1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 135: Quyết định chính xác



      lời kinh ngạc làm mọi người trợn mắt, há hốc mồm, ngờ yếu đuối, ra những lời thù hận như vậy.

      Hàn Nguyên đột nhiên nhắm mắt lại, thở dài cái, sau đó mở mắt nhìn , “Theo như , tôi cũng thể xem là con dâu nhà họ Hàn, mà là của kẻ thù?”

      “Đương nhiên có thể. Nếu như ông có thể để cho Hàn Đông Liệt ly hôn với tôi, như vậy tôi vô cùng cảm kích!” Nhà họ Hàn và nhà họ U trở thành kẻ địch, mặc kệ có phải chị thích hay , cũng thể để tên mình vào gia phả nhà họ Hàn. Nhất định phải ly hôn, sau đó…

      Hàn Nguyên nhìn sang Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt lại dùng ánh mắt kiên định quay lại nhìn ông , “Con ly hôn!”

      “Đông Liệt, con…”

      “Con , con ly hôn, dù là trả thù, con cũng ly hôn!” Cắt lời của Hàn Nguyên, Hàn Đông Liệt kiên định rống to.

      Bên trong phòng khách vang lên tiếng của , trong nháy mắt U Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      “Để cha con các người bàn bạc xong rồi hãy tới tìm tôi!” U Thiển Thiển bỏ lại những lời này, lập tức về phòng của mình. Nếu như ở trước mặt của thêm giây, mặt nạ gạt người của bị đánh vỡ.

      Dù là kẻ thù, dù là kẻ thù… cũng ly hôn sao?

      ra cũng có nghĩ tới việc trả thù bọn họ, nhưng lại thể, giống như năm năm trước, cũng có thể trả thù người đàn ông kia, nhưng lại lựa chọn mình chịu đựng khổ sở, có lẽ đây là thói quen thôi… thích phá hoại gia đình của người khác, thích phá hoại hạnh phúc của người khác!

      Bởi vì chính mình từng trải qua, là vô cùng đau đớn!

      Thay vì trả thù người khác, lựa chọn mình trốn tránh, hơn nữa chị cũng hy vọng làm như vậy đâu… Cho nên, thừa nhận, mình là người hèn yếu!

      Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hàn Nguyên tức giận, rống lớn, “Nghịch tử, con cứ yên lặng mà nhìn việc nhà họ Hàn như vậy thôi sao?”

      Hàn Đông Liệt lạnh lùng đứng dậy, tùy ý : “Nếu như muốn yên lặng, vậy ngày mai, chúng con dọn ra khỏi nhà!”

      “Con cái gì?”

      “Ý của con rất ràng, mặc kệ cha làm gì, con cũng ly hôn với ấy, ấy là vợ của con, cả đời này vẫn vậy, đừng hòng ly hôn với con, con cũng vậy, cưới những người phụ nữ khác, nếu như phải là ấy… Cha hãy chờ tuyệt tử tuyệt tôn !: Hàn Đông Liệt lạnh lùng bỏ lại những lời này, liền chạy nhanh về phòng của mình.

      Chỉ còn lại Hàn Nguyên giận ngút trời nhìn theo bóng lưng của rống, “Nghịch tử, cái tên nghịch tử… Nghịch tử…”

      Mà Lê Thư Nhã theo bên cạnh gì, gương mặt vốn hiền lành cũng chợt già rất nhiều, nhàng mở miệng, từ từ , “Đấy chính là báo ứng, ông làm chuyện như vậy với bạn tốt của mình, cho nên cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn!”

      Hàn Nguyên nhìn cũng nhìn vợ mình, chỉ có thể cúi đầu sâu.

      Bạn tốt a……..
      Last edited by a moderator: 10/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 136: nên quên

      Editor. Cua Rang Me

      Ngày thứ ba...

      U Thiển Thiển đứng trước cửa sổ nhìn mặt trời sáng rực, đây là ngày cuối cùng LôiMinh cho rồi, tối nay trở lại đón , cho nên muốn trước khi trời tối giải quyết toàn bộ mọi chuyện.

      Cho nên tìmHàn Đông Liệt, tuy nhiên khi đến trước phòng của , cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người ngờ chạm mặt, trầm mặc hồi lâu.

      “Em tìm đến tôi, vẫn là vì chuyện ly hôn sao?” mở miệng trước phá vỡ gian trầm mặc.

      sai!” Côtrả lời.

      “Vào phòng trước , rồi bàn lại!”

      “Được!”

      vào phòng của , nhưng kỳ nơi này là phòng tân hôn của bọn hộ, trong đó khí nhàng khoan khoái, hình như còn lưu lại mùi hương đêm đó, khỏi làm cảm thấy cả người được tự nhiên thầm hít sâu hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh nhìn hỏi, “ chịu cùng tôi chuyện, có nghĩa là đồng ý ly hôn với tôi?”

      “Ừ, đúng vậy!” Hàn Đông Liệt lạnh nhạt, làm cho người ta khỏi nghi ngờ.

      Nhưng trả lời đơn gỉan như vậy làm cho trong lòng U Thiển Thiển khỏi run lên, mới hai ngày trước còn kiên quyết đồng ý, nhưng mà bây giờ sao lại nhàng như vậy, bỏ rồi sao? Cũng đúng, mình là lạnh nhạt như thế, là ai cũng có cảm giác đau lòng thôi.

      Nhưng làcôlại hoàn toàn ngờ, Hàn Đông Liệt lại :

      “Tôi đồng ý ly hôn với em, nhưng mà tôi lại kết hôn lần đầu vớiem, chỉ là giấy hôn thú phải tên U Thiển Thiển, màlà U Tiểu Tiểu!” nhìn , chưa bao giờ chết tâmđối với , bởi vì thích vượt quá tưỏng tượng củamình rồi. Căn bản là bỏ được, chỉ muốn phải lấy được, cho dù là mạnh mẽ cướp đoạt!

      gì? muốn tôi kết hôn lần nữa với ? thể nào!” U Thiển Thiển quả quyết cự tuyệt, nhưng mà ở trong lòng của có cảm giác thở phào nhõm.

      ra là… cũng có buông tha .....

      “Nếu như em đồng ý, vậy có biện pháp, mặc dù bây giờ quan hệ có chút phức tạp, nhưng mà tôi biết chỉ cần sửa chút tên U Thiển Thiển giấy hôn thú lên, nhấtđịnhem rời , ... tồi! cười gian,nhưng mà trong lòng vô cùng khổ sở.

      nhất định giữ tôi buông sao? Nhà các ngươi làm chuyện như vậy đối vớinhà của tôi, chẳng lẽ còn muốntôi sao? Thậtlà buồn cười, quá buồn cười… Hàn Đông Liệt, cần làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa, dứt khoát chút chúng ta ly hôn !” Mau thả tôi , tôi mệt mỏi, sức cùng lực kiệt rồi, mau kết thúc, để cho côcó thể tìm chị nhanh chút.

      khó chịu…. Chỉ muốn chạy trốn...Chỉ muốnchết nhanh chút...

      Nghe được lời của , Hàn Đông Liệt lạnh lùng từng bước từng bước đến gần , tới bên cạnh , đưa mắt nhìn ánh mắt của rất lâu, sau đó im lặng cười, , “ chết tiệt, em nhớ sao, tôi rồi bao nhiêu lần, phảigọi tôi Liệt....Làm sao em có thểnhẫn tâm quên nhưvậy? Em là, Liệt - cái tên nàỳ, chỉ có thể để cho em gọi....”

      nên quên, chết tiệt, ràng chính em ...”

      khẽ cau mày, vẻ mặt đau lòngnói, sau đó cúi người hônlên môi của .

      U Thiển Thiển kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mặc cho môi của chạm vào môi của mình....

      nghĩ tới, từng những lời như vậy...

      Liệt, nhớ, chỉ cần em có thể cứ gọi như vậy, cách xưng hô này là thuộc về mình em!

      Liệt....Liệt....Liệt... Em... Giống như thích !
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 137: Thấy tim của mình


      Editor: Cua Rang Me


      Giữa lúc bất tri bất giác,

      đôi mắt của u Thiển Thiển lặng lẽ rơi lệ, nước mắt theo gương mặt của chảy tới môi của hai người, mùi vị mặn mặn này khiến cho Hàn Đông Liệt kinh ngạc mở mắt.

      khóc…….. Tại sao lại khóc đây?

      Nhưng dù khóc, vẫn muốn hôn , muốn hôn nàng……..

      Vừa bắt đầu là nhàng hôn, nhưng từ từ càng ngày càng đậm hơn, Hàn Đông Liệt khống chế được hôn sâu, ôm chặt lấy , an phận ở người của .

      u Thiển Thiển chợt thức tỉnh, nước mắt lập tức dừng lại, đôi tay dùng sức đẩy ra, rống to, “ được đụng vào tôi!”

      “Tại sao?” Hàn Đông Liệt bị đẩy ra hoảng hốt lui về sau hai bước, sau đó cúi đầu , “Tại sao em vẫn chịu tiếp nhận tôi? Là bởi vì chị của em thích tôi? Là bởi vì cha ta khiến cho nhà họ u phá sản sao? Thế nhưng chuyện này đối với tôi cũng có chút liên quan? Cũng phải là tôi để cho chị của em thích tôi, cũng phải là tôi để cho cha tôi thu mua nhà họ u, tại sao em lại đối với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi làm sai điều gì? Em hãy cho tôi biết …… cho tôi biết , rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì thể tha thứ, để cho em chán ghét tôi như vậy, để cho em luôn luôn trốn tránh tôi?”

      cho tôi biết, cho tôi biết ……” gầm , cúi đầu thấp, làm cho người ta thấy được vẻ mặt tại của .

      u Thiển Thiển có lời nào để , chỉ có thể cố gắng để mình phải khóc lên. sai, có làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng thể lòng mình với , là người trong lòng của chị, đồng ý với chị, nhất định cướp , hơn nữa là con trai của Hàn Nguyên…… có cách nào, cũng có cách nào……

      xin lỗi……Tôi……”

      “Đừng xin lỗi, em làm gì sao phải xin lỗi tôi!” Hàn Đông Liệt đột nhiên ngẩng đầu, bộ mặt đau lòng lần nữa đến gần , đưa tay lau nước mắt mặt , dịu dàng , “Có thể cho tôi cơ hội , đem tất cả bỏ hết, cái gì cũng cần nghĩ, hãy xem tôi là người đàn ông bình thường, cho tôi cơ hội là được rồi…… lần thôi, được ?”

      Chỉ cần lần là được rồi, nhất định nắm bắt tốt cơ hội này, để cho hạnh phúc, để cho mình hạnh phúc, khiến tất cả đều bỏ qua quá khứ……

      u Thiển Thiển dùng sức cắn môi dưới của mình, cố gắng lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu…..

      Căn bản là ra chữ “”, nếu để cho mở miệng, nhất định lập tức nên đồng ý. nghĩ, rất muốn cùng ở chung chỗ, nhưng mà, mấy câu kia vẫn vòng quanh ở bên tai của .

      “Ừ, chỉ là thích nha, chị còn Đông Liệt, chị muốn khi lớn lên làm vợ của ấy, sinh cho ấy đứa con đáng , sau đó có cuộc sống hạnh phúc, giống như ba mẹ. Cho nên, Tiểu Thiển phải đồng ý với chị, thể cướp ấy , chỉ có ấy là thể……”

      thể được, thể, chỉ có thể……

      Hai mắt Hàn Đông Liệt đau lòng dần dần rơi nước mắt, tỏa sáng lấp lánh, lần đầu tiên với giọng run rẩy “ thể được sao? Ngay cả cơ hội cũng thể được sao? Em nhất định phải nhẫn tâm đối với tôi như vậy? Em xác định trong lòng của em có tôi? Em nhất định muốn…… đối xử với tôi như vậy cả đời sao?”

      “Tiểu Thiển……Tôi em……” Tiếng của nghe vô cùng ngây ngô dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      …… được nữa…… được nữa, được nữa!” u Thiển Thiển dùng hai tay của che lỗ tai của mình, muốn nghe, muốn nghe, bởi vì càng nghe…… càng thêm thương !

      “Tiểu Thiển, tôi em, tôi em, tôi em……” ngừng lặp lại ba chữ này, ngừng cố gắng lay động , muốn cho nhìn thấu trái tim mình.

      Nhưng ……

      “A a a a --” u Thiển Thiển đột nhiên thét chói tai, “ được nữa --”

      Tiếng kêu kinh người còn chưa biến mất, chạy ra ngoài cửa……
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Dẫn tôi



      Editor: Cua rang me


      cần, cần, cần, cần nữa…” U Thiển Thiển giống như điên chạy ra khỏi nhà họ Hàn, trong đầu ngừng lặp lại hai câu .

      “… Cho nên Tiểu Thiển, em phải đồng ý với chị, thể cướp ấy , chỉ có ấy là thể…”

      “… Tiểu Thiển, tôi em, tôi em, tôi em…”

      “… Cho nên Tiểu Thiển, em phải đồng ý với chị, thể cướp ấy , chỉ có ấy là thể…”

      “… Tiểu Thiển, tôi em, tôi em, tôi em…”

      “Đừng nữa, được nữa…” nhìn lên trời hét lớn, nhưng hai câu này vẫn ngừng xuất , đầu của sắp nổ tung!

      thể người đàn ông kia, nhưng tuyệt đối được, nhưng lại quản được trái tim mình, làm thế nào? Làm thế nào?

      Đột nhiên dừng bước, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, sau đó đưa tay đến lỗ tai, từ bên trong lấy ra cái hộp , sau đó dùng tay còn lại lấy viên thuốc màu trắng ra.

      Hai mắt ngơ ngác nhìn viên thuốc kia. Chỉ cần uống hết nó còn nghe những thanh như vậy, chỉ cần chết khổ sở như vậy nữa, chỉ cần chết… Là tốt!

      cứ nghĩ như vậy, sau đó cầm viên thuốc tay, từ từ, từ từ, cuối cùng khi để viên thuốc môi, chợt có tiếng kêu, người giữ lại, mà tay của cũng vì run rẩy mà làm mất viên thuốc màu trắng đó.

      chết tiệt, tại sao em lại muốn chạy?” Hàn Đông Liệt thở mạnh, đuổi theo .

      U Thiển Thiển kinh ngạc nhìn , sau đó hốt hoảng hắt ra, quỳ hai chân mặt đất vừa tìm kiếm, vừa : “Thuốc của tôi, thuốc của tôi, thuốc của tôi…”

      “Thuốc gì?” Hàn Đông Liệt tò mò ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt hốt hoảng của .

      “Thuốc của tôi, thuốc của tôi, thuốc của tôi…” U Thiển Thiển ngừng lặp lại những lời này.

      “Rốt cuộc em muốn tìm thuốc gì? Tôi tìm giúp em?”

      U Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, lần nữa dùng hai tay đẩy ra, hướng về phía rống to, “ cần giúp, tôi cần tìm , mau cút cho tôi, cần theo tôi nữa, cần quấn lấy tôi nữa, tôi muốn nhìn thấy , tôi chán ghét , chán ghét , ở đời này, người tôi ghét nhất chính là !”

      Tại sao lại là ? Tại sao có thể vô ý cứu ? Tại sao nắm thả? chịu đủ rồi… Muốn thế nào mới có thể gặp lại người này, muốn thế nào mới có thể bao giờ biết người này?

      “U Thiển Thiển, rốt cuộc em muốn tới khi nào mới có thể thừa nhận? Em tôi, chắc chắn em tôi, thừa nhận , em tôi!”

      …” U Thiển Thiển lần nữa bịt lỗ tai, chạy như bay.

      được đuổi theo, được đuổi theo nữa… sắp điên rồi!

      chết tiệt, em đứng lại đó cho tôi, em đứng lại cho tôi!”

      Hai người trước sau chạy, đuổi theo nhưng ở cái góc, U Thiển Thiển đụng vào thân thể bền chắt, đột nhiên ngẩng đầu, thấy gương mặt của Lôi Minh.

      “Dẫn tôi , dẫn tôi , xin hãy đưa tôi rời khỏi đây…” rơi lệ, khổ sở với .
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Bá đạo: chớ chọc

      Chương 139: Rời .

      Editor: Cua Rang Me.

      Hàn Đông Liệt dụng hết sức để chạy, mới vừa chạy đến khúc quanh, lại thấy người.

      Làm sao đây? Tại sao lại như vậy? Hai người bọn họ ràng cách nhau xa, tại sao lại đột nhiên biến mất? Nơi này chỉ có con đường, cũng có lôi rẽ, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi giây, nhưng bây giờ mới chỉ bảy tám giây, tại sao thấy tăm hơi?

      Rốt cuộc chạy nơi nào?

      "U Thiển Thiển --" hướng về con đường trống trải bóng người gào thét tuyệt vọng.

      Biệt thự nhà họ Lam

      "Xịch --" Lôi Minh dừng xe ở cửa lớn, U Thiển Thiển vội vã xuống xe.

      Mà đúng lúc Three từ trong cửa lớn ra, thấy U Thiển Thiển cười tới , "Thiển Thiển, rốt cuộc em chịu trở lại!"

      "Three, chúng ta thôi, ngay bây giờ, ngay lập tức!" lo lắng bắt lấy hai cánh tay của , chỉ hy vọng rời ngay lập tức, bởi vì biết, Hàn Đông Liệt lập tức tìm được, nếu như lại nhìn thấy lần nữa, nhất định bất chấp tất cả chạy về phía .

      Nhân lúc còn có chút lý trí, mau rời khỏi đây thôi.....

      Three dịu dàng nhìn , giọng đồng ý. "Được, chúng ta lập tức rời khỏi đây."

      .............

      sân cỏ phía sau biệt thự nhà họ Lam, chiếc máy bay trực thăng đột ngột đậu ở chỗ đó, mà khi bọn họ vào, cánh quạt từ từ chuyển động, sau đó càng lúc càng nhanh!

      U Thiển Thiển ngồi ở đến máy bay trực thăng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía cửa lớn. Đột nhiên trái tim đập nhanh, có suy nghĩ kỳ quái.... Nếu như bây giờ có thể chạy tới, như vậy là cho cơ hội sao?

      đến sao? .... có thể đến sao?

      Cánh quạt chuyển động đến nhanh nhất, sau đó cả máy bay trực thăng từ từ rời sân cỏ, càng lên càng cao.... Tầm mắt của còn nhìn về phía cửa chính xa xôi đó, muốn lập tức rời , lại có muốn xuất , rất mâu thuẫn trong lòng, làm cho bản thân rất khổ sở!

      "Thiển Thiển!"

      Bên tai của đột nhiên có tiếng gọi nhàng của Three, quay đầu nhìn về phía mà đúng lúc vừa quay đầu, cửa lớn nhà họ Lam dần dần xuất bóng dáng nho , cái bóng dáng kia vội vã chạy vào.

      "Thế nào?" U Thiển Thiển hoàn toàn có ý thức được người mong đợi đến, quay đâu nhìn Three.

      " có gì, chẳng qua là thấy em có thể trở về, tôi rất vui vẻ!" lúng túng nhìn , sau đó cười , "Sau này chúng ta vẫn còn là hợp tác chứ? Sau này chúng ta.... luôn luôn ở chung chỗ chứ?"

      "Ừ!" nhàng trả lời, đối với hơi cười cười.

      "Này, hai người các ngươi, chuyện sao lại mờ ám như vậy? Đừng quên, Thiển Thiển đồng ý với tôi, làm người phụ nữ của tôi!" Lôi Minh khó chịu nhìn bọn họ "tình chàng ý thiếp".

      U Thiển Thiển nhìn về phía Lôi Minh, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất buồn cười, "Ha ha, tôi quên, chúng ta là bạn tốt mà!"

      "Em cái gì? phải em đồng ý với tôi như vậy sao!"

      "Đồng ý? Có ai làm chứng ? Có vật chứng ?" U Thiển Thiển ngụy biện. <Cua: ách, bó tay chị Thiển Thiển. Lôi Minh thảm rồi :))>

      "Em...." Lôi Minh chợt trở nên tức giận, chọc U Thiển Thiển và Three cũng cười lớn.

      Ừ! Cứ như vậy ... Lúc này rời khỏi đây thôi, rời khỏi cái nơi đau lòng này, rời để cho phải động lòng.... Rời khỏi đây.....cứ như vậy mà rời ....

      quay đầu lần nữa nhìn về phía cửa chính của nhà họ Lam, vẫn bóng người....

      hoàn toàn có phát , ở góc khuất, mấy hộ vệ nhà họ Lam bắt được Hàn Đông Liệt, và bởi vì tiếng cánh quạt ầm ĩ, nên cách nào nghe được tiếng của Hàn Đông Liệt gọi ngừng.

      "U Thiển Thiển, ngươi được , được rời khỏi tôi.... u Thiển Thiển...."

      "Âu Thiển Thiển...."

      "Tiểu Thiển....."
      Last edited: 19/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :