1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 114: Sao chổi

      phòng bệnh khác,

      Âu Thiển Thiển nằm giường bệnh trắng như tuyết, Three ngồi ở bên giường nhìn . là vì bất đắc dĩ mới phải đánh ngất , nếu như dùng biện pháp này để cho bình tĩnh lại, điên mất. kia quan trọng đối với như thế nào, là người hiểu nhât.

      Đưa tay vuốt mặt của , giọng , “Thiển Thiển, xin lỗi, thể chăm sóc tốt cho em!”

      ràng là đồng ý chăm sóc ấy, nhưng thậm chí chết từ lúc nào cũng biết. Chẳng lẽ là tối hôm qua ấy phát bệnh? Vậy tại sao gọi y tá chứ? mình chịu đựng khổ sở, chết trong khổ sở sao?

      Nếu như vào lúc đó, có lẽ tốt hơn, nếu như , chừng…

      “Chị… Chị…” Âu Thiển Thiển nỉ non, từ từ mở mắt.

      Ánh mắt dần dần nhìn , nhìn thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, vách tường màu trắng, còn có cả mùi nước sát trùng gay mũi.

      Đây là bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viện? Vừa nãy giống như là gặp cơn ác mộng, cơn ác mộng rất kinh khủng, mơ thấy chị của … chết.

      “Thiển Thiển, em tỉnh!” Three ân cần nhìn .

      “Three, tôi vừa mới gặp cơn ác mộng… là đáng sợ!” Hai mắt của nhìn trần nhà, lơ ngơ .

      “Cơn ác mông?”

      “Đúng vậy a, tôi mơ thấy chị của tôi… chết!” Lúc chuyện, khuôn mặt Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ sợ hãi, “ là rất đáng sợ, chỉ cần vừa nghĩ tới là toàn thân tôi lại run rẩy.” đưa ra đôi tay ôm cơ thể run rẩy của mình.

      “Thiển Thiển… ra …” Three muốn giấu diếm , vừa đình cho biết, lại bị đột nhiên cắt đứt.

      được ! Van xin đừng gì cả, nghe tôi là được rồi, cần , câu cũng đừng !” Nước mắt từ trong mắt của chảy ra, từng giọt từng giọt, ngừng rơi xuống.

      Three muốn dừng tay của mình giúp nàng lau, tuy nhiên lại để tay như vậy duỗi ra.

      Âu Thiển Thiển nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, từ từ , “Three – biết ? Tôi ghét nhất chính là bệnh viện, mà ghét nhất chính là giường bệnh này, bởi vì mẹ và ba đều chết giường bệnh, mà chị…”

      hơi dừng lại, sau đó lại tiếp, “Nhất định rất tò mò, người mà tôi gọi là chị… ra chị ấy mới là Âu Thiển Thiển , chị ấy mới là vợ sắp cưới của Hàn Đông Liệt, còn tôi… Chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, được nhà họ Âu nhặt về.”

      “Lúc đó tôi chỉ năm tuổi, có người thân, có người quen, có đồ ăn, cái gì tôi cũng có, ngay cả trí nhớ cũng trống rỗng… Nhưng mà, ngày đó tôi gặp được cả nhà bọn họ, bọn họ đưa tôi về nhà, cho tôi quần áo để mặc, cho tôi đồ ăn, hơn nữa còn đặt tên cho tôi, là chị đặt tên cho tôi… Tên rất êm tai, tên… Âu Tiểu Thiển!”

      Three kinh ngạc nhìn , đây là lần đầu tiên nhắc tới chuyện của mình, thế nhưng lại ngờ tới hai người bọn họ lại thay đổi thân phận của nhau, ra phải Âu Thiển Thiển mà là Âu Tiểu Thiển, nhưng tại sao lại như vậy chứ? muốn hỏi, nhưng lại thể hỏi, chỉ có thể nhìn từ từ kể.

      Tiếng của nhàng nhu nhu, đau đớn , “Bắt đầu từ ngày đó, ta chỉ có mình, có ba, có mẹ, còn có người chị đối với tôi rất tốt… Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi như vậy, nhà họ Âu phá sản, chúng tôi thể chạy trốn, mỗi ngày trải qua cuộc sống bị đòi nợ, cuối cùng ba chịu nổi mà tự sát, mặc dù chúng tôi phát , nhưng vẫn thể cứu sống ba… Sau đó mẹ Liễu bị mắc bệnh di truyền, chịu nổi hành hạ của bệnh, cũng giống như ba, tự sát… Tiếp đó chị cũng mắc bệnh di truyền của mẹ, lại nằm ở giường bệnh…”

      “À, Three… Tôi chính là sao chổi chuyển thế phải , bất kì ai có quan hệ với tôi đều chết, ra người cần phải chết… Là tôi mới đúng!”
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115: Muốn chết

      Editor: Cua Rang Me

      Lúc năm tuổi, nên chết mới đúng, nên theo ba về nhà, nên sống cuộc sống hạnh phúc ở bên cạnh của bọn họ. Nếu như lúc đó từ chối ba, như vậy trở thành người nhà với bọn họ, cũng khổ sở như vậy?

      chỉ muốn có chút hạnh phúc gia đình mà thôi, nhưng cuối cùng khong có chút hi vọng nào. . . . . . Cũng có ai bảo vệ!

      Chị . . . . . .

      nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn ngừng chảy!

      "Three, chị của tôi. . . . . . chết rồi sao?" Tiếng của vô cùng run rẩy, hơn nữa còn xen lẫn nghẹn ngào.

      Three nhìn , vẻ đẹp dịu dàng ngày nào mặt còn, giờ đây chỉ có thương tâm và thương tiếc. nhàng gật đầu cái "Ừ" tiếng.

      Giống như sét đánh ngang tai, bầu trời trong lòng Âu Thiển Thiển như sụp đổ trong nháy mắt, lấy mền che kín đầu mình, sau đó khóc thút thít.

      còn nữa, cũng còn hạnh phúc như trước đây, ba, mẹ, chị, tại sao lại muốn bỏ mình ở đây? là đáng sợ, chỉ có mình ở thế giới này, đáng sợ.

      Nếu như cũng chết tốt, nếu như cũng chết. . . . . .

      Three nghe tiếng khóc của , ngừng run rẩy, rốt cuộc vẫn nhịn được nhào tới giường, ôm vào trong ngực của mình.

      Lần đầu tiên to gan như vậy, dám ôm chặt , muốn an ủi , muốn ôm chặt, an ủi , cũng cho biết. . . . . .

      "Thiển Thiển, em vẫn còn có tôi mà, mặc kệ là bạn bè cũng được, trai cũng được, người thân cũng được, tôi đều ở lại bên cạnh của em, tôi bỏ rơi em, tôi ở cùng với em, em phải chỉ có mình, em mình, chớ quên . . . . . . Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em!"

      thích , , những cảm tình này của , hoàn toàn có thể che giấu, là người thân cũng sao cả, chỉ là hi vọng có thể vĩnh viễn nhớ, bên cạnh của người bảo vệ , mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng mà xuất trước tiên, che gió che mưa cho .

      Cho nên, được quên . . . . . . Tôi luôn luôn ở bên cạnh của em, có thể đụng tay đến!

      Âu Thiển Thiển bị ôm chặt, nghe được tiếng của , kinh ngạc ngưng khóc. Đưa tay đem chăn kéo xuống, lộ ra đầu của mình, gương mặt đầy nước mắt nhìn , khóc lớn " sợ tôi là sao chổi sao? Tôi hại chết ."

      "Đứa ngốc, em phải sao chổi, em là Nữ Thần May Mắn của tôi!" Có thể gặp được , làm trợ lý của , là chuyện may mắn nhất đời này của .

      Nữ Thần May Mắn? Âu Thiển Thiển là lần đầu tiên nghe gọi như vậy, cái loại đó mặt câu này .

      Khổ gương mặt, lấy tay đẩy ra, "Three nên ở bên cạnh tôi, Three cũng thích giống như tôi, người đàn ông tốt, người đàn ông hoàn mỹ nhất, nên được đến tốt đẹp nhất hạnh phúc mới đúng . . . . . ."

      giống như , cơ bản là xứng với , dù là bạn bè, là người thân, cũng được! Khắp người đều là khổ sở làm cũng trở thành khổ sở mà thôi, cùng ở chung chỗ, chỉ làm mang thêm rất nhiều rất nhiều chuyện phiền phức. Hơn nữa nếu như tại . . . . . . cho được bất cứ vật gì.

      Mặc kệ là tâm, còn là hạnh phúc. . . . . .

      "Thiển Thiển . . . . . . phải là em muốn muốn .. . . . ." Three hoảng sợ nhìn , dám ra chữ đáng sợ kia.

      Chết ——

      Chương 116: Mau trở lại

      Editor : Cua Rang Me

      Đài Bắc, sân bay tư nhân

      "Bác trai Hàn, bác Thư Nhã!" Tuyết Nhi sung sướng la lên, vui vẻ chạy tới, ôm lấy Thư Nhã.

      "Tuyết Nhi, tiểu bảo bối của ta, hai năm gặp, trở thành đại mỹ nhân rồi!" Lê Thư Nhã ôm lấy , khen .

      "Hắc hắc!" Tuyết Nhi xấu hổ cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Liệt, trong nháy mắt vẻ mặt vui vẻ trở thành suy sụp, hơi nhăn đầu lông mày.

      Hàn Đông Liệt đứng ở ngoài hai thước, gương mặt vô cùng lạnh lẽo.

      "Đông liệt, Thiển Thiển đâu?" Lê Thư Nhã tò mò hỏi, đầu khỏi nhìn chung quanh, nhưng vẫn là tìm được người.

      Sắc mặt Hàn Đông Liệt lộ vẻ khó coi, lạnh lẽo , "Sức khỏe trai ấy được tốt, ấy chăm sóc !"

      " trai? Cho dù là vì trai, chẳng lẽ cũng thể dành thời gian tiếng tới đón chúng ta sao?" Hàn Nguyên vẫn gì, đột nhiên bất mãn mở miệng.

      "Điều này rất quan trọng sao? Nếu như người muốn gặp ấy, con lập tức gọi điện thoại cho ấy!" Hàn Đông Liệt xong, làm bộ như cầm điện thoại.

      "Thôi!" Hàn Nguyên ngăn lại, vừa ra ngoài, vừa , " cần gọi ấy tới, ấy về nhà luôn, dù thế nào trai cũng quan trọng, có thể về nhà ăn bữa gia đình!"

      "Con biết rồi !" Hàn Đông Liệt tùy tiện trả lời, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Gọi điện thoại cho ấy? ấy nhận sao? ấy có đến ? có thể trở lại bên cạnh sao?

      là đáng chết, khi đó nên để bỏ !

      Tuyết Nhi thấy tình hình này, vội vàng chạy đến bên cạnh Hàn Nguyên, ngọt ngào "Bác Hàn nên tức giận, chị Thiển Thiển cũng chỉ là quan tâm người nhà thôi, nếu như lúc người gặp chị ấy vẫn còn vẻ mặt như vậy, chắc chắn chị ấy rất lúng túng ..., cười cái được sao!"

      Hàn Nguyên thấy bộ dáng đáng của Tuyết Nhi, khẽ nhếch miệng cười, hiền lành , "Cái con bé này, miệng sao lại ngọt như vậy!"

      Nhìn Tuyết Nhi, trong lòng có chút tiếc nuối, vốn cho rằng ấy là con dâu nhà họ Hàn, nhưng ngờ u Thiển Thiển lại đột nhiên xuất , hơn nữa mục đích ta trở về là cái gì đến bây giờ cũng nhìn thấu. này tuyệt đối đơn giản.

      ở bên cạnh , Lê Thư Nhã nhìn Tuyết Nhi nhưng trong lòng có ý nghĩ khác. Đông liệt cùng Tuyết Nhi tới đón bọn họ, mà lại thấy Thiển Thiển, chẳng lẽ giữa ba người bọn họ có vấn đề gì sao? Còn có trai, người đàn ông kia cũng phải là ruột của Thiển Thiển, tại sao lại quan tâm như vậy chứ? Giữa bốn người này, nhất định có mối quan hệ rất phức tạp?

      Hàn Đông Liệt ở cuối cùng, vừa vừa nhìn điện thoại ở trong tay, ngón tay cái dừng lại ở bấm khóa, lại chần chừ nhấn xuống.

      nên gọi điện thoại ? Hay phải yên lặng chờ đợi? Nhưng lần trước yên lặng đợi mười lăm năm, chẳng lẽ còn muốn cho chờ thêm lâu hơn sao?

      ! Vừa nghĩ tới lại biết đột nhiên biến mất, tay của liền vội vã nhấn bấm khóa, nhưng trong điện thoại lại vang lên này tiếng phụ nữ: Số điện thoại này đóng. . . . . .

      "Đáng chết ——" cao giọng mắng, mọi người đều nhìn về hướng của , thế mà nhưng lại hoàn toàn thấy bất luận kẻ nào, chỉ là hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm điện thoại di động.

      chết tiệt, trở lại nhanh chút !
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: Về nhà

      Editor: Cua Rang Me

      Ba ngày sau,

      Âu Thiển Thiển vẫn như cũ ở lại nhà họ Lam, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng của mình, nhìn để tro cốt của chị ở bàn. Toàn bộ ba ngày ăn, uống, ngủ, cái gì cũng đều làm, chỉ là nhìn tro cốt.


      Người thân duy nhất rồi, toàn bộ thế giới cũng mất màu sắc theo.


      Cửa phòng "Rắc rắc" tiếng bị người ta đánh, Three đẩy cửa vào, thấy vẫn như cũ là duy trì tư thế kia và gương mặt tiều tụy đó, khỏi thầm thở dài.


      "Thiển Thiển. . . . . ." nhàng kêu , mà lại hoàn toàn có nghe thấy.


      Chậm rãi bước tới phía sau của , nhàng vỗ vỗ bả vai của , sau đó duỗi bàn tay đến trước mắt , mở ra.


      khỏa bảo thạchmàu đen lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của , lóe ra ánh sáng xinh đẹp sáng bóng.


      "Chị!" u Thiển Thiển rốt cuộc khôi phục ý thức, cầm lấy viên bảo thạch màu đen nho kia rồi nhìn nó. Rồi đổi thành tay vuốt phía khóe mắt bên trái của mình thượng màu đen bảo thạch.


      Đây là món đồ chị thích nhất, bởi vì khối bảo thạch này là chị đưa cho !


      Three thấy mặt rốt cuộc cũng có chút phản ứng, nhịn được quan tâm , "Thiển Thiển, em đói ? Khát nước ? Có muốn ăn chút gì hay ? À đúng rồi, ba ngày em cũng có ngủ, hay là nghỉ ngơi chút . . . . . . Thiển Thiển? Thiển Thiển?"


      Kêu vài tiếng, đều có phản ứng, rốt cuộc. . . . . .


      "Three. . . . . ."


      "Ừ, thế nào? Có chuyện gì em cũng có thể với tôi!!!"


      u Thiển Thiển đem vật cầm trong tay bảo thạch nắm chặt, quay đầu nhìn tro cốt của chị , "Tôi muốn trở về, trở về. . . . . . nhà họ Hàn!"


      Three đột nhiên cả kinh, bật thốt lên , "Em còn phải trở về sao? Em còn muốn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ kia sao? Thiển Thiển, đủ rồi, lúc này chúng ta rời thôi!"


      ", tôi còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành, tôi muốn ở lại chỗ này!" Nguyện vọng của chị, nhất định phải thực , mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải hoàn thành lời hứa với chị.


      "Thiển Thiển!"


      u Thiển Thiển ôm tro cốt của chị đứng lên, kiên quyết , "Three, phải lo lắng cho tôi, đừng quên tôi chính là “Người đẹp và trí tuệ luôn song hành - u Thiển Thiển”, nhiệm vụ này tôi nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau đó. . . . . . Chúng ta cùng nhau trở về Thiên quốc gia!!!"


      Three nhìn cố giả bộ ra kiên cường, lo lắng trong lòng càng nhiều hơn, chưa bao giờ gặp qua u Thiển Thiển ổn định như vậy, trong lòng của nhất định là nghĩ tới nhiệm vụ chưa hoàn thành? Nhưng trong lòng của cũng nhất định vì chị chết mà bị đả kích lớn.


      Kế tiếp rốt cuộc phải làm những gì đây? ?


      "Thiển Thiển, ngàn vạn lần em được làm chuyện điên rồ, biết ?" Lòng sợ, dặn dò .


      "Ừ, tôi biết rồi, yên tâm ! Tôi đây!" u Thiển Thiển ôm tro cốt của chị, mặt mang theo nụ cười.


      Chị, chúng ta về nhà , em dẫn chị trở về nhà họ Hàn, em dẫn chị xem người mà chị ngày nhớ đêm mong . . . . . .


      Về nhà. . . . . . . . . . . .


      Chúng ta cùng nhau. . . . . . . . . . . .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 118: Rất nguy hiểm


      Editor: Cua Rang Me


      Biệt thự nhà họ Hàn.

      Âu Thiển Thiển qua cửa chính, tiến vào biệt thự, ở trong đại sảnh, Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã, Hàn Đông Liệt cùng Tuyết Nhi ngồi ở ghế salon, nhìn vừa vào cửa.

      “Cha, mẹ, hai người về rồi!” mỉm cười chào hỏi.

      Mà vẻ mặt Hàn Nguyên lại bất mãn : “Chúng ta cũng trở về ba ngày rồi, ba ngày cũng thấy con, chắc là con rất bận!”

      xin lỗi, bởi vì con có chuyện rất quan trọng, cho nên bây giờ mới trở về!” Âu Thiển Thiển rất chân thành xin lỗi, mắt nhàng nhìn quanh, đối mặt với ánh mắt của Hàn Đông Liệt.

      Con ngươi xinh đẹp trực tiếp đánh vào lòng của , trái tim bắt đầu nhanh chóng nhảy lên.

      Ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, tay tự giác mà dùng sức nắm chặt hũ tro cốt trong ngực.

      “Thiển Thiển, con ôm cái gì? Sao lại giống như là…” Lê Thư Nhã đột nhiên lên tiếng, muốn điều chỉnh khí, nhưng lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì vật kia, có điểm giống… hũ tro cốt!

      Âu Thiển Thiển hơi cười cười, rất tự nhiên , “Cái này chỉ là cái bình bình thường, bởi vì con rất thích nên mang từ nhà về!”

      “Cái bình? thích món đồ kỳ quái như vậy sao?” Tuyết Nhi tò mò chen miệng, nhưng ràng là có ý bới móc.

      “Ừ, đúng vậy mà, tôi rất thích, đây là món đồ tôi thích nhất!” Bởi vì trong này chính là chị.

      Dường như khí thay đổi càng ngày càng nặng nề, Hàn Đông Liệt đột nhiên đứng dậy, đến bên cạnh , gương mặt lạnh lẽo lại nhìn thấy lửa giận trong lòng nhịn được. bắt được cánh tay Âu Thiển Thiển, dùng sức lôi , để lại câu cho người ở chỗ này.

      “Tôi và ấy có chuyện cần , ai cũng cho phép tới quấy rầy chúng tôi!”

      “Đứa con bất hiếu thái độ như vậy là sao, con đứng lại đó cho cha!” Hàn Nguyên nóng nảy đứng dậy rống to đối với , tuy nhiên ông bị Lê Thư Nhã bên cạnh kéo, “Ông à, hãy để cho bọn họ chuyện , chuyện của bọn , chúng ta cũng muốn xen vào rồi, đừng như vậy. Vừa rồi phải muốn ra ngoài ăn cơm sao? Tuyết Nhi, thôi, ăn cơm với bác trai bác !”

      “Dạ…” Tuyết Nhi có chút hoảng hốt, lúng túng , “Dạ, được ạ!” Nhưng muốn chút nào, muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn chuyện gì?

      Lê Thư Nhã nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Nguyên, vừa dùng sức vừa thân mật lôi kéo ông , “Ông à, thôi, có chuyện gì chờ ăn cơm tối về hẵng nha, thôi thôi!”

      Hàn Nguyên nhíu chặt chân mày, chịu nổi năn nỉ của vợ, thể làm gì khác hơn là than thở rời , nhưng mà ở trong lòng ông ổn lắm. Người con dâu này, thể nhận, cần phải tìm cách để cho bọn chúng ly hôn mới được.

      ta… Rất nguy hiểm!

      Bên trong phòng

      Cửa mới đóng lại, Hàn Đông Liệt liền ôm Âu Thiển Thiển vào trong ngực chặt, giữa hai người kẹp cái hũ tro cốt màu trắng đó, man mát lành lạnh giữa hai người.

      tốt quá, em trở lại, rốt cuộc trở lại!” Giọng của Hàn Đông Liệt như thở phào nhõm.

      ~~~~~

      Cơ bản là 3 ngày 2 chương nhé.
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: Tôi em.
      Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy ra, kinh hoảng rống to: “Đừng đụng vào tôi!”
      ở trước mặt của chị cần ôm tôi thân mật như vậy, ở trước mặt của chị cần với tôi những lời như vậy. Chị đau lòng, rất đau lòng, rất đau lòng đấy!
      Hàn Đông Liệt bị đẩy lui về sau bước dài, kinh ngạc nhìn : “Em cái gì? Đừng đụng em? Em là vợ của tôi tại sao tôi lạikhông thể đụng vào em?”
      Âu Thiển Thiển ôm chặt tro cốt của chị, cúi đầu nhìn tới , “Chỉ bây giờ thôi, xin đừng đụng vào tôi!”
      Hàn Đông Liệt hoàn toàn hiểu ý của , càng đoán ra suy nghĩ bây giờ của . Nhưng trở lại, đó phải do vẫn còn lưu luyến sao? Còn có chút hi vọng, từ bỏ, nhưng thậm chí cho đụng vào , tại sao?
      “Hàn Đông Liệt…” Âu Thiển Thiển chợt giọng, kêu tên của , từ từ ngẩng đầu nhìn .
      “Tôi rồi, phải gọi tôi Liệt!” Gương mặt Hàn Đông Liệt bất mãn, rốt cuộc muốn cảnh báo bao nhiêu lần, mới có thể nhớ.
      “Liệt…” ngoan ngoãn sửa lại.
      “Hả?” hơi kinh ngạc.
      “Có thể đồng ý tôi chuyện ?”
      “Chuyện gì?”
      Âu Thiển Thiển hai mắt nhìn , tay len lén vuốt ve tro cốt của chị, sau đó lại cười cười thỉnh cầu : “ có thể với tôi câu, “Tôi em, Thiển Thiển” ? Chỉ cần câu là được rồi!”
      Chỉ là muốn hướng về phía tro cốt của chị câu “Tôi em”, kêu tên của trong câu kia. Chị chờ đợi ba chữ nhiều năm như vậy, hi vọng có thể vào lúc này giúp chị thực .
      Hàn Đông Liệt bị lời của làm cho khiếp sợ, hoàn toàn cũng nghĩ tới lại có thể ra cầu như vậy, “Tôi em” – những lời này đễ để ở trong lòng nhiều năm, vẫn luôn muốn với , luôn nghĩ như vậy, nhưng lại muốn thêm hai chữ…Thiển Thiển?
      Rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
      “Liệt, có thể ?” Tiếng nhàng ôn nhu, mang theo tràn đầy van xin, “Chỉ lần, làm ơn!”
      Hàn Đông Liệt chợt hít sâu hơi, hai mắt thâm tình nhìn , tiến lên bước đến gần , “Em muốn nghe như vậy sao?” hỏi.
      “Đúng vậy!”
      “Được, em muốn nghe, vậy tôi cho em nghe!” Ánh mắt của nhu hòa nhìn , môi mỏng từ từ di động, êm ái mà , “Tôi em…Tiểu Thiển!”
      Vẻ mặt của kinh ngạc, đợi mở miệng, lập tức , “Ba chữ này tôi đối với người khác , tôi chỉ với em thôi, cho nên trong đó bao gồm ba chữ cái phía sau, tôi chỉ có thể gọi tên em, nếu như muốn tôi gọi tên khác, vậy tôi thà bị…biến thành câm!”
      biết người mình tên là Âu Thiển Thiển, chính là đứng trước mặt mình. sai, vĩnh viễn đều nhận lầm.
      “Tôi em…Tiểu Thiển! Tôi em vô cùng…”
      cần nữa!” Âu Thiển Thiển lớn tiếng mà gào thét muốn át tiếng của .
      Ở trước mặt của chị, đừng những lời như vậy… Những lời này, nên với chị, những lời này nên thuộc về chị…Mà phải là !
      Last edited: 18/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :