1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bà xã triệu đô, mua 1 tặng 1 - An Tri Hiểu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Tình địch, ngõ hẹp tương phùng.

      Phần 3.1

      Trong khu chung cư cao cấp tọa lạc ở trung tâm thành phố, quần áo vứt đầy mặt đất, váy áo bị xé toang, đồ lót, cà vạt…


      Ánh mắt đê mê, long lanh hơi nước, Vân Nhược hi rất đẹp, vẻ đẹp giao hòa giữa diễm lệ và thuần khiết, Diệp Sâm đột nhiên dừng lại, nhìn Vân Nhược Hi đăm đăm.


      “Sâm, sao thế?” Ham muốn bị khơi dậy lại đột ngột dừng lại khiến Vân Nhược Hi cực kỳ khó chịu, trong giọng mê hoặc khó tả.

      Ánh mắt của Diệp Sâm thâm trầm, gương mặt tinh xảo đến nghiệt nhìn ra cảm xúc.

      Khuôn mặt người con phía dưới bất giác biến thành gương mặt mỉm cười như bị “liệt mặt” của Trình An Nhã, đó cũng là gương mặt rất thuần khiết.

      Diệp Sâm bất giác chợt nghĩ đến nếu như lúc này nằm dưới là Trình An Nhã, ta có biểu cảm gì? nhìn đủ nụ cười liệt mặt công thức ấy của .

      “Sâm…” Vân Nhược Hi bất an kêu lên.

      Diệp Sâm ngồi dậy khỏi người Vân Nhược Hi, chỉnh lại y phục hơi xộc xệch, mặt chút biểu cảm đến trước cửa sổ, nhìn đèn hoa rực rỡ bên ngoài, trông hết sức lạnh lùng.

      bị sao vậy?

      Sao lại nghĩ thành Trình An Nhã?

      Vân Nhược Hi hiểu vì sao dừng lại, từ đằng sau ôm lấy , muốn hôn lên môi , Diệp Sâm rằng chỉ nghiêng đầu tránh, đôi môi của Vân Nhược Hi rơi cằm .

      Vân Nhược Hi cười khổ, kết cục như vậy dường như có gì đáng ngạc nhiên cả.

      Đôi môi là khu vực cấm của Diệp Sâm.

      Bất kể quan hệ giữa họ thân mật đến đâu cũng chưa bao giờ hôn .

      Cũng cho ai hôn .

      Ánh mắt Diệp Sâm rơi vào cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, khuôn mặt tinh xảo tao nhã dưới sắc đêm trở nên mờ ảo.

      “Sâm… sao thế?” Vân Nhược Hi là thông minh, đau khổ và đố kỵ chỉ là chút thoảng qua, trước mặt Diệp Sâm lúc nào cũng dịu dàng, ân cần.

      “Hôm nay gặp ông già.”

      Vân Nhược Hi nhàng ôm lấy từ phía sau, cũng đoán được, bao nhiêu năm nay, mỗi lần sau khi gặp Diệp lão gia, thường trở nên mất kiểm soát. “ sao đâu, việc gì.” Giọng êm ái như vỗ về của người mẹ thổi qua trái tim Diệp
      Sâm, các cơ căng cứng cũng dần dần thả lỏng.

      Vân Nhược Hi chỉ biết Diệp Sâm là con riêng, mẹ của vũ nữ, mình nuôi dưỡng suốt mười năm, năm 10 tuổi mới trở về Diệp gia.

      chưa từng nhắc đến mẹ mình, ai biết bà chết như thế nào.

      “Sâm, từng thực lòng ai chưa?” Vân Nhược Hi dịu dàng hỏi, tay đặt lên vị trí trái tim của , nơi này, từng là của ai chưa?

      Ánh mắt Diệp Sâm lướt qua bàn tay trắng mịn trước ngực.

      , đó là cái gì?

      khi biệt li đau đớn, khóc lóc, khép mình lại như kẻ ngốc, cũng mất cũng khí để tiếp tục sống.

      chịu đủ nỗi đau đớn mất mát rồi.

      Mẹ, … còn có… còn có ai nữa? nhớ , luôn cảm thấy vẫn còn có ai đó, chỉ là nhớ nổi gương mặt của ấy, nhưng Diệp Sâm biết, bọn họ đều rời xa .

      từng thử bắt lấy, nhưng ngón tay chỉ giữ lại liêu.

      giữ lại được bất cứ thứ gì.

      Nếu như quên cái lạnh lẽo, nỗi đơn trống trải lúc đêm về, Diệp Sâm thấy cuộc sống như vậy cũng có gì tốt, muốn lại lần nữa chịu đựng nỗi mất mát.

      số thứ với số người, thể chấp nhận thua cuộc, nên có dũng khí để thử.

      Mặc dù bên ngoài đều Vân Nhược Hi là người con giá mà thương, tình cảm sâu đậm.

      Thế nhưng, làm gì có người con trai nào bạn sâu sắc mà lại ngừng

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 3.2


      “Mami, bình tĩnh.”


      “Ninh Ninh, con gì với ông ta?” Trình An Nhã lo lắng bất an, việc gì cũng có thể ung dung đối mặt, chỉ có Ninh Ninh là khiến bấn loạn chân tay.


      “Mami, chú ấy bảo chị cháu ra nghe máy, con định bảo mẹ là mami của con, mami liền ra rồi.” Giọng dịu dàng của Ninh Ninh an ủi .


      Vậy là tốt rồi, trái tim treo tít cao của Trình An Nhã cuối cùng cũng rơi xuống, có cảm giác nguy hiểm như bước hụt chân miệng vực lại được kéo lại.


      Khi Trình An Nhã đến quảng trường trung tâm, vừa nhìn thấy ngay chiếc Rolls Royce màu bạc của Diệp tam thiếu, sắp 11h đêm rồi, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, cả quảng trường gần như bóng người.


      Diệp tam thiếu ngồi mui xe với tư thái rất ngạo mạn, trong ngạo mạn có chút lười biếng, hút xì gà, làn khói nhạt vây quanh , khiến cả người như chìm trong màn sương huyền ảo.


      Lưu manh mà…


      Trình An Nhã nhìn từ xa cái, thầm phỉ báng trong lòng, đúng là dáng vẻ tiêu chuẩn của lưu manh, mà còn là tên lưu manh ngạo mạn, giết người chớp mắt.


      “Chủ tịch, muộn như vậy rồi, có gì căn dặn?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, Diệp tam thiếu quay đầu, ngũ quan tinh xảo kết hợp giữa nghiệt và tao nhã, tạo thành sức quyến rũ mạnh mẽ.


      Đôi mắt sâu thẳm lướt qua, bớt cái lạnh lùng của ban ngày, trong màn đêm thêm phần lấp lánh, giống như bùa mê khi Adam cám dỗ Eva phạm tội. (Chuông: trong kinh thánh tui chỉ thấy bảo Eva cám dỗ Adam phạm tội thôi mà?!@@)


      Chỉ cần ánh mắt bèn khiến người ta trầm luân.

      Đêm muộn oi bức, gió mang theo cái nóng của mùa hè.


      Khuôn mặt Trình An Nhã cũng bắt đầu tăng nhiệt, trong khí đặc biệt này, dường như có thứ tình cảm bị kiêu ngạo và lý trí kìm nén cũng bắt đầu trỗi dậy.


      Diệp tam thiếu đứng dậy, ném đầu mẩu thuốc, dùng chân di mạnh, sau đó mở cửa xe, quay đầu hạ lệnh: “Lên xe!”


      Trình An Nhã rất muốn cứng cỏi ném câu đâu, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Sâm, do dự giây, ngoan ngoãn lên xe.


      Gã đàn ông này nắng mưa thất thường, ít gây tốt hơn.


      Diệp Sâm lên xe, liếc nhìn cái, Trình An Nhã ngồi rất ngay ngắn, lại còn cố nở nụ cười công thức của mình ra, Diệp Sâm đột ngột vươn người tới.


      làm gì thế?” Trình An Nhã căng hết các dây thần kinh.


      Diệp Sâm rằng, vươn tay kéo dây an toàn thắt cho .


      Mùi cơ thể rất đàn ông ập tới trước mặt, kèm theo mùi nước hoa Pleasures Estee Lauder. Là thư ký chính của chủ tịch Diệp Sâm, trong đầu Trình An Nhã chứa đầy các thông tin về những mà Diệp Sâm giao du.


      Bọn họ thích gì, quen dùng gì, đều nắm rất .


      Pleasures Estee Lauder là nhãn hiệu nước hoa Vân Nhược Hi hay dùng, có mùi hương rất đặc biệt.


      Trình An Nhã khẽ chau mày, đôi môi hồng mím lại, hơi nghiêng mặt , nụ cười công thức có chút hơi gượng gạo.


      Bảy năm trước, bọn họ chỉ là duyên bèo nước, ai cũng biết ai, những gì mà Trình An Nhã biết về Diệp Sâm chỉ là gã đàn ông này rất dã thú.


      Bảy năm nay cũng thấy nhớ nhiều về , chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Ninh, đôi lúc thoáng qua suy nghĩ ngắn ngủi tên dã thú đó ở đâu mà thôi.


      Tình sét đánh là gì?


      Là câu chuyện cổ tích.


      tồn tại trong thực tàn khốc của cuộc sống, tính cách của Trình An Nhã cũng lãng mạn đến mức xảy ra chuyện tình sét đánh.


      quen biết Diệp Sâm là bảy năm sau, trong thời gian khi làm thư kí cho .


      Dường như…


      chút xíu rung động.


      Nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi, luôn luôn rất lý trí, từ tới lớn, trừ lần nhiệt huyết ở quán bar năm đó, cả đời Trình An Nhã


      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 3.3

      Ánh mắt hai người giao nhau, thanh huyên náo dường như rời xa, trong khí chỉ có sức căng của trận giao phong nóng bỏng giữa hai người đàn ông.


      Tài năng tất lộ.


      Đây là hoang dã nguyên thủy nhất giữa hai động vật giống đực.


      Diệp, Dương, Đường, Lâm bốn nhà, chia nhau bốn phía Đông Tây Nam Bắc của thành phố A, hình thành 4 nguồn thế lực cường thịnh, bốn đại gia xưa nay nước sông phạm nước giếng.


      Cho dù bọn họ danh nổi tứ hải, chấn động thành phố A nhưng chưa hẳn có giao thiệp với nhau.


      Cũng như Diệp Sâm và Dương Triết Khôn, hai người hai năm nay tranh đấu bất phân thắng bại, mặc dù phải lần đầu gặp mặt, nhưng là lần đầu chính thức bắt tay làm quen.


      Dương Triết Khôn, tổng giám đốc công ty Diệu Hoa, đường đường là bậc quân tử, ôn thuận như ngọc, là người tình trong mộng lý tưởng nhất của các giai nhân trong giới thượng lưu.


      và Diệp Sâm tuy thuộc cùng loại hình, nhưng đều có năng lực, khí phách và sức hút như nhau, phân cao thấp.


      Giới thượng lưu truyền câu .


      Các phu nhân đều muốn gả con cho Dương Triết Khôn, tự mình tán tỉnh Diệp tam thiếu.


      “Tin tức nội bộ sớm truyền ra, lần đấu thầu xây dựng của tập đoàn gang thép Bắc Đài lần này mười phần Dương thiếu gia nắm chím phần, MBS thua tâm phục khẩu phục.” Diệp Sâm cười nhạt .


      “Diệp tam thiếu gia nặng lời rồi, ngắm được vịnh Thiểm Thủy phong thủy bảo địa ấy nên mới bỏ mặc Bắc Đài, vừa hay để Dương mỗ chiếm lợi thế, lần này may nhờ có hạ thủ lưu tình.”


      “Dương thiếu gia khiêm tốn rồi.”


      “Quá khen.”





      Hai người đàn ông tươi cười, điểm qua vụ đấu đá quyết liệt tranh giành hai công trình lớn của thành phố A khiến thị trường chứng khoán sụp đổ và ít công ty phá sản trong ba tháng qua.


      Hai công trình lớn này ngay từ đầu do MBS và Diệu Hoa tranh giành, hai bên tiếc vốn đầu tư, tìm cách hất cẳng lẫn nhau, thao túng giao dịch thị trường hỗn loạn, cuối cùng từ đó thu lợi.


      Những chuyện kinh hồn động phách trong đó cho dù là ngồi chuyến xe bus cuối cùng như Trình An Nhã cũng có thể cảm nhận thấy, mùi khói đạn nồng nặc.


      Đến cuối cùng lại nhàng như mây khói tan trong nụ cười của hai người như vậy.


      Đây chính là cái gọi là kẻ mạnh chăng?!


      “Nghe bên cạnh Diệp tam thiếu gia xuất nữ thư ký vạn năng, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là An Nhã, chúc mừng , tôi giăng lưới ấy bao lâu nay đều thành công.”


      Cổ họng Trình An Nhã nghẹn cái, hơi có chút ăn năn, thực lòng, đích thực là đen đủi, cũng ngờ tới.


      Khóe miệng Diệp Sâm khẽ nhếch, “Hóa ra Dương thiếu gia biết sao?”


      “An Nhã trước nay vẫn sợ búa rìu dư luận nên muốn đến Diệu Hoa, tôi mất trắng đại tướng.”


      Câu này rất hàm hồ, Diệp Sâm nghe thấy cực kỳ nhức tai, ta ràng muốn với , Trình An Nhã muốn lẫn lộn công việc và tình cảm.


      Cho nên muốn đến Diệu Hoa mà đến MBS.


      ta để chiếm lợi phẩm.


      Trình đích thực là thư ký tuyệt vời, việc công việc tư, ấy đều cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, có phải ? Trình?”


      Trong lòng Diệp tam thiếu cười nhạt, nhìn Trình An Nhã đeo nụ cười công thức, sắc mặt vẫn như mọi khi hề thay đổi, chỉ là ánh mắt long lanh của tiết lộ cơn tức giận từ trong đáy lòng.


      Chết tiệt, Diệp Sâm, còn có thể biến thái hơn được nữa ?


      cứ như là tôi với có gì đó với nhau bằng, cho dù tôi có đói có thức ăn, rét có quần áo đến đâu nữa cũng chọn .


      Diệp tam thiếu phản kích thành công, tâm trạng bỗng thoải mái bất ngờ, khóe miệng hơi nhếch lên, “Dương thiếu gia, uống ly, thế nào?”


      “Được.”


      Bàn tay của hai người đồng thời đặt lên vai Trình An Nhã, cùng cao lớn như nhau, ánh mắt sâu thẳm như nhau, tạo ra áp lực như nhau.


      Lạnh lùng, áp bức.


      Ôn nhuận như Dương Triết Khôn, lúc này cũng dùng hành động tuyên bố ham muốn sở hữu của mình, lúc Diệp Sâm nhìn , bàn tay liền đổi hướng, chuyển sang ôm eo


      Trình An Nhã, về phía quầy bar.


      Diệp Sâm nhìn theo bóng dáng thân mật của bọn họ, ánh mắt sầm xuống.


      Lưng Trình An Nhã như có kim đâm, Dương Triết Khôn rốt cuộc làm gì vậy?


      Đây là lần giao thiệp đáng sợ nhất của Trình An Nhã trong mấy tháng qua.


      khí giữa hai người này, đáng sợ đến mức khiến muốn hét lên, nếu vì duy trì gương mặt tươi cười hoàn hảo, Trình An Nhã rất muốn phủi áo mà .


      hoàn toàn biết Diệp Sâm gọi ra đây làm gì?


      Uống rượu cùng?


      Remy Martin Louis VIII… chai Brandy cũng mấy vạn tệ, cũng chỉ có hai người bọn họ mới uống như uống nước lã vậy.


      “Dương thiếu gia và Trình xem ra tình cảm rất tốt.”


      “Đúng thế, cũng bảy năm rồi.”


      Diệp Sâm im lặng lốc ly rượu.


      Bảy năm, hừ, khoe khoang khỉ gì, biết cái gọi là chỗ ngứa bảy năm sao?


      Trình An Nhã xin phép toilet, lần này, hai gã đàn ông khoác lên mình lớp áp nho nhã triệt để xé toạc lớp ngụy trang.


      Ánh mắt ôn nhuận thường ngày của Dương Triết Khôn trở nên sắc như dao, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, “Diệp Sâm, dám đụng vào An Nhã, tôi khiến hối kịp.”


      Lời lạnh lùng như của Diêm La từ người ôn hòa nha Dương Triết Khôn ra, hiệu quả càng đáng sợ.


      Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp.


      Ánh mắt tà muội của Diệp Sâm lướt qua tia độc ác, cười nhạt: “ còn muốn khiêu chiến? Dương Triết Khôn, Diệp Sâm tôi chỉ cần ngón tay là có thể chơi đến chết, có bản lĩnh chơi lại.”


      “Khẩu khí lớn lắm.” Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua Diệp Sâm cái, “Tôi e là dám chơi.”


      “Tôi em là dám thua.”


      Hai tia nhìn cực mạnh đâm vào nhau, hai người lại nâng ly, mỉm cười, ngửa đầu, lốc cạn ly Remy Martin Louis VIII.


      Dương Triết Khôn phụ trách đưa Trình An Nhã về, suốt đường duy trì im lặng, Trình An Nhã biết Dương Triết Khôn nhìn ra vấn đề, rất căng thẳng, tim đạp thình thịch, bây giờ mở miệng ra phủ nhận liệu có kịp ?


      Lúc này bất giác oán hận gen của Diệp Sâm quá là biến thái, Ninh Ninh và ta giống nhau đến bảy phần, dáng vẻ non nớt quả thực là Diệp Sâm thu cỡ.


      Quả là người biến thái đến gen cũng biến thái, hại đến dũng khí để phủ nhận cũng đủ.


      Dương Triết Khôn lẽ nào biết từ mấy năm trước rồi?


      Xe dừng lại trước khu chung cư của Trình An Nhã, Trình An Nhã rất muốn mau chóng thoát khỏi khí khó xử này, nào ngờ, Dương Triết Khôn làm sao có thể để thoát.


      “Ninh Ninh, là con trai của Diệp Sâm.”


      Thần sắc của Trình An Nhã rất bình thản: “Vâng.”


      “Thực ra sớm đoán ra, hai năm trước về nước, lần đầu gặp Diệp Sâm, cảm thấy quen mặt, Ninh Ninh lớn lên mới phát ra, hóa ra họ cùng từ khuôn đúc ra.” Dương Triết Khôn ngước mắt, nụ cười ôn nhuận mang chút đau khổ. “Vài lần nhắc đến MBS, nhắc đến Diệp Sâm, em đều phản ứng, còn nghĩ chỉ là trùng hợp.”


      “Diệp Sâm hề biết đến tồn tại của Ninh Ninh.” Trình An Nhã , cũng giấu diếm, “Bảy năm trước, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”


      hiểu lầm lãng mạn, mang đến cho món quà tốt đẹp nhất thế gian.


      như vậy, giữa em và ta ngoài Ninh Ninh ra, có quan hệ gì?”


      Triết Khôn, chúng ta quen nhau bảy năm rồi, nên biết, phải là tình cảm duy nhất, em cần.”


      “Vậy hãy làm bạn của , thích em, thích bảy năm rồi.”


      Triết Khôn, đừng đùa nữa, em…” Trình An Nhã bàng hoàng, đôi mắt mở to, ngờ Dương Triết Khôn tỏ tình với vào lúc này, bảy năm qua cả hai người đều giữ giới hạn, ai vượt qua, như khế ước ngầm.


      biết hết toàn bộ quá khứ của em, cũng biết em có Ninh Ninh, xứng đáng có được người con tốt hơn em rất nhiều, Triết Khôn, em lòng. Cả đời này em chưa thấy người đàn ông nào tốt đẹp hơn , em xứng với …”


      bận tâm.” Dương Triết Khôn đột nhiên ôm chặt Trình An Nhã vào lòng, giọng điệu kiên định, “Tất cả đều bận tâm, chỉ biết, Trình An Nhã.”


      Triết Khôn…” Trình An Nhã muốn đẩy Dương Triết Khôn ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn, trong lòng thầm kêu khổ, Dương Triết Khôn đêm nay khác thường quas.


      xuất của Diệp Sâm đảo loạn tĩnh lặng của Dương Triết Khôn?


      “Em đừng , em nghe hết .” Dương Triết Khôn ôm lấy chặt, dường như muốn đem thân hình thơm ngát mà suốt bảy năm qua, giày vò suốt bảy năm qua hòa vào trong máu trong xương của mình, bao giờ rời xa.


      “An Nhã, em, thượng đế làm chứng, em, bận tâm Ninh Ninh, khi em em có Ninh Ninh nhưng điều này có hề gì? từng nghĩ, thôi bỏ , cũng từng chơi trò chơi rất khó, đến ải cuối cùng, dù thế nào cũng qua được, cũng từng nghĩ, chỉ cần qua ải, theo đuổi Trình An Nhã nữa. Bảy năm rồi, trò chơi cũng còn khó như lúc đầu nữa, vô số lần vượt qua ải cuối cùng, vô số lần, chỉ cần ấn nút enter, có thể qua ải, nhưng cuối cùng vẫn thể ấn, muốn từ bỏ. Nếu như vì Ninh Ninh, thích em nữa,vậy Dương Triết Khôn lại cao thượng biết bao, An Nhã, hãy tin vào lòng chân thành của , cả đời này, chỉ rung động trước Trình An Nhã mà thôi.”


      Tim Trình An Nhã đau như thắt, trong lòng trỗi dậy cảm giác chua xót, đau đớn, từng chút từng chút lan trong máu thịt, đau đớn đến muốn khóc.
      Trình An Nhã chua xót biết sao, phần tình cảm này quá nặng nề, cả đời cũng thể trả hết.


      Triết Khôn…em…” Trình An Nhã biết từ chối phần tình cảm nặng nề này thế nào, nếu là người đàn ông khác, sớm cho bạt tai, từ chối thẳng thừng, tuyệt đối lưu lại chút thương xót.


      Nhưng đây lại là Dương Triết Khôn, Dương Triết Khôn đối xử với bảy năm như , thầm lặng hi sinh, chưa từng đòi hỏi báo đáp.


      “An Nhã, nếu như tình cảm là khoản đầu từ, tại sao đem tất cả tinh thần và thời gian đầu tư vào , , Dương Triết Khôn, đảm bảo cho em hạnh phúc suốt đời.”


      Trình An Nhã há miệng, cắn chặt môi dưới, được lời nào.


      Tình cảm suốt bảy năm dâng trào như núi lửa bạo phát, nóng bỏng và mãnh liệt, Trình An Nhã nếu cảm động chỉ là dối lòng mà thôi.


      Dương Triết Khôn là người đàn ông tốt, chính vì vậy, Trình An Nhã mới dám tùy tiện tổn thương , nếu như nhận lời, chính là việc cả đời.


      “Em cứ suy nghĩ kỹ lời , có được ?” Dương Triết Khôn cũng muốn ép

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Buổi tiệc kinh tâm động phách.


      Phần 4.1


      Trình An Nhã lên lầu, mở cửa, bật đèn.


      dựa vào cửa, thở ra hơi dài, là mệt.


      Diệp Sâm, Dương Triết Khôn, mỗi người đều khiến rất mệt, rất mệt…


      “Mami, mẹ lại có vẻ mặt bị chà đạp, tội nghiệp quá, tội nghiệp quá…” Ninh Ninh mặc chiếc áo ngủ Hoạt hình đáng , tay bưng cốc sữa nóng, dựa vào tường tặc lưỡi .


      Nhìn Diệp Sâm thu này, Trình An Nhã có ảo giác thời gian và gian đảo loạn.


      Đột nhiên nheo mắt, đá giày, bước tới túm lấy cổ áo Ninh Ninh, “Mấy giờ rồi? còn chưa ngủ, muốn sống nữa à?”


      thôi, thôi, mami, thục nữ chút…” Ninh Ninh nũng nịu dụi vào ngực , cười hì hì : “NR mới thay hệ thống phòng ngự mới, con khiêu chiến chút ý mà.”


      Trình An Nhã biết gì, con trai cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là ra sao, tuổi còn ngông cuồng đến mức khiến người khác phải ngứa răng ngứa lợi,
      lại còn có thể cười cách tao nhã đến thế.


      Tính cách cổ quái như vậy, tuyệt đối phải di truyền từ .


      “Khiêu chiến cái con khỉ, con là thành phần quá khích chắc?” Trình An Nhã vỗ lên đầu Ninh Ninh, “Tiểu tử thối, con ngoan ngoãn chút cho mẹ nhờ.”


      Năm Ninh Ninh năm tuổi thể thiên phú công nghệ siêu cấp khiến người khác phải lác mắt, cậu thường xuyên khiêu chiến hệ thống tường lửa của người ta, khi còn ở , có lần An Nhã cùng Kroos dự buổi tiệc của giới thương nghiệp, kết quả bị người tình của ta hất rượu vào người.


      Trong tuần lễ, Ninh Ninh nhàng phá hủy hệ thống tường lửa nội bộ của GK đến ba lần, Kroos thay đổi lần nào, cậu phá hủy lần đó, còn ngông cuồng đến mức để lại màn hình máy tính văn phòng của Kroos hình con heo màu hồng lắc lắc mông kêu ụt ịt.


      Chú đúng là gà mờ.


      Màn hình đen thui, chú heo màu hồng từ trong miệng nhả năm chữ vàng lấp lánh đó, khiến Kroos tức đến méo cả gương mặt tuấn tú.


      Trình An Nhã biết, con trai có thể liệt vào danh sách Hacker siêu cấp nhất thế giới rồi, cậu còn tự sáng lập ra hộ thống trò chuyện, trong đó có nhóm tên là


      “Biến thái tập hợp địa”, nghe toàn quỷ tài toàn thế giới.


      “Biết rồi, biết rồi…mami, có ai bắt nạt mẹ à? cho còn biết, con giúp mẹ chơi đến chết.”


      “Miễn , ỷ mình có tài bắt nạt người khác có phải ?”


      “Phải sao? Có bản lĩnh cho bắt nạt lại.” Khẩu khí non nớt phải tao nhã bình thường, phải ngông cuồng bình thường. Trình An Nhã im lặng.


      “Mami, sếp của mẹ gọi mẹ ra, tại sao đưa mẹ về lại là chú Dương?”


      “Tình cờ gặp thôi.”


      “Ồ, đúng là… phim Hàn.”


      “Con cái gì?”


      có gì, buồn ngủ quá, buồn ngủ chết mất, con phải ngủ đây, chúc mami ngủ ngon.” Ninh Ninh uống xong cốc sữa, nhét cốc vào tay Trình An Nhã , lướt vào phòng, đóng cửa.


      Sau khi hóng hớt xong, chỉ là bộ phim Hàn, là nhạt nhẽo.


      ngủ.


      Trình An Nhã “…”


      Ngày hôm sau làm, Diệp Sâm vẫn lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt thêm phần hàn khí, chỉ cần người đứng ở đó, cả tòa MBS liền đóng băng.


      Phòng thư ký vẫn bận rộn như cũ, bận đến mức như quay chong chóng, sắp xếp lịch trình hợp lý, đối phó với nhân tình của Diệp Sâm, điện thoại tiếp hết, công văn xử lý hết, hai bàn tay gần như hề dừng lại.


      Điện thoại của Diệp Sâm, lần thứ sáu gọi vào.


      “Thời gian buổi tối để trống.” Diệp Sâm cả ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó,
      “Theo tôi dự buổi tiệc.”


      Trình An Nhã hơi sững người, là thư ký của , cùng giao thiệp là chuyện nên làm. Thế nhưng, dự tiệc ta nên chọn Vân Nhược hi chứ?


      cũng dám nhiều, lui ra ngoài.


      Buổi trưa.


      Thang máy tầng 32 vang lên tiếng chuông, Vân Nhược Hi đến.


      Vân Nhược Hi mặc bộ vest hàng hiệu màu vàng tươi, giày pha lê cao gót màu vàng, trang điểm nhàng, cả người nhìn vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa thời trang.


      “Chào các , tôi đến tìm Sâm.” Vân Nhược Hi mỉm cười chào các thư ký, thẳng vào phòng chủ tịch.


      Trình An Nhã đứng dậy, mỉm cười, lễ phép , “ Vân, chủ tịch có dặn bất cứ ai cũng được làm phiền, đợi tôi thông báo tiếng nhé?”


      Vân Nhược Hi sững người, đây là lần đầu tiên có người ngăn , bất giác nhìn Trình An Nhã thêm cái, nghe , bên cạnh Diệp Sâm xuất thư ký vạn năng, là nhân vật hàng đầu trong giới thư ký Luân Đôn.


      Thế nhưng, người xem ra còn quá trẻ, cũng quá đẹp chút.


      Có cảm giác bình hoa di động.


      Trong lòng Vân Nhược Hi có chút vui, Trình An Nhã ấn nút thông báo Diệp Sâm, gần đây tính tình ta nắng mưa thất thường, tốt nhất theo đúng quy định mà làm.


      “Vào .”


      Vân, xin lỗi để phải đợi, chủ tịch mời vào.”


      Vân Nhược Hi ừ tiếng, lại nhìn Trình An Nhã chăm chăm, ta cho người ta cảm giác… quen thuộc.


      thêm lời nào, Vân Nhược hi đầy cao quý bước vào văn phòng của Diệp Sâm.


      Trình An Nhã như có việc gì,


      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 4.2

      Quả là vẻ đẹp có tính áp đảo toàn bộ 100%.

      Trình An Nhã bị ánh mắt của nhìn khiến cho có chút thoải mái, tim đập loạn xạ, mặt bất giác đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh thoáng qua nét ngượng ngùng hiếm có.

      “Rất đẹp.”

      Diệp tam thiếu tay giữ eo , tà khí : “ được động đậy.”

      sợi dây chuyền bằng bảo thạch màu xanh lam được đeo lên cổ Trình An Nhã, thiết kế châu rủ trước ngực, cùng với y phục, khí chất càng thêm nổi bật.

      Tăng thêm cho Trình An Nhã nét màu thần bí.

      của tôi, đừng để tôi mất mặt đấy.” Diệp tam thiếu rủ rỉ bên tai câu đầy tà khí, lại như có gì, đẩy ra, lịch thiệp : “Trình tiểu thư, thôi.”

      Trình An Nhã cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước ngực, tim lại lỗi nhịp, phải là ảo giác của , sợi dây chuyền này chính là trân phẩm số lượng có hạn của MBS – Rose tear.

      Công ty đá quý dưới trướng MBS là trong những mặt hàng kinh doanh chủ yếu của MBS, còn sợi dây chuyền Rose Tear này là tác phẩm mà MBS đưa ra trong triển lãm trang sức đá quý Milan năm năm trước.

      Khi đó làm trấn động cả giới trang sức đá quý, vang danh toàn cầu.

      Khiến cho biết bao siêu sao minh tinh tranh giành có được sợi dây chuyền này.

      Đây là do Trình An Nhã trong lúc nhồi nhét lịch sử của MBS vào đầu mà biết được, đặc biêt lưu ý đến ai đó, mà người thiết kế ra chuỗi ngọc này chính là – Diệp Sâm.

      Diệp Sâm như vậy là có ý gì?

      Đây…

      Là hàng fake chăng?

      Chỉ có nghĩ như vậy mới có thể khống chế được nhịp tim tưng tưng loạn nhịp.

      Im lặng suốt dọc đường , chiếc Rolls Royce màu bạc tiến vào căn nhà cổ kính, đây là trang viên mang đậm phong cách England, sân vườn rộng rãi, cây cối um tùm, tĩnh mịch mà bề thế.

      Lộ ra bá khí vừa cổ lão vừa trang nghiêm, lại vừa điển nhã và hào hoa.

      Trình, đem nụ cười công thức của ra .”

      Cánh tay hơi gấp lại, bày ra động tác mời.

      Trình An Nhã nở nụ cười công thức của mình, vịn tay vào cánh tay , đây là lần đầu tiên, ngoại trừ đêm đó hai người thân mật như vậy.

      Trong lòng Trình An Nhã có chút được thoải mái, căng thẳng, khổ sở, tất cả đè trào dâng lên cùng lúc, thản nhiên ngắm mây trôi lúc thường ngày cánh mà bay.

      Dường như hễ đến gần, trong đáy lòng thứ gì đó căng cứng.

      Từng đám từng đám quấn chặt lấy,

      Trình, căng thẳng?”

      căng thẳng sao?

      Khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng vui vẻ, căng thẳng của rất thích.

      Trình An Nhã đáp, căng thẳng? đùa gì vậy chứ? Căng thẳng có quan trọng hơn sĩ diện ?

      ai cưỡng bức , đừng có ngây ra như cá chết vậy.”

      Chết tiệt đúng là đồ lưu manh.

      luồng nộ hỏa bốc lên, gót giày nhọn hoắt chút nữa dẫm lên chân , kể cũng lạ, nộ hỏa làm tan căng thẳng, nụ cười công thức của Trình An Nhã lại càng công thức.

      còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cặp đôi nổi bật nhất, tỏa sáng nhất trong bữa tiệc tối nay, từ lúc họ bước chân vào đại sảnh, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người họ.

      Kinh ngạc, ngưỡng mộ, đố kỵ, khinh bỉ…các kiểu ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía hai người.

      Trình An Nhã phát phần lớn ánh mắt của mọi người phải tập trung vào dung mạo tuyệt vời của Diệp Sâm và , mà là nhìn vào ngực

      Ánh mắt đó ràng mang theo tham lam và đố kỵ rất lộ liễu.

      Sắc mặt Vân Nhược Hi lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt đó mang theo căm hận tối tăm độc ác như muốn xé nát Trình An Nhã ra.

      Ánh mắt lúc nào cũng ôn nhuận của Dương Triết cũng sầm lại thoáng qua nét hiểm.

      “Đó chẳng phải là An Nhã sao?” Ở góc xa của bữa tiệc, Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh kinh ngạc nhìn Diệp Sâm dắt Trình An Nhã đến gần Dương lão gia.

      Vương Nhuệ nhìn thấy Trình An Nhã thanh diễm thoát tục, cao quý điển nhã, nước miếng chảy ròng ròng, đẹp , ngờ con nha đầu nghèo rớt bảy năm trước trang điểm vào lại trở thành quốc sắc thiên hương.

      Trần Doanh Doanh đứng bên cạnh tức đến méo mặt, con nha đầu mà ta từng đố kỵ, chế giễu ấy, bây giờ lại mặc bộ lễ phục dạ hội hạn lượng của ONR, đây phải cứ có tiền là mua được, đừng đến trước ngực ta, sợi dây chuyền khiến tất cả mọi giai nhân mỹ nữ trong buổi tiệc đều đỏ con mắt – Rose Tear.

      Sắc mặt Vân Nhược Hi trắng bệch nguyên nhân cũng vì Rose Tear, sợi dây chuyền này là báu vật trấn sơn của MBS, Diệp Sâm coi nó như tính mệnh, đây là sợi dây chuyền duy nhất mà Diệp Sâm tự tay thiết kế.

      Sau khi Rose Tear nổi tiếng khắp toàn cầu, MBS sản xuất rất nhiều khoản dây chuyền mang cùng phong cách, thoáng nhìn có vẻ như tương tự, nhưng đướng nét thiết kế ràng trơn mượt và đặc sắc như Rose Tear, thủ pháp cắt gọt cũng khác nhau trời vực. Diệp Sâm xử lý từng tiểu tiết rồi mới đưa ra thị trường, đến tên gọi cũng giống nhau, ở giữa có thêm ký hiệu ngăn cách để thấy khác biệt.

      Mặc dù khoản dây chuyền phong cách này bán chạy toàn cầu, trở thành vật cưng của các minh tinh màn bạc, củng cố địa vị của MBS thị trường trang sức đá quý quốc tế, nhưng mọi người đều biết, Rose Tear chỉ có .

      Trong buổi tiệc kỷ niệm 50 năm thành lập MBS, Vân Nhược Hi ỷ mình là bạn của Diệp Sâm, mở miệng cầu Diệp Sâm cho đeo Rose Tear tối, kết quả

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :