83.2
Cả ngày tinh thần của Dương Hân Ngôn đều yên, học cũng yên lòng, Ngô Minh Mỹ cho rằng ấy chẳng qua là theo đuổi học trưởng nên có chút buồn bực mà thôi, đối với Ngô Minh Mỹ mà Dương Hân Ngôn cũng làm sai chuyện gì, ấy chỉ thích học trưởng mà mọi người thích, hơn nữa còn cố gắng tranh thủ, nếu tranh thủ được cũng có gì đáng ngại, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, hơn nữa người chuyển thư tình cho học trưởng cũng ít, Dương Hân Ngôn cũng chỉ là trong số đó mà thôi.
Đối với Dương Hân Ngôn mà , cảm thấy mình cũng làm sai chuyện gì, nhưng cái sai duy nhất của là dũng khí của hơn mọi người chút, dám theo đuổi Trình Vũ, dám đối mặt với khiêu khích của Lucy, sai vì mẹ của là Tần Húc Nhi, nhưng lại để cho Nguyệt Nặc chết tiệt vì bà mà uy hiếp cha , còn tăng trừng phạt lên gấp bội.
Dương Hân Ngôn mệt mỏi về đến nhà, lại phát nhà bên cạnh có vài chiếc xe cảnh sát, còn có rào chắn. Dương Hân Ngôn quá mệt mỏi, vô tâm nhìn mọi chuyện, đẩy cửa ra, thay giày, lấy chai nước lạnh từ trong tủ ra, uống hớp lớn mới cảm thấy thần trí quay trở lại.
"Tiểu Ngôn, con về rồi sao?" Nghe được thanh của Tần Húc Nhi ra từ phòng bếp.
"Mẹ, nhà bên cạnh có chuyện gì vậy?" Dương Hân Ngôn hỏi.
" biết nữa, buổi sáng vẫn còn rất tốt, biết tại sao buổi chiều cả nhà đều chết, quá đáng thương, đứa cũng mới chỉ tháng tuổi, nghe là bị bắn chết, cũng biết gia đình này đắc tội với ai nữa, cảnh sát vẫn còn điều tra."
Lời của Tần Húc Nhi khiến Dương Hân Ngôn giống như rơi vào trong nước đá, cả người lạnh run, mồ hôi lại thi nhau tuôn ra trong áo lót, cảm thấy dường như bản thân hiểu ra được chuyện gì đó quan trọng, nhưng mau đến cũng mau . Tần Húc Nhi cũng phát ra con có gì khác thường, vọng ra từ trong bếp: "Đúng rồi, con có thư, đề tên người gửi, mẹ để tủ giày đó."
Dương Hân Ngôn có trực giác, toàn bộ đều dựa vào cơ thể mà hành động, ngu ngơ di chuyển đến trước tủ giày, nhìn chằm chằm vào lá thư đó lâu, mới vương đôi tay run rẩy ra cầm lấy, cố gắng kìm nén để bản thân phát run, nhưng cảm giác khủng hoảng kia giống như xuất phát từ sâu trong linh hồn của , có cách nào khống chế, lúc mở bức thư ra, mồ hôi trán rơi xuống bức thư. Dương Hân Ngôn khiếp sợ làm đánh rơi bức thư xuống đất, trước mặt bỗng tối sầm, người ngã về phía tủ giày, bình hoa mặt tủ rơi xuống đất, suýt nữa khống chế được cơ thể của mình.
"Tiểu Ngôn, sao vậy con?" Tân Húc Nhi từ bếp chạy ra, nhìn thấy bình hoa, tiến lại gần. "Tại sao lại cẩn thận như thế." Rồi tiện thể nhặt thư lên, đưa cho Dương Hân Ngôn: "Ai thế?"
Dương Hân Ngôn lắc đầu, Tần Húc Nhi thấy con như vậy, dứt khoát bóc thư, tờ giấy bên trong chỉ viết đúng từ tiếng : "Surprise."
"Có ý gì?" Tần Húc Nhi hỏi Dương Hân Ngôn, liều mạng lắc đầu, Tần Húc Nhi nhún vai, tưởng chỉ là trò đùa của bạn con nên cũng để trong lòng."Sắc mặt con tốt lắm, bị bệnh rồi sao?"
", có lẽ là do ngủ ngon, con ngủ lát." Dương Hân Ngôn tránh bàn tay của Tần Húc Nhi.
" , lát ăn cơm chiều mẹ gọi con."
Dương Hân Ngôn chạy lên tầng, trốn vào phòng mình rồi khóa trái cửa ở bên trong, sau đó nhanh chóng dùng chăn bao trùm cả người, trời nóng mà cả người vẫn rét run, càng lúc càng run rẩy hơn.
Reng reng reng.....
Reng reng reng....
Reng reng reng....
Tiếng chuông điện thoại như bùa đòi mạng vọng ra từ trong túi xách, nhưng dám nhận, trực giác của cho rằng chắc chắn phải là chuyện gì tốt. Nhưng đối phương giống như có ý định bỏ cuộc, tiếng chuông cứ vang lên từng hồi từng hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí cầm điện thoại lên: "Alo?"
"Tiểu Ngôn, tại sao giọng cậu lại như vậy? Người thoải mái sao? Lúc học mình thấy cậu ổn, sao thế?"
" có gì." ra là Ngô Minh Mỹ.
"À...Vậy là tốt rồi, mà môn sáng mai mình , cậu xin nghỉ giúp mình nhé."
"Được."
"Cứ vậy nhé, tạm biệt."
Dương Hân Ngôn thở phào nhõm, chui từ trong chăn ra, cảm thấy nhất định là do mình tự dọa mình thôi, ra có chuyện gì cả, nhà bên cạnh chết là do kẻ thù của họ bắn chết, bức thư có tên người gửi kia cũng chỉ là do bạn học đùa dai mà thôi. Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Dương Hân Ngôn có sức mở mắt, trực tiếp bắt điện thoại: "Alo."
" có hài lòng với chữ 'surprise' mà tôi gửi ?"
Giọng nữ quen thuộc, vô cùng êm tai, nhưng Dương Hân Ngôn lại cảm thấy đối phương chính là ma quỷ, điên rồi, ngồi thẳng lên, mắng to với điện thoại: " bị điên à, muốn chứng minh chuyện gì với tôi! Chứng minh các người có thể tùy tiện lấy mạng của người khác sao? Đứa bé nhà hàng xóm chỉ mới đầy tháng thôi! Mới đầy tháng thôi! Tại sao các người có thể xuống tay được, đồ ma quỷ! phải người!"
"No No No... phải tôi giết bọn họ, là ! Là ngu ngốc cho rằng sức quyến rũ của bản thân vô hạn có thể theo đuổi trai tôi, con người tôi thích người nghi ngờ năng lực của mình, nghi ngờ, tại sao tôi lại chứng mình bản thân mình chút, cho nên phải tôi giết họ, là , hiểu ?"
"! Tôi chuyện với người điên!" Dương Hân Ngôn lập tức cúp điện thoại, những tắt mà còn rút cả pin ra, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống điện thoại, cẳng thẳng biết phải làm sao, thanh của Nguyệt Nặc lần lượt bay qua bay lại trong tay , là giết nhà bên cạnh, là vì ...! phải như thế, phải như thế....
--- ------ -------
Chương 84:
Editor: Búnn.
Nguyệt Nặc hạ thấp eo, sau đó lắc người về phía sau công kích người bên trái, áo ba lỗ người vì trận đấu mà ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể, tóc cũng ướt, chỉ cần vung cũng có vài giọt rơi mặt đất, gần hai mươi cao thủ cùng công kích lúc, vẫn thoải mái như cũ, ra tay tuyệt đối nghiêm túc, sau khi quật ngã người cuối cùng, ra bên ngoài, đưa tay ra nhận khăn và nước mà Nhân đưa đến.
Hoa Khê Trạch phát bệnh, tâm trạng của chủ tử tốt, cố gắng trêu chọc .
"Chuyện sao rồi?"
" lưu lại người nào." Nhân cúi đầu.
Nguyệt Nặc dựa đầu vào tường, nhắm mắt thở dốc, lấy địch hai mươi cũng thoải mái như trong tưởng tượng. " cũng cho là tôi làm sao?"
Đầu Nhân lại càng thấp hơn: "Thuộc hạ dám, chủ tử tự nhiên có suy nghĩ của mình."
Nguyệt Nặc cười nhạo tiếng, thả khăn mặt xuống, tiếp tục trở lại sân huấn luyện, với mấy mười đứng ở đó: "Nếu đánh bại tôi, lập tức tiến vào bên trong trận địa luyện tập tháng cho tôi."
Lời của Nguyệt Nặc khiến hai mươi người kia cảm thấy kính nể, muốn tiến vào bên trong trận địa tham gia huấn luyện khủng bố nhất định phải vượt qua được chủ tử, nhưng chủ tử cũng dữ dội khủng bố kém, mới mười lăm tuổi có thực lực như vậy, ở trong mặt bọn họ, thực phải là người bình thường có thể gọi.
Nhân nhặt tờ báo dưới đất lên, mặt bìa có tựa là: 'Vợ chồng Vương Gia Hâm và đứa con chưa chào đời chết vì tai nạn xe cộ', Doanh nghiệp Vương Gia Hâm được coi là doanh nghiệp hạng trung, nghe trước đó lâu bị người khác chiếm đoạt, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc cho cảnh ngộ mà đôi vợ chồng trẻ này gặp phải, cũng cảm thấy đáng tiếc cho đứa trẻ chưa chào đời , trước đó lâu chủ tử sai điều tra chuyện này, chuyện liên quan đến Tiền Canh Niên bạn thân của Vương Gia Hâm, trùng hợp lại là nhà bên cạnh nhà Dương Hân Ngôn. Nhân đặt tờ báo lên ghế, nhìn chủ tử liều chết huấn luyện sân, xác định tâm trạng của ấy tốt nhất định là do Hoa Khê Trạch phát bệnh.
Điện thoại của Nhân vang lên, nhìn dãy số rồi ấn nút nghe: "Xin chào Bắc Đường thiếu gia."
"Tiểu Nặc đâu?"
Nhân nhìn chủ tử: " ở sân huấn luyện."
Nguyệt Nặc nhận điện thoại, hét to với đầu bên kia điện thoại: "Bắc Đường Ly, về sau chuyện của tôi con mẹ nó cần cậu quản, tôi muốn Tiền Canh Niên chết phải do tôi tự mình ra tay."
Bắc Đường Ly khẽ cười, : "Vậy sao em vẫn gửi thư cho Dương Hân Ngôn."
" người bị cậu giết chết, tôi lợi dụng chút làm sao?" Nguyệt Nặc hơi tức giận.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé." Bắc Đường Ly tự động xem tức giận của Nguyệt Nặc. "Tôi ở Hoàng Triều Đính, tôi xuống bếp, lát nữa phái trực thăng qua đón em."
Mắt lại nhìn tiêu đề của tờ báo, Nguyệt Nặc biết Bắc Đường Ly lo cho mình, cũng già mồm cãi láo nữa, tâm trạng chính là tốt: "Tôi muốn ăn Cá Lư, chuối caramel, thịt xương sườn kho tàu, tôm bóc vỏ nấu với ngô, phô mai thượng hạng, kem ở Dawson."
"Haha, được." Còn có tâm trạng cầu nhiều món như vậy, Bắc Đường Ly nhàng thở ra, ánh mắt cũng nhìn về tiêu đề tờ báo tay. "Vậy tôi cúp máy trước."
Lần đầu tiên Nguyệt Nặc nhận nhiệm vụ bị thương, lúc đó gặp được Hứa Liên Liên còn chưa gả cho Vương Gia Hâm, Hứa Liên Liên băng bó miệng vết thương cho , chăm sóc đến nửa đêm, chỉ là sáng sớm hôm sau Nguyệt Nặc lập tức rời khỏi đó, cho đến lúc chết Hứa Liên Liên cũng biết bé mà mình tiện tay cứu tên là gì, nhưng Nguyệt Nặc vẫn chú ý tin tức của ấy. Lúc vợ chồng Vương Gia Hâm gặp chuyện may, Nguyệt Nặc vừa đúng lúc ra ngoài nhận nhiệm vụ, Nhân phái thuộc hạ đến Nam Phi trước bước gặp Hứa Liên Liên, nếu Nguyệt Nặc ra tay nhất định lưu lại người vô dụng. Chuyện qua hơn tháng, mới được đăng báo, cánh sát vẫn cho rằng chuyện vợ chồng Vương Gia Hâm xảy ra tai nạn là ngoài ý muốn, khó trách Nguyệt Nặc lại tức giận.
Bắc Đường Ly ném tờ báo vào thùng rác, cầm chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa, tâm trạng vì cuộc hẹn ngoài ý muốn vào buổi tối mà tốt lên rất nhiều.
*****
Sau hôm đó Dương Hân Ngôn gặp Trình Vũ nữa, mỗi tối đều ngủ được, vừa nhắm mắt lại nhìn thấy nhà sát vách, còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, học cũng mất hồn mất vía, hết giờ học lén đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đúng lúc về nhà sau khi tan học lại gặp Trình Vũ từ nhà mình ra.
Dương Hân Ngôn kinh ngạc ngẩn đầu, giống như con chim sợ cành cong: " tới nhà tôi làm gì?"
Trình Vũ lạnh lùng liếc cái, cười với Tần Húc Nhi, dùng giọng lễ phép khách khí, nhưng người khác cũng xen vào được: "Dương phu nhân, hy vọng bà được làm được."
" có ý gì?” Dương Hân Ngôn nhìn ánh mắt phiếm hồng của mẹ mình, hình như là khóc, “ gì với mẹ tôi? Trình Vũ, chuyện tôi thích liên quan gì đến mẹ tôi, các người muốn làm gì nhằm vào tôi, đừng làm tổn thương người nhà của tôi, tôi thích nữa, còn được sao, tại sao các người vẫn đuổi cùng giết tận tôi?” Dương Hân Ngôn cảm thấy mình sai rồi, sai hoàn toàn, có năng lực gì mà đòi đấu với bọn họ, nên thích người đàn ông này, ta và em ta đều phải người.
“Tiểu Ngôn, đừng nữa, liên quan gì đến con đâu.” Tần Húc Nhi giữ chặt con , đây là lỗi của bà.
“Mẹ! Mẹ biết, là do con nghe lời mẹ , là vì con nên mẹ mới phải chịu uất ức, bây giờ con ràng với ta.”
“, Tiểu Ngôn, chúng ta về Mỹ thôi.”
“Tại sao?” Dương Hân Ngôn thể tin được, mẹ muốn về ước vài năm rồi, cha vì mẹ mà chuyển công ty đến thành G, bây giờ mọi chuyện ổn định, tại sao lại phải quay về.
“Đừng hỏi nữa, Tiểu Ngôn, đây phải là nơi chúng ta nên quay về.”Là bà quá ngây thơ rồi, cho rằng mọi chuyện trải qua nhiều năm như vậy đều qua rồi.
“, con về.”Dương Hân Ngôn chạy đến giữ chặt Trình Vũ đứng ở cửa. “Có phải với mẹ tôi để chúng tôi rời khỏi đây , tôi , vì sao chúng tôi phải , tôi thích , kết hôn với ai tôi cũng có ý kiến, tôi chỉ hy vọng có thể yên ổn sống ở đây, chẳng lẽ như vậy cũng được sao?”
“ xin lỗi, tôi thể để người phụ nữ có khả năng ảnh hưởng đến mẹ tôi ở lại nơi này.” Trình Vũ rất bình tĩnh, rất mẹ mình, mặc dù Trình Trình để ý, nhưng cho phép tồn tại bất cứ nguy cơ nào, nếu rời khỏi lâu như vậy nên quay về, nếu quay về cũng có thể rời khỏi lần nữa.
“Mẹ ?Mẹ có liên quan gì đến chúng tôi?”
“ xin lỗi, Dương phu nhân.” Trình Vũ xoay người rời .
Dương Hân Ngôn cũng rốt cuộc là có chuyện gì, quay lại nhìn mẹ khóc, hy vọng bà có thể cho mình đáp án: “Mẹ, con chuyện với mẹ đó!”
Tần Húc Nhi hết ân oán giữa bà và Nguyệt Độc Nhất cho con , rằng năm đó mình giống với Tiểu Ngôn, khờ dại cho rằng bọn họ có thể theo đuổi được người nhà họ Nguyệt, cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, kết quả sao?
“Nhưng chúng ta cũng làm gì sai mà, mẹ chỉ là Nguyệt Độc Nhất, mẹ cũng cứu ông ta, vì sao mẹ vẫn phải , vì sao người phải là bọn họ!”Dương Hân Ngôn cảm thấy người nhà họ Nguyệt thể lý.
“Tiểu Ngôn, đừng nữa, bọn họ có biện pháp để mẹ rời khỏi đây lần, nhất định có biện pháp để mẹ rời khỏi đây lần thứ hai, là mẹ quá ngây thơ, cho rằng trở về sao, nhưng mà….. mẹ xin lỗi con, là mẹ liên luỵ đến con.”
“Mẹ, mẹ gì vậy?” Dương Hân Ngôn đột nhiên nghĩ ra, “Mẹ, con biết người nhà bên cạnh chết như thế nào, là em Trình Vũ giết, chúng ta báo cảnh sát.”
“Tiểu Ngôn, những lời này thể lung tung!” Tần Húc Nhi lập tức che miệng của hét lớn.
Nhưng Dương Hân Ngôn bị ép đến điên rồi, quan tâm: “Mẹ, con dối, lá thưhôm đó chính là ta gửi cho con, chúng ta báo cảnh sát thôi.”
“Vô dụng thôi, chúng ta đấu lại bọn họ đâu.Tiểu Ngôn đừng nghĩ nữa, hai ngày nữa chúng ta rời khỏi đây.”
“Nhưng cha sao, mẹ giải thích với cha như thế nào, bao trăm nghìn cay đắng mới chuyển công ty đến đây được, mẹ là được sao?”
“Mẹ….”
Cạch!
thanh cửa đóng lại, kéo hai mẹ con về thực, hai người nhìn Dương Hoa đứng ở cửa mà biết phải làm sao, Tần Húc Nhi gắt gao nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch, cố gắng nở nụ cười: “Dương Hoa…. về rồi sao…… xem, em còn chưa nấu cơm….. Em lập tức nấu ngay.”
Dương Hoa biết nếu ông ta về sớm, chắc chắn nghe được những lời đặc sắc của vợ mình, người vợ mà ông ta nhiều năm lại người đàn ông khác, vậy ông ta là gì? Vừa rồi ông ta nhận được cuộc gọi cảu người đàn ông xa lạ, lúc người đó ông ta còn chưa tin, nhưng bây giờ là do chính vợ mình ra, ông ta chính là người đần độn!
Ánh mắt nhìn Dương Hân Ngôn cũng trở nên sắc bén, nhớ tới giọng dễ nghe của người đàn ông kia hỏi ông ta, đứa con kia là của ông sao? Ông ta lập tức cảm thấy bị châm chọc đến cực điểm, vợ và con ông ta nhiều năm như vậy, Dương Hoa dọn toàn bộ đồ đạc có thể mang được, xoay người rời .
Sức lực người Tần Húc Nhi giống như nước bị rút , té xỉu xuống ghế sofa, Dương Hân Ngôn nhớ tới ánh mắt cha nhìn mình, cả người phát lạnh: “Mẹ! Mẹ!”
Hận ý trong mắt dần tăng lên, hận Trình Vũ, hận cha, hận tất cả mọi người, cầm điện thoại: “Alo, cục cảnh sát phải , tôi muốn báo án…..”
*
Bắc Đường Ly làm kem cho Nguyệt Nặc, nhận điện thoại, nghe được người bên kia báo cáo: “ sao? ta khờ dại giống hệ mẹ mình.” Rải hoa quả lên, cố ý thả nhiều chút, nhìn những giọt nước còn đọng lại tay, rồi đưa vào miệng, cảm giác ngọt ngấy khiến cậu nhăn mặt lại, biết vì sao kia lại thích ăn đồ ngọt như vậy. “Tìm người gánh tội thay.”
Cúp điện thoại, kem chúng làm xong, cậu đặt nó vào tủ lạnh, tiếp tục làm những món khác.
***
Trình Vũ vừa về đến nhà bị gọi vào thưphòng, Nguyệt Độc Nhất vẫn lạnh lùng như cũ, thấy con trai cũng ngoại lệ: “Con gặp Tần Húc Nhi sao?”
“Vâng, chuyện của cha có lần là được rồi, con muốn nhìn thấy mẹ đau lòng như thế lần nữa.” Cho dù Nguyệt Nặc thể nhận thức được, nhưng lại biết mẹ làm sao có thể trải qua những ngày tháng đó.
Đôi mắt Nguyệt Độc Nhất càng thêm sâu lường được, ông muốn chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao cũng là chuyện từng phát sinh, mặc dù ông làm chuyện gì, cũng vô cùng vô tội, nhưng ông thể thừa nhận từng có thời gian quên Trình Trình: “Cha chỉ là ngờ chuyện này lại cần nhiều người ra tay như vậy.”
Trình Vũ nhún vai: “Tâm trạng gần đây của Tiểu Nặc được tốt nên cũng ảnh hưởng đến những người khác mà thôi, cha cũng biết Tiểu Ly thể nào để em chịu uất ức mà.” Mặc dù bình thường Tiểu Nặc rất ít khi để bản thân mình chịu bất kỳ uất ức nào. “Con chỉ muốn chuyện của hai người họ truyền đến tai mẹ thôi, cho nên mới quyết định, sao vạy, cha hài lòng sao?”
“.” Nguyệt Độc Nhất biết con trai luôn để ý chuyện này, nếu chuyện này giải quyết rồi cũng có gì phải bàn nữa: “Nghe con muốn cưới Lucy rồi?”
đến vị hôn thê, Trình Vũ nở nụ cười: “Sớm muộn gì cũng lấy, con chỉ muốn dùng quyền lợi đó sớm chút thôi.”
“Ừ, việc này con bàn với mẹ con, cha có ý kiến.”
“Được.” Trình Vũ gật đầu rồi đứng dậy rời .
---------------
Last edited by a moderator: 11/6/15