1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15 Bắt nhầm người

      Vào buổi chiều, khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua vách thủy tinh trong vườn. Thủy Bách Thiên nhàn nhã tay cầm quyển sách, thanh thản uống trà chiều, những người khác ra ngoài làm việc, thế nhưng ta lại bị bắt ở lại để trông nom Trình Trình bị bệnh, từ lúc Nguyệt Độc Nhất bắt đầu khóc rống lên, Thủy Bách Thiên đối phó với Trình Trình cũng dễ dàng, bởi vì mỗi lần khóc, lại lấy ra cái ống tiêm mà lúc nào cũng đem theo bên người, sau đó ngoan ngoãn khác thường, cho nên ta chỉ cần ở bên cạnh trông chừng chơi đùa, khó mà tranh thủ được thời gian của riêng mình.

      Thanh Á trở về sau khi làm xong việc, liền nhìn sang chỗ Trình Trình chơi game máy tính biết chán, liền ngồi xuống bên cạnh của Thủy Bách Thiên, tự rót cho mình ly trà: “ cứ cố gắng mà hưởng thụ .”

      Thủy Bách Thiên lật trang sách: “Tôi ngại nếu thay tôi trông chừng ấy, để tôi ra ngoài làm việc.”

      “Bên Mỹ như thế nào rồi.”

      Đôi chân thon dài của Thanh Á tùy ý gác lên bàn, đôi tay liền gối sau đầu: “Cũng vậy thôi, Toàn Đông nhờ có Bắc Đường Quyết làm chỗ dựa, ngang nhiên tuyên bố chúng ta nuốt hàng của , gì đến đạo nghĩa, Bắc Đường Quyết liền mượn lý do này để khai thác vài đơn hàng của chúng ta.”

      “Vào ngày đó Toàn Đông làm sao chạy thoát được?” Thủy Bách Thiên liền để sách xuống cách ưu nhã, ung dung uống hớp trà hỏi.

      “Tôi làm sao biết được, mà hỏi Huyền Dịch ấy, ta làm việc chưa bao giờ thất bại, vậy mà.....”

      Thủy Bách Thiên cầm sách lên tiếp tục xem, Thanh Á liền cảm thấy nhàm chán, chớp mắt cái rồi : “Nghe hôm nay Chu Nhan đến đây.”

      Con ngươi của Thủy Bách Thiên cũng động cái: “Sau đó sao?”

      Ánh mắt của Thanh Á liền nhìn về phía sau, đột nhiên gọi to: “Chu Nhan!”

      cho là thủ đoạn của làm tôi mắc lừa lần thứ hai à?”

      Thanh Á liền cười xấu xa, sau lưng của Thủy Bách Thiên vang lên giọng nữ cứng rắn: “Hả? Chuyện gì, cho tôi nghe với.”

      “Hắc hắc, tôi nhắc trước với rồi, thời gian chạy trốn qua, đừng có mà trách tôi.” Thanh Á liền hướng về phía Chu Nhan chào câu: “Hai người tán gẫu , tôi dẫn Trình Trình tiểu thư ra ngoài dạo.”

      mái tóc xoăn màu đỏ rực như ngọn lửa, bộ trang phục màu đen, giống như người của Chu Tước đường, làm việc nhiệt tình, sắc bén, là người độc tài. khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười: “Muốn chạy trốn? Tôi biết là đối với Thủy Bách Thiên đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh lại bỏ chạy khi gặp mặt tôi đấy.”

      Thủy Bách Thiên liền để sách xuống, hai tay khoanh trước ngực: “Chạy? Em thấy tôi muốn chạy khi nào?”

      sao cả” Chu Nhan liền nhún vai, “Trước đây vì tôi đồng ý muốn cho năm để suy nghĩ, cho nên tôi mới tự nguyện đến Nam Mỹ, tại thời hạn năm hết, chẳng qua là tôi muốn biết đáp án của , bởi vì bất kể câu trả lời của là gì, bắt đầu từ bây giờ là người đàn ông của Chu Nhan tôi! Trừ khi….”

      Chu Nhan liền kéo áo sơ mi trắng của Thủy Bách Thiên ra, lộ ra hình xăm Chu Tước giương cánh: “Trừ khi đem nó xóa , đánh vỡ lời nguyền của kiếp này!”

      cái hôn lên đôi môi vừa lạnh vừa mỏng, lời tuyên thệ lưu loát, sau đó lùi lại, liền thản nhiên xoay người rời , để cho Thủy Bách Thiên chuyện cùng cự tuyệt, Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười, lại sờ lại nhiệt độ môi của mình, năm rồi, năm rồi bọn họ chưa gặp nhau, nhìn hình xăm Chu Tước ngực, lại nhớ tới năm trước khi người phụ nữ tên Chu Nhan bá đạo đó tuyên bố muốn làm người phụ nữ của , liền lắc đầu cười, theo như truyền thuyết của Chu gia, Chu gia nguyền rủa Bạch gia từ rất lâu, Bạch gia sinh ra đứa con trai có hình xăm Chu Tước giương cánh, mà trong tương lai người con trai này nhất định phải cưới Trưởng nữ của Chu gia, nếu ta phải chịu khổ sở trong bảy ngày rồi chết , cũng hiểu tại sao truyền thuyết này lại xuất người nữa, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy Chu Nhan, , thiết kế cái bẫy dịu dàng để rơi vào đó, cũng muốn Chu Nhan vì câu chuyện truyền thuyết kia mà phải lấy , muốn Chu Nhan lòng , cho nên đồng ý thời gian năm, nhưng ngờ là ấy lại dứt khoát ra , mà kết quả của việc rời lại tốt ngoài ý muốn.

      Qua mắt kính, tia sáng từ đôi mắt liền lóe ra, lúc nhếch miệng, nụ cười lòng của nhìn đẹp mắt, mà đáng tiếc là lúc này có ai để thấy. liền liếc nhìn hình xăm của mình, đúng như , trừ khi xóa nó , nếu nhất định là người phụ nữ của Thủy Bách Thiên . ngốc kia đến bao giờ mới phát được tâm ý của đây, chẳng phải cũng hưởng thụ theo đuổi của sao.

      “Thanh Á, chúng ta đâu vậy?” Trình Trình liền hỏi người bên cạnh.

      Thanh Á liền vỗ đầu cái, đúng vậy, muốn cho Bạch hồ ly kia có gian riêng, lại lôi kéo Trình Trình tiểu thư đến chỗ này, vẫn chưa nghĩ ra được là mình muốn đâu.

      “Trình Trình muốn khu vui chơi.”

      “Cái này được, nếu Thiếu chủ trở về mà thấy , nhất định phạt tôi tới căn cứ huấn luyện nữa đó.”

      “Chúng ta về trước khi Độc Nhất trở lại, bị phát đâu, được , Trình Trình muốn khu vui chơi, nếu tôi khóc, với Độc Nhất là khinh thường tôi, để cho lập tức đến căn cứ gì gì đó.”

      “Trình Trình tiểu thư, sao lại như vậy được, ràng là khinh thường tôi mà.” Vừa thấy nước mắt lưng tròng của Trình Trình, Thanh Á liền thấy mình oan uổng: “Được rồi, để tôi dẫn , nhưng mà được chạy lung tung đâu đó.”

      “Thanh Á là tốt nhất.”

      Khổng Tử đối phó với phụ nữ và tiểu nhân là khó khăn nhất, huống chi tình huống của là hai người hợp lại, Thanh Á chưa từng trông qua trẻ em, cũng biết đối phó với trẻ con như thế nào, dù sao để cho hai giới hắc bạch lưỡng đạo mà biết chuyện đường đường là Thanh Long đường chủ mà trông trẻ, chắc trở thành chuyện cười mất.

      “Thanh Á, chúng ta lại chơi trò tàu lượn siêu tốc nữa .”

      “Trình Trình tiểu thư, dừng lại mộtt chút , để cho tôi thở với.” Thanh Á hai tay chống gối, liền thở hồng hộc, cảm thấy đối phó với kẻ địch cũng mệt như vậy.

      Trình trình nhìn thấy quả cầu phát sáng từ xa, là đẹp, rất muốn chơi, nghĩ như vậy liền từ từ chạy ra xa khỏi Thanh Á, muốn nhìn gần thêm chút nữa. Nhìn chung quanh toàn là thanh ồn ào, người ta cười vui vẻ, ai rảnh rỗi chú ý tới bên này, những đứa trẻ vây xung quanh chú hề để chơi với quả cầu, Trình Trình vất vả mới đến gần được, cũng muốn chơi thử, khi chú hề cầm quả cầu về phía trước, Trình Trình liền đuổi theo, đường càng ngày càng lệch, tới khúc quẹo, cổ của liền đau nhói, có cảm giác.

      Chú hề liền dừng lại, cùng với người đàn ông khác đem Trình Trình bỏ vào bao rồi mang , thần biết mà quỷ cũng hay.
      A fanghonglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16 Tạ Vĩ Kỳ xui xẻo

      Ánh sáng mờ mờ tối bên trong căn phòng cho thuê, mùi bụi và nấm mốc rất khó chịu liền xộc vào mũi. Hai người đàn ông ôm cái bao bố rồi để xuống đất, miệng túi được cởi ra, Trình Trình tỉnh lại từ lâu và giãy giụa bên trong: “Buông tôi ra! Tôi muốn về nhà! Thả tôi về nhà! Tôi muốn Độc Nhất cơ!

      Người đàn ông thứ ba trong căn phòng nhìn người trong túi, phải là người muốn, liền tiến tới tát Trình Trình cái, lát sau mặt bị sưng lên, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, còn hơi sức đâu để kháng cự lại nữa, người đàn ông đó lại tát thêm bạt tai vào mặt thuộc hạ: “Mẹ nó ông đây bảo mày bắt người mặc áo màu hồng kia mà, mày lại đem đứa ngốc tới đây, đồ ngu!”

      “Tạ thiếu gia, mặc trang phục màu đỏ mà.”

      Bởi vì chích ma túy mà hai gò má vàng vọt của có chút dữ tợn, bàn tay của lại tát thêm cái nữa vào mặt thuộc hạ: “Còn dám cãi lại ông đây nữa hả!”

      Người thủ hạ liền xoa mặt có chút uất ức: “Bây giờ làm sao đây?”

      liền nhìn sang Trình Trình sợ hãi, Tạ Vĩ Kỳ cười gian: “Đứa con ngu ngốc này có dáng dấp tệ, để cho lão tử chơi đùa chút, còn mày tiếp tục bắt người .”

      “Vâng.”

      Nhìn người đàn ông đáng sợ ngày càng ép tới, Trình Trình liền thu mình lại tới sát góc tường, đối với trí não của đứa trẻ mà , ở tình huống này chỉ có thể khóc rống và giãy giụa mà thôi, ngoài ra có biện pháp nào khác: “ được tới đây! Tránh ra! Tránh ra!”

      Bốp! “Ngoan ngoãn cho ông đây hưởng thụ chút , em phải chịu khổ sở!” Bàn tay của Tạ Vĩ Kỳ liền xoa má phải của Trình Trình, gương mặt mềm mại khác thường in dấu năm ngón tay.

      tay của Tạ Vĩ Kỳ liền giữ chặt hai tay của Trình Trình, tay kia nắm quần của Trình Trình kéo xuống, nhưng mà Trình Trình mặc quần jean, thể bị cởi ra dễ dàng như vậy, theo bản năng Trình Trình liền há miệng cắn vào tay của Tạ Vĩ Kỳ.

      “A!” Tạ Vĩ kỳ hét lên tiếng thảm thiết, sau đó tay đầm đìa máu tươi, dấu răng của sâu tới thấu xương: “Mẹ nó chứ, lại dám cắn tao, ông đây bắn chết !” Trong cơn giận dữ, Tạ Vĩ Kỳ liền rút ra cây súng giắt bên hông của nhắm vào Trình Trình rồi bắn phát. Trong nháy mắt, cửa bị đá văng ra, Trình Trình có cảm giác mình được ôm vào lồng ngực rất quen thuộc, nghe được thanh của đạn bắn vào người, vừa ngẩng đầu lên thấy được người mà nhớ nhung trong lòng, rốt cuộc nhịn được mà khóc lên: “Ô ô ô…..Độc Nhất…. Ô ô ô…”

      sao rồi.” Nguyệt Độc Nhất liền ôm chặt Trình Trình, tuy chỉ là động tác an ủi vụng về, nhưng ngờ lại ấm áp động lòng người.

      Bị Huyền Dịch khống chế, Tạ Vĩ Kỳ nhịn được mà kêu gào: “Các người là ai! Các người có biết ông đây là ai ? Ông đây là Tạ thiếu gia đó! Chị tao là Tạ Tư Lệ, đắc tội ông đây nhà chúng mày đều phải chết!”

      “Ha ha, Huyền Dịch, hình như cảnh cáo chú em kìa!” Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười.

      “Thế nào? Sợ buông ông mày ra, nếu vui tao tha cho cái mạng của bọn mày!”

      Trình Trình vuốt ve cánh tay của Nguyệt Độc Nhất, nhìn lại tay mình, cả bàn tay đỏ tươi: “Máu! Độc Nhất! Máu!”

      Thủy Bách Thiên liền chạy đến, sơ cứu cầm máu cho Nguyệt Độc Nhất: “ sao đâu.” Thấy dấu đỏ mặt , Nguyệt Độc Nhất liền nhàng chạm vào, dù cho hết sức cẩn thận, nhưng Trình Trình vẫn đau đến cắn răng.

      “Đau sao?”

      Trình Trình liền miễn cưỡng cười: đau nữa.” Thấy Độc Nhất liền hết đau rồi.

      Đáy mắt của thoáng tối lại: “Dùng tay đánh hay vật gì khác?”

      Thấy nét mặt của Nguyệt Độc Nhất, Tạ Vĩ Kỳ có chút sợ nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Tại sao ông đây phải cho mày biết.”

      sao? Chặt đứt hai cánh tay!” Nguyệt Độc Nhất vừa định động thủ, liền bị Thủy Bách Thiên ngăn lại: “Thiếu chủ hãy để cho tôi làm, gần đây tôi vừa thiếu tiêu bản của người sống, vừa đúng lúc muốn nghiên cứu làm thế nào để cắt da người ra, bắp thịt, các cơ, làm cho mày đau đến nỗi sống bằng chết.”

      “Người giao cho chú đó.”

      Nguyệt Độc Nhất liền rời , Thủy Bách Thiên nhìn Huyền Dịch, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Huyền Dịch muốn ở lại xem sao?”

      Vẻ mặt Huyền Dịch rất bình tĩnh nhưng nhìn kỹ thấy có chút mất tự nhiên: “ cần đâu.” Chân dài của liền bước qua rồi mất, lần thấy Thủy Bách Thiên mổ tử thi, sau đó cả tháng ăn cơm được ngon.

      Thủy Bách Thiên ưu nhã đeo bao tay giải phẫu vào, sau đó liền tiêm mũi vào cánh tay của Tạ Vĩ Kỳ, “Mũi tiêm này làm mày cử động được, tất cả cảm giác đau được phóng đại gấp năm lần….Cũng quá đau đâu….” bên vừa bên vừa dùng dao giải phẫu bén rạch lên lớp da ngoài cùng.

      “A! ! ! ! !”

      “Mày yên tâm , khổ sở lâu đâu, vết thương của Thiếu chủ vẫn còn chờ tao tới băng bó đấy.” Thủy Bách Thiên liền an ủi Tạ Vĩ Kỳ kêu to, “ tay của mày đẹp chút nào, vì hút thuốc phiện nên các bắp thịt của mày đều rút lại cả rồi.” Cắt tầng bên trong của bắp thịt, Thủy Bách Thiên liền lắc đầu, mà Tạ Vĩ kỳ lúc này thở hổn hển, trán đầy mồ hôi hột.

      “Mày có biết làm Thiếu chủ bị thương phải trả giá như thế nào ? Chết có lẽ là hình phạt nhất! Cho nên….” Dùng bàn tay xinh đẹp thay băng bó xong, Thủy Bách Thiên liền ném bao tay , “Yên tâm, tao để mày chết như vậy đâu!”

      Trước khi hôn mê Tạ Vĩ Kỳ liền nghe được thanh dịu dàng như thế, làm cho như rơi xuống địa ngục. Nguyệt Độc Nhất cũng so đo chuyện Thủy Bách Thiên về muộn hai phút, vừa vào nhà liền mặc áo khử trùng màu trắng vào, tất cả dụng cụ y tế cũng được sắp xếp xong, hổ danh là đội y tế chuyên dụng.

      Nhưng Bạch đại thầy thuốc của chúng ta lúc này, lại vô cùng đau đầu, muốn gây tê cho Thiếu chủ, nhưng bên cạnh lại có người lôi kéo cho làm, muốn đánh ngất , nhưng vẫn nhìn Thiếu chủ trước: “Trình Trình tiểu thư, tôi bảo đảm làm Thiếu chủ bị đau, tôi chỉ muốn gây mê cho ấy thôi.”

      “Đừng!” Trình Trình lớn tiếng cự tuyệt, cho phép thứ đáng sợ gì đó làm hại thân thể của Độc Nhất.

      “Thôi, cần thuốc mê đâu.” Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng mở miệng, Thủy Bách Thiên liền thở dài, để ống tiêm xuống: “Thiếu chủ hãy kiên nhẫn chút.”

      liền cầm lấy dao phẫu thuật, muốn hạ xuống cánh tay lại bị kéo lại, Thủy Bách Thiên liền than thở thêm lần nữa: “Trình Trình tiểu thư, muốn Thiếu chủ bị mất máu mà chết sao?”

      “Tôi….Nhưng mà….Hình như rất đau!”

      “Trình Trình em ra ngoài trước .” Nguyệt Độc Nhất biết nếu ở chỗ này thể làm tiếp được.

      “Đừng!” Trình Trình cự tuyệt, liền chu miệng lên, “Em muốn ở lại chỗ này, em ngăn cản ta là được mà.”

      Rốt cuộc, Trình Trình cũng có ngăn cản Thủy Bách Thiên nữa, thế nhưng cuộc giải phẫu lại trở thành cơn ác mộng của Thủy Bách Thiên, có cần sợ như vậy , vừa hét vừa khóc chói cả tai, làm cho rất mất tập trung để làm, hoàn toàn luống cuống tay chân, cho nên hãy tha thứ cho đem suy nghĩ trở thành , khi thuốc mê vừa có công hiệu Thiếu chủ liền chìm vào giấc ngủ, đòn của Thủy Bách Thiên liền nhắm vào cổ của Trình Trình, cả thế giới liền chìm vào im lặng, Thủy Bách Thiên cảm thán thế giới tốt đẹp.

      Lấy ra viên đạn cánh tay của Nguyệt Độc Nhất cách hoàn mỹ, Thủy Bách Thiên liền thở ra hơi, vừa bước ra thấy Chu Nhan dựa vào tường đứng chờ: “ biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Chu Nhan đương nhiên đến việc đánh Trình Trình đòn kia.

      Thủy Bách Thiên liền nhún vai: “Thanh Á đâu rồi?”

      “A, ta khi biết Thiếu chủ và Trình Trình tiểu thư bình an liền tự mình quỳ ở Tiền Đường.” liền thay cởi quần áo khử trùng ra, “Nếu như Thiếu chủ theo đuổi, phải phạt quỳ đơn giản thế đâu", Thanh Á cũng có thông minh thế.

      biết cũng chỉ là ta chịu đòn nhận tội vì chuyện xưa.”

      “Cũng bao gồm việc đổi toàn bộ vải bông trong ruột thành bi thép à?”


      Thủy Bách Thiên liền gật đầu: “Tự trách là phải, Thiếu chủ và Trình Trình tiểu thư đều bị thương, Thanh Á làm việc quá ẩu tả, phải dạy dỗ ta lại chút.”

      “Dù sao tốt là mà xấu cũng là .” Chu Nhan liền ra cửa.

      “Em đâu vậy?”

      ra ngoài đổi gió.” có bản lãnh làm Thiếu chủ bị thương, phải làm cho Tạ gia trả giá chút, Chu Nhan ung dung phất tay, ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ, vút cái thấy tăm hơi.
      Chương 17 Đăng ký kết hôn

      Trong giấc ngủ, Nguyệt Độc Nhất bỗng nhiên cảm thấy ngực mình bị đè nặng nên rất khó thở, liền tỉnh dậy mới phát ra là vật gối lên ngực mình nhưng lại an phận, có lẽ là gặp ác mộng, Trình Trình cau mày, bao lâu sau liền mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà làm, chính là liền ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Độc Nhất, nhìn thấy tỉnh lại, trong lòng rất vui vẻ rồi cười cái.

      “Em gặp ác mộng sao?” Nguyệt Độc Nhất hỏi rất , liền điều chỉnh tư thế để có thể thoải mái dựa vào ngực mình hơn.

      “Trình Trình nằm mơ thấy Độc Nhất tức giận với Trình Trình, rồi bỏ .” Trình Trình làm ổ trong lòng , chơi đùa với ngón tay của , “Độc Nhất đừng tức giận có được , về sau em ham chơi nữa.”

      “Được, giận nữa.” Từ lúc nào coi trọng như vậy nhỉ, cần suy nghĩ nhiều mà liền dùng thân mình để bảo vệ cho , chỉ là phản ứng đơn thuần, làm cho thể tin được, càng ngày càng thích nụ cười của , nếu thích làm, đây là nguyên tắc trước sau như của Nguyệt Độc Nhất.

      Trình Trình liền rất vui vẻ: “Trình Trình phải lớn nhanh lên chút, sau đó liền gả cho Độc Nhất.”

      “Tại sao Trình Trình lại muốn gả cho ?” Mặc dù lời làm rất thoải mái.

      “Bởi vì Trình Trình thích Độc Nhất, Bạch hồ ly sớm muộn gì Độc Nhất cũng lấy vợ, đến lúc đó thể thích Trình Trình được nữa, Trình Trình muốn Độc Nhất vĩnh viễn thích Trình Trình, cho nên Trình Trình phải làm vợ của Độc Nhất.”

      Nguyệt Độc Nhất liền nở nụ cười: “Trình Trình muốn gả cho cũng cần chờ lâu đâu, bây giờ cũng được.”

      sao?”

      “Dĩ nhiên.” Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu, nâng cằm của Trình Trình lên, thản nhiên dùng vẻ mặt lừa mình dối người mà hỏi: “Em hối hận chứ?”

      Mặc dù Trình Trình biết , nhưng vẫn gật đầu: “Dạ.”

      Nguyệt Độc Nhất cũng để ý tới vết thương chưa hoàn toàn bình phục của mình, liền đứng dậy nắm tay Trình Trình, ra khỏi phòng.

      Thủy Bách Thiên liền hỏi: “Thiếu chủ, muốn đâu vậy?”

      đăng ký kết hôn.”

      Thủy Bách Thiên liền vọng theo sau: “Thiếu chủ, làm như vậy vết thương của khó lành lắm, ra đăng ký kết hôn cần phiền phức vậy đâu.”

      Bước chân của Nguyệt Độc Nhất liền ngừng lại: “Cho chú giờ để thu xếp đấy.”

      “Vâng.”

      giờ sau, người phụ trách việc đăng ký kết hôn đến “Nặc”, đối mặt với thái độ quá thân thiện của việc mời khách, vị nhân viên công chứng vẫn còn có chút sợ hãi : “Xin đưa ra chứng minh nhân dân của hai bên, còn có sơ yếu lí lịch và giấy đăng kí kết hôn nữa, còn có….”

      “Lấy ở đâu ra nhiều chứng minh như vậy chứ, trực tiếp tiến hành nghi thức ký tên là được.” Nguyệt Độc Nhất liền nhíu mày, Huyền Dịch nhịn được mà mở miệng.

      Trong lòng người nhân viên thầm xấu, là các người muốn toàn bộ trình tự mà, nhưng ta dám mở miệng, liền từ túi hồ sơ lấy ra hai phần tài liệu: “Nếu đồng ý xin mời cả hai người cùng ký tên lên đây.”

      Nguyệt Độc Nhất liền ký tên của mình rất nhanh, Trình Trình hiểu, liền chỉ vào nơi mà người khác với : “Như vậy là được sao?”

      Người nhân viên thấy Trình Trình ngơ ngác ngây ngốc, chắc là bị lừa rồi, liền bị ánh mắt sắc bén của Huyền Dịch liếc qua, thôi kệ, bị lừa cũng phải chuyện của ta. Đúng lúc đó ta nhìn thấy Thủy Bách Thiên lấy ra đôi nhẫn cưới, đây là thiết kế cực kỳ đơn giản nhưng rất hạn chế về số lượng, nó đính kim cương xa hoa, nhưng số lượng toàn cầu chỉ có vài đôi, ta cũng biết tới nó là do bạn ta rất thích, đáng tiếc là nó vô cùng đắt, ta mua nổi.

      Nguyệt Độc Nhất liền đeo lên tay cho Trình Trình, Trình Trình liền tò mò hỏi: “Sao lại phải đeo cái này?”

      “Em được tháo nó ra.”

      “A, có phải như vậy là Độc Nhất là người của em rồi hả?” Trình Trình liền bắt chước bộ dạng của , đeo nhẫn cho .

      Nguyệt Độc Nhất liền hôn lên tóc của , nhàng nỉ non: “Đúng vậy, chính là của em.”

      Trình Trình rất hài lòng liền vui vẻ cười, người nhân viên xác định được hai chuyện, bé này nhất định là thần kinh có vấn đề hoặc là bị lừa rồi.

      Tất cả mọi chuyện rốt cuộc kết thúc, vị nhân viên liền thở hơi, rốt cuộc có thể kết thúc chuyến công tác đáng sợ này rồi, Thủy Bách Thiên lại biết lấy từ đâu ra hộp bánh kẹo cưới, mỉm cười đưa cho ta: “Vất vả cho rồi.”

      cần, cần đâu.” Bánh kẹo cưới này ta nào dám muốn, sao có thể ăn được.

      cần khách sáo làm gì.”

      “Thực cần mà.”

      Đối mặt với người đàn ông cứ từ chối mãi, Thủy Bách Thiên liền đẩy mắt kiếng cái: “Thiếu chủ của chúng tôi luôn làm việc rất hoàn mỹ, từ quá trình đăng ký kết hôn, cho tới chuẩn bị nhẫn, dĩ nhiên còn phải mời ăn bánh kẹo cưới nữa, tất cả mọi người ở đây đều thích ăn ngọt, cũng ăn, phải là làm mất hào hứng của Thiếu chủ chúng tôi sao.”

      Làm mất hứng của lão đại xã hội đen? Hình như là vấn đề rất nghiêm trọng, vị nhân viên lập tức nhận lấy bánh kẹo bằng hai tay, cười ha hả : “Ăn chứ, đương nhiên là tôi muốn ăn rồi, chúc hai vị bách niên giai lão.”

      Thủy Bách Thiên liền gật đầu: “Cảm ơn lời chúc phúc của , để tôi cho người tiễn về.”

      cần đâu, tôi tự về được, các là người bận rộn, làm phiền nữa.” Làm sao dám để người ta đưa về nữa chứ.

      “Hả?” Thủy Bách Thiên gật đầu cái, vậy miễn cưỡng nữa: “Vậy tiễn.”

      Khi vị nhân viên đó ra đến cửa chính bắt đầu hối hận, lúc bị đưa đến nơi này, ta hề chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, tòa biệt thự này ở đỉnh núi, lại còn là vùng ngoại ô, lại hề có chiếc xe chạy qua, muốn xuống núi ngồi xe phải vài tiếng, ta muốn quay lại, cửa chính khép từ lâu, nhưng ta cũng có dũng khí gõ cửa nên bèn phải lê từng bước nặng nề mà xuống núi.

      Chu Nhan cũng đồng tình nhìn bóng của người đàn ông kia, nhịn được hỏi: “ ta đắc tội sao?”

      Thủy Bách Thiên nhìn bóng lưng ta rời , liền dịu dàng mỉm cười: “Do ta thôi, cứ kéo dài suốt ba mươi giây, thiếu chút nữa là thể hoàn thành công việc của Thiếu chủ trong vòng giờ rồi, ra cũng có làm gì đâu, là ta để mình tự về mà, phải sao?”

      Chu Nhan liền cười khẽ tiếng, Thủy Bách Thiên liền nhàng thủ thỉ: “Có lẽ kết hôn là ý tưởng tốt.”

      Mặc dù rất thích , nhưng cũng muốn kết hôn và sinh con sớm như vậy: “Em chưa từng nghĩ lập gia đình sớm như vậy.”

      Thủy Bách Thiên: “ sao, ngại gả cho em.”

      Chu nhan liền im lặng, người trước giờ đều tự cao tự đại như , làm sao lại muốn gả cho , nhìn bóng lưng của Thủy Bách Thiên, cảm thấy hoàn toàn có biện pháp để hiểu
      A fanghonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18 Người đàn ông ở đầu kia của điện thoại.

      Móng tay được sơn màu đỏ tươi, ngón trỏ và ngón áp út cầm điếu thuốc, đầu ngón tay vừa thon vừa trắng nõn vì quanh năm hút thuốc mà lưu lại dấu vết xấu xí, mái tóc vàng óng gợn sóng to mềm mại rũ xuống che khuất nửa bộ ngực sữa, là phong tình khó tả, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nâng, đôi môi đỏ mọng khẽ thở ra làn khói trắng, sau đó liền đem điếu thuốc dập tắt ở trong gạt tàn.

      “Cậu cũng đừng nên trách cháu giúp người, lần này con trai bảo bối của ông đắc tội với tổ chức Nặc, cậu nghĩ Nặc có thể cho Tạ gia bao nhiêu phần mặt mũi? Hơn nữa phải cậu cũng có biện pháp sao?”

      Tạ Vạn Quần là người đàn ông trung niên điển hình, ở khóe mắt là vết sẹo dài làm cho mặt mũi của ông vốn nghiêm túc lại trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, Tạ gia có được địa vị như ngày hôm nay, là nhờ rất nhiều công sức do ông bỏ ra, vậy mà trai của ông sau khi chết lại đem tất cả để lại cho con của ông ta, đây cũng là nguyên nhân mà ông phục Tạ Tư Lệ, bởi vì ông vì Tạ gia mà vào sinh ra tử, vậy mà cuối cùng cái gì cũng có, lại thua bởi .

      Tạ Vạn Quần cam lòng như vậy được, phải là ông đến gặp Nặc Thiếu chủ, mà là người ta đến cửa cũng cho vào, họ nếu phải là chủ nhân của Tạ gia đến có tư cách để chuyện với Thiếu chủ, cho nên ông ta mới đến gặp Tạ Tư Lệ, Vĩ Kỳ là con trai duy nhất của ông, bác sĩ đó rằng ông thể có con thêm nữa, nên Vĩ Kỳ là bảo bối của ông, ai ngờ nghịch tử này chỉ biết gây họa. “Nếu phải do dung túng cho nó, nó cũng biến thành như bây giờ!”

      Tạ Tư Lệ cười khanh khách rồi đứng lên: “Cậu vậy là đúng về tôi rồi, cậu nổi tiếng cưng chiều con trai, hơn nữa nó cũng là em của tôi, mỗi lần nó đều cầu cứu tôi, tôi có thể thấy chết mà cứu sao?”

      “Rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng cứu Vĩ Kỳ.” Tạ Vạn Quần mở miệng.

      “Tôi muốn cái gì, đâu phải cậu biết.”

      Tạ Vạn Quần liền nghĩ chút: “Được, tôi giao địa bàn ở Đông Nam Á và Nam Mỹ cho .”

      Tạ Tư Lệ khẽ mỉm cười, tay phải chống bàn, chiếc nhẫn hồng ngọc ở ngón trỏ liền lay động: “No no no, ra cậu à, cậu cũng khổ cực hơn nửa đời người rồi, thiên hạ này sớm là của người trẻ, lão già khọm như ông sớm cử động được rồi, ông có nghĩ tới lúc về hưu chưa?” ta phất tay cái, người thuộc hạ phía sau lưng liền đưa ra tập tài liệu, Tạ Tư Lệ liền đẩy nó tới trước mặt của Tạ Vạn Quần, “ ra tôi sớm chuẩn bị cho ông nơi rồi, nơi đó bốn mặt hướng ra biển, khí hậu mát mẻ quanh năm, tôi mua cả hòn đảo rồi, đảo có bất kì thiết bị truyền tin nào, tôi đảm bảo có ai quấy rầy ông được, cho nên cậu có thể yên tâm mà dưỡng già, ông cảm thấy thế nào?”

      !”

      Tạ Vạn Quần tức giận trợn mắt nhìn Tạ Tư Lệ mỉm cười, mười giây trôi qua, rồi hai mươi giây lạ trôi qua, liền phút qua, Tạ Tư Lệ vẫn mỉm cười như cũ, Tạn Vạn Quần liền cúi đầu than thở, ông liền bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Chỉ cần giúp tôi cứu được Vĩ Kỳ còn nguyên vẹn, tôi làm theo lời .”

      Tạ Tư Lệ liền vuốt mái tóc dài: “Được thôi, nhưng tôi chắc chắn lắm, vì nó đắc tội với Nguyệt Độc Nhất, muốn toàn vẹn là thể nào rồi, nhưng chỉ cần cậu đồng ý, tôi nhất định cứu được Vĩ Kỳ ra ngoài, dù sao nó cũng là em trai duy nhất của tôi.”

      “Được, tôi đồng ý.” Tạ Vạn Quần già rất nhiều có cách gì khác hơn là đồng ý.

      Trong khi nội bộ của Tạ gia thay đổi lớn, tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất sau khi vừa mới kết hôn hết sức vui vẻ, ngày tân hôn thứ hai liền dẫn theo vợ của mình hưởng tuần trăng mật, trước khi đem mọi chuyện giao lại cho Thanh Á, theo kiểu hoa mỹ của Thủy Bách Thiên là cơ hội rèn luyện năng lực, nhưng ra ai cũng biết là do Thanh Á bị xử phạt, cho nên khi tuần trăng mật vui vẻ của Nguyệt Độc Nhất kết thúc và trở lại thành phố G, Thanh Á vẫn nằm ở giường giả chết muốn dậy.

      Dĩ nhiên là lúc Thanh Á lo trong ngoài, ba người kia cũng , nội bộ của Tạ gia luôn bị biến đổi, mặc dù Tạ Vạn Quần buông tay rồi, nhưng thuộc hạ của ông ta vẫn phục, thường xuyên đấu đá lẫn nhau vẫn khỏi dính líu, Tạ Tư Lệ phụ trách địa bàn ở Nam Mỹ liền bị liên lụy, phải xử lý ngừng, Bắc Đường Quyết ở bên kia cũng yên ổn, Toàn Đông được bang Tàn Lang che chở, cả người trơn tuột giống hệt con cá chạch thể nắm bắt được, cùng Huyền Dịch chơi trò mèo bắt chuột, nhàn nhã nhất phải kể đến Thủy Bách Thiên, nhân thời gian này mà tìm cách điều chế thuốc giải cho Trình Trình đồng thời còn cải tạo lại độc dược của bang Tàn Lang, cho nên khi Trình Trình trở lại thành phố G đem thuốc giải đến.

      Vì bận rộn nên lâu lắm rồi bốn người có dịp tụ họp uống trà với nhau, Thanh Á nhịn được liền hỏi: Thuốc giải sao rồi?”

      Thủy Bách Thiên liền nhíu mày: “ nghĩ nó thế nào?”

      Thanh Á liền lắc đầu: “ cần đâu.”

      Thủy Bách Thiên cắt miếng bánh ngọt cách ưu nhã, rồi cho vào miệng, sau đó dùng khăn lau qua miệng cái: “Thuốc giải có tác dụng phụ nho , mà tôi quên cho Thiếu chủ biết rồi.”

      “Quên ?” Huyền Dịch liền hừ lạnh tiếng.

      “Ha ha”. Chu Nhan vừa uống trà vừa cười .

      Có trời mới biết biết là ta quên hay cố ý! Cho nên ba ngày sau khi Trình Vũ cùng với giáo sư dã ngoại về đến nhà, Trình Vũ chỉ nghe được tiếng hét chói tai của mẹ mình, Trình Vũ liền chạy chầm chậm đến căn phòng chỉ thấy ba của cậu mặt mày đen thui, còn mẹ cậu ngừng hét chói tai.

      Có lẽ màng nhĩ của Nguyệt Độc Nhất chịu đựng đủ tàn phá, liền khẽ quát lên tiếng: “Em đừng hét nữa!”

      ….Em…” Trình Trình cà lăm nửa ngày mà lên được lời nào, tại sao lại ở chỗ này, chỉ nhớ được là bị Bắc Đường Quyết tiêm mũi, “Em chết ư?”

      Trình Vũ liếc mắt nhìn, sau đó bỏ lại câu: “Vợ của mình mình tự giải quyết .” Sau đó cậu kéo giáo sư rình ngoài cửa để xem kịch vui ra ngoài.

      “Tiểu Vũ à, con cho ta xem chút nữa , mẹ con lợi hại đó nha, lâu lắm rồi ta thấy nét mặt của Độc Nhất bị biến đổi.”

      “giáo sư gia gia à, ông có biết là là phi lễ chớ nhìn , vô lễ chớ nghe đó.”

      Giáo sư bị vậy nên có chút ngượng ngùng: “Được rồi, được rồi, nhìn nhìn, lát nữa đua xe con để cho ta thắng ván là được.”

      “Lần nào con cũng nhường cho ông rồi, ông lớn tuổi rồi mà thấy ngại sao.” Trình Vũ im lặng.

      “Em chết sao?” Sau hồi kinh ngạc là mừng rỡ, nhịn được mà dùng sức hôn người bên cạnh cái. Lần này nét mặt khó coi của Nguyệt Độc Nhất có chuyển biến tốt.

      “Làm sao chúng ta trở về được, Bắc Đường Quyết đâu rồi, làm sao lại tìm được em vậy?” liên tiếp khiến cho mặt của Nguyệt Độc Nhất liền đen lại, tốt lắm, người phụ nữ này hoàn toàn nhớ gì cả, chuyện họ kết hôn, cũng nhớ khoảng thời gian mà luôn bám chặt lấy muốn xa rời.

      Nguyệt Độc Nhất liền đứng dậy, mặc quần áo tử tế xong rồi đến thư phòng, Trình Trình cảm thấy người đàn ông này khó hầu hạ, lúc bị bắt cóc giải thích cũng tức giận, vậy mà lại câu nào, liền bày tỏ rằng mình cực kỳ tức giận. Chỉ là Bôi Mễ hề liên lạc với , theo tính cách của nàng mà , Bối Mễ mắng trận to, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, Trình Trình liền gọi điện thoại cho Bối Mễ: “Bối.”

      Đầu điện thoại bên kia phải là thanh nghiêm khắc của Bối Mễ, mà là thanh trầm thấp hết sức dễ nghe êm dịu vang lên: “Vâng?”

      Trình Trình liền sửng sốt chút, lẽ mình gọi nhầm số? Nhìn lại điện thoại chút, sai mà: “Xin chào, tôi muốn gặp Bối Mễ.”

      “Ha ha, xin chờ chút.”

      Sau đó, Trình Trình nghe được đối phương dùng thanh dịu dàng đó kêu lên: “Hạt gạo , có điện thoại này.”

      Khoảng chừng ba mươi giây sau đó, Trình Trình nghe được thanh loảng xoảng vang lên, chắc là làm đổ cái gì rồi, sau đó nghe được thanh giận dữ rất quen thuộc: “ muốn chết sao, lại dám tự tiện nhận điện thoại của tôi vậy! Ai đó?”

      “Bối.”

      “Nha đầu chết tiệt kia, còn biết gọi cho chị à! biết chị lo cho em nhiều thế nào đâu! Em đúng là có lương tâm mà, con nuôi chị đâu! Em đem nó đâu rồi! Bối Mễ tôi đời có người bạn vô lương tâm như em đúng là xui xẻo mà, kiếp trước đúng là làm chuyện có lỗi với hai mẹ con các người, cho nên kiếp này các người trả thù tôi đúng !”

      Trình Trình dám mở miệng chuyện, Bối Mễ liền mắng cho trận, vừa định lên tiếng, điện thoại cúp rồi, Trình Trình liền im lặng chút, lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, sững sờ nhìn điện thoại, thanh của người đàn ông đó…Rất quen thuộc.

      “Này! Này! Nha đầu chết tiệt! chuyện chứ!” Bối Mễ nhìn điện thoại hết pin, tức giận ném nó . Nhìn người đàn ông đứng dậy, mái tóc mềm mại rũ xuống sau lưng, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều, Bối Mễ liền tức giận, vừa thấy hâm mộ vừa ghen tỵ: “Đều tại , làm đồ sạc pin của tôi rớt xuống nước.”

      Người đàn ông cũng giận, mười ngón tay thon dài cài nút áo sơmi, từ từ nghiêng người sang ôm Bối Mễ, hôn cái lên mặt : “Là tôi tốt, buổi chiều mua cái mới bồi thường cho em, buổi sáng muốn ăn gì, để tôi làm.”

      “Bồi thường ư? có tiền sao?” Đây là người do nhặt được, ngoại trừ người có quần áo coi như tạm được, nhưng lại có nửa xu dính túi, nhưng lại đẹp trai khác người vừa nhìn biết là trai bao, chịu thôi, ai bảo lại nhặt được tiểu bạch kiểm về nhà.

      Đối với câu hỏi của Bối Mễ người đàn ông chỉ cười: “Em tắm , tôi làm điểm tâm, em bị muộn đó.”

      Bối Mễ nhìn thời gian sắp trễ , đá người đàn ông cái, đều tại ta, làm cho kỷ lục làm việc chăm chỉ của bị hỏng mất, tuần trễ nhiều lần, dù sao có cắt thưởng chuyên cần là hay lắm rồi, chạy vào phòng tắm rồi ló đầu ra: “Tôi muốn ăn sandwich với trứng.”

      “Được.”

      Dù sao người đàn ông này rất nghe lời, lại nấu ăn rất ngon, liền nhịn, nuôi tiểu bạch kiểm cũng tốt, dù sao tiền lương của cũng phải là nuôi nổi.

      Nhìn Bối Mễ vào phòng tắm, đáy mắt của Bắc Đường Quyết lóe lên tia dịu dàng, lúc này mới vung tay áo xuống phòng bếp. Lúc Bối Mễ ra ngoài mặc chiếc váy công sở màu vàng nhạt, cũng tính là quá ngắn, chiếc váy làm đôi chân thon dài xinh đẹp của lộ ra ngoài, áo sơ mi màu trắng cũng che được vóc người mĩ lệ của , thấy ăn mặc như vậy Bắc Đường Quyết liền khẽ nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra: “Sữa tươi tôi hâm nóng rồi, lúc còn nóng mau uống .”

      “À được.” Bối Mễ giống như nhớ ra cái gì, chạy đến đầu tủ tìm kiếm nửa ngày, Bắc Đường Quyết kì quái nhìn , thấy lấy ra vĩ thuốc, may là vẫn còn, từ ngày thứ hai khi và Bắc Đường Quyết ở chung, phải mua vĩ thuốc tránh thai, đùa sao, lên giường là chuyện, nhưng muốn có con sớm như vậy. Đối mặt với hành động của Bắc Đường Quyết liền buông đôi lông mà nhíu lại ra, đáy mắt lên màu xám xịt. Lúc ăn ngấu nghiến, Bắc Đường Quyết liền đứng dậy giống như muốn thay grap giường, cẩn thận liền làm đổ sữa tươi của .

      “A! Quần áo của tôi.” Bị sữa tươi đổ lên người, Bối Thước nhìn quần áo của mình dơ hết rồi, căm tức nhìn Bắc Đường Quyết.

      xin lỗi, tôi nhìn thấy.” nhìn thấy rất có thành ý, “Em sắp trễ rồi, vào phòng tắm trước , tôi lấy quần áo giúp em.”

      nhìn đồng hồ, cũng chỉ có thể như vậy thôi, kết quả lúc Bắc Đường Quyết đưa quần áo cho , Bối Mễ liền nhìn kiểu dáng của nó, đó là kiểu của nhiều năm về trước rồi, thôi kệ, tùy tiện mặc vào rồi cầm túi hồ sơ hấp tấp ra cửa, vẫn quên dặn dò: “ phải ở trong nhà, đừng có lung tung, cứ xem TV thoải mái, nếu muốn ra ngoài chìa khóa nằm trong chậu hoa, còn có…”

      “Tiền để ở tủ đầu giường, tôi biết rồi, là muộn đó.” Bắc Đường Quyết chỉ vào đồng hồ, Bối Mễ gật đầu cái, rồi đóng cửa.

      Nhìn đống quần áo mặc rồi, Bắc Đường Quyết mới đem grap giường thay, rồi nhét quần áo vào máy giặt, dọn dẹp xong thu dọn chén đũa, nhìn quần áo người mình, làm quyết định, đem nó ném vào thùng rác, kể cả thuốc tránh thai của Bối Mễ, rồi đem túi rác ra khỏi chung cư. Sau khi làm xong những việc này, điện thoại của rung lên: “Chuyện gì? Ừ, đem tài liệu tới đây, , tôi còn muốn trở về nữa, đúng vậy, cần phải theo dõi Tạ gia nữa, đúng vậy”

      Ngón tay thon dài có khớp xương rất ràng bắt đầu làm việc máy tính, đây là chuyện mà mỗi ngày sau khi Bối Mễ đều làm, mãi cho đến ba giờ chiều, vuốt mi tâm, rồi tắt máy tính, lấy chút tiền từ trong tủ ra, lúc lấy tiền sững sờ lúc, loại cảm giác này rất kỳ lạ, khẽ mỉm cười, cầm chìa khóa khóa cửa lại.

      “Tiểu Quyết lại mua thức ăn sao? Tiểu Bối là có phúc nha.”

      Dì Vương ở đối diện cũng định ra ngoài, thấy Bắc Đường Quyết nhịn được mà vài câu, người đàn ông vừa tốt tính vừa đẹp trai như vậy, tiếc cho con của mình. Bắc Đường Quyết khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ xem mua thứ gì , cá và hạt dẻ ăn hai ngày rồi, cũng thấy ngán, này lại kén ăn, lại thích vị cay, nghĩ chút lại đau đầu.
      A fanghonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19 Tôi kết hôn khi nào vậy

      Lúc Trình Trình ăn phô mai, thấy Tạ Tư Lệ cùng với thuộc hạ của ta cùng tới, phô trương này làm liền cứng họng, quần short ngắn, đôi chân thon dài cùng với bộ ngực khủng, mỗi lần nhìn thấy lại tự ti thêm chút.

      ra là ba thích kiểu người như vậy, mẹ à nghe nếu sử dụng phương pháp matxa biến cup A thành cup B đó, mẹ hãy thử làm xem sao.” Trình Vũ đứng trong góc, nhìn người phụ nữ toàn thân đỏ rực lại gần ba của cậu.

      “Ai cup của mẹ là cup A, ít nhất cũng là cup B chứ.” Trình Trình liền buồn bực.

      Cậu liền nhìn thấy môi đỏ mọng của Tạ Tư Lệ áp sát mặt của Nguyệt Độc Nhất, Trình Vũ lắc đầu cái: “Con cá là bà ấy hôn được cha đâu, người thua phải làm osin tuần.”

      “Ok, lẽ nào ta lại từ chối mỹ nữ sao chứ.” Trình Trình liền xem thường, “Nhắm mắt lại mau, Trình Vũ, phi lễ chớ nhìn đó.”

      Trình Vũ liền kéo tay của Trình Trình ra: “Mẹ che như thế làm sao biết được bà ấy có hôn hay chứ.”

      Gân xanh trán của Nguyệt Độc Nhất gần như suýt nhảy ra ngoài, đoạn đối thoại của hai mẹ con họ lọt vào tai sót chữ, vậy mà họ vẫn ngang nhiên đem ra đánh cuộc như vậy: “Ra ngoài.”

      Mẹ con vẫn còn ồn ào, cam lòng ra ngoài, Trình Trình liền cười cười mà xin lỗi: “Chúng tôi cố ý quấy rầy hai người đâu, là chúng tôi ở đây trước các người vào đó chứ, chúng tôi ngay đây, các người cứ tiếp tục, tiếp tục ha.”

      Trình Trình xong liền dắt Trình Vũ ra ngoài, Tạ Tư Lệ cười khanh khách: “Người bạn của rất thú vị.”

      Nhìn sang Tạ Tư Lệ dựa vào mình, Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng : “Tránh ra.”

      là lạnh nhạt trước sau như nha, muốn em sao? và Bắc Đường Quyết đối đầu nhau đến ngày hôm nay, người nào lôi kéo được Tạ gia đồng nghĩa với việc chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như lấy em, sính lễ chính là Tạ gia, em ngại việc có tình nhân, chuyện tốt như vậy, hề suy nghĩ tới sau?”

      “Nguyệt Độc Nhất tôi làm việc, dựa vào người phụ nữ.” Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt mở miệng, “ phải tới đây để chuyện này.”

      “Dĩ nhiên, hôm nay em đến đây để nhờ Nguyệt đương gia nể mặt Tạ gia mà tha cho Tạ Vĩ Kỳ.”

      thể nào.”

      “Em cũng biết tại sao mà Vĩ Kỳ lại đắc tội với , đắc tội với dĩ nhiên thể toàn mạng, em chỉ muốn Nguyệt đương gia có thể cho Tạ gia chút thể diện, đem về nhà mà chịu giáo huấn, coi như là cho em chút mặt mũi, người sắp chết của Tạ gia đổi lấy phần ân tình, chuyện mua bán có lợi này lí nào Nguyệt đương gia lại làm.”

      Nguyệt Độc Nhất liền suy nghĩ chút: “Có thể được.”

      “Haha, em biết là đồng ý mà.” tay Tạ Tư Lệ giữ lại khóa cửa, liền xoay người lại tặng cho Nguyệt Độc Nhất cái hôn gió, “Nếu như con cừu kia thể thỏa mãn được , rất hoan nghênh tới tìm em, haha.”

      Trình Trình ra cửa để nhận điện thoại, vừa nhìn thấy là chủ nhiệm Tưởng gọi đến nên có bắt máy có chút bất đắc dĩ: “Chủ nhiệm Tưởng.”

      “Trình Trình à, cháu bị viêm ruột thừa nhưng cũng hơn hai tháng rồi, cho dù bị mười viêm ruột thừa cũng khỏe lại, mặc dù sức khỏe là quan trọng, nhưng thí nghiệm của cháu lại thể bỏ được, đề án thí nghiệm được báo cáo lên rồi, họ vừa đến kiểm tra, rốt cuộc tới khi nào cháu mới cho tôi thời gian hoàn thành thí nghiệm xác định, để tôi sắp xếp chứ.”

      Bị viêm ruột thừa à? bị viêm ruột thừa lúc nào nhỉ, nhưng cái này nghiêm trọng: “Chủ nhiệm Tưởng, là cháu đúng, ngày mai cháu đến phòng thí nghiệm ngay.”

      Bên kia chủ nhiệm Tưởng vui vẻ ra mặt, bên này Trình Trình lại nhíu mày, trong khoảng thời gian vô thức mất trí nhớ rốt cuộc làm những gì, đến phòng thí nghiệm hai tháng rồi, mặc kệ có ai đó tốt bụng giúp xin nghỉ phép, bệnh viêm ruột thừa này có tác dụng rất tốt, đứng do dự hồi lâu trước cửa thư phòng của Nguyệt Độc Nhất, có lẽ để cho , nhưng cũng phải bán mình cho , lẽ tự do của phải phụ thuộc vào sao, Trình Trình nghĩ như vậy liền có thêm dũng khí, đẩy cửa vào, Nguyệt Độc Nhất xem tài liệu liền ngẩng đầu lên: “Em có chuyện gì sao?”

      Vừa nghe được giọng lạnh nhạt của , Trình Trình cảm thấy chột dạ, nhưng kịp lấy lại tinh thần: “Ngày mai em phải trở về phòng thí nghiệm rồi.”

      “Đươc, để Thanh Á theo em.”

      phải như vậy, ý của em là em phải trở về làm việc.”

      Nguyệt Độc Nhất liền để văn kiện xuống, dựa lưng vào thành ghế: “ nuôi nổi em sao?”

      “Đây phải là nuôi hay nuôi, đây là nghiệp mà em theo đuổi, hơn nữa em cũng phải người của , tại sao phải nuôi em?”

      “Chúng ta kết hôn rồi, em là vợ hợp pháp của , em em phải là người của sao?” Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt giải thích.

      “Gạt người! Em kết hôn lúc nào?” hoàn toàn nhớ.

      Nguyệt Độc Nhất liền lấy ra giấy đăng kí kết hôn, Trình Trình cầm lên lật xuống, mặt của liền đen lại, đúng là chữ kí của , nhưng hề nhớ làm thứ này lúc nào, liền thấy chột dạ: “Cái này tính, nhất định là lợi dụng lúc em tỉnh táo mà làm ra chuyện kì quái, em hề biết gì về chuyện này cả. Hơn nữa kết hôn phải có lễ cưới, bánh kẹo cưới, tuần trăng mật nha, vậy mà hoàn toàn có gì hết, làm sao gọi là kết hôn được.” Trình Trình liền lật bài, ra muốn bị ràng buộc bởi những thứ này, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được là mình từng kết hôn, cho dù là vậy , cũng cam tâm đâu.

      “Em là muốn có lễ cưới và cầu hôn à?” Nguyệt Độc Nhất bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này .

      “Ý của em phải như vậy.” Trình Trình muốn điên rồi, phất tay liền khỏi, mặc kệ là xã hội đen, mặc kệ là ba của con em, phải về phòng thí nghiệm của , mặc kệ ấy có đồng ý hay , ngày mai nhất định phải .
      honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20 ghét ăn ruột heo.

      Gặp lại máy vi tính của mình Trình Trình liền cười trộm, biết có phải vì đối với hệ thống bảo mật của mình quá có lòng tin hay , nhưng khi nhìn những con số nhảy liên tục ngừng, sau đó nghe được thanh báo rằng mật mã chính xác, rất vui vẻ liền đem máy tính cất vào túi xách. cứ tưởng là thần biết quỷ hay nhưng đâu ngờ tất cả những điều đó lại rơi vào tầm mắt của Nguyệt Độc Nhất ngồi quan sát qua màn hình trong thư phòng.

      sai, nếu như Nguyệt Độc Nhất ra lệnh, bảo vệ làm sao đơn giản như vậy được, nếu như Nặc có thể để cho Trình Trình tay tất sắt tùy tiện ra vào như vậy cũng cần làm nghề bảo vệ nữa, nhưng chỉ cần vui vẻ là được, báo cáo xem như xong.

      Màn hình ngừng lại ở cửa lớn bóng người, Nguyệt Độc Nhất liền tắt camera, ký tên lên tài liệu mà Thủy Bách Thiên vừa mới đưa tới: “Tôi giao phó mọi chuyện cho chú.”

      “Chuyện đó tương đối phức tạp đấy, nếu như muốn được Trình Trình tiểu thư hài lòng, hay là hỏi qua ấy chút , rốt cuộc kiểu ấy thích là hôn lễ kiểu phương tây hay kiểu truyền thống, bởi vì Thiếu chủ hy vọng lễ cưới càng long trọng càng tốt, cho nên quyết định danh sách khách mời là cả vấn đề lớn rồi, còn có khách mà Thiếu chủ muốn mời hay mời, còn có..”

      .”

      “Đến giờ Thiếu chủ vẫn còn chưa tới gặp ba mẹ vợ nữa.”

      “Điều này rất quan trọng sao?” Nguyệt Độc Nhất liền cau mày.

      “Vô cùng quan trọng ạ, Thiếu chủ.” Thủy Bách Thiên liền kiên nhẫn giải thích, “Bây giờ muốn kết hôn với con nhà người ta, đương nhiên là phải khiến cho hai vị đó cam tâm tình nguyện mà gả con cho rồi.”

      Nguyệt Độc Nhất liền suy nghĩ chút, sau đó gật đầu: “Chú xuống trước .”

      “Vâng.”

      Vừa bước ra khỏi Nặc, Trình Trình liền cảm thấy cả người, giống như chim mọc thêm cánh, tâm trạng của vô cùng vui vẻ, liền đón xe đến cơ quan, sau đó liền mặc áo vô trùng rồi bước vào phòng thí nghiệm. đường liền gặp những đồng nghiệp lâu gặp nên rối rít chào hỏi.

      “Tiểu Trình, em khỏe hẳn chưa?”

      Trình Trình lúng túng liền gật đầu.

      “Trình Trình, nghe phải nhập viện để mổ ruột thừa,giờ như thế nào rồi?”

      “Khụ khu, tôi ổn rồi.”

      “Nha đầu Trình Trình kia, làm thế nào mà để bị viêm ruột thừa vậy?”

      “Khụ khụ, ha ha.”

      ……………..

      Trình Trình liền bước nhanh về phòng thí nghiệm của mình, ở đó chủ nhiệm Tưởng sớm đợi , ông thấy Trình Trình rất vui mừng bởi vì ông xem Trình Trình như con của mình, Trình Trình vốn là tinh lớn nhất của đơn vị bọn họ, vừa , công trình nghiên cứu liền ngừng lại, vừa thấy ông huyên thuyên, Trình Trình lại chịu nổi: “Chủ nhiệm Tưởng, cháu khỏe rồi, tại vô cùng khỏe mạnh, chúng ta nên thảo luận chuyện dự án nghiên cứu thôi.”

      “Sao? À được.”

      Trình Trình bận rộn đến nỗi quên luôn giờ cơm trưa, đến lúc ăn cơm nhìn thấy ruột heo lại cảm thấy bao tử của mình đau, vì có hứng thú nên chỉ ăn vài miếng rồi lại chui vào phòng thí nghiệm. Lúc làm thí nghiệm, chủ nhiệm Tưởng đến với vài câu.

      “Trình Trình, cháu cảm thấy Reynold như thế nào?”

      “A, đó là ai vậy?”

      “Chính là người lần trước hẹn cháu ăn cơm đó.” Chủ nhiệm Tưởng liền nhàng cười.

      “A, cũng tệ.” Trình Trình nhìn phản ứng của ống nghiệm, liền cau mày, nên chỉ tùy tiện vài câu.

      sao? Tiểu tử kia cũng phải là tệ, mặc dù trước kia đúng là có chút lăng nhăng, chỉ là từ khi nhìn thấy cháu nó liền có ý với cháu, người nó đẹp trai với lại điều kiện cũng tốt nữa, từ lúc cháu tới đây, nó luôn gọi điện hỏi ta hỏi về cháu, nếu ấn tượng của cháu về nó tốt với ta, ta lại cho nó biết.”

      “Tốt.” Trình Trình chỉ suy nghĩ tại sao lại phản ứng lại thất bại, chỉ nghe được chủ nhiệm Tưởng thào gì đó, chữ cũng nghe lọt.

      Đợi đến lúc xoay người lại, muốn hỏi tại sao thí nghiệm lại thất bại, chẳng thấy người đâu. Mãi cho đến lúc tan tầm, Trình Trình dọn dẹp đồ đạc của mình, chủ nhiệm Tưởng liền vào.

      Ông vừa đẩy ra ngoài vừa : “Sao cháu vẫn còn ở đây chứ, phải đồng ý ăn cơm với người ta rồi sao, Reynold đợi cháu ở bên ngoài từ rất lâu rồi đó.”

      “Ăn cơm? Cháu đồng ý lúc nào đâu?”

      “Cái đứa bé này, đương nhiên là mới vừa rồi, cháu mau .” Chủ nhiệm Tưởng liền kéo đến cạnh xe Hummer của Reynold, rồi đẩy lên. chưa kịp kêu lên, cửa xe liền đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh.

      “Đây là tình huống gì vậy?”

      “Trình Trình tiểu thư, lâu gặp em rồi nhỉ.”

      “Reynold.”

      vui mừng khi em còn nhớ tên của tôi.”

      Ặc, phải là muốn nhớ đâu, điểm quan trọng là trí nhớ của quá tốt. “Vậy em muốn đâu ăn đây?” Reynold liền cười cười, kể từ khi nhìn thấy Trình Trình ta phải là gặp gỡ nào khác, nhưng ta vẫn quên được , cho nên ta liền dứt khoát kiềm chế, dù sao trong nhà cũng giục ta về chuyện kết hôn, nếu như thích hợp, liền kết hôn thôi.

      “Nếu tôi nhớ lầm, tôi đâu có đồng ý ra ngoài ăn cơm với , mau dừng xe lại , tôi muốn xuống xe.”

      Reynold liền đạp thắng lại ngay lập tức, thân thể Trình Trình nhào ngay về phía trước, nhìn đầy bất mãn: “ phải em cũng thích tôi sao?”

      “Tôi thích lúc nào?” Người đàn ông này luôn tự cho mình là đúng nha.

      “Này, chủ nhiệm Tưởng ….” Reynold mới được phân nửa, bỗng nhiên ta liền suy nghĩ chút, nhưng thôi kệ, “ sao, rồi em từ từ thích tôi thôi. Chúng ta ăn cơm trước .”

      Trời khuya lắm rồi, là tự mình ra, nếu trở về thế nào người đàn ông kia cũng tức giận, Trình Trinh liền vò đầu mà suy nghĩ, lại về chuyện ăn cơm, đúng là lúc trưa chưa ăn được cái gì, vừa đúng lúc cũng đói bụng, suy nghĩ chút liền chấp nhận. Reynold nhìn thấy Trình Trình gì, cũng nghĩ là đồng ý, liền lái xe đến nhà hàng.

      Reynold là người đàn ông rất giỏi trong việc dỗ dành bạn , buổi chỉ toàn ta , nhưng Trình Trình lại là người kiệm lời, cho nên đối với những chuyện mà ta kể Trình Trình đều im lặng, bởi vì Reynold toàn kể với chuyện kinh doanh, hoặc những nhãn hàng xa xỉ, hay là những style thời trang mới, mà đối với những chuyện này đều có hứng thú.

      “Trình Trình.”

      Nghe được thanh quen thuộc nên Trình Trình liền ngẩng đầu lên, là ngoài ý muốn: “Trì Mặc.”

      là trùng hợp.” khuôn mặt của Trì Mặc hoàn toàn là nét mừng rỡ, vui mừng đó khiến cho Reynold có chút đề phòng.

      “Đúng vậy, lâu rồi gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”

      “Rất khỏe, bây giờ tôi công tác ở công ty R&D, còn cậu?”

      “Sau khi tốt nghiệp tôi vào sở nghiên cứu rồi.”

      ấy vẫn như vậy, chút cũng thấy, Trì Mặc liền cười cười: “Tôi thấy được báo cáo nghiên cứu mà cậu viết rồi, viết rất tốt.”

      “Khụ khụ, xin chào tôi là Reynold.” Reynold liền thức thời chen vào, Trì Mặc mới phát ra bên cạnh còn có người, nên có chút ngượng ngùng: “Xin chào, tôi là Trì Mặc.”

      “Trình Trình, cậu có số điện thoại ?”

      “Đây.” Trình Trình liền đọc số di động của mình lên.

      “Vậy tôi làm phiền hai người ăn cơm nữa, hôm nào chúng ta gặp lại.”

      “Được.”

      Trì Mặc rồi, Reynold liền hỏi Trình Trình: “ ta thích em à?”

      “Đừng lung tung, ấy là bạn thời đại học của tôi, rất quan tâm tới tôi.”

      Reynold liền cười cười,mặc dù có tiếp xúc nhiều với Trình Trình, nhưng nhìn biểu chậm hiểu của ta hiểu, nhưng ta thích dáng vẻ như vậy của .

      Đúng lúc này điện thoại của vang lên, phải mất lúc lâu mới nhận được điện thoại: “Mẹ, với tư cách là đứa con hiếu thảo, con phải cho mẹ biết chuyện, vừa rồi khi ba biết mẹ cùng người đàn ông xa lạ ăn cơm tối, ba rất giận dữ rồi liền ra ngoài, chắc cũng sắp đến rồi, đừng con báo trước cho mẹ đó, con cúp điện thoại đây.”

      “Này! Này! Đúng là đứa con có lương tâm, giờ này mới gọi điện thoại tới báo, nhìn Thủy Bách Thiên vào tới cửa, Trình Trình liền phản xạ có điều kiện: “Xin lỗi tôi phải toilet.”

      “Trình Trình tiểu thư, nếu còn muốn ngày mai có thể ra ngoài được, phải cùng tôi trở về thôi.”

      Chân của Trình Trình còn chưa được mấy bước liền ủ rũ than thở: “Trở về, trở về.”

      “Trình Trình!” Reynold liền ngăn Trình Trình lại.

      cũng rất bất đắc dĩ mà: “Cám ơn mời tôi ăn cơm tối, hẹn gặp lại.”

      Thủy Bách Thiên liền cười híp mắt nhìn Reynold, gật đầu cái, rồi bảo vệ Trình Trình rời , Reynold nhìn bọn họ khỏi nhà hàng, lên chiếc ôtô màu đen đậu ở ven đường, người đàn ông kia ta từng gặp qua rồi, cùng với người thuộc hạ có mang súng, cùng với người luôn cười hì hì theo sau, biết họ có lai lịch gì.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :