1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 20: Nhu tình


      Trời mùa thu mang theo thanh lá rụng, sáng sớm như giọt sương mới mẻ. Bầu trời tỏa ra chói lọi nhu hòa, vừa sáng tỏ cũng vừa mờ mịt. Cuối thu khí sảng, bầu trời trong xanh, nhiễm hạt bụi, trong suốt như được nước rửa qua, chút tạp chất. Mây bay về phía chân trời, nhiều đám mây màu, biến ảo đủ vẻ.

      Khí trời tốt như thế, lây cả sang tâm tình Tống Vãn Ca, làm cho nàng cảm thấy trong lòng bình tĩnh như nước, hơn nữa trong sáng thoải mái ít, xúc động cùng phẫn nộ tích tụ dưới đáy lòng nhiều ngày nay dường như tiêu tán hết.

      Đình viện trong Tuyết Dục cung, bầu bạn trăng thanh gió mát, Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần vui vẻ thả diều.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, diều hâu của Trần nhi bay được cao quá!" Nguyệt Vãn Trần vừa chạy trốn, vừa hưng phấn kêu.

      "Uh, Trần nhi giỏi nhất rồi, diều còn bay cao hơn tỷ tỷ. “ Tống Vãn Ca theo phía sau nó, mỉm cười ngọt ngào, trong tay vẫn còn cuộn chỉ chưa phóng ra hết, cố ý làm cho chuồn chuồn của mình bay thấp hơn diều hâu của Trần nhi.

      "Tỷ tỷ, chuồn chuồn của tỷ vô dụng, bay thấp quá , diều hâu của đệ mới lợi hại. “ Nguyệt Vãn Trần dừng lại cước bộ, xoay người, đắc ý kiêu ngạo nhìn Tống Vãn Ca.

      "Ha ha, phải diều hâu lợi hại, mà là Trần nhi nhà chúng ta lợi hại. “ Tống Vãn Ca buồn cười lắc đầu, vượt qua cước bộ của nó, "Trần nhi, có mệt hay ? Nhìn đệ chơi đùa đầu đầy mồ hôi rồi, có muốn nghỉ ngơi chút hay ?" Vừa , vừa lấy ra khăn tay lau mồ hôi trán nó.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi lợi hại như vậy, có cái gì thưởng cho đệ ?" Nguyệt Vãn Trần ngẩng khuôn mặt nhắn, mắt to sáng trong suốt nhìn chằm chằm đôi môi trớn bóng của Tống Vãn Ca.

      "Quỷ linh tinh!" Ngón tay Tống Vãn Ca điểm cái mũi xinh xắn của nó, sau đó cúi người hôn cái miệng phấn nộn nhắn của nó, nụ cười mặt càng ngọt hơn.

      "Da! Tỷ tỷ lại hôn miệng đệ rồi! Tỷ tỷ lại hôn miệng đệ rồi!" Nguyệt Vãn Trần hưng phấn vỗ tay bé, ngẩng đầu thấy diều hâu bay thấp chút, vội vàng lôi kéo dây diều, diều hâu đón gió bay cao hơn.

      "Trần nhi, đệ thong thả chút, chạy nhanh như vậy, nếu té làm sao bây giờ?" Tống Vãn Ca vội vàng , cũng bước nhanh hơn, muốn vượt qua nó.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi phải con nít ba tuổi, sao có thể té là té? Tỷ tỷ đừng lo lắng... Ui da... “ Nguyệt Vãn Trần còn chưa dứt lời, chỉ nghe nó hô tiếng, phịch cái ngã sấp mặt đất.

      "Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần nghẹn ngào, cái miệng nhắn mếu , đưa tay phủi bụi đất ở khoé miệng, "Tỷ tỷ, trong miệng Trần nhi có hạt cát... “ Vừa , vừa ‘Phì’ ‘Phì’, ngừng phun ra bên ngoài.

      "Bảo đệ đừng chạy nhanh như vậy, nghe lời, bây giờ té rồi đó?" Tống Vãn Ca chạy lên vài bước, vội vàng ôm nó từ mặt đất lên, vừa tức lại vừa đau lòng, phủi bụi đất người nó, , "Đệ phải con nít ba tuổi, nhưng đệ là con nít năm tuổi, trong mắt của tỷ tỷ, năm tuổi và ba tuổi khác nhau nhiều lắm đâu. “

      "Tỷ tỷ, Trần nhi sai rồi, Trần nhi sau này đều nghe tỷ tỷ , tỷ tỷ đừng tức giận Trần nhi. “ Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhắn, ôm cổ Tống Vãn Ca, nhõng nhẽo nịnh hót.

      "Đệ đó. “ Tống Vãn Ca bất đắc dĩ lắc đầu, 'chụt' ở mặt nó hôn cái, "Tỷ tỷ phải tức giận, mà là đau lòng, sợ đệ té đau. “ Nàng làm sao giận Trần nhi của nàng được? Căn bản nỡ mà!

      "Ôi!" Nguyệt Vãn Trần kinh hãi thét lớn tiếng, dọa Tống Vãn Ca giật mình.

      "Sao vậy, Trần nhi? Có phải té đau chỗ nào ?" Tống Vãn Ca vẻ mặt lo lắng, cuống quít kiểm tra dưới, muốn nhìn chút Trần nhi của nàng có té bị thương chỗ nào .

      "Tỷ tỷ, Trần nhi có té" Nguyệt Vãn Trần buông tay ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, lập tức chỉ hướng cây đa phía sau nàng, rầu rĩ , "Tỷ tỷ, diều hâu của Trần nhi bị gió cuốn lên cây rồi. “

      "Trần nhi ngoan, khó quá, tỷ tỷ giúp đệ lấy diều xuống. “ Tống Vãn Ca buông Nguyệt Vãn Trần, thương sờ sờ đầu nó, xoay người tới dưới tàng cây đa.

      "Cây này đúng là thô. “ Tống Vãn Ca thầm câu, sâu hít vào hơi, lập tức kéo váy lên, hai tay ôm thân cây to lớn, từng chút từng chút bò lên.

      "Tỷ tỷ cố gắng lên! Tỷ tỷ là lợi hại!" Nguyệt Vãn Trần đứng dưới tàng cây, nhìn Tống Vãn Ca cách con diều càng ngày càng gần, thỉnh thoảng vỗ tay bé hưng phấn gọi.

      "Hô! Rốt cục bò lên rồi!" Tống Vãn Ca to thở dài hơi, nhưng mà con diều lại nằm cành cây , khoảng cách khá xa.

      Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, tay ôm chặt, tay duỗi ra cực hạn cố với con diều cành cây. Nhanh nhanh, thiếu chút nữa là nàng có thể lấy được rồi.

      Sắp lấy được, lại nghe thấy Lộng Ảnh và Lộng Hoa hoảng sợ gọi dưới tàng cây.

      "Nương nương, sao người lại bò lên cây vậy? Xuống mau, rất nguy hiểm!"

      Tống Vãn Ca bị tiếng kinh hô của bọn họ hù doạ, hai tay ôm thân cây run lên, dưới chân vừa trợt, cả người lập tức từ cây cao lớn té xuống.

      "A…!!" Tống Vãn Ca hét lên tiếng, khỏi nhắm chặt hai mắt, nghĩ tới chính mình bị té thành bánh thịt, ít nhất cái mông cũng nở hoa, chết cũng trọng thương! Nếu như may, chết được, còn bị té đến tàn phế, như vậy bi thảm! Tốt nhất đừng như vậy, nàng tình nguyện ngã chết, cũng muốn biến thành tàn phế!

      Tống Vãn Ca như thiên mã hành (ngựa thần lướt gió tung mây), trong đầu vừa miên man suy nghĩ, đợi hồi lâu, đau nhức đoán trước cũng thấy tới, chính mình cũng rơi xuống đất, lại cảm giác mình ngã vào trong lòng người cao lớn hữu lực.

      "Nàng muốn chết sao?!" Tiếng của Long Ngự Tà lạnh như băng, trước nay chưa từng có, cả người phát ra khí lạnh giống như muốn đóng băng khí mười dặm xung quanh, nét mặt và ánh mắt cũng trầm lãnh liệt đến đáng sợ. "Ai cho phép nàng leo cây?!"

      Thanh như địa ngục Tu La vang lên ràng bên tai, làm cho Tống Vãn Ca rùng mình.

      Đợi phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca vội vàng giãy dụa muốn xuống.

      "Thả thần thiếp xuống!" Đối với bạo quân ác ma này, Tống Vãn Ca chưa bao giờ có sắc mặt tốt, thanh tương tự lạnh như băng mang theo chút độ ấm.

      " sợ Trẫm ngay bây giờ kéo rách quần áo nàng ra, cứ giãy dụa thử xem (vô sỉ quá nha >.

      ôm chặt, giống như muốn đem Tống Vãn Ca tiến vào xương máu của mình, hai người trong lúc đó tìm được kẽ hở.

      Long Ngự Tà trong lòng run rẩy, hai tay dường như phát run, nghĩ đến tình cảnh kinh tâm động phách mới vừa rồi, trong lòng sợ hãi. May mắn, kịp thời đón được nàng. dám tưởng tượng, nếu muộn bước, trong lòng từ cao như vậy té xuống, hậu quả như thế nào.

      ra, bất tri bất giác, quan tâm nàng như vậy rồi. Vừa nghĩ đến nàng rời mình, sinh ra loại sợ hãi trước nay chưa có.

      ! Nàng là Luyến phi của , vốn là vật chơi đùa của ! Tất cả đều thuộc về chính ! cho phép, diêm vương gia cũng đừng mong lấy mạng của nàng!

      "Ngài ôm chặt quá, chút nữa thần thiếp thở được!" Đôi mày Tống Vãn Ca nhíu chặt, nàng cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị bẻ gãy. Nàng cũng dường như phát giác bạo quân ác ma trước mắt run rẩy, chỉ là biết sợ cái gì.

      Bất quá nàng có chút tò mò, ác ma cũng có lúc sợ hãi sao?

      "Sau này cho leo cây nữa, nhớ kĩ cho Trẫm!" Long Ngự Tà bá đạo ra lệnh, lập tức buông Tống Vãn Ca ra, sắc mặt mặc dù như trước lãnh, nhưng giọng điệu lại ít.

      "Biết rồi. “ Tống Vãn Ca tức giận lên tiếng.

      "Tỷ tỷ, tỷ mới vừa rồi hù dọa Trần nhi chết khiếp!" Nguyệt Vãn Trần từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy đến bên người Tống Vãn Ca, hốc mắt hồng hồng, trong mắt to sáng ngời chứa lớp sương mù dày.

      "Trần nhi ngoan, khóc, tỷ tỷ có việc gì rồi. “ Tống Vãn Ca vẻ mặt đau lòng ôm chầm thân thể nho của Nguyệt Vãn Trần, tiếng êm ái an ủi.

      " thôi, nên trở về cung dùng cơm trưa rồi. “ Long Ngự Tà nhíu nhíu mày, muốn thấy này thương che chở đệ đệ của nàng như thế. "Trẫm muốn ăn món nàng làm, còn nữa, sau này nàng phải thường xuyên nấu mì trứng cho Trẫm ăn. “

      Long Ngự Tà vừa vừa nhàng vén những cọng tóc rơi trước mặt Tống Vãn Ca ra sau tai nàng, chống lại ánh mắt kinh ngạc chấn kinh của Tống Vãn Ca, đột nhiên vung lên khóe môi, nhoẻn miệng cười với nàng.

      Nụ cười như gió mát phất qua, trong phút chốc giống như xuân về đất nước, ngàn hoa vạn hoa nhất loạt nở rộ. Nhu tình trong đáy mắt, hòa tan hàn của , giống như ánh sáng mùa đông làm ấm lòng người, làm cho Tống Vãn Ca nhất thời có chút hoảng hốt, dường như người đàn ông trước mắt phải bạo quân ác ma kia, mà là hoàng tử ôn nhu như ngọc.

      "Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!" Tống Vãn Ca dùng sức lắc đầu, cho chính mình suy nghĩ miên man.

      Ác ma chính là ác ma, sao có thể đột nhiên biến thành hoàng tử được? Nhất định là nàng hoa mắt rồi! trong mắt trừ tà lạnh ra, chính là hàn, trừ ra điên cuồng, chính là tàn bạo, cái gì cũng có thể xuất , duy độc có khả năng xuất chính là nhu tình!

      " thôi!" Tống Vãn Ca lạnh giọng bỏ xuống câu , dẫn Nguyệt Vãn Trần nhanh về phía trước.

      Long Ngự Tà nhìn bóng lưng lả lướt thướt tha của nàng, con ngươi đen mị rồi lại mị, ý cười mặt càng đậm.

      Ha ha! ra này cũng bị nụ cười của mình ảnh hưởng!

      Long Ngự Tà đưa tay xoa hai gò má của mình, đối với vẻ tuấn tú vô khuyết của mình, chưa bao giờ nghi vấn!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 21: Đêm tiệc rượu (1)


      Hôm nay là lễ trung thu mỗi năm lần của Long Đằng quốc, dưới toàn quốc đều vui mừng.

      Trời còn chưa tối hẳn, các nơi trong cung đốt đèn rực rỡ. Ngọn đèn xuyên thấu qua các màu lụa mỏng, toả ra những ánh sáng đủ màu sắc, ánh sáng ngũ sắc long lanh, chiếu rọi cả hoàng cung sáng như ban ngày.

      Nhưng những phần vui mừng này đều thuộc về Tống Vãn Ca, cũng cuốn hút được nàng chút nào. Hờ hững ngồi ở bàn trang điểm, để mặc Lộng Ảnh và Lộng Hoa trang điểm cho mình.

      Đợi tất cả trang phục đều thỏa đáng, Nguyệt Vãn Trần vội vàng chui vào trong lòng Tống Vãn Ca, đôi tay bé ôm mặt của nàng, ‘chụt’ hôn cái mặt.

      "Tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp nhất Trần nhi gặp qua, Trần nhi sau này nhất định phải làm Hoàng thượng, sau đó để cho tỷ tỷ làm Hoàng hậu, như vậy Trần nhi có thể vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng chỗ với tỷ tỷ rồi. “

      Nghe vậy, Tống Vãn Ca lại càng hoảng sợ, cuống quít che cái miệng nhắn của Nguyệt Vãn Trần, chỉ sợ nó tiếp tục bậy. Bây giờ ở Long Đằng quốc, nàng và Trần nhi bất quá chỉ là công chúa và tiểu thái tử mất nước, thể so với trước kia. Lời này nếu bị người có ý xấu nghe được, chỉ sợ mang đến tai bay vạ gió.

      "Trần nhi, sau này cho như thế nữa. Ngoan, nghe tỷ tỷ , nếu tỷ tỷ tức giận để ý Trần nhi!" Tống Vãn Ca buông tay ra, tại cái miệng nhắn vểnh lên của nó hôn cái, rồi sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lộng Hoa và Lộng Ảnh có chút kinh ngạc, , "Lời của con nít có suy nghĩ, thuận miệng hồ đồ như thế, hai người các ngươi đừng nên để ở trong lòng. Nghe chút rồi cười thôi, nên năng lung tung khắp nơi. “

      "Vâng, chúng nô tỳ . “ Hai người phục hồi lại tinh thần, lập tức cung kính sợ hãi, nhíu mày, cúi đầu trả lời. Lời đại nghịch bất đạo này, còn là đứa bé , hai nàng tất nhiên là dám xác thực, lại càng dám tùy ý lỗ mãng.

      "Nương nương, người xem chút trang phục người có chỗ nào hài lòng . “ Lộng Ảnh đem gương đồng nạm vàng và ngọc lục bảo đến trước mặt Tống Vãn Ca, giọng hỏi, cũng là muốn đánh vỡ khí dè dặt nghiêm túc vừa rồi.

      Tống Vãn Ca lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn mình trong gương, mặt ngưng nga chi (NQ: hiểu được nghĩa gì =.=, BC: ta đây cũng hiểu), môi như hoa đào, chân mày như mực vẽ tranh, mắt như nước mùa thu, đẹp như hoa mai nở trong tuyết, thần khí như hoa huệ mùa thu trong sương, hai gò má đều đặn, hai mắt óng ánh, như trăng sông lớn lạnh lẽo, ấn đường dán hoa đào hình cánh quạt khiến nàng giản dị xuất trần, lại còn tăng thêm vài tia mị thái.

      Tóc đen như mực được búi thành kiểu thấp, hơi loà xoà rất đặc biệt, được cắm vào cây trâm ngọc lưu ly màu tím có hình con bướm, trong suốt sáng long lanh, ánh tím lóe ra, trong ánh đèn cung đình chiếu rọi chiếu xạ ánh hào quang đẹp mắt. bên tóc khác đính mấy hạt châu nối liền thành hình hoa mai, kế sau đó là đoá hoa phù dung trắng đính cái nơ con bướm màu hồng nhạt

      người mặc áo màu trắng mềm mại có hình hoa mẫu đơn, váy dài màu trắng uốn lượn có hình hoa mai, áo choàng tơ vàng màu tím, bên hông xuyên qua dây lụa xanh biếc óng ánh, làn váy có phần hoa văn bằng tơ vàng chảy dài, váy lụa mỏng, nhàng tung bay, thanh tú dật, nhanh nhẹn như tiên, làm cho dáng người thon dài, lả lướt, thướt tha của Tống Vãn Ca, tao nhã và mị hoặc.

      "Cứ như vậy . “ Tống Vãn Ca lạnh nhạt mở miệng.

      người nào quý trọng, người nào thưởng thức, trang phục đẹp để làm gì?

      "Nương nương, tiểu chủ tử cũng cần người xem trang phục. “ Lộng Hoa cầm bộ áo gấm của trẻ con, đưa đến trước mặt Tống Vãn Ca. Nhìn thoáng qua Nguyệt Vãn Trần làm ngáo ộp trước mặt Lộng Ảnh, có chút bất đắc dĩ.

      Tiểu chủ tử này trước mặt nương nương ấm áp như con mèo , nhưng ở trước mặt nàng và Lộng Ảnh lại nghịch ngợm cực kỳ. Hơn nữa, tiểu chủ tử này cũng cho hai nàng đụng vào người, bất kể mặc quần áo, rửa mặt, hay là dùng bữa v.v..., chưa bao giờ cho hai nàng động vào, nương nương đều tự mình làm.

      "Các ngươi trước tiên lui , trang phục của Trần nhi ta mặc là được. “ Tống Vãn Ca tất nhiên là biết Nguyệt Vãn Trần thích người ta đến gần nó, việc này nàng cũng vui vẻ tự làm. Tiếp nhận trang phục, đợi sau khi Lộng Hoa và Lộng Ảnh hành lễ tháo lui, mới bắt đầu mặc trang phục cho Nguyệt Vãn Trần.

      Phục sức của trẻ con phải rất phức tạp, chốc là mặc xong. Tống Vãn Ca búi lại tóc cho nó, lần nữa dùng mũ tím ở đỉnh đầu bó lại, sau đó đeo vào cho nó bộ phụ tùng bằng bạc tinh khiết, cái vòng đeo cổ, vòng tay, vòng chân, vừa tinh xảo vừa mất quý khí, phía vòng còn có hai ba cái chuông vang tiếng đinh lên giòn tan.

      "Trần nhi nhà ta đáng !" Tống Vãn Ca hài lòng nhìn Nguyệt Vãn Trần thay xong trang phục, mặt nổi lên tươi cười vui vẻ. Ngũ quan khéo léo giống như phấn điêu ngọc mài, quả thực so với búp bê gốm sứ còn tinh xảo hoàn mỹ hơn.

      "Tỷ tỷ, vậy tỷ có thích Trần nhi hay ?" Nguyệt Vãn Trần vung khuôn mặt xinh đẹp nhắn lên, trong mắt to đen nhánh sáng ngời chứa đầy chăm chú.

      "Ha ha, tỷ tỷ đương nhiên thích Trần nhi rồi, hơn nữa thích nhất Trần nhi đấy!" Tống Vãn Ca ở khuôn mặt béo mập của nó hôn cái, lập tức khuôn mặt tươi cười, .

      "Đó là cái loại thích như của phụ hoàng đối với mẫu hậu phải ?" Nguyệt Vãn Trần trừng mắt nhìn, tiếp tục hỏi.

      "Á... “ Tống Vãn Ca lặng chút, vốn định giải thích, nhưng lại sợ Trần nhi tiếp tục nháo, dứt khoát gật đầu , "Uh uh uh, tỷ tỷ thích Trần nhi, giống như Phụ hoàng thích mẫu hậu. “

      "Hừ!!"

      Đột nhiên tiếng hừ lạnh truyền tới dọa Tống Vãn Ca giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bạo quân ác ma vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa điện.

      "Còn ở đó làm gì? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi!" Long Ngự Tà nhíu mày, tức giận quát khẽ, nhân tiện hung hăng trừng mắt Nguyệt Vãn Trần cái, làm cho thân thể nho của nó chui vào trong lòng Tống Vãn Ca.

      Tiểu quỷ này, chỉ hận thể chưởng đánh bay! Suốt ngày đeo dính nữ tử của , mà nữ tử đó càng xem tiểu quỷ này như bảo bối, mực thương che chở, sớm phát hoả!

      Nghĩ xem, quốc gia tôn sư, mà ngay cả tiểu quỷ năm tuổi cũng bằng, nếu phải sợ giết chết tiểu quỷ này, trước mắt cũng chết theo, sớm đem tiểu quỷ này thiên đao vạn quả rồi! Hừ! Lông còn chưa mọc dài, có dũng khí theo tranh phụ nữ!

      Nghĩ tới đây, mặt Long Ngự Tà khí lạnh càng tăng lên.

      Đáy lòng Tống Vãn Ca thầm mắng bệnh thần kinh, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, bạo quân này tâm tình bất động, hỉ nộ thất thường, ai cũng biết bước tiếp theo làm ra chuyện tàn nhẫn gì.

      Khi tức giận gì đó, Tống Vãn Ca tất nhiên dám cãi lại, chỉ có thể sụp mi thuận mắt, dẫn Nguyệt Vãn Trần cẩn thận theo phía sau .

      Ra Tuyết Dục cung, khi Tống Vãn Ca được Lộng Hoa và Lộng Ảnh đỡ lên kiệu, chuẩn bị bảo Lộng Ảnh ôm Trần nhi đưa cho nàng bàn tay to của Long Ngự Tà đưa ra chụp lấy thân thể nho của Nguyệt Vãn Trần, khống chế chút lực, sau đó hướng Tống Vãn Ca ném tới.

      "Ngươi... Ngài đừng có quá đáng, Trần nhi chỉ là đứa bé, ngài làm vậy hù dọa đến nó!" Tống Vãn Ca kinh hoảng tiếp được Trần nhi, bình phục chút trống ngực đập nhanh, mắt hạnh trợn tròn, thể át giận, trừng mặt Long Ngự Tà tươi cười.

      "Hù chết tốt!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 22: Đêm tiệc rượu (2)


      Trời chiều tan mất, bóng đêm dần dần dày đặc, trăng tròn sáng ngời từ từ mọc lên, treo cao trong trời đêm, sáng tỏ mặt đất được bao phủ bởi tầng sương mù màu xám. Cả hoàng cung được ánh trăng bao phủ tạo nên vẻ mông lung mờ ảo, vừa xinh đẹp lại vừa thần bí.

      kiệu rồng, Tống Vãn Ca ôm chặt Nguyệt Vãn Trần, lẳng lặng ngồi ở bên nhắm mắt dưỡng thần. Nàng biết ánh mắt ác ma bạo quân kia luôn mực ở người mình dao động, nhắm mắt làm ngơ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chợp mắt chút.

      Khóe miệng Long Ngự Tà khẽ nhếch, tươi cười tà mị khó lường, ánh mắt hàn tà lạnh bắt đầu từ khi nhìn thấy Tống Vãn Ca tối nay, hình như chưa từng rời khỏi người nàng.

      phát này bất kể lúc nào, bất kể mặc trang phục ra sao, cũng xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở thông, nhìn, nhìn lại nhìn, muốn cũng nguyện chuyển dời tầm mắt, chỉ có thể cam nguyện để chính mình trầm luân trong đó.

      Xuyên thấu qua kiệu rồng, ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng ngời, lại nhìn Tống Vãn Ca con ngươi ươn ướt nhắm hờ, lông mi đen dài buông xuống, như bóng của bươm bướm dường như nhàn nhạt, môi cánh hoa trơn bóng dưới ánh trăng lộng lẫy mê người, thấy vậy Long Ngự Tà trong lòng rung mạnh.

      biết chính mình đối với trước mắt này khác với những nữ tử khác trong hậu cung. vì nàng đau lòng, vì cảm thụ của nàng, tức giận của dễ dàng bị nàng khiêu khích, tâm tình của thường xuyên bị nàng làm dao động, thậm chí muốn thấy nàng tốt với bất kỳ người nào khác, cho dù là phụ nữ hay đệ đệ ruột của nàng cũng được. muốn trong lòng và mắt nàng chỉ có mình thôi, được nghĩ đến bất kỳ ai khác. Trong thân thể của , thấy được ham muốn chiếm giữ mãnh liệt của mình.

      hành hạ nàng, nhục nhã nàng, cũng sủng nàng, dung túng nàng, nhưng tuyệt đối nàng. là ác ma, ác ma vốn là có trái tim, có trái tim nên biết ?! Đủ loại cảm giác khác thường đối với nàng, toàn bộ kết luận đó là người đàn ông có hứng thú với người phụ nữ, bản năng muốn giữ lấy và cướp đoạt, có chết cũng thừa nhận những tượng khác thường đó là tình !

      tin tưởng chính mình chỉ là nhất thời bị cá tính và khí chất giống người thường của nàng hấp dẫn, mới có thể nhất thời mê luyến nàng. tin tưởng mắt mình nhìn này đến ngày nào đó thấy chán ghét.

      A! Cho đến lúc đó, tự tay tống nàng xuống địa ngục!

      Con ngươi lạnh băng của Long Ngự Tà híp lại, ngón tay thon dài trắng nõn tự chủ được xoa khuôn mặt tuyệt diễm của Tống Vãn Ca, nhàng vuốt ve.

      "Ngài muốn làm gì?" Tống Vãn Ca mở choàng mắt, bản năng hất ra bàn tay to của dao động mặt mình, thân thể hướng bên trong lui lại.

      "Trốn cái gì? người nàng có nơi nào Trẫm chưa sờ qua?!" Long Ngự Tà cũng vô lễ của nàng mà tức giận, ngược lại cười đến tà tứ mập mờ, vươn tay, ánh mắt ngả ngớn, nâng cằm của Tống Vãn Ca, thần sắc hình như có chút mê say, "Luyến phi của Trẫm, trẫm có qua chưa, đêm nay nàng đặc biệt xinh đẹp, cũng đặc biệt mê người?"

      "Ngài chưa qua, có liên quan tới thần thiếp sao?!" Tống Vãn Ca hừ lạnh tiếng, nhíu chặt mày trừng mắt nhìn . Muốn lần nữa hất ra cái tay của để dưới cằm mình, nhưng là phí công, ngược lại bị nắm chặt hơn.

      "Chú ý thân phận mình, Luyến phi của Trẫm!" Long Ngự Tà cười như cười liếc nhìn Tống Vãn Ca, cố ý nhấn mạnh chữ ‘Luyến’. Thấy Tống Vãn Ca cắn môi , lúc này mới hài lòng buông cằm của nàng ra, nhưng lại theo gương mặt Tống Vãn Ca xuống, ở chỗ cổ áo của Tống Vãn Ca tới lui, ngừng đùa.

      Trong kiệu rồng khí mờ ám ít, hơn nữa xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho tâm của Tống Vãn Ca cũng được nâng lên tới mắt và cổ họng.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi đói bụng. “ Nguyệt Vãn Trần bỗng dưng từ trong lòng Tống Vãn Ca lộ ra đầu , dụi dụi đôi mắt buồn ngủ có chút mông lung, vừa rồi ngủ mê lát, bây giờ vừa mới tỉnh lại.

      "Trần nhi ngoan, rất nhanh tới ngay, sắp có đồ ăn rồi, ráng nhịn chút. “

      Tiệc rượu đêm trung thu được tổ chức tại Tử thần điện, Tống Vãn Ca chưa từng ra khỏi Tuyết Dục cung của mình, cho nên nàng căn bản biết còn bao lâu nữa mới đến, mới vừa rồi chỉ là lừa Trần nhi thôi.

      "Hoàng thượng, còn bao lâu nữa mới đến?" Tống Vãn Ca kiên trì đến cùng hỏi, nàng kỳ muốn với ác ma bạo quân này bất kỳ câu nào, nhưng lại sợ Trần nhi của nàng đói bụng lắm.

      Long Ngự Tà lạnh lùng liếc nàng cái, ánh mắt lệ dừng lại khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Nguyệt Vãn Trần, hồi lâu, mới ra câu, có chút độ ấm: "Đói canh giờ làm chết tiểu quỷ ngươi được đâu!"

      "Cái gì? Còn canh giờ nữa mới đến?" Tống Vãn Ca tức giận bĩu môi, cái hoàng cung rách này rốt cuộc lớn bao nhiêu? canh giờ hả, vậy Trần nhi còn phải chờ hai tiếng nữa lần sao?

      "Trần nhi... “ Tống Vãn Ca vuốt gương mặt nó, ôn nhu gọi tiếng, đôi mày hơi nhíu rồi giãn, kế tiếp cũng biết nên lừa nó như thế nào.

      Lúc này, kiệu rồng đột nhiên dừng lại rồi, bên ngoài vang lên thanh kinh sợ của thị vệ.

      "Hồi bẩm Hoàng thượng, tới Tử thần điện. “

      Tống Vãn Ca nghe vậy sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mới vừa rồi chính mình bị ác ma bạo quân này lừa rồi, khỏi thở hổn hển trừng mắt nhìn . Ánh mắt oán phẫn dường như muốn : gạt người vui lắm sao?

      Long Ngự Tà nhìn Tống Vãn Ca phẫn nộ, cười đến vẻ mặt giãn ra, bàn tay to lập tức duỗi ra, từ trong lòng Tống Vãn Ca đoạt lấy Nguyệt Vãn Trần, khi Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng dẫn đầu đám người rồi khỏi kiệu rồng.

      "Trả Trần nhi lại cho ta!" Tống Vãn Ca kiều mị kêu tiếng, sau khắc, cũng cuống quít theo xuống kiệu. " được ném nó nữa!"

      Chân mày Long Ngự Tà nhướng lên rồi hạ xuống, vung tay lên, dừng lại chút, rồi cũng thả xuống.

      "Tỷ tỷ! Đệ muốn tỷ tỷ ôm!" Nguyệt Vãn Trần mở ra hai cái tay bé, mân mê miệng la hét, mắt to sáng ngời nhìn Tống Vãn Ca chờ đợi.

      Tống Vãn Ca thấy thế, vội vàng tiến lên hai bước, lại bị Long Ngự Tà chặn tay lại.

      "Tự mình có hai cái chân dài để làm gì?!" thần sắc Long Ngự Tà đen lại, lạnh lùng liếc xéo Nguyệt Vãn Trần, "Sau này cho sà vào trong lòng tỷ tỷ ngươi nữa! Nếu Trẫm đối với ngươi khách sáo!" Dứt lời, đặt mạnh nó xuống mặt đất. Nhưng khống chế lực rất khá, cũng có làm cho nó ngã sấp xuống.

      "Ngài tại sao cứ luôn muốn gây khó dễ cho đứa bé?" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi trợn mắt trừng , hận thể trừng ra mấy lỗ thủng người .

      "Hừ!" Long Ngự Tà giễu cợt tiếng, cũng nhiều, xoay người nhanh hướng về phía trước. Chỉ chốc lát thấy phía sau có động tĩnh, cũng quay đầu lại mà quát lạnh, "Ở đó làm gì! Còn đuổi theo!"

      Tống Vãn Ca cắn cắn môi, mặc dù kìm nén bụng lửa giận, nhưng thể theo lệnh . Dẫn Nguyệt Vãn Trần, tình nguyện bước nhanh theo phía sau Long Ngự Tà.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 23: Đêm tiệc rượu (3)


      Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần theo sát phía sau Long Ngự Tà, mới ra khỏi của cung cấm xa có thể nghe ràng tiếng đàn sáo hòa tấu từ trong chính điện của Tử thần điện truyền đến, đều là tiếng vui mừng, thỉnh thoảng trộn lẫn chút ồn ào.

      "Hoàng thượng giá lâm!" Thanh của lễ quan xuyên qua tiếng nhạc truyền đến.

      Tiếng nhạc dừng lại, Long Ngự Tà bước mạnh mẽ uy vũ, vẻ mặt uy nghi vào chính điện.

      "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      "Thần bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Trong điện mọi người kể cả văn võ bá quan, cùng với hậu cung tần phi toàn thể rời tiệc, quỳ xuống hành lễ với Long Ngự Tà.

      "Đứng lên , các khanh cùng chư vị ái phi nên đa lễ!" Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy.

      "Hôm nay vui mừng, đặc biệt tổ chức tiệc rượu trong cung, chúng ái khanh cần đa lễ, cứ tự nhiên là được!"

      Long Ngự Tà xong, thẳng đến chiếc ghế bằng ngọc chạm trổ hình rồng uốn lượn ngồi xuống, rồi sau đó phất tay ý bảo mọi người ngồi.

      Văn võ bá quan và hậu cung phi tần phân loại hai bên, ngồi bên phải chính là hậu cung phi tần, ngồi bên trái là tam công chín khanh[1]. Mỗi người đều áo gấm, ngọc bội lay động, khuôn mặt mỉm cười, nhất nhất vui mừng.

      Tử thần điện màn che trướng thêu, mái hiên chạm khắc, lan can nạm ngọc, bề mặt vàng rực, đầu rồng tỏa sáng, châu báu càn khôn. Ngọc lưu ly đủ màu sắc, đèn treo cao hai bên mái hiên phát sáng như ban ngày, lụa mỏng lượn lờ, cảnh sắc mê ly, mùi thơm ngát bốn phía, phong tình lan tràn, khắp nơi đều ra cảnh tượng thái bình thịnh thế, quốc giàu dân an.

      Mọi người đều ngồi xuống, chỉ còn lại Tống Vãn Ca hững hờ đứng giữa điện, như hạc giữa bầy gà, có vẻ càng bắt mắt, lập tức thành tiêu điểm của mọi người trong điện.

      "Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần sợ hãi gọi tiếng, nắm chặt bàn tay mềm của Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhắn tràn đầy khẩn trương cùng bất an. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng lo lắng nhìn bọn họ, nó đương nhiên khẩn trương bất an.

      "Trần nhi ngoan, có tỷ tỷ ở đây, sợ. “ Tống Vãn Ca nắm tay nó, lại thương sờ đầu nó, lập tức ngẩng đầu lên, khóe miệng giương lên, thản nhiên cười, hướng bốn phía gật đầu.

      Nàng cười ôn nhu như vậy, như cầu vồng ban ngày, phù dung nở hoa. Nhất thời, tiếng sợ hãi và hít vào trong diện ngừng vang lên.

      "Nữ tử đẹp quá!"

      "Bất quá, nàng ấy là ai hả?"

      " biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy!"

      ...

      Trong điện mọi người đều rỉ tai thầm, giọng bàn tán.

      Cũng khó trách, từ lúc Tống Vãn Ca bị Long Ngự Tà bắt đến Long Đằng quốc, đầu tiên là bị đẩy vào lãnh cung, sau đó lâu lại được phong Luyến phi nhốt vào Tuyết Dục cung, gần như ngăn cách với bên ngoài, văn võ bá quan cùng những tần phi này chưa từng thấy nàng, tự nhiên cũng biết nàng là ai rồi.

      "Ái phi, lại đây!" Mắt Long Ngự Tà híp lại, tròng mắt u ám mà thâm sâu, biết là cố ý hay vô tình, tiếng nhu hòa, trước nay chưa từng có, lại còn chứa nhè mập mờ và sủng nịch. "Đến cạnh Trẫm!"

      Tống Vãn Ca ngẩn người, mặc dù buồn bực thái độ tốt khó thấy được của , nhưng vẫn dẫn Nguyệt Vãn Trần đến cạnh . Đợi khoảng cách chỉ còn hai bước, Tống Vãn Ca buông tay bé của Nguyệt Vãn Trần, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng , chờ mệnh lệnh của .

      Long Ngự Tà mị hoặc cười cười, mạnh nghiêng người, tay kéo nàng vào trong lòng mình. Nghênh hướng mọi người giật mình và kinh ngạc, cuồng tứ bá đạo tuyên bố: "Đây là Luyến phi Trẫm vừa mới sắc phong trước đó lâu, lần đầu tiên có mặt tại tiệc rượu, cũng khó trách chư vị khanh gia và ái phi nhận ra! Bây giờ giới thiệu rồi, sau này cũng đừng tái mạo phạm Luyến phi của Trẫm!"

      Lời vừa ra, mọi người lập tức xôn xao.

      ra vị này chính là công chúa của Tuyết Lân quốc bị Hoàng Thượng minh thần võ của bọn họ bắt làm tù binh! Khó trách xinh đẹp ai bằng, ai cũng biết công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chỉ là có người nào gặp qua mà thôi.

      Bây giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, sắc đẹp của nàng, quả người nào sánh bằng. Chỉ là ngờ, hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thành Luyến phi của Long Đằng quốc. Mặc dù phi vị cao, nhưng ban thưởng chữ ‘Luyến’ nghe tốt! Cũng biết Hoàng thượng của bọn họ muốn như thế nào.

      "Hoàng thượng, thần thiếp bảo người hầu mang đến cho Luyến phi muội muội bộ bàn ghế khác nhé. “ Thanh ôn nhu của nữ tử đoan trang hữu lễ vang lên, "Muội ấy cùng Hoàng thượng ngồi chung ghế, lại vốn là ghế rồng, phù hợp với lễ nghĩa và tổ chế. “

      Tống Vãn Ca theo tiếng nhìn lại, ra là nữ tử ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Long Ngự Tà, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, trang phục đạm nhã, nhưng lại che đậy được khí chất ung dung đẹp đẽ cao quý của nàng ta.

      "Có gì thể? Trẫm muốn thế nào như thế ấy!" Long Ngự Tà thản nhiên liếc nàng ta cái, điên cuồng bá đạo .

      "Hoàng thượng... “ Nàng kia mới vừa hé miệng muốn thêm điều gì, chống lại ánh mắt lãnh lợi hại của Long Ngự Tà, thể ngậm miệng.

      "Luyến phi của Trẫm, trẫm đối với nàng được chứ? Ghế rồng cũng chia cho nàng!" Bàn tay to của Long Ngự Tà ôm chặt eo của Tống Vãn Ca, bạc môi bám vào tai nàng , nhiệt khí phun vào cổ nàng, khiến cho Tống Vãn Ca trận sợ run.

      "Ngài muốn cho ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?" Tống Vãn Ca được tự nhiên giãy dụa thân thể, thấy giãy dụa có hiệu quả, cũng mặc ôm, chẳng muốn uổng phí sức lực.

      Ác ma bạo quân này quả thực hèn hạ vô sỉ đến cực điểm! Ngại chính mình hành hạ nàng còn chưa đủ, giờ lại còn đem nàng đẩy đến trước mặt tần phi của , cố ý trước mặt những phụ nữ này biểu thái độ sủng nịch với nàng, khơi mào ghen ghét và oán phẫn của bọn họ, nhất định thầm gây phiền toái cho nàng, hoặc là tìm mọi cách làm khó dễ hãm hại nàng.

      Từ khi nàng đứng giữa điện trở thành tiêu điểm của mọi người, nàng cảm nhận được vô số ánh mắt có ý tốt nhắm vào người mình đánh giá, bất quá trong ánh mắt đó cũng có hâm mộ, kinh diễm cùng ghen ghét chiếm đa số. Mà khi bạo quân ác ma kia ôm nàng vào lòng, hơn nữa mập mờ tuyên bố nàng chính là Luyến phi sắc phong lâu, những ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nàng càng ngày càng nghiêm trọng, mà trong nháy mắt lại xảy ra biến hóa.

      Ghen ghét, ác độc, hung ác, oán phẫn, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo, khinh thường... Từng luồng ánh mắt lạnh như băng mà lại ác độc ghen ghét như lợi kiếm thẳng tắp bắn về phía nàng, giống như muốn đem nàng lột da nuốt sống vào bụng.

      "Luyến phi của Trẫm quả nhiên băng tuyết thông minh!" Long Ngự Tà nhanh chóng hôn cái lên môi đỏ mọng của nàng, bàn tay to làm càn sờ soạng bên hông nàng, gương mặt tuấn tú thủy chung lộ ra nụ cười tà tứ mà điên cuồng.

      "Vô sỉ!" Tống Vãn Ca thở hổn hển mắng tiếng, muốn đẩy ra cánh tay an phận của , lại bị ôm chặt hơn, suýt nữa thể nhúc nhích.

      "Yến hội bắt đầu, truyền ca múa! Các khanh nên câu nệ, cần phải tận hứng mới tốt!" Long Ngự Tà ra lệnh tiếng, mọi người trong điện đều hô to vạn tuế, lập tức vui vẻ ra mặt bắt đầu dùng cơm.

      thanh đàn sáo diễn tấu vui vẻ, trong đại điện, lọt vào trong tầm mắt chính là dáng người xinh đẹp và xiêm y mỹ lệ của những người ca múa, hát hay múa giỏi, dấy lên từng trận hương phấn thơm mát.

      Văn võ bá quan liên tiếp kính rượu với Long Ngự Tà, lời cát tường cứ câu lại câu, những từ xu nịnh lại càng dứt bên tai. Sênh ca túy vũ, quân thần vui vẻ tận cùng, là cảnh tượng ca múa thái bình.

      Long Ngự Tà cũng tiếp tục bá đạo ôm chặt Tống Vãn Ca, mà cho nàng ngồi bên cạnh mình.

      Tống Vãn Ca vừa thở ra hơi, ly rượu bằng ngọc trắng bỗng dưng đưa tới nàng trước mặt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Tam công chín khanh: tam công là ba chức quan lớn nhất thời phong kiến (thái sư, thái phó, thái bảo), chín khanh là cửu phẩm (từ quan nhất phẩm đến cửu phẩm)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 24: Đêm tiệc rượu (4)


      Tống Vãn Ca vừa thở ra hơi, ly rượu bạch ngọc bỗng dưng đưa đến trước mặt nàng, thanh ôn nhu kiều mị cũng vang lên theo.

      "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ nghe Công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay nhìn thấy hình dáng, quả nhiên danh bất hư truyền. Luyến phi muội muội tuyệt sắc trước nay chưa từng có, trời dưới đất, người nào có thể bằng. Đến đây, tỷ tỷ kính muội chén, mọi người sau này cùng là người của Hoàng thượng, hy vọng chúng ta có thể cùng bình yên sống chung, hầu hạ Hoàng thượng tốt!"

      Tống Vãn Ca có tiếp nhận ly rượu trước mặt, thầm nhíu nhíu mày, để ý nhìn từ xuống dưới người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình.

      bộ quần áo lụa mỏng đỏ tươi chói mắt, vóc người thon thả, hình dáng lẳng lơ, mày cong lãnh đạm, da trắng như tuyết, con ngươi mê say, xinh đẹp diễm lệ, như hồ ly chín đuôi trong tranh, đôi mắt hoa đào câu người khép mở trong đó tỏa ra ánh sáng làm cho người ta mê say, mị lộ ra càng làm nàng ta ra sắc mê người, đầu độc lòng người. So với nữ tử lãnh đạm ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải Long Ngự Tà hoàn toàn là hai người giống nhau, người thanh lệ thoát tục, người quyến rũ xinh đẹp, nhưng đều là đại mỹ nhân khó gặp.

      "Xin lỗi, ta biết tỷ, rượu của người lạ ta cũng uống!" Tống Vãn Ca thu hồi ánh mắt đánh giá, thản nhiên , câu làm mọi người cả kinh suýt rớt cằm.

      Khoé miệng Vũ phi co mạnh lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng khó coi, nhưng làm trò trước mặt Hoàng thượng cũng dám tùy ý phát tác. nhẫn hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía Long Ngự Tà, thanh nhu mị giống như có thể vắt ra nước: "Hoàng thượng... “

      Thanh mị tận xương tủy, làm cho người ta nghe xong cả người khinh phiêu phiêu, dường như ngay cả đầu khớp xương cũng rã rồi. Bất quá Tống Vãn Ca phải đàn ông, loại thanh này nghe vào trong tai nàng chỉ làm nàng ghê tởm, cả người dưới nổi lên ít da gà.

      "Ca Nhi, đây là Vũ phi của Trẫm Vân Điệp Vũ, con của Đại tướng quân Long Đằng quốc Vân Hùng. “ Bàn tay to của Long Ngự Tà lướt qua Tống Vãn Ca, tiếng trầm thấp giải thích, trong mắt che dấu được ý cười. "Ca Nhi, dáng vẻ của nàng, mới vừa rồi chuyện đáng , trẫm thích!"

      Long Ngự Tà vừa , cũng trông nom có phải làm trò trước văn võ bá quan và chúng tần phi hay , cúi đầu đến lập tức giữ lấy môi đào của Tống Vãn Ca. để ý Tống Vãn Ca giãy dụa phản kháng, trằn trọc lưu luyến hồi lâu, mới buông nàng ra.

      "Ca Nhi, nàng luôn khiến Trẫm thể ngừng!" Long Ngự Tà cười nhìn Tống Vãn Ca vẻ mặt phẫn hận, giọng điệu ôn nhu chưa từng có, ánh mắt cũng ôn nhu chưa từng có. "Ca Nhi, tiệc tối trôi qua, trẫm bỏ qua cho nàng đâu!"

      Long Ngự Tà cúi đầu bám vào bên tai Tống Vãn Ca, tà mị liếm hôn vành tai của nàng, lời mập mờ mê hoặc.

      "Hạ lưu! Vô sỉ!!" Tống Vãn Ca trừng cái, thanh mắng vừa đủ cho mình nghe được. “Buông ta ra!" Tống Vãn Ca vừa vừa dùng sức đẩy ra bàn tay to ôm chặt eo mình, cũng may lần này Long Ngự Tà có miễn cưỡng nhiều, hí mắt tà mị cười cười, cũng buông nàng ra.

      "Chư vị ái khanh đừng sững sờ, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!" Ánh mắt thâm sâu khó lường của Long Ngự Tà nhất nhất đảo qua văn võ bá quan ngồi dưới, thanh mặn nhạt, lớn , nóng lạnh giống như sấm sét, đánh thức toàn bộ văn võ bá quan ngây ngốc, nóng rát nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Tống Vãn Ca.

      Văn võ bá quan phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu hồi ánh mắt lớn mật tùy ý, thầm lau mấy giọt mồ hôi lạnh, lại phen liên tiếp kính rượu, lá mặt lá trái[1], tâng bốc nịnh hót.

      "Luyến phi muội muội, là xem thường tỷ tỷ sao?" Vũ phi ra vẻ ủy khuất cắn cắn môi, thanh kiều mị, nàng ta uống sạch rượu trong chén của mình. "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ là tâm muốn cùng muội hòa bình ở chung, cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng tốt. Chẳng lẽ muội muội tin thành ý cùng tấm lòng của tỷ tỷ? Vậy tỷ tỷ kính Luyến phi muội muội chén nữa, hy vọng muội muội có thể cho tỷ tỷ mặt mũi. “

      Vũ phi dứt lời, ngửa đầu, lại uống ly rượu.

      Tống Vãn Ca như trước lạnh lùng nhìn nàng ta, đối với lời của nàng ta chút động lòng.

      Thành ý? Tấm lòng?

      Hừ! Tống Vãn Ca thầm khinh thường hừ lạnh tiếng, đáy lòng cười lạnh thôi.

      Người phụ nữ này giả bộ cũng xong, hành động như vậy cũng dám lấy ra dọa người.

      Nụ cười của nàng ta mặc dù đẹp đẽ động lòng người, lời của nàng ta cũng đủ thân thiết cùng thiện ý, nhưng đáy mắt cực lực áp chế lại ngăn chặn được là cái gì? Vốn là tràn đầy ghen ghét, vốn là oán hận sâu đậm, vốn là dày đặc ác độc, thậm chí còn có hận thể trừ, tàn nhẫn và hung tàn. Hận ý và ghen ghét mạnh mẽ như vậy, nàng ta có che dấu thế nào cũng che dấu được.

      "Ta uống rượu, Vũ phi nương nương cần gì ép buộc?" Tống Vãn Ca thản nhiên , thanh tuy , nhưng lại mang theo lạnh lẽo thấu xương, ý cự tuyệt ràng.

      Lần nữa bị Tống Vãn Ca trực tiếp cự tuyệt như thế, Vũ phi tức giận đến mặt cũng tái , nhưng vẫn là nhẫn chưa phát, ánh mắt ủy khuất ai oán chuyển hướng Long Ngự Tà vẻ mặt hứng thú.

      "Hoàng thượng, Luyến phi muội muội lần nữa nghịch lại ý tốt của thần thiếp, cũng quá để cho thần thiếp mặt mũi rồi, Hoàng thượng nên vì thần thiếp làm chủ!" Vũ phi vừa , dường như muốn rơi lệ, giống như chịu ủy khuất rất lớn.

      Đôi mắt lạnh băng của Long Ngự Tà híp lại, từ chối cho ý kiến liếc Vũ phi cái, hồi lâu mới quay đầu nhìn về phía Tống Vãn Ca vẻ mặt đứng ngoài cuộc, cười nhưng cười, : "Ca Nhi, nàng nhân tiện cấp cho Vũ phi mặt mũi , bất quá chỉ là ly rượu thôi.“

      "Hoàng thượng, thần thiếp uống rượu, cần gì miễn cưỡng lần nữa?" Tống Vãn Ca có chút kiên nhẫn nhíu nhíu mày, những người này như thế nào thích làm khó nàng như vậy?

      Nàng là lời , tửu lượng của nàng rất kém, người khác vốn là ngàn chén say, mà nàng chỉ giọt rượu cũng có thể ngất, uống rượu rồi lại thích phát điên. Cái này cũng thôi , càng nghiêm trọng chính là, da tay nàng dị ứng với rượu cồn, uống rượu dễ dàng nổi đốt hồng.

      "Vậy sao, Ca Nhi uống rượu?" Long Ngự Tà đảo mắt, dường như quá tin tưởng. " ly rượu như vậy, uống cũng ngại. Hay là, Ca Nhi muốn Trẫm dùng miệng mời nàng?"

      Long Ngự Tà mập mờ xong, cười đến đầu độc, giơ lên ly rượu trong tay mình, đưa tới bên môi nhợt nhạt nhấp ngụm , lại đưa lưỡi liếm môi vòng, động tác đúng là tà mị mê hoặc nên lời.

      Tống Vãn Ca biết bạo quân ác ma này chuyện vô sỉ gì cũng có thể làm được, để cho trước mặt mọi người đút cho mình uống, tốt hơn hết là tự uống.

      "Hoàng thượng là có lòng thần thiếp tâm lĩnh rồi, thần thiếp tự mình uống !" Tống Vãn Ca chán ghét quét mắt liếc cái, hai chữ ‘có lòng’ nhấn rất nặng, đưa tay tiếp lấy ly rượu Vũ phi để trước mặt, nhíu chặt mày hơi uống hết.

      "Luyến phi muội muội quả nhiên hào sảng!" Vũ phi tiếp được ly rượu còn giọt, cười đến vẻ mặt đắc ý, hé ra dung nhan hoa đào, phát ra vẻ mị hoặc xinh đẹp.

      "Vũ phi khen nhầm rồi!" Tống Vãn Ca vuốt vuốt cái trán có chút xây sẩm, quay đầu chỗ khác, hề để ý tới nàng ta.

      "Hoàng thượng, hôm nay chính là lễ trung thu, cả nước cùng vui, thần thiếp đặc biệt vì Hoàng thượng chuẩn bị điệu múa, hy vọng Hoàng thượng thích. “ Vũ phi đột nhiên nhu tình chân thành nhìn Long Ngự Tà, kiều mị .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Lá mặt lá trái: Thành ngữ được dùng phổ biến để biểu thị tráo trở, lật lọng của con nguời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :