1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      77.1

      Editor: Búnn.

      " tức giận sao?" Trở lại biệt thự Dawson, cuối cùng Lucy cũng chịu được khí kỳ lạ giữa và Trình Vũ.

      Trình Vũ dùng sức kéo cổ tay Lucy, kéo người vào phòng, đóng rầm cửa lại. Trình Vũ đặt cửa, giữa hai người khe hở nào, phía sau lưnng mặt trời ngả về phía tây, rặng mây đỏ đầy phía chân trời.

      Trình Vũ đặt trán lên trán Lucy, hô hấp bình thường nhàng dần dần trở nên nặng nề. " tức giận, chưa bao giờ tức giận như vậy."

      Trình Vũ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng khuôn mặt xinh đẹp của Lucy, chưa bao giờ bị vẻ ngoài của người phụ nữ mê hoặc, nhưng trong giờ phút này thậm chí còn cảm thấy mê mẩn."Lucy, em phải chịu trách nhiệm."

      Trình Vũ mỉm cười, trong nụ cười kia lại mang vài phần đứng đắn, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ hào hiệp lạnh lùng vừa nãy. Lucy nuốt nuốt nước miếng, giờ phút này Trình Vũ giống như là quỷ sa tăng dụ dỗ người khác phạm tội."Chịu trách nhiệm...chịu trách nhiệm như thế nào?"

      Trình Vũ vẫn mỉm cười, chỉ là ánh mắt dừng người , chút mây hồng chiếu vào lông mi dài của , đôi môi còn mềm mại hơn cánh hoa hồng, óng ánh giống như có thể ra nước. Hai mắt Trình Vũ trở nên sâu xa, ngón tay vuốt ve gò má mịn màng của Lucy, chậm rãi hôn lên đôi môi khiến người khác muốn phạm tội kia, mới đầu chỉ lướt qua rồi ngừng, nhưng chỉ tia lửa có thể thành đám cháy, rặng mây đỏ lúc chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào giữa phòng ngủ, phòng ngủ yên tĩnh chỉ có thanh cởi quần áo.

      "Trình Vũ." thanh làm nũng của Lucy giống như câu thần chú phá vỡ ma pháp, bất ngờ khiến Trình Vũ chìm đắm trong mê hoặc bỗng tỉnh táo lại, tìm về cho mình chút lý trí, Trình Vũ nhìn thấy hai tay Lucy đặt vai mình, hai chân run nhè , nút thắt của quần áo người đều mở ra, dáng người thon dài mềm mại, eo đầy nắm tay, lộ ra nước da trắng, trơn bóng như bạch ngọc, ánh chiều tà chiếu vào người tạo nên màu sắc rực rỡ.

      Trình Vũ giúp chỉnh trang lại quần áo, đặt đầu lên vai , nhàng thở dốc, cố gắng vỗ về cảm xúc ngừng dao động. Đương nhiên Lucy cũng tỉnh táo, xấu hổ muốn tránh thoát, nhưng bị Trình Vũ dùng tay cố định eo lại.

      "Trình Vũ." Lucy thở hổn hển.

      "Đừng nhúc nhích, nếu em muốn chúng ta tiếp tục." Tay Trình Vũ di chuyển ở bả vai và xương quai xanh của , để tay ghi nhớ cảm xúc kia. Nhưng giọng của truyền vào đôi tai xinh đẹp của Lucy, hơi thở nóng bỏng phả vào sau gáy, khiến trong lòng Lucy run rẩy thôi.

      chưa từng quá khắt khe với cái gì, những điều cha mẹ mang đến cho mấy đời những người khác cũng thể tưởng tượng được.

      Giống như nhiều người từng , bởi vì là con của Nguyệt Độc Nhất, cho nên có được toàn bộ. sai, chưa bao giờ phủ nhận. nhưng chính là Trình Vũ, cha chính là Nguyệt Độc Nhất, cần cố gắng cũng có thể có được rất nhiều thứ. Nhưng người ở trong lòng bây giờ hoàn toàn khác biệt, khiến hiểu ra cảm giác thích người đơn giản như vậy, để cho biết rag hen tỵ có thể khiến người ta mất lý trí như vậy.

      Nguyệt Nặc nhàm chán ngồi trong vườn hoa nhà Dawson nhìn màn hình máy tính, trai với chị dâu tương lại ở trong phòng chơi trò hôn , chú Bạch với dì Chu ở trong xe chơi trò hôn , cha với mẹ nuôi còn chưa hôn, có điều là cũng nhanh thôi. Chú Thanh Á đương nhiên bị tiểu thuyết tình dục của dì tên Khúc Quả Quả kia kích thích, mặc dù giờ phút này dùng lời lẽ nghiêm khắc cố làm ra vẻ tranh luận, chẳng qua theo ý , chuyện hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi. Chú Thanh Á chính là sứt khoát, nhìn tư thế cha hôn mẹ kìa, như vậy mới có khí phách.

      Haiz… tại sao mọi người đều như thế này chứ, vẫn là vị thành niên, tuyệt đối xem cái trò dạy hư trẻ con gì đó. Nguyệt Nặc cạch cái, khép máy tính lại, cảm thấy vô cùng nhàm chán, biết thế sáng nay vội quất người tên Bá Văn kia, kéo về từ từ chơi đùa, dù sao cũng dễ chịu hơn việc bây giờ ngồi mình chơi với mấy ngón tay.

      nhàm chán dạo lung tung trong vườn hoa, nghĩ tới vườn hoa ở nhà Dawson phải lớn bình thường. cúi đầu kiểm tra bụi cây , ra cũng chán việc qua lại cách mù quáng, lại phát bên trong hình như cái hang, nhìn xung quanh có ai, hoặc là làm hoặc là phải làm đến cùng, cho nên chui vào. Quả nhiên bên trong tạo thành thế giới , gian tuy lớn, nhưng có hoa có nước, bên kia còn có ghế nằm, đó có người đàn ông, , chính xác mà chàng trai, Nguyệt Nặc đoán có lẽ cũng lớn hơn mấy tuổi.

      Toàn bộ cơ thể người đó đắm chìm giữa ánh nắng chiều, bị ánh nắng mặt trời vây quanh thành vầng sáng đỏ như máu. Mái tóc mềm mại tản ra, ngẫu nhiên bị gió thổi bay vài sợi, đây hoàn toàn là cảnh đẹp. ta ngủ thiếp , người mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới mặc chiếc quần bình thường màu vàng nhạt, quần áo rộng thùng thình bao trùm cơ thể mảnh khảnh của ta. Áo bị xốc lên chút, lộ ra nước da hơi tái nhợt, Nguyệt Nặc biết như thế nào là siêu phàm thoát tục, nhưng cảm thấy người trước mặt này khiến cảm thấy có loại phong thái vô cùng lẻ loi.

      Cho nên khi ta chậm rãi mở mắt, tầm nhìn quét tới đây, hô hấp của Nguyệt Nặc bỗng nhiên căng thẳng. ánh mắt dịu dàng kia nóng bỏng giống như sắt nung in lại trong linh hồn .

      Nguyệt Nặc biết tại sao lại đau lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ta trái tim lại co rút đau đớn, dường như chàng trai xinh đẹp này nên trong trạng thái thiếu sức sống như vậy.

      Giọng của ta thanh nhã như hoa cúc, giống như thanh dễ nghe mà Nguyệt Nặc tưởng tượng ra. “Xin chào.”

      Trong giây kia, Nguyệt Nặc giống như gặp được mốt tình đầu, ngay cả tay cũng biết đặt ở đâu cho thích hợp, sau khi mất tự nhiên đành phải xấu hổ cười cười. “Xin chào, tôi tên là Nguyệt Nặc, tôi biết ngủ ở trong này, cho nên… cho nên…” Nếu để cho Trình Trình biết con mình còn có dáng dấp của , biết chừng ánh mắt cũng nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.

      sao, tôi cũng vừa mới nhắm mắt thôi, tên tôi là Hoa Khê Trạch.”

      chính là Hoa Khê Trạch sao?” Nguyệt Nặc kinh ngạc, dường như cảm thấy có gì ổn lắm, ai cảm thấy vui vẻ khi có người khác điều tra mình.

      biết tôi sao?” Hoa Khê Trạch hơi nhíu mày, Nguyệt Nặc cảm thấy hình như mình làm chuyện gì đó khiến ta vui. “ có, tôi nghe chị dâu . Đúng, chị dâu tôi, chính là chị .”

      “Vậy sao.” Hoa Khê Trạch mỉm cười, Nguyệt Nặc luôn cảm thấy sắc mặt ta trắng xanh, nụ cười kia giống như thủy tinh dễ vỡ vậy. “Muốn uống thử trà hoa lài ?”

      “Được thôi.” Nguyệt Nặc vui sướng gật đầu, giống như chỉ cần nghe ta cũng có thể rất vui mừng.

      Hoa Khê Trạch rót cho Nguyệt Nặc chén trà rồi đưa cho , Nguyệt Nặc uống ngụm, nhịn được gật đầu. “Uống rất ngon.’

      thích là tốt rồi.’

      … sắc mặt của hình như được tốt lắm, có phải bị bệnh , có cần gặp bác sĩ ?” Nguyệt Nặc nhịn được mà hỏi nguyên nhân.

      Hoa Khê Trạch nở nụ cười, lắc đầu. “ cần đâu, đáy là tật xấu từ lúc sinh ra có rồi, nhìn được tốt.”

      Buổi chiều hôm đó, Nguyệt Nặc cứ uống trà đến quên thời gian như vậy.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      77.2

      Cũng biết có phải cảnh cáo của Nguyệt Nặc có hiệu quả hay , tóm lại ngày hôm sau Bá Văn mang hết đồ đạc chuyển . Hắc Nhai bắt đầu tiến hành chỉnh đốn và cải cách Dawson. Trong lúc Nguyệt Nặc cả ngày theo Hoa Trạch Khê, Nguyệt tiểu thiếu gia lạc rồi.

      ra đây cũng phải là lần đầu tiên Nguyệt Sơ lạc, từ khi bé biết bò, cuối cùng bé giả vờ ngủ để lừa bảo mẫu, theo cái lỗ chó chạy ra ngoài. Cũng biết bé làm cách nào để đột phá tầng tầng bảo vệ của biệt thự nhà họ Nguyệt. Có điều là mỗi lần đều có người đưa bé an toàn trở về. Số lần lạc cũng nhiều hơn, Trình Trình dứt khoát cài lên cổ bé phương thức liên lạc với mọi người, xem ai tương đối rảnh đón bé về. Nhưng nhiều người cùng nhận được điện thoại quấy là lần đầu tiên.

      Trình Trình là người đầu tiên nhận được điện thoại, vào thời gian đó bà làm thí nghiệm, nghe được tiếng chuông điện thoại lập tức coi như có. Số lần chuông reo nhiều hơn dứt khoát tắt máy.

      Nguyệt Độc Nhất là người thứ hai nhận được điện thoại, nhìn thấy số điện thoại lạ trực tiếp cho vào danh sách đen.

      Sau đó là Huyền Dịch, sau khi nghe đến lời thoại bắt cóc tống tiền, chưa câu nào lập tức cúp máy.

      Bạch Thủy vừa mới kéo quần áo của Chu Nhan ra, nghe được đống lời vô nghĩa, nhìn qua số điện thoại, tay đặt máy tính kiểm tra chút, ngón tay tùy tiện bấm hai lần, lần sau lúc đối phương đóng tiền điện thoại nhất định vô cùng vui vẻ. Sau khi xử lý xong, quần áo của Chu Nhan đương nhiên cũng được cởi hết, ta vẫn còn nhanh chậm dẫn Chu Nhan ra đóng điện thoại, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy ta thân thiết với vợ.

      Thanh Á hoàn toàn cho người khác cơ hộ chuyện, ta ầm ĩ với Khúc Quả Quả, Khúc Quả Quả nghe được tiếng chuông điện thoại, túm lấy rồi ném xuống mặt đất, đây là cái thứ năm đập vỡ trong tháng này rồi, dù sao Thanh Á cũng quen rồi.

      Lúc Trình Vũ nhận được điện thoại, chỉ cực kỳ lễ phép cho ta, gọi điện thoại cho em , tiện thể số điện thoại cho người nọ, kết thúc cũng quên lễ phép tiếng cảm ơn.

      Tên bắt cóc vừa ý, cho rằng trói tổ tông này lại được khoản kha khá, nào biết được lại trói thằng nhóc ngu ngốc ai muốn, ta lấy điện thoại treo cổ Nguyệt Sơ đập nát mặt đất, thề là nếu gọi cuộc điện thoại nữa mà có kết quả, ta lập tức giết con tin! Nhất định phải giết con tin!

      Nguyệt Sơ cắn núm vú cao su giữ lại nước miệng, bắt đầu chơi với mấy ngón tay, vì sao cái chú ở trước mặt này lúc trước vẫn còn cười vui vẻ, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại bỗng nhiên phát bệnh tâm thần, như chị đầu chú này nhất định có cái hố.

      Lúc chuông điện thoại của Nguyệt Nặc vang lên, theo sau người Hoa Khê Trạch, nhìn ta miễn cưỡng khuân chồng sách lớn, nhìn cánh tay mảnh khảnh kia làm kinh hồn bạt vía, chỉ sợ Hoa Khê Trạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên kiên nhẫn tiếp tục nghe điện thoại, nghe bên kia đống lớn, ý chính là muốn đòi tiền chuộc. "Được rồi được rồi, bà đây rất bận, để em trai tôi nghe điện thoại."

      Bọn bắt cóc kéo bé ra, đá bé cái. "Này! Thằng nhóc, kêu lên hai tiếng!"

      "Nguyệt Sơ!" Nguyệt Nặc nhìn thấy sách của Hoa Khê Trạch suýt nữa rơi xuống, dùng tay đỡ lấy, Hoa Khê Trạch cười với , sớm quen với việc bé này luôn sau lưng mình.

      "Cạc cạc." Nguyệt Sơ nghe được giọng của chị mình, vô cùng vui vẻ, nước miếng rơi xuống mặt đấy, bọn cướp nhìn với vẻ mặt ghét bỏ.

      “Mày cũng phải con vịt, học vịt kêu làm gì, mày ngu dốt còn vừa lòng, lớn như vậy mà chị cũng biết gọi!” Nguyệt Nặc nhìn thấy Hoa Khê Trạch rời , vội vã đuổi theo. “Được, chị bận lắm nhé, chơi cho rồi để cho chú theo mang em về nhà nhé.”

      “Cạc cạc.” Nguyệt Sơ thể là còn chưa chơi , muốn về nhà.

      “Vậy tùy em, chị cúp máy trước.” Nguyệt Nặc cúp máy điện thoại, chạy hai bước bước đuổi kịp Hoa Khê Trạch.

      Tên bắt cóc chờ điện thoại, ta mở loa đương nhiên nghe được hai người chuyện với nhau, người hoàn toàn để ý đến sống chết của em trai mình, người chỉ biết bắt chước vịt kêu, tên bắt cóc vô cùng buồn rầu, vì phía dưới vẫn còn số điện thoại, ta nên tiếp tục thử gọi, hay là trực tiếp giết con tin.

      Nhìn quần áo đắt tiền người tổ tông này, lập tức cho rằng tổ tông này vẫn còn giá trị, bấm số điện thoại cuối cùng, phía bên kia truyền đến thanh lười biếng, “A lô, tốt nhất nên có lý do hợp lý cho việc đánh thức tôi vào giờ này, nếu tôi cho cảm giác cái chết nghệ thuật giống như tổ ong vò vẽ.”

      Tên bắt cóc nuốt nước miếng, “Cái kia… Xin chào. Người thân của tay tôi… Nếu muốn nó còn sống… Tốt nhất giao cho tôi…” Năm vạn? Nếu mười vạn . “Giao cho tôi mười vạn.”

      “Người thân sao?” Bắc Đường Ly từ giường ngồi thẳng lên, rót cốc nước, “Người thân nào?”

      “Tổ tông, lại kêu hai tiếng.” Tên bắt cóc đá Nguyệt Sơ, Nguyệt Sơ phối hợp “Cạc cạc” hai tiếng.

      “Tiểu Sơ?” Bắc Đường Ly nhận ra thanh của Nguyệt Sơ.

      “Khách khách…” Nguyệt Sơ cũng nhận ra giọng của Bắc Đường Ly rồi.

      Tên bắt cóc xác định tổ tông này nhất định là bị ngốc rồi, học tiếng vịt kêu là học tiếng gà gáy. “ cũng nghe được rồi, đừng giở trò gì, chuẩn bị tốt mười vạn !”

      Đúng là Nguyệt Sơ rồi! Bắc Đường Ly vui vẻ vì mình có lý do chính đáng tìm Nguyệt Nặc rồi, chuyện với người bên kia điện thoại càng dịu dàng. “ giở trò, như vậy , đưa đứa bé đến khu vực đường Nhất Hàn, tôi cho trăm vạn.”

      trăm vạn… Trời ơi, là tổ tông, đối phương có ý định , Bắc Đường Ly cũng biết đối phương nghĩ gì. “Đừng lo lắng, tôi biết chỉ là có lòng tốt nhặt được em trai tôi, cũng phải tên bắt cóc đúng .”

      Tên bắt cóc lập tức ngầm hiểu. “Đúng, tôi chỉ trùng hợp nhặt được, vậy … Ha ha, tôi lập tức mang người đến cho .”

      Tên bắt cóc và Bắc Đường Ly tay giao tiền tay giao người, hai người đều vui vẻ hài lòng. Lúc tên bắt cóc vừa khỏi nhà, Bắc Đường Ly vui vẻ ôm cái rương có giá trị lớn, chỉ là đến lúc ta giao phí điện thoại tháng này, muốn khóc cũng kịp.

      “Khách khách… khách khách…” Nguyệt Sơ hài lòng vì lần này mình bò ra khỏi nhà chưa đến mấy giờ đồng hồ bị đưa trở lại, nên trút tất cả tức giận lên người Bắc Đường Ly, cách làm trực tiếp nhất là nhét núm vú cao su đầy nước miếng vào miệng Bắc Đường Ly, đương nhiên Bắc Đường Ly ăn, cho nên Nguyệt Sơ hài lòng, khóc lớn lên.

      Bắc Đường Ly quản nhiều như vậy, bấm số điện thoại của Nguyệt Năc, “Tiểu Nặc, Tiểu Sơ ở nhà tôi, nếu tôi đưa Tiểu Sơ qua đó nhé.”

      Nguyệt Năc tán thành chuyện Hoa Khê Trạch ngồi dưới ánh mặt trời chói chang trồng hoa, dặn người làm dùng cái ô lớn, để ta bị phơi nắng, xong xuôi mới quay lại chuyện với Bắc Đường Ly. “Hóa ra cậu là người bắt cóc em trai tôi, sao thế, cậu ăn no có chuyện gì làm à?”

      “Tại sao Tiểu Nặc có thể như thế được, tôi thấy có ai đón Tiểu Sơ.”

      “Cạc cạc… cạc cạc.” Nguyệt Sơ mãnh liệt vào điện thoại rằng mình còn chơi chưa .

      Nhưng bé luôn cạc cạc làm sao người khác có thể hiểu được, có điều khả năng lĩnh hội của Nguyệt Nặc phải mạnh mẽ bình thường. “Cậu xem Tiểu Sơ còn chưa chơi cậu dẫn nó về, nếu cậu cho nó chơi thêm rồi hãy đưa về.”

      Bắc Đường Ly liếc mắt ra hiệu, lập tức có người bịt miệng Nguyệt Sơ lại, cho bé kêu những câu kỳ lạ nữa, Bắc Đường Ly cũng quan tâm Nguyệt Sơ có thể hô hấp . “ ra Tiểu Sơ muốn chị, muốn gặp Tiểu Nặc, tôi lập tức qua ngay.”

      Tút tút tút…

      Nguyệt Nặc trừng mắt nhìn điện thoại, nhăn mày lại, đến bên cạnh Hoa Khê Trạch, “Tiểu Hoa, muốn du lịch ?”

      Hoa Khê Trạch miễn dịch với cách xưng hô của Nguyệt Nặc, Tiểu Hoa Tiểu Hoa muốn.”

      “À… vậy tôi rời khỏi đây chút, nếu lát nữa thằng nhóc kỳ quái ôm đứa bé qua đây hỏi chưa từng thấy tôi. Còn nếu cậu ta lưu lại đứa bé kia giao nó cho trai tôi. Buổi tối tôi lại tìm .” Sau khi Nguyệt Nặc giao việc xong, người lập tức biến mất. Hoa Khê Trạch nhún vai, tiếp tục trồng hoa.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ba tiếng sau, ta gặp được người gọi là thằng nhóc kỳ quái, ôm đứa bé nhảy dù xuống bên cạnh ta, hai người đắm đuối đưa tình nhìn nhau trong giây lát.

      “Xin hỏi có nhìn thấy Tiểu Nặc của tôi ?” Nụ cười hoàn mỹ.

      thấy.” Vẫn nóng lạnh như trước.

      “Xin hỏi tên gì?”

      “Hoa Khê Trạch.” ta còn dịu dàng hơn khi tươi cười.

      “Rất vui được gặp mặt, quấy rầy trồng hoa nữa.” Bắc Đường Ly muốn xoay người rời lại nhớ tới điều gì đó, ném Nguyệt Sơ cho Hoa Khê Trạch. “Vậy phiền giao đứa bé này cho Trình Vũ, cảm ơn.”

      có gì.”

      Khi Bắc Đường Ly , Hoa Khê Trạch tiếp tục trồng hoa. Trực tiếp ngồi lên trực thăng, Bắc Đường Ly mở máy tính ra, lạnh lùng phân phó cho người ở sau lưng, “Đưa tài liệu về Hoa Khê Trạch cho tôi.” Tên đàn ông chết tiệt, xuất từ bao giờ, khiến người ta bớt lo.

      Trong phòng khách nhà họ Bạch, Bạch Thủy nhìn Chu Nhan giày muốn ra ngoài. ra ta cảm thấy sức kiên nhẫn của mình rất tốt, nhưng tại sao người phụ nữ này luôn khiêu khích cực hạn của mình. “Em có gì muốn với sao?”

      có.” Trả lời rất dứt khoát.

      Bạch Thủy hít hơi, được lắm. “Có phải em mang thai rồi .”

      biết rồi hả?” Chu Nhan cảm thấy kinh ngạc.

      là bác sĩ, cơ thể em có thay đổi nào mà biết.” Bạch Thủy khiến mình bình tĩnh, bây giờ là phụ nữ có thai, mặc dù thai nhi còn chưa thành hình, nhưng dưỡng thai là rất quan trọng, “Nếu hỏi, có phải em định cho biết ?”

      “Cũng phải, em vẫn tìm cơ hội.”

      Đúng vậy, mỗi ngày đều bề bộn nhiều công việc, ban ngày gặp buổi tối trở về lại quên chuyện cho ta, ta có thể hiểu, đấy là . “Vậy bây giờ em muốn làm chuyện gì?”

      “Hôm nay còn có nhiệm vụ.” Chu Nhan xong ra khỏi cửa.

      Bạch Thủy mỉm cười, trong giây lát mắt trở nên u ám, chuông điện thoại vang lên, ta nhìn số điện thoại lên.

      “Chú Bạch, con quyết định muốn làm bác sĩ cứu người. Con muốn bái chú làm thầy. Ha ha. Chú sắp có đồ đệ thông minh xinh đẹp như con, vui vẻ , đời tên tuổi lẫy lừng của chú vì con mà càng thêm vĩ đại, xúc động phải ?” Nguyệt Nặc ở đầu bên kia điện thoại hô to gọi .

      Lại biết giờ phút này đạp lên nòng súng của người khác. “Đương nhiên nếu chú có thể vì mục tiêu nhân sinh vĩ đại, đương nhiên người làm thuộc hạ như tôi mừng thay cho người. Nhưng tôi muốn nếu chú có thể giao ít nhiệm vụ cho vợ mang thai của tôi tôi càng thêm xúc động, càng thêm vui vẻ. Đồ đệ thân .”

      “Haha… Haha… Vậy dù Chu mang thai sao, tại sao con lại biết… Chúc chú Bạch sớm sinh quý tử, bách tử thiên tôn, nhi tân mãn đường… Tạm biệt.” (trăm con ngàn cháu, con cháu đầy đàn.)

      ra trong mỗi giai đoạn của con người phát sinh số chuyện vừa giống vừa khác nhau. Trước khi kết hôn phiền não của Bạch Thủy chính là làm cách nào có thể lừa gạt Chu Nhan vào cung điện của hôn nhân. Sau khi kết hôn phiền não của chính là cuộc sống sau hôn nhân thể đạt tới hòa hợp như trong tưởng tượng của ta. ra những người có phiền não riêng mình Bạch Thủy, dường như tất cả đàn ông đàn bà sau khi kết hôn đều như vậy. Thất năm chi dương - ngứa ngáy sau bảy năm, phải là chuyện có đạo lý, ai đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi thể ngứa ngáy.

      Lúc Helen mang theo hành lý tới gõ cửa lớn, sau khi Nguyệt Độc Nhất gọi Trình Trình từ phòng thí nghiệm ra, tận tâm bàn giao công việc cho cấp dưới cho người phụ nữ này tiến vào phòng bếp, tiến vào sân huấn luyện. Tóm lại là toàn bộ phạm vi ông hoạt động đều cho người phụ nữ này lại.

      Trình Trình đứng bên dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, nghe được Nguyệt Độc Nhất bàn giao công việc, còn thêm vào câu. “Còn phòng thí nghiệm của tôi.”

      Hiển thị lịch sử tin nhắn
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Miken Ha thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78:

      Edior: Búnn

      Đều ba người phụ nữ tạo thành cái chợ, Helen kéo Trình Trình và Bối Mễ, lúc lâu, ra đều là chuyện tầm thường. Nguyên nhân gây ra chuyện này cũng chỉ là Phil ở bữa tiệc của Hoàng thất chuyện với châu Á tóc đen mắt đen nhiều hơn vài câu. Helen lại mượn chuyện đó để chuyện khác, cãi nhau còn chưa đủ, dứt khoát mang hành lý bỏ nhà .

      "Trình Trình, tôi với , đàn ông đều là người như vậy, lúc chiếc chìa khóa cũng cầm giúp . Sau khi kết hôn cầm tay túi lớn túi ta cũng xách giúp ."

      Haha...Có vẻ như trước khi kết hôn, Nguyệt Độc Nhất cũng chưa từng xách túi giúp .

      "Lời này cũng sai, trước khi chưa kết hôn, Bắc Đường Giác ngày ngày khen tôi xinh đẹp, bây giờ sao, ngày hôm qua mới mua đôi giày, muốn để ta nhìn, hai mắt nhìn chằm chằm bảng báo cáo tài vụ quý này nhưng vẫn là đẹp, đẹp cái đầu ta. Tôi thấy là con số báo cáo đẹp có, ràng là gạt tôi." Bối Mễ luôn miệng phụ họa, phụ nữ sau khi kết hôn sinh em bé xong chính là đáng bao nhiêu tiền.

      "Chuyện nghiêm trọng như thế chứ." Trình Trình tim phổi vừa uống nước chanh vừa cười , dù sao từ trước đến nay Nguyệt Độc Nhất cũng chưa bao giờ khen bà đẹp.

      "Cực kỳ nghiêm trọng!" Hai người phụ nữ cùng nhau đồng thanh, thanh vô cùng lớn, Trình Trình rụt đầu lại.

      "Trình Trình, cũng phải cẩn thận chút, đừng cả ngày ở trong phòng thí nghiệm như thế, vừa vào là mười ngày nửa tháng, sợ chồng ngoại tình sao, hơn nữa, cho dù có đẹp như thế nào chẳng nữa cũng có ngày ta chán ghét nó. Nguyệt Độc Nhất và ở với nhau nhiều năm rồi, đến con cũng sinh hai đứa rồi."

      " phải ba đứa sao?" Helen ngắt lời.

      "Nguyệt Sơ là tình cờ nhặt được." Bối Mễ giải thích chút.

      "Như thế nào gọi là tình cờ nhặt được!" Trình Trình phồng má kháng nghị, chưa được lát nhụt chí."Được rồi, là nhặt được, đúng là tôi nhặt được."

      "Được rồi, vấn đề là, chẳng lẽ biết mắt của chồng nhìn chằm chằm suốt hai mươi tư giờ sao?"

      Trình Trình lại uống nước, chắc chắn . "Nhưng nhìn chằm chằm hai mươi tư giờ cũng là chuyện khả thi rồi."

      " được, chúng ta nhất định phải để mấy lão già đó biết, sau khi kết hôn sinh con chúng ta vẫn vô cùng quyến rũ." Helen quyết tâm tuyên thệ(1).

      (1) Tuyên thệ: to lên những lời thề nguyền hẹn ước.

      " tốt đâu." Bà cảm thấy hôn nhân của mình rất tốt, Nguyệt Độc Nhất vẫn thương bà như trước, ít nhất cũng phá tan phòng thí nghiệm của bà.

      Sau khi tắm xong Trình Trình ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, cũng bảy giờ tối rồi, Nguyệt Độc Nhất vẫn chưa về. ra từ khi Nguyệt Độc Nhất giao mọi chuyện cho bọn , chưa về trễ như thế này bao giờ, những lời Bối Mễ giống như hồn bay bổng bên ta bà, bà lắc đầu.

      Vừa đúng tám giờ Nguyệt Độc Nhất về đến nhà, vừa vào phòng lập tức thay quần áo muốn tắm, nhìn thấy Trình Trình hỏi câu."Sao hôm nay em ra ngoài sớm thế?" Bình thường giờ này phải vẫn ở trong phòng thí nghiệm sao?

      "Hôm nay hẹn Helen và Bối Mễ ra ngoài." Trình Trình xem TV, cảm thấy tình huống ông chồng này ngoại tình ở bên ngoài bắt đầu rất căng thẳng rồi, làm gì có người đàn ông nào ngốc như vậy, ngoại tình còn để lại vết son khiến bà vợ bắt được.

      "Ừ, tắm ." Nguyệt Độc Nhất thả áo khoác ở giường, hơi mệt mỏi vào nhà tắm.

      Trình Trình thần kinh haha hihi cầm áo khoác của ông lên, có mùi nước hoa kỳ quá, bà lập tức biết mình bị Helen và Bối Mễ làm ảnh hưởng, nghĩ quá nhiều, nhưng đúng lúc bà muốn cất chiếc áo phát cổ tay áo có dấu vết màu hồng, bà nghiên cứu hết lần này đến lần khác mới xác định đó là vết son môi, thể nào khéo như vậy được.

      Nguyệt Độc Nhất ra từ phòng tắm, thấy Trình Trình ngồi giường đọc sách, TV cũng tắt rồi.

      " xem nữa sao?"

      " hấp dẫn, tình tiết quá khoa trương lại giả tạo, tiểu tam muốn làm vợ cả nên lén lút để lại vết son môi áo của tình nhân, muốn tình nhân về nhà bị vợ phát , cãi nhau rồi dẫn đến ly hôn, có cảm thấy rất nhàm chán ?"

      Sau khi Nguyệt Độc Nhất treo áo khoác xong, ngồi giường, cau mày."Tại sao em lại xem những chương trình dinh dưỡng như thế chứ."

      "Cũng chắc nha, Bối Mễ , xã hội đại tiểu tam hoành hành, tìm cơ hội để học tập cũng rất cần thiết."

      "Chẳng lẽ Bắc Đường Giác nuôi phụ nữ ở bên ngoài sao?" Dường như Nguyệt Độc Nhất có hứng thú rồi.

      " phải, Bối Mễ và Helen . Suy cho cùng đàn ông là động vật thị giác, cũng có ngày mệt mỏi với nhan sắc của vợ.
      Nguyệt Độc Nhất, có phải cũng ghét nhìn em rồi ?”

      “Về sau có chuyện gì đừng ra ngoài với Bối Mễ và Helen nữa.” Dạy hư vợ ông.

      ***

      Trình Trình nhận được điện thoại của Helen và Bối Mễ nên chạy tới quán bar ở Viện Kim Lan. ra là thích những nơi như thế này. Nhưng ngày hôm qua phát vết son quần áo của NGuyệt Độc NHất khiến bà có cách nào xóa bỏ mấy suy nghĩ đó, lại thêm vào mấy cái gọi là phim truyền hình có dinh dưỡng, Trình Trình bắt đầu nghi ngờ có phải hôn nhân của bà bắt đầu có vấn đề hay . Ngay từ đầu bà với Nguyệt Độc Nhất ở chỗ với nhau cũng bởi vì có Trình Vũ. Nhiều năm như vậy, mặc dù Nguyệt Độc Nhất đối với bà rất tốt, nhưng cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng rằng ông bà, chuyện này cũng thể trách ông. Chỉ là Trình Trình tự ngẫm lại bản thân mình, bà cảm thấy bản thân đủ tư cách của người vợ. biết làm việc nhà, lại biết nấu cơm, dịu dàng cũng tạm chăm sóc đầy đủ, vào được bếp, cũng ra được phòng khách, vẫn luôn ở phòng thí nghiệm của mình đến mức quên luôn ông, phụ nữ như vậy nếu bà là đàn ông cũng cưới. nếu Nguyệt Độc Nhất có phụ nữ ở bên ngoài, có lẽ bà cũng cảm thấy kì lạ.

      “Trình Trình, nghĩ cái gì thế?” Bối Mễ gọi bà nhiều như vậy nhưng lại thấy bà phản ứng.

      Trình Trình suy nghĩ lúc, cuối cùng vẫn quyết định cho họ.” Ngày hôm qua Nguyệt Độc Nhất về rất trễ, hơn nữa cổ áo còn có vết son, các nghĩ xem ấy có phải phụ nữ ở bên ngoài …”

      “Cái gì? Vết son môi sao? đúng là tội ác tày trời. được. Trình Trình, phải hỏi ta cho ràng.” Helen tức giận , ít nhất Phil mới chỉ chuyện với phụ nữ thôi, Phil làm sao có thể làm chuyện kia được.

      “Helen, đừng kích động, có lẽ là tôi hiểu nhầm thôi.” Trong lòng Trình Trình vẫn tin tưởng Nguyệt Độc Nhất.

      “Hiểu lầm cái gì! Tôi đàn ông đều dễ dàng chán gét với vẻ ngoài của chúng ta, bay giờ bao lâu hai người làm tình lần?” lời Bối Mễ ra làm cho người ta kinh ngạc cũng làm cho người ta chết ngay lập tức.

      Trình Trình bó tuổi rồi còn bị Bối Mễ hỏi đến đỏ mặt. “Bối, nên hỏi những câu như vậy chứ.”

      “Hỏi !”

      “Cái này… cũng xác định… Có đôi khi tháng lần… có đôi khi tuần lần…”

      tháng lần sao?” Bối Mễ tự động bỏ qua câu phía sau kia, trịnh trọng khoác tay lên vai Trình Trình “Chúc mừng , hôn nhân của xuất khủng hoảng trầm trọng.”

      phải, là do tôi luôn ở trong phòng thí nghiệm, tháng ấy mới gặp tôi lần.”

      “Vậy được rồi. là tự tạo cơ hội cho Nguyệt Độc Nhất lo chuyện bên ngoài.”

      Trình Trình im lặng lúc, hình như nhớ tới chuyện gì. “Đúng rồi, Bối, vừa rồi mới gì thế?”

      “Tôi Bắc Đường Giác nhà tôi dám gạt tôi liên lạc với người phụ nữ Y Đằng Vên kia, cái gì cũng có thể nhịn nhưng cá này thể nhịn được!” Bối Mễ nâng chén rượu, nhai viên đá cọt kẹt.

      “Có lẽ hiểu nhầm chuyện gì rồi. Y Đằng Viên phải ở Nhật Bản sao? lẽ quay lại rồi?”

      “Trình Trình! ở Nhật Bản sao chứ, trái đất hình tròn, ở Nhật Bản cũng có thể bay về, con hồ li tinh kia dòm ngó con hồ li nhà tôi từ lâu rồi, hơn nữa loại người thành như Nguyệt Độc Nhất còn có vẻ trèo tường, chứ gì đến hồ li nhà tôi kia!”

      “Bối, hồ li tinh kết hợp với hồ li phải rất tốt sao?” Helen đột nhiên câu đó, bị Bối Mễ trừng mắt, chép miệng, cười ngây ngô.

      được! tôi muốn gọi mười bảy mười tám Ngưu Lang (trai bao) uống rượu với tôi, càng trẻ tuổi càng tốt, phục vụ đâu!” Bối Mễ uống từng chén từng chén, vừa bắt đầu gọi phục vụ ở bên ngoài. “, gọi cho tôi toàn bộ Ngưu Lang tốt nhất đến đây!”

      “Thưa bà, ở đây chúng tôi có hai mươi người đứng đầu bảng, bà có thể gọi cụ thể người được ?”

      “Cậu nghe tôi gì sao, tất cả đều muốn.”

      Vị quản lí kia hơi khó xử, Bối Mễ nhìn ta lúng túng, lấy sấp tiền mặt từ trong túi xách ra quăng lên bàn. “Thế nào? Sợ tôi có tiền bao sao?”

      phải phải, tôi lập tức bố trí cho bà.” Sức hấp dẫn của tiền vẫn lớn như vậy.

      Kim Lan từ ngày được Nguyệt Nặc mua đứt lập tức giao cho Tô Tiểu Nha. ra Tô Tiểu Nha muốn, nhưng Nguyệt Nặc dứt khoát tuyên bố, nếu cần ném . Tô Tiểu Nha cũng có cách nào khác, đành phải tạm thời xử lí thay ấy. từ ngày đó cũng từ chức công việc ở Nguyệt thị, ở Kim Lan thoải mái hơn nhiều, Kim Lan cực kì hoàn thiện rồi, những lúc rảnh chỉ cần tới đây xem chút, cho nên lúc nhìn thấy Trình Trình từ máy giám sát, lập tức đến đây, gọi nhiều Ngưu Lang như vậy, chỉ sợ bọn họ gây ra tình trạng hỗn loạn gì.

      “Tô Tiểu Nha.” Lý Thành say khướt ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Tô Tiểu Nha vội vàng qua, tay giữ chặt lại.

      “Lý Thành!” Tô Tiểu Nha cũng rất bất ngờ, bất ngờ phải ta xuất ở chỗ này mà là ta uống say, trong ấn tượng của ta rất ít khi uống rượu. Lý Thành uống rượu, ta dùng lực tựa lên người Tô Tiểu Nha, Tô Tiểu Nha muốn tránh nhưng lại đủ sức. “Tại sao lại uống say như thế này?”

      “À… tại sao nhỉ? Tình trạng của công ty tốt, nhờ phúc của .” Lý Thành miễn cưỡng đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Nha có chút mơ màng.

      “Tôi hiểu cái gì!” Tô Tiểu Nha hất tay Lý Thành cầm tay mình ra, muổn rời khỏi đây, nhưng lại bị Lý Thành kéo lại đè lên tường.

      “Chúng ta li hôn, tôi cũng cưới Nhược Lan, giữa chúng ta còn quan hệ nữa, cũng rất tốt, phải Huyền Dịch muốn kết hôn với sao, tại sao còn muốn để Huyền Dịch tìm người chèn ép tôi?” Lý Thành say rồi, nếu tại sao lúc này ta lại cảm thấy Tô Tiểu Nha xinh đẹp động lòng người như vậy, tại sao trước kia ta phát , ra ánh mắt lúc tức giận lại mê người như vậy, làm cho người ta thể rời mắt, Lý Thành cúi xuống hôn lên đôi môi kia.

      Tô Tiểu Nha giận thể , lại thể đẩy Lý Thành ra được, bèn cắn vào môi ta cái, Lý Thành bị đau lập tức lùi lại, Tô Tiểu Nha tát cho Lý Thành cái. “Lý Thành! tỉnh táo chút, rất đúng, chúng ta li hôn rồi, vậy bây giờ lại làm cái gì vậy!”

      “Làm cái gì sao? Trước kia phải vẫn muốn tôi làm như vậy với sao, bây giờ giả vờ thanh cao cái gì.” Bị đánh nên ta tỉnh táo chút, nhưng thể bỏ qua sĩ diện được. dựa vào cái gì mà Tô Tiểu Nha, người mà trước ka ta rất ghét, sau khi li hôn lại sống thoải mái như vậy, trong khi đáng lẽ ra nên sống tốt mới đúng.

      “Lý tiên sinh, muốn làm gì với vị hôn thê của tôi vậy?”

      Giọng lạnh như băng, ánh mắt vô cùng lười biếng, giống như con báo trong đêm tối nhìn chằm chằm vào Lý Thành, lạnh lẽo đến mức khiến toàn thân ta run cái, đối mặt với người tuyệt đối mạnh mẽ, cho dù cam lòng nhưng cũng có cách nào thốt ra dù chỉ là câu.
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      A fang thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      79.1

      Editor: Búnn.

      Huyền Dịch dùng tư thế mạnh mẽ mang Tô Tiểu Nha , Lý Thành cam lòng đến mức mặt lập tức cứng ngắc nhưng có năng lực đối đầu với Huyền Dịch , cho dù thương trường xây dựng Tử Kim có thể hô phong hoán vũ nhưng trước mặt Nặc vẫn đáng kể như thế . Nguyệt Độc Nhất vốn là người có quan niệm đúng sai , cách làm việc của chủ nhân mới Nguyệt Nặc càng kỳ quặc hơn , đừng biết đúng sai , chỉ cần ấy muốn làm , cho dù có chuyển sai thành đúng sao .

      Tô Tiểu Nha bị Huyền Dịch kéo ra ngoài Kim Lan , nhìn ra Huyền Dịch có tức giận hay , xác định được cuối cùng nhìn được ít hay nhiều , cung hiểu lắm.

      ra phu nhân ở bên trong , nếu chúng ta mau đến xem chút.” còn nhớ đến mấy người Trình Trình.

      Huyền Dịch nhét Tô Tiểu Nha vào trong xe . “ Việc này cần em lo lắng , tai mắt của đại tiểu thư nhìn chằm chằm việc này gần như hai tư hai hai tư giờ . Nó những ngại mẹ mình tìm Ngưu Lang mà còn có tâm trạng vui sướng khi người gặp họa thông báo cho cha và cha của nó ,em lo lắng cái gì .”

      Tô Tiểu Nha toát mồ hôi với cách giải quyết việc của Nguyệt Nặc , dù sao cũng thể dùng cách nghĩ của người bình thường để giải thích về cái gia đình này . “ Lý Thành gần đây có người chèn ép công ty của ta có đúng vậy ?”

      biết , chắc vậy cách làm của Nguyệt Nặc chắc em cũng biết , nếu nó muốn người khác dễ chịu có rất nhiều phương pháp .” Huyền Dịch nhìn Tô Tiểu Nha . “ Em quan tâm đến ta sao ?”

      có .” Tô Tiểu Nha vội vàng phủ nhận , có điều lại cảm thấy mình phủ nhận quá nhanh . “ Huyền Dịch , tôi vẫn muốn hỏi , vì sao lại muốn đính hôn với tôi ?”

      Huyền Dịch đột nhiên phanh lại dừng xe ở ven đường , ánh mắt nặng nề rời vào người To Tiểu Nha , khiến trái tim đập nhanh hơn , có lẽ là do trong xe quá ngột ngạt , Tô Tiểu Nha nghic như vậy .

      biết .” Huyền Dịch như vậy .

      “ Sao ?” Tô Tiểu Nha cũng ngây người , cái này cũng được coi là câu trả lời sao.

      biết .” Huyền Dịch lặp lại lần nữa , có khi ngay cả bản thân cũng có cách nào xác định cảm giác trong lòng mình . “ Ngay từ đầu chỉ muốn đợi vết thương của em khỏi hẳn , sau đó quan tâm chuyện của em nữa. Nhưng sau khi điều tra chuyện của em lại phát đến đâu cũng gặp em , cũng nghĩ gặp thị gặp thôi , thế giới này nhiều người như vậy , tại sao mỗi lần gặp người cũng là chuyện bình thường . Nhưng mỗi lần gặp đều thấy em rất thảm , thảm đến nổi tôi đành lòng nếu cứu em , dần dần hiểu chuyện của em , quan tâm em biến thành chuyện đương nhiên phải làm .”

      “ Tôi phải cố ý để gặp, hơn nữa cũng phải cố ý để mình trởn nên thê thảm để đến cứu .” Những lời Huyền Dịch khiến Tô Tiểu Nha cực kỳ buồn bực , vô cùng buồn bực , buồn bực đến mức cảm thấy hơi đau lòng .

      “ Tôi biết , nếu em cố ý bây giờ ngồi xe của tôi rồi . Tôi có rất ít việc muốn làm . trước kia bị Thiếu chủ lựa chọn ở bên cạnh ông ấy , bây giờ ở bên cạnh đại tiểu thư . Tôi muốn để em ở bên cạnh tôi , có vẻ như phương pháp đẻ người ở bên cạnh người khác chỉ có , cho nên tôi cầu hôn em , em muốn sao ?” Giờ phút này ánh mắt của Huyền Dịch cực kỳ trong suốt, lần đầu tiên Tô Tiểu Nha nghe nhiều như vậy , rất đúng , ít nhất Huyền Dịch cần phải lừa gạt .

      ra đây cũng là lần đầu tiên Huyền Dịch nhiều như vậy , ở chỗ rất xa khác , Nguyệt Nặc vừa ôm máy tính vừa ăn kem, hoảng hốt đến mức hận thể ngay cả kem cũng dính lên mặt , nếu có thể cũng rất muốn ngay lập tức xuất bên cạnh Huyền Dịch để kéo da mặt ra xem có phải , Huyền Dịch làm sao có thể nhiều câu trong lần như vậy được .

      “ Tôi … phải … Tôi chỉ cảm thấy đứa bé của người khác kết hôn với công bằng cho .” Tô Tiểu Nha xác định mình có chút thích Huyền Dịch , nếu vừa rồi cũng vì lời của mà đau lòng . Nhưng cũng nghĩ tới , tính tình của Huyền Dịch chính là như vậy , có lẽ chú ý dành cho mình xuất phát từ tình , nhưng chính cũng , có rất ít việc muốn làm , ngoại trừ theo Thiếu chủ chính là mình . Như vậy cũng có thể suy nghĩ lần rằng có phải cũng có cảm giác đặc biệt với mình , loại cảm giác này sớm muộn gì cũng khắc sâu rồi biến thành tình say đắm ?

      “ Vậy đứa bé mang họ Huyền , như vậy là được rồi .” Huyền Dịch lại khởi động ô tô đưa Tô Tiểu Nha khám thai .

      Tô Tiểu Nha sờ sờ bụng , mặc dù mới có hai tháng , nhìn gương mặt lạnh lùng của Huyền Dịch , dường như tìm lại được động lực của cuộc sống , chính là người đàn ông này và cục cưng của .

      79.2
      Được rồi, Tô Tiểu Nha hạnh phúc, hạnh phúc đến quên ba người phụ nữ sắp gặp bất hạnh ở viện Kim Lan, ba người đều uống rất nhiều, mỗi người khác, người uống nhiều nhất là Helen, cầm míc kêu tiếng quỷ, còn cứng rắn lôi kéo ba vị Ngưu Lang làm bạn nhảy. Bối Mễ có vẻ trực tiếp hơn, tay ôm người, còn quên đùa giỡn chàng trai có da thịt mềm mại ở đối diện kia. Mấy vị Ngưu Lang bị nhân dân tệ đè nên rất vui vẻ mở miệng gọi bà tiếng chị. Trình độ uống rượu của Trình Trình vẫn tốt hơn, bà chỉ cảm thấy đầu mơ màng, trần nhà ngừng di chuyển, bên lỗ tai còn có tiếng quỷ khóc (tiếng của Helen), có người đàn ông xa lạ kéo bà, nhưng bị bà ném rồi, bà đau đầu, muốn ngủ.

      Lúc Nguyệt Độc Nhất và Bắc Đường Giác đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bao đều cố gắng điều chỉnh hô hấp, người nghiêm mặt trực tiếp biểu tức giận cách công khai, người mỉm cười càng làm cho người ta thêm sởn gai ốc. Sau đó bọn họ còn chưa gì, đám Ngưu Lang trong phòng lập tức giải tán, vừa thấy hai người biết phải là người dễ chọc, sợ chạy chậm đến xương cũng còn.

      Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình, Bắc Đường Giác cũng túm lấy Bối Mễ, lúc ra cửa, Nguyệt Độc Nhất nhìn chằm chằm Bắc Đường Giác. "Về sau nhìn phụ nữ của nhiều chút, tránh ra ngoài làm người xấu."

      Bắc Đường Giác cười nhạo tiếng, chút khách khí với Nguyệt Độc Nhất."Được, phụ nữ của rất ngoan, nhưng tại sao cũng đến nơi này mua say thế."

      "Hừ!"

      "Hừ!"

      Cùng kiểu nhìn nhau thôi cũng ghét, hợp tách ra, sau đó hai người đàn ông dẫn người phụ nữ của mình về nhà, lại quên mất trong phòng bao vẫn còn người mơ mơ màng màng.

      Lúc Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình về tới nhà, Trình Vũ cũng ở nhà rồi. Chuyện ở Italy cũng ổn định, thân phận chủ yếu bây giờ của Trình Vũ là sinh viên, mặc dù hứng thú dành cho học tập chỉ có phầm trăm, cho dù học cũng sao cả, nhưng có lẽ là do cách giáo dục trước đây của Trình Trình quá tốt cho nên suy nghĩ bỏ học dù chỉ chút.

      "Mẹ uống rượu ạ?"

      "Em con đâu?" Vẻ mặt của Nguyệt Độc Nhất tốt.

      Trình Vũ mỉm cười."Con biết."

      "Bảo nó trở về, nếu nó ở căn cứ hai tháng bỏ qua chuyện này, nếu đừng về nữa."

      Trình Vũ bĩu môi, xem ra cha nổi giận rồi, có điều lần này em cũng chơi đùa đến mức phóng hỏa rồi, cố ý lưu lại vết son ở tay áo của cha , biết mẹ đến những chỗ kia cũng ngăn cản .

      Ngày hôm sau cuối cùng Trình Trình cũng tỉnh táo , xuống tầng , cảm thấy bụng rất đói , ra bình thường Nguyệt Độc Nhất chuẩn bị bữa sáng tốt cho bà , nhưng hôm nay lại có gì , Nguyệt Độc Nhất ngồi đọc báo ở phòng khách , dễ dàng nhận thấy là chuẩn bị bữa sáng cho bà . Trình Trình biết mình về như thế nào , có điều cũng đoán được bản lĩnh của Nguyệt Nhất chắc chắn biết chuyện từ sớm . Chẳng qua là mình cũng làm chuyện gì xấu , nhiều lắm cũng chỉ uống hai chén rượu thôi .

      chầm chậm qua . “ Nguyệt Độc Nhất , em đói rồi .”

      “ Tự làm.” Bình thường được hầu hạ nên thoải mái quen , thậm chí còn rảnh rỗi quá mức ra ngoài tìm Ngưu Lang , những thứ Ngưu Lang kia có có gì mà ông có chứ .

      Trình Trình bĩu môi , nhìn mặt Nguyệt Độc Nhất có dũng khí mở miệng lần thứ hai . “ Tự làm tự làm .”

      Trình Trình bận rộn lúc lâu , tự làm bát canh trứng , bỏ cái bánh bao ra , lại luộc hai quả trứng . Đừng trách bà , món duy nhất bà làm tốt chinh là trứng gà , mặc dù trứng gà có dinh dưỡng , nhưng chẳng có ai có hứng thú với đống trứng gà luộc gì đó , tùy tiện ăn hai miếng , bà rất nhớ bánh mà Nguyệt Độc Nhất làm cho bà ăn , thở dài tiếp tục ăn bát canh trứng , bà liếc mắt về phía Nguyệt Độc Nhất thấy ông đứng dậy , hình như muốn đâu đó , cầm trứng gà chạy hai bước tới chỗ ông . “ muốn ra ngoài sao ?”

      Nguyệt Độc Nhất nhìn bà cái , để ý đến bà , vì ông còn tức giận.

      đâu thế ?” Trình Trình giữ chặt áo ông .

      “ Tìm phụ nữ !”

      Biết Nguyệt Độc Nhất nhảm , Trình Trình tủi thân lấy lòng . “ Được rồi , hôm qua là em đúng , nên đến những chỗ đó , còn phải vì sao , hôm đó về cổ tay áo có vết son môi . ! Có phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài , có phải ghét nhìn em rồi , ghét em rồi , cảm thấy em có dáng vẻ phụ nữ đúng ! Huhu …”

      còn tốt , vừa đến chuyện này Trình Trình lập tức cảm thấy tủi thân , khóc nấc lên . Nguyệt Độc Nhất thở dài , ông cảm thấy hết cách với bà . “ Đừng khóc nữa . Vết son môi kia là do Tiểu Nặc nghịch ngợm in lại , hôm đó nó gây họa , phải ở lại Nặc lâu để giải quyết mọi chuyện , nó thừa dịp chú ý lưu lại vết son kia . chỉ hy vọng em mỗi ngày đừng ngây ngốc ở trong phòng thí nghiệm , làm sao mà ghét được em đây .”

      sao ?”

      “ Đừng khóc nữa .” Nguyệt Độc Nhất hôn khóe miệng bà .

      “ Vậy còn đâu ?” Trình Trình tin ông

      muốn mua đồ ăn sáng cho em , ăn nhiều trứng gà tốt cho cơ thể.” Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ giải thích , biết Trình Trình khóc hay là còn nguyên nhân nào khác mà mặt đỏ như tôm luộc , Nguyệt Độc Nhất cũng nhẫn tâm trêu chọc bà nữa , nếu thêm gì nữa chắc bà đào đất mà chui vào mất .

      “ À , em quên Helen ở quán bar rồi .” Trình Trình đột nhiên nhớ ra .

      cần , sáng sớm hôm nay Phil đón ấy về rồi.

      “ Phil tức giận chứ ?”

      “ Em đoán xem .” Nguyệt Độc Nhất nhìn Trình Trình

      Thôi , tốt hơn là bà gì nữa.

      ***

      Sáng sớm Trình Vũ học , đường nhớ cha mẹ vẫn còn cãi nhau nên gọi về nhà , bảo họ đừng bận cãi nhau mà quên cho Nguyệt Sơ uống sữa.

      Năm nay trước khi sinh viên mới vào trường cần phải tham gia huấn luyện quân , Lucy làm hộ trưởng hội sinh viên nên đương nhiên phải ở lại tổ chức công việc cho sinh viên mới nhập học . Sau việc lần trước , dù sao Trình Vũ cũng coi như là thành viên của hội học sinh , cộng thêm việc bạn là hội trưởng hội học sinh , vẫn nên làm dáng chút , cho nên chuyện mang máy tính ngồi bàn đăng ký ở lãnh lớn rơi vào người Trình Vũ . Đương nhiên thực tế cũng chỉ chỉ huy người khác làm việc . còn mình ngồi bên mở máy tính xem báo cáo của Nguyệt thị .

      Dương Hân Ngôn đeo ba lô lưng nhảy người lên nhìn đội ngũ phía trước , tại sao lại dài như thế chứ , chu miệng , bên cạnh cũng có người tại sao mọi người lại qua bên đó xếp hàng , kéo balo kích động chạy tới đó . “ Xin chào học trưởng , em là sinh viên ban kinh tế , đây là giấy báo danh của em .” Vị học trưởng này đẹp trai .

      “ Báo danh xếp hàng bên cạnh .” Trình Vũ ngẩng đầu lên .

      “ Nhưng hàng bên cạnh rất dài rồi , bên này lại có ai như vậy .” Dương Hân Ngôn chu miệng lên cười nhìn Trình Vũ . “ Giúp chút , học trưởng .”

      “ Tất cả mọi người đều xếp theo thứ tự .” Trình Viễn vẫn ngẩng đầu như cũ .

      “ Tiểu Ngôn .” Ngô Minh Mỹ thấy Dương Hân Ngôn lập tức vui vẻ chạy đến . “Học viện Ngân Hoa quả nhiên là khác biệt … lớn cũng đẹp , cậu đăng ký xong chưa ?”

      “ Chưa … Vị học trưởng này đồng ý hỗ trợ .” Mặc dù Dương Hân Ngôn chuyện với bạn thân nhưng mắt vẫn nhìn về phía Trình Vũ .

      “ Học trưởng có ai giúp chúng em .” rất đẹp trai đó …
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Miken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :