1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 110: Quan trọng nhất
      Lần đầu tiên Tuyết Nhi thấy thân thể của người đàn ông, hơn nữa còn là của Đông Liệt, trong lúc nhất thời căn bản là cách nào tiếp nhận, nhận được kinh sợ quá lớn, cho nên theo phản xạ thét chói tai.
      Nghe thét chói tai, thấy vẻ mặt , Hàn Đông Liệt theo bản năng buông tay Âu Thiển Thiển, lui về phía sau mấy bước túm ra trải giường quấn thân dưới, nhân cơ hội này Âu Thiển Thiển chạy ra ngoài cửa, cẩn thận đụng vào bả vai Tuyết Nhi, làm tỉnh táo, sau đó đỏ mặt xoay người, đưa lưng về phía Hàn Đông Liệt.
      Hàn Đông Liệt thấy Âu Thiển Thiển nhân cơ hội chạy trốn, vội vàng lao ra cửa phòng, đuổi theo, dụng hết toàn lực chạy, sau đó nắm được quần áo của , dùng sức níu lại.
      cho phép !” rống to.
      “Buông tôi ra!” đồng dạng rống to.
      thả, để cho em !” bất kể xảy ra chuyện gì, cũng để cho rời , trong lòng luôn có loại cảm giác, cảm giác lúc nào là cũng có thể đột nhiên biến mất. Nếu quả là vì chị của , vậy bết bát hơn.
      muốn lần nữa trở lại như khi còn bé…
      “Hàn Đông Liệt, buông tôi ra, buông tôi ra, buông tôi ra…” Âu Thiển Thiển ngừng lặp lại ba chữ, giống như điên rồi, muốn buông tay của mình ra.
      Khi hai người lôi kéo, Tuyết Nhi xuất lần nữa ở trước hai người, thấy như vậy, nghe hai người , đại khái hiểu được xảy ra chuyện gì.
      Chạy mấy bước tới, kéo tay Hàn Đông Liệt , “ Đông Liệt, buông ấy ra , bác Hàn cũng Thư Nhã hôm nay trở lại, phi cơ đến nhanh thôi, chúng ta đón !”
      “Em cái gì? Bọn họ về? Tại sao tôi biết?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi, nhưng tay vẫn như cũ có buông ra.
      “Sáng sớm hôm nay em mới biết, cho nên mới phải vội vội vàng vàng tới tìm đó!” Tuyết Nhi mặt đỏ lên, nghĩ tới vừa tới nơi này lại thấy cảnh đó, thân thể Đông Liệt…
      “Đáng chết!” Hàn Đông Liệt mắng câu, cay mày chặt. Tối ngày hôm qua điện thoại di động của Âu Thiển Thiển và của mình đồng thời cũng tắt.
      Phiền não quay đầu trở lại, căm tức nhìn Âu Thiển Thiển, cho cự tuyệt , “Em thể , cũng tôi đón, em cũng muốn để cho ba mẹ đối với em có ấn tượng tốt chứ? Chớ quên, em bây giờ là con dâu Hàn gia.”
      “Muốn chính , tôi !” Âu Thiển Thiển căn bản đem lời của để ở trong mắt, quả quyết cự tuyệt.
      tại có gì quan trọng hơn so với chị, ở trong điện thoại Three biết chuyện của bọn họ, hơn nữa còn phản ứng của có chút dị thường.
      tại chị nhất định rất kho quá, nhất định thương tâm sắp chết, cho nên bất kể như thế nào, nhất định phải nơi đó, cho chị biết hết thảy đều là giả!
      Nghe cự tuyệt, Hàn Đông Liệt tức giận, dùng sức nắm chặt tay của , rống giận, “ quan trọng như vậy sao? Em thích như vậy sao?”
      sai, đối với tôi là quan trọng nhất, so còn quan trọng hơn, so toàn bộ thế giới, mọi người, có ai có thể vượt qua địa vị của ấy ở trong lòng tôi, có –“
      rống giận rung trời đất, Hàn Đông Liệt lửa giận ngút trời nhìn
      ra Three, người đàn ông đó, ở trong lòng quan trọng như vậy… Sao
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 111: Có phải hay ?
      “Buông tôi ra!” Lại lần nữa ra ba chữ này, vẻ mặt Âu Thiển Thiển cùng giọng cũng vô cùng kiên định.
      Hàn Đông Liệt nhìn chằm chằm, lực đạo tay lần nữa gia tăng. muốn buông ra, muốn buôn ra, coi như ở trong lòng tuyệt quan trọng, cũng muốn buông tay này.
      Bời vì lần nữa buông tay, chỉ sợ cũng về nữa… Tựa như khi còn bé!
      “Đông Liệt… …” Tuyết Nhi đứng ở bên, biết mình căn bản thể chen vào , nhưng nếu như lời nào, có cảm giác bị lập, giống như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, mà mình chỉ là người đứng xem.
      muốn làm người đứng xem!
      Tuyết Nhi chen vào , chân mày Hàn Đông Liệt nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển.
      theo tôi! đón ba mẹ!” lại lần nữa với .
      Âu Thiển Thiển nóng nảy, đột nhiên đưa tay nắm tay của mình lên miệng, hung hăng cắn lên… máu đỏ tươi từ trong miệng của chảy ra nhưng người chảy máu lại là Hàn Đông Liệt.
      Tay của có cảm giác đau, nhưng tâm lại đau sắp rách ra…
      Đông Liệt!” Tuyết Nhi kêu lên, vội vàng bắt tay Âu Thiển Thiển, “ làm gì vậy? mau buông ra, chảy máu rồi!”
      Âu Thiển Thiển ngửi thấy mùi máu, giật mình buông lỏng ra, thấy dấu răng máu chảy đầm đìa.
      Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại giữ mình buông tay, khi còn bé cũng như vậy, tại cũng như vậy, cứ như vậy nắm chặt, làm cho tim nhảy loạn, làm cho muốn ở lại bên cạnh .
      Nhưng… thể!
      “Liệt…” giọng thân mật kêu tên của , dùng cái tay khác ôm lấy , sau đó khẩn cầu , “Buông tôi ra , cầu xin … Buông tôi ra , cầu xin … cầu xin !”
      như vậy, tim của đau nhói, cũng đau nhói tim của mình… Lại có ai biết, tại muốn hô to ‘đừng buông tôi ra’ cỡ nào.
      Hàn Đông Liệt tức giận, trong nháy mắt hóa thành bi thương, hai mắt toát ra đau đớn, mà tay nắm giảm bớt lực. ràng muốn buông ra, nhưng như vậy làm cho có cách nào đáp ứng…
      Buông tay ra, lại chặt ôm vào trong ngực, thấp giọng , “Em trở lại, đúng ? Em trở lại bên cạnh tôi, có phải hay ?”
      Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi, để cho mình chuyện, dùng sức đẩy ra, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài. cúi đầu sâu, ai có thấy… khóc!
      Hàn Đông Liệt đuổi theo nữa, mà bi thương nhìn bóng lưng của , cảm giác từng xuất ở tầm mắt của mặc quần trắng, ngừng chạy, ngừng chạy… Vẫn chạy đến khi thấy bóng người nữa.
      Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn bọn họ. Thấy vẻ mặt Hàn Đông Liệt, tim của mình cũng đau theo. hiểu tâm tình vào giờ phút này, bởi vì mình cũng từng bị tổn thương như vậy!
      Cảm giác đau đớn này… Sâu đến đáy lòng…
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 112: Giúp tôi đánh thức
      Âu Thiển Thiển ra khỏi biệt thự Hàn gia, chiếc xe vừa vặn đứng ở trước mặt , cửa xe mở ra, Three có chút vội vàng , “Thiển Thiển, mau lên xe!”
      Âu Thiển Thiển vội vã lên xe, hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
      Three vừa lái xe, vừa trả lời, “Ngày hôm qua tôi gặp ấy, ấy muốn nhắn tin chuyện phiếm với em, lúc ấy tôi nghĩ quá nhiều liền đưa điện thoại di động cho , nhưng nghĩ tới… ấy xem tin tức, cứ như vậy biết chuyện giữa hai người!”
      “Sau đó ấy phản ứng như thế nào? Có tức giận ? Có khóc ?” Thấy được tin tức đó, nhất định ấy rất đau đớn? Nhất định là vậy!
      , ấy rất bình tĩnh, hơn nữa lại nhìn tôi cười!”
      “Phải ?” Âu Thiển Thiển cũng có kinh ngạc, mà là khổ sở cúi đầu. Chị bình tĩnh như vậy là trong dự liệu của , dĩ nhiên cũng biết, ra những thứ kia đều là chị giả bộ, tại nhất định chị khóc, nhất định len lén khóc.
      nhanh chút!” khẩn trương, có loại dự cảm xấu.
      Mười phút sau, xe dừng ở trước bệnh viện.
      Âu Thiển Thiển vội vàng xuống xe, chạy vào bệnh viện, vừa vội vàng tìm kiếm vừa , “Ở nơi nào? Phòng bệnh ở đâu?”
      Three chạy đến bên cạnh , đỡ bả vai của , “Đừng có gấp, ở phòng bệnh 106!”
      “106?” Âu Thiển Thiển từng bước từng bước tìm kiếm, rốt cuộc tìm được 106, có gõ cửa trực tiếp xông vào, lại thấy chị lẳng lặng nằm ở giường, nhắm mắt lại an tường ngủ, nhìn kỹ ánh mắt của chị hơi có chút sung đỏ, hơn nữa khóe mắt còn mang theo chút xíu nước mắt.
      Chị khóc! Tâm Âu Thiển Thiển đột nhiên co rút đau đớn, chậm rãi bước đến mép giường, ngồi xuống!
      Giống như trước, giọng , “Tiểu Thiển, chị tới thăm em!”
      “…” Chị vẫn như cũ nhắm cặp mắt, chịu mở ra nhìn .
      Âu Thiển Thiển nhíu mày, hốt hoảng , “ xin lỗi, chị nên giấu giếm em, chị sợ làm em thương tâm cho nên mới cho em biết, bất quá chị cũng kết hôn chẳng qua là nhất thời mà thôi, bọn chị ly hôn, thuộc về em, cho nên… nên tức giận!”
      “…” có người trả lời lời của , im lặng, chút thanh cũng có.
      Chờ có câu trả lời, thấy được hai tròng mắt của chị, tâm Âu Thiển Thiển càng thêm hốt hoảng. Chị giận ? Nếu như chị để ý tới sao? muốn, muốn chị để ý tới , ở thế giới này cũng chỉ có người thân.
      “Chị…” Mười mấy năm qua, lần đầu tiên gọi như vậy, Âu Thiển Thiển nắm tay của , khóc thút thít , “Em muốn chị để ý tới em, em biết sai rồi, em nên lừa gạt chị, nên giấu diếm chị, lại càng nên giành vị trí con dâu Hàn gia này, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, em biết sai rồi, van cầu chị mở mắt ra nhìn em chút thôi có được hay ? Van cầu chị tha thứ em ! Chị…”
      nắm chặt tay của chị, chợt cảm giác lạnh lẽo từ tay của chị truyền đến đáy lòng của .
      Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, quên cả khóc, nhìn người nằm giường, bình tĩnh, an tường, còn mang theo vẻ mặt hơi thương tâm.
      Hít sâu hơi, nhàng đứng nhìn người đứng tại cửa , “Three giúp tôi chuyện được ?”
      “Giúp cái gì?” Three tò mò hỏi.
      Âu Thiển Thiển nhịn cho nước mắt tràn ra, run rẩy , “Giúp tôi đánh thức chị!”
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 113: Vĩnh viễn

      “Được?” Vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước tới mép giường, mắt thấy người nằm ở giường.

      Mặt bình tĩnh tựa hồ có bất kỳ biểu gì, an tường giống như là người chết. Three vươn tay đặt ở mũi , hề hô hấp, … chết?

      Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển.

      “Thiển Thiển…” thử dò xét kêu tiếng.

      Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, “Three, tại sao đánh thức chị? nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh !”

      “Thiển Thiển!” Three dùng hai tay nắm bả vai của , sau đó ôm lấy , ngăn tầm mắt của , “Thiển Thiển, em hãy nghe tôi , ấy … Chết!”

      –“ Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, “Chị chết, chị chết, làm sao chị có thể chết, !”

      kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té nhào người của chị, khóc lớn , “Chị, chị tỉnh dậy , em biết sai rồi, em muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt chút thôi, van cầu chị, mở mắt ra, muốn cùng chị giỡn, Tiểu Thiển là sợ, Tiểu Thiện là sợ a, chị…”

      dùng sức lắc lắc thân thể của chị, tóc của lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn chịu tỉnh lại.

      Three kinh ngạc nhìn , mới vừa rồi tự xưng mình là ‘Tiểu Thiển’? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người các có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao ấy lại chết? Tối ngày hôm qua ấy còn bình tĩnh, ràng ngày hôm qua còn sống, thế nào tại lại…

      “Phanh –“ tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm chặt , “Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem chút, hoặc giả… Hoặc giả còn có thể cứu sống!”

      Nghe được hia từ ‘cứu sống’, Âu Thiển thiển đột nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào lồng ngực của , dùng sức lôi y phục của , cắn môi của mình.

      có thể cứu sống sao? Tay của chị lạnh như băng như vậy, còn có thể sống sao? Chị thể cứ như vậy , chị còn chưa thấy con Hàn Đông Liệt ra đời, tâm nguyện cảu chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có thể bỏ lại em ? Ngay cả câu cũng có lưu lại, ngay cả nụ cười cũng có lưu lại, cứ như vậy ?

      , thể, muốn… Nếu như chị rời khỏi thế giới, như vậy e phải làm sao bây giờ?

      độc trong thế giới, người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?

      Trái qua hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu cái, “Chúng tôi tận lực!”

      Lời đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, đẩy ra Three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, “Các người gạt tôi, chị tôi thể nào chết, ấy chết, ấy bỏ tôi lại, ấy có chết…”

      Vĩnh viễn cũng quên : Tiểu Thiển, em tốt của chị, dù ba mẹ đều còn, chị cũng vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị rời em… Vĩnh Viễn…

      Đột nhiên, cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngất .

      Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :