1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương - Minh Nguyệt Thính Phong Full 2 tập

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37





      là phải nghĩ cách, song Nghiêm Cẩn thực có chiêu gì hay, trừ phi làm vài hành động tiểu nhân đen tối, nhưng cứ coi như muốn làm tiểu nhân, cũng phải im hơi lặng tiếng, kín đáo đến mức gió lọt nổi mới được. Dù gì Mai Khôi muốn tham gia kỳ thi, chứng minh bé rất để ý đến cách nhìn của người khác, tiểu nha đầu vốn dĩ có lòng tự tôn rất cao, vậy cậu cũng thể làm hỏng việc, để người ta có thêm “nguồn tư liệu” để đồn đại đưa chuyện.

      Đối với tính nghiệt ngã của kỳ thi này, Mai Khôi thực vẫn hiểu lắm: “Vậy em chăm chỉ luyện tập, còn tháng nữa, được sao?”. Theo như bé thấy, cứ coi Tiểu Mê muốn ức hiếp người, nhưng chẳng phải còn nhiều người bên cạnh nhìn thấy sao? phải còn có giáo viên ư? Ở trong chỗ công cộng đông người, chị ấy có thể làm gì được chứ.

      Nhưng suy nghĩ của đám người Nghiêm Cẩn lại là, ràng biết bị đánh mà vẫn phải đưa đến cửa để chịu đánh, điều đó tuyệt đối được. Nhưng trước mắt thời gian chưa đến, bất luận thế nào, Mai Khôi cũng chỉ có thể luyện tập rồi tính sau.

      Kỳ nghỉ cuối tuần, mấy người bạn tốt đều về nhà, ở lại trường kèm cặp thêm cho Mai Khôi. Thực ra các giáo viên thực thêm các bài tập bổ trợ ngoài giờ cho Mai Khôi rồi, nên mấy người bạn này cũng chỉ bổ trợ được chút thôi.

      Trong trường chiến đấu của cung thể thao, Mai Khôi đấm bao cát, mồ hôi túa ra như mưa, Cừu Tranh ngồi vắt chân bên cạnh, thỉnh thoảng cất tiếng chỉ chút động tác cốt yếu cho bé. Lam Băng và Ngụy Vân kéo thùng đồ uống và đồ ăn vặt tới: “Đến rồi, đến rồi, đồ uống tiếp tế đến rồi. Mai Khôi, nghỉ ngơi lát, uống chút nước rồi tập tiếp”.

      Cừu Tranh nhảy lên: “Nước cà chua của ta đâu, mua chưa?”.

      “Lư Chân cầm ở phía sau đó, lúc hai người uống ra ngoài uống ”, mấy người Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cầm trang bị phòng hộ vào, vừa nghe thấy Cừu Tranh muốn uống “nước cà chua” của , vội vàng đuổi người.

      Cừu Tranh làu nhàu lẩm bẩm kỳ thị giống loài gì đó, ra ngoài. Nghiêm Cẩn cầm đồ uống, nhét ống hút, đưa cho Mai Khôi, thấy bé mồ hôi nhễnhại khắp đầu và mặt, cậu lại lấy khăn lau giúp bé.

      “Nóng hết cả người rồi?”

      “Ừm.” Mai Khôi gật gật đầu, đứng trong sân tập nghiêm túc đánh bộ quyền cho cậu xem, bé luyện tập rất nhiều ngày rồi, động tác đạt tiêu chuẩn.

      Lam Băng vừa bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa với Dung Hiên: “Rất giống khiêu vũ, em ấy múa đẹp, nhưng mà có lực”.

      “Lúc đầu cậu cũng gần như vậy mà.”

      Lam Băng nhún nhún vai: “Cho nên bố mình mới mua bảo hiểm cho mình đó”.

      Dung Hiên lườm bạn cái, cậu còn thực biết xấu hổ mà nữa. Nghiêm Cẩn sân tập bắt đầu dạy Mai Khôi chiến đấu thực chiến. “Nào, đưa tay đánh ”.

      Mai Khôi nắm chắc chiếc găng tay , dùng hết sức lực xông đến, Nghiêm Cẩn vặn người né , dưới chân bị vướng, liền trực tiếp ngã nhào sấp xuống đất, Nghiêm Cẩn vội vàng giữ lấy eo bé, đỡ dậy ổn định.

      Mẫn Lệ ở bên cạnh lớn tiếng gọi: “Đừng đỡ chứ, phải để em ấy ngã, trong chiến đấu việc đầu tiên phải học là bị đánh và bị ngã”.

      Nghiêm Cẩn cau mày lại, quay đầu lườm cái, sau đó với Mai Khôi: “Đừng để ý đến chị ấy, chuyên tâm tập luyện”.

      Mẫn Lệ lấy lại hồn phách, gật gật đầu. bé ổn định lại chút, điều chỉnh tư thế, rồi hướng về phía Nghiêm Cẩn ra đấm nữa, lực đạo mềm yếu chẳng mấy chốc bị ngăn lại, lòng bàn tay to lớn của Nghiêm Cẩn nắm lấy nắm đấm của bé, nhàng vừa kéo vừa vặn, cánh tay hích đến vai bé, dưới chân xoay cái, Mai Khôi chỉ kịp “á” lên tiếng, thoắt cái ngã đất. Vào đúng thời khắc bé ngã xuống, Nghiêm Cẩn kéo eo bé, rồi khẽ khàng đặt bé lên sàn đất, mảy may để bé ngã.

      Mẫn Lệ ở bên cạnh sốt ruột: “Aizzzaizzz, cậu làm như vậy được, lãng phí thời gian”.

      **


      Nghiêm Cẩn lại quay đầu lườm cái, Mẫn Lệ tức giận chỉ vào cậu, oán thán với người xung quanh: “Đây là người gì chứ!”.

      Mặc Ngôn cầm đồ uống, thản nhiên đáp: “ quen”. Cậu quyết định nhúng tay vào, bèn tìm vị trí bốn bề yên ổn ngồi xuống.

      Đâu chịu chủ trương khoanh tay đứng nhìn, chịu nổi cái kẻ biết sai sửa, Mẫn Lệ nhìn chằm chằm lên sân tập, thấy Nghiêm Cẩn lại xuất mấy chiêu dịu dàng khác thường nữa với Mai Khôi, cuối cùng kìm nén được nữa.

      “Cậu tránh sang bên, mình luyện tập cùng em ấy, cậu làm như thế này là khiêu vũ hay luyện công chứ, đau lòng chẳng có gì tốt cho em ấy cả.” bé vỗ vỗ vào áo giáp bảo vệ đầu và bảo hộ thân được vứt đến, bản thân mình chỉ đeo găng tay, đẩy Nghiêm Cẩn ra ngoài sân tập: “Cậu cho rằng hôm đó Tiểu Mê cũng thương hoa tiếc ngọc như thế này à, để mình dạy em ấy, người nhà tránh xa khỏi sân”.

      Mẫn Lệ giúp Mai Khôi mặc áo xong, vừa giảng lại cho bé động tác cốt yếu chiến đấu cơ bản, Nghiêm Cẩn xung quanh sân tập, Mẫn Lệ vẫy tay với cậu, cho phép cậu vào nữa. Sau đó bé bảo Mai Khôi dùng mấy chiêu chỉ định tấn công mình. Mai Khôi nghiêm túc đánh mấy quyên, tư thế của bé còn được, nhưng lực lại đủ, Mẫn Lệ tránh rất nhàng, sau khi tránh , vừa khua chân đấm tay, thoắt cái đánh được lên mũ phòng hộ đầu của bé, “bụp” tiếng vang lên, Mai Khôi lùi ra phía sau hai bước.

      “Này, này.” Nghiêm Cẩn ở bên cạnh phát ra tiếng cảnh cáo, Mẫn Lệ lườm cậu: “Này cái gì mà này, mình có dùng lực đâu”.

      Trong lòng Nghiêm Cẩn biết Mẫn Lệ đúng, nhưng vẫn còn lo lắng. Mai Khôi điều chỉnh xong trạng thái, thử lại lần nữa, bé xông đến, vụt vụt đấm hai quyền. Mẫn Lệ nhanh chóng hạ thấp người tránh , sau đó thuận thế đấm vào bụng Mai Khôi chưởng, áo giáp hộ thân ngăn chặn phần lớn lực đạo, nhưng đấm mạnh này vẫn khiến Mai Khôi lùi liền mấy bước, bụp cái ngồi phệt xuống đất.

      Nghiêm Cẩn lao mạnh đến, căng thẳng nhìn, chắc chắn bị thương, Mẫn Lệ bị cậu làm phiền muốn chết, bèn với tranh ở bên cạnh: “Để ngày thi hôm đó Tiểu Ma Vương phạm tội sát nhân với Tiểu Mê, bây giờ tốt nhất mọi ngời nên lôi cậu ấy ra ngoài, cậu ấy ở đây ảnh hưởng đến chất lượng dạy học quá”.

      được, được, phương pháp của chúng ta như thế này đúng”, Nghiêm Cẩn lớn tiếng kêu la.

      “Ai là chúng ta với cháu chứ, chỉ phương pháp của cháu đúng thôi. Chú ủng hộ Mẫn Lệ”, Cừu Tranh cất lời trượng nghĩa.

      phải, cháu nghĩ ra rồi”, Nghiêm Cẩn đột nhiên linh quang lóe sáng, gạt hết trang bị của Mai Khôi : “Hôm nay cứ đến đây trước nhé, cháu nghĩ được cách rồi, mấy ngày nữa chúng ta lại luyện tập”. Trong ánh mắt kỳ quái của mọi người, cậu vội vàng đưa Mai Khôi ra ngoài.

      Mai Khôi thấy hơi thấp thỏm: “, xin lỗi, em vô dụng”. Mọi người tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, luyện tập lâu như vậy, tiến bộ của bé cũng chỉ có chút xíu.

      “Chuyện liên quan đến em, Con Rùa lợi hại nhất, vô địch thiên hạ, là phương pháp của bọn sai, đột nhiên nghĩ ra chuyện, chúng ta cứ thử xem, đưa em về công ty.”

      Phương pháp Nghiêm Cẩn nghĩ đến thực ra chẳng mới mẻ hay đặc biệt gì, cậu chỉ muốn Mai Khôi vận dụng được năng lực của mình. Lúc Mai Khôi đóng lại năng lượng tâm ngữ, phản ứng chậm hơn bình thường, nhưng khi bé đem tất cả mọi tin tức giao cho bản năng, lập tức biến thành chiếc máy tính có tốc độ vận hành siêu mạnh. Nếu như Mai Khôi có thể đoán chuẩn xác động tác tiếp theo của đối phương, vậy bé muốn tránh đâu phải là chuyện thể nữa.

      Nghiêm Cẩn đưa Mai Khôi về công ty, mượn phòng huấn luyện dùng. Ở đây có người ngoài, cũng cần lo lắng người khác đột nhiên xông vào, còn nữa, cách Hạ Bối đủ xa, cứ coi như Mai Khôi nhất thời đóng kỹ ý thức trong đầu cũng chẳng sợ bại lộ thân phận.

      “Con Rùa , em từng , nếu như chuyên tâm nghĩ về việc, ý niệm đủ mạnh, có phải em chỉ cảm ứng được chuyện đó?”

      “Vâng, đúng vậy.”

      “Vậy nếu em đủ chuyên tâm chỉ nghĩ đến chuyện sao? Có phải tốc độ cảm ứng cũng nhanh hơn rất nhiều ?”

      “Chắc là vậy, nhưng mà tốc độ cảm ứng của em chỉ có thể theo tốc độ đầu óc của người khác, ta nghĩ đến cái gì, em mới có thể biết.”

      , như vậy đủ, em phải vượt qua tốc độ này.”

      “Em hiểu”, Mai Khôi rất thành thú nhận.

      Nghiêm Cẩn giải thích: “Em biết đó, khi chúng ta động thủ, thông thường là dựa vào bản năng để hành động, có thời gian nghĩ chiêu tiếp theo dùng gì, mà là dựa vào bản năng rất tự nhiên để ra tay. Em có thể thăm dò thấy hình ảnh, thanh, suy nghĩ trong đầu người khác, vậy em có thể đuổi đến ý thức bản năng ?”

      Lần này Mai Khôi hiểu, liền cau mày cẩn thận nghĩ, chưa thử qua chuyện truy đuổi ý thức lúc người ta đánh nhau, nhưng bé nghĩ đến lại là vấn đề khác: “Nhưng mà, cứ coi như em nắm bắt được ý thức đủ nhanh, em biết chị ấy muốn đánh vào đâu, song em cũng tránh kịp tốc độ nhanh như vậy, em phản ứng rất chậm”.

      “Nếu như em nghĩ nữa? Nếu như em cũng giao cho bản năng sao? Lúc em truy đuổi ý thức, đầu óc hoạt động cũng nhanh như vậy, em cần nghĩ nữa, chỉ dựa vào bản năng thôi sao?”

      Mai Khôi ngẫm nghĩ, hình như tới là như vậy. Nghiêm Cẩn tiếp tục : “Cho nên chúng ta luyện tập chút theo pháp thuật này, xem xem có thể được , điều này chắc là tốt hơn so với ép em đánh nhau, nếu thân hình bé này của em có thể chịu được mấy lần đánh chứ”.

      Mai Khôi nhăn nhăn mũi, thỏ thẻ biện giải: “Mẫn Lệ ràng , người ta cũng có tiến bộ, chỉ cần kiên trì luyện tập tiếp, chưa biết chừng cũng có thể”.

      “Đừng nghe Mẫn Lệ, bạn ấy coi ai cũng là da thịt thô dày giống mình. nào, muốn đánh bộ quyền, bộ quyền này rất thuộc, cần nghĩ, có thể đánh rất nhanh, em dùng ý thức tiến vào đầu , xem em có thể đuổi kịp .”

      “Ừm, vâng ạ.” Mai Khôi dáng vẻ rất chăm chú, Nghiêm Cẩn đột nhiên lại yên tâm: “Em chỉ được truy đuổi ý thức đánh quyền, được đào bới thức khác đó”.

      “Ồ, được”, Mai Khôi đáp lời rất tự nhiên, nhưng ngẫm nghĩ lại : “Vậy được đột nhiên nghĩ đến chuyện khác đó, nếu như vậy, em là bị ép nhìn thấy, thể trách em”.

      Ý, Nghiêm Cẩn sững lại, Con Rùa lại dám đấu khẩu với cậu, nhưng nghĩ cũng đúng, được, cậu chuyên tâm, nhất định chuyên tâm, thể để bé biết bí mật của mình, thời cơ chưa đến, vẫn chưa thể .

      Cuối cùng Mai Khôi muốn hỏi câu thực bé bận tâm rất lâu rồi, liền thử thăm dò: “ ơi, em hỏi nhé”.

      Nghiêm Cẩn nhìn dáng vẻ cẩn trọng, muốn hỏi lại thôi của bé, thấy hơi buồn cười. Cậu vừa cởi áo ngoài, chuẩn bị đánh quyền tốt, vừa trả lời: “Được, cho em hỏi”.

      Mai Khôi ngồi đó, hai chân đung đưa, do dự lát cuối cùng mới hỏi: “Thời gian này luôn nhắc nhở em được lén xem suy nghĩ trong đầu , trước đây đều như vậy, có phải làm chuyện xấu gì sợ em biết được ?”.

      Trong lòng Nghiêm Cẩn kinh hãi, động tác cởi áo cứng đơ lại, nhanh chóng lấp liếm, giải thích: “Đâu có, nào có làm chuyện gì xấu”. Đó tuyệt đối gọi là chuyện xấu, mà gọi là có ý đồ tình cảm.

      Mai Khôi ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, làm chuyện xấu cũng che giấu, dù gì bây giờ cũng sợ bố Nghiêm Lạc đánh nữa”. Nghiêm Cẩn có chút muốn khóc mà chẳng có nước mắt, ấn tượng của cậu trong lòng bé lẽ nào lại là như vậy? Chuyện về ba nghìn người vợ đẹp thâm căn cố đế trong lòng bé, ngoài ra còn làm chuyện xấu đỏ mặt?

      Cậu ném mạnh áo ngoài sang phía sau Con Rùa , chiếc áo lớn phủ kín bé, mang đến cái gọi là “mắt nhìn lòng phiền”. Mai Khôi mở miệng, rất muốn hỏi ngọn ngành việc, lòng hiếu kỳ này được thỏa mãn thoải mái. bé kéo chiếc áo khoác, lộ ra tầm nhìn, tiếng thần bí : “, mẹ Tiểu Tiểu với em rồi, bảo em chú ý an toàn, được mình ra ngoài, cũng được cùng bạn nam, bạn cùng lớp cũng được. Mẹ con trai đến tuổi này, có lúc xem vài phim và ảnh ‘mát mẻ’ gì đó, vài người có tâm lý ‘trong sạch’, tốt nhất con vẫn phải có ý thức phòng vệ. , cũng đến tuổi này rồi, có phải cũng xem những thứ kia ? Cho nên cho em thâm nhập vào suy nghĩ của ”.

      Nghiêm Cẩn đứng chân tháo giày, lúc nghe thấy đoạn trước còn khen mẹ minh, dạy bảo Con Rùa tốt, vừa nghe đến nửa phần sau đần mặt ra, rồi câu hỏi cuối cùng hoàn toàn đánh bại cậu, chân đứng vững, cậu ngã xoài đất.

      “Em, em… cả ngày chỉ nghĩ lung tung gì vậy?” Cậu xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa, vô cùng lúng túng. Mai Khôi lại bình thản, trưng ra vẻ mặt hiếu kỳ. Nghe Nghiêm Cẩn thế, bé gật đầu: “Ồ, vậy là chưa xem qua”.

      “Gì chứ?” Chưa xem qua? Làm sao có thể chưa xem qua, con trai chưa xem qua quá mất mặt, nhưng nếu như xem rồi, vậy cũng rất mất mặt. Dù gì trái phải đều được, Nghiêm Cẩn nổi điên muốn đập tường, vì sao cậu lại loại đề tài này với người con cậu thích chứ.

      Rốt cuộc cậu tốt ở đâu, sao ông Trời lại đối xử với cậu như thế?

      , vậy rốt cuộc từng xem chưa?”

      “…”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38




      Đối với vấn đề này khiến người ta lúng túng này, giả vờ nghe thấy phải là quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giày , nhảy lên, bắt đầu đánh quyền. Cần tập trung tinh thần, nỗ lực để đầu óc trống rỗng, để tiềm thức dẫn dắt bản năng, chân tay múa khua, đánh bài quyền cậu luyện từ đến mức thể thuộc hơn nữa.

      cảm thấy nhập thần, bốn phía yên tĩnh, giống như ở trong môi trường chân vậy, xung quanh đến hạt bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước kéo theo lưu động của khí, năng lượng trật tự và sống động tiến nhập vào mỗi tế bào trong cơ thể.

      Nhưng câu bất ngờ của Mai Khôi giống như tảng đá cực lớn đập lên đầu Nghiêm Cẩn: “ trai, đẹp trai”. Pháo đài an toàn cậu xây dựng lên thoắt cái sụp đổ và vỡ vụn, chân tay suýt chút nữa cũng biết để ở đâu mới được. Cậu nghe thấy, nghe thấy, ổn định lại tâm thần tiếp tục đánh quyền, Mai Khôi lại tiếp.

      trai, xấu hổ ư?” bé nâng cao ngữ điệu trong ngữ khí có kinh ngạc và hiếu kỳ ràng.

      Nghiêm Cẩn vung chân lên, nghe thấy lảo đảo suýt chút nữa chân mềm nhũn ngã nằm đất, trong đầu loạn, cậu sắp bị lộ rồi. “Dừng, dừng, được nhìn tiếp nữa, dừng lại.” Trong tình thế cấp bách, cậu vội vàng lớn tiếng quát, quay đầu lại, thấy cặp mắt to sáng trong của Con Rùa vô tội nhìn mình.

      Cậu chỉ vào bé, quát hỏi: “Dừng lại chưa?”.

      bé gật đầu mạnh, sau đó biện giải cho mình: “Em nhìn trộm thứ khác, em chỉ nhìn đánh quyền thôi”. Dưới ánh mắt ngây thơ của bé, cậu cảm thấy mặt nóng bừng, sau đó nghe thấy tiếng tiếp: “Là tự xấu hổ đó”.

      “Còn nữa?”, cậu lớn tiếng kêu la: “Bây giờ được nhìn”.

      “Ờ.” bé vô tội biết bao.

      Nghiêm Cẩn sải những bước dài đến chỗ bé, ngồi xổm xuống trước mặt bé, để có độ cao bằng người đối diện, duỗi tay ra véo đôi má hồng hào nhẵn mịn của bé: “Muốn phá đám phải ?”.

      có, có, em nghiêm túc muốn đuổi theo ý thức, nhưng đuổi kịp lắm, trong đầu đều thể có hành động gì, em rất nỗ lực đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy những đoạn đứt gãy.” Mai Khôi chu miệng lên, đôi mày nhíu lai thành chiếc quẩy , đầu cậu nghĩ đến hành động, đương nhiên nhìn thấy được.

      Nghiêm Cẩn nhìn biểu cảm đáng của bé, trong lòng lại bắt đầu sao nhãng phân tâm, muốn bảo vệ bí mật của mình sao mà khó quá. Mai Khôi vẫn chân thành khen ngợi: “Nhưng mà em nhìn thấy đánh quyền rất đẹp trai đó”. bé cười, má lúm đồng tiền mờ mờ ra, còn mặt cậu lại bắt đầu ửng đỏ, đến mức bản thân cậu cũng cảm thấy nóng.

      Lần này hai người quay mặt vào nhau, Mai Khôi nhìn thấy biểu cảm của cậu, liền cười he he, vui đùa chọc vào da mặt cậu: “Mặt đỏ giống như mông khỉ”.

      Đỏ như mông khỉ? Đây là tính từ gì vậy, giây trước chẳng phải còn cậu đẹp trai sao, giây sau mặt cậu biến thành mông khỉ rồi? Đầu cậu sắp xì khói ra ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu xòe bàn tay ra, che mắt bé lại: “ được nhìn, nhắm mắt lại. giúp em vất vả thế, em còn đùa bỡn nghịch ngợm sao”.

      “Em có.” bé ngoan ngoãn nhắm mắt rồi, nhưng thừa nhận mình nghịch ngợm.

      Nghiêm Cẩn lườm Mai Khôi cái, ràng biết nhìn thấy nhưng vẫn lườm, bé đáng ghét, làm tim cậu đập loạn lên rồi.

      “Phải nhắm mắt bao lâu?”

      “Cứ nhắm như thế”, cậu hung dữ trút giận: “Dám mặt đỏ như mông khỉ, phải phạt em”.

      “Ờ.” nghe lời, nhắm mắt mở ra, sau đó đột nhiên : “Đỏ như mông khỉ phải là chửi người mà, là giống, và cũng đẹp trai”.

      Dù gì qua lại, mặt cậu vẫn là vừa đẹp trai, vừa giống mông, Nghiêm Cẩn bật cái đứng dậy, chỗ này thể ở lại nữa: “ vào nhà vệ sinh lát”.

      “Ờ.” Mai Khôi nghi ngờ gì, cứ như vậy im lặng nhắm mắt đợi. Nghiêm Cẩn vác khuôn mặt đỏ hồng, chạy ra ban công hóng gió, nỗ lực bình ổn cảm xúc, chuẩn bị quay lại luyện tập cùng bé, lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc, bảo cậu đến phòng làm việc chuyến.

      Nghiêm Cẩn lật tư liệu, nhìn thấy ảnh thi thể thối rữa, chỉ cảm thấy trong lòng trào lên cơn lạnh lẽo. Hai người này bị cạo sạch đầu, đó có dấu vết thương biết là bị vật thể hình tròn gì ép vào, người nhiều chỗ bị thương, bị tiêm, thậm chí còn có cả dấu vết thương do bị điện kích… Trong báo cáo khám nghiệm tử thi, từng mục được ghi lại ràng, dài hai trang giấy, thậm chí trong cơ thể còn có rất nhiều tàn lưu của thuốc, các loại thuốc mới chỉ xét nghiệm qua dài cả chuỗi.

      “Rất ràng, bọn họ bị lôi ra làm thực nghiệm rất nhiều lần”, biểu cảm của Nghiêm Lạc ngưng trọng.

      “Bác sĩ X?”

      “Chắc chính là .”

      “Bố.” Đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, Nghiêm Cẩn hiểu phát ra những thi thể này có ý nghĩa gì, thực nghiệm của bác sĩ X thất bại, cho nên, nhất định còn cần vật thí nghiệm mới.

      Cũng biết nên gì, Nghiêm Lạc an ủi nổi con trai. Mục đích bắt những người siêu năng lực của gã bác sĩ X, bọn họ đoán được rồi, nhưng trực tiếp chứng kiến kết quả như thế này, lại khiến người ta khó có thể tiếp nhận nổi. Quan trọng nhất là, những người chết kia đều là tâm ngữ giả, là người có năng lực giống Mai Khôi. Nghiêm Cẩn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, nếu như những tổn thương đám người này phải chịu đựng xảy ra người Con Rùa … Nghĩ đến khả năng ấy, cậu bỗng đau đến mức thở nổi.

      “Chúng ta vẫn điều tra được tông tích của bác sĩ X, thậm chí còn biết là ai, mục đích của ràng là đơn giản, nhưng toàn bộ quá trình lại chút dấu vết hay manh mối nào.” Đến Nghiêm Lạc cũng thể thừa nhận, đối thủ này thực quá đáng sợ.

      Nghiêm Cẩn ở lại trong phòng làm việc lúc lâu, sau đó quay lại phòng huấn luyện, Mai Khôi còn ôm chiếc áo khoác của cậu, nhắm mắt ngồi ở đó, đến cả tư thế cũng chưa thay đổi. Cậu vừa vào , Mai Khôi liền nghiêng đầu hỏi: “Là ư?”.

      “Là .” Nghiêm Cẩn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt bé vào lòng. Nếu như Con Rùa của cậu phải chịu tổn thương, cậu làm sao có thể chịu được đây?

      “Đau.” bé khẽ hừm tiếng, khuôn mặt nhăn nhó, nhưng mắt vẫn ngoan ngoãn nhắm nghiền. Cậu duỗi tay nhàng chạm vào mí mắt ấy: “Sao còn mở mắt, chơi trò bịt mắt bắt dê ư?”.

      “Là muốn phạt em nhắm mắt mà, còn chưa có thể mở, em dám mở.” bé khẽ cười giọng thỏ thẻ. Cậu lại cảm thấy rất đau lòng, bé ngoan như vậy, nghe lời như vậy, cậu phải làm thế nào mới bảo vệ được đây.

      Hai bàn tay bé của Mai Khôi che vào mắt mình, hỏi cách tinh nghịch: “Có thể mở ra chưa?”. Nghe thấy Nghiêm Cẩn cười đáp “ừm”, bé len lén hé tay ra, nhìn cậu qua kẽ ngón tay, vừa nhìn thấy liền giật thót mình: “, vui ư?”.

      phải, vừa rồi bố vài chuyện công việc với , chuyện đó hơi khó khăn, nên suy nghĩ về chuyện đó”, cậu xoa đầu bé: “Chúng ta luyện nữa, về nhà trước, ngày mai hẵng hay”.

      Bây giờ cậu căn bản khống chế nổi để đầu óc nghĩ đến chuyện này, nhưng thể để Con Rùa biết. Mai Khôi ngoan ngoãn gật đầu, cùng về nhà với cậu.

      Nghiêm Cẩn chẳng buồn ăn cơm, nhốt mình buồn bã trong phòng. Cậu nghe thấy giọng Mai Khôi với Tiểu Tiểu bên ngoài: “Mẹ Tiểu Tiểu, vui, con cũng rất buồn”.

      làm sao vậy?”

      có chuyện công việc, nhưng con cũng rất ngốc, con mãi vẫn luyện tập tốt môn chiến đấu.”

      Nghiêm Cẩn che mắt lại, bỗng thấy hai mắt căng lên khó chịu. Con Rùa rất mẫn cảm, cảm xúc của cậu như vậy, bé chắc chắn biết, nhưng bây giờ, cậu thực có cách nào đối diện với bé như bình thường nữa.

      Đến tối, Mai Khôi vừa cắt hoa quả, vừa làm đồ ăn đêm cho cậu, cậu đều đồng ý rất miễn cưỡng. Sau đó Nghiêm Lạc nhìn tiếp được nữa, vào lôi cậu ra ngoài, rời khỏi nhà, : “Đến bản thân mình con cũng chiến thắng được, còn chưa khai chiến chắc chắn là người thua”. ném cậu vào Địa Ngục, để cậuđi giết ác quỷ ma quái.

      “Đợi con học được cách vứt khuôn mặt buồn rười rượi ấy hãy quay lại.”

      Nghiêm Cẩn tiêu tốn ba ngày, cuối cùng cũng cho Nghiêm Cẩn nhận thấy biểu cảm của cậu coi như nhàng, mới ân chuẩn cho cậu về nhà. Lúc trước, cậu ra ngoài lần bị đá lần, người làm bố con năng hùng hồn: “So với việc cậu xị mặt nhốt mình trong phòng khiến người khác lo lắng, chẳng bằng để cậu tiêu tốn sức lực làm chút chuyện chính đáng. Nam tử hán, phải học được cách đừng có chuyện gì cũng trưng lên mặt, mất mặt”.

      Nghiêm Cẩn thụ giáo, về đến nhà chỉnh lý lại bản thân, soi gương luyện tập cười thoải mái, sau đó lại lần nữa xác định trong đầu có thể khiến nó trống rỗng, nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó, rồi mới đến trường học. Mai Khôi quay lại trường hai ngày rồi, nhìn thấy cậu xuất vô cùng vui vẻ. bé có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với cậu: “Bọn Mẫn Lệ lại giúp em luyện tập được hai ngày, em có tiến bộ đó”, “Bài học thể lực hôm nay em chạy hết được tất cả hành trình, chướng ngại vật cũng vượt qua toàn bộ, tuy là vẫn xếp cuối, nhưng từ trước đến nay em chưa từng hoàn thành trọn vẹn như thế”, “Mẫn Lệ đánh nhau với Tiểu Mê, lúc gọi cơm, Tiểu Mê đụng vào chị ấy, em nhìn thấy, sau đó Tiểu Mê còn mắng em những lơi khó nghe, em thích chị ta. trai, có nhiều bạn như vậy, người này là kém nhất”.

      làm gì có nhiều bạn ? Sau này có nữa.”

      “Vậy muốn làm hòa thượng ư?”

      “…”

      “Nếu là hòa thượng, thể ăn thịt nữa nhỉ?”, lo lắng, cậu là người thích ăn thịt như vậy.

      “…”

      nghe thấy, nghe thấy, Nghiêm Cẩn cảm thấy mình sai rồi, cậu nên với bố, luyện bình thản điềm tĩnh cần đá cậu vào Địa Ngục, chỉ cần nhốt cậu với Con Rùa là được, bé còn lợi hại hơn nhiều đám ma quái kia.

      Đáng tiếc, lợi hại của Con Rùa chỉ có thể đối phó với cậu, còn với Tiểu Mê hung dữ chẳng có tác dụng, cho nên chiến đấu vẫn phải luyện. Nghiêm Cẩn lại đưa Mai Khôi quay về công ty.

      Lần này Nghiêm Cẩn đánh xong hoàn chỉnh bộ quyền cách thuận lợi, Mai Khôi hôm đó nhìn qua lượt, có cảm giác ngạc nhiên hay thấy mới mẻ gì, nên cũng cảm thán nữa, nhưng bé vẫn theo kịp tốc độ của cậu, cảm thấy truy đuổi ý niệm trong đầu óc như thế này còn nhanh bằng tin tức mắt trực tiếp nhận được.

      bé chẳng bận tâm, cứ để Nghiêm Cẩn lườm mình, nhưng vẫn rất vô tội nghĩ ra biện pháp. Cậu chứ lườm rồi lại lườm, nhìn vào mắt bé, đột nhiên có bản lĩnh lại đỏ mặt. Mai Khôi nhịn được cười, lại nghĩ đến cái mông khỉ, nhưng thấy khuôn mặt vẻ tức giận của cậu, bé nhanh chóng nhắm mắt lại: “Em nhìn thấy, phạt em nhắm mắt chẳng phải là được sao?”.

      Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ ra: “Đúng, em cứ nhắm mắt”. Cậu tìm đến chiếc khăn lụa, bịt hoàn toàn mắt Mai Khôi lại, kéo bé vào giữa sân tập đứng: “Đừng dùng mắt nhìn,chỉ nhìn ý niệm cảm ứng động tác của thử xem”.

      Lần này cậu đổi bộ quyền khác, đánh liền mạch đến chiêu cuối cùng, rồi hỏi: “Thế nào?”.

      Mai Khôi nghĩ cả hồi lâu mới : “Hình như tốt hơn chút rồi”.

      “Hình như? Chỉ là hình như mà em còn suy nghĩ lâu như vậy?”, giọng cậu vẫn lớn như bình thường.

      “Em cũng phải suy nghĩ mà. Mai Khôi khua khua tay, sau đó tiếp tục im lặng ngẫm nghĩ, lúc Nghiêm Cẩn càu nhàu đến “Cái đầu quả dưa ngốc cũng biết suy nghĩ”, : “Rất thú vị, lại đánh lượt , đổi sang bộ mới”.

      Nghiêm Cẩn tức giận, đây là lựa chọn tiết mục biểu diễn sao? “ có, có, chỉ là em muốn thể nghiệm chút cảm giác vừa rồi truy đuổi ý thức, em nghĩ chưa biết chừng có thể thử xem.”

      “Thử cái gì?”, Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua chuyện bé lại nghe thấy suy nghĩ của cậu, trực tiếp hỏi về trọng điểm.

      cứ đánh mà, chậm hơn chút.”

      Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, lúc sau mới hiểu ra thử là ý gì? làm theo động tác của cậu, khi cậu duỗi tay phải bé cũng duỗi tay phải, cậu đá chân bé cũng đá chân. Lúc mới đầu, theo kịp, chỉ làm theo động tác, tiếp sau đó dừng lại, rồi cách lúc, lại làm theo động tác…

      Sau mấy lần, là nữa, Nghiêm Cẩn tiếp tục động tác, lần này cậu biết là Mai Khôi suy nghĩ thể nghiệm, cậu tiếp tục đánh, xong bộ lại đến bộ khác, hai động tác, dừng lại lát, rồi làm theo ba động tác, lại dừng lát, bé liên tục làm theo cậu, nâng tay đá chân, mỗi chiêu thức, bé làm theo khác gì cậu, mặc dù bịt kín mắt.

      Nghiêm Cẩn kinh ngạc thốt nên lời, cậu vốn dĩ chỉ muốn bé có thể truy đuổi ý đồ hành động trong ý thức của người khác, sau đó dựa vào trạng thái vô thức của mình để né tránh, nhưng ngờ rằng, bé có thể buộc ý thức của mình lại với người khác. Bài quyền này của cậu hề đơn giản, muốn đánh được trọn vẹn, kiểu gì cũng phải luyện tập mấy tháng, còn Mai Khôi, đừng luyện tập, mà ngay đến nhìn cũng chưa nhìn qua, nhưng đánh lại nhanh, nhưng bé chỉ dựa vào ý thức truy đuổi, đánh được hoàn chỉnh bài quyền của cậu.

      “Em đánh lại lần , nhìn xem.” Cậu gỡ chiếc khăn lụa bịt mắt bé, muốn nghiên cứu xem tiềm năng của bé rốt cuộc có thể đạt đến đâu.

      “Em biết”, Mai Khôi thành trả lời: “Em biết đánh gì”.

      Như thế này cũng được ư? Nghiêm Cẩn cẩn thận suy nghĩ, Mai Khôi tiếp: “, cánh tay em trẹo rồi, chân hình như cũng căng cơ, rất đau”. Khuôn mặt bé nhăn nhó, vừa rồi những động tác đó căn bản phải là thứ bé có thể làm được, bây giờ đến tứ chi đều kháng nghị. Nghiêm Cẩn vừa xoa giúp bé, vừa nén được niềm vui.

      Nhưng lúc thi tuyệt thể để bé đánh những động tác ấy cùng Tiểu Mê, chuyện này còn phải nghĩ chiêu.

      , nhất định phải để em thắng đó, em ghét Tiểu Mê, chị ta bắt nạt người khác.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39




      Đây là đần đầu tiên Nghiêm Cẩn nghe thấy Con Rùa của cậu bé ghét ai với giọng điệu chắc chắn như vậy, kìm được trong lòng cũng có chút ảo não. Bạn xem, năm đó vì sao cậu lại có mắt như thế, chọn bạn là con hồ ly thế này, bây giờ còn khiến Con Rùa tức giận. Đáng tiếc đời này có thuốc chữa hết hối hận, nếu cậu nhất định chấp nhận Tiểu Mê là bạn cậu, đúng, là nhất định tìm nhiều bạn như vậy, đúng, đúng, nhất định lời vô nghĩa rằng phải có ba nghìn bà vợ gì đó.

      Sớm biết có cục diện ngày hôm nay, cậu nhất định đối xử tốt với Con Rùa từ năm bốn tuổi, bạn gì đó cũng tìm nữa, những lời chết tiệt cũng bừa, chỉ bảo vệ bé, sau đó thu phục sớm, bây giờ cũng phải cả ngày tâm trạng khấp khởi khó chịu.

      Cánh tay Mai Khôi bị trẹo, chân cũng bị giãn cơ, vừa chạm vào, bé liền kêu đau oai oái. Nghiêm Cẩn xoa cả ngày vẫn thấy bé đỡ hơn, nên luyện nữa, đưa đến phòng khám của công ty kiểm tra, may mà chỉ là vận động hơi quá sức, bôi thuốc và nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

      Nghiêm Cẩn đau lòng nhìn dáng vẻ mặt mày nhăn nhó của Mai Khôi, muốn bảo bé xin nghỉ mấy ngày, quay về nhà nghỉ ngơi. Nhưng, thiết nghĩ các tiết văn hóa vẫn có thể học được, hơn nữa sắp đến kỳ kiểm tra rồi, Mai Khôi còn muốn luyện tập nhiều hơn, nên quyết định quay về trường.

      Thế là Tiểu Ma Vương thái tử gia của Nghiêm Lạc gia giáo lần đầu tiên mở miệng sai khiến xe của công ty đưa hai đứa về trường. Kết quả, hai người gặp may, xuống xe, cậu cõng Mai Khôi về ký túc xá nữ, liền gặp Tiểu Mê và Hạ Bồi.

      Tiểu Mê trang điểm diễm lệ xinh đẹp, Hạ Bồi ở bên cạnh cười ngốc nghếch, hai người giống như vừa hẹn họ, đứng dưới ký túc xá nữ trò chuyện.

      Vừa quay mặt nhìn thấy Nghiêm Cẩn cõng Mai Khôi đến, Tiểu Mê cười : “Chân công chúa sao lại được thế? là mỏng manh dễ vỡ, cả ngày thấy được con trai cõng qua cõng lại”.

      Nghiêm Cẩn sầm mặt, muốn phản kích, lại nghe Mai Khôi : “Tất cả chị mới nhìn thấy có hai lần, sao mà thành cả ngày rồi? Khái niệm Số học của chị kỳ quái”.

      Ngữ khí của Mai Khôi chân , nghe ra châm chích, nhưng lại là vẻ bình tĩnh có thể khiến người ta nghẹn chết. Nghiêm Cẩn vui vẻ, tại sao cậu lại quên mất Con Rùa nhà cậu có mặt mạnh này chứ.

      Hạ Bồi đứng bên cạnh cũng kìm được cười, cậu nghe thấy tiếng tăm của tiểu công chúa Mai Khôi từ lâu, đáng tiếc vẫn chưa được gặp, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, toàn trường đều Tiểu Ma Vương thương em , xem ra là có chuyện ấy.

      Tiểu Mê trừng mắt lườm Hạ Bồi cười cái, rồi quay lại, ngẩng đầu tiếp với Mai Khôi: “Lúc có thể làm nũng cố mà làm nũng , đợi đến khi thi, dùng chiêu này được đâu, lúc đó phải dựa vào thực lực đánh , hy vọng hôm đó em gặp may mắn”. Ý đồ thị uy rất ràng, Tiểu Mê muốn ngụ ý rằng hôm thi cho bé qua cửa dễ dàng. Tiểu Mê vốn mồm miệng lanh lợi, hôm qua đánh nhau với Mẫn Lệ còn chưa xả xong cục tức, lần này trút lên hết người Mai Khôi.

      Mai Khôi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Được thôi”.

      Lời này lại khiến Tiểu Mê sững người. Tiểu Mê chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận lời phản kích của Mai Khôi, kết quả người ta lại dịu dàng đáp câu “Được thôi”, được cái gì chứ, Tiểu Mê này đâu phải tư vấn cho con bé ngốc nghếch kia.

      Nghiêm Cẩn vừa cười vừa hỏi Mai Khôi: “Còn muốn nữa ? Lên phòng nghỉ ngơi , chẳng có gì đáng với cậu ta đâu”.

      “Vâng, được ạ, chúng ta về phòng thôi, em muốn chút gì đó chọc tức chị ta giống chị Mẫn Lệ, nhưng em vụng miệng được”, Mai Khôi thà nhút nhát bộc bạch, lại quay đầu với Tiểu Mê: “Đợi tôi nghĩ ra rồi, tôi quay lại với chị”.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mê cũng sắp tức đến méo mó rồi. điều này là gì chứ, giả vờ ngốc nghếch ức hiếp người sao? Nhưng Mai Khôi hình như nhìn thấy phản ứng của Tiểu Mê, nhăn mày chăm chú ngẫm nghĩ. Nghiêm Cẩn cười cõng lên, Con Rùa nhà cậu nghiêm túc có hiệu quả như thế này rồi, nếu nghiêm túc còn thế nào nữa?

      ơi.” Mai Khôi kề sát bên tai cậu, thỏ thẻ: “Tâm ngữ giả đó vẫn luôn nghe lén ý niệm của người khác”.

      Nghiêm Cẩn dừng bước: “Cậu ta nghe lén em rồi ư?”.

      “Vâng, rất nhiều người thích ta, ta đều biết, ta rất để ý chuyện này”, Mai Khôi tiếng oán trách: “Cho nên tâm ngữ giả được người ta thích, có đúng ? , em có thể biến thành người bình thường ? Em cũng thích tâm ngữ giả”.

      Nghiêm Cẩn biết nên trả lời thế nào, cậu cũng rất hy vọng Mai Khôi có thể là bình thường, như vậy gặp nguy hiểm nữa, vụ án bác sĩ X giống như con rắn độc gặm nhấm trái tim cậu mỗi khắc.

      Liên quan đến đến Hạ Bồi, cậu phải nghĩ cách chuyện với cậu ta, từ sau vụ án cướp ở trường học, Hạ Bồi thực có chút thay đổi, cậu ta cảm thấy bản lĩnh của mình rất lớn, nhưng lại được mọi người công nhận, cho nên nóng ruột gắng sức biểu khiến người ta khinh thường. Cái tâm trạng tự ti lại tự kiêu này, nếu như điều chỉnh tốt, Nghiêm Cẩn lo lắng cậu ta xảy ra chuyện.

      Nhưng chuyện này vẫn chưa kịp xử lý, huấn luyện của Con Rùa cũng chưa có tiến triển quá lớn, bởi vì Nghiêm Cẩn vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp nhanh gọn hành động có hiệu quả đối phó với kỳ thi, lại xảy ra chuyện khiến Nghiêm Cẩn phiền lòng. Đó chính là: Cậu bị bạn tỏ tình ngay trước mặt Con Rùa !




      Thực ra tuy Nghiêm Cẩn từ có mộng tưởng muốn làm cao thủ tình trường, nhưng thực tế từ trước đến nay, cậu chưa từng theo đuổi người khác, mỗi người bạn của cậu, đều phải do cậu theo đuổi. Ngoại trừ lần đầu tiên với Mẫn Lệ là vì hai đứa trẻ thương lượng trong trò chơi nhập vai mà thành ra, những người bạn khác đều là người ta chủ động theo đuổi, dùng thế tấn công nhiệt tình thu phục được cậu.

      Cho nên mọi người đều biết, muốn thành bạn của Nghiêm Cẩn, nhất định phải có gan lớn, nhiệt tình, tấn công mạnh mới được.

      Từ sau khi chia tay với bạn Nhã Nhã lần trước, lại phát ra tâm ý của mình, Nghiêm Cẩn trông giữ Con Rùa còn chẳng kịp, đâu có thời gian nghĩ đến chuyện “phát triển đối ngoại” nữa chứ. Nhưng cậu nghĩ có nghĩa là người khác cũng nghĩ. Hôm nay mấy người bọn họ ăn cơm trong căng tin trường, mấy bạn nữ bên cạnh xô xô đẩy đẩy, sau đó bạn trong đấy về phía bên này.

      Nghiêm Cẩn chú ý đến những chuyện ấy, dự định tối nay đưa Mai Khôi về công ty luyện tập. Cậu kỳ kèo bé ăn cơm rất ít, rồi vui vẻ khuyên bảo bé, Ngụy Vân ở bên cạnh hích cậu cái, cậu bực bội xua tay, vẫn tiếp tục : “Em chỉ ăn rau xanh làm sao đủ thể lực, ăn hết mấy miếng thịt này ”.

      Ngụy Vân bên cạnh lại hích cái nữa, Nghiêm Cẩn vẫn để ý, sau đó cậu nhìn thấy Con Rùa nhìn về phía mình, Ngụy Vân cũng ở bên cạnh gì đó: “Ngại quá, cậu ấy diễn vai Ma Vương dạy em, lịch trình giờ kín rồi, muốn diễn Romeo phải đợi đến màn sau”.

      Nghiêm Cẩn cau mày, cuối cùng quay đầu lại, nhìn thấy cắt mái bằng, tóc dài thẳng, cười với cậu. đó tự nhiên thoải mái, rất cởi mở: “ sao cả, là tôi lựa chọn thời gian đúng, tôi đợi ở bên ngoài được rồi. Tiểu Ma Vương, em tên Ôn Tử Kiều, em có lời muốn với , em đợi bên ngoài nhé”.

      Đợi gì mà đợi, ai muốn ta đợi. Nghiêm Cẩn vô cùng vui, đặc biệt nhìn thấy khuôn mặt Mai Khôi ngạc nhiên, vô cùng hứng thú nhìn cảnh này, cậu càng tức thở nổi.

      , sắp được tỏ tình phải ?”, Mai Khôi hiếm khi có dáng vẻ hứng thú buôn chuyện.

      “Ăn cơm của em .” Nghiêm Cẩn uất đến muốn thổ huyết, bất kỳ người bình thường nào, bị mà mình thích đem chuyện người khác tỏ tình với mình ra làm trò vui để xem, chẳng ai chấp nhận nổi!

      Nhưng Mai Khôi còn làm người ta tức hơn, bé rất vui vẻ : “ trai, chị ấy để kiểu mái bằng búp bê thích đó.” Nghiêm Cẩn nghe thấy lời này, chiếc đũa tay suýt chút nữa bị bóp vụn. Tóc mái bằng búp bê cậu thích… Tóc mái bằng búp bê cậu thích… Cậu muốn khóc mà có nước mắt.

      Mấy người bên cạnh nhân cơ hội ồ lên với Mai Khôi trước đây Tiểu Ma Vương bị theo đuổi như thế nào, theo người ta ra sao. bé nghe rất thú vi, còn quay đầu với cậu: “ trai, điểm này giống với điều kể cho em”.

      Nghiêm Cẩn cắn răng , chỉ hận nỗi thể cạo đất lên thành cơn lốc xoáy, cuốn hết mấy tên lắm lời này , thổi ra ngoài vũ trụ, đương nhiên, để Con Rùa ở lại là được.

      Nửa bữa cơm sau, mọi người ăn nhanh như bay, tâm trạng nôn nóng diễn tả được, muốn ra cửa xem kịch hay, nhưng mà nam chính sớm ăn no, cứ ì ra chẳng chịu . Ngồi cả nửa ngày, mọi người cảm thấy kiên nhẫn nữa, nháy mắt với nhau, cùng lùi trước. Chỉ còn Mai Khôi ở lại với Nghiêm Cẩn trong nhà ăn giết thời gian.

      , thích đó sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy thích người như thế nào?”

      Tóc mái bằng búp bé, ngốc nghếch, chuyện khiến người ta tức chết. Những lời này Nghiêm Cẩn ra khỏi miệng.

      Mai Khôi chăm chú kéo ngón tay đếm: “, em biết rồi, kiểu như thế nào cũng thích. Những bạn kia của , có loại hình nào lặp lại cả”.

      Nghiêm Cẩn , lườm nguýt Mai Khôi lúc lâu, cuối cùng kéo ra ngoài, muộn rồi, còn kéo dài thời gian nữa là kịp về công ty luyện tập đâu.

      Ra khỏi cửa, cậu căng thẳng nhìn ngó tứ phía, vẫn may, kia đứng ở cửa đợi cậu, Nghiêm Cẩn thở phào hơi nhõm. Cậu kéo Mai Khôi chầm chậm tản bộ về ký túc. Khung cảnh con đường vườn trường trong ánh hoàng hôn khá lãng mạn, Nghiêm Cẩn chịu kích thích bởi vừa rồi, đột nhiên vô cùng bất an. Con Rùa nhìn thấy nữ sinh tỏ tình với cậu, dáng vẻ lại tỏ ra khó chịu chút nào, cậu thấy có cảm giác an toàn, nếu như trong quá trình chờ đợi của cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Con Rùa chạy phải làm thế nào? Cậu đột nhiên muốn thăm dò chút.

      “Con Rùa , em thích con trai như thế nào?”

      “Giống như trai.” Đáp án của Mai Khôi khiến Nghiêm Cẩn mừng rỡ, nhưng bé lại tiếp: “Mặc Ngôn cũng rất tốt, chú Đậu Đậu cũng tồi, Thẩm Phi cũng tốt. Dung Hiên rất tốt với em… Ai da, tuổi lớn chút có tính là con trai , nếu tính, em cũng rất thích bố Nghiêm Lạc và bố em”.

      Nghiêm Cẩn gì nữa, cậu nên hỏi. Mai Khôi bỗng hỏi ngược lại: “, thích kia sao?”.

      “Ừ, thích.” Đừng quấy rầy có được , cậu nghĩ vấn đề rất nghiêm trọng.

      Cậu hắng giọng: “Con Rùa …”.

      , chạy mau.” Mai Khôi đột nhiên kéo tay Nghiêm Cẩn chạy bạt mạng giống như chiến trường. Nghiêm Cẩn bất ngờ, cho rằng xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy biểu cảm kinh ngạc của Ôn Tử Kiều kia, bé ấy ràng đến muốn gì với cậu, nhưng chỉ kịp nhìn thấy hai em họ lao về phía trước giống như gắn tên lửa vậy.

      Nghiêm Cẩn nhất thời chưa phản ứng lại được, đây là chuyện gì vậy? Cậu mặc cho bé kéo, cứ chạy mãi, chạy mãi, liền hơi đến dưới ký túc xá, Mai Khôi vỗ vào ngực thở hồng hộc: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá”.

      “Vì sao phải chạy?”

      “Chẳng phải thích ấy sao? ấy muốn tỏ tình với mà, lẽ nào chạy?”

      “Con Rùa , nếu thích, có cách giải quyết mang tên từ chối.”

      Mai Khôi mở tròn hai mắt: “Ý, đúng rồi”, rồi thở ra hơi: “Vậy chạy uổng công ư?”.

      “Cái gì mà chạy uổng công, đâu muốn chạy.” Nghiêm Cẩn cắn răng, con rùa ngốc này, còn có thể câu ngốc hơn nữa ?

      “Ồ, từ chối là được à, vậy tốt. Nếu như thích, bị tỏ tình rất đáng sợ.” Mai Khôi rất đồng tình với Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn nghe thấy lời này lại cảm thấy trong lòng lành lạnh.

      Nếu thích, bị tỏ tình rất đáng sợ?

      Vậy bé thích hay thích cậu nhỉ?

      suy nghĩ rối rắm, bên cạnh cậu bỗng vang lên tiếng sư tử Hà Đông gầm thét: “Hai người các người, rốt cuộc có luyện tập cho tốt . Nếu như hôm đó bị Tiểu Mê đánh, bảo lão nương phải giấu mặt vào đâu?”. Ăn cơm xong, Mẫn Lệ liền tìm hai người này khắp nơi, muốn giám sát đốc thúc bọn họ chăm chỉ luyện tập, kết quả nghe Tiểu Ma Vương phong lưu kia lại bị người nào đó tỏ tình trong nhà ăn, bé liền nghĩ, được lắm đó, thời điểm then chốt vẫn phải để mình đến giúp Mai Khôi, nhưng cả vòng, lại nhìn thấy hai em nhà này nắm tay nhìn nhau cười dưới ký túc xa, định diễn cái gì đây?

      là hoàng đế vội, thái giám lo, nếu có thể thay Mai Khôi, mình sao cần phải sốt ruột thế này chứ.” Mẫn Lệ mặc kệ bọn họ làm gì, lầm bầm oán trách: “Cậu có biết Tiểu Mê quá đáng lắm , cậu ta lại với các bạn trong lớp lúc thi đánh thương người chẳng sao cả. Hai người các cậu còn ở đây nắm tay nhau vui vẻ gì chứ? Mau nghĩ chút biện pháp .”

      Nghiêm Cẩn đột nhiên được gợi ý, đúng, chính là cách này, Con Rùa tất thắng!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40




      Nghiêm Cẩn hưng phấn đưa Mai Khôi đến phòng huấn luyện của công ty, lại gọi điện bảo ông bố mình đến huấn luyện cùng. Sau đó, cậu với bọn họ kế hoạch của mình.

      “Bố, tình hình là như vậy, còn tuần lễ nữa, Con Rùa phải tham gia kỳ thi chiến đấu sơ cấp, Tiểu Mê kia chủ động đưa cầu xin làm trợ khảo, muốn làm khó Con Rùa . Nhưng bản thân Con Rùa lại muốn bỏ bài thi, em ấy muốn đường đường chính chính thi đỗ. Cho nên thời gian này chúng con đều giúp em ấy tập luyện.”

      Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, những chuyện này biết, nhưng hiểu vì sao mình cũng phải đến tập cùng. Nhìn Mai Khôi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh chăm chú nghe, cặp mắt to tròn sáng trong, kìm được xoa đầu bé, con ngoan nhà cũng phải lên vũ đài chiến đấu rồi, thấy hơi đau lòng.

      Nghiêm Cẩn nhẫn nại nhìn bàn tay bố xoa đầu Con Rùa , tiếp tục : “Con Rùa có kiến thức cơ sở về chiến đấu, thời gian huấn luyện như thế này cơ bản là đủ, cho nên con nghĩ ra cách, huấn luyện Con Rùa truy đuổi tiềm thức chiến đấu của con, suy nghĩ ban đầu của con là, chỉ cần Con Rùa đoán biết trước được ý thức công kích của đối thủ, có thể tránh được và phản công lại. Nhưng tuy bây giờ Con Rùa có thể truy đuổi được tiềm thức, nhưng phản ứng của em ấy lại đủ nhanh, cũng chính là , cứ coi như em ấy biết trước đối phương muốn tấn công như thế nào, cũng có cách gì phản ứng lại được phải tránh và phản công ra sao”.

      Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, lại nhìn Mai Khôi, bé cười cười có chút ngại ngùng, : “Bố Nghiêm Lạc, con tương đối ngốc”.

      Nghiêm Cẩn vuốt mái tóc bé, an ủi: “Con ngốc”.

      Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn tay bố, cau mày, cuối cùng kháng nghị: “Bố, bố có chuyên tâm nghe đó?”.

      Nghiêm Lạc cũng cau mày: “Con trai, mau trọng điểm. Cần bố giúp gì?”.

      Mai Khôi cũng nhìn Nghiêm Cẩn, chỉ đợi cậu kế hoạch của mình. bé rất muốn biết trai làm thế nào có thể giúp thắng đây. Nghiêm Cẩn : “Tuy bản thân Con Rùa phản ứng kịp, nhưng lại có thể nắm bắt được phản ứng của người khác, bản thân mình có thể dựa vào phản ứng của người đó để hành động. Ừm…”, Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ xem nên hình dung thế nào: “Chính là như bị chiếm thân ấy”.

      Nghiêm Lạc nhướn mày lên: “Chiếm thân?”.

      “Đúng”, Nghiêm Cẩn cởi áo khoác ra: “Con muốn thử xem, nếu Con Rùa để phản ứng ý thức của em ấy khống chế, vậy có phải là em ấy có thể ứng phó nhàng trong chiến đấu ”.

      Nghiêm Cẩn hiểu , tuy chưa tận mắt nhìn thấy, đối với chuyện này vẫn có hoài nghi, nhưng vì Mai Khôi, vẫn nguyện ý phối hợp. Thế là hai bố con đánh vài chiêu trong phòng huấn luyện, để Mai Khôi tiếp tục luyện tập truy đuổi ý thức trước. chẳng mấy chốc hai người đánh được hơn mười chiêu, Mai Khôi vỗ tay hoan hô: “Bố Nghiêm Lạc đẹp trai quá”.

      Nghiêm Cẩn quay người lườm cái: “Rốt cuộc em có chuyên tâm vậy?”.

      cũng đẹp trai”, Mai Khôi nốt nửa câu phía sau, rồi mới biện giải: “Có chuyên tâm, đó”.

      “Vậy vừa rồi nhìn ràng rồi chứ?” Có nửa câu phía sau kia, Nghiêm Cẩn quyết định tha thứ cho bé. Cậu kéo tay Mai Khôi đến, đứng trước mặt Nghiêm Lạc: “Vậy em thử xem, dùng tiềm thức của đấu mấy chiêu với bố”.

      Cặp mắt lớn vô tội của Mai Khôi nhìn Nghiêm Lạc, nhíu mày, cảm thấy chuyện này dễ lắm, nắm đấm của phải đánh lên người Mai Khôi sao?

      “Con trai, hay chúng ta đổi , con xuất chiêu với Mai Khôi, dùng ý thức của bố đối phó với con.”

      “Bố, bố luyện qua chuyên tâm chưa?”

      “Cái gì?”

      “Chính là bố có thể chỉ chuyên tâm nghĩ chuyện , sau đó cất giấu tốt những ý thức khác, để Con Rùa nhìn thấy. Nếu như bố chưa luyện qua, Con Rùa vô tình nhìn thấy thứ khác, ngộ nhỡ là thứ trẻ con nên nhìn hoặc Con Rùa nền nhìn, vậy tốt lắm.”

      Cái đầu của Mai Khôi bám theo cuộc đối thoại, lúc nhìn Nghiêm Lạc, khi lại nhìn Nghiêm Cẩn, cuối cùng vẫn ngây thơ nhìn vào ánh mắt của bố Nghiêm Lạc.

      “Sao, vậy được rồi, bố xuất chiêu với Mai Khôi, con dùng ý thức đối phó với bố.” Cuối cùng Nghiêm Lạc cũng chịu thỏa hiệp, chuyện cất giấu kỹ ý thức này, chưa luyện qua.

      “Vậy được, chuẩn bị bắt đầu. Con Rùa , em phải chuyên tâm đó, hành động theo ý thức của .” Nghiêm Cẩn lùi ra ngoài sàn đấu, tập trung sức chú ý lên người Nghiêm Lạc.

      Mai Khôi làm nóng cơ thể xong, gật đầu mạnh: “Vâng, em chuẩn bị xong rồi”.

      Nghiêm Lạc hít hơi, muốn đấm vào Mai Khôi, khó, đặc biệt là khi bé ngoan ngoãn này dùng ánh mắt trong sáng như vậy nhìn mình, xuống tay với phải là chuyện dễ dàng.

      Nghiêm Lạc xuất quyền, tốc độ giống như chớp điện, chỉ thoắt cái đến trước mặt Mai Khôi, cú đấm gió mạnh rất có lực, khiến mái tóc Mai Khôi bay ra phía sau, nhưng Mai Khôi lại bất động trước mặt , đến mắt cũng chớp.

      Nắm đấm nguy hiểm dùng lại chóp mũi bé, Nghiêm Lạc ngẩn ra, quá kinh hãi, nếu như đánh , cú đấm này giáng xuống, mặt Mai Khôi biến thành thế nào đây? Lửa giận của Nghiêm Lạc bốc lên bừng bừng, đây là trò quỷ gì chứ?

      Mai Khôi nhìn chằm chằm vào cú đấm trước mũi mình, quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn: “, vì sao bảo em tránh?”.

      Nghiêm Cẩn vô cùng lúng túng: “, tiềm thức của cảm thấy cú đấm này của bố là giả, cho nên sững lại chút”.

      “Ờ.” Mai Khôi gật đầu, dễ dàng tiếp nhận giải thích như thế. Nghiêm Lạc lại làm nữa: “Con quản cho tốt tiềm thức của con , ngộ nhỡ cú đấm này của bố phải là giả sao? Chuyện này đáng làm, bố tập cùng con nữa”.

      quay người muốn , nhưng Mai Khôi lao đến ôm lấy chân: “Bố Nghiêm Lạc, con muốn tham gia kỳ thi, con còn muốn thi đỗ, con thể để mọi người mất mặt. Bố giúp con , chỉ có hai người biết năng lực của con, thể nhờ người khác luyện tập được”.

      Nghiêm Lạc thở dài: “Mai Khôi ngoan, Nghiêm Cẩn của con đáng tin, kỳ thi này quan trọng, con cần gắng sức, bố Nghiêm Lạc giúp con giải quyết vụ này”.

      Mai Khôi lắc đầu cật lực: “ đáng tin, đáng tin”, ánh mắt trông mong quay sang nhìn Nghiêm Cẩn: “Đúng chứ, ?”. bé nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Nghiêm Lạc: “Con muốn thi”, giọng mềm yếu ngữ điệu đáng thương kéo dài ra. Hai bố con nhìn nhau cái, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai “Con như vậy nữa, tuyệt đối đần ra nữa, con đảm bảo”.

      Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bị khuất phục trước ánh mắt trông mong thiết tha của Mai Khôi. Cuộc tập luyện sau đó thuận lợi hơn rất nhiều, biểu của Mai Khôi khiến Nghiêm Lạc thầm líu lưỡi nên lời. Chỉ có mấy chiêu đầu tiên chân tay bé vẫn chưa phối hợp tốt lắm, nhưng càng ngày càng nhanh, giống như biến thành người khác vậy, với tốc độ và phản ứng thể ngờ được tránh tất cả các đòn tấn công. Từ khi Nghiêm Cẩn còn rất , Nghiêm Lạc bắt đầu huấn luyện cho cậu, hiểu vô cùng phản ứng và thân thủ của con trai. Mai Khôi trước mắt này thực dùng thân thủ của Nghiêm Cẩn để đối phó với .

      Hai người đấu hơn chục chiêu, Nghiêm Cẩn hét dừng lại. Cậu đến, vừa giúp Mai Khôi bóp bóp tay, thả lỏng chân, vừa giải thích với Nghiêm Lạc: “Bây giờ phản ứng phải là vấn đề nữa, em ấy đều có thể tránh được, có điều thể lực và sức tấn công theo được”.

      “Con bé rất nhanh, còn nhanh hơn thân thủ của con.”

      “Bởi vì phản ứng đầu óc của con nhanh hơn động tác, em ấy hành động theo đầu óc.” Nghiêm Cẩn cười xoa xoa đầu Con Rùa , là bảo bối thần kỳ.

      “Có thể tránh là được, trong thời gian quy định bị đánh ra khỏi đài, có thể thi qua rồi. Để phương pháp này thực được, mấy ngày tiếp theo, từ từ tăng dần độ khó, để thể lực và chân tay của em ấy có thể vận dụng được” Nghiêm Cẩn vì đảm bảo an toàn của Mai Khôi, vừa rồi đều dùng các đường quyền và chiêu thức cơ bản, nhưng lúc thi, chắc chắn đối thủ nhường bé, cho nên độ khó và thể lực còn phải tăng cường.

      Mai Khôi nhìn Nghiêm Cẩn, lại nhìn Nghiêm Lạc, cười vui mừng, bé nhất định có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi tốt.

      Ba ngày trước kỳ thi, Mai Khôi cuối cùng phối hợp ngầm được với Nghiêm Cẩn, có thể vận dụng năng lực của mình cách tự do, bọn họ lại chuyển sân tập luyện về trường học. Mai Khôi lần lượt giao đấu với mấy người bọn Mẫn Lệ, hoàn toàn thi đấu được đâu ra đó. Tuy phản công gì, nhưng tránh được toàn bộ các đòn tấn công của bọn Mẫn Lệ, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc: “Luyện tập như thế nào vây? Giỏi quá”.

      Nghiêm Cẩn dương dương tự đắc: “Mình rồi mà, chỉ có mình mới hiểu Con Rùa thôi. Bọn mình dùng kiểu huấn luyện tuyệt mật”.

      “Xì, khoác lác. Tuy sức tấn công của Mai Khôi chẳng ra sao, nhưng có thể tránh đòn thế này là tốt lắm rồi, kiền trì hết thời gian thi, chắc chắn có thể qua.”

      Mai Khôi cũng tràn đầy lòng tin, mọi người đều giúp đỡ bé như vậy, đến bố Nghiêm Lạc cũng ra tay, chắc chắn thành vấn đề.

      Ba ngày sau, ánh mặt trời rạng rỡ, gió thổi nhè , thời tiết đẹp thể đẹp hơn. Kỳ thi chiến đấu sơ cấp tiến hành ở đấu trường trong cung thể thao. Đây vốn dĩ là kỳ thi bình thường, các năm trước đều chỉ có học sinh cấp thấp tham dự đến trường thi. Nhưng năm nay tình hình giống vậy, nghe do đại mỹ nữ của Hồ tộc – bạn Tiểu Mê đến đảm nhận làm trợ khảo, đơn giản mà đây chính là sàn đấu dành cho mỹ nữ, mọi người đều rất chờ mong. Sau đó lại nghe tiểu công chúa Mai Khôi của phái yếu mềm cũng tham gia thi đấu, con búp bê sứ này học tiết thể lực chết chắc, đối đầu với đấu sĩ xinh đẹp Tiểu Mê, vậy tuyệt vời biết bao.

      Thế là kỳ thi chiến đấu sơ cấp biến thành đại hội thưởng thức mỹ nữ chiến đấu, các bạn nam và nữ trong cả trường huy động toàn bộ lực lượng, ngồi chật kín cung thể thao.

      Các học sinh cùng giáo viên của trường Nhã Mã đều phải là người bình thường, cho nên tuy quản lý nghiêm khắc, nhưng khí vẫn rất náo nhiệt, bất luận là giờ học hay lúc thi cử, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt, kỳ quái, dù gì kết quả xuất cuối cùng có vấn đề gì là OK. Còn trường thi, đội cổ vũ ở bên cạnh nhảy nhót, cũng phải là chuyện quá hiếm gặp. Vì vậy chuyện lúc thí sinh trường thi, các bạn cùng lớp hò hét cổ vũ, gõ trống khua chiêng là chuyện rất bình thường, huống hồ lần này lại là toàn trường có mặt, các học sinh đến làm khách càng kích động vạn phần, gắng sức tạo ra muôn vàn thanh.

      kỳ thi rất bình thường bỗng biến thành ngày lễ lớn, khiến Nghiêm Cẩn có chút bực bôi, cậu rất lo lắng Mai Khôi có thể tìm thấy ý thức của cậu trong hoàn cảnh náo loạn như thế này .

      Mai Khôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Hễ khi đông người bé liền sợ hãi, huống hồ còn phải lên sân chiến đấu trước mặt nhiều người như vậy. Những việc này toàn là chuyện trước đây bé nghĩ cũng chẳng dám, tuy luyện tập lâu như vậy rồi, nhưng trong hoàn cảnh thế này, bé vẫn cảm thấy chân run lẩy bẩy.

      Biểu của Tiểu Mê quả nhiên giống như dự đoán của mọi người. Tiểu Mê xuống tay nhanh mạnh chuẩn xác, hoàn toàn coi sân thi đấu này thành nơi tỏa sáng của mình, rất nhiều thí sinh thể kiên trì đủ năm phút, bị loại bỏ.

      Lư Chân hích hích Mẫn Lệ: “Cậu xem các giáo viên giám khảo lén lút chuyện đó, bọn họ chắc chắn hối hận chết được vì để Tiểu Mê làm trợ khảo”.

      “Hối hận cũng chẳng có tác dụng nữa, lần này chỉ có thể như vậy, Tiểu Mê sau này muốn làm trợ khảo chắc chắn có cơ hội rồi”, Cừu Tranh ở bên cạnh phát biểu ý kiến.

      Mẫn Lệ đùng đùng : “Tiểu Mê sau này chẳng thèm làm trợ khảo nữa đâu, cậu ta chỉ muốn nhân cơ hội này ức hiếp Con Rùa chút, đồ đáng ghét, tìm được cơ hội, nhất định đánh cậu ta trận”.

      “Mai Khôi sao chứ, luyện tập tốt như vậy, nhất định có thể kiên trì được năm phút.”

      Nhưng bản thân m lại có lòng tin lớn như vậy, bé căng thẳng nắm chặt tay Nghiêm Cẩn: “ ơi, căng thẳng ?”.

      căng thẳng.”

      “Em rất căng thẳng. Ngộ nhỡ em bị đánh xuống phải làm thế nào?”

      đâu, thả lỏng , chỉ là thôi mà, em luyện tập rất tốt rồi, đừng lo lắng.”

      , muốn vệ sinh ?”

      muốn, sao thế, em muốn à?” Căng thẳng muốn , cậu hiểu được.

      “Em muốn, là em sợ lát nữa lên sàn đấu, muốn , đầu óc loạn.”

      Nghiêm Cẩn mặt đỏ bừng: “Em nghĩ nhiều quá rồi”.

      “Em nghĩ hơi nhiều”, Mai Khôi thà bộc bạch, Nghiêm Cẩn chẳng có lời nào đáp lại.

      sân đấu thí sinh từng người, từng người thi xong, sắp đến lượt Mai Khôi rồi. bé là học sinh chuyển trường mới vào lớp, nên được xếp ở sau cùng, giáo viên giám khảo dùng loa phóng thanh gọi: “Trần Kỳ lên sàn, học sinh tiếp theo, Mai Khôi, mời đến khu chờ thi chuẩn bị”.

      Mai Khôi hít thở hơi sâu, căng thẳng nắm tay Nghiêm Cẩn chút, run rẩy đứng lên, Nghiêm Cẩn kéo tay bé, : “Đừng sợ, đừng lo lắng gì cả, có trai ở đây rồi”.

      Mai Khôi gật gật đầu, vừa xuống, bên cạnh sân đấu đột nhiên tiếng hai cây pháo kéo vang lên, đám con trai huyên náo cởi áo, loạt người mặc áo phông in hình hoa hồng đỏ lộ ra, sau đó lớn tiếng hát: “Hoa hồng, hoa hồng, em, hoa hồng, hoa hồng, xinh đẹp nhất…”, vừa hát vừa kéo ra băng rôn lớn, bên viết: “Tiểu công chúa hoa hồng tất thắng”.

      Tiểu Mê sàn đấu đợi Trần Kỳ vào sân sắc mặt tức đến đen sì, quay người gì đó với bạn nữ dưới đài, bạn nữ đó vội vàng rời . Đám con trai này vừa rộ lên, tức giận chỉ có mình Tiểu Mê, Nghiêm Cẩn ngồi ghế khán giả bên cạnh sàn đấu mặt cũng tức đến tái xanh, khốn kiếp, cái gì mà tiểu công chúa hoa hồng, đó là Con Rùa của cậu, là Con Rùa của cậu!

      Mẫn Lệ ở bên cạnh cười lớn ha ha, quá thích thú, buồn cười quá, Mai Khôi lại có đoàn kỵ sĩ của công chúa cổ vũ đưa lên sàn, lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nghiêm Cẩn nhịn được cười. Mẫn Lệ vui vẻ, bạn nữ Hồ tộc vừa rồi chuyện với Tiểu Mê kia đến, chỉ vào Mẫn Lệ: “Này, bạn hàng ma, chúng ta đánh cược nhé. Cược Tiểu Mê và Mai Khôi ai có thể thắng, bên thua dọn nhà vệ sinh nữ tháng”.

      “Xí, lời mất mặt thế này mà các cậu cũng ra được?”

      dám sao? Tiểu Mê là Hồ tộc chúng tôi, Mai Khôi cùng hội với hàng ma các cậu, Hồ tộc chúng tôi toàn lực ủng hộ cho Tiểu Mê, hội hàng ma các cậu dám ủng hộ cho Mai Khôi sao?”

      Mẫn Lệ nhảy bật dậy: “Dám! Sao mà dám! Các cậu dám cần thể diện, chúng tôi dám bảo vệ vệ sinh môi trường!”. đám trẻ hàng ma sư bên cạnh đều lớn tiếng hùa vào.

      Hồ tộc kia lạnh lùng cười: “Vậy được, Mai Khôi vượt qua kỳ thi, coi như các cậu thắng, nếu như con bé đó kiên trì nổi năm phút, coi như chúng tôi thắng, bên thua dọn nhà vệ sinh tháng”.

      “Được, dọn nhà vệ sinh là các cậu, đợi đó mà xem.” Mẫn Lệ buông ra lời cực kỳ hùng hồn. bạn Hồ tộc xung chút do dự, quay người luôn, Mẫn Lệ lại lớn tiếng gọi: “Này, quay lại chuyển lời chút, chuyển đến lời chúc phúc chân thành của tôi, chúc tất cả các cậu vào nhà vệ sinh đều ‘giải quyết’ được”. lời ra làm mọi người xung quanh vui vẻ, Hồ tộc kia giận dữ quay người lườm cái, rồi rời .

      Hàng ma sư bên cạnh : “Mẫn Lệ, cậu thô tục, nhưng mà rất có khí thế”.

      Động tĩnh bên này rất lớn, Mai Khôi nghe thấy rồi, bé căng thẳng tay chân thẳng biết để vào đâu, nhìn Nghiêm Cẩn. Cậu gật đầu cổ vũ, nhưng Mai Khôi vẫn rất căng thẳng, nếu như bé thua, hại các bạn hàng ma sư phải dọn nhà vệ sinh, chuyện này phải làm thế nào đây?

      sàn đấu, Trần Kỳ chẳng mấy chốc bị đánh xuống, đến lượt Mai Khôi. Căng thẳng hơn chăng nữa nhất định vẫn phải lên sân, Mai Khôi cảm thấy chân cũng mềm ra, cắn răng, leo lên . Tiếng vỗ tay, tiếng hò hét xung quanh vang lên ầm trời, mọi người đều đợi trận đấu này, đội cổ vũ lại bắt đầu hát: “Hoa hồng, hoa hồng, em, hoa hồng, hoa hồng, xinh đẹp nhất…”. Bọn Mẫn Lệ đồng thanh hét lớn: “Mai Khôi tất thắng, hàng ma sư tất thắng, Mai Khôi tất thắng, hàng ma sư tất thắng…”

      Mai Khôi quay đầu lại nhìn Nghiêm Cẩn đứng dậy lần nữa, trong đầu bé căng thẳng đến mức trống rỗng. Tiểu Mê đứng đối diện cười với bé: “Tiểu công chúa, chị đợi em rất lâu rồi”.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Bài học của tiểu ma vương

      Tập 2

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Người dịch: Lam Nguyệt

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 455

      Ngày xuất bản: 12/08/2014

      Giá bìa: 119.000 ₫

      Công ty phát hành: Bách Việt

      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại

      Chụp pic: quyenkhuyen

      Type

      darknessflower98: 41-49

      thanhhuyen195: 50-58

      giang chấu: 59-67

      nguyenkienphuc: 68-hết

      Beta: nguyenkienphuc

      Làm ebook: Dâu Lê

      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com

      Giới thiệu

      “Mẹ đương rất đơn giản, nhưng mà sống cả đời lại rất khó, đặc biệt là đời dài giống như và bố, mẹ bảo em phải dũng cảm.”

      “Mẹ đúng đó, Con Rùa , phải dũng cảm, cuộc đời này của giao cho em rồi.”

      “Bố, lúc đầu bố theo đuổi mẹ con như thế nào?”

      Nghiêm Lạc ngẩng đầu lên nhìn con trai, tiểu tử này bắt đầu hiểu biết rồi ư? Sốt ruột sao? Người làm bố đáp: “Mẹ con theo đuổi bố”.

      Ý, vậy tình cảnh rất giống cậu, Nghiêm Cẩn bỗng chột dạ:

      “Bố, vậy lúc đó bố phản ứng như thế nào?”.

      “Chuyện liên quan đến con.”

      Nghiêm Cẩn lại tìm mẹ: “Mẹ ơi, lúc đầu mẹ theo đuổi bố con như thế nào?”. Nữ theo đuổi nam, chiêu thức chắc là cũng gần giống nhau.

      “Bố con theo đuổi mẹ.”

      Ý, vì sao “khẩu cung” của hai người khớp nhau vậy?

      Cho dù như thế, Nghiêm Cẩn vẫn phải hỏi:

      “Vậy mẹ phản ứng như thế nào?”.

      “Để cho bố con theo đuổi thôi.”

      “Để cho bố con theo đuổi là như thế nào?”

      “Trẻ con cần hỏi nhiều như vậy.”

      “…”

      ~~~~~~~~~~

      Nghiêm Cẩn - con trai của Diêm vương Nghiêm Lạc và Chúc Tiểu Tiểu, được thụ thai ở dưới mười tám tầng địa ngục. Cậu vừa sinh ra có sức mạnh thần kỳ của Thần tộc, trí thông minh tuyệt đỉnh và những lý lẽ, cách suy nghĩ của người lớn về mọi mặt học được qua truyền hình và mạng Internet.

      Từ ngày còn bé, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo ngây thơ mong ước, sau này phải có hậu cung với ba nghìn người vợ. Nhưng ước mơ ấy biến mất với xuất của Mai Khôi, nhóc Rùa đáng ngốc nghếch, cũng rất hiền lành ngoan ngoãn và có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Từ những ngày đầu gặp gỡ, họ cùng ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những bí mật để rồi cả hai dần trở nên thân thiết.

      Chính lúc đó tổ chức bí lại trồi lên và bắt cóc Mai Khôi. Nghiêm Cẩn phải làm gì để cứu bé cậu ? Liệu tổ chức thần bí kia có bị lôi ra ánh sáng, và những bí vẫn còn giấu kín có được làm sáng tỏ?

      Hãy đón đọc “Bài học của Tiểu Ma Vương” để cùng cười lăn lộn với hành động đáng của những đứa trẻ, cùng hồi hộp trước những bí mật và nguy hiểm và cùng dõi theo Tiểu Ma Vương bước đường tình đến khi cậu tìm ra người con mình và cùng đến đích, các bạn nhé!

      ~~~~~~~~~~~~

      Nối tiếp mối tình về nàng “Heo con” và Diêm La Vương, Bài Học Của Tiểu Ma Vương là câu chuyện về Nghiêm Cẩn, cậu quỷ tử của cặp đôi oan gia này.

      Nghiêm Cẩn là tên do ông bố Diêm La Vương của cậu đặt, với mong muốn hy vọng cậu làm việc phải nghiêm khắc cẩn thận, làm người phải nghiêm túc. Nhưng mà nghe đến khi cậu lên 1, bố cậu hoàn toàn còn trông chờ gì với việc cậu có thể trở thành người như thế này. Mọi người vẫn quen gọi cậu với biệt danh là Tiểu Ma Vương.

      Năm bốn tuổi Nghiêm Cẩn quen bắt đầu quen biết Mai Khôi, bé vừa là hàng xóm vừa là bạn học cùng trường của Nghiêm Cẩn, mẹ Tiểu Tiểu của cậu rất thương Mai Khôi vì bà luôn mong ước có con ngoan ngoãn giống như bé, nhưng ông trời lại ban cho bà hỗn thế Tiểu Ma Vương. Lúc đầu Nghiêm Cẩn ưu gì bé, hai đứa trẻ có những xích mích , nhưng sau thời gian tiếp xúc, cùng nhau chia sẻ những bí mật hai đứa trẻ dần dần trở nên thân thiết với nhau.

      Nghiêm Cẩn cho bé biết mình phải là đứa trẻ bình thường, cha mình là Thần tộc, còn Nghiêm Cẩn cũng biết Mai Khôi cũng là đứa trẻ đặc biệt, bé là Tâm ngữ giả - người có thể đọc được các suy nghĩ trong đầu người khác. Chính nhờ năng lực đặc biệt này mà hai đứa trẻ có thể gắn kết với nhau trong suốt quá trình trưởng thành dù có ở cách xa nhau đến mấy.

      Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn càng trở nên chín chắn trưởng thành hơn. Lúc đầu tình cảm của cậu và Mai Khôi chỉ đơn thuần là tình cảm em, khi còn Tiểu Ma Vương vẫn luôn nuôi mộng tưởng sau này có hậu cung với ba nghìn mỹ nữ như các vua chúa ngày xưa, luôn nuôi mộng tưởng trở thành cao thủ tình trường. Cậu còn tưởng rằng mình là cao thủ tình trường , nhưng hóa ra phải vậy. Trong công việc cậu nhạy bén thông minh, nhưng về mặt tình cảm thực ra cậu cũng rất ngốc nghếch ngờ nghệch (điểm này chắc được di truyền từ mẹ cậu).

      Sau khi “qua lại” với vô số bạn tính từ thời mẫu giáo, mãi đến tận sau này cậu mới biết thực thích người là cảm giác thế nào, và tình cảm thực của cậu dành cho Mai Khôi chỉ có tình cảm em. Bất chi bất giác trở thành toàn bộ thế giới của cậu. Từ đây cậu bước vào chiến dịch tìm cơ hội để xác định tình cảm của Mai Khôi đối với mình. Tuy nhiên vào lúc này, nguy hiểm đến từ năng lực tâm ngữ giả mới đe dọa đến cuộc sống của chính Mai Khôi. Mai Khôi bị bắt cóc.

      Ai là kẻ đứng sau mưu bắt cóc Mai Khôi? Rốt cuộc bé có thân thể đặc biệt gì? Và cuộc chiến cam go để giải cứu “nàng dâu ra sao?....

      ~~~~~~~~~~~~~

      Tác giả

      Minh Nguyệt Thính Phong

      Giới tính: Nữ.

      tác gia lớn của mạng văn học Tấn Giang.

      Rất thích kể chuyện, ngoài ra còn thích uống trà, ăn hoa quả, hạt dưa và tất cả các loại quả khô, đam mê các bộ phim và làm đồ thủ công.

      Luôn sống theo phương châm “Ba ba có”: độc ác, nhiều người, bi kịch; có tình cảm, có đam mê, có kịch tính.

      Những tác phẩm của Minh Nguyệt Thính Phong được BachvetBooks gửi tới độc giả:

      - Heo Diêm Vương

      - Bài học của Tiểu Ma Vương

      - Chạy đâu cho thoát​

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :