1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Té bất tỉnh


      Editor: Cua Rang Me


      Hàn Đông Liệt nhìn máy bay trực thăng ở trời càng bay càng cao, càng bay càng xa, cho đến khi nó từ từ biến mất trung. Mấy hộ vệ mới từ từ buông ra.


      tiếp tục hét nữa, mà chạy nhanh khỏi biệt thự nhà họ Lam, bắt chiếc xe taxi.


      Nhất định đến chỗ đó... Nhất định phải bắt trở lại....


      Tập đoàn Hàn Thiên.


      Hàn Đông Liệt xuống xe taxi, trực tiếp bấm thang máy đến tầng cao nhất, thang máy mở ra, Hàn Đông Liệt cứ lớn tiếng kêu, "Minh Húc, Minh Húc...."


      Giang Minh Húc ở trong phòng nghe tiếng kêu, lập tức liền đứng dậy cuống quít, thiếu chút nữa ngã nhào, "King? Cậu đến rồi? Tìm tôi gấp gáp như vậy có chuyện gì sao?"


      "Cậu chuẩn bị ngay cho tôi máy bay trực thăng!" ra lệnh.


      "Máy bay trực thăng? Muốn máy bay trực thăng làm cái gì?" Hơn nữa còn là khẩn cấp như vậy, muốn lập tức? Giang Minh Húc tò mò nhìn .


      "Cậu mau làm nhanh !" Hàn Đông Liệt rống giận.


      "Được được được, tôi chuẩn bị ngay!" Giang Minh Húc khổ sở, giải thích được cái người cấp này vừa ăn hỏa dược sao? À, nhớ đến chuyện quan trọng, lập tức quay lại , "King, tôi mới vừa nhận được điện thoại của Lôi Minh, muốn từ chức!"


      Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng bước lại. Qủa nhiên, người đàn ông kia cũng theo bọn họ, đáng chết!


      "King, King, King?" Giang Minh Húc ngừng kêu tên của .


      "Còn có chuyện gì sao?" Hàn Đông Liệt hồi hồn, gương mặt đầy lửa giận.


      "À, tôi muốn hỏi cậu máy bay trực thăng nơi nào?" Giang Minh Húc bị lửa giận của đánh thẳng vào, có chút sợ hãi hỏi.


      Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo nhìn , kiên nghị lạnh lùng , "Thiên chi quốc!"


      "Cái gì? Thiên chi quốc? Nơi đó cho phép người ngoài vào, coi như cậu dùng máy bay trực thăng , cả tòa đảo cũng cho cậu hạ xuống." Giang Minh Húc có chút kích động , mặc dù biết King xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được Thiên chi quốc, tin là có liên quan đến u Thiển Thiển.


      Hai người bọn họ lại cãi nhau sao? Lần này đến nỗi chia tay sao?


      "Tôi mặc kệ đó là nơi nào, dù là địa ngục tôi cũng muốn chuyến." Bắt ấy trở về, bắt ấy trở về, nhất định phải bắt ấy trở về. Bây giờ ở trong lòng của cũng chỉ có ý định.


      "Nhưng...."


      "Đừng có mà lầm bầm, còn mau chuẩn bị máy bay trực thăng!" Hàn Đông Liệt giận dữ, bao giờ nữa muốn nghe dài dòng, chỉ muốn nhanh chóng bay đến nơi đó, nhìn thấy .


      "Dạ!" Giang Minh Húc bất đắc dĩ trả lời, biết bây giờ nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào, cho nên thể làm gì khác hơn là tuân lệnh chuẩn bị.


      .............


      Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng là ràng mới qua năm phút đồng hồ, nhưng là đối với Hàn Đông Liệt mà lại như thế kỷ dài vậy. ngồi ở trong phòng làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ.


      "Ông ông ông.... Ông ông ông..." Đột nhiên điện thoại để ở bàn bắt đầu rung.


      Hàn Đông Liệt quay đầu lại rũ mắt nhìn tên màn hình - - "Mẹ"


      nhíu chặt chân mày, phiền não nhận nghe điện thoại, mà lập tức trong điện thoại truyền ra tiếng lo lắng của Lê Thư Nhã, "Đông Liệt, xong, cha con té xỉu rồi!"
      Last edited by a moderator: 19/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 141: Lá thư

      Editor: Cua Rang Me.

      "Té xỉu? Tại sao?" Hàn Đông Liệt kinh ngạc hỏi.

      Mẹ biết, mẹ cũng biết là nguyên nhân gì, nhưng mà vừa nhìn giống như rất là nghiêm trọng, Đông Liệt con mau đến đây , chúng ta ở bệnh viện, con mau đến đây, mẹ rất sợ, mẹ sợ ba con, ông ấy .... Lê Thư Nhã ra tiếng, mà chỉ còn tiếng khóc.

      Shi/t, đáng chết --

      Hàn Đông Liệt ngừng mắng trong bụng, tại sao vào lúc này cha lại đột nhiên té xỉu? Đây là ý trời sao? Là ông trời cố ý đùa bỡn , để cho tìm sao? Tại sao? Tại sao mỗi lần như vậy đều thuận lợi?

      Tiếng khóc của mẹ vang lên ngừng ở bên tai, có cách nào bỏ qua người thân của mình, thể làm gì khác hơn là đồng ý , "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con lập tức đến đó!"

      Tắt điện thoại di động, Hàn Đông Liệt rất tức giận, hai việc đều nghiêm trọng, phiền não trong lòng khiến thể rống to, "Đáng chết --"

      Bệnh viện,

      Hàn Đông Liệt, Lê Thư Nhã còn có Tuyết Nhi, ba người đứng ở trước cửa phòng giải phẫu, mặt của mỗi người đều trầm, hơn nữa mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về ánh đèn màu đỏ phía cửa phòng.

      Lê Thư Nhã nóng nảy đồng thời đột nhiên phát ra chuyện gì đó, bà quay đầu lại hỏi Hàn Đông Liệt, "Đông Liệt, Thiển Thiển đâu? Tại sao cùng con đến đây?"

      " ấy..." Hàn Đông Liệt kéo dài tiếng, chân mày nhíu chặt lại.

      " ấy vẫn còn oán hận chúng ta sao? Cho nên mới tới?" Lê Thư Nhã hỏi.

      ", phải như thế!"

      "Vậy tại sao?"

      " ấy rồi.... .... Rời khỏi con...." Chỉ mấy đơn giản chữ, mà ra từ trong miệng của , cũng rất khó khăn.

      Lê Thư Nhã kinh ngạc nhìn con trai của mình, vẻ mặt đau lòng như vậy của , bà thấy lần thứ hai, còn nhớ mười lăm năm trước, ngày kia nhà họ U đột nhiên biến mất, cũng có vẻ mặt như vậy.

      sao bà đưa hai tay của mìn, giống như mười lăm năm trước, ôm vào trong ngực, giống như an ủi đứa bé , " cần đau lòng, ấy nhất định trở về, ấy nhất định trở lại bên cạnh con.... Con trai của mẹ, con được buông tay."

      Tuyết Nhi nhìn mẹ con hai bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình rất bé, giờ phút này đây hiểu, kia có vị trí như thế nào trong lòng của .

      Mà ở cách đó xa, y tá mặc đồng phục y tá màu trắng đứng ở đó, trong tay cầm tấm hình, ngừng so sánh với Hàn Đông Liệt, so lâu mới đưa ra quyết định, cầm màu trắng lá thư sải bước phía .

      "Xin hỏi, là Hàn Đông Liệt phải ạ?" rất lễ phép hỏi.

      Hàn Đông Liệt nghi hoặc nhìn ái chừng hai mươi tuổi này, , "Tôi là....!"

      " tốt quá, ngờ lại gặp ở chỗ này, bởi vì tôi gần đây vắng, du lịch cùng bạn bè, hôm qua mới vừa trở lại công việc, cho nên cũng biêt chị Tĩnh Nhi qua đời rồi, xin lỗi, đây là chị Tĩnh nhi để lại nhờ tôi chuyển cho , xin nhận lấy!" lấy lá thư màu trắng trong tay đưa cho hăn.

      Hàn Đông Liệt tò mò nhìn và lá thư trong tay tin, hỏi, "Tĩnh Nhi là ai?"

      "Chị Tĩnh Nhi chính là Lý Tĩnh đó."

      Hàn Đông Liệt đột nhiên cả kinh! Lý Tĩnh sao? phải mấy tháng trước .... chết rồi sao? Hơn nữa tại sao muốn gửi thư cho ?

      Chương 142

      Chương 142: Vẫn nhìn.

      Editor: Cua Rang Me.

      Cầm lấy lá thư, tò mò mở ra, chữ phía xiêu vẹo rất khó coi, nhưng mà ngay mấy từ đầu cho kinh hãi....

      Đông Liệt.

      chắc chắn rất tò mò phải , em lại xưng hô như vậy với . ra em chính là U Thiển Thiển, là người luôn theo bên cạnh Đông Liệt - U Thiển Thiển.

      mười lăm năm rồi cũng có gọi như vậy, bây giờ mặc dù phương thức có chút giống nhau, nhưng vẫn nhịn được cứ muốn gọi như vậy, Đông Liệt, Đông Liệt, Đông Liệt....

      Có lẽ vĩnh viễn em cũng chỉ có thể gọi an là Đông Liệt, bởi vì em biết em, hơn nữa từ lúc , khi Tiểu Thiển đến nhà em chỉ mấy ngày, em phát , người trong lòng là em ấy. Có lẽ chính cũng biết, cho dù là người luôn lạnh như băng mỗi khi thấy em ấy cũng cười.

      Em rất ghen thị với Tiểu Thiển, cho nên em buộc em ấy phải đồng ý với em là nhất định thể cướp , em biết , em ấy nhất định đồng ý em, hơn nữa luôn giữ lời hứa hẹn này. Em ngốc của em, tính tình em ấy chính là như vậy.

      Chỉ có biết, ra em ấy cũng thích . Hơn nữa chuyện càng biết chính là, năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Thiển cùng người đàn ông thương, nguyên nhân là bởi vì câu , câu kia từng với em ấy, còn nhớ ?

      Tiểu Thiển, em biết ? Em là bốn mùa trong mùa xuân..... Là em làm cho trong lòng bắt đầu sinh ra thứ gọi là ""!!

      Em ấy, vì nghe được người đàn ông kia câu này, lập tức cùng lui tới! Rất ràng, ra người em ấy .... là ! Chỉ vì ích kỷ của em mà em ấy dám biểu lộ tình cảm của mìn. Đông Liệt, em làm chán ghét em sao?

      Đừng chán ghét em nữa, cho phép em độc chiếm thời gian, được ? Chờ sau khi em chết, hai người có thể ở cùng chỗ, mặc dù Tiểu Thiển nhất định né tránh , nhưng nhất định đến chết cũng phải quấn lấy em ấy, bá đạo giữ em ấy lại, ép em ấy ra lời lòng của mình. Em ấy chính là loại "đánh chết cũng còn muốn mạnh miệng", cho nên... Đối với em ấy bá đạo chút , sau đó dịu dàng trấn an...

      Đông Liệt, mười lăm năm sau có thể nhìn thấy , nghe được tiếng của ngươi, em rất vui rồi, em biết em làm hai người có nhiều hiểu lầm, hai người tha thứ cho em, có đúng hay ?

      Em biết hai người nhất định tha thứ cho em cho nên... Cám ơn.

      Em đáng của chị, chị thích nhất là ấy.... Hai người phải hạnh phúc nha, chị và ba mẹ ở trời nhìn các người, vẫn nhìn các người....

      Hàn Đông Liệt đọc từng câu trong thư, mặt biểu từ kinh ngạc đến bi thương, sau đó từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là trầm xuống.

      Đây chính là số mạng sao? Lúc bỏ , cha lại đột nhiên ngã bệnh, mà lá thư này ràng có thể chuyển đên sớm vài ngày, thế nhưng y tá này lại du lịch ngay lúc đó? Chẳng lẽ hai người bọn họ giống như cách hoang đường, là vô duyên sao?

      ................

      Phẫu thuật của Hàn Nguyên tiến hành trong mười giờ, mà ở ngoài phòng phẫu thuật, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi mệt mỏi ngồi ở ghế ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hàn Đông Liệt trợn tròn mắt nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt ngơ ngác!

      Chợt, ánh đèn đỏ chói mắt đột nhiên tắt. Bác sĩ và y tá ra, ba người bọn họ vội vàng chạy lên : "Bác sĩ như thế nào?"

      Bác sĩ nhìn bọn họ gật đầu , " sao!"

      ~~~

      Cua: lần này theo kịp , liệu phải mất mất năm để tìm về???
      Last edited by a moderator: 22/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Trưởng thành?

      Editor: Cua Rang Me

      Thiên quốc gia,

      Máy bay trực thăng đáp xuống sân cỏ màu ngọc bích,U Thiển Thiển,Three, Lôi Minh từ máy bay xuống, sau đó từ trong túi tiền của mình lấy ra kim cài áo trước ngực.

      Kim cài áo của U Thiển Thiển là cánh hoa thiên sư, Lôi Minh là cánh hoa ác ma, còn Three lại là hai tay thiết kế thành cánh đồ án.

      Ba người vai kề vai về phía biệt thự đảo, mà khi bon họ đoạn đường, có kiểm tra bằng tia hồng ngoại, chiếu xạ đến kim cài áo trước ngực bọn họ, phát ra tiếng “Nghiệm chứng thông qua”.

      Tòa biệt thự như tuyết tráng nhìn từ bên ngoài ngoài rất khác biệt, nhưng vào bên trong toàn bộ đều là khoa học kỹ thuật cao, phải qua nghiệm chứng nặng nề mới có thể đến được phòng nội bộ.

      Ba người bọn họ vào cửa chính biệt thự, sau đó mặt sàn nhà bị tự động di chuyển về phía trước, đưa bọn họ trực tiếp đến phòng của Boss

      Cửa tự động bằng sắc mở ra, bên trong trống rỗng chỉ có cái bàn màu đen, mà cái ghế là đưa lưng về phía bọn họ, phía hơi lộ ra cái mũ màu đen.

      “Các bạn đáng của tôi, hoan nghênh các bạn trở về nhà!” thanh phát ra từ trong ghế.

      Nghe được tiếng của Boss, U Thiển Thiển lập tức cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới của mình. Lôi Minh với gương mặt thản nhiên cũng có bất kì khác thường, cũng chỉ có mình Three mở miệng , “ xin lỗi boss, nhiệm vụ lần này của chúng tôi hủy bỏ, tiền bồi thường tôi chuẩn bị xong.

      xong, liền tới trước bàn, đem tờ chi phiếu đặt lên bàn, sau đó lui về tại chỗ.

      Ngồi ghế, Boss vẫn như cũ đưa lưng về phái bọn họ, giọng : “Tại sao muốn xin lỗi? Các người mỗi người khi làm nhiệm vụ lần đầu tiên ta đều qua, nhiệm vụ có hoàn thành hay cũng quan trọng, quan trọng nhất là phải về nhà bình an, các ngươi trở về bình an rồi, có nên với ta câu “ tôi trở về rồi đây?”

      Nghe được Boss như vậy, Lôi Minh cùng Three cũng hơi cúi đầu, ngoan ngoãn : “tôi trở về!”

      “Ừ” Boss gật đầu cái, sau đó , “Tiểu Thiển, còn con sao? Tại sao lời nào?”

      U Thiển Thiển sâu cúi đầu, từ từ há miệng, lại phát ra thanh của mình càng phát nghẹn ngào, “Con....con....con trở về!”

      Boss nghe tiếng của , hơi trầm mặc chút, sau đó , “thế nào? Tại sao lại để cho ta nghe thấy tiếng khóc đây? Là ai dám chọc Tiểu Thiển của ta khóc?”

      “..................”U Thiển Thiển đầu càng ngày càng thấp, cắn môi dưới của mình đến chảy máu tươi, nhưng vẫn nhịn được mà rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi mặt đất.

      Boss vươn tay, “Tới đây, cho ta xem xem mặt con chút!”

      U Thiển Thiển nghe lời, từng bước, từng bước tới, mà sau lưng Lôi Minh và Three cũng khỏi nhíu mày. Mặt của Boss cho tới bây giờ cũng để cho người ta thấy, cũng chỉ có U Thiển Thiển, cả Thiên quốc gia, chỉ có gặp qua Boss mà thôi.

      U Thiển Thiển đứng trước mặt của Boss, ông vươn tay lau nươc mắt mặt , “ cho ta biết, tất cả mọi chuyện có xử lý tốt ?”

      U Thiển Thiển gật đầu xuống, “Dạ” tiếng.

      Tay Boss tiếp tục lau nước mắt ngừng rơi của , ôn nhu , “Vậy ta hỏi con, lần này....trưởng thành chưa?”

      “Dạ!”

      “Đứa ngốc, nếu trưởng thành, cũng cần khóc nữa!”

      U Thiển Thiển nhìn mặt của Boss, nước mắt nhẫn rốt cuộc tuôn trào, đột nhiên quỳ xuống, gối đầu lên đùi của Boss, khóc thút thít.

      Boss vuốt mái tóc mềm mại của , , “Đứa ngốc, lần này trở về, có thời gian theo ta ra ngoài giải sầu? Ta nhớ con từng , con thích nhất đảo Bali..................”

      “Dạ!”

      ..........................
      Last edited: 23/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144: Tôi muốn gặp em.

      Editor: Cua Rang Me

      Bốn năm sau....

      Tập đoàn Hàn Thiên, công việc lầu vẫn trong khí khẩn trương như trước, mỗi người đều nghiêm túc trong công việc, chỉ sợ cẩn thận bị tổng tài kêu lên phòng làm việc, sau đó đuổi ra khỏi cửa.

      Từ ngày kia của bốn năm trước, tính tình tổng tài lại đột nhiên thay đổi, tính tình vốn lạnh lẽo và dữ dội, tự nhiên bây giờ biến thành người máy chỉ biết công việc, mặt luôn là lạnh lẽo, đôi mày kiếm cũng luôn nhíu chặt, chưa bao giờ giãn ra, biến thành người ôm bom mạo hiểm với công việc, chỉ cần sơ ý làm sai chuyện gì chút, vậy là cần nhiều lời, chỉ có cuốn gói thôi.

      Cũng là bởi vì đủ loại nguyên nhân như vậy, tập đoàn Hàn Thiên bị truyền ra rất nhiều lời đồn.

      Có người là trúng tà, có người là bị kích thích,có người là bởi vì vợ bỏ mất, còn có người ra từ trong bóng ma gay, rồi lại lọt vào biến thái.....haizzzz! dù sao cũng cùng kỳ quặc, cách nào cũng có!

      “Hàn tổng tới, Hàn tổng tới, tất cả mọi người cẩn thận chút!” Bỗng nhiên có người giọng hét, mà trong nháy mắt toàn bộ nhân viên làm việc cũng lập tức vùi đầu công việc, gương mặt nghiêm túc!

      Hàn Đông Liệt sải bước qua bọm họ chỗ làm việc, sau đó tiến vào phòng làm việc của mình, theo thói quen nhìn chút chiếc bàn thư ký bốn năm qua, sau đó ngồi xuống làm việc.

      “cộc cộc cộc!” cửa phòng có người gõ vang

      “vào !” lên tiếng.

      Cửa được mở ra, Giang Minh Húc vẫn như cũ với gương mặt bất cần đời, trong tay cầm ly cà phê tới trước bàn, để ly xuống , “Ai ui, hôm nay đại tổng tài chúng ta làm sớm nha, có chuyện gì tốt sao? Cư nhiên chịu khó như vậy?”

      “cậu còn có chuyện gì sao? Nếu như ra ngoài , tôi còn muốn làm việc!” tiếng của lạnh như băng, so với bốn năm trước cũng có gì khác nhau, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác kỳ quái, hình như trừ công việc, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều cảm thấy hứng thú.

      “vậy cũng được, tôi ra ngoài trước!” Giang Minh Húc miễn cưỡng cười, sau đó ra ngoài.

      Hàn Đông Liệt cũng ngẩn đầu lên, vẫn cúi đầu xem văn kiện, nhìn xong lượt, rốt cuộc xem chồng tài liệu cao, mới ngẩng đầu lên, cầm ly cà phê lạnh hết bàn, đặt ở khóe miệng, nhấp miếng.

      Vị ngọt tràn đầy miệng của , đột nhiên lần nữa nhớ lại U Tiểu Thiển khi còn bé :

      ............... biết phải ? Truyền thuyết , hơi uống cạn ly cà phê để bảy muỗng đường, sau đó hướng về cái ly trống ra nguyện vọng của , nguyện vọng thực nha, rất chuẩn!

      chợt hơi ngửa đầu uống hết cà phê, sau đó hướng về cái ly trống , “Tiểu Thiển, em ở đâu? Tôi muốn gặp em!”

      “..............”phòng làm việc yên tĩnh, dường như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

      Đây là bao nhiêu lần ? mỗi lần ước nguyện, đáp lại cũng chỉ có phản ứng này!

      Kể từ sau khi , trong bốn năm nay, ngừng tìm, cũng Thiên quốc gia, tuy cách nào vào đảo, tuy nhiên gặp được Lôi Minh, ta cho biết, tiểu Thiển với Boss, còn Thiên quốc gia rồi, như vậy rốt cuộc ở nơi nào? Hay là Lôi Minh gạt người? Tại sao tìm khắp thế giới vẫn tìm được ?

      Rốt cuộc ở đâu? muốn đến sắp chết rồi!

      “cộc cộc cộc!” cửa phòng lần nữa bị gõ vangm nhưng là đợi lên tiếng, cửa bị mở ra, Tuyết Nhi mắc đồng phục, vui vẻ chạy đến trước bàn, cười , “ Đông Liệt, em tới nộp đơn xun việc, em muốn làm thư ký của !”
      Last edited: 26/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Có thể kiên trì bao lâu


      Editor: Cua Rang Me


      Hàn Đông Liệt để ly cà phê tay xuống, sau đó lạnh lùng nhìn , “Chỗ này cần thư ký!”

      “Nhưng chỗ này ràng thiếu thư ký nha, Đông Liệt, mời người ta nha, em nhất định làm tốt!” Tuyết Nhi qua cái bàn, nắm cánh tay của làm nũng.

      Hàn Đông Liệt dứt khoát hất tay của ra, vẫn như cũ . “Nơi này là công ty, tôi phải của , xin gọi tôi là Hàn tổng!”

      Đông Liệt…” Hàn Đông Liệt cố gắng bắt lấy cánh tay lần nữa, nhưng Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đứng lên, né cánh tay của , “Chỗ này mời , nếu như muốn tìm việc làm phải tìm ba của , công ty của ông ấy nhất định cho chức vụ tốt!”

      Hàn Đông Liệt nhìn gương mặt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt, đáy lòng khỏi dâng lên cảm giác muốn bật khóc. phải vì tức giận và uất ức muốn khóc, chẳng qua là cảm thấy Hàn Đông Liệt trước kia sao lại có thể biến thành như vậy, Đông Liệt trước kia biến mất rồi, biến thành cái dạng lãnh khốc vô tình này… Hàn tổng!

      , tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!” Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn , ra lệnh đuổi khách.

      Tuyết Nhi cúi đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt, giọng : “ vẫn còn nghĩ về ấy sao? Cũng 4 năm rồi, vẫn thể quên ấy sao?”

      có!” trả lời quả quyết.

      Chẳng qua là mới bốn năm ngắn ngủi, dù là bốn năm, bốn mươi năm, bốn trăm năm… cũng quên , vĩnh viễn đều !

      Tuyết Nhi dùng sức hít hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cười : “Em hiểu rồi, em về, chẳng qua em bỏ qua, lần sau em dùng thân phận bình thường tới đây để nộp đơn xin việc, cho dù được làm thư ký, nhân viên em cũng chấp nhận làm!”

      muốn từ bỏ, giống như muốn từ bỏ U Thiển Thiển vậy.

      Đợi khỏi phòng, Hàn Đông Liệt lại ngồi trở lại ghế, tay xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy đặc biệt khó chịu!

      mấy ngày có chợp mắt, nhiều buổi tối ngủ, ràng ngủ là được. Tuy nhiên vẫn ngủ được, đầy trong đầu đều là hình bóng của , chỉ có lúc làm việc mới có thể quên chút!

      Cuộc sống như thế còn có thể kiên trì bao lâu?

      Màn đêm buông xuống, Hàn Đông Liệt vẫn như cũ ngồi ở trong phòng làm việc ngừng gõ gõ bàn, rốt cuộc làm xong toàn bộ công việc, mệt mỏi ngửa ra sau, tựa vào ghế. Đầu càng ngày càng đau, cổ họng cũng có cảm giác khô khốc, cả người đều vô cùng khó chịu!

      Cầm lấy điện thoại bàn, nhấn xuống phím, sau đó hướng về ống nghe : “Minh Húc, pha ly cà phê cho tôi!”

      Trong điện thoại có bất kì thanh nào.

      “Minh Húc? Minh Húc? Cậu ở đâu?” cau mày hỏi.

      Sau hồi im lặng, khi vừa định cúp điện thoại, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng của Giang Minh Húc đầy lo lắng: “King, cậu mau qua đây, tôi có vật rất quan trọng cho cậu xem!”

      “Cậu cái gì? Thứ gì quan trọng? Còn để cho tôi qua đó?” Chẳng lẽ biết ai mới là chủ sao?

      sai, cậu qua đây nhanh lên, nếu như cậu nghe lời tôi, tôi chắc chắn cậu hối hận!”

      Hàn Đông Liệt nhíu mày, đến cùng là làm cái quỷ gì? Lại muốn giở trò gì? là phiền não!

      Mặc dù khó chịu muốn , nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài
      Last edited: 26/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :