1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 120: Ép tôi điên rồi:

      Editor: Cua Rang Me.

      U Thiển Thiển ôm chặt tro cốt trong ngực, giống như là ở che lỗ tai của chị lại, để cho chị nghe được câu này.

      “Tiểu Thiển Thiển, tại sao cho đến bây giờ em vẫn chịu thừa nhận? Em là u Thiển Thiển, ràng em chính là u Thiển Thiển, nhưng vì cái gì nhất định mình là u Thiển Thiển? Cho dù Thiển Thiển là vợ sắp cưới của tôi, tôi cũng kết hôn với ấy, tôi chỉ muốn kết hôn với em, tôi chỉ muốn sinh con với em, cho tôi biết… Tại sao muốn giả dạng thành Thiển Thiển?” Vấn đề này vẫn luôn giấu ở trong lòng vấn đề, rốt cuộc cũng nên lời rồi.

      Bị hỏi vấn đề này, bắt đầu sợ, tay biết làm sao, càng biết thế nào để có thể lừa gạt , cho nên chỉ có thể lắc đầu, ngừng lắc đầu, dùng sức lắc đầu.

      “Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệ lần nữa đem lấy ôm vào trong ngực, giọng nặng nề, “ cần trốn tránh tôi, mặc kệ bởi vì lí do gì đó, cũng cần trốn tránh nữa, từ tôi nhận định em là vợ tương lai của tôi, mà mười lăm năm chờ đợi, tôi vẫn nghĩ như cũ, xin em đừng hành hạ tôi, tôi chỉ mình em… Cho dù em trốn, từ nơi này biến mất khỏi thế giới, tôi cũng những người khác, chỉ có mình em, đời nay tôi liền chỉ thích mình em thôi!”

      ôm chặt, hoàn toàn quên mất trước ngực mình còn có hũ tro cốt, chỉ tỏ tình với , để cho biết lòng mình, nhưng cũng phát ôm chặt người của , run rẩy ngừng.

      “Buông tôi ra!” U Thiển Thiển rống to, giùng giằng, trốn ra hai cánh tay của .

      còn cách nào cùng người đàn ông này sống chỗ, cách nào tha thứ khi trước mặt của chị mà thương tổn chị như vậy, cũng còn cách nào khống chế đau lòng của mình.

      quay đầu, chạy nhanh ra khỏi phòng, sau đó chạy vào phòng khác, khóa chặt cửa lại, sau đó dựa vào cửa từ từ trượt xuống, trong ngực ôm tro cốt của chị, rơi nước mắt , “Chị, xin lỗi, em sai rồi!”

      Chỉ là muốn Hàn Đông Liệt ở trước tro cốt của chị câu kia mà thôi, nhưng ngờ lại ở trước mặt thổ lộ, càng làm cho cảm thấy áy náy chính là…. lại có cách nào khống chế tâm trạng vui vẻ của mình.

      “Chị…. xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi….”

      ngồi dưới đất, ôm tro cốt ngừng xin lỗi, xin lỗi ngừng…

      Mà Hàn Đông Liệt chạy theo , nhìn thấy chạy vào căn phòng đó và khóa cửa, hốt hoảng đứng ở cửa phòng, ngừng gõ cửa, ngừng , “ chết tiệt, mau mở cửa ra, cho tôi vào … Mở cửa… Mở cửa…”

      Tại sao lại trở thành như vậy? này rốt cuộc muốn chờ bao nhiêu năm, mới có thể mở rộng cánh cửa lòng để tiếp nhận ?

      “Đáng chết, chết tiệt, em mau mở cửa ra cho tôi, nếu tôi phá hủy căn phòng này, xem em có thể trốn nữa !” rống to, uy hiếp.

      Đên cuối cùng cũng có thanh nho ở bên trong, “Tôi muốn nhìn thấy để cho tôi được yên lặng chút!”

      được, tôi đồng ý, em mau mở cửa ra, bây giờ, lập tức, lập tức mở cửa ra!”

      “Hàn Đông Liệt!” Từ trong cửa truyền ra tiếng rất , nhưng mà cố gắng hô lên, “Nếu như bây giờ đem tờ giấy đáng ghét kia đến trước mặt tôi, tôi thà chết trước mặt , tôi , tôi chết, tôi chết …. Nếu như muốn tôi chết, tránh ra, cần đến gần tôi, đừng để cho tôi nghe được tiếng của !”

      Hàn Đông Liệt cứng ngắc đứng ở trước cửa.

      Chết? ràng cũng chỉ dùng chiêu này? Cứ như vậy mà ghét sao? Nếu muốn thấy , vậy tại sao còn phải trở lại?

      Đáng chết, chết tiệt, em bức tôi điên rồi!

      ~~~

      Mai cuối tuần, cho Cua tung tăng 1 ngày nhé. Thứ lại post tiếp.
      Last edited by a moderator: 19/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 121: Nghi ngờ

      Editor: Cua Rang Me

      Buổi chiều yên tĩnh, gió ấm áp, U Thiển Thiển ngồi ở bên cửa sổ, cùng đặt tro cốt của chị ở bệ cửa sổ để cùng hưởng thụ vẻ đẹp giữa trưa.

      Chợt con bươm bướm xinh đẹp bay tới chỗ họ, đậu hũ tro cốt, cánh của nó màu trắng, mang theo đường vân màu đen lưa thưa.

      U Thiển Thiển nhìn chằm chằm con bươm bướm kia, chợt nghĩ đến truyền thuyết: người sau chết biến thành loài sinh vật sống, sau đó nó chỗ người thân, ở đó thời gian.

      Chẳng lẽ con bươm bướm này là chị sao? Chị trở lại tìm rồi sao?

      U Thiển Thiển mỉm cười vươn tay, con bươm bướm kia giống như là cảm ứng được ý tưởng của , từ hũ tro cốt bay đến ngón tay của , hướng về phía ngừng run rẩy, giống như là chuyện.

      “Chị…” U Thiển Thiển kêu lên.

      Mà bươm bướm nghe được tiếng của , vui vẻ giương cánh lần nữa bay bầu trời xinh đẹp.

      ngước nhìn bầu trời màu xanh, nhìn bươm bướm từ từ bay xa, khóe miệng nở nụ cười, nhàng câu: “Chị, hẹn gặp lại!”

      “Cộc, cộc, cộc!” Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, U Thiển Thiển hoàn hồn, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt.

      “Thiển Thiển, là tôi, mau mở cửa!” Ngoài cửa phòng vọng tới tiếng trầm thấp của Hàn Nguyên.

      U Thiển Thiển có kinh ngạc, bởi vì ngay từ lúc bước vào cửa nhà họ Hàn, chuẩn bị tâm lý, Hàn Nguyên chắc chắn tìm đến đến chính là loại người rất chú trọng lễ nghĩa, mà là con dâu lại phá hỏng quy tắc của hết lần này đến lần khác.

      tới trước cửa mở cửa ra, cười với , “Cha, tìm con có việc sao?”

      có việc gì thể tìm sao?” Hàn Nguyên hỏi ngược lại, để cho nụ cười mặt có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nghiêng người sang, nhường cho ông vào.

      Hàn Nguyên vào phòng, ngồi ở ghế sa lon, hai mắt sắc bén nhìn . U Thiển Thiển đứng đối diện với ông, mỉm cười nhìn ông, chờ đợi ông “dạy bảo”!

      “Thiển Thiển…” lâu, Hàn Nguyên mới mở miệng, “ vào nhà chúng tôi sống, tôi có mấy lời muốn với .”

      “Cha, có gì xin cha cứ .” U Thiển Thiển khéo léo trả lời.

      “Ừm, vậy tôi cũng cần quanh co lòng vòng rồi, tôi muốn hỏi …. Tại sau mười lăm năm sau lại trở lại? Rốt cuộc có mục đích gì?” Giọng Hàn Nguyên dứt khoát gọn gàng, mặt tràn đầy nếp nhăn vẫn lạnh lùng như lúc tuổi còn trẻ.

      Nghe được vấn đề của ông, U Thiển Thiển đột nhiên giật mình, hoàn toàn nghĩ tới ông lại hỏi như vậy, còn tưởng rẳng ông muốn hỏi tại sao nhận điện thoại, kịp về nhà.

      “Cha, ta có mục đích gì, con chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của ba mẹ của con, bọn họ hi vọng con kết hôn với Hàn Đông Liệt, hơn nữa con cũng thích ấy, cho nên con mới…”

      “Đủ rồi, cần phải dối!” Hàn Nguyên ngắt lời , cau mày hơi giận mà “Tôi điều tra qua rồi, mẹ và ba đều phải chết vì tai nạn xe cộ, hai người bọn họ đều là tự sát chết, mà em của U Thiển Thiển… tung tích !”

      “Tại sao muốn dối vậy? muốn giấu giếm những chuyện gì đây?” dùng lời sắc bén ngừng hỏi tới.
      Last edited by a moderator: 22/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 122: Nguyên nhân phá sản

      Editor: Cua rang me

      Vấn đề của ông đánh trúng vào trái tim , trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười lần nữa, vững vàng mà : “Con cũng có che giấu cái gì ạ, cho dù là ba mẹ của con chết như thế nào, bọn họ cũng chết rồi, đây là , mà chuyện của Tiểu Thiển, con nghĩ là cha tra rồi chứ, em ấy nàng chết rồi… ra tóm lại, bọn họ cũng chết rồi, con chỉ có câu trả lời mà thôi, cũng có lừa gạt cha! Chỉ là…”
      hơi dừng lại, giọng nghi ngờ: “Con ngờ cha lại có thể điều tra được nhiều chuyện như vậy, vậy tại sao lúc cả nhà con phá sản, cha tới tìm chúng tôi vậy? Suy nghĩ kỹ chút ra chúng tôi cũng có cố ý trốn cha mà? Chẳng lẽ…” Tiếng của hếch lên, ánh mắt tà ác : “Là cha vốn là muốn tìm chúng tôi? Cha, là như thế sao? Tại sao lại như vậy chứ? Cha và ba con phải bạn tốt sao?”
      quay đầu về hướng Hàn Nguyên. Trước đây, dồn hết sức lên người của chị, hoàn toàn nghĩ qua chuyện như vậy, mà bây giờ chị chết rồi, ông ta lại đột nhiên hỏi tới, đúng lúc để cho bắt đầu sinh ra nghi ngờ?
      Rốt cuộc là ai dối đây? Hay là cả hai đều dối?
      Hàn Nguyên thấy bắt đầu nghi ngờ, mặt hơi lộ ra vẻ mặt khó coi. có nghĩ đến, hai mười mấy tuổi, lại dám chuyện làm cho người ta có loại cảm giác bị áp bức, quả nhiên, phải nhân vật bình thường, điều này làm cho biết ràng, việc trở lại nhất định là có mục đích khác.
      “Cha, tại sao cha lời nào vậy?” u Thiển Thiển thấy trầm mặc, khỏi hỏi lại lần.
      sai, là cha dối, nhưng mà là tôi có tìm các người, nhưng khi cha tìm đến trễ rồi, ba và mẹ của con đều chết, mà khi đó hai chị em con lại thấy bóng dáng, cha còn tưởng rằng các con cũng chết, cho nên cũng tiếp tục điều tra nữa, dĩ nhiên là khi đó cha cũng có lòng riêng, cha muốn cho Đông Liệt đối với con còn hi vọng, cho nên mới dối là cả nhà con đều chết, làm người cha, cha cảm thấy cha làm như vậy có lỗi gì, cha muốn nhìn thấy con trai của cha bởi vì người mất tích, biết là chết hay sống, lộ ra bộ dạng hèn yếu!” Hàn Nguyên chuyện đồng thời ánh mắt chớp nhìn u Thiển Thiển, nhưng mà bộ dáng ông ta tỏ ra chân thành, nhưng mà ở trong lòng còn có bí mật lớn.
      Nguyên nhân ông làm như vậy, dĩ nhiên chỉ là như thế…
      … Là như thế phải ?” u Thiển Thiển hoài nghi hỏi.
      “Con tin cha?”
      , con tin!” u Thiển Thiển nở nụ cười, gật đầu.
      Hàn Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của , đoán ra lòng của , này diễn trò rất có năng lực, nếu như cùng chuyện quá khứ, có thể là người thua thiệt, dù sao luông nghĩ tới kiện kia có bất luận kẻ nào biết.
      “Cha có chút mệt mỏi, hôm nay chỉ tới đây, con cũng mấy ngày chăm sóc trai, nghỉ ngơi chút !” xong liền đứng dậy, ra cửa.
      “Cha, thong thả!” u Thiển Thiển đưa tới cửa, sau đó với ông, mà lúc của bị đóng, toàn bộ nụ cười mặt đều biến mất.
      Chân mày chặt nhíu lại, lấy điện thoại di động ra nhắn mã số, sau đó hướng về phía điện thoại di động : “Three, giúp tôi điều tra chút, mười lăm năm trước vì sao nhà họ u phá sản!”
      Last edited: 22/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 123: cho tôi biết


      Editor: Cua Rang Me


      Chỉ chớp mắt ba ngày trôi qua rồi, vừa gần tối, u Thiển Thiển tắm xong, người trùm khăn tắm ra phòng tắm, mà vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Hàn Động Liệt ngồi ở giường. Bộ dáng duy ngã độc tôn.


      "Làm sao vào được?" nhớ là có khóa cửa mà.


      "Đương nhiên là tôi vào từ cửa chính." trả lời rất thản nhiên.


      " tìm tôi có việc gì ư?" u Thiển Thiển lạnh lẽo hỏi.


      "Nơi này là phòng của tôi và em, tôi vào trong này cũng là chuyện rất bình thường thôi."


      u Thiển Thiển nhìn , nhàng thở dài cái, sau đó cười , "Được rồi, nếu thích phòng này, vậy tôi ngủ phòng khác."


      xong, liền xoay người tới đầu giường, đưa tay cầm hũ tro cốt ở đầu giường lên. Mà đúng lúc này Hàn Động Liệt đột nhiên bắt được tay của , hơi giận , "Tôi cũng muốn em ."

      " buông ta ra!" u Thiển Thiển giọng rống lên với .


      " ba ngày rồi, nếu như em cần phải bình tĩnh cũng đủ tỉnh táo rồi, rốt cuộc tại sao em lại đối với tôi như vậy? Em cho tôi biết . Chẳng lẽ tôi em cũng có lỗi sao? Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao em mới có thể tiếp nhận tôi?" Hàn Động Liệt chợt trở nên kích động, cầm lấy tay nắm chặt.


      Nhìn mặt của , u Thiển Thiển chỉ có thể dời tầm mắt dời, sau đó nhìn chằm chằm hũ tro cốt tủ đầu giường, làm bộ bình tĩnh , "Buông tôi ra, tôi rất mệt, muốn ngủ!"



      "Vậy ngủ ở chỗ này!" Hàn Động Liệt giận dữ ngút trời.


      "Hôm nào !" u Thiển Thiển dùng sức hất tay của ra, cầm hũ tro cốt lên.


      " được !" Ở phía sau lưng của , Hàn Động Liệt lần nữa bắt được cánh tay của .


      u Thiển Thiển để ý tới , lại hất tay ra lần nữa, nhưng Hàn Động Liệt đột nhiên dùng sức túm lại, mà sức của so được với , cho nên cả đều ngã xuống giường, ngực Hàn Động Liệt, hũ tro cốt cũng ngã xuống giường, đổ ra giường.


      "Chị ——" u Thiển Thiển nhìn tro cốt bị đổ giường, nóng nảy đẩy ra, sau đó từ từ lấy tro cốt để vào trong hũ.


      Mà Hàn Động Liệt nghe được goi tiếng ‘chị’, sửng sốt kinh ngạc, dám tin , "Em vừa mới cái gì? Chị? Em cái này là tro cốt là của chị em?"


      ra bảo vệ cái hũ này như vậy, nguyên nhân là bởi vì bên trong đó chính là tro cốt của chị, thái độ gần đây của như vậy cũng là bởi vì chuyện này sao? Nhưng rất kỳ quái, chị của phải là chết từ mười mấy năm trước sao? Tại sao bây giờ lại lấy tro cốt ra?


      "Chị, xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." u Thiển Thiển vừa xin lỗi, vừa cột chặt hũ tro cốt.


      Trong đầu Hàn Động Liệt đầy nghi ngờ, dùng sức bắt được bả vai của , cứng rắn để cho nhìn mình, ép hỏi, "Em mới vừa chị, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Em cho tôi biết, cho tôi biết mai!"


      Nước mắt của u Thiển Thiển từ hốc mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy , "Đúng, sai, giống như về tôi đấy, tôi phải u Thiển Thiển, tôi là u Tiểu Thiển, chị tôi vì mắc bệnh di truyền, cho nên chỉ có thể nằm ở giường, chị sợ con của mình cũng mắc bệnh giống mình, cho nên mới để cho tôi sinh con của , chị chỉ muốn sinh đứa bé cho nhà họ Hàn các người, nhưng. . . . . ."


      Tiếng của nghẹn ngào, lời bị đứt khoảng . . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 124: Người quan trọng nhất


      Editor: Cua Rang Me


      Thấy u Thiển Thiển kích động như thế, Hàn Đông Liệt gần như đoán được kế tiếp muốn , nhưng biết rất ràng 89% rồi, nhưng vẫn cứng rắn hỏi tiếp, "Nhưng. . . . . . Cái gì?"


      u Thiển Thiển thở hổn hển hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn , "Chị chết rồi, chính là ba ngày trước, chị đột nhiên chết rồi, ngay cả lời trăn trối cũng có để lại, chết. . . . . . biết tại sao chị lại chết ?"

      "Vì. . . . . . Tại sao?"


      "Đều là bởi vì , là đem chúng ta chuyện kết hôn công bố ra ngoài, chị nhìn thấy cho nên mới. . . . . . Mới bị thương tâm rời khỏi tôi. . . . . . Lúc chị tôi chết nhất định rất khổ sở, nhất định rất đau lòng!" u Thiển Thiển dùng sức nắm ga giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt cả khăn trải giường trắng như tuyết.


      Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn , hoàn toàn nghĩ tới u Thiển Thiển chết ba ngày trước, lúc nhất định phải ra ngoài ngày, ra phải tìm Three, mà là tìm chị của mình, mà lại với những lời như vậy. Đáng chết, làm gì?

      " xin lỗi, Tiểu Thiển, tôi cũng biết ấy chưa chết, cũng biết. . . . . ."


      "Thôi, cái gì cũng muốn rồi, gì cũng chậm rồi." u Thiển Thiển đưa tay tay lau khô nước mắt của mình, sau đó đứng dậy xuống giường, đưa lưng về phía , "Cái gì cũng biết rồi, để chị ở lại chỗ này của tốt, cùng với ở chung chỗ, nhất định chị rất vui vẻ ."


      Đem tất cả toàn bộ ra ra, nhanh chạy ra khỏi phòng,


      Như vậy là tốt nhất, như vậy là kết quả tốt nhất, chị cùng ở cùng nhau, đây là tâm nguyện lớn nhất của chị, nhưng kỳ quái. . . . . . Nước mắt cư nhiên tự chủ mà rơi xuống.

      Tại sao? rất kỳ quái. . . . . .


      Chợt trong đầu quanh quẩn trí nhớ khi còn bé, đó là trí nhớ sâu nhất sâu nhất của . . . . . .


      Chị, Tiểu Thiển có thể ở nơi này sao?


      Dĩ nhiên có thể ..., bởi vì em là em đáng nhất của chị mà!


      Nhưng. . . . . . từ những lời này, chị muốn đem nửa ba và má cho Tiểu Thiển, phải chị vui vẻ sao?


      Dĩ nhiên rồi, bởi vì em là em đáng nhất của chị!


      Có thể như vậy ? Có ?


      Ừ, có thể, có thể! Chị đem toàn bộ ba mẹ đều cho Tiểu Thiển, chị có thể đem chiếc váy cực kỳ xinh đẹp tặng cho Tiểu Thiển, chị có thể đem toàn bộ món ăn ngon đưa cho Tiểu Thiển, chị còn có thể đem rất nhiều rất nhiều đồ tốt Tiểu Thiển, bởi vì em là em đáng nhất, chỉ là. . . . . .


      Chỉ là cái gì?


      Chỉ là, chỉ có thứ chị thể cho em, cũng chỉ có thứ . . . . . .


      Là cái gì vậy? Có thể cho Tiểu Thiển sao? Nhất định Tiểu Thiển cướp của chị, nhất định !


      Đông Liệt, là người chị cực kỳ cực kỳ thích nhất. . . . . . Người quan trọng nhất, cho nên cho dù em là em đáng nhất của chị, chị cũng đem ấy cho em, càng tặng cho em.


      Chị thích ấy?


      Ừ, chỉ là thích đâu, chị còn Đông Liệt nữa, khi chị lớn lên, chị muốn là vợ của ấy, sinh cho ấy bảo bảo đáng , sau đó giống như cuộc sống hạnh phúc của ba mẹ. Cho nên Tiểu Thiển - em phải đồng ý chị, thể cướp ấy , chỉ có ấy là thể. . . . . .


      Dạ, Tiểu Thiển biết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :