1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHương 65: (tt)

      Nguyệt Độc Nhất tiếp nhận , thể Tần Húc Nhi đối với rất tốt, lần đầu tiên theo bắt đầu ăn Khởi Tư, liền tan việc sớm để xếp hàng mua, kỳ thích ăn Khởi Tư, nhưng mà biết vì sao, mỗi lần ăn đều cảm thấy nhớ được chút gì.

      Tần Húc Nhi đem đồ ăn để bàn, nhìn qua tờ báo, sắc mặt vui sướng liền thay đổi, đem tờ báo ném tới trước mặt Nguyệt Độc Nhất: " muốn tìm việc làm sao?"

      Nguyệt Độc Nhất nghĩ đến chuyện này làm ta tức giận như vậy: " thể sao?"

      "Đương nhiên thể!" Tần Húc Nhi phản ức quá kịch liệt làm cho Nguyệt Độc Nhất nhíu mày lại, ta cũng phát mình phản ứng quá độ, ngồi bên cạnh kéo tay , "Em là thân thể còn chưa khỏe, mà trách nhiệm của em là lo cho sinh hoạt của chúng ta, phải rất tốt sao?"

      "Em là để cho cả đời cho em nuôi dưỡng?"

      "Em ngại."

      Nguyệt Độc Nhất lập tức trả lời ta, mà nhìn Tần Húc Nhi, thấy ta có chút chột da: "CHúng ta từng nhau sao?"

      "Là là...A..."

      " khi nhau như vậy, vì sao cảm thấy được em đến điểm cũng hiểu ?" Nguyệt Độc Nhất đùn đẩy , liền lên lầu, có tâm tư ăn cơm chiều, nhìn thấy Tần Húc Nhi có chút phiền não.

      Ngày hôm sau lúc Nguyệt Độc Nhất vừa thức dậy, thấy Tần Húc Nhi làm điểm tâm chờ xuống lầu, vẻ mặt nhìn có chút cẩn thận: "Em nghĩ qua, quả là em đúng, muốn ra ngoài tìm việc làm cũng là muốn chia với em, bất quá em chỉ lo lắng cho sức khỏe của ."

      Đối với lời nhận sai của Tần Húc Nhi, Nguyệt Độc NHất cũng làm ra sắc mặt khó coi, ta quả nhận sai với mình, cẩn thận nghe theo như vậy, để cho cũng biết được ngày hôm qua bản thân mình cũng quá phận: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua cũng quá phạn rồi."

      Tần Húc Nhi nhàng thở ra, xem ra đối với ta cũng gấp được, cho dù để ta ra ngoài những người đó cũng nhất định tìm được , đều năm rồi, năm trước cứu ta, toàn thân đều bị thương, nằm ở bệnh viện bảy tháng mới tỉnh lại, tĩnh lại đều nhớ mình là ai, TV cũng , ta ở lần nổ mạnh đó bỏ mình, nên cũng có chuyện gì.

      " tìm được chổ chưa?"

      "Uh, dùng xong điểm tâm tìm thử."

      " việc làm cũng khó tìm, nếu thành công gọi điện thoại cho em." Tần Húc Nhi tươi cười, Nguyệt Độc Nhất nhìn lên tiếng gật đầu.

      Đâu biết câu việc làm khó tìm của Tần Húc Nhi kia là , Nguyệt Độc Nhất lại có bằng cấp, đến mỗi nơi đều gặp khó khăn. Sau cùng quán rượi Trác Duyệt vẫn là thấy hình tượng của quá mức ưu tú nên mới giữ lại làm người phục vụ. cầu mình kiếm được công việc tốt, đối với như vậy cũng thỏa mãn. Tần Húc Nhi đối với công việc của cũng vừa lòng, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với những người đó, công việc gì cũng sao.

      "Đỗ Y, cậu xem kia lại tới nữa." Tại quầy bar Lâu Tử bĩu môi, ra hiệu mới vừa đưa miếng thịt bò trở về cho Nguyệt Độc Nhất xem. "Là người nào?" Nguyệt Độc Nhất nhìn bên kia, xinh mờ mịt ngồi ở cửa sổ, ánh mắt tiêu cực, thân thể gầy như có vô số đau thương, giây nhìn thấy , tâm tình Nguyệt Độc Nhất tự nhiên giật mạnh.

      "Cũng biết là phu nhân của đại xí nghiệp nào, cái bàn đó được bao trong thời gian dài, ta mỗi lần đến đây đều ngồi nơi đó, cậu mới tới nên biết, trước đó lâu biết vì nguyên nhân gì mà ba ngày tới, hôm nay lại tới nữa.

      "Cậu làm sao biết người ta kết hôn rồi?" Kỳ Nguyệt Độc Nhất có tám chuyện như Lâu Tử, nhưng tâm tình chân tướng làm phải hỏi thêm

      "Tôi nghe người đưa ta đến gọi là phu nhân, bất quá ta như thích có người theo bên cạnh, mỗi lần chỉ cho người đưa đến của nhà hàng, tự mình vào, ngồi xuống thường là buổi trưa, mãi cho đến khi nhà hàng đóng cửa mới rời ."

      Nguyệt Độc Nhất cầm thực đơn qua, đứng bên cạnh : "Phu nhân, cần gọi đồ ăn sao?"

      Trình Trình nghe được giọng quen thuộc, trong nháy mắt quay đầu, mặt mang theo chút mừng rỡ, nhưng mà giống như rât thất vọng, nở nụ cười tự giễu: "Cafe, cám ơn."

      Tay Nguyệt Độc Nhất quơ quơ ở trước mặt , Trình Trình hơi quay đầu, cười : "Toii nhìn thấy."

      " xin lỗi, phu nhân."

      " có gì." Trình Trình thở dài,"Giọng của rát giống với người quen của tôi."

      "Cho nên vừa rồi mới vui vẻ như vậy sao?"

      "Uh, đáng tiếc...." Trình Trình lại nhìn về hướng cửa sổ, "Nếu ta, làm sao có thể biết tôi."

      biết vì sao bởi vì những lời của làm cho trong lòng Nguyệt Độc Nhất đau đớn, cái loại này làm cho khó chịu: "Xin chờ, phu nhân."

      đưa giấy gọi món ném cho Lâu Tử: "Tôi tolet."

      Lâu Tử thấy sắc mặt của tốt: "Cậu sao chứ."

      Nguyệt Độc Nhất vừa mở vòi nước, cởi bỏ nơ, hai tay ra sức vỗ nước, để cho mình thanh tỉnh chút, được lúc, buồn bực trong ngực biến mất, lúc này mới ra tolet.

      "Cafe của kia." Lâu Tử nấu cafe xong đưa cho , "Cậu sao chứ."

      " có việc gì." Nguyệt Độc Nhất đưa cafe tới trước mặt Trình Trình, "Phu nhân, cafe."

      Trình Trình xoay đầu hướng về : "Cảm ơn." Tay cẩn thận mò về phía chén.

      "Xin dùng." Nguyệt Độc Nhất rời , nhưng mà cả buổi trưa ánh mắt của thường xuyên nhìn về phía , mãi đến lúc tan việc, cũng chưa rời .

      "Bây giờ mỗi ngày làm thế nào?" Tần Húc Nhi nhìn ăn cơm có chút yên lòng.

      "Rất tốt." Nguyệt Độc Nhất trả lời câu, cảm thấy bản thân mình có chút lạnh nhạt nên hỏi câu, "Còn em?"

      Tần Húc Nhi nghe an quan tâm đến mình, cũng cười : "Cũng tốt, công việc trước của chị kia, cái thực nghiệm đó chính thức giao cho em, cho nên mấy ngày nay có vẻ vội vàng."

      "Ân." Nguyệt Độc Nhất để bát xuống, " tắm rửa."

      Nước tuôn chảy xuống thân thể, cả người khắp các vết thương, từ bắp đùi đến bụng, vết sẹo càng khiến người ta khủng bố, biết vết thương người mình có khả năng là do tai nạn xe cộ mà tạo thành, đặc biệt vết thương hình tròn ở ngực, thấy thế nào đều như là vết thương của súng.

      Nhưng mà trong đầu trống rỗng, tia trí nhớ đều có, tắt nước, mặc đồ ra phòng tắm, Tần Húc Nhi sớm ở bên ngoài chờ , nhìn tới, muốn tiện tay nhận khăn lau khô tóc thay , Nguyệt Độc NHất theo bản năng tránh né làm cho tay bơ vơ ở trung, Tần Húc Nhi thu tay lại cười cười.

      "Em chuẩn bị sửa cho ." Tần Húc Nhi chỉ vào sửa bàn, dưới chân chú ý, lảo đảo ngả về phía trước, Nguyệt Độc Nhất giữ chặt bả vai , cũng bị ngã về phía trước.

      Trở thành mộ hình ảnh tư thế ái muội, Tay Nguyệt Độc Nhất thủ tại hai bên Tần Húc Nhi, khăn mặt khoác lên cổ , Tần Húc Nhi nhìn người đàn ông ở , cực kỳ rất xuất sắc, từ lúc bắt đầu thấy ánh mắt của , loại mê luyến này giông loại bùa mê làm bị hấp dẫn, tại rốt cuộc cũng là của , mình .

      Hai tay trụ ở cổ , Tần Húc Nhi nhắm mắt lại, khí ái muội như vậy, Nguyệt Độc Nhất đương nhiên biết Tần Húc Nhi muốn làm cái gì, đầu của chậm rãi hạ xuống, tại bờ môi của liền dừng lại, lát sao, bò dậy: " còn sớm, em ngủ sớm chút."

      Tần Húc Nhi có chút thất vọng bò dậy: " cũng ngủ sớm chút."

      Cửa mở lại đóng, khăn mặt khoác lên đầu NGuyệt Độc Nhất, che khuất mặt , trong phòng mờ tối, lại nghĩ tới ban ngày, thể suy nghĩ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66

      "Đỗ y, cậu ngồi bàn số tám mỗi ngày đều đến đây là có ý gì? Thực làm hiểu nổi người có tiền suy nghĩ cái gì, cậu xem ta như có bệnh, còn ở nơi này cậu có thể ta chờ ai hay ? Ví dụ như giúp cho người khác." Lâu Tử đem cafe giao cho Nguyệt Độc Nhất, vẫn còn quên chút chuyện bát quái.

      Nguyệt Độc Nhất mới làm, nghe ta chuyện về kia, đem cafe đến bàn số 30

      "Uy, cafe đó là bàn số 8." Lâu Tử nhắc nhở người khác danh sách bày ở phía trước.

      "Cậu làm chén cacao nóng, tôi đưa qua." Nguyệt Độc NHất cũng cùng ta cải cọ.

      "Người ta gọi cafe." LÂu Tử bị Nguyệt Độc Nhất liếc mắt, Cacao liền có thể làm, đừng Đổ Y trừng mắt đúng thiệt là rất khủng bố.

      Nguyệt Độc Nhất bưng cacao đến trước mặt Trình Trình: "Mời dùng."

      Nghe được giọng quen thuộc Trình Trình liền nở nụ cười đối với , sau đó cầm ly trà uống ngụm: "Tôi muốn uống cà phê." Cảm giác đúng, cũng tức giận, chỉ là lập lại lần.

      "Uống nhiều cafe tốt cho thân thể."

      Trình Trình mỉm cười: " tên gì?"

      "Đỗ Y."

      Nguyệt Độc Nhất biết nhìn thấy vẫn gật đầu với , rời .

      Sau buổi trưa Trác Duyệt vẫn yên tĩnh như thường ngày, từ sau lần đó, cà phê của Trình Trình đổi thành ca cao, thân thể của ngày càng gầy, từ khi Nguyệt Độc Nhất lần đầu tiên nhìn thấy chỉ có ít ngày liền cảm thấy gầy rất nhiều, có đôi khi Nguyệt Độc Nhất tự ý đem chút điểm tâm đưa cho , cũng cự tuyệt.

      Trình Trình thích tới nơi này, nơi này là lần đầu tiên gặp Nguyệt Độc Nhất, nghĩ lại cũng qua năm rồi, ấy ngày cảm thấy sống dài như năm, cha mẹ nhiều lần thúc giục trở về nhà, nhưng mà dám, đôi mắt bởi vì lúc còn ở cử khóc quá nhiều cho nên nhìn thấy, tuy Thủy Bách Nhật khả năng bình phục thị lực rất lớn, nhưng mà muốn, nếu nhìn thấy , thấy thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chú. Đến bây giờ con cũng có tin tức, bọn họ vẫn luôn tin tưởng có thể trở về, vẫn tin tưởng như vậy.

      "Ca cao." Nguyệt Độc Nhất đem ca cao để bàn, Trình Trình giống như thường ngày mỉm cười đối với , : "Có thể ngồi với tôi ?"

      Nguyệt Độc Nhất đứng trả lời, Trình Trình nghĩ là phục vụ dĩ nhiên còn có công việc: "Ngồi , tôi với quản lý để cho ông ta trừ lương ."

      Nguyệt Độc Nhất ngồi đối điện , lại lời nào.

      " có vẻ thích chuyện, ấy xung chuyện nhiều, bất quá, có thể thêm mấy câu cho tôi nghe môt chút , tùy tiện cái gì đó?"

      " ấy là chồng ?" Nguyệt Độc Nhất cau mày, lần đầu tiên nghe được vẫn cảm thấy thoải mái, biết bản thân mình chú ý này quá mức, nhưng mà thể khống chế được.

      "Ân." Trình Trình lần mò chén, "Bọn họ người có ánh mắt thất đối với thanh đặc biệt mãn cảm, thanh của cùng với ấy rất giống nhau."

      "Là sao?" Nguyệt Độc Nhất tròng lòng càng khó chịu, "Vì sao mỗi ngày đều đến đây."

      Trình Trình cười , dường như nhớ tới ngày đó ngồi ở đây, mà Nguyệt Độc Nhất chậm rãi từ cửa về phía . Thấy Trình Trình chìm đắm trong hồi ức của mình, nhất thời Nguyệt Độc Nhất cảm thấy hổn lộn bản thân thể khống chế nổi lên ghen tị: "Cũng là vì chờ ta sao?"

      Trình Trình biết vì sao lại muốn chuyện với người phục vụ này như vậy, có lẽ chính vì giọng của giống Nguyệt Độc Nhất, có lẽ ta có lòng tốt đêm cà phê của mình đổi thành ca cao: "Về sao đến đây."

      Nguyệt Độc Nhất cầm cây bút tay đột nhiên rơi ở bàn, thanh lớn, lại đập tới lòng : "Vì sao?"

      "Tôi còn có nhiều chuyện muốn làm, thể vĩnh viễn ở nơi này chờ đợi." Bọn họ điều tra bên cạnh Bắc Đường Giác có có bé , nếu Nguyệt Nặc chết, muốn đem con trở về.

      khí giữa hai người càng nặng nề, nhưng mà người nào cũng muốn mở miệng, mãi cho đến khi Trình Trình tính hết tiền rời , Nguyệt Độc Nhất mới đứng dậy làm chuyện của mình.

      "Đỗ Y, kia có phải từ đây về sau đến nữa đúng ? Sổ sách cũng thanh toán xong, cái bàn cũng bao, cậu cùng ta chuyện cái gì thế, lâu như vậy." Lâu Tử bắt đầu tám chuyện, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất lại có tâm tình.

      "SAo lại thích tám chuyện vậy, lại muốn biến thành con à."

      " cho nghe nghe." Lâu Tử bĩu môi, bất quá lúc Nguyệt Độc Nhất tức giận có chút hơi sợ, hỏa này xem ra tâm tình tốt, nên chọc tới tốt hơn.

      Trình Trình rời bao lâu, Nguyệt Độc Nhất liền hết ca, trước kia có thói quen cửa sau, trước khi về liền đến cửa thấy bóng dáng, liền chuyển đổi từ cửa ra ngoài. Nhìn thấy Trình Trình còn chờ xe, xem ra hôm nay người đón biết vì sao đến chậm.

      " ở đâu? Tôi đưa về." Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

      " cần."

      Trình Trình cự tuyệt làm cho có chút căm tức: "Vậy thôi." Nguyệt Độc Nhất quay người rời .

      giây sau khi liền bổ nhào về phía Trình Trình, chiếc xe tải như là phanh nhạy chạy về hướng bọn họ, Trình Trình biết bị bổ nhào tới bên tai nghe tiếng gào hét hổn loạn.

      ""Xảy ra tai nạn xe cộ rồi."



      "Chiếc xe kia phanh lại nhạy rồi."



      "Điều khiển lái xe hình như là say rượi rồi."


      đụng đến cánh tay ẩm nóng, sau đó trong những tiếng bên tai nghe giọng của Thủy Bách Nhật.

      "Thiếu chủ!"

      ta dường như kêu Thiếu chủ, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất ở nơi nào? quay đầu lung tung, nhưng mắt ngoài trừ màu đen, nhì thấy bất cứ thứ gì.

      "Thiếu phu nhân!" Thủy Bách Nhật lai kêu to túm lấy Thiếu chủ bất động kế bên Trình Trình.

      Bây giờ rốt cuộc Trình Trình cũng nghe ràng: "Thủy Bách Nhật."

      " mau buông tay, Thiếu chủ cần điều trị."

      nắm được Nguyệt Độc Nhất rồi sao? có cảm giác có người đánh về phía , còn gọi , nhưng mà người đó phải là Đỗ Y sao? mờ mịt buông tay ra túm lấy người, Thủy Bách Nhật cố được ôm lấy Nguyệt Độc Nhất đưa lên xe cứu thương, lại thuận tay kéo Trình Trình có có chút động tĩnh nào.
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: (tt)

      Editor:bangthan87

      Đây là lần thứ hai kể từ mười mấy năm trước Nguyệt Độc Nhất gặp lại Bắc Đường Giác, nhưng là lần đầu tiên cùng ngồi đối diện hòa bình với ta như vậy. thừa nhận cũng được, bộ dạng Bắc Đường Giác chút nào giống với thiếu chủ của Đường Lang, cả người khí thế ôn nhu hiền lành, rất nhiều người thà rằng tin tưởng ta là cha sứ cứu thế, cũng thể tin được ta chính là người đứng đầu bụng dạ nham hiểm trong giới hắc đạo, mà người đàn ông này cũng là trong những người hiếm hoi có thể tán thưởng.

      Nguyệt Nặc tuổi hết sức nghịch ngợm, thiếu chủ cùng thiếu phu nhân đều thương này, thậm chí so với con trai ruột của Bắc Đường Giác còn thương hơn, cho nên cũng tạo tính cách vô pháp vô thiên cho Nguyệt Nặc, chưa bao giờ sợ gặp người lạ, lúc này nó mở to hai mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất hồi, có lẽ là phát có gì để chơi đùa, nên bắt đầu yên người Bắc Đường Giác, bứt tóc dài của Bắc Đường Giác, chút khách khí dùng lực đạp đạp, đừng xem thường sức lực của Nguyệt Nặc, từ tới lớn giẫm đạp hơn ngàn cái Đại Thụy rồi.

      bên kéo bên vẫn chãy nước miếng: “Cha , chơi đùa… chơi đùa…”

      Nguyệt Độc Nhất bình tĩnh khi nghe con của mình gọi người khác là cha, trong lòng có chút khó chịu nhưng có biểu ra ngoài. Bắc Đường Giác cũng tức giận để tùy ý Nguyệt Nặc, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ giành nó: “Tiểu Nặc ngoan… Cha cùng bác chuyện xong mang con chơi.”

      Bác? Nguyệt Độc Nhất càng thêm khó chịu, ràng là cha, cha ruột.

      Nguyệt Nặc lấy cây súng của Bắc Đường Giác chơi đùa trong tay, Bắc Đường Giác cũng để bé tùy tiện chơi, thấy nó an phận, liền suy nghĩ bàn, Nguyệt Độc Nhất thấy Nguyệt Nặc để cây súng lục vào trong miệng, trong lòng càng lo sợ, đương nhiên ngờ bên trong có đạn, nghĩ lại làm sao Bắc Đường Giác có thể đem theo bên người cây súng có đạn, đó là con của bước dài nắm lấy cây súng trong tay Nguyệt Nặc, hành động của trong nháy mắt, trong giây phút đó Bắc Đường Giác ở phía sau rút súng, Nguyệt Độc Nhất bên này cũng chậm, trong lúc này khí khẩn trương yên tĩnh lại.

      Nguyệt Nặc thấy món đồ chơi bị cướp vô cùng khó chịu, vừa méo miệng liền khóc la trời đất: “Oa …”

      Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy con khóc, nhất thời biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà bắt đưa lại khẩu súng cho bé, tuyệt đối làm. Bắc Đường Giác nhìn thấy Nguyệt Nặc bị Nguyệt Độc Nhất làm khóc, tức giận trừng mắt liếc Nguyệt Độc Nhất cái, ôm Nguyệt Nặc lên: “Ngoan… Tiểu Nặc đừng khóc…. lát cha đưa con chơi bắn chim.”

      Nguyệt Nặc nghe thấy liền ngừng khóc, kỳ thực đối với Nguyệt Độc Nhấ công bằng, lúc có Trình Vũ có chăm sóc, Nguyệt NẶc vừa sinh lại ở bên cạnh , biết dỗ con nít như thế nào, nào có như Bắc Đường Giác tay chăm sóc hai đứa bé.

      “Tôi là đến đưa Nguyệt NẶc .” Nguyệt Độc Nhất vẫn mở miệng trước, cảm thấy ở lại tốn thời gian cũng giúp được gì, chỉ biết tức chết bản thân mình.

      “Ý của tôi cũng như vậy. Tiểu Nặc cũng ở nơi này quá lâu, nên cho mang về rồi.”

      tốt tính như vậy.” Quả thực Bắc Đường Giác làm cho người khác nghi ngờ, Nguyệt Độc Nhất mới tin ta.

      ta đương nhiên cũng nỡ rời xa Nguyệt Nặc, cũng hiểu nỗi ràng Bối Mễ của mình cũng rất thích Nguyệt Nặc nỡ trả nó lại cho Nguyệt Độc NHất, những mà vẫn cắn răng để đưa lại cho người ta, kì chính bản thân mình nuôi dưỡng, bọn họ cũng phải nuôi nổi Nguyệt Nặc, nếu trả lại con , vợ lại uy hiếp đòi ly hôn, có thể làm sao: “Tôi cũng muốn, nếu có thể ký hiệp định nuôi con , tôi có thể nhận nuối Tiểu Nặc.” Như vậy lão bà cũng có ý kiến rồi.

      đừng mơ.”

      Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất ôm Nguyệt Nặc khóc rống rời , Bắc Đường Giác lại cảm thấy khó chịu vô cùng, con do chính mình nuôi lớn liền cho người ta, ta vừa vào phòng bên liền lên kế hoạch muốn tìm người bắt cóc Tiểu Nặc. Lại bị Bối Mễ nhéo lỗ tai: “ tại lại tiềm kế với Nặc rồi hả? Em nghe em ngày ở nơi này, phải hứa trở mặc với Nặc, nếu em mang tiểu Ly trốn .”

      Bắc Đường Giác khẩn trương ôm vợ mình: “Được rồi, cái gì cũng , Tiểu NẶc mang , có trả con sao?”

      Bối Mễ nghe vậy mới buông ta, bất quá: “Tiểu NẶc quả rất quạnh quẽ.” Con trai của mình cực kỳ ngoan, khóc nháo ầm ĩ, mọi chuyện đều làm con trai cãi nhau, là làm cho có thói quen làm mẹ.

      Nguyệt Độc Nhất trở về cùng con của mình, lại cùng Trình Trình bổ sung cái hôn lễ , cái hôn lễ này đãi người ngoài, chỉ có những người bên trong Nặc cùng cha mẹ Trình Trình, chút tin tức truyền ra, Bắc Đường Giác cùng vợ của mang theo con trai đến tham gia hôn lễ, nhưng tất cả những người nghe tin này đều cảm thấy khó tin/

      Gạt người à.

      Khẳng định là gạt người!

      Bắc Đường Giác tham gia hôn lễ của Nguyệt Độc Nhất, đoán chừng là ngày tận thế sắp đến rồi.
      Nhưng mà sau tin tức này thái độ của Nặc cùng Tần Lang càng ngày càng mập mờ , người hai nhà rốt cuộc còn tranh chấp, có đôi khi có người còn nhìn thấy hai người mang theo vợ cùng ăn cơm, nhưng cũng có người nghe sau khi ăn cơm liền bắt đầu bắn nhau. Nhưng qua ngày sau lại bắt đầu ăn cơm.

      Khó tưởng tượng nhất chính là con Nguyệt Độc Nhất gọi Nguyệt Độc Nhất là ba, nhưng lại kêu Bắc Đường Giác là cha , có người từ Nguyệt Nặc mới sinh ra ở bên cạnh Bắc Đường Giác, nhưng mà nó họ Nguyệt, loại quan hệ phức tạp rắc rối này, làm nhưng bang phái của họ nghĩ thông.

      Dù sao chỉ cần hai bang phái đánh nhau, cũng giảm tâm tư cho những bang phái này, chẳng thế khi bắt đầu đấu nhau, xui xẻo trúng chính là bọn họ.

      Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu nhiều người hai nhà có việc gì chỉ ăn cơm, nhiều lắm chuyện phiếm, hợp tác vài lần, bọn họ cũng có thể thuận tiên có chút ưu đãi.

      Nguyệt Nặc sáu tuổi, Trình Vũ mười ba tuổi.

      Gương mặt Trình Trình ba mươi ba tuổi vẫn giống như trẻ con, năm tháng chỉ làm chô trở nên thành thục, mặc áo đầm dài màu trắng vào phòng khách, uống hớp nước xong nhìn bốn bề vắng lặng, chạy lên lầu hai gõ cửa phòng con trai: “Tiểu Vũ, em con đâu?”

      năm trước, Trình Vũ mười hai tuổi từ căn cứ trở về, làn da vốn trắng nõn phơi nắng trở thành màu lúa mạch mạnh mẽ, khuôn mặt non nót trở nên thành thục mạnh mẽ, nó ngày hôm qua mới hoàn thành nhiệm vị, sáng sớm mới ngũ, bị mẹ đánh thức, mày nhíu lại: “Em các người đều khi dễ nó, nó muốn rời nhà trốn , đại khái là tìm chú Bắc Đường Giác, có chuyện gì.”

      có việc gì mới lại, mẹ muốn gọi điện thoại cho Bối Mễ, để cho dì ấy chuẩn bị chút, nó mỗi lần đều đến đó nháo làm cho Bắc Đường Giác gà chó yên, con cũng biết ba con nhận được điện thoại bên kia mặt liền đen lại, ông ta có tuổi mà vẫn còn giải thích với cấp dưới của Bắc Đường Giác, dễ dàng sao.” Trình Trình đóng cửa lại, “Tỉnh ngủ liền đem em con trở về.”

      Trình Vũ muốn chết tâm rồi, vì sao những chuyện này đều để cho nó làm, chẳng lẽ ba mẹ biết Bắc Đường Ly tuy mới sáu tuổi, nhưng mà giống như ba nó cũng phúc hắc, đểu nó đem giao em của mình ra, quả là muốn mạng người.

      Duyên phận, cái gì, giữa người với người tổng kết lại có chút mệnh trung, thể ngẫu nhiên trốn tránh. Kinh Phật , kiếp này như mặt kiếng ngắn ngủi, kiếp trước ít nhiều có duyên hương khói. Duyên phận gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại, dắt tay, đều cho Trình Trình cùng Nguyệt Độc NHất ở nơi trần thế lộn xộn này gặp lại nhau, nhau, sau đó gần nhau, bọn họ dùng cách thức của mình, có lẽ trong cuộc đời mênh mông, cũng vì những chuyện ở nhà mà khắc khẩu, cảm tình cũng theo thời gian trôi mà yên lặng, thời gian lưu chuyển, Trình Trình cùng Nguyệt ĐỘc Nhất cuối cùng ngày già , đêm dài mênh mang, nhiều sao li ti, cấm tay cố bước, tóc bạc da mồi. Cho đến lúc này, ở trong mắt cả hai, vẫn mê người như cũ, vẫn chói mắt như vậy, việc đáng kể, đếm từng chút, đều bởi vì chấp niệm đây đó, đơn giản là nhau.

      Duyên phận, vẫn như cũ thể diễn tả.
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      chương này chủ yếu về Trình Vũ nên mình đổi xưng hô lại xưng với Trình Vũ và Lucy nha cả nha ^^

      Chương 67:

      Học Viện Ngân Hoa là học viện quý tộc đứng đầu được nhiều người hướng tới, chỉ vì những người học nơi này đều là con cái của nhà có tiền có thế, mà còn vì họ nổi tiếng.

      Cho nên thành tích học của Trình Vũ bình thường lại phải là học trò có sở trường đặc biệt như vậy, hề làm nhiều người chú ý, bởi vì học sinh nơi này lúc chào hỏi với nhau thường là thuận tiện ân cần thăm hỏi cha mẹ của nhau, Trình Vũ cũng giống như những người này gọi mẹ mình là Trình Trình, bình thường có người nghe thấy Trình Vũ cùng tên mẹ con nó có nhiều liên tưởng, nghĩ đến Trình Trình chính là người trẻ tuổi nhất ngành khoa học có bầu từ nhiều năm trước, bởi vì người gọi là Trình Trình nhiều lắm, bọn họ chỉ nghĩ tới Trình Vũ chính là con riêng của giám đốc công ty nào đó, Trình Vũ thể lấy họ của cha, cho nên, gia cảnh Trình Vũ tối đa cũng có chút tiền của, nhưng mà trong trường này người có tiền nhiều lắm, nó có Dawson hoặc là Nguyệt Thị hoặc là nhà giàu mới nổi như vậy, thực lực cũng đừng lấy ra là xấu hổ mất mặt.

      "Tĩnh Nhi, cậu xem người kia phải là người con trai cậu đưa thư tình sao?" Chu Lan chỉ vào Trình Vũ còn chưa tỉnh ngủ ngáp dài vào căn tin.

      Lam Tĩnh là con làm ủy viên của hội nghị chính trị hiệp thương có kiêu ngạo của mình, chồng tương lai của phải là người ưu tú nhất cũng thể giống bộ dạng lúc này của Trình Vũ, với lại khuôn mặt xinh đẹp, luôn luôn là người chuyện làm mưa làm gió trong học viện này, nhưng mà người theo đuổi Lam Tĩnh nhiều lắm, tầng sóng lớp lớp, làn sóng dài chết ở bãi cát, cho nên hồi, giống như Trình Vũ có rất nhiều người theo đuổi, bị mai mọt ở bờ biển, bị người ta quên lãng.

      "Bộ dáng này sai, bất quá Tĩnh Nhi của chúng ta cũng phải là bộ dáng đẹp mắt là có thể theo đuổi được." Chu Lan bĩu môi, trong mắt mang theo vẽ vui cười.

      "Tiểu Lan, đừng nữa." Lam Tĩnh nhìn thấy mắt Trình Vũ, bất quá hứng thú lớn, Lý Tư theo đuổi Lam Tĩnh lâu cũng nhịn được nhìn qua đối với Trình Vũ, vẽ mặt châm chọc, người con trai như vậy cũng muốn theo đuổi công chúa trong lòng ta sao, đúng là biết lượng sức.

      Kỳ về chuyện Trình Vũ theo đuổi Lam Tĩnh là lời đồn oan uổng, lúc ngủ trong phòng tự học, Lam Tĩnh thuận tay mang luận văn của , trùng hợp bức thư tình trong sách lại rớt ra, cất thư tình truy đuổi đường, hy vọng có thể đem luận văn trả lại cho mình, nhưng mà còn chưa câu nào, Lam Tĩnh nhìn thấy thư tình của chỉ lạnh nhạt cầm lấy sau đó câu tạm biệt, có trời biết luận văn còn chưa trả lại cho , nhưng mà màn này bị những người theo đuổi Lam Tĩnh thấy được, thêm mắm thêm muối là con ếch lười muốn ăn thịt thiên nha, Trình Vũ nhớ lại bản thân mình oan uổng, đối với viết luận văn vẫn quan trọng, tại có hứng thú theo đuổi kia, làm cho người ta là mặt dày mày dạn, Trình Vũ đối với lời đồn đãi nhảm nhí này cũng chẳng muốn giải thích, lâu ngày nhạt bớt.

      Bất quá tất cả học sinh đều hài lòng với thời gian học tập ở trường đại học, ở trong này người ta có thể tùy ý học trước năm, rất nhiều nhóm học sinh hề tình nguyện yên bình như vậy, học sinh chuyển trường từ Italia đến lại lần nữa làm tất cả học sinh Học Viện Ngân Hoa chấn động.

      ", nhìn học sinh chuyển trường ."

      "Có cái gì đẹp."

      "Cậu có biết , ấy là Lucy Y Brenda, thiên kim duy nhất của nhà Dawson, bộ dáng xinh đẹp, tôi thấy so với Lam Tĩnh còn đẹp hơn, nếu như được ta để ý, đời này có thể phát đạt rồi."

      "Vậy, nhà người ta cũng nhìn đến cậu sao."

      " đến gần cũng được."

      Hôm nay nhất định Trình Vũ thể có giấc ngủ an ổn, ngày hôm qua vừa mới xem xong bảng báo cáo quý của Nguyệt Thị, giống như là người có cơ hội ngủ lúc, nhưng mà tiếng líu ríu nghị luận ngoài xã hội làm cho cảm thấy có trăm ngàn con ruồi gọi bậy ở bên tai.

      "Mọi người biết bạn học sinh mới." Thầy hiệu trưởng dẫn Lucy tiến vào lợp, cũng vì lớp của mình có học trò hết sức xuất sắc đến mà cao hứng, cử chỉ của Lucy Y Brenda được tu dưỡng đều là nổi bật, thành tích cuộc thi nhập học cũng là được bằng với học sinh đứng đầu.

      "Chào mọi người, tôi gọi là Lucy Y Brenda, vui khi tới Ngân Hoa, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn."

      "Chiếu cố, đương nhiên chiếu cố." Rất nhiều nam sinh ồn ào, Lucy vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ.

      "Tốt tốt, vào học rồi." Thầy giáo ngăn lại học sinh ồn ào ngoài cửa, "Tìm chổ ngồi vào ."

      Lucy gật đầu, bước đến phía trước, rất nhiều nam sinh đều tránh ra vị trí bênh cạnh hy vọng có thể hãnh diện ngồi bên cạnh mình, nhưng mà Lucy đến cuối cùng lần mới ngồi xuống kế bên người con trai ngủ.

      vừa ngồi xuống, Trình Vũ cho dù ngũ thiếp nhưng thân thể vẫn cảnh giác rất cao, lập tức cảm giác được nhiều ánh mắt nhìn mình lom kom, mơ màng mở mất ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt căm tức của nam sinh, sờ sờ đầu, quay đầu thấy ánh mắt phóng đại dọa nhảy dựng.

      "Xin chào." Lucy cười hì hì chào hỏi .

      Đúng là Trình Vũ biết mấy người trong lớp, đoán chừng bạn học mới hay bạn học cũ đều biết, sững sờ gật đầu: "Xin chào." Quay đầu, tiếp tục ngủ.

      đối với con luôn lạnh nhạt làm cho những bạn học oán giận, trong nháy mắt bọn họ đều nhất trí cho rằng nên ném Trình Vũ biết thời này vào thiên đao vạn quả * (*lóc từng miếng thịt)

      Lớp học nhìn Lucy chớp mắt, cực kỳ chăm chú chép bài, đối với những ánh mắt này thông thường hoặc là chú ý hoặc là trực tiếp bày tỏ, cũng chỉ là duy trì lễ phép gật đầu mỉm cười.

      Nghe được thanh chuông tan học, cuối cùng Trình Vũ cũng thức dậy, đứng dậy thu dọn sách vỡ.

      "Cậu ghi chép, cho cậu mượn của mình."

      Trình Vũ nhìn thấy quyển tập được viết cực kỳ ngay ngắn, nhận lấy: "Cảm ơn."

      " cần khách sáo."

      Trình Vũ đem tập để vào túi, đến hướng cửa lớp, Lucy cũng bước nhanh theo sau, có lúc Trình Vũ quay đầu, Lucy cười đối với , Trình Vũ liền cười bản thân mình bị thần kinh, cửa trường học chỉ có cái, sao có thể có cảm giác ấy thoe mình.

      ra cổng trường, Trình Vũ đứng dưới ánh mặt trời, nhớ lại hướng về nhà rồi chậm rãi bộ, Lucy nhìn thấy bóng dáng người con trai dưới ánh mặt trời màu vàng kia, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, mười mấy năm, cuối cùng cũng như mong ước đến bên cạnh , cho dù ấy nhớ mình là ai cũng sao, cầm lấy ngọc Lưu Ly mang theo bên mình, dưới ánh mặt trời, ngọc phát sáng rạng rỡ.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Trình Vũ ngáp dài vào cửa nhà, thấy em mắng to vào trong điện thoại, tập thành thói quen từ sớm để cặp sách xuống, đường vòng xuống bếp, thấy ba làm cơm tối. “Mẹ đâu?”

      “Trong phòng thí nghiệm, thay quần áo , lúc nữa ăn cơm tối.”

      Nguyệt Độc Nhất bê đồ ăn ra ngoài, thấy Nguyệt Dạ đầu tóc đỏ, số lượng khuyên tai cuối cùng lại tăng lên ít, mắt tối sầm lại. “Nhuộm lại tóc.”

      Nhìn ràng là ba khó chịu, Nguyệt Dạ cầm chìa khóa bàn lên. “Cha, cha có phải bước vào thời kì mãn kinh trước thời hạn ? Mẹ vào phòng thí nghiệm tuần ra, cha liền lấy con ra để xả tức giận.”

      Trình Vũ thấy Nguyệt Dạ phải ra khỏi nhà. “ đâu?”

      “Bỏ trốn khỏi nhà, cha thích em, em chỉ có thể tìm cha chứ sao.” Nguyệt Dạ thờ ơ phất tay cái.


      Trình Vũ lắc đầu cười, em này nhất định là bị chú Bắc Đường làm hư, ra tính tình Nguyệt Dạ giống cha mẹ, lại giống bà nội nhiều hơn chút.

      Con của mình lại làm theo những điều mình mong muốn, trong lòng Nguyệt Độc Nhất vẫn để ý chút, Bắc Đường đáng chết, bản thân có con trai lại giành con của mình. “Trình Vũ, gọi mẹ con xuống ăn cơm.”

      “Dạ, con cố gắng.” Mỗi lần làm thí nghiệm mẹ đều mất ăn mất ngủ.

      “Con cho bà ấy biết nếu như bà ấy ra được, cha liền mở máy phát nổ.” Nguyệt Độc Nhất khó chịu, con khiến người ta yên tâm, vợ càng để cho người ta yên lòng.

      Em rất đúng, cha bước vào thời kì mãn kinh sớm rồi.

      Trình Vũ than thở vào phòng học, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, hôm qua cha mẹ cãi nhau vì chuyện phòng thí nghiệm khiến ngủ được. tới chỗ ngồi cố định của , cũng biết ở đâu xuất cặp chân, làm vấp vào. ngã người về phía trước hai bước rồi dừng lại, xoay người nhìn xuống chủ nhân của cặp chân kia.

      xin lỗi, thấy tới.”

      Tất nhiên lời xin lỗi của chủ nhân cặp chân kia rất có thành ý.

      “À, sao, tôi cũng vậy ngờ vừa vào cửa lại dẫm phải chân heo.” Nếu so miệng độc Trình Vũ cũng kém, khi còn bé chịu rèn luyện của bà nội, chỉ là lười sử dụng, giống Nguyệt Dạ kia có nhiều tinh lực so đo với người khác.

      “Haha.” Lucy bị đám nam sinh vây quanh nghe được lời của Trình Vũ che miệng cười, là nụ cười giảo hoạt, ánh sáng phủ lên khuôn mặt vốn xinh đẹp lạ thường của , khiến cho đám nam sinh vây quanh nhìn đến ngây người.

      Trình Vũ cũng nhìn cái, hình như là nhớ ra cái gì đó, lấy laptop từ trong túi sách ra đưa cho . “A! Cảm ơn bạn.”

      có gì.” Lucy đón lấy dịu dàng mỉm cười.

      Trình Vũ lại ngáp cái, tới hàng cuối cùng, Lucy cũng xin lỗi với những người xung quanh, đến bên cạnh Trình Vũ. Tiết hôm nay là lớp phụ, cho nên có bạn cùng lớp học chung, khéo Lam Tĩnh lại chọn khóa này, ta chọn môn học này vì có đặc biệt nhiều nam sinh, tại lại có thêm Lucy cũng chọn khóa này, cho nên càng nhiều người đến nghe giảng hơn, trong chốc lát phòng học đầy người, có chỗ ngời đành phải lên bậc thang, Lam Tĩnh được rất nhiều bạn học nam vây quanh, thấy phòng học chen nhau thành như thế kia, nhìn được chau mày. Người đẹp chau mày, tất nhiên có rất nhiều đàn ông xung phong nhường lại chỗ ngồi.

      Lam Tĩnh cử động, thấy góc bên kia còn chỗ trống liền tới. Chu Lan thấy Trình Vũ nằm ngủ ở bàn liền nghĩ rằng muốn học lại đến đây chiếm chỗ. “Này! muốn học tránh ra, tiết kiệm gian cho người khác được à?”

      Lucy mất hứng vì có người quấy rầy Trình Vũ ngủ, cau mày vừa muốn lên tiếng Trình Vũ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, liếc người vừa mới tới, quan tâm, lật người ngủ tiếp.

      Vừa nhìn Chu Lan liền biết đây phải là người theo đuổi Lam Tĩnh, để cho ta biểu lần nhường chỗ ngồi cho ta. “Này! Nhường chỗ ngồi cho tôi và Tĩnh Nhi.”

      Trình Vũ liên tiếp bị người khác đánh thức, có chút kiên nhẫn, dịch người về phía Lucy, chừa ra cho hai người bọn họ khoảng trống.

      Ý của Chu Lan là để cho cậu ta chuyển ra chỗ khác, nhưng cậu ta lại chỉ dịch mông chút.

      “Được rồi, Tiểu Lan.” Ý Lam Tĩnh muốn ngồi xuống, Chu Lan bĩu môi miễn cưỡng ngồi xuống.

      Lucy vốn cảm thấy thoải mái vì có hai người chen tới đây, nhưng lại khiến cho Trình Vũ đến gần hơn, suy nghĩ chút liền tha thứ cho vô lý của hai người bọn họ.

      Thầy giáo vào phòng học, tất nhiên là bị tình thế trước mắt dọa sợ, đẩy mắt kính, bắt đầu dạy học.

      Trình Vũ ngủ được nửa thời gian, cảm thấy điện thoại di động rung, mơ mơ màng màng bò dậy, bắt máy. “Alo.”

      , ở đâu? học à? Em ở gần trường này, cho em mượn xe dùng lát.” thanh chút khách khí của Nguyệt Dạ truyền đến.

      “Xe của em đâu?”

      “Đừng hỏi nữa, đưa cho em .” Nguyệt Như hình như thoải mái.

      chỉ có xe đạp thôi.”

      , em đường đường là Tổng giám đốc Nguyệt thị có thể đừng giản dị như vậy được ?” Nguyệt Dạ có chút trơ trẽn.

      Xe đạp thế nào, vừa có thể bảo vệ môi trường lại có thể rèn luyện thân thể. “Có lấy hay .” Trình Vũ định cúp điện thoại, Nguyệt Dạ vội vàng lấy lòng. “Muốn, em đến ngay, chờ em.”

      Cúp điện thoại, Trình Vũ cũng tỉnh ngủ, đúng lúc thấy Lucy nhìn cười. “Bạn xe đạp học? Lần sau có thể trở mình ?”

      “Được.” Trình Vũ thất mình mượn vở ghi của ấy nên cũng keo kiệt cho mượn chỗ ngồi sau xe đạp.

      “Cổ lỗ sĩ, đến năm nào rồi còn xe đạp.” Chu Lan cười nhạo, chỉ là hai người cũng ngại, người có quan hệ gì cũng để ý.

      Cả lớp cũng hét hò ầm ĩ, thầy giáo cũng nhìn ra được những học sinh này căn bản phải tới nghe ông ta giảng bài, có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, ông ta tức giận nhìn thấy Trình Vũ chuyện, tức giận hét lớn. “Cậu, dịch đoạn văn này cho tôi.”

      Trình Vũ nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào mình, thầy giáo tức giận .“Đúng! Chính là cậu.”

      Đây là môn kinh tế học, nhưng phía phía dưới đoạn này là trích dẫn lời của vị Triết Học người Hy Lạp, cho nên dùng tiếng Hy Lạp, ra giảng cũng sao, nhưng thầy giáo chuyên nghiệp tự lật từ điển, dịch từng từ từng chữ của đoạn văn này, cũng bởi vì ông ta nghiêm tục đối với việc giảng dậy, mới cách nào nhịn được học sinh trong giờ của ông ta để ý nghe giảng. Ông ta chính là muốn giết gà dọa khỏ, khiến học sinh này khó chịu, nhìn xem đám học sinh nghiêm túc này còn dám nháo loạn trong lớp của ông ta hay .

      Lam Tĩnh cau mày, đây là tiếng Hy Lạp, mặc dù mình có học chút, nhưng cũng chỉ có thể dịch từng từ riêng biệt, thầy giáo này nhất định là làm khó. Tất cả ánh mắt của mọi người tập trung người Trình Vũ, mọi người đều biết thầy giáo ra oai phủ đầu với bọn họ, phòng học hoàn toàn yên lặng, may mắn mình bị điểm danh đồng thời hả hê nhìn bạn học khác bị xấu mặt.

      Lucy nhìn xuống đoạn văn kia, có thể hiểu đại khái, chỉ là dịch từng chữ từng còn phải suy nghĩ, Trình Vũ thờ ơ đứng lên, hoàn toàn mở sách, cũng biết thầy giáo giảng là đoạn văn kia, nhìn xuống sách của Lucy, Lucy chỉ chỉ số trang cho , nhanh chậm lật tới trang đó, thái độ này thiếu chút nữa khiến thầy giáo kia hộc máu, ông ta nhiệt tình giảng như vậy mà học sinh kia lại biết tới trang kia, trẻ con thể dạy!!!

      Tìm được đúng chỗ, Trình Vũ dịch từng câu , cũng dừng lại ở giữa, tốc độ lưu loát khiến nhiều học sinh muốn xem kịch, bao gồm cả thầy giáo cũng ngây người, thầy giáo rất muốn tìm ra chỗ sai của Trình Vũ, nhưng khi nhìn đến bản dịch của chính mình thậm chí có rất nhiều chỗ dịch khác nhau sau khi Trình Vũ dịch qua, cảm thấy đều rất dễ hiểu.

      Chờ Trình Vũ đọc xong, thầy giáo vẫn ngây người.

      “Thầy! Thầy!” Trình Vũ kêu hai tiếng, hồn ông ta mới trở về, mất tự nhiên ho khan hai tiếng. “Khụ khụ…. tệ, lần sau chú ý, đừng chú ý lớp, ngồi xuống .”

      “Vâng.” Trình Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, Chu Lan cùng Lam Tĩnh ngồi bên cạnh có chút thể tưởng tượng nối nhìn .

      Lucy cười vui vẻ nhìn , cũng biết Trình Vũ của rất lợi hại. Trải qua chuyện Trình Vũ, mãi cho đến khi tan lớp, trong lớp học đều rất trật tự, mọi người chỉ sợ sơ ý chút lại bị ông thầy kia lôi ra phiên dịch đoạn văn,bọn họ cũng hiểu Tiếng Hy Lạp là cái gì.
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :