1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10 Tạ Tư Lệ của Tạ gia

      Ý là quốc gia xinh đẹp, nơi đây có rất nhiều câu chuyện tình mãnh liệt từ thời xa xưa. Nơi này quy tụ rất nhiều nhãn hiệu thời trang cao cấp, và tràn đầy văn hóa Phục Hưng ở mọi nơi từ các công trình kiến trúc đến các tác phẩm nghệ thuật, còn có phong cảnh vô cùng thanh nhã, tươi đẹp. Mà đây cũng là thế giới ngầm, quyền lực và lợi ích cùng tồn tại, tất nhiên có xung đột và chém giết, Mafia ở đây cũng rất nổi tiếng, quyền lực và máu tanh, mưu và ám sát. Đây chính là thế giới hắc ám.

      Florence là thành phố xinh đẹp, ra nó còn có cái tên đẹp hơn- Firenze, có nghĩa là thành phố của những đóa hoa, nhưng bầu trời ở Florence giống màu xanh lục như màu của ngọc phỉ thúy. Thời tiết điển hình của nơi này, là ánh mặt trời vàng óng, bầu trời màu xanh lam và mây trắng.

      Cánh quạt của trực thăng tạo nên trận gió lớn làm rối tóc của , vừa xuống máy bay Trình Trình liền nhìn thấy ngoài cửa sân bay có năm chiếc xe hơi đợi từ sớm, ở chiếc xe dẫn đầu còn có người phụ nữ mặc váy đỏ dựa vào cửa xe, tóc vàng mắt xanh, cùng bộ ngực đầy đặn, ra Trình Trình biết bộ ngực của mình tính là , đặc biệt là sau khi sinh Trình Vũ, bộ ngực mềm mại của mình càng thêm đầy đặn, nhưng nếu so cùng với người phụ nữ trước mặt, chỉ có thể là lấy trứng chọi đá.

      “Nguyệt.” thanh ngọt ngấy này phát ra từ đôi môi đỏ mọng truyền vào tai Trình Trình, nhịn được rùng mình cái, Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Độc Nhất biểu lộ cảm xúc gì, hết sức bội phục. Nhìn ta dựa hẳn vào người của Nguyệt Độc Nhất, đôi hung khí trước ngực còn ngừng ma sát cánh tay của , Trình Trình quyết định cách xa hai người đó ra chút.

      Con à, phải mẹ cố gắng, nhưng mẹ bằng người ta.

      Thấy Trình Trình nấp ở góc xa, Nguyệt Độc Nhất nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Lại đây.”

      Gọi cái gì mà gọi, thấy mỹ nữ bên cạnh nhìn tôi à, bộ dạng giống như muốn ăn thịt . Trình Trình muốn tiến lên cũng được, đôi nam nữ trước mặt, là sư tử bá đạo, là con cọp ăn thịt người, nếu thực tới đó, chắc là tự chui đầu vào lưới, lên cũng được, nếu sư tử mà nhào tới chết là chắc, trái lo phải nghĩ vẫn là đừng lên còn tốt hơn.

      “Nguyệt, ta là ai vậy?” Người phụ nữ vuốt ve sóng tóc, cười vui vẻ.

      liên quan tới !”

      !”

      “Tiểu thư Tạ Tư Lệ, cho phép tôi mạo muội thay mặt Thiếu chủ hỏi chút, vì sao lại ở đây? Nếu tôi nhớ lầm, đây là sân bay tư nhân, người ngoài được phép vào.” Thủy Bách Thiên nâng tay của Tại Tư Lệ lên, nụ hôn rơi xuống cách lịch lãm.

      “Thiên Thủy, nếu phải tôi có Nguyệt rồi, nhất định .”

      “Cảm ơn tiểu thư Tạ Tư Lệ ưu ái.” Thủy Bách Thiên mỉm cười chờ đợi câu trả lời của ta.

      “Tạ Tư Lệ tôi muốn đâu, ai có thể ngăn cản đây?” Tạ Tư Lệ cười lên kiều diễm như bông hoa, trong lòng Thủy Bách Thiên lại tính toán điều chỉnh lại thế lực ở Ý, mặc kệ Tạ Tư Lệ làm cách nào để vào đây, chỉ có thể do quản lý lơi lỏng.

      “Bỏ tay ra.”

      “Nguyệt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng mà muốn tôi bỏ tay ra sao? Nghe chú Louis của bị thương, vết thương đó bị nhiễm độc, ngoại trừ Bắc Đường Quyết ra, chỉ còn tôi có thuốc giải, đến Thiếu chủ của bang Tàn Lang đó, cũng là người đàn ông dịu dàng biết chăm sóc phụ nữ, chẳng qua là tôi thích hơn, suy nghĩ chút , làm sao để tìm được tôi.” Tạ Tư Lệ thổi hơi bên tai của Nguyệt Độc Nhất, cười khanh khách ngừng rồi rời , “Đừng suy nghĩ lâu quá, tôi chỉ sợ chú Louis của chờ được đâu.”

      “Thiếu chủ.” Súng trong tay Huyền Dịch lên nòng, chỉ cần chờ Nguyệt Độc Nhất ra hiệu tiếng, Nguyệt Độc Nhất lại phẩy tay, nghĩa là cần.

      “Người phụ nữ kia vẫn phách lối như cũ, lần đầu tiên tôi thấy Thiếu chủ bị uy hiếp.” Thanh Á nhìn Thủy Bách Thiên, lại thấy ta cầm khăn tay để lau miệng mình.

      Trình Trình cảm thấy rất kì quái, nếu thích đừng có hôn, bộ dáng này của ta rất giống như bị nhiễm vi khuẩn.

      Có lẽ thấy lau miệng vẫn chưa đủ, Thủy Bách Thiên liếc nhìn Thanh Á: “Có nước suối chưa?”

      Thanh Á đưa nước qua: “Cho hết phô trương nhé, thích đừng hôn. tội nghiệp.”

      “Tôi thích như vậy.” Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười, Thanh Á liền im lặng.

      Đối với hành động của Trình Trình, Nguyệt Độc Nhất hết sức bất mãn, mặt kéo qua trong phạm vi khống chế của mình, mới ngồi vào xe, nhưng mà vẫn chưa thấy thoải mái: “Đến thẳng nhà chính.”

      Từ lúc lên xe, Trình Trình có tâm tình đâu mà thưởng thức cảnh dọc đường, bên cạnh cái máy lạnh cực lớn ngừng phun ra khí lạnh, rằng người lạ chớ đến gần nên chẳng còn tâm tình mà thưởng thức phong cảnh.

      Khi đến trước cửa nhà chính, mắt bắt đầu co giật, nhà chính? Nhà gì mà nhà, chuồng gà cũng giống, có thể miễn cưỡng gọi là tổ chim, bên trong lớn hơn so với lúc nhìn từ bên ngoài nhiều, thôi, người có tiền thích vậy tới lượt xen vào.

      Ở trong phòng đó nhìn thấy chú Louis, ngờ lại như thế, hô hấp của ta rất yếu làm hiểu được nỗi khổ của ta, Louis thoạt nhìn rất trẻ, giống như trưởng bối, sau đó Thanh Á cho biết, Louis bốn mươi mấy tuổi rồi, cái người được gọi là giáo sư nhìn cũng rất trẻ, xã hội đen quả nhiên đều là quái vậy.

      Lúc này Thủy Bách Thiên đến gần, kiểm tra vết thương của Louis. Chờ ta đứng dậy Nguyệt Độc Nhất mới mở miệng: “Tình trạng ông ấy thế nào?”

      “Đúng như Tạ Tư Lệ , vết thương do đạn bắn có gì đáng lo, đạn được lấy ra, vấn đề là vết dao cánh tay, mặc dù sâu nhưng vết thương có cách nào khép laị được, xem ra cần có thuốc giải.”

      cũng có biện pháp nào sao?”

      Thủy Bách Thiên thở dài: “ phải là có biện pháp, chỉ là tôi ần có thời gian, chỉ sợ Louis tiên sinh đợi lâu như vậy được.”

      Nguyệt Độc Nhất xoay người , Thủy Bách Thiên kêu lên: “Thiếu chủ.”

      Nguyệt Độc Nhất xoay người lại, Thủy Bách Thiên đưa cho mấy cái ống tiêm, Nguyệt Độc Nhất nhận lấy rồi xoay người rời .

      ấy đâu vậy?” Sao lần này kéo theo nữa, Trình Trình có thói quen theo rồi.

      “Đến chỗ của Tạ Tư Lệ.” Thanh Á biết , “ đưa Thiếu chủ cái gì vậy?”

      “Là thứ cần dùng để đôi phó với Tạ Tư Lệ.” Thủy Bách Thiên đáp, nhắm mắt lại, Huyền Dịch thay trả lời.

      hạ độc?’

      “Dám uy hiếp Thiếu chủ, phải cho ta nếm mùi đau khổ, phải ?”

      cũng thấy rồi?” Thanh Á hỏi Huyền Dịch.

      Vậy mà Huyền Dịch chỉ lạnh lùng trả lời: “Ngu ngốc mới nhìn thấy.”

      Thanh Á thấy đau lòng, Thủy Bách Thiên cười mà , Trình Trình mặt đầy vạch đen, vì ngu ngốc nên mới thấy, cũng thấy, trong nháy mắt đó, ai cũng thấy.

      Sau đó lại có quyết định vĩ đại, trân trọng sinh mạng của mình, tránh xa Thủy Bách Thiên ra.
      honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11 Nguyệt Độc Nhất hoạt bát? Đáng ?

      Xe thể theo của Nguyệt Độc Nhất chạy thẳng đường tới Tạ gia, đóng sầm cửa xe rồi vào cửa chính Tạ gia, người đàn ông vừa vào có khí thế bá đạo bức người tự tiện vào như vậy mà ai dám tiến lên ngăn cản, người quản gia nhắm mắt tiến lên ngăn cản : “Nguyệt tiên sinh, tiểu thư nhà chúng tôi tắm tiện tiếp khách, mời tiên sinh ra phòng khách ngồi chờ.”

      Cửa phòng tắm văng ra do bị đá cước, hai mắt Tạ Tư Lệ nhắm chặt, mái tóc xoăn màu vàng được búi lên rất cao, hơi nước chảy dọc theo cái cổ thon dài của ta trượt xuống tới bộ ngực, bọt xà phòng che lại phong cảnh dưới nước, Nguyệt Độc Nhất làm như thấy gì, đôi tay cắm trong túi quần, câu.

      “Tiểu thư.”

      Tạ Tư Lệ cười cười: “Ông xuống trước .”

      “Vâng.”

      Cuối cùng trong phòng tắm chỉ còn hai người bọn họ, Tạ Tư Lệ liền đứng dậy, cả người bại lộ hết trước mặt của Nguyệt Độc Nhất, đối mặt với người đàn ông hề nhúc nhích trước mặt, ta liền cười khanh khách, cầm cái khăn trắng quây thân thể mình lại, sau đó ta liền choàng qua vai Nguyệt Độc Nhất: “Em biết đến.”

      “Đưa thuốc giải ra đây.”

      đáng ghét! Mỹ nhân ở trong ngực, sao chúng ta chuyện tình cảm chút, là sát phong cảnh mà. Bao nhiêu người đàn ông tìm cách leo lên giường của em còn được, tại sao thèm ngó ngàng gì tới em vậy?” Tạ Tư Lệ cười kiều diễm: “Chẳng qua là em thích dáng vẻ lạnh lùng của như thế này.”

      “Thuốc giải.” tia kiên nhẫn thoáng qua đáy mắt của Nguyệt Độc Nhất.

      “Thuốc giải ở trong miệng em, muốn ?” Tạ Tư Lệ nhíu mày, “Tự mình tới lấy .”

      Nguyệt Độc Nhất liền kéo tay ta, với sức mạnh mà người bình thường thể chịu được, nhưng Tạ Tư Lệ vẫn cười kiều: “ thô lỗ, cũng khôg cần gấp như vậy chứ!”

      hiểu rồi chứ, nếu cứ kéo dài thời gian, chất độc phát tán ra, đến lúc đó đó Tạ gia rơi vào tay cậu của .”

      Bây giờ Tạ Tư Lệ mới thấy lòng bàn tay của mình đổi thành màu đen, ta khẽ nguyền rủa câu: “Thủy Bách Thiên chết tiệt!”

      Nguyệt Độc Nhất im lặng chờ đợi câu trả lời của ta, Tạ Tư Lệ cắn răng nghiến lợi liền vào phòng mặc quần áo vào, rồi đến thư phòng của mình, lấy ra thuốc giải từ trong két sắt, Nguyệt Độc Nhất cầm lấy, nhưng hề nghi ngờ đó là thuốc giả, Tạ Tư Lệ mặc dù phách lối nhưng cũng là người biết giữ chữ tín, đem thuốc giải ra ném cho ta, Tạ Tư Lệ ngồi sô pha hút thuốc, ta đưa tay ra bắt được bèn ném lên khay trà: “ người hầu bé của cũng tệ, em muốn mời ấy tới Tạ gia làm khách.”

      Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng xoay người lại, ánh mắt tối sầm: “Tôi chỉ lần thôi, đừng động tới ấy.”

      Người xa, Tạ Tư Lệ liền nhả ra ngụm khói, ta híp mắt lại: “ tức giận sao?”

      “Tiểu thư, là điện thoại của Tạ Vĩ Kỳ.” Chú Bạch cúi đầu .

      “Chuyện gì?” Tạ Tư Lệ vuốt mi tâm, ta cảm thấy có chút mệt mỏi.

      “Hình như cậu ấy thua bạc ở Las Vegas nên gây chuyện, đắc tội với Hồng gia, nên bị bắt giữ rồi.”

      “Ha!” Tạ Tư Lệ liền cười lạnh tiếng, “Ba của nó là người hiểm, tiếc là hậu sinh khả úy, đưa điện thoại đây.”

      Chú Bạch đưa điện thoại cho , liền nghe được bên kia điện thoại là tiếng khóc to: “Chị ơi! Mau cứu em với!”

      “Chào Tạ tiểu thư, các người đây là chị em tình thâm, tên nhóc này làm sai việc cũng gọi cho ba , mà lại gọi cho đầu tiên! Khó trách Tạ tiểu thư còn trẻ vậy mà là chủ của Tạ gia.”

      Nghe được hàm ý khác trong câu của Hồng gia, Tạ Tư Lệ cũng giận: “Hồng gia gì vậy, ở phương diện này vãn bối còn phải học tập tiền bối nhiều, xem như nể mặt Tạ gia lần này, Hồng gia muốn gì tôi nhất định làm ông hài lòng.”

      “Được! Tôi muốn phần ba địa bàn làm ăn của Tạ gia ở Thái.”

      “Hồng gia cũng nên để cho tôi kiếm miếng cơm với chứ.” Lão già này đúng là tham lam , sợ nghẹn chết hay sao.

      “Tạ tiểu thư lại khiêm tốn rồi, ai mà biết bây giờ ngoại trừ Tàn Lang Bang và Nặc thiếu chủ là lớn nhất, sau đó là Tạ gia, phần ba địa bàn làm ăn so với cái mạng này lớn hay , Tạ tiểu thư chắc tính lại.”

      như vậy là cho tôi thương lượng sao, tôi cũng phải thể cứu tiểu tử kia, dù sao ba nó và tôi cũng hợp, chuyện này ai cũng biết.”

      “Ha ha, vậy Hồng gia tôi cũng sao cả, dù sao ba của ta cũng thể bỏ mặc đứa con trai độc nhất được, tôi ngại tốn chút tiền điện thoại mà gọi cho ba ta, chỉ là, uổng phí gầy dựng tình chị em như vậy sụp đổ sao?”

      Lão hồ ly này! “Được, tôi nhường ông phần ba địa bàn cho ông.”

      “Tốt, theo hiệp ước Tạ tiểu thư có thể tới đón người được rồi.”

      Tút tút tút……

      Tạ Tư Lệ liền ném điện thoại xuống đất, chú Bạch đành lòng nhìn : “Tiểu thư, cần phải như vậy.”

      Tạ Tư Lệ ngăn ông ta lại: “Đừng để cho cậu tôi biết chuyện này.”

      “Vâng.”

      Louis tiên sinh là người rất kỳ lạ, Nguyệt Độc Nhất lại vô cùng bận rộn đến thấy người, Trình Trình đem quả táo cắt xong cho ông, có chút yên lòng.

      suy nghĩ về Độc Nhất.” Đôi môi đẹp của Louis có chút nhếch lên, Trình Trình nghe được liền đỏ mặt: “Ai nghĩ tới người đàn ông độc tài đó chứ, cháu có!”

      “Độc tài sao?” Louis nhíu mày, sau đó trầm tư chút, rồi cười.

      “Ha ha, hình dung rất đúng.”

      Có lẽ thấy mình hình dung hơi quá, Trình Trình có chút ngượng ngùng: “Khụ khụ……..Việc này…Ý của cháu là…”

      “Độc Nhất khi còn bé phải như thế này.” Nhớ tới Độc Nhất khi còn bé, Louis lại cảm khái thôi.

      Trình Trình tò mò: “Khi còn bé ấy như thế nào ạ?”

      “Hoạt bát, nghịch ngợm, đáng .”

      “Nhưng….Đáng …” Trình Trình tưởng tượng chút về gương mặt dù thế nào cũng thay đổi cũng để người ta cảm thấy mình đáng , lắc đầu, bày tỏ mình hiểu.

      “Từ khi nó bắt đầu tiếp nhận Nặc Tính, nó liền bắt đầu thay đổi. ra cả ta và giáo sư đều có ý để nó tiếp nhận chuyện của Nặc Tính, chỉ hy vọng nó có thể vui vẻ mà sống, mà nó cũng nghĩ đến chuyện tiếp quản Nặc, nhưng sau này tiếp quản Năc là ý muốn của Độc Nhất, từ thằng bé có khí chất quân vương rồi.”

      “Nếu như ấy muốn, sao lại làm ạ?”

      “Vì mẹ nó.” Nhớ tới Nguyệt nhi, Louis lại nở nụ cười nhàn nhạt, “Bởi vì đây mẹ nó nơi này, cho nên nó muốn dùng cách này để bảo vệ.”

      phải hiểu được, nhưng là: “Mẹ ấy nhất định là người vô cùng dịu dàng, xinh đẹp.”

      Nghe Trình Trình vậy, sau hồi kinh ngạc, Louis cười phá lên: “Đúng vậy, có lẽ trong mắt bất kỳ ai Nguyệt nhi cũng dịu dàng, xinh đẹp, ấy hẹp hòi, bá đạo, tùy hứng gây , chỉ là trong lòng tôi, ấy vẫn là người xinh đẹp nhất.” Đó là người ông từng nâng niu trong lòng bàn tay.

      “Bà ấy tại ở đâu ạ?” Trình Trình thấy Louis cười có chút đơn.

      “Độc Nhất ấy còn sống, hơn nữa sống rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi.”

      Trình Trình lắc đầu, quá ràng rồi, Louis mẹ của Nguyệt Độc Nhất, nếu người nên ở cùng người ấy cả đời phải sao, tại sao rời xa vẫn còn cảm thấy hạnh phúc, còn có thể thỏa mãn? Tình , quá phức tạp.

      “Trình Trình tiểu thư, ta thấy Độc Nhất rất quan tâm tới con, hãy chăm sóc Độc Nhất thay ta.”

      …..Phải… phải như vậy, là vì ấy……Tóm lại phải như người nghĩ đâu.” Quan tâm? để ý tới mong muốn của , chỉ làm theo ý , chính là quan tâm? cảm nhận được, hai người ai biết ở tình huống nào mà lại sinh con, cho nên…Cho dù có quan tâm đến cũng là vì quan tâm con trai, nhất định là như vậy. Trình Trình vừa ngẩng đầu, Louis ngủ thiếp , haizz, thôi, dù sao cũng giải thích được, kéo lại mền cho Louis, Trình Trình đứng dậy ra ngoài.
      honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12 Bắc Đường Quyết của bang Tàn Lang

      Vào ngày nhàm chán, hôm nay thời tiết rất tốt, Trình Trình muốn dạo bên ngoài chút, thay quần áo xong rồi đến chỗ của Louis chào hỏi, ông chỉ cho lái xe giỏi, muốn đâu với người đó, ra ngoài mua sắm nhiều vào làm Trình Trình có chút vui vẻ.

      Mặc dù bằng ôtô, nhưng chân hơi mỏi, nên thấy nhà sách liền vào, đối với đọc sách là phương pháp thư giãn tốt nhất, nhà sách hơi vắng khách, nên cũng rất yên tĩnh, tìm thấy quyển sách thú vị nên đọc đến nỗi quên luôn thời gian, đợi đọc xong cũng hết giờ, để người lái xe chờ lâu nên có chút ngượng ngùng, liền cầm quyển sách tay rồi đến quầy thu ngân tính tiền.

      “Tiểu thư, tổng cộng là 134 đồng.”

      liền tìm trong ví da nửa ngày nhưng đều toàn là tiền Trung Quốc: “Có thể quẹt thẻ ?”

      “Được”

      liền đưa thẻ trong ví ra, trong lúc chờ đợi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ông ta đeo kính mát và có bộ râu quai nón, người này mặc chiếc áo gió màu đen, làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, người đàn ông cảm thấy có người nhìn mình, bèn quay đầu sang đúng vào tầm mắt của Trình Trình, tròng mắt lạnh lẽo khiến cho rùng mình cái, liền vội vàng nhìn sang chỗ khác.

      “Tiểu thư, sách của .”

      “Tiên sinh, sách của ông.”

      Trình Trình nhận lấy bị trượt tay nên làm rơi túi giấy xuống đất, xoay người để nhặt, do nhất thời chú ý nên đụng vào người bên cạnh, làm cho túi sách của người đàn ông cũng rơi xuống.

      “Xin lỗi, xin lỗi.” Trình Trình liền cúi đầu xin lỗi với ông ta, đối phương cau mày, bên trong ánh mắt lạnh lẽo là tia giận dữ lóe lên, ngay lúc đó lông của Trình Trình cũng dựng đứng.

      Người đàn ông định vươn tay về phía , bỗng nghe thấy thanh lạnh lẽo truyền vào tai từ phía sau: “Gia Hạ.”

      Người đàn ông được gọi là Gia Hạ nhặt túi sách lên cũng nhìn Trình Trình cái, liền ra khỏi nhà sách.

      “Lấy được đồ chưa?” Người mở miệng chuyện là người đàn ông đẹp trai khác thường, kéo khóe miệng cách ưu nhã, gương mặt tái nhợt là đôi mày kiếm và đôi mắt sáng, đẹp trai khác thường, giống như từ trong tranh ra, tóc dài đến eo được cột tùy ý sau lưng nhưng nhìn thấy điểm giống phụ nữ nào, trái lại càng tăng thêm thuần khiết.

      Gia Hạ đưa túi sách cho ta, ngón tay thon dài tái nhợt giống như thấy được mạch máu bên trong liền cầm lấy, khi mở túi ra, liền lấy ra trong túi quyển “Nghiên cứu vi khuẩn ứng dụng vào đời sống”, mày kiếm của người đàn ông liền nhíu lại, Gia Hạ liền cúi đầu, giọng ta vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là thân thể khẽ run lên: “Tôi biết sai rồi, xin Thiếu chủ cứ trách phạt.”

      Người đàn ông kia vuốt mi tâm, ném quyển sách qua bên: “Trong quá trình xảy ra chuyện gì?”

      Gia Hạ bèn suy nghĩ chút: “Vừa rồi tôi đụng phải trong hiệu sách, hàng cũng được đánh tráo vào lúc đó.” SAu đó bọn họ liền thấy Trình Trình ra rồi ngồi vào xe ôtô trước mặt bọn họ: “Thiếu chủ, chính là đó.”

      Người đàn ông nhìn Gia Hạ, khẽ mỉm cười: “Đuổi theo chiếc xe trước mặt .”

      Nhìn người đàn ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vẻ căng thẳng mặt Gia Hạ bây giờ mới được buông lỏng xuống, ta chỉ cảm thấy toàn thân toàn là mồ hôi lạnh.

      Xe ôtô chạy thẳng đường về phía trước , ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ thấy nhà thờ nằm ở ven đường, Trình Trình với người lái xe ngừng xe lại, nhà thờ ở Ý rất nổi tiếng, nhưng nhà thờ này có vẻ ngoài giống với các nhà thờ lớn khác, nó rất bình thường. Trình Trình bất giác vào, ánh mặt trời chiếu xuyên qua các cửa sổ thủy tinh rọi vào khắp nơi trong nhà thờ, cả nhà thờ tuy yên tĩnh nhưng rất trang nghiêm, Trình Trình nhìn thấy thập tự giá ở phía trước, liền nhắm mắt lại cầu nguyện lúc, sau đó đến trước phòng xưng tội: “Cha xứ William.”

      “Vâng.” Đối diện với thanh lạnh lẽo lại hết sức êm tai, cảm thấy thanh kỳ ảo như vậy mới xứng với sứ giả của thần.

      “Đối với cuộc sống bây giờ con cảm thấy rất hoang mang.”

      Người đàn ông đối diện với lại cảm thấy rất quen thuộc, lại nhớ tới tập tư liệu bàn mấy ngày trước, người đàn ông liền nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười giống hệt đóa hoa sen trắng, tinh khiết nhưng xinh đẹp: “Điều gì khiến cho con phiền não như thế?”

      Trình Trình im lặng: “Con cũng biết nữa, ràng là con rất ghét người, nhưng tại sao con muốn rời xa người đó….Cha xứ William…Tình là gì vậy….”

      Mắt của liền từ từ khép lại, người đàn ông liền ôm vào xe rồi mất.

      Ý, tại phân hội của Nặc

      Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều dám thở mạnh, ngồi ở phía trước là Loius tiên sinh bị thương, người của Tạ Tư Lệ tìm kiếm ở khu vực sân bay tư nhân, những vị Đường chủ suy nghĩ cách khó khăn, mặc dù mặt của Thiếu chủ biểu lộ quá nhiều, nhưng ngược lại làm bọn họ cảm thấy sợ hãi, ánh mắt của họ lền hướng về Bạch đường chủ mà cầu cứu, nhưng mà Thủy Bách Thiên là ai, thuộc hạ dưới trướng rất ít tiếp xúc với , ấn tượng về người ôn tồn, nho nhã và khiêm tốn, Thanh Á có chút đồng tình với những vị Đường chủ này, cầu cứu Bạch hồ ly có lẽ chết đỡ thảm hơn.

      ai có thể giải thích cho tôi sao?” Ánh mắt Nguyệt Độc Nhất lạnh lẽo quét qua tất cả mọi người, ý tứ trong lời rất ràng, nếu như ai giải thích được tất cả mọi người phải cùng nhau chịu phạt.

      “Thiếu chủ, có điện thoại.” Lão Trần cầm điện thoại vội vã chạy tới, khi Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy ông vào cửa, chân mày liền hơi nhíu lại, lão Trần theo nhiều năm rồi, nếu có chuyện gì quan trọng đường đột xông vào như vậy.

      Thấy Thiếu chủ nhận điện thoại, các Đường chủ ở dưới đều thở phào nhõm, mặc kệ đầu kia điện thoại là chuyện gì, ít nhất bây giờ cũng cần phải đối diện với ánh mắt tàn khốc của Thiếu chủ. Lúc bọn họ thả lỏng tinh thần, liền nghe được Nguyệt Độc Nhất mở miệng chuyện: “Tất cả những người từ cấp Đường chủ trở lên trở về căn cứ để huấn luyện lại tháng.”

      xong, Nguyệt Độc Nhất liền vội vã rời , sắc mặt cực kỳ khó coi, Môn Đường chủ còn kịp suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra ,cho đỉnh Thái Sơn có sụp xuống Thiếu chủ cũng biến sắc mà hôm nay lại trở nên như vậy, nghe mình bị xử phạt, trong lòng mọi người liền kêu rên dứt, trở về căn cứ huấn luyện tháng sao? Cái loại huấn luyện địa ngục đó ai cũng muốn thử, nhưng ai dám đùa nữa, mọi người liền tản .

      xảy ra chuyện gì?”

      “Sáng nay Trình Trình tiểu thư muốn ra ngoài dạo, sau đó lại vào nhà thờ rồi thấy ra nữa.” Người lái xe cúi đầu, mồ hôi đầy trán chảy dài xuống.

      “Trong lúc đó có xảy ra chuyện gì ?”

      có, ấy chỉ vào nhà sách rồi mua quyển sách.” Người lái xe liền đem túi sách đưa cho Nguyệt Độc Nhất.

      Cầm lấy chiếc túi sách, chân mày của liền nhíu lại hề giãn ra, trong quyển sách bị khoét ở giữa là hai ống nghiệm nằm trong đó, thấy được đồ vật bên trong người càng tỏa ra khí lạnh hơn: “Bắt đầu từ hôm nay hãy trở về căn cứ.”

      “Vâng.” Nhặt được cái mạng về, trong lòng người lái xe liền cảm thấy mình may mắn.
      honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13 Bị bắt

      Đầu có chút đau, thân thể lại mềm yếu vô lực, cánh tay lại là ống tiêm truyền dịch đâm vào da đau nhói khiến Trình Trình mơ màng mở mắt ra liền thấy trong ống tiêm là chất lỏng màu đỏ đẹp đẽ, bên cửa sổ có người đứng, cả người mặc chiếc quần tây màu đen cùng chiếc áo sơmi đen đơn giản, tóc dài tới eo được cột ở sau lưng, trong nháy mắt, ta xoay người lại liền được bao phủ bởi những tia sáng nhạt, lại còn có dung nhan hoàn mỹ có khuyết điểm, làm cho Trình Trình cảm thấy đây là sứ giả bị rơi vào bóng tối.

      có sức lực để phản kháng nữa: “Các người làm gì tôi?” Lời của cũng chẳng có hơi sức

      “Độc dược do tổ chức mới sáng tạo ra, chưa được thử nghiệm.” Người đàn ông mở miệng, đến gần và thay nâng cao gối đầu, giúp dễ dàng ngồi dậy, hành động thân thiết giống như hai người là bạn thân lâu năm vậy, giọng hời hợt đó giống như ta chỉ tiêm cho liều thuốc bổ chứ phải thuốc độc.

      thanh này: “Cha xứ William?” Trình Trình cũng chắc lắm.

      “Ha ha, thính lực của rất tốt.” Người đàn ông nhàng cười tiếng, làm Trình Trình ngây ngẩn cả người, “Nhưng tôi phải cha xứ William đâu, xin chào, tên tôi là Bắc Đường Quyết.”

      Bắc Đường Quyết sao? Cái tên rất quen thuộc: “Bắc Đường Quyết của bang Tàn Lang ư?” Mặc dù cả người đều vô lực nhưng vẫn nhàng đọc nhấn từng chữ.

      “Rất vinh dự khi được tiểu thư xinh đẹp biết tên.”

      “Này, cha xứ William đâu rồi?”

      “Tôi nghĩ lúc này ông ta rất vui, vì ông ta có thể chân chính đến bên cạnh thần rồi, trở thành thánh đồ của Chúa.” Bắc Đường Quyết đựng dậy rót ly nước rồi hỏi Trình Trình: “ có muốn uống nước ?”

      nghe lời của ta, mặc dù vẫn biết họ chưa bao giờ coi mạng sống của người khác là quan trọng, nhưng người coi thường mạng sống của người khác kia lại có khuôn mặt rất thuần khiết, nhưng cũng để bản thân mình bị mê hoặc: “ tiêm thuốc gì cho tôi?”

      “Trí nhớ của Trình Trình tiểu thư hình như được tốt lắm nhỉ, tôi rồi mà, là độc dược mà tổ chức vừa chế tạo.”

      “Tôi chết ư?”

      “Việc này…Ha ha, còn chưa chắc, có lẽ là, có lẽ tôi cũng biết.”

      “Tại sao? Tại sao các người lại tùy tiện giết người vô tội?”

      “Vô tội?” Bắc Đường Quyết nhíu mày, “ năm qua tôi cực khổ hao phí hơn cả 10 tỷ để đầu tư vào vũ khí sinh học vậy mà chỉ còn bước cuối cùng là hoàn thành, vì mà thuốc của tôi thấy đâu nữa, hơn nữa vì còn là người phụ nữ của Nguyệt Độc Nhất.”

      “Tôi chưa từng thấy thuốc gì hết!” Cả ngày hôm nay chỉ dạo phố, hề tiếp xúc với người lạ, nếu có chỉ ở nhà sách…nhà sách!

      nhớ lại rồi sao?”

      phải cố ý, cho dù là vậy… “Được rồi, cho dù là vậy nữa, cha xứ William đâu rồi, ông ấy đâu có làm gì sai, tại sao lại có thể làm như vậy!” Trong lòng Trình Trình rất đau, nếu phải tại vô ý vào nhà thờ đó, ông ấy bị hại chết.

      “Thu hồi cái gọi là lòng thương hại của lại , cái người mà gọi là cha xứ William đó ở địa bàn của tôi mà dám buôn bán thuốc phiện, lần này chỉ là thuận tay mà thôi.” Bắc Đường Quyết liền cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại nhếch miệng, “Sắp tới giờ rồi, được chuyện với đúng là rất vui.”

      Bắc Đường Quyết liền hạ xuống trán của Trình Trình nụ hôn rất , Trình Trình lại bắt đầu hôn mê rồi, trước khi hôn mê hoàn toàn nghe thấy được giọng mơ hồ: “Hy vọng lần sau còn có thể gặp lại .”

      Nguyệt Độc Nhất chỉ dùng cước liền đá văng cửa phòng, theo sau là Thủy Bách Thiên và Huyền Dịch, họ chỉ thấy Trình Trình hôn mê nằm ngủ giường, cửa sổ ban công lầu hai bị mở ra, tấm màn trắng bị gió thổi qua, ngoài ra còn gì khác.

      Reng reng reng….Điện thoại trong phòng vang lên, Nguyệt Độc Nhất liền tới đầu giường để nhận điện thoại.

      “Tới nhanh hơn so với dự tính của tao đấy.”

      Nguyệt Độc Nhất nắm chặt điện thoại: “Mày làm gì ấy?”

      “Ha ha, mày gấp gáp gì chứ.”

      “Đừng quên thuốc của mày tay tao.”

      “Này, hai liều thuốc đó xem như quà ra mắt tao tặng cho Trình Trình tiểu thư, sau này còn gặp lại, đúng rồi, quên cho mày biết, trong phòng có gài bom, mày còn ba mươi giây để chạy.”

      Tút tút tút………….

      Huyền Dịch và Thủy Bách Thiên lên tiếng, nhìn thấy tâm trạng rất tệ của Nguyệt Độc Nhất, liền vứt điện thoại xuống, rồi ôm lấy Trình Trình còn hôn mê bất tỉnh xông ra ngoài: “Trong nhà có bom!”

      Huyền Dịch và Thủy Bách Thiên lập tức hành động do dự, liền che chở cho Nguyệt Độc Nhất và cùng chạy ra ngoài, trong lòng Nguyệt Độc Nhất liền tính toán thời gian, vừa nhảy ra khỏi cửa sổ trong nháy mắt, phía sau vang lên tiếng nổ cực lớn, suy nghĩ nhiều, liền nhào tới ôm Trình Trình vào lòng. Lửa bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Huyền Dịch vẫn còn sợ hãi, xoay người nhìn ngôi nhà cổ chìm dần trong biển lửa, Bắc Đường Quyết đúng là xuống tay hề lưu tình mà. Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình, liền xoay người lại, từ đáy mắt của toát ra tia lửa, ra xe cứu hỏa và xe cảnh sát tới trước mặt.

      “Đứng im, các người bị bao vây!”

      Ba người theo bản năng xoay người lại, liền thấy hai mươi mấy cảnh sát bao vây xung quanh bọn họ, hai mươi mấy khẩu súng chĩa thẳng vào họ, vị cảnh sát chỉ huy đến trước mặt họ và : “Chúng tôi nhận được tin báo rằng nơi này có phần tử phạm pháp dám đặt bom và có con tin bên trong, các người bị bao vây, hãy nhanh chóng đầu hàng và theo chúng tôi về cục để hỗ trợ điều tra.”

      “Tên khốn Bắc Đường Quyết.” Thủy Bách Thiên hừ tiếng.

      Ba người lên xe cảnh sát, Trình Trình bị cảnh sát mang , sau khi họ bị nhốt giờ đồng hồ, liền có người đến thẩm vấn: “ tên là gì, làm sao lại có mặt tại trường vụ án? Bom có phải là do đặt ? Tại sao lại bắt giữ con tin?”

      Nguyệt Độc Nhất ngồi bắt chéo hai chân, đôi tay đặt đùi: “Tôi muốn gọi điện thoại.”

      Người cảnh sát thẩm vấn liền gật đầu: “Được, có quyền gọi luật sư tới, tới cũng được, nhân chứng vật chứng đều ở đây.”

      Sau khi chuyện điện thoại xong, Nguyệt Độc Nhất mở miệng gì cả, viên cảnh sát thẩm vấn cứ tới lui xung quanh cái bàn, trong lòng hết kiên nhẫn, nhưng ông ta vẫn ngồi chờ cùng , liền cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, cho dù là luật sư tới cũng làm gì được đâu.

      lúc sau có người ở ngoài kêu lên: “Sếp, sếp có điện thoại.”

      Viên cảnh sát liếc nhìn Nguyệt Độc Nhất, rồi nghi ngờ ra ngoài, sau khi trở lại, liền nhìn : “ có thể được rồi.”

      Nguyệt Độc Nhất vừa đứng dậy, vóc người của cao và gầy, vừa đứng lên khiến cho phòng thẩm vấn bị thu hẹp lại, viên cảnh sát thấy khí thế bức người của Nguyệt Độc Nhất liền tự giác mà lui về sau bước, vừa tới đại sảnh liền thấy Thủy Bách Thiên và Huyền Dịch ôm Trình Trình chờ ở đó.

      chiếc xe ôtô màu đen dừng lại ở trước cửa, cửa xe liền được mở ra, Nguyệt Độc Nhất nhanh chóng ngồi vào xe, cửa sổ xe còn chưa kịp quay lên, viên cảnh sát lúc nãy nhìn thấy người trong xe là người mặc quân trang màu xanh lá, vai là quân hàm thượng tá. Trong lòng ông ta thở phào hơi, nhớ lại vừa rồi may mà mình có làm cái gì quá phận, cũng may cái mạng còn giữ được.

      Thượng tá vừa nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất mở miệng: “ xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị bắt đến cục cảnh sát?”

      Nguyệt Độc Nhất liền nhìn ông ta cái, lạnh nhạt : “ có gì, tôi bị người khác gài bẫy.”

      Thượng tá liền gật đầu cái: “Nguyệt đương gia, làm ơn từ nay về sau muốn đánh nhau chọn chỗ khác, đừng đến nước tôi gây chuyện, có nhiều chuyện tôi tiện can thiệp được, hôm nay nơi này nổ tung, ngày mai nơi đó bắn nhau, làm cho lòng dân cả nước lo sợ, người ta cứ nghĩ là bị phần tử khủng bố tấn công, cà Cục An Toàn Quốc Gia cũng lo lắng.”

      “Thượng tá, chúng tôi biết ông có biện pháp để giải quyết chuyện này.” Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười, thần kinh của Thượng tá liền chùng xuống.

      “Chuyện lần này còn chưa kết thúc, tôi hy vọng cấp dưới của ông điều tra chuyện này.” Ân oán cá nhân phải tự mình giải quyết, Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

      Thượng tá gật đầu cái: “Tôi biết, chuyện này tôi xử lí.”

      “Sau này chúng tôi vẫn còn chuyện phải làm ở đây, thỉnh thoảng cũng được trải nghiệm ngồi tù chút, nếu xảy ra chuyện gì tốt quá.” Câu của Thủy Bách Thiên còn chứa hàm ý khác, Thượng tá biết Thủy Bách Thiên bị thua thiệt, làm sao dễ dừng tay như vậy được.

      “Tôi điều người chỉ huy lần này , cũng coi như cho Nguyệt đương gia công đạo.”

      Nguyệt Độc Nhất gật đầu: “Gần đây các ông có mua vũ khí sinh học của người khác ?”

      có, Nguyệt đương gia cũng biết rồi đó, tất cả vũ khí của chúng tôi đều là đến tổ chức Nặc để mua, hơn nữa chúng tôi cũng nghĩ tới dùng đến vũ khí sinh học, sao Nguyệt đương gia lại vậy?”

      sao.” Nguyệt Độc Nhất lại cau mày.

      Xe hơi dừng lại trước cửa lớn của tổ chức Nặc, Thượng ta thấy đến lúc hỏi, mới mở miệng: “Nguyệt đương gia, lô hàng kế tiếp…”

      “Về sau chúng tôi cung cấp cho Ý lô hàng 0.7 như nhau”

      Xe ôtô vừa mới rời , Nguyệt Độc Nhất liền ôm Trình Trình vào nhà.

      Huyền Dịch lên tiếng nhìn Thủy Bách Thiên, Thiếu chủ tức giận sao?

      Thủy Bách Thiên, rất ràng.
      honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14 Tác dụng phụ của chất độc

      Trong phòng y tế của tổ chức Nặc, Trình Trình bị hôn mê liền được tiến hành các loại kiểm tra, sau đó tất cả các báo cáo được đem tới cho Nguyệt Độc Nhất, sau khi đọc xong sắc mặt liền trầm rất đáng sợ, báo cáo cho thấy cơ thể của Trình Trình rất bình thường, nhưng ngoại trừ việc bị sốt ra. Nguyệt Độc Nhất liền nhìn sang Thủy Bách Thiên, Thủy Bách Thiên mỉm cười vô tội: “Thiếu chủ, với loại kết quả này chỉ có hai tình huống thôi, là dụng cụ kiểm tra có vấn đề, nhưng mà khả năng này chỉ có tỉ lệ là 0.1%, loại thứ hai chính là Trình Trình tiểu thư tạm thời có nguy hiểm gì hết, chỉ có thể chờ ấy tỉnh lại mới biết được.”

      Sang đến ngày thứ hai, Trình Trình được Nguyệt Độc Nhất ôm trong ngực tỉnh lại, tròng mắt của liền vụt sáng, rồi cắn ngón tay quan sát căn phòng xa lạ này, ánh mắt tràn đầy uất ức của lúc này trông giống như chú nai con dễ thương, lông mi là nước mắt chỉ chực rớt xuống. bỗng nghe được đỉnh đầu của mình là thanh lạnh lẽo: “ được khóc!”

      theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông rất đẹp trai, nhưng ta hung dữ, bởi vì tò mò và sợ hãi mà nước mắt được nuốt trở về, muốn khóc cũng được, liền nức nở : “ là ai, đối với người ta hung dữ như vậy làm cái gì!”

      Ánh mặt của Nguyệt Độc Nhất liền tối sầm lại, thấy dáng vẻ đáng thương của lại mềm lòng: “Biết đây là đâu ?”

      Trình Trình lắc đầu.

      “Nhớ tên của tôi ?”

      biết.”

      “Có biết tên của em ?”

      Trình Trình nghĩ chút, rồi lắc đầu.

      “Tôi là Nguyệt Độc Nhất, tên của em là Trình Trình.”

      Trình Trình chỉ vào Nguyệt Độc Nhất: “Nguyệt Độc Nhất?” Sau đó lại chỉ vào chính mình, “Trình Trình?”

      “Nguyệt Độc Nhất, Trình Trình.”

      “Nguyệt Độc Nhất, Trình Trình.”

      “Độc Nhất, Trình Trình.” Giống như phát ra trò chơi mới, Trình Trình cứ lặp lặp lại động tác này.

      “Đúng vậy.”

      Trình Trình mỉm cười rất vui vẻ, nghe được tên của mình bị giọng ngọt ngào gọi, tâm trạng của giận dữ, nhưng bị lúm đồng tiền của Trình Trình lây sang Nguyệt Độc Nhất, tự chủ mà nhếch miệng cười.

      Nguyệt Độc Nhất liền đứng dậy mặc quần áo, đưa quần áo , chờ mặc xong rồi vẫn còn đấu tranh với chiếc quần dài của mình, Nguyệt Độc Nhất liền cầm lấy, thay mặc vào, sau đó cài lại nút áo sơ mi cho .

      “Độc Nhất là người tốt, Trình Trình quyết định thích .” Trình Trình liền lớn tiếng tuyên bố, vì ta giúp mặc được cái quần mà nửa ngày vẫn chưa mặc xong.

      Nguyệt Độc Nhất liền ngẩng đầu nhìn Trình Trình chăm chú, Trình Trình nghiêng đầu, tròng mắt trong suốt, sau đó cũng học từ mà nhìn chăm chú, sau đó hôn vào má cái, động tác của liền làm ngây ngẩn cả người.

      là thích.” Trình Trình cười khanh khách.

      Nguyệt Độc Nhất đứng dậy sờ sờ vào đỉnh đầu của , thản nhiên : “Rất tốt.”

      Sau đó gọi Thủy Bách Thiên vào, cùng với Thanh Á và Huyền Dịch nữa, Trình Trình nằm ghế dựa, nhìn người đàn ông kiểm tra cho mình, ánh mắt liền nhìn sang Nguyệt Độc Nhất, chờ mãi cho đến lúc kiểm tra xong, chờ được liền mở miệng: “Độc Nhất, ôm.”

      Nguyệt Độc Nhất bình thản qua ôm , để dựa vào ngực mình, Trình Trình cảm thấy an toàn liền quay đầu nghịch ngón tay của , Nguyệt Độc Nhất bảo Thủy Bách Thiên báo cáo kết quả.

      “Trước mắt ngoại trừ ấy sốt ra có gì đáng lo cả, cái mà chúng ta thấy có lẽ là ý thức trở về thời kì trẻ con.”

      “Như vậy mà cũng được sao?” Thanh Á cảm thấy tò mò nên nhìn Trình Trình chằm chằm, cảm thấy có người nhìn mình, Trình Trình liền ngẩng đầu rồi cười với Thanh Á, ngay lập tức Thanh Á bị nụ cười kia làm cho mê mẩn, liền bị Nguyệt Độc Nhất liếc cái sau đó lập tức quay đầu ho khan mất tự nhiên. “Chúng ta nên truy tìm tung tích của Bắc Đường Quyết rồi tra hỏi , hỏi Thủy Bách Thiên thử xem sao.”

      Thủy Bách Thiên đẩy mắt kiếng cái, liền cười : “Thanh Á, cần truy tìm Bắc Đường Quyết đâu.”

      “Là sao?”

      “Nghĩa là ý thức của bây giờ phải giống như của Trình Trình tiểu thư.” Huyền Dịch lạnh lẽo liền mở miệng tốt bụng giải thích giùm .

      “Thiếu chủ, bọn họ khi dễ tôi kìa.” Thanh Á nhịn được , mắt rưng rưng tố cáo họ, nét mặt tức cười này liền chọc cho Trình Trình bật cười.

      “Trình Trình quyết định thích .” ta là khôi hài. Trình Trình lại lớn tiếng bày tỏ quyết tâm lần nữa, liền khiến cho Thanh Á cảm thấy chột dạ: “Cảm ơn Trình Trình tiểu thư quan tâm, nhưng mà tiểu thư đừng thích tôi hơn.” thấy vị lão huynh đằng sau có bộ mặt như muốn nuốt sống tôi sao.

      “Tại sao Trình Trình tiểu thư lại thích tôi và Huyền Dịch, chỉ thích mình Thanh Á vậy?” Thủy Bách Thiên liền đổ thêm dầu vào lửa.

      thích, người kia quá lạnh lùng đáng chút nào.” Trình Trình liền chỉ vào Huyền Dịch, “Bên ngoài cười nhưng trong lòng cười quá giả dối.”

      Thủy Bách Thiên liền ngây ngẩn cả người, chuyện này mặc dù ai cũng biết, nhưng ai dám thẳng ra trước mặt , Trình Trình quá thành rồi, thực là đáng , Thanh Á đau bụng vì cố nén cười, sau đó liền dứt khoát ôm bụng cười lăn lộn sô pha, Bạch hồ ly à, cuối cùng cũng có ngày này! Sau khi sững sờ chút, Thủy Bách Thiên liền lấy lại phong độ để bày ra dáng vẻ lịch thiệp: “Cám ơn Trình Trình tiểu thư khen ngợi đúng trọng tâm.”

      Trong đầu Trình Trình đều là dấu chấm hỏi, ràng với người đàn ông kia rằng ta là người tốt, tại sao ta giận mà còn cảm ơn nhỉ, liền ngẩng đầu nhìn lên Nguyệt Độc Nhất: “Người đàn ông kì quái.”

      “Phốc!” Thanh Á mới vất vả ngồi dậy liền lăn xuống sô pha mà cười tiếp.

      Trán của Thủy Bách Thiên co quắp lại, liền bất đắc dĩ lấy ra ống tiêm, Trình Trình tiểu thư sốt nên cần phải tiêm thêm mũi nữa, vừa nhìn thấy ống tiêm Trình Trình nằm trong ngực của Nguyệt Độc Nhất bèn phản ứng kịch liệt: “Tôi muốn tiêm, được tiêm cho tôi!”

      Nguyệt Độc Nhất cho là chỉ là đơn thuần sợ đau mà thôi: “Ngoan nào, đau đâu.”

      Mặt của Thanh Á liền đen lại, Thiếu chủ cần mang khuôn mặt nghiêm túc như vậy mà an ủi người khác được .

      “Độc Nhất, Trình Trình muốn bị tiêm.” Ở bên kia, Trình Trình khóc ngày càng to, bộ dạng của tỏ ra sợ hãi, trong lòng của Nguyệt Độc Nhất cũng muốn để cho Thủy Bách Thiên thu hồi ống tiêm lại: “Đừng khóc, Trình Trình cho tôi biết tại sao em lại sợ tiêm như vậy?”

      Trình Trình liền liên tục lắc đầu, khóc quá nhiều rồi nên có chút chóng mặt.

      “Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, có lẽ ấy trải qua chuyện đáng sợ, có thể dùng phép thôi miên chút xem sao.”

      “Thiếu chủ, máy chủ bị virus xâm nhập.” Ngoài cửa có người thông báo.

      Bọn họ lập tức chạy đến phòng máy, Thanh Á liền thấy các màn hình tối đen như mực, ánh mắt bất cần đời của liền trở nên sắc bén, mười ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, màn hình dần lên vài chữ, Nguyệt Độc Nhất liền bảo Thanh Á ngừng tay lại.

      “Nguyệt Độc Nhất, đối với quà tặng của tao mày có hài lòng ? Mặc dù thuốc mới tạo ra thất bại, nhưng ngờ lại hiệu quả ngoài ý muốn, hưởng thụ cho tốt , Nguyệt Độc Nhất.”

      “Thanh Á, tất cả thành quả nghiên cứu của bang Tàn Lang đều ở trong máy chủ, xem thử có cách nào điều chế thuốc giải ?” Thủy Bách Thiên nắm chặt thời điểm liền .

      Mười ngón tay của Thanh Á liền bắt đầu hành động, mười phút sau cau mày dừng lại, Nguyệt Độc Nhất hỏi: “Thế nào?”

      “Bọn chúng biết chúng ta theo dõi, nên tăng cường phòng ngự, cần có thời gian để tìm.” Vào lúc suy tính làm như thế nào, đôi bàn tay mảnh khảnh thon dài bắt đầu làm thay công việc của .

      phút đồng hồ sau Trình Trình cắn bánh sừng bò liền nhìn về phía Thanh Á mà cười ngọt ngào: “ xem này.”

      Thanh Á liền sững sờ trong chốc lát, liền nắm chặt thời điểm mà gõ bàn phím, ta quên mất Trình Trình tiểu thư chính là thiên tài.

      “En làm rất tốt.” Nguyệt Độc Nhất liền xoa đầu , được khen nên Trình Trình có chút vui vẻ, đem cái bánh mà mình ăn đưa cho : “Ngon lắm đó.”

      liền há miệng cắn cái, Trình Trình lại đem bánh còn dư bỏ vào miệng mình.

      Lúc Thanh Á ngừng tay lại, theo thói quen liền giơ tay muốn cùng người khác chia sẻ thắng lợi, nhưng cũng quen khi ai chú ý đến , đột nhiên lòng bàn tay mềm nhũn dính vào lòng bàn tay : “Ừ.”

      “Trình Trình, thôi.”

      “Ừ.” Trình Trình liền thu tay lại, được ba bước liền quay đầu chợt nhìn thấy Thanh Á kích động.

      Rốt cuộc có người đáp lại nỗi khổ tâm nhiều năm của rồi, cái kích động này của Thanh Á có từ ngữ nào có thể diễn tả được nha.
      A fanghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :