1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tiếng chuông hết giờ vang lên, mọi người giống như được giải thoát, chạy như bay giống nhau ra khỏi phòng học, vậy mà mấy sinh viên nam dẫn đầu lại dừng lại, rối rít nhìn về phía tựa người lan can bên ngoài cửa phòng học.

      có mái tóc quăn màu đỏ, thậm chí tai còn có bảy khuyên, áo da bó mặc người hoàn toàn khoe ra được dáng người có lồi có lõm của , ánh mắt lười biếng nhìn chằm chằm về cửa phòng học của bọn họ, tuy mới có mười lăm tuổi, nhưng do vóc người cao gầy phát triển cực tốt cho nên Nguyệt Nặc sớm biến thành vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt Nguyệt Nặc giống Nguyệt Độc Nhất hơn chút, hơn nữa lại mang vẻ mặt nghiêm túc giống cha, lại cố tình cười to nên luôn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, giờ phút này Nguyệt Nặc dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên thành lan can.

      đó xinh đẹp, biết là bạn của ai.”

      Trình Vũ cũng ra khỏi phòng học, mắt nhìn về nơi mọi người đều nhìn, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nghiêm mặt về phía Nguyệt Nặc, kéo từ lan can xuống, che ngang ánh mắt của mọi người. “Sao chờ ở cửa ra vào!”

      Nguyệt Nặc thờ ơ nhìn sau lưng , Lam Tĩnh nhìn vào ánh mắt của nhíu mày, sau đó rời , còn Lucy lại dừng lại lâu. “, bạn ? tệ nha.”

      “Bạn nào?” Trình Vũ xoay người lại, thấy Lucy, biết tại sao mặt ấy lại tái nhợt, chỉ là cũng để ý, kéo Nguyệt Nặc, “ thôi, phải em muốn mượn xe sao?”

      Mặc dù Nguyệt Nặc xử có phần tùy tiện, nhưng tâm tư lại vô cùng cẩn thận, giống ông thiếu đầu óc của mình, đương nhiên nhìn ra được chị kia dùng ánh mắt khác biệt nhìn mình, tư tưởng xấu xa ôm eo Trình Vũ, vẫn quên ném cho Lucy ánh mắt khiêu khích. “Em đổi ý, chở em về.”

      “Em xác đinh, sợ xe chở nổi thiên kim tiểu thư của chúng ta.”

      “Được rồi được rồi! Để cho chở em cũng là phúc khí của rồi.”

      Mắt Lucy thấy Trình Vũ lấy xe chở bé kia rời , trong lòng mảng đau thương, cho là quên mình, chỉ cần cố gắng nhất định nhớ lại, nhưng thậm chí có bạn , hơn nữa theo tính tình của Trình Vũ lại có thể thân thiết với bé kia như thế, mình còn cơ hội sao?

      Lam Tĩnh chờ xe tới đón ở cửa trường học cũng thấy Trình Vũ chở Nguyệt Nặc qua, vừa nãy ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng qua là học bẳng xe đạp, nghe còn là con trai của tiểu tam ( chắc mấy bạn cũng lạ gì với từ này rồi nhỉ, người phụ nữ xen vào gia đình của người khác được gọi là Tiểu Tam.), thể xứng với mình. Cho dù người vẫn theo đuổi mình là Lý Tư cũng chỉ là Nhị thiếu gia của công ty xây dựng Tử Kim mà thôi, cái loại xí nghiệp hạng hai đó cũng phải là nơi ta thèm để mắt tới.

      “Tiểu Thư.” Xe dừng lại ở trước mặt, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

      Lam Tĩnh gật đầu cái, dựa vào việc là ta đời đời làm Tướng Quân ta có tư cách cao ngạo, mọi hành động đều tràn đầy kiêu ngạo đúng mực, ngồi vào trong xe, xe hơi vượt qua bên cạnh Trình Vũ và Nguyệt Nặc.

      , hôm qua cha tìm em chuyện, muốn giao Nặc cho em.” Nguyệt Nặc ôm hông Trình Vũ, chút để ý .

      có ý kiến gì, ý em thế nào.” Mặc dù bây giờ cùng xử lý chuyện của Nặc và Nguyệt thị lúc làm cho hơi mệt chút, nhưng phải cha cũng phải như vậy mới được như ngày hôm nay, hơn nữa Nguyệt Nặc hợp với Dạ hơn mình.

      Nguyệt Nặc im lặng lúc. “, có mệt .”

      cũng quan tâm có mệt hay , nếu như em bảo bối của muốn, miễn cưỡng em. Hơn nữa phải em còn có Giác buôn bán châu báu lâu đời mà chú Bắc Đường cho em sao?”

      “Đó là cha đưa cho em chơi, cùng lắm em quăng cho Hắc Nhai làm cũng tốt, em nghe chú Lôi nghỉ việc.” Cho nên hình như gần đây trai vô cùng bận rộn.

      “Chú Lôi cha ngược đãi nhân viên, chú ấy tuổi cao cũng tìm được vợ đều do cha giao cho chú ấy quá nhiều việc.”

      Nguyệt Nặc bĩu môi. “Em thấy là do chú ấy nhiều phụ nữ quá, biết cưới ai có!”


      Trình Vũ cười cười.

      , giao Dạ lại cho em .” Nguyệt Nặc dường như hạ quyết tâm lớn.

      “Được.”

      Nguyệt Nặc vứt chìa khóa vào phòng khách, hai tuần nay thấy Trình Trình, vậy mà lại ôm trong tay đứa bé, kinh ngạc . “Mẹ, đứa bé này ở đâu ra? A….mẹ xong rồi… phải là mẹ ở sinh con riêng ở bên ngoài chứ, cha mà biết mẹ nhất định xong rồi…”

      Trình Trình đùa với đứa bé trong ngực, nhìn con mình, coi như thấy tóc đỏ với khuyên tai, từ trước tới nay Trình Trình luôn là người dạy con thoải mái, chỉ cần làm chuyện gì khác người, mặc kệ bọn làm, năm đó phải là mình chưa cưới sinh con sao. “ linh linh.”

      “Cũng đúng nha…Mẹ cả ngày chui trong phòng thí nghiệm, muốn làm ra chuyện kia cũng có cơ hội…A…. lẽ đứa bé này là người máy.” Nguyệt Nặc vừa vừa nhìn đầu đưa bé kia, muốn tìm được công tắc, lại làm cho đứa bé khóc thét lên. “Mẹ, mẹ làm người máy cũng quá .” Còn có thể khóc nha.

      “Vớ vẩn!” Trình Trình đánh vào tay Nguyệt Nặc. “Người ta đặt đứa bé này trước cửa nhà chúng ta.”

      “Mẹ, phải mẹ muốn nuôi đứa bé này chứ.” Trình Vũ cuối cùng cũng chuyện.

      được sao? Đáng mà.” Trình trình trêu chọc đứa bé trong ngực.

      “Cũng phải được, chẳng qua tại sao chỗ khác ném, lại cố tình ném vào cửa nhà chúng ta.” Đừng trách nghĩ nhiều.

      Nhiều năm như vậy, tất nhiên Trình Trình cũng có nhiều liên tưởng, nhưng mà vẫn bỏ được đứa bé trong tay. “Con điều tra giúp mẹ, nếu có gì, chúng ta nuôi.”

      “Dạ.”

      “Đặt tên chưa? Là bé trai hay bé ?”

      “Con trai, cha con hôm nay là mùng , cho nên đặt là Nguyệt Khiếu Sơ.” Trình Trình cũng phản đối tên đó.

      Tất nhiên là Trình Vũ biết mẹ đối với chuyện đặt tên luôn tùy ý, nhưng mà ‘đầu tháng’ cũng quá tùy tiện, may tên của mình cũng đến mức khó nghe. Nguyệt Khiếu Sơ Nguyệt Khiếu Sơ, Trình Vũ vui đùa với bé con trong ngực Trình Trình, nó cười khanh khách với Trình Vũ, lòng Trình Vũ luôn lạnh nhạt cũng cảm thấy ấm áp.

      Nguyệt Nặc vào phòng bếp thấy Nguyệt Độc Nhất làm xong thức ăn, bây giờ Nguyệt Độc Nhất dần dần giao mọi chuyện cho con cái, có lúc chỉ điểm, nhưng căn bản chỉ cần hai đứa nhóc kia mang công ty cùng tổ chức của ông phá hoại có ý kiến, cho nên bình thường ở nhà làm cơm, ở bên vợ, ngày ngày trôi qua cũng rất thoải mái.

      “Cha, luôn là người nấu cơm, cảm thấy công bằng sao?”

      “Con muốn mẹ con nấu?” Nguyệt Độc Nhất cũng có ý kiến gì, dù sao mùi vị đó haha ông quen rồi.

      Nguyệt Nặc vội vàng lắc đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi với mùi vị thức ăn Trình Trình nấu. “ muốn.”

      Đây phải là chuyện vô ích rồi sao. “ rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

      “Cha, con nghe theo lời , tiếp nhận quản lý Dạ.”

      Nguyệt Độc Nhát thấy vẻ mặt bình thản của con . “Cha miễn cưỡng con, chỉ là con cảm thấy con thích hợp với Dạ hơn, nếu như con muốn, con cũng phải là xử lý được.”

      sao, con cũng điên nhiều năm như vậy rồi, cũng có thể kiềm chế tính tình, chẳng qua cha, nếu bị phá sản con cũng chịu trách nhiệm đâu nha.” Nguyệt Nặc khôi phục lại dáng vẻ cợt nhả.

      Nguyệt Độc Nhất sờ sờ đầu con . “Khi con làm Nặc Tứ Đại Đường chủ cũng phải ngồi .”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68:

      Editor: bunn

      68.1

      liên tục tuần lễ Trình Vũ bị người phụ nữ dùng các dòng xe giống nhau đón , Trình Vũ nghĩ đây gọi là đề tài mới, bởi vì bất kể người phụ nữ kia đổi xe gì, mỗi chiếc xe đều là xe thể thao số lượng có hạn có giá trị liên thành, ra trong trường này cũng có người có tiền, bình thường trong nhà cũng phải là mua nổi những chiếc xe này, nhưng giống như , tuần lễ đổi bốn năm chiếc có.

      Cho nên chuyện Trình vũ được người phụ nữ có tiền bao dưỡng, thoáng chốc truyền ra ngoài.

      Trình Vũ giơ cặp sách lên, bất đắc dĩ mở cửa của xe ra, sau khi ngồi lên liền dùng giọng thương lượng : “Tiểu Nặc, em có thể đừng khoe xe như vậy ?” Biết có gì dùng, nhưng vẫn còn muốn còn sức lực đấu tranh.

      được! kiêu căng phải là em rồi.”

      “Vậy em có thể chỉ lái xe .” Nhức đầu.

      “Em cũng muốn nha, nhưng người ta mang đến phải là lãng phí sao.”

      Trình Vũ thề chờ mấy ngày này bàn giao chuyện cùng em tốt liền cấm chỉ nó đền trường học tìm . Nguyệt Nặc dừng xe ở gara tầng ngầm của Nguyệt Thị, dùng thang máy tư nhân trực tiếp đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, Nguyệt Nặc im lặng nhìn trai mình: “, trong toà nhà này biết là Tổng giám đốc Nguyệt thị cũng có mấy người nhỉ.” muốn thay đổi ngày từ cửa chính vào chừng cón phải cho an ninh cản lại.

      “Trừ chú Lôi và thư ký điều hành của .” tại chú Lôi được coi là người phát ngôn bên ngoài của Nguyệt Thị, cần nhiều người biết chuyện này.

      Theo như lời vừa rồi của Trình Vũ, Nguyệt thị từ đầu đến cuối vẫn là Nguyệt thị, mặc kệ ai là người điều hành nó, công việc mỗi ngày ở đây đều tiến hành đâu vào đấy, nơi này có công việc, có cạnh tranh, có ganh đua so sánh, cũng có chuyện bát quái.

      Bên trong thị trường của bộ phận marketing, đám phụ nữ quần áo chỉnh tề tập trung tại chỗ thảo luận báo hôm nay.

      “Tổng giám đốc công ty xây dựng Tử Kim cùng vợ bí mật ly hôn, tìm thấy tình mới.”

      “Nghe tình mới là tình đầu, lần này từ nước Mỹ trở về hai người nối lại duyên cũ.”

      “Chẳng qua Lý Thành của công ty Xây dựng Tử Kim kết hôn nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua vợ ta trông như thế nào nha.”

      “Đúng đúng, xem hình ảnh mơ hồ ràng, chỉ thấy bóng lưng, nhất định là xấu xí đến mức thể gặp người khác, nếu tại sao Lý Thành chưa bao giờ mang ta ra ngoài.”

      “Đàn ông đều là người có mới nới cũ.”

      “Các , thảo luận chuyện bát quái xong chưa trở về làm việc nha, tiện thể nhắc nhở, mười phút sau thư ký Tống có thể tới kiểm tra.” Quản lý bộ phận Marketin mở của phòng làm việc ra lớn tiếng quát.

      đám phụ nữ trong nháy mắt trở lại chỗ ngồi của mình, làm việc đâu vào đấy, tiện thể lấy ra cái gương xem xem bản thân ăn mặc có thỏa đáng hay , phía dưới Tổng giám đốc chính là thư ký Tống, nếu như được thư ký điều hành của Tổng giám đốc nhìn trúng vậy cũng có thể ít vài năm phấn đấu nha, dù thế nào Tổng giám đốc của bọn họ cũng quá nhiều bông hoa rồi, nhưng thư ký Tống lại giống vậy, dáng dấp được, cho tới bây giờ cũng có scandal nào.

      “Tô Tiểu Nha.”

      “Ở đây.” Người phụ nữ tham dự bất kỳ thảo luận bát quái cũng có cách nào hòa nhập vào bọn họ vẫn trốn ở góc phòng đứng lên, buộc hai nhánh tóc đuôi sam tầm thường, gọng kính đen che ánh mắt của , tóc mái dài qua mắt càng thêm che tất cả ánh mắt muốn dòm ngó.

      Giám đốc Chu bất đắc dĩ thở dài, Tô Tiểu Nha này từ đầu đến giờ đều vâng vâng dạ dạ, dáng vẻ sợ người lạ, biết lúc đầu được tuyển vào công ty như thế nào, nghe Nguyệt thị có kế hoạch khai trừ những nhân viên vô dụng này, mặc dù lúc làm việc Tô Tiểu Nha đều rất chịu khí, nhưng tính tình mềm yếu, xem ra bị cắt giảm là khó tránh khỏi.

      “Sửa tài liệu này giúp tôi chút, ngày mai tôi muốn dùng.”

      “Vâng.” Tô Tiểu Nha mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm quan tâm tới bên kia nhận lấy tài liệu, lại trở về, có cảm giác tồn tại như vậy cũng khiến cho mọi người muốn bỏ rơi.

      Trở lại chỗ ngồi liếc nhìn tờ báo hôm nay, Lý Thành dịu dàng ôm người phụ nữ bên cạnh, và ở bên phía góc phải, ngay cả bóng lưng cũng chỉ là bóng lưng mơ hồ cho nên lại có vẻ buồn cười như thế. còn nhớ sau bữa cơm tối ngày hôm đó mặt Lý Thành lạnh lẽo trước sau lạnh lùng như , ném lá đơn ly hôn xuống bàn ăn.

      thanh vẫn luôn là kiên nhẫn. “Đây là thỏa thuận ly hôn, nhìn kĩ chút .”

      Bàn tay rửa bát của Tô Tiểu Nha dừng lại, nước chảy ào ào, nỗ lực cắn răng mới có thể nhìn được nước mắt trong mắt, tim như bị người khác dùng dao mạnh mẽ cắt mảng. Đúng vậy, năm năm rồi, ban đầu ông Lý cầu cũng là để ta chăm sóc mình năm năm, thế nhưng ta chút lưu luyến cũng có.

      Tô Tiểu Nha là người rất đơn giản, cùng chung sống với người đàn ông trong năm năm, cho dù lúc bắt đầu có tình cảm, cũng nghiêm túc vào, nhưng khi có thói quen lệ thuộc vào người đàn ông này, ta lại bỏ rơi . Nắm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cảm thấy lạnh lẽo phát run, Lý Thành ghét thấy dáng vẻ nhu nhược kia của , chán ghét : “Mặc kệ có đồng ý hay , đều phải ký, tôi khuyên nên thông minh chút, nếu như muốn chọn cách làm khác, tôi khiến phân tiền cũng chiếm được.”

      Mắt kính của Tô Tiểu Nha phủ mảng sương mù, nhìn gương mặt của người đàn ông kia, nhưng khi nhìn sao, gương mặt đó đối với mình chỉ có lạnh lùng, kiên nhẫn cùng chán ghét.

      Đó cũng là lý do vì sao khi ký tên rồi, Lý Thành còn đối với rất là hào phóng, để lại cho căn nhà lớn bọn họ từng ở. trả cho ba trăm vạn tiền chia tay, nhà muốn ở, bán từ sớm, lúc chuyển ra, thậm chí còn có chút nỡ, có lẽ Quả Quả đúng, chính là bị coi thường. Hèn hạ người mình.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      68.2

      Editor: Bunn

      Toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc mới có thể làm cho bản thân nghĩ linh tinh, Tô Tiểu Nha sửa tài liệu xong, là bảy giờ tối, vừa nhìn thời gian liền hoảng, thu thập đồ đạc nhanh rồi lập tức rời khỏi công ty, dọc đường còn tùy tiện mua cái bánh bao lót dạ, còn mười lăm phút đồng hồ mới đến Viện Kim Lan.

      Tô Tiểu Nha vỗ ngực may mắn còn kịp, ra lúc tuyển nhân viên Viện này cầu cũng rất cao, giống như được trúng tuyển, may là quản lý nơi này muốn theo đuổi Quả Quả, cho nên được giới thiệu làm nhân viên dọn dẹp, như vậy cũng đủ rồi, ở chỗ này làm nhân viên dọn dẹp còn nhiều tiền hơn ở khách sạn khác làm nhân viên phục vụ.

      xin lỗi.” Tô Tiểu Nha đụng vào người khác, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt lạnh lùng quen thuộc ngay lập tức thấy đau lòng.


      Lý Thành cau mày nhìn Tô Tiểu Nha phía trước, người phụ nữ bên cạnh kỳ quái nhìn hai người: “Thành, biết?”

      Lý Thành lạnh lùng lắc đầu: “ biết.”

      “À.” Hàng Gia Kỳ khẽ mỉm cười, xinh đẹp động lòng người. Tô Tiểu Nha cúi đầu, trong mắt tia chán nản.

      Ở trong mắt người khác thể nghi ngờ đó là đôi kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã của Lý Thành, người phụ nữ mà ta vẫn luôn thích, chính là ấy, còn đẹp hơn ở tấm hình. Mất mát chỉ trong chốc lát, Tô Tiểu Nha phấn chấn tinh thần, còn làm việc, thể tự cảm thấy xót xa.

      tới góc cua, Tô Tiểu Nha về phía tủ quần áo của mình, lại bị người kéo vào góc.

      “Tại sao lại ở chỗ nào, theo dõi tôi sao?” Lý Thành tức giận nhìn Tô Tiểu Nha.

      “Tôi có….” Tô Tiểu Nha cắn môi, cảm thấy vô cùng uất ức.

      Nhưng mặc kệ như thế nào khi Lý Thành nhận định đó là mọi thứ khác đều là ngụy biện: “Muốn tìm tôi làm gì? Muốn thêm tiền? Ba trăm vạn kia đủ sao?”

      …” Tô Tiểu Nha ngờ trong lòng Lý Thành mình lại là người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy bi thương biết nên gì.

      Lý Thành chán ghét móc chi phiếu bên trong túi: “ lần này cần bao nhiêu? Tốt nhất lần cho ràng, chớ phiền toái về sau, mười triệu có đủ ?”

      Lý Thành vội vã viết chi phiếu, lời vừa dứt đồng thời cũng viết xong chi phiếu đưa cho Tô Tiểu Nha: “Về sau đừng làm phiền tôi nữa.”

      Tô Tiểu Nha nhìn tờ chi phiếu kia, quyến luyến duy nhất trong lòng cũng bị con số ràng trước mắt xóa sạch , đây chính là người đàn ông sống cùng năm năm, biết từng thói quen của ta, biết tất cả những gì ta thích, biết ta thích ăn cá thích ăn thịt, ta thích đọc vài trang sách trước khi ngủ, mùa hè thích mở máy điều hòa khí đắp chăn, biết ta dị ứng với hạt tiêu, biết việc ta làm đầu tiên khi nghe điện thoại là tên của mình. Thế nhưng người đàn ông này lại biết gì về cả, ta chẳng muốn nghe chuyện, cũng lười phải nhìn lâu lúc, giây cũng nhớ phải hiểu .

      Tô Tiểu Nha nắm mặt tờ chi phiếu, Lý Thành lộ ra nụ cười châm chọc, Tô Tiểu Nha nắm tay rất chặt rất chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cũng cảm thấy đau, có đau cũng bằng vết thương ở trong lòng, cũng đau bằng người đàn ông mình tự tay phá hủy tất cả, nhưng là Tô Tiểu Nha, mềm yếu, nhát gan, đối mặt với tất cả, ngoại trừ yên lặng chịu đựng cũng là yên lặng chịu đựng, giải thích, cũng biết giải thích như thế nào.

      Thế nhưng lần này lại cố lấy dũng khí, bị tóc mái che đôi mắt tràn đầy nước mắt quật cường, hung hăng quăng chi phiếu vào người đàn ông kia, xoay người chạy .

      “Tô Tiểu Nha, sao còn làm việc.” vất vả mới tìm thấy Tô Tiểu Nha, vội vàng thúc giục.

      “Quản lý xin lỗi, người em hôm nay thoải mái, có thể xin nghỉ hôm ?” Tô Tiểu Nha lau lau nước mắt, người đàn ông kia còn nhìn, muốn ở lại chỗ này, cứ buông thả bản thân lần .

      “Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      “Cảm ơn quản lý.” Tô Tiểu Nha ba bước hai bước chạy .

      Nghe được nguyên nhân tại sao Tô Tiểu Nha lại ở chỗ này, Lý Thành nhăn mày lại, là ta hiểu nhầm , nhưng phải ta để lại cho ba trăm vạn và căn nhà sao, cũng có công việc, tại sao còn phải làm việc ở nơi này, số tiền kia đủ dùng sao?

      Tô Tiểu Nha chạy mạch ra khỏi Kim Lan, muốn chạy xa, khiến cho ai có thể tìm được .

      “Xoẹt!!”

      Ánh đèn xe chói mắt chiếu vào mắt Tô Tiểu Nha, trong lúc bị dồn ép ngã nhào ở trước xe. Mặt Huyền Dịch lạnh lẽo giống như ngày thường có biểu gì, dường như giờ phút này người bị ta đụng phải chẳng qua là con mèo, bước xuống xe.

      “Có việc gì ?”

      thanh lạnh so với băng còn lạnh hơn kia lập tức đưa Tô Tiểu Nha trở lại nhân gian, còn muốn cái gì, vẫn thể chết, còn phải chăm sóc em , chết em phải làm thế nào.

      Cố gắng bò dậy Tô Tiểu Nha lau sạch nước mắt mặt lắc đầu cái: “ có việc gì.”

      Nếu người trong cuộc có việc gì, Huyền Dịch lần nữa nhảy vào trong xe, khởi động xe, lái vòng qua Tô Tiểu Nha., đến nhìn cũng chưa từng nhìn người phụ nữ vẫn còn khóc thầm ở đó cái.

      Cầu thang vô cùng tối, út ánh sáng cũng có, vốn trong lầu này còn có chiếc đèn chiếu sáng, nhưng lâu trước đây cũng bị hỏng rồi, chẳng qua cầu thang này nhiều lần rồi, Tô Tiểu Nha sớm thành thói quen, lấy chìa khóa ở trong túi xác, cắm chìa khóa vào ổ, cửa vừa mới mở ra.

      Em vừa trốn ở góc phòng liền nhào ra: “Chị….ô ô ô ô…”

      Tô Tiểu Nha đau lòng an ủi em , thấy sàn nhà có số chai rượu cùng ghế salon có người đàn ông cũng biết cha lại trút giận lên Tô Tiểu Mẫn. “ sao….ngoan…có chị ở đây…”

      “Mày về rồi..” Người đàn ông say lảo đảo đứng lên, Tô Tiểu Nha cẩn thận ôm em lùi về phía sau, “Tiền đâu… phải hôm nay là ngày phát lương sao?”

      “Tôi đưa cho ông trăm ngàn rồi, ông còn muốn như thế nào.” Tiền lương của còn phải để dành cho Tiểu Mẫn học, còn phải để dành cho cuộc sống, thể cho ông ta thêm được, nếu phải quyền nuôi dưỡng Tiểu Mẫn còn tay ông ta, sớm mang em ấy rời .

      trăm ngàn?” Ông ta suy nghĩ lát, “A, trăm ngày sao mà đủ, tao còn lãi vay nợ, mày ở đây cho tao thêm trăm ngàn.”

      “Tôi có.”

      có!” Ánh mắt của ông ta tràn ngập men say, “Chồng mày đâu, nó phải có rất nhiều tiền sao, mỗi tháng nó phải đưa cho mày nhiều tiền sinh hoạt sao, mượn nó!”

      có.”

      “Cái gì có.” Tô Vu Thuần tiến lên muốn đánh .

      Tô Tiểu Nha chỉ có thêm bảo vệ em ở trong ngực, dùng hết sức để cho ông ta ngã . “ ly hôn rồi! có tiền sinh hoạt! có tiền! Cái gì cũng có! Ông hài lòng chưa?”

      biết dũng khí ở đâu ra, lần đầu tiên Tô Tiểu Nha phản kháng cha mình. Tô Vu Thuần sửng sốt chút, ly hôn? Vậy tiền sinh hoạt cố đinh sau này có, tức giận bộc phát ông ta hung tăng tát lên mặt Tô Tiểu Nha, đánh mạnh đến mức mắt nổ đom đóm, phải dựa vào cửa mới miễn cưỡng đứng lại được.

      “Ly cái gì hôn! Dáng vẻ này của mày còn muốn ly hôn! đâu tìm người có tiền! Mày quay lại, cầu xin nó, khóc ồn ào! Treo ngược tự sát! Chỉ cần nó ly hôn chuyện gì cũng dễ !”

      nên đánh chị con, cho cha đánh chị con.” Tô Tiểu Mẫn thấy người chị thương của mình bị đánh, chạy vọt ra ngoài, Tô Vu Thuần đề phòng ngã xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi chảy ra, Tô Tiểu Mẫn bị dọa sợ, trốn vào ngực chị. “Em cố ý… cố ý…”

      “Ngoan, chị biết phải là cố ý…Ngoan…Đừng sợ…”

      “Con bé chết tiệt kia, mày dám đẩy ngã tao, muốn sống nữa hả, nhìn xem hôm nay tao đánh chết mày!” Máu tươi chảy vào mắt ông ta, để cho ông ta giống như loại thú hoang kinh khủng phát điên cầm cây lau nhà đánh vào người Tô Tiểu Mẫn.

      “Đừng! Tôi đưa tiền cho ông! Bây giờ tôi liền đưa tiền cho ông… phải là ông muốn tiền à…” Lòng bàn tay Tô Tiểu Nha toàn là mồ hôi, bàn tay ngừng phát run, bàn tay khác đưa vào trong túi móc dồn dập. “Toàn bộ cho ông…Toàn bộ cho ông…”

      Tô Tiểu Nha còn biết mình làm gì rồi, chỉ cần làm thương em , cái gì cũng tiếc, lấy toàn bộ tiền trong ví da ra nhét vào tay Tô Vu Thuần. “Tất cả đều ở đây.”

      Bắt được tiền
      Tô Vu Thuần liền yên tĩnh lại, trợn mắt nhìn hai chị em cái: “Coi như mày biết điều.”
      Tô Vu Thuẩn cầm tiền ra ngoài, Tô Tiểu Nha biết ông ta lại đánh bài rồi, tỉnh táo lại thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, lưng dán ở cửa từ từ trượt xuống, Tiểu Mẫn trốn ở trong ngực bỗng dưng khóc lớn, an ủi em , còn nước mắt để chảy ra nữa.

      Nghĩ lát cảm thấy lúc này cần dẫn Tiểu Mẫn rời thôi, người còn tiền, nếu lần sau cha nổi giận, có gì có thể chặn ông ta nữa, nghĩ tới đây, lấy mấy bộ quần áo đơn giản.

      Lúc Khúc Quả Quả thấy Tô Tiểu Nha, Tô Tiểu Nha dẫn theo em ấy, ở ngoài cửa nhà nhếch nhác hứng mưa, thấy vết thương người Tiểu Mẫn, sắc mặt liền tốt kéo hai chị em vào nhà, cầm khăn lông khô cho hai người: “Lại bị đánh?”

      “Quả Quả.”

      bảo cậu sớm đến ở với mình, cậu còn chịu.” Mắt Khúc Quả Quả thấy vết thương đùi Tô Tiểu Nha, “Vết thương này là sao?”

      Lúc này Tô Tiểu Nha mới phát ra có vết thương ở chân, chắc là vừa mới bị xe tông ngã mặt đất, xảy ra quá nhiều chuyện, cũng phát ra, tại vết thương bị nứt ra, rướm máu, xấu xí đến mức người khác muốn nhìn.

      cẩn thận bị quẹt.”

      “Tiểu Nha.”

      “Quả Quả, đừng nữa… Hôm nay tớ mệt chết , Tiểu Mẫn cũng mệt mỏi, trước hết để cho chúng tớ ngủ giấc được ?”

      Khúc Quả Quả bất đắc dĩ thở dài, nhìn chị em tốt của mình: “Cậu cũng chỉ biết cứng đầu với mình, được rồi, tớ dọn dẹp phòng cho chị em cậu.”

      Tô Tiểu Nha nhắm mắt lại, tay gạt tóc mái, mệt mỏi ngã ở ghế sofa cách nào thở được, ra Tô Tiểu Nha cũng khó nhìn, ánh mắt của cũng có thể là mỹ nhân xinh đẹp, đáng tiếc bình thường quan tâm chuyện ăn mặc, cũng có cảm giác tồn tại gì, nên để cho mọi người cũng bỏ quên .

      Lúc Khúc Quả Quả bế Tô Tiểu Mẫn ngủ, Tô Tiểu Nha mở mắt: “Để mình bế cho.”

      “Cậu cũng mệt mỏi rồi, tự mình tắm , ngủ sớm chút, ngày mai còn phải làm đấy.”

      “Ừ.” ra Tô Tiểu Nha còn muốn hỏi Quả Quả mượn ít tiền, nhưng vừa nghĩ tới Quả Quả giúp mình nhiều như vậy, hơn nữa tiền của ấy cũng nhiều, liền thôi.

      Ngày hôm sau, vết thương đùi Tô Tiểu Nha vì kịp thời xử lý nên bị nhiễm trùng rồi, lấy tay nhàng sờ cái cũng đau đến suýt chút nữa rơi nước mắt, mặc bộ đồ công sở đơn giản màu đen, chịu đựng chân đau, vào cao ốc Nguyệt thị.

      Vào mười giờ trưa, trong phòng làm việc có người, Tô Tiểu Nha mới chậm rãi vào phòng làm việc của quản lý, tay nâng lên lại để xuống, buông xuống lại nâng lên, lúc do dự, cửa lại mở ra rồi.

      Tô Tiểu Nha nở nụ cười gượng ép: “Giám đốc Chu.”

      “Là Tô Tiểu Nha hả, có chuyện gì ?” Chu Tích muốn ra ngoài ăn cơm thấy Tô Tiểu Nha liền hỏi, thấy vẻ mặt nhăn nhó của chắc là có chuyện, “Vào .”
      “Vâng.”

      Chu Tích rót cho Tô Tiểu Nha ly trà, ra ông ta vẫn thích nhân viên này hơn, so với mấy người phụ nữ cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy còn lại bên kia, Tô Tiểu Nha làm việc nghiêm túc, thời điểm giảm biên chế, Tô Tiểu Nha này là khó khăn để được giữ lại.

      “Có chuyện gì cứ , có thể giúp đỡ được tôi cố gắng hết sức.”

      “Giám đốc Chu, tôi muốn ứng trước tháng tiền lương, biết có được ?”

      Chu Tích trầm mặc, Tô Tiểu Nha biết chuyện tiền lương này cũng thuộc quyền quản lý của Giám đốc Chu, làm khó người ta: “Thôi, làm phiền Giám đốc Chu rồi, tôi ra ngoài trước.”

      , Tiểu Nha, có thể cho tôi biết tại sao muốn ứng trước tiền lương được ?” Chu Tích cảm thấy ấy gặp phải khó khăn.

      có, tôi ra ngoài đây.” Tô Tiểu Nha muốn xoay người ra ngoài, lại bị Chu Tích ngăn lại.

      Ông ta lấy ra từ trong ví tháng tiền lương của Tô Tiểu Nha: “ cũng biết công ty trả trước tiền lương, số tiền này coi như là tôi cho mượn, đợi đến lúc lĩnh tiền lương trả lại cho tôi là được rồi.”

      Tô Tiểu Nha cắn môi, biết cảm ơn ông ta như thế nào: “Cảm ơn Giám đốc Chu.” phải là người biết giả bộ, biết số tiền này quan trọng như thế nào đối với và em , nhất định trả lại cho ông ta, “Khi nào nhận được tiền lương tôi lập tức trả lại cho ông.”

      vội, còn chưa ăn cơm phải , cùng ăn cơm .”

      cần, cảm ơn.” Nhận trợ giúp của người ta tất nhiên thể được voi đòi tiên, Tô Tiểu Nha cầm tiền rời khỏi phòng làm việc, quyết định làm tốt công việc để báo đáp đại ân đại đức của quản lý.

      Kết quả Tô Tiểu Nha chỉ ở trong phòng làm việc gặm hai chiếc bánh bao rồi tiếp tục làm việc.
      Last edited by a moderator: 20/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      68.3

      Editor: Bunn


      Buổi chiều phòng Marketing yên tĩnh lạ thường, khí quỷ dị, vì lý do gì khác, hôm này là ngày Nặc phái Đường chủ kiểm tra, chuyện người đứng phía sau Nguyệt Thị chính là Nặc còn là chuyện bí mật gì, mà tổng giám đốc Lôi Thiên chẳng qua là do Nặc thuê với mức lương cao, chuyện này tất cả mọi người cũng biết, Đường chủ của Nặc ngoại trừ Chu Nhan những người còn lại đều là soái ca, dù tùy ý theo đuổi người trong bọn họ cần phải lo chuyện ăn mặt cả đời, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng điều chỉnh tranh phục, đương nhiên ngoại trừ Tô Tiểu Nha.

      Khi tất cả phụ nữ của bộ phận Marketing đều chuẩn bị xong, Huyền Dịch và Thư ký Tống cùng nhau bước vào, hai người đàn ông xuất sắc, nếu như người giống như núi băng Nam Cực thờ ơ lạnh nhạt người còn lại lại vô cùng nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ.

      Chu Tích tiến lên đón: “Thư ký Tống, Huyền Đường chủ.”

      “Quản lý bộ phận Marketing Chu Tích.” Thư ký Tống giới thiệu cho Huyền Dịch, ra Huyền Dịch tới đây chẳng qua là ngang qua, trước kia lúc mà cậu chủ chưa tiếp nhận Nguyệt thị, việc này đúng là rất cần thiết, bây giờ cậu chủ mới tiếp nhận công việc, cho nên những quy củ cũ tạm thời chưa thay đổi, dự định là khi ổn định rồi việc kiểm tra này có thể bỏ qua.

      “Mời vào bên trong.” Theo quy định mỗi phòng ban đều phải nộp cho cấp bản báo cáo, báo cáo này hôm qua ta đưa cho Tô Tiểu Nha sửa lại, “Tiểu Nha, đưa cho thư ký và Huyền Đường chủ tách trà, văn kiện hôm qua sửa cũng mang luôn vào đây.”

      “Vâng.” Tô Tiểu Nha đứng dậy, làm cho rất nhiều người vừa lòng, bọn họ cũng muốn được pha trà, để cho mình có cơ hội lắc lư trước mặt hai người đàn ông này, chừng có thể thành công hấp dẫn ánh mắt của họ, ai biết được chiếm tiện nghi đó lại là người phụ nữ xấu xí này, chẳng qua trong mắt các ấy có lẽ Tô Tiểu Nha có chút công kích nào, cho nên bọn họ cũng lười tranh giành.

      Tô Tiểu Nha rót trà, đặt trà cẩn thận trước mặt Huyền Dịch cùng thư ký Tống, sau đó đưa tài liệu cho Chu Tích, trong suốt quá trình đều cúi đầu, dám nhìn loạn, tất nhiên là cũng biết được Huyền Dịch ngẩn người nhìn vết thương ở bắp đùi .

      Tô Tiểu Nha rót trà rồi ra ngoài, lúc vừa bước ra đến cửa thở phào nhõm, cảm thấy hai người bên trong đều có khí thế vô cùng lớn, làm dám thở mạnh, trở về chỗ ngồi của mình, lại bắt đầu chuyên tâm làm việc.

      Nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc của quản lý lại mở ra lần nữa, chút ỉu xỉu của đám phụ nữ trong phòng trong nháy mắt đều biến mất, giả vờ làm việc, cũng quên ném ánh mắt quyến rũ cho hai người đàn ông này, Huyền Dịch cùng Thư ký Tống bị những ánh mắt nhàm chán kia ảnh hưởng chút nào, tới cửa, mọi người đều cho rằng lần kiểm tra này có thể trôi qua cách bình thản, bỗng nhiên Huyền Dịch tới bàn làm việc của Tô Tiểu Nha, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chân bị thương của Tô Tiểu Nha lúc lâu.

      Tô Tiểu Nha bị làm cho lúng túng, biết muốn làm gì, những ánh mắt kia tập trung người làm rất thoải mái, trong nhát mắt đứng lên, giữ quần mình, “Huyền Đường chủ…”

      Huyền Dịch cau mày,
      “Ngồi xuống.”

      thanh lạnh như băng mang theo ngữ khí ra lệnh, giọng đó giống như trời sinh ra là để ra lệnh cho người khác, khiến người khác thể , Tô Tiểu Nha đành nhắm mắt ngồi xuống, Huyền Dịch nhìn vết thương kia: “Nhiễm trùng.”

      “À, vâng.” Hóa ra là nhìn vết thương của , “ lúc nữa là sao rồi.”

      bệnh viện .” Huyền Dịch vừa vừa đứng lên.

      cần.” bệnh viện phải có tiền, mà tiền sinh hoạt còn có.

      Huyền Dịch cau mày, nếu phải vết thương kia là do gây ra, mới lười để ý, chẳng qua là do mình tạo thành, vậy phụ trách, “ tự , hai là tôi đưa , chọn .”

      Tô Tiểu Nha còn nhớ ai đâm vào mình, với tình hình lúc đó, mới có ý định để ý đến những việc xảy ra hôm đó, tất nhiên là hiểu tại sao đường đường là Đường chủ tại sao lại quan tâm tới vết thương của nhân viên bé như , chỉ là muốn làm quá lên để người khác chú ý, “Tự tôi được rồi.”

      Huyền Dịch gật đầu cái, nhìn Tô Tiểu Nha thêm lần nào nữa, vẻ mặt thờ ơ giống như đối xử với tất cả mọi người, có gì đặc biệt.

      Đương nhiên Tô Tiểu Nha bệnh viện, bệnh viện đối với nơi vô cùng xa xỉ, đến đâu cũng mất tiền, chụp X – quang, điện tâm đồ, cùng với nó là phải dùng thuốc, dù có bệnh gì cũng phải tốn vài ngàn đồng, cho nên trừ khi em bị bệnh, nếu đều dựa vào sức miễn dịch của bản thân để tự giải quyết. Lần này cũng ngoại lệ, nhưng nhìn vết thương sưng mủ, Tô Tiểu Nha đành phải mua chút thuốc trừ độc, cộng thêm chút thuốc bôi, lập tức chạy đến Kim Lan làm việc.

      Công việc ở Nguyệt thị vốn nhàng, tan làm lại phải làm việc khác, người cũng cảm thấy mệt mỏi, hết hành lang dài, cả người Tô Tiểu Nha đều đau nhức, đành phải nhắm mắt tựa vào tường nghỉ ngơi chút.

      “Tiền tôi đưa cho đủ sao, tan làm rồi còn phải đến đây làm công nhân vệ sinh!” Lý Thành biết tại sao mình lại tức giận, nghe bán nhà, căn nhà kia cộng với tiền ta cho cũng phải đến trăm ngàn, còn có năm trăm trước tháng nào ta cũng cho ba mươi vạn tiền sinh hoạt, những thứ cần chi tiêu trong nhà đều có bảo mẫu trực tiếp lấy tiền từ chỗ ta, tại sao lại đủ, rốt cuộc sống kiểu gì mà lại có lòng tham đáy đến mức này.

      Bây giờ Tô Tiểu Nha mệt muốn chết, vết thương bị nhiễm trùng làm cả người nóng ran, cổ họng đau đến mức muốn mở miệng chuyện: “Chuyện này liên quan đến !”

      “Cái gì gọi là chuyện liên quan đến tôi! Để cho người khác biết vợ cũ của tôi ở chỗ này làm công nhân vệ sinh, người khác nghĩ tôi như thế nào?” Lý Thành biết tại sao mình lại tức giận như vậy, nhưng lúc biết Tô Tiểu Nha ở chỗ này làm nhân viên vệ sinh, lửa giận ăn mòn lý trí của ta rồi.

      Tô Tiểu Nha cảm thấy buồn cười: “Lúc tôi và ly hôn cũng ai biết tôi là vợ , bây giờ lại có người biết đường đường là vợ trước của Tổng đốc công ty xây dựng Tử Kim lại ở đây làm công nhân vệ sinh sao, mà cho dù có người biết thế nào, phải ly hôn rồi sao?”

      Tô Tiểu Nha mà Lý Thành biết phải là người như thế này, nhu nhược, nhá gan, chưa bao giờ dám lớn tiếng trước mặt ta, nên khi người phụ nữ này châm chọc mình, Lý Thành cảm thấy thể tưởng tượng nổi: “ về với tôi.”

      Tô Tiểu Nha hất ta ta ra: “Tôi , tôi còn phải làm việc.”

      cứ phải tự sỉ nhục mình như vậy? Tại sao?”

      “Sỉ nhục? Tôi cảm thấy vậy, tôi dựa vào hai bàn tay của mình làm ra tiền, ăn trộm giành giật với ai, hơn nữa tôi cần tiền.” Tô Tiểu Nha có sức lực chuyện với ta, thêm nữa, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, chỉ hy vọng Lý Thành mau mau rời , để còn làm nốt chỗ công việc còn dư lại, để có thể sớm về nhà nghỉ ngơi.

      cần tiền như vậy sao?” Lý Thành hiểu.

      “Đúng! Tôi cần tiền, bây giờ ai có thể trả lương cho tôi, tôi có thể vì người ta làm việc, bao gồm cả việc lau bồn cầu.”

      “Được! Tôi cho tiền, lập tức theo tôi.” Lý Thành biết gì, bây giờ ta chỉ biết phải đưa Tô Tiểu Nha ra khỏi đây, ngay lập tức muốn nhìn thấy ở chỗ này làm mất mặt ta.

      “Buông tay! Tôi bảo buông tay có nghe !” Tô Tiểu Nha biết nhất định là hồ đồ rồi, nếu tại sao dám lớn tiếng chuyện với Lý Thành như vậy.

      cánh tay khác của Tô Tiểu Nha đột nhiên bị kéo lại, Lý Thành dừng lại, thấy người đàn ông nắm tay Tô Tiểu Nha.
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      bệnh viện.” Huyền Dịch lạnh lùng ra , sau đó sờ trán , rất nóng, nóng đến doạ người. Lần đầu tiên có người làm trái lời minh, Huyền Dịch rất thoải mái, mặt lại càng lạnh hơn. Tôi rồi, hoặc là tự hoặc là tôi đưa .


      “Tôi...” Tô Tiểu Nha có chút sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt của Huyền Dịch, lại trở về Tô Tiểu Nha nhát gan trước kia.


      là ai? Chuyện của ấy khôgn cần quan tâm.” Lý Thành cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy người đàn ông kia kéo tay Tô Tiểu Nha.


      Huyền Dịch để ý đến Lý Thành vẫn luôn thực nguyên tắc Thiếu chủ của mình là cần quan tâm tới những người liên quan, hơn nữa còn làm tất tốt, khi cần thiết trược tiếp coi thường.


      Nhìn Tô Tiểu Nha hình như sắp ngất , chân mày của Huyền Dịch nhíu chặt lại, trực tiếp ôm lấy , coi thường chống cự yếu ớt của , dưới tiếng hét giận dữ của Lý Thành nhét Tô Tiểu Nha vào trong xe, phóng .


      đâu?” Tô Tiểu Nha cảm thấy khó chịu.


      “Gặp bác sĩ.”


      “Tôi muốn đến bệnh viện.” Tô Tiểu Nha khằng khằng


      “Lý do.” cũng phải là người biết đạo lý.


      “Tôi có tiền.”


      “Tôi trả.” Chân mày Huyền Dịch chưa từnng cau lại lần nào.


      “tôi có bệnh viện hay liên quan gì đến .” Tại sao luôn tranh chấp vấn đề này?


      “Vết thương của là do tôi dâm, chờ vết thương của lành, tôi quản nữa.”


      ra người dâm mình hôm đó là ta, ra cũng thể trách ta được, là do mình lao ra đường lớn, chỉ là mệt quá rồi, chuyện nữa, để cho ngủ lát .


      Huyền Dịch thấy Chu Nhan ở phía sau cánh cửa cũng chỉ thất thần lát, sau đó lập tức vào, “Bạch Thuỷ đâu?”


      Chu Nhan mặc áo ngủ quay đầu vào trong phòng hét to, “Bạch hồ ly, Huyền lão đại tìm .”


      Lúc Chu Nhan từ toilet ra thay quần áo, đứng trước cửa thay giày, chần đặt lên chỗ để giày, vẻ phong tình thành công hấp dẫn ánh mắt của Bạch Thuỷ.


      “Ăn xong rồi lại muốn chịu trách nhiệm?”


      Chu Nhan thèm nhìn ta, sau khi buộc dây giày xong, lấy ra vòng tay kê huyết (là loại vòng ngọc có vùng màu đỏ, vùng màu trắng) bắt chẹt được từ chỗ Lãnh Nguyệt ra khỏi túi áo, tuỳ tiền đặt lên bàn. “Tôi xem hoàng lịch rồi (Sách về thời tiết ngày tháng), thứ ba tuần sau thích hợp tiệc cưới hỏi, chuẩn bị hộ khẩu, tôi đến đón .”


      nghĩ là thích hợp đâu.” Tên đàn ông ra cái vẻ chiếm được tiện nghi mà còn phải suy nghĩ, ta chính alf khó chịu giọng điệu tuỳ ý của .


      “Tuỳ , dù sao sống là người của Chu Nhan tôi, chết cũng là ma của Chu Nhan tôi, ai bảo vừa sinh là lại có dấu hiệu khắc tôi, có bản lĩnh lập tức mọc tim ra , đăng ký cũng chỉ hình thức thôi, nếu muốn, tôi cũng có thể tự do vui vẻ, nếu phải chịu trách nhiệm tôi theo sau mông dồi chịu trách nhiệm.” Chu Nhan hất tóc, vẻ xinh đẹp làm cho Bạch Thuỷ cắn răng nghiến lợi.


      “Thứ ba tuần sau, đúng giờ tới đón .”


      “Haha.” Chu Nhan mặc áo khoác, nhìn Huyền Dịch đứng bên hờ hững quan tâm bọn họ chuyện gì, “Tôi đây, Huyền lão đại.”


      Huyền Dịch gật đầu cái, nhìn Bạch Thuỷ khó chịu trừ độc cho Tô Tiểu Nha, người phụ nữ kia ràng là đau đen mức trợn mắt nhe răng cũng dám phát ra thanh nào.


      “Cậu chút.”


      Bạch Thuỷ nghĩ tới người luôn lạnh lùng như Huyền Dịch mở miệng mình xuống tay chút, chẳng qua Bạch Thuỷ chính là Bạch Thuỷ, người phụ nữ trước mặt này với mình quen biết, hơn nữa bây giờ tâm trạng của ta cũng thoải mái, lúc tâm trạng của ta tốt cũng thấy ta đẻ ý cảm thụ của người khsac, gì lúc này. “Tự làm .” Bạch Thuỷ bắt mạch cho Tô Tiểu Nha, lát sau nhìn ánh mắt giống như nuốt phải con ruồi của Huyền Dịch, “Dịch, tôi nghĩ đến nha, người hành động nhanh trong chúng ta lại là .”


      “Có ý gì?” Huyền Dịch thích cảm giác này, đặc biệt khi bị con hồ ly nhìn chằm chằm.


      ấy có thai rồi.”
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :