Chương 141: Lá thư
Editor: Cua Rang Me.
"Té xỉu? Tại sao?" Hàn Đông Liệt kinh ngạc hỏi.
Mẹ biết, mẹ cũng biết là nguyên nhân gì, nhưng mà vừa nhìn giống như rất là nghiêm trọng, Đông Liệt con mau đến đây , chúng ta ở bệnh viện, con mau đến đây, mẹ rất sợ, mẹ sợ ba con, ông ấy .... Lê Thư Nhã ra tiếng, mà chỉ còn tiếng khóc.
Shi/t, đáng chết --
Hàn Đông Liệt ngừng mắng trong bụng, tại sao vào lúc này cha lại đột nhiên té xỉu? Đây là ý trời sao? Là ông trời cố ý đùa bỡn , để cho tìm sao? Tại sao? Tại sao mỗi lần như vậy đều thuận lợi?
Tiếng khóc của mẹ vang lên ngừng ở bên tai, có cách nào bỏ qua người thân của mình, thể làm gì khác hơn là đồng ý , "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con lập tức đến đó!"
Tắt điện thoại di động, Hàn Đông Liệt rất tức giận, hai việc đều nghiêm trọng, phiền não trong lòng khiến thể rống to, "Đáng chết --"
Bệnh viện,
Hàn Đông Liệt, Lê Thư Nhã còn có Tuyết Nhi, ba người đứng ở trước cửa phòng giải phẫu, mặt của mỗi người đều trầm, hơn nữa mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về ánh đèn màu đỏ phía cửa phòng.
Lê Thư Nhã nóng nảy đồng thời đột nhiên phát ra chuyện gì đó, bà quay đầu lại hỏi Hàn Đông Liệt, "Đông Liệt, Thiển Thiển đâu? Tại sao cùng con đến đây?"
" ấy..." Hàn Đông Liệt kéo dài tiếng, chân mày nhíu chặt lại.
" ấy vẫn còn oán hận chúng ta sao? Cho nên mới tới?" Lê Thư Nhã hỏi.
", phải như thế!"
"Vậy tại sao?"
" ấy rồi.... .... Rời khỏi con...." Chỉ mấy đơn giản chữ, mà ra từ trong miệng của , cũng rất khó khăn.
Lê Thư Nhã kinh ngạc nhìn con trai của mình, vẻ mặt đau lòng như vậy của , bà thấy lần thứ hai, còn nhớ mười lăm năm trước, ngày kia nhà họ U đột nhiên biến mất, cũng có vẻ mặt như vậy.
sao bà đưa hai tay của mìn, giống như mười lăm năm trước, ôm vào trong ngực, giống như an ủi đứa bé , " cần đau lòng, ấy nhất định trở về, ấy nhất định trở lại bên cạnh con.... Con trai của mẹ, con được buông tay."
Tuyết Nhi nhìn mẹ con hai bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình rất bé, giờ phút này đây hiểu, kia có vị trí như thế nào trong lòng của .
Mà ở cách đó xa, y tá mặc đồng phục y tá màu trắng đứng ở đó, trong tay cầm tấm hình, ngừng so sánh với Hàn Đông Liệt, so lâu mới đưa ra quyết định, cầm màu trắng lá thư sải bước phía .
"Xin hỏi, là Hàn Đông Liệt phải ạ?" rất lễ phép hỏi.
Hàn Đông Liệt nghi hoặc nhìn ái chừng hai mươi tuổi này, , "Tôi là....!"
" tốt quá, ngờ lại gặp ở chỗ này, bởi vì tôi gần đây vắng, du lịch cùng bạn bè, hôm qua mới vừa trở lại công việc, cho nên cũng biêt chị Tĩnh Nhi qua đời rồi, xin lỗi, đây là chị Tĩnh nhi để lại nhờ tôi chuyển cho , xin nhận lấy!" lấy lá thư màu trắng trong tay đưa cho hăn.
Hàn Đông Liệt tò mò nhìn và lá thư trong tay tin, hỏi, "Tĩnh Nhi là ai?"
"Chị Tĩnh Nhi chính là Lý Tĩnh đó."
Hàn Đông Liệt đột nhiên cả kinh! Lý Tĩnh sao? phải mấy tháng trước .... chết rồi sao? Hơn nữa tại sao muốn gửi thư cho ?
Chương 142
Chương 142: Vẫn nhìn.
Editor: Cua Rang Me.
Cầm lấy lá thư, tò mò mở ra, chữ phía xiêu vẹo rất khó coi, nhưng mà ngay mấy từ đầu cho kinh hãi....
Đông Liệt.
chắc chắn rất tò mò phải , em lại xưng hô như vậy với . ra em chính là U Thiển Thiển, là người luôn theo bên cạnh Đông Liệt - U Thiển Thiển.
mười lăm năm rồi cũng có gọi như vậy, bây giờ mặc dù phương thức có chút giống nhau, nhưng vẫn nhịn được cứ muốn gọi như vậy, Đông Liệt, Đông Liệt, Đông Liệt....
Có lẽ vĩnh viễn em cũng chỉ có thể gọi an là Đông Liệt, bởi vì em biết em, hơn nữa từ lúc , khi Tiểu Thiển đến nhà em chỉ mấy ngày, em phát , người trong lòng là em ấy. Có lẽ chính cũng biết, cho dù là người luôn lạnh như băng mỗi khi thấy em ấy cũng cười.
Em rất ghen thị với Tiểu Thiển, cho nên em buộc em ấy phải đồng ý với em là nhất định thể cướp , em biết , em ấy nhất định đồng ý em, hơn nữa luôn giữ lời hứa hẹn này. Em ngốc của em, tính tình em ấy chính là như vậy.
Chỉ có là biết, ra em ấy cũng thích . Hơn nữa chuyện càng biết chính là, năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Thiển cùng người đàn ông thương, nguyên nhân là bởi vì câu , câu kia từng với em ấy, còn nhớ ?
Tiểu Thiển, em biết ? Em là bốn mùa trong mùa xuân..... Là em làm cho trong lòng bắt đầu sinh ra thứ gọi là ""!!
Em ấy, vì nghe được người đàn ông kia câu này, lập tức cùng lui tới! Rất ràng, ra người em ấy .... là ! Chỉ vì ích kỷ của em mà em ấy dám biểu lộ tình cảm của mìn. Đông Liệt, em làm chán ghét em sao?
Đừng chán ghét em nữa, cho phép em độc chiếm thời gian, được ? Chờ sau khi em chết, hai người có thể ở cùng chỗ, mặc dù Tiểu Thiển nhất định né tránh , nhưng nhất định đến chết cũng phải quấn lấy em ấy, bá đạo giữ em ấy lại, ép em ấy ra lời lòng của mình. Em ấy chính là loại "đánh chết cũng còn muốn mạnh miệng", cho nên... Đối với em ấy bá đạo chút , sau đó dịu dàng trấn an...
Đông Liệt, mười lăm năm sau có thể nhìn thấy , nghe được tiếng của ngươi, em rất vui rồi, em biết em làm hai người có nhiều hiểu lầm, hai người tha thứ cho em, có đúng hay ?
Em biết hai người nhất định tha thứ cho em cho nên... Cám ơn.
Em đáng của chị, chị thích nhất là ấy.... Hai người phải hạnh phúc nha, chị và ba mẹ ở trời nhìn các người, vẫn nhìn các người....
Hàn Đông Liệt đọc từng câu trong thư, mặt biểu từ kinh ngạc đến bi thương, sau đó từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là trầm xuống.
Đây chính là số mạng sao? Lúc bỏ , cha lại đột nhiên ngã bệnh, mà lá thư này ràng có thể chuyển đên sớm vài ngày, thế nhưng y tá này lại du lịch ngay lúc đó? Chẳng lẽ hai người bọn họ giống như cách hoang đường, là vô duyên sao?
................
Phẫu thuật của Hàn Nguyên tiến hành trong mười giờ, mà ở ngoài phòng phẫu thuật, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi mệt mỏi ngồi ở ghế ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hàn Đông Liệt trợn tròn mắt nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt ngơ ngác!
Chợt, ánh đèn đỏ chói mắt đột nhiên tắt. Bác sĩ và y tá ra, ba người bọn họ vội vàng chạy lên : "Bác sĩ như thế nào?"
Bác sĩ nhìn bọn họ gật đầu , " sao!"
~~~
Cua: lần này theo kịp , liệu phải mất mất năm để tìm về???
Last edited by a moderator: 22/12/14