1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Có thể lâu chút

      Editor: Cua Rang Me

      Three dùng cái muỗng ngừng khuấy li cà phê, trầm ngâm vài giây mở miệng chậm rãi , “ thích ấy lòng sao?”

      “Nếu như phải lòng tôi cũng tìm ấy mười lăm năm, sau đó còn tìm ấy bốn năm, tổng công sắp hai mươi năm, cậu cho rằng tôi đùa sao?” Kể từ khi nhìn thấy vui vẻ, vẫn luôn luôn lòng, hề có khắc nào có ý đùa giỡn với .

      “Vậy có thể bảo đảm, trong tương lai, mãi mãi về sau đều ấy, quý trọng ấy, bảo vệ ấy sao?” Three dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn .

      Hàn Đông Liệt hơi nhíu mày cái, có chút kỳ quái , “Cậu cho rằng mình là Mục sư sao? Tại sao muốn hỏi cái này chứ?”

      “Trả lời tôi, biết tại sao mà!” vẫn như cũ, hỏi thêm lần nữa.

      Hàn Đông Liệt hiểu nổi suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn là kiên định trả lời, “Tôi !”

      Three chần chừ giây, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt dịu dàng, hơi cười cười : “Như thế là tốt rồi, có những lời như vậy…… Tôi yên tâm!”

      Hàn Đông Liệt cau mày hiểu, “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

      có gì, chỉ là muốn cầu xin giúp tôi làm chuyện mà thôi!”

      “Chuyện gì?” Hàn Đông Liệt hoàn toàn cũng nghĩ tới, ràng người đối địch với mình lại có thể “cầu xin”! Rốt cuộc là thế nào? Bốn năm gặp giống như biến thành người khác vậy.

      Three thấy đối tốt với mình, nhưng vẫn dùng vẻ mặt bình thường nhất và động tác lấy ra lá thư màu trắng đưa cho : “Gần đây Boss gia cho tôi nhiệm vụ rất bí mật, tôi nhất định phải thi hành mình, cho nên nếu như có ngày đột nhiên thấy tôi nữa, nhờ đem lá thư này giao cho ấy!”

      Thư?

      Hai hàng lông mày của Hàn Đông Liệt cau chặt lần nữa, vừa nhìn thấy lá thư màu trắng giống như lá thư U Thiển Thiển để lại cho , coi như là di thư, mà lá thư này để làm gì?

      “Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì? Hay là ngắn gọn cho tôi biết , nếu như cậu toàn bộ cho tôi biết, có lẽ tôi giúp cậu!”

      “Cho dù tôi ra, cũng giúp tôi, đúng

      “Tại sao cậu lại chắc chắn tôi giúp cậu?”

      “Dĩ nhiên, bởi vì đối với mất đối thủ cạnh tranh rồi, đối với là chuyện tốt, phải sao?”

      Hàn Đông Liệt ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, sau đó cầm lấy lá thư bàn, , “Được rồi, tôi giúp cậu lần này, nhưng mà cậu có thể cho tôi biết khi nào cậu trở lại ? Tôi chuẩn bị!”

      Three cầm ly cà phê kia, khoan thai nios, “Lần này có thể lâu chút, cho nên…… Thời gian xác định!”

      “À, vậy sao, tôi hiểu rồi! Nếu vậy cũng cần trở laị.”

      ai muốn trở lại hả?” U Tiểu Thiển đột nhiên xuất ở cửa, có chút bất mãn nhìn hai người bọn họ.

      Three để ly cà phê xuống, dịu dàng nhìn , “ có gì, chúng tôi chỉ ở đây tán gẫu thôi!”

      U Tiểu Thiển cau mày nhìn , nhìn chăm chú lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi vào bàn vừa ngồi xuống vừa , “Three, sắc mặt của càng ngày tốt, mau tìm bác sĩ , đừng quên chuyện hứa với tôi!”

      “Được!” Three mỉm cười trả lời.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 160: Biện pháp phòng ngừa

      Editor: Cua Rang Me

      Âu Tiểu Thiển nhìn hai người, cảm giác hai người bọn họ là lạ, bình thường luôn luôn mang theo sát khí, hôm nay lại có thể hòa hợp như vậy, là làm cho người ta tò mò.

      Hơn nữa gần đây Three cũng lạ, luôn tránh mặt , hơn nữa sắc mặt cũng được tốt, chẳng lẽ là bị bệnh lạ gì sao?

      , Âu Tiểu Thiển lắc lắc đầu, dám nghĩ tiếp!

      “Đúng rồi, bà xã, sau khi ăn cơm xong, chúng ta dạo phố!” Hàn Đông Liệt đột nhiên ra tiếng, phá vỡ khí quái dị này.

      “Tôi có thời gian, hơn nữa... nên gọi tôi là bà xã, tôi phải là bà xã của !” đột nhiên rống to, cả phòng ăn đều vang lên tiếng của .

      Hàn Đông Liệt để đồ ăn xuống, quay đầu nhìn cười , “Vậy cũng được, em từ chối, vậy lát nữa chúng ta xuất phát!”

      “Cái gì?” Trong nháy mắt Âu Tiểu Thiển nổi trận lôi đình. Người đàn ông đáng chết này, chẳng lẽ nghe ràng vừa gì sao? lại còn dám bá đạo như vậy, là làm cho người ta tức giận.

      Mà Three lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên ở nào đó người bắt đầu đau đớn kịch liệt, cố gắng cắn răng chặt!

      chống đỡ được bao nhiêu ngày rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy nhất định bị phát , cho nên trước khi phát ... rời !

      tiếng đồng hồ sau, bên trong xe BMW.

      Âu Tiểu Thiển vẻ mặt hờn dỗi nhìn Hàn Đông Liệt ngồi ở chỗ ngồi trước, tâm tình khó chịu vô cùng. Mà người ngồi bên cạnh của , lại là gương mặt với tinh thần sảng khoái, dáng vẻ vui vẻ đến mức đứa ngốc cũng nhìn ra.

      Âu Tiểu Thiển quay mặt về phía cửa sổ, nhìn tới , mà những cảnh vật kia vừa thoáng qua trong mắt , bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên, “Dừng xe, dừng xe, dừng xe!”

      Xe lập tức dừng lại, mở cửa xe, lại bị Hàn Đông Liệt kéo tay.

      “Em muốn làm gì đây?” hỏi.

      Âu Tiểu Thiển quay đầu lại nhìn , lịch , “Tôi rất gấp, vệ sinh được ?”

      Hàn Đông Liệt nhíu lên hai hàng lông mày, hoàn toàn tin tưởng lời của ..., nhưng lại buông tay ra , “Mau trở lại!”

      Âu Tiểu Thiển nở nụ cười kì lạ với , nhắm lại con mắt “Ok!”

      Lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghịch ngợm như vậy của , Hàn Đông Liệt đột nhiên sửng sốt, hồi lâu cũng có phản ứng, nhưng chờ phản ứng rất xa.

      Âu Tiểu Thiển mấy vòng, cuối cùng vào nhà thuốc. Nhìn y tá mặc đồng phục màu trắng trong nhà thuốc, mở miệng , “Cho tôi hai viên thuốc tránh thai và ly nước!”

      “Được, tiểu thư, xin chờ chút!” y tá mặc đồng phục chút kinh ngạc, mỉm cười lấy thuốc.

      Khi thuốc và nước ở trong tay của , lúc muốn uống thuốc, đột nhiên có cánh tay bắt được tay của , giọng , “Em ở đây làm gì?”

      Âu Tiểu Thiển mắt liếc nhìn Hàn Đông Liệt, nhàng như thường mà , “ phải muốn có đứa bé, cho nên tôi muốn làm biện pháp phòng ngừa!”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 161: Cầu hôn


      Editor: Cua Rang Me


      Nhìn Âu Tiểu Thiển như vậy, Hàn Đông Liệt trở nên tức giận, dùng sức nắm lấy tay , gầm , " theo tôi!"


      Viên thuốc trong tay Âu Tiểu Thiển rơi mặt đất, dùng dằng , " làm gì đấy? Buông tôi ra . . . . . ."


      Hàn Đông Liệt lôi ra khỏi tiệm thuốc, đứng ở lề đường dành cho người bộ, xe cộ chạy ngừng, hai người chỉ nhìn về phía trước, hồi lâu cũng chuyện.


      Ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu vào hai người, Âu Tiểu Thiển nhịn được , "Cuối cùng muốn làm cái gì? Đứng ở chỗ này nóng sắp chết rồi!"


      Hàn Đông Liệt nhìn chớp mắt, đôi môi có chút khô khốc, giống như thề, ra ba chữ, " em!"


      "Cái . . . . . . Cái gì? , điên rồi? Trúng gió rồi sao?" Âu Tiểu Thiển hỏi ngược lại, đồng thời lui về sau bước, trong lòng cuồng loạn dứt như cho biết, phải mau rời khỏi nơi này thôi.


      " em . . . . . . em!" Tiếng của Hàn Đông Liệt càng ngày càng lớn, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của , khiến cho mọi người chung quanh phải dừng chân.


      Âu Tiểu Thiển lúng túng biết như thế nào cho phải, lui về phía sau bước lại bị bắt được, kéo vào bên cạnh , lại hướng về phía rống to lần nữa, "Âu Tiểu Thiển, , , em!"


      thanh cả đường phố cũng dừng lại, cũng chỉ có tiếng chiếc xe qua lại, mỗi người qua cũng dừng chân lại nhìn bọn họ.


      " . . . . . . điên rồi! xằng bậy, tôi . . . . . . Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, tôi trước . . . . . ."


      Âu Tiểu Thiển giùng giằng muốn rời khỏi, nhưng Hàn Đông Liệt lại giữ chặt , đứng trước tất cả người đường , "Gả cho , muốn em giúp sinh con, muốn em theo cả đời, cho nên . . . . . . gả cho !"


      Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn , ngờ lại có thể cầu hôn trước bao nhiêu người như vậy. Hơn nữa nét mặt mỗi người đường đều mong đợi “Dạ!”


      Do dự, do dự, u buồn lần nữa! lo lắng, hai chân ngừng lui về phía sau, giống như là có người bức đến bên vách núi, để cho sợ!


      "Tôi . . . . . . Tôi . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Âu Tiểu Thiển vừa run rẩy vừa ngừng tôi tôi, cuối cùng hơi lo lắng hỏi, " muốn ép tôi!"


      ra phải là muốn đồng ý với , chỉ là biết mình có nên đồng ý hay . Bỏ qua việc là kẻ thù của nhà họ Âu, điều sợ hơn đó chính là mang lại bất hạnh cho .


      Từ đến lớn, từng người thân ở bên cạnh bỏ , lần lần hai có thể là ngẫu nhiên, nhưng là chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, tránh khỏi để cho lo sợ được. Giống như có Tử Thần theo bên cạnh , để cho càng ngày càng sợ, càng khủng hoảng!


      "Tiểu Thiển . . . . . ." Hàn Đông Liệt gọi tên của , tay cũng bắt được hai cánh tay của , để cho có thể lui về phía sau, chỉ có thể dựa vào gần mình.


      Mà người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, cũng vừa vỗ tay vừa "Gả cho , gả cho , gả cho . . . . . ."


      Nghe những lời như vậy, mặt mỗi người bọn họ đều là vẻ mặt mong đợi, Âu Tiểu Thiển từ từ lọt vào thế giới hỗn loạn.


      Cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo, nhưng vẫn dám ngẩng đầu nhìn mặt của , chỉ có thể cúi đầu chậm rãi , "Để cho tôi . . . . . . suy nghĩ thêm chút!"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 162: Tạm biệt!

      Nghe được câu trả lời, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng, chỉ có Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn . Thời điểm cầu hôn, nghĩ cự tuyệt, hoặc bỏ chạy, hoặc mắng là kẻ điên, dám tưởng tượng gật đầu, vì hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn! Nhưng lại lo lắng, lại chần chừ, trước đây cứ nghĩ chuyện này là tuyệt đối thể, giờ thành ra có chút hi vọng!

      Miệng tự nhiên tươi cười, ôm trong vòng ngực, : “ cho em thời gian cân nhắc, dù cần cả đời, vẫn chờ, chờ em đồng ý mới thôi!”

      Được hơi ấm của bao bọc, bất an trong lòng Âu Tiểu Thiển lập tức tiêu tan. Có lẽ vừa rồi còn muốn đồng ý, vừa để vuột mất chú rể rồi, hình như… tại bắt đầu thấy hối hận?

      Nhìn hai người như vậy, mọi người tươi cười, từ từ dạt ra, nhưng họ nhìn thấy, lẫn trong đám đông có người đàn ông vẫn luôn quan sát hai người họ, miệng tươi cười dịu dàng, tỏa ánh sáng ấm áp.

      Lúc sau nhìn Âu Tiểu Thiển, rồi chậm rãi xoay người rời .

      Gió thổi hiu hiu mang theo câu của : “Tạm biệt, người nhất… Chúc em hạnh phúc!”

      Chạng vạng, Hàn Đông Liệt cùng Âu Tiểu Thiên về tới biệt thự.

      “Hi! Đôi vợ chồng son rốt cục về rồi, để tôi phải chờ mòn mỏi!” Hai người vừa vào sảnh nghe thanh lỗ mãng của Thừa Vũ.

      Âu Tiểu Thiển liếc mắt nhìn , sau đó cũng thèm để ý, mà Hàn Đông Liệt lại cau mày : “Sao cậu lại tới đây?”

      “À, mình tới đưa cậu cái này!” Thừa Vũ đến trước mặt, đưa cho túi hồ sơ .

      “Đây là cái gì?” Hàn Đông Liệt tò mò mở ra, bên trong là hai vé máy bay.

      Thừa Vũ thần bí cười hề hề, ghé miệng gần lỗ tai , : “Cậu cũng nên trở về sớm , em mình ngày nào cũng gọi điện quấy rầy, hỏi cậu làm gì bên này. Mình phiền muốn chết rồi, hơn nữa, cậu cũng đừng quên, mình giúp cậu tìm bà xã về, nhưng cậu được buông tay em mình, bằng cũng được tổn thương nó, được làm nó khóc!”

      Em tính tình tốt, rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là người thân của , cũng muốn khóc, hơn nữa nếu bị khóc lóc mà quấy rầy, nhất định rất phiền!

      Hàn Đông Liệt nghe xong lời của , nắm chặt hai vé máy bay trong tay, đảo mắt nhìn Âu Tiểu Thiển ngồi sô pha uống nước, hơi nhíu mày.

      Mà uống nước xong, Âu Tiểu Thiển nhìn đến ánh mắt của , liền tránh né, lại nhìn người hầu bên cạnh : “Three đâu? Sao nãy giờ thấy ?”

      Người hầu cung kính cúi đầu trả lời: “Tiểu thư vừa ra ngoài thiếu gia cũng , đến giờ cũng chưa trở về!”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 163: Mất tích

      Âu Tiểu Thiển hơi nhíu mày, dạo gần đây thấy Three hơi kỳ quái, thường ấy ra ngoài, hơn nữa khi hành động cũng đều cho biết, nếu có việc gấp ra ngoài nhờ người khác báo hoặc đích thân gọi điện, nhưng tại thấy bóng dáng , mọi người tìm cũng thấy.

      Càng nghĩ càng thấy bất an, vội vàng lấy di động ra gọi cho , nhưng điện thoại ở bên tai lâu cũng kết nối được.

      đâu? Chuyện như vầy chưa từng xảy ra!

      Hàn Đông Liệt bắt gặp vẻ mặt khẩn trương của , nhớ lại lời Three với mình lúc sáng, lòng cũng sáng tỏ.

      đến bên cạnh, đặt bàn tay lên bả vai , lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

      Âu Tiểu Thiển hơi lắc đầu, hốt hoảng : “, có gì!”

      “Nếu như có chuyện, em có thể với !” cố ý như vậy, lại kể với chuyện lúc sáng, bởi có sẵn kế hoạch trong đầu.

      Lúc này Âu Tiểu Thiển để tâm đến lời của , trong lòng bất an thôi! Three rốt cục đâu?

      giờ, hai giờ, ba giờ… Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tận lúc khuya!

      “Cốc cốc cốc!” Cửa phòng Hàn Đông Liệt bị ai đó gõ.

      nằm giường nhưng ngủ, tựa như đoán trước có người tới tìm, nên luôn chờ đợi.

      Chậm rãi bước tới, mở cửa ra, nhìn hình dáng nhắn của Âu Tiểu Thiển, : “Sao vậy? Trễ như vầy còn tới, muốn mê hoặc sao?” cố ý giỡn.

      Âu Tiểu Thiển ngẩng đầu nhìn , nhíu mày chặt : “Xem ra tôi tìm đúng người, xin lỗi quấy rầy nghỉ ngơi!”

      xong muốn xoay người cánh tay liền bị Hàn Đông Liệt giữ lại, kéo cả người vào trong lòng, bên tai : “Bà xã, rốt cục có chuyện gì? Vì sao lại mang vẻ mặt như vậy đến tìm ?”

      Bị ôm như vậy, Âu Tiểu Thiển cảm thấy an tâm, vùi đầu vào lồng ngực của , : “ tìm thấy Three, tôi rất sợ nhỡ ấy gặp chuyện hay!”

      Gần đây ấy thầm hành động, vừa gọi điện về Thiên quốc gia, ai biết ấy đâu, boss còn Three muốn rời khỏi Thiên quốc gia, từ chức trợ thủ.

      Vì sao lại gạt ? Rốt cục muốn làm gì? Vì sao lại đột ngột biến mất? Vì sao cho ? như người thân của , vửa như bằng hữu, vừa như trai, nhưng lại đột nhiên biến mất, là vì sao?

      Hàn Đông Liệt ôm run rẩy ở trong lòng mình, cúi đầu thương tiếc nhìn : “Em cần lo lắng, thực ra sáng nay ấy có đưa cho phong thư, có thể bên trong có manh mối!”

      Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đẩy ra, kích động : “Cái gì? Thư? Ở đâu? Mau đưa tôi!”

      Thấy phản ứng thái quá, Hàn Đông Liệt có chút ghen tuông, khỏi nhíu mày : “ đưa em, nhưng phải đáp ứng chuyện!”
      Last edited: 29/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :