miệng rồi nghênh ngang rời .

      “Mấy người các cậu còn chưa có chết sao?” Bành Hạo dẫn đầu tới nhìn đám người lăn lóc mặt đất.

      bé chậm chạp ngồi dậy, Trần Hiểu Quân bị Trình Hiểu Quân che dưới thân vẫn còn sững sờ, vẫn là Trình Hiểu Quân phản ứng đầu tiên : “Quân Quân, cậu sao chứ, còn đau ?” Trình Hiểu Quân đứng dậy lắc lắc Quân Quân.

      Trần Hiểu Quân lúc này bị lay mà tỉnh lại, lập tức từ mặt đất đứng lên, động tác nhanh đến mức thiếu chút nữa lại khiến cho Trình Hiểu Quân đứng rất gần ngã xuống. Trần Hiểu Quân ôm cái bụng còn rất đau ánh mắt hồng hồng nhìn chán quỷ cả người có chỗ nào còn sạch : “Cậu… , đần muốn chết!” để cho chán quỷ có cơ hội mở miệng ngay lập tức liền mình chạy .

      Trần Hiểu Quân mình lau lau khóe mắt để cho nước mắt rơi xuống, đáng đời cậu bị đánh, ai bảo cậu muốn chạy tới, có bản lĩnh còn muốn ra ngoài đóng vai hùng? Bị đánh là tại cậu đần biết chạy, bị đá là do cậu ngốc biết trốn, liên quan đến tôi! Cậu bị thương tôi cũng thèm cảm ơn cậu giúp tôi ngăn mấy cú đá, cậu có đau chết tôi cũng cám ơn cậu thay tôi nhận những cú đánh kia! Là mình cậu đần, mình cậu ngốc, phải bởi vì tôi! Trần Hiểu Quân mình đường mơ màng xác định là như vậy chạy trước, muốn đem những hình ảnh lúc nãy chán quỷ kia che chắn người mình thầm chịu đựng chịu lùi bước quăng hết…

      Trình Hiểu Quân cả người khó chịu nhìn Quân Quân chạy xa dần, “ cần đưa cậu bệnh viện sao” Lời của Bành Hạo cắt ngang cái nhìn của Trình Hiểu Quân, “Trần Hiểu Quân kia, so với tôi còn phân phải trái hơn !”

      cho phép cậu xấu Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cau mày nhìn Bành Hạo vừa mới cứu mình .

      Bành Hạo bị Trình Hiểu Quân trách móc ngẩn ra, xụ cái mặt, mất hứng : “Được, đúng là biết lòng người tốt, nếu phải nể tình là bạn cùng trường, tôi chẳng quản chuyện các người rồi, có ý tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, !” đoàn người Bành Hạo chậm rãi rời khỏi con ngõ trước đó vẫn còn náo nhiệt.

      Bành Hạo bọn họ vừa khỏi Xà liền tìm tới đây: “Quân Quân, xảy ra chuyện gì vậy, tớ vừa mới nhìn thấy Bành Hạo của trường chúng ta.” Vừa nhìn thấy Hiểu Quân hình như là bị thương, còn có bé ngồi dưới đất, “Bọn họ bắt nạt, đánh các cậu sao?”

      đâu, Xà , phải là như cậu nghĩ đâu, là Bành Hạo bọn họ cứu tớ và Quân Quân.” Trình Hiểu Quân muốn để cho Xà hiểu lầm lập tức giải thích.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”



      Chuyện này xem như có tạo thành hậu quả nghiêm trọng nên chấm dứt ở đây, nhưng mà sau khi về đến nhà chuyện này lại kết thúc nhanh như vậy. Để phụ huynh của “Hai Quân” sau khi biết được chuyện này, Tần Uyển Linh bắt Trình Hiểu Quân hai tiếng đồng hồ liên tục dạy cậu sau này gặp tình huống như vậy phải nên làm như thế nào nên làm như thế nào. Trần Hiểu Quân còn đáng thương hơn, ba Trần gì trực tiếp hạ lệnh phạt Trần Hiểu Quân cấm túc hai tháng. Hai tháng? phải cũng vừa lúc học kỳ kết thúc sao…

      【 nhật ký thiên 】 Tớ, thay thế cậu!

      Kể từ lần đó bị đám người xấu khi dễ đến bây giờ, Quân Quân vẫn rầu rĩ vui, tôi đoán rằng Quân Quân chỉ chán tôi, mà còn ghét bỏ tôi quá ngu ngốc. Nhưng mà đây cũng phải là ý muốn của tôi, tôi biết nấu cơm bị Quân Quân chê cười, tại hoạt động thể dục xong cũng bị Quân Quân chán ghét. Nhưng mà Quân Quân à, cho dù tớ có ngốc chăng nữa đần chăng nữa tớ cũng để người khác bắt nạt cậu đâu, tớ đánh đuổi được kẻ khi dễ cậu, tớ thay cậu để cho cậu bị thương, chẳng qua là tớ chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi, phải là muốn chọc giận cậu tức giận, như vậy mới giúp cậu ngăn được những cú đá của đám người đó. Nếu như cậu bị thương tớ đau lòng, mẹ cũng rất lo lắng, bác Trần cũng khổ tâm, cho nên Quân Quân sau này cậu nhất định được để bị thương nữa nhé, cũng đừng vì người khác mà kích động ra mặt .

      Lần đó tớ thay cậu nhận những cú đánh của những người đó nhưng tớ lại có cách nào để khiến cậu bị đau, cậu ôm bụng đau muốn khóc, nhưng mà tớ đành bất lực, Quân Quân, nếu như có thể, tớ để cho cậu bị đau như vậy.

      Sau khi về nhà, tôi từ chỗ mẹ lấy tuýp thuốc bôi giảm đau hữu hiệu nhất đem qua bác Trần là mẹ bảo tôi đưa cho Quân Quân, hi vọng ấy còn đau nữa.

      Hai tháng này, bác Trần bắt ấy mỗi ngày tan giờ học phải về nhà cùng tôi cũng cho cậu chơi ngày Chủ nhật nữa, tôi biết ấy thích ở nhà mình, cũng muốn cùng tôi ở chung chỗ, nhưng mà ấy vẫn chịu nghe lời bác Trần …, tôi biết Quân Quân, cậu ra là bé rất biết nghe lời.

      để cho ngươi luôn là vui, tôi quyết định vì ấy làm chút ít chuyện, bác Trần phải muốn sau tan giờ học cùng tôi học tập giống như hồi lớp năm lớp sáu lúc ư, tôi biết ấy muốn học suốt như vậy, cho nên tôi để cho mẹ đem ấy cùng dạo siêu thị với tôi, dạo hiệu sách, xem ấy muốn ăn cái gì tôi liền tôi muốn ăn cái đó; ấy nghĩ muốn cái gì, tôi liền len lén mua bằng được để trong thư phòng; ấy nhìn tới quyển sách gì, tôi liền với mẹ là tôi muốn đọc quyển sách đó rồi đem sách đặt ở giá sách chỗ ấy dễ dàng nhìn thấy nhất.

      Quả nhiên, ấy dần dần hề biểu nhàm chán như vậy nữa , tan học cũng dùng chút thời gian cùng tôi cùng nhau học hành, mặc dù phần lớn thời gian ấy cũng chỉ là ngồi ở bên đọc sách của mình để ý tới tôi, nhưng ít nhất ấy cũng ở cùng chỗ với tôi, biết là ấy có chuyện gì.

      Lần này tôi lần nữa rất vui vì hình phạt của bác Trần đối với ấy, nếu như Quân Quân biết tôi loại ý nghĩ như thế này nhất định là đánh tôi mắng tôi rồi cũng để ý tôi, cho nên lần này tôi có giống trước kia giống nhau ngó chừng ây, đuổi theo ấy, kè kè bên ấy. Tôi chỉ là ở phía sau của ấy, muốn nhìn đến tôi khi tôi quấy rầy ấy; tới thời điểm cần tôi che chở tôi cùng ấy sóng vai “Chiến đấu” cùng nhau; Muốn điều gì tôi liền cố hết sức thỏa mãn nguyện vọng của ấy. Ha ha, tôi cho là rất khó mới có thể làm được điều đó, nhưng Quân Quân là bé đơn thuần đáng , ấy chỉ muốn ít học chút, ra bên ngoài vui đùa chút, ăn chút ít đồ ăn vặt linh tinh, đọc mấy quyển sách tôi mua, phải rất đơn giản sao, những nguyện vọng đó tôi có thể thỏa mãn Quân Quân. Quân Quân muốn học, tôi nghĩ biện pháp để cho Quân Quân học cái quan trọng nhất; Quân Quân muốn chơi, tôi đề nghị mẹ đến ngày Chủ nhật dẫn chúng tôi ra ngoài; Quân Quân muốn ăn cái gì, tôi len lén dùng tiền tiêu vặt mua cho ấy ăn; Quân Quân muốn đọc sách, tôi muốn mẹ nhất định mua cho tôi.

      tại, tôi có thể thay thế Quân Quân làm ít chuyện, cũng có thể thỏa mãn chút nguyện vọng nho của Quân Quân, sau này, tôi cũng theo Quân Quân như vậy, từ từ đạt tới cầu của Quân Quân, ngày nào đó Quân Quân chán ghét tôi nữa…

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ BA : CẬU VÔ DỤNG! (1)

      * * *

      Ở nhà Ba Trần nghiêm khắc quản thúc cùng với che chở của Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân đành ngoan ngoãn giả bộ là bé có nề nếp, Ba Trần bị che mắt cũng tương đối hài lòng với biểu của con cho nên khi có đồng nghiệp mới ở cơ quan kết hôn ba Trần quyết định mang con theo cho thoải mái náo nhiệt hôm. Sau khi Trần Hiểu Quân biết ba muốn dẫn tham dự buổi hôn lễ liền reo lên tiếng vui vẻ, từ trong nhà nhảy ra đến tận phòng ngoài. Quan trọng nhất là, buổi sáng thứ Hai kia hai tiết số học làm người đau đầu cần phải tới nữa.

      Thứ Hai, Trần Hiểu Quân lần đầu tiên thức dậy còn sớm hơn so với ba mình, sau khi Ba Trần vừa rời giường ngoan ngoãn làm xong bữa sáng. Hai cha con ở bàn ăn người hỏi người trả lời, trò chuyện vấn đề mà Ba Trần quan tâm.

      “Gần đây học hành ra sao rồi?” Ba Trần uống xong sữa đậu nành hỏi.

      “Cũng được ạ, cơ bản có vấn đề gì.” Trần Hiểu Quân thành tích bây giờ ở lớp học có đếm ngược từ dưới cũng dám ở trước mặt ba dõng dạc là rất tốt.

      Ba Trần khẽ gật đầu, đối với việc học hành của con so với trước kia có vẻ quan tâm hơn rất nhiều, có thời gian cũng gọi điện thoại hỏi thầy giáo tình hình của . Ông hiểu được cưỡng ép con chuyển đến lớp này là có chút làm khó cho bé, cho nên ông cũng có quá nhiều cầu gì, chỉ cần bảo đảm thành tích bị tụt xuống là được. Nghĩ như vậy nhưng thể để cho con biết được, nếu nhất định giống như trước đây thèm chịu học hành gì:

      “Ba nghe Hiểu Quân ở trong lớp con thành tích rất tốt, các con cũng thường xuyên học cùng nhau, hiểu gì nhất định phải hỏi cậu ấy.”

      Trần Hiểu Quân cúi đầu húp cháo vâng tiếng rồi cũng chủ động chuyện thêm.

      Bữa ăn sáng rất nhanh ăn xong , Ba Trần thu dọn bát đĩa nhìn đến người con mặc bộ đồ thể thao dừng lại :

      thay bộ nào trông vui vẻ chút , thời gian trước phải là con có mua bộ váy vải bò ư, ba chưa nhìn thấy con mặc lần nào, hôm nay nhân dịp này mặc nó vào .”

      Trần Hiểu Quân nhìn quần áo người mình đem lời cự tuyệt muốn ra khỏi miệng nuốt trở lại trong bụng “Dạ” tiếng rồi chạy vào phòng thay quần áo. Năm phút đồng hồ sau, Trần Hiểu Quân đứng ở trước gương nhìn bộ váy người mình, dưới chân còn có đôi giày cao gót trang trí thêm, khẽ cau mày ai oán cho dù là bộ váy mùa thu cùng với đôi giày mặc vào cũng cảm thấy thuận tiện cho lắm! có cách nào, vừa rồi người mình là bộ đồ thể thao đúng là có lỗi với hôn lễ của người ta. Trần Hiểu Quân tự với mình có “Thu hoạch” phải có “Trả giá”, đầu óc được thoải mái đành phải đánh đổi chút thể lực vậy.

      Ba Trần hài lòng nhìn con đem trang phục thay đổi khá tốt ra, tệ, con của mình thay đổi chút cũng rất khác rồi, tại giống bé hơn nhiều, bình thường luôn là thân quần áo vận động hoặc là quần áo ở nhà thoạt nhìn chút cũng có dáng vẻ của bé, tính tình cũng dịu dàng điềm tĩnh, chẳng lẽ là ban đầu bởi vì mình quá mong muốn có con trai, hay là đặt tên đúng? Còn mái tóc này…

      “Chuẩn bị xong chưa, chúng ta thôi, trước tiên là tới Âu Khiết Mạn chuyến.” Ba Trần xong cũng cầm lấy cặp tài liệu ra ngoài.

      “Âu Khiết Mạn? tới đó làm gì ạ?” Trần Hiểu Quân nghĩ ra tại sao ba lại muốn tới tiệm làm đẹp.

      Ba Trần nhìn con mà thở dài, hoàn toàn có ý thức của thiếu nữ gì cả: “ làm tóc, con nhìn con kìa mười mấy năm vẫn thay đổi kiểu tóc ngắn, chút cũng giống con .”

      “Làm tóc cho con?” Ba, đầu óc người sốt mà cũng bị hư sao. Trần Hiểu Quân sững sờ nguyên tại chỗ, tóc ngắn ngang vai của mình cũng xin lỗi hôn lễ của người ta sao?

      “Còn ?” Bị Ba Trần thúc giục gấp gáp, Trần Hiểu Quân lập tức ra cửa.

      “Ba !” Trần Hiểu Quân nhìn bóng lưng Ba Trần kêu lên.

      “Gì vậy?” Ba Trần quay đầu lại.

      “Chúng ta Âu Khiết Mạn được ?” Trần Hiểu Quân nửa thử .

      ?” Ba Trần tiếp tục hướng về trước, “Vậy con muốn tới trường sao!” Nhớ ngày đó các đồng nghiệp thấy con trắng trắng mềm mềm cười ba hoa chích choè vô cùng thích thú, nhưng mà bộ dạng con lúc này? Ba Trần lắc đầu…

      Trần Hiểu Quân biết thể thương lượng bèn im lặng, phải chỉ tham gia hôn lễ thôi ư, sao lại phải làm phức tạp như thế!

      Hai cha con có những suy nghĩ khác nhau, Ba Trần biết bé hẳn là nên trang điểm chút, nhưng mười ba mười bốn tuổi còn chưa lần nào tới tiệm làm đẹp “Chỉnh trang” . Trần Hiểu Quân muốn thay đổi, đó là do vẫn chưa nhận thức được mình ngoại trừ bộ dáng mười phần là con nhưng người chút dáng vẻ của con cũng có.

      Xế chiều, tiết thứ nhất chuẩn bị bắt đầu, Xà ngồi ở trong phòng học liên tục ngó ra phía ngoài nhìn, Quân Quân vì sao còn chưa tới vậy, tiết học của thầy Ngô ai đến muộn phải chép phạt.

      Người kia có phải.. ? Quân Quân? Xà mở to đôi mắt, là Quân Quân! Nhưng mà Quân Quân làm sao… Xà thu hồi tầm mắt hướng quyển sách than thở, có ai ăn mặc kiểu thục nữ váy và giày cao gót lại chạy liều mạng như thế kia , sợ rằng chỉ có Quân Quân mới như vậy thôi.

      Trần Hiểu Quân thở hổn hển chạy tới phòng học, may là thầy giáo còn chưa tới, may mà cuối cùng phải chép phạt cho đến lúc tay mềm nhũn. Thở sâu , từ từ trở về chỗ ngồi.

      “Làm gì mà bây giờ cậu mới đến vậy?” Xà biết Quân Quân tham dự hôn lễ, nhưng cũng đến mức tận hai rưỡi chiều kịp học nữa .

      “Tớ cũng muốn vậy đâu, vô duyên vô cớ phải làm phù dâu kéo dài đến tận bây giờ, may mà bị trễ, nếu trốn hai tiết số học cũng rất là mệt.” Trần Hiểu Quân rốt cục có thể nghỉ ngơi lấy hơi trong chốc lát.

      đem Quân Quân nhìn quanh lượt rồi đưa ra câu kết luận: “Bộ dáng làm phù dâu có vẻ được, hành động cử chỉ còn phải đợi tu dưỡng.”

      !” Trần Hiểu Quân chán nản, “Hành vi cử chỉ của tớ có gì tốt?”

      Chỗ nào cũng tốt, nhưng thể ra, nếu người bị đánh lần này lại là mình: “Thầy giáo Thạch tới, cậu còn mau lấy sách ra!”

      Trần Hiểu Quân vừa nghe tiếng thầy giáo Thạch tới buồn cùng tranh luận nữa bắt đầu lật sách, muốn chép phạt lại càng muốn nghe thầy giáo Thạch thuyết giáo đến hai ba tiếng.

      Chuyên tâm tìm sách Trần Hiểu Quân phát ngồi chéo ở phía trước Trình Hiểu Quân nhìn mấy lần, cũng có để ý trong lớp có rất nhiều bạn học tự giác được cũng ngó xem thế nào lại rực rỡ hẳn lên.

      Buổi tối tan giờ học, Trần Hiểu Quân bởi vì mải mê đọc sách mà chậm trễ thời gian về nhà, các bạn trong lớp cơ bản về hết, Xà cũng đợi được cùng những bạn khác về trước, chỉ có Trình Hiểu Quân còn ở trong phòng học làm bài tập cùng Trần Hiểu Quân đọc sách.

      Trần Hiểu Quân để sách xuống, thắt lưng mỏi mệt: “Quyển sách này rốt cục cũng xem xong rồi!”

      muộn rồi, vậy chúng ta về nhà !” Trình Hiểu Quân đem bài tập bỏ vào cặp sách.

      Trần Hiểu Quân lúc này mới chú ý tới trong phòng học còn ai: “Cậu sao còn chưa ?”

      “Tan giờ học tớ gọi cậu, cậu mải đọc sách nghe thấy nên tớ ở lại chờ cậu.” Trình Hiểu Quân cất kỹ đồ chờ Trần Hiểu Quân.

      “Cậu!” Hai chữ ngu ngốc thèm ra, cái tên chán quỷ này đần cũng chỉ lần, quên , muốn đần cứ để cho cậu ta đần . Trần Hiểu Quân sờ sờ bụng, đói mà!

      thôi…” Trình Hiểu Quân thấp giọng thúc giục, trở về quá muộn cũng an toàn, còn phải bắt xe buýt.

      Trần Hiểu Quân đùng đùng đem mấy quyển sách ném vào cặp rồi cầm cặp sách lên cũng thèm đoái hoài tới chán quỷ đợi rất lâu . Trình Hiểu Quân cũng nhanh như chớp liền bước theo để Quân Quân chờ mình lâu.

      Trần Hiểu Quân rất nhanh, muốn ra ngoài mua ít đồ ăn, nhưng còn chưa tìm được chỗ nào đau ôm bụng ngồi xổm mặt đất vì chạy nhanh quá. Trình Hiểu Quân chạy tới thấy Quân Quân ngồi xổm mặt đất nhanh bước chân hỏi: “Quân Quân, cậu làm sao vậy?”

      “Tôi đói bụng!” Trần Hiểu Quân khó chịu đứng lên nổi.

      Trình Hiểu Quân đối với đáp án này cảm thấy ngoài ý muốn: “ đói bụng rồi sao?”

      “Ta buổi sáng ăn nhiều quá, buổi tối lại chưa ăn cơm.” Trần Hiểu Quân bắt đầu hối hận lúc tối nghe lời của Xà cùng ấy ăn cơm mà ở lại trong phòng học đọc sách.

      “ Buổi tối cậu vì sao chưa ăn cơm?” Trình Hiểu Quân giọng có chút trách cứ, tối còn phải học tại sao có thể ăn cơm được chứ, tan giờ học lại đọc sách lâu như vậy , nhất định rất đói bụng.

      Trần Hiểu Quân muốn cùng chán quỷ giải thích tại sao chưa ăn cơm trực tiếp dùng hai mắt trợn lên nhìn trở lại.

      Trình Hiểu Quân biết Quân Quân nhịn được, bụng nhất định cũng đói bụng đến rất khó chịu, hay là trước tiên giải quyết cái vấn đề quan trọng trước: “Quân Quân, tớ đỡ cậu đến tảng đá bên kia ngồi xuống sau đó giúp cậu mua sữa tươi nóng nhé.”

      Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn đến siêu thị phía trước, đoán chừng là qua được rồi, chỉ có thể dựa vào chán quỷ này thôi, gật đầu sau khi đồng ý còn tàn bạo bổ sung thêm câu: “Nhanh lên chút!”

      Trình Hiểu Quân cũng quen thái độ của Quân Quân, cúi người khom lưng đỡ Quân Quân dậy hướng tới tảng đá kia tới: “Cậu ngồi ở đây chờ tớ, tớ lập tức quay lại ngay.”

      Trần Hiểu Quân được chán quỷ đỡ ngồi xuống xong, ngữ khí khó coi nhắc nhở: “Nhanh lên chút, tôi sắp chết đói rồi.”

      Trình Hiểu Quân cũng biết Quân Quân rất thích ăn thứ gì, đói bụng cũng có thể ăn rất nhiều, đói bụng khẳng định cũng chẳng kiên trì được bao lâu: “Được, tớ lập tức quay trở lại, cậu chờ tớ!” xong bèn hướng siêu thị đối diện bên đường chạy .

      Trần Hiểu Quân nhìn bóng lưng chán quỷ dần dần xa nhịn được đau quá mà kêu lên. lúc Trần Hiểu Quân khó chịu nhịn rướn người lên ôm bụng muốn giảm bớt đau đớn chợt nhìn thấy hai kẻ bước về phía mình…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :