1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bàn ti động 38 hào - Vệ Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đệ nhị linh bát chương – Dông tố

      Ta nghĩ, có lẽ ma cung muốn tìm về uy thế và quang cảnh lâu trước kia, ngàn vạn năm trước ấy. Nhưng gian sinh tồn hữu hạn, bây giờ có ai chịu buông tha mọi thứ của mình? ví dụ, ngươi mua nhà, tiêu hết tích góp, lúc chuẩn bị ở lâu dài, đột nhiên có người đến đuổi ngươi, mảnh đất này mấy nghìn năm trước là nhà , bây giờ ngươi có tư cách ở nơi này, ngươi chịu dời sao? dời đánh ngươi gần chết. Lại , thủ đoạn của ma cung tàn khốc, chỉ là vấn đề đuổi người, cũng sắp tới mức độ thuận ta sống nghịch ta chết.

      Mấy người chúng ta ngồi cùng chỗ uống trà, hồi khiếp sợ tới nhanh cũng nhanh. Nhìn những thân ảnh nho bận rộn này, tựa hồ tất cả ban nãy chưa từng phát sinh.

      Ta suy nghĩ, chuyện Phượng Nghi, Tử Hằng, bọn họ vì sao bị định lại, vị Mai cư sĩ này cũng có trúng chiêu, việc này có liên quan với tu vi cá nhân?

      Tử Hằng mỉm cười giải thích, bởi vì mấy người bọn họ đều là tiên thiên có thể thao túng sức mạnh ngũ hành, cho nên chịu ảnh hưởng của chuyện này.

      “A, như vậy, Mai huynh chính là…” Thuộc thổ ư?

      A, như vậy cũng thông, nếu là cây mai tinh, vậy đích thực là sinh trưởng trong đất.

      Trận phong ba này chỉ có mấy người chúng ta biết, người khác và người chạy tới Bàn Ti động sau đều ràng lắm. Sư chưa có tới, nhưng đưa thư tới, dặn dò ta phải cực kỳ điều dưỡng, giữa những hàng chữ lộ ra thân thiết tràn đầy, thoạt nhìn là hận thể lập tức đón ta tới chỗ nàng nghỉ ngơi cho tốt.

      Chúng ta chiêng trống rùm beng bố trí trận pháp, tin tức của tộc nhân của Phượng Nghi từ các nơi mang về, lại biểu hết thảy thái bình vô , tay ma cung tuy duỗi rất dài, thế nhưng lại có lộ ra dấu hiệu muốn nhất thống thiên hạ gì. Đại Mao và Chu Hùng vội vàng sơ tán đám chuột và nhện có pháp lực trong động, chuyển chỗ an trí cho bọn chúng.

      Khi ngươi biết việc sắp phát sinh, vô luận tốt xấu, có lẽ đều mong đợi nó nhanh chút trở thành . Bởi vì bất kể là ngươi khát khao cũng tốt, e ngại cũng tốt, tình cũng vì suy nghĩ của ngươi mà thay đổi.

      Nếu nhất định phát sinh, ta cũng hi vọng chuyện này có thể đến nhanh chút.

      Vô luận như thế nào, chung quy đỡ hơn đợi chờ hoảng hốt như thế này.

      Đến càng trễ, khả năng tình càng hung hiểm.

      Mùa xuân tới cuối, mùa mưa đến.

      Mùa mưa này khiến ta nhớ tới thời tiết sau khi ta ngủ say ba trăm năm, kinh thành.

      Khi đó người gặp được, chuyện trải qua dọc theo đường ra có lẽ tất cả biến cố từ khi đó lặng lẽ bắt đầu. Tính toán của Tam Thất, chờ mong trong tuyệt vọng của Tam Lục, gặp gỡ Lý Phù Phong bọn họ, còn có, gặp lại Phượng Nghi và Tử Hằng. Nhớ tới, trận kiếp loạn này ra nổi lên lâu rồi, riêng gì chúng ta, còn có ma cung. Khí lực mọi người tích trữ bao nhiêu năm, đều cần lối ra phát tiết.

      Thực ra cũng bao lâu, nhưng ngẫm lại như thế, tựa như nghĩ chuyện của người khác.

      suy nghĩ gì?” Phượng Nghi bưng chén canh thuốc cho ta.

      “Nghĩ trước kia.”

      Ta bưng canh lên, thổi thổi hơi nóng. Muốn uống, lại cảm thấy trong cổ họng có thứ gì đó thoáng cái trào lên, vội vàng dời chén .

      “Ơ?” Chân mày nhếch lên: “ cho dầu mà, Đại Mao còn tuyệt đối ngấy.”

      “Vẫn là được.” Ta nhíu mày, để chén xuống.

      phải vấn đề của canh, là vấn đề của ta. phải ta muốn lãng phí thức ăn, là thực muốn ăn.

      Ta biết người mang thai, nôn nghén, thế nhưng ta bây giờ rốt cuộc coi là nhện hay là người đây? Hơn nữa ta đây… Ừm, ta mang thai, là người, là nhện, hay là chim?

      Phượng Nghi lập tức hiểu được, tay nâng lưng ta, giọng : “Rất thoải mái sao?”

      , canh lạnh ta lại uống.”

      mỉm cười, dịu dàng ôm ta, khí tức ấm áp lập tức hoàn toàn bao phủ ta.

      “Sư đúng, hẳn là đưa nàng đến chỗ nàng ta. Tiên giới linh khí dồi dào đối với nàng và đứa đều có ích. Ở trong này, cũng chỉ có thể lo lắng hãi hùng.”

      “Tiên giới cũng chưa chắc thái bình. Lại , có ta, trận ngũ hành phải thiếu góc?”

      Lúc thấy thư của sư ấy, ta cũng có dao động trong nháy mắt.

      , hay là ở?

      Trong nháy mắt ta hiểu được tại sao mình trong mộng khi Phượng Nghi liều mình cứu ta, ta chạy trốn.

      Bởi vì ta phải chỉ có mình mình.

      Bởi vì… ta có con.

      Con của ta và Phượng Nghi.

      Loại tâm lý này, thực kỳ quái.

      Tay ta nhàng áp lên bụng dưới.

      Mặc dù vóc người của ta còn chưa thay đổi, nhưng lại có thể cảm giác được ràng, biến hóa trong cơ thể ta.

      Ta có thể tiếc tính mạng của mình, ta nguyện ý cùng người đồng sinh cộng tử.

      Thế nhưng ta hi vọng con của chúng ta có thể bình an, có thể rời xa tất cả này.

      Hi vọng nó bình an sinh ra, trưởng thành yên ổn, buồn lo, vui vẻ đáng … Cho nên ta trong mộng mới có thể vào lúc ấy, bỏ Phượng Nghi lại.

      Tay nhàng đặt lên tay ta, ta có thể cảm giác nhiệt lực của lòng bàn tay xuyên qua bàn tay, truyền vào trong thân thể ta.

      “Chàng , ta mơ thấy như vậy, có phải vì nó ?”

      “Ừm, biết là con trai hay là con .” Bàn tay áp sát ta.

      “Đều được.”

      Ta nhìn nhìn , đột nhiên cảm thấy vấn đề ta từng rối rắm còn ý nghĩa.

      Là nhện cũng tốt, là chim cũng tốt, là tiểu quái vật cũng sao.

      Đều được, đều tốt… Ta khẽ mỉm cười, hơi quay đầu hôn cái cằm Phượng Nghi.

      Tựa hồ từ nơi xa xôi truyền đến tiếng sấm mơ hồ.

      Phượng Nghi qua đẩy cửa sổ ra, tay hơi vỗ trung.

      “Trời mưa à?”

      “Còn chưa, sắp rồi.”

      Phượng Nghi làm cho chúng ta thấy được hình dáng bầu trời.

      Điện quang bỗng nhiên sáng lên, tia chớp màu xanh tím, lạnh lùng.

      trung bị tia chớp xé rách ra lỗ hổng quái dị, điện quang sáng lên khiếp người, mở rộng về phía phương xa, chiếu cả bầu trời chói mắt.

      Ngay sau đó là sấm vang kinh tâm động phách, đinh tai nhức óc, chấn song xà nhà đều rung rung trong tiếng sấm.

      Ta bước nhanh đến bên cửa sổ, tay Phượng Nghi buông xuống, nắm tay ta.

      Lại là đạo tia chớp màu đỏ, màu sắc nồng đậm, sắc trời đen như nhuộm máu.

      “Sợ à?”

      sợ.”

      Ta ngẩng đầu lên, sóng vai đứng với .

      Đất bằng đột nhiên quét cuồng phong, thổi xiêm y vang loẹt xoẹt.

      Tử Hằng và Dục Phong đứng dưới tàng cây hoa trong sân, Mai Tiêu mình ngồi trong đình, trong tay còn nắm mấy quân cờ.

      Hết thảy cứ như vậy bắt đầu, lôi điện cùng mưa to xé mở màn che yên bình.

      Ta nghe thấy rất nhiều thanh, xen lẫn trong tiếng dông tố, chậm rãi tới gần chúng ta.

      Mưa rền gió dữ tựa hồ muốn đập bể mọi thứ.

      Có lẽ người của ma vực cố ý lựa chọn thời điểm thấy mặt trời này.

      Ta nhìn người bên cạnh.

      Vẻ mặt Phượng Nghi là thản nhiên bình tĩnh, mặc áo choàng kiểu dáng đẹp mắt, màu sắc sáng .

      “Phượng Nghi, ta từng với chàng chưa? Ta chàng.”

      gật gật đầu: “Ta cũng nàng.”

      Xa xa, trong tiếng dông tố, ta nghe thấy tiếng Tam Thất, vô cùng thân thiết, dịu dàng êm dịu : “Tam Bát muội, cố nhân tới thăm, sao ra gặp?”

      Ta mỉm cười với Phượng Nghi, cất giọng trả lời: “Đến đến , chỗ này của ta đun xong trà rồi, cũng biết ngươi có dám uống hay .”

      Đệ nhị linh cửu chương – Gió núi

      Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn hoa đào ửng đỏ hây.

      Má phấn giờ đây đâu vắng tá…

      Ừ, thiệt nhiều má phấn thấy nữa.

      Ta ôm cái bụng tròn vo than thở tiếng, hoa đào cũng còn bỡn gió xuân. Lại đến mùa đông, đừng hoa, ngay cả lá cây cũng thấy.

      có hoa đào, nhưng có quả đào.

      Ta nhấc nắp bát lên, bên trong còn có hai cái quả đào.

      Mỗi ngày ăn quả, Phượng Nghi , ăn hết đào trở lại.

      Như vậy cách khác, ngày mai, ngày kia, về rồi.

      Ta nhếch miệng cười cười, bóc vỏ quả đào cái, mồm to cắn xuống.

      Quả đào ăn ngon, bọc nước ngọt có thể thẳng xuống bụng, nhai cũng cần nhai.

      Kéo ghế dựa sát bên cửa sổ. Lười biếng nằm xuống.

      Trong mùa đông ăn no phơi nắng , cái thoải mái này ấy à… đưa tiền cũng đổi.

      Thời tiết đẹp, gió lạnh chút nào, thổi lên mặt cảm thấy mềm mại, rất ấm áp.

      Khi kể chuyện xưa câu thường xuyên nghe thấy nhất — ngày xửa ngày xưa, có người nào đó làm chuyện hùng thế nào, bắt đầu, sau đó, tiếp đấy, cuối cùng mọi người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc.

      Ta vẫn quý trọng tất cả, bởi vì ta biết hết thảy đều tới dễ.

      Tất cả mọi việc, có thể sống, có thể ở bên người , có thể lúc nào cũng nhìn thấy bằng hữu mình quan tâm, có thể muốn ăn cái gì ăn cái đó, lúc muốn phơi nắng liền lười biếng phơi nắng đời… Có thể mỗi tối khi nhắm mắt lại, đều biết ngày mai mình ở đâu.

      đỉnh đầu có người gõ cộc cộc hai cái, treo cái rổ phía dưới. Ta ngẩng đầu nhìn, giơ tay bắn ra sợi tơ, kéo cả rổ lẫn sợi dây qua.

      Bên trong là tách trà có nắp, mở nắp ngửi thấy hương thơm ngọt.

      Bánh bột này hấp tệ, Tam Lục tay nghề cũng tốt.

      Ta bẻ miếng, thò đầu nhìn nhìn lên : “Này, xuống dưới chuyện phiếm.”

      Phía rất khinh thường quăng câu: “ rảnh, ai giống ngươi, chỉ biết có ăn.”

      Chỉ, chỉ biết có ăn… Ta rất là nghẹn, ta cũng có phải trời sinh lười như thế đâu, là thân mình quá nặng, động tý cũng muốn động.

      Sờ sờ bụng, ta cũng có chút buồn bực. Đứa này đợi trong bụng ta sắp ba năm rồi, có chút ý muốn ra. Nó chẳng lẽ muốn học Na Tra sao?

      Nhưng Tam Lục vừa rồi ngang, vẫn là ngoan ngoãn từ phía xuống dưới.

      “Hì hì.” Ta cười ngừng với nàng.

      Nàng lườm ta cái: “Ngươi đừng có hiểu lầm, ta phải cùng ngươi, là cùng cháu ngoại trai của ta.”

      Nàng sờ sờ bụng ta, giọng : “Đứa nhóc hôm nay tâm tình thế nào?”

      “Tâm tình bình thường .” Ta ngáp cái: “Trưa rề rà hồi, chịu được đá bụng ta.”

      “Đáng đời.” Tam Lục có chút lòng đồng tình: “Để đói ngươi sao, để đói cháu ngoại trai ta được.” Nàng nhìn nhìn trong tay ta: “Ngươi đây là làm cái gì?”

      “À, thêu hoa thôi.”

      Ta run rẩy đem sản phẩm cho nàng xem, Tam Lục bới lông tìm vết khen chê phen, ta sớm quen, kiếp này đừng trông chờ nữ nhân này có thể cái gì dễ nghe.

      Nàng xem ra cũng nhàn, rút kim lên : “Chỗ này lại khâu chút …” Cứ như vậy rất tự giác làm thay ta.

      Ta nghiêng đầu nhìn nàng, Tam Lục thoạt nhìn luôn có phong thái thanh tú thoát tục, thời tiết này, nàng mặc váy vải láng, tóc mềm mại rực rỡ, hai má hơi hồng, đôi môi… Ấy cái gì, là sắc đẹp thay cơm ấy à thay cơm. Thế nhưng nương xinh đẹp như vậy, lại theo bà bụng bự như ta ở tại hoang sơn dã lĩnh, là đáng tiếc.

      Nàng và Lý Phù Phong thi thoảng có thư từ qua lại, quan hệ tựa hồ rất lạnh nhạt…

      Trong lạnh nhạt lại lộ ra chút kết nối bí mật, cho người ngoài biết.

      Ta cảm thấy đây nhất định phải ảo giác của ta.

      “Ngươi nhìn cái gì.” Nàng liếc xéo ta cái.

      “À, nghĩ chuyện trước kia. Ngươi người nổi danh tim lạnh mặt lạnh thẳng tính như thế, lại chạy chơi vô gian đạo, nhìn ra ha nhìn ra… Hơn nữa lại có thể lừa cả Tam Thất cũng sửng sốt…”

      Nàng trừng ta cái: “Sao, ngươi thấy rằng ta hẳn là thực lên cái thuyền với nàng ta hả?”

      “Ấy đương nhiên phải. Nàng ta là thuyền giặc định trước chìm, vạn vạn được lên.”

      Nhớ tới chuyện ngày đó, mở đầu là thanh thế to lớn, kết thúc là gay cấn ly kỳ, nhưng quá trình trung gian là… Được rồi, hữu kinh vô hiểm.

      Sau khi người của ma cung bị phong ấn, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm như vậy, nhưng tiên giới cũng có nhàn rỗi đâu. Khi phong ấn bị phá bọn nhảy lên bật xuống, vừa cướp địa bàn vừa xây thành dựng cung ầm ĩ vui quên trời đất, coi tiên giới như người chết, rất có khí thế bá đạo nuốt cả thiên hạ ta ai. Đáng tiếc…

      “Này, ngươi lúc này Tam Thất làm gì? Liệu có mắng chúng ta hay ?”

      “Chắc là mắng ta, tiện thể kéo cả ngươi.”

      Ta gãi gãi đầu: “Tình địch của nàng ta, hẳn là ta chứ?”

      Tam Lục ngừng tay, chậm rãi : “Cảm thụ lừa gạt cùng phản bội, nàng coi như là nếm. So sánh ra, chỉ sợ ta mới là người bị nàng hận nhất.”

      “Ôi, hận hận , dù sao kiếp này cũng còn thấy nữa. Phong ấn lần này, cho dù lại qua vạn năm nữa chỉ sợ cũng bị phá tan. vạn năm? Chúng ta có thể sống lâu như vậy sao?”

      Tam Lục ừ tiếng, cũng biết là tán đồng ta hay là tỏ vẻ phản đối, cúi đầu tiếp tục thêu. Tay nghề này của nàng cũng thua ta, tư thế may vá thành thạo ưu nhã. Nàng thêu xong mảnh lá cây, ngừng tay, đắp tấm thảm bên cạnh lên cho ta. Mặt trời dời đến bên kia núi, gió thổi lên người hơi lạnh. Ta rúc vào trong tấm thảm, cuộn người ôm bụng, thiêm thiếp ngủ.

      Kinh tâm động phách ngày đó, cũng ở chỗ thế tới của ma cung rào rạt, cũng ở chỗ hết lòng hết sức khi đấu pháp, mà là những người tiên giới thân phía sau màn, thao túng, nhìn trộm. Bọn họ càng thêm hy vọng chúng ta cùng ma cung cả hai đều thua, vậy người thắng sau cùng cần phải , chỉ là bọn họ.

      Những tiên quân, tiên nhân ấy… Trong mắt bọn họ, ma cung dĩ nhiên muốn bỏ, mà những tinh quỷ quái như chúng ta, đương nhiên tốt nhất cũng tồn tại đời này. Ma tộc lại lần bị phong ấn, mà chúng ta…

      Người của Bàn Ti động đều tan, Già Hội sơn thành ngọn núi hoang.

      Sau đó mới biết chân tướng phía sau những chuyện này, ta có nhiều tinh lực như vậy oán hận bất bình, ta chỉ may mắn, chúng ta đều còn sống.

      Ngạc nhiên lớn nhất, chính là Tam Lục cũng có lừa gạt phản bội tình bằng hữu của chúng ta.

      Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng gọi ầm ĩ xa, binh khí giao nhau, đủ loại pháp bảo đụng nhau nổ vang, mùi màu tanh bao phủ, thân ảnh bé bị lôi hỏa cản trở loạn khắp núi, phân địch ta, nhìn thấy ánh sáng… Năm người chúng ta, mỗi người giữ phương, ánh sáng lờ mờ của linh châu chiếu sáng thiên la địa võng khổng lồ, bện cả mấy tháng ấy…

      Đúng vậy, kiện kia sớm kết thúc.

      Thế nhưng ta biết phải qua bao nhiêu lâu nữa, ta mới có thể quên hết những vết tích khủng bố trong trí nhớ ấy.

      Người điều khiển trận ngũ hành ngoại trừ ta, bốn người khác, thương thế của Phượng Nghi, Tử Hằng hơi , vết thương của Mai cư sĩ nặng nhất, Dục Phong tiền bối trong rối loạn biết tung tích, cho tới bây giờ cũng có tin tức. Bằng cảm ứng giữa linh châu, chỉ biết là còn sống, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vết thương như thế nào, bây giờ người ở đâu, chúng ta đều thể biết được.

      Phượng Nghi ngày đó, công kích của ma cung đối với trận pháp, phần lớn chuyển tới người . Ta xuyên qua linh châu nhìn thấy bị thương, máu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống. dường như cảm thấy, ta lại cảm thấy mỗi giọt máu đỏ thắm kia đều nện lên ngực ta, từng nhịp, từng nhịp tim đập loạn, đau đớn đến tê dại.

      Ta thể đến bên cạnh , ta chỉ có thể bảo vệ mắt trận phương này.

      Tam Thất lọt vào trong trận, đột phá từng tầng ngăn trở, lúc bức đến trước người ta xa, phía sau nàng lại kinh biến đột nhiên xuất , kiếm phong hàn khí rét căm tàn nhẫn bình tĩnh, khiến cho nàng thể dừng lại chống đỡ.

      Đó là Tam Lục.

      từng là tỷ muội thân thiết, quá khứ thân mật như thế, bây giờ lại rút kiếm về phía nhau.

      Tình nghĩa, lừa gạt, dối, thương tổn…

      Kiếm phong lay động, cắt đứt tất cả quá khứ.

      Ta nhìn các nàng động thủ trước mặt ta, mưa rền gió dữ, lôi điện đan xen. khắc kia chính là ngươi chết ta sống, ai cũng thể nương tay.

      Bao nhiêu năm trước, các nàng chính là như vậy, trước mặt ta luyện kiếm, so chiêu, thảo luận kiếm pháp kiếm quyết với nhau, chỉ ra chỗ thiếu của đối phương, sửa lại lầm lẫn của chính mình…

      Bây giờ, người vẫn là hai người ấy, lại là tính mạng đọ sức, mỗi chiêu đều là thế giết…

      ra, trận kịch chiến này đến cuối cùng, có người thắng.

      Chúng ta đều mất quá nhiều, hơn xa chúng ta lấy được.

      Song kiếm Tử Thanh rốt cuộc ra khỏi vỏ.

      Tử Dĩnh… Thanh Tác, đôi bảo kiếm diệt ma này, lại đều rơi vào trong tay ma cung.

      Ta phải chưa từng nghi hoặc, vì sao lúc trước màn tỷ võ của ma cung, ma quân thiếu niên kia lại có thể sử dụng bảo kiếm Thanh Tác, đấu với Thanh Liên đạo sĩ sức lực ngang nhau. Chuyện này kỳ quặc…

      Tựa hồ có đôi tay, thầm trù tính thao túng mọi thứ…

      Sau điều bí , sau đáp án vẫn có nhiều nghi hoặc hơn… Uy lực khổng lồ sau khi song kiếm Tử Thanh hợp bích ta từng thấy, cái loại lực phá hoại cơ hồ là chẳng phân biệt được địch ta, gì phá nổi này…

      Tử Hằng kéo trận pháp xoay ngang, thay ta chặn trùng kích khổng lồ ấy.

      Ta nhìn chùm tia sáng chói mắt kia xuyên qua thân thể , vết thương lớn cắt từ ngực tới bụng, máu tươi tung toé chảy xuôi, tựa hồ cảm thấy đau, tay lấy kiếm chống, tay kia còn nắm thành pháp quyết thúc giục thủy linh châu.

      Khắp nơi đều là máu…

      Ta nghe thấy có người khẽ gọi tên ta, mắt hơi hé mở, nhất thời nhớ nổi thân ở nơi đâu.

      Ngủ giấc vẫn cảm thấy tay chân còn chút sức lực nào, cẳng chân hơi co quắp.

      Ta là bị Phượng Nghi đánh thức, trở lại lúc ta ngủ, ta xoa xoa mắt, liền nhìn thấy cầm xấp giấy, lật xem mấy lời phàn nàn bực tức ta viết lung tung khi buồn chán mấy ngày nay.

      “Trở về lúc nào?” Ta bản năng quay đầu nhìn ngăn tủ, quả đào kia còn bày ở đó mà. Trong mâm bên cạnh lại bày dưa bở và nho, da cam tím sẫm, nổi bật rất đẹp mắt.

      “Vừa mới đến.” hơi cúi người, có lẽ vừa mới uống trà, trong hơi thở có hương thoảng chan chát của lá trà. Ta chụt cái, giống như con sâu lớn vụng về, từng chút từng chút cọ xát, ngồi dậy, coi như cái đệm dựa có sẵn — đệm dựa có khi cũng có thể đảm nhiệm gối ôm lớn, độ mềm vừa phải, tự động phát nhiệt, công năng đầy đủ, vẻ ngoài tinh mỹ, là hàng cao cấp cần thiết khi ở nhà hay du lịch!

      “Sư bá sư bọn họ khỏe ?”

      “Rất khỏe, sư hai ngày nữa tới thăm nàng.”

      Ta ngẩng đầu lên: “Người Chính Hòa cung làm khó dễ chàng chứ?” Đều ăn cháo đá bát, mối họa lớn nhất bây giờ vừa , tồn tại của chúng ta, thể khiến số người rất gai mắt.

      , bọn họ hiển nhiên phân được độ nặng của tình.” Phượng Nghi kê chân ta đùi , nhàng ấn xoa thay ta: “Vất vả nàng, phù chân nặng như vậy.”

      Nhiệt lực xuyên qua đầu ngón tay truyền thẳng vào, được xoa bóp như thế, cảm giác là khoan khoái ít. Ta hé miệng cười cười, đầu khẽ tựa vào bả vai , cảm giác được cỗ ngọt ngào kỳ diệu, .

      Ta ngửi được mùi thơm hoa quả trong veo, quả đào kia, còn có dưa bở cùng nho đều chín, mùi thơm phát ra lẫn cùng chỗ, mê người nên lời.

      Ta còn ngửi thấy, gió núi bên ngoài, thổi tới cái trong trẻo sạch của ngày đông.

      Đệ nhị nhất linh chương – tại

      “Tam Lục,” ta ngừng kim trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi sao?

      bàn đè tấm thiệp, sáng sớm mới đưa tới, “Đường rất xa, khí trời lại lạnh, .” Nàng cũng thu thiệp, thế nhưng vẻ mặt thoạt nhìn có gì khác với bình thường.

      Thiệp mời có gì đặc biệt, đặc biệt là người đưa thiệp mời tới.

      Lý Phù Phong.

      Tam Lục nghĩ chuyện nghĩ đến xuất thần, ta dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy nàng.

      Nàng bỗng nhiên cười cười: “Có số việc thể cưỡng cầu. Ta với , chung quy chỉ có duyên phận đời ấy. Kiếp này, đường Dương Quan của , ta qua cầu độc mộc của ta .”

      Ánh mắt nàng thản nhiên, ngữ khí cũng thản nhiên.

      ràng, nàng buông, ta nên tiêu sầu.

      Thế nhưng trong lòng lại hiểu sao ê ẩm.

      Ta xoa xoa mũi, cúi đầu bắt đầu khâu nút áo cuối cùng.

      Có lẽ, là như vậy.

      Lý Phù Phong làm quốc sư trái lại làm rất thuận lợi. Nhất là sau màn náo động kia, kiếm Tử Dĩnh tung tích , kiếm Thanh Tác cuối cùng nhận làm chủ…

      Xem ra kiếp này, cũng là phải làm đạo sĩ đến cùng.

      Đáng tiếc cho Tam Lục. Nàng cố chấp như vậy, biết khi nào, mới có thể lại gặp được người mình thích.

      Mới có thể gặp được hạnh phúc của nàng.

      phải bây giờ là bất hạnh, cuộc sống an bình làm cho người ta kiên định, thế nhưng… nhìn thân ảnh của Tam Lục, ta luôn có thể từ nét mặt bình tĩnh của nàng, đọc ra ý vị tịch mịch.

      Lúc gần giữa trưa Phượng Nghi trở về, Tam Lục cáo từ. Làn váy nàng hơi dài, kéo mặt đất, lúc bước có gợn sóng uốn lượn, rất nhanh, mờ khỏi tầm mắt.

      Ta bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, Tam Thất trúng kiếm ngã dưới đất, làn váy nàng màu đỏ, sau khi bắn tung tóe bùn có vẻ vô cùng nhếch nhác đau thương. Mưa như trút nước, lại tưới tắt lửa lớn bùng cháy hừng hực giữa núi, vô số chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá, hình dạng vặn vẹo bên trong ngọn lửa, run rẩy, cuối cùng hóa thành bụi than.

      “Nghĩ cái gì vậy?”

      “Ừm, có gì.

      Còn thiếu mấy mũi, thế nhưng ta mệt mỏi.

      Buổi sáng lúc dậy cảm thấy thân thể nặng nề, cử động còn chậm chạp vụng về hơn bình thường.

      Ta vịn ghế tựa muốn đứng lên, thế nhưng eo chân nặng như nhũn ra, lại đứng lên nổi.

      “A.”

      Phượng Nghi bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cả người ta, ta bật thốt lên tiếng, lại cảm thấy có chút ổn.

      ôm ta lên đài bằng trước sơn động, phơi nắng.

      “Nàng có còn nhớ… Lần đầu tiên ta gặp được nàng, hỏi nàng câu, kiếp sau muốn làm cái gì?”

      “Người.” Ta đương nhiên thể quên.

      cười, nụ cười ấy lộ vẻ ấm áp sáng sủa, đẹp sao tả xiết.

      “Bây giờ sao? đổi chủ ý chưa?”

      Ta gật gật đầu: “Đổi rồi.”

      “À há?” tò mò: “Vậy nàng kiếp sau muốn thế nào vậy?”

      “Ta muốn…” Ta hơi nhăn mày lại, chỉ hai chữ dừng.

      “Làm sao vậy?”

      Toàn thân ta cứng ngắc, nắm chặt cổ tay .

      Bụng hơi căng, có luồng lực lượng sa xuống dưới —

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay, cuối cùng tới lúc?

      Đau đớn giống cái kim, hung hăng đâm vào thân thể, sau đó tràn ra xé rách.

      Thân thể ta cứng ngắc, thậm chí có nháy mắt biết đau đớn này là phát sinh, hay là bởi vì ta quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác.

      Ngày đó bố trí trận ngũ hành, lúc người của ma cung xông vào trận, từng thúc giục tâm ma đại pháp, trước mắt đủ loại ảo giác lượn lờ biến hóa, giả khó phân biệt, lúc là sơn dã hoang vắng, đất hoang xương khô, lúc lại là phồn hoa như gấm, lửa nóng sôi dầu. Nhất thời cảm giác mình phi thăng thành tiên, thế nhưng lại chớp mắt cái, phát vô số đao kiếm rìu kích bổ lên người.

      Những thứ này đáng sợ, đáng sợ chính là, ta nhìn thấy Phượng Nghi bị sấm sét đánh ngã, Tử Hằng táng thân biển lửa, nhìn thấy thân nhân bằng hữu của mình từng người từng người trằn trọc giãy giụa cầu sinh, khổ sở dứt.

      Tâm ma mặc dù khiến người ta chảy giọt máu, nhưng đáng sợ nhất, cũng là đòn sát thủ của ma cung.

      “Tam Bát?” Phượng Nghi nôn nóng, quýnh lên liền gọi tên ta.

      Ta muốn đáp , thế nhưng vừa há miệng vọng ra lại là tiếng rên rỉ khàn khàn.

      Là đau , phải giả.

      Đau là tốt rồi…

      Lòng ta cuối cùng rơi xuống chỗ thực, sau đó cảm thấy mình buồn cười.

      Có điều, là thở phào nhõm.

      Giống như sau khi lặn lội đường xa rốt cuộc thấy được điểm cuối.

      Dưa chín, đương nhiên nên rụng.

      Phượng Nghi luống cuống tay chân, ngừng khuyên giải an ủi ta, đừng sợ, đau cứ kêu lên. Ta trái lại khuyên , đau thế nào, .

      Ít nhất, còn có thể chịu được.

      Đổ rất nhiều mồ hôi, ta siết chặt nắm tay.

      sợ là giả.

      Ta ngờ, đau đớn lại dài lâu như thế.

      Hít, thở, cắn răng nhẫn nại, đau đớn trận mạnh trận yếu, ta nghe thấy Tam Lục ôn tồn mềm giọng hiếm có, thay ta lau mồ hôi, Phượng Nghi mấy lần xông tới lại bị nàng đuổi ra.

      Cách tấm rèm, bên ngoài loáng thoáng đến những người khác.

      “Long vương tới, vết thương của hoàn toàn khỏi.” Tam Lục giọng bên tai ta, lại bưng nước thuốc cho ta: “Đây là thuốc Thải Mai tiền bối đưa tới, mau uống .”

      Nước thuốc là vị gì ta hoàn toàn nếm ra, uống hai ngụm, đau đớn lại lần nữa kéo tới.

      Câu hỏi Phượng Nghi hỏi vừa rồi, ta chưa kịp cho đáp án.

      Nếu còn có kiếp sau, làm người, làm nhện, thậm chí làm con rắn thân cây hòn đá, những thứ ấy đều quan trọng như thế nữa.

      Đột nhiên cả người hẫng, giống như hồn phách rời thân thể, trong nháy mắt tất cả đau đớn và tạp đều biến mất, ta ràng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

      Trong lòng ta hiểu sao nóng lên, mềm nhũn, giống như đánh đổ nồi canh nóng, cả người đều sắp tan ra.

      giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống dưới, ta nhìn Tam Lục luống cuống tay chân, vừa muốn khóc, cũng muốn cười.

      Phượng Nghi hoảng hốt từ bên ngoài xông tới, cầm lấy tay ta, mắt cũng đỏ, luôn luôn chú trọng dáng vẻ nhất, bây giờ lại chật vật ra bộ dáng.

      “Là bé trai,” Tam Lục nuốt ngụm nước miếng, hai tay cẩn thận nâng đứa bé bị quấn lại, trân trọng nâng qua đây, chuyển cho Phượng Nghi.

      Phượng Nghi lại đưa thằng bé tới trước mặt ta.

      Khuôn mặt nho , há to mồm khóc ngừng, mắt còn nhắm chặt, thoạt nhìn đỏ giống như con khỉ .

      “Xem, chúng ta, chúng ta có con.” Phượng Nghi cười ngốc, mảy may bộ dạng của phượng vương: “Ta làm cha, hì, đây chính là !”

      phải , chẳng lẽ là giả?

      Ta phải nhớ kỹ lời này, tương lai kể cho con của chúng ta nghe.

      Hì, cha con ấy à, đừng nhìn bình thường kiêu ngạo, thế nhưng cũng từng lời cực ngốc nghếch…

      Tương lai… thực rất chờ mong.

      Ta và Phượng Nghi đầu dựa vào nhau, nhìn đứa bé khóc ngừng kia.

      Bộ dáng nhiều nếp nhăn đo đỏ ấy cũng đẹp, nhưng ta cảm thấy bản thân tồn tại của nó, cũng đủ xinh đẹp, đủ rung động.

      Luyến tiếc chớp mắt, luyến tiếc dời mắt . Nó khóc, dùng hết khí lực toàn thân kêu gào chứng minh tồn tại của nó, ra đời của nó.

      Câu hỏi ban nãy Phượng Nghi hỏi ta, ta muốn cho biết, kiếp sau thế nào, cũng quan trọng.

      Bởi vì, quan trọng nhất, là tại.

      cái kết hạnh phúc nhỉ :)

      Truyện vẫn còn có chương phiên ngoại nhóe ^^~

      Phiên Ngoại – Tam Lục

      Cách rất nhiều năm gặp lại nàng.

      Ta nhớ ngày đó nàng mặc bộ váy màu tím, màu sắc ấy rất đẹp. Tóc của nàng rất đen, mặt trời chiếu vào, ánh sáng như nước lưu động phía .

      Bộ quần áo này dám chắc là vị kia của nàng xử lý thay nàng. Tóc mọc tốt như vậy, chỉ sợ cũng phải công lao của chính nàng.

      Nhưng mà nếu muốn , lúc nàng chưa lên tiếng, vẫn còn rất có thể dọa người.

      Lên tiếng cái, liền lộ nguyên hình.

      Có tu vạn năm nữa, nàng e rằng vẫn là cái bộ dáng này, dễ nghe là ruột để ngoài da — trắng ra, đại tỷ ngốc.

      Có người chính là như vậy, những chuyện mưu trù tính, vĩnh viễn chứa trong đầu nàng.

      Nhưng ta cảm thấy vậy cũng rất tốt.

      “Tam Lục!” Nàng bổ về phía ta, ta bản năng muốn tránh, thế nhưng biết vì sao đứng yên chỗ nhúc nhích, để nàng nặng nề nhào lên, suýt nữa đụng ngã ta.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn là con nhện , đói thoi thóp hơi.

      Cũng phải thể tìm những thứ khác cho nàng no bụng. Thế nhưng thứ nhất chúng ta có thời gian, thứ hai, ta cũng biết, khi đó nghĩ như thế nào… Có lẽ là thương cảm nàng chật vật thê thảm, cũng có lẽ là cảm thấy nàng có linh tính, nếu bỏ mặc như thế, đáng tiếc.

      Huống hồ, ta vốn cũng ôm hy vọng quá lớn.

      Thế nhưng duyên phận từ khi đó bắt đầu.

      Chúng ta cùng nhau bái môn hạ của Đào Hoa quan chủ, biến thành sư tỷ và sư muội.

      Phương thức luyện công của nàng đặc biệt, tiến cảnh cực nhanh, cơ hồ mỗi ngày thay đổi dạng.

      Nhưng nhìn kỹ, nàng lại chưa từng thay đổi, giống y như lúc ta nhìn thấy nàng ngày đầu tiên.

      Con nhện đáng thương, tám cái chân mảnh quấn lấy thân thể ấy, và nữ tử xinh đẹp mặc váy, khoác dải băng giống như mây mềm sương trước mắt này.

      “Ngươi mang rượu tới à? Hì, ta chuẩn bị đồ ăn ngon, nhắm rượu là nhất.”

      “Ngươi phải , về sau uống sao?”

      Bởi vì uống rượu lỡ chuyện, nàng từng vẻ mặt trịnh trọng, chuẩn xác về sau uống rượu nữa.

      “A, rượu mật của ngươi ra tính là rượu mà…”

      Chúng ta uống rượu ta mang đến, ăn món ăn dân dã và điểm tâm nàng chuẩn bị. Tam Bát có chút men say, cũng nhiều, ra cả chuyện ban đêm nằm mơ ăn gà.

      Đáng thương, trước kia nàng rất thích ăn gà, nhưng từ khi xuất giá, còn ăn gà vịt chim nữa.

      Ta nghĩ nghĩ: “Chúng ta ra ngoài, lén lút ăn, đừng cho vị kia của ngươi biết.”

      cần.” Nàng xua tay, mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngây thơ: “Ta chột dạ, ăn có cảm giác tội ác.”

      Cảm giác tội ác?

      Nàng ngắm nghía chén rượu, cười híp mắt : “Có chuyện, ngẫm lại vui. Hì, kể cho ngươi, có hôm ta mơ thấy mình ăn đùi gà…”

      “Ừ.”

      “Thế nhưng cắn cái, đùi gà lại còn biết kêu thảm thiết, làm ta tỉnh lại, mới phát mình gặm chính là cánh tay Phượng Nghi.”

      Ta muốn nhịn cười, thực .

      Thế nhưng vẫn là nhịn được, phụt tiếng bật cười.

      Nàng chính là như vậy, khi ở bên, vĩnh viễn khiến người ta cảm thấy nặng nề, phiền muộn, đau buồn…

      Những tình tự ấy gặp được vị phu nhân phượng hoàng tám chân này, tất cả đều biến mất thấy.

      Còn nhớ trước kia cũng là như thế, lúc ở tại Đào Hoa quan, có nàng, liền cảm thấy rất ầm ĩ, líu ra líu ríu. Nàng nếu ở cạnh, bên tai lại vắng vẻ được tự nhiên.

      “Ừm, chúng ta vài ngày trước, nhìn thấy.”

      “Hả?” Ta trái lại thực sửng sốt.

      Chuyện vinh dự vô thượng mà tinh, người tu hành, hoặc là những tán tiên hạ giới, thích và ngưỡng mộ thôi, nàng cứ như vậy thản nhiên ra: “Thực là lầu các trời, cung điện trong mây, phần nguy nga sặc sỡ ấy khỏi phải , cái thang mây ta cũng sắp sấp xuống, ngươi thềm đá xây dài như vậy làm gì? Là vì làm cho người ta lúc từ dưới nhìn lên , lập tức sinh ra lòng tự ti mặc cảm, bội phần cảm thấy kính ngưỡng sùng mộ? Ta thực kính ngưỡng, nhưng ta kính ngưỡng chính là khí phái của cung điện, phải khí phái củ người ngồi trong cung kia.”

      Ta nhịn được hỏi: “Thiên đế… bộ dáng bực nào?”

      nhìn thấy, ngồi rất cao, chúng ta hành lễ rồi đứng đáp lời, sau đó liền lui ra ngoài, từ đầu tới đuôi ngẩng đầu nhìn cái.”

      “À há.”

      Nàng lại rót rượu cho ta: “Đến đến, uống. Nhưng ta cũng thấy mấy vị quý nữ, biết là thê thiếp hay là tỷ muội nữ nhi của thiên đế, có người tên là Linh Lung, gặp chúng ta, mấy câu, mặc dù nhìn ra được tôn quý từ , thế nhưng nàng rất tò mò chuyện bên ngoài, chuyện hạ giới. Tòa cung điện ấy rất cao, quá mờ mịt, vì vậy, những nữ tử ấy đều rất tịch mịch.”

      Nàng lại nghĩ đương nhiên, ngừng dùng ý nghĩ của mình phỏng đoán tâm tư người ngoài, lại ngây ngốc, lại rất khiến cho người ta…

      Ta khẽ cười.

      Người bên ngoài đều có ý nghĩ đơn thuần giống như nàng, biết có bao nhiêu người hướng tới tôn vinh tịch mịch ấy.

      Ngay cả ta, ngày trước cũng hướng tới thôi.

      “Vị Linh Lung nương kia còn hỏi ta có thích thiên cung , có muốn ở nơi đó hay .”

      Ta có chút căng thẳng, mặc dù nàng bây giờ ràng ngồi trước mặt ta, vẫn hỏi tới cùng: “Ngươi đáp như thế nào?”

      “Ta ta xuất thân sơn dã, tính tình thô mãng, cái chốn phải cẩn thận thủ lễ ấy ở được.”

      Quả nhiên.

      Ta thở phào, ta đoán, tám phần vị kia của nàng lúc nghe thấy nàng trả lời như vậy cũng thở phào.

      Nàng nếu như tiến vào chốn đó, tám phần xương cốt bị người nuốt cũng biết mình chết như thế nào.

      Cuối cùng nàng uống gục xuống bàn dậy nổi, Phượng Nghi tới.

      “Khó có được, ở nhiều mấy ngày.”

      phải người thường khách khí như vậy, ta cũng giỏi hàn huyên với người khác. chắp tay, ta hơi quỳ gối thi lễ.

      Đối với người này, ta thủy chung là tôn kính mà thể gần gũi.

      Sống càng lâu, càng cảm thấy có vài người, có vài việc… dùng đạo lý dễ giải thích.

      Tỷ như, Tam Bát khó hiểu trúng ý nàng cái gì.

      Chẳng cần nàng, phỏng chừng nghe tin tức ấy, phản ứng đầu tiên đều khó hiểu.

      Bọn họ thành thân, còn có ít người mặt cười, trong lòng lại đoán bọn họ có thể ở cùng bao lâu? Bạn lữ tu tiên đầu tiên là mến, về sau chia lìa, cũng phải số ít.

      Nhưng bọn họ thực ở bên nhau, có tư có vị mà sống, sinh con, kiên định vững vàng, ít giao du với bên ngoài.

      Đây có lẽ chính là người ngốc có phúc ngốc .

      Phượng Nghi nhàng gọi nàng hai tiếng, trong miệng nàng lầu bầu tiếng, có tỉnh.

      Cuối cùng Phượng Nghi ôm nàng .

      Ta muốn lại rót cho mình chén rượu, trong bầu trống , bàn chén bát ngổn ngang.

      Nhìn rất xa, bóng lưng hai người kia.

      Tam Bát được ôm ngang, tóc buông xõa, tóc đen như thác, đuôi tóc theo nhịp bước của hơi đung đưa.

      Cảnh tượng ấy thoạt nhìn rất an ổn, ung dung điềm đạm nên lời.

      Ta xa xa, giơ chén về phía nàng cái.

      Kính nàng.

      Kính những năm tháng chúng ta từng có ấy.

      Kính phần tình nghĩa kéo dài mấy trăm năm của chúng ta này.

      Kính chính ta…

      Trong đoạn năm tháng mất ấy, còn có người…

      Thời gian nàng làm bạn với ta dài lâu nhất, lâu hơn bất cứ ai.

      Tam Thất.

      biết nàng bây giờ thế nào.

      biết ma vực có rượu ngon .

      Lại ly, kính quá khứ của chúng ta.

      Bài thơ Tam Bát đọc lúc vào Đào Hoa quan, ta vẫn nhớ đến bây giờ.

      Má phấn giờ đây đâu vắng tá.

      Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.

      ~ Hoàn ~

      Hơn 3 năm cho bộ truyện 200 chương là thời gian rất dài, cảm ơn các bạn vì vẫn kiên nhẫn theo tớ cho đến khi đánh dấu được chữ Hoàn sau tên truyện ^^

      Trong phiên bản xuất bản vẫn còn thêm vài phiên ngoại nữa, nhưng tớ có sách, mà cũng có text mạng. Vậy nên đành chấm dứt truyện tại đây. Nhưng biết đâu ngày đẹp trời nào đó, bạn bên Trung nào đó thương tình type lên mạng những phiên ngoại còn lại tớ tiếp tục mần =D

      Văn án của bộ ngôn tình tiếp theo tớ làm lên sàn rồi. Hi vọng các bạn đón xem =D

      END.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :