Chương 80.
80.1
Editor: Búnn.
"Sao thế, học trưởng Trình chịu giúp đỡ sao?"
Trình Vũ ngẩng đầu lên, thấy Lucy cười đến bên cạnh mình, ánh mắt lạnh nhạt lúc nhìn lại mang theo chút dịu dàng."Bận rộn lắm sao?"
Lucy và Tôn Linh Huệ cùng dựa vào mép bàn của Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn vào báo cáo trong máy tính của Trình Vũ, bĩu môi cam lòng phàn nàn."Bộ trưởng Trình, chúng tôi bận rộn như vậy, cậu lại biết xấu hổ nhàn rỗi ngồi bên."
"Con mắt nào của thấy tôi nhàn rỗi thế?" Nếu phải chuyện với Lucy ngay cả đầu Trình Vũ cũng muốn ngẩng lên, đây là chênh lệch về đối xử.
"Hai con mắt của tôi đều thấy."
"Tôi là người trực tiếp chỉ huy, công việc này rất quan trọng, biết sao?"
ràng là Tôn Huệ Linh bị làm cho tức chết, dứt khoát so đo với , Lucy cười nghe bọn họ đấu võ mồm, nghĩ rằng tính tình của Trình Vũ cũng rất trẻ con, vẫn tức giận chuyện Tôn Huệ Linh viết linh tinh về . "Tiểu Huệ, cậu giúp đỡ tân sinh viên đăng ký xong rồi đưa bọn họ đến ký túc xá nhé.”
“Được rồi, ai bảo tôi có số vất vả đây.” Tôn Linh Huệ tiếp nhận tài liệu của Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ.
Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ kéo vali theo sau Tôn Linh Huệ, còn hơi lưu luyến nhìn về phía Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, đương nhiên biết họ nghĩ cái gì, khoanh tay nói, “Rất đẹp trai đúng ? Trưởng bộ phận tin tức của chúng tôi Trình Vũ, người có ̣a vị cao quý nhất học viện, chạm vào có thể bỏng tay, là bạch mã hoàng tử trong lòng các gái. Có điều là thật đáng tiếc, hai đứa có cơ hội rồi. Nhìn thấy gái có khí chất cao quý bên cạnh cậu ấy , là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, dáng người tốt, tính tình tốt, hoàn cảnh gia ̀nh tốt, thực sự là gái hoàn mỹ khiến người khác đố kỵ, ấy chính là bạn gái của bộ trưởng Trình, cho nên thôi, đừng nhìn nữa.”
Ngô Minh Mỹ nghe được những lời Tôn Linh Huệ nói cũng kinh ngạc rồi cười cười. Mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng trai đẹp chỉ nhìn là được rồi. Dương Hân Ngôn nhìn thấy Trình Vũ, người vừa rồi đối với các vô cùng thờ ơ, giờ phút này thực sự nghiêng đầu nghe Lucy nói, trong đôi mắt kia tràn đầy sự dịu dàng, ánh mặt trời chiếu người , tạo nên vẻ đẹp chân thực, thu hồi tầm mắt, cùng nhìn Tôn Linh Huệ nở nụ cười.
Tôn Linh Huệ nhìn tài liệu tay. “Các em thuộc diện tuyển vào trường theo năng khiếu sao? Điều kiện gia ̀nh bình thường, một người là tuyển theo năng khiếu thể dục, một người là tuyển theo năng khiếu nhạc. À… Dương Hân Ngôn cũng khá tốt, trước kia từng học tại học viện nhạc, sở trường là violon, tại sao lại quay lại đây. Học viện Ngân Hoa cũng có ban nhạc, tại sao lại học ban kinh tế?”
Thật ra điều kiện gia ̀nh của Ngô Minh Mỹ và Dương Hân Ngôn cũng được coi là giàu có, nếu thì Dương Hân Ngôn cũng có điều kiện theo họa tại học viện kia, nhưng đúng là so sánh với Học viện Ngân Hoa thì cũng tính là gì.
“Mẹ em ở đây, cho nên mới quay về đây.” Dương Hân Ngôn cười cười, “Cha em chỉ có mình em, cha em hy vọng sau này có thể kế thừa sự nghiệp của ông ấy.”
“Được rồi, đây chính là ký túc xá của các em, sau khi sửa soạn xong một giờ chiều đừng quên đến hội trường tham dự lễ nhập học của tân sinh viên, tôi nghĩ cần phải đưa tài liệu của các em cho Hạng Mặc, trưởng bộ phận văn hóa và thể dục thể thao ở bên kia một chút, cậu ta sẽ vui mừng vì có hai em gia nhập, nhóm người các em hãy hưởng thụ thật tốt cuộc sống đại học của mình nhé. Ngoài ra, tôi là bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Linh Huệ, nếu có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi, đây là danh thiếp của tôi, chúng tôi sẽ có phần thưởng tương ứng, đây là tập san trường của chúng tôi, cho các em một bản miễn phí, tạm biệt.” Tôn Linh Huệ đưa bản in có ảnh chụp của Trình Vũ cho hai người bọn họ, vừa nhìn thấy góc độ chụp ảnh đã biết là chụp trộm, Trình Vũ cũng thèm so đo việc Tôn Linh Huệ xâm phạm quyền chân dung của .
“Tiểu Ngôn, cậu xem chính là vị học trưởng vừa nãy, thật sự rất đẹp trai đó…” Ngô Minh Mỹ cầm sách tay chịu dọn dẹp, mà chảy nước miếng nhìn ảnh chụp của Trình Vũ. “Có điều bạn gái của ấy rất tốt, phía tên nói ấy chính là Tổng giám đốc của Nguyệt thị, trời ơi, trời ơi. Chính là Nguyệt thị trong truyền thuyết sao, tớ nhìn nhầm chứ, mau đỡ tớ, tớ muốn hôn mê.”
“Cậu nhìn mặt còn nói ấy chính là C.Y, là tác giả phần mềm khó phá nhất trong lịch sử đó, tớ nhất ̣nh là điên rồi, tớ muốn tìm một cái khung để treo tờ báo này lên.”
“Để tớ nhìn một chút chứ.” Dương Hân Ngôn dừng lại việc dọn dẹp, đưa tay nhận lấy tờ bào, nhìn đoạn tin nói về Trình Vũ một lần, lần đầu tiên nhìn thấy đã biết rất xuất sắc rồi, nhưng ngờ lại xuất sắc đến trình độ này. “Được, dọn dẹp nhanh lên, lát nữa ăn cơm, buổi chiều còn lễ nhập học nữa.”
“Ừ.” Ngô Minh Mỹ cất tờ báo .
Hai người dọn dẹp ký túc xá xong thì vừa đến giờ ăn cơm, vừa bước vào căn tin, Ngô Minh Mỹ chạm nhẹ vào người Dương Hân Ngôn, “Cậu nhìn xem, là học trưởng Trình và bạn gái của ấy đó…”
Dương Hân Ngôn cũng nhìn qua đó. “ lấy cơm .”
Ngô Minh Mỹ nhìn thấy Dương Hân Ngôn lấy cơm xong chuẩn bị về phía bàn của Trình Vũ thì giữ chặt tay ấy lại. “Cậu sẽ muốn qua đó ăn cơm cùng bọn họ chứ?”
“Đúng, buổi sáng người ta cũng giúp chúng ta, dù sao cũng phải nói tiếng cảm ơn.. hơn nữa chúng ta cũng phải là bóng đèn, cậu thấy bên cạnh họ vẫn còn một người nữa sao?”
“Cũng đúng nha…” Có lý do quang minh chính đại, Ngô Minh Mỹ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nữa.
Last edited by a moderator: 12/5/15