1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã trẻ xã hội đen - Minh Khê (chương 26/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 5 - Chương 7: Ra mắt cha vợ đại nhân


      Editor: chenqiucao


      Hôm sau, Phong Thần gặp cha vợ tương lai của mình, Tần Thọ Diệp hơn 50 tuổi, mặt mũi nhã nhặn, nhìn ra được ông là lão tướng trải qua nhiều năm sa trường.

      Nhà họ Tần sắp xếp cực kỳ mộc mạc, mấy bức tranh chữ treo ở phòng khách có vẻ trang nhã, có thể thấy được lúc rảnh rỗi Tần Thọ Diệp cũng có thú thanh nhàn là vẽ tranh.

      Lúc nhìn thấy Tần Thọ Diệp ông cúi đầu múa bút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn thấy chút khó chịu nào. Dường như chuyện trong Lam Bang liên quan gì đến ông hết.

      "Tiểu thư!"

      Lan đến sớm hơn hai người vẫn mực chờ phu quân tới, Tần Thọ Diệp nghe có thanh, lanh lẹn hoàn thành chữ tay. Cầm khăn ở bên cạnh lên lau tay, lúc này mới xoay người lại nhìn thấy bên cạnh con nhà mình còn có thanh niên tuấn, lông mày ông nhíu lại.

      Cảm giác mà Tần Thọ Diệp cho Phong Thần giống như là giáo viên dạy học, ngoài ánh mắt sắc bén kia ra, Tần Thọ Diệp cũng có hòa nhã, dĩ nhiên đó là ánh mắt khi nhìn con mình.

      "Ba..."

      "Mặc Mặc trở lại, còn dẫn theo khách về."

      Tần Mặc kéo Phong Thần ngồi xuống trước mặt cha, đôi mắt Tần Thọ Diệp chưa từng rời khỏi Phong Thần, sau khi quan sát rất lâu mới , "Cậu chính là con trai của Lão Phong! Quả nhiên là tuấn tú lịch , Mặc Mặc gây phiền phức gì cho cậu chứ!"

      Mặc dù thái độ của ông rất khách khí nhưng Phong Thần nhìn ra được, Tần Thọ Diệp hình như hài lòng về mình lắm.

      Phong Thần thu hồi bộ dáng đứng đắn, thái độ kiêu ngạo tự ti trước sau như , cười đáp lại, " phiền phức chút nào, cháu cảm thấy Tiểu Mặc rất đáng ."

      xong, nắm tay Tần Mặc, ánh sáng bên trong tròng mắt Tần Thọ Diệp chợt lóe lên rồi biến mất, "Nghe hôm qua quay về rồi, sao về nhà?"

      "Ba..."

      Tần Mặc nghe giọng của ông làm như trong lúc để ý tới, nhưng thái độ lại có vẻ hết sức bất mãn, vừa định mở miệng gì đó lại bị Phong Thần ngăn cản. ngắt tay Tần Mặc để .

      "Tiểu thư, lên lầu trước !"

      Lan kịp thời xuất trước mặt mấy người, Phong Thần gật đầu cái, lúc này Tần Mặc mới lên lầu, trong lúc vẫn yên lòng quay đầu nhìn thấy Phong Thần hướng về phía mỉm cười, mới vừa bước vừa quay đầu, cam lòng rời .

      Tần Thọ Diệp nhìn thấy hành động của hai người, nhưng vẫn tỉnh bơ quan sát Phong Thần,diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Chuyện của hai đứa tôi có nghe chút, chưa được cho phép của bề tự ý đính hôn, chàng trai trẻ, cậu có ý gì thế?"

      Đôi mắt bày mưu nghĩ kế nhìn chằm chằm vào đối phương, khí thế chưa giận nhưng oai nghiêm cứ như vậy mà đến, hiển nhiên Tần Thọ Diệp rất bất mãn với cách làm của Phong Thần.

      "Bác Tần, cháu và Tần Mặc là tình cảm xuất phát từ hai phía, chưa được cho phép của bác tự quyết định chuyện chung thân đại là lỗi của cháu."

      Tròng mắt trong suốt của Phong Thần nhìn lại Tần Thọ Diệp, bởi vì ông ép hỏi mà hốt hoảng, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt bắt bẻ của ông.

      "Nếu như bác Tần để ý chuyện này, vậy cháu sắp xếp làm bữa tiệc đính hôn lần nữa, lúc ấy tất nhiên xin bác Tần tới dự lễ, được ạ?"

      Lời hết sức thích hợp khiến Tần Thọ Diệp hừ tiếng, chỉ làm thấy sợ mà lùi bước, ngược lại làm có lý do để được voi đòi tiên.

      "Cậu nhóc, nếu như mà tôi , tôi đồng ý chuyện của hai người!"

      "Bây giờ là thời kỳ tự mình làm chủ hôn nhân, bác Tần chia rẽ đôi uyên ương khiến Tiểu Mặc đau lòng."

      Phong Thần tỏ thái độ, hiểu được, đây dò xét của Tần Thọ Diệp cũng là loại bày tỏ bất mãn.

      Con nhà mình trở lại có chồng chưa cưới, thằng nhóc xa lạ này lại muốn cướp con ông bảo vệ hơn mười năm, còn tiếng nào tự ý đính hôn! Sao ông có thể vui mừng cho được!

      "Mặc dù tương lai ấy là bà xã của cháu, nhưng ấy vẫn là con của bác, như chân với tay, máu mủ tình thân. Cháu tin rằng ở trong lòng của ấy bác còn quan trọng hơn cả cháu.” (#chenqiucao: Phong ca dẻo miệng ghê, kết nhất câu này của )

      Phong Thần ra sức nịnh nọt cha vợ tương lai, muốn kết hôn với Tần Mặc, nhất định phải qua được cửa ải của người cha vợ này, dù cho ông có gây khó khăn như thế nào cho , cũng phải tốt, làm cho ông cụ vui vẻ.

      "Nhưng tôi nghe , ông cụ nhà họ Hàn vừa ý là người khác."

      "Hôn nhân tự do, cháu để cho Tần Mặc vì chuyện này mà tổn thương và buồn."

      Ánh mắt sáng quắc của nhìn thẳng vào cha vợ tương lai chắc như đinh đóng cột, bắt bẻ trong mắt Tần Thọ Diệp dần biến mất, khẽ gật đầu. Đối với ông mà , hạnh phúc của Tần Mặc quan trọng hơn tất cả mọi thứ, đối phương lại là con trai của bạn cũ, ông nên yên tâm giao con cho cậu ta, nhưng…!

      "Tôi nghĩ, chuyện của Lam Bang cậu cũng từng nghe Mặc Mặc , hoặc là từng biết rồi. Gần đây có người của nhà họ Hàn cậu liên minh với Lam Thiệu Đường, trong nhà cũng bình yên, để Mặc Mặc ở nhà làm tôi yên tâm hơn."

      Phong Thần suy tư trong chốc lát, chuyện của và Tần Mặc ở chỗ của Tần Thọ Diệp có vấn đề gì. mỉm cười , "Cháu nhanh chóng sớm xử lý chuyện này, trước khi cháu có thể lời tạm biệt với Tiểu Mặc ạ?"

      " !"

      Tần Thọ Diệp gật đầu, Phong Thần lên lầu liền gặp Tần Mặc đứng ở góc tường, tiến lên ôm vào trong ngực. Vốn hai người như keo như sơn cả ngày lẫn đêm, bây giờ phải xa nhau khoảng thời gian, sao có thể khiến cam lòng đây!

      "Tiểu Mặc, em đều nghe thấy rồi hả?"

      Tần Mặc gật đầu, trong lòng nỡ, ở bên, ngủ ngon.

      " nỡ xa à?"

      "Bớt ba hoa !" Tần Mặc gắt giọng, luôn đứng đắn như vậy, ban đầu coi trọng điểm nào của chứ ?"Em chờ , đừng để em đợi quá lâu."

      Phong Thần nhìn dáng vẻ thẹn thùng của , trong lòng cảm động, cúi đầu hôn , Tần Mặc hào phóng đáp lại , buồn khổ giữa hai người nhau sắp phải chia xa mượn nụ hôn ngọt ngào này để giải tỏa, mà càng hôn càng sâu.

      " lâu quá đâu, nhất định cưới em vào cửa!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5 - Chương 8: Gặp tập kích


      Editor: chenqiucao
      Nguồn:

      nỡ xa nhau nữa vẫn đến lúc phải chia lìa, Tần Mặc ở sân thượng nhìn xe Phong Thần chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mình, thu hồi ánh mắt lưu luyến lại thấy cha mình đứng ở cửa, trong mắt là cảm khái.

      "Ba. . . . . ."

      Tần Mặc ngượng ngùng vào trong phòng, Tần Thọ Diệp vỗ vỗ đầu của , "Con trưởng thành rồi, thằng nhóc kia tệ, có thể chăm sóc con cả đời."

      Nhưng tuổi Tần Mặc còn quá , ông cũng muốn con lấy chồng sớm, nhưng trong lòng con nghĩ như thế nào?

      ràng nó vẫn còn ở trước mắt mình nhưng lại cảm thấy nó là của người khác mất rồi, phiền muộn từ đáy lòng dâng lên, chẳng lẽ mình già rồi, gần đây luôn phải buồn rầu về số việc.

      Tần Mặc nhìn tóc trắng hai bên mai của Tần Thọ Diệp, trong lòng phức tạp nên lời, ra trong lúc hề hay biết, ba cũng già rồi. Mà mới vừa bắt đầu cuộc sống của mình, đồng thời lúc cha già mình cũng sắp rời xa ông.

      Mũi sụt sùi, hai mắt bị nước mắt thấm ướt mông lung như sương mù.

      "Khóc cái gì! Ba để con lấy chồng sớm vậy đâu, chỉ sợ con ở nhà oán giận ba.”

      Tần Mặc lắc đầu, luôn miệng , hai cha con chuyện hồi rồi Tần Thọ Diệp mới rời . die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trước khi ông nghiêm mặt , "Gần đây sắp đổi người lãnh đạo, con cẩn thận chút."

      Phong Thần vừa ra khỏi nhà họ Tần liền nhận được điện thoại của Hàn Trữ, ông cụ truyền yết kiến.

      Cúp điện thoại, Phong Thần giẫm phanh xe nhưng có phản ứng, thu lại nét mặt, khống chế tay lái, lái xe tới nơi ít người ở.

      Phía sau xuất hai chiếc xe theo sát, Phong Thần bày thế trận chờ sẵn quân địch, may là Tần Mặc ở bên cạnh mình.

      Chiếc xe phía sau bắt đầu đụng vào xe của khiến cho tốc độ xe bắt đầu dần tăng nhanh, Phong Thần chỉ có thể khống chế phương hướng của xe, chửi mắng tiếng, đối phương hiển nhiên chuẩn bị trước rồi mới đến.

      thay đổi tuyến đường, nếu về phía nơi có dân cư chết chắc! bấm điện thoại hướng về phía Hàn Trữ phát tín hiệu cầu cứu, rồi sau đó chuyển phương hướng, chiếc xe tránh thoát được nguy hiểm.

      Tính năng của chiếc xe lái cực tốt rất nhanh vào nội thành, đường lớn rộng rãi khiến Phong Thần cực kỳ hài lòng, liên tiếp vượt qua mấy đèn đỏ làm cho ô tô ở xung quanh rối rít bấm còi biểu lộ phẫn nộ.

      Xe phía sau thấy chạy như vậy trực tiếp rút súng lục ra bắn vào ô tô của .

      "Chết tiệt, khốn kiếp!"

      Phong Thần dằn lại cơn tức, lốp xe dường như vỡ tung, phố lớn, hai chiếc xe màu đen đuổi theo chiếc xe thể thao, nguy hiểm liên tiếp tạo nên tắc nghẽn giao thông diện tích lớn.

      Tay cầm tay lái, Phong Thần chuyển qua khúc cua, cố hết khả năng quẹo cái mạnh theo phía ngược lại, hướng đến đụng vào hai chiếc xe màu đen kia.

      Đối phương hình như ngờ Phong Thần có cách làm cực đoan như thế nên tránh kịp, bị đâm mạnh vào ven đường, vọt vào cửa hàng, tắt máy.

      Phong Thần nhân cơ hội nhảy khỏi xe, chui vào trong bãi cỏ bên cạnh, lực chấn động quá lớn làm lăn lộn ngừng, cho đến đụng phải vật gì đó mới dừng lại.

      chiếc xe khác né được cũng bị ép dừng ở bên, nhưng bao lâu nghênh ngang rời , còi cảnh sát vang lên từ nơi xa. Cả người Phong Thần đau đớn, đau đớn kịch liệt làm hôn mê bất tỉnh.

      Lúc tỉnh lại lần nữa ánh tà cuối cùng phía chân trời bị đường chân trời bao phủ, cố gắng ngồi dậy lại phát tay của mình bị người cầm chặt. Quay đầu lại thấy bóng dáng nhắn trông nom ở bên giường, trong giấc mộng chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, giống như là bị cái gì đó làm phiền.

      Trái tim vô cùng ấm áp, ngay cả cảm xúc phấp phỏng cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ là bị ánh mắt của quấy rầy, người ngủ tỉnh lại từ trong cơn mê.

      "Thần, cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

      Tần Mặc thấy Phong Thần tỉnh lại, nắm chặt tay hơi run của , Phong Thần an ủi, " tỉnh rồi, em ở đây bao lâu?"

      " ngày, em sợ tỉnh lại, nếu như . . . . . ."

      Mới vừa nghe thấy tin tức Phong Thần xảy ra chuyện, Tần Mặc vội vàng rời khỏi nhà, nhìn thấy Phong Thần vốn vui vẻ giờ lại trầm lặng nằm giường bệnh như chết tim giống như bị người ta bóp chặt.

      Người đến thăm rất nhiều, phần lớn là đến nghe ngóng tin tức xem có tắt thở , Tần Mặc chịu được ánh mắt và giọng điệu của bọn họ, cuối cùng nổi giận đuổi hết những người kia về, chỉ còn mỗi mình ở lại bên cạnh .

      Sau khi Phong Thần biết chỉ cưng chìu vuốt tóc , nổi giận vì chứng minh rằng quan tâm , làm rất vui vẻ.

      Nhưng những nhân viên nhàn hạ kia làm tức giận, đương nhiên cũng nỡ.

      " vợ của em bảo vệ em chặt, có khí thế!"

      Hàn Trữ nghe Phong Thần tỉnh lại, cũng bỏ lại công việc trong tay vội vàng chạy tới. Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, thời khắc màn đêm buông xuống, tin tức Phong Thần tỉnh lại, Tần Mặc chỉ báo cho Hàn Trữ, là Phong Thần bảo thông báo.

      "Được rồi, trước tiên về kết quả điều tra của !"

      Phong Thần cũng có thời gian ở đây nghe nhảm, vợ chưa cưới của nên dĩ nhiên bản thân biết rất ghê gớm, nếu chọc giận , trực tiếp mình súng cũng là chuyện có thể xảy ra!

      " chết trọng thương, tên chết có khả năng biến thành người sống đời sống thực vật, cho nên điều tra được gì cả."

      "Vậy ý của là coi như lần này em xui xẻo?"

      Mặt của Phong Thần trầm xuống, Hàn Trữ xua tay, "Tạm thời chính xác là như vậy, em hãy nghỉ ngơi cho tốt trước , chừng người xuống tay với em còn làm tiếp đấy."

      Lời mát của Hàn Trữ rước lấy cú đá vào gối, đưa tay chộp lấy đúng lúc.

      " nghĩ, ngày mai còn rất nhiều người tới thăm em, em hãy nghỉ ngơi , trước."

      Phong Thần cắn răng nhìn Hàn Trữ tiêu sái rời , Tần Mặc thấy vẻ mặt buồn bực của Phong Thần, " nghĩ là ai hại ?"

      "Nghĩ cũng chỉ có hai khả năng, là người của Lam Bang, hai chính là mấy người ở nhà họ Hàn . . . . . . Xe bị động tay động chân ở nhà em, lo rằng. . . . . ."

      "Ba em điều tra từng người rồi, nhưng có chút đầu mối nào hết, nhất định là động tay động chân xong liền rời ."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 5 - Chương 9: Hoài nghi

      Editor: chenqiucao

      Phong Thần ở phòng bệnh cao cấp, tất cả thiết bị cũng cung ứng đầy đủ giống như phòng trọ , bao gồm phòng khách, phòng bếp, ban công.

      Ánh sáng được đá cẩm thạch phản chiếu làm nội thất được che phủ trong khí ấm áp, ánh mặt trời ấm áp làm tỉnh người giường, hôn lên da thịt của , cơ thể bé của .

      "Ưmh. . . . . ."

      Phong Thần cảm thấy người trong ngực hơi cử động, theo bản năng vòng chặt cánh tay của mình, để ngoan ngoãn nằm lại trong ngực mình.

      "Ngủ tiếp lát ."

      lầm bầm tiếng, Tần Mặc lật người, bàn tay bé sờ sờ phần râu mới mọc ra của , Phong Thần mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt long lanh đen nhánh nhìn chằm chằm vào mình.

      Hai người nhìn nhau lời nào, thời gian dần trôi trong lúc hai người nhìn nhau thâm tình, vậy mà người trong cuộc lại cảm nhận được, "Cả đêm về, ba em có giận ?"

      Nắm bàn tay quái ác của , Phong Thần mới vừa tỉnh ngủ, giọng có vẻ trầm thấp mà tràn đầy từ tính, Tần Mặc nhìn kỳ quái, " còn biết lo lắng chuyện này hả? Hôm qua sao hỏi?”

      Tần Mặc dĩ nhiên cho rằng lương tâm của Phong Thần đội nhiên thức tỉnh, với hiểu biết của về Phong Thần mà , nếu như phải hôm qua bị thương, nhất định động tay động chân với .

      Hai người ôm nhau trong chăn, Phong Thần cười khẽ, dùng chòm râu mới mọc cọ vào gương mặt nhắn mềm mại của , mặt Tần Mặc mang theo vẻ ghét bỏ né tránh, nhưng trốn thoát được giam cầm của .

      Phong Thần khóa chặt vào trong ngực, chóp mũi đều là mùi thơm người , tham luyến hương thơm ấp áp này, gần như muốn dính đến chết vào trong lòng .

      Khi hai người đắm chìm trong những nụ cười vui sướng, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Tư Dung vốn cao hứng nhưng lúc trông thấy hai người giường bệnh, vẻ mặt lập tức đen lại.

      Mà Hàn Thu theo sau lưng ta cũng sững sờ, sắc mặt Tư Dung chợt lạnh xuống, đồng thời

      hai người giường cũng sửng sốt.


      Phong Thần giấu Tần Mặc ở phía dưới chăn, lạnh lùng : " ra ngoài!"


      "....Hai người lại dám...."


      Tư Dung bị tức đến nỗi ra lời, hận thể ném hết những thứ cầm trong tay vào mặt Tần Mặc, nhưng ta cũng biết, nếu như ta làm vậy, Phong Thần nhất định dễ dàng tha thứ cho ta.


      ta đành phải nuốt cơn giận xuống, giậm chân, xoay người ra cửa.


      Hàn Thu đóng cửa giúp bọn họ, thấy Tư Dung tức giận được câu nào, hắng giọng: "Nó như vậy mà em vẫn khăng khăng muốn lấy nó sao?"


      "Em thích ấy, Thu giúp em, thể nuốt lời!"


      Tư Dung mà tức giận lên cũng mặc kệ đây là bệnh viện, Hàn Thu lời nào, Tư Dung cảm thấy hôm nay ta bình thường: " làm sao vậy? Có phải là gặp chuyện phiền lòng ?"


      Hàn Thu lắc đầu, tại thích hợp chuyện khác, cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa, Tần Mặc ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, Tư Dung vừa thấy ra, muốn tiến lên mấy câu nhưng lại bị Hàn Thu kéo lại.


      "Các người vào !"


      Tần Mặc nhìn Tư Dung, lại nhìn bàn tay giữ cánh tay ta, trong mắt như có điều suy nghĩ.


      Tư Dung nhìn Tần Mặc coi mình là nữ chủ nhân, lửa giận trong lòng sớm cháy "sục sôi" vang dội, nhưng cũng đành vậy bởi Hàn Thu ở bên cạnh ngăn ta lại.


      Hàn Thu kéo Tư Dung buồn bực vào trong phòng bệnh, Phong Thần tựa vào đầu giường với mái tóc đen xốc xếch, bộ dạng lười biếng nhưng hề mờ mịt


      "Tư Dung, nhìn thấy tôi như vậy, rất vui mừng đúng ?"


      Phong Thần thờ ơ , râu ria ở cằm cũng làm giảm tuấn của , ngược lại phô bày ra mặt mê người khác của .


      Tư Dung bình tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng: " cảm thấy là em phái người hại ư?"


      "Tôi muốn cưới , ghi hận trong lòng, tôi cho rằng rất hợp logic."


      Lời của làm vẻ mặt Tư Dung cứng ngắc, ta từng hận Phong Thần lạnh lùng vô tình, nhưng ta cũng chưa bao giờ muốn phải chết! Tai nạn lần này, suýt nữa làm mất mạng, sao có thể nhẫn tâm muốn chết!


      Phong Thần hoài nghi khiến Tư Dung tức giận, Hàn Thu thấy dáng vẻ uất ức của Tư Dung, mở miệng , "Thần, trước khi chuyện được điều tra ràng, cậu đừng nghi kỵ lung tung."


      "Em chỉ suy đoán mà thôi, họ, quá kích động rồi đấy?"


      Ánh mắt ngụ ý của rơi vào người Hàn Thu, trong lòng thầm tính toán, Hàn Thu cũng được coi là trong số những người đươc đề cử, có lý do muốn đẩy vào chỗ chết. chừng, chính ta liên thủ với Lam Thiệu Đường, mà cũng chắc lắm.


      Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dao động người bọn họ, thấy hai người được tự nhiên mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, "Được rồi, họ Thu, em chỉ đùa chút, làm mặt lạnh thế dọa em đấy."


      Tư Dung cũng muốn ở lại đây lâu, mặc dù phải cắn môi nhìn Phong Thần muốn chuyện với , oán giận trong lòng lại thể phát tiết ra ngoài, khó chịu muốn chết.


      "Mặc dù trong lễ đính hôn của , trái bom kia là em làm, nhưng lần này gặp tập kích, em biết gì hết!"


      "Trái bom kia của đúng là làm tôi hưởng thụ nổi, sức nặng đủ lớn như vậy, chỉ sợ né kịp giờ tôi và Tiểu Mặc thành đống bụi rồi!"


      đến trái bom kia, tròng mắt Phong Thần thoáng qua tia lạnh thấu xương, nếu phải là ta, bữa tiệc đính hôn của bọn họ rất thuận lợi, có lẽ chính vì đối phương biết ta xuất , cho nên mới đánh tráo trái bom.


      Phong Thần biết, mặc dù tính tình của Tư Dung hay nóng nảy, nhưng làm việc có chừng mực. Uy lực của trái bom kia tăng lên nhiều, có lẽ là bị đánh tráo giữa đường, bởi vì có người che giấu, cho nên hoàn toàn bị Tư Đồ Kiều phát .


      " thể nào!"


      Tư Dung phủ nhận, trái bom kia chỉ làm bánh ngọt nổ tung mà thôi, căn bản tồn tại bất kỳ nguy hiểm gì đên tính mạng con người.


      "Có thể hay , tại sao mà chứng thực! Ngày đó có rất nhiều người có thể làm chứng. Tư Dung, hi vọng tự mình giải quyết cho tốt."


      Phong Thần lạnh lùng, muốn để Tư Dung can dự vào giữa và Tần Mặc, cách làm Tư Dung hết hy vọng, chỉ có thể là tổn thương trái tim .


      'Em đương nhiên điều tra !"


      Liên quan đến danh dự của , Tư Dung dĩ nhiên dám chậm trễ, bước nhanh về phía ngoài cửa, thấy Hàn Thu cùng mình, nghi ngờ quay đầu, "Thu, mau đưa em về, em muốn tra !"


      Hàn Thu ý vị sâu xa nhìn Phong Thần ngay sau đó ra khỏi phòng bệnh, sóng vai rời cùng Tư Dung.


      Hai người kia lướt qua Tần Mặc, theo bản năng quay đầu lại, nhìn bóng lưng của hai người kia, đăm chiêu suy nghĩ.


      gọi cú điện thoại, "Lan, giúp tôi điều tra chút....."
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 5 - Chương 10: Dò hỏi

      Editor: chenqiucao

      Phong Thần bị thương, cho nên việc ông cụ nhà họ Hàn triệu kiến bị hoãn lại vô thời hạn, chỉ chuyên tâm hưởng thụ chăm sóc ấm áp nhất, chu đáo nhất của Tần Mặc.

      hùng khó qua ải mỹ nhân, Phong Thần vẫn chưa đến mức hãm sâu vào ải mỹ nhân thể khống chế được, mặc dù từng nghĩ tới những thứ đó, giờ đều bỏ mặc hết. Chỉ là, cho Tần Mặc , bởi vì Tần Mặc nhất định càng thêm ghét .

      Tư Dung đến quấy rầy rất lâu rồi, làm thanh nhàn mấy ngày, nhưng có chuyện khác lại gợi lên hứng thú của . Chuyện này bắt nguồn từ Tần Mặc, ngày đó trời trong nắng ấm, và Tần Mặc tản bộ trong bệnh viện.

      Hình như rất lâu rồi nhàn rỗi như vậy, nhàn rỗi làm thiếu chút nữa cho rằng chuyện gặp tập kích chỉ là cơn ác mộng. Bởi vì bên cạnh có người trong lòng, cho nên, lại cảm thấy, thế giới này tốt đẹp biết bao.

      " và Tư Dung quen biết nhau như thế nào? Hình như ta rất quen thuộc với nhà họ Hàn.”

      Phong Thần thấy hơi ngạc nhiên với câu hỏi bất ngờ của Tần Mặc, sao lại đột nhiên hỏi tới Tư Dung? Có phải có ai đó huyên thuyên với ?

      "Mẹ bị ông cụ Hàn đuổi khỏi nhà họ Hàn, lúc hai mươi tuổi được triệu hồi về nhà họ Hàn, là buồn cười, ràng đoạn tuyệt quan hệ với mẹ , vậy mà lại ép phải đến quản lý sản nghiệp nhà bọn họ.”

      Trong con ngươi Phong Thần thoáng qua tia chán ghét, nhà họ Hàn ở nơi này cũng là danh gia vọng tộc, nhà họ Hàn vốn sắp xếp cho mẹ đối tượng kết hôn là người cầm đồ, nhưng tính cách của mẹ kiên cường, nên dễ gì mà để cho người khác định đoạt.

      Khi đó, mẹ và ba mến nhau, tự nhiên kết hôn với người kia, cho nên tiết mục máu chó đào hôn được trình diễn.

      Cả đời ông lão nhà họ Hàn đều chỉ huy người khác, định đoạt vận mệnh của người khác để lót đường cho bản thân mình, cho nên khi người nhà họ Hàn tìm tới cửa, đương nhiên đồng ý quay về. Nhưng dưới lời khuyên của cha, vẫn gắng gượng quay về nhà họ Hàn, biết rằng dù có quan hệ máu mủ, nhưng tình cảm của cả gia đình lớn lại lạnh bạc. (lạnh nhạt và bạc bẽo)

      Lúc đó Phong Thần hợp tác với Tư Đồ Kiều, nghiệp của mình cũng bắt đầu khởi sắc, cũng mượn bối cảnh đặc biệt trong nhà Tư Đồ Kiều, và cũng có mạng lưới thế lực thuộc về bản thân mình.

      Có lẽ là xem trọng chút thành tựu bé kia của , nên ông cụ mới chia thế lực xã hội đen bên này giao cho , đương nhiên là muốn. Nhưng suy tính đến lợi ích trong tương lai, bèn giao cả cho Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Kiều từ trưởng thành trong hoàn cảnh hỗn độn đó, giao cho cậu ta, dù sao cậu ta cũng lo tốt hơn.

      ra , trong tiềm thức vẫn chưa muốn tiếp nhận. Mặc dù những địa bàn kia được Tư Đồ Kiều xử lý gọn gàng đâu ra đấy, đổi thành những đồng tiền sạch làm tiền vốn cho công ty của , hai con đường đen trắng, được và Tư Đồ Kiều khuếch đại có số lượng hạn định, nhưng vẫn có mâu thuẫn với nhà họ Hàn như xưa.

      "Có phải em cảm thấy rất dối trá ? ràng muốn, nhưng vẫn đón nhận."

      Tần Mặc ngờ, Phong Thần lại lập tức ra nhiều chuyện như thế, trầm mặc trong chốc lát, sau đó , " vẫn rất quan tâm tới Hàn lão gia, lúc ấy nhà họ Hàn minh tranh ám đoạt, ông ấy giao cho , là sản nghiệp nguyên thủy nhất của nhà họ Hàn, mặc dù ở trong mắt người khác nó có ý nghĩa, nhưng đó chính là nền móng vững chắc nhất.”

      (**) Minh tranh ám đoạt: tức là tranh giành đấu đá

      Ai cũng thể ngờ nổi, việc làm ăn ban đầu dần dần thua lỗ lại cải tử hoàn sinh trong tay Phong Thần, bề ngoài, gần như làm sạch , nhưng ngầm bên trong lại chuyển thành máy rửa tiền bí mật nhất.

      Những đồng tiền được rửa cách sạch này, liên tục ngừng được đưa vào trong nước, dưới danh nghĩa làm tiền vốn của công ty Phong Thần. l.q.d Mà ông chủ hữu danh vô thực Tư Đồ Kiều này, liền thành đối tượng hợp tác của Phong Thần, nhưng khác biệt ở chỗ là tất cả đều do Phong Thần khống chế.

      " sai, thời đại phát triển, xã hội đen dĩ nhiên cũng muốn bắt đầu quản lý đại hóa, khoa học hóa.”

      nhíu mày, thể , Tần Mặc hết sức nhạy bén với mấy chuyện này. Từ lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp, tự nhiên rèn luyện thành loại bản lỉnh hiểu toàn cục, Tần Thọ Diệp vẫn dạy , những truyện bề ngoài, ai cũng thấy ràng, nhưng dấu ở sau lưng lại rất khó bị phát .

      phải học cách nhìn vấn đề thực tế từ bề ngoài, bởi rất nhiều chuyện đều là các mắt xích móc nối với nhau, muốn giữ được mạng, là phải nhanh hơn người khác, hai là nhìn thấu những thủ đoạn mánh khóe của ngươi khác.

      "Sau đó Tư Dung liền ?"

      "Chuyện này. . . . . . Chứng minh sức hấp hẫn vô biên của chồng em mà. . . . . ."

      Phong Thần lúng túng trốn tránh, Tần Mặc ngược lại tán thành thái độ của , kéo tay áo của , tỏ muốn truy hỏi kỹ càng việc.

      " ta ở nhà họ Tư, chỉ sắm vai là thân phận tiểu thư phải ? Ông cụ nhà họ Hàn coi trọng ta như vậy, ta nhất định có chỗ hơn người?"

      Phong Thần kéo ngồi xuống bên cạnh, thể phủ nhận, tâm tư của Tần Mặc quá tinh tế. Nhà họ Hàn và nhà họ Tư vẫn tồn tại quan hệ hợp tác vũ khí đạn dược, nhà họ Tư phụ trách nghiên cứu chế tạo, còn nhà họ Hàn lại phụ trách tìm người mua, lợi nhuận được chia đều cho cả hai nhà.

      Mà công việc nghiên cứu chế tạo chính là Tư Dung, mặc dù tính tình của ta nóng nảy, nhưng vẫn rất cẩn thận với những việc nghiên cứu chế tạo vũ khí đạn dược, có thể đó là thứ ta thích nhất.

      Cho nên, khi Phong Thần chất vấn ta, Tư Dung liền lập tức điều tra kỹ chuyện này, bom mini tự tay ta làm ra, làm sao lại có sơ suất lớn thế được!

      "Tư Dung nắm giữ kỹ năng nghiên cứu chế tạo, cho nên Hàn lão gia muốn thu về dùng cho riêng mình? Đợi thời cơ chín muồi, liền có thể cước đá bay nhà họ Tư, đến lúc đó nhà họ Hàn mình độc chiếm, có ai ràng buộc nữa."

      "Đúng vậy, về mặt lý thuyết chính là như thế, nhưng muốn đá văng nhà họ Tư hề dễ dàng như vậy đâu! Huống chi, nhà họ Tư có ơn cứu mạng với ông ấy, ông ấy làm chuyện tuyệt tình như vậy.”

      Tuy chữ lợi đứng đầu, nhưng đường có ranh giới, dù là tranh quyền đoạt vị, cũng phải cho người ta con đường sống, đương nhiên đây chỉ là chuyện ở bên ngoài.

      "Vậy ta có quan hệ như thế nào với hai họ của ?"

      " ta có quan hệ tốt hơn với Hàn Thu, hình như là than mai trúc mã. Hàn Trữ là con riêng của cậu, đương nhiên được chào đón, nhưng ít nhất cũng có chút thể diện.”

      Phong Thần tò mò nhìn Tần Mặc, nhóc này hôm nay hơi lạ đó nha, lát hỏi con người Tư Dung ở nhà họ Tư, lát lại hỏi ta có quan hệ với người nhà họ Hàn như thế nào, cảm giác rất cổ quái.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phần 5 - Chương 11: có việc lên điện Tam Bảo
      Editor: chenqiucao

      Phong Thần tò mò nhìn Tần Mặc, nhóc này hôm nay hơi lạ đó nha, lát hỏi con người Tư Dung ở nhà họ Tư, lát lại hỏi ta có quan hệ với người nhà họ Hàn như thế nào, cảm giác rất cổ quái.

      "Sao vậy? Em lo lắng hả?"

      "Em muốn chứng thực chuyện, có phải Hàn Thu có ý với Tư Dung ? Tư Dung thích , mà ta lại chiếm được Tư Dung, nên nổi lên sát ý với . Hơn nữa, là người khác họ, còn muốn tranh giành vị trí chủ nhà với ta, thù mới hận cũ. . . . . ."

      "Tiểu Mặc, em cần phải nghĩ về những chuyện này, những chuyện này nên để lo."

      Tần Mặc thở dài, tựa vào trong ngực Phong Thần, dĩ nhiên biết, Phong Thần muốn mình tiếp xúc với những việc này, nhưng. . . . . . Nhưng muốn lại phải mất .

      Ngoài ba ra, là người quan tâm nhất, nếu như chuyện tập kích lại xảy ra lần nữa. . . . . . may mắn nhiều như vậy, rất sợ.

      "Em muốn còn chưa bước vào cửa thành góa phụ, có nghe thấy !"

      Giọng của Tần Mặc hiếm khi yếu đuối, Phong Thần hiểu lo lắng trong lòng , sau này cẩn thận gấp bội, bởi vì mình, còn phải tính món nợ với ông lão nhà họ Phong mà ông ấy chưa chịu trách nhiệm, còn phải dùng nửa đời còn lại để bảo vệ bướng bỉnh mà kiên cường, nhưng trong lòng lại vô cùng yếu ớt.

      Thời gian thảnh thơi hiếm có luôn trôi qua rất nhanh, luôn có người vừa mắt cảnh người ta ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, nên phải chạy tới phá rối trận.

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Sau lưng truyền đến thanh ho hết mức của người tới, Tần Mặc đứng dậy từ trong ngực Phong Thần, nhìn thấy Lan đôi kim đồng ngọc nữ ở trước mặt vẫn rất tự nhiên.

      "Tiểu thư, lão gia ra lệnh cho tôi tới đón về."

      Tần Mặc gật đầu, dầu rằng trong lòng nỡ, nhưng muốn khiến Phong Thần vì lo lắng cho mình mà phân tâm, nên đành phải nghe theo sắp đặt của cha.

      Phong Thần quyến luyến nhìn theo và Lan cùng nhau biến mất trong tầm mắt, hiếm khi thời tiết tốt, chỉ còn mình hưởng thụ, làm thoải mái muốn đứng lên. ra là trong lòng nhớ thương người, bởi vì ấy đến mà vui mừng, ấy mà buồn khổ vui.

      vẫn là Phong Thần, nhưng trong lòng lại thay đổi, bởi vì luôn gây rắc rối cho , luôn mang đến cho những phiền phức. . . . . . Trong lúc bất giác, dẫn đến thế giới mới .

      Trở lại phòng bệnh, bên trong có người đợi từ lâu, cười tỏ ý chào hỏi với hai người.

      "Phong Thần à, cậu và cậu hai của con muộn vậy rồi mới tới thăm con, con giận các cậu chứ?"

      Cậu hai của Phong Thần, con trai thứ hai của ông cụ nhà họ Hàn, mặt mày tươi cười hỏi thăm Phong Thần. Vẻ mặt hòa nhã, giống như vị trưởng bối quan tâm tới hậu bối, nhưng chỉ có ba người bọn họ biết, cậu hai người được gọi là mặt hổ cười (**), nếu như có lợi ích, tha thiết như vậy.

      (**) Mặt hổ cười: Dùng để ví người có vẻ ngoài lương thiện nhưng tâm địa độc ác

      Thủ đoạn của cậu hai quả thực cao siêu, nhưng cũng bởi vì tài nịnh nọt như rồng leo, làm như mèo mửa của ông ta, nên ông cụ nhà họ Hàn mới yên tâm giao cả gia tộc cho ông ta.

      "Hai cậu ngày xử lý trăm công nghìn việc, cho dù đến thăm cháu, cháu cũng lời oán thán, huống chi, đây là vết thương , có gì đáng ngại."

      Phong Thần trả lời khách khí, mặt cậu cả ngồi ở bên cạnh cũng có nụ cười nhàn nhạt, so sánh với vẻ lấy lòng của cậu hai, ông cư xử lạnh nhạt hơn.

      Mấy năm nay cậu cả vẫn có động tác gì lớn, so với việc từng bước ép sát của cậu hai, ông ta lại có thể cố thủ đề phòng nghiêm ngặt như cũ, mưu tính trong lòng đương nhiên cũng giống với vẻ hờ hững mặt.

      Sau khi hàn huyên, ba người nhìn nhau chẳng gì nên khí hơi lúng túng, cậu hai liếc mắt nhìn cậu cả, thấy ông ta bình tĩnh uống trà, trong lòng khỏi thầm mắng tiếng, đúng là quá bình tĩnh!

      Cuối cùng, vẫn là do ông mở miệng, "Là như vậy, cậu với cậu cả của cháu muốn cháu giúp việc." Thấy Phong Thần gì, ông tiếp tục , "Những năm này, chuyện làm ăn mà cháu tiếp nhận càng làm càng tốt, cháu có thể chuyển giúp bọn cậu khoản tiền được ?”

      "Hả? Cậu cà và cậu hai làm ăn buôn bán lớn thế, mà cũng cần cháu giúp ư?”

      Phong Thần cười như cười, vừa cự tuyệt, vừa giúp, lựa chọn cách ứng phó tránh né mơ hồ.

      Mặc cho cậu hai có ba hoa chích chòe thế nào, Phong Thần vẫn bị xúc động, che mặt ngáp cái, "Cậu cả cậu hai, cháu hơi mệt rồi, bác sĩ dặn cháu phải nghỉ ngơi cho tốt. Haiz, tất cả chờ sau khi cháu khôi phục lại rồi bàn tiếp, được ?"

      Cậu hai vừa thấy vậy liền nóng nảy, "Phong Thần, cháu chính là cháu trai ruột bên ngoại của cậu, cháu nhất định phải giúp cậu đấy!"

      "Cậu hai vẫn nên về trước !"

      "Phong Thần, thứ mày tiếp quản là của nhà họ Hàn, mẹ mày lấy chồng, vậy cũng chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Hàn nữa hết! Đồ tay mày, tao bắt mày giao ra rất khách sáo rồi, mày lại còn bày đặt sĩ diện với tao!”

      Đoán chừng cậu hai chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy, bị Phong Thần bức ép làm nóng nảy, nên liền chửi ầm lên với Phong Thần.

      "Được rồi, nếu Phong Thần cần nghỉ ngơi, vậy chúng ta trước đây!"

      Cậu cả ở bên cạnh đặt ly trà xuống, trong mắt lóe lên tia sáng, cậu hai đương nhiên là chịu bỏ qua như thế, nếu phải cậu cả có thái độ cứng rắn, biết ông ta còn muốn ra những lời khó nghe thế nào nữa.

      Đợi hai người rời , Phong Thần mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Kiều, bọn họ tới tìm giúp tay, nhất định là giấu ông cụ cái gì đó, lai lịch của khoản tiền kia, nhất định phải tra .

      Cậu cả kéo cậu hai , cậu hai vô cùng tức giận, bèn hất tay cậu cả ra, " kéo em làm cái gì! Bây giờ nó giúp, khoản tiền kia chỉ có thể dừng ở ngân hàng, chờ đến khi bọn họ điều tra, em phải làm sao!"

      "Bây giờ gấp cũng vô dụng, muốn rửa tiền, biện pháp còn nhiều."

      "Nhưng có thể tiêu tan trong thời gian ngắn nhất, chỉ có Phong Thần thôi! Người kia là giới thiệu cho em, có phải là muốn hãm hại em !"

      "Nếu phải là em vội trả nợ, cần phải giới thiệu ta cho em biết ? cho cùng, em cũng là em của , dĩ nhiên hại em. Khoản tiền kia nếu như đen tối, chi bằng hãy để nó đen tối tới cùng!"

      "Ý của là?"

      mặt cậu cả lộ ra nụ cười đa mưu túc trí, bên tai cậu hai, ông do dự trong chốc lát, "Như vậy, như vậy được ? Thằng nhóc kia thông minh lanh lợi như thế, liệu có gạt nổi nó ?"

      " thử chút sao biết được?"

      Cậu cả giựt dây cậu hai, "Nếu như em còn có cách khác, đừng nghe ."

      Quả thực cậu hai còn cách nào khác, nên đành phải nghe theo cách của cậu cả, Phong Thần ơi, mày đừng trách tao, ai bảo mày giúp tao cơ chứ!
      Last edited by a moderator: 26/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :