1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 10: Lãnh cung


      Ngồi ngựa xóc nảy suốt bảy ngày bảy đêm, Tống Vãn Ca vẫn còn trong cảm giác ngây dại, cả người có chỗ nào khó chịu. Nhất là bụng, liên tục cuộn lên, vừa đau vừa khó chịu, làm nàng muốn nôn.

      Đêm khuya, nàng cuối cùng cũng cảm thấy mình được kéo xuống ngựa, nhưng lúc này toàn thân nàng mềm nhũn, ý thức cũng dần dần trở nên dường như.

      Dật dờ, chỉ biết là mình lại bị người ta khiêng lên, biết muốn dẫn nàng đâu. Dọc đường , chỉ nghe thấy thanh từng người từng người quỳ xuống, cung kính mà sợ hãi.

      "Nô tài (nô tỳ) khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Thanh chỉnh tề vang dội lâu quanh quẩn bên tai Tống Vãn Ca, nàng lúc này mới ý thức được, mình dường như nhập hoàng cung Long Đằng quốc.

      "Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"

      Thanh hàn lạnh lùng tà ác vang lên, làm cho Tống Vãn Ca lại hoảng hốt. Nhưng nàng quá mệt mỏi, chưa kịp hỏi nữ tử trong miệng muốn đưa vào lãnh cung là ai hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn rơi vào màn đêm.

      ◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎

      Tỉnh lại lần nữa, trời tối, bầu trời hơi u, ánh sáng trong phòng rất mờ, còn có mùi ẩm ướt mốc meo xông vào mũi.

      Tống Vãn Ca suy nhược ngồi dậy, nhìn xung quanh xem xét, trong phòng bài biện sơ sài, có cái bàn cũ, có chiếc ghế nào xung quanh, còn dưới thân mình là chiếc giường gỗ mục rách nát. Hơi lay động chút là có thể nghe được giường phát ra thanh ‘Kẽo kẹt’ ‘Kẽo kẹt’, dường như chỉ khắc nữa chịu được sức nặng của nàng mà sụp xuống.

      Tầm mắt nàng dừng tại ô cửa sổ duy nhất trong phòng, gió lạnh thổi vù vù ngừng từ ô cửa mục nát, làm gian phòng này ẩm ướt càng thêm lạnh kinh người.

      Nơi này rốt cuộc là đâu?

      Tống Vãn Ca nhất thời như lạc vào sương mù, mình ở nơi nào.

      định suy tính tiếp theo mình nên làm gì có hai cung nữ trông như nha hoàn đẩy cửa vào.

      "Nguyệt nương, người tỉnh dậy rồi, dùng bữa tối . “

      trong hai nha hoàn mặc trang phục cung nữ màu đỏ , sau đó đặt khay đồ ăn lên bàn, lấy ra hai dĩa thức ăn và chén cơm.

      nha hoàn khác mặc trang phục cung nữ màu xanh, tới trước mặt Tống Vãn Ca, lặng thinh giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt qua loa cho nàng, sau đó đỡ nàng đến trước bàn ngồi xuống.

      Tống Vãn Ca phản kháng, tùy ý bọn họ làm. Đến khi trông thấy hai dĩa thức ăn và chén cơm, nàng mới biết được mình đói đến như vậy.

      Nàng rốt cuộc ăn cơm bao lâu rồi?

      "Đây là đâu?" Tống Vãn Ca nuốt miếng rau cuối cùng vào miệng, mặt mới chút thay đổi quay sang nhìn cung nữ áo xanh, hờ hững hỏi. “Vì sao ta ở đây?"

      "Đây là lãnh cung, Nguyệt nương ở chỗ này, tất nhiên là ý chỉ của Hoàng thượng. “ Cung nữ áo xanh ánh mắt lạnh lùng, mặt chút biểu cảm, cười.

      "Lãnh cung?" Tống Vãn Ca nghe vậy cả người chấn động, lúc này mới nhớ tới trước khi mất ý thức, thanh hàn lạnh lùng cuối cùng.

      : "Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"

      ra nữ tử là mình!

      Nhưng, dựa vào cái gì đem mình vào lãnh cung? Mình cũng phải phi tử của ! (Ami: phải rùi phải thôi tỷ)

      "Được, ta mê man mấy ngày rồi?" Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi.

      "Hai ngày hai đêm. “

      "Cái gì? Ta ngủ lâu như vậy?" Tống Vãn Ca cả kinh, cuống quít vội vàng hỏi, "Các ngươi có thấy đứa bé trai bị mang đến cùng với ta ? Trông khoảng năm tuổi, rất đáng , rất đẹp, giống như búp bê thủy tinh, các ngươi có thấy ?"

      Trời ạ! Nàng ở trong lãnh cung ngủ hai ngày hai đêm, vậy Trần nhi của nàng đâu? Trần nhi của nàng ở nơi nào? Có phải chịu khổ ? Có đói hay lạnh ?

      Trần nhi có mình bên cạnh, nó nhất định rất sợ hãi! Nó còn như vậy, nếu có người đánh nó mắng nó hoặc ức hiếp nó, nó biết làm gì chứ? Nó phản kháng, càng có năng lực phản kháng!

      Tống Vãn Ca càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng lo lắng, vành mắt cũng đỏ lên.

      "Nguyệt nương, đứa bé trai người , chúng ta chưa từng thấy. “ Cung nữ áo xanh nhìn Tống Vãn Ca, thản nhiên .

      "Sao lại chưa thấy được? Nó ràng là bị mang theo ta đến nơi này!” Tống Vãn Ca nắm chặt cánh tay cung nữ áo xanh, nắm rất mạnh, làm cho cung nữ áo xanh khỏi nhíu mày vì đau. “Ngươi gạt ta đúng ? Ngươi nhất định thấy nó, ngươi mau cho ta biết, Trần nhi ở nơi nào? Trần nhi của ta rốt cuộc ở đâu? Ta muốn gặp nó, bây giờ, lập tức, lập tức, ta muốn lập tức gặp nó!"

      Tống Vãn Ca hét lên, thấy Trần nhi, nàng sắp điên rồi, làm sao có thể điều khiển được tâm tình??

      "Nguyệt nương, người bình tĩnh lại trước . “ Cung nữ áo xanh rút mạnh cánh tay bị nắm về, nhíu mày rồi tiếp, "Đứa bé trai người , chúng ta quả chưa từng thấy. Người có hỏi thêm nữa cũng chỉ thế thôi, tin hay tùy ngươi. “

      "A!!" Tống Vãn Ca đột nhiên nổi điên hét to tiếng, đảo tay qua, chén đĩa bàn đều bị nàng hất xuống đất phát ra tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng, chốc lát bể tan tành. “Các ngươi biết Trần nhi ở đâu, vậy ai biết? cho ta biết, ai biết?"

      Cung nữ áo xanh và áo đỏ bị tức giận bất ngờ của Tống Vãn Ca làm cho hoảng sợ, khỏi phịch tiếng quỳ xuống, đồng thanh : "Nguyệt nương, xin người bớt giận. Hai chúng nô tỳ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng đến lãnh cung hầu hạ nương, những chuyện còn lại biết gì cả. “

      " sao, vậy Hoàng thượng các ngươi là ai? Mau gọi lại đây, ta muốn gặp !" Tống Vãn Ca bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh như băng sắc bén bắn thẳng đến hai cung nữ quỳ mặt đất, làm hai người rùng mình.

      "Nguyệt nương, nô tỳ chỉ là cung nữ ti tiện, sao có thể gặp được thánh nhan? Xin người đừng làm khó chúng nô tỳ. “ Cung nữ áo xanh ngẩng đầu, trong giọng tràn đầy khẩn cầu. Nàng sao có can đảm mời Hoàng thượng! Như vậy phải muốn chết sao?

      "Hừ! Ti tiện hay , là chuyện của các ngươi!" Tống Vãn Ca cười lạnh tiếng, lập tức , "Ngươi Hoàng thượng cho hai ngươi đến lãnh cung hầu hạ ta, vậy các ngươi nên nghe ta ! cho các ngươi biết, nếu các ngươi mời Hoàng thượng của các ngươi đến đây, như vậy từ giờ trở , ta ăn bất cứ thứ gì! Các ngươi cũng xuống , mời Hoàng thượng đến được, đừng đến phiền ta!"

      Dứt lời, Tống Vãn Ca cũng thèm liếc mắt tới hai người họ cái, đứng dậy tới bên giường gỗ nằm xuống, trông như ngủ mà lại ngủ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 11: Bạo quân


      Tống Vãn Ca nằm ở chiếc giường gỗ rách nát, ngủ giấc là hai ngày đêm.

      Tới đêm tối ngày thứ hai, nàng đói đến sắp chịu được rồi, bụng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang, tỏ vẻ kháng nghị. Nhưng nàng thể thỏa hiệp, bởi vì Long Đằng đế đáng chết kia vẫn chưa xuất .

      bốn ngày rồi, nàng và Trần nhi xa nhau suốt bốn ngày. thấy được Trần nhi bình an xuất trước mặt, nàng muốn điên rồi.

      Cung nữ áo xanh và cung nữ áo hồng mang bữa tối đến, thấy Tống Vãn Ca như trước nằm nhúc nhích, liếc mắt xem cái, khỏi bất đắc dĩ, lại lo lắng thở dài.

      "Nguyệt nương, van xin người mau đứng lên dùng bữa , xin người đừng lại làm khó chúng nô tỳ!" Cung nữ áo hồng vừa đặt thức ăn xuống, vừa cầu khẩn , cũng cần biết Tống Vãn Ca là ngủ hay thức.

      "Nguyệt nương, người mấy ngày ăn rồi. Còn tiếp tục như vậy, người chịu nổi đâu. “ Thấy nàng hồi lâu, Tống Vãn Ca vẫn như trước có chút phản ứng, cung nữ áo xanh cũng gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.

      "Nguyệt nương, người có cái gì bất mãn, muốn đánh cũng được, nhưng người thể lấy thân thể của chính mình ra mà cược. Người ăn uống như vậy, chịu tội chính là thân thể của người!"

      "Nguyệt nương, người nhân tiện ăn chút . Nếu đói bụng hại thân thể, chúng nô tỳ chừng bị hoàng thượng trách phạt. “

      "Nguyệt nương, xin người thương xót, đừng tiếp tục cố chấp nữa. “

      "Nguyệt nương... “

      Mặc cho hai cung nữ khô nước miếng, bao nhiêu lời hay hết, mọi cách cầu khẩn, khuyên bảo hết lời, Tống Vãn Ca nằm giường đều như nghe thấy, hề động đậy.

      Hai cung nữ thấy khuyên bảo có hiệu quả, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ ngừng , an tĩnh đứng bên, phát ra tiếng nào.

      "Các ngươi rốt cuộc có mời Hoàng thượng các ngươi hay ?" biết qua bao lâu, Tống Vãn Ca đột nhiên từ giường gỗ trở mình bò lên, ba bước rồi hai bước tới trước mặt hai cung nữ hầu hạ mình, cơn giận thể át hướng về phía bọn họ rống lớn.

      Tống Vãn Ca cảm thấy chính mình có phải vô cùng bị động rồi ? Nếu như Long Đằng đế đến lãnh cung, vậy chính mình chẳng phải là công chết đói?

      "Nguyệt nương, nô tỳ thân phận ti tiện, dám làm tức giận thánh nhan. “ Hai cung nữ lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ mặt đất .

      Kỳ cũng thể trách bọn họ, ai mà biết Hoàng thượng tàn khốc vô tình như vậy, đến nỗi tất cả mọi người đều sợ Hoàng thượng. Đừng đến gần Hoàng thượng, bọn họ chỉ hận thể cách ra xa, cho chính mình xuất trong tầm mắt của hoàng thương.

      "Vậy ý của các ngươi là, các ngươi mời rồi??" Tống Vãn Ca thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, lập tức mặt trầm hướng về phía ngoài cửa đến, vừa vừa phẫn nộ quát, "Các ngươi mời?! Vậy bổn nương tự mình tìm hoàng thượng các ngươi, như vậy là được?!"

      "Nguyệt nương, có ý chỉ của Hoàng thượng, người thể bước ra lãnh cung. “

      Hai cung nữ cuống quít đứng lên, đồng thời nhanh nhẹn ngăn cản Tống Vãn Ca.

      "Cút ngay!" Tống Vãn Ca dùng sức đẩy ra hai cung nữ che trước mặt mình, hung tợn trừng mắt nhìn hai người bọn họ quát lớn. "Ta cũng phải phi tử Long Đằng quốc, Hoàng thượng các ngươi dựa vào cái gì đem ta nhốt vào lãnh cung?!"

      Dứt lời, Tống Vãn Ca nổi giận đùng đùng bước nhanh tới cửa lãnh cung. Hai cung nữ dám trễ nãi, cũng vội vàng chạy theo.

      "Tránh ra, các ngươi dựa vào cái gì nhốt ta?!" Tống Vãn Ca mắt lạnh nhìn hai gã thị vệ đeo đao canh giữ ở cửa, trong mắt vốn toàn là phẫn nộ dằn xuống được.

      "Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, vị nương này xin mời quay về! Nếu , đừng trách chúng ta khách sáo!" Thị vệ dứt lời, rút ra thanh đao bên hông. "Đao kiếm có mắt, đả thương nương cũng đừng trách móc!"

      "Các ngươi!" Tống Vãn Ca bị vây lại, hận thể chưởng đánh vào hai tên thị vệ ghê tởm này. Nhưng nàng có bản lãnh kia, chỉ có thể mang theo phẫn nộ ngập tràn trở về lại trong gian phòng, chung quy thể bước ra ngoài!

      "Biến, biến! Đừng ở trước mặt ta làm ta chướng mắt, hai người các ngươi cút cho ta xa xa, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa!" Tống Vãn Ca đối với hai cung nữ theo sát mình từng bước , cơn giận thể át rống to, phất tay lần nữa ném thức ăn bài.

      "Thế nào, hài lòng thức ăn Trẫm đưa tới cho ngươi sao?"

      Thanh tà, băng lạnh từ ngoài cửa truyền vào, làm cho tiềm thức Tống Vãn Ca đánh cái rùng mình. Chưa kịp thấy dáng vẻ của người đó, hai cung nữ sớm run rẩy cả người, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ.

      "Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Thanh cũng hàm chứa run rẩy cùng sợ hãi.

      Tống Vãn Ca kinh hoảng, rụt cổ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cách mình ba bước, long bào màu vàng chói mắt, đầu đội mũ vàng, cả người tản ra khí phách cùng tà khí ai bì được, tiếng động ra nguy hiểm của .

      Người đàn ông này ngờ chính là người ngồi ngựa đêm khuya hôm đó, mặc áo giáp màu bạc, ác ma tay cầm roi dài lấy máu người khác, ra đúng là Long Đằng quốc đế vương.

      Long Ngự Tà nhìn lướt qua những mảnh thức ăn mặt đất, tầm mắt đột nhiên chuyển hướng sang hai cung nữ quỳ, lạnh giọng khẽ quát: "Đồ vô dụng! Giữ lại cũng dư thừa!"

      Tống Vãn Ca còn chưa kịp nhận ra ý trong câu này, chớp mắt, đầu của hai cung nữ rơi mặt đất. Máu tươi phun mạnh ra, máu đỏ sẫm bắn tung toé, lên cả mặt và người của nàng. Chất lỏng ấm áp theo gương mặt của nàng chảy xuống, xuống trước ngực nàng, giọt giọt, chậm rãi hội tụ, lại nhiễm đỏ quần áo màu trắng của nàng.

      "Thích phần lễ gặp mặt này , Công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc?" Long Ngự Tà lấy ra chiếc khăn sạch, nhàng lau vết máu roi dài. Khóe miệng hé ra tươi cười tà ác, vô tình, bạo ngược, tàn khốc, đôi mắt giống như hàn băng ngàn năm, hàn đàm ngàn năm, lạnh như băng thấm vào xương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt, thỉnh thoảng lóng lánh ánh sáng màu máu.

      "AAA…!!!" Tống Vãn Ca hậu tri hậu giác phát ra tiếng thét chói tai, vốn là đói quá mà thân thể có chút suy yếu, cái chết này càng khiến nàng hư nhuyễn vô lực, run rẩy lui lại, rốt cục chống đỡ được, thoáng cái xụi lơ ngã xuống mặt đất.

      "Mới vậy hù dọa ngã? Chậc! thú vị!" Long Ngự Tà đem trường tiên cất vào bên hông, rồi sau đó ngồi xổm xuống, con ngươi đen sắc bén lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Tống Vãn Ca, vươn tay đến, tà ác nắm chặt cái cằm béo mập trắng nõn của nàng. Cho đến khi nặn ra vài dấu vết xanh tím, mới híp mắt như cười lại cười , "Nghe ngươi vì muốn gặp Trẫm, tiếc lấy tuyệt thực để kháng nghị? Trẫm bây giờ tới rồi, , có gì chỉ giáo?"

      Chỗ đau đớn sớm làm cho thần trí Tống Vãn Ca quay về, tỉnh dậy, nàng cau mày, bắt buộc chính mình nhìn về tên bạo quân phía trước mặt giết người chớp mắt này, thanh tương tự lạnh như băng, mang theo chút độ ấm.

      "Ngươi đem Trần nhi bắt đâu rồi? Ngươi trả Trần nhi lại cho ta!"

      "Trần nhi?" Long Ngự Tà nhíu mày, biết Trần nhi là ai.

      "Chính là đứa bé trai bị bắt đến đây cùng ta đó, bề ngoài trông khoảng năm tuổi!" Tống Vãn Ca mặt trầm, lạnh lùng nhắc nhở.

      "Oh? Ngươi muốn là nó hả!" Long Ngự Tà dáng vẻ bừng tỉnh, lập tức tà ác cười cười, lực trong tay cũng tăng thêm chút. “Tên nghiệt chủng kia bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

      "!!!" Tống Vãn Ca phát ra tiếng thét chói tai đau đớn thấu tim, nước mắt trong nháy mắt tràn mi chảy ra, nàng dường như phát điên đấm vào trong ngực Long Ngự Tà. "Tên bạo quân, ngươi là ma quỷ, ngươi trả Trần nhi lại cho ta, trả Trần nhi lại cho ta!"

      "Hừ! Nữ tử muốn chết!!" Long Ngự Tà dễ dàng chặn lại hai tay ngừng đánh của Tống Vãn Ca, dùng sức đẩy, lập tức đem nàng đẩy ngã ra bàn, cái gáy bị đụng trúng.

      "Bạo quân! Ta muốn giết ngươi, báo thù cho Trần nhi... “ Tống Vãn Ca hai tay nâng lên đầu bị đụng đau, lời còn chưa dứt, lại lần nữa ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

      " biết tự lượng sức mình!" Long Ngự Tà giễu cợt tiếng, khóe miệng cười lạnh tỏ ra châm chọc cùng khinh thường.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 12: Thất thân


      Khi tỉnh lại lần nữa, Tống Vãn Ca phát cả người mình đều xích loã ( mặc đồ) ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. mặt nước có rất nhiều cánh hoa đủ loại nổi lơ lửng, theo nước gợn sóng, hương hoa thơm ngát át vào mũi.

      viên dạ minh châu to đặt ở chiếc bàn bạch ngọc khéo léo tinh xảo, tản ra hào quang màu xanh, chiếu sáng trong gian nhà tắm.

      Bên cạnh ao đặt chiếc bàn gỗ điêu khắc, bàn biết là loại trà gì toả hương thơm mát, mùi hương lượn lờ trong khí giống như phiêu đãng, khiến người muốn say.

      Tống Vãn Ca có chút ngây ngốc, mặc cho bốn nữ tử mặc trang phục nha hoàn giúp mình tẩy rửa, hề phản kháng, cũng có tâm trí phản kháng.

      Chỉ là lời của bạo quân ác ma cứ lảng vảng bên tai nàng, vô tình cắn nuốt lý trí cùng với ý chí của nàng.

      "Tên nghiệt chủng kia bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

      "Tên nghiệt chủng kia bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

      "Tên nghiệt chủng kia bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

      ...

      Tống Vãn Ca hoảng sợ dùng sức lắc đầu, nước mắt của nàng cũng trong nháy mắt chảy ra, từng giọt rơi xuống mặt nước, phát ra tiếng ting tong vang giòn.

      ! Nàng tin Trần nhi của nàng bị bạo quân ác ma giết! Trần nhi của nàng đáng như vậy, hiểu chuyện như vậy, tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê thuỷ tinh, người khác sao có thể nỡ giết được?

      Tất cả đều phải là ! Bạo quân ác ma khẳng định là dối gạt nàng!

      Tống Vãn Ca đắm chìm trong ý nghĩ của mình thời gian dài, bốn cung nữ bên cạnh đỡ nàng ra khỏi bồn tắm. Lau khô nước người nàng, lại nhàng lau khô mái tóc ẩm ướt của nàng, sau đó giúp nàng mặc vào áo ngủ bằng gấm màu trắng tinh khiết rất là mềm mại. Tóc đen dài đến thắt lưng được búi lên bằng cây trâm ngọc lưu ly tím khiến búi tóc trông khác biệt, phần tóc còn lại xoã dài xuống lưng.

      Chân mày dài thanh nhạt, trang điểm đơn giản, đôi môi đỏ thẫm, như là báu vật, được làm từ sắc đẹp của hoa, chân mày xinh đẹp, đôi mắt ươn ướt, như hoa phù dung nở, loại xinh đẹp kiều diễm, mị hoặc lòng người được sinh ra từ ánh mắt của nàng, lưu luyến quay lại, quanh quẩn dứt, rực rỡ như hoa xuân, sáng hơn ánh trăng, khuynh quốc khuynh thành, cực kỳ tao nhã.

      Nàng mặc dù chỉ có mười bốn tuổi, còn kém tuổi mới trưởng thành, nhưng thân thể của nàng cao được mét sáu lăm, vóc người mặc dù to lớn như nữ tử trưởng thành - đầy đặn mượt mà, nhưng là tuyệt đối làm cho người khác cảm thấy chưa phát dục, còn hứng thú. Dáng vẻ nàng thướt tha, tư thế lả lướt, hình dáng này, thanh thoát đến nỗi có thể khiến cho chim hồng nhạn phải kinh sợ, uyển chuyển như rồng bay. Tươi đẹp như thu cúc, tươi tốt như cây thông. Thân hình vừa vặn. Bờ vai tròn trĩnh, eo thon . Cứ như có thể làm mây bay trăng trốn. Cứ như bình minh, sáng như hoa sen.

      (Trời ơi, cái đoạn này viết chữ khó thấy thương, vã mồ hôi hột =.:)

      Tống Vãn Ca chói lọi như vậy, như có thể lấy hô hấp của người khác, bị đưa đến trước mặt Long Đằng đế, tròng mắt tràn đầy tàn nhẫn của thoáng chốc ngập đầy kinh diễm cùng dục vọng.

      "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi còn là công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc nữa, mà là vật chơi đùa của Trẫm!"

      Tròng mắt Long Ngự Tà như chim ưng thẳng tắp nhìn Tống Vãn Ca đứng trước giường rồng, khóe miệng lộ ra tươi cười tà ác mà tàn khốc, ánh mắt nổi lên khí lạnh, tựa như con dã thú hung mãnh, sau khắc muốn cắn nuốt con mồi trong lòng bàn tay mình.

      Tống Vãn Ca thanh tỉnh trở lại, vừa thấy đến bạo quân tự xưng giết Trần nhi, tâm tình lập tức mất khống chế, để ý tất cả xông về phía , hai tay muốn bóp cổ .

      "Ta muốn giết ngươi, ác ma! Ta nên vì Trần nhi báo thù!! Vì Trần nhi báo thù!!"

      "Muốn hành thích vua sao?" Long Ngự Tà cười lạnh ra tiếng, vung tay lên, lập tức đem Vãn Ca ném lên giường rồng. "Ngươi là muốn chết!"

      "Bất quá, trẫm cho ngươi chết! Trẫm muốn cho ngươi sống bằng chết, muốn sống được, muốn chết xong! Ha ha ha!"

      Tiếng cười điên cuồng, tàn nhẫn của Long Ngự Tà vang vọng cả tòa Long ngự cung, khiến cho tâm thần Tống Vãn Ca hoảng sợ, da đầu run rẩy.

      "Ngươi muốn làm gì?!" Tống Vãn Ca nắm chặt áo ngủ bằng gấm dưới thân, đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn Long Ngự Tà từng bước đến bên nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng loé ra ánh sáng như Tu La ngục.

      chậm rãi tới gần, điên cuồng bá đạo, vừa lãnh khốc tà ác, kiêu ngạo từ thân thể cường tráng của tỏa ra, làm cho Tống Vãn Ca tự chủ được phát run.

      "Trẫm muốn cho ngươi trở thành tàn hoa bại liễu!"

      Khoé môi Long Ngự Tà nhếch lên nụ cươi tàn nhẫn, tà ác, tựa như con báo to lớn thấy được con mồi. Tròng mắt của u ám thâm sâu, tràn ngập dục vọng lớn, nhìn thẳng thân thể run rẩy của Tống Vãn Ca.

      "!!" Tống Vãn Ca ý thức được ý đồ của , khỏi hoảng sợ vạn phần, cuống quít thét chói tai hướng về góc giường lui về. "Ngươi thể đối xử với ta như vậy! Ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy! Ta muốn! muốn!!"

      "Phụng dưỡng Trẫm là vinh hạnh của ngươi!" Long Ngự Tà đưa tay kéo lại Tống Vãn Ca, ‘Xoạt’ tiếng, áo ngủ của nàng bị phá tan thành từng mảnh, tiện tay ném xuống giường.

      Sau khi Long Ngự Tà kéo ra tất cả quần áo người nàng, thân thể cường tráng thể ngăn cản, ai bì được như khí thế ngàn quân lập tức đè lại Tống Vãn Ca.

      mạnh mẽ khống chế hai chân đá đạp lung tung của nàng, hai tay mở ra hai cánh tay trắng nõn cố gắng che ngực của nàng, lập tức tay giữ lại hai tay của nàng, tay còn lại giữ chặt cằm của nàng, khiến cho đầu của nàng lắc lư trốn tránh cũng nhúc nhích được nữa, vẻ điên cuồng cùng tàn bạo của gần trong gang tấc từ trong mắt bắn ra, bạc môi lạnh như băng đè lên đôi môi đầy đặn của Tống Vãn Ca.

      Tống Vãn Ca bị hôn đến sắp thở được, dùng sức phản kháng, liều mạng giãy dụa, nhưng bất kể giãy dụa như thế nào cũng giãy ra trói buộc mạnh mẽ của .

      Long Ngự Tà dùng hai tay cường tráng hữu lực giữ chặt cánh tay Tống Vãn Ca, điên cuồng bá đạo hôn từ mặt đến cổ nàng, sau đó là hai vai mềm yếu của nàng, rồi lại xuống phía dưới dao động trước ngực, để ý tới mà mút gặm cắn, chút thương tiếc cùng bận tâm, chỉ có phát tiết cùng thú dục.

      Đến khi da thịt trắng như tuyết trong suốt sáng long lanh của Tống Vãn Ca đầy dấu hôn xanh tím, thậm chí mang theo vết máu nhợt nhạt từ dấu răng, Long Ngự Tà mới dời chiến trường, lần nữa mạnh mẽ hôn lên môi Tống Vãn Ca.

      Khi hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, trong tình thế hoảng sợ tuyệt vọng, hề do dự mở hai chân nàng ra, thắt lưng hạ xuống mạnh, hoàn toàn giữ lấy nàng.

      "A…!!!" Của lớn làm cho Tống Vãn Ca trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thừa nhận, khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn thấu tim, móng tay bấu vào lòng bàn tay của mình sâu, sâu đến chảy máu, nước mắt khuất nhục mãnh liệt trào ra, theo khóe mắt chảy xuống, làm ướt vành tai, cũng làm ướt tấm chăn dưới thân.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 13: Luyến phi


      Nước mắt Tống Vãn Ca sớm khô cạn, đôi môi bị chính nàng cắn đến vết máu loang lổ, sức lực toàn thân từ từ trôi , nàng còn chút sức lực nào để tiếp tục phản kháng, chỉ có thể mặc cho bạo quân ác ma biết thế nào là đủ ở người nàng dã man công chiếm cướp đoạt.

      Cảm thụ được thân thể phía dưới cứ truyền đến trận lại trận đau đớn mãnh liệt, đáy lòng Tống Vãn Ca càng lúc càng lạnh, chỉ hy vọng trận bạo ngược mạnh mẽ, tàn nhẫn này có thể mau chóng chấm dứt.

      Nhìn thấy dáng vẻ đầu hàng của nàng, đau đớn mặc cho người khác xâm lược, Long Ngự Tà cảm thấy có được khoái cảm trả thù và hưng phấn mà trước nay chưa bao giờ có được.

      Con ngươi của tràn ngập tình dục và tơ máu, nhưng lại như trước bạo ngược tà lạnh, khóe miệng nở ra tươi cười tàn nhẫn mà khát máu, như ác ma Tu La được ma vương sai tái thế. Ánh mắt làm cho Tống Vãn Ca giống như bị rơi vào chỗ băng vỡ trong trời đông giá rét, lạnh như băng thấm tận xương tuỷ khiến nàng muốn ngất .

      Ánh mắt lần lại lần thêm bá đạo, lần thêm lần lại càng hung mãnh, cũng lần lại lần càng điên cuồng. Suốt đêm, tàn bạo hung ác muốn nàng lần lại lần, căn bản bận tâm đến thân thể chưa hoàn toàn phát triển của nàng lần đầu mới trải qua việc đời có chịu được chính mình tàn nhẫn cướp đoạt hay .

      Dường như trải qua thế kỷ, đến khi Long Ngự Tà tại cơ thể Tống Vãn Ca chiếm được cực hạn vui vẻ và thoả mãn, mới ôm chặt eo nhắn của nàng, kiệt sức ngã xuống cơ thể nàng.

      Lặng im hồi lâu, Long Ngự Tà mới ngồi dậy, vươn tay giữ chặt cằm của Tống Vãn Ca, từ trong miệng phun ra những lời mập mờ tàn nhẫn.

      "Công chúa Khuynh Thành, thân thể của ngươi đúng là cực xinh đẹp, cực thơm mát, làm cho Trẫm muốn ngừng lại thể! Trẫm chắc chắn thường đến hưởng dụng! Ha ha ha!" Thân thể của nàng vốn là tốt đẹp như thế, làm cho muốn ngừng lại thể. bắt đầu hoài nghi, công chúa mất nước trước mắt bị đè dưới thân này có phải chỉ có mười bốn tuổi hay .

      Tống Vãn Ca lời, chỉ dùng đôi mắt sớm sưng đỏ vì khóc chặt chẽ nhìn chằm chằm , mang theo cừu hận cùng chán ghét mãnh liệt, giống như muốn đem ngũ mã phanh thây, đốt thành tro bụi.

      "Ngươi là tên ác ma vô sỉ! Ngươi chết !" Tống Vãn Ca thừa dịp phân tâm, lấy trâm ngọc Lưu Ly tím đầu xuống, để ý tới mọi thứ hướng về phía trước ngực đâm tới.

      Thời gian dường như ở trong nháy mắt dừng lại, tầm mắt hai người cũng như ngừng lại cây trâm Lưu Ly trong ngực Long Ngự Tà.

      lúc lâu.

      "Ngươi rất thích đâm người phải ?!" Long Ngự Tà chưởng đẩy Tống Vãn Ca ra, bàn tay to dễ dàng bóp cổ nàng, khóe miệng nở ra ra nụ cười quỷ dị tà ác, so với địa ngục Tu La còn làm cho người ta thấy kinh khủng hơn.

      "Ta muốn ngươi chết!!" Tống Vãn Ca hung tợn trừng mắt nhìn , hai tay liều mạng muốn đẩy bàn tay to bóp cổ mình ra, nhưng chỉ phí công, trong chốc lát hô hấp khó khăn, đến mức vẻ mặt đỏ bừng.

      "Ha ha ha! Trẫm luôn luôn là người tri ân báo đáp, mới vừa rồi ngươi đâm Trẫm chút, vậy Trẫm trả lại cho ngươi ngàn vạn lần!"

      Long Ngự Tà cất tiếng cười to, bàn tay rút ra trâm ngọc Lưu Ly tím cắm vào ngực mình, máu tươi nhất thời phun ra, rơi xuống tấm trải giường màu trắng, pha lẫn vào máu xử nữ của Tống Vãn Ca, tạo ra đóa hoa hồng mỹ lệ tươi đẹp, đả thương mắt nàng, khiến lòng nàng đau đớn.

      Máu xử nữ ở chăn, vốn là cơn ác mộng của nàng, ác mộng suốt đời!

      Tống Vãn Ca nhìn vết máu chói loá, gần như điên cuồng, dùng sức lắc đầu mạnh.

      Ngẩng người dậy, đối diện đôi mắt hung ác của Long Ngự Tà lộ ra khát máu bạo ngược, cùng cái lạnh thấu xương.

      "Ngươi muốn làm gì?!" Tống Vãn Ca hoảng sợ nhìn , cả người run rẩy, nàng biết ác ma này lại nghĩ ra cách gì để hành hạ nàng.

      "Báo ân!"

      Long Ngự Tà quỷ dị cười, bạc môi gợi cảm sầm phun ra hai chữ, làm cho người ta giống như ngã vào mười tám tầng địa ngục.

      ", ta muốn!" Tống Vãn Ca sợ hãi kêu to, sau khắc cảm thấy tay chân mình giống bị giữ chặt, căn bản cách nào nhúc nhích, ra là bị ác ma kia điểm huyệt đạo toàn thân.

      "La ! Tiếng của ngươi càng lớn, trẫm càng hưng phấn càng thích!"

      Dứt lời, Long Ngự Tà tay lật người Tống Vãn Ca qua, làm cho nàng vẫn nhúc nhích ghé vào giường rồng, trong tay nắm trâm ngọc Lưu Ly tím nhắm vào tấm lưng trắng tuyết trong suốt của nàng. Lập tức đâm vào, nhưng thong thả từng chút, giống như những pha quay chậm trong phim vậy. cố ý dùng nhiều thời gian khiến nàng đau đớn, muốn chậm chạp hành hạ nữ tử dưới thân này.

      "A…!!" Tống Vãn Ca phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, rất nhanh đau đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt sớm khô cạn cũng bắt đầu rơi lệ như mưa trong nháy mắt khiến tầm mắt nàng dường như. "Đau! Đau quá!!"

      Đau đớn bén nhọn thấu xương từ lưng truyền đến, trận trận xâm nhập vào tứ chi, lan tràn đến toàn thân, làm cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng đau đến vặn vẹo, đôi môi vốn trầy xước bị nàng cắn đến đầy vết thương, nước mắt pha với máu tươi chảy vào trong miệng, lập tức lại bị nàng nuốt vào trong bụng.

      Long Ngự Tà nhìn dáng vẻ đau đớn thấu tim của nàng, cũng nghe những tiếng kêu thảm thiết, vẫn thong thả duy trì những động tác liên tục, ngừng đâm vào lưng của nàng, trâm lại trâm, khóe miệng thủy chung lộ vẻ cười tà ác tàn nhẫn.

      Đau đớn phía sau lưng còn tăng lên, Tống Vãn Ca chỉ muốn mình lập tức ngất xỉu , nhưng toàn tâm đau đớn như vậy, lại làm cho nàng vô cùng thanh tỉnh, làm cho nàng thể nhận đau đớn đến thấu tim này. Tiếng của nàng khàn khàn vô lực, khó khăn phát ra tiếng kêu to nữa, chỉ có thể lấy tiếng động khóc thầm để thổ lộ đau đớn.

      Phảng phất qua lại giữa sống và cái chết, đến khi Tống Vãn Ca muốn cắn lưỡi tự vẫn, Long Ngự Tà rốt cục kết thúc động tác tàn khốc lãnh huyết trong tay .

      "Ha ha ha! Từ nay về sau, ngươi chính là luyến phi của Trẫm! Cấm luyến chi phi, bất luận kẻ nào cũng được nhìn trộm cùng mơ tưởng, chỉ có Trẫm mới có thể tùy ý đùa bỡn và hành hạ! Ha ha ha!"

      Long Ngự Tà đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào chữ ‘Luyến’ bị mình dùng trâm Lưu Ly đâm thành lưng Tống Vãn Ca, cười đến điên cuồng tà ác, bạo ngược tàn nhẫn.

      Bàn tay to của hài lòng xoa kiệt tác của mình, rồi sau đó cúi đầu hôn chữ ‘Luyến’ thấm đẫm những giọt máu tinh mịn, đầu lưỡi ấm nhuyễn ẩm ướt chút lại chút liếm lên làm cho Tống Vãn Ca đau đớn toàn tâm.

      "Ma quỷ! Ngươi so với ma quỷ... Còn hung tàn hơn!"

      Tống Vãn Ca hữu khí vô lực thào , đau đớn thấu tim làm cho nàng gần như mất tri giác, thân thể tự chủ được run rẩy, sắc mặt trắng bệch còn chút huyết sắc, giống như người chết.

      Long Ngự Tà liếm liếm vết máu môi, lập tức tà mị bám vào bên tai Tống Vãn Ca, lời hàn tà lạnh như ma chui vào trong đầu nàng.

      "Ngươi đúng, trẫm chính là so với ma quỷ còn hung tàn hơn, so với ma quỷ còn bạo ngược hơn!"

      "Ngươi giết ta !" Tống Vãn Ca đột nhiên quay đầu hờ hững nhìn , che đậy cừu hận tràn đầy trong lòng, nàng bây giờ ngay cả sức lực để hận cũng có rồi.

      Nàng muốn sống sót tiếp, cũng có động lực sống sót tiếp. Người duy nhất khiến cho nàng tưởng niệm và che chở ở thế giới này, Trần nhi cũng chết, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

      Ba, mẹ, xin lỗi, phải ca Nhi nhu nhược, cũng phải Ca Nhi đủ kiên cường, mà là Ca Nhi quá mệt mỏi, thế giới này có bất cứ thứ gì đáng giá cho Ca Nhi sống sót tiếp.

      "Trẫm giết ngươi, khi Trẫm còn chưa đùa bỡn hành hạ đủ, mạng của ngươi là của Trẫm!" Long Ngự Tà thẳng đứng dậy, từ cao bễ nghễ nhìn Tống Vãn Ca mất ý chí sinh tồn, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, thanh lạnh tận xương tủy vang lên tiếp, "Nếu ngươi dám can đảm tự vẫn, trẫm ngại hạ lệnh đem nghiệt chủng kia cho chó ăn!"

      Dứt lời, Long Ngự Tà xoay người, dùng long bào màu vàng chói mắt, bao lấy vóc người thon dài cao ngất của mình, điên cuồng tà mị cười lớn rời .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 14: Đau lòng


      Dục Tuyết cung.

      "Nương nương, van xin người đứng lên dùng bữa !"

      "Nương nương, người nhịn đói suốt ba ngày rồi. Nếu ăn chút gì, có hại cho sức khẻo của người!"

      ...

      Hai cung nữ quỳ trước giường Tống Vãn Ca, ngừng cầu khẩn, dùng những lời tốt để khuyên, đến khô cả miệng, nhưng lại như trước chiếm được đáp lại nào.

      "Lộng Ảnh, tỷ nương nương có phải bị chết đói rồi ko?!" Trong đó tiểu cung nữ mặc trang phục cung nữ màu vàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng bạn quỳ bên cạnh, giọng run rẩy .

      "Lộng Hoa, đừng bậy, làm gì có người ba ngày ăn cơm bị chết đói!" Lộng Ảnh mặc trang phục cung nữ màu hồng phấn nghe gọi mình vội nhanh chóng nhìn lướt qua Tống Vãn Ca nằm giường, lập tức hạ giọng khiển trách.

      "Nhưng canh giờ rồi, nương nương hề có chút động tĩnh, sợ là... “ Lộng Hoa tới đây, bị Lộng Ảnh trừng mắt liếc, khỏi ngậm miệng. Chỉ chốc lát, hình như có chút phục vội giải thích, "Lộng Ảnh, cũng phải muội bậy, hai ngày trước lúc chúng ta đến đưa đồ ăn, nương nương có hừ lạnh vài tiếng, nếu cũng xoay người đưa lưng về phía chúng ta. Nhưng hôm nay, nương nương cả tiếng vang cũng có, chẳng lẽ muội nên nghi hoặc sao?"

      "Nghĩ đến điều muội vừa , hình như khi đưa đồ ăn sáng, thấy nương nương phát ra tiếng nào. “ Lộng Ảnh vừa , cũng bắt đầu lo lắng. Hoàng thượng phái hai người đến Dục Tuyết cung này hầu hạ Luyến phi nương nương mới vừa được phong thưởng, muốn có sơ suất gì.

      Nhưng vị nương nương này từ khi Hoàng thượng rồi tuyệt thực, sợ Hoàng thượng trách tội, hai nàng vẫn gạt dám bẩm báo. Nhưng bây giờ nên làm gì đây? Luyến phi nương nương nếu chết đói, các nàng cũng đừng mong còn mạng.

      Lộng Ảnh càng nghĩ càng sợ hãi, hít sâu hơi, sau đó đứng dậy, từng bước tới phía giường.

      "Lộng Ảnh tỷ muốn làm gì?" Lộng Hoa nghi hoặc hỏi, sau đó cũng từ mặt đất đứng lên.

      "Tỷ muốn dò xét hơi thở của nương nương, xem còn hô hấp . “

      Lộng Ảnh vừa vừa vươn tay ra, tay còn chưa tới được dưới mũi Tống Vãn Ca, bị tiếng quát lớn lạnh băng thấu xương, sợ đến lập tức rụt trở về. Động tác mạnh đến suýt té ngã.

      "Lấy tay ngươi ra! Ta còn chưa chết đâu!"

      Tống Vãn Ca cố nén đau đớn tận tâm từ lưng truyền đến, mạnh ngồi dậy, ánh mắt lạnh như băng tựa như hai thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp bắn về phía Lộng Hoa và Lộng Ảnh, hai nàng bị đông lạnh nhịn được run run.

      "Ra ngoài! Đừng để ta lần thứ hai!" Tống Vãn Ca suy yếu quát, dứt lời, nhắm mắt lại. Nàng chán ghét tất cả trong cung này, mặc kệ là người hay vật, bởi vì tất cả tất cả đều là của tên bạo quân ác ma kia.

      "Vâng...Nương nương, nô tỳ cáo lui!" Lộng Hoa và Lộng Ảnh cũng dám nhiều nữa, cung kính thi lễ, hoảng loạn lui xuống. Nương nương chết đói, vốn là vạn hạnh của các nàng, còn lại chính là cầu thần bái phật hy vọng nương nương đừng tuyệt thực tiếp.

      Nghe bên trong phòng có bất cứ tiếng vang gì, Tống Vãn Ca mới mở mắt, đứng dậy tới bên cạnh bàn.

      " ăn là ăn sao?!" Tống Vãn Ca lạnh giọng thầm câu, tiện tay cầm lấy chén canh tổ yến múc muỗng đưa vào trong miệng. Cảm giác mùi cũng tệ lắm, lại ăn tiếp vài muỗng. Sau đó uống vài chén canh, lúc này mới mang theo bụng ăn no ba phần bò lại giường nằm cho tốt.

      Ba ngày trước, nàng từ trong miệng bạo quân biết được Trần nhi của nàng còn sống, nàng lúc ấy biết mừng bao nhiêu. Nhưng bạo quân kia lại hết lần này tới lần khác cho nàng gặp Trần nhi, còn muốn nhốt nàng ở Dục Tuyết cung này, hơn nữa hạ chỉ phong nàng thành Luyến phi.

      Khuất nhục cùng hành hạ cho nàng có thể cần, chỉ cần có thể làm cho nàng và Trần nhi ở cùng chỗ là được.

      Cho nên, vì nhìn thấy Trần nhi, nàng chỉ có thể lần nữa dùng tuyệt thực để tỏ vẻ kháng nghị. Bạo quân kia nếu giết nàng, khẳng định thỏa hiệp, tuyệt để cho nàng bị chết đói.

      Nhưng Tống Vãn Ca lại dám tự đoán lòng của bạo quân ác ma kia, sợ chính mình đánh giá cao bản thân, sợ chính mình chết đói, cũng thỏa hiệp. Cho nên, nàng biểu ra tuyệt thực nhưng sau lưng đều len lén ăn chút. Mặc dù có chuyện gì, nhưng cũng thấy đói, chung quy vẫn tốt hơn ăn gì.

      "Long Ngự Tà, ngày nào đó ta giết ngươi! Để bù lại tất cả tổn thương và khuất nhục ta phải chịu!"

      Tống Vãn Ca dưới đáy lòng thầm phát thề, trong mắt ra ngọn lửa hận ý cùng phẫn nộ.

      "Ngươi trừ tuyệt thực ra có gì khác sao?" Thanh châm chọc khinh thường giễu cợt bỗng dưng từ bên trong phòng vang lên, sau khắc, bóng dáng cao ngất màu vàng của Long Ngự Tà từ cao bao phủ giường của Tống Vãn Ca.

      "Ta muốn gặp Trần nhi!" Tống Vãn Ca ngồi dậy, tương tự châm chọc khinh thường trừng mắt nhìn , trong mắt còn có dày đặc chán ghét cùng hèn mọn.

      "Đem thức ăn bàn ăn hết, trẫm cho ngươi gặp nó. “ Long Ngự Tà hí mắt, trong con ngươi lên chút tà ác. “Chỉ cần ngươi như thế này đừng quá kích động là được!"

      Trong nhà lao u ẩm ướt, từ những cửa sổ rỉ sét và lưới sắt ngừng có gió lạnh lùa vào, trong trung tràn ngập đầy mùi thối nát, xuyên vào hơi thở của người. mặt đất rơm cỏ ẩm ướt mốc meo nằm tán loạn,những con gián và chuột thành đoàn thỉnh thoảng từ dưới rơm cỏ chui lên chạy trốn, phát ra tiếng kêu ‘Chi chi’.

      Thân thể nho của Nguyệt Vãn Trần bị nhốt trong cái lồng sắt, cái lồng sắt vẫn chưa cao tới nửa người nó cho nên nó chỉ có thể nằm trong lồng chứ đứng thẳng dậy được.

      Cách lồng sắt xa, đặt hai cái chén bị bể miệng, trong chén có hai cái bánh bao to đen tuyền, chén khác chứa thứ nước đục ngầu tanh hôi.

      Nguyệt Vãn Trần vươn cánh tay bé, liều mạng vươn tới phía trước, lại xui xẻo thiếu chút mới có thể đến được cái chén bể đựng bánh bao. Nhưng nó cũng nhụt chí, quệt cái miệng nhắn, rồi lại đem thân thể nho cố vươn về phía trước, tay phải dùng hết sức duỗi ra.

      Ha ha, đủ tới rồi, rốt cục đủ tới rồi, khuôn mặt nhắn xanh xao vàng vọt của Nguyệt Vãn Trần hàm chưa đầy ý cười.

      Nhưng, ngay lúc nó vừa định đem chén kéo đến trước mặt mình có hai con chuột lủi mạnh lại, đánh đổ cái chén bể, hai cái bánh bao to cũng bị văng ra xa hơn.

      Sau khắc, những con gián thành đàn nhanh chóng bò đầy lên hai cái bánh bao.

      "Con chuột thối, con gián thối, ngày nào cũng cướp bánh bao của ta, ta chán ghét các ngươi!"

      Tay bé của Nguyệt Vãn Trần vuốt cái bụng kêu ục ục, mắt to trừng trừng những con gián và chuột cướp bánh bao của nó, nước mắt ủy khuất lưng tròng, nhưng lại quật cường làm cho chúng rơi xuống.

      rất đói, rất đói rất đói, người xấu này vẫn đem nó nhốt ở chỗ này, mỗi ngày chỉ cho nó bánh bao đen to và nước phát ra mùi thối, hơn nữa càng ngày lại đặt ở nơi càng xa, làm cho nó càng ngày càng khó lấy được.

      Nó rất sợ hãi, chỉ muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng nó liều mạng nhịn xuống.

      Bởi vì tỷ tỷ thường xuyên với nó, bé trai phải kiên cường, động bất động, khóc bị người ta chê cười.

      Cho nên nó nghe tỷ tỷ , bất kể sợ hãi cùng khổ sở cỡ nào cũng cho chính mình khóc.

      "Tỷ tỷ, tỷ ở đâu? Trần nhi rất nhớ tỷ, tỷ tỷ... “

      Khi Tống Vãn Ca bị Long Ngự Tà đưa đến đại lao, chứng kiến hết tình cảnh này.

      Trần nhi của nàng lui thân thể nho vào phía trong lồng sắt rỉ sét, người dính đầy bùn đất cùng rỉ sét, khuôn mặt mượt mà trắng nõn bị gầy rất nhiều, hơn nữa lại vàng vọt khỏe mạnh, môi béo mập vì thiếu nước cũng trở nên khô ráp nứt nẻ. Duy nhất biến đổi chính là đôi mắt to sáng trong suốt, nhưng giờ phút này lại mang theo khát vọng tràn đầy, nhìn chằm chằm chỗ cách lồng sắt xa, hai cái bánh bao sớm bị những con gián và chuột gặm chỉ còn lại cặn.

      Tống Vãn Ca trong lòng tràn đầy đau đớn và chua xót, nước mắt trong nháy mắt như hồng thủy mãnh liệt trào ra, tràn lan ở mặt thể che .

      "Trần nhi... “ Tống Vãn Ca lảo đảo chạy đến trước lồng sắt, tay xuyên qua lồng sắt sờ lên khuôn mặt nhắn xanh xao vàng vọt của Nguyệt Vãn Trần, nước mắt đau lòng rơi xuống "Trần nhi, tỷ tỷ tới rồi... “

      Nguyệt Vãn Trần nghe được thanh ôn nhu quen thuộc của Tống Vãn Ca, đột nhiên ‘Oa’ tiếng khóc rống lên, giống như muốn khóc ra tất cả ủy khuất, khổ sở cùng sợ hãi mà mấy ngày qua cố nén trong lòng.

      "Tỷ tỷ, Trần nhi rất nhớ tỷ, Trần nhi cũng rất sợ hãi... “ Nguyệt Vãn Trần nắm chặt tay áo Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhắn cũng dính đầy nước mắt. "Tỷ tỷ, ở đây tối, cũng dọa người, còn có rất nhiều gián và chuột, chúng luôn cướp bánh bao của đệ, lại còn đánh đổ nước của đệ... Tỷ tỷ, Trần nhi rất đói, cũng rất khát... “

      "Trần nhi ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ lập tức đưa đệ rời khỏi nơi này!" Tống Vãn Ca cho tới bây giờ cảm giác được lòng mình từng đau đớn như vậy, Trần nhi của nàng mới như vậy thôi, bị người ta ngược đãi như thế, điều này làm cho hận ý của nàng đối với Long Ngự Tà trong nháy mắt lại sâu sắc thêm vài phần.

      "Mở lồng sắt ra!" Tống Vãn Ca hít sâu hơi, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía vẻ mặt hứng thú cùng cười lạnh của Long Ngự Tà, hai tròng mắt phẫn nộ giống như muốn phát ra lửa.

      "Ngươi đây là ra lệnh cho Trẫm sao?" Long Ngự Tà để ý đến phẫn nộ hận thể giết người của Tống Vãn Ca, tà tà khẽ híp mắt, lập tức biến sắc, thanh mang theo hàn tà lạnh, quát lên, "Đừng quên, ngươi bất quá cũng chỉ là vật chơi đùa của Trẫm! Sau này chuyện với Trẫm, trước tiên nên chú ý thân phận và giọng điệu của mình!"

      Nghe vậy, Tống Vãn Ca cắn chặt môi, sau hồi lâu, mới dùng thanh mềm .

      "Hoàng thượng, van xin ngài, thả Trần nhi ra!"

      "Ha ha ha!" Long Ngự Tà đột nhiên điên cuồng cười ha ha, dùng tay giữ chặt cằm của nàng, khiến cho nàng nhìn , "Cầu Trẫm cũng vô dụng! Ngươi cả người dưới có chút tác dụng đáng giá cho Trẫm đồng ý với cầu của ngươi! Thân thể của ngươi Trẫm cũng chỉ miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng ngươi lại như con cá chết chút mãnh liệt, làm cho Trẫm mất hết hứng thú! Ngươi ngay cả thị tẩm cũng chịu, đối với Trẫm mà , thân thể của ngươi tác dụng duy nhất cũng có, trẫm dựa vào cái gì đồng ý với ngươi?!"

      "Nếu ta có thể lấy lòng ngươi, vậy ngươi thả Trần nhi chứ?" Tống Vãn Ca nắm tay thành đấm chặt, móng tay lần nữa sâu đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất, tan ra trong đất. Nhưng nàng vẫn như cũ hề biết, a, trái tim cũng chảy máu, vết thương tay này đáng là gì?

      "Ồ? Lấy lòng Trẫm?" Long Ngự Tà vẻ mặt hứng thú hí mắt, ánh mắt tà ác làm càn nhìn Tống Vãn Ca từ xuống dưới, bạc môi lạnh như băng phun ra lời mập mờ, "Vậy còn phải xem Trẫm hài lòng cỡ nào!"

      Vừa dứt lời, Long Ngự Tà lập tức kéo Tống Vãn Ca ra địa lao, chỉ còn lại tiếng khóc kêu khiến người ta tan nát cõi lòng của Tống Vãn Ca và Nguyệt Vãn Trần.

      "Trần nhi..."

      "Tỷ tỷ..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :