1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59:

      Đồng ý là từ lúc Lãnh Nguyệt rời đến giờ có gì khác biệt, bố trí sảnh nhìn vô cùng quen thuộc, Lãnh Nguyệt cười thầm chính mình vậy mà cũng đa sầu đa cảm, Trình Vũ cùng giáo sư nghe tin bọn họ trở về, chạy xuống lầu đầu tiên.

      Trình Vũ chạy trước tiên, vừa định nhảy nhào vào lòng ma ma của mình, liền nhìn thấy bác xa lạ, tò mò dừng lại. Giáo sư chậm rãi xuống lầu dĩ nhiên cũng thấy được, sau lúc ngẩn ngơ vậy mà hốc mắt chứa đầy nước. Trình Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của giáo sư như vậy càng thêm tò mò.

      Lãnh Nguyệt bước lên hai bước, đứng kế bên quay quanh người giáo sư bây giờ giống như biến thành tượng điêu khác: "Tôi này giáo sư, lớn tuổi lại đứng trước mặt đứa nhóc khóc còn ra thể thống gì, tuy nhiên tôi có thể lý giải người cực kỳ kích động khi nhìn thấy tôi."

      Nào biết giáo sư sau đó liền thu nước mắt lại, mặt biến đổi nổi lên: "Xú nha đầu, còn biết trở về lại à, sao đợi tôi chết rồi hả trở về."

      "Tôi nghĩ cũng muốn nha, bất quá ông cái lão quái này, lớn tuổi mà thân thể vẫn còn cường tráng mạnh khỏe, thôi tôi về trước, chờ ông chết nhớ báo cho tôi hay tiếng, tôi trở về giúp tang lễ ông tốt."

      "Hừ! Vừa về đến lời hay."

      "Mẹ, bà ta là ai?" Trình Vũ giọng hỏi Trình Trình.

      "Bà ta là bà nội."

      "Bà nội!" Trình Vũ la to lên , cảm thấy được khó tin, "Bà nội phải chết rồi sao?"

      "Tiểu tử thối, ai cho con biết bà chết rồi!" còn công viêc tốt, muốn sống được nhiều thoải mái.

      "Tất cả mọi người đều vậy." Trình Vũ bị nhéo mặt, cảm thấy oan ức.
      "Ha ha! nha đầu Lãnh, thằng nhóc này tuy là sáu tuổi nhưng phá được hệ thống phòng ngự của con, minh." Vẽ mặt giáo sư kiêu ngạo khi đến Trình Vũ.

      Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Lợi hại như vậy?"

      "Đương nhiên." Bị người khinh bỉ, Trình Vũ chút khí phách đánh trả lại.

      Lãnh Nguyệt cười ha ha: "Nguyệt Thanh Thiển, đến xem cháu nội của ." Lãnh Nguyệt vẫy vẫy người mới vừa vào cửa liền sờ cái này sờ sờ cái kia, có chút chịu nổi người đàn ông này, hai ngày trong khách sạn cũng như thế này, trở về nhà cũng như thế này, cùng người nhà quê là dạng, đối với cái gì cũng tò mò.

      Nguyệt Thanh Thiển để xuống bình hoa cổ trong tay, ông ta có ghét nó bởi trong cung những cái này rất tốt, đáng tiếc để kỹ, bình hoa rơi xuống, ông nhanh tay lẹ mắt, khom lưng vừng vàng tiếp được bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, nhìn thấy mắt Lãnh Nguyệt nhìn, dễ nhận thấy bộ dáng vừa thở ra nhõm, ông hết sức may mắn tay chân mình nhanh lẹ, với cái bình hoa giá trị này vỡ ra, ông khẳng định hôm nay phải ngủ mặt đất rồi.

      "Trình Vũ, kêu ông nội." Trình Trình thúc giục.

      "Ông nội." ràng Trình Vũ hết sức khó khăn đối với khuôn mặt người đàn ông kia chỉ lớn hơn ba mình chút lại phải kêu ông nội.

      Bất quá ngoài dự kiến của Lãnh Nguyệt cùng Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Thanh Thiên lại đưa tay của ông ta ra vuốt vuốt đầu Trình Vũ, nhàng gật đầu: "Ân"

      "Nhóc con, xem ra ông nội rất thích con." Lãnh Nguyệt với Trình Vũ, đầu Trình Vũ đầy hắc tuyến, thích? Sao nó cảm thấy được.

      "Giáo , Chồng con." Lãnh Nguyệt kéo Nguyệt Thanh Thiển qua đứng trước mặt giáo sư.

      Giáo sư nheo mắt nhìn đánh giá Nguyệt Thanh Thiển, người sau mặt cũng thay đổi để cho ông tùy ý đánh giá, nữa ngày sau giáo sư hừ lạnh tiếng, "Hừ! Con chính vì tên này mà muốn trở về sao? Tôi thấy nó cũng có gì tốt, còn bằng Louis quan tâm hòa nhã."

      Vừa nhắc tới Louis, người Nguyệt Thanh Thiển tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt Nguyệt Độc Nhất mang theo mẹ con Trình Trình lui ra sau, Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển cái: " dám."

      Ánh mắt Nguyệt Thanh Thiển bình thản nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt, thu hàn khí lại, đứng qua bên, Lãnh Nguyệt hừ khí trong lỗ mũi: "Mà giáo sư nào có sai, quan tâm hòa nhã cũng có phần , bất quá tôi thích là được rồi."

      Cái câu : "Tôi thích là được rồi" thành công trấn an người đàn ông bên cạnh, cũng làm cho giáo sư khỏi thở dài: "Vậy con lần này trở về, nếu Louis biết ... ..."

      "Đừng cho ta biết, con dù sao cũng liền, ông tìm biện pháp giấu diếm là được."

      "Cái nha đầu này, chỉ biết làm khó khăn cho người ta." Đồng ý tại may mắn có nhiều nhân viên chủ quản biết đến Lãnh Nguyệt, mà thời điểm đó Louis bảo vệ Lãnh Nguyệt quá độ, để cho số người cũng chỉ biết là sát thủ đệ nhất chính là họ Lãnh, cũng gặp qua Lãnh Nguyệt. "Tốt, khó có thể họp lại chổ, tôi để cho Cesar phân phó nhà bếp làm vài món ăn, bốn tên gia hỏa kia cũng hôm nay trở về, lúc này chắc là đến."

      "Thiếu chủ, về sau cái loại công việc dùng thể lực có thể cho tôi làm được , vì sao chuyện thế này luôn luôn là tôi, tôi muốn đổi với người khác." Thanh Á người còn chưa tới, nghe thấy tiếng bực tức.

      Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn đổi với ai?"

      Thanh Á suy nghĩ, công việc của Huyền Dịch so với ta càng phức tạp hơn, CHu Nhan là nữ dĩ nhiên thể đổi, Bách hồ ly lại dám, suy nghĩ vòng vẫn chỉ có thể là mình làm: "Coi như quên , người nào để cho tôi số mệnh khổ cưc chi, tôi muốn xin nghỉ."

      "Cậu đúng là mới nghĩ ngơi tại Hawai trở về, giờ lại muốn nghĩ?" Thủy Bách Thiên đến bên cạnh ta, thèm nhìn ta cái, để hành lý xuống đất.

      "Cậu làm sao biết được!" Thanh Á cho rằng hành tung của mình thần biết quỷ hay.

      Huyền Dịch hừ lạnh tiếng, Chu Nhan che miệng cười trộm.

      "Đây là bốn đại đường chủ của Nặc, tại mọi chuyện của Nặc đều do bọn họ phụ trách." Giáo sư giới thiệu với Lãnh Nguyệt.

      Lãnh Nguyệt cũng quan sát bọn họ hồi lâu: "Tố chất cũng tồi, Độc Nhất cũng tồi, giống như ông cùng với Louis chuyện gì cũng đều để chính mình làm, ràng làm bản thân mệt mỏi, tìm mấy người giúp đỡ bản thân, thông minh."

      Nghe thấy có người đánh giá chính mình, Bốn người nhìn Lãnh Nguyệt, mặt mang theo chút kỳ quái.

      "Ăn cơm trước, bao tử tôi đói bụng rồi." Lãnh Nguyệt cần nhìn ánh mắt của người khác, ăn cơm chính là vua.

      Giáo sư nhìn bàn ăn vốn chỉ có ông cùng Trình Vũ tại đầy nhóc, trong lòng hết sức vui mừng, người ta người già càng đơn, ông cũng là lão già, nghĩ muốn cùng con cháu hạnh phúc, có thể cùng người nhà ăn bửa cơm tự nhiên lại cảm thất vui mừng.

      "Đây là mẹ tôi, Lãnh Nguyệt, người bên cạnh là cha tôi, Nguyệt Thanh Thiển." Nguyệt Độc Nhất hướng về bốn người giới thiệu.

      Cằm vài người thiếu chút nữa rơi xuống đất, cái này chính mẹ của Thiếu chủ trong truyền thuyết được nghe đến sao, vậy mà đột nhiên lại xuất trước mặt họ.

      "Xin chào phu nhân, Đường chủ Thanh Long Thanh Á, nghe hệ thống phòng ngự của Nặc là do người thiết kế, hy vọng hôm nào có thể cùng người học hỏi." Đối với mẹ Thiếu chủ, Thanh Á cũng nổi dậy kinh ngạc, đối với Lãnh Nguyệt cũng mang theo kính trọng

      "Ngoan." Lãnh Nguyệt cười tít mắt từ phía sau lấy ra nén vàng, đưa cho Thanh Á, người phía sau miệng chữ O trong lúc tiếp nhận nén vàng, vẫn nhìn ánh mắt thẳng chiếu nghiên cứu.

      "Xin chào phu nhân, Đường chủ Chu Tước Chu Nhan, nghĩ tới người chăm sóc tốt như vậy, có thể hôm nào đem bí kíp của người truyền cho Chu Nhan , để Chu Nhan giống như người trẻ tuổi xinh đẹp."

      "Ngoan, ngoan." Nghe được có người mình tuổi trẻ xinh đẹp, Lãnh Nghuyệt cười, liền đem chổ vàng kia lấy thêm ít rồi vui vè chuyển hết cho.

      "Phu nhân, đường chủ Huyền Vũ Huyền Dịch." Huyền Dịch vẫn như cũ giới thiệu đơn giản ràng.

      "Ngoan." Bất quá Lãnh NGuyệt đối với loại đàn ông lạnh như băng này cũng có thiện cảm, cho nên cũng phát cho đĩnh vàng,

      "Người khỏe, đường chủ Bạch Hổ Thủy Bách Thiên."

      Lãnh Nguyệt vừa định đừa nén vàng liền thu hồi trở lại: "Cậu là bác sĩ Mông Cổ sao?"

      Lông mày Thủy Bách Thiên dựng đứng, bác sĩ Mông Cổ?

      "Mẹ, Thủy Bách Thiên là chuyên gia uy tín nhất được toàn thế giới công nhận." Nguyệt Độc Nhất nghĩ muốn thay cho cấp dưới của mình tìm về chút mặt mũi, ta biết tính tình của mẹ mình.

      "Đầu năm nay chuyên gia đều là tự phong, phải bác sĩ Mông Cổ sao người lại có thể lưu nhiều vết sẹo như vậy, vết thương nho liên tục đều trị hết, lại biết xấu hổ tự xưng là chuyên gia." Nhớ tới người đứa con miệng vết thương lớn bà liền đau lòng, thu hồi lại vàng, đau lòng thu lại vàng vừa mới phát.

      Bị Lãnh Nguyệt , Thủy Bách Thiên có chút lời, ràng được lời nào.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.2


      Nghỉ ngơi đêm, ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, gió êm dịu , hai chiếc xe màu đen có rèm che chạy chậm rãi phía sau đại môn của Nặc, ngồi chổ tay lái phụ chính là thằng nhóc con. ."
      "Bà nội, vì cái gì lại muốn chúng ta lén lút." Trình Vũ vừa ý.

      " đừng gọi là bà nội rồi! Ngu ngốc! quang minh chính đại cha con để cho chúng ta sao."

      "Đúng là cha phát tức giận."

      "Nó là cha con phải cha , là mẹ của nó, yên tâm, chiếu cố cho con."

      *do bà nội chịu xưng bà vì chê già , nên mình ở đây xưng nha cả nha ...


      Đúng là làm sao Trình Vũ yên tâm được, giống như đêm qua, bọn họ chơi trò chơi cho đến khuya, bà nội cũng muốn che chở cho nó, kết quả bởi vì thắng nhiều lần, cười to làm cho cha nó cùng ông nội đến, bà nội bị ông nội trừng hai mắt nhìn đến tiếng gì cũng ra được, rất vui vẻ trở về phòng, còn nó ở lại nhận sai với cha.

      "Bà nội, vì sao phối hợp điều phải tìm loại địa phương này?" ."

      "Kêu tiếng bà nội nữa bán con cho bọn buôn người!" Lãnh Nguyệt cùng Trình Vũ ngừng nhìn tìm kiếm xung quanh phòng bao của Nguyệt Độc Nhất, "Con ngồi đây đừng nhúc nhích, xem qua."

      Lãnh Nguyệt đến hành lang bên kia, Trình Vũ chịu ở lại mình, cũng chạy theo bắt kip Lãnh Nguyệt: "Bà nội, con muốn cùng với bà ."

      "Phanh!"

      Trình Vũ chỉ lo chạy về phía trước đụng vào người.

      "Xú tiểu tử! đường nhìn à!" Bị va chạm người đàn ông giơ tay lên nghĩ muốn đánh Trình Vũ, nhưng là hồi lâu sau cái tay kia cũng rơi xuống, bị người túm chặt, tay còn đau buốt nóng rát, ta quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ cười tít mắt nhìn ta: "Tiểu kim tôn của tôi cậu cũng dám đánh sao?"

      *Tiểu kim tôn: kim: vàng, tôn cháu ~ cháu , cục vàng... ,mình thấy để nguyên hay hơn nên mình dịch a.."

      Tiểu kim tôn? Trình Vũ buồn bực, thời điểm chơi trò chơi hôm qua bà đánh nó cũng ít.

      " đừng xen vào chuyện của người khác." người phía sau người đàn ông kia cho rằng Lãnh Nguyệt muốn giúp đỡ đứa bé này nên mới nó là cháu mình, nhìn thế nào bọn họ cũng giống như là có quan hệ bà con họ hàng, dối cũng biết nhìn xem trường hợp.

      "Hắc! Bà thích lo chuyện bao đồng."

      Người đàn ông từ sau lưng rút súng ra nhắm ngay Lãnh Nguyệt: "Đưa người cho Biểu thiếu gia."

      Lãnh Nguyệt nheo hai mắt lại, ràng cảm thấy khó chịu khi bị người khác dùng súng chỉ vào, đưa cái rắm chó Biểu thiếu gia, ." đồng thời chặn ngang túm lấy khẩu súng chỉ vào chính mình, động tác Lãnh Nguyệt nhanh chóng, làm cho người ta kịp phòng bị, ngón tay Lãnh Nguyệt ở đầu ngọn súng dí qua vòng, mạch liền chặt chẻ bắt lấy, súng liền chĩa vào huyệt thái dương của Biểu thiếu gia.

      "Biểu thiếu gia đúng là ... Tôi có hay qua tôi ghét nhất bị người khác chỉa súng vào đầu tôi chưa hả?" Lãnh Nguyệt nhàng .

      "... có."

      "Là sao?" Lãnh Nguyệt nghĩ ngĩ, "Bây giờ tôi ."

      Lãnh Nguyệt lên đạn, bắn vào cái kia của Biểu thiếu gia, ngất mật đất giật giật. Lãnh Nguyệt há hốc mồm trợn tròn mắt, bất quá chỉ muốn dọa ta, làm sao lại dọa như thế.(dọa kiểu này thế, làm thiệt chắc ....*pháo bông*)

      "Biểu thiếu gia!" Người phía sau sốt ruột kêu to. ."

      "Bà nội, người này làm sao vậy?" Trình Vũ đứng bên cạnh Lãnh Nguyệt hỏi.

      "Nhóc Trình Vũ, cái này gọi là động kinh, thời điểm phát bệnh mất ý thức té ngã, sau đó bắp thịt cứng còng, con xem này...Hô hấp tạm dừng, mắt có khuynh hướng hương về bên." Lãnh Nguyệt bên giải thích bên chỉ vào thân thể người đó cho Trình Vũ nhận thức thêm, "Sau đó, cơn giật tăng têm, bất quá lúc này hô hấp của ta khôi phục lại bình thường, nhưng miệng đồng thời sùi bọt mép."

      "A..., động kinh đó có biện pháp nào thể làm khác hơn sao?" Trình Vũ ngại học hỏi kẻ dưới.

      " có ..." Lãnh Nguyệt có chút tiếc nối.

      Người phía sau cùng tiểu đệ nhìn cảnh lớn hai người lấy Biểu thiếu gia của mình cho xong chuyện, thập phần phẫn nộ: "Có bản lĩnh đừng chạy! Thiếu gia của chúng tôi là Đương gia Hỉ Các, lát nữa cho các người biết thế nào là khổ sở." ."

      "Hỉ Các? Cái gì đến đây, có nghe qua." Lãnh Nguyệt nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ ra hĩ các là cái gì đến đây, bất quá nghe có chút quen tai.

      "Bà nội, Hỉ Các là hôm nay có hẹn với cha sắp xếp lại người nơi này." Nhóc Trình Vũ giọng bên tai Lãnh Nguyệt .

      Lãnh Nguyệt hoảng sợ, vậy nguy rồi, nếu để cho Độc Nhất biết mình đem con của đến nghe lén, lại còn, thằng nhóc kia cùng cha nó là dạng, tính tình phát động cuối cùng cũng rất khủng bố: "Chúng ta chuồn mau."

      "Tốt" Nhóc Trình Vũ giơ tay đồng ý.

      Mắt thấy hai người muốn chuồn mất, tiểu đệ cho rằng bọn họ sợ hãi, vì phòng ngừa bọn họ chạy mất, ta hét lớn:."

      "Thiếu gia, Biểu thiếu gia xảy ra chuyện."

      Lãnh Nguyệt ra tay đánh xuống, thành công đem người đánh xuống, đáng tiếc chậm bước, bọn họ ở cách phòng nội xa, người vọt ra. Nhìn vẽ mặt u ám của Nguyệt Độc Nhất, Lãnh Nguyệt le lưỡi.


      Nhìn thấy Biểu đệ của mình nằm co giật mặt đất, sắc mặt thiếu chủ Hỉ Các hết sức khó coi, muốn đến xem thân thể của người kia, lại bị Lãnh Nguyệt ngăn lại: "Con muốn nó lập tức chết cứ đụng vào."

      "Là ?" Thiếu chủ kia hung tợn nhìn chằm LÃnh Nguyệt, người sau sợ chết nhún nhún vai. ."
      Thiếu chủ kia mới vừa bị làm khó dể, Trình Vũ liền hướng về người phía sau ta kêu lên: "Cha."

      Nhất thời sắc mặt thiếu chủ kia lúc xanh lúc trắng, thằng nhóc này chính là con trai của Nguyệt thiếu.

      Bởi vì Nguyệt Độc Nhất, chuyện này liền giải quyết được gì, nguyên do Hỉ Các mạo phạm đến lợi ích chung, hẹn Độc Nhất nhiều lần mới được người chịu gặp mặt, hy vọng có thế vỗ tốt mông ngựa của ta, giải quyết chuyện này, kết quả mẹ và con trai đem nhóm người Biểu thiếu gia chơi đùa chút nữa thành người tàn tât, Nguyệt Độc Nhất liền thôi đến chuyện xảy ra trước đây, sắc mặt thiếu chủ Hỉ Các mới giảm xuống dẫn người . ."
      Trở về biết bản thân mình gây ra tai họa, Trình Vũ cùng Lãnh Nguyệt cực kỳ ngoan, thỉnh thoảng Lãnh Nguyệt ngẩng đầu quan sát sắc mặt Nguyệt Độc Nhất: "Độc Nhất a, đừng nóng giận nữa, chúng ta bảo đảm có lần sao đâu, đúng Trình Vũ?"

      "Ân." Trình Vũ rất phối hợp gật đầu.

      Nguyệt Độc Nhất thèm để ý tới hai người.

      Lãnh Nguyệt thấy nhận sai có kết quả, liền mở miệng khóc lên: "Tôi biết tiểu Độc Nhất lớn, thích mẹ nữa, trở về bị người ta ghet bỏ, tôi là được."

      Trình Vũ bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, chiêu này của bà nội quá độc. Bất quá càng làm cho nó giật mình, bộ dạng cha nó đúng là như vậy.

      "Được rồi, mẹ! Giả khóc như thế chỉ có cha mới có thể chịu được người."

      "Ha ha! Vậy con tức giận hả?" ."

      "Mẹ nếu muốn chúng ta cha con động thủ, mau thu nước mắt lại trước khi vào cửa, nếu cha lại tưởng con khi dể người." Nguyệt Độc Nhất có chút bất đắc dĩ.

      "Được rồi, được rồi! Nếu cha con dám động đến con, mẹ cho ông ta ngũ dưới sàn."

      Lãnh Nguyệt vừa vào cửa liền cảm giác khí tốt, khí yên lặng đến quĩ dị, sau đó người xũng phát ra nguyên nhân. Ngồi ghế sofa có hai người đàn ông, tuy nhiên đều lời nào, nhưng vô luận thế nào cũng che giấu được lòng căm thù địch của hai người.

      Trình Trình nhìn Nguyệt Độc Nhất vừa vào, nhàng thở ra, kéo ta đến bên cạnh: " nếu trở lại, em ngột ngạt đến chết."

      Nguyệt Độc Nhất sờ sờ bụng , chút để ý đến hai người đàn ông: "Vậy sao em vẫn ở lại nơi này, ngốc sao chịu trở về phòng tốt rồi."

      "Em lo bọn họ..."

      Chương 59.2

      Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn giáo sư cái, người sau liền bày vẽ mặt bất đắc dĩ. Louis nhìn chăm chăm vào Lãnh Nguyệt chớp mắt, bao nhiêu năm rồi? Nhiều năm như vậy lại cảm giác như giấc mộng, mãi đến khi nhìn thấy trước mặt, ta mới cảm thấy được cuộc sống của bản thân mình kết thúc, bước lên vài bước, đứng ở trước mặt , lại kín đáo khắc chế kích thích ôm vào trong ngực: "Nguyệt nhi."

      Nguyệt Thanh Thiển ngồi sofa nhìn thấy hành động đó của Louis toàn thân liền căng thẳng lên, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, mặt Lãnh Nguyệt có biểu tình gì, cứ như vậy nhìn Louis, tất cả mọi người nhìn thấy hiểu suy nghĩ cái gì, sau đó ngăn Louis lại hoan hỉ tươi cười: "Hải, lâu gặp." ."

      tại Louis cũng nhịn nỗi nhớ của bản thân mình xuống nữa, đem người trước mặt ôm vào trong ngực, lâu nên lời.

      "Cha ngại sao?" Trình Trình cảm thấy được Nguyệt Thanh Thiển rất tức giận, đúng là ông ta phải chịu đựng.

      Trái lại Nguyệt Độc Nhất có hề gì: "Để ý! Để ý trong cơn giận dữ, bất quá có biện pháp, chung quanh mẹ đều có rất nhiều đàn ông, nếu ông ta để ý đến mà , sớm bị tức chết rồi. Bất quá cuối cùng mẹ cũng chọn mình ông ta, phải sao?"

      Kỳ Nguyệt Thanh Thiển cũng biết, những người này cũng có ở Vong Ưu Cố muốn , nếu ông ta ra tay xua đuổi bọn họ , như thế Nguyệt Nhi cũng cho mình ở lại bên cạnh .

      Nguyệt Độc Nhất cực kỳ có đạo lý, nhưng Trình Trình cũng cảm thấy được cha chồng mình cũng có chút ủy khuất: "Nếu thay đổi là em, có thể cảm thấy như vậy sao?" ."

      "Đương nhiên được!" Nguyệt Độc Nhất chút nghĩ ngợi phủ quyết, người phụ nữ của ta đương nhiên chỉ có thể ở bên cạnh ta.

      Cho nên, cha chồng vẫn cực kỳ tội nghiệp.
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60:

      Ban ngày mặt trời vẫn trong sáng, đến buổi tối lại chuyển đổi, nhìn ánh trăng, Lãnh Nguyệt có tia cảm thán, biết vì chuyện gì mà luôn cảm thấy rằng ánh trăng ở Cốc Vong Ưu đặc biệt rất đẹp.

      "Nếu phải lần này nhớ Độc Nhất vừa về đẫ đến thăm, em có phải tính cho biết hay ." Louis tựa vào chòi nghĩ mát, nhìn bóng lưng cố phía trước, dù sao vẫn nhìn như vậy, cũng có thói quen.

      Lãnh Nguyệt thở dài: "Lúc nào cũng liền, cho biết có thể như thế nào?"

      Louis trầm mặt lát, cúi đầu thở dài: "Là sao?"

      Tại phòng lầu hai phía tây, người đàn ông đúng trước kính cửa sổ, trầm mặc nhìn hai người trong đình viện, mà lúc này phía đối diện , dưới ánh đèn ấm cúng, Trình Trình cũng ưỡn bụng nhìn hai người dưới lầu, mãi đến khi người đàn ông phía sau ôm vào trong ngực mới bất đắc dĩ mỡ miệng: "Cảm thấy chú Louis cực kỳ đáng thương, thương bà bà nhiều năm như vậy, đợi từng ấy năm, trông mong nhiều năm như vậy, rất dễ dàng trông mong mang bà bà trở lại, lại còn có thả năng thay đổi được kết cuộc, đúng là chồng của bà bà cực kỳ thương bà, chẳng thế vì bà bỏ cả giang sơn, hẳn là bà bà cũng dễ chịu, vì sao đối mặt với tình cuối cùng lại là lựa chọn."

      " cần nghĩ lung tung, chuyện của bọn họ tự bọn họ giải quyết, khuya rồi, ngủ."

      Trình Trình quay đầu lieechs mắt cái nhìn thấy bên trong đại viên kia, giờ chỉ còn mình Louis ở lại nơi đó, bóng lưng kia như vậy cứ đơn, đơn đến đau buồn.

      Lãnh Nguyệt đề nghị muốn mua chút quần áo và các món đồ chơi cho tiểu bảo bảo sắp sinh, kỳ cũng là do nhàm chán, muốn mượn miệng chơi, biết là tiền bạc của con trai mình rất nhiều, mà người luôn luôn xem tiền bạc như mạng của Lãnh Nguyệt trái lại khách khí đề suất, lôi kéo Trình Trình hướng đến cửa hàng chuyên bán trẻ sơ sinh tốt nhất. ra Trình Trình cũng chọn lựa, quần áo chỉ cần mặc thoải mái, cũng cần nhãn hiệu. Nhưng cùng loại quần áo nhãn hiệu nỗi tiếng rất nhiều, nếu mua hết, mua nhiều chút cũng sao.

      dạo vòng ở trung tâm bán quần áo trẻ em lớn nhất của thành phố, Lãnh Nguyệt muốn mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, chút quần áo từng nhãn hiệu đều mua hết toàn bộ, đem nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, đem tất cả toàn bộ đóng gói phía sau, đôi nam nữ vào cửa hàng.

      "Cho tôi mấu bộ đồ trẻ sơ sinh, lấy loại tốt nhất." vừa vào tới lên tiếng .

      Quần áo vừa bị Lãnh Nguyệt gom hết, nhân viên cửa hàng cảm thấy có chút lỗi : "Quần áo hôm nay được vị phu nhân nay mua hết rồi, hay là vị tiểu thư lần sau đến đây ."

      nhíu mày, nhìn thấy Trình Trình lại càng sững sốt: "Là sao, nếu tất cả mọi người biết nhau cũng dễ, như vậy , tiền quần áo này tôi ra giá gấp hai lần, bán mấy bộ cho tôi."

      chút khách khí làm cho lông mày thâm thúy của Lãnh Nguyệt nhếch lên, lâu gặp so với ta mà có có thể lên mặt: "Bạn con?"

      " tính, cùng học đại học, Lâm Tây." Trình Trình giới thiệu cho Lãnh Nguyệt, nhìn thấy Dương Thanh phía sau liền cuối đầu xuống, ta xem ra so với Cân Bối Mễ cùng thời điểm hơi gầy hơn, "Dương Thanh."

      Nếu là bằng hữu xem cái gì nể mặt: "Gói hết chưa?" Lãnh Nguyệt thúc giục.

      "Rồi, đợi lâu."

      "Mang đến địa chỉ này ."

      "Này! Tôi bán cho tôi hai bộ, các nghe thấy sao?" Lâm Tây lần nữa, Dương Thanh cảm thấy xấu hổ với Trình Trình cười cười : "Tây, thôi , quần áo ở đâu mà có, chúng ta đến nơi khác mua là được rồi."

      " được, chị của em từ mặc quần áo ở cửa hàng này." Nếu là thay đổi với kẻ khác còn tính, nhưng nay lại là con bạn hồ ly tinh này, mà còn muốn so với hồ ly tinh kia để bị khi dể sao, bản thân đòi được lợi từ người kia, có thể khi dễ bạn học này cũng coi như lấy được chút giá trị mặt mũi.

      " nghe được tôi chuyện với sao? là kẻ điếc ah?" Lâm Tây ngăn lại Lãnh Nguyệt cùng Trình Trình chuẩn bị rời .

      Lãnh Nguyệt bị chặn lại vốn muốn chấp nhặt với , nhìn thấy Lâm Tây ánh mắt có chút nào che dâu đối với có chút thương cảm: " có lỗi, tôi phải người điếc, bất qua tôi nghe thấy tiếng người, chỉ nghe được tiếng chó điên sủa."

      " tôi là chó điên?" Lâm Tây phẩn nộ nghĩ muốn vung tay tán Lãnh Nguyệt, Trình Trình kinh sợ la to, Lãnh Nguyệt trở tay cái, Lâm Tây chẳng những đánh được ngược lại còn bị Lãnh Nguyệt dánh vào bàn tay.

      Nào biết được Lãnh Nguyệt lợi hại như vậy mà vẫn còn cái vẽ xoa xoa tay: " biết đánh chó điên có thể bị bệnh chó dại hay , Trình Trình?"

      Lãnh Nguyệt hỏi như thế, Trình Trình nén cười phối hợp: "Bà bà yên tâm, chó căn người sủa, con xem con chó này cũng lợi hại, chỉ biết biết phô trương thân thế kêu lên vài tiếng dọa người."

      A... Trình Trình ngoan, cũng biết châm chọc người khác.

      Toàn bộ là học từ bà bà.

      "Tây, thôi."

      "Cái gì thôi! Nếu các người có gan đừng !" Lâm Tây bị đánh, trong lòng có chút ủy khuất lại phẩn nộ, cầm điện thoại ra kêu gọi viện binh.

      Lãnh Nguyệt cười nhạo mooth tiếng, liền lấy roi da dài rời khỏi tay, Lâm Tây trởi tay kịp, điện thoại bị roi da quất bị vỡ nát: "Truyện cười, để cho lại chịu ." lại ngốc, chờ gọi người, cũng phải sợ đánh lại, mà gần đây mắc bệnh lười, muốn cùng người khác động thủ. Hơn nửa bọn họ đáp ứng với chồng của mình làm hiền thê lương thiện, ở bên ngoài đánh nhau cũng tốt.
      Chuơng 60: (tt)

      ""! Cha tôi là tổng giám đốc Lâm Thị, các đắc tội với tôi là đắc tội với Lâm thị, các ngươi thấy được."

      "Lâm thị là cái thứ gì? Tôi chưa nghe qua. phải có Nguyệt Thị là lớn sao?" Lãnh Nguyệt chưa từng nghe qua Lâm Thị, chỉ biết là Nguyệt thị rất lớn, mà so với Nguyệt thị các xí nghiệp đều có giá trị, đúng là Lãnh Nguyệt biết so với Nguyệt thị còn có xí nghiệp lớn hơn sao?

      "Bà bà, Nguyệt thị là xí nghiệp dẫn đầu toàn cầu, tất cả Châu Á đều có khả năng liếc nhìn." Trình Trình hết biết rồi.

      "Tiểu phá hài kia lại còn khoe khoang mạnh mẽ cái gì." Lãnh Nguyệt vẽ mặt buồn bực. Đương nhiên những lời tức giận này đều là hai người với nhau.

      Trình Trình mới buồn bực nha, phải mọi người đều có Nặc đứng phía sau, phải mọi người đều có thể mang Nguyệt Thị ra khoe nha.

      " tại các người trẻ tuổi có bản lĩnh gì sao, gặp chuyện liền gọi người đến tiếp việc đánh hội đồng, tại đánh lại liền dọn nhà chạy trốn sao?"

      "Cha tôi dang cùng Nguyệt thị hợp tác, nếu thành công Lâm thị phát triển trở thành xí nghiệp số số hai, đến lúc đó các người biết thế nào là lễ độ." Bởi vì cùng Nguyệt thị hợp tác dự án để cho Lâm thị phát triển thị trường rộng rãi.

      "A..? Hợp tác phải ?" LÃnh Nguyệt cười lạnh tiếng, bấm điện thoại gọi cho Louis: "Nghe noi cong ty canh cùng công ty Lâm thị chuyện hợp tác phải ?"

      Mới vừa ở cùng Nguyệt Thanh Thiển đấu khí Louis nhận được điện thoại của Lãnh Nguyệt, quên khiêu khích liếc mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển cái, người Hai Lúa kia đến bây giờ vẫn biết dùng điện thoại. Kỳ phải Nguyệt Thanh Thiển ngu dốt mà là ai dạy ta.

      "Lâm thị? cũng lắm, chuyện công ty giao cho Tôi Tà Thiên xử lý."

      Lãnh Nguyệt nhìn ánh mắt Lâm Tây cố ý lớn tiếng : "Để cho Lôi Tà Thiên cho Lâm gì gì đó, để cho ông ta có việc gì đừng đem con ông ta chạy loạn ra ngoài cắn người, đến chuyện hợp tác cùng Lâm thị tìm lúc tốt khác bàn lại."

      "Nguyệt nhi gặp phải người đáng ghét rồi hả?" Louis khẽ mỉm cười.

      " có việc gì, tiểu cẩu cắn loạn mà thôi." Lãnh Nguyệt mang theo Trình Trình tiêu sái rời . Lâm Tây ngây người.

      Tại trong phòng hội nghị cao ốc văn phòng Nguyệt thị, vốn bản kế hoạch hợp tác cơ hồ đàm phán thành công, còn đợi hai bên ký tên, Lâm Lễ Chương hai mắt đều bắt đầu phát sáng, đáng tiếc tổng giám đốc Nguyệt thị đột nhiên gọi điện thoại tới, ông ta hết sức thận trọng trở về nghe điện thoại, tại ánh mắt Lâm Lễ CHương chờ mong, đem thư hợp tác khép lại: "Lâm tổng, tôi xem ra chuyện hợp tác vẫn là hôm nào bàn lại ."

      "Thay đổi ngày nào? Lôi tổng, chúng ta phải đàm phán tốt rồi sao? Như thế nào lại muốn thay đổi ngày khác rồi?"

      "Ha ha, con ông đắc tôi với người của Hội Đồng Quản Trị của chúng tôi, việc này sau này hãy ."

      Thấy người rời , kể cả cho ông ta câu hỏi thời gian đều có, nắm trong tầm tay còn bay mất, Lâm Lễ Chương hận! Đầu tiên liền gọi điện thoại cho Lâm Tây, đối phương tại cũng chịu an phận, ông vừa tức giận gọi cho Dương Thanh.

      Ông ta nghe được thanh trong veo mà lạnh lùng đầu dây điện thoại bên kia vang lên: "Alo."

      "Để cho Tây nhi nghe điện thoại!"

      Dương Thanh đưa điện thoại cho Lâm Tây, Lâm Tây cắn môi tiếp nhận: "Alo."

      "Con cái đồ khốn này! Lại làm chuyện gì tốt này! Điều tại vì con, hợp tác dự án vài tỷ giờ ngâm nước nóng rồi! COn có biết lần này hợp tác cùng Nguyệt Thị có bao nhiêu trọng yếu sao! Tối hôm nay về nhà kể hết chuyện cho ta nghe ràng, đừng trách cha khó chịu."

      Điện thoại bị cắt đứt, Lâm Tây bĩu môi, vẫn lại là cảm thấy bản thân mình sai, Dương Thanh nhìn Lâm Tây liền cảm thấy chán ghét, xoay người rời , Lâm Tây bước nhanh đuổi theo: " đợi em với."

      Chuơng 60: (tt)

      Bị kia làm ầm ĩ, Lãnh Nguyệt còn tâm trí dạo phố, thêm nữa đồ nên mua gì cũng mua, ngay lúc hai người tính trở về, vườn trẻ gọi điện thoại.

      "Xin hỏi có phải là mẹ Trình Vũ ?"

      "Vâng ạ."

      "Tôi là chủ nhiệm lớp Trình Vũ, tại có rãnh tới trường học chuyến được , Trình Vũ xảy ra chút việc."

      Trình Trình ngừng lại cúi đầu, Trình Vũ tuy phản cảm với vườn trẻ, nhưng mà chưa bao giờ nghịch ngợm: "CHuyện gì?"

      "Bé cùng bạn học đánh nhau, vẫn nên tự mình tới đây chuyến ."

      "Được, tôi lập tức tới ngay."

      Trình Trình cúp điện thoại, Lãnh Nguyệt thấy thần sắc khẩn trương: "CHuyện gì thế?"

      "Vườn trẻ gọi điện thoại Trình Vũ cùng bạn học đánh nhau, để con xem sao."

      "Đừng nóng vội, con tai mang thai thể gấp được, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường."

      Tuy Lãnh Nguyệt như vậy, nhưng mà Trình Trình lại lo lắng, Trình Vũ cực kỳ ngoan, chuyện gì bản thân cũng quan tâm, càng đừng đến chuyện cùng bạn học đánh nhau như thế này.

      Lúc Lãnh Nguyệt cùng Trình Trình đến vườn trẻ, Trình Vũ ôm máy tính ngồi ở góc sáng sủa của văn phòng, khóe miệng và tay có chút bầm tím, trong văn phòng còn có hai vị cha mẹ khác, mặc đồ cực kì mắc tiền, trong ngực che chở cho đứa bé ràng cao lớn hơn Trình Vũ, đúng là mặt vết thương nhiều hơn thể so sánh bằng Trình Vũ, xem ra chuyện đánh nhau Trình Vũ chiếm tiện nghi hơn.

      Trình Trình nhìn thấy Trình Vũ liền chạy tới, xem xét vết thương của con, có chút đành lòng: "Đau ?"

      Trình Vũ muốn lại thôi, lắc đầu.

      " Trần, cha mẹ đứa kia cũng đến, như thế nào cũng nên chuyện với chúng tôi ràng, đem con của nhà chúng tôi đánh đến thành ra như vậy." Tôn Lệ lệ mẹ của Hứa Tiểu Phi , ánh mắt sắc bén cao ngạo nhìn cách ăn mặc tùy ý của Trình Trình, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Trình Vũ, nghe đứa kia là loại cha, khó trách có giáo dục.

      " Trần, phát sinh chuyện gì sao?" Trình Trình muốn hỏi nguyên nhân, Trình Vũ phải là người tùy tiện đánh người.

      Trần có chút xấu hổ, tốt lắm đem nguyên nhân ra: "Trong lớp mới chuyển đến đứa bé tên Khiếu Viên, bộ dáng đáng , cho nên Tiểu Phi nghĩ muốn cùng bé chơi đùa, kết quả..." Trần nhìn mắt Trình Vũ, cười lắc đầu, "Kết quả Viên Viên cứ quây quanh Trình Vũ, chỉ có điều Tiểu Phi tìm Trình Vũ chuyện, mà Trình Vũ cứ nhìn chằm chằm vào máy tính của bé, về sau là Trình Vũ đánh trước."

      Kỳ đừng Trần, đến Trình Trình cũng có chút xấu hổ, đứa bé như thế bắt đầu tranh giành tình nhân rồi sao?

      "Nghe ! Là con của các người đánh trước, bạn học chơi đùa căn bản có gì, đánh nhau là đúng rồi."

      Trình Trình để ý đến Tôn Lệ Lệ, mà là chăm chú nhìn Trình Vũ: "Là con đánh bạn học trước?"

      Trình Vũ trầm mặc gật đầu: "Nó xóa bỏ lập trình của con, đều sắp xong rồi." Trình Vũ biết chính mình đúng, đúng là lập trình kia nó làm hai tuần rồi, còn kém chút nữa là xong rồi.

      "Đó con cũng thể đánh nhau."

      "Mẹ, con biết sai lầm rồi." Trình Vũ cúi đầu nhận sai, Trình Trình có chút đành lòng, cảm thấy có lỗi với Tôn Lệ Lệ nên chịu nhận lỗi: "Thực xin lỗi, là Trình Vũ nhà chúng tôi sai, ít nhiều tiền thuốc men, chúng tôi trả."

      "Đả thương bảo bối của tôi mà ra cái tiền thuốc men là tốt rồi sao? có biết hay chúng tôi cực kỳ quý Tiểu Phi nhà chúng tôi, nó tương là nối nghiệp Hứa Vương trong ngành vật liệu xây dựng, nếu bị đánh cho tàn phế các người bồi thường như thế nào đây? Cũng phải các người là chó mèo tùy tiện ra hai chữ thường tiền là có thể giải quyết."

      Lãnh Nguyệt vốn nghĩ cháu mình có gì sai, nhưng mà cũng phản đối Trình Trình dạy con, cho nên ngay từ đầu đều đứng bên , thừa lúc Trình Trình cùng cái người đàn bà xem vừa mắt kia chuyện, dùng ngón tay chọc chọc vào vết thương ở khóe miệng Trình Vũ, trêu chọc đau Trình Vũ nhe răng trợn mắt, lại vẫn cười hì hì: "Đứa nhóc, thực vứt bà nó cái mặt, đánh cái gì còn đem bản thân mình bị thương."

      Trình Vũ nhún vai: "Nó bị thương nhiều hơn so với con."

      "Đúng." Lãnh Nguyệt nhìn mặt đứa bé kia vô cùng thê thảm gật đầu đồng ý, "Con có biết hay , người phiền toái nhất là nữa chết nữa sống, chết so đo với con chút phí trị liệu, phí tổn thất tinh thần, phí tổn hết, lần sau liền trực tiếp đánh người tàn phế, bà nội chịu trách nhiệm cho con."

      "Đúng là bà nội, bà phải liền sao?"

      "Con sợ cái gì! Bà còn có cha con, nếu tìm ông nội giáo sư, tìm chú Louis, vẫn còn bốn đại đường chủ kia nữa, đem ra làm vật trang trí ah, người đó chính là muốn vân dụng toàn bộ, con xem gia đình bán cọc gỗ này mà cũng biết xấu hỗ để ở bàn chuyện, bác Louis của con bán thép khối đó, như thế nào so với cọc gỗ cũng có phần hơn."

      Trình Vũ cùng Trình Trình lúc gì: "Bà bà, Trình Vũ còn , đừng dạy loạn." Nới như vậy cho đứa nghe, cho dù là đùa, cũng thể lung tung.

      "Các người cái gì thế, như thế nào cũng cần phải cho ta cái giải thích chút." Tôn Lệ Lệ là hôm này có thêm công đạo cho khí thế ngớt.

      Trình Trình nghe Lãnh Nguyệt ngụy biện, mặt vẫn treo nụ cười có lỗi tươi cười: "Thực xin lỗi, Hứa phu nhân, vậy xem muốn xử lý như thế nào?"

      Tôn Lệ Lệ hừ lạnh tiếng: "Tiền thuốc men thôi, Tiểu Phi nhà chúng tôi bị đánh ít nhiều, chể cho chúng tôi đánh trả lại là được rồi."

      Nụ cười mặt Trình Trình thu lại, cảm thấy chuyện này con mình có sai, mới đối với đối phương khách khí, nhưng mà có nghĩa để mặc cho đối phương khi dể con trai của mình: "Hứa phu nhân, chuyền này bất quá là giữa bạn học hiểu chuyện nên đùa nhau, bà cầu như vậy quá phận rồi."

      "Quá phận?" Tôn Lệ Lệ cười lạnh tiếng, ánh mắt ý bảo phía sao, hai người bảo vệ sau lưng bà liền tiến lên trước muốn động thủ, Trần đuổi bước lên phía trước khuyên can, Trình Trình nghĩ đến đối phương chịu thuyết phục mà động thủ, chút đạo lý cũng , ngay lúc che chở cho Trình Vũ, chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai người cao lớn kia liền ngả mặt đất, đối với biến cố thay đổi, Trần bị dọa sợ ngây người, nhìn Lãnh Nguyệt biết làm sao. Cùng dạng sợ hãi với mẹ con Hứa Tiểu Phi.

      "Cháu Lãnh Nguyệt tôi mà các người cũng có thể?" Bọn từ bỏ sử dụng lực đánh lớn quá.

      Friendangel2727 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: (tt)

      Editor: bangthan87

      "Cháu Lãnh Nguyệt của tôi các người cũng có thể đụng sao?" chịu bỏ qua sử dụng lực đánh lớn vào bọn họ. Vốn Trình Vũ bị thương bà cũng muốn truy cứu, dù sao Trình Vũ cũng có thực lực làm cho người khác đánh là đánh, đứa cải nhau ầm ỉ ảnh hưởng đến đến chuyện gì, thực là liên lụy đến người lớn kia cũng đừng trách bà khách khí, lợi dụng cơ hội hỗn chiến cước bay đến đá vào bụng Hứa Tiểu Phi.

      Thân thể Hứa Tiểu Phi giống như diều đưt dây chịu nổi bị đá bay ra ngoài, văng đến bên tường phía sau rồi trợt xuống, nó ôm bụng đau thống khổ, ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

      "Bà bà." Trình Trình sợ hãi, tiếng kêu của phá hủy gian kỳ dị mới vừa rồi. Tôn Lệ Lệ hét to tiếng, chạy hai ba bước tiến đến ôm con trai của mình: "Tiểu Phi! Tiểu Phi! Các người cố ý hành hung.... Tôi muốn tố cáo các người! Các người chờ ngồi tù !"

      Lãnh Nguyệt quan tâm nhìn đồng hồ tường cái: "Nếu trong nữa giờ các người mang con đến bệnh viện kịp, có thể con trai của các người có cứu được."

      "Bà bà..." Trình Trình sợ hãi, thấy qua phong cách làm việc, đúng là giống như vậy Lãnh Nguyệt đích thực ra tay quá nặng đối với đứa bé, giờ khắc này cảm thấy có chút sợ hãi đối với Lãnh Nguyệt, thực ra cảm thấy được bà bà phải cái loại người có tâm tốt, vì sao đột nhiên bà lại muốn theo đến bệnh viện rồi.

      "Sợ rồi sao?" Bà cũng tốt như vây cười lên, bất quá bà muốn đến bệnh viện thăm Lão Bằng Hữu thôi.

      "Dù sao đó cũng là đứa ." Trình Trình đành lòng.

      "Hừ! Đứa là có thể bọc dao gâm đâm loạn người sao? Nếu đụng chết con trai của con, thời điểm đó con liền là ngồi chồm hổm mặt đất ôm con trai khóc ngất!" Xấu nhất Lãnh Nguyệt đối với con dâu của mình cùng dạng, bà phải đối chuyện lương thiện, nhưng mà lương thiện cần thiết chẳng khác nào là ngu ngốc.

      Trình Trình nghĩ đến Lãnh Nguyệt mà , có suy nghĩ sợ hãi chút liền khẩn trương ôm Trình Vũ trong ngực. Hứa Tiểu Phi bị đưa vào bên trong phòng cấp cứu, Trình Trình ôm Trình Vũ đứng chờ ngoài cửa, Tôn Lệ Lệ lo lắng chờ đời đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ con Trình Trình, quá lợi hại, bà nhìn ko vừa mắt, thực nếu con trai xảy ra chuyện gì, hai mẹ con này đừng nghĩ chuyện chĩ có vậy thôi, sớm gọi cho chồng mình đến xử đẹp bọn họ rồi.

      Lãnh Nguyệt vòng vòng trong bệnh viện Đồng Tâm, nhiều bác sĩ cùng y tá bọn họ biết, bệnh viện Đồng Tâm trãi qua mấy lần sữa chữa lại nên bọn họ tìm thấy phòng Viện Trưởng, tùy tiện kéo y tá lại hỏi: "Phòng làm việc viện trưởng Lãnh ở đâu?"

      "Viện trưởng Lãnh sao? Ông ta vốn ở lầu 4, nhưng mới đến cấp cứu cho đứa bé, tình huống được tốt, ông ta hội chẩn rồi. Nên giờ ở phòng hội nghị lầu 1."

      "A..."

      y tá kia thấy Lãnh Nguyệt gì nữa, làm việc tiếp, tìm thấu người muốn tìm, Lãnh Nguyệt trở về bên cạnh Trình Trình.

      Các bác sĩ bên trong phòng cấp cứu đề xuất ra những ý kiến, mặt mỗi người điều cho thấy tốt, tuy nhiên đối phương lại có ý tốt, làm cho Trình Trình lại lo lắng nếu mẹ của đứa bé kia uy hiếp bắt bọn họ ngồi tù: "Bà bà, mọi chuyện giống như tốt rồi."

      "Đương nhiên tốt rồi, chết cũng còn nữa cái mạng." đương nhiên biết xú tiểu tử kia có khả năng có lợi.

      "Lili." người đàn ông thần sắc kích động chạy vào, Tôn Lệ Lệ vừa thấy chồng mình liền khóc lên, "Hứa Hạ."

      "Sao lại xảy ra chuyện như thế này?" Sắc mặt Hứa Hạ tốt, khuôn mặt tuấn kia lộ ra vẽ lãnh khốc.

      "Là ta, là kia đá Tiểu Phi." Tôn Lệ Lệ chỉ vào Lãnh Nguyệt, đúng là biết vì sao nhìn thấy Lãnh Nguyệt kia xem như có chuyện gì còn tươi cười, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

      "Nếu con tôi có chuyện gì, tôi nhất định giải quyết tất cả bằng luật pháp." Tuy nhiên sắc mặt Hứa Hạ nhìn Lãnh Nguyệt thể coi thường, vẫn nên bình tĩnh.

      "Hoan nghênh." Lãnh Nguyệt nhàm chán ngáp cái.

      "Bác sĩ như thế nào rồi?" Thấy có người ra lại chổ hai vợ chồng, Hứa Hạ tiến lên hỏi tình hình con trai mình.

      "Đây là viện trưởng Lãnh của chúng ta."

      Viện trưởng Lãnh cởi khẩu trang, nét mặt già nua biểu cảm bắc đắc dĩ: "Tình huống được tốt."

      "Viện trưởng Lãnh, mong người tận lực cứu con tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý." Hưa Hạ cắn răng, hy vọng bản thân mình bình tĩnh.

      "Đây phải là vấn đề tiền bạc, mà là chúng tôi bất lực, nếu Lãnh.... Thôi, xin lỗi." Nếu Lãnh nha đầu có ở đây đứa bé kia có thể có còn có hy vọng, bất quá.....Nhớ tới cháu ngoại đích tôn của mình ông Lãnh lại thở dài cái.

      Hứa Hạ thấy viện trưởng Lãnh vừa muốn lại khoonh, ta lại chỉ có đứa con trai, thể dể dàng buông tha như vậy: "Viện trưởng Lãnh có phải người có biện pháp hay , hoặc là có người có khả năng cứu con trai tôi."

      " tìm thấy ta đâu." Ông Lãnh lắc đầu, đúng lúc ngay khi ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Nguyệt khoang tay trước ngực nhìn ông cười, ông mơ hồ dám tin tưởng, "Nguyệt nhi?"

      "Lãnh lão đầu, khi nào lại khách khí như vậy, tôi có thói quen ông hung dữ gọi tôi là Lãnh Nguyệt."

      "Nguyệt nhi! là con." Ông Lãnh cao hưng chạy tới, sau đó như nghĩ đến chuyện gì, " Đúng rồi, quá tốt, đứa bé bên trong được cứu rồi."

      Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Ông xác định muốn tôi cứu? Ông cần phải hỏi xem cha mẹ nó có đồng ý hay ."

      Lãnh Nguyệt buồn cười nhìn vẽ mặt xanh mét của cha mẹ Tiểu Phi.

      "Tôi giới thiệu với các người, đây là người có quyền uy nhất trong giới y học, bác sĩ Lãnh, nếu ta đồng ý thay ta mổ cho con trai các người, con trai của các người khẳng định có việc gì." Ông Lãnh thay cháu giới thiệu với Hứa Hạ, đúng là càng nghe, mặt hai vợ chồng càng đen lại, đẻ cho kẻ đá tổn thương con mình mổ con mình, nhất định não bọn họ có vấn đề.

      "Sao các người lại lời nào! Cứ kéo dài con trai các người tốt." Đôi vợ chồng này như thế nào lại chịu làm tình hình.

      Hứa Hạ nhìn chăm chú Lãnh Nguyệt hồi: "Tôi tin ngoài ta ra ai có thể cứu con trai tôi, tôi muốn chuyển viện."

      "Chồng!" Tôn Lệ Lệ sợ chồng mình bị kích thích, Hứa Hạ trấn an vợ mình: "Yên tâm, bạn tôi được xem là thầy thuốc giỏi, ta nhất định có thể trị khỏi cho Tiểu Phi."

      Ông Lãnh lớn tuổi, có tiếng là tính tình cổ quá, nếu người nhà nghĩ đến con họ, ông cần phải cứu, muốn chuyển liền chuyển.

      Người tới, Hứa hạ trước vẫn quay lại cảnh cáo Lãnh Nguyệt tiếng, ta hản bỏ qua như vậy thôi. Lãnh Nguyệt mới đem người nhà họ để trong lòng, tới Trình Vũ: "Nhóc, lại kêu thái công."

      "Thái công."

      Ông Lãnh giật mình ra lời: "Nó nó nó.... Con con con..."

      "Lãnh lão đầu, đừng cao hứng quá làm bệnh tim tái phá, tôi cũng muốn mỗ cho ông, nghĩ đến dù ông có nằm bàn phẫu thuật tôi cũng mặc kệ."

      "Cái đứa có lương tâm này." Ông Lãnh lần mò đầu Trình Vũ, "Ngoan...Ngoan rồi. Sao lại bị thương rồi hả?"

      Nhìn thấy cháu ngoại tôn của mình mặt có thương tích, Lão thái gia cảm thấy mất hứng rồi.

      "Đứa bàn mổ vừa rồi đó." Lãnh nguyệt .

      Nhớ tới đứa bé kia: "Là thằng nhóc kia làm cho bị thương sao?"

      "Là nó." Lãnh Nguyệt chần chừ trả lời.

      "Hừ! Con như thế nào lại dùng chân đá chết rồi." Ông Lãnh cũng khoogn thách khí, có chút hối hận vừa rồi bà phẩu thuật dùng dao giết chết thằng nhóc kia, là tiện nghi cho nó qua rồi.

      Trình Trình xấu hổ, rốt cuộc cũng biết bà giống ai, hóa ra cả nhà bà điều lợi hại như thế.

      Điện thoại Trình Trình vang lên, nhìn thấy Thủy Bách Thiên gọi: "Uy?"

      "Tiểu thư Trình Trình, tại phu nhân ở bên người sao?"

      Đèn mổ mở, bác sĩ mới tiến vào thấy điện tâm đồ nhảy càng lúc càng chậm, bên bác sĩ trưởng còn rảnh rỗi gọi điện thoại, là làm cho toát mồ hôi đầm đề.

      "Bà bà, tìm người a."

      "Người nào?"

      "Thủy Bách Thiên."

      "Cái người bác sĩ Mông Cổ kia tìm ta làm chi." Lãnh Nguyệt biết vì sao luôn nhìn thấy Thủy Bách Nhật là vừa mắt, chán ghét giống đàn ông hồ ly, "Uy."

      "Phu nhân, nghe người nằm bàn mổ của tôi là bị phu nhân cước đá bị thương, cho nên muốn điện thoại xác nhận chút." Thủy Bách Thiên bắt đầu chuyển động dao phẩu thuật, bên bác sĩ nhiều lần dùng ánh mắt ý bảo ta mau đình chỉ điện tâm đồ.

      "Hóa ra cái vị bác sĩ người đàn ông kia là người bác sĩ Mông Cổ này." Lãnh Nguyệt cười nhạo tiếng.

      "Phu nhân vậy có cứu hay là ?" Đá đúng là .

      "Tùy cậu. Bất quá thằng nhóc đó từng mưu sát tiểu thiếu gia, mà người con bên kia còn thóa mạ thiếu phu nhân của cậu, mà người đàn ông kia cũng từng uy hiếp tôi, bất quá con người tôi liền rất thiện lương muốn phải sát sinh, rất hảo tâm buông tha con ngựa bọn họ, đến còn mọi chuyện cậu cứ nhìn mà làm ."

      Điện thoại truyền lên tiến đô đô, Thủy Bách Thiên nhìn ngây ngốc điện thoại hai giây, cũng trong hai giây đó, điện tâm đồ truyền đến đường thẳng.

      "Bạch...Bác sĩ Bạch..." bác sĩ kế bên nhắc nhỡ bác sĩ của ta, người đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ, người chêt, làm sao bây giờ?

      " chết sao." Thủy Bách Thiên nhíu mày, chết có vẽ được lợi cho nó quá, "Cho tôi dao giải phẩu."

      "Bác sĩ Bạch.... Có thể cứu sống sao?"

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bác sĩ kia sắc mặt ngày càng tráng càng xanh, thời điểm phẩu thuật hoàn thành, Thủy Bách Thiên bắt đầu cởi quần áo, nhìn vẽ mặt trắng xanh của bác sĩ kia, "Mới tới?"

      Bác sĩ nuốt nước bọt: "Ân"

      Thủy Bách Thiên vỗ vỗ vai của ta: " sai."
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61:

      Cái gì sai, còn chưa làm , từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ đứng nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ. Đúng là trước mặt bác sĩ Bạch càng khủng bố, ta ràng có khả năng cứ đứa bé kia sống lại, tại vì sao ta chịu cứu, , làm sao cho đứa bé kia biến thành người sống thực vật, bác sĩ phải là để cứu sống người sao? nhóm y tá nhìn quen, đồng cảm nhìn bác sĩ mới, thương cảm con người, từ nay về sau đạo đức nghề nghiệp điều bị bóp méo.

      "Bác sĩ Bạch, con tôi như thế nào?"

      Thủy Bách Thiên vẽ mặt tiếc nối: "Thực xin lỗi, đứa bé cứu được, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thể tĩnh lại."

      Tôn Lệ Lệ lui về sau bước, nước mắt lần nữa rớt xuống, Hứa Hạ trầm giọng : "Bác sĩ Bạch là có ý gì?"

      " trở thành người sống thực vật, bất quá tỉ lệ đứa bế tĩnh lại rất lớn, chúng ta tốt nhất nên trị liệu, các người có thể yên tâm."

      "Tại sao có thể như vậy, chồng ơi..."

      Giờ phút này Hứa Hạ vẽ mặt trắng xanh: "Làm phiền bác sĩ Bạch rồi."

      " cần."

      Thủy Bách Thiên rời bước , bác sĩ mới nhìn thấy ánh mắt đồng tình của bọn họ chạy theo ta: "Bác sĩ Bạch... Đứa bé kia có phải vĩnh viễn vẫn tĩnh hay ?"

      Thủy Bách Thiên dừng bước lại, ánh mắt sau kính mỉm cười: " sai."

      "Vậy sao còn muốn gạt cha mẹ nó."

      "Chung quy con người có hy vọng mới sống sót, cho bọn họ biết con của họ vẫn tĩnh lại, cậu làm cho bọn họ sống như thế nào." Mấu chốt quan trọng, cho bọn họ con họ có thể tĩnh lại, bọn họ làm sao chịu bỏ ra nhiều tiền. "Đây là thuốc cho đứa bé, mỗi ngày theo chĩ dẫn mà làm."

      ngày ba vạn: "Như vậy thuốc đắt."

      " đắt tiền lương của cậu như thế nào?" Thủy Bách Thiên đương nhiên, lật xem các ca bệnh khác.

      Có lẽ bị kích thích vô cảm, bác sĩ mới vô cảm xoay người, y theo phân phó mà làm.

      Rất dễ dàng gì về được nhà, dù sao việc đến cuối cùng cũng tốt bất quá mọi chuyện xấu qua, Trình Trình cảm thấy đại não của mình hoàn toàn có biện pháp giải quyết vấn đề, cho nên giao cho Nguyệt Độc Nhất làm hết, tai lần nữa hết sức xác định và khẳng định, theo bà bà nhất định phải có thân thể hết sức mạnh mẽ, để có thể lăn qua lăn lại, ngoài ra còn có trái tim tốt, để kìm nén lại được khi gặp khó khăn.

      tại chĩ muốn tắm rữa sau đó ngủ giấc ngon, chì là vừa nghĩ đến bời vì cái người lập di kia đến mà phá . Người đàn ông kia có tuổi mà vẫn còn ôm TV của xem Tom & Jerry là ai?

      Đương nhiên trước khi Lãnh Nguyệt trở về, có ai giới thiệu cho bọn họ biết cái người đàn ông đột nhiên xuất này là ai. Nguyệt Thanh Thiển cùng cái người đàn ông tự nhiên xuất kia có hai câu, nội dung là như vậy:

      Sao lại tới đây.

      Muốn tới tới thôi.

      A....

      Sau đó Nguyệt Thanh Thiển gì nữa, đúng là chỉ có hai câu làm sao giáo sư và Louis biết ta là ai đây, lại có ý xấu muốn đuổi người đàn ông kia ra ngoài, ràng Nguyệt Thanh Thiển biết ta, như vậy Lãnh Nguyệt cũng có thể biết ta, đắc tội với Nguyệt Thanh Thiển bọn họ muốn, nếu ném người kia trở về Lãnh nha đầu biết được ngượi bị ném lung tung, bọn họ làm sao còn có công đạo được.

      Cho nên cứ để tùy ý, chỉ là tò mò tại sao người nào đến nhà bọn họ cũng sờ mó lần, vậy mà nhìn thấy phim hoạt hình, làm cho bọn họ trân gì.

      "Duy Nhất! Sao con lại tới đây." Lãnh Nguyệt kinh hô.

      "Mẫu hậu!" Duy Nhất nhào tới trước, ôm Lãnh Nguyệt cọ cọ vào trông cổ .

      Trình Trình bị dọa lui về sau ba bước, người lớn như vậy mà còn làm nũng sao?

      "Con ngoan ngoạn chịu ở lại trong hoàng cung, sau lại chạy đến đâu rồi?"

      "yên tâm, mọi chuyện trong cung có người xử lý, con hai ngày cũng chết, mà còn có Đông Phương phụ thân cùng Ngọc sư phụ xem, xảy ra chuyện gì đâu."

      "Đông Phương tuyệt tình cùng Ngọc Thanh tử lại chịu giúp con sao?" Lãnh Nguyệt tin hai lão già lương lẹo kia lại có tâm tốt như vậy.

      "Ha ha! Con bọn họ nếu giúp con, con khiến mẫu hậu vẫn ở nơi này về, cho bọn họ tức chết."

      "Làm rất tốt." Hai người kia ở nơi ăn nhiều năm quen rồi, như thế nào cũng thể khiến bọn họ bớt lo.

      Nguyệt Thanh Thiển suy nghĩ đến lời của Duy Nhất , chuyện ở lại nơi này về cũng sao, ít nhất cần mỗi ngày phải lo đối phó với Đông Phương vùng Ngọc Thanh Tử, được! Nơi này còn có Louis kia, Nguyệt nhi có cảm tình đối với so với hai người kia đặc biệt hơn, ở lại nơi này cũng chịu thiệt. Bất quá như thế nào nơi này cũng chỉ có người Louis, bên kia lại có hai người, ngẫm ngẫm lại nơi nào mới tốt... Vì thế Nguyệt Thanh Thiển bị quấn vào cái vòng lẩn quẩn của ta, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng xoắn, loại suy nghĩ này nhìn thất biết biểu sắc mặt của ông ta càng ngày càng đen, càng ngày càng khó coi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :