1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 164: Là di thư?

      Âu Tiểu Thiên đột nhiên trở nên giận dữ, dùng sức trừng mắt nhìn : “ sớm biết Three đột nhiên biến mất, ràng sớm biết nhưng lại cho tôi?”

      ta ràng biết từ trước, lại đứng bên nhìn lo lắng, muốn cười nhạo sao?

      Hàn Đông Liệt thản nhiên : “Là do ta làm như vậy, cũng chỉ nhận ủy thác của người ta mà thôi!”

      “Là ấy làm như vậy? Tại sao?” gào thét hỏi.

      cũng , ta chỉ đưa lá thư này, gì thêm!” trả lời đầu đuôi ngọn nguồn, dám úp úp mở mở.

      Âu Tiểu Thiển có chút nghi ngờ nhìn , lúc trước thực sợ hãi, thực lo lắng, trễ như vậy tìm đến, tưởng rằng ở bên cạnh tìm được chút cảm giác an toàn, bởi bên cạnh chẳng còn ai ngoài , thế mà lại…

      “Thư kia đâu? Mau đưa cho tôi!” trừng mắt nhìn , nghiêm túc .

      Mà Hàn Đông Liệt lại giảo hoạt cười : “ rồi, trước tiên phải đáp ứng điều kiện!”

      “Vô liêm sỉ” hung tợn phun ra ba chữ này, nghĩ tới lại nhân lúc cháy nhà hôi của, đê tiện!

      Hàn Đông Liệt khẽ run người, : “ sao, chỉ cần đạt mục đích là được, em rốt cục đáp ứng hay ? Nếu càng kéo dài thời gian, chừng xảy ra chuyện lớn!”

      cố ý như vậy, khơi mào bất an trong lòng , khiến thể đáp ứng.

      Âu Tiểu Thiển do dự nhìn , trong lòng muốn gì, đều đoán được, làm tổn thương , thế nhưng…

      Ở thời điểm còn do dự, hít sâu hơi rồi đáp: “Tôi đáp ứng, , là chuyện gì?”

      Hàn Đông Liệt tươi cười, sau đó bước từng bước đến trước mặt , mỉm cười : “Theo quay về Đài Loan, về nhà họ Hàn!”

      Thực ra có thể buộc kết hôn với , nhưng lại muốn, lời hồi đáp của làm cho càng thêm tin tưởng, sau khi cân nhắc nhất định nhận lời, này nhất định trở thành vợ !

      Đối với cầu của , hơi chút kinh ngạc, ngờ lại cầu đơn giản như vậy, chỉ cần trở về, kỳ thực cũng tính trở về từ sớm, nhiệm vụ sắp hoàn thành lại bị bại lộ, nếu ở lại, trước sau cũng bị người ta truy lùng… Cho nên cầu này…

      “Được, định thời gian, lúc nào tôi cũng có thể cùng trở về!”

      “Vậy ngày mai !” Thừa Vũ đưa cho vé máy bay, thời điểm xuất phát là ngày mai, cần lãng phí!

      “Được, vậy thư đâu?” vươn tay về phía muốn phong thư của Three.

      “Để lấy cho em!” đến bên giường, cầm phong thư màu trắng ở đầu giường, xoay người đưa cho , : “Chính là đây!”

      Âu Tiểu Thiển nhận lấy, nhìn phong thư, bất an trong lòng càng gia tăng. Trong này viết gì? Lời dặn dò? số tiền lớn? Hay là… di thư?
      Last edited: 29/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 165: Trừ khi chết

      nhìn chằm chằm phong thư, chần chừ mở ra, chỉ sững sờ cầm nó trong tay!

      “Làm sao vậy? dám nhìn? Muốn giúp em xem trước ?” Hàn Đông Liệt nhìn bộ dáng của , bất giác mở miệng hỏi.

      cần!” đột nhiên hoàn hồn cự tuyệt, sau đó chậm rãi mở phong thư ra.

      Bên trong lộ ra tờ giấy trắng, đó có nhiều chữ, đơn giản chỉ có ba chữ!

      ‘Lam Á Đông’

      Âu Tiểu Thiển thấy ba chữ kia, tay cầm lá thư bắt đầu run run, nước mắt chậm chạp rơi xuống.

      Hàn Đông Liệt rũ mắt nhìn trộm lá thư, sau đó khó hiểu nhìn , “Em làm sao vậy? Chỉ là cái tên mà thôi, sao phải đau lòng?”. Lam Á Đông hẳn là tên Three, đây là lần đầu tiên nghe tên của .

      Âu Tiểu Thiển nước mắt lã chã, rơi lá thư, run nhè , môi chậm rãi mở ra, nghẹn ngào: “Trứng thối, ràng ở bên em… Kẻ lừa đảo, Three cái tên gạt người…”

      Lam Á Đông, cái tên này, vĩnh viễn cũng muốn gọi, vĩnh viễn gọi như vậy… Nhưng mà để lại cái tên này!

      Còn nhớ 9 năm trước, bọn họ lần đầu gặp mặt ở Thiên quốc gia!

      là Three? mang vẻ mặt lạnh nhạt, bởi vì vừa chấp hành nhiệm vụ thứ nhất, kết quả thất bại, là do tên đàn ông thối tha làm hỏng, cho nên chán ghét đàn ông, tất cả đàn ông đều đáng ghét.

      Chào, tôi là Three, từ hôm nay trở là trợ lý của , tên của tôi là Lam Á Đông, có thể gọi tôi là Á Đông! dịu dàng tươi cười, nhưng ở trong mắt lại trở thành giả tạo.

      chỉ là trợ lý của tôi, kêu bằng biệt hiệu là được rồi, tên làm gì chứ, tôi cần biết!

      nhíu mày, lại mỉm cười như trước, nhưng tôi cảm thấy nên cho nhau biết tên, như vậy có vẻ thân thiết, hơn nữa chúng ta ngoài hợp tác ra cũng có thể làm bạn à!

      Tôi cần bạn bè, là trợ lý của tôi, cũng chỉ là trợ lý của tôi, tên của là Three, tôi chỉ gọi như vậy thôi!

      Chà? cứng nhắc như vậy sao? Chỉ là kêu cái tên thôi mà, chúng ta về sau có thể muốn sống cùng nhau lâu lâu chừng!

      Vậy sao?

      Ách… Thế nào cũng được, thích gọi Three vậy gọi Three! dịu dàng tươi cười, như gió mùa xuân thổi , đưa bàn tay ra, cười , chúng ta về sau hợp tác tốt, Âu tiểu thư!

      Nghe gọi như vậy, khỏi kinh ngạc, sau đó đưa tay ra bắt tay , nhàng ừ tiếng!

      Nhưng lại đột nhiên trở nên giảo hoạt, cúi đầu ghé sát lỗ tai , giọng , từ nay trở tôi cũng cố gắng để gọi tôi bằng tên, tôi nhất định làm được.

      đột nhiên lùi về phía sau, giận dữ , trừ khi chết, bằng cứ nằm mơ !

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 166: Mãi mãi bảo vệ em

      Âu Tiểu Thiển ngừng khóc, nhớ tới những kiện trước đây, cảm thấy cơ thể mình từ từ bị đào rỗng. Cùng hợp tác gần chín năm, cho dù xảy ra chuyện gì cũng dịu dàng chiếu cố mình, nhưng tại lại đột nhiên biến mất, ngay cả câu cũng để lại, chỉ cho ba chữ đơn giản như vậy.

      “Kẻ lừa đảo, tên đạt lừa gạt…” nghẹn ngào, thanh có chút mơ hồ.

      Hàn Đông Liệt tiến lên từng bước ôm vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu , an ủi, “Tuy rằng biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước lúc rời , giao em cho , nhất định thay chiếu cố em, cho nên mở mắt ra nhìn vĩnh viễn ở bên cạnh em!”

      Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt , vẻ kiêu ngạo lúc trước còn, giờ toàn bộ đều là dịu dàng.

      Tay nắm lá thư chặt, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng của , cảm nhận dịu dàng của .

      Từ từ mở miệng, nhàng , “ … vĩnh viễn rời xa?”

      Những lời này có bao nhiêu người với , nhưng lại từng bước từng bước rời xa , bây giờ cũng , có thể sau này lại rời xa ? ràng trong lòng muôn trùng bất an, nhưng nghe được lời của , lại khỏi trở nên vui vẻ!

      hạnh phúc, hạnh phúc…

      Hàn Đông Liệt cúi đầu nhàng hôn trán , sau đó cười , “ nhất định mãi mãi bên cạnh em, bảo vệ em!”

      Lời của như ma pháp lởn vởn bên tai , xua tan nỗi đau trong lòng . nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

      Sáng sớm, gió thổi vào trong phòng, Âu Tiểu Thiển miễn cưỡng mở mắt, bên tai có tiếng ngáy đều đều. quay đầu, nhìn gương mặt mê say ngủ của Hàn Đông Liệt.

      Đây là lần đầu tiên chăm chú nhìn mặt , đến tận bây giờ mới phát , người đàn ông này quả thực rất rất đẹp trai, hơn nữa nhớ tới đêm qua an ủi mình, bàn tay to ngừng vuốt ve đỉnh đầu, mãi đến khi mình ngủ mới thôi.

      bất giác mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa môi mình tới gần , hôn lên mặt , giọng , “Cám ơn!”

      vừa định rời xuống giường, nhưng lại đột nhiên bị ôm lấy, sau đó lăn vòng giường lớn, kích động người đè mình, kinh ngạc , “, , tỉnh?”

      Hàn Đông Liệt hé mắt, hai tay chống đỡ vô lực gục xuống dưới, cả người đè người , miễn cưỡng , “ chưa tỉnh!”

      Âu Tiểu Thiển nhỉu mày, dùng sức đẩy người , rống to, “Tên vô lại, mau tránh ra!”

      Hàn Đông Liệt hơi động đậy, nhân cơ hội hôn cổ , nỉ non, “Bà xã, đêm qua an ủi em rồi, giờ để cho ngủ chút thôi! Chút nữa thôi!”

      Trong nháy mắt, mặt Âu Tiểu Thiển đỏ như quả táo!
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 167: Lo lắng

      Âu Tiểu Thiển vẫn nhúc nhích, mà Hàn Đông Liệt giống như đứa trẻ nằm trong lòng , mặt mỉm cười hạnh phúc.

      Thời gian từ từ trôi, Âu Tiểu Thiển cảm thấy thân thể mình tê cứng, khó chịu nhíu mày, oán giận : “Hàn Đông Liệt, vô lại, còn mau đứng lên, toàn thân tôi đều tê rần!”

      Hàn Đông Liệt miễn cưỡng mở mắt, sau đó chậm rãi rời khỏi người , ngồi bên cạnh nhàng xoa bóp thân thể cho , cười : “Bà xã, sau này chúng ta già , chắc cũng giống như vầy nhỉ?”

      “Cái gì?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đứng dậy, cảm giác tê đau đột nhiên lan tỏa, khó chịu cau mày, hung hăng : “Tôi cũng chưa có đồng ý gả cho , cần gọi tôi là bà xã.”

      “Mặc dù lúc này em chưa phải vợ , nhưng quyết định, cả đời gọi em như vậy.” bá đạo tuyên bố, vui vẻ nhìn cười.

      “Vô lại!” Âu Tiểu Thiển mắng, chịu đựng đau đớn người, xuống giường.

      “Em đâu?” kích động hỏi.

      Âu Tiểu Thiển tới cửa, quay lại : “Tôi chuẩn bị hành lý, phải hôm nay trở về sao?”

      Hơn nữa, khẳng định Three lúc này ở nước Mĩ, đâu? Rốt cục xảy ra chuyện gì? Lần gặp cuối cùng sắc mặt ấy cỏ vẻ tốt, chả lẽ mắc bệnh? Thực lo lắng cho ! Mà có lẽ ấy trở về Đài Loan, dù sao cũng là người Đài Loan!

      đến lúc… Trở về!

      Âu Tiểu Thiển ra khỏi phòng, Hàn Đông Liệt nằm lại giường vui vẻ cười ngừng, chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc đến nhanh như vậy, cuộc sống như cái xác hồn trước đây cũng kết thúc.

      Lúc này nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định làm cho đồng ý làm vợ mình, nhất định làm cho cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.

      Giữa trưa, phi cơ…

      Âu Tiểu Thiện cùng Hàn Đông Liệt ngồi cạnh nhau, Âu Tiểu Thiển hơi cúi đầu, vẻ mặt u sầu!

      Hàn Đông Liệt nhìn ra tâm của , đưa tay ra ôm , sau đó dịu dàng , “Em lại lo lắng cho Three?”

      “…” Âu Tiểu Thiển , chỉ cúi đầu càng sâu.

      Hàn Đông Liệt đưa tay nhàng sờ đầu , an ủi : “Em yên tâm, cho người tìm, hơn nữa thời điểm ta đưa thư cho , để ý rồi, nghĩ rất nhanh có tin tức của ta, em cần lo lắng, nhất định giúp em tìm ta!”

      Người đàn ông ở cạnh mình chín năm, đột nhiên biến mất, nhất định rất lo lắng, tuy nghĩ vậy khiến có chút ghen tuông, nhưng vì , ăn giấm chua cũng sao, chỉ muốn nhìn cười mà thôi!

      Âu Tiểu Thiển chậm rãi ngẩng đầu nhìn , bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như bến bờ an toàn, luôn vì che gió che mưa, luôn an ủi vào thời khắc đau khổ, mặc dù thực bá đạo, thực vô lại, nhưng là… cũng rất ấm áp.

      “Cám ơn …!” nhàng , sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào vai .
      Last edited by a moderator: 14/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 168: Ghen

      Đài Loan, nhà họ Hàn.

      Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt vào biệt thự nhà họ Hàn, mà ở bài trí thay đổi gì, giống hệt như bốn năm trước, làm cho người ta nhìn lại có cảm giác hoài niệm.

      Hai người vừa bước vào sảnh, liền thấy Lê Thư Nhã cùng Tuyết Nhi đón tiếp. Bốn năm qua hai người họ thay đổi rất nhiều, Lê Thư Nhã già , Tuyết Nhi lại trở nên chín chắn.

      “Đông Liệt!”

      Đông Liệt!”

      Hai người kêu lên thân mật, tới trước mặt , mà thời điểm vừa nhìn thấy Âu Tiểu Thiển, Lê Thư Nhã kinh ngạc : “Con… Con là Thiển Thiển?”

      Bốn năm gặp, thay đổi quá nhiều, giống như là người hoàn toàn khác.

      “Con…” Âu Tiểu Thiển cúi đầu sâu, biết làm thế nào giải trừ được tình huống này.

      Mà Hàn Đông Liệt nhìn thấy bị làm khó, vội vàng nắm lấy tay , sau đó cười với Lê Thư Nhã giải thích: “Mẹ, ra ấy phải Thiển Thiển, mà là Tiểu Thiển - em của Thiển Thiển, con biết mẹ bây giờ mẹ còn hoài nghi, nhưng sau này có thời gian, con giải thích với mẹ!”

      vừa xong, Lê Thư Nhã cùng Tuyết Nhi cũng tò mò nhìn về phía Âu Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía Lê Thư Nhã : “ xin lỗi!”

      câu xin lỗi, làm cho Lê Thư Nhã lộ ra nét mặt hiền lành, kéo tay : “Vào !”

      Bốn người cùng vào sảnh chính, Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn xung quanh lượt, sau đó nhàng lôi tay Hàn Đông Liệt : “Ông ấy đâu?”

      Hàn Đông Liệt nghi hoặc hỏi: “Ai cơ?”

      “Cha !” Hai chữ này ra khỏi miệng, khỏi có chút lúng túng, bởi vì bốn năm trước còn thân mật gọi ông ấy là cha, mà bây giờ, thể gọi ông ấy như vậy, mà ngay cả tên của ông, cũng rất khó ra.

      Mặc dù giọng rất , nhưng ba người đều nghe thấy, hơn nữa thời điểm nghe được, sắc mặt họ trở nên tốt.

      xảy ra chuyện gì sao? Âu Tiểu Thiển tò mò muốn biết.

      Hàn Đông Liệt trầm, nhưng vẫn miễn cưỡng nụ cười, : “Bốn năm trước, ông ấy đột nhiên sinh bệnh, đến giờ vẫn ở trong bệnh viện, nằm giường bệnh dậy nổi.”

      Chuyện này là báo ứng, ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, hãm hại bạn tốt của mình, giờ bản thân cũng mang bệnh.

      Sắc mặt Âu Tiểu Thiển trở nên khó coi, chỉ nhàng “Ừm” tiếng.

      Bầu khí trở nên lúng túng, Tuyết Nhi vừa thấy Âu Tiểu Thiển liền cảm thấy thoải mái, ghen tức bộc phát.

      thân mật kéo tay Hàn Đông Liệt, : “ Đông Liệt, trai em đồng ý để em làm thư ký của , là sao?”

      “Hả? Ừ…” khẽ gật đầu.

      tốt quá, em nhất định làm thư ký tốt!” Tuyết Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, cố ý hôn lên mặt .

      Hàn Đông liệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Âu Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển cũng đồng thời di chuyển tầm mắt đến hướng khác, né tránh tầm mắt của .
      Last edited: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :