1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 30: Hoàng quý phi (3)


      "Được, cứ theo ý Tuyết Nhi.” Long Ngự Tà sủng nịch hôn lên gò má của nàng ta, lập tức buông nàng ta ra. "Làm theo khả năng, nên để mệt.”

      "Uh.” Phong Linh Tuyết cười yếu ớt đáp , rồi sau đó tư thái ưu nhã bước đến giữa điện.

      Sớm có cung tỳ vi nàng chuẩn bị tốt cây đàn tranh tinh xảo hạng nhất, Phong Linh Tuyết thản nhiên cười, hơi cúi người gật đầu chào mọi người ngồi, cũng nhiều, lập tức nghiêng người ngồi xuống.

      Gảy dây đàn hai tiếng, điệu hát hữu tình.

      Điệu hát tuyệt đẹp, như thanh trong sơn cốc, như khóc như , lượn lờ dứt.

      Bàn tay trắng của Phong Linh Tuyết uyển chuyển gảy đàn, chỉ chốc lát, tiếng ca mềm mại, uyển chuyển hàm xúc vang lên theo, vốn là khúc ca cổ đẹp:

      “Trước đây tâm , , hai mi xấu hổ.

      Đêm dài, tựa vai kề.

      Váy màu vàng có hoa đào, áo mỏng phất Hạnh Hoa lâu.

      Trải qua , trải qua say, trải qua lưu.

      Có ai ngờ, gió xuân dừng lại.

      Lại ai ngờ, mây bay cũng tan.

      Ông trời, hận khó hoàn thành.

      Phong Nhi khó hiểu biết người khổ, Yến Nhi khó hiểu tiếng người sầu.

      Tình cũ hoài, tiêu bất tận, bao giờ ngừng”.

      Tiếng đàn trong suốt, kỳ ảo, tiếng ca cũng trong suốt, kỳ ảo, tiếng đàn cùng tiếng ca hoà lẫn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đúng là êm tai dễ nghe nên lời, hình như có ma lực, có thể bình phục phức tạp và tức giận trong lòng mọi người, làm cho người ta trong nháy mắt tâm thần yên tĩnh.

      hổ là tiếng ca tuyệt nhất!

      Tống Vãn Ca thầm than thở thôi, từ đến lớn chưa từng nghe qua tiếng ca hay hơn êm tai hơn thế! Mặc dù chính nàng cũng thích ca hát, thậm chí được mọi người trong học viện nghệ thuật xưng là ‘Ca (vừa là ca hát, vừa là tên nàng) hậu ngọt ngào’, nhưng nàng tự nhận so với Phong Linh Tuyết này, bất quá cũng kém hơn.

      Tiếng ca còn tiếp tục, vẻ mặt mọi người trong điện đều say mê.

      Tống Vãn Ca tương tự nghe được mùi ngon, nhìn trộm ngắm ngắm Long Ngự Tà, lại phát tầm mắt đảo qua mình. Trái tim hiểu sao bối rối chút, vội vàng quay đầu chỗ khác, ra vẻ toàn bộ tinh thần đều chăm chú nghe ca.

      Ác ma chết tiệt này, giọng hát như tiếng trời lại nghe, nhìn nàng làm chi? Hơn nữa ánh mắt còn u thâm sâu như vậy, phức tạp khó phân biệt, người xem kinh hãi, tựa như con mồi bị thợ săn nhìn chăm chú, cảm giác cả người sởn tóc gáy.

      nghĩ nữa, nghĩ nữa!

      Tống Vãn Ca dùng sức lắc đầu, cho chính mình bị bạo quân kia nhiễu loạn tâm thần. Bình định lại hô hấp, quay đầu nhìn về phía Phong Linh Tuyết ở giữa điện tự đàn tự xướng, đạt tới cảnh giới quên mình.

      Chân mày nàng ta có chút nhíu lại, tròng mắt long lanh phát sáng như nước mùa thu ôn nhu nhìn về phía Long Ngự Tà ở ghế chủ.

      Nhưng biết thế nào, Tống Vãn Ca lại cảm thấy Phong Linh Tuyết có nhìn về phía Long Ngự Tà, hoặc là , ánh mắt của nàng ta vốn là xuyên qua Long Ngự Tà sâu kín nhìn về phía nơi xa biết tên.

      Ánh mắt của nàng ta sâu xa mà thăm thẳm, kỳ ảo mang theo du dương lâu dài, trong yên lặng lộ ra đau thương khó hiểu, giống như có tâm gì, làm cho nàng ta vô lực, làm cho nàng ta tuyệt vọng, cũng làm cho nàng ta tan nát cõi lòng.

      Gương mặt buồn bã thanh nhã tuyệt luân của nàng ta mặc dù thủy chung mang theo mỉm cười vui vẻ đoan trang, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể dường như nhận ra trong tươi cười đó chứa đầy ưu thương, cùng với tuyệt vọng tan nát cõi lòng.

      Tống Vãn Ca nhíu mày, rất là khó hiểu.

      Theo lý thuyết, Phong Linh Tuyết này hẳn là vô cùng hạnh phúc vô cùng thỏa mãn mới đúng, ca ca của nàng ta vốn là tể tướng Long Đằng quốc đứng đầu trăm quan, dưới người, vạn người, chính nàng ta lại là hoàng quý phi địa vị cao nhất trong hậu cung, hơn nữa, Long Ngự Tà đối với nàng ta sủng ái mọi cách, cực kì nhu tình, nàng ta còn có cái gì vui?

      Chẳng lẽ, là bởi vì thân thể nhu nhược nhiều bệnh của mình?

      Khi nàng nhíu mày trầm tư hết sức, Phong Linh Tuyết hát xong khúc, lần nữa mềm mại nhu thuận tựa vào trong lòng Long Ngự Tà.

      "Hoàng thượng, tuyết Nhi hát có hay ?" Mắt Phong Linh Tuyết tình nhìn Long Ngự Tà, ánh sáng trong mắt dao động, rạng rỡ sáng chói, sớm còn vô cùng ưu thương như lúc hát.

      "Được, tốt lắm, cực kỳ tốt, nghe Tuyết Nhi hát khúc, lòng Trẫm cũng yên tĩnh theo, còn xúc động nữa.” Vẻ mặt Long Ngự Tà ôn nhu, ngừng than thở. "Tuyết Nhi, có mệt ?" Long Ngự Tà vừa , vừa hôn cái trán của nàng ta, tình cảm thương bộc lộ trong lời .

      " có, tuyết Nhi tạ ơn Hoàng thượng quan tâm. “ Phong Linh Tuyết ôn nhu cười, đem mặt chôn vào trước ngực , dáng vẻ giống như thẹn thùng.

      "Tiếng ca của Hoàng quý phi tỷ tỷ quả thực so với chim sơn ca còn êm tai hơn, dư còn văng vẳng bên tai, làm cho người ta có nhiều dư vị.” Thanh nịnh nọt của Vũ phi vang lên, làm cho Tống Vãn Ca khỏi nhíu nhíu mày. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần nữ tử này ra trận, đúng là có chuyện tốt.

      Quả nhiên, Vũ phi vỗ mông ngựa xong, lại chuyển qua : "Hoàng quý phi tỷ tỷ, thần thiếp nghe tiếng ca của Luyến phi muội muội cũng là êm tai cực kỳ, giống như vàng oanh xuất cốc đấy! bằng hôm nay cũng để cho Luyến phi muội muội hát khúc, để cho các vị đại nhân cùng chúng tỷ muội được no tai?"

      Phong Linh Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Ca sắc mặt torng trẻo lạnh lùng, cười yếu ớt : "Luyến phi muội muội cũng biết hát sao? biết muội muội có thể hát khúc, để cho tỷ tỷ thưởng thức phen?"

      "Xin lỗi, hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội hát.” Tống Vãn Ca lạnh lùng liếc Vũ phi cái, lập tức mặt chút thay đổi . "Đồn đãi thể tin, là Vũ phi tỷ tỷ nghe sai rồi.”

      "Chuyện này..." Phong Linh Tuyết nhất thời biết thế nào, nhìn Vũ phi chút, lại vừa quay đầu nhìn về phía Long Ngự Tà híp mắt lại.

      "Bảo nàng hát hát, sao lại nhảm nhiều như vậy?!" Chân mày Long Ngự Tà cau lại, khẩu khí tương đối tốt quát khẽ.

      "Hoàng thượng, phải thần thiếp muốn hát, mà là thần thiếp hát!" Tống Vãn Ca quật cường kiêu căng ngẫng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Long Ngự Tà, trong tay áo hai tay nắm chặt thành quyền, cho lộ ra sợ sệt trước ánh mắt sắc bén bức người của .

      " hát?" Tròng mắt hàn nguy hiểm của Long Ngự Tà mị lại, khóe miệng nở ra cười tà làm cho người ta rét mà run. "Thân là trưởng công chúa của Tuyết Lân quốc, ngay cả tài nghệ ca hát cơ bản nhất cũng có, ra ai tin?"

      "Ai quy định công chúa của quốc gia phải biết ca hát?" Tống Vãn Ca hừ lạnh tiếng, như trước quật cường phản bác.

      " hát phải " Long Ngự Tà cười như cười nhướng rồi hạ mày, lập tức biến sắc, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Vãn Trần ăn điểm tâm bên cạnh, tiếng hàn vang lên, "Trẫm rất thích ý đem tiểu quỷ này nhốt vào địa lao lần nữa, để cho nó làm bạn với gián chuột!"

      Nguyệt Vãn Trần vừa nghe đến Long Ngự Tà muốn đem mình nhốt vào địa lao, lập tức nghĩ đến những con chuột và gián cùng mình tranh thức ăn, cùng với cái lồng sắt rỉ sét loang lổ bốc mùi khó ngửi, thân thể nho kinh hãi nhịn được phát run.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn địa lao, muốn... “ Nguyệt Vãn Trần cuống quít chạy đến trước mặt Tống Vãn Ca, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, mang theo khóc nức nở .

      "Ngoan, Trần nhi đừng sợ, tỷ tỷ để cho đệ bị nhốt vào địa lao lần nữa!" Tống Vãn Ca thương sờ sờ đầu của nó, quay đầu, ánh mắt lợi hại thống hận như lưỡi trượt (gắn dưới đế giày trượt băng) thẳng tắp bắn về phía Long Ngự Tà híp mắt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 31: Tạp Môn


      "Thế nào, Luyến phi của Trẫm bây giờ hiểu chưa, nàng rốt cuộc hát hay hát?" Long Ngự Tà hí mắt nghênh đón đôi tròng mắt lạnh như băng chứa đầy chán ghét cùng phẫn hận của Tống Vãn Ca, khóe miệng lộ ra mặt cười tà thâm sâu khó lường, bàn tay to nhàn nhã chơi đùa với mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực của Phong Linh Tuyết, thỉnh thoảng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.

      Tống Vãn Ca thầm hít sâu vài hơi, hai đấm nắm chặt lại, mới miễn cưỡng đè nén xuống tức giận đầy ngập. Con ngươi trong trẻo long lanh lóe lóe, bỗng dưng khóe miệng nở ra nụ cười tươi có ý tốt.

      "Hoàng thượng, nếu các vị tỷ tỷ nâng đỡ như thế, vậy thần thiếp cũng bêu xấu hát khúc.”

      Dứt lời, Tống Vãn Ca như nữ hoàng cao ngạo dời bước tới giữa điện, mắt lạnh liếc mắt mọi người trong điện cái, khóe môi lên nụ cười tà mị lạnh như băng. Trong điện tất cả đàn ông gần như đều bị nụ cười xinh đẹp lạnh lùng của nàng câu hồn phách. Mà chúng tần phi còn lại đều mang vẻ mặt khinh thường hoặc là vui sướng xem diễn trò.

      nhạc, cũng có nhạc đệm, Tống Vãn Ca để ý cười cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mị hoặc lần nữa đảo qua toàn trường, tiếng ca gợi cảm mị hoặc cũng vang lên theo.

      “Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người

      Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.

      Tống Vãn Ca vừa hát vừa linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng dao động theo, giơ tay nhấc chân đều toát ra bướng bỉnh bất tuân bị cản trở.

      Mới hát hết bốn câu, văn võ đại thần nghe ca từ khiếp sợ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đau đâu cũng thấy thể tin, làm như sợ chính mình nghe lầm rồi.

      “Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người

      Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.

      Tống Vãn Ca lại hát lên bốn câu này ràng lần nữa, ánh mắt nhân tiện đảo quanh toàn trường, điệu múa cũng toát ra có chừng mực, thướt tha nhiều vẻ trong ánh đèn cung định chiếu rọi toát ra xinh đẹp và hấp dẫn.

      Lúc này đây, mọi người toàn trường nghe ràng ca từ kinh hãi thế tục, đại nghịch bất đạo của Tống Vãn Ca rồi, ít quan viên thiếu định lực phun cả thức ăn và nước trà trong miệng ra, phun lại phun, tiếng động hút khí kinh hãi giật mình, liên miên dứt.

      “Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn phải mọi người tự mình lừa gạt mình

      Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ diễn trò

      Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn

      Là đàn ông ta cũng vứt bỏ sợ ngươi có ma lực”.

      Hoàn toàn nhìn vẻ mặt ngu ngốc kinh hãi của mọi người, Tống Vãn Ca tiếp tục hát. Điệu vũ bay nhanh, làn gió thơm tàn phá bừa bãi, eo nhắn của Tống Vãn Ca dao động, bày ra muôn vàn tư thái, chân ngọc chuyển, toát ra phong tình vạn chủng. Con ngươi long lanh của nàng chớp, nhìn quanh lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở như hương hoa lan.

      “Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người

      Tình bất quá vốn là loại biểu diễn bình thường tuyệt ngạc nhiên

      Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.

      LANOURLAMOURLAMOURLAMOUR

      Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn phải mọi người tự mình lừa gạt mình

      Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ diễn trò

      Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn

      Là đàn ông ta cũng vứt bỏ sợ ngươi có ma lực

      Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn phải mọi người tự mình lừa gạt mình

      Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ diễn trò.”

      Mọi người trong điện hoàn toàn bị chấn ngây người, ngay cả đám tần phi chú trọng nhất biểu tình cũng mở to mắt, há to miệng, dáng vẻ bảo trì ưu nhã ngày thường đều mất hết. Đích xác, đại nghịch bất đạo như vậy, kinh thế hãi tục như vậy, chỉ có thể dùng điên cuồng vượt mức quy định đến hình dung ca khúc này, đối với lão đồ cổ mấy ngàn năm trước như bọn họ mà , ca khúc này đánh sâu và mang đến rung động trước nay chưa từng có, cũng là bọn họ căn bản cách nào tưởng tượng được.

      Đáy lòng Tống Vãn Ca thầm cười lạnh, vẫn như cũ ko để ý, cứ hát cứ nhảy. Nàng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của bạo quân ác ma ghế chủ, khi sắc bén, khi lạnh như băng, khi điên cuồng, khi tà mị, như mũi nhọn lưng nàng. Nhưng nàng chính là cố ý để ý tới , ngược lại nhảy càng nhiệt tình hơn, hát càng lớn mật hơn, nàng chính là muốn hung hăng kích thích .

      Ai kêu áp bách mình hát? Ngay lúc này tổn hại tôn nghiêm của trước mặt văn võ bá quan, cũng trách được ai!

      Tống Vãn Ca đắc ý nghĩ tới, chợt cảm thấy trong đám văn võ đại thần kia có đạo ánh mắt rừng rực vô cùng, vừa đánh giá kỹ vừa nghiên cứu tìm tòi thẳng tắp bắn lại chỗ mình. Giương mắt nhìn lên, ra là người đàn ông mặc cẩm bào màu xanh thẫm ngồi ở vị trí thứ hai bên trái.

      Thấy Tống Vãn Ca nhìn về phía , người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt nóng cháy tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn chưa dời ánh mắt vô cùng nóng ruột khỏi người Tống Vãn Ca. Đôi mắt hoa đào của mị rồi lại mị, khóe miệng lộ ra chút tà mị mập mờ yếu ớt cười, ly rượu trong tay dấu vết hướng Tống Vãn Ca giơ giơ lên.

      kẻ ăn chơi trác táng!

      Tống Vãn Ca thầm cười lạnh giễu cợt tiếng, mặt mang bực mình nhíu nhíu mày. Người đàn ông kia là ai nàng biết, cũng có hứng thú biết. Bất quá, có thể ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, quan vị của khẳng định thấp. Chỉ là, cái loại ánh mắt và hành động ngả ngớn của làm cho nàng hết sức chán ghét.

      Đàn ông ai tốt cả!

      Tống Vãn Ca mặt lạnh hừ rồi hừ, ngẩng đầu nhìn phía Long Ngự Tà ghế chủ, cũng đưa mắt lại đây. Hai người cứ như vậy thẳng tắp đối mặt, mặc dù mặt mang cười, khóe miệng mang cười, thậm chí trán cũng mang theo cười, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể cảm giác tươi cười của che dấu được tức giận ngập trời, tươi cười của ràng có đạt tới đáy mắt.

      Mạnh mẽ giả vờ tươi cười như vậy, tròng mắt thâm sâu khó lường như vậy, ánh mắt nhẫn chưa phát như vậy, khiến cho từ đáy lòng Tống Vãn Ca sinh ra lạnh lẽo cả người và sợ hãi. Nhưng sắc mặt nàng bình thường như trước, cho mình hiển lộ ra mảy may vẻ khiếp sợ lùi bước nào.

      Lạnh lùng cười, eo nhắn của Tống Vãn Ca lắc lắc, bày ra tư thái gợi cảm mê người, môi đỏ mọng trơn bóng khẽ mở, hát lên hai câu trong ca khúc nàng thích nhất ở đại 《Tạp Môn 》.

      “Chàng nếu ta chàng tự mình tìm may

      Ta nếu chàng chàng chết ở trong tay ta.”

      khúc hát xong, Tống Vãn Ca hướng Long Ngự Tà có chút ngây người tung cái mị nhãn, sóng mắt giống như nước mùa thu chảy, loại phong nhã xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở trong mắt nàng lưu chuyển, phong tình vạn chủng, tuyệt đại phương hoa, làm cho Long Ngự Tà vừa mới phục hồi tinh thần lại sửng sốt.

      Tròng mắt quay về lại đối với mọi người thản nhiên cười, ánh mắt mênh mông như nước, ánh sáng chói chang lưu chuyển, trăm thứ xinh đẹp cùng sinh ra, trong phút chốc giống như xuân về đất nước, ngàn hoa vạn hoa nhất tề nở rộ. Trong cả đại điện vắng lặng, tại giọng cười yếu ớt của nàng, mọi người khuynh đảo mảng lớn, cũng si choáng váng mảng lớn.

      Vừa liếc mắt chống lại ánh mắt hứng thú mười phần mà mập mờ nóng rực khó hiểu của người đàn ông ở vị trí thứ hai bên trái, ánh mắt Tống Vãn Ca trong nháy mắt lạnh như băng, thở hổn hển tàn nhẫn trừng mắt liếc cái, lập tức về ghế chủ.

      " thú vị!" Hàn Kỳ Hiên, cũng chính là người đàn ông mặc cẩm bào ở vị trí thứ hai bên trái, nhìn bóng lưng tinh tế lả lướt của Tống Vãn Ca, thấp giọng nỉ non câu, trong đôi mắt hoa đào đẹp có thứ ánh sáng biết tên, tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú trán càng dày đặc hơn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 32: Tà nam (1)


      Đêm lạnh, như nước.

      Trăng sáng, treo cao.

      Tống Vãn Ca ngồi lan can bạch ngọc trong chòi nghỉ mát, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm, ngẫu nhiên lắc lư hai chân buông xuống chút, mặc cho suy nghĩ mờ ảo, bay tán loạn.

      Bóng đem của đêm nay hết sức chọc người, ánh trăng sáng tỏ như thác nước đổ xuống, ánh sáng ràng màu bạc tuỳ ý rơi xuống, tạo nên vắng lặng và thê lương gì che lấp nổi, giống như tâm tình của Tống Vãn Ca, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà lại vừa thê lương.

      Nàng cho tới bây giờ cũng phải là người mềm yếu, nhưng từ khi xuyên qua thành công chúa mất nước, bị bạo quân ác ma kia phong phi nhốt vào cung cấm, nàng thường xuyên cảm thấy bất lực, mê mang, còn có bàng hoàng. Nàng sợ nhục nhã và hành hạ của , sợ tà nịnh và tàn nhẫn của , cũng sợ tàn khốc và hàn của .

      Cuộc sống như vậy rốt cuộc bao giờ mới có thể chấm dứt? Nàng rốt cuộc nên đâu?

      Nàng hận chính mình vô năng, hận chính mình có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho bạo quân ác ma kia dùng mọi cách nhục nhã nàng. Ở thế giới khác, nàng cái gì cũng có, chỉ trừ ra trái tim cao ngạo và quật cường, cùng tính cách cứng cỏi thề chết cúi đầu.

      , nàng còn có Trần nhi, đứa bé phấn điêu ngọc mài này là người duy nhất đời này nàng muốn che chở và quản niệm. Toàn bộ động lực muốn sống sót của nàng, đều là bởi vì Trần nhi của nàng.

      Nghĩ đến Trần nhi, Tống Vãn Ca mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại. Nàng nên mê mang, cũng thể tiếp tục bàng hoàng bất lực, nàng phải tỉnh lại. Trần nhi phải muốn làm hoàng đế sao, như vậy mình nên nghĩ hết mọi cách, lót đường đế vương cho Trần nhi, chính mình quyết cho phép Trần nhi làm tiểu thái tử mất nước cả đời!

      Tròng mắt xinh đẹp nhắm lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt thanh minh, trong suốt sáng long lanh, nhưng thâm sâu sâu thấy đáy. Tống Vãn Ca hít hơi sâu, lần nữa đặt quyết tâm, hoàn thành đế nghiệp cho Trần nhi.

      Lòng có suy nghĩ riêng, cũng còn mê mang cùng bàng hoàng như trước. Nhìn lên sao trời, ánh trăng như trước trong suốt như nước, lặng cũng được ánh trăng màu bạc rải xuống. Trăng mông lung, chim mông lung, đom đóm chiếu sáng bầu trời đêm, núi mông lung, cây mông lung, côn trùng mùa thu tại đây thầm, hoa mông lung, đêm mông lung, gió đêm thổi xuống, đèn mông lung, người mông lung, như khói ở trong mộng.

      Tất cả đều là mông lung, mông lung đến xinh đẹp, mông lung đến hư ảo, mông lung đến mờ ảo, cũng mông lung đến thần bí. Bóng đêm như vậy, ánh trăng như vậy, vốn là ghẹo người, cũng là đầu độc.

      Tròng mắt long lanh nhìn ao sen lớn phía trước, mùi thơm ngát nhàn nhạt của hoa sen theo gió đêm phiêu tán (tung bay), nhè lũ lũ, trận lại trận, bay tới mũi của Tống Vãn Ca, hút vào trong mũi, làm cho tâm thần nàng cởi mở, khí tức cũng nhàng khoan khoái ít.

      Ao sen khúc khúc khuỷu khuỷu, lá cây bát ngát ra trước mắt. Lá cây nổi mặt nước rất cao, như váy cao vút của vũ nữ. Ở giữa tầng tầng lá cây, điểm chút hoa màu trắng, thướt tha nở ra, đoá hoa ngượng ngùng, cứ như hạt minh châu, lại vừa như những viên ngọc bích trời, lại vừa như mỹ nhân mới tắm xong.

      Lá cây vốn là vai sóng vai lần lượt dày đặc, nay giống như làn sóng ngọc bích ngưng tụ. Dưới lá cây nước chảy gợi tình, che khuất, ít màu sắc thể thấy, mà lá cây lại càng gửi vào trong gió (ý là hoà vào trong gió mà bay).

      Ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng cuộn vào giữa lá và hoa ở đây, chiếu vào mặt ao, bị những bọt nước nổi mặt đánh tan thành những mảnh . Bụi nước mỏng manh lên trong ao, lá cây cùng hoa phảng phất như bê con vừa tắm xong (câu này ta chém áh), vừa như lụa mỏng trong giấc mộng.

      Ánh trăng chiếu đầy ao sen, theo gió lay động, ứng với bài thơ cổ được lưu truyền《 vịnh sen 》.

      “Hương thấm trong ao nước tan ra tan ra, phù dung vui sướng chuyển mặt hồng.

      Lá xanh trong suốt bơi mặt, tố ảnh tung bay phất phới bầu trời xanh.

      Sóng mắt lưu chuyển theo ngọc lộ, bóng nhạ hương sơ bạn (làm bạn) sắc khói.

      Người nào vén váy lá sen lên cao, tâm lung lay theo gió mát.”

      "Ánh trăng đêm chiếu xuống hoa sen đúng là đẹp đến say lòng người!" Tống Vãn Ca nỉ non cảm thán câu, khóe môi giương, khuôn mặt tươi đẹp tuyệt luân lên nụ cười tươi thoải mái sung sướng.

      Nụ cười yếu ớt phát ra thản nhiên và tình, có chứa vẻ tạp chất, ngụy trang, miễn cưỡng, cũng có dáng vẻ kệch cỡm, chỉ là cười thôi. Mỹ nhân cười tuyệt mỹ, nếu là cười ra miệng, vậy phần xinh đẹp đoạt hồn người đó sao hình dung được, làm sao kể ra được hết?

      Tống Vãn Ca dùng tay nâng cầm[1], hấp mùi hoa, thưởng ánh trăng, mình hưởng thụ gian khó được an bình cùng tĩnh mật này, cảm nhận vui sướng, khóe môi lúc nào cũng có nụ cười yếu ớt xinh đẹp, cũng quanh quẩn ở cả khoé mắt của nàng, trằn trọc lưu luyến, quyến luyến . Nụ cười đó khiến hoa phải xấu hổ, trăng cũng phải lánh, ảm đạm cả bóng đêm chung quanh, cũng mê say người đứng trong chỗ tối lẳng lặng thưởng thức ‘Bức tranh mỹ nhân dưới ánh trăng’, mà nàng lại hoàn toàn biết.

      "Vịt trời bụi sướng bay nhanh, dường như kỳ lạ.

      Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần (bí =.=").

      Di chuyển vô thường, như nguy như an.

      Tiến vào nơi khó khăn, như còn như mất.

      Chuyển miện lưu tinh, ngọc nhan sáng loáng.

      Hàm từ chưa nôn, khí như u lan.

      Khéo cười tươi đẹp, đôi mắt đẹp chờ mong.

      Sắc hoa thướt tha, khiến ta vong ăn (bỏ ăn).

      Bay như chim hồng nhạn ngọn sóng

      Uyển chuyển như du long lướt mây. “

      Bị tuyệt thế mỹ nhân dưới ánh trăng làm say lòng, khiến lòng hoảng hốt, câu hồn đoạt phách, Hàn Kỳ Hiên vẫn trốn ở chỗ tối khó kìm lòng nổi, đôi chân như có ý thức của mình, từng bước đến Tống Vãn Ca, trong miệng còn ngừng ngâm thơ than thở.

      "Ai đó?!"

      Tống Vãn Ca bị tiếng nam tính bất thình lình làm cho hoảng sợ, khỏi thét hỏi tiếng. Lập tức mạnh mẽ xoay người lại, nhưng vì lực thể khống chế tốt, thẳng tắp từ lan can cao hai thước rơi xuống.

      "A!" Tiếng kinh hô vừa phát, bóng dáng màu xanh nhanh như chớp bay vút lên, hai tay đón được thân thể nhắn mềm mại rơi xuống, miễn tiếp xúc của thân thể Tống Vãn Ca và mặt đất.

      "May mắn kịp thời đón được mỹ nhân rồi, nếu , trái tim của tại hạ chắc chắn đau đến vỡ ra.” Hàn Kỳ Hiên ôm sát Tống Vãn Ca vào lòng, lời ngả ngớn trêu tức từ đôi môi mỏng xinh đẹp của phun ra.

      Gương mặt cố ý gần sát Tống Vãn Ca, khí tức ấm áp ẩm ướt đều phun vào cổ và mặt của nàng, khiến nàng kiềm chế được run rẩy, khóe miệng khỏi nở ra nụ cười tươi mập mờ tà mị. Tiểu mỹ nhân này, rất mẫn cảm, thích.

      Lời lỗ mãng trêu tức vang lên bên tai, khí tức ấm áp ẩm ướt phun ở mặt, Tống Vãn Ca khỏi nhíu nhíu mày, mở ra hai mắt đóng chặt vì kinh hãi, lại thấy dung nhan tuấn tú phóng đại ngay trước mặt mình.

      "Sao lại là ngươi, tên ăn chơi trác táng?!" Nhận người này chính là người đàn ông mặc cẩm bào màu xanh ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, mày của Tống Vãn Ca trong nháy mắt nhíu chặt lại.

      "Ha ha, ra mỹ nhân đối với tại hạ có ấn tượng sâu thế, là vinh hạnh của tại hạ!" Hàn Kỳ Hiên nghiêng rồi hạ xuống chân mày xinh đẹp, biết là cố ý hay vô tình, khi ngẩng đầu, môi mỏng mềm mại gợi cảm lướt qua gò má hồng hào của Tống Vãn Ca.

      "Ngươi!" Bị người đàn ông tà mị trước mặt công nhiên chiếm tiện nghi, Tống Vãn Ca thở hỗn hển trừng mắt nhìn , lập tức vươn tay dùng sức xoa má của mình, "Ngươi còn muốn ôm bao lâu? Còn mau thả ta xuống!"

      "Tại hạ nếu là muốn ôm mỹ nhân cả đời, mỹ nhân nghĩ thế nào?"

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Mấy chị hay yểu điệu dùng mu bàn tay để dưới cầm áh chứ phải kiếu nắm cầm như mấy hành mấy chị nha

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 33: Tà nam (2)


      Hàn Kỳ Hiên cười đến tà tứ mập mờ, vừa vừa nắm tăng thêm lực tay, căn bản có ý buông ra. Buồn cười, vất vả mới có cơ hội ôm mỹ nhân vào lòng, thơm mát mềm mại, làm sao có thể dễ dàng buông tay đây!

      "Ôm cái đầu ngươi! Muốn ôm về nhà ôm vợ của ngươi !" Tống Vãn Ca giãy dụa thân thể, vừa giãy dụa, vừa giận dữ hét, "Xú đàn ông, nhanh chóng bỏ ta xuống! Bỏ ta xuống!"

      "Ồ? Nàng xác định muốn tại hạ thả nàng xuống sao?" Hàn Kỳ Hiên có ý tốt cười cười, giả vờ muốn buông ra ngay hai tay ôm chặt Tống Vãn Ca.

      Tống Vãn Ca lại càng hoảng sợ, hai tay lập tức phản xạ theo điều kiện ôm chặt cổ . Người đàn ông chết tiệt này, nếu buông tay mạnh như vậy, vậy mình phải ngã mặt đất sao.

      "Ha ha, ra mỹ nhân tham luyến lông ngực của tại hạ như thế!" Hàn Kỳ Hiên quỷ quái cười tiếng, " tiểu tử khẩu thị tâm phi! Trong miệng vừa muốn, hai tay lại ôm chặt cổ tại hạ, tại hạ đều sắp bị mỹ nhân nàng ghìm chặt đến thở nổi rồi đây!"

      "Ngươi!" Tống Vãn Ca thẹn quá thành giận trừng cái, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng, "Hèn hạ! Vô sỉ!" Nàng đời này chưa từng thấy người đàn ông nào tự cho mình là đúng như thế, điển hình là được tiện nghi còn khoe mẽ.

      "Đánh vốn là tình, mắng vốn là , tại hạ có thể xem là mỹ nhân làm nũng với tại hạ ?" Hàn Kỳ Hiên thể để ý tới lời mắng của Tống Vãn Ca, chân mày nhíu lại, tự ý làm cho Tống Vãn Ca xấu hổ tức giận thôi.

      "Ngươi... Ngươi bệnh thần kinh hả!" Hai gò má Tống Vãn Ca tức giận đến đỏ bừng, tức giận mắng tiếng nữa, tay chân cũng giãy dụa lợi hại hơn, "Nhanh lên chút bỏ ta xuống! Xú đàn ông, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      "Ánh trăng chiếu xuống ao hoa phía trước, đối mặt tuyệt sắc đại mỹ nhân khuynh thành thế này, chuyện tại hạ muốn làm rất nhiều.” Trong đôi mắt đẹp của Hàn Kỳ Hiên loé ra tinh quang, chợt cúi đầu mạnh, bám vào bên tai Tống Vãn Ca, vừa thổi khí nóng, vừa khẽ cười , "Bất quá, chuyện tại hạ muốn làm nhất, đó là ngụm ăn tươi mỹ nhân nàng. “

      Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Tống Vãn Ca từ cao, mập mờ rồi nở nụ cười.

      "Xấu xa! Hạ lưu!"

      Tống Vãn Ca thể át giận, vươn tay phải nhanh chóng hướng mặt Hàn Kỳ Hiên mà vung.

      Nhưng tốc độ Hàn Kỳ Hiên ràng hơn nàng nhiều lắm, vững vàng thả Tống Vãn Ca xuống mặt đất, lập tức như tia chớp cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng cách gò má của mình ly.

      "Ta mỹ nhân nha, lần sau nàng muốn đánh người có thể báo trước hả? Trái tim tại hạ tốt lắm, nàng đánh bất ngờ như vậy, cẩn thận cái hù doạ ta hỏng mất.” Hàn Kỳ Hiên chớp chớp mắt hoa đào, làm ra dáng vẻ đáng thương hề hề, còn quên chu miệng. Bộ mặt đáng thương hại đó, làm cho toàn thân Tống Vãn Ca nổi lên da gà. "Còn nữa, sau này mỹ nhân phải nhớ kỹ, đánh người thể đánh mặt, tại hạ còn phải dựa vào khuôn mặt tuấn tú vô cùng của mình kiếm cơm ăn đó!"

      "... “ Khóe miệng Tống Vãn Ca mạnh mẽ co quắp chút, lần đầu tiên bị người đàn ông đến thể gì, cảm giác này đúng là phải nghẹn khuất bình thường.

      Xú đàn ông này, đúng là phá hỏng phong cảnh!

      Vốn bởi vì yến hội quá mức buồn tẻ thú vị, nàng cũng muốn đối mặt này đám văn võ đài thần xu nịnh này, cùng với đám tần phi ghen tuông trong hậu cung, nàng vất vả mới được bạo quân kia cho phép, ra hít thở khí, ai ngờ lại gặp gỡ tên ăn chơi trác táng này! đáng ghét, đem tâm tình tốt muốn ngắm hoa tĩnh tâm dưới trăng của nàng phá hết!

      "Buông tay ta ra!" Tống Vãn Ca bực mình nhíu nhíu mày, dùng sức rút ra, ngược lại bị cầm chặt, chỉ có thể từ bỏ. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Xú đàn ông này đến cùng vốn là lá gan quá lớn, hay là đầu óc bị đập vào cửa nên bình thường? Biết nàng là phi tử của Long Ngự Tà, lại dám công nhiên chiếm tiện nghi của nàng như thế, chẳng lẽ sợ bạo quân ác ma kia trị tội sao?

      "Ôi chao, là vô ý, tại hạ cũng quên hướng tới mỹ nhân giới thiệu mình rồi.” Hàn Kỳ Hiên gõ đầu mình, ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức cong môi cười, trêu tức , "Tại hạ họ Hàn, tên Kỳ Hiên, tự Thiểu Vân, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa lấy vợ, tiểu thiếp cũng người, về phần hồng nhan tri kỷ, để tại hạ ngẫm ngẫm lại ha, a... Cái này dường như đại khái hình như có vài người... “

      "Ta chỉ hỏi thân phận của ngươi là gì, ngươi nhảm nhiều như vậy làm gì?" Tống Vãn Ca nhịn được cắt đứt lời của , lạnh lùng liếc .

      "Oh, cái này hả," Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên lóe lóe, cười , "Tại hạ vốn là Tiêu Dao Hầu của Long Đằng quốc, người khác cũng gọi ta Tiểu Hầu gia. Quan vị này, lớn , chỉ dưới Hoàng thượng và Phong thừa tướng.”

      "Tiêu Dao Hầu?" Tống Vãn Ca thào lập lại lần, người học vấn nghề nghiệp ăn chơi trác táng như vậy, lại có thể lên làm nhất phẩm Tiêu Dao Hầu, chắc chắn là tổ tông mười tám đời của thay tích phúc.

      "Thế nào, mỹ nhân tin sao?" Hàn Kỳ Hiên nhíu mày, đắc ý cười cười. "Danh tiếng bên ngoài của bản hầu, cả thủ đô có ai nhận ra ta đây! Được rồi, bản hầu có tiền có thế, diện mạo lại tuấn tú lịch , phong lưu phóng khoáng, lại thương hương tiếc ngọc, mỹ nhân có tình nguyện làm hồng nhan tri kỷ của bản hầu ?"

      Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên nắm tay Tống Vãn Ca, môi mỏng nhàng hôn lên mu bàn tay nàng, rồi sau đó thâm tình chân thành nhìn Tống Vãn Ca.

      "Được thôi.” Tống Vãn Ca vừa , đối với thản nhiên cười, thừa dịp ngây người, bỗng dưng dùng sức rút tay mình về. Mạnh mẽ giẫm chân , rồi nhanh chóng lùi xa ba bước, lạnh giọng quát, "Được cái đầu ngươi! Ngươi to gan, ngay cả hoàng phi cũng có dũng khí đùa giỡn, sợ Hoàng thượng trị tội ngươi sao?!" (#Ami: *chớp mắt* tỷ nhận mình là người của Long ca ca rùi sao??, #Ca tỷ: tình thế cấp bách, lợi dụng thôi, #Ami: *hết lời*...)

      Hàn Kỳ Hiên xem như nghe thấy lời của nàng, ngược lại ngồi xổm xuống ôm lấy chân mình, ngừng đau đớn rên rỉ.

      "Ôi chao, chân của ta, đau chết ta rồi, chừng bị phế. Ta mỹ nhân nha, nàng cũng quá đáng rồi, xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ nàng muốn cho bản hầu trở thành người tàn phế sao?"

      "Hừ! Ngươi ít làm ra vẻ ! Nhân tiện giẫm cước như vậy, ngươi có thể trở thành người tàn phế sao? đại nam tử như ngươi yếu ớt vậy sao?" Tống Vãn Ca mới tin chuyện ma quỷ của , mặc dù nàng rất dùng sức, nhưng thể phế chân của , nhiều lắm đau đớn hai ngày mà thôi.

      Thấy Hàn Kỳ Hiên hồi lâu lời nào, chỉ ở nơi đó rên rỉ, Tống Vãn Ca khỏi liếc mắt nhìn , thấy hai hàng chân mày của chặt chẽ vắt lại cùng nhau, vẻ mặt đau đớn chịu nổi.

      "Nè, ngươi đừng giả bộ! đau vậy sao? Ngươi có chuyện gì chứ, ta đâu có dùng sức nhiều!"

      Tống Vãn Ca bĩu môi, bụng đầy hồ nghi tiêu sái đến trước mặt , muốn nhìn cụ thể tình huống. Cước bộ còn chưa có hạ xuống, Hàn Hỳ Hiên mạnh mẽ đứng lên, dọa Tống Vãn Ca giật mình.

      "Nè! Ngươi làm gì hả, đột nhiên đứng lên. Ngươi có biết , ngươi dọa người, hù chết người đó!"

      Tống Vãn Ca thở hổn hển trừng mắt cái, còn muốn cái gì, đôi môi lại bị Hàn Kỳ Hiên đột nhiên cúi đầu che lại, nhất thời kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

      Hàn Kỳ Hiên cũng có hôn sâu triền miên, chỉ là hôn vài cái, lại buông Tống Vãn Ca ra, rồi sau đó chép chép miệng, vẻ mặt như vẫn còn muốn nhìn nàng.

      "Mỹ nhân, ra nàng rất quan tâm bản hầu nha! Yên tâm , cước của nàng bản hầu vẫn còn chịu được!"

      "Ngươi... Ngươi... “ Tống Vãn Ca tức giận đến ra lời, tay dùng sức lau cánh môi vài cái, lập tức lại vung lên bàn tay mềm mại về phía mặt .

      " đánh người đừng đánh mặt mà, mỹ nhân sao lại nghe lời đây?" Hàn Kỳ Hiên tay mắt lanh lẹ chặn lại Tống Vãn Ca, thấy vẻ mặt giẫn dữ thể át của nàng, buồn cười , "Được rồi, mỹ nhân nàng đừng tức giận, tức giận có nếp nhăn, nhiều nếp nhăn đẹp, đẹp ai muốn rồi... “

      "Ngươi chết !!" Tống Vãn Ca nổi giận gầm lên tiếng, cước lại mạnh mẽ dẫm nát cái chân của mà mình vừa mới tập kích lúc nãy.

      "Đau aaa!" Hàn Kỳ Hiên kêu rên tiếng, buông tay Tống Vãn Ca ra. Lúc này là bị đả thương rồi, làm sao ngốc như vậy chứ? Phòng ngự ở , phòng ngự phía dưới, liên tiếp hai lần bị này tập kích, nếu bị các huynh đệ của biết, khẳng định bị cười chết.

      "Đau đớn là đáng! Xú đàn ông như ngươi chính là thiếu giáo huấn!"

      Tống Vãn Ca dứt lời, hừ lạnh tiếng, xoay người rời . Bạo quân ác ma kia chỉ cho nàng khắc chung ( giờ) để thông khí, bây giờ cũng qua hơn nửa giờ rồi, cũng biết có thể bộc phát hay , phải trở về thôi.

      Hàn Kỳ Hiên híp lại mắt hoa đào, nhìn bóng dáng xinh đẹp càng lúc càng xa của Tống Vãn Ca, tà tứ tươi cười ở khoé miệng nhanh chóng biến mất, sắc mặt tuấn tú trở nên cao thâm khó lường.

      "Người của Hoàng thượng sao! Chỉ cần bị bản hầu coi trọng, cho dù từ thủ đoạn nào cũng muốn tới tay! Tiểu Ca Nhi, nàng khiến bản hầu đầy hứng thú!"

      Tròng mắt Hàn Kỳ Hiên lên ánh sáng băng hàn sắc bén, lập tức lại thay bằng bộ mặt tà mị ngả ngớn. Ngón tay trắng nõn xoa môi cánh hoa của mình, vuốt ve qua lại, giống như nhớ lại nụ hôn thơm mát mềm mại kia.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 34: Lần gặp đầu tiên


      Đêm xinh đẹp, ánh trăng như nước, gió đêm ôn nhu, nghênh diện phẩy, hương hoa mai thơm mát khiến người muốn say.

      Trong hoàng cung, mái nhà cong của cung điện khắp nơi, đều treo đèn sáng ngời, ngọn đèn xuyên thấu qua các màn lụa mỏng, tản mát ra đủ mọi màu sắc, ánh sáng ngũ sắc lóng lánh, ngũ thải tân phân. Cả hoàng cung được bao phủ dưới ánh trăng và đèn cung điện, xinh đẹp đến mông lung, xinh đẹp đến thần bí, cũng xinh đẹp đến hư ảo, xinh đẹp đến mờ ảo, làm cho người ta có loại cảm giác giống .

      Tống Vãn Ca đường đếm đèn cung điện, thưởng thức ánh trăng, hí mắt lại, cước bộ lảo đảo về.

      Quả nhiên vốn là có tửu lực, chỉ uống ly rượu như vậy, bây giờ bắt đầu hoa mắt rồi, ngay cả cước bộ cũng trở nên có chút phù phiếm. Vũ phi đáng ghét, bạo quân ác ma đáng ghét, mình uống rượu, còn liên hợp lại bắt buộc mình, đáng ghét, đáng ghét!

      Tống Vãn Ca cong cái miệng nhắn, nỉ non mắng chợt giống như nhớ tới cái gì, mạnh mẽ kéo lên ống tay áo của mình, trước sau cẩn thận xem xét, thấy da tay vẫn trắng nõn, vật gì cũng có, mới yên lòng.

      "Ha ha, may mắn có nổi sảy đỏ... “ Tống Vãn Ca ngây ngốc cười cười, lần trước uống rượu ra sảy đỏ, làm cho cả người nàng phát ngứa, gãi thể gãi, cong thể cong, ở trong bệnh viện tuần mới hoàn toàn khôi phục, cái loại dày vò này làm cho nàng bây giờ nhớ đến vẫn có chút sợ đây.

      Xem ra thể chất của Công chúa Khuynh Thành này tốt hơn nàng, mặc dù tửu lực cũng xấu như nàng, nhưng ít ra có sẩy đỏ.

      "Ủa, sao đột nhiên nóng vậy hả... “ Tống Vãn Ca thầm câu, ngừng cước bộ, đem gương mặt nóng lên áp vào cây cột hình tròn ở hành lang gấp khúc. Cây cột lạnh lẽo, khuôn mặt nhắn áp vào cảm giác thoải mái cực kỳ.

      Trong lúc nhất thời chỉ thấy Tống Vãn Ca hết dán bên trái lại dán bên phải, dán xong bên phải lại đổi bên trái, dán xong bên trái lại đổi qua bên phải... Thẳng đến lúc hồ đồ, còn khi ‘Ha ha’ cười khúc khích hai tiếng.

      Qua hồi lâu, Tống Vãn Ca mới nhớ tới chính mình nên trở về Tử thần điện. Chậm trễ lâu như vậy, bạo quân ác ma kia khẳng định lại muốn cho nàng xem sắc mặt, biết phát giận như thế nào đây!!

      Tốt nhất là mặt rồng giận dữ, tức chết mới tốt!

      Tống Vãn Ca thầm nghĩ nhìn có chút hả hê, mặc dù người gây hoạ làm cho tức giận là mình. Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ người khác của ác ma bạo quân kia, mặt khỏi cương chút, nhịn được có chút sợ hãi rụt cổ.

      Quên , vốn là phúc phải họa, vốn là họa tránh khỏi.

      Quơ quơ cái đầu choáng ngất, Tống Vãn Ca buông ra cây cột bạch ngọc ôm hồi lâu. Hít sâu hơi, cước bộ mới lảo đảo về phía giữa hành lang, bị đâm đầu vào bóng dáng màu trắng khiến nàng lui lại vài bước. May mắn nàng kịp thời vịn bên lan can, bằng chắc chắn ngã xuống đất tại chỗ.

      "Ai vậy hả, hấp tấp như vậy, bước cũng có mắt sao?" Tống Vãn Ca vừa vuốt vuốt cái trán hơi đau vì bị đụng, vừa nhíu lại mày bất mãn oán giận. là, vốn đầu choáng, va chạm như vậy, thiếu chút nữa làm cho nàng sao bay đầy đầu.

      "Ta lúc này bên trong hành lang rộng mở như vậy, ngươi sao bên trái, cũng bên phải, hết lần này tới lần khác phải ở giữa? Ngươi cố ý muốn đánh ngã ta có phải hay ?"

      Tống Vãn Ca lầm bầm nũng nịu trách cứ, lời còn chưa dứt, nghe được thanh ôn nhu ràng của người, cực kỳ dễ chịu êm tai, trong giọng còn mang theo tràn đầy xin lỗi.

      Thanh kia trong suốt như châu ngọc, lại dịu dàng như ấm ngọc, như ánh sáng mùa đông quanh quẩn quanh đầu nàng, tình cảm ấm áp nhè lũ lũ xâm nhập tứ chi toàn thân của nàng, làm cho toàn thân nàng ấm áp.

      "Vị nương này, xin lỗi, mới vừa rồi là tại hạ đường đột mạo phạm rồi, thất lễ xin thứ lỗi!" Phong Thanh Dương tiến lên hai bước, nhã nhặn hữu lễ . phải cố ý, chỉ là vội vàng chút thôi. Nhưng ràng có thấy trong hành lang có người, thế nào đột nhiên nhảy ra nương đây?

      " nương, nương sao chứ?" Hồi lâu thấy đáp lại, Phong Thanh Dương khỏi tiến lên hai bước, chỉ cách Tống Vãn Ca bước ngắn. "Xin lỗi, nương, tại hạ phải cố ý.”

      Trăng sáng cao, ánh sáng bạc rơi vãi, gió đêm ôn nhu trận trận phẩy qua hai gò má, hỗn hợp mùi thơm ngát quen thuộc thể quen thuộc hơn, nhè lũ lũ bay vào mũi Tống Vãn Ca, trong nháy mắt mở ra cánh cửa trong trí nhớ nàng.

      ...

      "Ba, Ca Nhi mua quà sinh nhật cho ba nè! Mau xem xem, là lễ vật gì?"

      "Là áo sơ mi?"

      " đúng!"

      "Là cà vạt?"

      "Cũng đúng!"

      "Là dao cạo râu?"

      "Ôi, đúng rồi!"

      "Vậy là cái gì đây, ba đoán ra. “

      " được, ba đoán nữa , đoán ra được, Ca Nhi tức giận!"

      "Ha ha, được được được, để ba cẩn thận ngẫm lại... Là nước hoa ... “

      "Da! Ba thông minh, đoán được rồi, chính là nước hoa!"

      ...

      "Ca Nhi, tại sao con năm nào cũng tặng loại nước hoa này cho ba ba vậy?"

      "Bởi vì loại nước hoa này chủ yếu là do hoa lài tinh chế ra, mà hoa lài tinh khiết, dày đặc, ràng, rất xưa, ý nghĩa của loài hoa này chính là tình trung thành. Ca Nhi hàng năm đều tặng ba loại nước hoa này, vốn là hy vọng ba và mẹ có thể vĩnh viễn nhau, răng long đầu bạc, đối với tình trung thành đổi... “

      ...

      " nương, nương làm sao vậy?" Thanh ràng ấm áp của Phong Thanh Dương vang lên lần nữa, đánh vỡ thời gian dài trầm mặc và tĩnh mật.

      Tống Vãn Ca quay về từ trong trí nhớ hồi tưởng, ngây ngốc ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân sớm đầy nước mắt trong suốt sáng long lanh. Giờ phút này, đầu của nàng choáng váng, suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, phân chính mình là hay trong hư ảo. Nàng chỉ biết liều mạng hô hấp suy nghĩ về mùi hoa lài thơm ngát ngừng phát ra từ người của người trước mặt.

      Loại mùi thơm này làm cho nàng quen thuộc đến tận xương tủy, cũng tham luyến đến tận xương tủy, đó là mùi thơm người ba ba nàng kính nhất. Việc nàng thích làm nhất trước kia là sà vào trong lòng ba ba, vừa được ba thương vuốt ve tóc, vừa ngửi mùi hương thơm tượng trưng cho tình trung thành này.

      " nương, ... “ Phong Thanh Dương có chút biết làm sao nhìn nữ tử tuyệt thế khuynh thành trước mặt, nước mắt ràn rụa làm cho trái tim hiểu sao run rẩy chút, tay tự chủ được duỗi ra ngoài, rồi lại bỗng nhiên dừng ở giữa trung, giống như sợ mạo phạm nàng.

      "Ba... “ Tống Vãn Ca nghẹn ngào nỉ non tiếng, bỗng dưng nhào tới người Phong Thanh Dương, tựa đầu sâu chôn vào trong lòng , hai tay vây chặt quanh thắt lưng , thấp giọng khóc lên.

      Thình lình bị ôm làm cho Phong Thanh Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, hoàn toàn ràng lắm đây là tình trạng gì. Nhưng hai tay của tự giác cũng ôm lại nàng, dám quá chặt, sợ làm đau nàng, cũng muốn lỏng quá, bởi vì đáy lòng có cảm giác muốn hiểu được.

      "Đừng khóc, đừng khóc... “ Phong Thanh Dương động tác êm ái vỗ phía sau lưng Tống Vãn Ca, ngừng an ủi nàng. biết chính mình vì sao muốn an ủi nữ tử xa lạ trước mắt chỉ mới gặp lần đầu tiên này, cũng muốn tìm tòi nghiên cứu, chỉ là thuận theo cảm giác trong lòng giờ phút này thôi.

      Tống Vãn Ca cũng bởi vì an ủi mà ngừng khóc, chỉ là dựa sát vào sâu, ôm chặt , tự đắm chìm trong tưởng niệm cùng ưu thương của mình.

      Còn dựa sát vào nhau bao lâu, tiếng cuồng nộ chợt quát mạnh tới, hai người cả kinh đồng thời ngẩng đầu nhìn lại nơi phát ra thanh.

      "Các ngươi làm cái gì??!!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :