1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 45: Giao phong (1)


      Ánh mặt trời trong ngày mùa thu ấm áp ôn hoà tan ra tan ra, nhiều dấu vết giống như lỗ kim loang lỗ người Tống Vãn Ca, hun đến nàng buồn ngủ càng sâu. Nhưng có người hết lần này tới lần khác muốn đến cửa khiêu khích, quấy nhiễu giấc ngủ ngon và mộng đẹp của nàng.

      Trong mơ mơ màng màng bị trận khắc khẩu ồn ào đánh thức, đáy lòng Tống Vãn Ca dâng lên cơn tức giận, vuốt vuốt cái trán có chút choáng ngất, miễn cưỡng ngồi dậy, cau mày cẩn thận nghe tiếng khắc khẩu còn vang ở bên ngoài.

      ra, giọng vừa kiêu ngạo vừa bén nhọn đó đến từ Vũ phi Vân Điệp Vũ.

      "Tiểu Đức tử, gan chó của ngươi lớn! Ngay cả bổn cung cũng dám ngăn cản, còn mau tránh ra!" Vũ phi trợn tròn mắt hạnh, lớn tiếng quát, gương mặt diễm lệ tràn đầy tức giận.

      "Vũ phi nương nương, phải nô tài cho người vào. Mà là Hoàng thượng , có mệnh lệnh của ngài, ai cũng được đến đây quấy rầy Luyến phi nương nương, xin Vũ phi nương nương thứ lỗi, đừng làm khó nô tài. “

      Thanh của Tiểu Đức tử vừa dứt, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Vũ phi, hy vọng nàng ta có thể thông cảm chút cho khó xử của đám nô tài bọn họ.

      "Luyến phi nương nương?" Vũ phi kỳ quái lập lại lần, lập tức tiếng bén nhọn nổi giận mắng, "Nàng ta mà là nương nương gì?! Hoàng thượng bất quá chỉ bằng miệng chút thôi, cũng có vì nàng ta cử hành đại điển phong phi, lại còn ban cho nàng ta sách vàng và ấn vàng. Hừ! Ở trong mắt bổn cung, nàng ta ngay cả đứa tiện tỳ hạ đẳng cũng bằng, có tư cách gì làm nương nương?!"

      "Vũ phi nương nương, chuyện này... “ Tiểu Đức tử thầm nhíu nhíu mày, có chút ủng hộ lời của Vũ phi, nhưng lại dám thêm gì. Dù sao, Vũ phi này ngày thường ở trong cung cũng được hoàng thượng thánh sủng. Hơn nữa, Vân lão tướng quân cha của nàng ta cũng là trọng thần trong triều, tay cầm trọng binh, đối với triều đình trung thành và tận tâm, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kính nể ông ấy vài phần.

      "Hãy bớt sàm ngôn !" Vũ phi tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Đức tử cái, "Nếu tránh ra, đừng trách bổn cung đối với ngươi khách sáo!"

      "Nhưng Hoàng thượng... “ Tiểu Đức tử ngăn ở trước mặt Vũ phi, làm giãy dụa cuối cùng của người chết. Hoàng thượng ra lệnh chết cũng dám cãi lời, nhưng Vũ phi nương nương kiêu ngạo ngang ngược trước mắt này cũng đắc tội nổi.

      Haiz, làm nô tài khó khăn, làm nô tài trong cung lại càng khó!

      "Ngươi nhanh chóng cút ngay cho bổn cung! Hoàng thượng nếu trách tội xuống, tự mình bổn cung chịu trách Nhiệm!" Vũ phi hừ lạnh tiếng, lập tức đưa tay đẩy Tiểu Đức tử che ở trước mặt qua bên cạnh, vênh váo tự đắc bước vào trong Long Ngự cung.

      Tống Vãn Ca mặt chút thay đổi nhìn Vũ phi cao ngang đầu vẻ mặt kiêu ngạo bị đám cung nữ thái giám vây quanh tới trước mặt mình, cũng gì. Bất quá, đôi chân mày đẹp mắt chặt chẽ nhíu lại. Thầm nghĩ: phụ nữ phiền toái lại tới nhà rồi!

      A! Vũ phi này, đúng là cho mình được yên ổn! đem mình trở thành kẻ địch có thù sâu đội trời chung của nàng ta!

      "Vũ phi tỷ tỷ, biết hôm nay tìm muội muội có chuyện gì?" Tống Vãn Ca lười biếng liếc Vũ phi cái, rồi sau đó lại nghiêng người tựa vào mép long sàn, dường như ngủ đủ, che miệng ngáp cái.

      Vũ phi thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh này của nàng, dường như ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nâng nhiều hai cái, đúng là đem mình để vào mắt chút nào, khỏi tức giận đến cái mũi cũng thiếu chút nữa sai lệch.

      "Tiện nhân! Ai là tỷ tỷ của ngươi, đừng tự nâng giá bản thân ở chỗ này!" Ánh mắt Vũ phi ác độc trừng hướng Tống VãnCa, hận thể trừng ra mấy cái lỗ người nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tống Vãn Ca sớm phơi thây tại chỗ rồi. "Làm trò trước mặt Hoàng thượng, bổn cung mới chịu làm người có địa vị cao nhân nhượng xưng hô với người có địa vị thấp như ngươi tiếng muội muội, ngươi đúng là xem chính mình bay lên cành cây thành phượng hoàng? Muốn làm muội muội của bổn cung, kiếp sau đốt nhiều nhan chút, để Bồ Tát phù hộ ngươi đầu thai chỗ tốt !"

      "Ha ha, kiếp sau ta nhất định đốt nhiều nhang.” Tống Vãn Ca quay đầu , cười như cười nhìn về phía Vũ phi, giọng điệu mang trào phúng , "Bất quá, ta hy vọng là, Bồ Tát có thể phù hộ ta nên gặp phải loại phụ nữ thích cắn bậy như con chó!"

      "Làm càn!" Vũ phi vặn vẹo nghiêm mặt hét lớn tiếng, mặt dữ tợn, hung thần ác sát, dường như tức giận . “Ngươi là nữ tử ty tiện, ngươi mắng ai như chó hả?!"

      "Á, ta cũng biết mình mắng ai nữa. “ Tống Vãn Ca ra vẻ vô tội nhún nhún vai, thay đổi đề tài , "Ai như chó, ta mắng người ấy thôi. Vũ phi nương nương, ngươi kích động như vậy, lẽ cho rằng ta mắng chính là ngươi? Thế nào, Vũ phi nương nương cảm thấy mình rất giống con chó điên sao?"

      "Ngươi!!" Khuôn mặt vốn dĩ hồng tươi xinh đẹp của Vũ phi giờ phút này trở nên xanh mét, cả người vì tức giận mà run rẩy, trong mắt tràn đầy ánh sáng hung ác ác độc giống như thanh kiếm sắc bén thẳng tắp đâm về phía Tống Vãn Ca. "Tiện nhân! hôm nay nếu bổn cung giáo huấn ngươi phen, ngươi đúng là tưởng mình thông minh!"

      Dứt lời, Vũ phi lập tức nhanh chóng tiến lên từng bước, nâng tay mạnh mẽ vứt cho Tống Vãn Ca bạt tai, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.

      Bất quá, Tống Vãn Ca cũng phải ngồi . Thời điểm ngàn quân nguy kịch, đầu nàng nghiêng về bên phải, đưa tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Vũ phi, nắm chặt, cho nàng ta hành hung mình lần nữa.

      "Tiện nhân, ngươi dám trả đòn?!" Vũ phi thấy tay phải của mình bị Tống Vãn Ca nắm giữ, lập tức vung lên tay trái.

      " đánh trả chính là kẻ ngu!" Tống Vãn Ca cười lạnh tiếng, tay mắt lanh lẹ lại vội vàng bắt giữ tay trái của nàng ta, thấy hai chân nàng ta cũng an phận đá mạnh về phía mình, vì vậy nhanh chóng đứng dậy, thân hình linh hoạt chợt lóe, đòn qua vai xinh đẹp đem Vũ phi đánh ngã mạnh đến mặt đất.

      Tống Vãn Ca mặc dù có võ công, nhưng cầm nã thủ (cầm tay) cùng với thuật phòng thân của nữ tử đại nhiều ít vẫn là biết mấy chiêu. Huống hồ chiêu qua vai này nàng sử dụng qua cũng phải chỉ hai lần, tất nhiên coi như là sở trường.

      Vỗ vỗ tay, Tống Vãn Ca thầm đắc ý giương môi cười. Mà mọi người ở đây, kể cả chính Vũ phi, cũng bị tình trạng bất thình lình làm kinh sợ, mặt mỗi người đều là bộ kinh ngạc cùng dám tin.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vũ phi trong mắt bọn họ luôn luôn bị cho là kiêu ngạo ngang ngược hôm nay lại làm trò trước mặt mọi người, có thể té ngã mạnh như vậy?

      "Tiện nhân, ngươi to gan, dám mưu hại bổn cung trước mặt mọi người?!" Vũ phi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên từ mặt đất, tiến đến trước mặt Tống Vãn Ca, lớn tiếng quát.

      " cố ý, Vũ phi nương nương, ta phải cố ý. “ Nhìn nàng ta cả người chật vật, Tống Vãn Ca muốn cất tiếng cười to phen. Bất quá, nàng ta đúng là đổ tội, đẩy nàng ta ngã chút mà thôi, lại biến thành mưu hại trước mặt mọi người? Tội trạng lớn nha!

      " phải cố ý? Ngươi ràng là bụng dạ khó lường, cố ý mưu hại bổn cung, muốn bổn cung ngã chết!"

      "Muốn gia tăng tội, lo gì có từ?!" Khóe miệng Tống Vãn Ca nở ra nụ cười lạnh trào phúng, quay đầu chỗ khác, hoàn toàn đem phẫn nộ, bạo lệ cùng với ghen ghét, ác độc của nàng ta để vào mắt.

      "Ngươi!" Vũ phi run rẩy đưa tay chỉ chỉ Tống Vãn Ca, cả người vì tức giận mà kịch liệt run rẩy, tay kia chặt chẽ nắm thành nắm tay, lập tức la lớn, "Người đâu! Đem tiện nhân này bắt lại cho bổn cung, sau đó nhốt vào phòng tối chờ xử trí!"

      Vũ phi ra lệnh tiếng, lập tức có vài thái giám và cung nữ ngo ngoe muốn di chuyển, chuẩn bị tiến lên bắt Tống Vãn Ca, xem ra khí thế của nàng ta , lời vẫn còn dùng được...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 46: Giao phong (2)


      Bất quá, Tống Vãn Ca cũng phải dễ chọc, nàng phải loại người ngồi chờ chết, mặc cho người khác khi dễ.

      "Vũ phi, ngươi và ta đồng hạng là phi, ngươi có quyền gì bắt nhốt ta?!"

      Dứt lời, mắt long lanh của Tống Vãn Ca híp lại rồi mị, lạnh nghiêm mặt trừng mắt những thái giám và cung nữ tiến tới bắt nàng, mắt sắc bén, khí thế bức người, cùng với khí chất cao quí uy nghi người khiến bọn họ sợ đến khỏi rùng mình mấy cái, ánh mắt sắc bén lạnh như băng cứng rắn bắt bọn họ ngừng cước bộ.

      "Hừ! Ngươi ít biết xấu hổ ! Ngươi mà là phi gì? Nhiều nhất bất quá chỉ là tiểu tiện nhân vong quốc mà thôi!" Vũ phi cao ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt trào phúng cùng với khinh thường.

      Thấy sắc mặt Tống Vãn Ca trở nên khó nhìn, Vũ phi tưởng rằng mình tới chỗ đau của nàng rồi, miệng khỏi càng ác độc hơn, câu khó nghe hơn cứ câu tiếp theo câu phun ra từ miệng nàng ta.

      "Ngươi đừng tưởng Hoàng thượng sủng hạnh ngươi mấy lần, chính mình bay lên cành cây thành phượng hoàng! Chỉ bằng hình dạng hồ ly mị quốc này của ngươi, mà cũng vọng tưởng mỗi ngày bò lên long sàng độc bá thánh sủng sao, quả thực là nằm mơ! cho ngươi biết, Hoàng thượng sủng ái nhất chỉ có hoàng phi, còn ngươi, Hoàng thượng bất quá chỉ là nhất thời hứng thú, cảm thấy mới mẻ, cho nên chơi đùa mà thôi! Ngươi cho rằng Hoàng thượng rất sủng ngươi sao, tiện nhân ngu xuẩn! Ngươi chờ mà xem, chờ ngày nào đó Hoàng thượng đối với ngươi chán ghét nhàm chán rồi, ngươi ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết đấy! Còn có tiểu nghiệt chủng đệ đệ kia của ngươi, cũng cùng ngươi xuống địa ngục!"

      Vũ phi nhe răng cười , vừa thỏa mãn thưởng thức sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tống Vãn Ca, môi đỏ thẫm cứ mở rồi đóng, líu lo ngớt.

      Tống Vãn Ca cũng chịu được nữa rồi, nét mặt lạnh lẽo bắn ra bốn phía, lạnh như băng phát ra từ đôi mắt sắc bén trước giờ chưa từng có qua, dùng lạnh tựa băng sương để hình dung sai chút nào. Vốn Vũ phi tiếp tục nhục mạ nàng như thế, nàng có thể nhẫn nại tiếp, dù sao cũng mất miếng thịt nào. Nhưng Vũ phi nên nguyền rủa Trần nhi của nàng xuống địa ngục, Trần nhi của nàng đáng hiểu chuyện khiến người thương mến như thế, mà nàng ta dám nguyền rủa Trần nhi chết!

      Vũ phi, là ngươi bức ta!!

      Lồng ngực Tống Vãn Ca vì tức giận khó ức chế mà kịch liệt phập phồng, nét mặt mang theo tràn đầy sát khí, mắt phát lạnh, mạnh tiến lên từng bước, dùng hết sức lực toàn thân, xứng đáng tát Vũ phi bạt tai. Mặt Vũ phi thoáng cái bị nàng đánh lệch qua bên, hơn nữa khóe miệng đồng thời cũng chảy ra máu tươi.

      "Chát" lại thêm cái tát, khi mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần lại, mặt Vũ phi cũng nhiều hơn hai dấu tay đỏ tươi, mỗi bên mặt cái, mặt của nàng ta lập tức sưng lên cao.

      "Tiện nhân, ngươi cũng dám đánh ta?!" Vũ phi mất hồi lâu mới phản ứng được chính mình bị đánh, tiềm thức đưa tay bưng mặt bị Tống Vãn Ca đánh. Quay đầu thể tin trừng mắt nhìn nàng, đau đớn bỏng rát mặt, làm cho nàng ta nhịn được đau thở ra hơi.

      "Ta đánh phải sao?" Sắc mặt Tống Vãn Ca trầm, lạnh lùng trừng lại, khóe miệng nở ra nụ cười yếu ớt châm chọc khinh thường. "Ngươi có thể đến chỗ Hoàng thượng cáo trạng ta!"

      "Ngươi! Từ đến lớn, ngươi là người đầu tiên dám bạt tai bổn cung! Ngay cả Hoàng thượng và cha mẹ ta cũng chưa từng đánh ta, mà ngươi dám đánh ta?!" Tiếng bén nhọn như rống giận của Vũ phi điên cuồng phát ra, dung nhan hoa đào đẹp đẽ sớm vì phẫn nộ mà vặn vẹo đến còn dáng vẻ gì, trong mắt nổi lên vẻ tàn ác độc dày đặc.

      "Người đâu! Bắt tiện nhân này lại cho ta, hôm nay bổn cung nhất định phải giáo huấn nàng ta chút!" Vũ phi nắm chặt hai đấm, lớn tiếng ra lệnh, cái răng bạc thiếu chút nữa cũng bị chính nàng ta cắn.

      Bị ánh mắt hung ác dữ tợn của nàng ta trừng, đám cung nữ thái giám và ma ma trước mắt này còn dũng khí tiếp tục chần chờ, cẩn thận thi lễ với nàng ta, lập tức lĩnh mệnh dữ tợn nghiêm mặt về hướng Tống Vãn Ca.

      Tống Vãn Ca cười lạnh nhìn về phía đám hung thần ác sát cung nữ thái giám và ma ma bao vây mình, đôi chân mày nhíu lại chắt. Hai tay khó địch bốn tay, nàng biết hôm nay nếu có ai tới cứu mình, mình chắc chắn bị Vũ phi - người phụ nữ ác độc này chỉnh chết. Bất quá, cho dù nàng chết, cũng muốn tạo nên mấy cái đệm lưng.

      Nghĩ như vậy, Tống Vãn Ca khỏi sử dụng thế võ cả người, quyền đấm cước đá với những cung nữ và thái giám xông lên, chỉ cần là chiêu thức nàng biết, tất cả đều hề giữ lại mà đem ra tiếp đón hết.

      Nhưng chung quy yếu địch lại mạnh, hơn nữa Tống Vãn Ca từ tối hôm qua đến bây giờ gần như là ba bữa cơm chưa từng nếm qua, căn bản sức lực thừa lại có mấy. Cho nên, bao lâu, Tống Vãn Ca bị giữ chặt hai tay và hai chân, cường chế áp tới trước mặt Vũ phi vẻ mặt phẫn nộ ác độc cười.

      "Vũ phi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hai tròng mắt Tống Vãn Ca thẳng tắp bắn tới Vũ phi cách xa nửa bước trước mặt, nét mặt lạnh tựa băng sương, giọng điệu gây , vẻ mặt sợ.

      "Ha ha, cũng chết đến nơi rồi còn cứng đầu như vậy, ngươi cho rằng bổn cung muốn ngươi thế nào đây?" Ta đương nhiên là hy vọng ngươi chết, hoàn toàn biến mất đời này, đáy lòng Vũ phi phẫn hận . "Ngươi nếu bổn cung vẽ lên khuôn mặt mị hoặc chúng sinh này của ngươi, Hoàng thượng còn có thể sủng hạnh ngươi tiếp hay ?"

      Vũ phi tàn cười, khiến cho khuôn mặt sưng đỏ chịu nổi của nàng ta thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Có thể là khóe miệng nở ra tươi cười làm căng mặt, khiến Vũ phi ăn đau đớn, phát ra tiếng thấp hô ‘A’, ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca trong nháy mắt càng tàn ác độc thêm mấy lần.

      "Tiện nhân ngươi, đừng tưởng rằng diện mạo mình xinh đẹp, là có thể ôm lấy trái tim Hoàng thượng! cho ngươi biết, trong cung thiếu nhất chính là mỹ nhân! Gương mặt hồ ly mị hoặc này của ngươi, bổn cung sớm muộn cũng phá hỏng, để xem tiện nhân như ngươi còn có thể câu dẫn Hoàng thượng được nữa !"

      Vũ phi vừa , bàn tay trắng nõn đầy đặn xoa mặt Tống Vãn Ca, móng tay được sơn đỏ tươi nặng vạch lên mặt nàng, để lại đường dấu vết nhợt nhạt, mặc dù rách da, nhưng có thể dường như nhìn ra dưới da thịt hơi mỏng chảy ra tơ máu.

      Nhìn nhan sắc kiều khuynh quốc khuynh thành của Tống Vãn Ca, trong lòng Vũ phi vốn là vừa ghen ghét vừa đố kỵ, vừa hận lại vừa giận. Nàng tự nhận diện mạo mình xinh đẹp gì sánh bằng rồi, nhưng tiểu tiện nhân trước mắt này chỉ đẹp hơn nàng bội phần, mà ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Long Đằng quốc Hoàng phi Phong Linh Tuyết cũng hơn được hào hoa phong nhã tuyệt thế của nàng ta.

      Có được dung mạo tuyệt thế làm kinh động người trời như vậy, cũng khó trách Hoàng thượng mê luyến nàng ta như vậy, lại phá lệ liên tiếp hai lần sủng hạnh nàng ta trong tẩm cung của mình. Mà hôm nay lại còn cho nàng ta ngủ lại đến mặt trời lên cao, thậm chí còn phái Tiểu Đức tử thái giám thân cận của mình tự canh bên người nàng ta, cho bất luận kẻ nào đến đây quấy rầy. Quang vinh và ân sủng chưa từng có như vậy, thử hỏi nàng sao có thể ghen ghét, sao có thể tức giận?

      Nghĩ đến nàng vào cung ba năm, còn chưa từng được ngủ qua long sàng của Hoàng thượng. Đừng là nàng, tất cả tần phi trong hậu cung, chưa có người nào được ngủ qua. Ngay cả Hoàng phi Phong Linh Tuyết Hoàng thượng nhất sủng nhất, cũng chưa từng thị tẩm ở Long Ngự cung. Bởi vì cách Long Ngự cung của Hoàng thượng xa có xây toà lâm hạnh cung, mỗi ngày tần phi được an bài thị tẩm trực tiếp vào trong đó, chờ Thánh thượng sủng hạnh.

      Nhưng tiện nhân này, lại bò lên long sàng của Hoàng Thương hai lần liên tiếp, được sủng hạnh tại tẩm cung của Hoàng thượng. Hơn nữa, từ sau khi nàng ta tới, tháng nay, Hoàng thượng trừ nàng ta ra cũng có gọi bất cứ phi tần nào khác đến thị tẩm. Hừ, nàng ta bất quá chỉ là tù binh vong quốc mà thôi, có tư cách gì tranh sủng với nàng?! Tai họa như vậy, nàng sớm muộn phải nghĩ cách diệt trừ, nếu , trong mắt Hoàng thượng còn có thể có những người khác tồn tại sao?

      "Tiện nhân, ngươi bổn cung nên khắc chữ gì mặt ngươi mới tốt, hay là trực tiếp in vết sẹo là được?" Bàn tay mềm của Vũ phi vỗ vỗ mặt Tống Vãn Ca, khóe miệng lộ ra tươi cười tàn nhẫn mà ác độc.

      "Đừng mở miệng ngậm miệng là tiện nhân này tiện nhân kia!" Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, mắt sắc lạnh như băng, vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Vũ phi. Bỗng nhiên chỉ chốc lát, lại trào phúng khinh thường giễu cợt , "Kẻ gọi người khác là tiện nhân, chính mình bình thường càng tiện nhân hơn gấp trăm lần!"

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng ‘chát’ vang lên, thanh thúy mà vang dội.

      Tống Vãn Ca còn chưa phản ứng lại thấy mặt truyền đến trận đau đớn bỏng rát, quay đầu lập tức chống lại gương mặt phẫn nộ vặn vẹo của Vũ phi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc lại đen, nhan sắc biến hóa ngừng, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

      "Nữ tiện nhân! Xem ra hôm nay ngươi tiến váo quan tài rơi lệ mà!" Vũ phi lắc lắc cái tay có chút tê, hung tợn , lập tức giơ lên chân phải định đá vào tiểu phúc (english là vulva) của Tống Vãn Ca.

      "Vũ phi, ngươi làm gì?!"

      Giọng hàn uy nghiêm bỗng dưng truyền đến, sau khắc, Long Ngự Tà mặc long bào màu vàng bước nhanh vào, lệ khí và khí phách đầy người tản ra khắp trong điện, sợ đến đám nô tài tự chủ được xụi lơ quỳ xuống, dập đầu hành lễ ngừng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 47: Bảo hộ


      Long Ngự Tà để ý đến những nô tài quỳ đầy đất, ánh mắt hàn sắc bén lướt về phía Tống Vãn Ca, thấy dung nhan thanh lệ tuyệt thế của nàng có dấu bàn tay ràng, trái tim khỏi căng thẳng, cơn tức giận nhanh chóng dâng lên, trong nháy mắt lan khắp toàn thân.

      Đáng chết! Kẻ nào có lá gan lớn như vậy, được cho phép của , dám đụng đến Ca Nhi của ?!

      "Ai đánh? !!" Long Ngự Tà biến sắc, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Vũ phi có chút kinh ngạc sửng sốt, đôi mắt lạnh lẽo như băng híp lại.

      "Hoàng thượng, người nên làm chủ cho thần thiếp, hu hu... “ Vũ phi phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc lắc thân thể tới trước mặt Long Ngự Tà, bàn tay mềm kéo cánh tay , ra vẻ nhu nhược run rẩy thân thể mềm mại, vẻ mặt ủy khuất cùng kinh hỉ, nàng ta tưởng rằng Long Ngự Tà là hỏi đến dấu tay mặt nàng ta là ai làm..

      "Hoàng thượng, người hôm nay nhất định phải trừng trị tiểu tiện nhân Luyến phi này chút, nếu sau này nàng ta tạo phản thôi. Người còn biết, nàng ta mới vừa rồi làm càn bao nhiêu, dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng bao nhiêu. Thần thiếp vốn là có lòng có ý muốn đến thăm nàng ta, nhưng nàng ta chẳng những lĩnh ý của thần thiếp, lại còn ra tay đánh thần thiếp hai bạt tai, thậm chí làm trò trước mặt đám nô tài đánh thần thiếp ngã đất, làm cho thần thiếp mất hết thể diện ở trước mặt bọn nô tài nữa, hu hu... “

      Vũ phi vừa , vừa dùng khăn lụa tơ tằm lau nước mắt ràn rụa, đưa tay kéo kéo, dáng vẻ vừa đau đớn đáng thương lại còn hoa lê mang vũ (nước mắt đầy mặt) nhìn thấy đúng là làm cho người ta đau lòng.

      "Hoàng thượng, người xem xem, mặt thần thiếp sưng thành cái dạng gì rồi? Người cũng biết tiểu tiện nhân này xuống tay tàn nhẫn bao nhiêu, mặt thần thiếp đều sắp đau chết... hu hu... Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp... hu hu... “

      Vũ phi đem gương mặt sưng đỏ của mình giơ lên cho Long Ngự Tà xem, thấy mày kiếm của nhíu chặt, sắc mặt trầm lãnh liệt, đôi mắt loé ra lạnh lẽo, tưởng rằng vì mình bị đánh mà đau lòng tức giận, khỏi càng giả bộ nhu nhược làm người bị hại, thân thể run rẩy càng khóc càng đau lòng, nước mắt cứ như dây hạt châu bị cắt đứt, đổ rào rào xuống dưới, thu cũng thu được.

      "Hoàng thượng, nếu hôm nay người giáo huấn tiện nhân Luyến phi này chút, sau này thần thiếp làm sao còn chỗ đứng trong hậu cung này? Quan trọng nhất chính là, sau này thần thiếp ở trước mặt đám nô tài còn có uy tín gì?"

      Dứt lời, Vũ phi nghẹn ngào nhìn về phía Long Ngự Tà vẫn lạnh nghiêm mặt, hy vọng có thể chủ trì công đạo cho mình. Mắt rưng rưng, dáng vẻ uỷ khuyất, đúng là cực kỳ giống người bị hại mười phần, khả năng diễn tốt.

      Ánh mắt Tống Vãn Ca lạnh như băng nhìn thẳng Vũ phi giả vờ, cắn môi . Hai gò má nóng rát đau đớn, hơn nữa cả người hư nhuyễn vô lực, làm cho nàng có chút đứng vững, nhưng nàng cam lòng yếu thế, dùng hết sức lực quật cường đứng thẳng người lên.

      Nàng biết Vũ phi này ở hậu cung xem như trong những tần phi được sủng ái, ngày thường cũng tương đối được bạo quân ác ma kia khen ngợi, hơn nữa gia thế vững chắc, chính là con duy nhất của đương triều đại tướng quân. Hôm nay đánh nàng ta, chỉ sợ bạo quân ác ma kia cũng bỏ qua cho mình.

      Tống Vãn Ca cũng cho rằng mình đánh nữ tử mà bạo quân ác ma kia sủng ái, còn có thể bỏ mặc, khoanh tay đứng nhìn. Nhìn vẻ mặt trầm đáng sợ của , chắc là đau lòng thay Vũ phi. A, biết như thế này trừng phạt mình thế nào. chừng chẳng muốn tự mình ra tay, mà là đem nàng giao cho Vũ phi xử trí luôn.

      Ha ha! Nếu rơi vào trong tay của Vũ phi - nữ tử hiểm độc ác kia, vậy mình chẳng khác nào là dê vào miệng cọp, cách cái chết xa rồi. Nhưng, nàng chết như vậy sao? Nàng cam lòng! Sinh tử của nàng dựa vào cái gì phải để người khác phán đoán định đoạt?!

      Trước đây, có chết hay đối với nàng mà vốn quan trọng, dù sao chết sớm chết muộn cũng phải chết. chừng, nàng chết rồi còn được giải thoát. Nhưng đây là ý nghĩ lúc trước, bây giờ nàng có Trần nhi, cho nên bất kể thế nào nàng cũng thể chết. Nàng thể bỏ lại mình Trần nhi, cũng nỡ bỏ lại. Trần nhi còn như vậy, nếu mình chết , nó phải sống tiếp thế nào đây?

      Nghĩ đến Trần nhi, trái tim Tống Vãn Ca trong nháy mắt trở nên mềm mại. Hơn nửa ngày chưa thấy Trần nhi của nàng rồi, cũng biết bây giờ Trần nhi thế nào? Nó đeo dính nàng như vậy, tách ra canh giờ nó cũng len lén khóc nhè, bây giờ vắng hơn nửa ngày, Trần nhi của nàng khẳng định khóc hỏng.

      Vừa nghĩ đến khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài của Trần nhi dính đầy nước mắt trong suốt, trái tim Tống Vãn Ca cũng đau, cái mũi mạnh trở nên chua xót, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm đỏ. Giờ phút này, nàng rất muốn khóc. Nhưng cái ôm thuộc về nàng ở đâu đây? yếu ớt cùng bất lực của nàng lại nên lộ ra với ai?

      Chớp chớp đôi mắt long lanh mờ mịt, Tống Vãn Ca vừa định nhắm mắt lại, chỉ thấy bạo quân ác ma kia đẩy Vũ phi quấn chặt cánh tay ra, sức lực to lớn, làm cho Vũ phi thẳng tắp lui về phía sau vài bước, nhất thời đứng vững, ‘phịch’ tiếng ngã ngồi mặt đất.

      Long Ngự Tà trực tiếp nhìn đến vẻ mặt bi thương thể tin được của Vũ phi, lập tức ba bước nhập thành hai bước đến trước mặt Tống Vãn Ca. Tầm mắt vẫn chặt chẽ dừng lại mặt của nàng, giấu hàn cùng bạo lệ lúc trước, thay thế chính là tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc sâu.

      "Ca Nhi, mặt còn đau ?" Giọng của Long Ngự Tà êm ái thấp hỏi, trước khi Tống Vãn Ca phản ứng lại, bàn tay to vươn ra, đem thân thể yếu ớt của nàng ôm chặt vào trong lòng mình, bàn tay to ấm áp lập tức xoa gò má của nàng.

      Cảm thụ được dịu dàng của chạm đến, cùng với ánh mắt dịu dàng thương đến cực điểm của , thân thể Tống Vãn Ca khỏi run rẩy , nét mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc hoảng hốt, trong lúc nhất thời đúng là nghẹn lại gì, sương mù trong đôi mắt long lanh cũng càng nhiều thêm.

      "Đau, đau lắm... “ Tống Vãn Ca chớp rồi hạ hai tròng mắt, giọt nước mắt trong suốt long lanh tự chủ được rơi xuống, mu bàn tay của Long Ngự Tà, nóng bỏng mu bàn tay của , nhưng đập đau tim . "Hoàng thượng... “ thào thấp gọi câu, Tống Vãn Ca lại thần xui quỷ khiến đem gương mặt chôn sâu vào trong lòng , nhàng khóc lên.

      "Ca Nhi, đừng khóc, trẫm thay nàng làm chủ!" tay của Long Ngự Tà nắm cả eo nhắn của Tống Vãn Ca, tay vỗ phía sau lưng nàng. Cảm nhận được yếu ớt cùng bất lực của nàng, trái tim càng đau hơn.

      "Hoa Nô, ngươi tới cho Trẫm biết, dấu tay mặt Luyến phi là ai làm?!" Long Ngự Tà mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt sắc bén thẳng tắp trừng về phía cung nữ mặc áo hồng quỳ cách xa, nàng ta gọi Hoa Nô, vốn là tỳ nữ thân cận Vũ phi mang đến từ nhà, tất nhiên là nhận ra.

      Thấy Hoa Nô vẻ mặt chần chờ, thần sắc Long Ngự Tà khỏi lạnh hơn, mắt lãnh liệt vô cùng, thanh cũng lạnh như băng mang theo chút độ ấm, lớn tiếng quát: "Còn mau !!"

      "Bẩm Hoàng thượng, là... là... “ Hoa Nô bị vẻ mặt khiến người ta sợ hãi của Hoàng thượng làm sợ đến hồn nghe lời thân thể, thân thể run nhè ngừng, trong hai bàn tay nắm chặt đều là mồ hôi lạnh chảy ra do bị doạ. Len lén liếc mắt Vũ phi cũng bị hù doạ, vẫn là do dự mà dám ra, chỉ sợ sau khi trở về chủ tử của mình đòi mạng mình.

      Bất quá, nàng ta như vậy thoáng nhìn cần cũng biết, cần nàng ta thêm nữa người khác cũng biết là ai xuống tay rồi.

      Long Ngự Tà híp mắt nhìn về phía Vũ phi sắc mặt trắng bệch, nét mặt có tức giận trấn áp được. Chỉ chốc lát trôi qua, mạnh mở miệng ra lệnh : "Người đâu! Vũ phi bại hoại thục đức, làm mất uy nghi phi tử, ngay lập tức phế bỏ phi vị, giáng làm tam phẩm chiêu nghi. Mặt khác, phạt Vũ phi đóng cửa suy nghĩ tháng, trong lúc đó cho phép ra khỏi cửa cung của mình nửa bước!"

      "Hoàng thượng, thần thiếp mới là người bị hại, người sao có thể thiên vị tiện nhân Luyến phi kia? Thần thiếp phục... “ Vũ phi tiếng bén nhọn, hình như có chút điên cuồng, vừa vừa quỳ lếch tới dưới chân Long Ngự Tà, nắm chặt long bào của mà lắc, hai gò má sưng đỏ chịu nổi vì oán giận mà thoạt nhìn càng đáng sợ. "Hoàng thượng, tiện nhân này chính là con hồ ly mị hoặc, người ngàn vạn lần thể bị nàng ta hấp dẫn... “

      "Làm càn!" Long Ngự Tà gầm lên tiếng, nét mặt mây đen rậm rạp, sắc mặt trầm chưa từng có. Vũ phi mở miệng ngậm miệng đều ‘Tiện nhân’ nghe vào là chói tai, nàng ta dám làm trò trước mặt , nhục mạ Ca Nhi của như thế, nếu phải vì nể mặt mũi của Vân lão tướng quân cha của nàng ta, chắc chắn chưởng bổ nàng ta ra rồi.

      "Còn chưa ra tay! nghe Trẫm ra lệnh sao?!" Long Ngự Tà nhướng mày lớn tiếng quát, lập tức dùng sức đem long bào của mình kéo về từ trong tay của Vũ phi.

      Ra lệnh tiếng, hai thị vệ nhanh chóng tiến lên đem Vũ phi mắng hùng hổ, khóc khóc kể kể dẫn theo xuống. đám nô tài bị Long Ngự Tà trừng mắt nhìn kỹ, sau khi hành hết lễ, kinh hoàng sợ hãi lui xuống.

      Trong điện trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc của Tống Vãn Ca cúi đầu thỉnh thoảng vang lên.

      "Ca Nhi, sau này Trẫm để cho nàng bị bất cứ tổn thương gì nữa!" Long Ngự Tà nâng mặt Tống Vãn Ca lên, chống lại đôi mắt ngập nước trong suốt của nàng, chăm chú mà mất nhu tình cam đoan .

      Tống Vãn Ca , kinh ngạc nhìn hồi lâu, mãnh mẽ dùng lực đẩy ra.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 48: Cùng tắm (1)


      "Ca Nhi, nàng... “ Long Ngự Tà nhìn trước ngực trống trơn của mình, cau mày khó hiểu. Vừa rồi phải tốt lắm sao, sao trong nháy mắt lại coi như hồng thuỷ (lũ lụt) mãnh thú (thú dữ) đẩy ra thế này? "Ca Nhi, có phải nàng trách Trẫm kịp thời chạy tới, khiến nàng bỗng dưng bị Vũ phi khi dễ hay ?"

      Dứt lời, Long Ngự Tà thầm thở dài. chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất, chút cũng có trì hoãn. Khi Tiểu Đức tử vội vã chạy đến thư phòng báo cho biết Vũ phi hung dữ xông vào Long Ngự cung, vội vàng bỏ lại bản tấu chương vừa nhìn đến nửa trong tay, cả đoạn đường sử dụng khinh công bay vội tới, ngay cả dặn dò cũng chưa kịp cùng Phi Vũ tiếng đây.

      "Ca Nhi, là Trẫm tốt, bảo vệ nàng tốt, sau này thế nữa. “ Tiếng êm ái của Long Ngự Tà vang lên, trán lộ hết nhu tình, trong hai tròng mắt sâu thẳng óng ánh chứa đầy đau lòng và thương tiếc.

      "Được rồi, đừng giả bộ nữa, cũng có người xem, ngươi còn biểu diễn cho ai xem hả?" Tống Vãn Ca mặt chút thay đổi nhìn Long Ngự Tà, hừ rồi hừ, khóe miệng nở ra nụ cười yếu ớt trào phúng lạnh như băng.

      Bạo quân ác ma này mới vừa rồi công khai thiên vị mình như vậy, lại nghiêm khắc xử phạt Vũ phi như vậy, quan hệ giữa nàng và Vũ phi phỏng chừng quá mức tệ hại. Y theo cá tính tàn ác độc của Vũ phi, ngày sau chắc chắn tìm mọi cách mưu hại mình để báo thù.

      vậy đây là hiệu quả bạo quân ác ma kia hy vọng đạt được. Sau này ngày đêm mình cũng đều phải đề phòng mà sống, còn bên khí định thần nhàn xem trò hay, tâm địa đúng là quá ác độc. Ác ma quả nhiên là ác ma, thích đem vui sướng của mình tạo thành đau đớn của người khác.

      "Diễn trò? Ai đóng kịch?" Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà trầm rồi trầm, mặt mang bực mình, mắt lên nhè vẻ tức giận. "Chẳng lẽ nàng cảm thấy Trẫm mới vừa rồi bảo vệ nàng, chỉ là cố ý làm cho Vũ phi và bọn nô tài xem sao?"

      " tự cho là mình thông minh!"

      Vắt mày, Long Ngự Tà qua hồi lâu mới buồn bực hờn dỗi tung ra câu như vậy. thừa nhận, trước kia biểu những quang vinh và ân sủng với nàng ra ngoài quả pha trộn rất nhiều yếu tố cố ý cùng diễn trò, nhưng hôm nay bảo vệ là có mảy may giả vờ, quan tâm trìu mến nàng là phát ra từ nội tâm, đành lòng cũng nỡ xem nàng bị tí tẹo ủy khuất cùng tổn thương nào.

      Nhưng này, lại cảm kích như thế, còn xuyên tạc ý tốt của , nghĩ đến chịu nổi như vậy. Haiz, cả người mang tâm địa quật cường này, sớm muộn gì cũng bị nàng tức chết, chân có cách tóm nàng. Bất quá cũng thể trách nàng, ai bảo trước kia mình nhục nhã hành hạ nàng như vậy chứ. Muốn cho nàng buông tất cả đề phòng và nghi ngờ, hoàn toàn tín nhiệm dựa vào mình, chỉ sợ phải chuyện sớm chiều.

      Bất quá, có thể chờ, cũng tình nguyện chờ, và Ca Nhi cũng còn trẻ, có rất nhiều thời gian khiến cho Ca Nhi toàn tâm tiếp nhận mình. Dù sao ở sâu trong lòng Ca Nhi vốn là thích , chỉ là mặt ngoài mâu thuẫn cần ít thời gian để hóa giải mà thôi.

      "Ca Nhi, ngày nào đó nàng hiểu tâm ý của Trẫm.” Long Ngự Tà sâu kín thở dài, lập tức tiến lên tay chèn ngang ôm lấy eo Tống Vãn Ca, bước nhanh về phía long sàng. Trước khi Tống Vãn Ca kịp giãy dụa phản kháng, lại cũng quay đầu lớn tiếng phân phó, "Tiểu đức tử, đem thuốc trị ngoại thương tốt nhất trong cung đến cho Trẫm.”

      "Hoàng thượng, tuyết phu cao này nô tài sớm chuẩn bị tốt rồi.” Tiểu Đức tử thấy Long Ngự Tà đặt Tống Vãn Ca lên long sàn, vội nhanh chóng đem thuốc thoa ngoài da chuẩn bị tốt cung kính đưa tới.

      theo bên cạnh hoàng thượng cũng có bảy, tám năm, nếu ngay cả chút việc này cũng phải đợi sau khi Hoàng thượng phân phó mới biết làm, vậy cũng cần tiếp tục ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ nữa rồi.

      Long Ngự Tà hài lòng gật đầu, nhận lấy thuốc thoa, tùy ý liếc mắt nhìn ta. Tiểu Đức tử hiểu ý, lập tức thức thời lui ra ngoài.

      "Ca Nhi, tuyết phu cao này chính là thánh dược trị ngoại thương trong cung đình, hiệu quả hết sức rệt, bây giờ Trẫm giúp nàng thoa lên, bảo đảm dấu tay mặt nàng ngày mai là có thể tan biến, tiếp tục tu dưỡng ngày, thoa lên hai lần, vết thương mặt nàng rất nhanh có thể khỏi hẳn.”

      Long Ngự Tà vừa , vừa mở nắp hộp ra, mùi hương lạnh đặc biệt kỳ dị nhanh chóng toả ra khắp trong điện, thơm mà ngọt, dày đặc nhưng gay mũi, thơm mát thanh nhã, rất dễ ngửi.

      Long Ngự Tà quệt chút lên ngón tay, rồi sau đó thoa lên chỗ bị thương mặt Tống Vãn Ca, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, động tác êm ái mang theo dè dặt, sợ làm đau Tống Vãn Ca.

      Thuốc thoa ngoài da bôi ở mặt, chất thuốc thanh thanh lạnh lạnh lập tức giảm bớt cảm giát nóng rát đau đớn lúc nãy, Tống Vãn Ca khỏi thầm tán thưởng thần kỳ của tuyết phu cao này.

      "Tốt lắm, thoa tuyết phu cao này, vết thương mặt Ca Nhi rất nhanh tốt lên.” Long Ngự Tà thu hồi thuốc thoa, sau đó dịu dàng cười nhìn Tống Vãn Ca, thấy nàng vẫn lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt hồ nghi cùng mê hoặc, cũng chẳng muốn giải thích nhiều. tin tưởng, tâm ý của sớm muộn có ngày Ca Nhi cũng hiểu .

      "Ca Nhi, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, còn nửa canh giờ nữa là đến giờ cơm trưa rồi. Trẫm trước tiên đến ngự thư phòng xử lý hết ít tấu chương còn lại , sau đó trở về dùng cơm trưa với nàng.” Long Ngự Tà đưa tay xoa hai gò má của Tống Vãn Ca, vừa cười vừa : "Ngoan, chờ Trẫm trở về.”

      "Thần thiếp muốn hồi cung.” Trong chốc lát Tống Vãn Ca bừng tỉnh tinh thần, thản nhiên .

      " được!" Long Ngự Tà nghe vậy lập tức bật thốt cự tuyệt, thần sắc dịu dàng mặc dù thay đổi, nhưng giọng điệu có chút đông cứng. "Trẫm muốn cùng dùng cơm trưa với nàng, cho nên, nàng phải ở lại Long Ngự cung!"

      "Thần thiếp muốn về cung!" Giọng điệu của Tống Vãn Ca cũng trở nên cứng rắn, nàng muốn tiếp tục ở cùng chỗ với bạo quân ác ma này nữa. hôm nay, rất bình thường, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy , cũng đoán ra, nàng muốn mình yên tĩnh tự hỏi chút, ngẫm lại rốt cuộc ác ma này bị sai dây thần kinh nào rồi, thái độ đối với nàng trước sau ngờ lại trái ngược lớn như thế. Lớn đến mức khiến nàng khó tin, cũng càng thêm làm cho nàng sợ hãi.

      Thử nghĩ ác ma tàn nhẫn khát máu, tà nịnh vô tình, đột nhiên dịu dàng thương tiếc ngươi, lại thương vô cùng, ngươi có cảm giác gì?

      Tống Vãn Ca biết người khác có cảm giác gì, dù sao nàng chỉ cảm thấy rất u, sởn gai ốc. Cũng có lẽ, trước mắt bạo quân ác ma này càng dịu dàng càng thâm tình, sau này ngày nào đó càng tàn khốc càng vô tình. Cho nên, dịu dàng cùng sủng nịch, khiến cho nàng cảm giác được ấm áp và muốn xa rời, chỉ làm nàng cảm thấy đáng sợ hãi cùng kinh khủng.

      "Ca Nhi, ngoan, đừng ngang ngạnh. Chờ Trẫm và nàng dùng xong cơm trưa, tự mình đưa nàng về Tuyết Dục cung.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 49: Cùng tắm (2)


      "Ca Nhi, ngoan, đừng ngang ngạnh. Chờ Trẫm và nàng dùng xong cơm trưa, tự mình đưa nàng về Dục Tuyết cung.” Long Ngự Tà vuốt ve cái trán Tống Vãn Ca, trong giọng êm ái tràn đầy ý sủng nịch.

      " cần! Bây giờ thần thiếp hồi cung!" Tống Vãn Ca vẫn quật cường kiên trì ý kiến của mình, nguyện thỏa hiệp. "Thần thiếp muốn ở Long Ngự cung!"

      "Ca Nhi... “ Long Ngự Tà nghe vậy, bất mãn nhíu nhíu mày, trầm lắng gọi tiếng. Hôm nay có phải quá tốt với này rồi ? Quá sủng nàng rồi hay ? Cho nên nàng mới có gan lớn nghe lời như vậy?

      Sắc mặt thay đổi vài lần, Long Ngự Tà vẫn đem tức giận đầy bụng biểu ra ngoài. Trầm ngâm hồi lâu, mới sâu kín thỏa hiệp: "Được rồi, bây giờ trẫm đưa nàng quay về Dục Tuyết cung.”

      " cần, Hoàng thượng bận rộn việc chính, hay là ngự thư phòng xử lý tấu chương trước , thần thiếp hồi cung mình là được.” Tống Vãn Ca lãnh đạm xong, đứng dậy xuống giường, định rời . Còn chưa bước ra hai bước, bị Long Ngự Tà kéo cái vào trong lòng.

      "Ca Nhi, nàng có thể đừng lạnh nhạt với Trẫm như vậy được ?" Hai tay Long Ngự Tà ôm chặt thắt lưng Tống Vãn Ca, để cằm mình gác lên vai của nàng, giọng khàn khàn thào. "Ca Nhi, nàng chừng nào mới có thể nghĩ sao vậy với Trẫm đây? Giống như tối hôm qua vậy, đem thân thể và trái tim mình hoàn toàn giao cho Trẫm. Ca Nhi, trẫm rất nhớ nàng đêm qua. Nàng lúc đó rất nhiệt tình, rất kiều mị, cũng rất chân , rút lạnh giá toàn thân, cũng thu hồi phòng bị toàn thân, khiến cho Trẫm động tâm lưu luyến thôi.”

      "Ca Nhi, đừng để Trẫm chờ lâu quá, được ?" Long Ngự Tà ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Tống Vãn Ca vẻ mặt nghi hoặc, thấy nàng chỉ là nhíu lại đôi chân mày trầm mặc , khỏi nhàng lắc đầu. Chỉ chốc lát, lại cười yếu ớt , "Ha ha, trẫm tin tưởng, Ca Nhi để cho Trẫm chờ lâu đâu.”

      Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà cúi đầu, vội vàng mà lại thâm sâu nhu tình vồ lấy đôi môi hồng trơn bóng tươi đẹp của Tống Vãn Ca, tùy ý mút hôn hương thơm và vị ngọt của nàng, trằn trọc lặp lặp lại, triền miên thôi, lâu nỡ buông ra.

      Đến khi hai gò má Tống Vãn Ca đỏ bừng, suýt nữa hít thở thông ngất , Long Ngự Tà mới tình nguyện đình chỉ bá đạo ham muốn đối với nàng. Liếm liếm đôi môi mỏng gợi cảm hoàn mỹ, thấy Tống Vãn Ca liều mạng hô hấp khí, khóe miệng mới khỏi nở ra nụ cười tươi xấu xa. Mặc dù tươi cười thoạt nhìn ghê tởm, nhưng cũng bao hàm tràn đầy nhu tình cùng thương.

      hồi lâu, Tống Vãn Ca mới bình định được hô hấp, ấn đường rối rắm, bàn tay mềm theo tiềm thức dò xét cái trán của Long Ngự Tà, hồ nghi : "Hoàng thượng, ngài... Ngài sao chứ?"

      Hôm nay ác ma này là rất bình thường, chẳng những như thế khiến cho nàng nghe hiểu, hơn nữa mỗi tiếng mỗi cử động cũng hoàn toàn khác với trước kia. Nàng hoài nghi ác ma này có phải bị quỷ nhập thân rồi hay ?

      "Ca Nhi, trẫm phát sốt, đầu óc Trẫm rất bình thường.” Long Ngự Tà có chút buồn cười cầm bàn tay bé mềm mại của nàng, ngược lại nắm trong bàn tay to của mình, giống như nhìn thấu nghi hoặc trong đáy lòng nàng, giương môi cười , " nên hoài nghi tâm ý của Trẫm đối với nàng, nàng, sớm muộn hiểu .”

      Nghe vậy, Tống Vãn Ca càng cảm thấy lẫn lộn. Tâm ý của ? Ác ma này có thể có tâm ý gì? nhục nhã hành hạ nàng, nàng nên thắp hương bái thần, A Di Đà Phật rồi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào là ác ma biến thành thiên sứ sao?!

      Đáy lòng mặc dù rối rắm đủ kiểu, nhưng cũng thêm nữa.

      " thôi, Ca Nhi, trẫm bảo Tiểu Đức tử tiễn nàng hồi cung.” Long Ngự Tà điểm chiếc mũi của Tống Vãn Ca, lập tức đứng dậy nắm tay nàng ra ngoài điện.

      Ra khỏi Long Ngự cung, Long Ngự Tà uy nghiêm cẩn thận dặn dò Tiểu Đức tử phen, rồi sau đó xa xa đưa mắt nhìn Tống Vãn Ca rời . Cho đến khi bóng hình xinh đẹp của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình, lúc này mới như nghĩ tới cái gì lắc đầu về ngự thư phòng.

      Trước đó ngay cả dặn dò cũng chưa từng tiếng vội vã chạy ra ngoài, cũng biết tên tiểu tử thúi Phi Vũ lải nhải như thế nào. phải nghĩ ra lý do tốt để lừa gạt cho qua, nếu , lỗ tai của thể yên tĩnh rồi. Tiểu tử kia, hé ra miệng thối có tiếng buông tha người.

      Tống Vãn Ca do Tiểu Đức tử dẫn, cả đoạn đường đến Dục Tuyết cung đều mang tâm tư phức tạp. Vốn Long Ngự Tà muốn dùng xe rồng tiễn nàng hồi cung, nhưng bị nàng lạnh lùng từ chối. Do xe rồng đích thân tiễn? Nàng cũng dám rêu rao cao như vậy, phần ân sủng và quang vinh này chỉ biết mang đến nguy hiểm và phiền toái liên tục dứt cho nàng, nàng chưa bao giờ ngại mạng mình quá dài. (Nghĩa là cũng sợ chết)

      tới nơi cách xa Dục Tuyết cung mười thước, Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhìn xa xa chứng kiến đứa bé ngồi chồm hổm ở cửa cung, đầu thường thường ngẩng lên, hướng phía con đường lót đá xem vài lần. Mà đứng bên cạnh nó, trái phải đúng là Lộng Hoa và Lộng Ảnh.

      Hốc mắt Tống Vãn Ca nóng lên, áp chế chua xót đột nhiên dâng lên, kiên trì đuổi Tiểu Đức tử trở về, lúc này mới bước nhanh chạy về cửa cung.

      "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!" Còn chờ Tống Vãn Ca mở miệng, thân thể nho của Nguyệt Vãn Trần bật dậy, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhắn loang lỗ nước mắt khắp nơi, sâu cạn đồng nhất, đúng là vết khóc mới đè vết khóc cũ, dáng vẻ cứ như là bị người ta bỏ rơi khiến người người nhìn thấy đau lòng thôi. "Tỷ tỷ, tỷ đâu vậy? Tại sao bỏ lại mình Trần nhi? Hu hu hu, tỷ tỷ, Trần nhi muốn rời khỏi tỷ, muốn... “

      "Trần nhi đừng khóc, tỷ tỷ có bỏ lại đệ, tỷ tỷ cũng có rời khỏi đệ, ngoan, đừng khóc... “ Tống Vãn Ca cúi người ôm lấy Nguyệt Vãn Trần, đem thân thể run rẩy khóc lóc của nó ôm chặt vào trong ngực, vừa giọng an ủi, vừa đau lòng thôi lau nước mắt ràn rụa của nó.

      "Hai người các ngươi chiếu cố Trần nhi như thế nào vậy?" dỗ đứa hồi, ánh mắt Tống Vãn Ca đột nhiên lạnh lùng bắn về phía Lộng Hoa và Lộng Ảnh đứng hai bên, dung nhan mỹ lệ có tức giận áp chế được. "Tay bé của Trần nhi lạnh như vậy, có phải ngồi rất lâu ở cửa cung hay ? Hai người các ngươi sao có thể để mặc nó? Nếu ngã bệnh rồi làm sao bây giờ?!"

      "Bẩm nương nương, tối hôm qua khi tiểu chủ tử bị Hoàng thượng phái người đuổi về cung ngủ thiếp . Sáng sớm hôm nay thức dậy thấy nương nương, lập tức khóc lớn đại náo lên. Chúng nô tỳ cho tiểu chủ tử, nương nương ở chỗ của Hoàng thượng, rất nhanh trở về, bảo tiểu chủ tử đừng khóc. Nhưng tiểu chủ tử hoàn toàn nghe, ngay cả đồ ăn sáng cũng ăn, mình chạy đến cửa cung tự mình chờ nương nương trở về.”

      Lộng Ảnh nhìn thoáng qua Nguyệt Vãn Trần vẫn khóc nấc, có dũng khí trễ. Nàng và Lộng Hoa có cách nào tóm được tiểu chủ tử này, nó rất dính Luyến phi nương nương rồi. Mới lúc gặp nương nương, khóc nháo thôi. Dường như đáng và hiểu chuyện của nó chỉ có ở trước mặt nương nương, mới có thể biểu ra ngoài.

      Nghe xong phen lời của Lộng Ảnh, Tống Vãn Ca bất đắc dĩ thở dài. Sờ sờ đầu của Nguyệt Vãn Trần, cất bước vào trong cung.

      Lộng Hoa và Lộng Ảnh nhìn thoáng qua nhau, vội vàng theo vào.

      tới chính điện, Lúc này Tống Vãn Ca mới buông Nguyệt Vãn Trần mà mình ôm chặt ra, xoay người thản nhiên phân phó: "Lộng Ảnh, chuẩn bị tốt nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa!" Bị ác ma kia lăn qua lăn lại cả đêm, bây giờ cả người nàng rất khó chịu.

      "Lộng Hoa, ngươi lấy chút điểm tâm và trà nóng lại đây.” Thấy Lộng Ảnh chuẩn bị nước nóng, Tống Vãn Ca lại phân phó Lộng Hoa. phải nàng đói, mà là đau lòng Trần nhi của nàng. Đến bây giờ đồ ăn sáng cũng chưa ăn, bây giờ sợ là Trần nhi đói bụng lắm rồi đây. "Lấy nhiều nhu thước cao lại đây chút.” Đó là điểm tâm Trần nhi thích ăn nhất.

      "Vâng, nương nương. “ Lộng Hoa đáp tiếng, cũng vội vàng lui xuống.

      "Trần nhi, sau này cho khóc nữa, biết ? Tỷ tỷ rất đau lòng rất đau lòng, tỷ tỷ thích thấy Trần nhi khóc lóc, tỷ tỷ thích mỗi ngày đều thấy Trần nhi tươi cười sáng lạn vui vẻ.” Tống Vãn Ca vừa , lập tức đem Nguyệt Vãn Trần ôm đến ngồi đùi mình, lại duỗi tay nhéo cái mũi của nó, "Trần nhi chỉ cần biết rằng, tỷ tỷ vĩnh viễn vĩnh viễn cũng bỏ lại mình Trần nhi, tỷ tỷ vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng chỗ với Trần nhi, nhớ kỹ chưa?"

      "Tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ vĩnh viễn cũng rời xa Trần nhi sao?" Nguyệt Vãn Trần hút hấp cái mũi, ngẩng cái đầu nho lên, trong đôi mắt to sáng trong suốt vẫn còn nước mắt, khuôn mặt nhắn đỏ rực, chắc là vì khóc lâu lắm, cũng rất cố gắng khóc.

      "Ha ha, đương nhiên là , tỷ tỷ sao lại lừa gạt Trần nhi đây!" Tống Vãn Ca dịu dàng cười cười, nâng khuôn mặt nhắn của nó lên hôn mỗi bên cái.

      "Tỷ tỷ, đệ cũng muốn!" Nguyệt Vãn Trần còn chưa dứt lời, ôm cổ Tống Vãn Ca, để cái miệng hồng nhắn của mình tiếp cận môi đỏ mọng của nàng hôn mạnh cái.

      "Trần nhi, lại chọc giận.” Tống Vãn Ca điểm cái trán trắng nõn trơn bóng, buồn cười lắc đầu.

      "Ha ha, Trần nhi chọc giận.” Nguyệt Vãn Trần cười đến vẻ mặt vui vẻ, vừa , lại vừa hôn vài cái nữa mặt Tống Vãn Ca.

      Tống Vãn Ca cũng có cách tóm nó, chỉ có thể tuỳ nó nghịch ngợm. Hai người đùa giỡn trong chốc lát, bao lâu, Lộng Hoa và Lộng Ảnh trước sau đến.

      "Nương nương, nước nóng và đồ dùng tắm rửa chuẩn bị tốt, nương nương có thể tắm rửa rồi.”

      "Nương nương, điểm tâm và trà nóng cũng chuẩn bị tốt rồi.”

      "Biết rồi, hai người các ngươi lui xuống trước .” Tống Vãn Ca thản nhiên nhìn bọn họ, thấy bọn họ rời , quay đầu nhìn về phía Nguyệt Vãn Trần, dịu dàng , "Trần nhi, đệ ở chỗ này ăn nhu thước cao, tỷ tỷ tắm, sau đó lại cùng đệ ăn cơm trưa, có được hay ?"

      "Được!" Nguyệt Vãn Trần nghe lời gật đầu. "Tỷ tỷ phải nhanh chút, Trần nhi chờ tỷ!"

      "Uh, tỷ tỷ rất nhanh, ngoan.”

      xong, Tống Vãn Ca hôn cái trán Nguyệt Vãn Trần, lúc này mới buông nó, đứng dậy về phía phòng tắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :