1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 105: Ngã bài
      Hàn Đông Liệt chống hai cánh tay, nhìn mặt : "Nếu như có thể quên ngay từ mười lăm năm trước cũng quên rồi. .

      . . . Cho nên tôi quyết định, để cho em rời khỏi tôi, cho dù chừa thủ đoạn nào tôi cũng muốn giữ em lại bên cạnh tôi!"

      dám nhìn ánh mắt kiên định của , cau mày hai mắt nhắm lại muốn khóc, lại thể để cho thấy nước mắt!

      nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể cho biết?



      Biệt thự Tư gia

      Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nhìn người đối diện ghế salon, Lôi Minh Cố khéo léo mở đôi môi, chất vấn: "Tại sao bây giờ còn hạ thủ?"

      Hai chân Lôi Minh bắt chéo, mặt hài hước : "Bởi vì tìm được cơ hội thích hợp!"

      " ít kiếm cớ , tôi thấy chính là muốn giết ta. Bởi vì ta là vợ trước của , cho nên hạ thủ được!" Tuyết Nhi đứng lên rống to, thân thể khẽ run

      Tháng gần đây, Âu Thiển Thiển luôn cố ý trốn , vốn mang theo chút xíu hi vọng, có thể thừa cơ hội này để cho thay lòng nhưng mỗi ngày thấy nhìn chăm chú vào ánh mắt ta, có lúc lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, mà ở khi ngủ lại vẫn kêu tên ta

      chịu được cuộc sống như thế nữa, mình thích người đàn ông mà trước mặt mình lại thể tình cảm và thân thiết với người con khác

      bao giờ ... muốn nhìn thấy người con kia, muốn cho ta biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.

      Lôi Minh thấy bởi vì ghen tỵ mà mặt trở nên xấu xí, khỏi lắc đầu : " đáng thương!"

      " cái gì!" Tuyết Nhi tức giận nắm chặt quả đấm

      Lôi Minh lo lắng đem chân để xuống, nhìn . "Tôi nóí đáng thương, chiếm tình của người đàn ông, chẳng lẽ phải là đáng thương sao?"

      Mặc dù ngoài miệng là , nhưng đồng thời ở trong lòng là mình: tôi cũng vậy là người đàn ông đáng thương!

      Từ lần đầu tiếp nhận vụ cho tới tận bây giờ chưa bao giờ thất bại, kể cả làm chuyện gì cuối cùng người thắng lợi nhất định nhưng trước mặt , trong tình , lại nhiều lần bại trận , cho tới bây giờ cũng thắng được lần!

      Tình thứ gì đó đáng ghét.

      "Tôi đáng thương, tôi còn chưa buông tha, ai tôi có được? Cuối cùng lấy được Đông Liệt nhất định là tôi! Là tôi!" rống to che dấu khủng hoảng trong lòng.

      Lôi Minh đột nhiên đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt , cúi đầu nhìn , :

      "Vốn định trì hoãn mấy ngày, nhưng nhìn kiên cường như vậy, xem ra là nên ngã bài với "

      " có ý gì?" Tuyết Nhi tò mò hỏi

      "Từ khi vừa mới bắt đầu tôi muốn giúp gíết Âu Thiển Thiển, mục tiêu của tôi là Hàn Đông Liệt, vừa mới bắt đầu người tôi muốn gíết chính là Hàn Đông Liệt, như vậy hiểu chưa?"

      "Cái gì. dám lừa gạt tôi? lấy tiền của tôi nhưng lại thực cầu của tôi?" lại còn muốn giết Đông Liệt? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 106: Nguy rồi

      " cầu?" Lôi Minh cười tà " có người nào có thể cầu tôi làm gì hết, ở thế giới này, tất cả mọi người chỉ có thể cầu xin tôi!"

      Tuyết Nhi kinh ngạc, hoảng hốt lui về phía sau mấy bước. Lôi Minh "Bất quá cũng cần lo lắng, tôi cũng muốn giết , bất quá tôi muốn cảnh cáo . ... . được ra tay đối với Âu Thiển Thiển nếu như ấy xảy ra vấn đề gì, tôi tự tay giết , nếu muốn chết phải an phận!"

      Lôi Minh xong muốn xoay người rời . nhưng lại quay người lại nhìn , uy hiếp "Quên cho biết, ở nơi này trong thời gian tháng qua, tôi liên lạc với toàn bộ tổ chức sát thủ thế giới, bọn họ cũng đồng ý tôi..... đáp ứng cầu của !"

      "Kiên nhẫn chờ đợi , Hàn Đông Liệt thuộc về !" Bỏ lại những lời này, sãi bước ra khỏi nơi này.

      Tuyết Nhi nhìn , chân mềm co quắp ngồi dưới đất.

      Biệt thự Lam gia

      "Thiếu gia, xe của cậu chuẩn bị, đây là chìa khóa!" Người giúp việc khom lưng đưa tay đem cái chìa khóa đưa cho .

      Three cầm lấy chìa khóa xe, hai mắt dịu dàng trở nên sắc bén, lạnh lùng : "Tôi muốn ra ngoài chút, có người tìm tôi tôi có ở đây, cũng cần người ta chờ tôi".

      "Vâng, thiếu gia!"

      Three cầm chìa khóa ra khỏi biệt thự, mở cửa chiếc BMW, xe chạy thẳng tới bệnh viện Đài Loan. Đây là Âu Thiển Thiển nhờ cậy , mỗi chủ nhật phải bệnh viện gặp ấy, bởi vì sợ ấy đơn.

      Chuyện giữa các chỉ biết chút xíu, hai là chị em, biết chị của thích Hàn Đông Liệt, cũng chỉ có những thứ này, giữa các nhất định còn có bí mật lớn hơn, tò mò, nhưng lại muốn do thám bởi vì cái bí mật đó nhất định là làm cho người ta thống khổ, nếu các cũng như vậy

      Đến bệnh viện vào phòng bệnh của , vẫn như truớc kia nằm ở giường, hai mắt xinh đẹp rũ xuống nhìn cái rèm tuyết trắng, khuôn mặt u sầu mang pheo hoài niệm, nồng nàn.

      "Tiểu Thiển!" Three nhàng kêu tên của .

      nghe thấy thanh , quay đầu nhìn về phía , khuôn mặt u sầu trong nháy mắt chuyển đổi , cho mỉm cười nhu mì.

      Three tới, ngồi ở ghế cạnh giường, dịu dàng cười : " suy nghĩ gì đấy? suy nghĩ về sao?"

      khe khẽ gật đầu, mỉm cười hạnh phúc

      Three giống như trước, từ từ kể chuyện Hàn Đông Liệt. cho biết chân của tốt lắm, có thể bộ bình thường, cho biết ta gần đây làm gì, ăn gì, cuối cùng cho biết chuyện của ta với Thiển Thiển

      lẳng lặng nằm ở giường, mỉm cười nghe Three nóí hết thảy, lời của có lúc khiến buồn cười, có lúc làm khẽ cau mày, có lúc làm lộ ra lo lắng, nhưng cho tới bây giờ cũng toát ra vẻ mặt thương tâm. Coi như là nghe được chuyện của cùng với Thiển Thiển, cũng cười, vẫn lẳng lặng nghe được

      Chờ Three hết mọi chuyện, cầm bảng chữ cái đặt ở đùi, chậm rãi ghi mấy chữ:" Cho tôi mượn điện thoại di động được ?"

      "Điện thoại di động? muốn mượn điện thoại di động làm gì?" Three tò mò hỏi.

      đưa tay lần nữa "Nhắn tin, muốn chuyện phiếm với Thiển Thiển"

      "À là vậy à!" Three à cái đưa điện phoại di động cho . 'Trước kia thế nào cũng nghĩ tới biện pháp này, gởi nhắn tin cho ấy, ấy nhất định rất vui vẻ. Điện thoại này để lại cho , từ từ tán gẫu cùng ấy, tôi về trước!".

      khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn rời .

      ra khỏi phòng bệnh. Three sải bước ra ngoài, ngồi vào trong xe, chợt nhớ tới, điện thoại di động cũng có thể lên mạng, điện thoại di động cũng có thể xem tin tức.

      cự nhiên lại nhớ chuyện quan trọng như vậy! Nguy rồi nếu để cho ấy nhìn thấy tin tức của Hàn Đông Liệt và Âu Thiển Thiển, vậy xong rồi

      Editor: Dakhuc_5980
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 107: khó chịu

      Edipor. Cua Rang Me

      Nhanh chóng xuống xe, cửa xe cũng kịp đóng lại, chạy nhanh vào bệnh viện. Three thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, lúc đó trời tối rồi, hai mắt Âu Tiểu Thiển nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, ánh mắt ngơ ngác trống rỗng có chút đáng sợ.

      ra cũng sớm đoán được có việc như vậy xảy ra, nếu tại sao Three cho xem tivi, để cho đọc báo, lập với tất cả thông tin bên ngoài, chỉ !à để cho nằm ở giường mỗi ngày, ngừng nghỉ ngơi, mời y tá chăm sóc riêng cho , để cho liên lạc với bất kì ai.

      Chỉ !à ngờ. . . Lại xảy ra chuyện như vậy

      Kết hôn? Hai người bọn họ kết hôn rồi sao? Mặc dù có nghĩ tới có chuyện như vậy xảy ra, nhưng Thiển Thiển chưa có với nha?

      Đây là................. Lừa gạt sao?

      Three tới bên giường bệnh. thấy màn hình điện thoại di động là trang tin tức, lo lắng hỏi "Tiểu Thiển, ...... có sao chứ?"

      để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn , cố gắng nặn ra nụ cười nhưng nước mắt trong hốc mắt lóe lên. nhàng lắc đầu cái, nở nụ cười, ý bào: tôi sao!

      Three có chút hốt hoảng, cố gắng giải thích " ra Thiển Thiển ấy là bị ..... ra ấy muốn ..."

      Hấn thở dài hơi, biếp giải thích như thế nào, khi « Thiển Thiển là bị ép » chợt nghĩ đến Hàn Đông Liệt, đó là người mà thích nhất, nếu ở trước mặt lời như vậy, nhất định đau lòng?

      Phải giải thích như thế nào đây? Phải giải thích như thế nào mới có thể dối được đây?

      "Việc này ...... ra là bọn họ kết hôn giả, đó là giả, cho nên Thiển Thiển mới với , ấy sợ hiểu lầm!" Tim lý do chả ra sao, cố gắng già bộ nghiêm túc, muốn cho tin tưởng

      Nhìn thấu dối, Nhìn thấu hốt hoảng, cũng nhìn thấu cố gắng, nhếch miệng lần nữa, hướng về phía nhàng cười tiếng

      Three thấy cười, đột nhiên cả kinh. ràng là tin. tại sao lại muốn nở nụ cười dịu dàng với

      Bối rối cúi đầu, trầm giọng " xin lỗi, tôi nên dối để gạt , tôi lập tức liên lạc với Thiển Thiển, gọi ấy đến giải thích tất cả với , chỉ xin tin tưởng ấy, ấy cướp người mà thích nhất!" Cho dù ấy người đàn ông kia, cũng cướp , bởi vì ở trong lòng ấy, người quan trọng nhất của ấy vẫn thay đổi chính là chị của ấy.

      Âu Tiểu Thiển cười yếu ớt, sau đó mệt mỏi, ngửa đầu về phía sau, nằm ở gối đầu mềm mại, nhắm hai mắt lại.

      Thấy nhắm hai mắt lại nét mặt Three lại lộ ra vẻ hốt hoảng, biểu giống như này, càng trầm mặc lại càng hỏng bét.

      'Tôi............ về truớc. nghỉ ngơi tốt, nên suy nghĩ lung tung!" xong chần chừ nhìn lúa, sau đó xoay người rời .

      Âu Tiểu Thiển keo chăn đến đỉnh đầu, che kín mặt của mình, lúc này mới lộ ra nét mặt khổ sở, nước mắt đau lòng cũng nhịn được nữa, từng giọt từng giọt ngừng rơi xuống.

      Tâm trạng quá đau khổ, rất buồn bực, khó chịu. .

      Đầu càng ngày càng khó chịu.... Thập khó chịu. . . . Giống như sắp chết.....

      Đông Liệt........ Đông Liệt...... Em đây. ........ Đông Liệt........
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 108: Buổi sáng hạnh phúc

      Editor. Cua Rang Me

      Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ Hàn.

      Âu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cũng nhớ , chỉ nhớ đau đớn thể cùng tâm hồn khổ sở.

      Quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt vẫn còn ngủ say, trong lòng có rất nhiều cảm xúc

      Chợt Hàn Đông Liệt ôm vào trong ngực, tựa đầu vào vai , nhắm mắt lại nỉ non mà "Bà xã... Bà xã...."

      Lời minh bạch cộng thêm từng bước từng bước hôn ngừng vào gò má .

      "Hàn Đông Liệt sáng rồi, nên rời giường, cần ôm tôi nữa!" Âu Thiển Thiển lấy tay đẩy ra, nhưng lại lần nữa ôm chặt .

      hơi mở mắt mộ chút, lười biếng "Tôi muốn thức, tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ ba ngày ba đêm, dĩ nhiên.... " tà tà cười tiếng "Em cũng phải ngủ cùng với tôi!"

      Cái gì? Ba ngày ba đêm? buổi tối thân thể chịu nổi, ba ngày ba đêm chẳng phải là chết rồi sao? Người đàn ông này phải hay giả bộ cho thời gian quá lâu? Suy nghĩ kỹ chút, Giang Minh Húc từng qua là xử nam, trời ạ, 27 năm gần phụ nữ, chẳng lè là có quá nhiều hoài niệm?

      Dùng sức đẩy ra, sau đó nhảy nhanh xuống giường, oán trách " Tôi mới ở cùng , là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng tôi rảnh ở cùng "

      Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở giường, sắc mặt tà mị nhìn "Bà xã, mặt của em đỏ, là em xấ hổ sao?"

      "Cái.....Cái gì? Xấu.......... Xấu hổ? Tôi có. chỉ là tôi cảm thấy rất nóng, cho nên mới .... đỏ mặt...." Càng càng cảm giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ mặt ngày càng cao.

      Trời ạ, là thế nào đây?

      Hàn Đông Liệt nhìn dáng ve phòng bị của , khóe môi nở nụ cười hạnh phúc giống như là ăn mật.

      " cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Âu Thiển Thiển đột nhiên rống to

      'Tại sao?' hỏi

      " có lý do gì, chỉ là cho phép nhìn" trợn mắt rống to, nhưng vẫn thể che giấu dáng vẻ lúng túng, lập tức xoay người, vội vã "Tôi muốn rửa mặt, cũng mau rời giường !"

      xong, liền như chạy vào phòng tắm.

      Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của , đợi lúc đóng cửa, lật người nằm chữ "đại" ở giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của còn để lại thân thể , nhưng đột nhiên nghĩ tới lời tối hôm qua của , khỏi đột nhiên mở mắt to, nhìn trần nhà

      Nếu như có ngày tôi đột nhiên biến mất . .... Xin quên tôi .... Được ?

      Tại sao những lời như vậy? phải rời sao? bọn họ cũng quan hệ như vậy, vẫn còn ý định muốn rời khỏi sao? Tại sao? Là bởi vì nhiệm vụ sao? Nhưng nếu như chỉ là nhiệm vụ kia, cũng có thể đồng thời tiếp nhận , làm vợ , chẳng lẽ....

      Là bởi vì.......Âu Thiển Thiển sao?

      đột nhiên từ giường ngồi dậy, trái tim bắt đầu lo lắng nhảy lên
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 109: Điện thoại khẩn cấp

      Editor . Cua Rang Me

      Âu Thiển Thiển đứng trong phòng tắm, dùng nước lạnh dập ngừng vào mặt mình làm nhiệt độ mặt từ từ hạ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương , đôi tay dùng sức vỗ hai má của mình, để cho mình tỉnh táo lại

      thể động lòng với Hàn Đông Liệt, thể,tuyệt đối thể.

      Tự đánh vào mặt mình đau, rồi mới từ từ để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại. thôi miên mình phải gíống như bình thường, rủa mặt, đánh răng, lau mặt sau đó bình tĩnh ra tới cửa, cùng trước kia mở cửa, nhìn về phía người đàn ông ngồi giường.

      Bình tĩnh...Bình tĩnh...Bình tĩnh...

      ngừng tự với mình.

      Hàn Đông Liệt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , nhìn được kêu lên "Bà xã..."

      "Hả?“ lên tiếng như có chuyên gì xảy ra.

      Hàn Đông Liệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn . Tại sao mới vừa hốt hoảng xấu hổ, sau khi ra ngoài lại thay đổi lạnh lùng như vậy. che giấu cái gì? sợ cái gì?

      "Có chuyên gì sao?" hỏi.

      " có việc gì!" trả lời. có rất nhiều vấn đề, cũng thể hỏi vào lúc này, bọn họ mới vừa làm lành, thể để có chuyện lần nữa. Ngày vẫn còn rất dài, cho nên phải từ từ.

      Lòng của Âu Thiển Thiển từ từ dịu lại, tới bên giường, cầm điện thoại đặt ở đầu giường, phát tắt máy. đúng nha, ngày hôm qua lúc nhìn điện thoại di động rỏ ràng là còn pin nha, nhớ là tại sao?

      "Kỳ lạ, tại sao điện thoại di động của tôi tắt máy?" ra nghi ngờ của mình

      "A là tôi đấy, tối qua điện thoại đổ chuông ngừng, cho nên tôi tắt máy". làm chuyên quan trọng như vậy, làm sao có thời gian nghe điện thoại? Hơn nữa lúc cầm điện thoại thấy là Three gọi tới, lúc ấy tức giận nên tắt máy, sau đó đem toàn bộ tức giận trút lên người Âu Thiển Thiển, cho nên mới khống chế được làm cho ngất .

      Đối với việc này .... rất xin lỗi

      "'Cái gì? dám làm thế? Thiệt là" Âu Thiển Thiển hốt hoảng mở điện thoại lên, còn chưa kịp xem qua điện thoại, chuông điện thoại điên cuồng vang lên, vẫn lên tên Three.

      Nhấn phím kết nối, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai "Alo, trai, thế nào? Cái gì? cái gì...... Tại sao có thể như vậy? Tôi lập tức đến đó ngay!"

      Gương mặt kinh hoàng nghe xong điện thoại, nhanh chóng chạy đến bên tủ treo quần áo lấy cái áo đầm, nhanh chóng mặc vào, sau đó liền thẳng ra cửa

      Nhìn vội vã như vậy Hàn Đông Liệtp đoán được nhất định là xảy ra chuyện, nhưng vừa nghe đến hai từ « trai » này, tâm tình đột nhiên khó chịu chiếm hết lý trí, thân thể trần truồng nhảy xuống giường, phát kéo lại, gầm " cho phép !"

      "Hàn Đông Liệt, mau buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển quay đầu lại tức giận nhìn , giọng còn lớn hơn gấp mấy lần.

      " buông!" Hắm dùng lực cầm tay .

      " mau buông ra, buông ra, buông ra, buông ra --" Tiếng của càng ngày càng lớn, tâm tình vội vàng nghi ngờ mặt.

      "Tôi cho phép em , cho phép em ra khỏi nhà, cho phép em gặp , cho phép --" cũng hầm hừ lại với , đương nhiên tiếng của đàn ông so với phụ nữ luôn lớn hơn, hơn nữa có kèm tpheo cảm giác bị áp bức.

      "Hàn Đông Liệt ...."

      Âu Thiển Thiển được nửa, cửa phòng lại bị ai đó mở ra. Tuyết Nhi đứng ở của phòng, khẩn trương « Thế nào?Các ngườí ồn ào cái gì? »

      vừa xong, tầm mắt liền nhìn chằm chằm Hàn Đông Liệt mảnh vải che thân, sau đó đột nhiên thét chói tai " A a a a --"
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :