1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 15: Lấy lòng


      Vì lấy lòng Long Ngự Tà, Tống Vãn Ca trưng cầu ba ngày thời gian để cho mình chuẩn bị. Cũng may cầm nghệ của Lộng Ảnh tệ, khỏi phải tìm Long Ngự Tà mượn cầm sư, miễn phiền toái.

      Ba ngày thời gian thoáng cái qua, đêm nay là lúc nghiệm chứng kết quả. Thành hay bại, là ở đây.

      Bữa tối trôi qua, Tống Vãn Ca ngâm mình trong bồn tắm rải đầy các loại cánh hoa xung quanh, nhàng khoan khoái tịnh thân, sau đó bắt đầu trang điểm và thay trang phục.

      Bởi vì muốn nhảy điệu múa Ấn Độ, Tống Vãn Ca tự chuẩn bị bộ phục sức Ấn Độ đơn giản.

      Thân bộ áo màu tím ngắn tay bó sát người lộ ra rốn, thân dưới cũng là chiếc quần bó sát đồng bộ, bên ngoài mặc thêm chiếc váy dài màu tím có hình hoa mai, eo nhắn trắng noãn cứ như thế hoàn mỹ ra bên ngoài, bên hông buộc thắt lưng tinh xảo có hình hoa mẫu đơn màu bạc, viên kim cương màu tím hình giọt lệ vừa đúng rơi vào rốn.

      Hai cổ tay và mắt cá chân đều đeo chuỗi chuông màu vàng có thể phát ra tiếng, chân bé trắng noãn sáng long lanh lộ ra bên ngoài, ngón chân xinh xắn lung linh cũng được sơn lên lớp bột màu đỏ, càng rực rỡ chói mắt người nhìn.

      Toàn bộ tóc dài được quấn lên sau đầu, buộc bằng tầng lụa mỏng màu tím, giống như lễ phục của tân nương vào buổi tối dài kéo lê mặt đất.

      đầu còn có vòng trang sức ba tầng màu bạc, phía dưới vòng trang sức là ngôi sao sáu cánh màu tím, nằm ngay ngắn trán, tươi đẹp chói mắt.

      mặt trang điểm thích hợp, chân mày đen đậm lông mi thanh tú, môi đào trơn bóng óng ánh, đôi mắt như nước mùa thu, lại thêm lông mi dài được kéo vểnh lên càng làm tôn lên nét trong trẻo như nước suối.

      Cuối cùng nàng lấy dải lụa che mặt, sau khi tất cả trang phục của Tống Vãn Ca ổn thỏa, trong chốc lát, Long Ngự Tà tới như lời hẹn.

      Hít hơi sâu, trấn định tinh thần, Tống Vãn Ca mặt mày mỉm cười tới chính điện Dục Tuyết cung, chỉ thấy Long Ngự Tà ngồi dựa vào ghế chủ vẻ mặt hứng thú.

      "Hoàng thượng, thần thiếp vì ngài chuẩn bị vũ đạo, hy vọng ngài có thể thích. “ Tống Vãn Ca mềm giọng, cước bộ chân thành tiến lên trước, dáng vẻ muôn vàn cung kính đối với Long Ngự Tà thi lễ. Dáng vẻ thướt tha giống như gió yếu đỡ liễu (mềm yếu nhàng), chân xiêu vẹo, rất mê người.

      Long Ngự Tà nhìn trang phục kỳ lạ người nàng, mặc dù kỳ lạ, nhưng lại rất đẹp. Eo nhắn cùng với chân ngọc lộ ra bên ngoài, làm cho khỏi thất thần, tròng mắt lướt qua chút dị sắc, hồi lâu mới lạnh giọng phun ra bốn chữ: "Nhảy Trẫm xem nào. “

      "Vâng. “ Tống Vãn Ca ôn nhu lên tiếng, quay đầu dùng ánh mắt với Lộng Ảnh, mình chuẩn bị xong tốt, có thể bắt đầu rồi.

      Lộng Ảnh gật đầu, tay lập tức xoa cầm đen.

      Tống Vãn Ca cười mê hoặc với Long Ngự Tà, ngay sau đó chầm chậm nhàng tới trung tâm điện, đạp lễ chụp, cùng nhạc, vừa nhảy vừa xướng lên:

      Úc... Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa

      Là ai đưa chàng tới bên người ta

      Là trăng sáng trăng sáng tròn tròn

      Là nuốc suối nước suối róc rách

      Là nuốc suối nước suối róc rách

      Ta như cánh hoa mang giọt sương

      Ngọt ngào mà khiến chàng muốn xa rời muốn xa rời

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Tống Vãn Ca linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng tùy theo mà dao động. Động tác của nàng rất nhu rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều cương quyết bất tuân. Chuông bạc cổ tay và chân ngọc cũng hoà vào vũ đạo của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra trận trận giòn vang, ràng sang sảng, êm tai dễ nghe. Váy dài phập phồng theo mông nàng, tạo nên tầng tầng cuộn sóng, lay động đáy lòng Long Ngự Tà, dâng lên từng đợt gợn sóng khó hiểu.

      Tròng mắt nàng khẽ nháy, lưu chuyển nhìn quanh, như tiên nữ trong sáng e thẹn, môi đỏ mọng của nàng hé mở, hơi thở như hoa lan, tà mị mê hoặc như tinh. cái nhíu mày chút cử động, nàng như thể hình tượng của cả thiên sứ và ác ma, vừa mâu thuẫn nhưng cũng vừa hài hoà hoàn mỹ. Nàng nhảy, xoay tròn, như Phi Yến, nàng như dạo bước mây, yểu điệu nhiều vẻ.

      Tiếng đàn phát ra nhàng, Tống Vãn Ca múa rất nhiệt tình, ca được tận hứng:

      Úc.. Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa

      Là ai đưa chàng tới bên người ta

      Là ánh sáng của ngôi sao ngôi sao

      Là nắng trời xanh là nắng trời xanh

      Là nắng trời xanh

      Ta nguyện dùng tâm nguyện tràn ngập ngây thơ

      Sâu đậm đem chàng thương thương

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa

      Tống Vẫn Ca say sưa vào trong vũ đạo của mình, tất cả chung quanh dường như bị nàng vứt lên chín từng mây. Vũ đạo vốn là thứ cả đời nàng tha thiết, nàng từ đối với vũ đạo có chú ý, bất luận loại vũ đạo nào đều có đọc lướt qua. Lúc đại học, ở học viện nghệ thuật nổi tiếng nhất, được học vũ đạo chuyên nghiệp. Nhắc tới vũ đạo, nàng giống như tìm được linh hồn của chính mình, nàng từng nhảy ba ngày ba đêm mà biết mệt mỏi, cho nên bị cha mẹ cười vì si vũ.

      Long Ngự Tà lẳng lặng nhìn Tống Vãn Ca, hồn nhiên nhiệt tình mà nhảy ở trung ương điện, trong con ngươi lên ánh sáng nóng bỏng nhè , trong nháy mắt khiến cảm thấy chính mình tập trung đến ngừng thở, dường như sợ mình phát ra thanh kinh ngạc, khí dơ bẩn, quấy nhiễu nữ tử xinh đẹp say mê nhảy múa.

      Tống Vãn Ca vẫn như trước nhảy múa ca hát say sưa, kỹ thuật nhảy thiên biến vạn hóa, bộ pháp nhàng linh hoạt, chập chờn hàm chứa xinh đẹp, chỉ có mang theo ưu nhã, bóng dáng lưu loát phiêu dật như chim yến, như hoa rơi xuống nước chảy vết tích.

      Nàng xoay thắt lưng, lắc mông, uyển chuyển lả lướt, nàng nhanh nhẹn nhảy múa, bước chân chậm rãi vẽ hình cung, nàng quay quay lại, váy cứ bay lên. Nàng xoay tròn biến ra đủ dạng tư thế, mê ly lòng người, câu hồn người.

      Tiếng đàn dừng lại, tiếng ca tắt, vũ cũng ngừng.

      Tống Vãn Ca xoay người nhàng, hai tay tạo thành chữ thập, toàn thân giống như bồ liễu[1] mềm mại vô lực, thẹn thùng ngồi xuống mặt đất, khăn mỏng dài sau đầu thuận thế trải mặt đất. Váy dài rộng thùng thình cũng trải ra mặt đất, giống như theo gió chập chờn, nhanh nhẹn lay động như đoá hoa mẫu đơn kiều diễm nở rộ, còn Tống Vãn Ca cứ như con bướm màu tím dừng làn váy tạo thành hình đoá hoa.

      Tháo xuống cái khăn che mặt, sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành trong nháy mắt khiến chung quanh ảm đạm. Tống Vãn Ca nhàng đến chỗ Long Ngự Tà, viên kim cương màu tím trán dưới ánh nến lập tức khúc xạ, càng lộ vẻ lóe sáng chói mắt, khiến khuôn mặt nàng sáng lên. Nàng chớp mắt, hình như có vô hạn phong tình, khóe miệng nở ra, nhàng cười, sóng mắt giống như nước mùa thu lan tràn, loại xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở mặt nàng lưu chuyển, làm cho người ta thể suy nghĩ, ngừng hô hấp, làm cho người ta nhịn được nhìn rồi lại nhìn, thể cũng muốn chuyển dời tầm mắt.

      Long Ngự Tà cảm giác trống ngực của mình dường như thể khống chế, lại đập mạnh, đáng chết. thầm nhíu mày, con ngươi nóng bỏng mê say nhất thời bị điên cuồng tà lạnh thay thế. Đáng chết! ngờ thiếu chút nữa bị nữ tử này mê mẩn.

      "Hoàng thượng, thần thiếp nhảy thế nào? biết Hoàng thượng có thích ?" Tống Vãn Ca thanh mị hoặc giống như nước chảy, phong tình vạn chủng đứng dậy, cước bộ nhàng mềm mại, từng bước về phía Long Ngự Tà.

      Môi như phù dung, răng như trân châu tết thành, mặt đỏ như hoa sen, da trắng nõn nà. Hình dáng yểu điệu, nhàng gò bó. Chậm rãi tới, giống như ở phía sau nàng có ngàn hoa vạn hoa nở rộ, xinh đẹp kinh tâm động phách. Cười như hoa phù dung nở, ánh mắt lay động lòng người. Nàng đến còn đem theo hương hoa mê say, tràn ngập trong khí cả điện, mùi thơm ngạt ngào, dày đặc say lòng người.

      Nhìn Tống Vãn Ca gần trong gang tấc, Long Ngự Tà mạnh mẽ phục hồi tinh thần, vẻ bạo ngược tức giận mắt che giấu hết xấu hổ cùng bối rối.

      " thế nào cả, trẫm sau khi xem có chút cảm giác!" Thanh trước sau như lạnh như băng thấu xương, mang theo vẻ cảm tình. "Ngươi gnhi4 rằng, điệu nhảy như vậy, có thể lấy lòng được Trẫm chứ?!" Long Ngự Tà khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.

      "Ngươi! Ngươi... “ Tống Vãn Ca tức giận đến cả người run rẩy, nàng nghĩ tới vũ đạo mình tỉ mỉ chuẩn bị ba ngày, lại bị bỡn cợt đáng đồng như vậy. Chẳng những là vũ nhục nhân cách của nàng, còn là vũ nhục vũ đạo nàng thích nhất.

      "Có mắt tròng, biết thưởng thức!" Tống Vãn Ca thầm mắng câu, đáy lòng lo lắng thôi.

      Làm sao bây giờ? Nếu mình lấy lòng được ác ma bạo quân trước mắt, vậy Trần nhi chẳng phải còn tiếp tục bị nhốt tại địa lao u ẩm ướt sao?

      ! Tuyệt đối thể! Mặc kệ dùng cách gì, nàng nhất định phải làm cho bạo quân này hài lòng!

      "Xem ra, biểu diễn của ngươi cũng chỉ thường thôi. “ Long Ngự Tà mặt chút thay đổi lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Ánh mắt tà mị tại người Tống Vãn Ca bình tĩnh nhìn trong chốc lát rồi đứng dậy như muốn rời .

      "Hoàng thượng, xin dừng bước!" Tống Vãn Ca vội vàng bước lên phía trước kéo lại Long Ngự Tà, "Thần thiếp còn chưa chấm dứt biểu diễn!"

      Tiếng thanh thúy dứt khoát, ý hàm xúc mình tiếc tất cả, vì Trần nhi, nàng trả bất cứ giá nào, cho dù là muốn nàng...

      ***************************************************

      [1]Bồ liễu: loài cây rụng lá sớm nhất về mùa đông, dễ mọc, nhưng dễ tàn, dùng trong văn học cổ để ví người phụ nữ có thể chất yếu đuối

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 16: Hấp dẫn


      "Hoàng thượng, mời ngài chờ trong chốc lát, thần thiếp thay quần áo, rất nhanh trở lại!"

      Tống Vãn Ca xong, cũng đợi Long Đằng đế đáp lại, lập tức vội vã đến nội điện.

      Nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng nhàng xa, khuôn mặt lạnh lùng của Long Ngự Tà ra chút bí hiểm, vừa giống như suy nghĩ sâu xa, vừa giống như nghi hoặc, lại tựa như đùa cợt có chút châm chọc cộng khinh thường, càng giống như kiềm nén tức giận cùng tàn bạo.

      Tống Vãn Ca vào nội thất, bằng tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo. Thân của nàng mặc áo lót bằng lụa mỏng màu đỏ, bên trong có thể thấy được bộ ngực hồng nhạt, thân dưới là váy dài màu đỏ trắng, hai chân trắng nõn thon dài như như , khiến có người nào là muốn nàng. Mái tóc đen dài mềm mại sáng bóng được tết thành bím tóc dài, được cột bằng sơi dây gấm thành hình con bướm, bên đầu được cài đoá hoa hồng đỏ, trán còn được vẽ thêm hoa văn hình ngọn lửa, đèn cung đình thấp thoáng, cả người toát ra mị, quyến rũ xinh đẹp, đầu độc lòng người.

      Tống Vãn Ca lần đầu tiên trang điểm đậm, quyết định nhảy vũ điệu mị hoặc trước nay chưa có, trang phục tươi đẹp tất nhiên là thể thiếu. Tống Vãn Ca đặc biệt cường điệu đôi mắt, nàng tô mắt đậm, vẽ vừa dày lại vừa đen, khoé mắt cũng được vẽ đậm, lại bôi lên tầng phấn vàng, chân mày thon cao, chạy xéo vào tóc mai, làm cho hai mắt nàng vốn lớn nay nhìn lại càng chói mắt hơn, ánh mắt giống như thu thủy lan tràn, khi đảo mắt lại lộ vẻ phong tình vạn chủng, nét vẽ màu lam mắt, càng khiến mắt to băng lãnh của nàng càng thêm sáng, trong đêm tối lại thêm phần mị, hấp dẫn, và thần bí.

      Hai má nàng lại thoa lớp son nhàn nhạt, tạo ra má hồng, sau đó mặt thoa lên lớp phấn thơm mát, đôi môi trơn bóng khêu gợi cũng được tô lên lớp son đỏ như máu, màu sáng ướt át, làm cho người ta nhịn được muốn âu yếm.

      Nhìn nữ tử xinh đẹp gì sánh bằng trong gương đồng, Tống Vãn Ca xinh đẹp cười, cười đến phong tình vạn chủng, cũng cười đến lạnh như băng châm chọc. Nàng nghĩ tới, chính mình có ngày lại suy bại đến mức phải nhảy vũ điệu tươi đẹp để lấy lòng người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này lại là người mình hận tận xương tuỷ, hận thể giết .

      Vừa nghĩ đến bạo quân kia, tâm tình Tống Vãn Ca lập tức khó có thể bình tĩnh. Hít sâu vài lần, nàng mới khiến cho chính mình tỉnh táo lại. Bây giờ trọng yếu nhất là đem Trần nhi của nàng cứu ra, những cái khác nàng được suy nghĩ nhiều.

      "Hoàng thượng, để ngài đợi lâu!" Lần nữa tới chính điện, thanh Tống Vãn Ca càng thêm nhu mị, tươi cười mặt cũng tận lực làm cho hoàn mỹ, tự nhiên. "Hoàng thượng, thần thiếp vẫn như cũ hiến khúc vũ. “

      Long Ngự Tà nhìn nữ tử như tinh câu hồn đoạt phách dưới điện, đáy lòng nhất thời dâng lên trận trận sóng lớn, lần cao hơn lần, lâu cũng khó có thể dẹp loạn. Thậm chí quên nên mở miệng như thế nào, chỉ gật đậu , ý bảo có thể bắt đầu rồi.

      "Lộng Ảnh, đổi lại khúc!" Tống Vãn Ca đôi mắt sáng nhìn về phía Lộng Ảnh, gật đầu cười với nàng ấy. May mắn nàng chuẩn bị trước, dạy Lộng Ảnh đàn khúc nhạc táo bạo nóng bỏng.

      Lộng Ảnh chần chờ, có chút khẩn trương, lại có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là tuân theo dạy bảo của Luyến phi nương nương, mặt đỏ, tim đập nhanh, đàn tấu khúc tên là 《 Cuồng dã 》.

      Tiếng đàn triền miên trong khoảnh khắc vang lên, Tống Vãn Ca chợt linh hoạt xoay người, phong tình vạn chủng di chuyển vào trung tâm điện.

      Lúc này đây, khúc vũ của nàng tràn ngập mê hoặc cùng đầu độc, cũng tràn ngập khiêu khích cùng trêu chọc. Nàng khi đảo quanh mắt phượng, phong tình vạn chủng phiêu mị nhãn về phía Long Ngự Tà, nàng khi khẽ nhếch môi đỏ mọng, phảng phất như muốn cùng âu yếm, lúc lại giơ tay qua đỉnh đầu, ống tay áo chậm rãi rơi xuống, cánh tay trắng sáng long lanh lập tức lộ ra, có khi quay qua quay lại nhanh, váy cứ bay lên, chân ngọc thon dài trắng nõn lúc lúc .

      Lụa mỏng phất phơ, nàng mi mắt tình, váy cứ bay lên, miệng nàng cười, chiếc lưỡi thơm mát của nàng nhàng lướt qua môi đỏ mọng, ngón tay của nàng xoa qua xương quai xanh gợi cảm, nàng cuồng dã, nàng bị cản trở, nàng tùy theo tính chất, nàng tiêu sái. Vòng eo mảnh mai như rắn nước của nàng cứ thế dao động, bày ra phong tình vạn chủng, giống như ngọc bích bền bồng, giống như khóc lộ phù dung, giống như tơ liễu tung bay, giống như cành non vẫy vẫy, chân ngọc lả lướt của nàng cứ như chim yến xoay chuyển, xuất ra tất cả tư thái, khi cuồng dã, khi vừa nghênh vừa cự, khi xấu hổ khép nép, khi câu dẫn lòng người.

      Nghê thường bay tán loạn, làn gió thơm tàn phá bừa bãi, Tống Vãn Ca cố hết sức, tuỳ ý xoay tròn, mái tóc dài cũng theo thân thể của nàng bay múa, thỉnh thoảng trong trung vẽ ra những đường vòng cung tuyệt đẹp.

      Vũ của nàng cứ như thế nóng bỏng, cứ như thế đốt cháy, cứ như thế phóng đãng, giống như muốn khiêu ra tất cả dục hoả trong người đàn ông, đốt cháy tất cả tình cảm mãnh liệt người họ. Tất cả chung quanh cũng đều rung động theo, tình dục núp trong góc tối từng bước từng bước bị khiêu đến.

      Cổ họng Long Ngự Tà giật giật, tròng mắt giờ phút này so với biển bắc cực còn muốn sâu hơn, giống như lóe lên dị quỷ quyệt ánh sáng, lại vừa giống như đốt lên ngọn lửa nóng cháy điên cuồng. Bỗng nhiên cảm thấy xoang mũi nóng lên, giống như có vật gì muốn tuôn ra bên ngoài, khỏi cả người chấn động.

      "Đáng chết!" Long Ngự Tà thấp giọng rủa tiếng, cuống quít thầm vận dụng nội lực, đem máu mũi muốn phun mạnh ra cấp bức trở về.

      Tống Vãn Ca phát giác khác thường của , khỏi đắc ý cười mị hoặc, động tác càng thêm lớn mật, càng thêm cuồng dã, dáng người càng thêm khêu gợi.

      Nàng xoay tròn tiến lên, cách Long Đằng đế bước ngắn. Môi nàng hé mở, hơi thở như lan, giống như đối với ra ái ngữ ngọt ngào nhất. Môi đỏ mọng của nàng so với hoa hồng càng kiều diễm hơn, so với mẫu đơn càng xinh đẹp hơn, mở ra khép lại mang theo hấp dẫn tận tim, làm cho người ta mê loạn, cũng làm cho người ta hít thở thông.

      Điệu múa vừa dứt, Tống Vãn Ca ôn nhu mị cười, cái lưỡi thơm tho như có như lướt qua môi cánh hoa.

      "Hoàng thượng, có thích điệu nhảy này của thần thiếp hay ?"

      Tươi cười làm cho người ta mê say, phấn lưỡi làm cho người ta run rẩy, thanh mị tận xương tủy, làm cho người ta nghe xong cả người bay bổng, dường như ngay cả đầu khớp xương cũng mềm , làm cho người ta nhịn được cả người xụi lơ.

      Long Ngự Tà chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, luồng khí nóng nhanh chóng lan dần toàn thân, mỗi bộ phận thân thể đều kịch liệt phát sinh biến hoá. cũng chịu được khiêu khích câu hồn đoạt phách này, bàn tay to đưa ra, mũi chân điểm , bóng dáng bay vọt.

      Khi Tống Vãn Ca phục hồi lại tinh thần, người của nàng bị Long Đằng đế đưa vào tẩm cung. Sau khắc, bị vứt tới giường, mà thân hình cao lớn của Long Đằng đế lập tức điên cuồng bá đạo đè lên thân thể mềm mại của nàng.

      "Nếu muốn Trẫm thả nghiệt chủng kia, như vậy cần phải nghênh hợp Trẫm!"

      Thanh hàn tà mị vang ở bên tai Tống Vãn Ca, trong nháy mắt làm cho nàng bỏ quên tất cả giãy dụa cùng phản kháng.

      Bạc môi lạnh như băng của Long Ngự Tà khẽ nhếch, nở ra nụ cười tà mị điên cuồng, chưởng phong bổ ra, màn giường hạ xuống, che lấp màn cảnh xuân kiều diễm khiến người xấu hổ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 17: Tâm tư


      Lúc này đây, Long Ngự Tà dường như phá lệ nhiệt tình, cũng tàn bạo như lần đầu. mực đốt lửa người Tống Vãn Ca, cố gắng dò xét mỗi chỗ mẫn cảm người nàng, buông tha bất cứ chỗ nào.

      Tuy ít tàn bạo, nhưng lại tăng thêm điên cuồng cùng bá đạo. cho phép Tống Vãn Ca có mảy may phản kháng, vẫn chặt chẽ dây dưa với nàng, cùng nàng thà chết triền miên.

      Thẳng đến đêm khuya, khi Tống Vãn Ca mệt đến mê man, Long Ngự Tà mới thể buông nàng ra, cam tâm từ người nàng rời khỏi (vậy mà còn chưa đủ hở , em phục =D).

      Long Ngự Tà nghiêng thân thể, lẳng lặng nhìn Tống Vãn Ca mệt mỏi ngủ say, tâm tư phức tạp hiểu được. Cùng lúc, điên cuồng hành hạ nhục nhã nàng đến khi hưởng thụ được khoái cảm để trả thù, nhưng, vừa thấy đau khi nàng đau, bị thương như khi nàng bị thương.

      Long Ngự Tà ngờ, Tống Vãn Ca lại đặc biệt như thế, giống người thường. Trừ xinh đẹp tuyệt thế, cướp hô hấp người, câu hồn người, nàng so với công chúa Khuynh Thành trong tưởng tượng của hoàn toàn giống nhau. Nàng lan tâm tuệ chất, băng tuyết thông minh, tài tình, có tư tưởng, có trí tuệ, có đảm lược. Nàng ràng chỉ là mười bốn tuổi, nhưng ý chí kiên cường và tâm địa cứng cỏi của nàng vượt xa tuổi của nàng.

      Nước mất nhà tan, nàng dứt hy vọng, lại còn mang theo đệ đệ của chính mình gian nan chạy trốn vì muốn sống, đối mặt với mọi cách hành hạ của mình, nàng quy phục cũng xin tha, còn liều mạng đối kháng với mình. Nàng sợ mình, nàng thậm chí luôn quật cường cùng đối mặt, hơn nữa chút nào che dấu thống hận và chán ghét đối với . Cả Long Đằng quốc, có người nào dám nhìn thẳng hai tròng mắt của .

      Vì cứu nghiệt chủng kia, nàng lại có dũng khí lớn đến mức dám hấp dẫn, lấy lòng . Làm chuyện ‘ biết thẹn như thế’, nàng thế nhưng lại trấn định, vẻ mặt thản nhiên. Chẳng lẽ nàng biết, những chuyện đó chỉ có kỷ nữ mới có thể làm được sao?

      Còn có, hai điệu nhảy nàng nhảy tối nay là học từ người nào? Ruột gan lớn như vậy, cuồng dã như vậy, gợi cảm như vậy, nóng bỏng như vậy, trong quá trình đều toát ra vô tận cầu cùng đầu độc, khiêu khích cùng trêu chọc, cánh tay trắng nõn, vòng eo mềm mại, chân ngọc thon dài, cái lưỡi thơm tho béo mập, chỉ sợ bất cứ người đàn ông nào thấy được cũng đều chảy máu mũi, tình cảm mãnh liệt mênh mông, tình dục đốt người.

      Bất quá, vũ đạo như vậy chỉ có thể nhảy cho mình xem. Nếu nàng dám nhảy cho người thứ hai xem, vậy nhất định đem gã đàn ông kia ngũ mã phanh thây, bầm thây vạn đoạn!

      Nàng là của , vĩnh viễn đều là của ! riêng gì đời này, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, nàng suốt đời cũng chỉ có thể là của ! Tất cả người nàng cũng chỉ có thể để xem, bị vuốt ve, bị hôn môi, bị giữ lấy! Điệu nhảy tươi đẹp và tình ca của nàng, cũng chỉ có thể khiêu khích và hấp dẫn !

      Nghĩ đến vũ đạo cuồng dã và đầu độc kia, Long Ngự Tà chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, khỏi đổi lại tư thế để tránh tạo áp lực cho nửa thân dưới tự chủ được của mình.

      giống với nữ tử bình thường, tuyệt đối phải do người cha cầm thú đó của nàng có thể giáo dục ra được, Long Ngự Tà có đôi khi hoài nghi, nàng có phải là Công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc hay .

      "Trẫm rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Hành hạ ngươi, trẫm đành lòng, nhục nhã ngươi, trẫm cũng đau lòng. Nhưng, trẫm dừng tay được, hành hạ ngươi, nhục nhã ngươi, trẫm trở nên điên cuồng! Trẫm đối với ngươi như vậy, tất cả đều do phụ hoàng cầm thú của ngươi ban tặng! Mặc dù Trẫm tự tay chém đầu ông ta, nhưng cừu hận của Trẫm với ông ta suốt đời cũng có khả năng giải trừ! Tại sao ngươi lại là con của ông ta? Tại sao?!"

      Long Ngự Tà ánh mắt quỷ dị điên cuồng, bàn tay to tự chủ được bóp chặt cái cổ trắng nõn của Tống Vãn Ca, lực từ từ mạnh hơn.

      Đến khi Tống Vãn Ca sắc mặt trắng bệch, hô hấp khó khăn, từ trong mơ màng cũng theo bản năng huơ tay giãy dụa, Long Ngự Tà mới tỉnh táo lại.

      Nhìn cái cổ trắng của Tống Vãn Ca hằn lên dấu tay xanh tím sâu, lòng Long Ngự Tà lại thấy đau đớn, trong mắt cũng tràn đầy đau lòng và ảo não.

      "Nàng cho Trẫm biết, rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể giải trừ tâm ma của Trẫm?"

      Tay Long Ngự Tà xoa dung nhan tuyệt mỹ đến cực điểm, đôi môi trơn bóng tươi đẹp ở dưới ánh đèn cung đình chiếu lên loé ra rực rỡ mê người, thấy vậy lòng trận trận run sợ, tự kìm hãm được lại cúi đầu, tham lam hôn lên đôi môi mềm mại trơn bóng như hoa mà thấy thế nào cũng hôn đủ.

      Tống Vãn Ca phải nữ tử duy nhất của , nhưng vốn là nữ tử duy nhất được hôn. Khi người đám nữ tử trong hậu cung phát tiết dục vọng, tới bây giờ đều là trực tiếp vào, ngay cả làm trò cũng có, càng cần đến hôn môi. Ở trong lòng , có người phụ nữ nào có tư cách để hôn.

      Nhưng lại luôn khống chế được muốn cầm giữ này bên người để hôn, lại còn hôn đến nghiện, tựa như ăn nha phiến (thuốc phiện), sâu trầm luân, thể ngừng, cách nào tự kềm chế.

      người nàng, luôn có được thoả mãn và an lòng trước nay chưa từng có, đây là điều mà mọi nữ tử khác đều cách nào làm được. biết, chính mình vì sao lại đối với thân thể của con kẻ thù lại tham luyến như thế, thậm chí còn ở trong ý nghĩ của nàng, bị nàng ảnh hưởng tâm tình, đáng đao giết nàng có phải ?

      Nhưng, phát chính mình đối với nàng tha từ từ gia tăng, ngược đãi càng tàn nhẫn, cũng nhân tiện đau càng sâu. Nhưng lại cách nào khống chế chính mình hành hạ nàng, ngược đãi nàng. biết chính mình là uống rượu độc giải khát, nhưng cũng chỉ có thể đau đớn hưởng thụ khoái cảm sau trả thù. Cho dù có ngày xuống địa ngục, cũng chấp nhất.

      Nàng đúng, mình là tên ma quỷ, thà rằng xuống địa ngục, cũng nguyện chuộc tội.

      "Trẫm cũng muốn như vậy, muốn, chút nào mong muốn... “

      Long Ngự Tà thào tự , tay kéo mạnh Tống Vãn Ca vào lòng, ôm chặt lấy, rất chặt rất chặt, đến khi hai người dán lại chút khe hở, cho đến hai tay cũng chặt thêm được nữa.

      đột nhiên hoảng sợ, làm như trong lòng vốn là trận gió, khói, sương mù, khiến cho dù cố gắng thế nào cũng bắt được, làm cho cố gắng thế nào cũng tới gần được. chỉ có thể chặt chẽ mà ôm lấy nàng, cảm thụ được tồn tại của nàng, ngửi được hương thơm người nàng, nghe hơi thở trầm ổn của nàng, để đè xuống kinh hoảng trong lòng.

      "Ha ha, nàng là người của Trẫm, vốn là Luyến phi của Trẫm, giờ và sau này cũng vĩnh viễn vĩnh viễn đều là của Trẫm! Bất kể sinh tử, nàng cũng chỉ có thể đứng ở bên người Trẫm! Nếu muốn chạy trốn, trẫm chắc chắn tự tay đưa nàng xuống địa ngục!"

      "Trẫm ngại nàng hận Trẫm, cũng ngại nàng chán ghét Trẫm, càng ngại nàng đối với Trẫm vĩnh viễn đều là dáng vẻ lạnh tựa băng sương, nhưng Trẫm quyết thể chịu được nàng thoát !"

      "Vãn Ca, tên của nàng, rất êm tai cũng rất đẹp, giống như người của nàng! Bất quá, tên của nàng cũng là của Trẫm, tất cả tất cả của nàng Trẫm đều phải giữ lấy!"

      "Ngủ , của Trẫm, Luyến phi của Trẫm, vãn Ca của Trẫm. “ Long Ngự Tà cúi đầu nóng bỏng mà liếm hôn vành tai nàng, giọng nỉ non. Khuôn mặt tuấn tú nham hiểm ít tà lạnh, có chút ấm áp, băng hàn điên cuồng trong mắt hoà tan, chứa đầy đau lòng.

      "Thông minh, ngày mai Trẫm như nàng mong muốn, thả Trần nhi của nàng ra!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 18: Vui đùa ầm ĩ


      đêm phóng túng cùng triền miên, làm cho toàn thân Tống Vãn Ca đau nhức uể oải.

      Nàng cảm giác ngủ rất trầm, nhưng an ổn. Bạo quân ác ma kia ngay cả trong mộng cũng tha nàng, bên tai dường như vẫn văng vẳng thanh điên cuồng, giống như thanh ma quỷ chui vào trong đầu nàng.

      "Ha ha, ngươi là người của Trẫm, vốn là Luyến phi của Trẫm, giờ và sau này cũng vĩnh viễn vĩnh viễn đều là của Trẫm! Bất kể sinh tử, ngươi cũng chỉ có thể đứng ở bên người Trẫm! Nếu muốn chạy trốn, trẫm chắc chắn tự tay đưa ngươi xuống địa ngục!"

      ...

      Giọng kia chân , lần lại lần vang bên tai nàng, làm cho nàng phân được là mộng hay , càng làm cho nàng hoảng sợ, chán ghét. Nàng thầm nghĩ thoát xa xa, chạy trốn tới nơi mà nàng còn nghe thấy thanh hận thấu xương kia.

      Nhưng nàng trốn như thế nào cũng thoát, loại bất lực cùng lạnh lẽo bao lấy nàng. Bốn phía bóng người, nàng muốn ra ngoài, nhưng thế nào cũng tìm ra đường. Khắp nơi đều là trắng mịt, thấy được bất kỳ kẻ nào, nghe được thanh gì, chỉ trừ ra thanh ma quỷ như bóng với hình kia.

      "Ngươi là của Trẫm, vĩnh viễn đều là của Trẫm! Tất cả tất cả của ngươi Trẫm đều phải giữ lấy!"

      "Ngươi là của Trẫm, vĩnh viễn đều là của Trẫm! Tất cả tất cả của ngươi Trẫm đều phải giữ lấy!"

      ...

      "A…!" Tống Vãn Ca quát to tiếng, rốt cục từ trong ác mộng bật dậy, ngồi giường, tay phải ôm ngực, ngừng thở, trán đổ đầy mồ hôi hột.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh?" Tiếng trẻ con thanh thuý, bàn tay bé đặt trán nàng, cẩn cẩn thận thận giúp nàng xoa mồ hôi trán.

      Tống Vãn Ca lặng chút, ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt trong suốt sáng ngời, nước mắt lưng tròng của Nguyệt Vãn Trần.

      "Trần nhi, là đệ sao? là đệ sao? Sao lại gầy nhiều như vậy?" Tống Vãn Ca chớp mắt cái, nhìn chằm chằm Nguyệt Vãn Trần, thấy nó nhếch nhác, cái mũi chua xót dữ dội, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rất nhanh tự chủ được chảy xuống.

      Mới ba ngày thời gian, khuôn mặt Trần nhi của nàng gầy rất nhiều, sắc mặt cũng vàng vọt, dinh dưỡng đủ. Quần áo người cũng chưa thay, bây giờ vừa rách vừa bẩn, còn mang theo mùi hôi.

      "Tỷ tỷ, vốn là Trần nhi, Trần nhi ở bên tỷ tỷ ngày rồi. “ khuôn mặt nhắn của Nguyệt Vãn Trần dính đầy nước mắt và bụi đất, muốn khóc rồi lại rất vui vẻ, bởi vì nó và tỷ tỷ rốt cục được ở cùng chỗ.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi bao giờ phải rời khỏi tỷ nữa rồi, Trần nhi muốn vĩnh viễn ở cùng chỗ với tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vừa vừa bò lên giường, thân thể nho chui vào trong lòng Tống Vãn Ca.

      "Uh, , bao giờ rời nữa, tỷ tỷ cũng muốn vĩnh viễn ở cùng chỗ với Trần nhi. “ Tống Vãn Ca hấp hấp cái mũi, vừa cười vừa . Ôm chặt thân thể nhắn của nó, cảm giác vô cùng bình an và vui vẻ.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi đói bụng. “ Nguyệt Vãn Trần đột nhiên ngẩng đầu, hình như có chút ủy khuất . Như là muốn phối hợp lời của nó, bụng tùy theo kêu vài tiếng "Ục…Ục…Ục".

      "Trần nhi ngoan, tỷ tỷ lập tức chuẩn bị đồ ăn cho đệ. “ Tống Vãn Ca thương sờ sờ khuôn mặt nhắn của nó, lập tức la lớn, "Người đâu!"

      "Nương nương, xin hỏi người có gì phân phó?" Lộng Hoa và Lộng Ảnh nghe được tiếng kêu, rất nhanh cung kính đến.

      "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!" Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn hai nàng, phân phó. "Còn nữa, chuẩn bị mấy bộ quần áo tốt chút cho đứa bé năm tuổi. “

      "Nương nương, quần áo của tiểu chủ tử nô tỳ sớm chuẩn bị tốt rồi. Vốn chúng nô tỳ muốn hầu hạ tiểu chủ tử tắm rửa, nhưng tiểu chủ tử thuận theo, muốn ở cạnh nương nương, đồ ăn sáng và bữa chính cũng ăn, là phải đợi nương nương tỉnh lại cùng nhau ăn. “

      "Biết rồi, các ngươi trước tiên xuống chuẩn bị . “

      Chờ bọn họ rời , Tống Vãn Ca lúc này mới cau mày, cố ý nhăn mặt lại nhìn về phía Nguyệt Vãn Trần, "Trần nhi, sau này đói bụng phải ăn cơm, cần chờ tỷ tỷ, biết ? Trần nhi nếu đói bụng, tỷ tỷ rất đau lòng rất đau lòng!" Tiểu tử này ngốc, ở bên cạnh nàng ngày gì, khó trách nàng cảm thấy ngủ trầm.

      "Vâng, biết rồi, Trần nhi nghe tỷ tỷ . “

      "Ngoan. “ Tống Vãn Ca đối với nó mỉm cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy xuống giường, dẫn Nguyệt Vãn Trần tới bên cạnh bàn, cầm hai cái bánh hoa mai cao đưa cho nó. "Trần nhi, đến đây, ăn trước chút điểm tâm, tỷ tỷ dẫn đệ tắm, sau đó lại làm đồ ăn ngon cho đệ, có được ?"

      "Vâng. “ Nguyệt Vãn Trần vui vẻ ăn điểm tâm, chỉ cần có thể theo tỷ tỷ cùng chỗ, cái gì cũng tốt.

      "Nương nương, nước nóng và đồ dùng tắm rửa chuẩn bị tốt rồi, nương nương có thể tắm rửa rồi. “ Trong chốc lát, Lộng Hoa và Lộng Ảnh lần nữa đến.

      "Uh. “ Tống Vãn Ca thản nhiên lên tiếng, dẫn Nguyệt Vãn Trần vào phòng tắm. hai bước, đột nhiên quay đầu, lạnh giọng phân phó, "Tất cả ra giường và màn che đều thiêu huỷ hết cho ta, sau đó toàn bộ đổi mới. Còn nữa, bỏ cho ta vài cái xông hương trong phòng. “

      Nàng muốn bên trong phòng lưu lại mảy may mùi của bạo quân ác ma!

      Tống Vãn Ca thư thư phục phục[1] ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm thấy toàn thân đều nhàng khoan khoái. Nàng cũng giúp Nguyệt Vãn Trần tắm rửa sạch , thay bộ quần áo mới, rồi mới mang theo xuống phòng bếp.

      Long Ngự Tà hoàn toàn giam cầm nàng trong Dục Tuyết cung, cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, cũng chuẩn nàng bước ra nửa bước. Nàng ở trong Dục Tuyết cung xem như ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngay cả đồ ăn của nàng cũng phải là do ngự thư phòng làm. Dục Tuyết cung có riêng phòng bếp , muốn ăn cái gì đều là do Lộng Hoa và Lông Ảnh tự tay làm.

      Cũng may bạo quân ác ma kia cũng có ngược đãi các bữa ăn của nàng, tất cả nguyên liệu nấu ăn, đều đầy đủ.

      "Trần nhi, đệ muốn ăn cái gì?" Tống Vãn Ca nhìn tất cả nguyên liệu trong phòng bếp, nhất thời biết nên nấu món gì cho tốt.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn sủi cảo. “ Nguyệt Vãn Trần chép chép cái miệng nhắn, giống như nhớ lại hương vị của món ăn này.

      "Được, vậy tỷ tỷ làm cho đệ sủi cảo chưng trong suốt[2]. “ Nguyệt Vãn Ca cười sờ đầu của nó. Trước khi mất nước, nàng làm cho nó lần, ngờ nó vẫn còn nhớ kỹ.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi giúp tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vừa , vừa thêm nước vào thau bột mì.

      "Ấy, nước hơi nhiều rồi. “ Mắt Tống Vãn Ca trợn tròn, trừng cái.

      "Đâu có, nước nhiều lắm mà, tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhắn, có chút bất mãn.

      ...

      "Trần nhi, đừng quấy rối. “ Tống Vãn Ca mới vừa bầm thịt xong, thấy Trần nhi của nàng chơi đùa với cục bột, khuôn mặt nhắn và cái mũi đều dính đầy bột, làm cho nàng khỏi buồn cười lắc đầu. “Trần nhi, đệ làm gì đấy?"

      "Tỷ tỷ, Trần nhi nặn mặt người. “ nó đưa tay bé vuốt vuốt cái mũi, lại tiếp tục bốc bột. "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn nặn hình tỷ tỷ, rồi nặn hình Trần nhi, sau đó đem chúng nó để cùng chỗ, đại biểu Trần nhi và tỷ tỷ vĩnh viễn xa rời nhau. “

      "Quỷ linh tinh!" Tống Vãn Ca cười liếc nó cái, giúp nó lau bột mặt, cái mũi ê ẩm, trong lòng ấm áp.

      lúc lâu sau, sủi cảo chưng trong suốt rốt cuộc làm xong. Tống Vãn Ca mang lồng hấp sủi cảo còn bốc hơi ra, mùi thơm mê người bốc ra khiến hai người thèm nuốt nước miếng. có cách, hai người đều đói bụng ngày.

      "Tỷ tỷ, thơm quá à!" Nguyệt Vãn Trần vừa , ghé vào lồng hấp ngửi ngửi, hận thể lập tức ăn mấy cái.

      "Mèo con tham ăn!" Tống Vãn Ca điểm mũi nó, cầm đũa gắp cái, đưa lên môi thổi nguội rồi mới đưa tới miệng nó. "Đến đây, ăn cái, xem có ngon hay . “

      Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng , ngụm lập tức nuốt xuống.

      "Ăn ngon lắm, tỷ tỷ làm gì ăn cũng ngon, Trần nhi còn muốn nữa. “

      "Ha ha, đến đây, tỷ tỷ cho đệ. “

      "Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn , Trần nhi cũng gắp cho tỷ. “

      "Ngoan, tỷ tỷ tự mình ăn. “

      "Ô oa, tỷ tỷ, Trần nhi bị bỏng rồi. “

      "Ha ha, mèo con tham ăn, ai bắt đệ ăn nhanh như vậy. “

      "Tỷ tỷ, tỷ xấu lắm, lại còn giễu cợt Trần nhi. “

      "Đâu có, tỷ tỷ làm sao giễu cợt Trần nhi nhu thuận đáng như thế!"

      Tống Vãn Ca nhìn dáng vẻ thở hổn hển, vểnh cái miệng nhắn của Trần nhi, khóe mắt bất giác tràn đầy ý cười, lâu có vui vẻ như vậy rồi. Có Trần nhi ở bên cạnh, nàng rất thỏa mãn, cũng rất khoái nhạc, rất hạnh phúc.

      "Tỷ tỷ, tỷ lại cười, Trần nhi muốn tức giận!" Nguyệt Vãn Trần , nhưng miệng cũng dừng lại, cái lại cái sủi cảo vào bụng.

      Tống Vãn Ca buồn cười lắc đầu, khóe mắt lại thấy bóng dáng màu vàng cao to đứng ở cửa phòng bếp. Giương mắt nhìn lên, nụ cười vui vẻ nhất thời cương lại mặt.

      "Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần nhìn thấy người tới, vội vàng buông bát trong tay, cuống quít chui vào trong lòng Tống Vãn Ca.

      ****************************************

      [1]Thư thư phục phục: thong thả, ung dung

      [2]Sủi cảo chưng trong suốt:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 19: Làm khó dễ


      "Ngươi tới làm gì?" Tống Vãn Ca ôm chặt Nguyệt Vãn Trần trong lòng, thân thể yếu đuối dường như phát ra run rẩy, nhưng đôi mắt mọng nước phát sáng cứ quật cường nhìn thẳng đôi mắt lạnh như băng của Long Ngự Tà, mang theo tràn đầy hận ý cùng oán phẫn.

      Đối với bạo quân ác ma trước mắt, Tống Vãn Ca có sợ hãi hiểu được, nhưng nàng quyết cho phép mình cúi đầu trước .

      "Trẫm đói bụng, muốn ăn... “ Long Ngự Tà khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) Ánh mắt lạnh như băng tà mị quét vòng người Tống Vãn Ca, lớn mật làm càn, bạc môi khẽ mở, trực tiếp phun ra lời mập mờ làm cho Tống Vãn Ca hận thể chạy tới cắn chết (cắn tỉ, cắn lỗ tai là dễ nhất =D)

      "Trẫm muốn ăn sủi cảo trong suốt nàng làm. “ Long Ngự Tà đột nhiên chuyển lời, tà tà mà giãn ra chân mày, làm cho gánh nặng trong lòng Tống Vãn Ca được tháo xuống. "Nàng có phải hiểu nhầm gì rồi , Luyến phi của Trẫm?"

      Dứt lời, con ngươi đen của Long Ngự Tà chặt chẽ dừng người Tống Vãn Ca, tà mị nở nụ cười.

      "Ngươi!... “ Tống Vãn Ca nhất thời biết gì, hai gò má nhanh chóng đỏ ửng, cũng biết là tức giận, hay xấu hổ. Ác ma này khẳng định là cố ý đùa nàng! Nhìn dáng vẻ của biết có ý tốt!

      Long Ngự Tà nhìn gương mặt trắng sáng rạng rỡ trong nháy mắt lên đỏ ửng kiều diễm, tròng mắt sắc lên, nhưng rất nhanh lập tức đè xuống luồng xao động trong đáy lòng.

      "Đây là cái gì?" Long Ngự Tà cầm lấy hai hình mặt người , ngũ quan dường như dính chặt nhau ở bàn, trong mắt xẹt qua vẻ nghi hoặc. "Xấu quá!" Vừa , bàn tay to cầm lấy thuận tiện bóp vài cái.

      "Trả lại cho ta, đó là mặt người ta làm. “ Nguyệt Vãn Trần đẩy Tống Vãn Ca ôm ấp ra, vội vàng chạy đến, muốn lấy lại mặt người của mình lại.

      "Trẫm nhìn thấy, là của Trẫm!" Long Ngự Tà cố ý cầm mặt người giương lên cao, làm cho thân thể nho của Nguyệt Vãn Trần dùng lực cỡ nào cũng với tới.

      "Trần nhi, mặt người ô uế, chúng ta bỏ . “ Tống Vãn Ca lạnh lùng liếc Long Ngự Tà cái, lập tức kéo Nguyệt Vãn Trần về phía mình, thương vuốt đầu nó, , "Ngoan, lần sau tỷ tỷ cùng đệ làm mặt người mới. “

      "Nhưng hai cái mặt người đó Trần nhi nặn lâu, cũng rất thích đấy!" Nguyệt Vãn Trân chu cái miệng nhắn, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm tay của Long Ngự Tà, khuôn mặt nhắn tràn đầy muốn.

      "Trần nhi nghe lời, thứ ô uế nên vứt bỏ, chúng ta cần!" Tống Vãn Ca mặt tươi cười, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng. “Trần nhi, đệ ăn no chưa? Ăn no rồi, tỷ tỷ đưa đệ quay về tẩm cung nghỉ ngơi. “

      Long Ngự Tà nghe vậy, nguy hiểm trong mắt lại càng tăng, lập tức ném mạnh mặt người cầm tay xuống bàn, tiếng hàn tà lạnh khiến Tống Vãn Ca phải dừng lại cước bộ.

      "Trẫm đói bụng!"

      Tống Vãn Ca nghiêng liếc cái, cắn môi trầm mặc .

      "Ngươi là người xấu, ta ghét ngươi!" Nguyệt Vãn Trần nhìn mặt người móp méo bàn, cái miệng nhắn méo , trong hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt khổ sở và uỷ khuất.

      "Trẫm đói bụng! Đừng để Trẫm lần thứ tư!" Ánh mắt lệ của Long Ngự Tà xẹt qua Nguyệt Vãn Trần, trừng mắt đầy nguy hiểm nhìn Tống Vãn Ca, làm cho nàng nhịn được rùng mình.

      "Hoàng thượng, thần thiếp gọi Lộng Hoa và Lộng Ảnh lại đây chuẩn bị cho ngài. “ Tống Vãn Ca vừa dứt lời, ngẩng đầu chống lại ánh mắt lãnh của Long Ngự Tà.

      "Nàng, tự mình làm! Chuẩn bị cho Trẫm chén mì trứng như thế này!" Long Ngự Tà thu hồi ánh mắt tà lạnh, phân phó tiếp, "Mì làm dài chút, được ngắn! Còn nữa, trẫm ăn giấm, cũng ăn tỏi, gừng cũng muốn! Nhớ ràng chưa?"

      "Vâng, thần thiếp nhớ rồi!" Tống Vãn Ca co quắp khoé miệng đáp lại, trong lòng sớm đưa mười tám đời tổ tông của ân cần thăm hỏi vài lần. Ác ma bạo quân này, chỉ ăn bát mì trứng, lại còn nghiêm trọng như vậy?

      Thế này được, thế kia xong, phải làm khó dễ nàng sao?

      Tống Vãn Ca oán hận nghĩ, nhưng lại thể làm theo cầu của .

      Chiên trứng gà, nấu nước sôi, phía dưới là mì... Tống Vãn Ca từng bước để thức ăn ngay ngắn lên mặt mì.

      "Mặn chết ngươi!" Tống Vãn Ca cười xấu xa, chuẩn bị bỏ muỗng muối ăn vào.

      "Nếu bị mặn, trẫm bắt nàng làm lại!" Tiếng lạnh thấu xương từ xa phía sau truyền đến, sợ đến mức tay Tống Vãn Ca khẽ run lên, cả muỗng muối toàn bộ bỏ lại trong hũ.

      "Được, ăn mặn. Ta đây bỏ muối, nhạt chết ngươi!" Tống Vãn Ca vứt muỗng , bỏ vào tí muối nào.

      "Nếu nàng thích ăn muối cứ , trẫm sai người đem toàn bộ muối trong phòng bếp bỏ hết!" Tiếng lạnh như băng lại truyền đến, Tống Vãn Ca cả kinh quay lại, thấy bạo quân ác ma vẫn nhàn nhã ngồi ở bàn ăn.

      "Bạo quân này chẳng lẽ biết thuật đọc tâm?" Tống Vãn Ca phẫn hận bĩu môi, đàng hoàng bỏ chút muối vào, dám làm động tác nào khác.

      Chỉ chốc lát sau, Tống Vãn Ca đem bát mì trông rất ngon bưng tới trước mặt Long Ngự Tà, rồi sau đó ôm Nguyệt Vãn Trần ngồi đối diện , nghiêm mặt chờ đợi phân phó tiếp.

      "Cứng như vậy, trẫm làm sao ăn được?" Long Ngự Tà dùng chiếc đũa gạt gạt, cau mày lạnh lùng .

      "Hoàng thượng, thế này có thể so với bùn rồi. “ Tống Vãn Ca thầm hừ lạnh tiếng, thấp giọng giải thích.

      đủ mềm rồi, lại còn la cứng, ăn cho rồi!

      "Nàng chú ý độ lửa hay sao? Mì mềm như vậy, chút dai cũng có. “ Long Ngự Tà ngoài miệng oán giận, nhưng lại từng ngụm từng ngụm cho mì vào miệng.

      "... “ Tống Vãn Ca đen mặt, miệng mở ra rồi ngậm lại, gì.

      Lực có thể so với sư phụ khoẻ mạnh, thế nào lại đủ dai?

      "Chiên trứng gà cũng xong, đen như thế, khó coi chết được! Còn có mùi khét nữa!" mặt lộ ra chán ghét khinh bỉ, hai cái trứng chần nước sôi cũng ngụm vào bụng Long Ngự Tà.

      "... “ trán Tống Vãn Ca lại thêm vài đường đen, tiếp tục gì.

      ràng chiên sớm muộn, rất là vừa, ở đâu có chỗ khét?

      "Bỏ hành bên trong làm cái gì?" Long Ngự Tà hung ác trừng mắt nhìn Tống Vãn Ca cái, " biết Trẫm cũng ăn hành sao?"

      "Hoàng thượng, ngài chỉ mình ăn giấm, ăn tỏi, ăn gừng, chưa mình ăn hành. “

      Tống Vãn Ca oán hận cau mày, mắt lạnh nhìn bạo quân ác ma dùng mọi cách chê bai nhưng ăn xong bát mì trứng, chỉ cảm thấy so với Phật tổ còn khó hầu hạ hơn.

      Ngoài miệng chọn tam lấy bốn, ngại này ngại kia, vậy tại sao còn ăn hết bát mì ngay cả cặn cũng chừa lại?

      Hừ! ra người đàn ông này cũng khẩu thị tâm phi!

      "Làm lại chén khác!" Long Ngự Tà đem bát đưa đến trước mặt Tống Vãn Ca, bá đạo ra lệnh.

      "Vâng, thần thiếp tuân chỉ!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng.

      "Cứ làm giống như bát vừa rồi, trẫm có thể miễn cưỡng chấp nhận ăn hành!"

      "Vâng!!" Chữ này gần như được phun ra từ hàm răng của nàng.

      Gây khó dễ! là gây khó dễ!!

      Bạo quân ác ma này ngày hành hạ mình, có phải chết hay ?!

      Tốt nhất đừng để ta có cơ hội chuyển mình, nếu ta nhất định trả thù gấp bội!!

      "Ngày mốt vốn là lễ trung thu, trong cung tổ chức đêm tiệc rượu. Nàng chuẩn bị chút, trẫm mang nàng !"

      Khi Long Ngự Tà uống xong miếng nước cuối cùng trong bát, thỏa mãn rời , chỉ để lại câu như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :