1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 chừng là ba của con

      “giáo sư à, lần sau ông đừng bắt con giả bệnh nữa được ?” Trình Vũ chu cái miệng nhắn oán trách, hai người lớn ngồi trước màn hình lớn chơi game giác đấu đánh nhau kịch liệt.

      “Con giả bệnh, làm sao đến nhà ta chơi được.” Ông vô cùng tập trung vào trò chơi.

      “Cũng đúng…giả bệnh có thể đến nhà của Giáo sư chơi, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu lại phải giả bệnh giống hệt bé yếu ớt, Tiểu Cường cười con.”

      “Nếu con giả bệnh có cách nào tốt hơn ?” Lại bị đá cước, nhân vật trong trò chơi mất 1/3 lượng máu.

      “Lần sau Giáo sư giả bộ bệnh , con xin phép ra ngoài thăm ông, như vậy có thể xin nghỉ, còn có thể được khen là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép nữa.” Lại thắng rồi, Trình Vũ thả điều khiển tay xuống, lần nào cũng thắng, thú vị chút nào.

      “Sao lại thua được, ván nữa.” Trong lòng ông vô cùng bất bình, sao ông lại thua đứa trẻ cơ chứ.

      chơi nữa, Giáo sư lần nào cũng thua, hề thú vị.”

      “Này! Nhóc kia, mẹ con dạy con là được kì thị người yếu hơn mình sao, phải biết cho họ cơ hội, đừng với ta là từ tới lớn con chưa từng thua ai bao giờ!” Giaó sư nhìn Trình Vũ, ông càng nhìn càng thấy thích cậu.

      Trình Vũ nhún vai: “Từ tới lớn con đều thua, chỉ là thua dưới tay người duy nhất, chính là mẹ con, tới trò chơi, giải phần mềm máy tính, phương trình, mẹ ngày con vượt qua mẹ, về điểm này con rất tự tin, hì hì.”

      “Con xem cái đuôi của con vểnh lên đến tận trời rồi kìa.” Giaó sư vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Trình Vũ, càng ngày càng tò mò về mẹ của cậu, mặc dù mỗi lần nhắc đến mẹ là bộ dáng của cậu trông rất bất đắc dĩ, cậu rằng mẹ cậu rất ngốc, lại là người cuồng thí nghiệm, còn có cuộc sống khoa học, nhưng trong mắt Trình Vũ lại lấp lánh ánh sáng, ông biết, cậu rất thương mẹ.

      Nguyệt Độc Nhất vừa vào nhà liền thấy màn hình cực lớn là trò chơi giác đấu, Gíao sư cùng đứa trẻ trò chuyện, mặc dù trong lòng rất giận nhưng cố đè nén, ngồi vào sô pha phía sau bọn họ, thanh lạnh lẽo phía sau vang lên: “Tôi nghĩ ông thay vì cùng đứa trẻ chơi trò chơi, còn bằng suy tính nên giải thích như thế nào về chuyện Tạ Tư Lệ lại biết được hành tung của tôi ở Thái Lan.”

      Nghe được thanh, Trình Vũ quay đầu lại, miệng biến thành hình chữ O: “Giaó sư ơi, chú này với con giống nhau quá.”

      Trình Vũ chạy tới chỗ Nguyệt Độc Nhất, cậu nhìn thấy trong con ngươi của chẳng lên cảm xúc gì, thản nhiên nhìn đứa trẻ này, Trình Vũ giống như được soi gương: “Được rồi, con thừa nhận chú rất đẹp trai….. chẳng qua là con đẹp trai hơn chú, mẹ vẫn cha của con là người , hay là chú ơi chúng ta giám định DNA , có lẽ sau này chú đứa con dễ thương như con.”

      “Mẹ cháu tên gì?” Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

      “Mẹ con là Trình Trình.”

      Cái tên này, trùng hợp vậy , Thanh Á liền nhớ tới kia.

      Ánh mắt Nguyệt Độc Nhất tối sầm, nhìn ông : “Đem tư liệu tới cho tôi, tôi có thể truy cứu chuyện ông làm lộ tung tích của tôi với Tạ Tư Lệ.”

      “Tư liệu gì?” ông giả bộ ngu.

      “Đừng với tôi, ông có điều tra về đứa trẻ này, ông đưa, tôi cũng có thể điều tra được, nhưng làm như vậy lại lãng phí thời gian.” Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Vũ ra ngoài, người đàn ông ở phía sau gào thét: “ mở miệng cầu xin tôi tiếng chết à! đáng chút nào, tối nhớ về ăn cơm! Nghe chưa!”

      Nguyệt Độc Nhất trả lời, nhưng ông biết nghe được, tâm tình trở nên vui vẻ: “Cesar, buổi tối thiếu gia về ăn cơm, dặn nhà bếp làm nhiều đồ ăn vào, phải có cá chép nấu dấm đường mà thiếu gia thích ăn.”

      “Vâng.”

      “Còn có hoa lan tây nữa.”

      “Vâng,”

      “A, còn có……”

      Cesar là điển hình của quản gia quốc, dù quay lưng lại mặt cũng lộ ta nụ cười, lão gia lâu có vui vẻ vậy rồi.

      “Chú đem con đâu vậy?” Mặc dù cậu lớn rồi, cần người khác bế, nhưng nếu được ba ôm, cậu rất rất thích.

      Nguyệt Độc Nhất thẳng về phía trước rồi ngồi vào xe: “Gọi ba .”

      Trình Vũ vui vẻ chu cái miệng nhắn: “Ba bao nhiêu tuổi?”

      “28.”

      ra là lúc ba 24 tuổi sinh Trình Vũ rồi, ba làm nghề gì vậy?”

      “Buôn bán vũ khí.”

      “Woa! Xã hội đen” Mạnh hơn ba của Tiểu Cường nhiều, “Ba dạy con dùng súng chứ?”

      “Chờ con đủ 18 tuổi .”

      “Ba chờ con tan học rồi dẫn con ăn MacDonald chứ?” Mặc dù cậu thích ăn MacDonald.

      “Ừ.”

      Trình Vũ vui vẻ ôm cổ Nguyệt Độc Nhất: “Ba biết đánh mông của mẹ chứ?”

      “Cái này phải tính lại.”

      Dù sao chỉ là trẻ con, cậu chơi mệt rồi ngủ luôn vai của Nguyệt Độc Nhất, Trình Vũ rất vui vẻ ngay cả ngủ cũng cười, có ba là tốt.
      Friendangel2727honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 Cha của con trai là xã hội đen

      Tiếng chuông cửa vang lên rất có quy luật, phải là Bối Mễ, nàng nhấn chuông cửa giống như bắn súng máy, cũng phải là dì Tiếu hàng xóm của , bà ấy có chìa khóa nhà , nhà của họ thường có khách đến, vậy tiếng chuông cửa vừa lễ phép vừa có quy luật này là của ai? Tay Trình Trình cầm mì ăn liền bỏ xuống, chạy ra mở cửa, nhìn thấy người tới, liền ngây ngẩn cả người, làm sao lại là ta, hơn nữa con trai ôm ta mà ngủ.

      ôm Trình Vũ vào phòng, lúc ra liền thấy Nguyệt Độc Nhất nhìn đầu tủ, nơi đó để hình Trình Vũ từ đến lớn, Trình Trình tới, Nguyệt Độc Nhất cầm hình trong tay đặt ở mặt mình: “Tôi nghĩ nên giải thích chút.”

      “Gỉai thích cái gì?”

      Nguyệt Độc Nhất để hình xuống, bắt chéo hai chân ngồi xuống sô pha nhà , đôi chân thon dài bền chắc kia làm căn phòng có chút chật chội, có tâm tình đâu mà thưởng thức tư thế ngồi ưu nhã của mỹ nam, Nguyệt Độc Nhất liền mở miệng: “Trình tiểu thư, tôi nghe là thiên tài có chỉ số thông minh tới 200?”
      Mặc dù những người quen biết đều rất ngốc, vẫn luôn thừa nhận điều đó, nhưng có nghĩa là nghe được người đàn ông này châm chọc : “Cho nên, Nguyệt tiên sinh, phiền cho ràng được , có lẽ ở phương diện nào đó tôi và kẻ ngu ngốc có gì khác biệt, tôi cũng phải thuộc hạ của , vừa nhìn thấy nhấc hai chân mày hiểu muốn làm gì.”

      thấy Trình Vũ rất giống tôi sao?” Louis dạy dỗ rất tốt, để đè nén bản thân phát điên với người phụ nữ này.

      “Đúng vậy, rất giống với Trình Vũ nhà tôi đó.” Khó trách cảm thấy ta rất quen mắt, hóa ra là vậy.

      “Là Trình Vũ giống tôi, bởi vì tôi là ba của nó.” xét nghiệm DNA rồi.

      “Gạt người, ba của Trình Vũ ràng là người .”

      “Đây là giám định DNA.”

      Trình Trình nhận lấy kết quả giám định, cảm thấy thể tưởng tượng nổi đồng thời cũng bình tĩnh lại, cũng biết sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, mặc dù cũng thắc mắc, nhưng Trình Vũ vẫn là con trai , mặc kệ ba của cậu là ai, nên nghĩ tới vấn đề rắc rối này, Trình Trình buôn kết quả giám định xuống, nhìn Nguyệt Đôc Nhất bằng ánh mắt sâu như hồ nước: “Cho nên bây giờ muốn gì? Nếu như muốn đòi quyền nuôi dưỡng Trình Vũ, tôi chấp nhận.”

      “Trình tiểu thư, tôi tạm thời truy cứu chuyện làm sao tôi lại biết chuyện ở tình huống nào lại hạ sinh Trình Vũ.”

      Trình Trình rụt cổ lại, đừng ta biết, cũng biết tại sao đây này.

      “Theo tôi được biết, cũng chăm sóc tốt cuộc sống hằng ngày của Trình Vũ.”

      “Ai !” Trình Trình phủ nhận rất nhanh, nhưng nghĩ tới lại chột dạ.

      “Hơn nữa,Nguyệt Độc Nhất tôi cũng để con mình lưu lạc bên ngoài làm con riêng.

      lâu như vậy rốt cuộc muốn đem Trình Vũ , tôi biết ngay mà, là người xấu, ô ô ô ô…” Trình Trình biết nếu ta kiện ra tòa, nắm chắc phần thua, mà người đàn ông kia lại tỏ thái độ cứng rắn, càng làm cho cảm thấy thể thương lượng được, sốt ruộc mà khóc toáng lên.

      Người xấu? Nguyệt Độc Nhất nhìn Trình Trình, là người xấu cũng quá đáng, dù thế nào nữa cũng thấy mình là người tốt, mục đích của là mang Trình Vũ , vẫn luôn cảm thấy đàn bà là động vật phiền phức, nhìn Tạ Tư Lệ biết, hôm này nhìn thấy người phụ nữ thay sinh con, tâm tình bớt tê dại chút, nhìn dáng vẻ của khóc, cảm thấy phiền não: “Đừng khóc.”

      cần, làm sao lại đối xử tốt với tôi như vậy được, thay tã cho Trình Vũ từ đến lớn ư, tắm cho nó ư, lần đầu nó biết , lần đầu biết nó chuyện, biết tôi vui thế nào đâu, vừa xuất đem nó , tôi ghét ….Rất ghét .”

      Miệng đôt nhiên bị hôn, cảm giác xa lạ và quen thuộc, con ngươi của Nguyệt Độc Nhất tối lại, người ở trong lòng rất nhắn, giống như vừa sinh ra phải ở trong lòng , cảm thấy giãy dụa nên buông ra, mặt của Trình Trình vì thiếu dưỡng khí mà hồng hồng, cúi đâu cái liền quên mới vừa rồi mình luôn miệng kêu la ghét người ta.

      Nguyệt Độc Nhất hiểu vì sao mình kích động như vậy, cũng vì muốn nghe từ trong miệng ghét , nhưng lại có ý tưởng rất tốt: “Từ ngày mai và Trình Vũ chuyển đến nhà tôi.”

      !” Trình Trình lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt khiến Nguyệt Độc Nhất nghĩ tới con nai con, có lẽ nuôi dưỡng ý nghĩ tệ.

      “Ngày mai tôi cho người đến đón hai mẹ con, mà thu dọn xong, tôi cho nổ phòng thí nghiệm của .” Tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất khá hơn, liền đứng dậy khỏi.

      Nghĩ đến việc phòng thí nghiệm bảo bối của mình bị uy hiếp, Trình Trình liền phát điên: “Cái đồ xã hội đen! Đồ độc tài! Uy hiếp tôi cũng vô dụng! Tôi đầu hàng đâu!”



      untill_you: Mình nghĩ là có hoặc ngược ít thôi (mình vừa làm vừa đọc), mình cũng thuộc loại yếu tim ^^

      bongtuyet.96: Lúc này mình khá rảnh cho nên có thể post truyện mỗi ngày. Nếu có thay đổi mình trước. Tks
      Friendangel2727, A fanghonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7 đầu hàng

      Khi Trình Trình bên này vẫn hô hào khẩu hiệu, bên kia vẫn phải thu xếp hành lí, bởi vì nghi ngờ Nguyệt Độc Nhất xã hội đen đó khó chịu mà cho nổ tung phòng thí nghiệm của , hơn nữa người đàn ông độc tài đó nếu tâm tình tốt cùng thảo luận vấn đề của Trình Vũ.

      Nhưng mà, lường trước tình huống này, căn phòng toàn màu đen này chút cũng thích, cái giường lớn cực kỳ mập mờ, vấn đề mấu chốt là tại sao phòng nhiều như vậy mà lại cố tình muốn và người đàn ông này ở chung chỗ.

      Đối mặt với Trình Trình phồng hai má như con cá nóc, tâm trạng Nguyệt Độc Nhất hết sức vui vẻ: “Tội thích ôm vài thứ khi ngủ.”

      Chuyện này liên quan gì đến tôi! thừa!

      Dưới con mắt nhìn chăm chú của Nguyệt Độc Nhất, có chút tiền đồ nào mà bò lên giường, sau đó nhìn bắt đầu cởi quần áo của mình, Trình Trình đen mặt hỏi: “Sao ngủ mà phải cởi quần áo.”

      “Tôi thích ngủ trần.” Nguyệt Độc Nhất giải thích.

      thích ngủ trần có liên quan gì đến tôi, cởi quần áo của mình là được rồi, tại sao cả tôi cũng phải cởi! tưởng tượng chút về dáng vẻ phòng thí nghiệm bảo bối của mình bị nổ tan tành, thôi cởi ra vậy.

      Lồng ngực của ta rất rắn chắc, sờ vào rất thích, cho nên cũng quá chịu thiệt.

      phát là bắt được cái tay chơi đùa lồng ngực của mình, Nguyệt Độc Nhất mở miệng mang theo thanh khàn khàn khêu gợi: “Phụ nữ khiêu khích tôi là phải chịu trách nhiệm.”

      Lúc này Trình Trình mới ý thức được hành vi của mình, chỉ là trong suy nghĩ trong đầu, ngờ sờ rồi, nhưng mà cảm xúc rất tốt nha, liền bị ôm vào trong ngực , nhìn tới vẻ mặt của người đàn ông ở , lúng túng tằng hằng cái, muốn sang chuyện khác: “Làm sao bị cái sẹo này?” Vết sẹo hình tròn giống như vết thương do đạn bắn.

      “Lúc tôi 18 tuổi làm nhiệm vụ nên bị thương, nhưng đối phương cũng lành lặn.” Phát súng đó thiếu chút nữa lấy luôn cái mạng , cũng vào lúc đó, và tân Thiếu chủ của bang Tàn Lang kết thù cả đời.

      là đáng tiếc.” Trình Trình thở dài, sao người đó ngắm chính xác chút.

      “Cái gì?”

      “Tôi bắn chết người kia là đáng tiếc.” Trình Trình nhanh chóng chuyển chủ đề: “Rất đau phải ?” Nhìn rất đáng sợ, lúc đó chắc đau chết mất.

      Nguyệt Độc Nhất nhắm mắt lại, thích nhiệt độ trong ngực, giọng vẫn bình thản như cũ, lại thiếu chút lạnh lùng: “Quên rồi.”

      Thần kinh của Trình Trình mặc dù rất đơn giản nhưng bản lĩnh chuyển đề tài là ai bằng, thấy tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất tệ lắm: “Chúng ta nên chuyện của Trình Vũ chút .”

      đỉnh đầu nửa ngày thanh đáp lại, Trình Trình có chút khó khăn ngẩng đầu lên, ngờ là ta thản nhiên ngủ, dáng vẻ bình thản này giống như bị sét đánh cũng chuyển động, Trình Trình liền bĩu môi, lão đại xã hội đen đâu rồi, ngủ như chết vậy, bị người ta ám sát cũng biết.

      Người đàn ông này phải đẹp trai bình thường, Trình Vũ được thừa kế phần lớn ưu điểm của , mỹ nam ở phía trước, Trình Trình nhịn được liền muốn làm kẻ háo sắc, nhưng mà chỉ là nghĩ trong đầu thôi, thầm niệm chú trong lòng, ở trong ngực của Nguyệt Độc Nhất tìm tư thế thoải mái nhất, Trình Trình cũng mơ màng ngủ thiếp .

      Nửa đêm có cảm giác bị con chó liếm láp mặt mình, làm cho ngứa ngáy chút, sau đó nằm mơ thấy mình bổ nhào về phía người đàn ông nào đó, sau đó ăn người ta sạch sành sanh, dù sao nằm mơ cũng phải chịu trách nhiệm, vừa nghĩ như thế, Trình Trình liền chút kiêng nể nào.

      Sáng sớm tỉnh lại thấy toàn thân đau nhức, ánh sáng của gian phòng hết sức u ám, tối đến nỗi Trình Trình biết giờ là buổi sáng, đừng đồng hồ sinh học của Trình Trình có vấn đề, là người làm việc liền quên thời gian, có lúc vì để kịp tiến độ của thí nghiệm có thể làm việc mấy ngày mấy đêm ngủ, sau khi làm xong ngủ đến quên trời đất hai ngày hai đêm cũng ăn cơm. mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhận điện thoại lên nghe được tiếng rống: “Em chết ở trong phòng thí nghiệm rồi à? Con mẹ nó chị đứng ngoài cửa nhấn chuông nửa ngày ai ra mở cửa, mau ra ngoài mở cửa cho lão nương!”

      Trình Trình đem điện thoại ra khỏi lỗ tai, dB của Bối Mễ ngày càng cao: “Bối, em mở cửa được! Còn nữa, thục nữ…Chị thục nữ chút!”

      “Lão nương đời này đụng phải hai mẹ con nhà em thục nữ nổi nữa rồi! Cái gì mà mở được? Đợi lão nương cho nổ phòng thí nghiệm của em à?”

      nên đem Bối giới thiệu cho người đàn ông bá đạo đó, xem ra họ có nhiều điểm ăn ý. Phòng thí nghiệm của có trêu chọc ai đâu: “Bây giờ em có ở nhà.”

      ở nhà?” Đầu kia điện thoại hạ thấp lượng: “ ở sở nghiên cứu?”

      phải.”

      “Trình Trình, hôm nay em bị sốt à?”

      Trình trình tức đen mặt lại: “ có.”

      “Cái người này ngoại trừ phòng thí nghiệm là ở sở nghiên cứu, cho dù có bệnh cũng ra khỏi cửa biến thái quái thai thế mà ở nhà! Chị nhất định nghe lầm, nhất định hai ngày nay quá mệt mỏi nên nghe lầm rồi.”

      Trình Trình nghe được đầu kia của điện thoại lầm bầm lầu bầu dứt, cảm thấy mình rất vô tội, đâu có đến nỗi quá đáng như thế, lâu sau đó Bối Mễ mới hết lải nhải: “Vậy bây giờ em ở đâu?”

      Trình Trình ngồi dậy uống chút nước: “Ở chung với ba của Trình Vũ.”

      “Hả… Hả…Ba của Trình Vũ sao! Cái tên người đó? ta đột nhiên phát ra mình có để lại mầm mống nhưng ở đâu ra lại có đứa con lớn như vậy? ta có muốn nuôi dưỡng Trình Vũ ? TrìnhTrình em đừng bao giờ đồng ý.”

      Uống hết nước, Trình Trình quấn chăn tới phòng tắm, bên tai là Bối Mễ dặn dò như bắn súng máy, cũng để cho giải thích nửa câu, muốn với Bối Mễ về chuyện ba của Trình Vũ nhìn thấy cổ loang lổ dấu vết chân thực như nhắc nhở , chuyện của tối hôm qua phải là mơ: “A!!!!”

      Nghe được tiếng hét chói tai, Bối Mễ ngừng việc dặn dò lại: “Trình Trình! Trình Trình! xảy ra chuyện gì!”

      Điện thoại liền rơi xuống đất, Bối Mễ sốt ruột kêu to, trong đầu Trình Trình xấu hổ đến nỗi muốn cắn lưỡi mà chết cho xong, bổ nhào về phía người ta, ăn sạch sành sanh, được rồi, con họ lớn như vậy rồi, chắc có gì để xấu hổ, nhìn đống dâu tây cổ, che mặt, khóc ngao ngao.
      A fanghonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Chương 8 Lên đường đến Ý

      Trở lại thư phòng, Nguyệt Độc Nhất ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau bàn đọc sách, vẻ mặt của lạnh nhạt nhìn Huyền Dịch đưa báo cáo tới, so với , những người khác lại ngồi tương đối thoải mái.

      “ Xem ra tâm trạng của Thiếu chủ tệ.” Thủy Bách Thiên đẩy gọng kính mũi .

      Thanh Á liếc mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất, cảm thấy rất kì quái. “Sao tôi lại nhìn ra.” ta rất muốn học tập bản lĩnh quan sát tâm trạng Thiếu chủ của Thủy Bách Thiên, ra đây là nguyên nhân, ta luôn bị con bạch hồ ly này đem ra làm bia đỡ đạn, mỗi khi tâm tình của Thiếu chủ tốt đưa ta ra chịu chết, dù sao bộ dạng của Huyền Dịch vẫn luôn là bộ dạng đó, Thiếu chủ lạnh nhạt, Huyền Dịch càng lạnh nhạt hơn, còn Chu Nhan là phụ nữ tính.

      Ánh mắt của Thủy Bách Thiên vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Thanh Á vừa đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy tia sáng lóe lên từ mắt ta, môi mỏng đẹp mắt của Thủy Bách Thiên có chút nhếch lên: “ biết lát nữa khi Thiếu chủ nghe tin tức tâm trạng có thể tốt như cũ hay .”

      Cái mông Thanh Á tự chủ mà dời sang bên cạnh tấc, cái con bạch hồ ly này đáng sợ quá , ngay cả Thiếu chủ ta cũng dám đem ra đùa, thà đắc tội Thiếu chủ, nhiều nhất cũng là tới căn cứ làm cu li vài ngày, nếu đắc tội con bạch hồ ly này, ngay cả xương cốt ta cũng chừa cho cây đem về.

      Huyền Dịch báo cáo xong, thong thả trở lại ngồi lên sô pha, khuôn mặt cương nghị tuấn vẫn lạnh lùng như cũ, Thủy Bách Thiên dịu dàng cười với ta, mắt của Huyền Dịch khẽ nâng cái nhìn , rồi tìm chỗ ngồi cách xa ta ra nhất liền ngồi xuống, Thanh Á cảm thấy Huyền Dịch hiểu được, cách xa động vật nguy hiểm ra là tốt.

      “Thiếu chủ, tin tức từ nước Ý truyền tới, Louis tiên sinh bị thương.”

      Nghe được tin tức mắt của Nguyệt Độc Nhất liền trở nên lạnh băng, ai có thể làm chú Louis bị thương được: “Bắc Đường Quyết của bang Tàn Lang?”

      “Ai!” Cảm nhận được hơi thở, Huyền Dịch phản xạ có điều kiện phóng phi đao ra. Cùng lúc đó phi đao trong tay của Thủy Bách Thiên cũng bay ra, hai cây đao giao nhau trung, đụng vào chóp mũi của Trình Trình, rồi rơi xuống đất.

      thề phải muốn nghe lén, chỉ là dúng lúc ngang qua, chỉ ngang qua, biết nếu giải thích bọn họ có thể chếp nhận hay , nhìn hai cây phi đao nằm mặt đất, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu phải có người kịp ngăn lại, chắc giờ này chết nhắm mắt.

      “Ha ha, lần sau đối với con phải dịu dàng chút.” Thủy Bách Thiên liếc nhìn Huyền Dịch, lần này ngay cả mí mắt ta cũng động.

      “Lại đây.”

      Lão đại lên tiếng thể làm được. Đây là đạo lý mà Trình Trình mới rút ra, nhưng lại nghĩ tới hôm qua mình đem lão đại ăn sạch, mặt liền nóng lên.

      tới bên cạnh Thủy Bách Thiên, ta liền nhường đường cho , Trình Trình đối với người cứu mạng mình, nên có chút cảm kích , ngờ ta lại giả vờ vô ý: “Trình Trình tiểu thư bị bệnh à, sao mặt lại đỏ như thế ,lại còn mặc đồ dày như vậy?”

      Trình Trình ngẩng đầu theo bản năng, cổ của đều là dấu hôn, rất vất vả mới tìm được cái áo cao cổ mặc vào, mặc dù giờ là mùa xuân nhưng thời tiết nóng lên, thấy Thủy Bách Thiên cười như cười với , uất ức làm hành động vĩ đại nhất của cuộc đời, ghét ta! tới bên cạnh Nguyệt Độc Nhất, để kéo ngồi lên đùi của , coi ai ra gì, Trình Trình giãy dụa thân người, bỗng nhiên bị Nguyệt Độc Nhất ngăn lại, thầm vào tai : “Đừng cử động! Mặc dù tôi rất thích em chủ động, nhưng bây giờ được.”

      Nghe thấy thanh của có chút khàn khàn, thân thể Trình Trình cứng lại, máy móc quay đầu: “Việc đó…..Ngày hôm qua…..Tôi phải cố ý…”

      Nét mặt buồn cười của vĩnh viễn xem chán, tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất trở nên vui: “Em vậy nghĩa là muốn chịu trách nhiệm với tôi?”

      Khụ khụ… phải về điểm này trong chuyện nam nữ, phụ nữ đều bị thua thiệt ư, sao vừa bị thua thiệt mà còn phải chịu trách nhiệm, nhưng là…….Chịu trách nhiệm?

      “Khụ khụ…. Chúng ta chỉ nên thảo luận chuyện hòa bình thế giới thôi.” Lời trải qua suy nghĩ được thốt ra.

      “Ha ha.” Thủy Bách Thiên cười ra tiếng.

      “Phốc!” Nước trà trong miệng Thanh Á bị phun ra ngoài.

      Huyền Dịch liếc ta: “Bẩn quá.”

      Trong mắt của Nguyệt Độc Nhất cũng mang ý cười, buồn cười , muốn cùng với người buôn bán vũ khí số số hai thế giới thảo luận chuyện hòa bình thế giới? Nếu vậy để ăn khí mà sống à.

      Biết mình lại phạm sai lầm, Trình Trình có cảm giác tại sao mình lại luôn như vậy….ở trước mặt người đàn ông này mà chập mạch: “Trình Vũ nhà chúng ta đâu?” chuyện khác! sang chuyện khác!

      “Cha dẫn nó công viên Hải Dương rồi.”

      “Ừ.”

      người hỏi người trả lời, trong phòng yên tĩnh trở lại, Trình Trình cảm thấy da đầu tê dại, đàn ông phải là động vật đáng , rất nhớ vi khuẩn của , kính hiển vi của .

      “Em trở về phòng thu xếp hành lí .” biết qua bao lâu, Nguyệt Độc Nhất mở miệng chuyện.

      “Lại nữa! đâu?” Ánh mắt của Trình Trình sáng lên, “Tôi có thể về nhà?”

      “Đến Ý.”

      Nguyệt Độc Nhất vừa mở miệng làm tan ánh sáng của Trình Trình, liền chu miệng, vừa ra khỏi phòng liền dùng thanh chỉ có mình nghe được mà mắng: “Đồ độc tài!”

      Ba chữ kia truyền vào tai của tất cả người đàn ông có mặt trong phòng sót chữ nào.

      “Phốc!” Thanh Á nhịn được mà phun thêm ngụm nước nữa, Huyền Dịch ghét bỏ nhìn ta cái, suy nghĩ sau này nên dựa vào Thủy Bách Thiên có lẽ an toàn hơn.

      Thủy Bách Thiên cười ha ha, tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu chủ, nghe Tạ Tư Lệ cũng ở Ý.”

      Xong rồi xong rồi, bạch hồ ly nhạo báng Thiếu chủ công khai, Thanh Á đổ mồ hôi hột thay Thủy Bách Thiên. Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nhìn Thủy Bách Thiên cái, sau đó lạnh nhạt phân phó: “Huyền Dịch, thông báo cho Chu Nhan bỏ chuyện làm , lập tức đến Ý gặp tôi.”

      “Dạ!” Huyền Dịch lập tức lấy điện thoại ra.

      Nguyệt Độc Nhất cũng để ý đến Thủy Bách Thiên ngồi bất động, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng.

      Thanh Á bưng ly trà chậm rãi đến bên cạnh Thủy Bách Thiên, thở dài , ánh mắt giết người! Cái gì gọi là ánh mắt giết người! đồng tình xoa đầu Thủy Bách Thiên rồi đem ly trà uống xong đặt vào tay ta, liền lắc đầu ra khỏi phòng, haizz, đứa trẻ đáng thương.

      “Thiên Thủy cũng Ý.”

      biết là vô tình hay cố ý, Huyền Dịch bổ sung câu sau cùng, sau đó cúp điện thoại, giẫm chân ta cái, nhìn như nhìn Thủy Bách Thiên cái, sau đó cũng ra.
      A fanghonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9 Đạo nghĩa

      “Trình Trình! Trình Trình!” Trình Vũ đá cước văng luôn cửa phòng, đầu cậu đầy mồ hôi khoe ra cái máy tính mà giáo sư mới mua cho cậu: “Mẹ xem , đây là mẫu mới nhất đó, toàn thế giới chỉ có 500 cái.”

      “Hôm nay công viên Hải Dương chơi vui ?” Trình Trình nhìn con, thay cậu lau mồ hôi.

      Trình Vũ dùng sức gật đầu, Trình Trình có chút đau lòng, Trình Vũ dù có trưởng thành sớm nữa vẫn là đứa trẻ, vẫn thích chơi đùa, mà lại có nhiều thời gian để làm bạn với cậu, ông bà lại ở xa.

      “Trình Trình, mẹ phải Ý sao?”

      “Ừ, con nghe ai ?”

      “Con cũng muốn , nhưng ba cho.” Trình Vũ chu cái miệng nhắn.

      “Đó là chuyện bình thường, con còn phải nhà trẻ.”

      “Vì sao con phải nhà trẻ, đám bạn kia rất tốt, rất ngây thơ nhưng giáo cũng rất ngây thơ, suốt ngày nhéo mặt con, lại chuyện cách khoa học, Tiểu Cường vẽ bậy đầy phòng, giáo còn khen Tiểu Cường vẽ rất đẹp, có trí tưởng tượng rất tốt, haizz, quả nhiên là thiên tài phải chịu đơn.” Trình Vũ bất đắc dĩ than thở, Trình Trình buồn cười vỗ đầu cậu.

      “Thiên tài à, trí tưởng tượng là rất quan trọng, dám nghĩ mới có thể phát minh sáng tạo được.”

      “Dạ dạ, Trình Trình Ỳ phải tự chăm sóc mình, nhớ ăn cơm, ra cửa tốt nhất phải mang theo vệ sĩ đó.”

      “Yên tâm , mẹ sao.”

      “Có ba bảo vệ dĩ nhiên mẹ sao rồi, con chỉ sợ mẹ bị lạc đường.”

      “Biết rồi, dài dòng quá!” liếc tiểu đại nhân Trình Vũ cái.

      “Haizz, quả nhiên phải ai cũng hiểu được thiên tài.”

      “Có thể làm phiền thiên tài của tôi dịch cái mông sang bên được ?”

      “Vì phu nhân phục vụ là vinh hạnh của tôi!” Trình Vũ vậy, chọc cười Trình Trình, chỉ là lời kế tiếp khiến suýt hộc máu, cậu nhìn áo ngực của Trình Trình đầy bất mãn: “Trình Trình, mẹ thể mặc áo ngực đơn giản như vậy nữa.”

      “Tại sao?” vẫn luôn mặc như vậy mà.

      “Bây giờ như trước nữa, mẹ mặc như vậy làm sao quyến rũ được ba?”

      “Tại sao mẹ phải quyến rũ ta?”

      Mặt Trình Vũ có chút đưa đám: “Mẹ thích ba sao?”

      Bị hỏi vấn đề kỳ lạ này, Trình Trình suy nghĩ chút, giải thích vấn đề này với đứa trẻ như thế nào đây: “Mẹ với ba con gặp nhau chưa bao lâu, phải gọi là thích.”

      Ánh mắt Trình Vũ sáng lên: “Vậy ở chung lâu dài thích phải ?”

      Nhìn dáng vẻ Trình Vũ đầy mong đợi, Trình Trình đành lòng từ chối: “ có lẽ là vậy…”

      “Mẹ, chúng ta ngoéo tay , mẹ phải cố gắng thích ba, được ?”

      Trình Trình nhìn Trình Vũ bằng con mắt phức tạp: “Tiểu Vũ, con thích ba con lắm sao?”

      “Thích, siêu cấp thích luôn!” Trình Vũ dùng sức khẳng định.

      Nhìn Trình Vũ như vậy, Trình Trình đành lòng, kiên cường là chuyện, có lẽ cậu cũng có khát vọng muốn có người ba: “Được, mẹ ngoéo tay với con, nhất định cố gắng cha con.”

      “Mẹ, mẹ còn phải cố gắng để ba mẹ mới được.” Trình Vũ nhắc nhở.

      Vì con trai bảo bối, Trình nghĩ rằng áp dụng khó khăn, nên hùng hồn đồng ý.

      máy bay, mới bắt đầu hối hận, làm sao lại suy nghĩ trước khi đồng ý với Trình Vũ chứ, quyến rũ ta sao? Để quyến rũ vi khuẩn còn nhanh hơn.

      “Em nghĩ gì vậy?”

      thanh trầm thấp của Nguyệt Độc Nhất vang lên bên tai , Trình Trình còn chìm trong suy nghĩ của mình, chút suy nghĩ mà : “ nghĩ làm sao để quyến rũ .”

      Hô hâp của Nguyệt Độc Nhất đột nhiên ngừng lại, ánh mắt u ám, Trình Trình đột nhiên phát mình hớ, ngẩng đầu, lúng túng cười cười: “Ha ha, việci này…Nếu xem như nghe thấy tôi gì, nhất định đồng ý, đúng ?”

      Mặt của Nguyệt Độc Nhất hơi nhăn lại, lại đột nhiên giãn ra, thân thể hơi nghiêng về trước liền tựa vào ghế ngồi: “ đường quy định, lời hứa đáng giá nghìn vàng ra phải giữ lời. Nếu cắt lưỡi làm mồi cho cá mập.”

      Trình Trình che lại miệng mình trong nháy mắt: “Đầu lưỡi của tôi quá nên đó ăn đủ no đâu…Hơn nữa, tôi cũng đường của các , tại sao phải tuân thủ theo cái quy định đó.”

      “Theo Trình Trình tiểu thư đường là như thế nào?” Thanh Á buồn cười hỏi.

      Trình Trình mơ hồ suy nghĩ hồi lâu rôì hỏi ngược lại Thanh Á: “ cảm thấy tôi là con đường như thế nào?”

      Thanh Á trốn bên cười trộm, Trình Trình nhìn vòng, khóe miệng Thủy Bách Thiên khẽ nhếch lên, ngay cả trong đáy mắt của Nguyệt Độc Nhất cũng lộ ra ý cười, Huyền Dịch nhắm hai mắt tỏ ra để ý, cứ cười , cười chết các người , Trình Trình tức giận gầm lên: “Dù sao tôi cũng phải xã hội đen, nếu các đạo nghĩa như vậy, cũng nuốt mất hàng của đối tác.”

      Nụ cười của Thanh Á bỗng nhiên biến mất, hai mắt nhắm nhặt của Huyền Dịch bỗng nhiên mở ra, chỉ còn Thủy Bách Thiên nở nụ cười vô hại, ý cười trong đáy mắt của Nguyệt Độc Nhất biến mất, Trình Trình có chút hối hận, biết vậy ra rồi.

      Tất cả mọi người đều biết đến chuyện của Toàn Đông, Thủy Bách Thiên đẩy mắt kính cái: “Trình Trình tiểu thư có phải cho rằng nếu người khác nuốt ít hàng của mà có thể nhịn được gọi là đạo nghĩa, có phải nếu người khác giết chết huynh đệ của lý, lại có người nhiều lần đến ám sát còn muốn lùi lại mà đạo lý với , có người chém đao suýt chút nữa mất mạng, cũng cần đánh trả gọi là đạo nghĩa?”
      vụng trộm liếc Nguyệt Độc Nhất cái, vẻ mặt của ta nhìn ra cái gì, Thủy Bách Thiên biết mình vậy là được rồi, nhiều cũng vô ích, khí liền hòa hoãn trở lại. Trình Trình cảm thấy sau này nên phản đối là tốt nhất, nếu có chỉ khiến mình lúng túng hơn, vốn định cách xa Nguyệt Độc Nhất chút, nhưng nghĩ tới con trai bảo bối dặn dò: “Mẹ, mẹ phải cố gắng để cha mẹ.” Cố gắng…Cố gắng…Haizz…


      Đem cái mông dịch chuyển lại gần chút, giọng hỏi: “ suýt chút nữa bị Toàn Đông giết sao?”

      thế giới này ngoại trừ Bắc Đường Quyết ra, ai có thể lại mạng tôi được.” Nguyệt Độc Nhất thản nhiên mở miệng, trong lòng Trình Trình dâng lên cỗ bi thương, ai oán quay đầu lại trừng Thủy Bách Thiên, tôi hận ! Khi mới nghe có lúc suýt nữa mất mạng, tâm trạng bỗng nhiên suy sụp, loại cảm giác đó làm cho cảm thấy hoảng hốt.

      “Bắc Đường Quyết là ai?”

      “Thiếu chủ của của bang Tàn Lang, bang Tàn Lang cùng Thiếu chủ kết thù từ lâu, nghe giáo sư thù là do mẹ của Thiếu chủ gây ra, Thiếu chủ cố gắng nhưng giải được ân oán.

      nhiều quá rồi đó, Thanh Á.” Nguyệt Độc Nhất nhìn qua thấy Thanh Á cười hì hì.

      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên, ra Thiếu chủ của bang Tàn Lang bây giờ còn phải cảm ơn mẹ của Thiếu chủ, nếu phải phu nhân từng chơi đùa với Thiếu chủ tiền nhiệm của bang Tàn Lang, ta cũng nhanh như vậy kế thừa bang Tàn Lang.

      cẩn thận đem người ta chơi đùa đến tàn phế, Ha ha…A….Mẹ, mẹ phải cố gắng để cha mẹ….Lời con trai dặn dò quanh quẩn bên tai , vì con, cho dù mẹ ta có là cọp nữa cũng muốn trèo lên, nếu có thể thân thiết với mẹ , có thể giải quyết xong ta, nghĩ như vậy xong, Trình Trình liền quyết định: “Mẹ có khỏe , nhất định hôm nào tôi phải tới bái kiến Nữ Trung Hào Kiệt cái.”

      Nhắc tới mẹ của mình, người Nguyệt Độc Nhất tỏa ra làn khí lạnh mãnh liệt, khiến người ta phải nhượng bộ mà rút lui. Trình Trình thấy vậy nhanh chóng lùi về phía sau và hỏi Thủy Bách Thiên: “ ấy và mẹ hợp nhau sao? ấy thích mẹ mình?”

      “Ha ha, hoàn toàn ngược lại, Thiếu chủ vô cùng thích mẹ của mình, chỉ là…Haizz, chuyện này tự mình hỏi Thiếu chủ .”

      thôi nửa làm gì, hỏi ta! Nhìn dáng vẻ này có lẽ là tự nguyện cho người khác biết, Trình Trình rất tò mò biết mẹ của là người phụ nữ như thế nào nhỉ, Nguyệt Độc Nhất đẹp trai như vậy, nhất định mẹ phải là đại mỹ nhân đẹp mê người. Tại nơi xa xôi nào đó Lãnh Nha nếu biết được có người khen bà như vậy, bà có nằm mơ cũng cười.
      A fanghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :