1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Đạo: Chớ chọc tổng giám đốc nóng tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Bá đạo: chớ chọc tổng giám đốc


      Chương 130: là nhớ quá


      Editor: Cua Rang Me.


      "Cái kia? Tôi hiểu gì." U Thiên Thiển ngơ ngác nhìn .


      "Đừng giả bộ biết, trong lòng em suy nghĩ gì tôi đều rất ràng, mau đem đồ vật đó ra, tôi cho phép em làm loạn!" Three hốt hoảng, từng bước từng bước tiến tới gần , dùng sức nắm bả vai của mà uy hiếp.


      "Chuyện của tôi, tôi có cách giải quyết!" U Thiển Thiển lạnh lùng trả lời, cả người giống như tượng gỗ có linh hồn.


      "Thiển Thiển, em thể, thể làm như vậy!" Three lắc lắc người .


      U Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn, nhàng "Tôi sao, yên tâm!"


      "Em như vậy làm sao tôi có thể yên tâm được?" Trước kia vì chị mà sống, tại chị chết, còn mục đích gì để sống nữa, có người thân, cuộc sống lại có quá nhiều khốn khổ như vậy, ra cả người của cũng khô kiệt rồi từ lâu rồi, nếu như phải chị còn sống, cũng muốn chết rồi.


      Trải qua mười lăm năm, cái loại dày vò này, phải người nào cũng có thể chịu được!


      "Thiển... Thiển!" Three kêu từng tiếng khổ sở, đau lòng , "Em thể chết, thể thương tổn chính mình, ngoài người nhà là chị, em còn có bạn bè ở Thiên quốc gia, nếu như em chết, tôi cũng đau lòng giống như em bây giờ, cho nên van xin em đừng làm những chuyện điên rồ nữa, đưa thứ đó cho tôi !"


      từng cho ba viên thuốc "hồng bạch lam".. Màu xanh là thuốc mê, màu đỏ là mị dược, mà viên màu trắng.... Là độc dược!


      Lần đó điện thoại cho , cầu xin chế ra ba viên thuốc này, lúc đó cảm thấy có cái gì đó đúng, tại áo lại muốn độc dược chứ? Là sợ thân phận bị lộ nên chuẩn bị sao? Khi đó vẫn nghĩ ra, nhưng bây giờ nghĩ thông suốt, viên thuốc kia là chuẩn bị cho mình, lúc chị của sắp chết, có ý nghĩ muốn cùng chị lên trời tìm ba mẹ. đơn mình là chuyện mà sợ nhất, cho nên nhất định làm như vậy.


      U Thiển Thiển nhìn Three kích động như vậy, ánh mắt bỗng nổi lên niềm thương cảm, nhưng mà rất nhanh lại trở về lạnh lẽo, dùng sức đẩy ra , "Tôi biết cái gì, cũng có thứ gì đó mà muốn, về , đừng tới tìm tôi nữa!"


      ", nếu như em đưa nó cho tôi, tôi !" Three kiên quyết .


      Nhìn khư khư cố chấp, chỉ có thể trầm mặc .


      quá mệt mỏi rồi, đến thế giới này chắc chắn là sai lầm của ông trời rồi, nếu tại sao lại bắt gặp phải nhiều chuyện đau khổ như vậy? nhớ chút chuyện gì trước năm tuổi, ba mẹ ruột là ai cũng biết, lúc lang thang đường lớn thiếu chút nữa chết rồi, là người nhà họ U đem về, nhưng hạnh phúc lại ngắn ngủi mà phía sau là bi kịch đáng sợ như vậy, phá sản, ba chết rồi, mẹ chết rồi, chị cũng chết, tất cả giống như trong chuyện cổ tích mà là nhân vật nữ chính bi thảm nhất, nhưng đáng buồn là lại có kết cục tốt đẹp giống trong chuyện cổ tích.


      Làm cho nhà họ U phá sản là người nhà họ Hàn, chị kẻ thù nhiều năm như vậy, mà cũng động lòng với kẻ thù của mình! Muốn báo thù sao? , thể! Bởi vì đó là người mà chị nhất!


      Mệt quá ... Mệt mỏi còn muốn tiếp tục sống nữa rồi...


      là nhớ chết mất.... là nhớ là nhớ...


      "U Thiển Thiển!" Three đột nhiên lớn tiếng gào thét tên của nàng, sau đó luống cuống tay chân tìm kiếm khắp người , trong miệng ngừng , "Ở nơi nào? Ở nơi nào? Ở nơi nào? Em để món đồ đó ở nơi nào rồi hả? Ở nơi nào? Ở nơi nào..."
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 131: Chưa từng thích chút


      Editor: Cua Rang Me,


      Đồ vật quan trọng nhất định giấu ở chỗ khác, nhất định ở đâu đó người, nhất định giấu ở người, nhưng tại sao tìm được, rốt cuộc ở đâu? Ở đâu?


      Three ngừng tìm kiếm, tìm kiếm khắp người , đôi tay khẩn trương cẩn thận xé rách quần áo của . "Xoạt--" tiếng, làn da trắng nõn U Thiển Thiển ra ở trước mặt của .


      U Thiển Thiển cũng kinh ngạc, vẫn bình tĩnh nhìn, mà Three cũng hoàn toàn có nhìn thấy trước ngực , chỉ tìm kiếm viên thuốc màu trắng quan trọng đó vì nó có thể cứu sống tính mạng.


      tìm được, tìm được, tìm được... Three giống như giống điên nắm bả vai của , rống to, "Ở đâu? Mau lấy ra, mau lên --"


      "Tôi có thứ muốn, trở về ..... Three!" Thanh của lạnh lẽo lại trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.


      "U Thiển Thiển, tôi cho phép, tôi cho phép em...."


      Tiếng của Three vẫn chưa dứt, "Phanh" - của phòng bị người thô bạo mở ra. Hàn Đông Liệt đứng ở cửa phòng thấy Three ôm U Thiển Thiển, mà quần áo người rách nát.


      trầm mặt, sải bước tới, nắm lấy cổ áo của Three, dùng sức đấm vào khuôn mặt tuấn tú kia.


      "Muốn chết --" mắng.


      Three lấy tay lau máu ở khóe miệng, để ý quả đấm của , chỉ nhìn U Thiển Thiển, kiên định , "Thiển Thiển, tôi nhất định để cho em làm như vậy, hãy tin tưởng tôi lần , làn là được rồi, cuộc sống sau này của em, tôi để cho em vui vẻ, hạnh phúc.... Cho nên cần quyết định vội!"


      U Thiển Thiến cúi đầu , " !"


      "Thiển Thiển!" Three kích động muốn bước tới, tuy nhiên bị Hàn Đông Liệt giữ chặt lấy, dùng ánh mắt căm hận nhất của mình nhìn chằm chằm , "Cút cho tôi!"


      Three tức giận trừng mắt nhìn , lửa giận giữa hai người từ từ lên cao, Hàn Đông Liệ tức giận đẩy ra ngoài cửa, cảnh cáo, "Về sau cho phép ngươi đến tìm ấy!"


      Three có chút buồn cười nhìn , cũng giống như cảnh cáo, "Hàn Đông Liệt, tốt nhất phải chăm sóc Thiển Thiển tốt cho tôi, nếu tôi bỏ qua cho !"


      Tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Hàn gây ra, nếu như Thiển Thiển làm chuyện ngốc nghếch , nhất định làm cho toàn bộ nhà họ Hàn chôn theo !


      "Phanh --" cửa phòng bị đóng lại mạnh, Hàn Đông Liệt cởi áo khoác người, khoác lên người U Thiển Thiển, nhưng lại ném xuống đất, lạnh lùng , "Tiếp tục chủ đề chúng ta !"


      Nhìn áo khoác nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của , chau mày lại , "Tôi ly hôn với em!"


      "Nếu như đây chính là đáp án cho tôi, như vậy chúng ta cần thiết tiếp tục nữa, ra ngoài , tôi muốn thay quần áo! Còn có.. Lúc đem quần áo dơ bẩn của ra ngoài luôn!" Xoay người tới tủ treo quần áo tìm kiếm quần áo, nhìn thêm lần nào nữa.


      "Tiểu Thiển..." Hàn Liệt dịu dàng kêu tên của , thanh mang theo nồng đậm ưu thương, "Tại sao giữa chúng ta luôn là thế này? Vào mươi lăm năm trước em luôn lẩn trốn tôi, cự tuyệt tôi, tránh né tôi, mà bây giờ em vẫn vậy.... Rốt cuộc em muốn tôi làm sao em mới có thể chấp nhận tôi? Chẳng lẽ em thích tôi dù chút xíu sao?"


      Nghe lời của , tay U Thiển Thiển đột nhiên cứng đờ, lòng đau như cắt, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, độc ác câu, "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích , mặc kệ là mười lăm năm trước, hay là tại... Tôi đối với .... thích chút nào!"
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 132: Cứu em.


      Editor: Cua Rang Me.


      " thích tôi chút nào?" Hàn Đông Liệt khổ sở nhìn , gầm , "Em gạt người!"


      U Thiển Thiển lấy áo khoát từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó quay đầu nhìn , "Tôi có lừa , , cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích , rốt cuộc muốn tôi bao nhiêu lần mới tin? Tôi chỉ thực tâm nguyện của chị mới tiếp cận , tất cả đều chỉ vì chị, còn đối với ... Tôi có chút cảm giác nào!"


      Nghe được lời này của , Hàn Đông Liệt có cảm giác rơi vào địa ngục, tại chỉ là cảm giác đau lòng.


      U Thiển Thiển nhìn mặt của , bây giờ cảm giác của cũng giống như , nhưng thể giả dạng làm người lãnh khốc vô tình, hung hăng lần nữa : "Còn muốn để cho tôi cho biết sao? Tôi thích , tôi thích , tôi thích..."


      "Đủ rồi!" Hàn Liệt gầm , "Đủ rồi, vô cùng ràng, tôi cũng hiểu, nhưng có cách nào, coi như em thích tôi, tôi lại em sâu như vậy, em... Tôi buông tay, tôi ly hôn với em, em là người phụ nữ của tôi, cho dù thích, em cũng là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, vĩnh viễn đều là...!"


      " cần tới chuyện ly hôn nữa, cả đời này tôi cũng đồng ý! Hiểu chưa?" Hàn Đông Liệt khôi phục bộ dáng dữ dội, hung hăng , rồi mở cửa ra khỏi phòng.


      Nhìn lần nữa, thêm phần khổ sở, nhưng nếu được thấy ?


      Khổ sở vẫn như cũ có giảm chút nào...


      ....


      U Thiển Thiển nhìn bóng lưng của , nhìn cửa phòng bị hung hăng đóng sầm, nhìn về phía gian phòng trống rỗng, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt đau lòng, hai chân vô lực ngồi đất.


      sắp kiên trì nổi nữa, muốn chết nhanh chút... Cứ như vậy mà chết thôi, cứ như vậy...


      Màn đêm buông xuống, đêm khuya từ từ đến gần, bầu trời có sao, mặt trăng cũng ngượng ngùng núp vào.


      U Thiển Thiển thao thức ngồi ở giường lớn màu trắng, ôm chặt hai chân của mình, mở mắt nhìn thẳng vào căn phòng tối đen.


      Bây giờ giống như lúc năm tuổi, mình ở đêm khuya đường lớn người, núp ở góc tối người, nhìn gian tối đen như mưc. độc, tịch mịch, sợ... Trong lòng chỉ có ba loại cảm giác này tồn tại.


      Chợt làn gió thổi vào căn phòng, thổi qua gò má của làm cho từ trong ảo giác dần tỉnh táo lại.


      "Bảo bối của tôi, ai khi dễ em, tại sao lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy?"


      Vẫn là tiếng kia, U Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn về phía cửa sỏ, Lôi Minh vẫn đẹp trai như cũ, tức giận ngồi ở chỗ đó, mặt nụ cười nhàn nhạt.


      "Sao lại tới đây? phải cho tôi thời gian ba ngày sao?" U Thiển Thiển đem hai chân để xuống, lạnh lùng nhìn .


      Lôi Minh từ cửa sổ nhảy xuống, tới bên giường, cũng có ngồi xuống, mà là hai tay chống giường, đem mặt của mình gần sát mặt của , "Tôi sợ nếu như bây giờ tôi đến, ba ngày sau nhìn thấy thi thể xinh đẹp."


      "Là Three gọi tới sao?" hỏi.


      ", là tự tôi muốn tới!"


      " tới tìm tôi có chuyện gì sao?"


      "Ta chỉ có vài lời muốn với em mà thôi!"


      " !"


      Lôi Minh khẽ mỉm cười vụt tắt, lộ ra khuôn mặt lãnh huyết lại có kiên nghị, từng chữ khẳng định : "Tôi ngăn cản em tự sát, chẳng qua nếu như em tự sát, tôi nhất định cứu em, viên thuốc tay em, tôi có thuốc giải rồi, cho em ăn, chỉ cần cho em ăn thuốc giải hoặc là lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng chỉ là "cục đường" nho mà thôi..."


      "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu , có lệnh của tôi, coi như em chết trăm ngàn lần, tôi cũng nhất định cứu em trở về.... cần vọng tưởng biến mất khỏi thế giới này, bởi vì linh hồn của em ràng còn sống ở nơi này, khổ sở cũng tốt, đau lòng cũng tốt, ngày nào đó em nhất định cười với tôi... Cám ơn ban đầu cứu ta, để cho tôi sống ở thế giới này!"
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 133: cho phép, cho phép

      Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, ngừng lắc đầu !

      Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của , để cho lộn xộn, sau đó :”Tôi đưa em đến nơi rất đẹp, nơi đó có Hàn Đông Liệt, có khổ sở, có bi thương…..Em vô cùng hạnh phúc.”

      Âu Thiển Thiển nhắm hai mắt lại, nhìn tới mặt của , cũng nghe những lời , hạnh phúc? Thứ này tìm mười lăm năm, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, mà tìm được….Là vô cùng đau đớn.

      Lôi Minh buông tay ra, nhàng sờ vào gò má của , sau đó đứng thẳng:”Nhớ những gì hôm nay tôi , còn hai ngày, hai ngày sau tôi tới đón em!”

      Âu Thiển Thiển nghe tiếng bước chân của càng ngày càng xa, sau đó nghe được tiếng cửa sổ bị đóng lại. mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay hướng về lỗ tai, ở trong lỗ tai lấy ra cái hộp rất , móng tay nhàng đẩy, cái hộp vừa vặn để viên thuốc màu trắng.

      Nhìn viên thuốc màu trắng kia, lầm bầm lầu bầu, “Chị….Em tìm chị!”

      Tờ mờ sáng, mây đen giăng đầy, giống như là buổi chiều.

      Thiển Thiển cả đêm chưa ngủ, lại thêm buổi sáng dậy sớm, mang theo sắc mặt khó coi cùng đôi mắt thâm quầng tới cửa phòng của Hàn Đông Liệt, nhàng gõ cửa mấy cái, sau đó :”Là tôi, tôi có thể vào ?”

      Bên trong phòng vốn yên lặng, chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Đông Liệt quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng, thở hổn hển :”Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng!” Âu Thiển Thiển lên tiếng, hơi cười cười, sau đó , “Tôi có thể vào ?”

      “Dĩ nhiên!” Hàn Đông Liệt nghiêng người nhường

      Âu Thiển Thiển vừa vào vừa , “Tôi chỉ muốn lấy đồ, lập tức ngay, có thể ngủ tiếp!”

      “Lấy đồ gì,?” Nét mặt Hàn Đông Liệt vốn vui vẻ dần dần trở thành trầm, ra là chỉ vào lấy đồ, còn tưởng rằng đến tìm , luôn ôm chút hi vọng như vậy, nhưng mỗi lần đều bị tổn thương nặng nề, vẫn như vũ vẫn luôn ôm hi vọng !

      Cho dù là thương tích khắp người, vẫn muốn mình có chút hi vọng như vậy.

      Âu Thiển Thiển tới tủ đầu giường, đưa tay cầm lấy hủ tro cốt của chị, sau đó xoay người ra cửa, đến bên người Hàn Đông Liệt còn khách sáo :”Cám ơn !”

      Hàn Đông Liệt trầm mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, bước mấy bước tới ngẳn ở trước mặt , sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn , “ được !”

      “Có chuyện gì sao?” Âu Thiển Thiển lạnh nhạt hỏi.

      Hàn Đông Liệt cau mày, hung hang nhìn chằm chằm , gầm , “Em đừng quên, bây giờ em là vợ tôi rồi, tôi cái gì em cũng phải nghe theo.”
      “Vậy muốn cái gì? nhanh chút , tôi còn có chuyện rất quan trọng!”

      “Tôi muốn cả đời này em được phép rời khỏi tôi, cho phép dùng bộ dạng này đối diện với tôi, cho phép em dùng giọng điệu này chuyện với tôi, cho phép có ánh mắt như vậy!”

      Âu Thiển Thiển kiên nhẫn nghe xong, sau đó lạnh lung , “ xin lỗi, tôi làm được!”

      xong, rời , lần nữa về phía cửa.
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 134: Kẻ thù

      Editor: Cua Rang Me

      ôm hũ tro cốt của chị, ra khỏi nhà họ Hàn, cũng quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự xinh đẹp, mà bước vội vàng, càng ngày càng xa.

      xe, chỉ dùng đôi chân của mình tới biệt thự nhà họ u mười lăm năm trước.

      Đem hũ tro cốt của chị đặt ở căn phòng bọn họ từng ở, sau đó cười , “Chị,…….Chúng ta về nhà!”

      Quả nhiên, nơi này mới chính là nhà của bọn họ, nhà bốn người, vui vẻ…… Bây giờ mặc dù còn lại mình , chỉ cười vui như thế nhưng lại nghe tiếng vang vọng bên tai như ngày xưa.

      Tiếng của chị: Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, mau tới đây, em xem đây là quần áo Đông Liệt đưa cho chị, đẹp ? Rất đẹp có đúng hay ?

      Tiếng của ba: năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên con vào nhà họ u, mà năm sau, hôm nay chính là ngày sinh nhật của con, chúc con sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thiển đáng của ba!

      Tiếng của mẹ: Tiểu Thiển? Đừng chơi nữa, mau tới đây ăn cơm, mẹ làm món tôm con thích ăn nhất đây, nhanh lên chị con ăn hết đấy.

      ……

      nhắm mắt lại lắng nghe tiếng của bọn họ, nhưng khi mở mắt ra, tất cả đều biến mất!

      Cách trang trí cũ kỹ, gian tĩnh lặng …… Tất cả tất cả đều thể xảy ra nữa!

      nhàng hé môi, run rẩy , “Ba, mẹ, chị …… Con mọi người!”

      mang hũ tro cốt của chị trở về, cho chị ở lại biệt thự nhà họ Âu, sau đó âu Thiển Thiển thân mình trở lại biệt thự nhà họ Hàn, mà bây giờ khuya, mới vừa vào cửa, liền nhìn đến Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã và Hàn Đông Liệt, ba người cũng ngồi ở trong phòng khách, có cùng bộ dáng muốn hỏi tội .

      đâu? Trễ như thế mới trở về?” Hàn Nguyên lạnh giọng hỏi.

      “Về nhà!” âu Thiển Thiển trả lời đơn giản.

      “Về nhà? là con dâu nhà họ Hàn chúng tôi, còn luôn chạy về nhà, có biết như vậy làm ảnh hưởng chúng tôi nghỉ ngơi ?” Hàn Nguyên bất mãn nhìn .

      Âu Thiển Thiển nhàng cười tiếng, lễ phép, nhàng , “Đây lần đầu tiên con về nhưng về nhà họ Lam, mà là nhà họ u, có số việc con nhất định phải xử lý, nên mới về trễ như thế!”

      “Nhà họ Âu?” Hàn Nguyên cau mày ngẩng đầu nhìn .

      “Dạ đúng vậy, chính là nhà họ Âu mười lăm năm trước, chính là có người làm cho chúng tôi phá sản, thể bỏ lại nhà họ u mà chạy!”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn , mặc dù mọi người đều biết chuyện này, nhưng là lần đầu tiên có người trước mặt họ ra, mà người lại là…… !

      Nhìn bọn họ từng người từng người kinh ngạc, âu Thiển Thiển buồn cười , “Cái này có cái gì mà kinh ngạc? Các người phải cũng biết sao? Còn là…… Các người tại cũng phải kinh ngạc, mà là sợ…… Sợ tôi trả thù các người?”

      “Càn rỡ!” Hàn Nguyên trầm giọng rống giận, khí thế hào hùng mà , “ dám dùng thái độ này để chuyện với trưởng bối sao?”

      “A…… Trưởng bối?” Hai mắt âu Thiển Thiển sắc bén nhìn của , “ tại trước mặt tôi phải trưởng bối, mà là kẻ thù, kẻ để cho chúng tôi cửa nát nhà tan!”
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :