1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74:

      74.1

      Editor: Búnn.

      " xin lỗi, chúng con tới trễ." Lucy vừa vào nhà ngượng ngùng xin lỗi.

      " sao, cơm cũng vừa nấu xong." Trình Trình nhìn Lucy chằm chằm, nhìn mọi hành động của bé kia đều vô cùng khéo léo, vừa thấy biết là người có trình độ, tuy nhiên chỉ cần là con trai thích, bà cũng có quan niệm gì về cách ứng xử, cho dù con trai có mang bạn có văn hóa về bà cũng quan tâm, có điều có con dâu dịu dàng khéo Trình Trình vẫn rất vui.

      "Xin chào bác trai bác , con là Lucy Ibu Brenda."

      " bé nhà Dawson?" Trí nhớ của Trình Trình rất tốt, vừa nghe được tên này nghĩ đến bé trước kia luôn sau lưng con trai bà.

      Trình Vũ nở nụ cười, ôm Lucy. "Mẹ, đừng đứng như vậy, mình chuyện bàn cơm ."

      "Đúng, con nhìn xem, mẹ quên mất, đến đây ngồi ."

      " ngờ bác còn nhớ con."

      "Có thể nhớ sao, chính là vì con, Trình Vũ nó..."

      "Mẹ, ăn cơm." Trình Vũ đột nhiên cầm đũa gắp thức ăn cho Trình Trình, Trình Trình mới nửa bị cắt ngang khiến mặt Lucy lộ vẻ nghi ngờ.

      "Ăn cơm trước ."

      Bắc Đường Giác ngồi đối diện Nguyệt Độc Nhất, vừa ăn miếng bắt đầu ghét bỏ. "Tiểu Mễ, những thức ăn này có cách nào so sánh với thức ăn nấu được, biết khẩu vị của em tốt, lúc về nấu món ngon cho em."

      Bối Mễ liếc mắt cái, biết những lời này dù sao cũng phải cho bà nghe nên tiếp tục chuyện với Trình Trình và Nguyệt Sơ.

      Ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Độc Nhất quét qua. "Tôi cũng mời , ai biết có người da mặt dày, mời cũng đến."

      "Tiểu Mễ là mẹ nuôi của Tiểu Vũ, tôi cũng là cha nuôi của nó, nó dẫn bạn về, chúng tôi đến gặp cũng là chuyện bình thường."

      "Tôi lại nghĩ ra, ràng mình cũng có con nhưng lại mặt dày mày dạn thích con của người khác."

      Vừa bắt đầu ăn hai người lại đối chọi gay gắt, những người khác hoàn toàn chịu ảnh hưởng, Bạch Thủy phục vụ vợ ăn cơm, Huyền Dịch cũng chăm sóc Tô Tiểu Nha trợn mắt há hốc miệng, Thanh Á trao đổi những kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ con với Trình Trình và Bối Mễ, Bắc Đường Ly và Nguyệt Nặc tự ăn cơm của mình, chỉ có Lucy và Tô Tiểu Nha giống nhau, còn chưa ăn bị hai người họ hù dọa.

      "Bọn họ có việc gì chứ?"

      " có gì, thói quen rồi, ăn cái này , đây là món cá mà mẹ thích nhất, nên cũng là món mà cha làm tốt nhất.” Trình Vũ dứt khoát đặt đĩa cá trước mặt Lucy.

      “Tôi chính là thích nhận con của làm con nuôi đấy. Tiểu Nặc và Tiểu Vũ cũng đồng ý, có bản lĩnh cũng nhận vợ con tôi về nhà .” Da mặt Bắc Đường Giác vốn rất dày, nếu dày khi đối mặt với Nguyệt Độc Nhất ông ta cũng bị đông thành băng rồi.

      Vừa nghe thấy cha muốn nhét Bắc Đường Ly qua đây, Nguyệt Nặc đứng ngồi yên rồi, sợ cha vì tranh hơn thua với cha mang tên hồ ly Bắc Đường Ly kia về nhà. “Cha, xúc động là ma quỷ, được đâu!”

      “Bác Nguyệt, nếu bác đồng ý, con ngại gọi bác tiếng cha đâu.” Bắc Đường Ly vừa ăn vừa .

      Nguyệt Độc Nhất cũng ngốc như thế, để Bắc Đường Ly gọi mình tiếng cha phải là mang con mình bồi thường luôn sao, hóa ra hai cha con nhà này có suy nghĩ này, nếu phải Tiểu Nặc nhắc nhở, chừng thực nhận về rồi, ông hừ lạnh tiếng, cúi đầu ăn cơm.

      Bắc Đường Ly gặp được cơ hội tốt lại hỏng mất, ai oán liếc Nguyệt Nặc cái, chỉ thấy người ở phía sau nhàng thở ra hơi, dáng vẻ giống như bị dọa hỏng rồi.

      “Cha, cha sáng suốt.”

      Thấy bọn họ ầm ĩ nữa, mọi người mới lại bắt đầu ăn cơm, Trình Trình hỏi sở thích của Lucy chút, việc nhà chút, Nguyệt Độc Nhất và Bắc Đường Giác cũng coi như là cho con dâu tương lai chút mặt mũi, tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.

      Rất dễ dàng mới trải qua buổi tối, trong nhà họ Nguyệt khôi phục lại bình yên, sau khi tắm rửa xong Trình Vũ mới ngồi vào máy tính, Nguyệt Nặc lại chạy vào, ngồi bên cạnh chơi búp bê rất lớn, đó là vật mà Nguyệt Nặc để luôn bên phòng rất hay sang đây. “.”

      “Có chuyện gì thế?” Trình Vũ lau tóc, mái tóc ẩm ướt dính vào trán, khuôn mặt đẹp trai tới mức ngay cả Nguyệt Nặc nhìn cũng phải ngẩn người.

      “Thảo nào trước đây chị Lucy lại để mắt đến , vẫn nhớ mãi quên, đẹp trai.” Nguyệt Nặc bày ra khuôn mặt tươi cười.

      Trình Vũ lau khô tóc, nhìn em mình. “Có gì cứ , tai cũng thích khuôn mặt kia của em.”

      , lúc chị Lucy đưa chiếc nhẫn cho , tại sao nhận?”

      Tay mở máy tính của Trình Vũ dừng lại chút, thảo nào chú Thanh Á con bé kia có nhiều tai mắt, người trong nhà cũng phái người theo, còn có chuyện gì mà nó biết đấy.” Muốn, đồng ý thôi.”

      “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Nguyệt Nặc tin.

      Trình Vũ mỉm cười. “Còn có thể phức tạp hơn sao?”

      “Nhưng phải chị Lucy là chị ấy rất nhiều tiền, dáng người cũng tốt, lại còn dịu dàng chăm sóc, chẳng nhẽ những thứ này phải lý do để đồng ý với chị ấy sao?”

      “Những chuyện kia có liên quan gì đến sao?” Trình Vũ nhìn Nguyệt Nặc, người thông minh như bây giờ cũng biết tại sao em đột nhiên lại chạy sang đây hỏi những chuyện này. “Vì ấy là Lucy, vì muốn, cho nên mới đồng ý, có nhiều cái vì sao như vậy.”

      Đơn giản là muốn cũng có thể làm sao? Nguyệt Nặc im lặng.

      Có điều là với tính tình của Nguyệt Nặc đừng hy vọng an phận được lâu, đến lúc lại bắt đầu tám chuyện với Trình Vũ. “, nghe là vì chị Lucy nên mới đến trụ sởm có phải vậy ?”

      Trình Vũ nhìn chằm chằm màn hình, ngừng gõ bàn phím. “Nguyệt đại tiểu thư phải chuyện gì cũng biết sao.”

      “Nghe vì trước đây chị Lucy bị người khác bắt nạt, có khả năng bảo vệ chị ấy, để cho phát ra tầm quan trọng của người, cho nên mới đến căn cứ để rèn luyện, tương lai mới có thể bảo vệ người mà muốn bảo vệ, có đúng ?”

      “…” thanh gõ bàn phím vẫn ngừng.

      “Chị Lucy vì mà chuyển đến trường Ngân Hoa, nhưng phải ngay từ đầu nhận ra chị ấy, nhận ra chị ấy từ bao giờ?” Nguyệt Nặc đến gần Trình Vũ, cản trở nhìn máy tính. “Lần đưa chị ấy đến hội học sinh đó? Hay là ngày giải quyết chuyện buôn lậu thuốc phiện? Hay là ngay từ đầu nhận ta chị ấy, chẳng qua là thừa nhận… A~~~ ~~~ xấu nha! Vậy mà cũng học thằng nhóc Bắc Đường Ly kia, nham hiểm giống như phụ nữ vậy.”

      Tay Trình Vũ dừng gõ bàn phím, đẩy Nguyệt Nặc ra. “ ra cảm thấy những người này theo là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của , nghĩ có lẽ những người này cần luôn theo .”

      “Đừng, , bọn họ theo cũng là để bảo vệ an toàn cho .” Buồn cười, ý của là để thu những người đó về, làm như vậy sau này phải ít cơ hội rình xem bí mật của người khác sao.

      cần phải xem biểu của người nào đó rồi.”

      , em thề, tuyệt đối chỉ nhìn chuyện của để tự vui vẻ mình, tuyệt đối chia sẻ với người khác.” Nguyệt Nặc giơ tay để chứng tỏ.
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Điẹn thoại của Trình Vũ vang lên, nhìn dãy số màng hình, cầm điện thoại nhưng nhận ngay, ánh mắt nhìn Nguyệt Nặc vểnh tai muốn nghe lén. “Bây giờ còn chuyện gì ?”



      “Hâh, có.” Nguyệt Nặc cười ngây ngô. “Điện thoại của chị dâu đúng ?”



      Trình Vũ nhíu mày, Nguyệt Nặc chạy nahnh như làn khói, sau đó Trình Vũ mới ấn nút nghe. “Chưa ngủ sao?”



      Lucy nghe được giọng thản nhiên của , vô cùng vui vẻ. “Còn chưa, nhớ đó.”



      biết.” Khoé miệng Trình Vũ hàm chứa ý cười, kẹp điẹn thoại ở bên tai, tay tiếp tục động tác vừa rồi.



      “Chị dâu, ra trai em từ thích chị rồi!” Bỗng nhiên Nguyệt Nặc mở cửa phòng Trình Vũ ra, hét to câu, sau đó nhếch mép cười với Trình Vũ rồi chạy biến.



      Trình Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đầu dây bên kia im lặng lúc. “Còn ở đó ?”



      Lucy kìm nén những xúc động trong lòng, cố gắng hết sức để giọng của mình nghe có vẻ bìnht ĩnh. “Tiểu Nặc... những gì em ấy vừa sao?”



      Bàn tay gõ bàn phím của Trình Vũ bỗng dừng lại, sau đó Lucy nghe được giọng vẫn mang theo chút bình tĩnh cùng lạnh nhạt nhưng lại làm cho bị cuốn hút kia.



      “Ừ.”



      Đầu dây bên kia lại im lặng, lúc này Trình Vũ lại thúc giục.



      có biết trước kia em đợi ở dưới mưa lâu , nhưng lại chưa từng tới.” Lucy có chút oán giận.



      xin lỗi.”



      Lucy cảm thấy mình cực kỳ trẻ con, chuyện qua lâu rồi còn tính toán như vậy làm gì. “Thôi, cũng còn nữa, ngày mai gặp ở trường.”



      “Ngủ ngon.”



      “Ngủ ngon.”



      Trình Vũ đặt điện thoại xuống bàn rồi đứng dậy, đến cạnh bàn rót cốc nữa, mở cửa sổ ở ban công ra, nhìn về góc núi ở phía xa kia, miệng mang theo ý cười dịu dàng.



      Ngày hôm sau đến trường nhưng lại thấy Lucy, vị trí ben cạnh trống , Trình Vũ có chút quen, nhìn điện thoại ở trong tay lúc lâu, đợi đến hết tiết mà Lucy vẫn xuất , cuối cùng sau khi kết thúc môn học chuông điện thoại cũng vang lên, nhưng giọng của Lucy có chút vội vàng.



      “Trình Vũ, ông nội em bệnh nặng, em phải về Italy, cũng xin nghỉ học vài ngày rồi.”



      Trình Vũ khẽ nhăn mày đến mức thể nhận ra. “Muốn với em ?”



      cần, em ở sân bây rồi, liên lạc sau.”



      Tút tút tút....



      Trình Vũ ngây ngốc nhìn điện thoại lúc lâu, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng học.



      Lúc Lucy vội vội vàng vàng chạy về nhà, Dawson Ibu Brenda lâm vào hôn mê, Lucy nhìn chiếc chụp dưỡng khí mà ông nội đẹo, ngã xuống trước giường bệnh của ông khóc nức nở.



      Đêm lạnh, Lucy cho rằng những bi thương trong lòng bị làn gió đêm nay mang , biết chuyện sinh lão bệnh tử là thể tránh khỏi, ông nội cũng lướn tuổi như vậy rồi, nhưng khi giấy phút kia đến, vẫn có cách nào tiếp nhận nó, làm sao có thể tiếp nhận đây, cha mẹ mất sớm, ông nội là người dẫn dắt lớn lên, nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.



      “Lucy.”



      Lucy vội vàng lau nước mắt, xoay người lại. “Bá Văn.”



      Bá Văn Ibu Brenda cũng là người mà Dawson nhận nuôi, lúc kia ông sợ Lucy mình buồn tẻ, cho ênn mới nhận nuôi đứa bé để làm bạn với Lucy.



      “Bác sĩ ông nội bị bệnh làm cho đau đơn, cũng kéo dài mấy ngày rồi, còn bằng dùng mũi kim để ông nội bình thản ra .” lại khóc rồi.



      “Để cho chị ngẫm lại.” Lucy xoay người, cũng , ông nội ngủ giường cũng yên ổn, nhưng đó là ông nội , làm sao có thể...



      “Lucy!”



      “Chị để cho chị ngẫm lại!” Đột nhiên Lucy xoay người hét lớn với Bá Văn. “Em muốn chị tự mình kết thúc sống của ông nội, chị làm được!”



      “Nhưng nếu như thế này chỉ làm ông nội thêm đâu khổ mà thôi, chẳng lẽ chị hiểu sao?” Bá Văn bước lên hai bước giữ chặt cánh tay .



      “Chị biết! Nhưng biết với làm là hai chuyện khác nhau! Hu hu...”



      Bá Văn ôm vào trong ngực. “Khóc ... khóc ra được cảm thấy thoải mái.” Mùi thơm trong hơi thở khiến tim Bá Văn đập rộn lên, đúng lúc tay ôm tấm lưng mềm mại của Lucy, xuyên qua áo ngủ cũng có thể cảm giác được cảm giác trắng mịn kia, ta ý loạn thần mê, ôm người trong lòng càng chặt, cuối cùng ta cũng có thể ôm vào trong ngực, ai có thể ngăn cản ta, cho dù là ai cũng thể, Dawson là của ta, Lucy cũng là của ta. Những câu bóng gió ngừng lan rộng ra trong đầu ta, dần dần biến thành u ác tính có cách nào loại bỏ.



      “Bá Văn, em làm chị đau rồi.” Lucy cảm thấy bị ôm chặt đến mức thở nổi, mặc dù Bá Văn là em trai , nhưng bọn họ lại có quan hệ huyết thống, bây giờ Bá Văn cũng là người lớn rồi, bị ôm như vậy thích hợp cho lắm.
      Last edited by a moderator: 4/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75:

      75.1
      Editor: Búnn

      "Lucy...Lucy...Tôi chị..."

      "Bá Văn, em điên rồi, chị là chị em!"

      Cho dù Lucy có phản kháng như thế nào chăng nữa dường như Bá Văn lọt vào trong những suy nghĩ quái dị của chính mình, giờ phút này ta chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ thắm mê người của Lucy, để ý đến phản kháng của mà hôn lên.

      "Bá Văn! Em tính táo chút !" Lucy dùng hết sức lực đẩy ta ra, mới chạy được hai bước bị ta túm lấy đè mặt đất.

      "Tôi cực kỳ tỉnh táo, tôi chị nhiều năm như vậy, trước kia ông nội là trở ngại, bây giờ ông ấy mất rồi, tôi để chị rời nữa!" Bá Văn vùi mặt vào Lucy, nụ hôn ẩm ướt của ta khiến trong lòng nổi lên trận ghê tởm.

      Nửa thân dưới bị đè năng nên có cách nào nhúc nhích, thừa dịp Bá Văn ngẩng đầu lên tát cái vào mặt ta, cái tát này cũng đánh tỉnh Bá Văn, Lucy thấy sững sờ người mình, nhục nhã kéo lại áo ngủ, lạnh lùng nhìn người em trai khiến cảm thấy xa lạ này. "Cậu cút ! Tôi muốn nhìn thấy cậu nữa!"

      Bá Văn nhìn thấy những giọt nước mắt , muốn giơ tay lau , rồi lại sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của , nắm chặt tay đến mức những ngón tay trở nên trắng bệch."Tôi hối hận việc làm hôm nay."

      Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Lucy cắn môi, nghĩ ra tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, Bá Văn vẫn đối xử tốt với mình, từ khi nào cậu ta lại có suy nghĩ khác, nhưng cho dù là như vậy cậu ta cũng thể làm chuyện này với mình được. bấm số điện thoại sớm thuộc nằm lòng, nghe được thanh đầu bên kia điện thoại, những sợ hãi, hoang mang trong lòng đều biến mất, khóc nấc lên.

      " xảy ra chuyện gì rồi sao?"

      Cuối cùng giọng của có thể khiến yên tâm, Lucy lau nước mắt, muốn để Trình Vũ biết chuyện vừa rồi. ", tình hình của ông nội tốt lắm, có lẽ cũng kéo dài được mấy ngày nữa. Trình Vũ, em cảm thấy sợ, vì sao cái chết lại gần ta đến như thế."

      "Lucy, chúng ta đều già , rồi cũng ngày phải rời thôi."

      "Em cho rời sớm hơn em." Nghĩ đến chuyện người mình rời xa mình, Lucy hoảng hốt.

      " cố hết sức."

      Nghe Trình Vũ bất đắc dĩ đáp ứng, Lucy bật cười. " ngốc, mấy câu lừa bịp làm em vui vẻ chết sao."

      " còn sớm nữa, ngủ sớm chút , nếu làm sao có sức để chăm sóc ông nội chứ."

      "Vâng." Lucy lưu luyến cúp điện thoại.

      Trình Vũ tắt máy, cũng lên giường ngủ, mà đến gian phòng cuối hành lang, gõ cửa phòng Nguyệt Nặc, nhìn thấy em đặt chân lên bàn máy tính, tay còn ôm lọ ô mai lớn. Thấy Trình Vũ vào phòng , nở nụ cười có ý tốt.

      " cần biết Lucy xảy ra chuyện gì." Trình Vũ cũng vòng vo.

      Nguyệt Nặc cũng để trai chiếm được lợi ích. "Bây giờ biết tầm quan trọng của những người em phái theo mọi người chưa, biết quy tắc của em rồi đấy..."

      Nhưng Trình Vũ phải là Huyền Dịch, lấy điện thoại ra." nghĩ nên gọi điện cho Tiểu Ly rồi, cậu ấy rất vui nếu biết mỗi lần em đều chạy tới chỗ kia."

      "Được rồi, được rồi, em đầu hàng!" Nguyệt Nặc khẩn trường cướp lấy điện thoại của , vô cùng tin tưởng ông trai gặp sắc quên nghĩa của mình vì chị dâu mà bán đứng em , chuyển màn hình máy tính về phía , mở lại những hình ảnh vừa mới được truyền qua đây, Trình Vũ nhếch môi, ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn, Nguyệt Nặc ôm lọ ô mai của tránh ra xa, mỗi lần trai lộ vẻ mặt kia chắc chắn có người gặp xui xẻo, cái người tên Bá Văn kia nên nén đau buồn.

      Bầy trời, ánh sáng hy vọng duy nhất bị che khuất, che hoàn toàn, khiến người khác gian để thở. Mưa rơi tí tách, thê lương rơi khắp bầu trời. Lucy mặc quần áo tang màu đen, mũ vành có mảnh lụa đen che khuất khuôn mặt trắng xanh của , yên lặng nghe những lời của cha sứ:

      ( đoạn về lời của cha sứ, mình lắm về Đạo Thiên Chúa nên xin phép được bỏ qua, chém linh tinh sai là hỏng bét)

      Mưa chảy dài theo những chiếc ô màu đen rơi xuống đất, nước mưa rơi ướt giày, lệ rơi ướt mặt. Cuối cùng có phải bao nhiêu người khóc cùng nhau mưa mới có thể có rơi liên tục ngừng, bầu trời mới có thể ngừng rơi nước mắt. từng có những ngày ông nội mở ô che mưa cho , hôm nay vị trí bên canh còn, chỉ còn lại chút nhớ thương.

      75.2
      Lucy biết về nhà như thế nào, đẩy cửa phòng sách ông nội thích ngồi nhất ra, cũng chiếc bàn đó, cũng giá sách đó, cũng chiếc sô pha đó, cũng xích đu đó nhưng bây giờ lại cảm thấy giống xưa, có lẽ vì hoàn cảnh cũng giống xưa nữa rồi.

      Cốc cốc cốc...

      "Vào ."

      "Tiểu thư Lucy, tôi là luật sư của ông Dawson, tôi thay mặt ông Dawson tuyên đọc di chúc của ông ấy."

      "Ừ." Lucy gật đầu, thể bọn họ có thể tiến vào, sau luật sư chính là bà ở xa trăm năm khó gặp kia, sau đó là Bá Văn, nhìn thấy ta, Lucy có chút quen quay mặt . Nếu muốn đối xử với ta giống như trước kia dường như là chuyện có khả năng.

      Tất cả ngồi vào chỗ của mình, luật sư lấy di chúc từ trong túi đựng công văn ra, nhưng lại đọc, bà Kelly kiên nhẫn. "Tuyên đọc nhanh , tôi lấy phần của mình xong ngay."

      "Xin lỗi, tôi còn phải đợi tất cả mọi người có mặt trong di chúc đến đầy đủ mới có thể tuyên đọc."

      "Còn ai nữa?" Kelly kích động dùng giọng gay gắt hỏi, có thêm người ngoài phân chia tài sản với mình, lại thêm người khác nữa, chẳng phải bà ta bị chia ít sao.

      " xin lỗi, tới chậm." Người tới là thanh niên mặc chiếc áo phông màu xanh, vẻ mặt giống như hai mươi tuổi, để kiểu tóc học sinh, ánh mắt trong suốt giống như đóa hoa sen chưa từng bị nhiễm bẩn, cậu ta cười chào những người ngồi trong phòng tiếng."Chào mọi người."

      "Nếu những người có mặt trong di chúc đều đến đủ, vậy tôi bắt đầu tuyên đọc di chúc của ông Dawson Ibu Brenda."

      "Đợi chút, thằng nhóc này là ai, cậu ta dựa vào cái gì mà cũng là người được hưởng di chúc." Kelly hỏi vấn đề mà Bá Văn cũng muốn hỏi.

      "Theo di chúc viết, cậu Hoa Khê Trạch là con trai của ông Gall Ibu Brenda và bà Hoa Tương Tương, cũng chính là cháu nội của ông Dawson Ibu Brenda, đương nhiên có quyền thừa kế tài sản sau khi ông ấy qua đời."

      "Cái gì? Gall nuôi con riêng ở bên ngoài, làm sao tôi biết được cậu ta có là cháu nội . Vô duyên vô cớ lôi thêm người ở bên ngoài là người thừa kế."

      "Ở đây có giấy chứng nhận DNA của cậu ấy, cần nghi ngờ."

      "Bà , nếu là ý của ông nội, chúng ta nên tôn trọng chút." Lucy cảm thấy đầu rất đau rồi, Kelly bị Lucy , đành nén uất ức, như thế nào cháu này mới đúng là người mà trai bà ta thương nhất, về sau bà ta còn phải dựa vào đứa cháu này nữa.

      "Pháo đài ở nước và hơn ba mươi suất bất động sản của Dawson Ibu Brenda chia cho Kelly Ibu Brenda, sáu mươi phần trăm cổ phần công ty Điện Tử khoa học kỹ thuật thuộc quyền thừa kế của cháu Lucy Ibu Brenda, sau này nếu Lucy Ibu Brenda kết hôn, có thể thông qua đồng ý của tiểu thư Lucy chuyển thành danh nghĩa của người chồng, hai mươi phần trăm do cậu Hoa Khê Trạch kế thừa, hai mươi phần trăm còn lại cho con nuôi Bá Văn Ibu Brenda, nhưng quy định được chuyển nhượng, mua bán, hoặc tặng. Phía là phân chia tài sản của ông Dawson."

      " có khả năng! Nhất định là sai rồi, dựa vào cái gì mà người nhặt được và người tự dưng xuất lại được hai mươi phần trăm cổ phần của công ty, nhưng tôi lại có!" Kelly cảm thấy công bằng, bà ta là em của ông ấy mà.

      " xin lỗi, thưa bà, di chúc của ông Dawson viết như thế."

      "Bà , gộp pháo đài ở nước cùng bất động sản lại cũng được vài tỷ, bà chưa từng đến thăm cháu và ông nội, ông nội để lại nhiều tài sản cho bà như vậy cũng coi như là suy nghĩ đến bà rồi, đừng biết đủ."

      "Lucy." Bá Văn gọi quay lại.

      Lucy nắm chuôi cửa."Ngày mai tôi đến Dawson, cậu thông báo cho tất cả cán bộ từ quản lý trở lên có cuộc họp." muốn làm như vậy, là Bá Văn ép .

      "Cậu theo tôi." Lucy cười gật đầu với người từ đầu đến cuối vẫn cười kia.

      "Hừ! Dù sao cũng phải con ruột, lúc chia tài sản nhìn ra rồi, sớm muộn gì cũng Lucy bị thu hồi quyền quản lý Dawson, tôi thấy cậu vội vàng vô ích nhiều năm như vậy, haha." Kelly dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Bá Văn, cũng rời khỏi căn phòng.

      Lucy dẫn Hoa Khê Trạch đến phòng khách. "Ngồi , muốn uống gì?"

      "Nước lọc, cảm ơn."

      Lucy đưa cốc nước cho ta. "Cậu tên là Hoa Khê Trạch sao?"

      "Vâng." Hoa Khê Trạch vân vê miệng cốc nước.

      "Mẹ cậu là người Trung Quốc sao?"

      "Vâng." Hoa Khê Trạch mỉm cười gật đầu, mặt có loại ánh sáng giống như ánh mặt trời vậy.

      "Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc, xin lỗi tôi có ác ý với cậu, chỉ là bỗng nhiên nghe được cha ở bên ngoài có con riêng vẫn có chút ngạc nhiên, dù sao ông nội cho tôi biết cha tôi rất mẹ tôi."

      "Tôi có thể hiểu." Hoa Khê Trạch gật đầu.

      "Có điều nếu di chúc của ông nội quyết đinh như vậy, tôi cũng tôn trọng lựa chọn của ông nội, về sau có khó khăn gì có thể tới tìm tôi, dù sao tôi cũng là chị cậu." Buông khúc mắc trong lòng xuống, ra có rất nhiều chuyện sau khi ông nội qua đời Lucy đều còn quan tâm nữa, đời này vẫn còn có người có cùng huyết mạch với mình âu cũng là chuyện may mắn.

      "Được ạ."

      Lucy cảm thấy những điều khiến người ta cảm thấy nặng nề sau mười hai giờ trưa lại vì nụ cười trong sáng của cậu bé này mà thay đổi. Nhưng sau lần cải triều hoán đại (trong truyện này có thể hiểu là thay đổi người quản lý, thay đổi thời kỳ) cũng thể dùng nụ cười tươi tắn là có thể giải quyết mọi vấn đề. Nền móng của Dawson rất vững chắc, thế hệ luôn có thế hệ người trung thành khác, huống chi còn có người cố gắng bồi dưỡng, từ khi Dawson Ibu Brenda thả tay để Bá Văn bắt đầu tiếp xúc với công ty, ta cũng cũng bắt đầu bồi dưỡng năng lực của mình, mặc dù vẫn có số người ủng hộ Lucy nhưng dù sao từ khi công ty vào hoạt động Lucy tiếp xúc nhiều, cho nên lúc Lucy ngồi vào vị trí ở văn phòng tổng giám đốc, có số người hẹn mà cùng đưa đơn từ chức.

      Nhóm người này đều chiếm vị trí quan trọng trong công ty, nếu đột nhiên từ chức, đương nhiên những công việc công ty thực xuất đứt gãy. Lucy nhìn về phía Bá Văn ngồi bên cạnh, hy vọng ta có thể câu, trước kia Dawson đều do ta xử lý, nhưng từ đầu đến cuối Bá Văn lại giống như nhìn Lucy cái, cúi đầu nhìn văn kiện tay mình.

      "Tiểu thư Lucy, chúng tôi đều do tay quản lý Bá Văn đào tạo, Dawson có thể có hôm nay, thể bỏ qua công lao của quản lý Bá Văn, tiểu thư Lucy quen thuộc với hoạt động của công ty, nếu Dawson giao cho tiểu thư Lucy bằng giao cho quản lý Bá Văn, nếu tiểu thư Lucy khăng khăng quay về Dawson chúng tôi chỉ có thể từ chức." Người dẫn đầu là quản lý bộ phận Thị trường phát biểu lý do thoái thác được bàn bạc từ trước.

      Chuyện đến mức này, Lucy có khả năng nhìn ra chuyện này mưu từ trước, nhóm người bọn họ đoán chắc rằng trong thời gian ngắn thể tìm thấy người tài cho nên mới uy hiếp giao quyển quản lý công ty ra, nếu phản đối, bọn họ từ chức, như vậy Dawson cũng xong rồi, nếu đồng ý, lại đúng ý của Bá Văn.

      Giữa lúc khó xử, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

      "Nếu mọi người khăng khăng từ chức, chúng tôi giữ lại nữa."

      Trình Vũ mặc tây trang màu đen, mang phong cách thống trị vốn có, chậm rãi đến bên cạnh Lucy, hôn trán cái, dịu dàng . " xin lỗi, tới chậm."

      Ánh mắt chua xót, Lucy lắc đầu. " có."

      Trình Vũ tới gần tai ." ra thích mặc tây trang đâu, nhưng vì em nên có ngoại lệ, cần phải bồi thường đó."

      Trình Vũ cực kỳ mập mờ, lỗ tai Lucy đỏ đến rỉ máu, hai bên mái đều được nhuộm vệt đỏ hồng, Bá Văn ghen tỵ đến đỏ mắt.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76:

      76.1

      Editor: Búnn.

      "Vừa rồi ai mới là muốn từ chức vậy?" thanh trầm thấp lạnh lùng trước sau như của Trình Vũ, vang vọng trong phòng họp.

      Mọi người đều nhìn tôi, tôi nhìn , ai biết người đột nhiên xuất ở đây là ai, còn thân mật với tiểu thư Lucy như thế, do chắc Trình Vũ là ai nên ai dám làm chim đầu đàn, bọn họ cũng chỉ chắc chắn rằng Lucy làm gì bọn họ nên mới làm ầm ĩ, nực cười, đâu tìm công việc có tiền lương và mức đãi ngộ giống như công ty Dawson chứ.

      Trình Vũ cũng vội, ngồi bên cạnh Lucy, ngón tay gõ từng gõ lên mặt bàn, lại có người sợ chết cảm thấy Trình Vũ chẳng qua chỉ là người mà Lucy bắt lấy để cáo mượn oai hùm, giám đốc bộ phân nghiên cứu phát tiển đứng lên."Nếu tổng giám đốc của Dawson là tiểu thư Lucy hôm nay tôi lập tức từ chức."

      Bộ phận nghiên cứu phát triển là bộ phận trung tâm của Dawson, khi ông ta từ chức thể nghi ngờ đó là tổn thất lớn nhất của Dawson. Trình Vũ mở cặp hồ sơ mang đến ra, gương mặt lịch khiến ông ta tưởng rằng tin tức tốt, nhưng lời vừa ra làm cho giám đốc bộ phận nghiên cứu xanh cả mặt." Geogre Brownie, nam, bốn mươi hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức vào Dawson, từ người học việc ngồi lên, bởi vì tham gia khai phá hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư thu được thành quả tốt nên được ngồi lên chức giám đốc, sau đó thành tích cũng bình thường."

      Trình Vũ ném tư liệu ở trong tay lên bàn." ra hệ thống phòng ngự thế hệ thứ tư và thế hệ thứ ba có khác biệt lớn, hiểu bây giờ hệ thống phòng ngự của Dawson còn dựa vào thu mua, tôi biết ông còn ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển để làm gì, ông là từ chức, cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái.Giám đốc tài vụ."

      "Tôi đây!" Giám đốc tài vụ biết tại sao mình lại theo bản năng mà quay lại, tóm lại chàng trai này tạo áp lực cho ông ta còn lớn hơn chủ tịch của Dawson.

      "Thanh toán cho giám đốc George chút."

      "Vâng."

      Trình Vũ nhìn George đứng bất động ở đằng kia."Sao thế? Còn có vấn đề gì sao?"

      "Cậu có quyền gì mà đuổi tôi!" ngờ cậu ta lại thực ra làm chuyện đó.

      "Tôi nghĩ giám đốc George hiểu lầm hai chuyện, chuyện thứ nhất phải là tôi đuổi ông, mà là do ông chủ động xin từ chức, những người ngồi đây chỉ cần phải là kẻ điếc đều có thể nghe được. Chuyện thứ hai, tôi là vị hôn phu của Lucy, bây giờ ấy mời tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Dawson, còn vấn đề gì ?” Giọng của Trình Vũ vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy, dường như bất kể là tranh cãi trước mặt như thế nào cũng có ý nghĩa gì.

      “Cậu phải hối hận!” George phủi tay rời .

      “Đợi chút.” Trình Vũ gọi ông ta lại. “Bảo vệ, lúc giám đốc George ra nhớ kiểm tra cẩn thận, tất cả những gì có liên quan đến Dawson đều được phép mang , mong giám đốc George có thể hiểu cách làm của tôi, nếu mang ra ngoài, giám đốc George có thể bị truy cứu trách nhiệm lấy cắp buôn bán tài liệu cơ mật, làm như vậy tất cả mọi người đều khó xử.”

      “Cậu! Hừ” George Brownie trừng mắt nhìn Trình Vũ, tức giận rời .

      Sau khi ông ta ra phòng họp bỗng nhiên im lặng hẳn, có người đề xuất muốn từ chức, Trình Vũ nhìn nữ thư ký ghi lại nội dung cuộc họp, phân phó với ta. “Đến bộ phận nghiên cứu phát triển, gọi Robert tới đây.”

      Nữ thư ký nhìn Bá Văn ở đối diện, do dự chút. “Vâng.”

      Bên trong bộ phận nghiên cứu phát triển cũng mở cuộc họp, mục đích là thảo luận việc tiến hành tự nghiên cứu hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu, là nhân viên cơ sở, Robert cũng có tiếng gì, chỉ yên lặng ghi chép những điều cần ghi nhớ. Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, là thư ký cao nhất của tổng giám đốc.

      “Có nhân viên tên Robert ở đây ?”

      “Tôi là Robert.” Robert đứng lên, biết người tầng cao nhất tìm mình làm gì. John ở bên cạnh cũng kéo quần áo của ta: “Thư ký tổng giám đốc tìm làm gì?”

      Robert nghiêng người : “Tôi làm sao biết được.”

      “Theo tôi lên lầu cao nhất.”

      “Tôi sao?” Robert cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy như đầu bị đập trúng miếng thịt từ trời rơi xuống khiến đầu óc ta choáng váng, lên tầng cao nhất họp sao, ngay cả phó trưởng phòng cũng chưa có tư cách kia, nhân viên nho như ta làm sao có tư cách này.

      ”Đúng, đừng lề mề.”

      Robert lập tức đuổi theo, lý do là thư ký của tổng giám đốc có chút kiên nhẫn rồi. Robert vào phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người lập tức tập trung người ta, khiến ta cảm thấy được tự nhiên giống như có mũi nhọn đâm vào người.

      “Ngồi .” Trình Vũ bảo ta ngồi vào chỗ trống do người kia mới rời . “Nếu ai muốn từ chức vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp.”

      Thư ký nhanh chóng phát cho Robert phần tài liệu. Trình Vũ bảo mọi người mở phần tài liệu tự sắp xếp ra. “Đây là tài liệu sững sốt mức kinh doanh của Dawson với công ty Tín Đạt trong ba năm qua, hàng năm khoa tin tăng trưởng vớitỷ lệ năm phần trăm năm, và dường như Dawson dậm chân tại chỗ, bây giờ ngành thông tin khoa học kỹ thuật cạnh tranh gay gắt, trong lòng mọi người cũng có vài suy nghĩ, tăng trưởng lập tức rút lui, năm trước Dawsondùng bốn trăm triệu để mua hệ thống phòng ngự, đương nhiên Dawson có tiền, nhưng hệ thống phòng ngự khiếnDawson nổi tiếng lại dựa vào thu mua, sớm hay muộn Dawson cũng sụp đổ.”

      Trình Vũ lúc lại khiến sắc mặt mọi người đều rất khó coi. “Vậy cái gì lại tạo thành cục diện hôm nay, vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện đúng quy tắc, kết bè phái, đề bạt người thân, biết dùng người, làm mất nhân tài là nguyên nhân quan trọng nhất.”

      Từng câu từng chữ Trình Vũ giống như đập vào lòng bọn họ, những người dựa vào quan hệ mà được ngồi ở đây đều lo lắng đề phòng.

      “Nếu tôi làm tổng giám đốc của Dawson, chắc chắn việc này phát sinh. Tôi mời Hắc Nhai làm cố vấn thực về mọi mặt, ta nhằm vào tình hình cụ thể của Dawson mà đặt ra quy định giám sát nội bộ nghiêm khắc, tất cả nhân viên trong công ty đều phải tiến hành xét duyệt lại, phù hợp hoặc là giáng chức, hoặc là từ chức.” Trình Vũ làm việc tương đối triệt để, nếu phải do chuyện lần này Dawson cũng nên chỉnh đốn lại lần.

      Hắc Nhai? Là Hắc Nhai bàn tính vàng của Tàn Lang sao? Rốt cuộc người đàn ông này là ai đây, lại có thể mời Hắc Nhai, ai biết chỉ cần câu của thiếu chủ, Giác trở thành doanh nghiệp sánh ngang với Nguyệt thị và Dawson, hơn nữa chỉ dùng thời gian năm. Nghe mắt của Hắc Nhai rất sắc bén, công ty trải qua kế hoạch chỉnh đốn của ta đều có thể sống lại, nhưng muốn mời ta chỉ là vấn đề tiền bạc.

      có vấn đề gì khác cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.”

      Những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người rời khỏi phòng họp đầu tiên là giám đốc tài vụ, sau đó mọi người bắt đầu rời .
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Miken Ha thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      76.2

      " Trình, tôi là Bá Văn Ibu Brenda, em trai của Lucy."

      Trình Vũ quay lại nhìn Bá Văn, thấy ta duỗi tay để trước mặt , Trình Vũ chỉ nhìn thoáng qua, cũng có ý muốn nắm lấy."Đúng lúc tôi có chuyện muốn với , đợi lát."

      Lucy cắn răng, biết cho dù thích người cũng thất lễ như vậy, trừ phi tức giận, cảm thấy có lẽ biết được gì đó, nhưng lại dám khẳng định. Bá Văn chịu đựng tức giận, nhường ta như thế rồi, vậy mà ta lại để mình vào mắt chút nào.

      Robert dây dưa đến tận cuối cùng, nhìn thấy Trình Vũ đến gần ta, những câu vừa rồi cũng khiến ta rung động, chàng trai này lại có thể đảo lộn bầu trời ở Dawson, dù chủ tịch còn tại vị cũng dám thay đổi cách quyết đoán như thế, chỉ là nắm chắc mà còn phải để tương lai của Dawson ở trong lòng.

      "Robert phải ?" Trình Vũ vẫn nhớ đối thủ cạnh tranh năm đó của mình.

      "Vâng. Tổng giám đốc."

      "Chúc mừng trở thành giám đốc mới của bộ phận phát triển nghiên cứu."

      Trình Vũ vươn tay ra, Robert dám khẳng định mà nắm lấy. "Tôi sao? Nhưng tôi mới vào công ty chưa được bao lâu mà."

      "Có trình độ hay phải là dựa vào thời gian dài hay , tôi nghĩ người muốn giành lấy ngôi vị quán quân trong cuộc thi thông tin khoa học kỹ thuật giành cho thanh thiếu niên đủ để đảm nhận vị trí này, tôi có xem qua luận văn phát biểu của , cách suy nghĩ về ý tưởng rất tốt, làm rất tốt."

      Trình Vũ vỗ vai ta, sau đó nhìn về phía sau Lucy, Lucy ngầm hiểu bước lên phía trước. " Bá Văn, tôi nghĩ chúng ta cần đổi nơi chuyện."

      Bá Văn gật đầu, Trình Vũ ôm Lucy rời , tấm lưng kia khiến Robert cảm thấy giống như từng quen biết, ta quay lại bộ phận nghiên cứu phát triển, vừa vừa suy nghĩ, cảm thấy cái tên Trình Vũ rất quen thuộc.

      John nhìn thấy Robert quay về, lập tức lại gần. "Nghe giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển bị đốt thành con mực, lại nghe lên làm giám đốc bộ phận nghiên cứu, thằng nhóc, . phải là giẫm lên cứt chó, mà là số đạp cứt chó thôi."

      Đột nhiên Robert hét lên. "Chính là ta! ta! Thảo nào thảo nào!" ta gặp phải vận cứt chó, nắm lấy tay Jonh kích động . " có nhớ năm cấp ba tôi bắt buộc phải nhận giải nhì khi tham gia trận đấu lớn ấy ?"

      "Nhớ chứ, quán quân bị thằng nhóc khác lấy rồi." Đương nhiên là John nhớ , có điều Robert lại chuyện này làm gì.

      "Biết tổng giám đốc mới của chúng ta là ai ?" Robert thần bí , John lắc đầu.

      "Chính là ta! Trình Vũ."

      "Cái thằng nhóc kia? Là tổng giám đốc mới của chúng ta sao?" John giống như chưa nghĩ ra." thể nào, nghe công ty mới Hắc Nhai để sửa đổi lần nữa, có khả năng giảm biên chế, trước kia tôi từng đắc tội với ta, có phải loại bỏ tôi ! Robert , biết tôi còn phải nuôi vợ nuôi con mà, có thể theo tổng giám đốc với ta cần loại bỏ tôi được , trước kia đều là hiểu lầm thôi."

      Robert thấy dáng vẻ khẩn trương của John. "Yên tâm, tổng giám đốc chỉ muốn bắt những người lên dựa vào quan hệ thôi, có bản lĩnh , bị loại bỏ."

      " ?" John nhàng thở ra, trái lại lại có suy nghĩ. "Vậy có phải có cơ hội thăng chức ?"

      "Có vẻ đúng như vậy."

      Dawson cũng giống như những công ty khác, truyền lời đồn nhảm còn nhanh hơn truyền bệnh. Trong lúc này trong lòng mỗi người ở Dawson đều hoảng sợ, nơi nơi đều xì xào bàn tán, chuyện được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện về tổng giám đốc mới, số người thông thạo tin tức cũng mang đến bộ tập san trường của học viện Ngân Hoa. John cũng vẫy tờ tạp chí trong tay, chạy đến văn phòng mới của Robert, thấy Robert sửa sang đồ đạc, ta giơ tạp chí trong tay lên. " xem, tổng giám đốc của chúng ta đơn giản đâu, ta còn là đại thiếu gia của Nặc, bây giờ là tổng giám đốc của Nguyệt thị, nghe mẹ nuôi của ta là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, thảo nào mời được Hắc Nhai, còn có tin tức đáng kinh ngạc hơn nữa kìa, nhất định muốn biết."

      Robert nở nụ cười, nhìn vẻ mặt sùng bái của John, rất khó tưởng tượng được nhiều năm trước lúc còn trẻ ta còn cho tổng giám đốc chút mặt mũi nào "Tin tức gì?"

      "Hệ thống phòng ngự thế hệ thứ năm của Dawson là cái hoàn mỹ nhất trong lịch sử của Dawson, nhưng đáng tiếc nó được thu mua từ bên người, mà người khai phá nó chính là C.Y, người mà hết sức sùng bái, bặc biệt sùng bái, vô cùng sùng bái."


      “Cái này mọi người đều biết mà.” Robert nhún vai. “Vấn đề là, có biết C.Y là ai ?” John nhướng lông mày, vẫn khoe mẽ như cũ, ta tin nếu Robert biết đáp án mà còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ.

      Robert cúi xuống sắp xếp đồ đạc. “Là ai?”

      “Chính là tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, xem câu này ‘Người hoàn mỹ nhất trong lịch sử học viện Ngân Hoa, Trình Vũ… cũng chính là C.Y thần bí” John đưa tạp chí trong tay cho Robert xem.

      Robert bình tĩnh cầm lấy tạp chí, nhưng bàn tay vì kích động mà run nhè kia lừa gạt được ánh mắt của Robert, xem ta còn bình tĩnh được nữa . Robert xem xong phần tin về Trình Vĩ kia, rồi trả lại cho Robert. “Cậu lấy tạp chí ở đâu ra thế?”

      “Haha… cậu biết thôi. Bạn tốt của con trai hàng xóm sát vách của bạn bè của trai của dì học Lizzy học ở học viện Ngân Hoa, bởi vì bạn tốt của con trai của hàng xóm sát vách của bạn bè của trai của dì họ Lizzy đều đặc biệt hướng tới Ngân Hoa, cho nên mỗi lần đều hỏi mượn cậu ta, vòng mấy vòng đến tay Lizzy, ta mang đến công ty xem, mọi người liếc mắt cái lập tức nhận ra nhân vật trang bìa vô cùng giống tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta, sau khi xác nhận mới đưa ra tin tức chấn động này.”

      Đầu Robert bị rút gân vì bị John quấn.

      xem, nếu tổng giám đốc của chúng ta chính là C.Y hệ thống phòng ngự thế hệ thứ sáu của chúng ta có phải bớt phiền toái hơn ?”

      “Ý của tồn tại của bộ phận nghiên cứu phát triển của chúng ta còn cần thiết nữa?” Robert mở nụ cười, đầu óc của John quá đơn giản.

      “Đúng vậy, phải chúng ta lại về nhà ăn bám sao.”

      “Nếu ta muốn xóa bỏ bộ phận nghiên cứu còn thăng tôi lên làm giám đốc làm gì?”

      “Cũng đúng nha.” John lại suy nghĩ, Robert để ý tới ta, với đầu óc đơn giản của ta trong giây lát nhất định nghĩ ra.

      Trong phòng được bao trong quán cà phê ở tầng , Trình Vĩ ngồi đối diện với Bá Văn, Trình Vũ muốn ở đây lãng phí thời gian người đàn ông này, vừa mắt người đàn ông này, cho nên những lời ra xa cách khách sáo như vừa rồi nữa mà gọn hàng dứt khoát. “Lucy là vị hôn thê của tôi, hiển nhiên là tôi thích có người có suy nghĩ gì an phận đối với ấy, cho nên trước tối ngày mai mời chuyển ra khỏi nơi ở của Dawson, mặt khác công việc của tập đoàn Dawson do tôi tiếp nhận, dựa theo di chúc của ông Dawson, vẫn giữ lấy hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Dawson, cho nên vẫn có thể ở lại Dawson làm chức vụ quản lý của , sử dụng quyền lợi của , nhưng tôi cũng muốn cho biết, có quyền biểu quyết cũng thể thay đổi bất cứ quyết định nào của tôi đâu.”

      “Đây là chuyện của tập đoàn Dawson chúng tôi, cho dù là vị hôn thê của Lucy cũng biểu cái gì, dù sao cũng chưa kết hôn với Lucy.” Bá Văn còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của Trình Vũ, tự nhiên cũng chỉ cho rằng có thể càn rỡ như vậy là hoàn toàn dựa vào tên tuổi là vị hôn phu của Lucy. “Lucy, chị nghìn lần đừng để ta lừa, ta chẳng qua chỉ muốn tài sản của Dawson mà thôi. Chờ chị chuyển cổ phần công ty sang danh nghĩa của ta rồi ta lập tức quăng chị thôi.”

      “Bá Văn, tôi cho cậu Trình Vũ như vậy!” Lucy tức giận.

      Trình Vũ mỉm cười, những điều nên cũng rồi, cần thiết pahri ở đây lãng phí thời gian. “Tôi trước tối ngày mai phải rời khỏi nơi ở của Dawson, chắc chắn hy vọng tôi cưỡng chế thực ở đâu.”

      Nhìn Trình Vũ ôm Lucy rời , Bá Văn cầm cốc dàn đập xuống mặt đất. “Tên kia dựa vào cái gì chứ!”

      “Dựa vào cái gì sao? Cha là Nguyệt Độc Nhất, mẹ nuôi là phu nhân thiếu chủ Tàn Lang, Tổng giám đốc Nguyệt thị là nghề phụ của ấy, quên với rằng ấy còn cái tên gọi là C.Y nữa. đương nhiên điều quan trọng nhất chính là ấy có em siêu cấp đáng là tôi đây. Xin chào, tôi là Nguyệt Nặc. đây là danh thiếp của tôi. Tôi là luật sư, nếu có điều hài lòng với việc trai tôi sắp lấy được sáu mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Dawson của các người có thể đến tìm tôi, tôi đảm bảo ngay cả hai mươi phần trăm của kia cũng được lấy .”

      , vào đây bằng cách nào.” Bá Văn hoảng sợ nhìn bé đột nhiên xuất này, ngồi xổm sô pha, ăn kem, dáng vẻ cười hì hì. Nhưng im hơi lặng tiếng xuất như vậy khiến người ta sợ hãi.

      “Kem trong quán cà phê ở Dawson cũng tệ lắm, biết có thể gói về .” Nguyệt Nặc nuốt vào miếng, nhìn về phía Bá Văn hỏi ngây thơ. Nếu thể gói về, bảo Bắc Đường Ly qua đây học tay nghề của bọn họ, sau này mỗi ngày đều có thể ăn rồi.

      “À… Tôi quên cho xem đồ tốt.” Nguyệt nặc giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phía Bá Văn ngoắc ngón tay gọi ta, Bá Văn ma xui quỷ khiến vui vẻ bước vào, Nguyệt Nặc mở máy tính cầm tay ra, gõ ở đó vài cái, sau đó chuyển máy tính về phía Bá Văn, Bá Văn nhìn chằm chằm vào máy tính sau đó mắt càng ngày càng trợn lên.

      ! có khả năng! Làm sao có thể biết! cuộn phim này nhất định là giả!” Ngón tay Bá Văn nhanh chóng gõ bàn phím, có ý định xóa bỏ hình ảnh ta hãm hại Lucy Jlu Brensa .

      “Xóa xóa , tôi dự bị vài trăm phần rồi.” Nguyệt Nặc thèm để ý, tiếp tục ăn kem. “Hôm nào coi như CD lậu bán ra ngoài thị trường, nhất định bán rất chạy, lấy cái tên là nghiệt duyên, được được, nhật ký vương tử báo thù, cũng hay, gọi là lòng muông dạ thú .”

      “Giao CD cho tôi.” Bá Văn muốn tới gần Nguyệt Nặc, muốn uy hiếp giao toàn bộ CD ra. Nguyệt Nặc vì muốn tránh tay heo của ta mà làm rơi kem xuống đát. Nguyệt Nặc nhìn ly kem còn chưa ăn xong, cau mày, chu miệng, đương nhiên là giận dữ, rút roi bên người ra, mỗi lần giơ tay là quất cái. “Mẹ nó! Tôi đay là kim chi ngọc diệp phải để người như có thể chạm vado! Đụng chạm vào chị dâu tôi, tưởng trai tôi tìm tưởng là có thể dễ dàng như vậy sao? Đó là do trai tôi hoàn toàn xem ra gì, ngay cả chuyện với , ấy cũng cảm thấy lãng phí nước bọt! chỉ cần từ đây ra ngoài cái thôi, có cả đống người gây phiền toái cho ! Hừ! đánh còn ô uế tay tôi!”

      Nguyệt Nặc tức giận đạp Bá Văn ngã mặt đất, đánh lên người ta roi nữa rồi cất cây roi hủy hoại người ta , còn khó chịu với chuyện người khác rêu rao, quyết định đến quầy rượu gọi ly kem bù lại tâm trạng buồn nôn khi chuyện chuyện với ruồi bọ.
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Miken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :