1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 181: Phải xin lỗi

      Tuyết Nhi giương mắt nhìn , kiêu ngạo , "Tôi uống cà phê, sao? Tôi sai khiến , sao? Nếu muốn làm có thể , tôi cũng đâu ép, là tự nguyện!"

      Nghe được lời bốc đồng của , Giang Minh Húc càng thêm tức giận, vốn định mở miệng mắng to, nhưng vừa nghĩ tới là thiên kim đại tiểu thư, liền nhẫn nại nuốt cơn giận vào trong, quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt cắm cúi làm việc hoàn toàn để ý hai người họ.

      dùng sức nháy mắt, nhưng Hàn Đông Liệt ngẩng đầu lên, buồn bực ho tiếng, "khụ. . ."

      Hàn Đông Liệt nghe được, ngẩng lên nhìn về phía , thấy ánh mắt cầu cứu, chỉ hơi cười, sau đó lại vùi đầu vào công việc.

      Cái gì? ta giúp mình? Nghĩ lại ta chính là người đẩy mình vào hố lửa. Chuyện này bất công, thân là trợ lý lao tâm lao lực nhiều năm, ta lại đối xử với mình như thế?

      "Này, còn chưa ? Đứng đó làm gì?" Tuyết Nhi nhìn bất động, khỏi tò mò.

      Giang Minh Húc quay đầu nhìn , muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thở dài, "Tôi !"

      Trước đây bỡn cợt người khác, giờ lại bị đứa con gây khó dễ, đây là báo ứng sao? Ai. . . cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi phòng!

      Giang Minh Húc rồi, Tuyết Nhi cười trộm cái, sau đó bưng cà phê tới bàn Hàn Đông Liệt.

      " Đông Liệt, cà phê của !" đặt cà phê lên bàn, tươi cười nhìn .

      Hàn Đông Liệt khép văn kiện lại, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tức giận nhìn .

      " sao vậy? Tuyết Nhi thấy tức giận, biết tại sao liền hỏi.

      Hàn Đông Liệt nghiêm mặt , "Ở công ty phải gọi là tổng giám đốc Hàn! Hơn nữa ly cà phê này nếu làm cho , em tự mình làm, Minh Húc là do tốn tiền thuê làm trợ lý, phải người giúp việc của em, em biết chưa? nếu muốn làm thư ký tốt phải học hỏi ấy, em lại tùy tiện như vậy? Nếu như em còn lặp lại chuyện này, liền về nhà làm đại tiểu thư ."

      " Đông Liệt. . ." Tuyết Nhi lỡ miệng, biết mình gọi sai, vội vàng đổi cách xưng hô, "Tổng giám đốc Hàn, em biết, sau này nhất định chăm chỉ làm việc."

      Vốn định lấy lòng, lại thành ra chọc giận . Rốt cuộc phải làm sao để đối xử với mình như trước? Đông Liệt dịu dàng ngày ấy trở về bên nữa sao?

      "Tuyết Nhi. . ." Hàn Đông Liệt thấy vẻ mặt đau khổ của , khỏi kêu lên, sau đó khuôn mặt giãn ra, dịu dàng nhìn "Em bây giờ trưởng thành, thể tùy tiện như trước, cố gắng học làm người, biết chưa?"

      "Dạ, em biết!" Tuyết Nhi bĩu môi, gật đầu.

      Hàn Đông Liệt vươn tay vuốt đỉnh đầu , dịu dàng , "Nếu biết sai phải xin lỗi Minh Húc. tin rằng, em được ấy hướng dẫn, nhất định trở thành thư ký tốt!"

      Tuyết Nhi cảm nhận được bàn tay dịu dàng của , tự nhiên trong lòng cũng trở nên ấm áp, ngẩng đầu, vui vẻ cười , "Dạ, em nhất định trở thành thư ký giỏi! Nhất định!"
      Last edited by a moderator: 22/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 182: thể chống đỡ

      Thấy nhiệt tình, Hàn Đông Liệt mỉm cười , “Vậy còn mau xin lỗi?”

      “Dạ, tổng giám đốc Hàn, em ngay!” Tuyết Nhi vui vẻ đáp lại, sau đó thích thú chạy ra ngoài.

      Nhìn giống như đứa trẻ, Hàn Đông Liệt cười cười lắc đầu. Nếu như lần này đúng hướng, tác hợp hai người họ với nhau, vậy quả thực là chuyện tốt.

      quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn về phương trời xa.

      “Tiểu Thiển, em giờ làm gì? Có nghĩ đến ? nhớ em đây!”

      Phòng làm việc trợ lý.

      “Cốc cốc cốc…!” Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Minh Húc giật mình.

      “Vào !” giọng nghiêm nghị.

      Cửa từ từ mở ra, Tuyết Nhi lặng lẽ cúi đầu tới, sau đó mỉm cười nhìn Giang Minh Húc, làm phát run.

      Nha đầu này tính làm gì? Chẳng lẽ lại còn mưu ma chước quỷ? Nhưng ngàn vạn lần muốn dính vào, đường đường là trợ lý, người khác phải ngước nhìn, nếu để họ thấy bị đứa con sai vặt, vậy cong mặt mũi đâu nhìn đồng nghiệp?

      Tuyết Nhi từng bước đến bàn làm việc của , sau đó dừng trước bàn, mỉm cười nhìn , “Trợ lý Giang, việc vừa nãy xin lỗi, tôi lần đầu tiên làm có nhiều chuyện chưa biết, lúc nãy mạo phạm, sau này tôi nhất định thay đổi, mong chỉ giáo nhiều hơn, giúp tôi trở thành thư ký giỏi!”

      “Hả?” Miệng Giang Minh Húc há to, ngỡ ngàng nhìn .

      Mình nằm mơ sao? Thiên kim đại tiểu thư lại xin lỗi? uống lộn thuốc sao? Hơn nữa nụ cười kia quá… quá… đáng , làm chống đỡ nổi.

      Khụ… ho tiếng nhằm khôi phục thần thái nam tính, sau đó nghiêm túc với , “Chuyện lúc nãy coi như chưa xảy ra, sau này chúng ta hợp tác tốt, tôi truyền những gì mình biết lại cho !”

      sao? Bao gồm tất cả về Đông Liệt?” Tuyết Nhi vui vẻ sáng mắt.

      Hả? ra vì cái này? cứ tưởng mình có sức quyến rũ lớn, có thể khiến nha đầu tùy tiện này thay đổi, ra hết thảy là vì King!

      Ai… có chút đau lòng.

      “Nếu như làm tốt, chuyện gì tôi cũng cho biết!” có chút ủ rũ .

      sao? Vậy tốt quá, trợ lý Giang là người tốt. Hay là uống cà phê ? Chúng ta vừa uống vừa chuyện Đông Liệt ! Được ?” vui vẻ nở nụ cười.

      Thấy khuôn mặt dễ thương của , Giang Minh Húc thầm thở dài: King quả nhiên có diễm phúc! Đáng tiếc, vận đào hoa lại biến thành tai họa.

      hiểu, tại sao King muốn quan tâm đến nha đầu này? Liệu ta ấp ủ mưu kế gì đây?

      Cảm giác bất an trong lòng Giang Minh Húc tản ra… Còn có loại cảm xúc rối ren khác…
      Last edited by a moderator: 17/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 183: Cù lét

      Chạng vạng.

      Âu Tiểu Thiển ở nhà nhàm chán nên chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới chuyện nhà họ Âu phá sản, lại khỏi mang vẻ mặt buồn thiu.

      Rốt cục mười chín năm trước chuyện xảy ra như thế nào? Người nào thầm giở trò? Mục đích của là gì?

      “Bà xã, em nghĩ gì đấy?” Hàn Đông Liệt đột nhiên ôm từ phía sau, miệng kề sát tai hỏi.

      Âu Tiểu Thiển bị dọa, hốt hoảng muốn thoát ra, nhưng lại bị ôm chặt. cau mày, tức giận , “ muốn hù chết em sao? Về từ khi nào?”

      Hàn Đông Liệt hôn trộm lên mặt , sau đó đứng đối diện , mỉm cười , “Lúc em thất thần, rốt cục nghĩ chuyện gì? Hay là nhớ ?”

      phải!” lập tức bác bỏ.

      Hàn Đông Liệt trong nháy mắt tỏ ra hài lòng, có chút tức giận dùng sức ôm chặt , uy hiếp , “ phải ? Vậy nghĩ đến người nào?”

      có ai hết, buông em ra, ngạt thở mất!” tính bắt lấy tay , nhưng tay lại bị chụp lại.

      “Em , thả!” bắt đầu giở trò.

      Âu Tiểu Thiển khẽ thở dài hơi, sau đó nhàng , “Hôm nay em bệnh viện gặp ông ấy!”

      “Cái gì?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, tay cũng theo đó nới lỏng.

      Thừa dịp sửng sốt, Âu Tiểu Thiển mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của . Sau đó đặt bát đũa xuống bàn ăn. Vừa rồi dối, ràng phải chuyện kia, nhưng muốn bị kéo vào. Cho nên chỉ có thể dối, nhưng cũng tính là dối, vì thực gặp Hàn Nguyên.

      “Sao em lại gặp ông ấy?” Hàn Đông Liệt còn vui vẻ như trước, ngược lại có chút khẩn trương, sợ họ gặp mặt lại chuyện trước đây, nếu như ba vẫn muốn chia rẽ hai người, có thể rời bỏ lần nữa?

      Hạnh phúc vừa có, lại biến mất nhanh như vậy?

      Âu Tiểu Thiển quay đầu nhìn , nhàng , “Bác ông ấy muốn gặp em, cho nên em phải bệnh viện chuyến, ra cũng gì nhiều, chẳng qua ông ấy rất hối hận chuyện trước kia, muốn xin lỗi em, còn có…”

      hơi, sau đó đột nhiên dừng lại, bởi vì câu tiếp theo, cách nào ra được. Chẳng lẽ lại hận , tiếp nhận ?

      Mặc dù đó là , cũng muốn ra.

      “Còn gì nữa?” Hàn Đông Liệt lập tức hỏi, gương mặt bá đạo, cho có cơ hội cự tuyệt.

      có gì.” quật cường, chính là chịu .

      “Em nhanh chút cho biết, nếu khách khí với em!” uy hiếp, mặt lộ ra nụ cười gian. Bởi vì nhìn thấy mặt ửng hồng, đại khái đoán được có chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực kỳ tốt.

      “Em !”

      “Được, đây là em tự làm tự chịu!”

      Hàn Đông Liệt xong, liền vươn tay ôm lấy , sau đó dùng tay giữ chặt thân thể , tay còn lại bắt đầu cù loạn người .

      "Ha ha ha... Ha ha ha... Hàn Đông... Liệt... ... này... Xấu xa... Thả... Buông em ra... Ha ha ha... A ha ha ha..."

      “Em cũng tha!”

      “Ha ha ha… Ha ha…” Âu Tiểu Thiển được câu nào, cười rớt nước mắt.

      “Khụ, các con làm gì đó?” Lê Thư Nhã đột nhiên bước vào, thấy hoàn cảnh trước mặt, mỉm cười nhìn hai người.
      Last edited: 17/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ 184: Hôn

      Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngừng cười, Hàn Đông Liệt cũng dừng động tác, hai người lúng túng nhìn Lê Thư Nhã, sau đó đồng thanh hô.

      “Mẹ!”

      “Bác !”

      “Ừ! Ăn cơm , lần sau đùa giỡn nhớ vào phòng!” Lê Thư Nhã vừa vừa tiến đến bàn ăn.

      Hai người hơi cúi đầu, lúng túng ngồi xuống.

      Phòng ăn lẳng lặng người chuyện, chỉ có tiếng bát đũa, vừa giận vừa thẹn, Âu Tiểu Thiển nghĩ tới chuyện vừa nãy, liền hận thể đào hố tự chôn mình, quá mất mặt, tự nhiên lại làm chuyện như vậy trước mặt bác , Hàn Đông Liệt đáng chết, đều tại .

      quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn . Vừa lúc Hàn Đông Liệt cũng quay đầu nhìn , mỉm cười châm chọc, làm như thấy rất buồn cười.

      giận dữ liếc cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn.

      “Đông Liệt, Tiểu Thiển!” Lê Thư Nhã ăn rất ít, bà đặt bát đũa xuống, đột nhiên gọi tên bọn họ.

      Hai người cùng tò mò nhìn bà, chờ bà tiếp.

      “Các con thân mật như vậy, cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn? Chẳng lẽ cứ sống thế này hoài? Con dâu nhà ta nhất định phải ra mắt bạn bè thân thích mới được.” Bà dịu dàng từng câu, thay Hàn Nguyên làm tròn bổn phận.

      “Kết hôn?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc thiếu chút nữa cười sặc sụa, cầm ly nước bên cạnh lên uống ngụm, sau đó , “Bác , người kết hôn? Con cùng ấy?”

      Lê Thư Nhã tò mò nhìn , , “Thế nào? Các con tính đến hôn sao? Ở cùng chỗ lâu như vậy, cũng nghĩ tới chuyện đó?”

      “Thực ra con…”

      Âu Tiểu Thiển vừa mở miệng, Hàn Đông Liệt nhanh tay bụm miệng lại, cười , “Mẹ, chuyện này mẹ làm chủ là được rồi, mẹ ngày nào liền kết hôn ngày ấy, dĩ nhiên, càng sớm càng tốt!”

      cũng muốn bàn chuyện kết hôn với từ sớm, nhưng sợ trốn tránh, nên mới chần chừ , giờ tốt rồi, mẹ ra tay, nhất định mã đáo thành công, coi như thành công cũng muốn lôi vào nhà thờ.

      Người vợ này, Hàn Đông Liệt quyết định từ lâu.

      Thấy bộ dáng hai người, Lê Thư Nhã đại khái biết ý định của họ, người xấu hổ, người hấp tấp. Bà khỏi cười lắc đầu, , “Được rồi, mẹ chọn ngày, hai đứa mau chóng kết hôn rồi sinh cháu cho mẹ!”

      xong, cho người nào đó cơ hội từ chối, liền đứng dậy bước ra khỏi bếp.

      , ” Âu Tiểu Thiển bị Hàn Đông Liệt bụm miệng, gấp gáp ra lời.

      Hàn Đông Liệt đợi Lê Thư Nhã rồi, sau đó buông tay ra, nhưng là nghĩ tới vừa để tay xuống, bị Âu Tiểu Thiển dùng sức đấm cái mạnh vào bụng.

      Mặc dù đau, nhưng lại làm bộ vô cùng đau đớn, ôm bụng , “Em muốn giết chồng à!”

      “Chồng cái đầu , tôi cần kết hôn với , càng muốn sinh con cho !” Âu Tiểu Thiển đỏ mặt, lớn tiếng quát.

      Hàn Đông Liệt đột nhiên dí sát môi vào tai , giọng, “Lúc đầu là ai muốn sinh con cho ? đến giờ vẫn nhớ nha!”
      Last edited: 17/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ 185: Thích em dã man bạo ngược

      …” Âu Tiểu Thiển thoáng cái đỏ mặt, đẩy ra, chỉ tay vào , nhưng miệng chỉ có thể phát ra chữ.

      Hàn Đông Liệt trộm cười, bá đạo , “Được lắm, bà xã à, em cần xấu hổ, đường đường chính chính làm Hàn phu nhân, đảm bảo em cả đời, vĩnh viễn thay đổi!”

      Lời xấu hổ như vậy từ miệng thốt ra, nhưng mà có chút biểu xấu hổ nào, còn cười vui vẻ.

      “Tôi… Tôi…” Âu Tiểu Thiển lúng túng, đứng lên, vừa vừa , “Tôi ngủ trước!”

      “Ngủ? Sao ngủ sớm vậy?” Hàn Đông Liệt nhìn theo , lớn tiếng hỏi.

      cần quản!” rống to, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.

      Hàn Đông Liệt nhởn nhơ gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, sau đó khóe miệng gợn lên nụ cười cực kỳ gian tà.

      Nửa đêm.

      Hàn Đông Liệt cầm chìa khóa lặng lẽ mở cửa phòng Âu Tiểu Thiển, sau đó chậm rãi bước tới bên giường , leo lên nằm, nhàng ôm vào trong ngực.

      Âu Tiểu Thiển vừa chợp mắt cảm nhận được lực phía sau, theo phản xạ muốn đứng dậy xuất chiêu, nhưng Hàn Đông Liệt kịp thời giữ lại, sau đó giọng , “Bà xã, là !”

      “Hàn Đông Liệt? sao lại ở trong phòng tôi? Mau ra ngoài!” rống to dùng sức giãy giụa.

      Hàn Đông Liệt lật người đè xuống, giữ chặt hai tay cho lộn xộn, sau đó trong đêm tối tà ác , “Nếu vào được, dễ gì mà ra, vợ à, chúng ta sớm kết hôn, em căng thẳng như vầy được chứ?”

      “Đừng nhảm, cái tên khốn kiếp này, bước xuống, mau ra ngoài, sau này cho phép vào phòng tôi.”

      Âu Tiểu Thiển dùng sức rống to, nhưng vừa buông ra chữ cuối cùng, Hàn Đông Liệt liền chặn môi , lúc đầu có chút mãnh liệt, sau đó trở nên dịu dàng, nhưng lại chậm chạp chịu rời , tựa hồ đợi phối hợp.

      Âu Tiểu Thiển xấu hổ bị hớp hồn, dần dần nhắm hai mắt lại, thân thể từ từ thả lỏng, tiếp nhận nụ hôn của .

      ra từ lúc bắt đầu cũng muốn cự tuyệt, nhưng vì xấu hổ mà mỗi lần đều khiêu chiến , có lúc nghĩ, có bất mãn? ngang ngược, thô bạo, phân phải trái, thích người như vậy sao? có nên thay đổi ?

      Tay Hàn Đông Liệt vuốt ve da thịt , cởi áo ngủ của ra, sau đó hôn khắp thân thể .

      Âu Tiểu Thiển ngoan ngoãn nằm chỗ, mặc cho làm loạn. Mà đột nhiên Hàn Đông Liệt chống người lên, trong đêm tối nhìn khuôn mặt , “Bà xã, sao hôm em ngoan vậy? giống ngày thường chút nào!”

      Âu Tiểu Thiển chịu đựng mặt nóng rần rần, quay đầu về phía khác, nhìn , cũng gì.

      Hàn Đông Liệt khoái chí khẽ mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn , “Em nghe lời như vầy khiến vui vui vui lắm lắm, nhưng em bình thường dã man thô bạo… thích hơn!”

      Âu Tiểu Thiển bàng hoàng!

      thích ngang tàng bạo ngược… Là sao?

      “Hàn…”

      Miệng vừa mở, bị người đàn ông kia nóng lòng chiếm lấy.


      Chương 186: Tối trước hôn lễ

      Sáng sớm, hai người cùng nhau rời giường, khí vô cùng mập mờ, so với thường ngày hài hòa hơn rất nhiều, họ hề gây gổ.

      “Cái này cho !” Âu Tiểu Thiển đột nhiên cầm lấy tay , sau đó đặt hộp trong lòng bàn tay.

      “Cái gì đây?” nhìn cái hộp, tò mò hỏi.

      Âu Tiểu Thiển vừa khỏi phòng vừa lớn tiếng , “ biết!”

      Hàn Đông Liệt tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là viên bảo thạch màu đen, , viên này phải bảo thạch, viên kia đưa Âu Thiển Thiển.

      mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mất, trong lòng vui vẻ cách nào tả nổi.

      từng cho chị quý nhất, giờ lại đưa vật quý giá nhất của mình cho , khác nào khẳng định tại trong lòng có chỗ cho ?

      Buổi sáng, bên bàn ăn, ba người cùng nhau ăn cơm, Lê Thư Nhã làm người khác giật mình .

      “Mẹ chọn được ngày tốt, là tháng sau!”

      “Tháng sau?” Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đồng thanh.

      Lê Thư Nhã tò mò nhìn hai người, hỏi, “Thế nào? Là nhanh, hay là chậm?”

      “Nhanh!”

      “Chậm!”

      Âu Tiểu Thiển và Hàn Đông Liệt mỗi người ý ra, sau đó hai người quay đầu nhìn nhau, buổi sáng hài hòa nhanh chóng biến mất.

      “Nếu như muốn kết hôn, phải đợi ba tháng sau, bằng tôi cũng lấy !”

      “Cái gì? Ba tháng? ngày cũng chậm, tại trói em ký tên, kết hôn tiết kiệm, trực tiếp coi như em tính, dù sao em là vợ phải chuyện ngày hai ngày!”

      gì? Đồ khốn kiếp, tôi muốn lấy , tôi tuyệt đối lấy

      “Em thể cự tuyệt!”

      “Tôi muốn!”

      “Phản đối vô hiệu…”

      Buổi sáng đẹp trời cứ như vậy trôi , mà trải qua tháng, cuộc sống của hai người họ vẫn như cũ ồn ào, hề nhàm chán, cuối cùng bọn họ quyết định tháng sau kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.

      Buổi tối trước hôn lễ, có người gọi cho Âu Tiểu Thiển, nhận điện thoại, khẩn trương , “Tra được chưa?”

      Điện thoại truyền đến thanh của Three, tra được, có thể ra ngoài gặp mặt ?

      thể qua điện thoại sao? Nhất định phải gặp mặt?” Ngày mai kết hôn, nếu giờ ra ngoài Hàn Đông Liệt biết có chuyện.

      Ừ, có số việc vô cùng quan trọng, hơn nữa trong điện thoại được, thể ra ngoài sao? Nếu đợi có thời gian rồi ?

      được, tôi ngay bây giờ, ở đâu?” Âu Tiểu Thiển nghĩ qua, cảm thấy cần phải làm chuyện này trước, có lẽ vì trong lòng vẫn còn nghi ngờ, sợ Hàn Đông Liệt cùng chuyện xưa có quan hệ, kết hôn sau này hối hận? Mặc dù vẫn biết điều đó là thể, lúc đó chỉ là đứa trẻ.

      cho địa chỉ, sau đó Âu Tiểu Thiển rón rén ra cửa, nhưng đúng lúc lại chạm mặt Hàn Đông Liệt vừa mới tắm xong bước ra.

      “Em đâu?” Nhìn bộ dạng , Hàn Đông Liệt khỏi tò mò.

      “À… Em… Em…” Âu Tiểu Thiển do dự, động não nghĩ ra các loại lý do.

      “Em rốt cục muốn đâu? thể cho biết sao?” Thấy do dự, càng thêm ngờ vực.

      “Em…” Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười , “Em muốn về biệt thự nhà họ Âu chuyến.”

      “Em về đó làm gì?” Mai là ngày trọng đại, lại tự nhiên muốn về nơi đó, chuyện này thực kỳ quái.

      “Bởi vì chúng ta lấy nhau, cho nên em có rất nhiều chuyện muốn với ba mẹ, còn có chị, cũng biết nhà là nơi lưu giữ ký ức đẹp đẽ nhất của họ, cho nên muốn nhìn lại chút, báo cho họ biết tin vui của chúng mình!” cười , dùng kỹ xảo học được năm nào, cố gắng diễn đạt.

      “Vậy với em?”









      Chương 187: Lời thề

      Nghe câu này, Âu Tiểu Thiển vội vàng lắc đầu từ chối, “ cần, em muốn mình!”

      Thấy dáng vẻ khẩn trương của , Hàn Đông Liệt càng thêm hoài nghi có chuyện giấu mình, “Em rốt cục có chuyện gì? thể với sao?”

      có chút nóng nảy, hơn nữa là tức giận, hai người bọn họ ở cùng lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngày mai còn lấy nhau, vậy mà có chuyện vẫn muốn giấu , tại sao vậy chứ?

      Đột nhiên gương mặt Âu Tiểu Thiển trở nên nghiêm túc, tới trước mặt Hàn Đông Liệt, , “Liệt, có tin em ?”

      Hàn Đông Liệt hơi sửng sốt, lúc này, gọi tên , làm sao có thể tin? này quá xảo quyệt, luôn đâm trúng điểm yếu của .

      tin em, dĩ nhiên tin tưởng em!”

      “Vậy chờ em trở lại, ngày mai nhất định có mặt tại hôn lễ, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng lấy , thề với , cho nên để em ra ngoài chút, được ?”

      Hàn Đông Liệt nhìn hai mắt của , nghe mỗi câu , đây là lần đầu tiên thề với , hơn nữa là lần đầu tiên lời nghiêm túc như vậy, rốt cục có chuyện gì thể cho biết đây? Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng quan trọng, lời , hoàn toàn tin tưởng.

      Khóe miệng hơi mở ra, gian tà đòi hỏi, “Được rồi, để em ra ngoài, nhưng trước tiên phải hôn cái, nụ hôn này là để làm chứng cứ, cự tuyệt đừng mong ra khỏi cửa!”

      Âu Tiểu Thiển cau mày nhìn , nghĩ tại còn có thể như vậy, người đàn ông này làm vừa vừa giận, biết sao được?

      kiễng chân, ngước đầu, dán môi mình vào môi . chỉ muốn nụ hôn nhàng, nhưng lại bá đạo ôm lấy , dùng sức, ngừng hôn , có dấu hiệu buông ra.

      hôn quá mãnh liệt, hơn nữa lại rất lâu, khiến chịu được dứt ra, còn có chút hoa mắt chóng mặt. vươn tay dùng sức đẩy ra, bởi vì biết, mình thể té xỉu, còn chuyện phải làm, cho nên…

      Dùng sức, đẩy ra!

      “Em đây!” có chút tức giận, bỏ lại ba chữ này, liền sải bước ra ngoài.

      Hàn Đông Liệt nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, sau đó đưa tay vuốt môi mình, vừa rồi hôn lâu chút nữa tốt, dùng sức đẩy, nên buông ra.

      hỏng bét! bắt đầu có chút bận tâm, mặc dù thề như vậy, nhưng vẫn còn lo lắng!

      “Nhanh trở lại nhé, vợ của !” hướng về phía vừa , giọng .

      Đường phố bóng người, bầu trời lại đầy sao.

      Âu Tiểu Thiển đứng bên đường nhìn bốn phía đen kịt. hồi sau, chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh .

      “Sao lại lâu như vậy?” oán trách ngồi vào bên trong xe.

      ngại, vừa rồi bị kẹt xe!” Three xin lỗi.

      “Tối như vầy còn kẹt xe sao?” ràng đường có bóng người. tò mò nhìn .

      “Ai da, tôi ở đường gặp chút vấn đề khó , chúng ta vào chuyện chính !” lập tức đánh trống lảng, sau đó lấy văn kiện ra, đưa cho .

      Chương 188: Kẻ thù

      “Đây là cái gì?” cầm văn kiện hỏi.

      “Chính là thứ muốn, xem liền hiểu!”

      Âu Tiểu Thiển có chút thấp thỏm cầm văn kiện, sau đó từ từ mở ra, lấy tờ giấy màu trắng từ bên trong ra, định thần nhìn lại! Bên trong là người đeo mặt nạ, tên gọi Hoàng Viêm.

      “Người này là ai?” nhìn , tò mò hỏi.

      “Đây chính là người truyền tin tức giả cho Hàn Nguyên, là người hãm hại nhà họ Âu.” từ từ ra, đơn giản như vậy.

      là ai? Rốt cục tại sao lại làm như vậy?” lại hỏi. Hai tay nắm chặt văn kiện, hận thể xé nát chúng.

      “Cái này tôi lắm, sợ rằng chuyện này, cũng chỉ có mới biết nguyên nhân!”

      Âu Tiểu Thiển gắt gao nhìn hình người đàn ông, dưới mặt nạ mang bộ dáng gì? Rốt cục tại sao muốn hại gia đình ? Mục đích của là gì? Mà chuyện này, thể tra cho ra.

      “Có biết tại ở đâu ?” nhìn tài liệu tay, giận dữ .

      “Biết, nhưng muốn sao? Ngay bây giờ?”

      sai, tôi muốn gặp mặt hỏi ràng, rốt cục tại sao lại làm như vậy?”

      “Nhưng tùy tiện gặp , rơi vào bẫy của làm thế nào? Hơn nữa thủ đoạn như vậy, tuyệt đối phải người đơn giản, mình đấu lại sao?” phân tích cho , hi vọng có thể bình tĩnh suy xét.

      Nhưng Âu Tiểu Thiển vẫn kiên quyết như cũ, “Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy , hơn nữa tôi cũng mình, còn có nữa mà? Thân phận trợ lý, nếu như vô năng, cũng dễ dàng điều tra được? Còn nữa tại khuya, có chuẩn bị trước, phải sao?”

      Hôm nay muốn giải quyết hết, bởi vì ngày mai kết hôn, từ nay về sau vĩnh viễn vứt bỏ mọi hận thù, sống cuộc sống hạnh phúc, cho nên chuyện này, tối nay nhất định phải kết thúc.

      Three than thở nhún vai, “Vậy cũng tốt, tôi đưa gặp , trước tiên chúng ta lén theo dõi , tôi điều tra ràng, ở tại khách sạn, bình thường chỉ ở mình, chúng ta có thể tranh thủ hành động vào lúc tối.”

      “Được, chúng ta xuất phát!” Âu Tiểu Thiển đặt tài liệu trong tay xuống, hai mắt hung ác nhìn về phía trước.

      Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa khách sạn.

      Hai người xuống xe từ hai cửa khác nhau, Âu Tiểu Thiển vừa bước ra muốn vào khách sạn, nhưng bị kéo lại.

      quay lại nhìn, cười , “Quang minh chính đại vào nhất định bị phát , trước tiên, thu lại ánh nhìn hung ác kia, rồi hẵng vào.”

      thôi!” kéo tiến vào cửa.

      Âu Tiểu Thiển nhìn khách sạn cao cấp, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu cháy.

      Trong khách sạn này, ở phòng nào đó, kẻ thù của … ở chỗ đó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :