1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã trẻ xã hội đen - Minh Khê (chương 26/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Quyển 5 - Chương 12: Mưu tính


      Bên kia, Tần Mặc trở về nhà họ Tần được Tần Thọ Diệp gọi vào trong phòng sách, Lan lui ra ngoài, để cho hai cha con chuyện với nhau lát.

      "Nhà họ Hàn nước sâu, con dự định cùng cậu ta hả ?"

      Tần Thọ Diệp đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn công nhân trong sân tu sửa phần còn lại của nhánh cây bị gãy và lá rụng, thời tiết dần dần lạnh, cũng nên cắt tỉa lại cành cây chút.

      "Ba, ấy phải họ Hàn, hơn nữa, con tin tưởng năng lực của ấy."

      Tần Thọ Diệp gật đầu cái, nếu con quyết định, vậy ông cũng thể thêm cái gì. Năng lực của Phong Thần thể khinh thường, nếu quả có ý muốn cướp đoạt vị trí chủ nhà, vậy đối xử tốt với con của mình.

      "Lam Vụ Vũ bị thương, nằm trong bệnh viện chăm sóc, chuyện này con có biết ?"

      Tần Mặc gật đầu cái, ta vì cứu mà bị thương, nhưng biết ta vẫn còn sống, nên cũng an tâm.

      "Cha, có phải cha biết chuyện gì hay ?"

      Tần Thọ Diệp vô duyên vô cớ hỏi những thứ này, suy đoán, ông ám chỉ cái gì? Có người trong nhà họ Hàn trong ngoài phối hợp với Lam Thiệu Đường, theo như dự đoán, mục đích đều hướng về phía bọn họ và Phong Thần.

      "Ba già rồi, rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, con muốn làm, có thể làm, thừa dịp lúc này !"

      Ông tỏ ra vẻ người già có sức lực, Tần Mặc giật mình, ba đây là nhắn nhủ cái gì? vòng qua cái bàn, tới bên cạnh ông: "Ba, người có phải hay . . . . ."

      " có gì ba bỏ xuống được, vướng bận duy nhất chính là con, tại biết có người có thể bảo vệ được con, ba cũng an tâm hơn. Nhưng ba biết, con cũng muốn có năng lực để bảo vệ Phong Thần, chuyện này ba có thể giúp con, cũng chỉ có những thứ này!"

      Ông ấn xuống nút bàn, Lan lập tức xuất bên trong phòng sách : "Ông chủ."

      "Từ nay về sau, cậu phải bảo vệ tốt Mặc Mặc, con bé muốn làm cái gì, cậu cũng phải hết sức giúp đỡ nó!"

      "Ba! Người chuyện này là?"

      " Quyền lợi của ba đều giao cho con, ba hiểu , những năm nay, con luôn nghĩ đến việc báo thù, nhưng bất đắc dĩ chính là, ba vẫn ngăn cản con. Mẹ con giao đồ lại cho con, con phải bảo vệ cẩn thận, nó có thể cứu con mạng."

      Tần Mặc có dự cảm tốt, vừa định mở miệng, lại bị Tần Thọ Diệp ngăn lại : "Con ra ngoài trước , ba nghỉ ngơi lát."

      "Lan, thế nào ba lại đột nhiên giao cho tôi mọi chuyện, ông xảy ra chuyện gì?"

      Vừa ra khỏi phòng sách, Tần Mặc lôi kéo Lan, ép hỏi về việc của ba mình. Gương mặt của Lan ngượng nghịu, quanh co nửa ngày , dưới tình thế cấp bách, Tần Mặc mới uy hiếp : "Ngươi ta cũng có thể tra ra được! Về sau, ngươi cần phải theo ta!"

      "Tiểu thư! Ta !"

      Lan vừa nghe Tần Mặc giống như làm , quýnh lên, liền ra toàn bộ mọi chuyện.

      Năm xưa trong thời gian kiểm tra thân thể của Tần Thọ Diệp, khám ra là bị ung thư dạ dày, bây giờ là giai đoạn cuối, nhưng ông vẫn như cũ muốn Lan lừa gạt Tần Mặc. Lúc ấy trong giai đoạn giằng co với Lam Thiệu Đường, ông vẫn cứ chống đỡ, để tránh lộ ra sơ hở, khiến cho Lam Thiệu Đường tạo bất lợi với Tần Mặc.

      Hôm nay, bên cạnh Tần Mặc có Phong Thần bảo vệ, thế lực của Lam Thiệu Đường cũng lớn như lúc trước, dứt khoát giao lại chức vụ cho Tần Mặc, khiến cho phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện chút.

      "Tại sao có thể như vậy? Tại sao ba trị bệnh?"

      "Lúc đó là giai đoạn rối loạn, luôn dùng thuốc để khống chế, nhưng. . . . . . Vẫn thể nào ngăn cản. . . . . ."

      Tần Mặc hiểu, Tần Thọ Diệp vì bảo vệ , cũng vì để cho Lam Thiệu Đường lợi dụng cơ hội đoạt quyền của ông, tuy hai người tranh đấu gay gắt, nhưng Lam Thiệu Đường vẫn là gia chủ của Lam bang.

      Những năm này, người của Tần Thọ Diệp mở rộng nhanh chóng, Lam Thiệu Đường thể dễ dàng động đến ông, cho nên nếu như có thiếu sót lớn gì, ông ta cũng thể làm gì với Tần Thọ Diệp.

      tại quyền lợi ông do Tần Mặc thừa hưởng, như vậy, ông ta càng có quyền can thiệp. Nhưng dù sao tuổi Tần Mặc còn , Tần Thọ Diệp sợ có người phục , nên ở bên ngoài, ông vẫn còn là người đứng thứ hai trong Lam bang, nhưng quyền lực thực đều là của .

      Tần Mặc trở về phòng, nước mắt tự chủ mà trào ra, tại sao vào giờ phút như thế này, lại cho biết thực tàn khốc như vậy?

      nhớ an ủi của Phong Thần, nhớ lúc trong ngực thoải mái khóc to, nhưng mà, biết, bây giờ phải là thời điểm bốc đồng, Phong Thần khó khăn cần phải giải quyết, thể phân tâm giúp được.

      Trong lòng lời thầm lại lần nữa vang lên, ngồi mình bên bàn trang điểm, người trong gương bộ mặt đầy nước mắt : "Mình kiên cường, thù của mẹ và ba, mình nhất định phải báo!"

      Cuối cùng Phong Thần cũng được bác sĩ duyệt đơn, có thể xuất viện, nhưng vẫn vô cùng nhớ nhung những ngày ở bệnh viện, có Tần Mặc chăm sóc, còn có cơ thể thơm tho mềm mại của .

      Hàn Trữ đưa trở về nhà họ Hàn, đối với bộ mặt giả dối, đương nhiên cũng phải mang theo bộ mặt khác để trả lời. Giống như vấn đề cậu hai được giải quyết, thấy ông ta cười vui vẻ, chút cũng nhìn ra lo lắng và băn khoăn ít ngày trước.

      "Cậu hai, vấn đề của cậu giải quyết rồi sao?"

      cố làm ra vẻ quan tâm hỏi thăm, cậu hai khua khua tay, tỏ vẻ được dàn xếp: "Lần trước thái độ của cậu hai tốt, cháu cũng đừng nên trách móc cậu."

      Phong Thần gật đầu cái, liền lên phòng nghỉ ngơi, Hàn Trữ theo lên phòng, "Thần, gần đây chú út có hành động, em nên cẩn thận chút."

      "Ừ, Hàn Trữ, chuyện này đừng trông nom vào, giao cho em là được!"

      Hàn Trữ biết quan tâm đến mình, gật đầu cái liền rời , Phong Thần biết chuyện này thoát khỏi liên quan với cậu cả, nếu để Hàn Trữ tham dự vào, chỉ sợ gây khó khăn cho .

      Nên dứt khoát cho biết chuyện gì, dĩ nhiên cậu cả cậu hai lo lắng ông cụ nhà họ Hàn để cho Phong Thần làm chủ nhà, nên tất cả hòn đá làm trở ngại đường của họ, toàn bộ phải bị loại bỏ ngay trong thời kỳ mới phát sinh.

      Phong Thần là tính toán sai sót ngoài ý muốn của họ, thế nào bọn họ cũng nghĩ đến, năm đó em cắt đứt quan hệ với bọn họ sinh ra con trai, lại trở thành việc ngoài ý muốn lớn nhất.

      Mặc dù vừa lòng, nhưng thấy tiếp nhận buôn bán dần bị thua lỗ từ nhiều năm qua, cũng có suy nghĩ nhiều, ngờ, lại biến những thứ này thành công cụ kiếm tiền, hàng năm thu vào vô cùng lớn.

      xuất của , làm thế lực vốn cân bằng, lập tức bị liên lụy, có lẽ đây chính là mưu tính của ông cụ nhà họ Hàn.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Quyển 5 ----- Chương 13: Muốn báo thù


      Vừa mới xuất viện, Tư Đồ Kiều đưa tin tức tới cho , mắt lạnh nhìn tin tức được gởi tới, khóe miệng nâng lên độ cong quỷ quyệt. Khoản tiền kia, quả nhiên là củ khoai lang phỏng tay.

      nhanh chóng chỉ điểm cho Tư Đồ Kiều nên làm thế nào, Tư Đồ Kiều cần phải làm điêu luyện, nếu để cho Tư Đồ Kiều biết ý tưởng Phong Thần, nhất định ta oa oa kêu to!

      Sau khi xử lý xong chuyện này, đợi xem kịch vui, nhìn bên ngoài cửa sổ, thời tiết dần dần lạnh, mùa thu bước tới gần, trong lúc vắng vẻ này, chỉ muốn ôm kia, cùng nhau nhìn lá cây Phong chuyển dần thành màu đỏ.

      Trong lòng vừa nghĩ đến, ngón tay lập tức hiệu suất bấm số điện thoại của bé kia, thời gian qua rất lâu mới được bắt máy, giọng đối phương vang lên, Phong Thần nghe ra giọng mệt mỏi của Tần Mặc, khỏi lo lắng hỏi : "Em làm sao vậy? Lại lo lắng chuyện gì có phải hay ?"

      Tần Mặc cười cười : " có việc gì, chỉ là rất lâu thấy , ngủ được tốt."

      bàn đều là tài liệu Lan đưa tới, sợ tiếng lật giấy bị Thần nghe, liền dừng lại động tác trong tay, tới bên cửa sổ. có đầy bụng tâm , lại nhận được điện thoại của biết nên mở miệng diễn tả như thế nào.

      có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàng của đối phương, mặc dù lời nào, nhưng chỉ cần như vậy, vẫn cảm nhận được tồn tại của như cũ.

      "Ngủ được được tốt? Vậy tối nay tới tìm em, để cho em ngủ ngon chút, thế nào?"

      Phong Thần buồn cười, bởi vì lời của mà vui mừng nửa ngày, này, cũng biết chút lời ngon tiếng ngọt để đùa cho vui rồi.

      "Em nghĩ dẫn sói vào nhà, kia bên như thế nào? Có gặp phải phiền toái hay ?"

      mới vừa nhìn qua đồ Lan đưa tới, trái cây của nhà họ Hàn sâu, hơn nữa còn bị trộn lẫn. Trong thời gian ngắn, cũng có cách nào xác định, rốt cuộc là người nào cấu kết với Lam Thiệu Đường.

      Hình như ai cũng có thể, bởi vì cùng chung mục tiêu, đều hướng về Phong Thần.

      "Mặc dù có phiền toái vẫn dễ dàng hóa giải được, em chờ đến cưới em, được ?"

      dịu dàng , nhìn thoáng qua laptop, Tư Đồ Kiều hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đợi cá mắc câu.

      "Nếu như, nếu như em lừa ... có thể tha thứ em ?"

      Tần Mặc siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi cúi người, hy vọng có cái ôm đén ôm lấy , trước kia kiên định nếu muốn báo thù, cho rằng có thể bỏ ra bất kỳ cái giá nào, nhưng mà. . . . . . nhưng mà bây giờ sợ.

      "Gạt ? suy nghĩ. . . . . ."

      nín thở chờ đợi câu trả lời của , có thể giống như cảm thấy, mình cùng giỡn, sau đó lâu, tiếng Phong Thần đầy truyền cảm vang lên bên tai của : "Nếu như em lừa , hoặc giấu giếm chuyện gì, chờ em chủ động cho biết, sau đó liền hung hăng, hung hăng, để cho em ba ngày xuống được giường."

      nửa nửa giả, lại khiến cho Tần Mặc nín khóc mà cười, thay vì tương lai biết nên mở miệng như thế nào để cho biết, bằng, để cho cùng nhau gánh chịu.

      "Vậy bây giờ em liền thẳng thắn để được khoan hồng, ra. . . . . ."

      Tần Mặc địa chỉ, Phong Thần lập tức đồng ý, hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê.

      Ánh mặt trời mùa thu mang theo ấm áp tràn ngập cả vùng đất, khiến cho lá cây cành lảo đảo muốn rụng, cố gắng giữ lại bản thân mình, nhưng cuối cùng vì gió tàn sát bừa bãi, mà rơi xuống đất, quay về bùn đất, cung cấp chất dinh dưỡngcho cây to, năm sau càng thêm tươi tốt.

      Thế gian vạn vật, đều ở trong vòng luân hồi, là xiềng xích thể thoát được, giống như Phong Thần và Tần Mặc, người vốn là muốn tiếp quản, người còn lại là sao cả, nhưng sâu xa bên trong, luôn có những việc trói bọn họ ở chung chỗ.

      "Em lừa chuyện gì?"

      Phong Thần nhìn trước mắt lo lắng, sinh lòng thương tiếc, đến tột cùng là loại chuyện gì, khiến cho bất an và lo lắng như vậy?

      "Em. . . . . ." Tần Mặc vô ý thức khuấy nước ép hoa quả, biết vì sao lại thế, rốt cuộc, hình như nghĩ tốt trong đầu, ngẩng đầu : "Thần, em muốn giúp , cũng tự giúp em."

      Chỉ có trong thời điểm sợ hãi và hốt hoảng, mới kêu tên của , Phong Thần nắm tay của , tay của bốn mùa đều lạnh, bây giờ vào mùa thu, tay của lại càng trở nên lạnh.

      gọi phục vụ đưa ra ly cà phê nóng, Tần Mặc lắc đầu cái: "Em thích. . . . . ."

      "Cầm lấy, sưởi ấm!"

      cố chấp nhét chăn vào trong tay của , đổ nước trái cây sang bên, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, tay lại được tay của nắm lấy, Tần Mặc lên nụ cười cảm động.

      " cũng biết, mẹ và em của em chết như thế nào, ra , người bắt cóc bọn em cũng phải bọn cướp gì, cũng phải kẻ thù khác của ba em."

      Tần Mặc chậm rãi tới biến cố nhiều năm trước, giống như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, khắc sâu trong đầu của , cho phép quên .

      " ra, cũng tin, cái người xưng gọi em với ba, người mà em vẫn kêu là bác, chính là kẻ chủ mưu giết chết mẹ và em của em!"

      "Em là, Lam Thiệu Đường bắt cóc bọn em?"

      nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lại ngờ là người đứng đầu Lam Bang, tại sao? Ông ta là gia chủ, tại sao còn phải bắt cóc mấy người Tần Mặc?

      "Lúc ấy em rất sợ, em nghe thấy những người kia gọi là Lam Bang chủ. . . . . . Em hiểu , tại sao ông ta lại đối với bọn em như vậy? Sau này em mới biết, ông ta sợ ba đoạt vị trí của ông ta, cho nên dùng bọn em để dẫn ba vào bẫy."

      Đến bây giờ Tần Mặc cũng dám tin tưởng, hai người vào sinh ra tử, trải qua vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết, lại vì nghi kỵ nhau mà hạ độc thủ với đối phương.

      Đáng tiếc ba luôn trung thành với Lam Thiệu Đường, thế nhưng bị xem là tâm sói, dẫn đến họa sát thân.

      "Về sau, chắc cũng nghe qua, bởi vì phán đoán sai lầm của ba, cho nên mới khiến mẹ và em của em bị chết. Cũng vì chuyện này, nên quan hệ của em và ba trở nên tốt, nhưng phải như thế. Ba muốn giúp em, vì vậy, qua nhiều năm như vậy, vẫn giữ khoảng cách với em, khiến người ngoài cho rằng, em nghe lời, phản nghịch, thậm chí có ý nghĩ tốt về ba. Chỉ có cha và con bất hòa, Lam Thiệu Đường mới buông lỏng phòng bị với em, nhưng mà, nguy hiểm lại khiến cho ba. . . . . ."

      Tần Mặc cúi đầu, Phong Thần đau lòng hôn lên tay : "Đều qua rồi, Tiểu Mặc, tất cả rồi tốt lên."

      "Thần, để em giúp , em muốn báo thù thay mẹ và em !"

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Quyển 5 --- Chương 14: Phá rối


      Ánh trăng mông lung, cả vùng đất như được phủ thêm tầng lụa mỏng, mùa thu mát mẻ đuổi mùa hè nóng bức, làm cho lòng người cũng trở nên ấm áp.

      Ký ức tốt luôn hóa thành ác mộng vào ban đêm yên tĩnh, phá rối khiến người ta thể an tâm nghỉ ngơi, Tần Mặc mở mắt ra lần nữa, ngồi dậy, hơi hơi thở dốc. Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ, xuyên qua màn mỏng cửa sổ, rơi vào bên trong phòng.

      Ánh sáng mỏng manh chiếu vào, nghĩ lại làm sắc mặt của tái nhợt, vừa quay đầu, gặp hình ảnh bản thân trong gương, hai mắt vô hồn nhìn chính mình. Rùng mình cái, giống như nhìn xuyên thấu qua gương mà lại gặp được người khác.

      "Làm sao vậy?"

      Người nằm bên cạnh vai , phát thân thể của lạnh lẽo, ôm vào trong lồng ngực ấm áp, nhưng thân thể của vẫn khẽ run như cũ.

      "Lạch cạch" tiếng, trong phòng sáng lên, Tần Mặc nheo lại mắt, ánh sáng đột ngột lên làm chưa kịp thích ứng.

      "Em lại nằm mơ."

      Giọng Tần Mặc khẽ run, giống như gặp lại việc ngày đó, cảnh tàn khốc, khiến khỏi há miệng thở dốc.

      " sợ, có ở đây."

      Phong Thần hôn sợi tóc của , cảm xúc thoáng lạnh, đả kích năm ấy, đối với , nhất định là rất tàn nhẫn. chưa đến mười tuổi, đối mặt với người thân của mình rời , trong lòng đau đớn và bi thương cỡ nào.

      Nhưng muốn nhìn bị thù hận khống chế, muốn báo thù, con đường này vô cùng vất vả. Nhiều năm như vậy, trải qua khổ cực như thế, bao kín chính mình trong thế giới lạnh lẽo. tìm thấy lối ra, người khác cũng vào được, chỉ tùy ý lớn lên trong hoàn cảnh lạnh lẽo đó, dần dần quên mất cuộc sống vui vẻ là như thế nào.

      Phong Thần đau lòng Tần Mặc như vậy, nhưng cũng biết, trong lòng , thù của mẹ và em , chính là cây gai.

      Gốc cây gai đâm sâu vào lòng của , chỉ có trừ tận gốc, mới có thể làm cho lần nữa nở nụ cười. Nhưng mà, sau khi báo thù xong, lại vui vẻ sao?

      "Thần. . . . . . để cho em giúp sao?"

      Tần Mặc nhíu mày, chịu khuất phục tiếp tục truy hỏi, Phong Thần dịu dàng cự tuyệt đề nghị của trong phòng cà phê hôm nay.

      Phong Thần muốn khiến cho vào vũng lầy này, mặc dù nàng sớm ở trong đó, cũng muốn kéo ra khỏi.

      " phải là để cho em giúp, mà là. . . . . . muốn em chỉ nghĩ đến báo thù, Tiểu Mặc, người nợ em, nương tay. biết em khổ sở, cũng ngăn cản em, cho dù con đường này có khó hơn nữa, vẫn luôn bên cạnh em."

      làm chủ vì , tôn trọng quyết định của , cũng ủng hộ quyết định của .

      Hai mắt Tần Mặc mở to, trước đó, chỉ nghĩ tới việc muốn Lam Thiệu Đường nợ máu phải trả bằng máu, cũng nghĩ đến, có người nâng đỡ cho .

      "Em giết ông ta, em khiến cho ông ta nhận được quả báo trừng phạt!"

      Phong Thần gật đầu cái, hiểu tâm trạng của , chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Tần Mặc đưa tay ra lấy, biết đối phương những gì, sắc mặt của có chút kỳ quái, lạnh nhạt biết, thuận tiện cúp điện thoại.

      đứng dậy, Phong Thần hỏi : " trễ thế này, em còn định đâu?"

      Tần Mặc mấp máy môi : "Lam Vụ Vũ đến nhà em, em phải trở về."

      Phong Thần xuống giường theo, giọng hơi trầm xuống, đưa , cho cự tuyệt rồi khoác áo rời .

      Đến nhà họ Tần, bên trong nhà đèn điện sáng trưng, mấy chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà, xem ra có nhân vật quan trọng đến chỗ này. Phong Thần và Tần Mặc liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau xuống xe, vào.

      "Ba. . . . . ."

      "Bác Tần, chúng cháu trở về."

      Hai người vừa vào phòng, lực chú ý của người bên trong, lập tức tập trung vào người bọn họ.

      "Mặc Mặc, em thể ở cùng chỗ với ta!"

      Lam Vụ Vũ vừa thấy Tần Mặc, vẻ mặt liền trở nên kích động, nhìn thấy Phong Thần thân mật dắt tay của , đáy mắt xẹt qua vẻ tức giận.

      Lam Vụ Vũ vẫn ăn mặc sạch như cũ, toàn thân tao nhã, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú thâm túy, có vẻ tái nhợt mệt mỏi, giống như trải qua trận bệnh nặng.

      Có lẽ là do tâm tình dao động phập phồng quá lớn, tay che ngực, tay che miệng ho , có vẻ hết sức khó chịu.

      "Vụ Vũ, ngươi nên chạy đến như thế này!"

      tiếng đầy uy lực phát ra, Phong Thần vừa vào cửa nhìn thấy Lam Thiệu Đường ngồi ở bên, khuôn mặt trải qua nhiều năm tháng, làm nên nét nghiêm nghị và quyết đoán của ông ta.

      Lam Thiệu Đường nhàn nhạt nhìn qua Phong Thần, chỉ là nhàng liếc qua, nhưng sâu tận xương tủy cũng là dò xét, mang theo đánh giá sắc bén, sâu tìm tòi nghiên cứu.

      Giọng ông ta mang theo ý ra lệnh, làm người ta rất thoải mái, giống như, lời của ông ta , là thuộc hạ của mình, mà phải là con ông ta. Mang theo cảm giác cao cao tại thượng hơn người, cuồng vọng giống như quan sát con kiến.

      "Cha, thân thể của con, tự con biết ."

      Lam Vụ Vũ thở hổn hển, ngực có chút đau, thời điểm khi ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc, lại mang theo tia khẩn cầu.

      "Khuya lắm rồi, ba, con lên phòng trước."

      Tần Mặc trực tiếp kéo tay Phong Thần lên phòng, dưới tình thế cấp bách, Lam Vụ Vũ bước đến trước mặt , ngăn đường của hai người.

      Hành động tại của , là muốn cho mọi người, và Phong Thần, chuyện định, lòng cho phép, thể tách ra. Nếu rời nhau chút, cũng đủ cho chết cả trăm lần.

      "Thọ Diệp, tôi lại biết, Tiểu Mặc và người nối nghiệp tương lai của nhà họ Hàn, thân mật với nhau như vậy."

      Lam Thiệu Đường mở miệng lần nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn về hai người, mang theo áp lực vô hình.

      "Chuyện bọn , chúng ta dĩ nhiên là quản được rồi, con lớn dùng được mà!"

      Tần Thọ Diệp cười ha hả trả lời, chỉ tâm tư của con , người làm cha như ông cũng quản được, chỉ có thể mặc vậy.

      Hai người đánh thái cực với nhau, chút cũng nhìn ra, hai nhân vật hết sức quan trọng này có bất kỳ điều gì hòa hợp.

      "Nếu là lúc trước, đương nhiên tôi cũng vui khi thấy chuyện hai đứa, nhưng gần đây tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn, cũng thể nhắc nhở Tiểu Mặc chút, cẩn thận quen biết với người hiểu ."

      Thái độ của ông ta như trưởng bối, quan tâm đến tương lai hạnh phúc của tiểu bối, nhưng cẩn thận suy nghĩ lời của ông ta, khó để phát , ông ta gặp chuyện ngoài ý muốn, sáng ám chỉ tối ám chỉ, cũng là ám chỉ về phía nhà họ Hàn.

      Hình như Tần Mặc hiểu ràng, tại sao Lam Vụ Vũ khuya như vậy còn xuất trong nhà , nhất định ta biết kế hoạch gì đó của Lam Thiệu Đường. óOng ta ngàn tính vạn tính, lại ngờ người phá rối thế cục là Lam Vụ Vũ, nhưng chính bởi vì Lam Vụ Vũ phá rối, tình thế dường như lại xảy ra biến hóa mới.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14: Phá rối (2)

      khí bên trong nhà ngưng đọng, Lam Vụ Vũ nhận ra ý trong mấy lời khó hiểu của ba mình, định kéo tay Tần Mặc, lại bị tránh thoát.

      "Mặc Mặc. . . . . ."

      Ngực của tràn ra mùi vị khổ sở, cuối cùng Tần Mặc cũng chấp nhận , nhưng vẫn cố chấp như cũ muốn quay trở lại.

      "Lam Bang chủ bị đánh lén?"

      Ngay lúc này, Phong Thần chuyện, mặt là vẻ mặt thể tin được, giống như kinh ngạc, Lam Thiệu Đường lại có thể bị đánh lén. quan tâm về phía ông ta, dừng chân cách ba bước: "Nhắc tới cũng khéo, trước đây lâu, tôi cũng bị đánh lén bởi những người , mới xuất viện gần đây, chúng ta là có duyên."

      Lam Thiệu Đường khẽ cười tiếng, đáp lời, Phong Thần tiếp tục : "Thời đại nay yên ổn, ban ngày ban mặt cũng xảy ra chuyện như vậy, chỉ biết là trùng hợp, hay là có người cố ý mà thôi."

      như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lam Thiệu Đường, lời ý vị sâu xa: "Lam Bang chủ hoài nghi nhà họ Hàn sao?"

      "Ha ha, cháu à, những lời này thể lung tung, nếu bị người có ý khác nghe được, cũng hay."

      Phong Thần gật đầu: " Gần đây tôi có nhận được tin tức, trong Lam Bang có khoản tiền cánh mà bay, biết có liên quan đến chuyện Lam Bang chủ bị đánh lén hay đây?"

      Lam Thiệu Đường đứng dậy: "Bác tự điều tra lại tốt, Vụ Vũ, thôi!"

      Xem ra chuyện này giải quyết được gì, Lam Vụ Vũ biết, tại coi như Lam Thiệu Đường làm khó dễ với nhà họ Tần, sau này còn có cơ hội. nhìn sâu Tần Mặc cái, cuối cùng chỉ đành phải nghe theo ba, trở về cùng ông.

      " Sau này các người cẩn thận chút."

      Tần Thọ Diệp được người dìu, trở lại phòng của mình, Tần Mặc biết, lần này, là Lam Thiệu Đường đến để cảnh cáo bọn họ.

      Phong Thần có nhiều cơ hội ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Hàn, đến lúc đó, nếu nhà họ Tần và nhà họ Hàn có quan hệ, như vậy ông ta đối phó với kẻ thù lại càng thêm khó.

      Cho nên, lần Phong Thần bị đánh lén kia, cũng rất có thể là người của Lam Thiệu Đường phái tới, dù sao, đối với người có thể trở thành kẻ thù của mình, ra tay độc ác cho sảng khoái, mới có thể đặt mình vào trong vị trí có lợi

      Bỗng nhiên Tần Mặc cảm thấy rất mệt mỏi, phải phòng bị người khác trong mọi lúc, lo lắng đề phòng qua mỗi ngày, đột nhiên rất muốn cách xa tranh chấp như vậy, an ổn sống qua.

      Nhưng mà thù của mẹ và em còn chưa báo, làm sao có thể rút lui được đây?!

      "Bắt đầu từ bây giờ, có lẽ chúng ta rất vất vả."

      Phong Thần nhìn ra mệt mỏi của , ôm lấy bả vai gầy gò của , cho an ủi: "Chỉ cần là điều em chọn, đều cùng em, em phải đồng ý với , phải đặt mình vào vị đầu tiên."

      Phong Thần nghiêm túc nhìn trong ngực, sợ, sợ xem rằng thù của mẹ và em , còn quan trọng hơn so với . Nếu như báo thù phải trả giá cao là sinh mạng của , như thế , cho dù bị ghét cả đời, cũng ngăn cản.

      Đương nhiên Tần Mặc biết lo lắng cái gì, gật đầu: "Em nhất định đặt mình ở vị trí đầu tiên, cũng như vậy."

      Đêm, hết sức yên tĩnh, nhưng lòng người xao động, bên trong phòng sách đóng kín, Lam Thiệu Đường trầm mặt nhìn về phía con trai của mình, sắc mặt Lam Vụ Vũ tái nhợt đứng bên, mặt ra thần sắc mệt mỏi.

      "Sao mày dám! Tao ngờ, con trai duy nhất của tao, vì đứa con mà phản bội lại tao!"

      Ông nặng nề đánh vào bàn, phát ra tiếng vang ầm ầm, Lam Vụ Vũ ưỡn thẳng sống lưng, nghiêm mặt : "Ba biết , con để ý Mặc Mặc, nhưng lại muốn lấy tính mạng của ấy lần nữa, ba có nghĩ đến cảm nhận của con ?"

      "Khốn khiếp!"

      Lam Thiệu Đường bị lời của làm tức giận, sắc mặt đỏ lên: " ta là con của Tần Thọ Diệp, mày có biết hay ! Mấy năm gần đây Tần Thọ Diệp có hành động khác lạ, mày cũng phải biết, vậy mà vẫn còn muốn tao bỏ qua cho con của ông ta!"

      Mọi người đều biết, Tần Thọ Diệp quý nhất chính là đứa con này, nhưng bởi vì kiện khi còn bé kia của Tần Mặc, nên ít để ý đến Tần Thọ Diệp. Mất năm trước đây, Lam Thiệu Đường thấy hai cha con này đồng lòng, cho nên cũng chú ý nhiều đến Tần Mặc.

      Nhưng hai cha con bọn họ lại lừa gạt mọi người, ông ta tận lực bảo vệ bí mật, Tần Thọ Diệp giao lại toàn bộ quyền lợi những thứ trong tay cho Tần Mặc, mặc dù ngoài mặt vẫn là ông ta làm chủ, nhưng kẻ nắm quyền chính thức, lại trở thành Tần Mặc.

      Mặc dù Tần Mặc vẫn chưa có thành tựu gì, nhưng thế lực của Tần Thọ Diệp sánh ngang cùng với ông, khuynh hướng mơ hồ thoát ra khỏi Lam Bang. Nếu con bé đó còn ở chung chỗ với Phong Thần, Phong Thần đoạt được quyền lợi của chủ nhân nhà họ Hàn, như vậy đến lúc đó. . . . . .

      "Ba làm gì bọn họ, trong lòng của chính ba ràng! Tại sao muốn liên lụy vào người vô tội là ấy, năm đó kế hoạch của con, có phải cũng là do ba cản trở từ trước hay !"

      lời khẳng định, khiến mâu thuẫn giữa hai cha con hoàn toàn bộc phát, năm đó thu xếp hoàn tất đường rút lui cho Tần Thọ Diệp, lại suýt chút nữa khiến ông bỏ mạng, cũng chính vì chuyện này, khiến cho Tần Mặc tin tưởng lần nữa.

      Lam Vụ Vũ che ngực, miệng thở gấp, mặt huyết sắc nhanh chóng rút , mỗi lần nghĩ đến Tần Mặc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, liền hận thể moi tim của mình ra cho xem, xem lòng của , có phải đen tối như trong tưởng tượng của hay .

      "Chẳng lẽ mày muốn nhìn tao chết!"

      Lam Vụ Vũ bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng vậy, cho dù lựa chọn như thế nào, Lam Thiệu Đường hay Tần Mặc, cuối cùng phải mất người. bên là người thân duy nhất của , bên kia, cũng là người nhất.

      Đề ra tàn khốc như vậy, muốn chọn thế nào?

      Điều duy nhất có thể làm, chính là nhảy ra khỏi chuyện đó, thờ ơ lạnh nhạt, lên tiếng, làm bất kỳ động tác gì.

      "Mày cần quản nhiều, nghỉ ngơi tốt, bồi dưỡng tốt thân thể!"

      Lam Thiệu Đường hô tiếng ra phía bên ngoài, hai người làm chờ trước cửa tiến vào, Lam Vụ Vũ có cách nào phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ khó chịu rời .

      Hôm sau

      Tivi đưa tin, cảnh sát phá được vụ án rửa tiền, bởi vì số lượng khá lớn, trước mắt vẫn còn trong công đoạn thống kê, nhưng kẻ tình nghi bị bắt lại, chờ xét xử.

      Phong Thần và Tần Mặc xem ti vi, quay đầu: "Là kiệt tác của ?"

      "Chồng em lợi hại chứ?"

      ti vi, bóng dáng của người đàn ông trung niên xuất , đó chính là cậu hai của Phong Thần, bộ dáng của ông ta trông vô cùng suy sút, có thể ông ta ngờ, chuyện này lại bị bại lộ như vậy.

      Tần Mặc điều chỉnh tư thế thoải mái: "Tự phụ!"

      Phong Thần còn chưa kịp đến làm loạn, điện thoại di động vang lên, đành phải buông tha cho người trong ngực, nhận điện thoại.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15: thể buông tha

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng lo lắng, Phong Thần cầm điện thoại ra xa chút, mặt sao cả cười: "Cháu giúp đỡ được, mợ, người nhờ vả người khác !"

      xong, đợi đối phương phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục lười biếng ôm lấy Tần Mặc, nhìn lên tiết mục nhàm chán ti vi.

      "Vậy là biết, ai là người hợp tác cùng Lam Thiệu Đường rồi?"

      Tần Mặc kéo vạt áo của , Phong Thần thở dài cái: "Tiểu tổ tông của , em thể yên tĩnh lát sao?"

      "Phong Thần!"

      Phong Thần lắc đầu cái, thấy nóng nảy, thể làm gì khác hơn đành phải : "Bọn họ rất xảo quyệt, mỗi lần liên hệ với nhau đều để lại đầu mối gì, cho nên vẫn chưa biết, cuối cùng là người nào."

      "Vậy mà còn nhàn nhã như thế!"

      Tần Mặc quen nhìn Phong Thần xem như sao cả như vậy, lo lắng cho , nhưng mà lòng cảnh giác của chút cũng có. Kẻ địch núp trong bóng tối, nếu sơ ý chút, có thể còn nhìn thấy !

      "Tiểu Mặc, rất vui mừng, em khẩn trương vì như vậy. Nhưng mà, cũng thể nào cứ ở trong trạng thái khẩn trương như thế được? Hơn nữa, em còn tin sao?"

      Phong Thần cười hì hì trả lời, chung quy Tần Mặc vẫn cảm thấy bất an, điện thoại di động của vang lên lần nữa, liếc mắt nhìn người điện đến, liền trực tiếp ngắt máy.

      "Là Tư Dung."

      Thấy Tần Mặc nhìn , Phong Thần thành khai báo, đừng nhìn bộ dáng lạnh như băng của Tần Mặc, nếu mà ghen, ba ngày ba đêm cũng tiêu hết.

      Tần Mặc nhàng "Hừ" tiếng, nữa, vốn tưởng rằng có thể an tĩnh qua ngày, lại nghĩ rằng, Tư Dung bị cúp điện thoại biết lấy được địa chỉ nhà họ Tần như thế nào, trực tiếp tới đây.

      Hai nữ nam, có vẻ như tình cảnh có chút cổ quái, Phong Thần đỡ lấy đầu: "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      Đôi tay Tư Dung chống nạnh, trực tiếp vứt phần báo cáo xuống trước mặt của Phong Thần, hai mắt căm thù nhìn về Tần Mặc.

      "Quả bom kia căn bản là do người của Lam Bang đánh tráo, mục tiêu là người bên cạnh , cho nên bị liên lụy vì ta!"

      vô cùng lo lắng chạy đến, chính là vì chứng minh cho Phong Thần, tổn thương đến , mà người bên cạnh , mặc dù hề làm gì, nhưng vẫn khiến lâm vào nguy hiểm.

      "Vậy tôi cũng nguyện ý! trở về !"

      Phong Thần mất kiên nhẫn vẫy tay, ra sớm biết kết quả, lại thuận tiện nhìn tư liệu tay khác khá xa, chắc hẳn Tư Dung cũng là người chẳng biết gì.

      ". . . . . ."

      Tư Dung tức giận ra lời, cảm giác mình bị Phong Thần đùa bỡn, lại nhớ tới tin tức hôm nay: " giúp ba của Thu sao?"

      "Làm sao tôi phải giúp ông ta? Ông ta cố tình đưa khoản tiền này đổ tội cho tôi, tôi cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi, Tư Dung, trong hoàn cảnh của chúng tôi như thế này, hẳn là cũng nhìn quen lắm rồi!”

      "Nhưng. . . . . . Dù sao ông ấy cũng là cậu hai của , là ba của Thu. . . . . ."

      Hình như Tư Dung tìm được bất kỳ cái cớ tốt nào, xong liền nhíu mày, và Hàn Thu quan hệ rất tốt, tất cả mọi người đều biết . Khi biết ba của Hàn Thu của bị giam giữ, Hàn Thu bỏ thấy bóng dáng, đến bây giờ cũng thấy .

      "Muốn mà chẳng giúp gì được."

      Phong Thần vô tình , máu cả người Tư Dung đều đông lại, cho dù biết giữa bọn họ tồn tại tranh đấu, nhưng bọn họ cũng là người thân. ngờ, Phong Thần phủi tay mặc kệ, là bởi vì phải lấy được vị trí chủ nhân của nhà họ Hàn sao?

      cắn môi, hiểu biết về Phong Thần, hình như lại sâu hơn tầng.

      Đối với Tư Dung kinh ngạc, Tần Mặc lại cảm thấy nghi ngờ: " Thế nào chị ta hiểu, trong dòng họ như vậy, máu mủ tình thân còn mỏng hơn so với tờ giấy, còn ngây thơ muốn giúp cậu hai của ."

      " Nhà họ Tư chỉ có người con ta, từ du học nước ngoài, cách xa những mưu quỷ kế này, dĩ nhiên là đơn thuần hơn so với chúng ta. . . . . ." Phong Thần xong, lại phát hình như mình sai cái gì rồi.

      Tư Dung và Tần Mặc giống nhau, đều là bảo bối trong nhà, nhưng khác biệt duy nhất là từ ta được bảo vệ vô cùng tốt. Sau này lại chuyên tâm vào nghiên cứu chế tạo súng đạn, có thể là cách trở tầng lá chắn với bên ngoài, cũng giảm cơ hội bị tính kế.

      ta nếu so với Tần Mặc đơn thuần hơn, Tần Mặc cúi đầu: "Em hiểu, nếu so với em chị ta còn hạnh phúc hơn nhiều."

      "Tiểu Mặc. . . . . ."

      Trong lúc vô tình lại khơi mào ra vướng mắc trong lòng : "Cho nên chúng ta mới có thể ở chung chỗ! hiểu em, mà em cũng hiểu , hai chúng ta mới là đôi."

      " An ủi của có chút giả đấy!" Tần Mặc sửa lại vẻ mặt, mặc dù Tư Dung được bảo hộ vô cùng tốt, rời xa mưu, nhưng lại may mắn, may mắn được bảo vệ .

      " làm vậy với cậu hai, nhất định Hàn Thu ngồi yên nhìn mà để ý tới."

      Phong Thần gật đầu cái, thích cảm giác lo lắng của , bầu trời bên ngoài phòng có bóng mây, nhiệt độ cũng làm cho con người cảm thấy thích hợp.

      Nhưng phiền hà trong cuộc sống luôn liên tiếp ngừng, khiến cho con người khó có tâm tình hưởng thụ sảng khoái mà thiên nhiên mang lại, vì việc của ba mình, hai ngày Hàn Thu chưa chợp mắt, cuối cùng vẫn giúp được ba.

      Tâm tình phiền muộn trái ngược với thời tiết, Tư Dung cũng xin giúp cho nhà mình, nhưng vẫn như cũ có cách nào giải quyết. Chỗ sâu trong đôi mắt lướt qua tia buồn bực và cam lòng, vụ án như vậy, bình thường chỉ cần nhờ quan hệ, đưa chút tiền là giải quyết xong, nhưng bây giờ lại thể thực được.

      Hàn Thu khỏi hoài nghi, chẳng lẽ đây là Phong Thần cố ý đặt bẫy cha mình, ngoài mặt bày ra thái độ quan tâm đến vị trí gia chủ, nhưng lại bí mật thầm tính toán mỗi người.

      rùng mình cái, tâm tư Phong Thần giấu sâu, suy đoán như vậy, làm sống lưng của lạnh run.

      "Thu?"

      Tư Dung thận trọng kêu tiếng, Hàn Thu từ máy vi tính nhìn về phía : " sao chứ? Mặc dù chuyện của bác trai giải quyết rất khó, nhưng ảnh hưởng đến tính mạng của ông, đừng quá lo lắng."

      Tim Hàn Thu trở nên ấm áp, gật đầu cái, thái độ khỏi dịu lại.

      "Dung Dung, chuyện này cảm thấy bình thường, nếu như khoản tiền kia giống với lời của Lam Bang, vậy tại sao phía còn chặt chẽ như vậy?"

      Tư Dung nghiêng đầu, trăm mối lo vẫn chưa có cách giải, đối với mấy vần đề này hiểu biết cho lắm: " rất phức tạp sao?"

      Hàn Thu bật cười, nên chuyện phức tạp này với Tư Dung, vẫn nên đơn thuần chút: "Được rồi, , vì chuyện của ba , em cũng bận rộn hết sức rồi, để mời em ăn cơm."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :