1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61.2

      Hiển nhiên Duy Nhất cũng nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất, ta vui vẽ chạy tới, tuyệt sợ người lạ chút nào liền cấp cho Nguyệt Độc Nhất cái ôm mạnh mẽ, cũng quản giờ phút này hơi lạnh người Nguyệt Độc Nhất tỏa ra: "Hoàng huynh, Duy Nhất rốt cuộc cũng tìm được , là cao hứng."

      Trình Trình tận lực trấn an bản thân mình, chỉ là thấy đệ đệ của vui khi thấy Nguyệt Độc Nhất, mà liền là tính cách kia, chút tình cảm em.

      "Duy Nhất?" Ấn tượng của Nguyệt Độc Nhất đối với Duy Nhất chỉ dừng lại như mới trước đây cái người kia thích khóc nhè chạy theo đuôi, nghĩ đến tình cảnh gặp mặt lại như vậy.

      " là cao hưng nha..., hoàng huynh còn nhớ tên ta."

      Nguyệt Duy Nhất oa oa mặt cực kỳ đáng , ta có điểm nào giống Nguyệt Thanh Thiển, càng giống Lam Phi nhiều hơn. Đúng là trong lòng Nguyệt Độc Nhất nên lời quái dị, nhìn đến khuôn mặt của ta liền muốn kích thích đập bẹp ta trận, cố gắng khắc chế trong lòng nghĩ cách: "Nơi này được gọi hoàng huynh."

      "Vì sao?" Vẻ mặt Nguyệt Duy Nhất tổn thương, " ràng là hoàng huynh."

      "Em có thể kêu tên tôi, hoặc là cái gì khác, nhưng được gọi là hoàng huynh, tôi rời khỏi cái thời đại kia lâu lắm rồi."

      Nguyệt Duy Nhất oa oa mặt tràn đầy mắt mác, biểu tình đó làm cho Trình Trình gợi lên tình thương của mẹ, quá thương cảm, đều có ảo giác giống như Nguyệt Độc Nhất mới vừa làm chuyện thương thiên hại lí vậy.

      "Hoàng huynh quên chính người đem Duy Nhất bỏ lại hoàng cung mặc kệ mọi chuyện sao? Hoàng huynh quên vốn ngôi vị hoàng đế là của ngươi, kết quả ngươi chịu trách nhiệm bỏ chạy để lại cho Duy Nhất sao, nhưng nếu hoàng huynh nghĩ muốn làm như vậy, Duy Nhất cũng câu oán hận, cho dù từ đó về sau đều gặp được mẫu hậu, cho dù từ vì phê duyêt tấu chương , học tập quốc được lần nào ngủ ngon, Duy Nhất cũng chỉ muốn hoàng huynh vui vẻ hơn, Duy Nhất cũng cực kỳ vui vẽ. Hoàng huynh chẳng lẽ quên rồi sao? Được rồi, nếu hoàng huynh muốn nhìn thấy Duy Nhất, Duy Nhất trở về." Nguyệt Duy Nhất oa oa, khuôn mặt vốn mảnh mai, giò lông màu nhăn lại, vẽ mặt đau thương, khóe mắt phương vậy mà vẫn còn dọng vài giọt nước mắt trong suốt, ngay lúc ta cố găng xoay người.

      Nguyệt Độc Nhất biết ta rút cái gì phong, thế nhưng gọi lại ta: "Đợi chút."

      Nghe được Nguyệt Độc Nhất kêu to, trong nháy mắt Duy Nhất xoay người lại, liền tươi cười giống như ngàn vạn bông hoa chút mỹ lệ, ngay sau đó Nguyệt Độc Nhất lại hối hận, ta bên la hét bên nhào lên: "Hoàng huynh, ta biết ngươi nỡ xa Duy Nhất, hoàng huynh tốt nhất, ta thích hoàng huynh nhất."

      Rốt cuộc cũng tắm xong nước nóng nằm vật xuống giường, Trình Trình còn suy nghĩ chuyện khôi hài của Nguyệt Độc Nhất lúc nãy, nhớ nhớ lại liền nỡ nụ cười, bà bà đối với Nguyệt Duy Nhất thái độ khác nhau, có thể càng cưng chiều hơn, cha chồng cũng cần phải đối với Nguyệt Duy Nhất lãnh nhạt thờ ơ như vậy, điều này làm cho Trình Trình có chút suy nghĩ thông.

      "Nghĩ đến cái gì?"

      "Suy nghĩ xem có phải do bà bà sinh hay ?" Trình Trình cười hì hì.

      "Mẹ va do nhận nuôi, có đôi khi nghĩ có lẽ đó là ." Mặt Nguyệt Độc Nhất nghiêm túc xong chuyện cười để cho Trình Trình có chút dỡ khóc dỡ cười.

      "Em trai cũng do bà bà nuôi lớn, vì sao mà tính cách hai người lại khác xa nhau như vậy...Em biết rồ....Nhất định là từ trong lòng được thăng bằng dẫn đến tính cách bi bóp méo hác ãm, cho nên trở thành như bây giờ."

      Có lẽ bị Nguyệt Duy Nhất làm ầm ĩ lúc chiều, trong lòng Nguyệt Độc Nhất có chút bực tức: " như vậy kêu tính cách hắc ám, nó như vậy kêu là bình thường sao?"

      Nhớ tới Nguyệt Độc Nhất, Tình Trình ngây ngô cười ha ha, nghĩ ngày theo bà bà trái tim có chút suy nhược, em bọn họ quanh năm suốt tháng do bà bà nuôi lớn, khác hẳn với người thường cũng là chuyện bình thường.

      Nguyệt Duy Nhất trước sau như theo Nguyệt Độc Nhất, ta thế nào liền thế đó, có nhiều lần Nguyệt Độc Nhất nhất thời nhịn được, cước đá lên, bất quá Nguyệt Duy Nhất kiên trì ngừng, đuổi tôi liền theo, lại đuổi tôi lại theo, Trình Trình xem ra Nguyệt Độc Nhất cũng phải chán ghét em trai của , ta đối với người khác, thích người sớm đem ném xuống biển cho cá mập ăn, vậy mà còn có thể để cho Nguyệt Duy Nhất lần lượt đạt được.

      Hôm nay rất dễ sắp xếp đem Nguyệt Duy Nhất cùng Trình Trình khám thai, cuối cùng cũng có thể để cho bản thân mình chút thanh tĩnh. Trình Trình vốn cũng sao cả, mang theo chú em bệnh viện, Bệnh viện cũng xa, Trình Trình kiên trì bộ trước khi sinh, về sau có thể sinh ko vất vả.

      Đúng là Nguyệt Duy Nhất so với con trai của lại càng khó mang, đối với cái gì cũng tò mò, ta tới đây cũng phải ngày đầu tiên, qua tuần rồi, kỳ cha chồng tới thời điểm này cũng chỉ phá vỡ cái tivi, tủ lạnh cách loại gì đó, nhưng mà người hai ngày liền đối với những thứ kia cũng còn hứng thú, Nguyệt Duy Nhất này thế nào lại vẫn như thấy hiếm lạ. Kỳ thực cũng thể trách Nguyệt Duy Nhất, mấy ngày vừa rồi ta đem toàn bộ nhiệt tình để lên thân Nguyệt Độc Nhất rồi, đối với mọi thứ bên người đương nhiên có hưng thú, tại khác, Nguyệt Độc Nhất có ở đây, ta dĩ nhiên phân tán chú ý đến những cái vật mới lạ phía trước.

      Giờ phút này ta nhìn chằm chằm nhúc nhích vào cái bánh ngọt ô mai bên trong cửa hàng bánh ngọt kia.

      "Tôi muốn mua cái kia." Nguyệt Duy Nhất nhìn Trình Trình trông mông, vẽ mặt kia cùng bà bà nhìn về cha chồng lúc nào nũng y chang khác gì.

      " được." Cũng phải Trình Trình keo kiệt, mà la ta ăn quá nhiều thứ, trở về bị tiêu chảy.

      Nguyệt Duy Nhất cũng tranh cùng , liền nằm úp sấp mặt kính, cũng . Nguyệt Duy Nhất kia cũng với ánh mắt của chó con đáng , đáng đến nỗi nhân viên cửa hàng nhịn được nghĩ muốn mang về nhà nuối, đúng là có vẻ như chú chó này có chủ nhân, ta có chút đáng tiếc, đem ra cái bánh ngọt ta nhìn: " thích cái này? Cho ."

      "Cảm ơn." Trong nháy mắt Nguyệt Duy Nhất vừa mở miệng cười, nụ cười đó làm cho nhân viên cửa hàng cảm thấy cả đời này làm chuyện tốt nhất chính là chuyện này.

      " cần." Trình Trình cự tuyệt

      Nhân Viên cửa hàng xấu hổ đem bánh cất lại, ánh mắt Nguyệt Duy Nhất nhìn bánh ngọt tới lại bay , chu mỏ thương cảm nhìn Trình Trình, lại tiếp tục nằm sấp, rất muốn ăn.

      Ách..."Duy Nhất, chúng ta trở về trước, ngày mai trở lại mua."

      "Chị dâu là quỷ hẹp hòi." so với mẫu hậu của ta còn hẹo hòi hơn.

      "Hắc xì." ra Lãnh Nguyệt đãng nghĩ phép hòn đão ở vùng nhiệt đới hắc hơi cái: "Chồng à, nhất định là có người xấu em."

      "Chúng ta nhanh về." Ông ta đối với đám người trừng mắt hướng về người bọn họ, rất muốn thân chỉ có che hai mảnh vải bên cạnh ông ta, này áo tắm chết tiệc, dùng như thế lộ sao! ràng đừng ăn mặc rồi.

      Nguyệt Thanh Thiển biết, khuôn mặt và dáng người của Lãnh Nguyệt kia phỏng chừng ông ta cùng Louis cũng hiếm thấy, những người khác lại vẫn nhìn ko vào mắt, bờ cát mỹ nữ còn nhiều mà, đương nhiên bộ dáng của Lãnh Nguyệt bình thường hiếm lạ, dáng người bình thường, sở dĩ nhiều người nhìn qua như vậy, chủ yếu là Nguyệt Thanh Thiển, Louis cùng Lãnh Nguyệt phối hợp, bọn họ là nghĩ ra ba nguwoif này, trong mắt bọn họ chính là mỹ nữ địa cùng dã thú, đương nhiên Lãnh Nguyệt và người kia là thú.

      Đừng bãi cát này có nhiều lớn mật, ràng cởi áo ở dưới ánh mặt trời tắm nắng, mà còn phơi nắng liền phoi năng, lại còn trước mặt Louis cùng Nguyệt Thanh Thiển lác lư trước cửa. Để cho Lãnh Nguyệt sáng khoái cùng hai người đàn ông này xem như nhìn thấy, đem tất cả lực chú ý đều phóng người này, để cho bôi kem liền bôi kem, để cho đấm lưng liền đấm lưng, để cho lấy nước hoa quả, xem nhưng bên này nghiến răng nghiến lợi thầm hỏi thăm cả nhà Lãnh Nguyệt.

      "Chị Trình."

      Trình Trình nghĩ muốn gạt thế nào đem Nguyệt Duy Nhất về nhà, lại nghe thấy tiếng quen thuộc: "Tần Húc Nhi." Đối với này từ khi Lãnh Nguyệt nhắc nhỡ thời điểm lúc ăn ở nhà hàng cũng có chúc bài xích, mặc kệ bà bà hay giả.

      Ánh mắt Tần Húc Nhi rơi vào người của Nguyệt Duy Nhất, Trình Trình nhìn thấy Nguyệt Duy Nhất lại vẫn muốn , vẽ mặt có chút bắc đắc dĩ: "Em chồng tôi."

      Em trai Nguyệt tiên sinh? "XIn chào, tôi là Tần Húc Nhi." Tần Húc Nhi vươn tay, má lúm đồng tiền cười vươn lên.

      Nguyệt Duy Nhất vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bánh ngọt, lại để ý, liền nhìn ta như bay giờ, ở quốc gia bên kia, ai thấy ta cũng phải ba quỳ chín lạy, ta cũng sẳn lòng quan tâm người trong nhà, nhưng cái người này biết quan hệ nhân sĩ, ánh mắt đều chẳng muốn nhìn cái, tâm tính cao ngạo.

      Tần Húc Nhi dường như cũng quen được người nhà họ Nguyệt lạnh lùng: "Chị Trình, thí nghiệm A tại do em phụ trách, em muốn hỏi chút về tài liệu thí nghiệm."

      "A..., trong nhà chị có." Nhìn thời gian còn sớm, "Chúng ta cùng về lấy chuyến để về sau em khỏi phải thêm lần nữa."

      "Tốt a."

      Xem ra Nguyệt Duy Nhất mua được bánh ngọt chết tam, Trình Trình đành phải bắc đắc dĩ trả tiền, cũng quên nhắn nhũ: "Mua cũng ngày mai mới có thể ăn, nếu chị với đại ca của em." nghĩ muốn hù dọa em chồng bằng phương pháp này, nhưng mà Nguyệt Duy Nhất liền ăn bánh này.

      "Được." Nguyệt Duy Nhất ôm bánh ngọt, cực kì vui vẻ theo phía sau Trình Trình cùng Tần Húc Nhi.

      Trình Trình mở cửa nhà mình, lâu trở về, tủ giày phủ đầy lớp bụi, vào trong phòng thí nghiệm lấy tư liệu giao cho Tần Húc Nhi: "Những tư liệu này đối với em có khả năng hữu dụng, thí nghiệm kia tạm thời chị có khả năng theo, phiền em rồi."

      " có việc gì." Tần Húc Nhi lắc đầu.

      "Biết thời theo chúng ta." Ngoài cửa xông tới ba tên đàn ông, cầm súng tay, Trình Trình gặp chuyện này mười lần cũng năm lần, dùng câu cực kỳ có gì để , bắt cóc bị trói cũng thành thói quen, cũng bình tĩnh.

      Tần Húc Nhi lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cả kinh sợ hãi: "Các người là người nào, muốn làm gì?"

      Trình Trình cảm thấy được Tần Húc Nhi này tốt nghiệp từ trường Lý Côn Đại, hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, khẳng định người nhà cho biết, cầm súng liền biết là người tốt rồi, làm gì có người quen nào , biết thời theo.

      " thôi." Trình Trình trấn an Tần Húc Nhi, tuy nhiên chưa đến đối với có cái gì là tốt, khẳ năng bởi vì chính bản thân mình lo lắn đối với tiểu nương cũng tốt lắm.

      "Bắt cóc sao...., Chị dâu bọn muốn bắt cóc chúng ta sao?" Nguyệt Duy Nhất có chút hưng phấn nho .

      Trình Trình bình tĩnh nhìn ta: "Đúng, em cao hứng như vậy làm cái gì?" Ngồi xe, Trình Trình sờ sờ bông tai kim cương lỗ tai, tính toán tới thời điểm cho Nguyệt Độc Nhất.

      "Như vậy hoàng huynh có thể cứu chúng ta đúng ?"

      "..."

      Trình Trình nhìn nhóm người này, cũng xác định bọn nhóm người. Nếu là người nhà họ Tạ thu phục cũng được, nếu là người của Bắc Đường Giác có lẽ phiền toái rồi.

      "Xuống xe."
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61.3

      "Xuống xe."

      Bọn họ bị mang tới biệt thự, bọn người Trình Trình vào nhà nghe mùi rượi, ngồi ở ghế salon kia là người đàn ông, nghe thấy thanh liền ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu hung ác nhìn chằm chằm vào Trình Trình, Trình Trình nhận ra chính là người lần trước Hứa Hạ, nghĩ tới mới vài ngày gặp biến thành dáng vẽ như vậy, khuôn mặt vốn dể nhìn giờ đầy râu ria, áo sơ mi cũng lôi thôi lếch thếch lộ nữa ra ngoài.

      Rượi làm cho Hứa Hạ giống như dã thú biết suy nghĩ, tachỉ biết trước mặt hại con của ta, ta phái người điều tra, trừ bỏ có được địa chỉ của ngoài ra đều tra ra được, cho nhiều người theo dõi mấy ngày cũng thấy vè nhà, ngay lúc thời điểm ta muốn bỏ cuộc, lại xuất , mấy ngày nay ta phí ít tiền bạc, nhưng mà con của ta đến lúc này vẫn có chut gi khởi sác, đều do này, tại ta nghĩ muốn kiện cáo gì, ngồi tù làm cho ta co thể bỏ qua thống hận đối với này, ta phải mang thai sao, ta muốn cho niểm thửu mùi vị thống khổ khi mất con là như thế nào.

      Trong mắt Hứa Hạ đỏ bừng, giống như quỷ dạng tiến lại gần Trình Trình, Tần Húc Nhi cẩn thận đẩy ta về phía trước, cố ý, mà là quá sợ hãi.

      Ngay tại lúc Hứa hạ muốn bổ nhào về phía Trình Trình, ngàn cân treo sợi tóc, thân thế ta như gấu bông bị dập nát bay lên sau đó ngã xuống, mà Trinh Trinh cũng bình yên được Nguyệt Duy Nhất đỡ, Nguyệt Duy Nhất oa oa mặt yên lặng, tuy bị bắt cóc cảm thấy thú vị, nhưng mà xúc phạm đến chị dâu của tuyệt đối thể lưu tình: "Chị dâu chị sao chứ."

      Trình Trình kinh hồn chưa ổn định, vì cái gì mà Nguyệt giá hở chút là đánh bay người: " có việc gì." đúng là quen biểu tình nghiêm túc của Nguyệt Duy Nhất.

      "Hứa Hạ tôi thề, thành quỷ cũng bỏ qua cho các người, con của các người đều được chết tử tế!"

      Trình Trình lão đảo thối lui hai bước, nguyền rủa như vậy chịu nổi, cũng là người mẹ, biết người là cha mẹ thống thổ: "Tôi biết chuyện lần trước, là tôi sai, tôi nghĩ biện pháp để cho con trai tĩnh lại." biết cầu xin bà bà có khả năng hay .

      Hứa Hạ tin : "Lại còn có biện pháp nào sao, đến bác sĩ Bạch cũng có cách."

      "Còn có người, ngày đó viện trưởng Lãnh cũng có tới, bà bà tôi."

      " ta sao?"

      "Có nghe qua kỳ tích giới y học, bác sĩ Lãnh quyền uy khoa não chưa?"

      Hứa Hạ do dự, năm đó dù ta còn tuổi nhưng cũng có nghe qua danh tiếng của thầy thuốc kia: " có tâm tốt như vậy, là ta đem con tôi biến thành như vậy, ta vẫn có thể ra tay giúp sao?"

      "Chuyện này chúng tôi dù có sai, nhưng nếu phải lúc trước vợ của cường hoành vô lễ, con trai của cũng từng có ý làm tổn thương con tôi, bà bà tôi ra tay, cho nên tôi hy vọng con trai của tĩnh dạy, có thể nhận sai với con tôi."

      Hứa Hạ nhìn biểu tình của Trình Trình, biết phải đùa, nhưng mà ta phải dựa vào cái gì để tin này: "Tôi dựa vào cái gì để tin ."

      "Cậu có thể tin!" Nguyệt Độc Nhất mang theo bất mãn tức giận tới, dám bắt cóc nữ nhân của , ta ngai sống lâu rồi hay sao, ngại ra tay kết thúc sinh mệnh của ta.

      Trình Trình trừng mắt nhìn Nguyệt Độc Nhát, sau đó đối với Hứa Hạ mỉm cười: "Đó là chồng tôi, ta là Nặc thiếu chủ, cũng biết ở trong Xã Hội Den đạo nghĩa luôn đầu, tôi dùng danh nghĩa chồng tôi bảo đảm, nếu có thể đem tôi cùng chồng tôi ném xuống biển cho cá mập ăn thịt, cảm thấy thế nào?"

      "Hoàng..." Nguyệt Duy Nhất vui vẻ kêu lên, bị mắt Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nhìn, nuốt trở lại.

      Đồng ý! rốt cuộc phạm vào cái chuyện ngu xuẩn gì, đừng này lại vẫn đáp ứng cứu con của , cho dù cứu, bắt cóc vợ của thiếu chủ Nặc, chết cùng may mắn, thế mà lại dám tin bọn họ, Hứa Hạ có thể đem sinh mạng làm lớn như vậy tự nhiên cũng ngu xuẩn: "Vậy làm phiền rồi."

      "Còn !" Nhìn chút bị người khác làm chật vậy, lại còn lấu danh nghĩa của mình làm cái giao dịch nhàm chán như thế, ràng làm cho bản thân mình lo lắng môt hồi, Nguyệt Độc Nhất nhìn người đàn ông kia liền phát hỏa.

      "Được rồi, em phải đến rồi sao." Trình Trình vội vàng đến an ủi chồng mình, hy vọng ta có thể đồng ý cùng mình thuyết phục bà bà, tại nên để cho ta nổi nóng.

      trình Trình tự mình bay đến Hawai gặp Lãnh Nguyệt, đúng là biết phải làm như


      thế nào để cầu bà, Lãnh Nguyệt đều là bất vi sở động, sau cùng vô lực chỉ có thể cầu Nguyệt Độc Nhất giúp đỡ: "Tôi cùng bà bà thích cái gì?"


      Nguyệt Độc Nhất nhìn Trình Trình nhàn rỗi hồi lâu, hết sức khuyên, đáng tiếc lão bà vẫn tin ta.


      "Vì người liên quan?" Mấu chốt là đứa bé kia có ý đồ làm tổn thương con của mình, trong quan niệm của Nguyệt Độc Nhất, cũng có thể để cho đứa bé kia cả đời tỉnh lại.


      "Suy bụng mình ra bụng người sao, nếu con trai chúng ta có xảy ra chuyện cũng sốt ruột như vậy có phải hay , mà còn là đứa bé khó tránh khỏi phạm sai làm, dạy lại là tốt rồi."


      "Theo em." Nguyệt Độc Nhất lại cúi đầu xử lý văn kiện, " cần phí thời gian những đạo lý này, mẹ thích nghe, tận lực vuốt mông ngựa ."


      Vuốt mông ngựa?


      "Tốt nhất là thổi bà lên tận trời cao."


      Trình Trình xấu hổ, bất quá ngày hôm sau vẫn phải làm, di chuyển nhàng đến bên cạnh Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt nằm bờ cát, dùng mũ che nghiêng mặt, mấy ngày nay đều cực kỳ buồn chán, mọi người qua lại đều nhìn ánh mắt độc ác nhìn , giống như là đạp hư hai người đàn ông soái ca bên cạnh , lại bộ dáng kêu gào, khả năng cũng ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, dáng người cũng xinh đẹp trước sau lồi lõm, đúng là cũng ngẫm lại là bà nội, bảo trì như vậy cũng tốt lắm rồi, cho nên Lãnh Nguyệt ăn uống no đủ nghĩ đến những chuyện này, người nào để cho cực kỳ nhàm chán nha.


      Bên cạnh Louis cùng Nguyệt Thanh Thiển cùng xem tạp chí, nhìn chớp mắt, Nguyệt Độc Nhất ở phía sau chống đỡ cho lão bà của mình, Trình Trình lấy giọng: "Bà bà, người hôm nay xinh đẹp..."


      "Khụ Khụ."


      Nghe thấy Nguyệt Độc Nhất ho khan Trình Trình lập tức sửa lại: "Ta bà bà mỗi ngày đều rất được, hôm nay đặc biệt xinh đẹp, lúc chưa gặp bà bà con cuối cùng cũng cảm thấy được khuyết điểm củ con người là cái gì, mãi đến khi nhìn thấy bà bà tâm tình con lâu mới ổn định, tại con rốt cuộc cũng biết là cái gì, liền là vì bà bà đối với chân lý theo đuổi đến cùng, con đối với bà bà sùng bái giống như nước sông chảy cuồn cuộn dứt, lại như Hoàng Hà chảy đầy khi nào cạn."


      Nghe đoạn như thế Lãnh Nguyệt ngáp cái lấy mũ rơm che mặt. "Con dâu ngoan, đoạn này của con mẹ sớm dùng rất nhiều lần, phỏng chừng lỗ tai của chồng ta nghe đến chai sần, đổi nghe chút ý mới ."


      Ách... cầu đúng là cao.


      "Nghĩ muốn tổ tiên nước Tống màu sắc đẹp đẽ thua kém, Hán Vũ Tần Hoàng hơi kém thanh tao, Thành Cát Tư Hãn chỉ xứng khom lưng lòi ra quần cộc, bà bà chiếu sáng thiên hạ, minh xét ngàn dặm, vũ lộ thương dân, sông ngòi muôn phương! Bà bà, người nhiều ưu điểm như vậy, nếu cho con , con đến chết nhắm mắt, con đối với bà thành tâm kính ngưỡng, sông cạn mòn, long trời lở đất, vĩnh viễn thay lòng."


      "Khụ khụ..."


      Lại như thế nào, Trình Trình bất mãn nhìn chồng mình đứng phía sau cắt ngang.


      Qúa


      Phải ?


      Ngay lúc hai vợ chồng dùng ánh mắt trao đổi Lãnh Nguyệt lại bỏ mũ xuống: "Sao lại tiếp." nghe cao hứng, khó trách mỗi lần vỗ mông ngựa chồng mình ông ta lại làm bộ dáng cao ngạo, kỳ trong lòng dễ chịu, giống như bây giờ.


      "A...A..., tóm lại bà bà chính là đèn soi sáng cho con, con học tập phương hướng, liền là bộ dạng cho tương lai."


      "Xong rồi?"


      "Xong rồi." từ máy tính sàn lọc lâu, tuy nhiên phải chính mình viết nhưng cũng là tâm thư.


      " , muốn cầu xin tôi chuyện gì?" Lãnh Nguyệt ngồi thẳng lên. Trình Trình nhàng thở ra, rốt cuộc cũng đến chuyện chính rồi.


      "Con nghĩ muốn cầu xin bà bà làm phẫu thuật cho con trai Hứa Hạ."


      "Con trai của người nào?" Phỏng chừng Lãnh Nguyệt sớm hời hợt vứt người mất.


      "Chính là đứa bé trước bị bà bà đá cước suýt bị mất mạng."


      "A...Con xác định?" Lãnh Nguyệt nhìn , Trình Trình rụt ra phía sau, cảm thấy Lãnh Nguyệt cực kì đáng sợ.


      "Xác định." Nhưng mà vẫn kiên trì.


      "Được rồi." Lãnh Nguyệt vừa phủ mũ lên, nằm phơi tắm nắng, suy nghĩ có nên tại Vong Nguyệt Cốc cũng làm bờ cát như vậy hay .


      Đáp ứng? Trình Trình xác định nhìn chồng của mình.


      Nguyệt Độc Nhất đối với gật đầu,


      Giải phẫu xác định là ngày hôm sau sau khi bọn họ trở về, giải phẫu cực kỳ thành công, đúng là ở phòng giải phẫu Lãnh Nguyệt cảm thấy quá tiện nghi cho đứa bé kia, trong lòng có chút cao hứng, nhưng mà nghe được Nguyệt Độc Nhất muốn Italy, lại trở về có tin thần rồi. Nguyệt Duy Nhất có việc gì vẫn là ôm TV nhà bọn họ xem Tom&Jerry, muốn theo trước theo sau Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Độc Nhất cũng cảm thấy bị làm phiền, đơn giản mua trọn bộ Tom&Jerry, mỗi ngày cho ta ở nhà xem đĩa phim.
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      Hằng Lê thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHương 62:

      Editor: bangthan87

      Vốn nghĩ Nguyệt Độc Nhất bay đến Italy để giải quyết chuyện gì, vậy mà giờ biến thành dắt díu con cái, cái bụng của lão bà của mình , Lãnh Nguyệt cũng muốn xem náo nhiệt, Lãnh Nguyệt vừa , khẳng định là Nguyệt Thanh Thiển cũng theo, đương nhiên Louis cũng trở về Italy, tất cả mọi người , Nguyệt Duy Nhất có khả năng , mấu chốt chính là Trình Vũ cũng theo, kết quả lại thành là du lịch tập thể.

      "Mậu hậu, cái này là thần kỳ, vậy mà có thể bay được." Nguyệt Duy Nhất cả kinh sợ hãi.

      "Mẹ cảnh cáo con, cho phép phá hủy nó." Khẳng định kiếp trước của ta là làm nghề phá bỏ và dời , so với cha của ta con có thể phá hơn, cha ta cũng chỉ huy cái TV và cái tủ lạnh mà thôi.

      Cái tên phá của này, vậy mà đem cái phòng khách mấy chục vạn kia hủy còn chưa đủ, lại còn đem chiếc Ferrari của Chu Nhan hủy mấy lần, bất quá tiểu nha đầu Chu Nhan kia cũng đủ ngoan độc, hung hăng quát mắng đến khi cho cái vòng tay Kê Phụng tốt nhất mới dừng lại.

      Bảo là muốn có sinh lễ khi cưới đàn ông, phải là cái tên bác sĩ mông cổ kia sao, đưa cái còng tay còng lại là an toàn nhất, tiết kiệm cho cái tên xem mạng người như cỏ rác đó, lại đưa cái vòng tay tốt nhất như vậy, đau lòng.

      "Mẫu hậu phải là cái vòng tay Kê Phụng thôi sao, trở về con trả lại cho me." Nguyệt Duy Nhất lấy lòng Lãnh Nguyệt, sắc mặt Lãnh Nguyệt mới tốt lên chút: "Biết con có tiền, trong hoàng cung cái gì khồn có, đến cha con cũng bộ dạng phá sản, sớm muộn gì cũng dẫn đến mất hết."

      "Mất hết cũng được, đến lúc đó dọn Vong Ưu Cốc với mẫu hậu." Nguyệt Duy Nhất vui vẻ .

      Lãnh Nguyệt phòng bị nhìn ta, khẳng định tiểu tử này sớm có kế hoạch tìm đến nương ăn chùa uống chàu, được trở về nhất định phải viết câu dán ngoài cửa: "Chó cùng Nguyệt Duy Nhất được vào" đễ phòng ngừa.

      "Chú, xuống máy bay thể như vậy, người khác thấy còn tưởng nhóm ta là Hai Lúa chưa thấy qua bộ mặt thành phố." Trình Vũ sớm lãnh hội được năng lực của chú mình, trước liền nhắc nhỡ.

      "Trình Vũ sao có thể gọi chú là Hai Lúa." Trình Trình kiên trì dạy con mình là đứa bé có lễ phép, Nhìn chú em bị kích, cúi đầu.

      "Bà nội ."

      "Tiểu tử, bà là mẹ đương nhiên có thể chú con."

      "Già mà kính, thượng bất chính hạ tất loạn."

      "Xú tiểu tử, ai dạy con." Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trình Vũ, dĩ nhiên bị đứa nhóc giáo dục cực kỳ khó chịu.

      "Ông nội dạy, hôm qua ông kể cho con trong truyện xưa có ."

      Vừa nghe là Nguyệt Thanh Thiển dạy Lãnh Nguyệt liền gì, có can đảm chồng mình.

      Ngay lúc Nguyệt Độc Nhất đau đầu sắp xếp gia đình, Thanh Á cầm phần giấy đăng ký đến để giải quyết chuyện đau đầu cho Nguyệt Độc Nhất.

      "Trận thi đấu khoa học kỹ thuật máy tính thanh thiếu niên thế giới."

      "Đây là cái gì thế?" Nguyệt Duy Nhất lấy kem, miệng ngừng khắc nào.

      "Cái đứa suốt ngày như sao trời làm sao biết máy tính là cái gì." Lãnh Nguyệt bỏ ta qua bên, để cho ta đứng bên ăn kem.

      "Lần này vừa đúng lúc tổ chứ ở Italy, vốn tôi được mời làm Ban Giám Khảo, tôi có hứng thú, tiểu thiếu gia có lẽ muốn xem thử tay nghề."

      Thanh Á sao, khi Trình Vũ nhìn thấy giấy đăng lý kia, dĩ nhiên cực kỳ hứng thú: "Mẹ, con có thể sao?"

      "Nghĩ muốn thôi, rèn luyện nhiều cũng là chuyện tốt." Trình Trình sờ đầu nó, Trình Vũ vui vẽ điền vào bảng.

      Đám đông trong hội trường to lớn bắt đầu hoạt động, bên trong trân thi đấu bày ra trăm máy tính, tuy nhiên trận đấu này nhằm vào toàn bộ thế giới, phải ai cũng đều có thể có tư cách tham gia, trừ phi có trường học hoặc người đứng đầu trong ngành khoa học kỹ thuật máy tính tiến cử, dĩ nhiên tại Trình Vũ do Thanh Á tiến cử dĩ nhiên cũng có tư cách tham gia.

      Hôm nay Trình Vũ mặc âu phục quần sooc, thân mặc áo T-shirt trắng, đầu đội cái nón lưỡi trai màu lam, đáng làm cho người ta nhịn được muốn nhào lên hôn cái.

      Nó bước chân nho nhã, cầm giấy báo danh ở phía trước, phía sau là đại đội nhà Lãnh Nguyệt bọn họ, Louis, Nguyệt Thanh Thiển, Nguyệt Duy Nhất, Lãnh Nguyệt và Trình Trình, soái ca cùng mỹ nữ như vậy hiển nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.

      "Mẹ." Trình Vũ đứng ở nơi báo danh, có chút do dự nhìn mẹ của mình.

      Chương 62: (tt)



      Trình Trình biết Trình Vũ tuy thông minh, nhưng mà cho tới bây giờ nó chưa từng tham gia trận thi đấu nào, nó cần cổ vũ: "Làm hết sức là được rồi, được hay được thắng thua quan trọng."

      Tâm tình khẩn trương của Trình Vũ bởi vì Trình Trình mà được thả lõng xuống, thở cái, đem giấy báo danh đưa cho chú tiếp tân.

      Người kia ngoài nghề nhìn giấy báo danh cực kỳ ngoài ý muốn, trận thi đấu lần này nhằm vào thanh thiếu nhiên, dưới trung học đều có thể tham gia, nhưng mà đứa bé này hoàn toàn có vẽ tuổi, đưa bé này đích thị mới bảy tuổi, phỏng chừng là người dự thi ít tuổi nhất, cho nên hai mắt nhịn khôn g được nhìn cách khác thường.

      Đương nhiên bọn họ ngờ đứa bé như vậy lại đến đăng ký, bất quá đều để trong lòng, dù sao bất quá cũng chông đỡ qua vòng , đây là trận đấu đẳng cấp thế giới, bị kích cũng là chuyện bình thường.

      Đưa giấy đăng ký, thông qua xét duyệt phía sau, Trình Vũ vào đường của tuyển thủ, Lãnh Nguyệt bọn họ cũng tìm vị trí ngồi hàng đầu.

      Những người dự thi khác cùng trao đổi lẫn nhau, chỉ có Trình Vũ vừa vào liền mỡ máy tính của mình ra, nó khẩn trương, tại chỉ có máy tính mới giúp nó bình tĩnh trở lại.

      La Bá Đặc học lớp 11 phải lần đầu tiên tham gia trận đấu này, nó cũng là lần được quán quân, mà đối với lần đoạt giải quán quân này cực kỳ khó tin, nhưng mà kẻ dự thi như vậy cũng làm cho nó cảm thấy lo lắng, nhìn đứa bé chuyên tâm mở máy tính, tới gần nhìn xem, khỏi cảm thấy bản thân mình quá đa nghi, dù sao vẫn chỉ là đứa bé, thực ra là chơi bài máy tính.

      "Thằng bé cũng chỉ là thằng bé, cũng biết cuộc thi như thế nào mà chọn trúng giấy đăng ký giả, chừng đến đề bài cũng xem hiểu." La Bá Đặc cùng John bắt đầu bĩu môi.

      "Có thể rèn luyện thêm cũng được." La Bá Đặc mỉm cười với John.

      Tiếng bên tai Trình Vũ đều nghe được, mà John cho rằng Trình Vũ nghe hiểu tiếng nên rất nhiều, chú ý Trình Vũ đương nhiên chỉ có bọn người La Bá Đặc.

      "Cậu cũng tới tham gia thi đấu à?"

      Nghe được đối phương tiếng Trung, Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn đối diện tiểu nương mái tóc đen được cột bằng đồ cột màu lam đứng khoanh tay, cặp mắt kia linh động nhìn Trình Vũ, tuổi tác so với Trình Vũ còn hơn hai tuổi.

      "Ân." Trình Vũ có thói quen cùng bạn bè tiếp xúc, nhưng mà có người hỏi nên có lễ phép đáp lại.

      lên ngồi bên cạnh Trình Vũ, bởi vì chổ ngồi có chút cao, bé bò lên có chút mệt, bất quá bé vẫn kiên trì nỗ lực ngừng, rốt cuộc cũng ngồi bên cạnh nó, chỉ thấy nó lấy từ ba lô vai, từ trong bao này lấy ra đống đồ ăn vặt, sau đó chọn hai que kẹo từ bên trong đưa cho Trình Vũ cây: "Cho cậu, đây là kẹo may măn nha..., lát nữa cậu nhất định được hang nhất."

      Trình Vũ giống ba nó thích ăn đồ ngọt, nhừng mà nó cự tuyệt kẹo của bé này, lấy ở tay, bé cười ngọt ngào, thấy nó ăn: "Sao cậu ăn?"

      Trình Vũ im lặng mở giấy kẹo ra: "Cậu cũng tham gia thi đấu sao?"

      "Mình thông minh như thế, mình là tới chơi, mình gọi la Lucy Y Brenda, mẹ mình là người Trung Quốc, cho nên có thể tiếng Trung, còn cậu?" Tiểu nương lay lay hai chân, ánh mắt nhìn Trình Vũ.

      "Trình Vũ."

      "Con xem con trai của con, lúc mà kết giao với bạn rồi." Lãnh Nguyệt cười hì hì nhìn về hướng Trình Vũ, Trình Trình mỉm cười.

      Lucy thấy quản gia tới cửa, xoay người hôn lên khuôn mặt của Trình Vũ, Trình Vũ ngây ngẩn cả người, Lucy cười hề hề: "Đây là nụ hôn may mắn nha... cha mình như vậy là có thể chúc phúc cho người ta, muốn cậu cố lên! Minh nha."

      Trình Vũ nhìn bé chạy đến ông già đứng ở cửa, ông lão cung kính khom lưng, dường như nghĩ muốn thay bé cầm túi xách, lại bị cự tuyệt.

      "Trình Trình con xem con con bị đùa dạng đến ngu ngơ rồi, được ít hâm mộ nha, tiểu nương kia liền phải là người bình thường rồi, có tố chất, như vậy liền biết là người giàu có rồi."

      "Bà bà!" Trình Trình trừng mắt liếc nhìn Lãnh Nguyệt cái, cũng biết bà bà nhàm chán, "Trận đấu bắt đầu."

      "...Trận đấu của chúng ta theo quy chế đấu vòng loại, quy tắc rất đơn giản, vòng thứ nhất do giải thi đấu thống nhất ra đề, trong thời gian quy định có thể hoàn thành và làm đúng tuyển thủ có thể tiếp tục vào vòng tiếp theo, mong các tuyển thủ quay về chổ ngồi theo số của mình, trận đấu do giám thị giám sát, tất cả tình huống đều thông qua truyền hình lớn truyền lại, cho nên các tuyển thủ nên nghĩ dùng những thủ đoạn đúng, đề màn hình, tại các tất cả tuyển thủ ngồi xuống."

      Người chủ trì tuyên bố quy tắc trận đấu xong, hội trường liền an tĩnh, tràn bước chân trở về ghế, các tuyển thủ dự thi chăm chỉ đọc đề, Trình Vũ ngồi ở giữa đầu bên trái, sau nó là La Bá Đặc, xem xong đề, Trình Vũ cũng ỗn định, tuy đề đơn giản, nhưng mà cũng quá khó khăn, suy nghĩ chút, nó liền bắt đầu gõ bàn phím.

      La Bá Đặc nhìn đề sau đó mỉm cười, đề này đơn giản, vòng thứ nhất thi xong, có rất nhiều người dự thi bị loại ra, bất quá lấy thực lực của nó cũng tốn nữa giờ, cho nên nó vộ vả làm, mà nhìn xem tình huống chung quanh, liền giống như nó nghĩ, rất nhiều người đều làm được, số bắt đầu làm lại nóng nảy đem bàn phím đập đập, đương nhiên cũng có số người nóng vội, khi ánh mắt của nó quét qua nhìn Trình Vũ, nhìn thấy bộ dạng trấn định kia, dường như cực kỳ nắm chắc, hai mắt La Bá Đặc nhịn được nhìn chằm chằm.

      "Trình Vũ, cố lên!"

      khán đài thanh tiểu nương ngọt ngào lớn lạ thường trong hội trường yên tĩnh, tất cả mọi người nhíu mày hướng nhìn về phía thanh phát ra, Lucy mặc kệ ánh mắt của những người khác, đứng ở ghế dựa cao cao, quơ quơ tay, bên quản gia cẩn thận đở bé chỉ sợ bé rơi xuống.

      Nghe được tên của mình Trình Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Lucy, nó liền rụt cổ lại, cố gắng giấu bản thân mình, nghỉ muốn bày ra như thế.

      Vị chủ tịch ngổi ghế giám khảo, ánh mắt nghiêm túc của ông già trừng mắt nhìn Lucy liếc cái, Lucy le lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhìn thấy Lucy còn ầm ĩ, ngón tay Trình Vũ mới tiếp tục gõ bàn phím.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây,còn có mười giây nữa là kết thúc, La Bá Đặc sớm hoàn thành, nhìn về hướng Trình Vũ, nhìn thấy nó còn làm, cười nghĩ bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng chĩ là đứa bé.

      Người chủ trì tuyên bố hết giờ, Trình Vũ mới vội chậm nộp bài, rất nhiều kẻ dự thi còn chưa làm xong đều kêu la uể pải trận, còn chỉ trích cuộc khi ra đề quá khó khắn, bên mắng bên rời khỏi trận đấu. Những người làm xong bài khẩn trương ngồi đợi kết quả, thông qua kêu la vui mừng, thông qua im lặng rời , Trình Vũ nhìn màn hình thấy hai chữ "Thông qua", thu thập đồ đạc, về hướng Trình Trình.
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62.2

      Editor:bangthan87

      "Chúc mừng thông qua." La Bá Đặc ngăn cản Trình Vũ, mặt mang theo nụ cười, dùng tiếng Ý chuyện.

      "Cảm ơn." Trình Vũ cũng cười lại, dùng đúng tiếng ý tiêu chuẩn trả lời, sau đó vòng qua người La Bá Đặc bước ra hội trường.

      "Nó có thái độ gì thế, có thể thông qua trận này cũng là may mắn." tại trong ánh mắt của John nhìn Trình Vũ lạnh nhạt tỏ ra thanh cao, nó nhìn Trình Vũ đến cuối cùng mới nôp bài, nhất định là may mắn thông qua thôi.

      " như vậy mà cũng có thể thông qua trận đấu cũng tồi." La Bá Đặc cười cười.

      "Nếu cậu lần này cũng liên tục đứng nhất, những công ty cũng chú ý đến cậu." John cực kỳ tin tưởng đối với La Bá Đặc.

      "Mình chỉ muốn tiến vào Dawson." La Bá Đặc thèm để ý đến những công ty khác.

      "Mẹ." Trình Vũ chạy đến trước mặt Trình Trình.

      " tồi." Trình Vũ khích lệ con trai của mình.

      "Được rồi, trận thứ hai diễn ra buổi chiều, chúng ta nên ăn cơm trước." Lãnh Nguyệt đói bụng, "Nghe cuộc thi có cung cấp cơm miễn phí, mau mau."

      Trình Trình cũng biết bà bà nghe được miễn phí mắt liền sáng lên, lắc đầu theo.

      Đoàn người bọn họ chiếm cái bàn , cuộc thi đấu này có nhiều đơn vị nổi tiếng tài trợ, giành giải thưởng trong trận thi đấu này đúng là ngôi sao mới trong tương lai của ngành khoa học kỹ thuật máy tính, tại đây là thời kì mới phát triển, máy tính được xem là trọng trong phạm vi rộng, có thể chiêu mộ nhân tài như vậy thể nghi ngờ đối với đối với nhiều công ty trong tương lai giúp sức rất lớn, cho nên hấp dẫn nhiều công ty tài trợ, đương nhiên Nguyệt Thị cũng tham dự, bất quá bọn người Trình Trình biết mà thôi. Có đầu tư lớn như vậy, cơm ở đây đương nhiên cũng tồi, tất cả đều là ẩm thực nổi danh của Italy, Lãnh Nguyệt cảm thấy giá trị cao nhất của bữa ăn này rồi.

      "Trình Vũ, chúc mừng cậu." Lucy nắm tay ông già qua cực kỳ vui vẽ nhìn thấy Trình Vũ.

      Trình Vũ vẫn bộ dáng lạnh lùng: "Cảm ơn." Nó đưa ánh mắt nhìn ông già bên cạnh Lucy, nó có chú ý tới ông chính là ngồi ở vị trí hội chủ tịch giám khảo.

      "Ông nội, con muốn cùng ngồi với Trình Vũ." Lucy nhìn ông nội mình cầu.

      "Lucy, bớt nghịch ngợm." Ông lão kia nghiêm túc nhìn cháu mình nhưng trong mắt đều chứa đầy sủng ái.

      Bị ông nội , Lucy bất mãn chu miệng lên.

      " sao, nếu ngại có thể cùng ngồi ." Trình Trình tránh chổ, tiểu nha đầu kia hiển nhiên muốn cùng con trai mình ngồi chung, Trình Vũ ít bạn, biết nhiều thêm người bạn cũng là chuyện tốt.

      "Vậy làm phiền rồi." Ông lão kia chẳng qua là cưng chiều hết sức lời khẩn cầu của cháu mình, "Dawson Y Brenda."

      "Xin chào, Trình Trình, đây là bà bà của tôi." Trình Trình cũng lễ phép giới thiệu tên mình, đến lúc giới thiệu tới Louis, ông ta trước bước giơ tay lên: "Xin chào, Dawson tiên sinh, luôn nghe thấy danh mà chưa thấy người."

      Trình Trình là cái người điên cuồng thí nghiệm chưa bao giờ xem tạp chí doanh nghiệp, đương nhiên biết Dawson T Brenda, tin tức truyền tin tập đoàn đứng nhất thế giới, Dawson nghe được tên Louis cũng có chút ngoài ý muốn: " nghĩ đến cũng có thể tổng giám đốc Nguyệt thị trong này."

      Lãnh Nguyệt đương nhiên cũng có nghe tin tức hành lang về thông tin tập đoàn này, nghĩ tới tiểu tử kia chỉ tùy tiện kết giao bạn bè lại gặp được cháu của Dawson, muốn trở về giao dục Trình Vũ phen tốt, cho nó biết tầm quan trọng khi liên kết với công ty lớn này, dù sao cũng phản đối đám cưới giao dịch, đứa bé kia nhìn cũng thuận mắt, cảm tình có thể bồi dưỡng, cùng chồng cũng vẫn là hôn nhân chính trị đó thôi, còn phải ở chung cũng tốt đó sao. Cưới đứa bé kia, cháu của phải có thể thuận lợi tiếp nhận Dawson, cần phấn đấu cũng sống thoải mái cả đời, nghĩ đến bản thân mình vì cháu mình lót cho tiền đồ tươi sáng, LÃnh Nguyệt càng nghĩ càng hưng phấn.

      "Trình Vũ, chúng ta qua bên kia chơi ." Ăn được nữa Lucy bắt đầu an phận, liền muốn lôi kéo Trình Vũ đến nơi các bạn chơi đùa.

      Trình Vũ do dự, mắt nhìn Trình Trình, Lãnh Nguyệt lại mở miệng trước: " thôi thôi."

      "Ông nội." Lucy cũng cầu xin đồng ý của ông nội mình, nhìn thấy Dawson gật đầu, liền vui vẻ lôi kéo Trình Vũ chạy đến hướng chơi đùa bên kia.

      Lucy cởi giày chơi vui vẻ mảnh đất , Trình Vũ cũng cởi giày, đưa giày của nó và Lucy cất kỹ phía sau, ngồi ở bên cạnh, lấy ra máy tính, Lucy bên vẫn chơi vui vẽ điên cuồng.

      Dawson thấy như vậy gật đầu hài lòng với Trình Vũ, Lãnh Nguyệt cười giống như mèo ăn vụng, Trình Trình hiểu chân tướng, mà Louis sớm nhìn ra Lãnh Nguyệt muốn làm cái gì, cũng ra, trò chuyện chút với Dawson

      Trình Vũ bớt chút thời gian nhìn phía trước, liền nhìn thấy cắn môi hốc mắt lại rưng rưng ôm trong tay quả bóng, trước mặt bé còn có đứa lớn tuổi hơn so với bé, dường như hai người tranh chấp, người lớn chuyện, có chú ý đến mọi chuyện bên này, Trình Vũ liền để máy tính xuống qua.

      "Lucy."

      "Trình Vũ, nó cướp quả bóng, lại còn đánh mình." Lucy chìa ra bàn tay nhắn, phía còn ấn đỏ, khuôn mặt nho của Tình Vũ có chút tức giận, đưa tay kéo Lucy qua xoa xoa tay cho nó.

      "Mày chơi lâu như vậy, để cho bọn tao chơi chút có làm sao." nhóc đối diện chống nạnh, kiêu căng .

      Trình Vũ đem Lucy che chở phía sau: "Bên kia vẫn còn rất nhiều, nếu mày muốn chơi, có thể qua bên kia lấy."

      " cần! Tao là muốn quả bóng tay nó kìa."

      "Có chuyện gì?" người đàn bà qua đến bên người đứa nhóc, đứa nhóc kiêu ngạo liền khóc nức nở: "Mẹ, chúng nó cướp quả bóng của con."
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62.3

      Editor:bangthan87

      người phụ nữ phân biệt thị phi, nhìn thấy con mình khóc, liền đau lòng kết luân hai đứa nhóc trước mặt có lỗi: "Tiểu Ngãi Lợi đừng khóc, mẹ giúp con lấy bóng về."

      ta trấn an con xong đứng lên, ánh mắt đứa nhóc Aili vụng trộm làm mặt quỷ đối với Trình Vũ, cho tụi bây cho tao quả bóng.

      "Đưa quả bóng đây." Người phụ nữ ra lệnh với Trình Vũ.

      "Dì, quả bóng là của chúng cháu chơi trước, chúng cháu có đoạt của nó." Trình Vũ có ý muốn giải thích, mẹ bảo gặp những chuyện như thế này phải bình tĩnh giải quyết, ngàn vạn lần cần dùng đến vũ lực.

      " cần biết là cái cướp của ai, tại đem quả bóng đưa cho con tôi." Người phụ nữ dường như muốn giải thích, tay nhanh chóng cướp đoạt quả bóng của Lucy ôm trong ngực.

      Trình Vũ nghĩ có đôi khi bà nội vẫn đúng, thế giới này có quá nhiều người lý lẽ, nó gắt gao che chở Lucy tận lực để bị thương, ngay lúc nó nghĩ mặt mình khẳng định bị đỏ bở móng tay cào, nó cùng với Lucy được bế lên.

      Mấy người vội vàng chạy đến, Nguyệt Thanh Thiển cùng Louis phân ra ôm Trình Vũ cùng Lucy, Trĩnh Vũ đột nhiên nghĩ, nó bảy tuổi, cha cùng bà nội chính là nền tảng trăm năm.

      "Lá gan , muốn khi dễ cháu của tôi sao?" Lãnh Nguyệt đưa tay chỉ người phụ nữ kia, bọn họ mà chạy đến trễ, dâu tương lai này phải là bị khi dễ rồi sao.

      "Hai cái đứa có giáo dục này đoạt quả bóng của con tôi." Người phụ nữ lật ngược phải trái bản lĩnh cũng thua gì Lãnh Nguyệt.

      có giáo dục? Trán Dawson Y Brenda nổi lên gân xanh, dám cháu Dawson ông có giáo dục! Cuối cùng cái người phụ nữ này là ai để ta vào.

      "Mẹ." La Bá Đặc nhìn thấy ở đây tụ nhiều người, liền tới chen vào thấy mẹ và em của mình.

      "La Bá Đặc con tới vừa lúc, nhìn thấy , đây là con tôi, quán quân cuộc thi trước, bây giờ cũng giống như được đệ nhất, về sau khẳng định có thể tiến vào Dawson, các người đừng có ỷ nhiều người khi dễ người khác."

      La Bá Đặc nghe mẹ mình , nhìn thấy ông già tóc bạc kia, nó nhìn thấy qua ông ngồi đài chủ tịch giám khảo, tuy ông ta có đeo bảng tên trước, biết cuối cùng ông ta là ai, nhưng mà cách giảm khảo dường như phải hỏi ý kiến của ông, nó biết ông già này nhất định phải đơn giản, lần này chủ cuộc thi vẫn là tập đoàn Dawson, chừng người này chính là cổ đông của tập đoàn Dawson, nó đắc tội nổi: "Mẹ, mau xin lỗi họ."

      "Con cái gì?" Người phụ nữ dường như nghe .

      "Mau xin lỗi người ta!" La Bá Đặc nóng nảy.

      ", làm sao phải xin lỗi, là bọn họ đúng!" Aili chút nào cảm thấy bản thân mình sai.

      "Xin lỗi!" La Bá Đặc kiên trì, nhà nó hề giàu có, cha sớm qua đời, đơn giản từ La Bá Đặc đối với máy tính có thiên phú, có đôi khi nó làm phần mềm bán có chút tiền bạc nhà nó mới bắt đầu giàu có, cho nên dù tại La Bá Đặc còn học nhưng cũng là trụ cột trong nhà, lời của nó hai mẹ con thể nghe.

      Người phụ nữ cắn răng: "Thực xin lỗi."

      Nghe được đối phương xin lỗi, mặt Dawson mới tốt lên chút, ôm Lucy qua, vẻ mặt nhìn như nhìn La Bá Đặc xin lỗi, rời khỏi đám người, bọn người Lãnh Nguyệt cũng rời sau đó, lúc John qua mọi người cũng tản ra, nghe người ta bàn tán, chạy tới, "Tại sao phải xin lỗi bọn họ."

      "Cậu thấy ông già tóc bạc kia sau, tất cả giám khảo đều phải cúi đầu đối với ông ta, mình sợ lai lịch ông ta đơn giản." Nó nghĩ muốn học đại học, đọc sách chỉ lãng phí nhiều thời gian, nếu nó liên tục được quán quân hai lần, liền có tập đoàn Dawson nâng đỡ, tốt nghiệp trung học liền có thể vào Dawson thực tập, ở nơi đó nó có thể học được nhiều hơn trong đại học. Cho nên nó đối với việc tiến vào Dawson là tình thế bắt buộc.

      Trân đấu thứ hai sắp bắt đầu còn mấy phúc, Lucy bị dọa ngồi vào chổ, ông nội bé dỗ thế nào vẫn ngoan, vẫn khóc, Trình Vũ thấy ánh mắt đỏ, như nghĩ đến cái gì, nhanh như cắt lấy ra từ trong túi hạt châu màu vàng, sờ sờ đầu bé: "Đừng khóc, khóc đẹp, cái này cho cậu."

      Lucy bọ viên chậu kia làm cho hấp dẫn, tò mò cầm trong tay thưởng thức, Lãnh Nguyệt vừa nhìn thấy nhận ra là viên ngọc Lưu Ly, khen ngợi cháu mình có trời cho, biết đưa sính lễ trước cho ngươi ta. Dawson cũng cực kỳ cảm kích với Trình Vũ, người khác biết, ông còn biết cháu mình sao, đứa bé này khóc thôi mỗi lần khóc lên đến hai ba giờ sau cũng ngừng lại, lần này chưa đầy hai phút liền ngừng, vẫn phải cảm ơn đứa ơn đứa bé này, trước đáp án của nó ông cũng có xem qua, nhưng nó là khác sau cùng mới nộp bài kiểm tra, nhưng mà đáp án đơn giản ràng, đứa bé gọi là La Bá Đặc kia cũng tồi.

      Cuôi cùng trận thứ hai cũng bắt đầu, vốn gần trăm người dự thi trải qua vòng bị loại gần phân nữa, quy tắc đợt thứ hai rất đơn giản, trước mặt bọn họ có cái máy tính, mục tiêu của bọn họ chính là đánh cắp văn kiên cơ mật bị giấu cực kì kín, đương nhiên mọi chuyện có khả năng đơn giản như vậy, người khống chế máy tính triển khai phòng ngự, nội trong ba mươi phút thành công xâm nhập vào cùng lấy được văn kiện là người chiến thắng.

      Mà người khống chế mày tính này, chúng ta xin mời tổng giám đốc tập đoàn Dawson, ông Dawson Y Brenda."

      Lúc Dawson đứng ở trước máy tính, La Bá Đặc cảm thấy may mắn vì mình kiên trì, Dawson cũng thêm gì lời thừa thãi, lúc bắt đầu ông chuẩn bị tốt rồi.

      "Dì, Trình Vũ thắng sao?" Bởi vì là ông nội cho nên Lucy có chút lo lắng.

      "Yên tâm , chúng ta tin tưởng nó." Trình Trình đễ ý tới Trình Vũ có thắng hay , theo con trai cực kỳ xuất sắc rồi.

      Trong hai phút cuối cùng, Trình Vũ cùng La Bá Đặc đồng thời hoàn thành nhiệm vụ, mà những người dự thi khác đều bị loại ở trong trận này, Liên Sâm thể nào tán thưởng hai người, thính phòng truyên đến tiếng thán phục, là cảm thán vì La Bá Đặc có khả năng đạt được liên tục, còn lại cảm thán nhiều hơn vì Trình Vũ còn tuổi như vậy mà cũng có thể vào trận chung kết. Bọn họ nhịn được hoài nghi có phải người đứng đầu tổ chức cuộc thi ra đề quá đơn giản hay , nhưng mà ít người dự thi thể ở lại.

      Trận chung kết diễn ra vào buổi sáng ngày mai, Bối Tiểu Nhất đều vì Trình Vũ vào trận chung kết mà ở mặt có cái gì gọi là vui mừng đên bọn người Trình Trình.

      "Trình Vũ, chúc mừng cậu." Lucy vui vẽ hôn lên mặt Trình Vũ, đối với bé luôn luôn có hành động thân mình, Trình Vũ bắt đầu có chút miễn dịch rồi.

      Dawson ôm lấy cháu mình, bên ngoài xe chờ lâu, Lucy nỡ xa Trình Vũ: "Ông nội, chúng ta mời Trình Vũ đến nhà của chúng ta chơi ."

      "Tiểu Lộ Tây, ngày mai Trình Vũ còn trận đấu nữa, hôm khác ."

      "A..." Lucy hiển nhiên hết sức thất vọng.

      Trình Vũ nhìn khuôn mặt nhắn của vui, biết vì sao lại mở miệng: "Chờ mình thắng trận đấu, liền đến công ty Dawson thăm viếng ông nội." Nó đối với nơi đó cảm thấy cực kỳ hứng thú.

      "Ha ha, hoan nghênh, đến lúc đó để cho Tiểu Lộ Tây làm người hướng dẫn cho."

      " sao?" Khuôn mặt nhắn của Lucy nhất thời sáng lên.

      "." Dawson sủng ái vuốt xuôi cái mũi của bé sau đó lời từ biệt với bọn người Lãnh Nguyệt.

      Xe Dawson rời , xe Nguyệt Độc Nhất cũng đón đoàn người trở về, vài người sớm chú ý Trình Vũ thất nó được chiếc xe xa hoa đón , đoán rằng nó là thiếu gia nào đó, bất qua mặc kề nó là thiếu gia của ai, được tập đoàn Dawson nhìn thấy về sau tiền đồ vô lương, số công ty bắt đầu tính toán làm sao để vỗ mông ngựa người tân binh này rồi.

      Đương nhiên mặt khác ngày mai ngôi sao cũng có khả năng bị người khác xem , nhưng mà Trình Vũ là vòng sáng thiên tài mới, vốn nên là La Bá Đặc thu hút nhiều ánh mắt nhất, nhưng lại vắng vẽ rất nhiều

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :