1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 25: Khiêu khích (1)


      "Hoàng thượng, hôm nay chính là lễ trung thu, cả nước cùng vui, thần thiếp đặc biệt vì Hoàng thượng chuẩn bị điệu múa, hy vọng Hoàng thượng thích. “ Vũ phi đột nhiên nhu tình chân thành nhìn Long Ngự Tà, kiều mị , còn quên liếc mắt khiêu khích về phía Tống Vãn Ca vẻ mặt bình thản, hờ hững.

      "Chuẩn. “ Long Ngự Tà vung tay lên, ý bảo nàng ta có thể bắt đầu rồi.

      Tiếng nhạc giờ đình chỉ, thay vào khúc tấu êm tai hơn, những vũ nữ tươi đẹp cũng nhanh chóng lui xuống.

      Vũ phi nhu mị cười, bước chân liên tiếp nhàng, phong tình vạn chủng vẽ vào giữa điện.

      Trong đại điện, hương khói thơm mát lượn lờ, đèn màu rực rỡ, bóng dáng màu xanh quanh quẩn, khắp nơi ngọn đèn ánh vào nhau, hoa phải hoa, sương phải sương, có loại cảm giác như ở trong mộng, biết mình là khách.

      Vũ phi cười đến xinh đẹp, cũng nhảy được xinh đẹp, tay áo dài thướt tha, eo nhắn dao động, kỹ thuật nhảy làm cho người ta như si như say, đúng là khúc vũ trời, mị hoặc xinh đẹp.

      Hoàn mỹ xoay tròn, hoàn mỹ toát ra, hoàn mỹ nâng tay, hoàn mỹ cúi người, mỗi động tác đều hoàn mỹ sứt mẻ, thể bắt bẻ, xoay tròn như tuyết rơi nhàng, chập chờn như áng mây lả lướt. Chậm chạp hạ xuống tay áo rồi lại phất nhanh bay lên trời.

      Tay áo dài của nàng lượn lờ, thướt tha chuyển bước, lập tức dáng người nhàng nhảy lên phía , tóc đen bay lên, tay áo tung bay, nhàng quay về, uyển chuyển lả lướt, cuối cùng lại nhàng rơi xuống, cứ như hoa rơi đầy nhân gian, thanh lệ xinh đẹp, trăm mị tẫn sinh (sinh ra cả trăm quyến rũ vô cùng).

      điệu múa vừa xong, lâu mọi người trong điện mới có thể bình phục nỗi lòng xao động phập phồng, tiếng sợ hãi càng lúc càng vang lên, dứt bên tai.

      Tất cả phản ứng của mọi người đều bị Vũ phi cất vào đáy mất, dung nhan hoa đào kiều lộ vẻ kiêu ngạo đắc ý.

      "Hoàng thượng, thần thiếp nhảy có tốt ?" Vũ phi chân thành tới trước mặt Long Ngự Tà, giọng cười thản nhiên, đưa sóng thu dồn dập, mọi cách nhu tình, tất cả hàm ý ngọt ngào đều trong đôi mắt hoa đào của nàng.

      "Được, tốt lắm, kỹ thuật múa của ái phi ngày càng hoàn mỹ, bồng bềnh nhàng như mưa gió, dáng vẻ dường như khói, hổ là người nhảy múa đẹp nhất của Long Đằng Quốc. Thưởng cho đôi ngọc như ý màu lam!" Long Ngự Tà ca ngợi, trong giọng hàm chứa sủng nịch, chỉ là đáy mắt vẫn trong trẻo và lạnh lùng, có chút độ ấm, nhưng lại bị cái híp mắt, thâm sâu khó lường che .

      Từ lúc Hoàng thượng ca ngợi và ban thưởng, Vũ phi tất nhiên là kinh hỉ thôi, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn. Ánh mắt cao ngạo đắc ý nhất nhất đảo qua chúng tần phi trong điện, chống lại ánh mắt ghen ghét, hâm mộ, hoặc cam lòng của bọn họ, trong lòng chiếm được thoả mãn trước nay chưa từng có.

      "Hoàng thượng, thần thiếp nghe Luyến phi muội muội tài múa cao diệu tuyệt luân, kỹ nghệ có thể so với tiên nga, dáng vẻ yểu điệu, phong hoa tuyệt đại, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, chẳng biết có thể múa khúc hay , làm cho thần thiếp và chúng tỷ muội cùng với các vị Vương công đại thần xem phong thái lần?"

      Vũ phi tuy hướng Long Ngự Tà , nhưng ánh mắt khiêu khích vẫn tiếp tục bắn về bên Tống Vãn Ca. Lời vừa ra, văn võ bá quan ngồi đều kiểng chân đợi xem, vẻ mặt mong mỏi. Dù sao, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nếu dáng người thướt tha múa lên, tay áo tràn đầy mùi hương, bước chậm nhàng, vậy lại làm nên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách thế nào nữa?

      Bên phía đối diện, các phi tần trong hậu cung, mỗi người mặt đều là bộ chờ xem kịch vui, dường như xác định Tống Vãn Ca thể múa hơn người múa đẹp nhất ở Long Đằng quốc - Vũ phi, chỉ còn chờ nàng bêu xấu trước mặt mọi người.

      "Luyến phi của Trẫm, nếu mọi người xem trọng nàng thiết tha như thế, vậy nàng nhân tiện múa khúc, cho mọi người nhìn cái phong thái tuyệt thế của nàng .“ Long Ngự Tà thản nhiên cười nhìn về phía Tống Vãn Ca vẫn mím môi , giọng điệu ôn nhu mặc dù che đậy điên cuồng bá đạo hằng ngày, nhưng do có khí thế của đế vương, tương tự để cho người cự tuyệt.

      Tống Vãn Ca vuốt vuốt đầu có hơi choáng, ánh mắt mê ly nhìn thẳng Long Ngự Tà, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, hàm xúc ý châm chọc mười phần, môi đỏ thắm khẽ mở, kiều sẵng giọng: "Hoàng thượng khẳng định muốn thần thiếp nhảy khúc?"

      Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, cười đến trăm mị ngàn kiều, cười đến phong tình vạn chủng, cười đến mị thái lan tràn, mọi thứ xinh đẹp và mị hoặc quanh quẩn dứt mặt của nàng, làm cho Long Ngự Tà nhịn được, cổ họng cuồn cuộn, cả người khô nóng.

      "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ biết nhảy mị vũ! Giống như hai điệu nhảy lần trước dùng để lấy lòng hấp dẫn hoàng thượng!"

      "Đừng nhảy!!" Long Ngự Tà biến sắc, nét mặt nhanh chóng trầm xuống, giống như chứa bão tố. hồi lâu mới giấu gió lốc trong mắt, sủng nịch vô cùng ôm chầm Tống Vãn Ca, giọng điệu thương, "Ca Nhi chắc là mệt mỏi, vậy để ngày khác nhảy !"

      "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm!" Tống Vãn Ca khẩu thị tâm phi trả lời câu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển hướng Vũ phi vẻ mặt cam lòng.

      "Hoàng thượng... “ Vũ phi cắn cắn môi đỏ mọng, nhu tình chân thành gọi tiếng, trong giọng mang theo ủy khuất cùng bất mãn. Bọn họ có nghe ràng, thậm chí nghe Tống Vãn Ca mới vừa rồi cái gì, sao Hoàng thượng đột nhiên sửa lại chủ ý vậy?

      Nàng cam lòng! Từ đến lớn, kỹ thuật múa của nàng là tuyệt nhất, cả Long Đằng quốc người nào có thể hơn, bởi vậy nàng được mang danh người múa đẹp nhất Long Đằng quốc. Đối với tài múa xuất sắc của chính mình, nàng luôn luôn tự tin ai có thể hơn, chúng tần phi trong hậu cung chưa từng có ai dám tỷ thí với nàng.

      Nhưng hôm nay tự dưng xuất Luyến phi, lại ỷ vào Hoàng thượng sủng ái nàng ta, được sủng mà kiêu, liên tiếp hai lần trước mặt mọi người nghịch lại mình, làm cho mình mất mặt, điều này nàng làm sao nuốt trôi được? vất vả tìm được cơ hội nhục nhã nàng ta, nhưng Hoàng thượng lại cho nàng ta nhảy? Nữ tử này dùng thủ đoạn mị hoặc gì, có thể khiến cho Hoàng thượng luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh của các nàng thay đổi chú ý?

      Phụ nữ có thể khiến Hoàng thượng thay đổi tâm tình, sợ là đơn giản! Nếu sớm diệt trừ nàng ta, trong hậu cung chỉ sợ khó có nơi cho người khác sống yên ổn!

      "Vũ phi, nàng lui xuống trước ! Ca Nhi hôm nay thân thể khỏe, miễn múa!" Long Ngự Tà phất phất tay, giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt khó lường. Lòng của đám phụ nữ trong hậu cung, tự nhiên hiểu, chỉ là mừng rỡ đứng ngoài cuộc bên.

      "Vâng.“ Vũ phi nghiến răng nghiến lợi thi lễ, mang theo lòng tràn đầy cam lui xuống. Trước khi xoay người còn liếc Tống Vãn Ca, ánh mắt đó muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu ác độc, muốn bao nhiêu ghen ghét có bấy nhiêu ghen ghét.

      Tống Vãn Ca chỉ cười lạnh, cũng để ở trong lòng. Nàng ngay cả chúa tể của Long Đằng quốc - Long Ngự Tà cũng sợ, còn có thể sợ đám phụ nữ ghen tuông, đấu đá nhau trong hậu cung của ? Nàng sớm cũng là địch của cả Long Đằng quốc rồi!

      Buồn cười thành, trái tim muốn tranh thủ tình cảm của chúng tần phi vẫn còn đó. Trước đó thấy khúc vũ của Vũ phi chẳng những được Hoàng thượng ca ngợi, còn được hoàng thượng ban thưởng, cái này chết cũng muốn ngo ngoe, thầm nghĩ ở trước mặt hoàng thượng biểu diễn tốt phen.

      Kế tiếp là Yên quý phi biểu diễn, chỉ thấy nàng hướng mọi người trong điện thi lễ trước, sau đó thản nhiên cười, ưu nhã vô cùng bước từng bước đến giữa điện, đem cổ cầm để lên bàn.

      "Hôm nay là tiệc rượu trung thu, ngày tốt cảnh đẹp, thiếp thân tùy theo tính chất chơi khúc, toàn bộ là vì góp vui cho hoàng thượng và các vị đại nhân. “ Yên quý phi mi mắt tình, tiếng ôn nhu, dáng vẻ khiến người nhìn là thương .

      xong, cổ tay trắng nõn của nàng nâng, đầu ngón tay di chuyển xoa dây đàn, tiếng đàn giống như nước chảy phát ra. Làn điệu du dương uyển chuyển, nhàng u nhã, giai điệu lúc lúc , lên đến đỉnh núi cao, mây mù lượn lờ, dường như vô định. thanh từ từ dương dương tự đắc, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

      nhàng lên xuống, hai tay luân phiên, tiếng đàn quanh quẩn phát ra từ đầu ngón tay uyển chuyển của Yên quý phi, khi trong suốt, khi thuần phác hùng hậu, khi đạm nhã cao xa. Núi cao nguy nga khí phách, nước chảy róc rách, nhu hòa thanh thúy, cùng với nước chảy xiết vào sâu trong núi, tất cả đều được nàng diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn.

      Ánh mắt Tống Vãn Ca lóe lóe, thầm than phụ nữ của hoàng đế chẳng những mỹ mạo, mỗi người cũng tài nghệ trác tuyệt. Vũ phi phía trước tài nghệ nhảy múa đến đỉnh cao, bây giờ cầm nghệ của Yên quý phi này cũng được dày công tôi luyện, có thể tuyệt trong tuyệt. Nếu muốn cùng bọn họ so cao thấp, mình mặc dù thua, nhưng muốn hơn bọn họ, chỉ sợ cũng phải dễ dàng như vậy, cũng may nàng có lòng tranh sủng, ham hư vinh.

      khúc cuối cùng, trong Tử thần điện yên lặng. Mọi người như si như say đắm chìm trong diễn tấu của Yên quý phi, dường như còn có thể nghe được những thanh quanh quẩn.

      "Uyên thâm ít người hiểu, kỹ thuật tuyệt kỹ khó luyện, cầm nghệ của ái phi khiến người tán thưởng!" Long Ngự Tà tán thưởng liên tục, mặt lạnh lùng khó được lộ ra vài phần ôn nhu. " lâu nghe ái phi đánh đàn, hôm nay khúc, làm cho Trẫm như nghe được ràng khúc nhạc thần tiên! Thưởng đôi vòng ngọc lưu ly màu tím, chuỗi trân châu Nam Hải!"

      "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Yên quý phi khấu đầu tạ ơn, khi ngẩng đầu nhìn về phía Long Ngự Tà, mặt che giấu được kinh hỉ và nhu tình. Con ngươi như nước mùa thu chuyển hướng Tống Vãn Ca, lên tia sáng biết tên.

      cần đoán, Tống Vãn Ca nhắm mắt lại cũng biết , phụ nữ khiêu khích lại tới nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 26: Khiêu khích (2)


      Quả ngoài dự đoán, Yên quý phi mỉm cười, thân thiết dừng lại trước Tống Vãn Ca, thanh nhu mị kiều nhược, rất là êm tai, lại làm cho người ta đành lòng cự tuyệt.

      "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ nghe thấy muội muội dung mạo tuyệt thế, hôm nay vừa thấy quả nhiên kinh hãi cả trời. Nghe cầm nghệ của muội muội có hai trong thiên hạ, có thể so với thần khúc tiên , chẳng biết có thể chỉ giáo chút hay ?"

      "Được, nếu quý phi tỷ tỷ cất nhắc như thế, vậy muội muội nhân tiện bêu xấu. “

      Tống Vãn Ca thu lại ánh mắt, đáy mắt rất nhanh lên ánh sáng đùa cợt. Ha ha, đám người các ngươi nên phía sau tiếp phía trước tới nhà khiêu khích, nên bắt ta trước mặt mọi người bêu xấu mới cam tâm, ta đây nhân tiện toại nguyện cho các ngươi.

      "Hoàng thượng, khó được hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, quân thần cùng vui, thần thiếp cũng giấu dốt rồi, dâng lên khúc được ?" Con ngươi trong suốt, sáng như nước suối núi của Tống Vãn Ca nhìn về phía Long Ngự Tà, ánh sáng sóng sánh, thấy vậy tâm lý rung mạnh lên.

      "Chuẩn, chỉ hy vọng Ca Nhi đừng cho Trẫm thất vọng mới tốt. “ Long Ngự Tà vừa , cúi đầu nhanh chóng ở môi nàng hôn chút, tròng mắt chợt lóe lên nhu tình khiến người ta bắt kịp.

      "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp biểu diễn tuyệt đối vốn là chưa từng có, cũng giống ai, cam đoan làm cho Hoàng thượng thất vọng. “

      "Thế sao, vậy Trẫm nhân tiện thí mắt xem kỹ kinh hỉ ngoài ý muốn Ca Nhi sắp mang đến.“ Khoé miệng Long Ngự Tà lộ ra chút sung sướng cười yếu ớt, nhìn thẳng mặt Tống Vãn Ca hồi lâu, mới lưu luyến buông ra bàn tay to nắm chặt vòng eo của nàng.

      "Hoàng thượng, khúc này chỉ trời có, nhân gian khó được vài lần nghe thấy. Tuyệt đối làm tất cả mọi người trong điện thất kinh!" Bất quá chỉ có kinh hãi chứ có thích! Tống Vãn Ca thần bí cười, che đậy tròng mắt, có ý tốt cười.

      "Quý phi tỷ tỷ, có thể cho mượn phượng vĩ cầm của tỷ dùng lát hay ?"

      Tống Vãn Ca bước tới trước mặt Yên quý phi, ánh mắt thản nhiên, giọng điệu cũng thản nhiên. Hậu cung chính là cái thùng nhuộm lớn, bất kể nữ tử đạm nhã tranh chấp cỡ nào, chỉ cần tới nơi này, chung quy chậm rãi lột xác, trở nên tranh quyền đoạt thế, trở nên ái mộ hư vinh.

      Yên quý phi này là nữ tử giả bộ lãnh đạm ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải Long Ngự Tà, bề ngoài thoạt nhìn là người đạm nhã xuất trần, nhưng cũng có ngoại lệ.

      "Đương nhiên có thể, nhận được để mắt của Luyến phi muội muội, tỷ tỷ vinh hạnh.“ Yên quý phi mỉm cười đáp lại, mặt ngoài giả bộ đoan trang hào phóng, kỳ tâm lý có trăm vạn muốn đây.

      Phượng vĩ cầm này chính là ngày đó khi nàng tiến cung được phong làm quý phi, Hoàng thượng đặc biệt tặng cho nàng, từ trước đến nay được nàng xem như bảo bối có gì vượt qua, càng lại là tài sản nàng có thể khoe với các tần phi. Dù sao, Hoàng thượng rất ít có tặng phẩm, nhất là tặng phẩm xa hoa đắt tiền. Phượng vĩ cầm này là danh cầm hiếm thấy, biết có bao nhiêu trân quý.

      "Vậy muội muội ở đây tạ ơn qua tỷ tỷ trước.“ Tống Vãn Ca tự nhiên nhìn ra muốn trong mắt Yên quý phi, như thế càng hợp ý nàng.

      Ngươi càng muốn, ta càng cao hứng. Như thế này chuẩn bị phá hủy cây cầm quý của ngươi, cũng đừng oán ta, ai khiến ngươi tới khiêu khích ta?

      Đáy lòng Tống Vãn Ca cười lạnh tiếng, ngẩng đầu chống lại những khuôn mặt chờ mong, khát khao, sốt ruột, ghen ghét, hay chờ xem kịch vui, khỏi thản nhiên cười, có chút vuốt cằm, lập tức nhàng tao nhã vào giữa điện.

      Khuynh thân ngồi ngay ngắn trước phượng vĩ cầm, Tống Vãn Ca cúi đầu thầm hít sâu hơi, lập tức ngẩng đầu lần nữa hướng mọi người phát ra nụ cười thản nhiên từ nội tâm, cười giống như hoa đào rơi xuống, giống như cầu vồng ban ngày, giống như phù dung nở hoa, đúng là hình dáng chiếu sáng, tuyệt mỹ đến cực điểm. Chỉ là cái tươi cười, mọi người trong điện khuynh đảo mảng lớn.

      Con ngươi lạnh lẽo nguy hiểm của Long Ngự Tà nheo lại, ánh sáng sâu sắc khoá chặt cười đến khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, trong mắt kiềm chế mây đen rậm rạp cùng cuồng phong bạo vũ, trong lồng ngực ngừng la hét muốn phun mạnh ra tức giận và điên cuồng tận trời.

      Nữ tử đáng chết! Sau này cho phép đối với người khác cười! Tươi cười của nàng chỉ thuộc về Trẫm!

      Tống Vãn Ca đương nhiên biết mỹ nhân cười uy lực lớn cỡ nào, nhưng nàng cũng chẳng muốn để ý. Đàn ông mà, có mấy người thích sắc đẹp? Người đàn ông có thể ngồi mà trong lòng loạn, đời này chỉ sợ sớm tuyệt chủng rồi.

      Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, trong ánh mắt si mê chờ mong của mọi người, đôi tay thanh tú của Tống Vãn Ca uyển chuyển lướt qua dây đàn, động tác thành thạo duyên dáng, nhưng tấu ra phải tiếng đàn du dương uyển chuyển, êm tai dễ nghe, mà là...

      Đáy mắt Tống Vãn Ca tràn đầy ý cười đùa, trận rồi lại trận thanh huyên náo giống như cắt qua chảo sắt từ đầu ngón tay nàng truyền đến, đâm màng nhĩ người khác, rung động phổi người, người chết nghe xong cũng hoàn hồn mà tỉnh lại.

      Mọi người ở đây nhất thời như ở trong mộng tỉnh lại, khóe miệng co quắp co quắp, trán nổi đầy đường đen, phun ra thức ăn trong miệng, kinh sợ che cái lỗ tai...

      Mà đám hậu cung tần phi kia cũng vội vàng che lỗ tai, còn quên lộ ra vẻ mặt cười nhìn có chút hả hê, trong nụ cười mang theo tràn đầy hèn mọn, trào phúng, khinh thường, cùng với oán hận, ác độc.

      Đối với phản ứng của mọi người, Tống Vãn Ca lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn, vẫn như trước lung tung gảy dây đàn, tạp trước nay chưa có giống như thanh ma quỷ lọt vào trong đầu những người ngồi, để cho bọn họ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nét mặt và ánh mắt khổ nổi, hận thể miệng sùi bọt mép, chết ngất cho rồi.

      Nhìn vẻ mắt đau đớn còn hơn chết , thể chịu đựng được của mọi người, Tống Vãn Ca nghẹn cười đến mức lòng, dạ dày và bụng đều đau, phỏng chừng cách nội thương xa lắm.

      Nhìn trộm ác ma khí phách uy nghi ngồi ghế chủ, thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giống như nghe đến tạp đập bể nồi đập bể chảo này, trong tròng mắt lệ loé lên ánh sáng khó lường.

      Tầm mắt dời xuống, thân thể Tống Vãn Ca khỏi run rẩy. Ác ma bạo quân kia lại dùng tay che kín lỗ tai Trần nhi, ngăn cản thanh ma quỷ chói tai này. ... từ lúc nào trở nên tốt như vậy rồi?

      Trong lòng Tống Vãn Ca nhất thời trở nên phức tạp, suy nghĩ sâu xa, có chút hoảng hốt, tâm tư của bạo quân ác ma này vì sao khó có thể đoán được như vậy? Khó có thể cân nhắc như vậy?

      Xúc động lắc đầu, Tống Vãn Ca dùng chút sức ở ngón tay, chỉ nghe ‘phựt’ tiếng, dây đàn bị đứt. Nhíu nhíu mày, nhìn, tiếp tục diễn tấu. ‘Phựt’ ‘phựt’, dây đàn thứ hai rồi thứ ba cũng đút đoạn, cho đến khi còn sợ dây đàn nào, Tống Vãn Ca mới thể dừng lại.

      thầm nhàng để xuống những ngón tay có chút tê dại, Tống Vãn Ca ưu nhã đứng dậy, bước chân thành, nhàng cười yếu ớt, từng bước về phía ác ma ở chỗ ghế chủ vẻ mặt tà cười nhìn về phía mình.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 27: Khiêu khích (3)


      "Hoàng thượng, kinh hỉ này ngài có hài lòng ?" Mắt Tống Vãn Ca chớp , cười như cười hỏi câu.

      "Ca Nhi, cho trẫm xem tay chút, có bị thương ?" Con ngươi đen thâm sâu phát sáng của Long Ngự Tà híp lại rồi mị, đáp mà hỏi ngược lại. Lập tức kéo hai tay Tống Vãn Ca, chứng kiến mười ngón tay nổi lên chút sưng đỏ, trong mắt rất nhanh lên chút ánh sáng biết tên, giống như đau sủng, lại vừa giống như tức giận. Ra sức diễn tấu như vậy làm chi? Đầu ngón tay cũng sưng lên, khẳng định là rất đau?

      Long Ngự Tà nhàng vuốt ve ngón tay ngọc xanh miết của Tống Vãn Ca, động tác êm ái thương tiếc giống như gió lướt qua, cả người phát ra khí tức cũng khác biệt lớn so với dĩ vãng, ít phần tà lệ, hàn cùng điên cuồng lúc trước, Nhiều thêm vài phần sủng nịch cùng ôn nhu, nhân tiện ngay cả trán cũng tràn đầy muôn vàn nhu tình, vạn ý ngọt ngào, tiếng lại càng ôn nhu trước nay chưa từng có, giống như tình nhân nỉ non với nhau.

      Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm gần trong gang tác của Long Ngự Tà, trong con ngươi long lanh phát sáng của , còn thấy tà nịnh ngoan của ngày thường, chỉ có nhu tình ngừng chảy. ở trước mắt, trong khoé mắt tràn đầy che chở và sủng nịch, khóe miệng mở ra hình độ cung cũng hoàn mỹ, tươi cười khiến nàng liên tưởng đến ánh sáng mặt trời ấm áp vào mùa đông, cảnh tượng ấm áp thâm tình như thế, chỉ sợ bất cứ phụ nữ nào thấy, đều bất tri bất giác hãm sâu trong đó.

      Bất quá, Tống Vãn Ca ở trong nhóm phụ nữ đó, chỉ thầm cười lạnh tiếng, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đáy mắt hề có si mê và quyến luyến.

      Nàng bị biểu ôn nhu giả dối của bạo quân ác ma này lừa gạt đâu, lòng có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu tàn khốc, có bao nhiêu vô tình, nàng sớm chứng kiến qua.

      Ác ma giờ phút này như thế ôn nhu thâm tình đối với chính mình, ở trong mắt người khác xem ra, là vô hạn vinh quang cùng sủng ái, ai có thể biết có ý tốt cùng với bụng dạ khó lường?

      cố ý muốn đem mình đổ lên đầu ngọn sóng gió (đứng mũi chịu sào), làm cho mình trở thành bia ngắm của đám nữ tử trong hậu cung, trở thành người đứng đầu bị bọn họ đả kích cùng bức bách. càng ở trước mặt chúng tần phi biểu ra sủng ái cùng thương với mình, lại càng có thể khiến cho bọn họ oán hận ghen ghét, làm cho mình bốn bề đều có địch, nguy cơ trùng điệp.

      quả nhiên là ác ma lạnh lùng vô tình! mình hành hạ nhục nhã mình còn ngại đủ, lại tìm đến đám nữ tử hậu cung tâm cơ hiểm ác thủ đoạn vô số tới đối phó chính mình. muốn đưa mình vào chỗ chết như vậy sao? Vậy vì sao tự mình ra tay? Như vậy chẳng phải là càng trực tiếp cũng càng dứt khoát hơn sao?

      Hay là, cảm thấy tự tay giết mình tổn hại long uy? Hoặc là muốn ô uế tay ?

      "Nước mắt cá sấu!" Tống Vãn Ca lắc đầu, muốn tiếp tục nghĩ. Cắn răng lạnh lùng phun ra bốn chữ, lập tức dùng sức rút hai tay của mình về. Nàng cảm thấy nơi có ác ma này, nàng chung quy đều cảm giác áp lực cũng mệt, bất kể là người hay trái tim, bởi vì nàng chung quy khống chế được nghiền ngẫm dụng tâm hiểm ác của , mỗi lần nghiền ngẫm, chán ghét và thống hận lại càng sâu sắc hơn.

      Long Ngự Tà tự nhiên hiểu lòng của nàng, biết nàng bình tĩnh vốn là đem chính mình hận đến chịu đựng nổi, miệng mở ra cuối cùng ngậm lại, cũng muốn giải thích cái gì. Nàng nghĩ như thế nào có quan hệ gì với đâu? chỉ cần biết rằng nàng vĩnh viễn đều là vật chơi đùa của mình, vĩnh viễn đều là Luyến phi của mình là đủ rồi.

      Kỳ , ngay cả chính cũng biết tâm lý của mình đến cùng là muốn như thế nào. Ở trước mặt nàng biểu ôn nhu cùng sủng nịch ra ngoài, cũng thể phân ra rốt cuộc có mấy phần là tâm, có mấy phần là giả ý. Nhưng thể phủ nhận, ở trước mặt chúng tần phi đối với nàng ôn nhu sủng ái như thế, quả có chút có ý tốt.

      sai, chính là cố ý muốn khơi mào oán hận cùng ghen ghét của đám tần phi, sau đó khoanh tay đứng nhìn ở bên, mắt lạnh nhìn nàng bị đám phụ nữ ái mộ hư vinh kia xa lánh cùng hãm hại. Tâm tình sung sướng, có lẽ có lòng kéo nàng tay. Tâm tình tốt, lửa cháy đổ thêm dầu, trợ giúp cũng chẳng có gì lạ.

      "Ca Nhi, nàng mới vừa rồi diễn tấu đúng là ngàn năm khúc, rung động lòng người!" Long Ngự Tà cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở ra tươi cười ôn nhu sủng nịch như cũ. Tay khẽ vuốt hai gò má nhẵn nhụi bóng loáng của Tống Vãn Ca, lập tức hướng những vương công đại thần chậm chạp trì hoãn hỏi, "Các vị ái khanh, nghĩ như thế nào?"

      "Ha ha, dễ nghe, dễ nghe, cầm nghệ của Luyến phi nương nương quả giống bình thường!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay may mắn nghe được tiếng đàn của Luyến phi nương nương, thần chỉ sợ khó quên được. “

      "Kỹ thuật đánh đàn của Luyến phi nương nương là thế gian hiếm có, rung động lòng người!" Ôi, há chỉ là rung động lòng người thôi sao, chỉ sợ ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị rung động rồi, còn kém có tổn thương gân cốt thôi.

      Văn võ đại thần trong điện cho dù đáy lòng có mọi cách oán giận cùng khổ sở, cũng dám biểu trước mặt Hoàng thượng. Hơn nữa mới vừa rồi xem thái độ Hoàng thượng đối với Luyến phi nương nương, chỉ sợ Hoàng thượng đối với vị danh xưng ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ là Luyến phi nương nương, chỉ sủng ái hai điểm, bọn họ vuốt mông ngựa (tâng bốc, nịnh hót) còn ngại kịp, ở đâu còn dám dễ dàng đắc tội Luyến phi nương nương đây?

      Những người này đúng là vuốt mông ngựa, lời tâng bốc nịnh hót là thuận miệng, ngay cả hai tròng mắt cũng chớp chút, dối trá đến cực điểm!

      Tống Vãn Ca khinh thường bĩu môi, đáy lòng tất nhiên là trăm vạn khinh bỉ bọn họ. Bất quá, xu nịnh tâng bốc từ xưa có, nàng cũng trông nom được, càng xen vào.

      "Hoàng thượng, phượng vĩ cầm của thần thiếp bị Luyến phi muội muội phá huỷ toàn bộ, chuyện này phải làm thế nào cho phải?" Yên quý phi thừa dịp trong điện an tĩnh lại, vội vàng bắt được cơ hội , khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy thương tiếc cùng ai oán, trong mắt sớm bị tầng hơi nước bịt kín.

      "Quý phi tỷ tỷ cần lo lắng, muội muội chắc chắn mời thợ thủ công sửa cầm lại cho tốt, khôi phục như lúc ban đầu. “ Tống Vãn Ca nghiêng mắt nhìn Yên quý phi, vân đạm phong khinh , dường như phá hủy cây cầm bảo bối quý của nàng ta chỉ là việc bình thường mà thôi, căn bản nên để ở trong lòng.

      "Luyến phi muội muội nhàng, muội cũng biết phượng vĩ cầm này đối với ta mà có bao nhiêu trân quý, lại có bao nhiêu bảo bối?" Yên quý phi mắt ngậm oán hận, giọng điệu hung hăng, dung nhan xinh xắn do tức giận lớn mà có chút vặn vẹo, dáng vẻ này so với vừa rồi đối mặt Long Ngự Tà, hoàn toàn như thay đổi cả người. "Phá hủy gì đó, muội làm sao tu bổ được, nó có thể giống như cái ban đầu sao?"

      "Được rồi, bất quá chỉ là cây cầm mà thôi, có gì đáng giá tranh luận. “ Long Ngự Tà mặt mang bực mình nhíu mày, "Cùng lắm , trẫm tặng nàng cây cầm khác.“

      "Nhưng, Hoàng thượng... “ Yên quý phi còn chưa dứt lời, bị Long Ngự Tà phất tay cắt đứt.

      "Ái phi cần nhiều lời, cứ như vậy . “ Giọng điệu của Long Ngự Tà mất mấy phần độ ấm, sắc mặt trong nháy mắt trầm ít. "Nàng trước tiên lui xuống . “

      "Vâng, thần thiếp cáo lui. “ Yên quý phi cam lòng lui về tại chỗ ngồi xuống, quay đầu đối diện Vũ phi vẻ mặt tươi cười nhìn có chút hả hê, cùng với chưa xem đủ trò hay, tức giận đến suýt nữa ném chén trà cùng mâm trái cây trước mặt, tâm trạng đối với Tống Vãn Ca oán hận cùng ghen ghét lại càng gia tăng.

      Mà chúng tần phi thấy Vũ phi và Yên quý phi luôn luôn được sủng ái nhất liên tiếp bại dưới tay Tống Vãn Ca kinh ngạc, chết cũng dám tiến lên khiêu khích, chỉ là tự đem hết tất cả kỹ xảo của mình ra biểu diễn trước mặt Long Ngự Tà, muốn giành được niềm vui của Long Ngự Tà.

      Bất quá, con cua chung quy vẫn có người có dũng khí ăn.

      Bảy tám màn biểu diễn trôi qua, chỉ còn lại nữ tử bước vào giữa điện, có vẻ là cung phi cấp bậc mỹ nhân. Chỉ thấy nàng ta cầm bút lông múa vẽ, dào dạt vẩy vẩy, bao lâu hoàn thành bức tranh vẩy mực (vẩy mực lên giấy tạo thành hình), nét vẻ tinh tế tỉ mỉ, ý cảnh cũng có chút tầm thường, vừa nhìn biết là người vẽ lành nghề.

      Được Hoàng thượng tán thưởng, vị mỹ nhân kia lại mặt mày hớn hở đến đây khiêu khích, ngạo khí mười phần.

      Tống Vãn Ca ‘thịnh tình thể chối từ’, nhân tiện có bút mực và trang giấy của nàng ta cũng bắt đầu vẽ tranh. Đầu tiên là vẽ con phượng hoàng rơi xuống giãy dụa trong rãnh nước, tiếp theo ở bên cạnh vẽ hai con gà con đáng , vui sướng mổ thóc ăn

      Khi Tống Vãn Ca làm tốt bức tranh ra ở trước mặt mọi người trong điện, lập tức đưa tới trận trận cười trộm, cùng với thấp giọng bàn tán.

      Rất ràng, tất cả mọi người đều hiểu Luyến phi nương nương này là ám chỉ vị mỹ nhân kia, ngày nếu nàng ta mất xu thế, vậy đó con phượng hoàng rơi xuống nước, ngay cả con gà con cũng bằng. Bây giờ vinh sủng nhất thời, cứ việc kiêu ngạo được rồi.

      Vị mỹ nhân kia trước mặt mọi người bị Tống Vãn Ca nhục nhã, nhưng thấy Hoàng thượng căn bản có ý muốn xen vào, cũng chỉ có thể phẫn hận lui xuống.

      Long Ngự Tà định thần nhàn nhã nhìn tất cả, cảm thấy của đáng và thú vị đến cực điểm.

      dường như càng ngày càng thích nàng rồi đây!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 28: Hoàng phi (1)
      "Tỷ tỷ!" Tống Vãn Ca vừa mới tới trước mặt Long Ngự Tà, nghe được Nguyệt Vãn Trần giòn giã gọi nàng câu, trong tiếng trẻ con chứa dày đặc ủy khuất cùng bất mãn.

      "Sao vậy, Trần nhi?" Tống Vãn Ca vuốt đầu của nó, trìu mến thương hỏi.

      "Tỷ tỷ, luôn cướp đồ của đệ, đệ muốn ăn cái gì lại cướp cái đó.“ Nguyệt Vãn Trần khuôn mặt nhắn tròn trịa, thở hỗn hển vươn tay chỉ hướng Long Ngự Tà thản nhiên như . " đem toàn bộ bánh gạo nếp[1] mà đệ thích ăn nhất cầm , cái cũng để lại. “

      Tống Vãn Ca nghe vậy sửng sốt chút, hồi lâu mới bĩu môi phát ra hai chữ: "Ấu trĩ!"

      "Trần nhi, vậy đệ ăn no chưa? Có còn đói bụng ?" Tống Vãn Ca vừa , lại muốn ôm Nguyệt Vãn Trần đến bên người mình, lại bị bàn tay to của Long Ngự Tà vung lên ngăn cách.

      "Nàng yên tâm, tiểu quỷ này đói chết được đâu. “ Long Ngự Tà phen kéo Tống Vãn Ca qua, kỳ quái lầm bầm. Lập tức dùng ánh mắt nghiêm khác trừng Nguyệt Vãn Trần vểnh cái miệng nhắn, thanh lạnh lùng , "Ngoan ngoãn ở bên ăn bánh gạo nếp , còn ầm ĩ ném ngươi ra khỏi đại điện!"

      Dứt lời, Long Ngự Tà tiện tay ném vài cái bánh gạo nếp đến cái đĩa trước mặt Nguyệt Vãn Trần.

      "Từ từ ăn, chỉ có mấy cái này, ăn xong rồi đừng hy vọng Trẫm cho ngươi!"

      Long Ngự Tà vừa vừa đem cái dĩa lớn đựng đầy bánh gạo nếp chuyển khá xa, mặt mang theo dáng vẻ sợ bị người giành đồ.

      "Chung quy cũng là làm khó dễ con nít, cảm thấy tổn hại long uy của ngài sao?" Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn thẳng Long Ngự Tà, khóe miệng nở ra nụ cười tươi trào phúng khinh thường. Tranh thức ăn với đứa bé, khó tưởng tượng bạo quân ác ma trong mắt nàng cũng có hành vi ấu trĩ như vậy.

      "Ca Nhi, nàng hôm nay mang đến kinh hỉ cho Trẫm đúng là ít.“ Long Ngự Tà giống như có nghe đến lời của nàng, nhướng mày . “Trẫm phát nàng càng ngày càng đáng rồi!"

      "Nhưng thần thiếp lại phát ngài càng ngày càng đáng hận!" Tống Vãn Ca ôn nhu , lại có chút hàm xúc ý nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt tuyệt mỹ mặc dù mang theo tươi cười, nhưng hận ý trong đôi mắt xinh đẹp cứ lướt qua sóng rồi sóng.

      " thương hận, Ca Nhi vốn là Trẫm rồi. “ Long Ngự Tà nhướng mày rồi lại hạ xuống, đưa tay cầm lấy cằm của Tống Vãn Ca, khí tức mập mờ ấm áp đều phun vào hai gò má của nàng.

      "Ngươi!... “ Chưa từng thấy người vô sỉ như vậy!

      Tống Vãn Ca mặt lạnh giận dữ trừng mắt liếc cái, quay đầu hề để ý tới , hứng thú nhìn đám hậu cung phi tần ra sức biểu diễn ở giữa điện.

      Màn đêm buông xuống, khi tiệc rượu tiến hành được nửa, ngoài điện bỗng dưng truyền đến tiếng thông báo the thé chói tai của thái giám.

      "Hoàng quý phi nương nương giá lâm!"

      Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người ngồi đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện.

      Chốc lạt, lờ mờ nghe được thanh dễ nghe của ngọc bội rung động, nữ tử mặc áo trắng như tuyết bước chân xiêu vẹo vào trong điện. Vừa ra màn, bắt được ánh mắt mọi người.

      Da nàng nõn nà mặt như bạch ngọc, mày đen đậm, răng như hồ tê[2], cổ như tù tề[3], tay mềm như lá non, tần thủ[4] mày ngài, cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp trông mong, như mỹ nhân mặc áo xanh ở quế cung lạc xuống trần gian, lại vừa giống như long nữ ở đông hải nổi lên mặt nước. Tăng phân quá dài, giảm phân quá ngắn, đánh phấn rất trắng, tô son quá đỏ, thanh nhã tuyệt luân, như người trời.

      "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Nàng kia dáng vẻ muôn vàn tiêu sái đến trước mặt Long Ngự Tà, nhàng cúi người hành lễ, nhất cử nhất động cũng hoàn mỹ đến kích thích lòng người.

      "Tuyết Nhi, sức khỏe nàng tốt, sao còn xuống giường lại?" Long Ngự Tà buông Tống Vãn Ca ra, vội vàng đứng dậy đỡ nàng kia lên. “Có uống thuốc chưa? Đầu còn choáng ?"

      Tiếng của Long Ngự Tà vừa nhàng vừa dịu dàng, giống như sợ lớn chút làm nàng sợ. Nhu tình và thương trong tròng mắt lên ràng, cũng thâm dày, tươi cười mặt rất ấm áp, cũng là phát ra từ nội tâm.

      Trong lòng Tống Vãn Ca thầm kinh ngạc thôi, nữ tử này rốt cuộc là ai? Lại có thể làm cho bạo quân ác ma kia đối với nàng ta thương tiếc ôn nhu đến vậy? Quả thực rất khiến nàng khó tin rồi.

      Tống Vãn Ca tự động thối lui đến bên, lần nữa dấu vết lẳng lặng đánh giá nàng ta. Nhìn xa xinh đẹp như tiên, nhìn gần càng lại xinh đẹp hơn tiên.

      đôi chân mày giống như chau lại chau, đôi mắt chứa vui mừng như có như . Hai má lúm đồng tiền ưu sầu, kiều mang bệnh. Có chút nước mắt, có chút thở gấp. Nhã nhặn lịch giống như đoá hoa kiều soi mình trong nước, hành động như cây liễu yếu đuối trước gió. Tóc dài bay phất phơ vô định.

      Dáng vẻ ốm yếu suy nhược chỉ sợ bệnh hơn cả Lâm muội muội, làm cho người ta thương tiếc đau lòng đến tận xương tủy, cũng khó trách ngay cả Long Ngự Tà bạo quân ác ma như vậy ở trước mặt nàng ta cũng trở thành ngón tay mềm mại.

      Tống Vãn Ca thể thừa nhận, nữ tử này vốn là người xinh đẹp nhất nàng từ lúc chào đời đến nay gặp qua, cũng làm cho nàng thương tiếc nhất. Đương nhiên rồi, nét đẹp của nàng ta còn hơn cả Công chúa Khuynh Thành danh xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ - Nguyệt Vãn Ca, nhưng phần nhu nhược uyển chuyển băng mỹ nhân như Nguyệt Vãn Ca thể có.

      "Hoàng thượng, sức khỏe thần thiếp tốt rất nhiều, thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng quan tâm!" Ánh mắt nàng ôn nhu, nhìn Long Ngự Tà , tiếng giống như vàng oanh xuất cốc, thanh thuý êm tai.

      "Vậy là tốt rồi, thân thể nhu nhược của nàng luôn làm cho Trẫm lo lắng.” Long Ngự Tà ôm nàng vào trong lòng mình, ánh mắt sủng nịch ôn nhu vẫn dừng lại người nàng, dường như trong mắt chỉ có thể nhìn nàng.

      Tâm tư Tống Vãn Ca có chút phức tạp liếc mắt Long Ngự Tà cái, xoay mặt nhìn về phía mọi người trong điện. Chỉ thấy những tần phi này có chỗ nào mà phải là vô cùng hâm mộ với ghen ghét nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Long Ngự Tà, bất giác cười lạnh lắc đầu.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Bánh gạo nếp: Hán Việt là nhu mễ cao, còn tiếng là glutinous rice cake, vỏ ngoài hơi dính, được làm từ gạo nếp và đường...

      [2]Hồ tê: tớ lầm có nghĩa là răng như những hạt bầu =.= nếu ko phải các bạn thông cảm.

      [3]Tù tề: con sâu gỗ, sắc nó trắng nõn cho nên ví với cổ phụ nữ.

      [4]Tần thủ: trán rộng mà vuông

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 29: Hoàng quý phi (2)
      ghen tỵ đến đỏ mắt, mặt nổi gân, trong khí dày đặc vị dấm chua, mà hai người ngồi ghế chủ vẫn nhu tình thân thiết, ngươi nùng (nùng trong nùng tình mật ý) ta nùng, tình cảm quá mức, giống như chung quanh tất cả đều tồn tại.

      Tống Vãn Ca thờ ơ lạnh nhạt tất cả, nhưng ra cái lỗ tai có nhàn rỗi, nàng từ những tiếng bàn tán xôn xao của các vị đại thần và phi tử, hiểu ít tin tức về vị nử tử áo trắng này.

      ra nàng kia tên là Phong Linh Tuyết, vốn là muội muội ruột của Phong Thanh Dương - Thừa tướng Long Đằng quốc, năm nay được mười lăm cái xuân xanh, ba năm trước được Long Ngự Tà sắc phong thành hoàng quý phi. Hoàng quý phi, áp đảo bốn vị phi tử quý, thục, đức, hiền, tôn quý hiển hách gần với hoàng hậu. Trước mắt, Long Ngự Tà chưa lập hoàng hậu, cho nên hoàng quý phi tự nhiên là có điạ vị cao nhất trong hậu cung, cũng là nữ tử tôn quý nhất.

      Phong Linh Tuyết này là thanh mai trúc mã của Long Ngự Tà, hai người từ lớn lên cùng chỗ, cũng khó trách cảm tình tốt như vậy. Nghe Long Ngự Tà còn vì nàng ấy đặc biệt xây cung điện, lấy tên của nàng ấy để đặt tên, gọi là Linh Tuyết cung. Mà Long Ngự Tà đối với vị hoàng quý phi nương nương này cũng là ba nghìn sủng ái lên người, gần như là ngàn y trăm thuận, có cầu nhất định đồng ý, bảo vệ nàng ấy ngay cả giọt nước cũng lọt. Nghe Linh Tuyết cung của nàng ấy từ trong ra ngoài đều có thị vệ võ công cao cường canh giữ, hơn nữa có lệnh của Long Ngự Tà, bất luận kẻ nào cũng được tự tiện bước vào, trái lệnh phải rơi đầu. Long Ngự Tà còn cho nàng ấy quyền lợi tiền trảm hậu tấu.

      Tổng hợp đủ loại, cho nên những nữ tử trong hậu cung này dù có ghen ghét oán hận nàng ấy, cũng có người dám trêu vào. Mặc dù muốn gây phiền toái cho nàng ấy, cũng vào được Linh Tuyết cung của nàng ấy làm gì được? Hơn nữa, Long Ngự Tà cấp cho nàng ấy quyền lợi tiền trảm hậu tấu cũng phải là chơi.

      Còn có, nghe vị hoàng phi nương nương này có tiếng ca như hoàng xuất cốc, dư còn văng vẳng bên tai, có thể so với tiếng trời. Long Đằng quốc có bốn tuyệt, tiếng ca của Hoàng quý phi, điệu múa của Vũ phi, tiếng đàn của Yên quý phi, tranh hoạ của Ngọc mỹ nhân, tiếng ca của Hoàng quý phi xếp hạng đầu trong bốn tuyệt, có thể thấy được đốm (ý là nổi bật hơn hẳn).

      Bất quá, vị Hoàng quý phi nương nương này từ thể chất suy nhược, dường như là bởi vì trái tim tốt lắm, thể mừng rỡ cũng thể quá buồn, tóm lại chính là tâm tình thể dao động quá lớn. Nếu như quá mức kích động, hô hấp dồn dập thậm chí ngất .

      Haiz, quả thực là người đẹp ốm yếu!

      Tống Vãn Ca thầm cảm thán tiếng, nghĩ tới bệnh trạng của Phong Linh Tuyết là giống như bệnh tim bẩm sinh theo y học đại. Loại bệnh này dễ trị, vốn là cái tật, nhất là với y học cổ đại chưa phát triển, tính mạng đáng lo lắng.

      "Hoàng thượng, ca ca thần thiếp bao giờ mới có thể trở về? Huynh ấy rời hơn nửa năm rồi.“ Phong Linh Tuyết khẽ tựa vào lòng Long Ngự Tà, yếu ớt , cử động thân mật này lại kích thích tới đám tần phi ghen ghét đỏ mắt dưới kia.

      Tống Vãn Ca dường như có thể nghe được thanh của đôi tay trắng như phấn nắm chặt lại, răng trắng cũng cắn kẽo kẹt, khóe miệng bất giác nở ra nụ cười lạnh, hàm xúc ý châm chọc mười phần. A, vì bạo quân ác ma kia ghen tuông, lại tranh được sao? Có thể thắng chắc sao? Hậu cung của có nhiều nữ tử như vậy, cho dù có ba nghìn, ít nhất cũng được vài trăm, nếu đều ăn hết dấm chua của mỗi người đàn bà, sớm muộn bị dấm chua xót chết.

      Mấy nữ tử này, lúc nào mới có thể nhận bi ai của phụ nữ trong hậu cung đây?!

      "Tuyết Nhi, đừng lo lắng, tướng phụ hẳn là rất nhanh về nước, huynh ấy mau chóng trở về tham gia tiệc rượu này.“ Long Ngự Tà hôn cái trán trơn bóng của Phong Linh Tuyết, giọng trấn an . "Nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được rồi, miễn cho tướng phụ trở về còn tưởng rằng Trẫm ức hiếp Tuyết Nhi.“

      "Hoàng thượng làm sao lại ức hiếp Tuyết Nhi, Hoàng thượng thương Tuyết Nhi cũng còn kịp đây, có phải hay ?" Đôi mắt phát sáng long lanh như nước của Phong Linh Tuyết dừng ở Long Ngự Tà, sóng sánh di chuyển, trong suốt tình, giống như vừa kiều vừa quở trách, lại giống như vừa xấu hổ vừa khiếp sợ, động lòng người nên lời.

      "Ha ha, đương nhiên rồi, trẫm làm sao lại ức hiếp Tuyết Nhi được.“ Nhu tình trán Long Ngự Tà càng sâu, khỏi nắm chặt lực trong tay, ôm Phong Linh Tuyết càng chặt hơn.

      Thấy thế, Tống Vãn Ca thầm giễu cợt tiếng, chẳng muốn tiếp tục nhìn hai người bọn họ nhu tình mật ý, tay cầm vài cái bánh gạo nếp, chuẩn bị đưa qua cho Trần nhi của nàng.

      "Lớn mật! Ai cho phép nàng di chuyển bánh gạo nếp của Trẫm?" Long Ngự Tà mạnh mẽ quát khẽ tiếng, dọa Tống Vãn Ca giật mình. "Còn buông xuống cho Trẫm!"

      "Ngài đâu có ăn!" Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, nhưng vẫn buông xuống bánh gạo nếp trong tay, ngẩng đầu mặt lạnh trừng Long Ngự Tà, hận thể tới hung hăng đá mấy cái.

      "Ai Trẫm ăn?!" Long Ngự Tà nhướng mày rồi hạ xuống, tiếp, "Cho dù Trẫm ăn, tình nguyện ném xuống cũng cấp cho tiểu quỷ đó!"

      "Ngươi!!" Tống Vãn Ca tức giận đến mặt cũng đỏ, nhưng lại thể làm gì , chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn .

      "Tuyết Nhi, đến đây, thử xem xem, bánh gạo nếp này mùi vị rất tệ.“ Long Ngự Tà nhìn Tống Vãn Ca tức giận, nhìn vẻ mặt phẫn hận thể át lại thể nhẫn, tâm tình của ngược lại tốt lên trước nay chưa từng có. Cầm lấy cái bánh gạo nếp, bẻ miếng đưa tới bên miệng Phong Linh Tuyết.

      "Uh, quả tồi.“ Phong Linh Tuyết ăn bánh gạo nếp, cười yếu ớt khen. "Hoàng thượng, vị này chính là Luyến phi muội muội sắc phong trước đó lâu phải .“ Vừa , đôi mắt sáng như nước mùa thu chuyển hướng Tống Vãn Ca, dấu vết đánh giá nàng phen.

      Long Ngự Tà gật đầu từ chối cho ý kiến, vẫn chưa gì.

      "Luyến phi muội muội diện mạo xinh đẹp, hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.“ Phong Linh Tuyết thu hồi tầm mắt đánh giá, cười cười thản nhiên tán thưởng.

      "Hoàng quý phi tỷ tỷ quá khen.“ Tống Vãn Ca mặt chút thay đổi nhìn nàng ta cái, thản nhiên . "Dung mạo của tỷ tỷ mới là chân chính phương hoa tuyệt đại, ai có thể so bì.“

      "Ha ha, muội muội thực khéo .“ Tươi cười ở khoé miệng Phong Linh Tuyết càng thêm vui vẻ. "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ đối với muội mới gặp như quen, rất thích muội. Muội muội ngày sau rảnh rỗi, có thể thường xuyên đến Linh Tuyết cung của ta tìm ta chuyện phiếm.“

      "Hoàng quý phi tỷ tỷ nâng đỡ rồi.“ Khoé môi Tống Vãn Ca khẽ nhếch, miễn cưỡng đưa ra vẻ cười yếu ớt, cũng muốn nhiều với nàng ta. Nàng chán ghét thống hận bạo quân ác ma kia, cho nên, nữ tử của tự nhiên nàng cũng muốn gặp. Ai biết bọn họ có bụng dạ khó lường, tâm hoài bất quỹ (có dụng tâm riêng) giống như bạo quân ác ma kia !

      "Muội muội dường như quá thích tỷ tỷ đây!" Phong Linh Tuyết yếu ớt nhìn chằm chằm Tống Vãn Ca, trong mắt có đủ loại buồn bực, muôn vàn oán, giống như bông tuyết trong ngày đông nhất tề bay về phía nàng, làm cho Tống Vãn Ca nhất thời biết làm thế nào.

      Chính vào tình thế xấu hổ này, Vũ phi đột nhiên cầm ly rượu tới.

      "Hoàng quý phi tỷ tỷ, nhìn thấy sức khỏe tỷ được tốt, muội muội rất vui vẻ.“ Vũ phi e lệ nhìn Long Ngự Tà liếc mắt cái, lập tức chuyển hướng Phong Linh Tuyết, mặt lộ vẻ tươi cười vừa kiều vừa mị. "Hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội biết tỷ thể uống rượu, tất nhiên là thể miễn cưỡng, muội muội kính trước.“ Vừa , ly rượu đều bị nàng ta uống xong.

      "Ha ha, tỷ tỷ tạ ơn quan tâm và thông cảm của Vũ phi muội muội. Chỉ là thân thể nhu nhược này của tỷ tỷ, Vũ phi muội muội chê cười là tốt rồi.“ Phong Linh Tuyết vừa , lại nhích vào trong lòng Long Ngự Tà.

      "Sao lại thế được, muội muội ở đâu dám chê cười hoàng quý phi tỷ tỷ chứ.“ Tròng mắt Vũ phi loé loé, chợt thay bằng vẻ mặt lấy lòng tươi cười , "Hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội hơn nửa năm chưa nghe thấy thanh tự nhiên của tỷ tỷ rồi, tưởng niệm! Hôm nay lễ trung thu, ngày tốt cảnh đẹp, tỷ tỷ có thể xướng khúc, cho tai của muội muội được ăn no ?"

      "Cái này..." Phong Linh Tuyết vừa mới mở miệng, được Long Ngự Tà ngăn lại.

      "Tuyết Nhi thân thể yếu đuối, ca hát chẳng phải mệt nhọc sao? Hay là miễn ."

      Nghe vậy, sắc mặt Vũ phi tương đối khó coi, vừa đố kị vừa hận, nhưng dám phát. Tống Vãn Ca ở bên nhìn, cười thầm thôi. Cười nữ tử này biết tự lượng sức mình, cũng cười nữ tử này tự cho là đúng.

      Thương đánh ra đầu chim, nữ tử này lại nhiều lần khiêu khích, sao lại thông minh hơn chút nào?

      "Hoàng thượng, ca khúc sao." Phong Linh Tuyết nắm tay áo Long Ngự Tà lắc lắc, dáng vẻ vừa kiều mị vừa trách cứ đáng động lòng người, "Để Tuyết Nhi xướng khúc, có được hay ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :