1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63:

      Editor:bangthan87

      Mười giờ tối, thư phòng Nguyệt Độc Nhất bị gõ cửa.

      "Vào ."

      Tiểu tử Trình Vũ bước vào, mặt nghiêm túc: "Cha."

      Nhìn thấy con trai dường như có chuyện muốn với mình, Nguyệt Độc Nhất buông văn kiện trong tay, cũng làm cho đầu óc mình được thả lõng: "Ngủ được? Vì trận đấu ngày mai sao?"

      " phải." Trình Vũ lắc đầu: "Cha, con muốn đến căn cứ."

      "Con muốn ?"

      "Ân."

      ta phản đối con trai được tôi luyện lần, nhưng mà nghĩ đến dự tàn khốc ở căn cứ, nơi đó vì Trình Vũ là con của Nguyệt Độc Nhất mà có đãi ngộ đặc biệt, ta cùng mẹ gồm cả Louis đều ra từ đó, dĩ nhiên biết bên trong tàn khốc thế nào: "Nếu mẹ con đồng ý, cha có ý kiến."

      Trình Vũ nhàng thở ra: "Mẹ tùy con."

      "Vậy trước tiên con nên ngủ có đúng , để ngày mai thi đấu tốt, tuy cha cầu con lấy cái giải nhất gì đó về, nhưng mà cha hy vọng con làm mỗi việc đều có thể toàn lực ứng phó."

      "Con ngủ đây." Trình Vũ nhảy xuống ghế, Nguyệt Độc Nhất lại cầm bút lên.

      Lúc Trình Vũ đến cửa đột nhiên : "Cha. ngày nào đó con thay cha bảo vệ toàn bộ nơi này."

      Tay Nguyệt Độc Nhất ký tên ngừng lại, bóng dáng đứa con còn ra ngoài cửa, ta mỉm cười.

      Bây giờ thời tiết rất tốt, cuối cùng trận đấu được mọi người chú ý cũng bắt đầu, giờ ai dám khinh thường đứa bé bảy tuổi này, nó cùng với La Bá Đặc đến làm nhiều người bên truyền thông chú ý, Trình Vũ vẫn như vậy, mặt sợ hãi, khuôn mặt non nớt mang theo tia đáng nhưng lạnh lùng, kỳ nội tâm của Trình Vũ rất kiêu ngạo, bằng hợp với các bạn ở vườn trẻ chơi đùa, bắt quá dùng ý Lãnh Nguyệt , cháu có tư cách kiêu ngạo, Trình Trình rất đúng, phải tất cả mọi người đều đồng ý là người đứng phía sau, phải tất cả mọi người đều có thể lấy Nguyệt Thị mang ra để giữ thể diện, mà cháu chính là thiếu chủ của Nặc, tổng giám đốc Nguyệt Thị, vốn nên có tư cách ngạo mạn với người khác.

      Cho nên Trình Vũ cũng muốn để ý đến những truyền thông nhàm chán này, thẳng vào hội trường. Mà trái ngược với lạnh lùng Trình Vũ , La Bá Đặc cũng có thể giống Trình Vũ, nó có tài sản nhiều, cần phải có hình tượng đẹp trước mặt công chúng, cho nên dù muốn đối mặt nó vẫn phải hai câu để giữ thể diện.

      "Trình Vũ." Lucy đứng ở trong hội trường vừa nhìn thấy Trình Vũ liền liều mạng ngoắc tay, chỉ sợ cậu bé nhìn thấy mình.

      Trình Vũ kéo nón lưỡi trai xuống qua: "Ông nội Dawson."

      Trải qua chuyện ngày hôm qua, Dawson cũng cực kỳ thích đứa bé trai Trình Vũ này, tránh khỏi quan tâm hỏi hai câu: "Sao rồi, có tin tưởng được giải nhất ?"

      Trình Vũ lắc đầu, nó dám xem thường thực lực của La Bá Đặc, nó dù sao cũng lớn hơn mình rất nhiều: " quan trọng, nếu thua coi như lấy kinh nghiệm."

      Dawson vuốt vuốt đầu nó, tán thưởng tâm tình ôn hòa của nó: "Cố gắng hết sức."

      "Ân."

      "Các vị phu nhân, các vị tiên sinh, mọi người chú ý trận thi đấu chung kết sắp bắt đầu, trận đấu này chính là trận quyết đấu cực kỳ đặc sắc, cuối cùng vẫn là quán quân La Bá Đặc mười tám tuổi cùng với thiên tài thiếu niên bảy tuổi trổ hết tài năng, hôm nay công bố kết quả, tại mời mọi người cùng hai vị tuyển thủ ngồi vào bàn."

      La Bá Đặc hướng về người xem cúi chào, khiêm tốn của nó nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay, trái lại Trình Vũ chỉ đè nón lưỡi trai xuống, nó thích có nhiều người chú ý.

      "Chúng ta điều biết hệ thống phòng ngự hết sức hoàn mỹ của Đạo Sâm, vòng thi đấu sau cùng cũng có quan hệ với nó, trong ba giờ thi đấu, hai người cần phải có khả năng lập quy trình hệ thống phòng ngự , sau đó do phòng quản lý khai thác của Dawson chúng tôi tiến hành sát hạch, cuối cùng người thắng chỉ có thể nhận được tiền thưởng lớn, còn có thể được phòng thai khác của Dawson mời gia nhập học tập."

      "Phần thưởng hấp dẫn như vậy cần thêm lời nào nữa, trận đấu bắt đầu."

      Giờ phút này, La Bá Đặc cùng Trình Vũ làm ngay lập tức, chuyện làm hệ thống phòng ngự là chuyện La Bá Đặc thường xuyên làm, nhưng mà những thứ này đều bán cho những công ty , mấu chốt là hệ thống của nó và Trình Vũ cùng tiến hành sát hạch, chẳng biết thực lực đối phương cuối cùng có bao nhiêu phần, nhưng mà trận đấu này nó thể thắng, mà còn làm thêm nhiều phần mềm cho bản thân mình, như thế nào cũng cần phải so sánh với đứa nhóc tuổi có kinh nghiệm, thở ra nhàng, La Bá Đặc lãng phí thời gian, bắt đầu xây dựng chương trình.

      Rất nhiều người nhìn thấy La Bá Đặc bắt đầu làm, nhìn lại Trình Vũ vẫn bảo trì tư thế kia, tất cả đều giọng bàn tán, dù sao vẫn còn tuổi, gặp những đề này đối với nó mà vẫn là khó khăn, xem ra quán quân vẫn là La Bá Đặc kia rồi.
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63.2

      Editor:bangthan87


      Hệ thống phòng ngự sao? Trình Vũ bĩu môi, tuy trước nó có làm qua rất nhiều lần, nhưng mà cuối cùng nó đều xóa bỏ, bởi vì như thế nào nó lại có thể vượt qua con bà nó, tâm trầm xuống, Trình Vũ cũng bắt đầu có động tác.

      "Bà bà, Trình Vũ có khả năng đánh sập hệ thống phòng ngự của bà, đối với lập hệ thống phòng ngự đều có thể tin tưởng, lần này có được ?" Trình Trình nhìn con cau mày.

      "Mấy ngày nay nó làm ít hệ thống mới cho tôi xem, nhưng đều bị tôi từ bỏ, bắt quá khởi đầu của Trình Vũ tốt, nó vẫn vượt qua mục tiêu hệ thống của tôi, cho nên cần lo lắng." Cái gọi là hệ thống phòng ngự hoàn mỹ kia của Dawson so với thiết kế của cũng khác lắm, Lãnh Nguyệt tin tưởng cháu mình.

      Trận thi đấu kéo dài ba tiếng đồng hồ tính là ngắn, liền nhìn thấy hai tuyển thủ kia gõ gõ bàn phím, cho nên rất nhiều người rời khỏi xuống nhà ăn ăn uống vài thứ, rồi trở về, thời gian cũng gần rồi.

      Lúc tiếng chuông vang báo trận đấu hết giờ, Trình Vũ cùng La Bá Đặc cùng hoàn thành, kế tiếp đó là khẩn trương đánh giá, Trình Vũ cùng La Bá Đặc đều bình thản ngồi ở khu dành cho tuyển thủ nghĩ ngơi chờ đợi, giờ phút này khuôn mặt bình tĩnh của Trình Vũ có chút mất mác, vẫn lại là kém con bà nó, bất quá vẽ mặt của nó được mọi người hiểu theo cách khác, cho rằng nó cảm thấy được thua, cho nên rầu rĩ vui.

      "Trình Vũ xem ra có cao hứng."

      Lãnh Nguyệt nhún nhún vai, đương nhiên cũng nhìn thấy thằng nhóc đó cao hứng, mỗi lần loại bỏ thiết kế của nó, nó liền có biểu tình đó, cho nên... Muốn thắng , còn khuya.

      "Thời khắc kích động lòng người đến, tay tôi là tên người thanh thiếu niên giành thắng lợi đoạt giải quán quân Khoa Học Kỹ Thuật Máy Tính, ai là người đó?" Người chủ trì nhanh chậm mở ra phong thư, tốc độ ràng làm cho người xem cảm thấy trơ trẽn.

      "Chúc mừng, Trình Vũ đạt được quán quân của trận thi đấu này.

      La Bá Đặc thất vọng, nó nhìn qua vành nón đè thấp của Trình Vũ nhìn biểu tình của nó, dường như đối với đạt được giải nhất cũng có gì vui mừng lớn, tích tụ trong lòng cũng tỏa ra, tài nghệ bằng thua chính là thua, nhìn Trình Vũ ôm cúp xuống, nó khẽ cười: "Chúc mừng."

      Ngoài ý muốn của nó, Trình Vũ kéo vành nón ra, nó đưa ra tấm giấu ghi tên và số điện thoại của mình: "Cảm ơn, nếu cần, có thể liên lạc với tôi." Nó cảm thấy được La Bá Đặc là nhân tài, cha là người ta có thể sử dụng.

      La Bá Đặc sửng sốt, nghĩ thầm , rằng nó có thể giúp bản thân mình cái gì, bất quá nó vẫn nhận tờ giấy của Trình Vũ, Trình Vũ nình nó gật đầu, được ông nội bà nội chặng phóng viên ùa đến, ra hội trường.

      "La Bá Đặc!" John chạy đến bên cạnh nó, "Thằng nhóc kia khẳng định từ cửa sau, ràng nó cùng Giám Đốc Tập Đoàn Dawson có biết nhau."

      "John! Tuy mình thua, nhưng mà còn có năm sau nữa mà phải sao?" La Bá Đặc thèm để ý đem tờ giấy trong tay tùy ý nhét vào túi, chỉ là nó thể ngờ rằng chính mình bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, tuy tương lai nó vẫn nguyên được tập đoàn Dawson nhận, nhưng mà chậm đến mười năm.

      Trình Vũ được giải quán quân, nhưng mà nó muốn trở thành tiêu điểm như mọi người nghĩ, ngày hôm sau tất cả các tạp chí đều có đưa tin liên quan, thế giới có rất nhiều trận đấu, trận đấu lớn cũng rất nhiều, sinh ra nhiều quán quân hơn, mọi người chú ý cũng dần dần dời , đồng thời Nguyệt Độc Nhất cũng phong tỏa tin tức này, Tình Vũ lên phi cơ Châu Phi, đây là kiên trì của nó, nó biết chuyến này hết nhiều năm, nó cũng nhìn thấy em nó sinh ra, nhìn đến mẹ tiễn theo phi cơ mãi tha, nó cũng rất khổ sở, nhưng mà nó phải , nó quyết định nên bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, nó muốn trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ những người mà nó thương.

      Trình Trình chứa đầy nước mắt, biết bản thân mình cho phép con mình rời là đúng hay sai, Nguyệt Độc Nhất ở bên cạnh tiếp cho sức mạnh: "Yên tâm , nó là con của , chúng ta cần phải làm cho nó tin tưởng."

      "! Con muốn đợi Trình Vũ." Lucy quật cường lắc đầu.

      "Chúng ta vào bên trong cùng ." Cho dù có tận lực che chở tiểu thư, nhưng mà mưa gió quá lớn, vẫn bị giội ướt.

      " được, nếu Trình Vũ đến đây, cậu ấy nhìn thấy con." Lucy lắc đầu đồng thời hắc hơi cái.

      "Nó đến đây, cùng ông nội vào." Dawson đột nhiên xuất sau lưng bé, mặt đành lòng đồng thời nghiêm khác , ông gọi điện cho Louis, biết nó rời khỏi Italy.

      Trong lòng Dawson đem Trình Vũ mắng 100 lần: "Lucy đáng như thế, nó sao lại thích Lucy, Trình Vũ phải vẫn tặng con cái viên thủy tinh kia sao, nếu thích con, nó tặng đồ cho con rồi."

      "Ông nội..." Lucy khóc thúc thít, khóc rất thương tâm, về sau người con trai tên Trình Vũ tồn tại trong lòng thể nào xóa .
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64:



      Biệt thự nhà họ Tạ.

      Tạ Tina chưa hết giận đem tất cả đồ đạt trong phòng đập bể hết, Tô San nghe được tiếng đổ vỡ, đẩy cửa bước vào, nhìn đồ vật rơi rớt mặt đấy: "Con điên rồi! Đấu được tiện nhân kia lại lấy mấy thứ này trút giận sau."

      "Con có biện pháp nào! ta có Nặc làm chổ dựa vững chắc, nhìn thấy địa bàn bị thâu tóm, những cái lão già trong gia tộc đều là lá chắn, lúc Tạ Vạn Quân chết vẫn hiên ngang lẫm liệt, lòng đầy căm phẫn, tại chúng ta thất thế, lập tức gió chiều nào theo chiều nấy, ngày mai lão nương lập tức điều phái người làm."

      "Con phải có hội Tàn Lang giúp chúng ta sao?" Tô San đương nhiên cam lòng chịu thua như vậy, bại dưới tay người nào cũng thể chấp nhận bởi cái tay tiện nhân Tạ Sily kia.

      "Tàn Lang?" Tạ Tina hừ lạnh tiếng, "Hai cái đó giống nhau, tại trước mặt Bắc Đường Giác đến cái rắm cũng dám đánh, chuyện phía sau bị Bắc Đường Giác biết, cũng biết thần kinh phát giác cái gì lại cho phép Tàn Lang ra tay, cùng Nặc phải là như nước với lửa sao? Tạ Sily được Nặc thiên bị, nếu Tạ gia đều rơi vào tay Tạ Sily, Tạ gia cùng Nặc liên thủ Tàn Lang của có thể đấu lại sao! Đều là ngu ngốc."

      "Bắc Đường Giác giống như là người có lý trí, đều con nghĩ cũng nghĩ tới, có phải có nguyên nhân gì khác hay , nếu chúng ta hẹn ăn bữa cơm." Tô San cũng giải thích được.

      "Con hẹn! Căn bản người ta nể mặc con!" Tạ Tina uể oải ngồi ghế sô pha, cảm thấy nhức đầu.

      "Mẹ tin Nặc có nhược điểm nào." Nếu ở Bắc Đường Giác có cách, lại vẫn chỉ có thể xuống tay với Nặc.

      "Có, ta có vợ, nhưng mà đó được bảo vệ rất nghiêm, mẹ cũng đừng nghĩ đến." Tạ Tina vẫy vẫy tay, cực kỳ mệt, nghĩ muốn rồi.

      Tô San lại chịu buông tay, dù sao vẫn phải có chỗ lơ là.

      " nhàm chán." Từ siêu thị bước ra, Lãnh Nguyệt như rùa bò về nhà, vốn cho rằng theo đến Italy có điều thú vị, tại cháu nội bảo bối , Duy Nhất lại chỉ biết xem phim hoạt hình, cả ngày ông chồng cùng Louis chỉ biết lườm liếc với nhau, hôm nay nhìn nhìn lại vẫn bắt đầu động, lấy sức bỏ chạy xa mua bình thủy, vẫn ở Vong Ưu Cốc là tốt nhất, tối có gì làm có thể tìm mấy cấp dưới chơi đánh mạc chược, nếu tiêu chọc cho Nguyêt Than Nhan biến sắc, nếu nữa vài con kiến ở Vong Ưu Cốc cũng là chuyện khiến người ta khoái trá.

      Lãnh Nguyệt cuốc bộ đứng ở cửa nhà, ngay lúc thở dài tiếng, bị người phía sau tiến tới trùm bao bố, khiêng .

      Tô San nhìn người trong bao bố, trong lòng cười trộm, phòng bị nghiêm mật lại như thế này, theo quan sát này vẫn thường với vợ của Phil ở cùng chổ, ràng theo chân bọn họ quan hệ cũng it, cũng biết ta ngốc ngốc như thế nào, người vậy mà có thể bắt được, ta bảo thuộc hạ, để cho thuộc hạ thả người ra ngoài.

      Lãnh Nguyệt dễ dang hit được khí, bao tải kia chà sát da , đề nghị lần sau có bắt cóc nhớ phải dùng bao vải tốt chút.

      "Biết tôi là ai ?"

      Lãnh Nguyệt trợn trắng: " làm sao tô biết, tôi cũng phải mẹ ."

      Tô SAn nghĩ tới cái người này lại nhanh mồm nhanh miêng: "Tôi là mẹ của Tạ Tina."

      "A..." Việc đó như thế nào, Lãnh Nguyệt có hứng thú, còn tưởng rằng, gặp được nhân vật nào lợi hại, nghĩ đến chú hứng thú đều có.

      "Tôi muốn gọi điện thoại cho Phil, để cho được phải nhúng tay vào chuyện của Tạ gia, nếu chờ nhặt xác của !"

      "A... Đưa điện thoại cho tôi."

      Nhất thời Tô San bị hiểu tình sợ hãi của làm cho lờ mờ, ta phải là nên hoảng sợ sao, hoặc là bày tỏ thái độ thà chết chịu khuất phục, bản thân mình chịu gọi điên thoại nhờ cứu, chuẩn bị nhiều thứ để hù dọa ta đều vô dụng rồi.

      " phải muốn gọi điện sao? đưa điện thoại cho tôi làm sao mà gọi?" Lãnh Nguyệt thúc giục.

      Mặc kệ ta muốn sử dụng thủ đoạn nào, đều dưới tay của mình, Tô San đưa điện thoại cho ta: "Đừng giở trò gì."

      Lãnh Nguyệt gọi điện thoại cho Nguyệt Độc Nhất: "UY! Mẹ con bị Tạ gia bắt cóc, bọn họ là con được phá hỏng chuyện của Tạ gia, nếu bọn họ liền giết con tin."

      Nhận được điện thoại nhất thời Nguyệt Độc Nhất cũng gấp: "Mẹ có việc gì đến Tạ gia làm cái gì?" Lấy phần tư liệu giá sách, tiếp tục ngồi xuống bàn.

      "Con có nghe mẹ chuyện hay , mẹ là bị bắt cóc." Thằng con đáng chết người ta muốn làm thị mẹ nó, thế mà khẩn trương chút nào, vợ nó là người, thế mẹ nó phải là người ah, vẫn nên nhờ chồng mình tốt hơn.

      Nguyệt Độc Nhất xem báo cáo tay, lạnh nhạt đáp: "Có phải đợi người ăn cơm chiều ?"

      "Thằng con đáng chết, người ta muốn giết con tin."

      "Vậy thôi, con phong bếp cần làm cho mẹ, chơi về, nếu cao hứng giúp con giải quyết chuyện của Tạ gia, gần đây hơi bận." còn kiên nhẫn ở lại Itally, còn có cá tính mẹ anhh cứ ầm ĩ, náo chết vài người ngừng tay, bà mới cần quan tâm sau đó người khác phiền toái mà chết, vốn cũng muốn xử lý chuyện của Tạ Tina, nhưng năng suất quá chậm, để cho mẹ can thiệp cũng bớt việc.

      "Uy! Thằng con đáng chết, con có lương tâm!" Trong lòng Lãnh Nguyệt khó chịu, quá nhàm chán, cái loại nhàm chán này dẫn đến tại muốn động kinh, người nào làm cho bực tức, đem điện thoại đạp xuống mặt đất, đập hư.

      Bộ mặt Tô San giật giật, Lãnh Nguyệt nhìn ta cười hì hì: " có việc gì, con tôi để ý đến tôi, tôi gọi cho Louis, biết Louis chưa."

      Tô San cũng lăn lộn nhiều năm bên ngoài dĩ nhiên biết Louis là ai, nhưng mà thần kinh người phụ nữ như vậy ngờ lại là mẹ của Phil, nhưng mà quan trọng con trai lại mặc kệ ta, ta gọi cho Louis có lợi ích gì, nhưng mà đoán ta đùa giỡn hay dối trá, cho nên để cho thuộc hạ đưa đến cái điện thoại khác: "Nếu như lại làm được, tôi liền bắn chết ." Phụ nữ vô dụng giữ làm gì.

      Lãnh Nguyệt gọi cho Louis, nghe được thanh trầm ấm dễ nghe của Louis: "Tiểu Lộ, người ta bị bắt cóc rồi." tận lực làm nũng.

      "Là sao? Ai mà xui xẻo lại bắt cóc em?" Louis bên nghe điện thoại bên cùng Nguyệt Thanh Thiển liếc đấu với nhau.

      "Ghét! sao lại như vậy với em, bọn họ Nặc cần lo chuyện của Tạ gia, nếu súng bắn chết em."

      "Vừa rồi Độc Nhất em có thể về ăn cơm chiều đúng ? Vốn còn muốn làm mấy món em thích ăn,"

      Louis thấy Nguyệt Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhún vai cái rồi đưa cho ông ta, Nguyệt Thanh Thiển để ở bên tai, nghe được thanh nũng nịu của với người trước mặt: "Tiểu Lộ... Chẳng lẻ thích em."

      Tiểu Lộ? Nguyệt Thanh Thiển dùng ánh mắt giết người nhìn Louis, Louis chưa nghe hết, liền đưa cho ông nghe để ông tức chết.

      "Em ở đâu?"
      Chương 64:-(tt)



      Lãnh Nguyệt nghe thấy thanh bình thường, lấy điện thoại ra khỏi tai lúc: "Chồng...Em bị bắt cóc rồi... mau tới cứu em..."

      "Muốn tôi thay em hỏi ta, có có em hay sao?" Tiếng Nguyệt Thaanh Thiển lạnh nhạt dị thường.

      "Khụ khụ...Chồng cái gì thế, vừa rồi là em hỏi em hay ."

      Tô San nghe thấy Lãnh Nguyệt cứ nhàm chán chuyện, từ từ bị mất hết kiên nhận: "Đàn bà kia, đừng lời vô nghĩa."

      Nguyệt Thanh Thiển cúp điện thoại, vẽ mặt Lãnh Nguyệt cầu xin, nguy rồi nguy rồi chồng túc giận, lập tức đứng thẳng người lên, với Tô San tràn những lời thóa mạ: "Chính tại cái người phụ nữ chết tiệt này, làm chồng ta tức giân! Nguy rồi ông ta là người bá đạo keo kiệt ích kỹ, tâm bị kim châm lớn như vậy, xong rồi xong rồi."

      "Đúng, tại xong rồi." Tô San cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có bệnh, chính càng thêm bênh, cùng môt người phụ nữ thần kinh dây dưa hồi lâu, nếu Nặc đồng ý, nên sớm súng giết ta.

      Chính người phụ nữ này vô duyên vô cớ bắt cóc , hại chọc chồng mình tức giận, Lãnh Nguyệt nghĩ kỳ chính tự nguyện bắt cóc, ai có thể buộc được Lãnh đại tiểu thư như , nhưng mà mới nghĩ như vậy, vẽ mặt đem tất cả trách nhiệm đổ lê người phụ nữ này, vốn muốn chơi đùa trận ở Italy, nếu nhàm chán sớm trở về thành phố G.

      Tâm tình Lãnh Nguyệt khó chịu nên nhìn toàn bộ đều vừa mắt, lúc ra khỏi Tạ giạ sờ trong túi có quả bom hình cúc áo, nhìn lớp màn chướng mắt liền xé bỏ xong vứt về phía sau.

      "Ầm ầm!"

      tiếng nổ vang mạnh phía sau làm phải hạ wo xuống nấp, thuận tay lấy thuốc nổ chơi đùa ở Nặc vậy mà lợi hại như vậy, sớm biết thế lấy nắm, nhìn ai vừa mắt liền ném chơi.

      A a... Nơi chán ghét này phải bao lâu mới rời khỏi đây.

      Kỳ Lãnh nha đầu cũng đến đường lộ, nhưng mà muốn nữa liền ngồi xổm xuống, gọi điện thoại cho Tạ Sily.

      Giờ phút này ở bên trong Tạ gia Tạ Tina đối đầu gay gắt với Tạ Sily, Tạ Sily nhìn số điện thoại nặng nề tức giận: "Ai?"

      "Tạ Sily hả, tôi cẩn thận thay đem nhà bác nổ tung rồi, vì biểu đạt cảm tạ của , có thể đem xe đến đón tôi hay ." vì Tạ gia làm tốt chuyện lớn, khẳng định là muốn đưa về nhà, kì có có khả năng đánh con trai của mình, nhưng mà nỡ...tiền bạc.

      " cái gì! là ai?" Tạ Sily nghĩ tới lại xảy ra tình huống này, mắt nhìn Tạ Tina, nghi ngờ, nhưng mà di động ta cũng vang lên, nghe xong hai câu liền bỏ chạy ra ngoài.

      Nguy rồi: " ở đâu, mau rời khỏi nơi đó, Tạ Tina trở về."

      Lãnh Nguyệt quan tâm, chân liền ngồi chồm hỗm chua xót: "A...., tôi thuận tay thay đem chuyện của Tạ Tina giải quyết, như vậy có thể đem xe đến đón tôi sớm chút hay , tôi vội về ăn cơm chiều."

      Tạ Sily nghe thấy thanh đô đô, liền lái xe đến nới của Tạ Tina.

      Lãnh Nguyệt ngồi chồm hỗm ở ven đường vẽ vòng tròn, nhìn con kiến giành ăn mà đánh nhau, lại vẫn ghét bõ những con kiến này chưa từng lo lắng đến nhức đầu, liền nhớ đám kiến ở Vong Ưu cốc được nuôi dưỡng đều biến thành sâu bọ có cánh, lại còn biết xấu hổ ghét bỏ loài động vật bình thường này.

      Tạ Tina đến với tốc độ rất nhanh, qua sốt ruột cho nên nhìn thấy Lãnh Nguyệt ở ven đường, xe chạy xẹt qua khỏi mặt Lãnh Nguyệt, sau đó cả chiếc xe màu đỏ kia cùng chủ nhân của nó cùng nổ mạnh vùi mình trong biển lửa, phút chốc mất cũng biết xảy ra chuyện gì, chính là đáng tiếc cho chiếc xe tốt.

      Lúc Tạ Sily tới Lãnh Nguyệt nhiệt tình phất tay với ở ven đường, trợn mắt há mồm nhìn thấy mảng bừa bộn trước mặt, Lãnh Nguyệt nhanh chóng ngồi vào trong xe , lại kéo cửa kính xe xuống: "Nhanh lên, kịp cơm chiều phải mời tôi ăn cơm."

      Xong rồi? Cùng Tạ Tina đấu lâu như vậy giờ lại còn sao? Từ đầu đến cuối Tạ Sily chịu nổi loại đả kích này. Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng si ngốc của Tạ Sily: "Tôi có thể thông cảm trái tim cảm kích tôi, nhưng mà cần kích động đến khóc chứ."

      Tạ Sily cười khổ: "Tina chết là giết quyết cho tôi số việc riêng, nhưng mà chuyện kế tiếp càng phiền rồi." Người giang hồ có thể bụng dạ nham hiểm đến em mình cũng giết, những trưởng lão của Tạ gia cũng phụ cách làm của .

      "Có gì mà phiền, nhưng người này vĩnh viễn ngậm miệng là tốt rồi. Được, tôi đến rồi." Lãnh Nguyệt vẫy tay hương Tạ Sily hẹn gặp lại, về phần phiền toái của bản thân chính ta giải quyết, Tạ gia quá nhàn rồi.
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65:


      Editor:bangthan87


      Từ Italy trờ về vội vã, tính thời gian, cũng là lúc Lãnh Nguyệt nên rời , Lãnh Nguyệt nhìn con trai của mình, khóe miệng giật giật, lần này trở về xác định Độc Nhất tốt, giờ nhìn ta khỏe mạnh, bà cũng yên tâm, năm lão gia hỏa kia chuyện vượt qua thời gian này chỉ có thể làm lần, cũng biết tần số cao, nhiễu loạn thời gian cân bằng.

      “Mẹ.” Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy Lãnh Nguyệt lời nào biết tâm tình bà tốt.

      “Lãnh Nguyệt tươi cười: “Trình Trình là thiện lương, chiếu cố nó tốt.”

      “Con biết.”

      “Hoàng huynh.” Vẽ mặt Nguyệt Độc Nhất cầu xin, ta nỡ rời .

      Khóe miệng Nguyệt Độc Nhất giật giật nhìn trong tay Nguyệt Duy Nhất ôm đống lớn phim đĩa, ta muốn lấy những cái thứ này đem về làm gì.

      “Duy Nhất , đó là đồ duy nhất đưa cho cậu ta, cậu ta muốn mang về làm kỹ niệm.” Trình Trình cảm thấy cậu này đáng , “ cho cậu ta mang về , giữ lại cũng vô dụng.”

      “…”

      Louis vẫn còn chưa tới, Nguyệt Độc NHất biết có nên thở phào nhõm hay , có lẽ như vậy cũng tốt.

      “Chúng ta thôi.” Tiếng Nguyệt Thanh Thiển nghe dường như tệ, rốt cuộc cũng rời , mấu chốt chính là tên Louis kia có ở đây.

      Trong nháy mắt ngay lúc bọn người Lãnh Nguyệt rời , Louis đột nhiên xuất tới, vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà sắp , sau đó “Thình thịch” tiếng cũng thấy đâu.

      Đối mặt với hành động này, tất cả mọi người đều choáng váng. Giáo sư, Nguyệt Độc Nhất bọn họ đưa mắt nhìn nhau cái gì, mà Nguyệt Độc NHất lại cảm thán, người cậu Louis này, bên kia xem ra vẫn muốn thêm náo nhiệt rồi.

      Lãnh Nguyệt sau khi rời mỗi ngày dường như quạnh quẽ, lúc trước đối với chuyện của Tạ gia chẳng quan tâm, dường như lại bắt đầu tìm Nặc gây phiền toái, thời gian Nguyệt Độc NHất bồi dưỡng Trình Trình cũng giảm , ngày ngày qua, nháy mắt ngày Trình Trình dự sinh gần đến, vẫn như thường bệnh viện kiểm tra, bất quá bọn họ để cho lái xe đưa , kiểm tra toàn bộ xong, đứng ở cửa nhìn xung quanh, lúc này tài xế nên đứng ở cửa chờ rồi.

      chiếc xe chậm rãi chạy đến trước mặt , cửa xe được mở ra, Trình Trình thấy người đàn ông mỉm cừoi kia, mặt bỗng đầy hắc tuyến, tựa hồ mồ hôi chảy ra ròng ròng.

      “Tiểu thư Trình Trình, lâu gặp, biết có thể mời làm khách của tôi hay , hạt gạo rất nhớ .” Bắc Đường Giác giống như bình thường ôn nhu như vậy, nhưng mà Trình Trình nhìn thấy liền sợ hãi, giống như trời , có cảm giác chính mình như con chuột bị mèo để mắt.

      “Tôi nghĩ muốn hay cũng có quyền.” Trình Trình cực kỳ trấn định, ít nhất ngoài mặt cũng cực kỳ trấn định.

      Bắc Đường Giác dời chổ, để cho Trình Trình lên xe, sau đó đem ra cái hộp nhung màu Lam: “Tôi muốn Trình Trình tiểu thư để trang sức của vào đây.”

      Trình Trình trầm mặc hồi, tay đem đôi bông tai cùng vòng cổ để lên cái hộp. Bắc Đường Giác đối với động tác nhu thuận của Trình Trình hết sức thõa mãn, xem xét đôi bông tay, nháy mắt đôi bông tay trong ta biến thành bột phấn: “Đồ công nghê thô sơ như vậy xứng với tiểu thư Trình Trình, Bang Tàn Lang có chuẩn bị cho đôi kim cương đẹp hơn, tôi nhớ nhất định thích.”

      Trình Trình biết Tàn Lang cũng buôn bán kim cương, ta bóp nát bông tay phải vì muốn đưa trang sức mới cho , mà vì biết bên trong có thiết bị truy tìm.

      Đối mặt với người đàn ông này thủy chung vẫn duy trì cẩn thận, Ít nhất cần lo lắng thân thể của mình chịu hành hạ, Bắc Đường Giác này có tính thương hương tiếc ngọc.

      “Tiểu thư Trình Trình, mời.” Bắc Đường Giác mời vào nhà, nơi này trang trí cực kỳ khác biệt, nhưng mà Trình Trình có tâm tình thưởng thức.

      “Tiểu Mễ mấy ngày nay có ăn com, ấy mang thai, tôi hy vọng có thể khuyên nhủ ấy.” Bắc Đường Giác đứng lại tại cửa phòng, tay nhận từ người giúp việc mâm đồ ăn, đưa cho Trình Trình, mang theo chân thành khẩn cầu, “Tôi vào.”

      Mang thai rồi sao? Trình Trình sửng sờ tiếp nhận mâm thức ăn, mọi người hết, nhìn hành lang trống trơn, biết BẮc Đường Giác ra kia, nhưng mà dám chạy loạn, Bắc Đường Giác đứng ở xa kia xem ra có an toàn, bất quá vừa rồi vẻ mặt ta đến Bối Mễ cũng có chút nào giả dối, mở cửa ra, Bối Mễ vốn tiếng tràn ngập nhiệt tình giờ trở nên quạnh quẽ, thấy Bố Mễ ngồi bục cửa sổ, bức màn che giấu thân thể của ta chỉ lưu lại hình bóng ở mặt: “Tôi có khẩu vị, muốn ăn.”

      Nhìn qua bóng dáng kia Trình Trình cảm thấy được Bối Mễ gầy, đỡ thắt lưng mang chén dĩa qua: “Cậu muốn ăn, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.”

      “Trình Trình!” Bối Mễ nghe được tiếng , thể tin được quay đầu nhìn thấy ở phía sau, bổ nhào vào trong ngực , giọng khóc.

      Bối Mễ là người cực kỳ kiên cường, chưa từng thấy ta khóc bao giờ, biết Bắc Đường Giác làm gì đối với ta, trong lòng Trình Trình cực kỳ tức giận.

      “Sao cậu lại tới đây?” Bối Mễ lau nước mắt.

      “Bắc Đường Giác mời mình đến làm khách.” ta như vậy.

      ta lại muốn làm cái gì!” Bối Mễ đứng thẳng lên, “Mình tìm ta tính sổ.”

      “Đừng…Bối…”Tay Trình Trình giữ chặt Bối Mễ, nhưng mà thình lình lại đau bụng, để cho hô hấp của dồn dập, “Bối….Mình đau bụng…”
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: (tt)

      Editor:bangthan87

      Thấy bộ dáng của Trình Trình, nhất thời cũng luống cuống theo: Có phải là sắp sinh hay ...làm sao bây giờ... Bắc Đường Giác... Cậu chờ mình...mình gọi người..."

      Lúc Bối Vối chạy vội ra ngoài, hai mắt Trình Trình trợn ngược, ngất .

      Nguyệt Độc Nhất ở Quốc nhận được điện thoại của Thanh Á liền bay suốt đêm trở về, ở trong phòng của căn cứ Nặc.

      "Ngày đó lái xe chở tiểu thư Trình Tình bệnh viện có trở về, mà theo dõi xe ở bệnh viện, thấy Trình Trình bước lên môt chiếc xe."

      "Có thể yên lặng tiếng động mang tiểu thư Trình Trình , trừ bỏ Tàn Lang có ai có thể làm được. Người đàn ông trong xe cũng giống như là Bắc Đường Giác."

      "Thiếu chủ, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện." Thủy Bách Nhật

      "." Nguyệt Độc Nhất vẫn lên ý kiến của mình.

      "Mấy ngày phu nhan trở về, qua Tàn Lang, dường như nhiễu loạn , nếu Bắc Đường Giác muốn trở về trả thù, khả năng bắt cóc tiểu thư Trình trình rất lớn."

      "Vì sao ai báo cho tôi." Sắc mặt Nguyệt Độc Nhất bình tĩnh.

      "Phu nhân cho báo, là chuyện ."

      Nguyệt Độc Nhất gắt gao đánh mạnh lên tay vịn, im lặng chút: "Các người lui xuống ."

      Bốn người liếc mắt nhìn nhau: "Vâng ạ."

      Ngoài phòng cấp cứu ở Tàn Lang, Bối Mễ lo lắng tới lui, trong lòng yên, lúc Trình Trình bị đưa vào tốt, có thể xảy ra chuyện gì hay .

      "Yên tâm, có việc gì." Bắc Đường Giác trấn an Bối Mễ, đáng tiếc người này cảm kích mà còn hất tay ra: "Nếu Trình Trình có chuyện gì, đời này tôi tha thứ cho ."

      Bối Mễ xoay người lại nhìn phòng cấp cứu, Bắc Đường Giác hoảng loạn, vì cái gì mà hai người lại trở nên như thế này.

      Lo lắng chờ đợi, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên dữ dội trở nên kinh hỉ, Bối Mễ vui vẽ quay đầu nhìn Bắc Đường Giác, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nở nụ cười đối với : "Sinh rồi! Đứa bé sinh rồi."

      Bắc Đường Giác hết sức may mắn khi đứa này sinh ra, ít nhất làm cho mặt Bối Mễ có nụ cười.


      "Thiếu chủ, là bé , mẹ an toàn, đứa trẻ cần thở bình hai ngày" Người mổ chính là Quỷ Y của Tàn Lang, phải là bác sĩ toàn khoa Thủy Bách Nhật của Nặc, thay người khác đỡ đẻ nhưng vẫn là lần đầu tiên, may mắn y học có bộ phận là thông, ở bụng dùng dao, lấy đứa bé ra, lại vá lại bụng là được.

      Bối Mễ ôm đứa bé mới sinh còn nhiều nếp nhăn, trong lòng thỏa mản để cho vui vẽ bỏ nhiêu nhiêu ngày tối tăm, trong bụng cũng có đứa bé đáng như vậy.

      nhiều ngày tay Trình Trình vẫn còn truyền nước biển, Bắc Đường Giác cũng hạn chế Bối Mễ chăm , cho nên Bối Mễ vẫn ở trong phòng Trình Trình, chăm sóc hai mẹ chọn, chỉ là Trình Trình đối với con vẫn cực kỳ có ý kiến, ràng là chủ trương sinh con trai, trở về phải cùng Nguyệt Độc Nhất thương lượng, lần sau phải con trai sinh.

      "Trình Trình, đứa bé có phải giống ba nó nhiều hơn ." Bối Mễ mới thăm bé sơ sinh trở vê có chút cao hứng.

      " biết." Đứa bé như thế người nào nhìn ra được, "Bối, cậu có biết Bắc Đường Giác bắt mình đến làm cái gì hay ?"
      "Chẳng lẽ phải đến giúp mình?"

      "Mình cuối cùng cảm thấy đơn giản như vậy."

      Bối Mễ trấn an : "Đừng lo lắng, nếu ta dám đối với cậu như vậy, mình để cho ta sống dễ chịu."

      Trình Trình cười khổ, vẫn lại lo lắng, mí mắt cứ nháy liên tục, cảm thấy sắp có chuyện phát sinh: "Cậu có điện thoại ?" biết có thể lén gọi cho Nguyệt Độc Nhất .

      Bối Mễ lắc đầu, Trình Trình thất vọng trận.

      " tại mình tìm ta, để cho ta đưa cậu trở về."

      Bối Mễ rồi trong lòng Trình Trình càng lúc càng bất an, sau cùng có cách nào nằm xuống nhưng trong lòng kịch liệt bất ổn, loại lo lắng sợ hãi này kéo dài theo thời gian Bối Mễ rời , để cho ở tại đây nhắm chặt mắt tìm cảm giác an toàn.

      "Ai đó?" đất rơi xuống thanh làm cho Trình Trình cảm thấy kính sợ, "Nguyệt Độc Nhất."

      Nguyệt Độc Nhất nhàng xuống đất, ý bảo lên tiếng, đến bên giường , đem người bị dạo sợ kia ôm vào trong ngực: " xin lỗi, đến chậm."

      Trình Trình khóc trong lòng của ta, lắc đầu.

      "Có thể sao?"

      vừa mới phẩu thuật, có chút miễn cưỡng: "Nên là có thể."

      "Nơi này là địa bàn của Bắc Đường Giác, có khả năng lưu lại, nhanh chóng rời ."

      "Ân." Trình Trình biết hai người bạn họ trong lúc ân oán cơ hồ tình hình chết ngừng, nếu Nguyệt Độc Nhất rơi vào tay Bắc Đường Giác, ta tuyệt đối xem Bối Mễ mà thả bọn họ.

      " theo ." Nguyệt Độc Nhất trở về theo đường cũ, nới này bảo vệ có vẽ hơi lõng, mới có thể cho có cơ hội, nhưng mà cứ sơ suất như vậy làm cho Nguyệt Độc Nhất cảm thấy thích hợp, tâm tư Bắc Đường Giác kín đáo, cảm bản có khả năng phạm sai lầm như vậy, nếu ta cố ý có thể giải thích là có mục đích khác.

      "Nhìn thấy cửa, trong lòng NGuyệt Độc Nhất cũng nắm chặt, nhưng mà lúc này Trình Trình nắm lấy tay : "Con, con vẫn còn ở bên trong."

      Nguyệt Độc Nhất nhíu mày, kéo Trình Trình ra ngoài: "Em ra ngoài trước, Thủy BÁch Nhật cùng Chu Nhan ở xe bên ngoài, vào tìm."

      Trình Trình giữ chặt tay buông, tràn đầy lo lắng.

      Nguyệt Độc Nhất trấn an lúc, trở về theo đường lúc nãy. Trình Trình nhìn bóng ta ngày càng xa, đột nhiên luống cuống, muốn gọi tên , cuối cùng vì cái gì kêu ra miệng, nhìn thoáng qua phía sau, chạy ra gian phòng, nhìn thất Chu Nhan cùng Thủy Bách Nhật, nhàng thở ra.

      "Tiểu thư Trình Trình, thiếu chủ đâu?" Thủy Bách Nhật tươi cười cũng biến mất, bởi vì nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất mà nhăn mày lại.

      " ta trở về tìm Nguyệt Nặc, lập tức tới."

      "Tiểu thư Trình Trình, lên xe nghĩ ngơi chút." Chu Nhan thấy sắc mặt Trình Trình tái nhợt, mới vừa sinh xong chịu nỗi chạy nhảy như vậy.

      " cần." Trình Trình kiên trì muốn nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất ra.

      "Đó là cái gì?" Trình Trình chỉ vào phi cơ bay lượn nóc nhà.

      Thủy Bách Nhật nhìn thấy phi cơ sắc mặt bỗng nhiên đen lại, nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng ngồi ở cửa phi cơ, tay gõ máy tính, rất xa ta hướng về bọn người Trình Trình mỉm cười, cúi đầu chào đối với bọn họ.

      Trình Trình đương nhiên cũng nhìn thấy Bắc Đường Giác, biết ta muốn làm cái gì, nhưng khẳng định là có chuyện tốt: "!"

      "Ầm ầm!"

      "Đùng!"

      viên đạn từ phi cơ công kích bay ra, nháy mắt Chu Nhan đem Trình Trình nằm xuống, nhà cửa ầm ầm sập, nháy mắt biến thành đống hoang tàn, bụi đất bị nổ mạnh bay tràn ngập, Trình Trình bọn họ đứng lến, nhìn mảnh bừa bộn kia, bụi đất bay qua từ từ lên.

      "! !" Trình Trình điên loạn chạy tới gần, bàn tay trắng xanh run rẩy duổi ra, nước mắt như mưa trôi xuống má, nhưng tiếng khóc, miệng thào tự : " có khả năng... ... Nhất định là ..."

      "Tiểu thư Trình Trình." Thủy Bách Nhật giữ chặt hành động vô dụng của , mưởi ngón tay thon dài xinh đẹp giờ lại máu tươi đầm đìa, dường như tại bao nhiêu nổi đau khổ, những đau khổ trong lòng này theo máu tươi chảy ra, tựa hồ chỉ có thể chảy ra như vậy, mới có thể xóa bỏ nổi đau trong tâm.

      " ..."

      "Tiểu thư Trình Trình!" Chu Nhan đỡ lấy Trình Trình hôn mê ngất lịm, cùng Thủy Bách Nhật liếc cái, đành phải tạm thời dẫn trở về.

      năm sau.

      Người đàn ông lau chùi đồ dùng trong phòng khách, mi tuấn dật nhàng nhăn lại, có bất cứ cảm giác quen thuộc nào, liền ngày cả điện thoại mở ra hình ảnh chụp cũng có chút ấn tượng, cầm lấy con hổ rối ở sofa, ta là do mình tặng đầu tiên cho ta, cho dù nắm chắc nhưng mà biết bản thân mình cũng thích tặng những thứ đó cho con , chẳng lẽ thực giống như ta , bọn họ... từng cực kỳ nhau.

      Lấy ra tấm chứng minh nhân dân, mặt người đàn ông kia là an, tên là Đỗ Y, vì sao đến tên của mình mà cũng có cảm giác, người đàn ông từ bỏ vùi mặt vào hai bàn tay, cho dù trong lòng có chút kích động cũng muốn tiết lộ ra cái gì.

      "Y, em trở về, có mua món mà thích ăn..."

      Người đàn ông ngẩng đầu, mặt lạnh lùng phải là Nguyệt Độc Nhất còn ai có thể có khí chất tư nhiên như bằng này, nhưng mà quên, quên chính mình là ai, quên Trình Trình, quên tất cả, khi tỉnh lại ở đây, người con này là Tần Húc Nhi, là vợ , bọn họ nhau, xảy ra tai nạn xe cộ, quên toàn bộ.
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :