Chương 106: Nguy rồi
" cầu?" Lôi Minh cười tà " có người nào có thể cầu tôi làm gì hết, ở thế giới này, tất cả mọi người chỉ có thể cầu xin tôi!"
Tuyết Nhi kinh ngạc, hoảng hốt lui về phía sau mấy bước. Lôi Minh "Bất quá cũng cần lo lắng, tôi cũng muốn giết , bất quá tôi muốn cảnh cáo . ... . được ra tay đối với Âu Thiển Thiển nếu như ấy xảy ra vấn đề gì, tôi tự tay giết , nếu muốn chết phải an phận!"
Lôi Minh xong muốn xoay người rời . nhưng lại quay người lại nhìn , uy hiếp "Quên cho biết, ở nơi này trong thời gian tháng qua, tôi liên lạc với toàn bộ tổ chức sát thủ thế giới, bọn họ cũng đồng ý tôi..... đáp ứng cầu của !"
"Kiên nhẫn chờ đợi , Hàn Đông Liệt thuộc về !" Bỏ lại những lời này, sãi bước ra khỏi nơi này.
Tuyết Nhi nhìn , chân mềm co quắp ngồi dưới đất.
Biệt thự Lam gia
"Thiếu gia, xe của cậu chuẩn bị, đây là chìa khóa!" Người giúp việc khom lưng đưa tay đem cái chìa khóa đưa cho .
Three cầm lấy chìa khóa xe, hai mắt dịu dàng trở nên sắc bén, lạnh lùng : "Tôi muốn ra ngoài chút, có người tìm tôi tôi có ở đây, cũng cần người ta chờ tôi".
"Vâng, thiếu gia!"
Three cầm chìa khóa ra khỏi biệt thự, mở cửa chiếc BMW, xe chạy thẳng tới bệnh viện Đài Loan. Đây là Âu Thiển Thiển nhờ cậy , mỗi chủ nhật phải bệnh viện gặp ấy, bởi vì sợ ấy đơn.
Chuyện giữa các chỉ biết chút xíu, hai là chị em, biết chị của thích Hàn Đông Liệt, cũng chỉ có những thứ này, giữa các nhất định còn có bí mật lớn hơn, tò mò, nhưng lại muốn do thám bởi vì cái bí mật đó nhất định là làm cho người ta thống khổ, nếu các cũng như vậy
Đến bệnh viện vào phòng bệnh của , vẫn như truớc kia nằm ở giường, hai mắt xinh đẹp rũ xuống nhìn cái rèm tuyết trắng, khuôn mặt u sầu mang pheo hoài niệm, nồng nàn.
"Tiểu Thiển!" Three nhàng kêu tên của .
nghe thấy thanh , quay đầu nhìn về phía , khuôn mặt u sầu trong nháy mắt chuyển đổi , cho mỉm cười nhu mì.
Three tới, ngồi ở ghế cạnh giường, dịu dàng cười : " suy nghĩ gì đấy? suy nghĩ về sao?"
khe khẽ gật đầu, mỉm cười hạnh phúc
Three giống như trước, từ từ kể chuyện Hàn Đông Liệt. cho biết chân của tốt lắm, có thể bộ bình thường, cho biết ta gần đây làm gì, ăn gì, cuối cùng cho biết chuyện của ta với Thiển Thiển
lẳng lặng nằm ở giường, mỉm cười nghe Three nóí hết thảy, lời của có lúc khiến buồn cười, có lúc làm khẽ cau mày, có lúc làm lộ ra lo lắng, nhưng cho tới bây giờ cũng toát ra vẻ mặt thương tâm. Coi như là nghe được chuyện của cùng với Thiển Thiển, cũng cười, vẫn lẳng lặng nghe được
Chờ Three hết mọi chuyện, cầm bảng chữ cái đặt ở đùi, chậm rãi ghi mấy chữ:" Cho tôi mượn điện thoại di động được ?"
"Điện thoại di động? muốn mượn điện thoại di động làm gì?" Three tò mò hỏi.
đưa tay lần nữa "Nhắn tin, muốn chuyện phiếm với Thiển Thiển"
"À là vậy à!" Three à cái đưa điện phoại di động cho . 'Trước kia thế nào cũng nghĩ tới biện pháp này, gởi nhắn tin cho ấy, ấy nhất định rất vui vẻ. Điện thoại này để lại cho , từ từ tán gẫu cùng ấy, tôi về trước!".
khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn rời .
ra khỏi phòng bệnh. Three sải bước ra ngoài, ngồi vào trong xe, chợt nhớ tới, điện thoại di động cũng có thể lên mạng, điện thoại di động cũng có thể xem tin tức.
cự nhiên lại nhớ chuyện quan trọng như vậy! Nguy rồi nếu để cho ấy nhìn thấy tin tức của Hàn Đông Liệt và Âu Thiển Thiển, vậy xong rồi
Editor: Dakhuc_5980
Last edited by a moderator: 5/10/14