1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: Cạm bẫy, phản bội

      đằng sau , đường vào rất thuận lợi, hơn nữa có vẻ rất quen thuộc nơi này, tự chủ, giọng mở miệng hỏi, “ sao lại biết nơi này như vậy?”

      Three vừa về phía trước vừa , “Lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, tôi điều tra tháng, tìm hiểu cả cuộc sống, thói quen, trụ sở, chung là toàn bộ chuyện của , nếu như nắm chắc mười phần, tôi làm sao dám đưa tới đây? Chẳng lẽ tôi lại sợ mình vì bất cẩn mà làm hại đến , sợ bị boss trừng phạt? Thiên Chi quốc có người nào biết chính là con cưng của ông ấy.” Mặc dù cùng máu mủ, nhưng tình cảm lại khác gì cha con ruột.

      Ra là như vậy! Âu Tiểu Thiển trong lòng thầm bội phục người đàn ông này, cảm giác rất thân thiết, giống như Three lúc trước, luôn bên cạnh, xử lý tất cả mọi chuyện.

      xuống cầu thang, cuối cùng đứng trước cửa phòng, mỉm cười quay đầu lại, chỉ vào cửa , “Chính là phòng này!”

      “Là đây sao?” nhìn chằm chằm vào cửa, tâm tư bắt đầu rối loạn, là kích động? Hay là hưng phấn? Còn cả oán hận?

      “Phiền ra tay!” tránh sang bên, tay phải đưa ra khách sáo mời.

      Âu Tiểu Thiển to mắt nhìn , “Sao biết tôi am hiểu phá khóa? điều tra tôi?”

      “Người của Thiên Chi quốc ai biết, việc này cần điều tra, hơn nữa nhìn tay , nhất định là chuyên gia mở khóa.” giải thích ràng, miệng mỉm cười như cũ.

      Âu Tiểu Thiển quan sát , cảm thấy người đàn ông trước mặt hề đơn giản.

      lấy công cụ ra, mở khóa rất đơn giản, sau đó nhàng đẩy cửa, bên trong tối đen như mực, nhưng có thể nhìn ràng, ở Thiên Chi quốc được dạy rằng cặp mắt phải luôn tinh tường, đề phòng kẻ địch, tuyệt đối được sai sót.

      Sảnh chính, toilet, phòng ngủ, có thể chia ra ràng, thẳng vào, Three theo sát đằng sau. mở cửa phòng ngủ ra, sau đó khẽ vào, tới mép giường, đúng thời điểm vén mền, nhưng phía dưới lại là gối ôm.

      “Tách” thanh vang lên, đèn được bật sáng, phòng ngủ trong nháy mắt sáng bừng lên.

      đột nhiên quay đầu về hướng cửa, người đàn ông đeo mặt nạ giống hệt trong hình, vỗ tay, “Bốp bốp bốp bốp…”

      “Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh thành công lẻn vào phòng tôi, Âu!” Hoàng Viêm giọng thô thiển, bá đạo.

      “Ông đoán trước tôi đến?” Âu Tiểu Thiển nhìn chằm chằm hỏi, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, tại sao ta đoán được? Nếu như lúc tiến vào mới biết, sao có thể tránh thoát nhanh như vậy?

      Hoàng Viêm lộ ra nụ cười tà ác, vừa vào bên trong vừa , “Có những chuyện cần phải đoán!”

      “Ông có ý gì?” hỏi.

      “Bởi vì có số việc tôi an bài, cho nên căn bản cũng cần đoán!”

      vừa xong, Three từ phía sau bắt lấy tay , còn đặt dao sát cổ , cười , “ xin lỗi, hình như bị tôi lừa!”




      Chương 190: Đồ vật thần bí

      Âu Tiểu Thiển hơi quay đầu, liếc mắt thấy , “Rốt cục là ai?”

      “Tôi đương nhiên là người xấu, nếu sao phải gạt tới đây?” giễu cợt, nhưng lại làm cho người khác vô cùng khó chịu.

      “Các người dẫn tôi tới đây nhằm mục đích gì?” Chúng cố ý bày ra việc này, dụ vào bẫy, nhất định có chuyện rất quan trọng. Nhưng nghĩ tới lại phối hợp nhiệt tình như vậy, là…

      Âu, thân là Thiên Chi quốc thiên sứ thợ săn, vậy mà chút cảnh giác cũng có, phải chăng những năm ở Thiên Chi quốc được huấn luyện tốt?” Hoàng Viêm vừa châm chọc vừa bước đến trước mặt .

      “Sao các người lại biết chuyện của Thiên Chi quốc? Hơn nữa lại có vật thông hành? Các người rốt cục là ai?” ngừng hỏi, nghi ngờ càng lúc càng dâng cao trong lòng.

      Vật thông hành kia tuyệt đối phải là giả, nếu như là giả thể nào lại nhìn ra, nhưng tại sao lại có? Lấy từ nơi nào? Còn có chuyện của Thiên Chi quốc, bọn chúng có vẻ biết rất , rốt cục chúng là ai? Có quan hệ gì với Thiên Chi quốc? Lại còn thù hận gì với nhà họ Âu?

      Quá nhiều nghi vấn, làm cho đầu bắt đầu hỗn loạn.

      Âu, cho rằng chỉ có người ở Thiên Chi quốc mới có kỹ năng đặc biệt hay sao? Thiên hạ rộng lớn, có người còn lợi hại hơn, như chẳng hạn…” Hoàng Viêm chỉ vào Three giả, kiêu ngạo , “Điểm lợi hại nhất của chính là làm nhái đồ vật, có thể là đệ nhất thiên hạ, nếu sao có thể dụ cách dễ dàng như vậy? Coi như cũng nhờ đó mà hôm nay tôi và có cơ hội gặp mặt.”

      Âu Tiểu Thiển hung hăng trừng , trong lòng có tia lo sợ, cao ngạo ngẩng đầu nhìn , “Vậy ý của ông là, ông có chuyện quan trọng nên tìm tôi? , là chuyện gì?”

      Nếu biết mục đích của , có lẽ mọi chuyện trở nên ràng.

      Hoàng Viêm có cặp mắt hung ác, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng dựa vào ánh mắt kia cũng tưởng tượng ra được nét mặt tại của .

      nhìn , gặng hỏi, “Vật kia người phải ? Mau lấy ra, nếu giao ra có thể được tha mạng, bằng …”

      dùng sức trợn to mắt, Three giả lập tức kê sát dao vào cổ họng , chỉ vừa đụng, máu đỏ tươi liền rỉ ra!

      “Ông vật gì? Tôi căn bản hiểu!” Âu Tiểu Thiển choáng váng, nhưng giọng vẫn cứng rắn.

      “Đừng giả bộ, đó là vật gia truyền của gia đình , làm sao lại có!” lớn tiếng, đinh tai nhức óc.

      “Vậy ông cứ tên nó ? Ông , làm sao tôi biết?” Âu Tiểu Thiên hơi cười, thấy ánh mắt tức giận của , càng vui vẻ.

      Hoàng Viêm gắt gao nhìn , sau đó đột nhiên cười tiếng, , “Được, tự mình lấy ra, vậy đích thân tôi tìm!”

      tới gần, lấy dụng cụ dò xét từ trong túi ra, sau đó bắt đầu tiến hành dò tìm người từ đầu tới chân, từ xuống dưới, dò qua nhiều lần nhưng vẫn phát được gì.

      quả nhiên mang theo?” Hoàng Viêm tức giận , hất văng đồ đạc xuống đất, sau đó bóp cổ của mà rống to.

      Âu Tiểu Thiển trong nháy mắt hô hấp khó khăn, nhưng khóe miệng vẫn hơi cười , “Tôi căn bản biết ông muốn gì, thế nhưng… Coi như tôi có, cũng giao cho ông!”

      Nghe được những lời kia, Hoàng Viêm dùng lực tay, lập tức bất tỉnh.

      “Đáng chết, ta giấu vật kia ở đâu?” mắng, nghĩ tới kế hoạch thất bại.

      Three giả mặt vẫn ung dung, kề sát Hoàng Viêm, ở bên tai giọng gì đó.

      Hoàng Viêm trong nháy mắt liền đắc ý, “Được, vậy chuyện này giao cho !”

      “Vâng!”









      Chương 191: Viên đá màu đen

      Ngày thành hôn

      Tất cả khách mời đến đông đủ, ngay cả Hàn Nguyên bệnh nặng cũng ngồi xe lăn tham gia hôn lễ của con trai. Lễ đường trắng như tuyết, hoa tươi rực rỡ, mục sư, hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, nhưng lại thấy bóng dáng dâu.

      Hàn Đông Liệt mặc tây trang trắng, khẩn trương nhìn đồng hồ đeo tay, lòng càng lúc càng bất an. Tối hôm qua nhất định tới, nhất định lấy , nhưng tại sao giờ vẫn chưa xuất ? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Biết vậy lúc đó ngăn để , hoặc sai người theo dõi .

      Rốt cục khi đó mình bị làm sao? Lại có thể yên tâm để ấy như vậy?

      “Tiểu Thiển… Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện!” lo lắng thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn phía cửa, vẫn thấy ai.

      Từng giây từng phút trôi qua, mọi người chờ có chút nôn nóng, đến giờ lễ định trước, cửa giáo đường đột nhiên bị mở ra, người đàn ông mặc tây trang màu đen giẫm lên thảm đỏ vào, thẳng tới chỗ Hàn Đông Liệt, mọi tầm mắt đều đổ dồn về .

      “Đây là ai?” Nhiều người giọng hỏi.

      Người đàn ông tới trước mặt Hàn Đông Liệt, mỉm cười nhìn .

      là ai?” Hàn Đông Liệt nhìn lại , có cảm giác người đàn ông này phải người tốt.

      “Tôi là ai quan trọng, chẳng qua nghe hôm nay tổng giám đốc Hàn kết hôn, nên cố ý đến tặng quà cưới.” lấy từ trong túi ra phong bì trắng, sau đó đưa cho .

      Hàn Đông Liệt thấy phong thư, đưa tay nhận lấy, nhàng mở ra.

      Bên trong chỉ có vài chữ “Muốn thuận lợi cử hành hôn lễ, đem vật kia tới tìm tôi!”

      Nhìn xong mấy chữ này, Hàn Đông Liệt lập tức nắm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, hung hăng , “Tiểu Thiển đâu?”

      “Giám đốc Hàn đừng nóng!” Người đàn ông ung dung cười, gỡ tay của ra, sửa sang lại cổ áo, , “Nếu muốn nhìn thấy dâu, cầm vật theo tôi!”

      “Vật? Cụ thể là cái gì?” Hàn Đông Liệt tò mò hỏi.

      biết sao? Là viên đá màu đen, chẳng lẽ ấy đưa cho ?” phải đoán sai chứ? Vật quan trọng như vậy nếu giao cho người thân duy nhất còn có thể đưa cho ai? Người này dù sao cũng là chồng tương lai của ?

      Là mình đoán sai sao?

      Hàn Đông Liệt nghe được lời , chân mày nhíu lại chặt, vật kia đúng là giao cho , nhưng ta là ai? Muốn nó làm gì?

      “Tổng giám đốc Hàn, có?” Three xác nhận lần nữa.

      “Có!” Hàn Đông Liệt khí phách đáp trả, sắc bén nhìn , “, dẫn tôi gặp chủ của .”

      Bất cứ giá nào, giờ chỉ nghĩ cho Tiểu Thiển, cần biết nguy hiểm phía trước là gì, cũng tới, bởi vì dâu của đợi ở đó.

      Tiểu Thiển, kiên nhẫn chút, tới cứu em!

      Hai người trước tầm mắt tò mò của khách mời, có nguyên nhân, có lý do, chỉ thẳng đường ra cửa.



      Chương 192: xin lỗi

      Three giả cùng Hàn Đông Liệt ngồi trong chiếc xe, sau đó bịt kín mắt , xe qua nhiều nơi, giống như cố ý đường vòng. Rốt cục hơn nửa giờ sau mới ngừng di chuyển.

      Hai người xuống xe, mở vải bịt mắt cho Hàn Đông Liệt, đột nhiên như vậy làm bị chói mắt.

      nhìn bốn phía chút, nơi này là bãi đất trống, nhưng lại có biệt thự con, đặc biệt hoa lệ, nhưng cũng hết sức khang trang.

      “Giám đốc Hàn, mời vào!” Three giả đưa tay ra làm bộ dáng mời khách.

      Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, thẳng vào biệt thự.

      Cửa được mở ra, bên trong là sảnh chính cũ kỹ có bất cứ vật gì, nhưng ở giữa sảnh lại có sợi dây thừng được treo từ nóc nhà, đầu kia của sợi dây chính là người phụ nữ.

      Thân hình hoàn hảo trong bộ áo cưới trắng toát, hai tay bị trói chặt, hai chân xinh đẹp để trần, đầu rũ xuống sâu, tựa hồ hôn mê lâu.

      “Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệt kêu tên , muốn xông tới, nhưng từ sảnh chính vang lại thanh rất lớn.

      “Tổng giám đốc Hàn, mang vật kia tới chưa?”

      Hoàng Viêm bước xuống cầu thang, vẫn mang mặt nạ như trước, ánh mắt như dã thú khiến cho người ta vừa nhìn liền nghĩ diện mạo vô cùng hung ác.

      Hàn Đông Liệt nhìn , toàn thân tản ra địch ý, lớn tiếng , “Thứ ông muốn tôi mang đến, mau thả ấy xuống.”

      vừa thấy bị trói, cổ tay hằn vết đỏ thẫm, bộ dạng giống như con rối, tim của quặn đau, cũng rất hối hận, chỉ muốn lập tức đoạt mạng người đàn ông trước mắt.

      vội!” Hoàng Viêm chậm rãi bước tới gần , sau đó cười , “Đưa đồ vật cho tôi trước, tôi có được nó dĩ nhiên liền thả ấy.”

      Hàn Đông Liệt cười nhạo, “Nếu như tôi giao vật kia ra mà ông thả người làm thế nào? Khi tôi còn chưa chắc chắn ấy khỏe mạnh đối mặt với mình đưa nó cho ông.”

      Nhìn đầu rũ xuống sâu, tim của bắt đầu thể khống chế, rất sợ, nếu như tại chết làm sao? Muốn nghe chuyện, muốn nghe giọng , dù chỉ chút.

      Hoàng Viêm nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Đông Liệt, khỏi có chút khâm phục, người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người khác làm hại, e rằng chỉ biết run sợ. tệ, quả nhiên hổ là người thừa kế của gia tộc Hàn.

      cười, tay giương súng về phía Âu Tiểu Thiển.

      “Ông tính làm gì?” Hàn Đông Liệt có chút hốt hoảng, lớn tiếng hét.

      yên tâm, đây là thuốc giải, có thể khiến cho người của tỉnh lại.” vừa vừa nổ súng, cây châm từ trong họng súng bay vút ra đâm vào thân thể Âu Tiểu Thiển.

      Mấy giây sau, Âu Tiểu Thiển từ từ mở mắt, mơ hồ thấy được Hàn Đông Liệt, khỏi cười , “Liệt… xin lỗi…”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193: thể chết

      Nghe giọng , thấy mặt , Hàn Đông Liệt cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng câu của làm cho vừa đau lòng vừa thương. xin lỗi, là muốn thể thực lời hứa của mình sao? Còn có ý khác nữa, nguyện vọng của là muốn kết hôn với , cũng phải dối.

      vừa muốn mở miệng , Hoàng Viêm bên cạnh lại trước, “ tại ngươi thấy ấy bình yên vô , có thể giao vật kia ra chưa?”

      Vật? Âu Tiểu Thiển vừa nghe được, lập tức , “ muốn… đưa cho !”

      Mặc dù biết vật kia là gì, nhưng bất kể là gì nữa cũng thể đưa cho người đàn ông này, kẻ thù của , vì mà nhà họ Âu tan cửa nát nhà, người đàn ông này, tuyệt đối tha cho .

      “Tiện nhân, chết đến nơi còn muốn phá hỏng chuyện của tao!” Hoàng Viêm hung tợn , giống như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Hàn Đông Liệt nghe được giọng Âu Tiểu Thiển, nhất thời có chút do dự, vật được nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cục là cái gì? Tại sao ta muốn có được nó?

      “Trước hết thả ấy xuống .” ra điều kiện.

      “Giám đốc Hàn, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, muốn thấy ấy bình yên vô , tại đáp ứng, giờ lại muốn đưa ấy xuống, nếu như tôi làm theo, phải còn đòi thả ấy ra trước chứ? Nếu tôi hết thảy đều theo , vậy còn bắt ấy làm gì?” thô lỗ , còn mang theo giọng điệu uy hiếp.

      Hàn Đông Liệt sợ , ngược lại phách lối nhìn , “Vật ông cần ở trong tay tôi, nếu ông làm theo, tôi lập tức có thể hủy diệt nó.”

      “Nhưng đừng quên, người phụ nữ của cũng trong tay tôi, đáp ứng, tôi cũng có thể loại bỏ.”

      Nghe được những lời này, lòng Hàn Đông Liệt khỏi run lên. thương trường, chưa bao giờ bị kẻ nào uy hiếp, cũng sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng tình huống tại lại khác, nếu như là món đồ, có được có thể tìm chỗ khác, nhưng đây lại là người mà nhất, đời chỉ có , dám đánh cược, sợ… sợ mất !

      chậm rãi vươn tay, từ từ mở lòng bàn tay ra, viên bảo thạch màu đen nằm trong đó. Hoàng Viêm nhìn viên bảo thạch kia, vui vẻ ngửa đầu, đồng thời Three giả đứng cạnh Hàn Đông Liệt bước lên, đưa tay muốn cầm.

      .”

      Âu Tiểu Thiển đột nhiên hô to, dùng hết khí lực toàn thân , “ muốn đưa cho , ta chính là kẻ hại nhà họ Âu tan cửa nát nhà, dù có chết cũng làm theo ý .”

      nhìn bảo thạch trong tay . Tại sao lại là vật này? Rốt cục nó có ý nghĩa gì với ? Suy nghĩ chút, bảo thạch này mang theo từ lúc năm tuổi, mặc dù trí nhớ hoàn thiện, nhưng mang máng nhớ được có người từng , đây là vật quý của gia tộc, là chiếc chìa khóa.

      trước giờ nghĩ ra ý nghĩa thực của nó.

      Hàn Đông Liệt nghe , trong nháy mắt liền nắm chặt tay, quay đầu nhìn bộ dáng yếu ớt của Âu Tiểu Thiển, lòng đau đớn kiềm chế được.

      nhíu mày, hơi cười , “ đời này có gì quan trọng bằng em, em dù có chết cũng làm theo ? Những lời này đối với là quá tàn nhẫn. Hôm nay là chồng em, cả đời bảo vệ em, em lại ở trước mặt chết…”

      để em chết, dù cho mất mọi thứ, cũng muốn em sống bên cạnh mình!” vừa vừa mở lòng bàn tay ra lần nữa.

      Three giả từ từ đến gần, lúc gần nắm được vật, “Đùng” tiếng súng vang lên, Hàn Đông Liệt run tay, bảo thạch trượt rơi sàn.
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194: Tranh giành tình nhân

      Tiếng súng bất ngờ kia làm cho ai nấy đều kinh ngạc, mà nhìn theo nơi tiếng súng kết thúc, sợi dây treo Âu Tiểu Thiển đứt ra, bóng đen nhanh chóng chạy về phía , vững vàng bế được thân thể .

      việc diễn ra chớp nhoáng, khiến mọi người đều thất thần. Âu Tiểu Thiển nhìn người ôm mình, cười , “Minh…”

      Lôi Minh nhìn gương mặt trắng bệch của , hơi cau mày, nhưng vui vẻ đáp, “ tới cứu em đây, bảo bối.”

      Hàn Đông Liệt thấy Âu Tiểu Thiển được cứu, lập tức chạy vọt tới, Three giả cùng Hoàng Viêm cũng khẩn trương tìm kiếm bảo thạch rơi đất.

      “Dừng lại, muốn chết lập tức quỳ xuống, tao suông!” Lôi Minh tức giận cầm súng chĩa vào chúng.

      Nghe vậy, hai người lập tức bất động, sau đó đứng nhìn chằm chằm Lôi Minh.

      “Em có sao ?” Hàn Đông Liệt chạy tới bên Âu Tiểu Thiển, khỏi lo lắng hỏi.

      Âu Tiểu Thiển lắc đầu , “Em sao, chỉ hơi mệt!”

      Hàn Đông Liệt yên tâm nở nụ cười, sau đó vươn tay ra muốn ôm , nhưng Lôi Minh lại dùng sức ôm chặt Âu Tiểu Thiển, , “ cần, tôi giao ấy cho , thực ra tôi muốn cướp dâu từ trước, ngờ gặp tình huống này, đúng ra phải cám ơn tên đeo mặt nạ, nếu , tôi cũng cướp được người cách thuận lợi như vầy.”

      gì? Cướp dâu?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, sau đó bá đạo , “ ấy đồng ý lấy tôi, coi như là vợ tôi rồi, giành cũng vô ích.”

      “Người tại trong tay tôi, vậy còn có ý nghĩa gì sao?” Lôi Minh khinh thường.

      …”

      Âu Tiểu Thiển thấy hai người họ vào lúc này còn có thể gây gổ, tức giận , “Đủ rồi, hai người vẫn ầm ĩ được sao?”

      Nghe vậy, họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn Lôi Minh , “Sao biết em kết hôn?” căn bản hề thông báo với ai, sao ta biết?

      “Three cho biết! Hôm qua ấy em gặp nguy hiểm, cho nên lập tức hành động.”

      “Three? ấy đâu? Sao tới tìm em?” Nghe được tên , đột nhiên kích động, quên nguy hiểm trước mắt.

      ấy thực ra luôn dõi theo em, chẳng qua xuất trước mặt em, ấy muốn để em nhìn thấy mình, cho nên…” hơi, mọi việc theo đó sáng tỏ.

      “Three…” kêu tên , ánh mắt có hơi ướt át.

      Giữa lúc đó, Hoàng Viêm nhịn được , “Các người chuyện phiếm đủ chưa?”

      muốn mau chóng xử lý chuyện này, sau đó tìm bằng được bảo thạch.

      “Nguy hiểm cận kề, còn có tư cách lên tiếng sao?” Lôi Minh cười tà, ngón tay động vào cò súng.

      “Trước mặt tao dám khua đao múa kiếm? Nực cười!” Hoàng Viêm xong, nhanh chóng rút súng từ bên hông, chĩa thẳng vào Lôi Minh.

      Hai người đồng thời nổ súng, pằng pằng liên tục hai tiếng làm người ta khiếp sợ.
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195: Nhớ lại 1

      Trải qua hai tiếng súng vang lên gần như cùng lúc, sảnh chính biệt thự liền trở nên an tĩnh, đầy vài giây sau, ngực Lôi Minh bắt đầu chảy máu ngừng, mặt nạ của Hoàng Viêm cũng rơi xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt .

      Đó là gương mặt xấu xí, sẹo chằng chịt, nơi duy nhất nhẵn nhụi là nốt ruồi lớn.

      Âu Tiểu Thiền thấy mặt , còn có nốt ruồi kia, đột nhiên mở to hai mắt, trong não hình thành thứ gì đó, khiến cho nhớ tới chuyện ngày trước.

      “ Là ông!”

      trợn to mắt nhìn Hoàng Viêm, chuyện của Trần Phong bắt đầu tua lại trong đầu .

      Trong giây lát nhớ lại rất nhiều thứ tưởng chừng như bị quên lãng từ lúc năm tuổi…

      Khi ấy.

      Tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy, coi chừng té! người mặc đồng phục hầu , khẩn trương đuổi theo nương năm tuổi.

      A Lăng, chị mau nhìn đóa hoa xinh đẹp này! Âu Tiểu Thiển năm tuổi đứng trong bụi hoa, hái đóa hoa rất đẹp nhưng biết tên loài hoa là gì.

      Tiểu thư, đừng chạy quá xa, cha em lo lắng! A Lăng cau mày.

      A Lăng, chị xem, em tặng đóa hoa này cho mẹ, mẹ rất vui đúng ?

      Dĩ nhiên, mẹ em chắc chắn vui!

      Nhưng nếu cha đưa cho mẹ, mẹ vui hơn, hì hì!

      Tiểu thư, em lại tính làm trò quỷ?

      Hi hi! có! Thôi, chúng ta về!

      Hai người vui vẻ vào biệt thự, đem đóa hoa đặt vào tay cha mình, giọng , ba mau cắm hoa lên tóc mẹ, mẹ rất xinh đẹp!

      Quỷ này! Người đàn ông nhìn con , khỏi véo mũi cái.

      Hì hì! bé xinh đẹp trộm cười.

      Sau đó đứng từ xa nhìn cha mình đặt đóa hoa lên đầu mẹ, mẹ vui vẻ nhìn ba, tặng ông nụ hôn, rồi hai người ôm nhau chặt. bé cười vui vẻ.

      Nhà là nơi bé thích nhất, có ba, có mẹ, có chị Lăng…Chỉ cần họ vĩnh viễn ở chung, bé mãi vui như vậy.

      Nhưng ngày tháng tươi đẹp vội vã qua , bé căn bản tưởng tượng được!

      Mấy ngày sau, bé cùng A Lăng ra ngoài chơi đùa, về đến nhà thấy người giúp việc té ngổn ngang trước cửa.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Hai người hốt hoảng tiến lên nhưng lại phát mấy người kia chết, cổ họng mỗi người đều có phát súng, máu ngừng chảy ra.

      Thấy máu, bé kinh hoàng rống to, ba mẹ !

      Bé vội chạy vào biệt thự, sảnh chính cũng có mấy người giúp việc nằm ngổn ngang như ngoài cửa, thân thể bé bắt đầu run rấy, nhưng vẫn chạy vào bên trong.

      Tiểu thư, em nên vào đó! A Lăng đuổi theo, lòng hốt hoảng, đại khái đoán được chuyện xảy ra.

      lập tức quay đầu, đuổi theo bé nữa.
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Nhớ lại 2

      Ba, mẹ, hai người ở đâu? Ba, mẹ… bé gào khóc kêu ba mẹ mình, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy người thân, nhưng chạy tới đâu cũng chỉ thấy xác người.

      bé sợ hãi, cảm thấy mọi chuyện kinh khủng, nhưng vẫn ngừng tìm kiếm, lúc này bé hy vọng vào những ngày tháng hạnh phúc về sau, chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ, được khóc thút thít trong lòng họ.

      Ba, mẹ…..Bé mở cửa phòng làm việc ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ba mẹ mình, còn có người đàn ông khác.

      Mặt cực kỳ hung ác, ánh nhìn chằm chằm như thú dữ, dưới chân là mẹ, ngực còn lưu lại vết đạn, ngừng chảy máu, trước mặt , ba của bé quỳ rạp dưới đất, gương mặt bị đánh bầm dập thấy dung mạo, người này có vẻ thích đổ máu.

      Ba!

      Bé kinh hoàng rống lên, hai người cùng lúc nhìn về phía nàng.

      Con mau chạy ! Văn Chính lớn tiếng , Hoàng Viêm cười hung ác chĩa súng vào đầu ông.

      Lúc này bé thấy mặt , khóe miệng có nốt ruồi đen, còn cười như vậy khiến bé run sợ ngừng lui về sau.

      Mau chạy con, chạy mau! Văn Chính dùng hết sức gào thét, hai mắt nhìn bé tuyệt vọng.

      muốn, muốn, con muốn ở cùng ba mẹ ! bé lắc đầu vừa khóc vừa .

      Hoàng Viêm đột nhiên lấy khẩu súng khác ra, chĩa vào bé, mau, chìa khóa ở đâu ? tao bắn bể đầu con mày.

      , được lầm tổn thương con bé, được ! Văn Chính đứng lên, dùng sức bắt lấy cánh tay Hoàng Viêm, sau đó xoay người che chở bé, cuối cùng rống to, chạy mau !

      Pằng ! Tiếng súng vang lên, bé thấy máu chảy từ phía sau lưng ba mình.

      Tại sao ? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy ? Mẹ chết, ba chảy máu….Ba thường cõng nàng lưng, sao lại biến thành như vậy ? Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ?

      Ba từ từ ngã xuống, bé lần nữa nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, gương mặt hung ác đó.

      lau máu dính súng, sau đó bước từng bước đến gần bé, mặt nở nụ cười tà ác.

      từ từ chĩa họng súng về phía bé, sau đó , bé con, cháu cho chú biết chìa khóa kia ở đâu ?

      Chìa khóa ? Chìa khóa gì ? Tôi biết !

      Cháu chưa từng thấy nó sao ? Là hòn đá màu đen, vật gia truyền của gia đình cháu.

      biết… có, chưa từng thấy !

      Cháu thực chưa từng thấy nó sao ?

      Chưa !

      Vậy đáng tiếc, cháu theo ba mẹ, đoàn viên tại địa phủ ! vừa vừa nổ súng.

      Pằng ! Lại tiếng súng vang lên, lần nữa máu xuất trước mặt bé.

      Bé trợn tròn mắt nhìn người ở trước mình, môi run rẩy , A Lăng…
      Last edited by a moderator: 19/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :