1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã trẻ xã hội đen - Minh Khê (chương 26/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 16: thể buông tha (2)

      Trải qua mấy ngày liên tiếp lo lắng, mặt Hàn Thu ra nụ cười thản nhiên, thế cục thể thay đổi được, chỉ có thể thuận theo ý trời.

      Hai người dùng cơm trong khách sạn, nhạc nhang vang lên, ánh đèn xinh đẹp chiếu sáng khuôn mặt , tôn lên vẻ đẹp động lòng người của mỹ nhân, vang lên tiếng lanh lảnh đụng vào nhau, chất lỏng màu đỏ trong ly vách tường vẽ ra vệt nước mắt.

      Tư Dung cười nhàng, ở chung chỗ với Hàn Thu mọi lúc đều cảm thấy nhõm. Từ , Hàn Thu đem thành em của mình, bình thường luôn thương , cũng hết sức lệ thuộc vào .

      Nếu như có Phong Thần xuất , nghĩ, hẳn là thích Hàn Thu.

      "Nhìn cái gì chứ?"

      Hàn Thu thấy nhìn mình, vẻ mặt chuyên chú, giống như bị mất hồn, trong lòng lên vui vẻ. Đây hình như là lần đầu tiên nhìn mình mất hồn, khỏi tò mò, trong lòng của , suy nghĩ gì về ?

      Mặc dù bị phát nhìn lén, nhưng Tư Dung cũng cảm thấy lúng túng, ngược lại còn nhoẻn miệng cười với : "Nhìn đẹp mắt nha, nếu như có thể cười nhiều hơn chút, như vậy nhất định càng thêm mê người hơn!"

      xong, ánh mắt của khẽ run lên, đường cong ra ở khóe miệng vừa mới lên lập tức biến mất, ánh mắt của nhìn chằm chằm vào hai người vừa xuất .

      Thấy đột nhiên trở nên trì độn, theo ánh mắt của nhìn, tâm tình tốt của Hàn Thu lập tức biến mất thấy gì nữa. Đó chính là người đưa cha của vào nhà tù, ánh mắt của lạnh thấu xương, tay nắm nĩa khẽ siết chặt, gần như uốn cong cái nĩa.

      Đột nhiên Phong Thần cảm giác sau lưng như bị lửa thiêu cực nóng, ngoái đầu nhìn quanh vòng trong phòng ăn, phát bàn nam nữ cách đó xa. Người đàn ông dùng loại ánh mắt lạnh thấu xương nhìn , giống như hận thể bẻ gãy được .

      đỡ Tần Mặc ngồi xuống, tư thế hai người thân mật, khiến Tư Dung nhìn vào mà ghen ghét dữ dội, dùng sức để thìa xuống, vang ra tiếng leng keng. Món ăn trước mặt, mất lực hút đối với , chút hưng trí cũng còn.

      "Trở về thôi."

      Nhìn thấy sắc mặt của Tư Dung thay đổi, Hàn Thu biết, bữa cơm này kết thúc, thong thả ung dung lau miệng, khiến cho người khác nhìn ra tâm tình của mình. Từ trước đến giờ luôn khống chế rất tốt, ở trước mặt người khác, biểu của gần như là rất hoàn mỹ.

      Tư Dung nhìn Tần Mặc và Phong Thần, giữa hai người mặc dù chuyện rất ít với nhau, nhưng mỗi động tác và ánh mắt, chút nào mà nhìn ra tình ý giữa bọn họ.

      cần lời , bọn họ tâm ý tương thông, điều này làm cho rất ghen tỵ, cũng rất hâm mộ.

      ", hôm nay em phải xem kia rốt cuộc có cái gì mà hấp dẫn được ấy!"

      Tư Dung dứt khoát buông đồ ăn xuống, theo dõi bọn họ, tròng mắt Hàn Thu tối sầm, bữa cơm khi bắt đầu rất tốt đẹp, kết cục lại được như ý muốn.

      Tần Mặc đứng lên, biết Phong Thần cái gì ở bên tai , khẽ gật đầu, sau đó về hướng toilet. Tư Dung thấy thế, đứng dậy theo, Hàn Thu biết ngăn được , chỉ đành phải thuận theo .

      Nhưng cảm thấy rất kỳ quái, ràng Phong Thần nhìn thấy bọn họ, nhưng cứ yên tâm để cho mình Tần Mặc vệ sinh?

      Nghĩ đến đây, chân mày Hàn Thu nhíu lại, muốn theo nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng khi vừa mới đứng dậy, bị người khác lấy tay đè lại bả vai. Giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Phong Thần cười ngồi xuống đối diện với , nhìn qua rất nhàn nhã.

      Mắt Hàn Thu nheo lại: "Cậu cố ý gọi Tần Mặc rời , khiến cho Tư Dung theo sao?"

      "Đây phải là điều ấy muốn sao? Tôi cũng chỉ là cho ấy cơ hội mà thôi, họ, chờ bọn họ chút ."

      Hàn Thu nhếch miệng, trong mắt chút nụ cười cũng thấy: " Quả nhiên cậu là người đàn ông nhẫn tâm."

      "Cũng vậy, họ, nhìn người phụ nữ mình thích người khác, còn mình miễn cưỡng cười vui, biết có kết quả, còn phải nhìn ấy thương tích khắp người. họ, , là tôi nhẫn tâm, hay là nhẫn tâm đây?"

      Khóe miệng Phong Thần nhếch lên, giọng nhạo báng của khiến gân xanh trán Hàn Thu ra, chỉ cần tới Tư Dung, suy nghĩ của liền nhanh chóng bị ảnh hưởng. tại, bí mật sâu trong đáy lòng của , lại bị Phong Thần vạch trần tia lưu tình như vậy, khiến cho tâm tình vô cùng phức tạp.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người kia chậm chạp thấy trở về, Hàn Thu lòng như lửa đốt, Phong Thần cũng có chút yên lòng.

      phục vụ đến, sau khi xác định người nào là Hàn Thu, liền giao tờ giấy cho , sau khi xem xong nội dung, vo tờ giấy lại thành cục.

      "Phong Thần, cậu tốt nhất là nên cầu nguyện người phụ nữ của cậu làm gì với Dung Dung!"

      bỏ lại lời tàn nhẫn, quay đầu lại lập tức chạy ra ngoài, Phong Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn màn hình, cũng nhanh chóng đứng dậy, vào thang máy.

      "Đinh" tiếng, thang máy đến tầng , tới phòng, cửa phòng mở ra khe , đưa tay đẩy, Hàn Thu lo lắng nhìn Tư Dung hôn mê bất tỉnh giường. Tần Mặc thấy Phong Thần đến, liền đứng lên về phía .

      Phong Thần cưng chiều ôm lấy eo , khóe môi nhếch lên nụ cười, Hàn Thu mất tỉnh táo của ngày thường, đứng dậy xông lên về phía Tần Mặc. Tay của còn chưa kịp chạm đến Tần Mặc, Phong Thần nhàng kéo Tần Mặc vào trong ngực của mình.

      "Đừng đụng vào ấy!"

      hơi nhíu mày, bảo vệ cho Tần Mặc, hai mắt Hàn Thu mang theo lửa giận, hình tượng nho nhã trong quá khứ tan vỡ: " làm gì ấy vậy!"

      Nét mặt của Tần Mặc và Phong Thần giống nhau như đúc: "Chị ta muốn gây bất lợi cho tôi, tôi liền để cho chị ta nếm thử chút."

      Hàn Thu biết tính khí của Tư Dung, Tần Mặc luôn lạnh lùng, cách chuyện cũng khó gần, nhất định chọc tức !

      Người giường phát ra tiếng nỉ non, Hàn Thu lập tức tiến tới bên giường, hai người lưu ý đến việc trong phòng, trao đổi với nhau bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Trong khi cảm giác thấy đúng, nháy mắt Tư Dung quấn lấy , hơn nữa sắc mặt ửng hồng, nhìn cái cũng biết là bị người khác bỏ thuốc.

      rủa thầm tiếng, muốn tìm Phong Thần ràng, lại phát chỉ còn lại hai người trong phòng là và Tư Dung.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17: thể buông tha (3)

      Lập tức Hàn Thu hiểu được, hiểu vì sao Phong Thần khiến cho Tần Mặc mình rời , vì sao Tần Mặc gây mê Tư Dung, vì sao. . . . . . bị dẫn tới căn phòng này.

      tức giận ra mở cửa, lại phát , cửa phòng khóa trái từ bên ngoài, đánh mạnh vào cửa phòng, nhưng ai đáp lại. Xem ra lúc trước Phong Thần sai đưa toàn bộ khách và phục vụ ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.

      Ngay lúc này, điện thoại bên trong phòng vang lên, nhận máy, liền nghe thấy giọng đứng đắn từ trong điện thoại truyền đến: " họ, tôi cho cơ hội, cần phải nắm chặt. Yên tâm , công hiệu của thuốc mạnh lắm, đại khái là trong buổi tối, tiếng động lớn chút cũng sao, tôi bảo đảm có người tới quấy rầy ." (=3= tiếng động lớn…)

      xong, đợi phản ứng lại, đối phương dập điện thoại, sững sờ nhìn điện thoại lúc lâu, tiếng thở gấp liên tiếp của Tư Dung kéo trở về thực tế.

      " khó chịu. . . . . . Thu, nóng. . . . . ."

      Bàn tay nóng hổi của Tư Dung đặt lên , Hàn Thu run cái, để điện thoại xuống, sắc mặt căng cứng lên. Đối mặt với người con từ rất lâu, biết sau khi đêm này trôi qua, hai người bọn họ trở nên như thế nào.

      cúi đầu, khẽ hôn bờ môi của :"Dung Dung, em, từ lâu rồi. . . . ."

      Phong Thần cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười lưu manh, xem ra đêm này, chính là trời đất kết hợp, suốt đêm ngừng nghỉ.

      Tần Mặc nhìn nụ cười của , cả người nổi lên tầng da gà, nụ cười kia kinh khủng, khiến khỏi sợ hãi.

      "Làm sao có thể xác định Hàn Thu nhất định cùng với Tư Dung. . . . . . Cái đó. . . . . ."

      kín đáo lên nghi vấn, mà nghi vấn này của , khiến người đàn ông bên cạnh cười đểu hơn, hai mắt toả ra màu xanh lá cây, giống như ánh mắt tham lam của sói khi gặp được con mồi.

      Tần Mặc chợt ý thức được, hình như hỏi vấn đề rất ngốc, mà vấn đề này, làm chính bị vây trong trạng thái bị động.

      "Bởi vì đó là ta , là ta ao ước từ lâu, giống như đối với em cũng như vậy. . . . . ."

      Cái tay kia an phận lại đưa tới, bị Tần Mặc hung hăng véo, lại lui trở về. Chỉ là, nếu như Tư Dung đồng ý, tin tưởng Hàn Thu cũng tôn trọng .

      Nếu như đêm này hai người bọn họ xảy ra chuyện gì ở đấy, đó cũng là do Tư Dung đồng ý, dù sao thuốc làm cho sinh ra ảo giác, lý trí vẫn còn. Cho nên, tò mò, trong thời gian Tần Mặc ở nhà vệ sinh, những gì với Tư Dung.

      "Em trực tiếp với chị ta, Hàn Thu thích chị ta, mới ban đầu chị ta tin, còn em lung tung. Nhưng em nhìn ra được, ra chị ấy cũng có tình cảm với Hàn Thu, nhưng bởi vì làm nhiễu loạn tầm mắt của chị ấy, khiến cho chị ấy cảm giác người mình thích là ."

      Lúc Tần Mặc chuyện với Tư Dung, gương mặt Tư Dung ửng hồng, tim của đập cực nhanh, giống như Hàn Thu ở bên cạnh thổ lộ với . Nhưng lại suy đoán, Tần Mặc muốn chết tâm với Phong Thần, nên mới tạo ra lời dối.

      Tần Mặc bình tĩnh dùng phép khích tướng kích thích , hỏi có dám đánh cuộc ván hay , lấy tính tình của Tư Dung, đương nhiên chịu nổi khiêu khích của Tần Mặc , cam tâm tình nguyện cho Tần Mặc cơ hội xuống tay.

      Kế tiếp chính là khiến Hàn Thu đến căn phòng, chuyện sau này nước chảy thành sông, nếu Tư Dung mang tình cảm khác với Hàn Thu, bọn họ bỏ qua việc tốt tối nay với nhau.

      "Vậy chúng ta có phải hay . . . . . ."

      Phong Thần tựa đầu vào vai Tần Mặc, mắt mang theo tia oán hận nhìn Tần Mặc, hoàn toàn quên mất hai người vẫn còn ở trong xe, tài xế còn ngồi đằng trước. Biểu đạt ràng, Tần Mặc sớm thành thói quen: "Trước tiên đưa Phong tiên sinh trở về!"

      Nghe xong lời này, Phong Thần xụ mặt xuống, nhấn nút xuống, trực tiếp ngăn cách với tài xế ở bên ngoài, ôm Tần Mặc hôn. liếm quanh bờ môi của , lực mạnh mút lấy vẻ đẹp của , biểu đạt bất mãn của mình.

      Lưỡi cực nóng, bá đạo chiếm cứ lấy miệng của , phác hoạ cái lưỡi của , chơi đùa càn quấy, hận thể ngụm nuốt xuống người .

      Cho đến khi Tần Mặc sắp ngất , Phong Thần mới thở hổn hển rời khỏi, nhưng vẫn giam cầm như cũ, hô hấp cả hai hòa làm thể, tần suất giống nhau.

      "Em đừng để cho có cơ hội, nếu . . . . . . Hừ!"

      uy hiếp, này biết ức hiếp , biết ép buộc , mỗi lần đều bình tĩnh cự tuyệt, chút đường sống cũng lưu lại!

      Chỉ có lúc hôn , hôn đến trời đất quay cuồng, quên mất đông tây nam bắc, vẻ mặt mới ra thần sắc mê mang và rối loạn, cho biết, cũng có cảm giác đối với .

      Trong mắt Tần Mặc phiếm sương mù, mở miệng lớn để hô hấp, đôi môi hơi sưng, hai gò má như nhiễm tầng mây hồng.

      Xe chậm rãi dừng lại, trong gian yên tĩnh, Phong Thần ôm Tần Mặc, giãy giụa lần cuối cùng : " rồi, em cũng đừng hối hận!"

      Tần Mặc nhàn nhạt "Ừ" tiếng, sờ đầu Phong Thần, làm như an ủi vật cưng của mình. thở dài thất bại, khẽ hôn cái, xuống xe.

      Trong màn đêm, Tần Mặc nhìn qua cửa sổ, thấy Phong Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn ngồi xe biến mất trong tầm mắt.

      Xe vững vàng chạy, Tần Mặc an tĩnh ngồi trong xe, qua hồi lâu, mở miệng : "Là Lam Bang chủ phái ông tới?"

      "Tần tiểu thư, xin theo tôi chuyến."

      Giọng tài xế kia bình tĩnh, Tần Mặc cười lạnh tiếng, trong màn đêm, thành phố dần dần an tĩnh lại, giống như con cự thú mệt mỏi, nhắm lại mắt, nhưng lỗ tai nó vẫn cảnh giác lắng nghe tiếng vang bốn phía phát ra.

      Tần Mặc bị đưa vào trong phòng sách của Lam Thiệu Đường, bên trong phòng sách đèn điện sáng , Tần Mặc nhìn người đàn ông sống lâu nhưng mất khôn khéo, lạnh nhạt mà chống đỡ.

      " sợ?"

      Lam thiệu đường nhìn trước mắt, nếu như phải con của Tần Thọ Diệp, nhất định ông cho phép Lam Vụ Vũ cưới , nhưng đáng tiếc, cuối cùng bọn họ cũng có duyên phận này.

      "Lam Bang chủ đùa, ngài làm gì với tôi cơ chứ?"

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 18: Trúng chiêu

      Bên trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, bình tĩnh của Tần Mặc khiến Lam Thiệu Đường tò mò, người con trước mắt này, làm sao lại đoán rằng, ông đối phó với đây?

      đường , có đầy đủ thời gian để gọi cứu viện, nhưng làm. Quả ông rất tò mò, trong lòng của rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, tới nơi này với tâm tư như thế nào?

      " sợ tôi bắt , uy hiếp ba của ?"

      Ông nheo lại mắt, giọng hung ác, Tần Mặc lắc đầu : "Nếu ngài làm như vậy, chỉ đối phó với mình ba tôi, mà còn có cả Phong Thần, còn có nhà họ Hàn sau lưng Phong Thần. Lam Bang chủ thônh minh như vậy, sao có thể ép mình vào ngõ cụt chứ?"

      phân tích có trật tự, Lam Thiệu Đường thầm gật đầu : " Quả nhiên thông minh, Vụ Vũ thích con bé, cũng đúng." Ông tự lẩm bẩm.

      "Bác biết, ba cháu giao toàn bộ quyền lợi cho cháu, chỉ là chưa tuyên bố ra bên ngoài thôi. Nếu như cháu tình nguyện giao tất cả quyền lợi ra đây, bác bỏ qua mọi chuyện cũ với ba cháu, như thế nào?"

      Tần Mặc bật cười "Hì hì", giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất đời, hơn nữa còn rất .

      "Lam Bang chủ, những quyền lợi này là ba tôi giao cho tôi, mặc dù trở thành của tôi, nhưng cũng thể tự tiện giao lại cho ngài. bằng, chờ tôi trở về, thương lượng với ba chút, ông thấy thế nào?"

      Lam Thiệu Đường cười cười : " giờ còn sớm, bằng Tiểu Mặc ở lại đây làm khách, Vụ Vũ cũng rất nhớ cháu, vừa đúng lúc hai người các cháu tự ôn chuyện."

      Gừng càng già càng cay, câu danh chính ngôn thuận muốn lưu lại, tay Tần Mặc khẽ nắm chặt, nhưng mặt lại nhìn ra bất kỳ vẻ mặt nào.

      "Cũng tốt, tôi cũng mệt mỏi, lâu rồi tôi chưa đến đây, đúng lúc tưởng niệm chút."

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, lời xã giao rất thân cận, ý định lại chôn phía dưới câu .

      phải Lam Thiệu Đường chưa nghĩ đến việc dùng Tần Mặc để khống chế Tần Thọ Diệp, nhưng đúng như , khi giữ lại Tần Mặc, ông bị lập bốn phía, chút chỗ tốt nào.

      Mặc dù bây giờ lưu lại , nhưng ông cũng biểu ra, chỉ cần muốn , lúc nào cũng có thể rời , cho người khác làm thành tiêu đề câu chuyện.

      Tần Mặc ngủ chiếc giường xa lạ, trằn trọc trở mình, trong đầu thoáng qua vô số lần, năm đó mẹ để lại đồ cho , phải vạn bất đắc dĩ, thể lấy ra. Dứt khoát Lam Thiệu Đường làm tổn thương đến , nếu để cho ông ta biết, là. . . . . .

      dùng sức nhắm mắt lại, đợi đến trời sáng, Phong Thần tìm đến , nhưng Lam Thiệu Đường yên tâm để ở lại chỗ này?

      thể truy tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta, nhưng tối nay nhất định phải đề phòng cẩn thận, muốn chạy ra khỏi gian phòng này, cũng là vấn đề. Còn nữa, nếu cả đêm rời , Lam Thiệu Đường lấy cớ, cầm tài liệu cơ mật, đến lúc đó, cho là chuyện tình trong bang.

      Dù là nhà họ Hàn hay Phong Thần, cũng thể tùy tiện nhúng tay vào.

      Bóng đêm càng đậm, đột nhiên trong nhà bay vào mùi thơm lạ lùng, Tần Mặc lập tức đứng dậy rời khỏi giường, nhanh chóng đến trước cửa sổ, lại phát cửa sổ bị người khác đóng đinh.

      Lúc này, hít vào ít, đầu muốn nổ tung, trong cơ thể hình như có vật gì đó kêu gào. Thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, ngã mặt đất.

      lúc mơ màng, giống như nghe được tiếng cửa mở, ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy đôi giày đứng trước mặt mình, kèm theo giọng quen thuộc, lòng của liền chìm vào đáy cốc.

      "Mặc Mặc, là em!"

      Lam Vụ Vũ vui mừng nhìn , nhưng phát trong nhà kỳ quái, chẳng biết lúc nào cửa phòng bị người khác khóa kín, mùi thơm trong phòng tạo nên loại mập mơe cổ quái.

      Ôm lấy từ sàn nhà, Lam Vụ Vũ chạm vào, khiến Tần Mặc vô ý thức kiều lên tiếng, mùi thơm quỷ dị khiến thân thể giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn. giãy dụa thân mình, cố gắng thông qua như vậy để giảm bớt khác thường trong người.

      "Lam Vụ Vũ, đừng chạm vào tôi. . . . . ."

      đẩy tay Lam Vụ Vũ ra, trong mắt lóe lên tức giận, làm sao lại cho rằng Lam Thiệu Đường dễ dàng bỏ qua cho như thế? Hôm nay trúng kế, ở cùng căn phòng với Lam Vụ Vũ, nhìn vẻ mặt ta cũng dần trở nên vô cùng kì quái.

      Tần Mặc tự với chính mình, thể cứ bị thuốc khống chế như vậy, Lam Vụ Vũ cũng cảm thấy mình thay đổi, từ trong bụng nhanh chóng trở nên xao động, khiến ánh mắt nhìn vào Tần Mặc hết sức nóng bỏng.
      "Mặc Mặc. . . . . ."

      kháng cự, khiến tim Lam Vụ Vũ dâng lên cam lòng, lòng đối đãi với , nhưng vẫn luôn lạnh như băng đối xử với . Hôm nay, đến mức này, vẫn kháng cự như vậy.

      độc ác, hai tay vững vàng bắt lại, mạnh mẽ ép hai thân thể vào nhau, thân hình đặt , hung hăng hôn xuống.

      Tần Mặc chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", cơ thể mềm nhũn, sử dụng được chút sức lực nào. Ý thức của dần dần bị mất phương hướng, lý trí lôi kéo , Lam Vụ Vũ hôn đường dọc theo cổ đến cổ áo của , ngực chợt lạnh, lập tức thức tỉnh .

      Lam Vụ Vũ si mê quỳ dưới thân người mình , lúc toàn bộ tâm tư của đều đặt người của Tần Mặc, bỗng nhiên cảm thấy bả vai đau nhói, kéo lý trí của quay về.

      " tỉnh táo chút, đừng ép tôi. . . . . . hận . . . . . ."

      chuyện đứt quãng, trong mắt lên tầng hơi nước mỏng manh, thuốc phát huy tác dụng lần nữa, Lam Vụ Vũ nắm chặt ga giường, mồ hôi nóng rực từ trán chảy xuống, rơi người của Tần Mặc.

      Tần Mặc cắn môi dưới của mình, nếm được vị ngọt của máu tươi, Lam Vụ Vũ trước mắt chợt biến thành Phong Thần, nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại nhìn vào .

      Lý trí Lam vụ Vũ dần dần trở lại, phút chốc rút người rời , đột nhiên chóng mặt khiến dưới chân lảo đảo, cơ thể như bị lửa đốt, con dã thú nóng nảy kia sắp phá vỡ mà ra.

      vội vàng nhốt mình trong phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh lập tức dội xuống, tiêu tán khô nóng trong người .

      Gạch men sứ lạnh lẽo chiếu lên bóng dáng của , miệng to thở dốc, giọt nước theo sợi tóc đen của chảy xuống, vừa rồi định làm gì? Thiếu chút nữa là . . . . . .

      Quần áo dính vào dáng người gầy yếu, vẻ bề ngoài được cường tráng, khỏe mạnh.

      Làm lạnh **, mới dám bước ra khỏi phòng tắm, Tần Mặc khá hơn bao nhiêu so với , cong người, gò má dán giường, cọ xát qua lại.

      "Thần. . . . . . Thần. . . . . ."

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19: Trúng chiêu (2)
      Editor: Ôp

      Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng, nhưng dập tắt được lửa nóng trong cơ thể , từ trong lời khàn khàn của Tần Mặc, nghe thấy cái tên khiến chán ghét. Người này, đoạt , làm cho dưới tác dụng của thuốc cũng quên, Phong Thần.

      Nhưng thể, thể xóa cái tên này từ trái tim của , coi như chiếm được người , cũng chỉ khiến càng căm hận .

      Thân thể nhắn nằm chiếc giường to như vậy có vẻ yếu ớt, Lam Vụ Vũ ôm lấy , Tần Mặc theo bản năng kháng cự, tim Lam Vụ Vũ nhói đau : " đụng vào em ... em yên tâm."

      biết có nghe thấy hay , Lam Vụ Vũ ôm vào phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm được chuẩn bị đầy đủ nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo lập tức vây quanh . Tần Mặc mở mắt ra, mặt Lam Vụ Vũ tràn đầy cam lòng và bất đắc dĩ, cho dù có khát vọng hơn nữa, cũng nguyện ý để hận .

      Lam Vụ Vũ rời khỏi phòng tắm, gió đêm mùa thu thổi mát, khiến cho toàn thân ướt nhẹp của càng thêm lạnh lẽo, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trái tim bi thương.

      Thời điểm trong cảm giác bi thương, còi báo động nhà họ Lam vang lên, có người xông vào nhà họ Lam, đập cửa : "Mở cửa nhanh, có nghe thấy ! Có người hay !"

      lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đánh "thùng thùng", va chạm mạnh mẽ, cánh cửa bị lực tác động từ bên ngoài phá vỡ.

      Đứng đầu ngọn sóng bóng người vừa thấy quần áo Lam Vụ Vũ xốc xếch, toàn thân còn nước, trong cơn giận dữ, vung đấm lên mặt .

      "Tiểu Mặc đâu? !"

      Phong Thần nắm lấy cổ áo của ta, cặp mắt đỏ bừng, tại sao có thể sơ ý như thế, ở dưới mắt mình, trơ mắt nhìn bị người khác đưa !

      Giờ phút này, Lam Vụ Vũ xuất bên trong phòng, khó suy đoán ý đồ của bọn họ, Phong Thần thở hổn hển, thấy mặt Lam Vụ Vũ biểu cảm chỉ phía phòng tắm. Phong Thần ném Lam Vụ Vũ ra, xông thẳng vào phòng tắm.

      Chỉ thấy Tần Mặc ngâm mình trong bồn nước lạnh, nhưng gò má của lại ửng hồng khác thường, vết máu dưới môi khô , chứng tỏ kháng cự đến mức nào.

      "Tiểu Mặc, Tiểu Mặc. . . . . ."

      Giọng Phong Thần run rẩy, vớt ra từ trong nước lạnh, Tần Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt khẩn trương của Phong Thần, trong đôi mắt phản xạ lại bộ dáng nhếch nhác của bản thân. Con ngươi Phong Thần lên ánh sáng đau lòng, tầng hơi nước mỏng manh lấp lánh, khiến Tần Mặc cảm giác như mình nằm mơ.

      Nhưng nhiệt độ mà ôm , cứ chân như vậy, làm phân biệt được giả.

      Tần Mặc lắc đầu, hẳn là Phong Thần vẫn chưa biết, chạy tới đây, nhưng trời vừa sáng, lại phải đối mặt với quỷ kế của Lam Thiệu Đường. Trăm miệng cũng thể tự bào chữa, vây trong tình trạng bị động, khiến cho mọi người vì mà bị uy hiếp.

      ". . . . . . Lam Vụ Vũ, đừng chạm vào tôi. . . . . ."

      mềm yếu vô lực, giờ phút này, rất hận bất lực của mình, giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.

      "Là , Phong Thần, là Thần của em đây. Tiểu Mặc, em nhìn , nhìn , có được hay ?"

      Phong Thần ôm thân thể ướt nhẹp của vào trong ngực, làm áo của cũng bị ướt, nhưng vẫn phát chút nào, chỉ để tâm lòng ở người Tần Mặc.

      Sắc mặt của giống như bình ổn lại, làm tim Phong Thần đau nhói, Tần Mặc chậm rãi mở mắt ra, ôm lấy là ấm áp như thế, bên tai vang dội giọng trầm thấp và ân cần như thế.

      Trong giây phút này, trong lòng Tần Mặc tràn đầy vui mừng, là Phong Thần, là . . . . . .

      "Em khó chịu. . . . . ."

      Sắc mặt Phong Thần trầm xuống, lập tức ôm lấy Tần Mặc ra ngoài phòng. Bên trong đại sảnh đèn điện sáng rực rỡ, vẻ mặt Lam Thiệu Đường trầm, thấy Tần Mặc được Phong Thần ôm xuống tầng.

      "Cháu trai, cháu đây là định làm cái gì vậy!"

      hừ lạnh tiếng : "Tôi tới lấy lại vợ chưa cưới của tôi, Lam Bang chủ có dị nghị gì chứ! Lam Bang chủ chăm sóc Tiểu Mặc như thế, ngày khác, nhất định tôi đến tận cửa để cảm tạ!"

      Phong Thần trầm giọng, thêm gì, ra khỏi nhà họ Lam liền đạp mạnh chân ga, trực tiếp trở về nhà họ Hàn.

      "Tiểu Mặc, em cảm thấy như thế nào rồi?"

      Tần Mặc chỉ cảm thấy người vừa lạnh vừa nóng, ** y phục, gió lạnh đập vào người, trong cơ thể công dụng của thuốc chưa hoàn toàn mất , khiến càng thêm khó chịu.

      ra lời, chỉ có thể ngừng liếm người dưới giường, bất lực lắc lắc đầu, ánh mắt dần dần tan rã.

      Phong Thần thấy động tình, yết hầu chuyển động lên xuống, nhưng dám tự tiện động vào . Phải đưa vào trong nước lạnh, trong lòng phải là muốn, nhưng ý thức Tần Mặc , muốn chạm vào dưới tình huống này.

      cười khổ, tối nay bày kế Hàn Thu và Tư Dung, tại ngược lại, cũng gặp phải hấp dẫn của người ở trước mặt .

      Gương mặt đỏ bừng rực rỡ của ra, con ngươi Tần Mặc như hồ nước trong veo muốn câu hồn , ánh mắt của lóe lên tia sáng kỳ dị.Trong lòng Phong Thần khẽ động, nghiêng người về phía trước, nhưng đến nửa, lại dừng động tác.

      "Thần. . . . . ."

      Tiếng khàn khàn gọi, ra khát vọng đối với Phong Thần, Phong Thần mở to mắt : "Em đừng có gọi như vậy, nếu . . . . . ."

      Đột nhiên cảm thấy tay mình được đôi tay mềm mại của cầm lấy, Tần Mặc chống đỡ đứng lên, Phong Thần vội vàng đỡ , đôi tay Tần Mặc ôm cổ của : "Ngu ngốc!"

      Phong Thần còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc chủ động hôn môi , môi của mềm mại mà nóng bỏng, ngây ngô và trêu đùa . Cổ áo ở ngực bị Lam Vụ Vũ kéo từ trước, tại Phong Thần nhàng xé ra, miếng vải liền nhàng bay xuống.

      " có thể sao?"

      Hình như còn chưa xác định lại, Tần Mặc khó nhịn trực tiếp sử dụng hành động bày tỏ, hai người thẳng thắn gặp nhau, Tần Mặc giọng kêu đau, lông mày chau lại. Thế nhưng đau đớn theo an ủi của Phong Thần mà rất nhanh từ từ rút , người dưới thân nở rộ ra phong thái xinh đẹp nhất, khiến Phong Thần kiềm hãm được muốn nhiều hơn.

      Có lúc Tần Mặc chợt cảm thấy mình ở trong mảnh thế giới hỗn độn, nhưng giây kế tiếp, lại giống như nhàng, bay bổng lên chín tầng mây.

      Trong nhà vùng tối tăm, nhưng khí lại dần dần tăng lên, người Tần Mặc mút , ở đó nhàng vui vẻ, và Phong Thần cứ như được đến thế giới chưa bao giờ biết tên.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.1: Nhóm hai người rời khỏi nhà.

      Khi mọi việc khôi phục yên tĩnh, Tần Mặc buồn ngủ, Phong Thần thương ôm vào trong ngực, hôn gương mặt đỏ bừng của . Ôm trong ngực, có thể cảm giác được hô hấp, nhịp tim của , ở bên cạnh .

      Vừa nghĩ tới việc nếu như Lam Vụ Vũ có lương tâm đưa vào trong bồn tắm được đổ đầy nước lạnh, bị. . . . . .

      "Ưm. . . . . . Đau. . . . . ."

      Tần Mặc nhíu mày, Phong Thần nắm chặt hai cánh tay làm đau, cố gắng mở mắt, thấy trong mắt Phong Thần ra may mắn. cũng rất may mắn, may mắn Lam Vụ Vũ quan tâm , may mắn Phong Thần kịp thời chạy đến.

      "Nghỉ ngơi tốt. . . . . ." Ngày mai còn tính sổ với em!

      Phong Thần cười vô cùng dịu dàng, ở trong mắt Tần Mặc lại có thêm vẻ thâm tình, nhưng lại để mắt đến phần tức giận trong mắt, an ổn dựa vào ngực nằm ngủ.

      Đợi sau khi ngủ, Phong Thần mới lặng lẽ xuống giường, liên lạc với Tư Đồ Kiều.

      "Lão đại, cậu ngủ được sao?"

      oán giận , ba ngày chưa chợp mắt, bây giờ cũng bị Phong Thần chộp tới làm lao động tay chân.

      Phong Thần cười lạnh tiếng, để ý đến oán hận của , là tăng nhiệm vụ của lên, sau đó để ý phản đối, trong tiếng phản kháng của đối phương, trực tiếp cúp điện thoại.

      Lại dám động vào người của , vậy phải gánh vác lấy hậu quả, khóe miệng của nở nụ cười ác độc, nhìn lại người giường, trong mắt lại lên vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ.

      Hôm sau, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào trong nhà, ánh sáng nhàng hôn lên làn da của người giường phơi bày ở ngoài chăn, mang theo nhè ấm áp.

      Tần Mặc cuộn tròn mình lại, đôi mi như cánh bướm khẽ run, người ngủ say hình như muốn thức dậy. lưỡng lự giữa ngủ và thức, cuối cùng, vẫn bị người khác quấy rầy, trong giấc mộng từ từ tỉnh táo lại.

      Thon dài ** rúc vào chăn, chậm rãi mở mắt ra, cơ thể đau nhức ai hình dung được, thoải mát, có cảm giác thoải mái chút nào.

      "Ngủ có ngon ?"

      Phong Thần cười híp mắt nhìn , Tần Mặc cảm giác, trong nụ cười của mang theo chút kỳ quái, nhưng vẫn đáp : "Khá tốt. . . . . ."

      "Vậy tốt, đứng lên!"

      Đột nhiên giọng của lạnh lẽo, đứng lên, từ cao nhìn xuống Tần Mặc. giống như là Đế Vương thời xưa, sau khi thị tẩm xong phi tử, vô tình đuổi bọn họ xuống long sàng*. (* giường của vua thời xưa)

      Tần Mặc ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn.

      Phong Thần hắng giọng cái, tuy đau lòng cho Tần Mặc, nhưng tối hôm qua bất chấp tất cả, đem mình vào trong miệng cọp. có biết hay , nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ nổi điên vì bản thân có năng lực bảo vệ , mà càng là bởi vì bị tổn thương, gây ra chuyện thể nào dự đoán.

      "Bắt đầu từ hôm nay, em phải theo bên cạnh , bước cũng thể rời!"

      "Em sai rồi."

      Tần Mặc lấy lòng kéo tay áo của , nhưng khuôn mặt Phong Thần vẫn lạnh lẽo như cũ, để ý lấy lòng : "Cứ vậy , trước hết em ở lại đây !"

      mặt lạnh rời khỏi, bỏ lại mình Tần Mặc trong phòng, giống như muốn giáo huấn con thú cưng cứng đầu cứng cổ. Để cho biết, cho phép quan tâm đến bản thân chính mình.

      Tuy rằng Tần Mặc luôn theo bên người Phong Thần, nhưng Phong Thần lại câu với , ngày bình thường, Phong Thần bận rộn việc của , Tần Mặc chỉ có thể lượn lờ trước mắt , ngoài ra cũng thể nơi nào.

      Hai người sống trong nhà danh nghĩa của Phong Thần, nhưng dù sao nhà họ Hàn cũng phải là nhà của , hơn nữa bởi vì chuyện tình của cậu hai, mợ hai luôn châm chọc . Phong thần chú ý đến tính tình của Tần Mặc, liền mang ra ngoài.

      Tần Mặc bị Phong Thần lạnh nhạt mấy ngày nay, tuy thành tâm xin lỗi, nhưng vẫn để ý đến. hết cách, Kim Na Na lại có ở đây, chỉ có thể tự mình suy nghĩ biện pháp tốt.

      Ban đêm, Tần Mặc cố gắng chui vào trong ngực của Phong Thần, nhưng cho dù lời ngon ngọt như thế nào, bàn tay bé làm loạn xung quanh, Phong Thần cũng chỉ nhắm mắt để ý tới. Ghê tởm hơn chính là, lại quay lưng , trực tiếp cho có cơ hội tác quái.

      tức giận, cũng nhận lỗi, còn khắp nơi làm vui lòng, ngược lại chút cũng có dấu vết hết giận. Khiến Tần Mặc bắt đầu nghi ngờ, có phải Phong Thần chỉ nhằm chiếm được thân thể của hay , có phải có lực hút đối với nữa hay ?

      Liên lụy đến cả người cũng trở nên buồn bã, có lồng ngực của Phong Thần, căn bản là ngủ ngon. biết có giống vậy hay ?

      Nhìn mỗi ngày Phong Thần đều ổn định thời gian rời giường, xem ra, người buổi đêm an giấc, chỉ có mình !

      " Rốt cuộc muốn như thế nào!"

      Cuối cùng Tần Mặc bạo phát, nàng hé ra khuôn mặt nhắn, chất vấn người đàn ông trước mắt.

      Phong Thần xem video hội nghị cùng mấy nhân viên trong công ty, Tần Mặc đột nhiên xông vào, cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ, mấy người trước màn ảnh cũng cảm thấy kinh ngạc với Tần Mặc.

      Phong Thần nhìn cái, tiếng hội nghị kết thúc, đóng lại băng video. thoải mái dựa vào thành ghế, hai mắt sâu kín nhìn Tần Mặc, cả người bị ánh nhìn của làm tê dại, hình như Tần Mặc chưa bao giờ phát , người đàn ông ở trước mắt có loại thâm trầm khủng bố.

      "Em xin lỗi, em cũng biết sai lầm rồi, còn định lạnh nhạt với em tới khi nào?" Tần Mặc chưa bao giờ phải chịu tức giận, nhưng Phong Thần giận , về tình có thể tha thứ. biết, Phong Thần vì mà giấu diếm ba .

      "Em bao giờ tự ý làm chủ nữa, về sau có chuyện gì, em đều thương lượng cùng ."

      Tần Mặc giọng , bước đến bên cạnh Phong Thần : "Em nhớ chuyện đồng ý với , em đặt mình ở vị đầu tiên, . . . . . ."

      Phong Thần vừa định mở miệng, màn hình vi tính liền ra tin tức, nghiêm nghị : "Em ra ngoài trước ."

      Tần Mặc thấy khuôn mặt căng thẳng, méo miệng, tức giận xoay người rời , dùng sức đóng sầm cửa.

      " thấy Tư Dung, Phong Thần, cậu phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!"

      Giọng tức giận của Hàn Thu từ trong video truyền đến, Phong Thần tươi cười nhàn nhạt : "Tôi nghĩ hai người trải qua đêm đó rất tốt đẹp."

      "Mới là lạ!"

      Thiếu chút nữa Hàn Thu tức giận mắng to, sau đêm đó, Tư Dung liền tránh né , cho rằng Tư Dung cần mấy ngày để làm quan hệ của bọn họ, nhưng đợi đến lúc tìm Tư Dung, tung tích của .

      Lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, đêm đó đúng dịp, em họ của của , Phong Thần! Dẫn người đến Lam Bang trực tiếp mang Tần Mặc ra ngoài, nếu như Tư Dung rơi vào trong tay Lam Bang, như thế nhà họ Hàn và nhà họ Tư đều bị kiềm chế.

      Phong Thần bình tĩnh lại, đừng nóng vội : "Tôi phái người tìm!"

      Lòng phiền muộn tắt video, ra cửa tìm mèo xù lông, xem ra nếu làm chút gì đó, nhất định bạo phát.

      tìm khắp phòng, nhưng cũng thấy bóng dáng của đâu, Phong Thần mắng tiếng, nha đầu này rời nhà trốn đấy chứ!

      Dù là phụ nữ lý trí, nhưng cũng có lúc giống như đứa bé, khống chế được, sau khi Tần Mặc ăn khép nép, thành khẩn lời xin lỗi, nhưng lại lấy được chút xíu đáp lại, đương nhiên ở nổi nữa.

      sợ bị Lam Thiệu Đường bắt lần nữa, ngược lại tức giận nghĩ, nếu như bị bắt rồi, Phong Thần có thể để ý hay đây? Tần Mặc rất ghét mình vào lúc này còn hẹp hòi, nhưng suy nghĩ chút, vẫn quyết định về nhà mình trước.

      Tần Mặc ra đón xe, mới vừa ngồi xuống, còn chưa đóng cửa lại, cũng chen lấn vào, vẻ mặt hốt hoảng.

      ta đeo cái mắt kính to, hình như rất sợ bị người khác nhận ra : "Mau lái xe!"

      " chỗ nào?"

      Tài xế hỏi thăm hai vị hành khách sau lưng, Tần Mặc lạnh lùng nhìn khách mời mà đến chen lên xe, nên là oan gia ngõ hẹp, hay nên hai người lận đận giống nhau ?

      chen lên xe lúc này mới chú ý tới Tần Mặc bên, ta lập tức tháo kính mát xuống, vẻ mặt tức giận nhìn .

      "Chúng ta là có duyên! Sao lại là !"

      "Sao thể là tôi? Chiếc xe này là tôi gọi trước, chị xuống xe !"

      Tâm tình Tần Mặc tốt, bây giờ lại thấy khuôn mặt khoa trương của Tư Dung, càng thêm xấu. Ai thích đối mặt với có ý với người đàn ông của mình cơ chứ ?

      "Tôi xuống xe? Tôi xin phép là !"

      Tư Dung vẫn phách lối như cũ nhìn Tần Mặc cười, Tần Mặc quan sát ta lát, sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly: "Chị bị người ta đuổi theo sao? Là Hàn Thu hả? Đêm đó trải qua có vui vẻ ?"

      ". . . . . . Đều là lỗi của !"

      Vừa nhắc đến đêm hôm đó, mặt của Tư Dung liền đỏ lên, nếu ban đầu biết, Tần Mặc dùng loại phương pháp này để dò xét cảm tình của Hàn Thu đối với như thế nào cũng đồng ý!

      Như thế rất tốt, Hàn Thu chuyện tình đêm kia cho cha , bây giờ cha buộc phải cưới Hàn Thu! Nhưng còn chưa sắp xếp lại tình cảm của mình với Hàn Thu, làm sao có thể đủ để buông xuống thích dành cho Phong Thần mà cưới Hàn Thu !

      Mà nếu như đêm kia muốn, Hàn Thu cũng xảy ra quan hệ cùng . . . . . . Tư Dung càng ngày càng cảm thấy, lời của Tần Mặc đêm đó làm ảnh hưởng đến , cho nên mới mất lý trí.

      "Nếu như chị muốn, ai có thể ảnh hưởng đến chị!"

      Tần Mặc địa chỉ nhà họ Tần cho tài xế, Tư Dung cũng còn lời gì để , lúc này trốn nhà, cũng trốn tránh tình cảm của Hàn Thu đối với mình.

      Tư Dung biết nhất định Hàn Thu tìm , cha cũng tham gia vào trong đó, bây giờ có muốn chạy trốn ra nước ngoài cũng có khả năng bị bắt tại phi trường. có chỗ để , có chút mù mịt.

      Đến nhà họ Tần, Tần Mặc trả tiền xuống xe, Tư Dung cũng lặng lẽ xuống xe theo, "Này, có thể cho tôi ở nhờ mấy ngày ?"

      "Chị bỏ nhà trốn , cũng tìm nơi để ở?"

      Tần Mặc bỏ nhà cũng phải là lần đầu tiên, , phải , rời khỏi Phong Thần phải là lần đầu tiên, cho nên lo lắng. Nhìn lại Tư Dung, mặt ta mặt lúng túng, mặt còn khoa trương co quắp, kiêu ngạo cũng xuống.

      "Được rồi."

      Mang theo Tư Dung vào nhà, Tần Thọ Diệp lại đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hình như Lan ngờ trở về, hơn nữa sau lưng còn theo xa lạ.

      Bây giờ Tư Dung ăn nhờ ở đậu, nhưng khí chất đại tiểu thư người ta vẫn cách nào che giấu, dưới sắp đặt của Tần Mặc, ở trong nhà họ Tần. Nhất định Hàn Thu sắp phát điên, nhưng cũng thể nào ép buộc được!

      Nhớ tới lúc với cha muốn cưới , biểu cảm mặt rất chắc chắn, liền hoảng hốt. Mặc dù biết Hàn Thu thể nào lợi dụng , nhưng khó tránh khỏi có chút an tâm, luôn cho rằng Hàn Thu là người bạn, người trai tốt, nhưng bây giờ muốn thay đổi thân phận của , để cho trở thành chồng của . Thay đổi như vậy, khiến nhất thời khó có thể tiếp nhận.

      Phong Thần trực tiếp chạy ô-tô tới nhà họ Tần, quen đường tìm đến phòng của Tần Mặc, đẩy cửa phòng ra, thấy Tần Mặc dựa vào bên cạnh giường, giống như chờ đợi .

      "Tần Tiểu Mặc, em lại dám chạy trốn khỏi sao!"

      dùng lực mạnh đóng sầm cửa, làm nó hơi rung, Tần Mặc hất cằm lên, cứ như con mèo bị ức hiếp, giương lên móng vuốt.

      "Là để ý tới em mà, chờ bớt giận trở lại chuyện với em!"

      Chương 20.2 : Nhóm hai người rời khỏi nhà
      Editor: Ôp


      Tần Mặc xoay đầu , quay lưng về phía Phong Thần, Phong Thần vừa tức vừa buồn cười, khi vui vẻ, liền rời nhà trốn , có nên buộc dây xích lên cổ con mèo là hay đây ?

      "Em bỏ nhà lại còn lý luận! Xem ra cho em chút trừng phạt, em muốn tạo phản rồi!"

      Hai tay Phong Thần nâng đầu của , thân thể cao lớn tạo áp lực, đè Tần Mặc lên giường lớn mềm mại, dán chặt lên cơ thể mềm mại của , cường hãn công thành đoạt đất, cho có cơ hội thở dốc.

      Tần Mặc tức giận cắn môi của , hai mắt nhìn chằm chằm : " luôn luôn bỏ lại em!"

      uất ức lên án, bộ dáng nhu nhược khiến trong lòng Phong Thần phát hỏa lập tức bị dập tắt, đối với là vừa vừa hận.

      biết, muốn ám chỉ buổi tối ôm ngủ, từ trước đến giờ luôn là đàn ông tự chủ rất tốt, nhưng đối mặt với mè nheo nũng nịu như mèo , với lại trở thành hành hạ.

      Khi đó, còn canh cánh trong lòng với chủ động của Tần Mặc, tự nhiên tiếp nhận trêu đùa của , để cho được như ý. Mà khi trêu đùa, với chính là loại trừng phạt, biết, ràng là nên dạy dỗ , giờ ngược lại, được đùa nghịch.

      Cơ thể của kêu gào muốn , nhưng lý trí của kéo con mãnh thú trong lòng lại, thể bởi vì chút xíu hấp dẫn, mà phá hư nguyên tắc của .

      "Em có biết đêm đó rất nguy hiểm hay ? Nếu như chạy tới, em phải làm thế nào? Lam Thiệu Đường quỷ kế đa mưu, bây giờ em mới lớn, có thể đấu thắng được lão kia hồ ly kia sao!"

      Tần Mặc mở lớn hai mắt : "Vậy cũng thể để ý đến em chứ! Bây giờ có ý gì, coi trọng em đến gần, muốn đuổi người sao!"

      "Làm sao như vậy chứ!" Phong Thần kinh ngạc vì trí tưởng tượng của , nếu như xem như cái loại phụ nữ kia, sớm dụ dỗ lừa dối để có được , tại sao lại phải tôn trọng ý nguyện của , đợi đến lúc đồng ý mới chạm vào đây.

      "Em nghĩ như vậy, là đánh giá thấp chính em, hay là tin tưởng vào ?"

      Phong Thần cảm giác mình rất thất bại, chẳng lẽ trong lòng , chính là đàn ông dụ dỗ hưởng thụ phụ nữ sao ?

      "Em nghĩ em đánh giá cao chính mình, nếu chính là có vấn đề!"

      phải ai cũng , nhất định đàn ông chịu được khiêu khích của người phụ nữ mình mến sao! Mấy đêm này căn bản là biểu thiếu hứng thú, đối với khiêu khích của chút phản ứng cũng có, phải là sức quyến rũ của đủ, chính là cơ thể có vấn đề!

      "Em hành hạ đến điên rồi !" phải người nào cũng có thể chịu đựng được cấm dục, để xác minh sức quyến rũ của rất lớn, lực ảnh hưởng đối với càng thể dùng ngôn ngữ diễn tả, lập tức liền đưa tất cả khả năng của mình, phục vụ ở dưới thân.

      Quần áo ngổn ngang bay đầy trời, tiếng chàng trai tràn ngập dã tính gầm , còn có giọng mềm yếu như có như xin khoan dung, làm cho người ta càng thêm vô hạn suy nghĩ.

      Bàn tay Phong Thần chụp tới, ôm người bé mềm nhũn xương vào lòng, lỗ mũi Tần Mặc hơi đỏ, đôi mắt hơi ẩm, hai gò má càng giống như màu sắc hoàng hôn, đỏ bừng.

      Nằm gần bộ ngực kịch liệt phập phồng, Tần Mặc xấu hổ kéo chăn lại trước ngực, tiếng kiều mỵ rên rỉ kia, là phát ra từ sao?

      "Thế nào? Vẫn thể thỏa mãn em sao?"

      Giọng nhạo báng vang lên từ đỉnh đầu, Tần Mặc tức giận lườm cái, định tránh ngực của ra, lại làm được gì. giống như kỵ sĩ dũng mãnh, đánh quân lính tan rã, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.

      " đồng ý để cho em giúp , cũng phải vì để cho em chịu chết, nếu như mỗi lần em đều như vậy, làm thế nào yên tâm đáp ứng chuyện khác?"

      Giọng Phong Thần nhàng, bàn tay thỉnh thoảng vuốt tấm lưng nhẵn nhụi của Tần Mặc, giống như an ủi , tựa lông vũ vuốt ve da thịt, khiến Tần Mặc sợ run.

      " Lần sau em như vậy nữa."

      Tiếng buồn buồn từ ngực truyền ra, Phong Thần cười cười : "Lần sau lại phạm sai lầm, lạnh nhạt em, khiến em ba ngày xuống được giường ."

      Gương mặt Tần Mặc ửng hồng, mắng tiếng lưu manh, liền trốn vào chăn, Phong Thần làm chuyện xấu quấy nhiễu , lại bắt đầu đốt lửa xung quanh.

      Mặt trời ngã về tây, hai người ở giường bừa bãi buổi chiều rốt cuộc dừng lại : "Em gặp được Tư Dung rồi."

      "Cái gì?"

      Phong Thần kinh hãi, Hàn Thu tìm được người, vậy mà Tần Mặc cứ như vậy gặp được.

      " Tạm thời em thu nhận giúp đỡ chị ấy." Tần Mặc thấy lời nào, tiếp tục : " Có phải chị ấy gặp phiền toái gì hay ? "

      "Phiền toái? Vướng phải Hàn Thu, phiền phức của ta cũng lớn, Tư Dung chính là xương sườn mềm của ta. . . . . ."

      Phong Thần như có điều suy nghĩ, tại mỗi người trong nhà họ Hàn đều có thể có liên lạc với Lam Thiệu Đường, vậy liền yên lặng theo dõi biến hóa.

      "Tiểu Mặc, em trông coi ta tốt, đừng cho ta liên lạc với Hàn Thu."

      Tần Mặc hiểu gật đầu cái, hai người ra ngoài phòng, đúng lúc gặp được Tư Dung phờ phạc rũ rượi từ gian phòng khác ra, nhìn thấy hai người bọn họ, Tư Dung sửng sốt chút.

      Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng Tư Dung cũng phập phồng nhiều, nhiều lắm là có chút hâm mộ và ghen ghét, địch ý đối với Tần Mặc cũng dần dần giảm bớt.

      "Các người đáng ghét!"

      Thấy Phong Thần và Tần Mặc ăn ý cười , khuôn mặt Tư Dung lên chút đỏ ửng, ban đầu hai người bọn họ bắt tay thiết kế và Hàn Thu, cũng ngốc, lại có thể bị mắc lừa!

      đêm kia bọn họ vô tình gặp gỡ, chính là Phong Thần tự mình tính toán, mặc kệ Hàn Thu có ý với Tư Dung hay , chỉ cần hai người bọn họ thành đôi, vậy cũng cần bị buộc kết hôn cùng Tư Dung.

      Hơn nữa, Hàn Thu cũng được ôm mỹ nhân về, có thể còn thiếu món nợ ân tình, cớ sao mà làm!

      "Hàn Thu tìm khắp nơi, nhẫn tâm để cho ta vẫn tìm?"

      Đối với nghi ngờ của người đẹp, Phong Thần dĩ nhiên rất hài lòng, Tư Dung nhìn khuôn mặt tươi cười kia, nội tâm lung lay dứt : " Người trong lòng của em là mà!"

      " xác định, người trong lòng là tôi?"

      Chân mày cau lại, Tư Dung lo lắng chưa đủ, tiếp : "Dĩ nhiên!"

      "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ! Tôi chuẩn bị cho nơi ở khác, nơi này thích hợp."

      Phong Thần ý vị sâu xa cười, Tư Dung thấy rùng mình, lạnh lẽo tự chủ được từ dưới chân dâng lên, qua sống lưng của làm cả người lạnh run, da đầu tê dại.

      Phong Thần như vậy, chưa từng thấy qua bao giờ, luôn luôn mang theo nụ cười lưu manh, đối với phụ nữ nào cũng che chở thương , hình như người nào cũng đối xử như nhau. ra lời ngon tiếng ngọt, người phụ nữ nào có thể cự tuyệt, cũng kháng cự được sức quyến rũ người của .

      bây giờ, vẻ mặt mang theo nhàn nhạt tà nịnh, trong ánh mắt tản ra đùa giỡn, khiến cảm giác mình là con chuột bị con mèo tóm được. trốn thoát lòng bàn tay của , mà bây giờ, chỉ là lúc bắt đầu đùa giỡn với .

      Tần Mặc bên thờ ơ lạnh nhạt, bất chợt thắt lưng thắt chặt, Phong Thần mang theo rời , Tư Dung theo bản năng kêu tiếng, Phong Thần quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi.

      " cho Hàn Thu chứ?"

      "Yên tâm , tôi còn chờ xem lòng mình!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :