68.2
Editor: Bunn
Toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc mới có thể làm cho bản thân nghĩ linh tinh, Tô Tiểu Nha sửa tài liệu xong, là bảy giờ tối, vừa nhìn thời gian liền hoảng, thu thập đồ đạc nhanh rồi lập tức rời khỏi công ty, dọc đường còn tùy tiện mua cái bánh bao lót dạ, còn mười lăm phút đồng hồ mới đến Viện Kim Lan.
Tô Tiểu Nha vỗ ngực may mắn còn kịp, ra lúc tuyển nhân viên Viện này cầu cũng rất cao, giống như được trúng tuyển, may là quản lý nơi này muốn theo đuổi Quả Quả, cho nên được giới thiệu làm nhân viên dọn dẹp, như vậy cũng đủ rồi, ở chỗ này làm nhân viên dọn dẹp còn nhiều tiền hơn ở khách sạn khác làm nhân viên phục vụ.
“ xin lỗi.” Tô Tiểu Nha đụng vào người khác, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt lạnh lùng quen thuộc ngay lập tức thấy đau lòng.
Lý Thành cau mày nhìn Tô Tiểu Nha phía trước, người phụ nữ bên cạnh kỳ quái nhìn hai người: “Thành, biết?”
Lý Thành lạnh lùng lắc đầu: “ biết.”
“À.” Hàng Gia Kỳ khẽ mỉm cười, xinh đẹp động lòng người. Tô Tiểu Nha cúi đầu, trong mắt tia chán nản.
Ở trong mắt người khác thể nghi ngờ đó là đôi kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã của Lý Thành, người phụ nữ mà ta vẫn luôn thích, chính là ấy, còn đẹp hơn ở tấm hình. Mất mát chỉ trong chốc lát, Tô Tiểu Nha phấn chấn tinh thần, còn làm việc, thể tự cảm thấy xót xa.
tới góc cua, Tô Tiểu Nha về phía tủ quần áo của mình, lại bị người kéo vào góc.
“Tại sao lại ở chỗ nào, theo dõi tôi sao?” Lý Thành tức giận nhìn Tô Tiểu Nha.
“Tôi có….” Tô Tiểu Nha cắn môi, cảm thấy vô cùng uất ức.
Nhưng mặc kệ như thế nào khi Lý Thành nhận định đó là mọi thứ khác đều là ngụy biện: “Muốn tìm tôi làm gì? Muốn thêm tiền? Ba trăm vạn kia đủ sao?”
“…” Tô Tiểu Nha ngờ trong lòng Lý Thành mình lại là người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy bi thương biết nên gì.
Lý Thành chán ghét móc chi phiếu bên trong túi: “ lần này cần bao nhiêu? Tốt nhất lần cho ràng, chớ phiền toái về sau, mười triệu có đủ ?”
Lý Thành vội vã viết chi phiếu, lời vừa dứt đồng thời cũng viết xong chi phiếu đưa cho Tô Tiểu Nha: “Về sau đừng làm phiền tôi nữa.”
Tô Tiểu Nha nhìn tờ chi phiếu kia, quyến luyến duy nhất trong lòng cũng bị con số ràng trước mắt xóa sạch , đây chính là người đàn ông sống cùng năm năm, biết từng thói quen của ta, biết tất cả những gì ta thích, biết ta thích ăn cá thích ăn thịt, ta thích đọc vài trang sách trước khi ngủ, mùa hè thích mở máy điều hòa khí đắp chăn, biết ta dị ứng với hạt tiêu, biết việc ta làm đầu tiên khi nghe điện thoại là tên của mình. Thế nhưng người đàn ông này lại biết gì về cả, ta chẳng muốn nghe chuyện, cũng lười phải nhìn lâu lúc, giây cũng nhớ phải hiểu .
Tô Tiểu Nha nắm mặt tờ chi phiếu, Lý Thành lộ ra nụ cười châm chọc, Tô Tiểu Nha nắm tay rất chặt rất chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cũng cảm thấy đau, có đau cũng bằng vết thương ở trong lòng, cũng đau bằng người đàn ông mình tự tay phá hủy tất cả, nhưng là Tô Tiểu Nha, mềm yếu, nhát gan, đối mặt với tất cả, ngoại trừ yên lặng chịu đựng cũng là yên lặng chịu đựng, giải thích, cũng biết giải thích như thế nào.
Thế nhưng lần này lại cố lấy dũng khí, bị tóc mái che đôi mắt tràn đầy nước mắt quật cường, hung hăng quăng chi phiếu vào người đàn ông kia, xoay người chạy .
“Tô Tiểu Nha, sao còn làm việc.” vất vả mới tìm thấy Tô Tiểu Nha, vội vàng thúc giục.
“Quản lý xin lỗi, người em hôm nay thoải mái, có thể xin nghỉ hôm ?” Tô Tiểu Nha lau lau nước mắt, người đàn ông kia còn nhìn, muốn ở lại chỗ này, cứ buông thả bản thân lần .
“Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn quản lý.” Tô Tiểu Nha ba bước hai bước chạy .
Nghe được nguyên nhân tại sao Tô Tiểu Nha lại ở chỗ này, Lý Thành nhăn mày lại, là ta hiểu nhầm , nhưng phải ta để lại cho ba trăm vạn và căn nhà sao, cũng có công việc, tại sao còn phải làm việc ở nơi này, số tiền kia đủ dùng sao?
Tô Tiểu Nha chạy mạch ra khỏi Kim Lan, muốn chạy xa, khiến cho ai có thể tìm được .
“Xoẹt!!”
Ánh đèn xe chói mắt chiếu vào mắt Tô Tiểu Nha, trong lúc bị dồn ép ngã nhào ở trước xe. Mặt Huyền Dịch lạnh lẽo giống như ngày thường có biểu gì, dường như giờ phút này người bị ta đụng phải chẳng qua là con mèo, bước xuống xe.
“Có việc gì ?”
thanh lạnh so với băng còn lạnh hơn kia lập tức đưa Tô Tiểu Nha trở lại nhân gian, còn muốn cái gì, vẫn thể chết, còn phải chăm sóc em , chết em phải làm thế nào.
Cố gắng bò dậy Tô Tiểu Nha lau sạch nước mắt mặt lắc đầu cái: “ có việc gì.”
Nếu người trong cuộc có việc gì, Huyền Dịch lần nữa nhảy vào trong xe, khởi động xe, lái vòng qua Tô Tiểu Nha., đến nhìn cũng chưa từng nhìn người phụ nữ vẫn còn khóc thầm ở đó cái.
Cầu thang vô cùng tối, út ánh sáng cũng có, vốn trong lầu này còn có chiếc đèn chiếu sáng, nhưng lâu trước đây cũng bị hỏng rồi, chẳng qua cầu thang này nhiều lần rồi, Tô Tiểu Nha sớm thành thói quen, lấy chìa khóa ở trong túi xác, cắm chìa khóa vào ổ, cửa vừa mới mở ra.
Em vừa trốn ở góc phòng liền nhào ra: “Chị….ô ô ô ô…”
Tô Tiểu Nha đau lòng an ủi em , thấy sàn nhà có số chai rượu cùng ghế salon có người đàn ông cũng biết cha lại trút giận lên Tô Tiểu Mẫn. “ sao….ngoan…có chị ở đây…”
“Mày về rồi..” Người đàn ông say lảo đảo đứng lên, Tô Tiểu Nha cẩn thận ôm em lùi về phía sau, “Tiền đâu… phải hôm nay là ngày phát lương sao?”
“Tôi đưa cho ông trăm ngàn rồi, ông còn muốn như thế nào.” Tiền lương của còn phải để dành cho Tiểu Mẫn học, còn phải để dành cho cuộc sống, thể cho ông ta thêm được, nếu phải quyền nuôi dưỡng Tiểu Mẫn còn tay ông ta, sớm mang em ấy rời .
“ trăm ngàn?” Ông ta suy nghĩ lát, “A, trăm ngày sao mà đủ, tao còn lãi vay nợ, mày ở đây cho tao thêm trăm ngàn.”
“Tôi có.”
“ có!” Ánh mắt của ông ta tràn ngập men say, “Chồng mày đâu, nó phải có rất nhiều tiền sao, mỗi tháng nó phải đưa cho mày nhiều tiền sinh hoạt sao, mượn nó!”
“ có.”
“Cái gì có.” Tô Vu Thuần tiến lên muốn đánh .
Tô Tiểu Nha chỉ có thêm bảo vệ em ở trong ngực, dùng hết sức để cho ông ta ngã . “ ly hôn rồi! có tiền sinh hoạt! có tiền! Cái gì cũng có! Ông hài lòng chưa?”
biết dũng khí ở đâu ra, lần đầu tiên Tô Tiểu Nha phản kháng cha mình. Tô Vu Thuần sửng sốt chút, ly hôn? Vậy tiền sinh hoạt cố đinh sau này có, tức giận bộc phát ông ta hung tăng tát lên mặt Tô Tiểu Nha, đánh mạnh đến mức mắt nổ đom đóm, phải dựa vào cửa mới miễn cưỡng đứng lại được.
“Ly cái gì hôn! Dáng vẻ này của mày còn muốn ly hôn! đâu tìm người có tiền! Mày quay lại, cầu xin nó, khóc ồn ào! Treo ngược tự sát! Chỉ cần nó ly hôn chuyện gì cũng dễ !”
“ nên đánh chị con, cho cha đánh chị con.” Tô Tiểu Mẫn thấy người chị thương của mình bị đánh, chạy vọt ra ngoài, Tô Vu Thuần đề phòng ngã xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi chảy ra, Tô Tiểu Mẫn bị dọa sợ, trốn vào ngực chị. “Em cố ý… cố ý…”
“Ngoan, chị biết phải là cố ý…Ngoan…Đừng sợ…”
“Con bé chết tiệt kia, mày dám đẩy ngã tao, muốn sống nữa hả, nhìn xem hôm nay tao đánh chết mày!” Máu tươi chảy vào mắt ông ta, để cho ông ta giống như loại thú hoang kinh khủng phát điên cầm cây lau nhà đánh vào người Tô Tiểu Mẫn.
“Đừng! Tôi đưa tiền cho ông! Bây giờ tôi liền đưa tiền cho ông… phải là ông muốn tiền à…” Lòng bàn tay Tô Tiểu Nha toàn là mồ hôi, bàn tay ngừng phát run, bàn tay khác đưa vào trong túi móc dồn dập. “Toàn bộ cho ông…Toàn bộ cho ông…”
Tô Tiểu Nha còn biết mình làm gì rồi, chỉ cần làm thương em , cái gì cũng tiếc, lấy toàn bộ tiền trong ví da ra nhét vào tay Tô Vu Thuần. “Tất cả đều ở đây.”
Bắt được tiền
Tô Vu Thuần liền yên tĩnh lại, trợn mắt nhìn hai chị em cái: “Coi như mày biết điều.”
Tô Vu Thuẩn cầm tiền ra ngoài, Tô Tiểu Nha biết ông ta lại đánh bài rồi, tỉnh táo lại thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, lưng dán ở cửa từ từ trượt xuống, Tiểu Mẫn trốn ở trong ngực bỗng dưng khóc lớn, an ủi em , còn nước mắt để chảy ra nữa.
Nghĩ lát cảm thấy lúc này cần dẫn Tiểu Mẫn rời thôi, người còn tiền, nếu lần sau cha nổi giận, có gì có thể chặn ông ta nữa, nghĩ tới đây, lấy mấy bộ quần áo đơn giản.
Lúc Khúc Quả Quả thấy Tô Tiểu Nha, Tô Tiểu Nha dẫn theo em ấy, ở ngoài cửa nhà nhếch nhác hứng mưa, thấy vết thương người Tiểu Mẫn, sắc mặt liền tốt kéo hai chị em vào nhà, cầm khăn lông khô cho hai người: “Lại bị đánh?”
“Quả Quả.”
“ bảo cậu sớm đến ở với mình, cậu còn chịu.” Mắt Khúc Quả Quả thấy vết thương đùi Tô Tiểu Nha, “Vết thương này là sao?”
Lúc này Tô Tiểu Nha mới phát ra có vết thương ở chân, chắc là vừa mới bị xe tông ngã mặt đất, xảy ra quá nhiều chuyện, cũng phát ra, tại vết thương bị nứt ra, rướm máu, xấu xí đến mức người khác muốn nhìn.
“ cẩn thận bị quẹt.”
“Tiểu Nha.”
“Quả Quả, đừng nữa… Hôm nay tớ mệt chết , Tiểu Mẫn cũng mệt mỏi, trước hết để cho chúng tớ ngủ giấc được ?”
Khúc Quả Quả bất đắc dĩ thở dài, nhìn chị em tốt của mình: “Cậu cũng chỉ biết cứng đầu với mình, được rồi, tớ dọn dẹp phòng cho chị em cậu.”
Tô Tiểu Nha nhắm mắt lại, tay gạt tóc mái, mệt mỏi ngã ở ghế sofa cách nào thở được, ra Tô Tiểu Nha cũng khó nhìn, ánh mắt của cũng có thể là mỹ nhân xinh đẹp, đáng tiếc bình thường quan tâm chuyện ăn mặc, cũng có cảm giác tồn tại gì, nên để cho mọi người cũng bỏ quên .
Lúc Khúc Quả Quả bế Tô Tiểu Mẫn ngủ, Tô Tiểu Nha mở mắt: “Để mình bế cho.”
“Cậu cũng mệt mỏi rồi, tự mình tắm , ngủ sớm chút, ngày mai còn phải làm đấy.”
“Ừ.” ra Tô Tiểu Nha còn muốn hỏi Quả Quả mượn ít tiền, nhưng vừa nghĩ tới Quả Quả giúp mình nhiều như vậy, hơn nữa tiền của ấy cũng nhiều, liền thôi.
Ngày hôm sau, vết thương đùi Tô Tiểu Nha vì kịp thời xử lý nên bị nhiễm trùng rồi, lấy tay nhàng sờ cái cũng đau đến suýt chút nữa rơi nước mắt, mặc bộ đồ công sở đơn giản màu đen, chịu đựng chân đau, vào cao ốc Nguyệt thị.
Vào mười giờ trưa, trong phòng làm việc có người, Tô Tiểu Nha mới chậm rãi vào phòng làm việc của quản lý, tay nâng lên lại để xuống, buông xuống lại nâng lên, lúc do dự, cửa lại mở ra rồi.
Tô Tiểu Nha nở nụ cười gượng ép: “Giám đốc Chu.”
“Là Tô Tiểu Nha hả, có chuyện gì ?” Chu Tích muốn ra ngoài ăn cơm thấy Tô Tiểu Nha liền hỏi, thấy vẻ mặt nhăn nhó của chắc là có chuyện, “Vào .”
“Vâng.”
Chu Tích rót cho Tô Tiểu Nha ly trà, ra ông ta vẫn thích nhân viên này hơn, so với mấy người phụ nữ cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy còn lại bên kia, Tô Tiểu Nha làm việc nghiêm túc, thời điểm giảm biên chế, Tô Tiểu Nha này là khó khăn để được giữ lại.
“Có chuyện gì cứ , có thể giúp đỡ được tôi cố gắng hết sức.”
“Giám đốc Chu, tôi muốn ứng trước tháng tiền lương, biết có được ?”
Chu Tích trầm mặc, Tô Tiểu Nha biết chuyện tiền lương này cũng thuộc quyền quản lý của Giám đốc Chu, là làm khó người ta: “Thôi, làm phiền Giám đốc Chu rồi, tôi ra ngoài trước.”
“, Tiểu Nha, có thể cho tôi biết tại sao muốn ứng trước tiền lương được ?” Chu Tích cảm thấy ấy gặp phải khó khăn.
“ có, tôi ra ngoài đây.” Tô Tiểu Nha muốn xoay người ra ngoài, lại bị Chu Tích ngăn lại.
Ông ta lấy ra từ trong ví tháng tiền lương của Tô Tiểu Nha: “ cũng biết công ty trả trước tiền lương, số tiền này coi như là tôi cho mượn, đợi đến lúc lĩnh tiền lương trả lại cho tôi là được rồi.”
Tô Tiểu Nha cắn môi, biết cảm ơn ông ta như thế nào: “Cảm ơn Giám đốc Chu.” phải là người biết giả bộ, biết số tiền này quan trọng như thế nào đối với và em , nhất định trả lại cho ông ta, “Khi nào nhận được tiền lương tôi lập tức trả lại cho ông.”
“ vội, còn chưa ăn cơm phải , cùng ăn cơm .”
“ cần, cảm ơn.” Nhận trợ giúp của người ta tất nhiên thể được voi đòi tiên, Tô Tiểu Nha cầm tiền rời khỏi phòng làm việc, quyết định làm tốt công việc để báo đáp đại ân đại đức của quản lý.
Kết quả Tô Tiểu Nha chỉ ở trong phòng làm việc gặm hai chiếc bánh bao rồi tiếp tục làm việc.
Last edited by a moderator: 20/3/15