1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Chính là

      Âu Thiển Thiển dừng bước lại, xoay người mỉm cười , "Có chuyện gì ?"

      "Em muốn đâu?" hỏi.

      " làm!" trả lời rất tự nhiên.

      " cho phép !" Hàn Đông Liệt đột nhiên giận dữ.

      Ngày hôm qua cũng trải qua chuyện như vậy, lại còn muốn làm? Chẳng lẽ sợ người đàn ông kia càng thêm quá đáng sao? Xú nha đầu đáng chết này, tại sao luôn nghe lời? thể ngoan ngoãn sống ở bên cạnh sao?

      "Tôi muốn làm, đây là công việc của tôi !" cố ý, phải là thể !

      "Xú nha đầu, tùy hứng cũng nên có mức độ, đừng quên, tôi là cấp của em, tại tôi cho em biết, bắt đầu từ bây giờ em bị tôi đuổi viêc, cần làm nữa . . . . . Hơn nữa, nếu như em muốn vừa ra khỏi cửa là bị ký giả bao vây, ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nghe ?" Hàn Đông Liệt lãnh khốc là rất đúng. vẫn luôn cưng chìu , mến , nhưng đối với luôn là cứng đối cứng, hướng đông, hướng tây, làm ngược lời .

      thể dung túng , phải làm cho hoàn toàn nghe theo mới được.

      Âu Thiển Thiển bình tĩnh nhìn , từ từ mở miệng , "Nếu Hàn tổng như vậy, vậy tôi ở nhà, nhưng tôi vô cùng xin lỗi cho biết, tôi nhà. . . . . . Là Lam gia."

      xong, liền xoay người ra ngoài. Hồi tưởng lại ngày hôm qua trong ngực dịu dàng, tâm thần yên, nếu như tiếp tục cùng người đàn ông này ở chung chỗ, sợ quản được tim của mình. Người đàn ông này phải là người có thể . . . . . . thuộc về chị !

      "Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi." Hàn Đông Liệt rống to ra lệnh, nhưng Âu Thiển Thiển vẫn sãi bước rời .

      "Xú nha đầu, tôi muốn em đứng lại đó cho tôi!" Lại lần nữa rống to, bắt đầu nóng nảy, vội vàng xuống giường, nhưng chân bó thạch cao lại nghe sai bảo, làm cho nặng nề rớt xuống đất.

      " Đông Liệt!" Tuyết Nhi gồi ở mép giường thấy ngã xuống, vội vàng kêu to ngồi xổm xuống | đỡ .

      Âu Thiển Thiển nghe thấy, hai chân chợt dừng lại, nhưng chỉ giây dừng lại, lại bước tiếp, càng nhanh chóng rời .

      "Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi, đứng lại ——" Hàn Đông Liệt rống to đứng lên, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tuyết Nhi dùng sức giữ lại.

      " Đông Liệt, chân của thể bộ, nên nghỉ ngơi !" Tuyết Nhi khuyên .

      "Buông tôi ra!"

      "Em thả, em thả, em hiểu, em cũng là phụ nữ như ấy, tại sao lại ấy, coi như ấy từ khi vừa sanh ra là vị hôn thê của thế nào? ta bỏ mười lăm năm, mười lăm năm này mỗi ngày đều suy nghĩ tới ấy, nhớ tới ấy, nhưng ấy có ? bao giờ hỏi ấy xem ấy có từng nghĩ tới ngày nào ?"

      Lời Tuyết Nhi làm cho thân thể Hàn Đông Liệt đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ chợt trở nên trống rỗng. Cái vấn đề này, vẫn luôn rất muốn hỏi, nhưng rồi lại dám hỏi .

      Mười lăm năm. . . . . . Hơn năm ngàn ngày đêm. . . . . . Em có từng nghĩ tới tôi từng giây từng phút ?

      " Đông Liệt vô tình như vậy, nên ấy. . . . . . đáng giá. . . . . . đáng giá !" hai cánh tay Tuyết Nhi ôm chặt lấy , muốn cho cảm nhận được, mình mới là người có thể cả đời bên .

      Nhưng Hàn Đông Liệt lại kéo tay của ra, dùng thanh bi thương dịu dàng , " có biện pháp. . . . . . Tôi chính là ấy. . . . . ."

      ****
      Chương 97: Ghen tỵ tức giận


      Chính là ấy như vậy, mình cũng cách nào khống chế tâm tình này, coi như là bị thương nặng, cũng ngừng .

      Đông Liệt, mới vừa. . . . . . gì?" Tuyết Nhi giật mình nhìn , hoàn toàn thể tin được câu kia là .

      Cư nhiên ? Sao có thể dùng thanh như vậy, giọng như vậy ? Lộ ra vẻ mặt thống khổ, là của Đông Liệt của sao? Là của tổng giám đốc cuồng ngạo bá đạo băng sơn sao?

      Toàn bộ lực chú ý của Hàn Đông Liệt đều bị hình ảnh Âu Thiển Thiển rời khỏi bệnh viện hấp dẫn, hoàn toàn nghe được Tuyết Nhi gì, khập khễnh chạy ra ngoài, nhưng ra tới cửa phát , thấy bóng dáng Âu Thiển Thiển .

      Tim bắt đầu đau đớn, càng lúc càng đau. . . . . .

      "Tiểu Thiển, tại sao. . . . . . Em luôn muốn rời khỏi tôi ?" giọng nỉ non, lòng như sắp sắp đứt ra.

      Từ khi biết , liền núp , cách xa , bất kể làm gì, cho dù là ôm vào trong ngực chặt, nhưng vẫn cảm thấy cách rất xa mình.

      " Đông Liệt!"

      "Thiếu gia!"

      Tuyết Nhi cùng Lan Di cũng vội vả chạy tới, đỡ .

      "Lan Di, nhanh chuẩn bị xe!" Hàn Đông Liệt ra lệnh, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào phía trước.

      chạy lần, bắt lần, chạy hai lần, bắt hai lần, bất kể từ bên cạnh chạy bao nhiêu lần, đều phải bắt trở lại. Muốn từ bên cạnh chạy trốn? thể nào, tuyệt cho phép, coi như là chân trời góc biển, cũng phải đem trói trở lại.

      Lan Di nhìn , mặt lộ ra kinh hoảng, từ nhìn lớn lên, đây là lần đầu tiên thấy chật vật lại phẫn nộ như vậy. Khẩn trương bắt cánh tay của , , "Thiếu gia, bây giờ cậu nên ở giường nghỉ ngơi tốt, cần lo lắng, tôi tìm Thiếu phu nhân mang về."

      "Đúng vậy, Đông Liệt, về nghỉ ngơi trước !" Tuyết Nhi tiếp.

      "Tất cả im miệng cho tôi!" Hàn Đông Liệt rống to, dùng lực đem tay của hai người hất ra, hung hăng , "Chuyện của tôi, còn chưa tới phiên các người quản , nhanh chuẩn bị xe!"

      Hai người bị phẫn nộ của làm chấn động, trong nháy mắt sửng sốt, nhưng Lan Di hoàn hồn, cúi đầu cứng nhắc , "Vâng, thiếu gia!"

      Sau khi Lan Di , Tuyết Nhi chuyển từ kinh hoảng sang khổ sở, thấy người mình thương nhất vì người con khác mà điên cuồng, cảm giác mình thống khổ muốn chết. Từ đối với vô cùng dịu dàng, hơn nữa vô cùng sủng ái , bây giờ lại đói xử với như vậy, tại sao?

      Là người con kia, đều là lỗi của người con kia!

      " Đông Liệt, thích Tuyết Nhi sao? muốn bỏ lại Tuyết Nhi cùng người con kia ở chỗ sao? kia. . . . . . So Tuyết Nhi ai quan trọng hơn?" nghẹn ngào, dùng sức nhịn nước mắt, hỏi.

      kia vứt bỏ mười lăm năm, mà ở bên cạnh làm bạn mười lăm năm. . . . . . tuyệt tình như thế, để ý ?

      Ánh mắt Hàn Đông Liệt lạnh như băng nhìn rơi nước mắt , vươn tay nhàng vuốt ve gò má của , nhàng , "Tuyết Nhi, em vĩnh viễn là người tôi thích nhất. . . . . . em !"

      Em ?

      "A. . . . . ." Tuyết Nhi rơi lệ mà cười, hai mắt to lộ ra ghen tỵ tức giận, dùng sức gạt tay vuốt ve mặt mình, sau đó hất đầu ra khỏi biệt thự Hàn gia

      xuyên qua dòng người ngừng chuyển động đường cái, lấy điện thoại di động ra bấm số Lôi Minh, trong điện thoại di động tức giận gầm , "Tôi bao giờ ... muốn gặp ta nữa, tôi muốn ta chết, tôi muốn ta chết ngay bây giờ ——"

      Editor: ^^Dakhuc_5890^^

      Chương 98: Tâm đau nhói

      Biệt thự Lam gia

      "Thiển Thiển? Em tại sao lại đột nhiên trở lại? xảy ra chuyện gì sao?" Three hơi kinh ngạc nhìn , nhớ tới mấy giờ trước vội vã gọi điện thoại, mà bây giờ lại đứng ở trước mặt , là chuyện bại lộ rồi sao? Hay lại xảy ra chuyện gì?

      Âu Thiển Thiển ngồi ở ghế sa lon, nặn ra nụ cười , "Chuyện gì cũng phát sinh, tôi chỉ là muốn trở lại ở thời gian ngắn."

      Chờ Hàn Đông Liệt lành lại, sau đó nhanh lên chút để cho mình mang thai, nhanh lên chút hoàn thành nhiệm vụ, nhanh lên chút hoàn thành tâm nguyện của chị, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi người đàn ông này. . . . . . Vĩnh viễn cũng muốn gặp lại.

      Dùng tay của mình đặt lên tim của mình, cái loại đau đớn đó, cảm giác ấm áp đó vẫn bồi hồi ở tim của .

      Three thấy vẻ mặt khác thường, khỏi hỏi, "Thiển Thiển, em phải là. . . . . . rồi chứ?"

      Cái loại vẻ mặt đó chỉ có thể xuất khi , điều đó làm cho nhìn thấu lòng của !

      ", tôi có!" hốt hoảng phủ định!

      "Thiển Thiển, em. . . . . ."

      " nên nữa, tôi có là có, loại tình này. . . . . . Tôi vứt bỏ!" Năm năm trước khi người đàn ông kia phản bội , cũng tin tưởng tình nữa .

      "Chuyện tôi muốn làm, làm xong chưa?" đột nhiên sang chuyện khác hỏi.

      Vẻ mặt Three có chút tối tăm, trả lời, "Rồi, cũng sắp xếp xong xuôi!"

      "Vậy tốt! Tôi mệt mỏi, tôi nghỉ ngơi chút, nếu như có người tìm tôi, tôi muốn gặp , để cho !" lạnh lùng bỏ lại những lời này, sau đó sãi bước về phía cửa thang lầu.

      Nhưng chân mới vừa bước lên thang lầu, lại đột nhiên thu hồi, quay đầu nhìn về phía Three, chậm rãi mở miệng, nhàng , "Three, cám ơn !"

      Nhiều năm như vậy vẫn chịu nhịn tính khí bốc đồng của , luôn bảo vệ khi bị khinh bỉ, cũng đồng thời giúp tránh gió bão, dù xảy ra chuyện gì, cũng dịu dàng an ủi , ở bên . Đối với tâm tư của , phải là hiểu, chẳng qua là. . . . . . có tư cách tiếp nhận trái tim tốt đẹp tỳ vết như vậy.

      Hai mắt Three ảm đạm bị lời của thắp sáng, lần nữa khôi phục vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nhìn , nhu nhu , " cần khách khí, chúng ta. . . . . . Là bạn tốt mà!"

      Đau lòng!"Bạn tốt" ba chữ này, đau nhói tim của . Nhưng là vì để cho có gánh nặng, đau nữa cũng sao.

      Âu Thiển Thiển mỉm cười quay đầu, muốn lên, nhưng lại nghe thấy giọng hốt hoảng của người giúp việc.

      "Thiếu gia, ngoài cửa có hai người muốn gặp tiểu thư!"

      Hai người? Âu Thiển Thiển nghi ngờ nhíu mày, hai người? Nếu như là Hàn Đông Liệt, vậy người kia là ai? Minh Húc? Tuyết Nhi?

      "Hai người? Là ai?" Three cũng nghi ngờ hỏi.

      Người giúp việc hơi cúi đầu, cung kính trả lời, " là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, Hàn Đông Liệt, người khác là đại diện tổng giám đốc của Hàn thị. Lôi Minh!"

      ****

      Chương 99: Đánh mất tim


      Cái gì? Hai người bọn họ tại sao lại cùng tới?

      Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tâm bắt đầu bất an. thể để cho hai người bọn họ ở chung chỗ, Lôi Minh quá nguy hiểm, mà với cái tính khí nóng nảy của Hàn Đông Liệt, càng cẩn thận, kích thích Lôi Minh muốn giết người. là quá tệ, cư nhiên chỉ lo mình, hoàn toàn quên mất an toàn của Hàn Đông Liệt

      Three tới bên cạnh , đặt tay của mình lên bả vai của , dịu dàng , "Đừng lo lắng, có việc gì, em nghỉ ngơi , tôi ứng phó hai người bọn họ!"

      Âu Thiển Thiển nhìn dịu dàng, khe khẽ gật đầu, "Dạ!"

      Mấy phút sau, trong đại sảnh ba người đàn ông ngồi ưu nhã. mặt của mỗi người đều có những vẻ mặt khác nhau, nhưng điều duy nhất giống nhau là, trong ánh mắt mỗi người đều giấu giếm sát khí.

      " Hôm nay hai vị đột nhiên viếng thăm? Là có chuyện quan trọng sao?" Three làm chủ nhân, rất lễ phép mở miệng trước.

      " Đến tìm người!"

      " Đến tìm người!"

      Hàn Đông Liệt cùng Lôi Minh rất ăn ý trăm miệng lời. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ khinh thường.

      Three nhìn hai người bọn họ, mỉm cười , " xin lỗi, Thiển Thiển , ấy muốn gặp hai người, mời trở về !"

      Hàn Đông Liệt cũng để ý tới lời của Three, mà hướng về Lôi Minh, xoi mói , "Lôi tổng, cái chức đại diện Tổng giám đốc này là nhàn nhã a, còn có thời gian ra ngoài tìm người, xem ra tôi phải suy tính chút, có hay nên trừ tiền công!"

      "A. . . . . ." Lôi Minh khinh miệt hừ lạnh tiếng, , " sao, coi như đuổi việc tôi ngay bây giờ cũng sao, dù sao công việc cũng thích hợp với tôi!"

      "Nếu biết thích hợp, nên tự giác rút lui nhanh chút, bất kể là công việc, hay là tình cảm, Lôi tổng cũng nên học tính tự giác chút!" lời Hàn Đông Liệt đem mùi thuốc súng giữa hai người tăng thêm.

      Mắt Lôi Minh lạnh lẻo nhìn , cười tà , "Vậy là xin lỗi, con người của tôi chính là hiểu được cái gì gọi là tự giác. . . . . . Tôi chính là người như vậy, nếu như chiếm được, thà tự tay tôi hủy diệt, chứ để cho người khác lấy được!"

      Three nhìn hai người ‘ tranh giành người ’ , nhịn được mở miệng , "Nếu như hai vị muốn gây gổ, xin mời tìm chỗ khác!"

      "Gọi ấy ra ngoài, tôi muốn gặp ấy!"

      "Gọi ấy ra ngoài, tôi muốn gặp ấy!"

      Lại lần nữa, hai người ăn ý trăm miệng lời. Nhưng đột nhiên, hai người từ ghế sa lon đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, tức giận nhìn nhau, giống như giây kế tiếp hai người đánh nhau.

      Nhưng là thầm, ánh mắt chết chóc của Lôi Minh hơi nheo lại, tay từ từ đưa về phía sau người, vừa định hành động, nghe thấy thanh quen thuộc.

      "Đủ rồi, hai người!"

      Âu Thiển Thiển từ cầu thang bước ra, ra vẫn luôn đứng ở sau thang lầu nhìn bọn họ, mà Lôi Minh vừa mới có động tác muốn rút súng ra, nhìn thấy, cho nên mới xuất hiên.

      sai lầm rồi sao? nên trở lại Lam gia? Nhưng nếu như tiếp tục ở cùng Hàn Đông Liệt, sợ mình đánh mất tim của mình.

      Editor:^^Dakhuc_5890^^

      Chương 100: Tôi chờ

      Editor: Cua Rang Me

      Ba người đàn ông cùng nhìn về phía Âu Thiển Thiển, đồng thời ánh mắt của họ cũng trở lên dịu dàng.

      Âu Thiển Thiển tới trước mặt họ, hơi hốt hỏang : “ Lôi Minh, tìm tôi có việc sao?”

      Hàn Đông Liệt ràng là có vấn đề, hiểu tại sao Lôi Minh trở lại? tìm có chuyện gì?

      “Tôi muốn chuyện riêng với !” Tầm mắt Lôi Minh nhìn chằm chằm , giống như nơi này chỉ có hai người bọn họ.

      “ Được, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn với !” Âu Thiển Thiển xong xoay người! Từ lúc đến, cũng nhìn Hàn Đông Liệt lần, cố ý tránh ánh mắt , Bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt , lòng nhảy lên!

      Hai người vừa được ba bước, liền nghe được thanh nóng nảy của Hàn Đông Liệt :” Đứng lại cho tôi, ai cho phép hai người có thể chuyện riêng?”

      chết tiệt, thậm chí thèm nhìn , hơn nữa ngay trước mặt muốn cùng người đàn ông khác chuyện riêng? ràng là cố ý? ràng là muốn chọc giận ?

      Tâm tình khống chế được sắp bùng nổ, quên cái chân đau đớn bước nhanh hai bước, tay bắt lấy tay , hung hăng : “Cùng tôi về!”

      Âu Thiển Thiển bị túm, ánh mắt cùng đối đầu, trong nháy mắt, trái tim đập bình ổn bắt đầu loạn nhịp. [CuaDĐLQĐ]

      sợ hãi quay mặt, kiềm chế giọng của mình: “ buông tay ra, tôi kông muốn về với .”

      là vợ của tôi, mọi việc đều phải nghe theo tôi, tôi muốn trở về, nhất định phải về!” Hàn Đông Liệt ngang ngược , thô lỗ lôi kéo .

      đợi bước , tay kia của Âu Thiển Thiển bị Lôi Minh bắt lấy, lạnh lùng “Buông tay, ấy muốn theo !”

      Hàn Đông Liệt quay đầu lại, tức giận nhìn Lôi Minh “Đây là chuyện vợ chồng tôi, tới lượt nhúng tay, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ra.”

      “Tôi buông sao?” Lôi Minh dùng sức kéo Âu Thiển Thiển về phía mình.

      Hàn Đông Liệt cũng dùng hết sức để kéo Âu Thiển Thiển về bên cạnh mình.

      Bị hai người đàn ông kéo kéo lại, hai tay ÂuThiển Thiển đau đớn như sắp bị xé rồi. Bỗng nhiên, mãnh liệt hít hơi, định dùng sức hét lên nhưng đúng lúc đó, Three đứng bên hét trước rồi.

      “Hai người mau thả tay ra, thấy ấy đau lắm sao?”

      Lời của Three khiến hai người phẫn nộ trong nháy mắt bình thường trở lại, nhìn thấy vẻ mặt Âu Thiển Thiển thống khổ, hai người khỏi cùng nhau buông lỏng tay, mà Âu Thiển Thiển đột nhiên bị buông tay hỏang hốt ngả về phía sau vài bước, may mắn được Three vững vàng ôm lấy.

      sao chứ?” Three nhíu mày lo lắng hỏi, cầm lấy tay kiểm tra.

      “Dạ, sao!” Âu Thiển Thiển trả lời, ngửa đầu thản nhiên cười.

      Đông Hàn Liệt cùng Lôi Minh nhìn thấy bộ dáng hai người kia thân mật trong lòng như có lửa nhưng lại cảm thấy xấu hổ. Hai người đều giống nhau, từ trước tới giờ đều nghĩ phải làm sao để cướp vào tay mình mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của .

      “Thiển Thiển” Bỗng nhiên, Lôi Minh gọi, sau đó mang theo ánh mắt khác thường nhìn , lần đầu tiên giọng “Ngày hôm qua, chuyện , tôi đồng ý, tôi chờ!”

      Âu Thiển Thiển Kinh ngạc nhìn , chuyện ngày hôm qua? sao......

      nhớ lại: có thể chờ tôi hòan thành nhiệm vụ ? Chỉ cần nhiệm vụ hòan thành, tôi theo , có thể gả cho , cũng có thể cả đời, chỉ cần nhiệm vụ hòan thành, cái gì tôi cũng đáp ứng !

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 101. Khó chịu

      Editor. Cua Rang Me

      Âu Thiển Thiển giật mình nhìn hỏi lại: " ... sao?"

      "Tôi khi nào lừa ?" Lôi Minh hỏi ngược lại.

      Tâm trạng Âu Thiển Thiển luôn luôn thấp thỏm rốt cục buông lỏng, tốt quá, rốt cục có thể an tâm rồi. chưa từng lừa . nhất định là .

      Nhưng....... cảm giác mất mát trong lòng .

      "Các người cái gì? đồng ý cái gì? Lại muốn chờ cái gì? Hôm qua rốt cục xảy ra chuyên gì?" Hàn Đông Liệt kiềm được tò mò, mạch đem toàn bộ vấn đề hỏi ra.

      Âu Thiển Thiển cúi đầu đáp. Mà Lôi Minh lại nhìn , cười tà : "Đây là giao hẹn của chúng tôi, cần biết!"

      Hàn Đông Liệt đem vẻ mặt phẫn nộ giấu . tới trước mặt Lôi Minh khóe miệng nhấc lên khinh miệt, cười :" Tôi tại dùng thân phân chồng ấy, trịnh trọng nhắc nhở ....... cách xa vợ tôi ra chút, chỉ cần tôi còn đây đời này đừng nghĩ đem chú ý đặt lên ấy"

      Hung hăng lên tiếng, sau đó thoáng cái chuyển mắt nhìn sang Three đứng bên cạnh Âu Thiển Thiển ám chỉ rằng ngươi cũng giống như .

      "Vợ cần phải !" chuyện cường thế. lần nữa cầm tay Âu Thiển Thiển hướng ra cửa.

      Lần này, Three cùng Lôi Minh đều có cản trở chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ. Đợi sau khi họ khỏi đây. Three mở miệng lần nữa nóí: "Vì sao cản ?"

      Điều này giống tác phong của Lôi Minh thể ngờ là trơ mắt nhìn thằng đàn ông khác đem đem người phụ nữ mình thích cướp

      Lôi Minh nghiêng đầu nhìn , quỷ dị cười :"Tôi đáp ứng Thiển Thiển rồi, tôi chờ ấy!"

      "Chờ ấy làm cái gì? Hai người các người giao hẹn cái gì?"

      "A..... " Lôi Minh khe khẽ cười tiếp " Này .... cùng cậu có liên quan sao?"

      Khi chuyện vẻ mặt thong dong nhưng hai tay lại nắm lại gắt gao thành nắm đấm

      là nực cười - Lôi Minh thể ngờ lại yếu đuối về mặt - chờ đợi? Đây căn bản phải là phong cách của nhưng khi nhìn tới nước mắt của lưu lại đột nhiên muốn thử dịu dàng đối với chút



      Quay đầu lại lần nữa nhìn về phía bóng dáng biến mất phía cửa, trong lòng hung hăng mắng: Thực khó chịu!

      Âu Thiển Thiển bị Hàn Đông Liệt kéo tới ngoài biệt thự, cố sức giãy dụa, gào to: "Hàn Đông Liệt, thả tôi ra, là tên hỗn đãn này, mau thả tôi ra! Tôi tôi quay về, tôi muốn quay về với !'

      Phòng tuyến cuối cùng của , muốn bị phá giải. Ở thế giới này, ai cũng có thể nhưng chỉ có được.

      "Hàn Đông Liệt, mau buông ra...... "

      " chết tiệt, em câm miệng cho tôi, còn dám thêm câu, tôi đánh em!" Miệng ngừng hầm hừ, tiếp tục mạnh mẽ lôi .

      Nhớ tới chuyện mới vừa rồi, liền nổi giận, vô cùng nổi giận, tức giận muốn đánh người, thậm chí có giết người.
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 102: Chăm sóc cả đời

      Editor: Cua Rang Me

      Đánh? Người đàn ông này dám đánh phụ nữ?

      Nhất thời Âu Thiển Thiển to gan mở miệng, nhìn quát "Khốn khiếp, khốn khiếp, Hàn Đông Liệt, mau buông tôi ra, tôi trở về với , muốn trở về với ..... Như thế nào? Tôi ngừng câu, còn rất nhiều câu. đánh tôi à? Đánh à!"

      Vừa dứt lời, Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người tức giận nhìn .

      Bị nhìn như vậy, trong lòng Âu Thiển Thiển lại lần nữa lo lắng loạn nhịp, càng lúc càng nhanh!

      "..... định làm gì?" Chẳng lẽ đánh sao?

      " chết tiệt, nhìn thấy tôi tức giận em rất vui phải ? Ở đó cố ý cùng hai người đàn ông thân mật để cho tôi ghen phải ? Em muốn thấy dáng vẻ tôi tức giận điên cuồng sao?" ác ngoan ngoan xong, tới trước mặt , đứng gần .

      Âu Thiển Thiển bị dọa sợ lui về phía sau, mà Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đưa tay bắt lấy lần nữa kéo về trước mặt mình, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm, lần nữa hung hăng : " chết tiệt, tại tôi muốn giết em!"

      nghĩ ra từ ngữ nào để biểu đạt tâm tình bây giờ của mình, hơn nghĩ ra phương pháp gì mới có thể làm cho ở lại bên cạnh mình, rất muốn giết đáng chết này.

      Âu Thiển Thiển bị hù dọa, muốn lui về phía sau trốn thoát, tuy nhiên có cách nào nhúc nhích. Ánh mắt của ràng là như thế hung ác nhưng vẫn cảm thấy. . . . . rất đẹp, rất mê người!

      "Tôi......"

      vừa mở miệng, liền bị Hàn Đông Liệt che lại, dùng sức hôn môi , chút kiêng kỵ ở trong miệng của hoành hành, đem lấy tất cả tức giận của mình trừng phạt bằng nụ hôn, ngừng, ngừng hôn .

      Âu Thiển Thiển bị bá đạo hôn làm chấn động, ngờ lại đột nhiên hôn , càng nghĩ tới lại hôn điên cuồng như vậy......

      Có chút đau có chút khổ sở, có chút máu chảy ra, tuy nhiên lại để cho suy nghĩ nữa

      " Tiểu Thiển....." hôn , giọng nỉ non, từ từ bá đạo chuyển thành nụ hôn nóng bỏng dịu dàng, hề dùng sức nữa, hề điên cuồng nữa, chỉ là muốn cùng quấn lấy

      "Umh....". Đột nhiên, ở thời khắc tình cảm đậm đà. Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, mặt khổ sở ngưng nụ hôn này.

      "? làm sao vậy?" Âu Thiển Thiển nhìn thấy bộ dạng của , lo lắng hỏi.

      "Đau!" Hàn Đông Liệt ngồi xổm xuống, đôi tay nắm chân phải của mình

      Trong nháy mắt, Âu Thiển Thiển quên mất vừa mới hôn mình, quên mất tức giận của mình...... tất cả đều quên, chỉ là lo lắng nhìn . " là tên ngốc, tôi với biết bao nhiêu lần. phải nằm ở giường nghỉ ngơi, lại. . . . . muốn chân lành lặn sao? Muốn trở thành người què sao?'

      "Nếu như tôi thành người què , em chăm sóc tôi cả đời sao" Hai mắt Hàn Đông Liệt nhìn , tay gắt gao nắm lấy tay của

      "Tôi...." Âu Thiển Thiển kéo dài giọng . lại chần chừ đáp! !
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 103: Bày tỏ áy náy

      " Tôi chiếu cố , nhưng phải là cả đời, bởi vì tôi đồng ý với chị chiếu cố !" lời như vậy, thể

      "Tôi muốn chiếu cố cả đời , bởi vì là tốt tôi cũng thích " lời như vậy cũng thể

      Cho nên chỉ có thể trầm mặc......

      Hàn Đông Liệt mong đợi nhìn , nhưng đáp lại là trầm mặc, đau lòng mở miệng, hung tợn : "Xú nha đầu nhẫn tâm!" Ngay cả lừa gạt cũng chịu sao?

      Âu Thiển Thiển ngồi xổm xuống đỡ dậy "Nhanh lên chút chúng ta bệnh viện !"

      "Bị đỡ, tay khoác lên bả vai của , sau đó ôm chặt, cảm thụ nhiệt độ của , cảm thụ quan tâm của , ràng là gần như vậy, nhưng cảm giác được lòng của !

      "Đỡ đến chiếc xe cao cấp, sau đó cẩn thận đỡ vào chỗ ngồi phía sau xe, muốn cùng , tính toán tách ra nhưng Hàn Đông Liệt nắm chặt tay , chẳng những chịu buông ra, còn dùng lực túm vào trong xe, ôm cả người vào ngực chặt, sau đó ra lệnh cho tài xế : "Lái xe trở về Hàn gia!'

      "Cái gì? Hàn Đông Liệt, buông tôi ra, tôi muốn trở về với , hơn nữa, bây giờ nên về nhà, bệnh viện .....tài xế, xin lái đến bệnh viện gần đây!" Âu Thiển Thiển gấp gáp

      Hàn Đông Liệt hơi cười tiếng, hôn gương mặt , : "'Tôi mới vừa lừa em thôi, chân của tôi vốn là có sao!"

      " .... gạt tôi?"

      " sai, nếu như làm như vậy, làm sao tôi có thể lôi em lên xe? Tôi tôi cho phép em trốn, coi như em trốn cũng trốn thoát bàn tay của tôi đâu!"

      "Hàn Đông Liệt, buông tôi ra! Âu Thiển Thiển tức giận

      Hàn Đông Liệt bắt lấy bàn tay , lần nữa ra lệnh tài xế. "Lái xe!"

      Bị lừa gạt trở về Hàn gia, Âu Thiển Thiển tức giận trở về phòng của mình, đóng chặt cửa, cho ai vào, liên tiếp rất nhiều ngày, chiến tranh lạnh

      Mà Tuyết Nhi vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đều tới gặp , thậm chí có lúc còn ở lại đây. Nhưng mỗi khi Âu Thiển Thiển gặp , ánh mắt của chính là chán ghét, so với trước kia còn nghiêm trọng hơn

      tháng sau, Âu Thiển Thiển theo thói quen ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn trời chiều, cái loại ấm áp cùa ánh mặt trời chiếu xuống đất, làm cho lạnh như băng tâm cũng hơi có chút ấm áp.

      "Xú nha đầu, em tức giận đủ rồi chứ!"

      Thanh Hàn Đông Liệt trầm thấp mang theo vị chua nhàn nhạt từ phía sau vang lên, Âu Thiển Thiển sau khi nghe, cố ý làm bộ như nghe thấy, tiếp tục nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hoàn toàn thấy

      Hàn Đông Liệt nhíu lông mày, từng bước từng bước về phía , lúc này chân cũng tốt lên nhiều rồi, cho nên lại bình thường, rất tiêu sái đẹp trai.

      Bước chân dừng ở phía sau , đưa hai tay ôm từ phía sau, môi thân mật gần sát bên tai của , giọng : "vợ, để tỏ lòng áy náy của tôi, chúng ta tới tạo con ?"
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 104: Xin hãy nhớ tôi

      Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, mặt đỏ bừng, lúng túng ". . cái gì?'

      Hàn Đông Liệt buộc chặt hai tay, ôm chặt hơn, lần nữa ở bên tai của " Em phải là vẫn luôn muốn có con sao? tại chân của tôi tốt lắm, cũng nên tạo đứa con !"

      Nhẫn nại suốt tháng, ngay cả ôm cũng có ôm cái,mỗi ngày đều núp, có lúc cả ngày ngay cả mặt cũng thấy được, vất vả đợi đến chân tốt lên, cũng nên điều chỉnh quan hệ của bọn họ chút !

      là vợ của , là vợ của Hàn Đông Liệt.

      "Hàn . ... Hàn Đông Liệt!" Âu Thiển Thiển xấu hổ hơi nghiêng đầu, muốn né tránh môi của " phải là đùa chứ?"

      cự nhiên ra lời như thế? phải là vẫn luôn muốn để cho có con sao? đây là thế nào?

      Môi Hàn Đông Liệt nóng bỏng dán lên cổ trắng noãn của , nhàng hôn "Tôi giỡn, tôi là nghiêm túc"

      "Nhưng là... phải là.............. muốn có con sao?" vừa tránh né hỏi, nhưng vẫn trốn thoát được nụ hôn của .

      Bàn tay Hàn Đông Liệt chu du truớc ngực , triền miên " Tôi thay đổi chủ ý .. ra đứa con cũng tồi!"

      Sinh con là nhiệm vụ của , nhưng là người mẹ, quan tâm con của mình sao? Đứa con kia, chỉ là nhiệm vụ, cũng là ràng buộc.

      muốn đánh cuộc lần, đánh cuộc vì đứa con mà ở lại

      "Hàn Đông Liệt, nên như vậy... Chờ chút!"

      Âu Thiển Thiển kháng cự làm cho thân thể của chợt nóng lên, dùng sức ấn bả vai của , để cho xoay người đối mặt với , hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm , : "Em còn muốn chờ sao? Bỏ lỡ cơ hội này có lẽ tôi thay đổi chủ ý, em muốn có con sao? Vậy em..."

      Ánh mắt của trong nháy mắt toát ra bi thương, dè dặt : "Ghét tôi chạm vào người em?"

      "..." ý thức tình thế cấp bách, thốt lên

      nhanh chóng che miệng mình, cũng còn kịp rồi. nên ra những lời lòng, nhưng lại gấp vội vã ra

      Hàn Đông Liệt nghe thấy chữ đó, thấy vẻ mặt vào giờ phút này, vui sướng trong lòng giống như hồng thủy ngừng đánh tới. Hai tay lần nữa ôm lấy , vội vàng hôn lên môi của .

      " muốn .... ...." Âu Thiển Thiển minh bạch cự tuyệt nhưng cự tuyệt yếu ớt cũng bị nụ hôn của từ từ lấn át.... Biến mất!



      Lần này có thể thuận lợi có được đứa bé sao? Nếu như còn được, như vậy còn phải tiếp nhận lần sau, tiếp tục nữa sao? Cùng ở chung chỗ, mình thay đổi, càng ngày càng kỳ quái, khống chế được tim của mình

      Nhưng nếu lần này thuận lợi có con, như vậy phải rời ? khỏi có loại cảm giác thôi, muốn rời , muốn xa người đàn ông này

      thể rời .... Vì vậy người đàn ông này thể !

      Âu Thiển Thiển nằm ở giường lớn. hai tay đỡ mặt , mặt đẹp, cười khổ mà . "Nếu như có ngày tôi đột nhiên biến mất ... xin hãy nhớ tôi ........ được ?
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :