1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 35: Đế nộ


      tiếng quát mạnh cuồng nộ chợt vang lên, Tống Vãn Ca và Phong Thanh Dương cả kinh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh.

      Chỉ thấy Long Ngự Tà đứng ở ngoài hành lang, long bào màu vàng chói mắt, được ánh trăng màu bạc làm nổi bật, có vẻ lạnh lẽo mà uy nghiêm, càng tô đậm khí thế đế vương, bễ nghễ thiên hạ, ai bì được của , làm cho người ta có lý do muốn thần phục

      "Hoàng thượng, ngài... Sao ngài lại tới đây?" Bạo quân ác ma này phải ở trong thần điện cùng Phong Linh Tuyết tham gia tiệc rượu sao? Sao lại chạy đến đây rồi?

      "Ta... Thần thiếp... “ Tống Vãn Ca lắp bắp , ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt Long Ngự Tà cái, trong tròng mắt lạnh băng của có lửa giận cháy rừng rực giống như muốn thiêu hết mọi thứ khiến cho nàng kinh hãi đảm chiến, chuyện cũng trở nên khó khăn.

      "Thế nào, nhìn thấy Trẫm đến, nàng rất kinh hoảng sao? Hay là trẫm quấy nhiễu chuyện tốt của nàng?!" Ánh mắt hàn sắc bén thẳng tắp nhìn kỹ Tống Vãn Ca, làm cho nàng nhịn được sợ run cả người, thân thể tự chủ được rụt lui vào trong lòng Phong Thanh Dương.

      Long Ngự Tà thấy thế, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, hai nắm đấm rung động kẽo kẹt. Nữ tử đáng chết này, to gan, lại còn có dũng khí ôm người đàn ông khác trước mặt ! Nàng rốt cuộc có ràng mình là phụ nữ của ai hay ?!

      Đáng chết! Có phải vài ngày hành hạ nàng, nàng nhân tiện tưởng rằng mình trở nên thiện tâm rồi ?!

      Phụ nữ biết thẹn nhất định bỏ qua cho nàng!!

      "Lại đây!!" Long Ngự Tà nhanh về phía trước, cước bộ bỗng nhiên dừng lại cách Tống Vãn Ca ba bước. "Còn lo lắng làm cái gì?! Trẫm bảo nàng lại đây!!"

      Hai câu gần như là từ trong hàm răng của Long Ngự Tà phát ra, hai mắt chặt chẽ trừng Tống Vãn Ca, vẻ mặt lệ xơ xác tiêu điều giống như Diêm La ở địa ngục, giọng trầm như muốn đem khí ở mười dặm xung quanh đông thành băng.

      " muốn!" Tống Vãn Ca gần như là trong tiềm thức thốt ra, thân thể run rẩy càng dựa vào Phong Thanh Dương hơn. Nàng sợ, sợ, nàng có thể cảm thấy Long Ngự Tà cực lực áp chế tức giận, cơn giận điên cuồng kia có thể phá huỷ tất cả, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi và run sợ chưa bao giờ có.

      Tới Long Đằng quốc được hơn tháng, nàng chưa bao giờ thấy qua Long Ngự Tà nổi giận như thế. Ác ma kia khi chưa tức giận đáng sợ như cuồng sư mãnh thú, bây giờ dáng vẻ này còn có thể so với Tu La và ma vương, chỉ sợ là muốn đem nàng lột da nuốt sống.

      Vừa nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ người khác của , Tống Vãn Ca khỏi rùng mình cuống quít.

      "Lại đây!!" Hai mắt Long Ngự Tà từ từ trở nên đỏ đậm, sắc mặt chuyển thành xanh mét, tất cả đường nét mặt cứng ngắc đến cách nào hình dung, khí lạnh người liên tục bốc ra bên ngoài, nhiệt độ quanh mình trong nháy mắt đột nhiên rơi xuống. "Đừng để Trẫm lần thứ ba!!"

      Khí lạnh bức người và khí thế áp bách như thế khiến Tống Vãn Ca sợ đến muốn thét chói tai, ngay lúc này, nàng mới biết bạo quân ác ma trước mắt có bao nhiêu đáng sợ. Bây giờ khác với trước kia lúc được cho là ‘Hòa ái dễ gần’, ‘Tao nhã lịch ’.

      "Hoàng thượng, ta... “ Tống Vãn Ca cực lực áp xuống sợ hãi trong đáy lòng, nhưng giọng nhịn được run rẩy, thân thể yếu đuối cũng mực run run. Nàng phải muốn , nàng là sợ hãi, nàng cảm giác được giờ phút này nếu nàng qua đó, bạo quân ác ma trước mắt chừng xé xác nàng tại chỗ.

      "Trẫm hỏi nàng lần cuối, nàng rốt cuộc có lại đây hay ??!!" Long Ngự Tà hét lên điên cuồng, khiến cho những con chim cành cây xa xa cũng cả kinh vỗ cánh bay tứ phía.

      Thấy Tống Vãn Ca vẫn trụ ở trong lòng Phong Thanh Dương như trước, gương mặt tuấn tú như thiên thần của Long Ngự Tà từ từ trở nên dữ tợn, lửa giận đầy ngập hừng hực bốc cháy ra từ đáy lòng, bàn tay to vung lên, trận kình phong mạnh mẽ quét về phía cây cột bạch ngọc bên cạnh.

      Chỉ nghe ‘Ầm ầm’ tiếng, cây cột đá bạch ngọc hình tròn hai người ôm mới hết ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn thành mảnh , sợ đến cả người Tống Vãn Ca run rẩy ngừng.

      Phong Thanh Dương tự chủ được nắm chặt lực trong tay, tiếng động an ủi nữ tử co rúm trong lồng ngực mình. Liếc mắt nhìn những mảnh hỗn độn đầy đất, khỏi nhíu nhíu mày, tiếng ấm áp vang lên: "Hoàng thượng... “ Mới mở miệng, bị thanh rống giận như sư tử của Long Ngự Tà cắt đứt.

      "Phong Thừa tướng, huynh rốt cuộc còn muốn ôm ái phi của trẫm tới khi nào?!" Sát khí quanh người Long Ngự Tà càng dày đặc hơn, khiếp người, nét mặt mây đen u ám, rất nhiều xu thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng lộ ra tươi cười tàn nhẫn mà khát máu. "Còn buông ái phi của trẫm ra!!!"

      Nghe hai chữ ‘Ái phi’, cả người Phong Thanh Dương run lên, trái tim đau xót giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm chút, sinh đau đớn, hai tay vẫn ôm chặt tự giác nới lỏng ra.

      ra nữ tử trong lòng vốn là ái phi của hoàng thượng, ha ha... Trái tim yên lặng nhiều năm của vừa mới nổi lên chút rung động, chẳng lẽ lại muốn làm cho nó quy về bình tĩnh?

      "Hức... “ Tống Vãn Ca thấy người đàn ông trước mắt ôm lấy nàng nữa, tâm lý sợ hãi khỏi càng sâu, nàng đem mặt chôn sâu trong lòng , hai tay nắm chặt cả thắt lưng , dường như chết cũng muốn buông ra. Nàng liều mạng ngửi mùi hoa lài thơm ngát người , giờ phút này chỉ có mùi vị quen thuộc đến tận xương này mới khiến trái tim nàng an tĩnh.

      Phong Thanh Dương mềm lòng, ôn nhu, ngọt ngào, ấm áp, chỉ vì nữ tử trong lòng giờ phút này đối với muốn xa rời cùng ỷ lại, con ngươi ôn nhu như mặt nước chiếu ánh sáng rực rỡ, hai tay theo tiềm thức cầm giữ ở eo nhắn của Tống Vãn Ca.

      Tình cảnh ấm áp thâm tình này, mãnh liệt kích thích khối băng lạnh trong lòng Long Ngự Tà, đáy lòng có loại cảm giác biết tên nổi lên lợi hại, giống như chua xót, giống như ghen ghét, giống như bị thương, càng nhiều hơn là tôn nghiêm của đế vương bị khiêu khích và phẫn nộ bạo lệ bị trúng tên.

      "Tiện nhân! Theo Trẫm hồi cung!!!" Long Ngự Tà nhìn được nữa, cũng nhẫn nại được nữa, cuồng nộ giống như dã thú bạo rống tiếng, lập tức nhanh về phía trước, dã man thô bạo kéo Tống Vãn Ca trong lòng Phong Thanh Dương ra, rồi sau đó khỏi phân trần kéo nàng hướng về phía tẩm cung Long Ngự cung của mình.

      "Phong Thừa tướng, tiệc tối giao cho huynh!!" tới cách đó xa, thanh lạnh thấu xương của Long Ngự Tà vang lên lần nữa, cước bộ cũng bị chút ảnh hưởng nào nhanh về phía trước.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 36: Thác loạn


      Long Ngự Tà xanh mặt, thể để ý tới Tống Vãn Ca phản kháng và giãy dụa, đường cưỡng chế kéo nàng về Long Ngự cung. Bọn cung nữ thái giám nhìn thấy , lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ.

      đợi ‘Hoàng thượng vạn tuế!’ được hô hết, bị tiếng rống giận điên cuồng của cắt đứt.

      "Tất cả đều cút hết cho Trẫm!! Canh ở ngoài cửa, có lệnh của Trẫm, bất cứ kẻ nào nếu dám can đảm tự tiện xông tới, giết tha!!!"

      Tiếng vừa dứt, những nô tài đầy trong phòng trong khoảnh khắc run run tay nhắm thẳng cửa ngoài thối lui, sợ chậm bước khó giữ được cái mạng này.

      Trong cung thoáng cái an tĩnh lại, trái tim Tống Vãn Ca đập bịch bịch, tựa như tù nhân chờ nhận hình phạt, sợ hãi bối rối thôi.

      Ánh mắt hàn sắc bén của Long Ngự Tà đánh giá Tống Vãn Ca từ xuống dưới phen, lời, kéo nàng tiếp vào nội thất. Lực to lớn, làm cho Tống Vãn Ca cảm giác cổ tay sắp trật khớp rồi.

      Đợi Long Ngự Tà túm Tống Vãn Ca đến tẩm cung, nàng rốt cục nhịn được đau đớn nữa, gầm : "Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Mau buông ta ra, cổ tay sắp gãy vì bị ngài siết rồi!!”

      Bạo quân ác ma đáng chết! Tống Vãn Ca thầm chửi tiếng, biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Cứ thế này mãi, cổ tay chắc chắn bị phế.

      "Nàng còn biết đau sao?!" Long Ngự Tà cười lạnh giễu cợt tiếng, tay xô Tống Vãn Ca, lực mạnh, làm cho nàng té ngã xuống đất. Thấy nàng cau mày hô đau đớn, Long Ngự Tà cũng động đậy, ngược lại ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng, khí lạnh bắn ra, như muốn xé nàng ra ăn vào bụng. "Thân là phi tử của trẫm, nàng lại dám ôm tướng phụ, như thế ràng là câu dẫn đàn ông khác, nàng có cảm thấy thẹn chút nào ? Hay nàng chính là loại phụ nữ lẳng lơ ti tiện?"

      "Cái gì? Ta lẳng lơ? Ta biết thẹn?" Nghe như vậy, Tống Vãn Ca suýt nữa giận đến sôi lên. Nhất thời tức giận quá, cũng quên sợ hãi. "Bạo quân! Con mắt nào của ngươi chứng kiến ta câu dẫn Phong thừa tướng? Đừng tưởng ngươi là Hoàng thượng, có thể tùy ý phỉ báng, ngậm máu phun người!"

      "Chẳng lẽ nàng có sao?!" Long Ngự Tà lạnh giọng hừ hừ, sắc mặt lại lãnh thêm vài phần, khóe miệng lộ ra tươi cười mang theo vài tia tàn nhẫn. "Chính mình làm nên chuyện còn có mặt mũi láo, trẫm tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nàng dám người lúc nãy tựa vào lòng tướng phụ phải nàng?"

      "Ta... “ Tống Vãn Ca nhất thời có lời nào để , mới vừa rồi quả vốn là nàng chủ động tiến vào trong lòng Phong Thanh Dương. Nhưng nàng chỉ là nhất thời tinh thần hoảng hốt, ở người tìm kiếm mùi vị và bóng dáng của ba mà thôi, cũng phải quá quắt như bạo quân trước mắt . "Ta... “ Tống Vãn Ca ấp a ấp úng, căn bản biết nên giải thích thế nào, nàng có thể sao? ra bạo quân kia cũng tin, chỉ biết rằng nàng dối.

      "Thế nào. còn lời nào để sao?" Long Ngự Tà điên cuồng cười, kỳ quái mười phần. Chỉ chốc lát, bước đến trước mặt Tống Vãn Ca, hai tay nắm chặt bả vai của nàng, vừa lay động vừa rít gào , ", các ngươi trừ ôm ra, còn làm gì khác ?"

      "Cái gì khác?" Tống Vãn Ca cố nén cảm giác muốn ngất, cho nên hỏi.

      "Nàng có phản bội Trẫm hay ?! !!" Long Ngự Tà vươn tay phải giữ chặt cằm Tống Vãn Ca, khiến cho nàng đối mặt với ánh mắt của , gần gũi, phát ra thanh tàn khốc lãnh giống như địa ngục Tu La, " có chạm vào nàng hay ??!!"

      " có, có, có!!" Tống Vãn Ca cả người sợ đến run lên, cuống quít ngừng lắc đầu phủ nhận, nàng sắp bị bức điên rồi. Nàng chưa bao giờ biết, bạo quân ác ma trước mắt chính thức phát giận, đáng sợ như thế, nàng cảm giác được Diêm La ở địa ngục cũng hơn thế này. "Ta có phản bội ngươi! cũng có chạm ta, có, có... “

      Lời còn chưa dứt, trong con ngươi của Tống Vãn Ca chứa đầy nước mắt, nàng rất muốn khóc, rất muốn rất muốn... Mạng của nàng vì sao khổ như vậy? Kiếp trước bị thương cùng đau đớn chẳng lẽ còn đủ sao? Tại sao sau khi xuyên qua sống lại, vẫn như cũ muốn cho nàng qua trải qua cuộc sống giống như ngục tù? Tại sao muốn cho nàng gặp phải bạo quân còn đáng sợ hơn quỷ này? Tại sao? Tại sao?

      "Tại sao đối xử với ta như vậy? Cuối cùng là ta làm sai chuyện gì rồi, ngươi phải hành hạ ta như thế?" Tống Vãn Ca thấp giọng nỉ non, lập tức quay đầu, nghĩ đem yếu ớt của mình bại lộ ra trước mặt bạo quân ác ma này. Nhưng nước mắt vẫn chảy xuống theo khóe mắt xuống gương mặt trơn mịn, lại lướt qua lòng bàn tay nàng, từng giọt rơi xuống mặt đất, tiếng nức nở bật ra từ trong răng.

      Nghe nàng hỏi như thế, hai mắt Long Ngự Tà trong nháy mắt trở nên đỏ đậm, vẻ mặt tương đối quái dị, chân mày chặt chẽ vắt lại cùng nhau, giống như đau đớn rối rắm cái gì.

      Tại sao? Tại sao? Long Ngự Tà nhắm mắt lại, đáy lòng cũng kín đáo tự hỏi. hồi lâu mới tìm được lý do, thù cha con trả phải sao?

      Mười năm trước, phụ hoàng của nàng phá hủy quốc gia của , giết phụ hoàng của , lại còn chiếm lấy mẫu hậu của , làm nhục tỷ tỷ của đến chết... Nếu phải mẫu hậu của đồng ý với cầm thú kia cam tâm tình nguyện dùng thân thể để trao đổi, chỉ sợ cũng sớm mất mạng dưới đao của phụ hoàng nàng, lúc ấy bất quá cũng chỉ có tám tuổi mà thôi...

      Mười năm cố gắng nỗ lực cùng nhẫn, mới tự mình đâm kẻ thù, nhưng hận thù trong lòng sớm hoá thành ma, dung nhập vào máu, thấm vào xương cốt. Mười năm trước màn thảm thiết đó, hàng đêm dây dưa , làm cho ngủ an ổn, ngay cả nằm mơ cũng là tình cảnh giết chóc đầy máu tanh.

      Muốn vô tội, sao lại vô tội? Tuổi còn , nhưng lưng lại đeo thù hận nặng nề như thế. Thù hận này theo mười năm, cũng hành hạ mười năm, mỗi lần nhớ tới, đều làm cho nổi giận, chẳng lẽ nên đòi lại sao?

      "Tại sao nàng phải là con của ông ta? Tại sao phải là con của ông ta... “ Long Ngự Tà giấu suy nghĩ đau thương, thào giống như hỏi Tống Vãn Ca, lại vừa giống như hỏi chính mình. "Nếu nàng phải con của ông ta tốt biết bao nhiêu... Trẫm sớm có trái tim, nhưng tại sao giờ phút này nó còn dường như đau... Trẫm chán ghét loại cảm giác này... “

      "Ca Nhi, đừng khóc, được ?" Bàn tay to của Long Ngự Tà xoa hai gò má Tống Vãn Ca, động tác êm ái thay nàng lau nước mắt ràn rụa, đau lòng, thương tiếc, còn có chật vật, luân phiên thoáng trong con ngươi của . "Đừng khóc... “ yếu ớt và nước mắt của nàng làm cho đau lòng... muốn thấy nàng khóc, muốn, cái cảm giác đau lòng này vốn kiềm chế được, vốn tự chủ được.

      “Mặc..." Đôi mắt long lanh của Tống Vãn Ca rưng rưng, uất nghẹn nhìn về phía Long Ngự Tà, nhu tình cùng đau lòng trong mắt nhất thời làm nàng hoảng hốt, cái đầu choáng váng ngay lúc này càng tăng thêm, tầm mắt cũng dần dần dường như, trong miệng tự chủ được hô lên tiếng lại tiếng ‘Mặc’.

      Nàng cũng biết tại sao mình lại hô lên tên này, nhưng chính là tự chủ được gọi, gọi nhu tình, cũng thâm tình, giống như người tên ‘Mặc’ vốn là người nàng thân mến nhất và nhất.

      Mà Long Ngự Tà nghe được Tống Vãn Ca hô lên chữ ‘Mặc’ này, khỏi cả người chấn động, sau khắc, mạnh ôm nàng vào trong lồng ngực: "Ca Nhi... “

      tiếng Ca Nhi này, giống như trút xuống cảm tình cả đời này của ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 37: Mê Tình


      Đêm nay, bóng đêm vô cùng chọc người, trăng sáng phía chân trời cao, rất tròn mà sáng, xinh đẹp mà thần bí. Ánh trăng sáng tỏ ôn nhu như nước, như thác nước phát triển mạnh mẽ, tràn đầy trong phòng. Gió đêm trận lại trận phất qua, nhàng, ôn nhu, tinh tế, giống như sợ hãi quấy nhiễu mộng đẹp của người .

      Trong Long Ngự cung, hai người Tống Vãn Ca và Long Ngự Tà ôm nhau chặt, tình cảm ấm áp tản ra khắp khí trong tẩm cung, hỗn hợp trăng sáng và gió mát, xông men say của hai người càng sâu.

      “Mặc... “ Tống Vãn Ca vẫn là tiếng lại tiếng vô ý thức gọi , tròng mắt long lanh chứa tình ý và vấn vương sâu đậm. “Mặc... Ta rất nhớ chàng, chàng rốt cục tới... “ Tống Vãn Ca thào .

      “Mặc, sau này đừng rời khỏi ta nữa, được ?" Vừa , Tống Vãn Ca vươn bàn tay mềm mại xoa hai gò má trắng nõn tuấn tú của Long Ngự Tà, ngón tay đường trượt theo ấn đường, theo mũi, dao động tới môi cánh hoa của , ôn nhu vuốt ve, mang theo chút cẩn thận.

      "Ca Nhi, ta rời khỏi nàng, vĩnh viễn cũng , tin tưởng ta, vĩnh viễn cũng rời khỏi nàng!"

      Long Ngự Tà cực lực trấn áp luồng run sợ cùng rung động ở đáy lòng, nhưng cảm giác mừng như điên và kích động làm sao có thể áp chế được, nhè tràn ra bên ngoài. Giờ phút này, cảm thấy đáy lòng có cảm giác ngọt ngào, ấm áp. Mười năm nay, chưa bao giờ vui vẻ sung sướng như bây giờ, đây là cảm giác hạnh phúc sao? khiến người ta tham luyến!

      "Ca Nhi, gọi ta, gọi ta là 'Mạch', nàng mới vừa rồi kêu nhiều tiếng như vậy, nhưng còn chưa đủ, ta còn muốn nghe... “ Long Ngự Tà cầm bàn tay mềm mại của Tống Vãn Ca, đưa đến bên môi thâm tình hôn lại hôn.

      Mười năm rồi, suốt mười năm rồi.

      Từ mười năm trước, sau khi bị tên cầm thú kia phá huỷ tất cả hạnh phúc, còn ai gọi ‘Mạch’. tên Ngự Tà, tên tự là Mạch, trừ người thân của , đời này cũng cũng chỉ có tướng phụ Phong Thanh Dương biết tên tự của thôi.

      Nhớ tới tên tự của mình, còn nhớ khi bé, phụ hoàng, mẫu hậu và tỷ tỷ của luôn thân thiết vô cùng gọi ‘Mạch Nhi’, trong những tiếng này tràn đầy thương cùng sủng nịch, đó là lúc hạnh phúc nhất, nhưng...

      "Ca Nhi, gọi ta, mau gọi ta... “ Long Ngự Tà hai tay nâng lên gương mặt Tống Vãn Ca, vội vàng thúc giục, giống như muốn bắt lại hạnh phúc mất hơn mười năm.

      chưa bao giờ biết, ra được nghe nữ tử mình mến gọi tên của mình, cũng có thể là chuyện hạnh phúc và thoả mãn như vậy. ra từ trong miệng Ca Nhi hô lên chữ ‘Mạch’ kia, là êm tai như thế, cũng rung động trái tim như thế, làm cho trong lòng tràn đầy cảm động.

      “Mặc, Mặc, Mặc... “ Môi đỏ mọng của Tống Vãn Ca khẽ mở, như , nhàng gọi tiếng lại tiếng, hai hàng nước mắt từ gương mặt tự chủ được rơi xuống, đó là nước mắt tưởng niệm cùng say đắm, cũng là nước mắt ủy khuất và bất lực. “Mặc, sau này nếu rời khỏi ta nữa, ta vĩnh viễn để ý tới chàng... “

      Tống Vãn Ca uất nghẹn, đôi mắt sâu kín chăm chú nhìn Long Ngự Tà, nước mắt ức chế được từ đôi mắt trong suốt tinh khiết rơi xuống, cứ như thủy tinh vỡ vụn ra, trong suốt đẹp mắt, khổ sở nhưng cũng ngọt ngào. Thần trí nàng lúc này sớm trở nên dường như , nhưng đau đớn ở đáy lòng còn khắc cốt ràng.

      Người đàn ông trước mắt là ai, nàng sớm phân lắm, chỉ là phần nhu tình cùng say đắm, thương và tình ý sâu đậm trong đáy mắt , làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, cho nên trong tiềm thức đưa trở thành người đàn ông gọi ‘Mặc’.

      Nhưng rốt cuộc ai gọi là ‘Mặc’, nàng tương tự biết, nàng chỉ dường như cảm thấy người đàn ông gọi ‘Mặc’ kia rời nàng lâu lâu, lâu giống như trải qua mấy ngàn năm, lâu đến bọn ta quên . Chỉ có tình say đắm dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn thể xoá nhoà kia, giống như vượt qua dòng chảy của thời gian cùng gian, lúc tinh thần nàng hoảng hốt, những đoạn ngắn đứt quãng chui vào đầu của nàng, làm cho nàng muốn nghĩ nhưng lại nghĩ ra, quên nhưng cũng quên được.

      “Mặc, chàng rồi, trái tim của ta cũng theo chàng cùng nhau ... “ Tống Vãn Ca đau lòng khóc, vô ý thức những câu từ trong miệng ra, sâu rung động trái tim lạnh lẽo tàn khốc nhiều năm của Long Ngự Tà.

      "Ca Nhi, ta bao giờ làm nàng bị thương nữa, bao giờ nữa... “ Trong lồng ngực Long Ngự Tà tràn ngập hạnh phúc và cảm động lớn, hốc mắt ửng đỏ, trong tròng mắt ra chút nước mắt trong suốt. "Ca Nhi, ta nàng, ta nàng... “

      Giọng của Long Ngự Tà nghẹn ngào, sợ bị Tống Vãn Ca chứng kiến nước mắt nam nhi của mình, vì vậy hai tay đem nàng chặt chẽ cầm giữ trong lòng, lực trong tay chặt rồi lại chặt, căng thẳng lại chặt nữa, đến khi thể chặt được thêm chút nào.

      gạt được người khác, nhưng lừa được chính mình. lừa được trái tim của mình, lừa được tư tưởng của mình, lừa được ý thức của mình, cũng lừa được cảm giác của mình. Cho dù muốn thừa nhận, nhưng vẫn như cũ thay đổi được say đắm trong lòng này, thể kiềm chế được tình cảm, nàng mất rồi.

      Cho dù nàng vốn là con kẻ thù, cho dù lần lại lần cảnh cáo mình được nàng, nhưng chính là . Ở trước mặt nàng, luôn dễ dàng mất khống chế như vậy, ở trước mặt nàng, luôn từ từ trở nên giống chính mình, ở trước mặt nàng, luôn trông nom được trái tim của mình.

      Vì nàng, tình nguyện buông thù hận, muốn thương nàng, muốn che chở nàng. Vốn dĩ tưởng rằng nàng hận mình, nhưng đêm nay mới phát , đáy lòng Ca Nhi lại ỷ lại và quyến luyến mình như thế.

      Ca Nhi khẳng định cũng mình sâu đậm, nếu , tại sao nàng cứ tiếng lại tiếng gọi ‘Mạch’, hơn nữa còn gọi ôn nhu như vậy, thâm tình như vậy, có lẽ là tướng phụ cho nàng biết tên tự của mình là Mạch.

      Nghĩ đến tướng phụ Phong Thanh Dương, tâm tư Long Ngự Tà lại trở nên phức tạp. để ý cái ôm kia, Ca Nhi là của mình , bất cứ người đàn ông nào cũng đừng mơ tưởng chạm nàng chút, cho dù là ta, tướng phụ tôn kính quý như cha ruột cũng thể!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 38: Dục nữ (1)


      "Ca Nhi, vì sao phải sa vào lòng tướng phụ?" Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà nổi lên vẻ thối thối, vừa nghĩ đến trong lòng bị người đàn ông khác ôm qua, lại hận thể đem người đàn ông kia cho chó ăn. Nếu người đàn ông kia phải tướng phụ, Long Ngự Tà sớm chưởng bổ ta ra, giống như bổ cây cột bạch ngọc vậy, thịt nát xương tan.

      "Tướng phụ là ai?" Khuôn mặt nhắn của Tống Vãn Ca cứ cọ xát trong lòng Long Ngự Tà, lập tức ngẩng đầu, nghiêng đầu dường như hỏi.

      "Tướng phụ chính là Phong Thừa tướng.” Long Ngự Tà suy nghĩ chút, lại càng thêm cụ thể , "Chính là người đàn ông áo trắng ôm nàng trong hành lang lúc quay về đó.” Vừa đến ôm, mặt Long Ngự Tà lại tự chủ được đen lên, ngay cả trong khí cũng giống như có thể nghe thấy mùi chua dày đặc.

      Đáng chết! Đáy lòng Long Ngự Tà thầm thấp chửi tiếng, biết chính mình là ăn dấm chua của tướng phụ, lại ăn lợi hại, khiến nước chua lan tràn đầy trong bụng . Nhưng có cách nào đâu? chưa từng nghĩ đến trong lòng làm để ý đến như thế.

      Lúc trước thừa nhận tàm tạm, khi thừa nhận mình nàng rồi, Long Ngự Tà lại phát tình chiếm lấy của mình đối với nàng mãnh liệt đến ngay cả chính mình cũng khó có thể tin được, thậm chí chịu được người đàn ông khác mảy may đụng chạm nàng.

      "Ca Nhi, tại sao muốn sa vào lòng tướng phụ?" Thấy Tống Vãn Ca sửng sốt hồi lâu cũng lời nào, Long Ngự Tà lại rầu rĩ hỏi lần. rất để ý rồi, nếu hỏi ràng, tin tưởng chính mình sớm muộn bị dấm chua xót đến chết, hoặc là do ghen ghét quá độ mà mất khống chế nổi giận.

      "Bởi vì người có mùi hoa lài, đó là mùi của ba.” Tống Vãn Ca chớp đôi mắt to mờ mịt, túm lấy áo trước ngực Long Ngự Tà, đúng .

      "Ba là cái gì?" Mặt Long Ngự Tà lộ vẻ nghi hoặc, quả biết ‘Ba’ vốn là có ý gì. Tâm trạng khỏi buồn bực, hôm nay ngờ còn có thứ chưa từng nghe qua.

      "Ba là ba đó. “ Tống Vãn Ca vểnh rồi vểnh môi đỏ mọng, giống như kiều giống như quở trách. "Ba vốn là người tốt nhất đời này, ta thương ba nhất. Nhưng ba rồi, hu hu hu, bao giờ cần ta nữa... “

      tới đây, trong khoảnh khắc Tống Vãn Ca lại là nước mắt trong suốt, thanh cũng khỏi nghẹn ngào, nhàng chớp rồi nhắm hai tròng mắt, hai khối nước mắt trong suốt cũng tự chủ được từ gương mặt rơi xuống. Trong chốc lát, càng nhiều nước mắt từ trong mắt cũng liên tiếp rơi xuống

      "Ba là ai?" Long Ngự Tà lớn tiếng hỏi câu, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cơn tức giận lớn nghẹn trong ngực, khẩu khí đông cứng đến kịch liệt, gân xanh trán đều nổi lên, giờ phút này cũng để ý được dáng vẻ lê hoa đái vũ (nước mắt đầy mặt), đau đớn đáng thương động lòng người của Tống Vãn Ca.

      Tống Vãn Ca bị thái độ chuyển biến trong nháy mắt của kinh hãi đến nhảy dựng, hồi lâu cũng ràng tình trạng cho lắm, chỉ là sững sờ nhìn . Nàng ‘Mặc’ khắc trước còn đối với nàng ôn nhu thâm tình đến cực điểm, vì sao đột nhiên trở nên hung ác đáng sợ như thế, vốn là nàng sai cái gì sao?

      "!!!" Long Ngự Tà thấp giọng rít gào, tay giữ lấy cằm của Tống Vãn Ca, lực chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại vừa chặt, tròng mắt lạnh lẽo loé ra hung quang, lệ khí điên cuồng tiêu điều xuất . cực lực áp chế tức giận của mình, nếu sợ mình nhất thời mất khống chế, dùng sức quá độ mà bóp nát trước mắt này.

      Câu ‘Ta thương ba nhất’ kia, làm cho đỏ đậm hai mắt, rất muốn nổi giận. Ha ha, Ca Nhi nếu thương nhất cái người gọi ‘Ba’ kia, vậy nàng đem chính mình đặt chỗ nào?! Nàng sao có thể thương người đàn ông khác đây? cho! Trừ chính mình ra, nàng đừng mơ tưởng người đàn ông khác! Người đàn ông nàng có thể , cũng chỉ có thể là mình!!

      “Mặc, chàng hung ác, ta sợ hãi... “ Tống Vãn Ca uất nghẹn hai tiếng, nước mắt từ trong mắt ngừng rơi xuống, sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt tàn tàn bạo của Long Ngự Tà, vì vậy đem mặt sâu chôn vào trước ngực , hai tay ôm chặt thắt lưng . Chỉ chốc lát, lại ngẩng đầu lên, sợ hãi buồn bực , "Ba chính là cha, Mặc, chẳng lẽ chàng hiểu sao?"

      "Ba vốn là cha... cha?" Long Ngự Tà kinh ngạc há to miệng, dáng vẻ rất giống vừa nuốt con ruồi.

      "Đúng vậy. “ Tống Vãn Ca trái lại gật đầu.

      "Ca Nhi... “ Long Ngự Tà trong lúc nhất thời hết chỗ rồi, nhưng sắc mặt lại chuyển từ u sang an tĩnh, hưng phấn sung sướng đều bộc lộ trong lời . muốn cuồng tiếu (cười) ba tiếng, ra trước mắt xem tướng phụ thành cha của mình, cho nên mới nhào vào trong lòng , cũng phải bởi vì tình nam nữ.

      Nhưng vừa nghĩ đến người Ca Nhi thương nhất là cầm thú kia, tâm lý lại căm phẫn, cho dù cầm thú kia là phụ hoàng của Ca Nhi, cũng thể chịu đựng được. Cầm thú kia căn bản là xứng để Ca Nhi thương, cái loại người phát rồ này căn bản đáng để cho bất kỳ ai thương.

      Bất quá, cũng may cầm thú kia bị mình giết, hoàn toàn biến mất đời này, bao giờ có thể tranh Ca Nhi với nữa. Sau này nhất định phải đem Ca Nhi vững vàng khóa ở bên người mình, làm cho mắt của nàng chỉ có thể nhìn chính mình, lòng của nàng cũng chỉ có mình tồn tại.

      "Ca Nhi, được rời khỏi ta, cũng được phản bội ta, nhớ kỹ chứ?" Hai tay Long Ngự Tà nâng lên gương mặt Tống Vãn Ca, tròng mắt đen sắc bén u thâm vẫn nhìn về phía chỗ sâu trong tròng mắt long lanh của nàng, trong giọng lộ ra cường thế muốn giữ lấy cũng cho cự tuyệt. "Nàng là của ta, là của mình ta, vĩnh viễn đều vậy! Vĩnh viễn như vậy!!"

      "Uh.” Tống Vãn Ca gì, chỉ là gật đầu. hồi lâu, nàng lại cong cái miệng nhắn lên, ôm cổ Long Ngự Tà, kiều mị , “Mặc, chàng cũng là của mình ta, vĩnh viễn đều là của ta, cho ai cướp !"

      Nghe vậy, Long Ngự Tà lặng chút, bất quá rất nhanh lập tức phục hồi tinh thần lại.

      "Được, ta cũng vậy. Ca Nhi, ai cũng cướp được, ha ha!" Long Ngự Tà ngây ngốc cười cười, rất vui vẻ, ra Ca Nhi đối với cũng có ý chiếm giữ rất mạnh, ý thức được điểm này, nhất thời hưng phấn thôi, khóe mắt tràn đầy ý cười.

      “Mặc, ta nóng quá, đầu cũng rất choáng váng... “ Tống Vãn Ca đột nhiên nhăn mặt, hé ra khuôn mặt uỷ khuất, nỉ non , vừa vừa dùng sức lắc đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh chút, nhưng lại càng lắc càng choáng, trong đầu hỗn độn.

      "Đừng... Nóng quá... “ Tống Vãn Ca khó chịu giãy dụa thân thể, vô ý thức thào tự , vừa , nàng tự chủ được nắm lên tay của Long Ngự Tà, đặt ở mặt của mình mà cọ xát. "Ha ha, Mặc, tay chàng lạnh lẽo, áp vào mặt ta rất thoải mái.”

      Tống Vãn Ca nhắm mắt lại, hưởng thụ lạnh lẽo từ bàn tay to của mang lại.

      Nàng đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên cảm giác chính mình như là lọt vào biển lửa, cả người dưới tự chủ được nóng lên, như thiêu như đốt, nóng đến có chút chịu được. Hơn nữa toàn thân yếu mềm, lại sử dụng được chút sức lực?

      "Ca Nhi, nàng làm sao vậy?" Long Ngự Tà thấy Tống Vãn Ca nôn nóng bất an giãy dụa thân thể của mình, lại còn ngừng lắc lư đầu, rốt cục phát ra bất thường của nàng.

      “Mặc, ta nóng quá, là khó chịu... “ Đôi mắt long lanh mờ mịt của Tống Vãn Ca, giống như bị bao phủ bởi tầng sương mù mỏng, khuôn mặt cười đẹp tuyệt luân nổi lên rặng mây đỏ, giống như hoa đào sặc sỡ kiều diễm, thấy vậy cổ họng Long Ngự Tà căng thẳng, thân thể cũng nóng lên theo.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 39: Dục nữ (2)


      "Ca Nhi, nàng đúng là thắng được rượu, mới uống chén như vậy, say... “ Long Ngự Tà si mê nhìn ngắmTống Vãn Ca, nàng lúc này, khuôn mặt nhắn ửng hồng, tròng mắt bị sương mù dày che chắn, thái độ kiều mị đều lộ ra hết, ý thức dường như, rất giống như dáng vẻ của người say rượu. "Ca Nhi, ta cũng say, nhưng là vì nàng mà say, vì nàng mà si... “

      Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà bỗng dưng chặn ngang ôm lấy Tống Vãn Ca toàn thân hư nhuyễn vô lực, ôm chặt vào lòng, sau đó hướng về phía long sàn mà .

      “Mặc...Mặc... “ Tống Vãn Ca vẫn bất an giãy dụa thân thể, khuôn mặt nhắn ở trong lòng liên tục cọ xát, nàng cảm thấy rất khổ sở, trong cơ thể hình như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho toàn thân nàng khô nóng khó nhịn.

      "Ca Nhi, nàng là của ta, là của ta!" Long Ngự Tà chỉ cảm thấy mình cũng say theo nàng, đêm nay đích xác cũng uống nhiều rượu, giờ phút này lại bị nữ tử mến trong lòng trêu chọc, men say càng mông lung hơn.

      “Mặc, ta nóng quá, đầu cũng rất choáng... “ Tống Vãn Ca vừa , vừa đưa tay xoa mặt, nhưng chút cũng có ích, nhiệt độ cả người dường như lửa thiêu, khỏi khó chịu mà khóc lên, "Hu hu...Mặc, ta nóng quá, là khó chịu, hu hu... “

      "Ca Nhi, đừng khóc, lập tức khó chịu nữa... Để cho ta nàng... “ Long Ngự Tà đem Tống Vãn Ca nhàng đặt giường gấm, lập tức cũng cúi người xuống. ôn nhu nâng lên cằm Tống Vãn Ca, dán chặt vào mặt nàng, mũi cũng cọ sát nhau, hai tròng mắt nóng cháy mà mê ly, thanh thấp nhu mà mê hoặc, "Ca Nhi, ta nàng... “

      “Mặc, ta muốn... “ Khuôn mặt nhắn của Tống Vãn Ca đỏ bừng, giống như có thể chảy ra máu, hai tay vô ý thức xé rách quần áo của mình, nàng chỉ cảm thấy giờ phút này thân thể của nàng rất hư , nhưng cụ thể muốn cái gì, nàng cũng biết.

      “Mặc, cho ta, cho ta... “ Tống Vãn Ca khó chịu thôi thấp giọng khóc, thanh kiều mị mê hoặc người, lộ ra chờ mong cùng khát vọng khó tả hiểu được, quần áo người sớm được nàng kéo ra, lộ ra bờ vai tuyết trắng nõn nà, búi tóc rời rạc, như tơ tằm đen phát bù xù ra, trải đầy gối và giường, hết sức xinh đẹp cùng mị hoặc.

      Long Ngự Tà nhìn cử động của Tống Vãn Ca, nghe nàng nỉ non , cảm thấy giờ phút này nàng dường như có chút phù hợp, hình như chỉ là say rượu, càng như là trúng xuân dược. Nhưng lúc này nghĩ được nhiều như vậy rồi, rất tư thái nhu nhược kiều mị vô lực của Tống Vãn Ca lúc này, tựa như đóa hoa vô cùng diễm lệ tuyệt mỹ, chỉ còn chờ đến hái xuống và thương .

      chưa từng thấy dáng vẻ này của Tống Vãn Ca, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng lại tung bay nhiễm lại nhiễm thêm nhiều rặng mây đỏ mị hoặc cực độ, là hấp dẫn thấm nhập vào tim, trong đôi mắt trong suốt như nước suối lại có ngọn lửa dục vọng mãnh liệt thiêu đốt, hoàn toàn còn lạnh lẽo cùng hờ hững như ngày thường.

      Bên trong ấm áp vô cùng, dạ minh châu phát ra ánh sáng trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn nhu chiếu xạ mặt nàng, làm nổi bật những rặng mây đỏ kiều diễm, hình thành loại xinh đẹp kỳ dị, xinh đẹp lại trong sáng, nhiệt tình lại nghiêm túc, quyến rũ lại nhàng, đúng là xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta thể hô hấp.

      Long Ngự Tà si mê mà tham lam nhìn nữ tử dưới thân khác hoàn toàn so với ngày thường này, hai mắt nỡ rời chút nào, chỉ là nháy mắt cái cũng thẳng tắp dừng mặt nàng. Nàng lúc này, phải là tiên tử cung trăng, trong sáng phiêu dật, mà biến thành tinh tà mị xinh đẹp mê hoặc thiên hạ, xinh đẹp cùng mị hoặc mãnh liệt tỏa ra làm cho mê muội và say mê thôi. vẫn biết nàng vốn xinh đẹp, nhưng mỗi lần nhìn kỹ, đều cảm thấy nàng so với trước đây càng muốn đẹp hơn, hai phần, thậm chí mười phần, hai mươi phần, làm cho xem thế nào cũng xem đủ.

      “Mặc... “ Tống Vãn Ca thấy người đàn ông trước mắt ngây ngốc nhìn mình, khỏi ủy khuất mân mê môi hồng, nàng cảm giác người đàn ông trước mặt xấu, nàng khó chịu như vậy, nhưng còn giúp nàng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, là rất xấu.

      Hu hu... Tống Vãn Ca thấp giọng khóc hai tiếng, hai tay trắng như củ sen mạnh quấn lấy cổ Long Ngự Tà, đem đầu của đè xuống, lập tức ngửa đầu đem đôi môi tươi hồng đầy đặn của mình tiếp cận tới.

      Long Ngự Tà bị nhiệt tình đột nhiên của nàng làm cho càng hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, bình phục trái tim kích động thôi xuống, lập tức từ bị động chuyển thành chủ động, hôn dưới thân sâu.

      "Ca Nhi... “ Theo tiếng thấp giọng gọi, nụ hôn nóng cháy rớt lên khuôn mặt, lông mi, hai tròng mắt, cái mũi, khóe miệng của Tống Vãn Ca, cuối cùng, rơi vào đôi môi đào hồng bóng của nàng, trằn trọc triền miên, mỗi tấc cũng bỏ qua, tất cả đều tinh tế mà hôn lần, giống như là điểm tâm ngon nhất đời dù nhấm nháp thế nào cũng đủ, trong miệng còn lẩm bẩm, "Ca Nhi, ta nàng, ta nàng... “

      Từ ngữ thương cùng với nụ hôn của làm cho thân thể của Tống Vãn Ca giống như bị sét đánh, cảm giác yếu mềm nhanh chóng khuếch tán ra tất cả tế bào toàn thân, khiến cho thần trí của nàng càng trở nên hỗn độn . Nàng mở ra hai mắt có chút mê ly, đập vào mắt càng thêm mông lung, linh hồn dường như cũng tung bay ra, tình cảm mãnh liệt cùng lửa nóng sớm thiêu hủy tất cả tư tưởng và lý trí của nàng.

      Mà giờ phút này Long Ngự Tà cũng tốt hơn chút nào, cũng tương tự bị tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng phá huỷ lý trí, giờ phút này trong mắt và tâm lý chỉ có Ca Nhi của . ngừng hôn nàng, đôi môi của nàng giống như cánh hoa, mang theo mùi hoa thơm, cũng mềm mại như cánh hoa, lại trong veo, thơm mát, làm cho cứ muốn hôn như vậy, cho dù là cả đời cũng thấy đủ.

      Giờ khắc này, Long Ngự Tà hết sức nhu tình và thương, nụ hôn của rất cẩn thận, quý trọng như vậy, như gần như xa, giống như lông chim nhàng chạm vào, tê dại ngứa ngứa, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, làm cho lòng Tống Vãn Ca run rẩy thôi. dường như cực lực nhẫn, mỗi nụ hôn đều êm ái như vậy, giống như sợ đập vụn nàng, lại vừa giống như sợ áp chế được nhiệt tình đầy ngập của mình.

      muốn quý trọng trong lòng, muốn đau nàng nàng, thương nàng xót nàng, đền bù tất cả tổn thương do lúc trước tàn bạo với nàng mà ra. Trước kia có trái tim, sau này nàng là trái tim , nàng chính là phần mềm mại sâu nhất trong đáy lòng của .

      “Mặc, cho ta... “ nụ hôn mềm mại của dường như chưa đủ cho Tống Vãn Ca, nàng chủ động vươn cái lưỡi thơm tho liếm đôi môi gợi cảm của , lưu loát trằn trọc đền đáp lại, nhưng cũng chỉ là đến đây mà thôi, nàng căn bản biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

      Ngọn lửa dục vọng trong mắt Long Ngự Tà sớm thiêu đốt hừng hực, thấy nàng vừa chủ động, vừa trêu chọc như vậy, càng trở nên thể vãn hồi. nhịn được gầm tiếng, nụ hôn êm ái rất nhanh chuyển thành đòi hỏi kịch liệt, hơi nóng thở ra càng mang theo tình dục dày nặc, trong chốc lát cướp hết hô hấp của Tống Vãn Ca.

      Hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng triền miên, hô hấp giống như đều bị nuốt xuống, khi Tống Vãn Ca sắp hít thở thông, Long Ngự Tà mới dời chiến trường, nụ hôn nóng cháy trườn từ môi nàng xuống tới ngực, quần áo biết từ khi nào bị cởi xuống hết, cơ thể lạnh lẽo trong suốt lộ ra trong khí.

      Cho dù dục hỏa sớm đốt người, cho dù toàn thân la hét, Long Ngự Tà vẫn đau khổ trấn áp xuống, muốn để dục vọng điên cuồng của mình làm bị thương mình . cho nàng tất cả ôn nhu cùng trìu mến, còn có nhiệt tình, cho dù là chút thô bạo, cũng muốn.

      Khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười thâm tình say đắm, cảm động và sung sướng chứa trong mắt cũng là phát ra từ nội tâm, Long Ngự Tà cảm giác được tim mình bị hạnh phúc và ngọt ngào lấp đầy rồi. chặt chẽ ôm nữ tử động lòng người dưới thân, nhiệt tình hôn môi, nhiệt tình vuốt ve, nhiệt tình tiến vào, tất cả động tác đều chứa đựng hết tất cả ôn nhu cả đời này của .

      Màn che buông xuống, che đậy những xuân sắc dạt dào kiều diễm động lòng người, nhưng lại che đậy được những hương thơm di chuyển đầy phòng.

      Gió đêm ôn nhu, ánh trăng ôn nhu, đèn cung đình cũng ôn nhu, tất cả đêm nay dường như đều là ôn nhu...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :