Chương 137: Thấy tim của mình
Editor: Cua Rang Me
Giữa lúc bất tri bất giác,
đôi mắt của u Thiển Thiển lặng lẽ rơi lệ, nước mắt theo gương mặt của chảy tới môi của hai người, mùi vị mặn mặn này khiến cho Hàn Đông Liệt kinh ngạc mở mắt.
khóc…….. Tại sao lại khóc đây?
Nhưng dù khóc, vẫn muốn hôn , muốn hôn nàng……..
Vừa bắt đầu là nhàng hôn, nhưng từ từ càng ngày càng đậm hơn, Hàn Đông Liệt khống chế được hôn sâu, ôm chặt lấy , an phận ở người của .
u Thiển Thiển chợt thức tỉnh, nước mắt lập tức dừng lại, đôi tay dùng sức đẩy ra, rống to, “ được đụng vào tôi!”
“Tại sao?” Hàn Đông Liệt bị đẩy ra hoảng hốt lui về sau hai bước, sau đó cúi đầu , “Tại sao em vẫn chịu tiếp nhận tôi? Là bởi vì chị của em thích tôi? Là bởi vì cha ta khiến cho nhà họ u phá sản sao? Thế nhưng chuyện này đối với tôi cũng có chút liên quan? Cũng phải là tôi để cho chị của em thích tôi, cũng phải là tôi để cho cha tôi thu mua nhà họ u, tại sao em lại đối với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi làm sai điều gì? Em hãy cho tôi biết …… cho tôi biết , rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì thể tha thứ, để cho em chán ghét tôi như vậy, để cho em luôn luôn trốn tránh tôi?”
“ cho tôi biết, cho tôi biết ……” gầm , cúi đầu thấp, làm cho người ta thấy được vẻ mặt tại của .
u Thiển Thiển có lời nào để , chỉ có thể cố gắng để mình phải khóc lên. sai, có làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng thể lòng mình với , là người trong lòng của chị, đồng ý với chị, nhất định cướp , hơn nữa là con trai của Hàn Nguyên…… có cách nào, cũng có cách nào……
“ xin lỗi……Tôi……”
“Đừng xin lỗi, em làm gì sao phải xin lỗi tôi!” Hàn Đông Liệt đột nhiên ngẩng đầu, bộ mặt đau lòng lần nữa đến gần , đưa tay lau nước mắt mặt , dịu dàng , “Có thể cho tôi cơ hội , đem tất cả bỏ hết, cái gì cũng cần nghĩ, hãy xem tôi là người đàn ông bình thường, cho tôi cơ hội là được rồi…… lần thôi, được ?”
Chỉ cần lần là được rồi, nhất định nắm bắt tốt cơ hội này, để cho hạnh phúc, để cho mình hạnh phúc, khiến tất cả đều bỏ qua quá khứ……
u Thiển Thiển dùng sức cắn môi dưới của mình, cố gắng lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu…..
Căn bản là ra chữ “”, nếu để cho mở miệng, nhất định lập tức nên đồng ý. nghĩ, rất muốn cùng ở chung chỗ, nhưng mà, mấy câu kia vẫn vòng quanh ở bên tai của .
“Ừ, chỉ là thích nha, chị còn Đông Liệt, chị muốn khi lớn lên làm vợ của ấy, sinh cho ấy đứa con đáng , sau đó có cuộc sống hạnh phúc, giống như ba mẹ. Cho nên, Tiểu Thiển phải đồng ý với chị, thể cướp ấy , chỉ có ấy là thể……”
thể được, thể, chỉ có thể……
Hai mắt Hàn Đông Liệt đau lòng dần dần rơi nước mắt, tỏa sáng lấp lánh, lần đầu tiên với giọng run rẩy “ thể được sao? Ngay cả cơ hội cũng thể được sao? Em nhất định phải nhẫn tâm đối với tôi như vậy? Em xác định trong lòng của em có tôi? Em nhất định muốn…… đối xử với tôi như vậy cả đời sao?”
“Tiểu Thiển……Tôi em……” Tiếng của nghe vô cùng ngây ngô dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“…… được nữa…… được nữa, được nữa!” u Thiển Thiển dùng hai tay của che lỗ tai của mình, muốn nghe, muốn nghe, bởi vì càng nghe…… càng thêm thương !
“Tiểu Thiển, tôi em, tôi em, tôi em……” ngừng lặp lại ba chữ này, ngừng cố gắng lay động , muốn cho nhìn thấu trái tim mình.
Nhưng ……
“A a a a --” u Thiển Thiển đột nhiên thét chói tai, “ được nữa --”
Tiếng kêu kinh người còn chưa biến mất, chạy ra ngoài cửa……
Last edited by a moderator: 13/12/14