1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80.

      80.1

      Editor: Búnn.

      "Sao thế, học trưởng Trình chịu giúp đỡ sao?"

      Trình Vũ ngẩng đầu lên, thấy Lucy cười đến bên cạnh mình, ánh mắt lạnh nhạt lúc nhìn lại mang theo chút dịu dàng."Bận rộn lắm sao?"

      Lucy và Tôn Linh Huệ cùng dựa vào mép bàn của Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn vào báo cáo trong máy tính của Trình Vũ, bĩu môi cam lòng phàn nàn."Bộ trưởng Trình, chúng tôi bận rộn như vậy, cậu lại biết xấu hổ nhàn rỗi ngồi bên."

      "Con mắt nào của thấy tôi nhàn rỗi thế?" Nếu phải chuyện với Lucy ngay cả đầu Trình Vũ cũng muốn ngẩng lên, đây là chênh lệch về đối xử.

      "Hai con mắt của tôi đều thấy."

      "Tôi là người trực tiếp chỉ huy, công việc này rất quan trọng, biết sao?"

      ràng là Tôn Huệ Linh bị làm cho tức chết, dứt khoát so đo với , Lucy cười nghe bọn họ đấu võ mồm, nghĩ rằng tính tình của Trình Vũ cũng rất trẻ con, vẫn tức giận chuyện Tôn Huệ Linh viết linh tinh về . "Tiểu Huệ, cậu giúp đỡ tân sinh viên đăng ký xong rồi đưa bọn họ đến ký túc xá nhé.”

      “Được rồi, ai bảo tôi có số vất vả đây.” Tôn Linh Huệ tiếp nhận tài liệu của Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ.

      Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ kéo vali theo sau Tôn Linh Huệ, còn hơi lưu luyến nhìn về phía Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, đương nhiên biết họ nghĩ cái gì, khoanh tay nói, “Rất đẹp trai đúng ? Trưởng bộ phận tin tức của chúng tôi Trình Vũ, người có ̣a vị cao quý nhất học viện, chạm vào có thể bỏng tay, là bạch mã hoàng tử trong lòng các gái. Có điều là thật đáng tiếc, hai đứa có cơ hội rồi. Nhìn thấy gái có khí chất cao quý bên cạnh cậu ấy , là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, dáng người tốt, tính tình tốt, hoàn cảnh gia ̀nh tốt, thực sự là gái hoàn mỹ khiến người khác đố kỵ, ấy chính là bạn gái của bộ trưởng Trình, cho nên thôi, đừng nhìn nữa.”

      Ngô Minh Mỹ nghe được những lời Tôn Linh Huệ nói cũng kinh ngạc rồi cười cười. Mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng trai đẹp chỉ nhìn là được rồi. Dương Hân Ngôn nhìn thấy Trình Vũ, người vừa rồi đối với các vô cùng thờ ơ, giờ phút này thực sự nghiêng đầu nghe Lucy nói, trong đôi mắt kia tràn đầy sự dịu dàng, ánh mặt trời chiếu người , tạo nên vẻ đẹp chân thực, thu hồi tầm mắt, cùng nhìn Tôn Linh Huệ nở nụ cười.

      Tôn Linh Huệ nhìn tài liệu tay. “Các em thuộc diện tuyển vào trường theo năng khiếu sao? Điều kiện gia ̀nh bình thường, một người là tuyển theo năng khiếu thể dục, một người là tuyển theo năng khiếu nhạc. À… Dương Hân Ngôn cũng khá tốt, trước kia từng học tại học viện nhạc, sở trường là violon, tại sao lại quay lại đây. Học viện Ngân Hoa cũng có ban nhạc, tại sao lại học ban kinh tế?”

      Thật ra điều kiện gia ̀nh của Ngô Minh Mỹ và Dương Hân Ngôn cũng được coi là giàu có, nếu thì Dương Hân Ngôn cũng có điều kiện theo họa tại học viện kia, nhưng đúng là so sánh với Học viện Ngân Hoa thì cũng tính là gì.

      “Mẹ em ở đây, cho nên mới quay về đây.” Dương Hân Ngôn cười cười, “Cha em chỉ có mình em, cha em hy vọng sau này có thể kế thừa sự nghiệp của ông ấy.”

      “Được rồi, đây chính là ký túc xá của các em, sau khi sửa soạn xong một giờ chiều đừng quên đến hội trường tham dự lễ nhập học của tân sinh viên, tôi nghĩ cần phải đưa tài liệu của các em cho Hạng Mặc, trưởng bộ phận văn hóa và thể dục thể thao ở bên kia một chút, cậu ta sẽ vui mừng vì có hai em gia nhập, nhóm người các em hãy hưởng thụ thật tốt cuộc sống đại học của mình nhé. Ngoài ra, tôi là bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Linh Huệ, nếu có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi, đây là danh thiếp của tôi, chúng tôi sẽ có phần thưởng tương ứng, đây là tập san trường của chúng tôi, cho các em một bản miễn phí, tạm biệt.” Tôn Linh Huệ đưa bản in có ảnh chụp của Trình Vũ cho hai người bọn họ, vừa nhìn thấy góc độ chụp ảnh đã biết là chụp trộm, Trình Vũ cũng thèm so đo việc Tôn Linh Huệ xâm phạm quyền chân dung của .

      “Tiểu Ngôn, cậu xem chính là vị học trưởng vừa nãy, thật sự rất đẹp trai đó…” Ngô Minh Mỹ cầm sách tay chịu dọn dẹp, mà chảy nước miếng nhìn ảnh chụp của Trình Vũ. “Có điều bạn gái của ấy rất tốt, phía tên nói ấy chính là Tổng giám đốc của Nguyệt thị, trời ơi, trời ơi. Chính là Nguyệt thị trong truyền thuyết sao, tớ nhìn nhầm chứ, mau đỡ tớ, tớ muốn hôn mê.”

      “Cậu nhìn mặt còn nói ấy chính là C.Y, là tác giả phần mềm khó phá nhất trong lịch sử đó, tớ nhất ̣nh là điên rồi, tớ muốn tìm một cái khung để treo tờ báo này lên.”

      “Để tớ nhìn một chút chứ.” Dương Hân Ngôn dừng lại việc dọn dẹp, đưa tay nhận lấy tờ bào, nhìn đoạn tin nói về Trình Vũ một lần, lần đầu tiên nhìn thấy đã biết rất xuất sắc rồi, nhưng ngờ lại xuất sắc đến trình độ này. “Được, dọn dẹp nhanh lên, lát nữa ăn cơm, buổi chiều còn lễ nhập học nữa.”

      “Ừ.” Ngô Minh Mỹ cất tờ báo .

      Hai người dọn dẹp ký túc xá xong thì vừa đến giờ ăn cơm, vừa bước vào căn tin, Ngô Minh Mỹ chạm nhẹ vào người Dương Hân Ngôn, “Cậu nhìn xem, là học trưởng Trình và bạn gái của ấy đó…”

      Dương Hân Ngôn cũng nhìn qua đó. “ lấy cơm .”

      Ngô Minh Mỹ nhìn thấy Dương Hân Ngôn lấy cơm xong chuẩn bị về phía bàn của Trình Vũ thì giữ chặt tay ấy lại. “Cậu sẽ muốn qua đó ăn cơm cùng bọn họ chứ?”

      “Đúng, buổi sáng người ta cũng giúp chúng ta, dù sao cũng phải nói tiếng cảm ơn.. hơn nữa chúng ta cũng phải là bóng đèn, cậu thấy bên cạnh họ vẫn còn một người nữa sao?”

      “Cũng đúng nha…” Có lý do quang minh chính đại, Ngô Minh Mỹ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nữa.
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Miken Ha thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      80.2

      "Xin chào học trưởng, học tỷ." Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ mang khay thức ăn đứng cạnh bàn bọn họ, Lucy nhận ra hai người là tân sinh viên mới gặp lần lúc sáng."Ngồi ."

      "Cảm ơn học tỷ." Ngô Minh Mỹ vui vẻ ngồi xuống, nghĩ thầm rằng quả nhiên hội trưởng hội học sinh giống như học tỷ Tôn , tính tình rất tốt.

      "Chuyện buổi sáng còn chưa cảm ơn học trưởng." Dương Hân Ngôn quay về phía Trình Vũ cảm ơn, Trình Vũ quay đầu lại nhìn cái rồi lại quay ." có gì."

      "Hai người chính là học sinh được tuyển theo năng khiếu mà Tôn Linh Huệ sao?" Hạng Mặc cho rằng sinh viên được tuyển theo năng khiếu đều khác biệt, ngờ là hai bé xinh đẹp, khiến ta cực kỳ xúc động." là Hạng Mặc, bộ trưởng bộ phận văn hóa và thể dục thể thao."

      " nghe học tỷ Tôn qua rồi."

      Trình Vũ đồng ý khi thấy Lucy chuyển toàn bộ cần tây sang khay thức ăn của mình, Lucy le lưỡi."Em thích mùi vị của cần tây."

      Trình Vũ cũng gì, nhét cần tây vào miệng bắt đầu nhai. Đột nhiên Hạng Mặc cũng gắp cần tây trong khay của mình sang khay của Trình Vũ, Trình Vũ nhanh tay nhanh mắt, cầm khay chuyển hướng sang chỗ khác, lạnh nhạt nhìn Hạng Mặc."Cậu làm cái gì thế?"

      Hạng Mặc cười tội nghiệp."Tôi cũng thích cần tây."

      "Vậy liên quan gì đến tôi." Trình Vũ thấy còn nguy hiểm, đặt khay về bàn." ăn vứt .”

      “ Làm vậy phải lãng phí sao, phải Lucy cũng để trong khay của cậu sao?”

      Trình Vũ ghét bỏ nhìn Hạng Mặc. “ No rồi.”

      “ Lucy, vẫn cần phải bàn luận về số chi tiết trong lễ nhập học buổi chiều của tân sinh viên.” Lam Tĩnh từ xa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt kiêu ngạp dừng lại người Trình Vũ, chỉ là lại nhanh chóng rời .

      “ Ừ, được.” Lucy thấy Trình Vũ ăn no, với . “ Em còn có việc, nếu về quay về hội học sinh ngủ lát.” Nghe hôm qua Nguyệt Nặc làm phiền cả đêm, nhìn thinh thần tốt lắm, chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ.

      muốn về trước.” Hiếm khi thấy Trình Vũ dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lucy, biểu tình vô tội lia lọt vào mắt của mọi người, ngay cả Hạng Mặc cảm thấy nếu bây giờ đồng ý với nên bị thiên lôi đánh xuống. Nhưng Lucy hoàn toàn khác, ở với Trình Vũ lâu như vậy, sớm quen với việc thỉnh thoảng Trình Vũ làm nũng rồi. “ được, buổi chiều còn có lễ nhập học, thành viên của hội học sinh, đương nhiên là nên có mặt.”

      “ Vậy bây giờ lập tức từ chứ.” Dù sao cũng muốn.

      “ Bác bỏ, ban hội trưởng giải quyết.”

      “ Lạm dụng quyền cá nhân, có công lý.” Trình Vũ buồn bực nằm bò ở ban lúc, dường như là cam chịu số phận. “ đến hội học sinh ngủ lát, lát nữa em gọi .”

      “ Được.” Lucy cười nhìn Trình Vũ ra khỏi căn tin.

      Lam Tĩnh cũng nhìn bóng lưng Trình Vũ, trong lòng có chút đơn, ở đây có nhiều người như vậy, dường như ánh mắt của chưa bao giờ di chuyển khỏi người Lucy, chẳng lẽ thể chia cho bọn họ chút chú ý sao.

      Dương Hân Ngôn cũng nhìn, sau đó với Hạng Mặc. “ Bộ trưởng Hạng, cho phép chúng em gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao nhé.”

      Hạng Mặc vui sướng gật đầu, vốn muốn mời bọn họ ngờ bọn họ lại mở miệng trước, nhân tài thể bỏ qua.

      ***

      Trình Vũ mơ mơ màng màng ôm Lucy sát vào trong lòng, nhắm mắt lại, có ý định đứng dậy. “ Mấy giờ rồi, lễ nhập học bắt đầu rồi sao?”

      “ Ừ.” Lucy giọng trả lời, hơi nỡ Trình Vũ mệt như vậy.” Sau chuyện của Kỳ Lại, vị trí phó bộ trưởng bộ phận tin tức vẫn trống. ra có thể chọn người trong số cấp dưới của , bồi dưỡng chút, làm như vậy mệt mỏi như thế này nữa.”

      Trình Vũ đứng dậy, để Lucy tùy ý sửa sang quần áo giúp mình. “ CŨng đúng, tại sao lại nghĩ đến nhỉ?”

      “ Chỉ số thông minh của càng ngày càng thấp rồi.”

      Trình Vũ nhún vai. “ Nghe tình làm cho con người ta trở nên ngu ngốc, có phải nghiệm chứng điều này ?”

      “ Đúng đó, ra là em cố ý, sau khi biến thành ngu ngốc rồi thể rời xa em được.”

      Trình Vũ ôm eo của Lucy, còn muốn nhắm mắt lúc nữa. “ Bây giờ lập tức thể rời xa em được.”

      Ngón tay Trình Vũ vuốt ve lưng Lucy, trêu chọc khiến cảm thấy tê dại, bắt lấy bàn tay làm chuyện xấu của . “ thôi, mặc dù em bố trí việc phát biểu cho Lam Tĩnh, nhưng chúng ta vẫn nên đến lát.”

      Trình Vũ ngáp cái, gật gật đầu.

      Lúc bọn họ đến nơi, Lam Tĩnh đại diện hội học sinh phát biểu, kiểu nữ vương như Lam Tĩnh thể nghi ngờ lại trộm được lượng lớn trái tim của tân sinh viên nam, Ngô Minh Mỹ lén lút đến bên cạnh Dương Hân Ngôn, vào tai bé. “ Nghe họ trưởng Trình từng đưa thư tình cho học tỷ Lam, sau đó hình như bị từ chối, chưa gượng dậy nổi lại để cho phú bà bao dưỡng. Sau khi hội trưởng xuất , vẫn theo đuổi học trưởng Trình, về sau mới khiến ấy phấn chấn trở lại.”

      Dương Hân Ngôn nhìn bục, phủ nhận rằng ta cực kỳ xuất sắc. “ Tiểu Mỹ, tờ tập san của trường này có thể xem nửa tin nửa thôi, cậu xem, học trưởng Trình là tổng giám đốc của Nguyệt Thị, tại sao còn muốn để phú bà bao dưỡng chứ, khẳng dịnh là lung tung.”

      “ Cũng đúng” Ngô Minh Mỹ suy nghĩ chút. “ Có điều nghe chuyện học trưởng Trình chuyển thư tình cho học tỷ Lam là , có rất nhiều người nhìn thấy.”

      sao?” Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ.

      Sau khi Lam Tĩnh phát biểu xong giành được loạt tiếng vỗ tay như sấm vỡ, nhiều sinh viên nam vỗ tay đến đỏ lừ chỉ vì muốn cống hiến cho vị nữ thần mà họ nhận định, ở phía sau khán đài Lucy dựa vào người Trình Vũ, nhìn được mở miệng. “ Lam Tĩnh vẫn là người có sức quyến rũ.”

      chuyện đưa thu tình cho Lam Tĩnh là hiểu lầm rồi mà, em cũng đừng mãi để ý chuyện này nữa.” Trình Vũ bất đắc dĩ thở dài, suy cho cùng dù ít hay nhiều phụ nữ vẫn thích so đo những chuyện này.

      “ Tại sao em lại để ý chứ, mọi người đều bạn trai em vì muốn đă thư tình mà chạy sau mông người ta, vậy mà người ta còn vừa ý.” Hừ, dám thích Trình Vũ nhà à, chính là người có lòng dạ hẹp hòi đấy.
      Last edited: 15/5/15
      Friendangel2727Miken Ha thích bài này.

    3. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Truyện hay quá :yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81:

      Editor: Búnn.

      "Mẹ, con về rồi." Dương Hân Ngôn đứng ở cửa thay giày rồi vào nhà, vui vẻ chạy vào phòng bếp nhìn người phụ nữ nấu cơm.

      Người phụ nữ kia quay người lại, ra chính là Tần Húc Nhi, người ly khai mười mấy năm."Học viện mới như thế nào?"

      "Rất tốt ạ." Dương Hân Ngôn ăn vụng."Mẹ, con cho mẹ biết, trường con có vị học trưởng rất giỏi đó, hơn nữa ấy cũng rất đẹp trai nữa."

      "Con động lòng rồi hả?" Biết mắt con mình rất cao, Tần Húc Nhi
      Cũng tò mò người con trai như thế nào mà lại có thể khiến con của mình khen ngợi như thế, nếu tốt phản đối việc con đương lúc học đại học.

      “Hì hì.” Dương Hân Ngôn cười chạy ra khỏi phòng bếp. “Mẹ, ấy tên là Trình Vũ, còn trẻ như vậy mà là tổng giám đốc của Nguyệt thị rồi.”

      “Loảng xoảng…!!”

      “Mẹ, có chuyện gì thế.” Dương Hân Ngôn nghe được thanh đồ vật rơi xuống đất, ánh mắt tập trung vào phòng bếp, chiếc muôi rơi sàn nhà, chạy tới nhặt lên rồi rửa sạch. “Tại sao lại cẩn thận như thế.”

      có gì.” Tần Húc Nhi muốn bình tĩnh lại, nhưng tay vẫn ngừng run rẩy, từ trước tới nay Dương Hân Ngôn chưa bao giờ thấy mẹ mình kích động như vậy. “Mẹ, mẹ sao chứ?”

      có việc gì.” Tần Húc Nhi giữ chặt tay con . “Con vừa vị học trưởng kia của con là ai?”

      “Trình Vũ, tổng giám đốc của Nguyệt thị, có gì ổn sao?”

      “Tiểu Ngôn, mẹ quan tâm con thích ai, nhưng cho phép thích người tên Trình Vũ kia, có biết !” Tần Húc Nhi đột nhiên nghiêm khắc khiến Dương Hân Ngôn biết giải thích như thế nào. “Tại sao ạ?”

      “Nghe lời mẹ! Người có tiền như bọn họ để mắt tới gia đình của chúng ta đâu, nếu con thích cậu ta có kết quả tốt.” Tần Húc Nhi thấy lâu rồi mà con đồng ý lập tức quát lớn. “NGhe chưa!”

      “Mẹ!” Dương Hân Ngôn cảm thấy mẹ mình cực kỳ khác bình thường, cho dù hiểu được hoàn cảnh gia đình khác nhau rất lớn, nhưng đến mức này chứ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tần Húc Nhi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      “Có chuyện gì thế?” Dương Hoa trở về nhà lập tức nghe thấy giọng hai mẹ con tranh luận, Tần Húc Nhi nhìn thấy chồng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, dịu dàng . “ có việc gì, chỉ là em cẩn thận làm rơi cái muôi thôi, chuẩn bị ăn cơm .”

      Sau bữa cơm tối, đến lúc nằm giường Dương Hân Ngôn vẫn cảm thấy mẹ mình rất bình thường, lúc ăn cơm tối vẫn còn thất thần, ngay cả cha gọi cũng nghe thấy, tại sao lúc mẹ nghe tên Trình Vũ lại biểu khác thường như vậy, liệu giữa bọn họ có chuyện gì mà biết . Đêm hôm đó, Dương Hân Ngôn mất ngủ, trong đầu vẫn hình ảnh dịu dàng của Trình Vũ.

      Theo thường lệ sau lễ nhập học chính là hội diễn chào đón tân sinh viên, Dương Hân Ngôn vừa mới gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao đương nhiên bị Hạng Mặc lôi biểu diễn tiết mục, hòa tấu dương cầm và violin với 1 bạn học sinh nam khác, vào lúc quan trọng bạn học sinh nam này lại bị tiêu chảy. Hạng Mặc gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn họ luyện tập rất nhiều lần, đâu tìm người đánh đàn thông thạo đây, ngay lúc Hạng Mặc muốn chuyển bản hòa tấu thành khúc độc tấu ta nhìn thấy Trình Vũ ngủ ở 1 góc, đôi mắt trở nên sáng rực, chạy tới:”Bộ trưởng Trình, cậu biết đàn dương cầm ?”

      “Biết chút, làm sao vậy?”

      “Còn phải do tên La Cường đáng chết kia sao, lúc quan trọng lại ngã xuống, phải lúc bọn họ luyện tập cậu cũng ở bên cạnh nghe sao, bây giờ cậu chỉ có cậu mới có thể giúp tôi, nhờ cậu giúp đỡ.”

      “Tôi nghe, tôi ngủ.”

      sao, mau lên sân khấu , nếu phải biến thành độc tấu rồi.” Hạng Mặc trực tiếp kéo Trình Vũ , chỉ cần có người để báo cáo kết quả công tác là được.

      Dương Hân Ngôn ôm violin chờ sân khấu từ sớm, cũng lo lắng có phải biến thành khúc độc tấu hay . Lucy thấy tiết mục có khả năng xảy ra biến cố, ngay lúc muốn đẩy tiết mục phía dưới lên thấy Trình Vũ bị đẩy đến đây cách tình nguyện, sửng sốt chút, bất đắc dĩ cười.

      Vừa thấy Trình Vũ lên sân khấu, phía dưới xôn xao chút, Tôn Linh Huệ nhanh nhạy giới thiệu, danh tiếng của Trình Vũ có ảnh hưởng rất lớn với sinh viên mới. Lucy còn nghe thấy có rất nhiều nữ sinh hét tên Trình Vũ, mặc dù cảm thấy kiêu ngạo, nhưng cũng cảm thấy ghen chút, vẫn nhớ về Trình Vũ trước kia hơn, ít nhất thời gian đó chỉ có mình biết rất tốt.

      Trình Vũ quay đầu nhìn về phía Hạng Mặc, ta ra sức chắp cánh tay nhờ mình giúp, nếu mình giúp dường như tốt lắm, đến trước đàn dương cầm, ánh mắt lười biếng của nhìn về phía Dương Hân Ngôn, thấy căng thẳng gật đầu. Mặc dù từng diễn rất nhiều lần, nhưng ngờ có thể hợp tác với Trình Vũ, trong lòng vừa căng thẳng, vừa sợ, vừa vui.

      Nâng tay lên, thanh cũng bắt đầu vang lên.

      Bài Lương Chúc dần dần được thể , hai tay linh hoạt di chuyển phím đàn, trong sảnh hoàn toàn yên lặng, tim mọi người rung động cách mạnh mẽ, hoàn toàn chìm đắm vào thanh du dương, người nào có thể rời mắt khỏi hai người kia, đặc biệt là bóng dáng mỏng manh rất dịu dàng dưới ánh đèn kia.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Friendangel2727Miken Ha thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82:

      Editor: Búnn.

      82.1

      Nguyệt Nặc giống như tên trộm tiếp cận Nguyệt Độc Nhất xem báo ở phòng khách, theo dõi cả nửa ngày vẫn thấy gì, Nguyệt Độc Nhất cảm thấy hơi đau đầu, nghĩ ra Nguyệt Nặc là con của ông và Trình Trình nhưng tại sao Nguyệt Nặc lại giống bà nội nó nhiều như thế, ràng mình bó tuổi rồi nhưng vẫn phải nhọc lòng vì con , nó thể giống Trình Vũ để cho mình bớt lo sao?

      " , có chuyện gì?" Nguyệt Độc Nhất đặt báo ở bàn, Nguyệt Nặc lập tức tiến lại gần: "Cha, con muốn thương lượng với cha chuyện này, có thể phạt con căn cứ nữa được ?"

      " thể?" phạt nó, nó có thể làm ầm ĩ cả thế giới này.

      "Cha, con lớn như vậy rồi, nếu để cho người ta biết con bị phạt căn cứ còn chút mặt mũi nào."

      "Lúc con để mẹ con đến những chỗ đấy nhớ đến mặt mũi của cha con."

      "Cha! Đây là cha ép con đó..." Nguyệt Nặc chu mỏ lên, ném tư liệu lên bàn." Cha xem tình nhân cũ của cha quay lại, con muốn cho mẹ biết."

      Nguyệt Độc Nhất chau mày cầm tư liệu bàn, tùy tiện lật vài trang, hứng thú ném bàn, Nguyệt Nặc mới tin dọa được ông."Cha, nghe đoạn thời gian được như ý kia cha ở với người phụ nữ kia năm, cha xem dáng vẻ người họ Tần gì gì đó cũng tệ, thời điểm kia hai người nam quả nữ ở với nhau lâu như vậy mà xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa cha xem bà ấy còn có con , cha cho thể là con riêng của cha , phải con vẫn có người chị chứ?"

      ra về chuyện này Nguyệt Nặc cũng tra được cái gì, xét về bản lĩnh dù sao Nguyệt Độc Nhất cũng là cha , Nguyệt Độc Nhất cho người khác tra, ai dám thả tin tức, cho nên chuyện này Nguyệt nặc cũng chỉ biết đại khái, lại thêm trong khoảng thời gian nhàm chán này lại xem phim truyền hình lúc tám giờ, cho nên sức tưởng tượng hơn người của được phát huy triệt để mới nghĩ ra tình huống có con riêng này.

      "Cha, cha người họ Tần gì gì đó ở nước ngoài tốt tại sao lại muốn trở về, có phải bà ấy muốn quay lại với cha , còn lấy đứa trẻ uy hiếp cha, cái người Dương Hân Ngôn kia còn nhìn trúng con, nếu ta là chị con, có phải là loạn luân rồi ?"

      "Cha thấy hai tháng căn cứ với con là đủ, vẫn còn thời gian suy nghĩ chuyện nhàm chán đấy, bằng suy nghĩ làm sao để vượt qua học kỳ này , mẹ con nhận được điện thoại của thầy, rất tức giận." Nguyệt Độc Nhất chịu nổi con , cảm thấy bản thân mình so sánh con bé với mẹ ông là quá lạc quan. Lối suy nghĩ của Nguyệt Nặc phải người bình thường có thể giải thích, ít nhất mẹ ông rất cố gắng duy trì hòa bình gia đình, mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng còn Nguyệt Nặc, nhà vì có nó mà hòa bình nổi, mà con ông suy nghĩ gì, muốn cha nó ở bên ngoài...hy vọng cha nó ở bên ngoài có con riêng, chẳng lẽ nó hy vọng cha mẹ mình ly hôn, gia đình tan nát sao, nhất định là do tên hồ ly Bắc Đường Giác kia dạy con mình thành như vậy, Nguyệt Độc Nhất đơn phương khẳng định.

      "Cha, cha đừng mà. Con tin hai người ở chung lâu như vậy mà chưa làm chuyện gì, cha, cha Dương Hân Ngôn có phải chị của con ...Cha..." Nguyệt Nặc vẫn theo sau lưng Nguyệt Độc Nhất bỗng vì ông dừng lại mà đập mặt lên lưng ông, Nguyệt Nặc thò đầu từ sau lên đằng trước, phát chính là đầu sỏ làm mẹ già nhà mình rời giường.

      Bao nhiêu lâu rồi Trình Trình chưa được gặp con mình, lại nhớ đến trước đó lâu nhận được điện thoại của trường học, lại phát hỏa, là mọi người cho bà rằng bà giáo dục Trình Vũ quá hà khắc, cho nên mới để con tự mình quyết định việc phải làm, nhưng bây giờ con trai có thể nhảy lớp cũng nhảy, an phận đọc sách. Còn con sao? Ngay cả học ngày cũng , chọc thầy giáo tức phát điên, sau đó lúc thầy giáo gọi điện cho bà bà cảm thấy mặt mũi đều mất hết, ra sức nhận lỗi cũng được, muốn để con bé tự mình học.

      Lần này có gì bà cũng để Nguyệt Nặc chuồn mất, Trình Trình bắt lấy Nguyệt Nặc, Nguyệt Nặc có thể thề phản xạ có điều kiện rút chiếc roi kia ra, nhưng chiếc roi còn chưa quất lên bị Nguyệt Độc Nhất bắt được, nhìn Trình Trình có vẻ sợ hãi, vẻ mặt ông tán thành nhìn Nguyệt Nặc, Nguyệt Nặc sờ sờ mũi."Mẹ, con cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, đừng đột nhiên tiến lại gần con như thế."

      Trình Trình biết là nên vui vì thân thủ của con nhanh hay là nên đau lòng, ngay cả người làm mẹ như bà cũng có cách nào lại gần nó, Trình Trình nhanh nhẹn bắt lấy tay Nguyệt Nặc ."Bằng bất cứ giá nào hôm nay con cũng phải học, đừng nghĩ đến chuyện chạy, nếu cả đời này con ở luôn căn cứ đừng về nữa."

      "Mẹ, con là con mẹ mà, mẹ nhẫn tâm với con sao?" Nguyệt Nặc muốn học, mắt lóe lên tia xấu xa." Mẹ , con cho mẹ biết cha con ở bên ngoài có Tiểu Tam và đứa ."

      Quả nhiên Trình Trình dừng lại."Chuyện từ bao giờ."

      "Chính là người tên Tần Húc Nhi đó, mẹ nhớ sao? Lúc ba mất trí nhớ có con với bà ấy, vì muốn mẹ phát nên mới đưa bà ấy ra ngoài." Miệng Nguyệt Nặc cái gì cũng dám .

      " có khả năng." Trình Trình vừa nghe thấy tên Tần Húc Nhi có hứng thú nào, kéo Nguyệt Nặc ra ngoài, xe chuẩn bị xong, Nguyệt Độc Nhất mang tâm trạng vô cùng tốt sau lưng hai mẹ con.

      A...Để cho chết , tại sao cha mẹ già như vậy rồi mà vẫn thể xuất nguy cơ, hơn nữa lại còn trung thành như vậy, khiến có cơ hội châm ngòi nào."Tại sao lại có khả năng, cha cũng là đàn ông mà, tại sao ở chỗ với người phụ nữ khác lại xảy ra chuyện gì, chuyện này thể sao?"

      "Con biết cha con thích sạch sao, để người ta bắt tay chút cũng phải rửa tay rất lâu, nếu cha con đụng chạm với Tần Húc Nhi, ông ấy cắt da người mới là lạ, hơn nữa lúc mẹ mang thai con, cha con còn buộc garo, cho nên chuyện ông ấy có con riêng là chuyện có khả năng."

      " phải chứ, cha, cha vĩ đại."

      Nguyệt Độc Nhất nghiêm túc gật đầu."Bây giờ con phát cũng muộn."

      "Nhưng mà mẹ..."

      "Tiểu Nặc, nếu mẹ ly hôn với cha con, con cũng có lợi ích gì, tích cực châm ngòi như thế làm gì?" Nguyệt Nặc là con bà sinh ra, bà đương nhiên hiểu tính tình của nó, suy nghĩ của bà và Nguyệt Độc Nhất về Nguyệt Nặc mưu mà hợp, chỉ có hai chữ thôi, đau đầu.
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :