1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã trẻ xã hội đen - Minh Khê (chương 26/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 5 - Chương 1: Đính hôn (1)

      Editor: chenqiucao (

      Tư Đồ Kiều thể ở lại đây, Phong Thần lại bị thương, cần phải có người chăm sóc. Sau khi Tần Mặc và Lam Vụ Vũ ngả bài, với tính cách của ta nhất định tranh chấp phen với cha mình, tạm thời có phiền toái.

      Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là Phong Thần và Tư Đồ Kiều phải xốc lại tinh thần, nghênh đón cuộc khiêu chiến gian nan khác.
      Mười ngón tay Phong Thần điều khiển máy vi tính, liên tiếp truyền chỉ thị ra ngoài, tin tức nhận được lại làm nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy nghi ngờ hiểu.

      và Tư Đồ Kiều hai người bận rộn suốt đêm, mặt mũi mệt mỏi, nhất là Phong Thần, vết thương người còn chưa khỏi hẳn, lại phải vì chuyện kế tiếp mà phiền não.

      "Tư Đồ Kiều, cậu thấy chuyện này là hay giả?"

      Tư Đồ Kiều suy tư trong chốc lát, đáp, "Nếu như là , tin tức kia nên sớm đến chỗ chúng ta, nếu là giả, tại sao bọn họ lại phải giấu diếm tốt như vậy? Nếu như phải trong nội bộ của chúng ta có quỷ, chính là bên bọn họdiễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. . . . . . Sớm có dự tính trước!"

      "Nếu so về kiên nhẫn, tôi thất bại."

      Phong Thần cười lạnh, cặp mắt đầy tơ máu, Tư Đồ Kiều cảm thấy khó khăn nghiêm mặt ,. "Cậu định quay về nghỉ ngơi chút sao?"

      "Tôi nên về?"

      Câu hỏi ngược lại của làm Tư Đồ Kiều lên tiếng, "Còn tin tức của cha tôi?"

      " biết bay đâu rồi. . . .

      …”

      Nghe đáp án này, Phong Thần biết nên bội phục bảo đao cũ của ông cụ, hay là nên trách cứ Tư Đồ Kiều vô dụng! Cái lão già chết tiệt này biết chơi cái gì, làm sao cũng tra được tin tức của ông, xem ra có chuyện đen tối.

      “Hai người các xong chưa!”

      Tần Mặc gõ cửa cũng chẳng khách sáo tiến vào phòng, Phong Thần cười với , Tư Đồ Kiều tự giác lui ra ngoài, suốt đêm, đúng là mệt chết rồi!

      “Xong rồi, á…”

      giây trước còn cười đùa cợt nhả, sau đó bị Tần Mặc ấn đến kêu đau ra tiếng, hít sâu hơi. Nha đầu này xuống tay ác độc, ấn vào chỗ đau của !

      Phong Thần dám thẳng ra, thể làm gì khác hơn là oán thầm trong lòng, Tần Mặc đưa tay cởi quần áo của , cười xấu xa : “Thể lực của cạn kiệt, xem ra thể thỏa mãn em…”

      tiếng người!”

      Tần Mặc cởi quần áo của , cởi băng xuống, tay bận rộn bôi thuốc cho , động tác êm ái. Phong Thần nhìn thấy mặt của , nhưng biết, tiểu nha đầu của , bây giờ vẻ mặt nhất định rất nghiêm túc, chuyên tâm chỉ nghĩ tới .

      “Nếu , chúng ta kết hôn ?”

      Tay Tần Mặc run lên, Phong Thần “Ai u” tiếng, “Em mưu sát chồng à!”

      “Ai muốn kết hôn với ! Tôi còn chưa đầy 18 tuổi…”

      “Tháng sau là được! Đến lúc đó, chúng ta mừng sinh nhật, cùng kết hôn…”

      “Nghĩ hay lắm!”

      Sức lực tay Tần Mặc cũng lớn hơn chút, Phong Thần dám lỗ mãng nữa, “Muốn tôi giúp cứ , cần phải vòng vo làm gì!”

      thu dọn đồ đạc xong, xoay người rời , nhưng lại bị người đàn ông phía sau giữ lại, hơi dùng lực chút, liền bị nhốt vào trong ngực của .

      “Mặc kệ là hay giả, em đều phải phối hợp tốt cho , nếu xem làm sao trừng phạt em!”

      Giọng điệu của bá đạo lại thể làm gì, đóng kịch là , nhưng cũng lòng với ! Tại sao cứ thích vạch trần , vặn vẹo ý tứ của chứ?

      sợ người khác thích trẻ con à?”

      Phong Thần hơi đẩy người trong ngực cách xa mình, nghiêm túc nhìn chút, lắc đầu, “Thấy thế nào, em cũng trổ mã tệ, còn từng được thử nghiệm, hàng giá …”

      còn chưa hết, Tần Mặc véo cánh tay của , những lời hạ lưu này, sao lại biết xấu hổ mà ra!

      Sau môt trận đùa giỡn, Phong Thần nhìn thẳng vào Tần Mặc, “ coi như em đồng ý rồi!”

      “Vậy đính hôn trước, xem biểu sau này của .”

      ngồi đùi , nhìn gương mặt mong đợi của , trong lòng có chút hài lòng cùng thoải mái. Nhưng nhìn thấy màu đen nhàn nhạt dưới mắt , trong lòng lại có chút đau xót. “ ngủ cả đêm rồi, ngủ lát !”

      Phong Thần đáp ứng lời của , nghỉ trước, Tần Mặc ngồi ngơ ngác ghế, vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu, làm có chút mờ mịt.

      Những chiếc lá của mùa thu thực lặng lẽ rơi, trong cái thời tiết này làm cho người ta hiểu, tin tức có tính bứt phá cũng theo nhau mà đến.

      Thiệu Niệm Vinh liên quan đến tham ô công quỹ, cách chức ngồi tù, con Thiệu Tư Thanh của ông ta bị truyền những bức ảnh đứng đắn, còn có các loại video tán loạn mạng, hơn triệu lượt xem, tất cả đều là màn kích tình do Thiệu đại tiểu thư diễn xuất.

      Thiệu Tư Thanh cả ngày tinh thần hoảng hốt, cuối cùng chịu được áp lực, nhảy lầu tự sát, cũng may cấp cứu kịp thời, nhặt về được cái mạng, nhưng từ phần eo trở xuống bị liệt cả đời. Tinh thần cũng trở nên vô cùng bình thường.

      Nhất thời, nhà họ Thiệu tan đàn xẻ nghé, ai còn dám dính líu quan hệ với bọn họ.

      Mà huyết mạch duy nhất của nhà họ Thiệu – Thiệu Tư Mộ đến giờ vẫn chưa tung tích, ai biết ta đâu, làm cái gì.

      tin tức lớn khác đó là, rùa vàng số số hai trong nội thành, lại tuyên bố sắp đính hôn! Mà người đính hôn với ta, lại chỉ là học sinh cấp ba chưa đầy mười tám tuổi, cũng gia thế.

      thể tưởng tượng được, cậu lại sắp đính hôn!”

      Thờ trang điểm cố định đồ trang sức cuối cùng cho Tần Mặc, sau khi thợ trang điểm cố định đồ trang sức cho Tần Mặc xong, nhìn người trong gương tán thưởng dứt, trải qua trang điểm tinh tế, cả người Tần Mặc tràn đầy phong vận cao quý lại kín kẽ. Giống như là công chúa bước ra từ trong thế giới truyện cổ tích, xứng đôi với Phong Thần như vậy.

      “Việc đời khó liệu!”



      Tần Mặc vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như bữa tiệc đính hôn này phải vì , nhưng quan sát cẩn thận, là có thể phát lấp lánh có hồn trong mắt , loại thần sắc có tên là mong đợi núp ở trong đó. Chỉ có điều, chút lo lắng kia, là từ đâu mà đến?
      Last edited: 25/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 5 - Chương 2: Đính hôn (2)

      Editor: chenqiucao

      Bữa tiệc đính hôn được diễn ra bên trong khách sạn xa xỉ nhất nội thành, xung quanh phòng khách bố trí ấm áp mà mộng ảo, tay mọi người cầm rượu sâm banh, nhộn nhịp dưới đèn lưu ly hoa lệ, hương thơm lan tỏa bốn phía.

      Những nhân vật nổi tiếng của toàn thành phố hầu như đều được mời đến đây, mặt Phong Thần và Tư Đồ Kiều mang theo nụ cười ứng phó với mọi người, nhưng hai mắt lại đánh giá xung quanh để lại dấu vết.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kèm theo bài diễn thuyết sinh động mà khôi hài của người điều khiển chương trình, lúc xong, ánh đèn trong phòng khách lập tức đều tối sầm.

      Ngọn đèn chùm chiếu vào người Phong Thần đứng đài cao, phong thái lịch nhã nhặn càng làm nổi bật lên thân hình cao ngất của , tóc được chải chuốt chỉnh tề cẩn thận từng li từng tí,khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn giống phong cách đùa giỡn thường ngày.

      Vẻ mặt của mang theo loại gọi là trang trọng và mong đợi, nhạc xen lẫn với hương thơm của rượu và thức ăn ngon phiêu bạt ra cả phòng khách, nhưng thần kinh của lại dám buông lỏng.

      Cửa màu trắng từ từ mở ra, c Tần Mặc mặc lễ phục màu trắng, tay cầm hoa dâu, mặt Kim Na Na mỉm cười theo phía sau, từng bước về phía đài cao.

      Bùi Thiểu Y đứng ở bên nhìn thấy Tần Mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng mặc dù có chút chua xót, .nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của , cũng khỏi muốn chúc phúc cho . Có lẽ, giữa hai người chỉ thích hợp làm bạn bè, cũng chỉ có làm bạn bè, cậu mới mất .

      Bùi Thiểu Hiên ở bên cạnh thấy trong mắt em trai tỏ ra thoải mái, bản thân cũng khỏi thở phào nhõm, nếu Bùi Thiểu Y muốn buông tay, như vậy với tính khí của PhongThần, chuyện kia cũng dễ giải quyết.

      “Chắc chắn em gặp được tốt, đừng nản lòng.”

      Khóe miệng Bùi Thiểu Y nhếch lên, hai mắt tham luyến nhìn Tần Mặc qua trước mặt mình, đặt tay vào trong bàn tay to lớn của Phong Thần, hai người xứng đôi vừa lứa, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên mãnh liệt, xứng đôi như vậy.

      “Lát nữa có thể gặp nguy hiểm, em cẩn thận chút.”

      Mặt Phong Thần mỉm cười, dùng thanh chỉ có hai người bọn họ nghe thấy , Tần Mặc gật đầu, hai mắt đen như mực ra lo lắng.

      Tất cả đều có vẻ thuận lợi, có chút ngoài ý muốn. Nhưng càng về sau. Lòng của hai người càng căng thẳng.

      Trong nháy mắt khi chiếc nhẫn được đeo lên tay, Phong Thần đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng còn chưa kịp đeo nhẫn vào ngón tay của Tần Mặc, cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị người đẩy ra.

      “Chờ chút!”

      Người tới quát to tiếng, chú ý của tất cả mọi người lập tức bị hấp dẫn bởi người đó, chỉ thấy người nọ ngạo mạn nhìn về phía hai người đài, hai mắt mang theo bất mãn vô cùng.

      Đó là người phụ nữ rất khoe khoang, mặc bộ đồ đỏ, mạnh mẽ lại bị cản trở, nhưng mang theo cái nhìn đánh giá và tìm tòi nghiên cứu làm cho người ta thoải mái. Cặp mắt kia dường như luôn luôn mang theo suy xét, bắt bẻ, ngông cuồng tự cao tự đại.

      “Phong Thần, hình như quên mất vị hôn thê là em đây!”

      Lời vừa ra, dưới đài liền truyền đến tiếng thầm rất , đều biết Phong Thần có thể dụ dỗ chọc ghẹo rất nhiều phụ nữ, nhưng biết, sớm có bị hôn thê. Như vậy, còn người đứng bên cạnh , xảy ra chuyện gì?

      “Tư Nhược, tôi chưa bao giờ thừa nhận là vị hôn thê của tôi, tất cả đều chỉ là các người khư khư cố chấp.”

      Phong Thần lạnh lùng , cuối cùng cũng nhịn được rồi sao?

      Tư Nhược bị câu trả lời này đả kích, sau đó , “ lấy em, sợ thể thừa kế…”

      “Tôi hoàn toàn có hứng thú, nếu như thích, tôi đề nghị tìm thêm người đàn ông !”

      , phải hối hận!”

      Tư Nhược giận dữ nhìn về phía Tần Mặc, hừ lạnh tiếng, bỏ . Màn kịch hình như kết thúc, khi Tư Đồ Kiều đẩy bánh ngọt khổng lồ ra, trong hội trường khôi phục bình thường.

      Phong Thần nắm tay Tần Mặc, cùng nhau cầm dao lên cắt bánh ngọt.

      Động tác của hai người cứng đờ, còn kịp phản ứng gì, bóng người bổ nhào về phía Tần Mặc, đưa tay ngăn cản theo bản năng, người nọ lại cương quyết ôm vào lòng.

      “Bùm” tiếng, mùi khét tràn ngập ra, tiếng thét chói tai liên tục ngừng, khí kinh khủng bao phủ trong khí, thắt chặt cổ của mỗi người, làm cho người ta dám hít thở hoặc có động tác lớn.

      Uy lực của bom đủ để nổ tung cả phòng lễ, nhưng đủ để khiến người lân cận chảy máu bị thương, mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, sau trận chấn động , ý thức của Tần Mặc chậm rãi ngưng kết lại.

      Người đàn ông khẽ cử động, con ngươi mang theo quan tâm vội vàng, làm đáy lòng Tần Mặc chấn động.

      “Mặc Mặc… Em sao…”

      Còn kịp xong từ còn lại, ta ngất , Tần Mặc nhìn người đàn ông ngất mà phức tạp, đối xử với tuyệt tình như vậy, tại sao còn phải cứu ?

      “Tiểu Mặc…”

      Phong Thần được Tư Đồ Kiều kéo tới bên, nên kịp thời tránh thoát uy lực của bom, lúc đầu tiên bị đột kích, trong phòng khách hỗn loạn, xen lẫn với tiếng bước chân rối loạn và tiếng thét chói tai. Còi báo động vang lên, mọi người giống như trải qua kiếp nạn lớn, kéo dài hơi tàn.

      “Lam Vũ Vũ…”

      Tư Đồ Kiều đỡ Lam Vũ Vũ dậy, sau đó nhân viên cảnh sát vội vàng áp chế, còn nhân viên y tế nhao nhao nối đuôi nhau vào, thấy mặt của ta chút huyết sắc, Tần Mặc ngã vào trong ngực Phong Thần.

      “Tại sao phải cứu tôi? ràng… Chúng ta nên đối địch…”

      Phong Thần ôm lên xe, theo xe cứu thương tới bệnh viện, nếu như Lam Vũ Vũ có chuyện gì, trong lòng Tần Mặc nhất định dễ chịu. Thậm chí còn có thể vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.

      Khoảng khắc đó, cái chết cách gần như vậy, chỉ cần chậm vài giây, bị mất mạng. Cả người khỏi run rẩy, rất sợ, rất sợ Lam Vũ Vũ cứ ngủ mãi như vậy.

      “Tôi muốn trở về, muốn trở về ở bên cạnh ba tôi.”

      Ngồi trong bệnh viện lạnh lẽo, khí lạnh từ bốn phía xâm nhập vào cơ thể của , tim của cũng cảm thấy lạnh thấu xương, nếu như trái tim này có thể cứng rắn thêm chút nữa tốt biết bao.

      có chuyện gì, có ở đây.”



      Phong Thần ôm vào trong ngực, nhìn cau mày mà đau lòng, ánh đèn màu đỏ kia chói mắt như vậy, vô cùng hi vọng Lam Vũ Vũ có thể được cứu. Nếu như ta chết, vậy ta mãi tồn tại trong trái tim Tần Mặc, phải tranh như thế nào?

      [​IMG]
      Last edited: 25/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 5 - Chương 3: ấy là người đàn ông của tôi


      Editor: chenqiucao



      Ở bên kia của địa cầu, mặt trời vừa mới nhô lên khỏi đường chân trời, bên trong gian tĩnh mịch, tiếng bước chân náo loạn quấy rầy đến yên tĩnh của buổi sớm.

      "Lão gia, có tin tức truyền đến..."

      Người tới cung kính đứng trước cửa phòng, chờ đợi lệnh của người bên trong, lâu sau, trong phòng đáp lại tiếng.

      "Thiếu gia bị thương, là vì bảo vệ Tần Mặc..."

      Bên trong căn phòng mờ tối, ông cụ kéo rèm cửa sổ ra hai bên, ánh mặt trời lập tức chiếu vào phòng, ông cụ kia gần 60 tuổi, ánh sáng màu vàng xẹt qua tròng mắt, giống như thanh kiếm sắc bén lấy ra khỏi vỏ bao.

      Đôi mắt kia trải qua thời gian tôi luyện, vô cùng sắc bén, nếp nhăn mặt giống như dùng dao khắc lên, mỗi vết đều ông trải qua cuộc sống tàn khốc cỡ nào.

      Ông xoay người, ánh mắt dừng ở tờ giấy tay người đàn ông, người đàn ông lập tức giao tờ giấy đến tay ông.

      Ông cụ cười tùy tiện, ánh sáng phản chiếu mơ hồ thấy vẻ mặt của ông, "Đưa thiếu gia về, trông nom kỹ."

      Đem tờ giấy đặt lên bàn, mặt ông cụ tỏ thái độ gì nhiều, giống như người bị thương phải con trai của ông ta, mà là người xa lạ bình thường .

      Cả đêm mệt mỏi, sau khi bác sĩ báo Lam Vụ Vũ thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng Tần Mặc và Phong Thần cũng thở phào nhõm. Nhưng chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, khi hai người trở về chỗ ở của Phong Thần, lại nhìn thấy người phụ nữ náo loạn có ý đồ ngăn cản bữa tiệc đính hôn hôm trước.

      Tư Dung đổi trang phục, lớp trang điểm đậm mặt được tẩy , ta cũng là xinh đẹp, cả người tản ra mùi nước hoa nồng nặc làm người ta thể xem .

      Hai người hơi nhíu lông mày, Phong Thần để Tần Mặc lên lầu nghỉ ngơi trước, quản gia cho người thu dọn quần áo đưa qua, bên trong phòng khách chỉ còn lại và Tư Dung.

      "Em rồi, phải hối hận."

      ta chầm chậm về phía , mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt, Phong Thần lui về phía sau mấy bước, "Là các người làm!"

      Tư Dung cười nhạt, đưa tay kéo cà vạt của , nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Đó là quà chuẩn bị tặng cho lễ đính hôn của hai người, thích ?"

      "Vậy tôi có nên đáp lễ ?"

      Phong Thần cười tàn nhẫn , Tư Dung giống như suy nghĩ trong chốc lát, hơi ngẩng đầu lên, "Nếu như bây giờ nghĩ thông suốt, vậy... Em ngại..."

      Đôi mắt mị hoặc của Tư Dung nhìn vào mắt Phong Thần, ta chậm rãi đến gần , thấy tránh né, lập tức to gan kéo cà vạt của xuống, khi tới gần mặt lên thỏa mãn.

      Nhưng ta còn chưa chạm được vào môi Phong Thần, xuất bàn tay giữa hai người, Tư Dung nhíu mày, bàn tay bé kia đẩy ta ra xa môi Phong Thần, đem đầu của ta chuyển đến trước mặt chủ nhân.

      Chỉ thấy khóe miệng Tần Mặc khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lại có ý cười, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào mặt của Tử Dung.

      "Em , nhìn thấy chúng tôi thân mật à?"

      "Nhìn thấy, nhưng chỗ và người đều đúng!”

      Tần Mặc tách bàn tay chướng mắt kia ra, cởi cà vạt ném xuống đất, giống như lơ đãng đạp phát, ngăn ở giữa hai người.

      " tình tôi nguyện, liên quan đến địa điểm và người, tôi có thể cho ấy, có thể ?"

      Tư Dung ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo, đôi mắt khinh thường nhìn về phía Tần Mặc, trong lời mập mờ và khiêu khích, cũng để cho Tần Mặc trở mặt.

      "Tôi lại biết có thể cho ấy cái gì, tôi thấy bám dính theo ấy, hẳn là ấy có thể cho gì đó!"

      Tần Mặc đảo mắt nhìn Phong Thần, " rất mong ta hôn , hả?"

      "Đâu có... ràng là ta ép buộc , cũng may em kịp thời đến cứu ."

      Phong Thần dối trắng trợn, nhìn thấy Tần Mặc đứng ở cầu thang, cho nên cố ý tránh nụ hôn của Tư Dung, muốn xem thử Tần Mặc phản ứng như thế nào.

      Kết quả làm thất vọng, xem ra tham muốn giữ lấy của vị hôn thê này vẫn rất mạnh, trong lòng khỏi vui mừng, nhưng vẫn giả bộ uất ức, giương mắt nhìn Tần Mặc.

      "Phong Thần, có thể hiểu ! Mất ủng hộ của bọn em, thể nào..."

      "Tôi nhớ tối hôm qua tôi , nghe hiểu lời tôi ..., ấy mới chính là vị hôn thê của tôi."

      tay ôm bả vai Tần Mặc, giễu cợt nhìn về phía Tư Dung, "Nếu như các người muốn sử dụng thủ đoạn gì, vậy tôi chỉ có thể theo đến cùng!"

      "A, vậy tốt, ngược lại em muốn nhìn xem, có thể bảo vệ ta đến khi nào!"

      Tư Dung giận quá hóa cười, dáng vẻ thân mật của hai người làm ta chán nản, Phong Thần là người xuất sắc nhất trong số những người bạn đồng trang lứa, cũng được lựa chọn là người có tư cách nhất để thừa kế gia tộc.

      Nhưng chỉ có năng lực đủ, quan hệ trong nội bộ gia tộc phức tạp, giống như rễ cây cổ thụ trăm năm, vòng vèo rắc rối, phải tiếp quản cả gia tộc, ắt phải lôi kéo bên có thế lực tương đối lớn.

      Mà nhà Tư Dung lại là trong những gia tộc chiếm ưu thế, là người nối nghiệp kế tiếp, Tư Dung đương nhiên muốn dùng hết thủ đọa để đến gần gia chủ tương lai. Nhưng bây giờ Phong Thần lại cố tình chọn người khác, làm tất cả tính toán của ta đều vô ích.

      Nhìn Tư Dung tức giận đùng đùng rời , lúc này Tần Mặc mới lấy tay Phong Thần đặt vai mình ra, " rồi, còn diễn trò gì nữa!"

      "Vừa rồi cũng diễn trò, dường như ngửi thấy mùi chua, ban nãy em ăn dấm chua hả?"

      " chưa tỉnh ngủ sao?"

      "Hình như là có chút buồn ngủ, bằng cùng nhau ngủ a!"

      Phong Thần nghĩ đến là làm luôn, bế Tần Mặc vui mừng lên lầu, cặp mắt lóe ra tia hưng phấn.

      " người có mùi."

      Thấy Phong Thần sắp hóa thân thành sói, Tần Mặc kịp thời điểm trúng môi của , nheo mắt lại, lười biếng nằm giường lớn mềm mại, bày ra dáng vẻ kiều mị.

      Hầu kết Phong Thần giật giật, hình như là giãy dụa, Tần Mặc giơ chân lên, đụng cái vào bên sườn , "Còn nhanh lên, muốn em chờ sốt ruột à!"

      Hiếm khi lộ ra vẻ mặt hờn dỗi làm lòng Phong Thần ngứa ngáy chó chịu, nhưng nhìn bộ dáng ghét bỏ của , lại muốn để lại ấn tượng xấu cho , nên chỉ chạm khẻ vào môi rồi nhổm người dậy rời .

      "Chờ !"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5 - Chương 4: Hàn trạch


      Editor: chenqiucao

      Đợi đến khi Phong Thần cả người thơm ngát ra khỏi phòng tắm Tần Mặc nhắm mắt lại gặp Chu Công rồi, Phong Thần đành lòng quấy rầy nghỉ ngơi, dù sao tương lai còn dài còn rất nhiều thời gian.

      rón rén nằm bên cạnh Tần Mặc, hai cánh tay ôm theo thói quen để ngủ ngon trong ngực mình.

      Sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tần Mặc thầm thở phào nhõm, xem ra đồ chuẩn bị xong cũng có đất dụng võ.

      Mặt trời ngả về phía tây, hai người giường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phong Thần đưa tay nhận điện thoại, tay vẫn ôm Tần Mặc.

      Trong mơ màng Tần Mặc chỉ nghe được Phong Thần : "Đặt vé máy bay ngày mai." nỉ non tiếng, lười biếng đứng dậy lại bị Phong Thần ôm vào trong ngực, thể động đậy.

      "Ngày mai theo trở về chuyến."

      "Trở về?"

      Tần Mặc có chút mơ hồ, mặc dù biết thân phận va bối cảnh của Phong Thần đơn giản, nhưng cũng chưa từng nghĩ còn có nơi ở thứ hai.

      "Ừ, gặp trưởng bối chút cũng sao cả, nhân tiện gặp cả nhạc phụ đại nhân của nữa."

      Phong Thần vội vàng giải thích ngược lại còn có hứng thú trêu chọc trong ngực, hôn cổ của , bàn tay tiện thế thăm dò vào trog áo ngủ của .

      "... Lấy tay ra... Em còn phải thăm Lam Vụ Vũ..."

      " ta có chuyện gì, cho người của trông chừng rồi..."

      Tần Mặc kéo cái đầu tác quái ở cổ của mình ra, Phong Thần buồn bực ngẩng đầu nhìn , thấy ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

      "Em chỉ đính hôn với , cho phép... Cái đó..."

      "A... ra là tiểu nha đầu của muốn gả cho , thành vấn đề, đăng ký ngay bây giờ!"

      Phong Thần cười hề hề, vẻ mặt giống như mèo trộm được thịt, trong đối mắt lóe lên ánh sáng gấp rút, cố ý vặn vẹo hoàn toàn ý của .

      Tần Mặc véo cái ở thắt lưng , Phong Thần kêu gào bi thống buông Tần Mặc ra, như chú mèo con nhanh nhẹn trốn khỏi lòng bàn tay của .

      "Rốt cuộc ? !"

      Phong Thần miễn cưỡng ngồi thẳng lên "Đương nhiên phải , phải trông nom em cẩn thận tránh để cho em bị người ta trộm mất."

      Hai người cùng nhau tới bệnh viện, nhưng giường bệnh lại trống , người bị cha Lam Vụ Vũ phái thuộc hạ tới đưa rồi.

      "Nhanh như vậy đón người rồi..."

      Phong Thần vuốt cằm, trong mắt ngừng lóe lên đủ loại suy nghĩ, sáng sớm hôm sau hai người ngồi chuyến bay đến gia tộc hay biết gì cả.

      Thân máy bay màu bạc xẹt qua tầng mây lưu lại đường cong màu trắng bầu trời xanh thẳm, trải qua chuyến bay hơn mười giờ Tần Mặc cùng Phong Thần rốt cuộc cũng tới nơi.

      Hành lý gửi vận chuyển, hai người vừa ra khỏi sân bay liền có chiếc xe Limousine(1) hết sức quý phái dừng lại trước mặt hai người, "Tôn thiếu gia, mời lên xe."

      Dường như đãn sớm ngờ tới, Phong Thần cũng tỏ vẻ kinh ngạc chỉ ôm bả vai Tần Mặc, che chở ngồi lên xe người nào đó sắp xếp.

      Dọc đường rất ít khi chuyện với nhau, Tần Mặc nhìn hai bên đường phố quen thuộc lại khiến cảm thấy xa lạ. Ba nhất định nhận được tin trở về, chỉ là muốn đến xem thử gia tộc của Phong Thần trước, người đàn ông bên cạnh nắm bàn tay nhắn lạnh lẽo của trong lòng bàn tay, truyền ấm áp người .

      "Mệt nghỉ ngơi lát !”

      Tần Mặc lắc đầu, ở máy bay ngủ quá nhiều rồi, thấy mặt trời sắp xuống núi, tại cảm thấy chênh lệch múi giờ.

      Xe vững vàng chạy đường quốc lộ, lần này Phong Thần dẫn Tần Mặc đánh tiên phong, Tư Đồ Kiều phải muộn chút mới có thể tụ họp với bọn họ.

      Cảnh hai bên đường càng lúc càng hoang vu, con đường càng ngày càng trở nên rộng rãi, giống như tiến vào khu vực thống lĩnh của người nào đó.

      lâu sau bọn họ dừng lại trước cánh cổng sắt màu đen, cổng sắt chậm rãi mở ra, phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt", dường như từ rất lâu rồi.

      Trụ sở của gia tộc này có diện tích rất rộng rãi, gần như có thể gọi là công viên tư nhân với hòn non bộ thác nước và suối chảy quanh vườn(2). Nếu như có thể có vài người ghé thắm, Tần Mặc nghĩ nơi này có lẽ vô cùng thích hợp để làm nơi nghỉ mát.

      "Thích nơi này sao?"

      " ở chỗ này em thích."

      Phong Thần bị lời của lấy lòng, trong nháy mắt lòng tự tin cũng tăng mạnh,sức hấp dẫn của phái nam cũng được tăng thêm dào dạt hôn cái mặt , hai người tay trong tay cùng nhau bước vào nhà lớn.

      Tòa nhà giàu có với cấu tứ hướng nội của Phương Đông, cũng bao gồm cả phong tình lãng mạn của Phương Tây, hai người vừa bước vào cửa lớn lập tức có người tiếp đón.

      "Em họ Phong Thần, gặp em rất vui mừng."

      bóng dáng cao lớn che kín cả Phong Thần, con gấu tự dưng xông đến ôm làm Phong Thần trợn trừng mắt, đẩy phiền toái người ra, tức giận oán trách, "Em có hứng thú với đàn ông, hơn nữa em là hoa có chủ rồi!"

      xong hả hê ôm Tần Mặc vào trong ngực, đối phương vừa nhìn thấy lập tức hô to, "Em lại có thể... Trời ạ, búp bê Phương Đông này quá đẹp."

      ta nhịn được đưa tay ra muốn chạm vào da thịt trắng nõn trong suốt giống như sứ trắng, nhưng cổ tay lại bị làn gió lạnh thấu xương ngăn cản, vết máu xuất xương tay.

      "Thần, búp bê Phương Đông của em đáng quá..."

      ta lắc lắc cánh bàn tay bị đánh đỏ, khuôn mặt có mấy phần giống với Phong Thần lên vẻ kinh ngạc, nhìn dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, ngờ sức lực lại rất đỉnh.

      " cũng nhìn thử xem là bà xã của ai!"

      mặt Phong Thần đều là vẻ đắc ý, đột nhiên thắt lưng đau nhói làm da mặt của co quắp lại.

      "Hi, búp bê Phương Đông, họ của Phong Thần, Hàn Ninh."

      "Tần Mặc!"

      " dẫn hai người đến xem phòng trước, sau đó chúng ta lại trò chuyện ôn chuyện cũ chút!"

      Hàn Ninh có khí chất cợt nhả như người Phong Thần, cũng có hơi thở xảo trá người Tư Đồ Kiều, cả người sạch mà sảng khoái, ám hiệu trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất làm Phong Thần ăn ý gật đầu.

      em hai người đạt được ước định, bên trong nhà lớn bình yên là sóng ngầm mãnh liệt.

      (1) Limousine
      images
      (2) Hòn non bộ thác nước và suối chảy quanh vườn
      images
      Phần 5 - Chương 5: Con người hỗn loạn

      Editor: chenqiucao

      Hàn Trữ sinh ra là con trai trưởng của nhà họ Hàn, nhưng lại là con trai lớn ngoài giá thú của nhà họ Hàn cho nên đến địa vị ở nhà họ Hàn, hết sức tế nhị.

      Tôn chánh thất thể sinh con, cho nên thể làm gì khác hơn là khoan dung với đứa con hoang này, ở trong loại nhà giàu sang quyền thế này, những chuyện tương tự thường hay xảy ra, mọi người sớm biết trong lòng. Cho dù là có chút máu mủ, nhưng đứng trước lợi ích khổng lồ của gia tộc, cũng bé đáng kể.

      thiếu gia chính thống khác của nhà họ Hàn, sau khi nhận được tin Phong Thần trở lại Hàn Trạch lập tức ngừng nghỉ vội về nhà họ Hàn. Người có liên quan, là cậu và mợ của Phong Thần, còn có đống người có quan hệ và có quan hệ, cũng đều chen đến nhà họ Hàn.

      Phong Thần và Tần Mặc xuống lầu dưới, liền nhìn thấy cục diện như vậy, hình như Phong Thần trở về đối với bọn họ mà , cũng đại biểu cho cái gì.

      Năm xưa nhà họ Hàn trà trộn vào xã hội đen, ông cụ dựa vào lãnh khốc và mạnh mẽ vang dội của mình, gây dựng được giang sơn cho mình rất tốt, nhưng tuổi càng lúc càng lớn, có số việc cũng đành phải giao cho hai đứa con trai của mình.

      Nhưng lại là, hai người con này đều có phong độ như ông năm đó, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ địa bàn bị đánh hạ. Theo thời gian trôi , buôn bán mặc dù thể là tốt, nhưng như ý muốn.

      Ông cụ nhà họ Hàn đương nhiên đặt gia tộc trong tay bọn họ, việc làm ăn của nhà họ Hàn cũng chiếm trọng lượng nhất định trong hai giới hắc bạch, thế lực càng thêm

      [​IMG]

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5 - Chương 6: Trong đầu đựng gì thế


      Editor: chenqiucao

      Ánh đèn bảy màu, nhạc rock and roll, dẫn dắt mọi người tận tình lắc lư cơ thể, đổ mồ hôi đầm đìa. Cơ thể của nam và nữ đụng vào nhau, đè nén được khát vọng bên trong thân thể.

      Trong góc tối, tình cảm mãnh liệt của từng đôi nam nữ bắn ra tứ phía, cổ kề nhau, lắc lư thân thể hư , trút hết khao khát nguyên thủy nhất trong lòng.

      cánh cửa ngăn cách tất cả thanh bên ngoài, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng, gian có thể chứa được mười mấy người lại bị người chiếm giữ.

      Cửa phòng bị người đẩy ra, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, giao tiền boa cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ vào.

      người phụ nữ trong trạng thái say chếch choáng nằm ghế sa lon, trong căn phòng mờ tối, chenqiucaodღđ。l。qღđ chai rượu tán lạc chung quanh, chắc hẳn ta uống ít.

      "Dung Dung, tỉnh lại ."

      Người đàn ông vỗ vào người phụ nữ say rượu, thần chí ta , cơ thể giống như có xương mà thành động vật thân mềm. ta ngồi phịch ghế sa lon, vô thức nỉ non.

      "Tôi có chỗ nào tốt... Tại sao... quan tâm tới tôi..."

      Giọng uất ức của ta làm cho cơ thể người đàn ông cứng còng, mặt ngừng thoáng qua các loại cảm xúc, cuối cùng cũng bị áp chế sau mặt nạ tỉnh táo, ta đỡ Tư Dung say như chết dậy, dự định đưa ta về nhà.

      "Ưmh... Ai đó... Hàn... Thu?"

      Tư Dung từ trong cơn mê man tỉnh lại, cố gắng mở to hai mắt nhìn người đàn ông ôm mình, cười khúc khích, đâu còn dáng vẻ kiêu căng phách lối, chỉ còn lại ngây thơ của .

      "Ừ, đưa em về."

      Người tới chính là Hàn Thu, Tư Dung lắc đầu, hai tay vịn vào cổ ta, " về, trở về... muốn về, em vẫn chưa chơi đủ !"

      "Em uống say rồi !"

      vẫn trầm ổn như cũ ôm về phía chiếc xe đỗ sẵn, thận trọng đặt vào bên trong xe, chenqiucaodi◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn"Nhưng em vẫn cảm thấy rất tỉnh táo, Thu, tại sao ấy có thể chà đạp tôn nghiêm của em còn chút nào thế chứ? Em xứng với ấy sao?"

      Hàn Thu im lặng, hai mắt chỉ thấy phía trước, tay cầm tay lái chỉ thoáng nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

      " ! Em tốt sao!"

      Tư Dung mượn rượu vịn vào cánh tay Hàn Thu, cơ thể dán tới, "Con nhóc kia có chỗ nào tốt, hả?"

      "Ngồi đàng hoàng cho !"

      Hàn Thu kéo tay của ta ra, Tư Dung cũng quan tâm, mất mặt trước Phong Thần như vậy, ta sao có thể chịu phục?

      Ngay cả ông cụ Hàn cũng thừa nhận , nhưng Phong Thần lại chỉ biết nhìn sắc mặt của , cho rằng Phong Thần vì bất kỳ người phụ nữ nào mà dừng lại, cho là cơ hội của mình hơn bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng...

      Đột nhiên nhảy ra con nhóc hề báo động trước, cứ như vạy mà cướp Phong Thần của !

      "Em cam tâm, cam tâm!"

      Tư Dung càn quấy, Hàn Thu đành phải dừng xe lại bên đường, "Em đừng cố chấp như vậy nữa, có được !"

      "Em muốn ấy, cũng cảm thấy em lấy được ấy phải ?"

      Tư Dung nổi giận lên là ai cũng đều chịu đựng nổi, nhị thiếu gia nhà họ Hàn – Hàn Thu vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm túc lại chịu được.

      "Hàn Thu, giúp em , có được ?”

      lôi kéo cánh tay của , mắt say lờ đờ mông lung nhìn trước người đàn ông trước mặt,d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. giống với Phong Thần đến mấy phần, nhưng về mặt tính cách kém xa.

      "Được, giúp em, em đừng náo loạn, đưa em về."

      Đáy mắt Hàn Thu thoáng qua cảm xúc phức tạp, thấy Tư Dung rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, lúc này mới tiếp tục lái xe. Chẳng mấy chốc thấy Tư Dung nhắm mắt, trong mắt của thoáng qua tia nhẫn.

      Đưa Tư Dung về nhà, nhìn người giúp việc đỡ vào, mới ngồi trở lại trong xe, trăng sáng sao thưa, Hàn Thu chần chờ nữa, lái ô tô rời khỏi nhà họ Tư, muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về .

      chuyện với Hàn Trữ cả đêm Phong Thần biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, tình trạng sức khỏe của ông cụ Hàn ngày càng suy yếu, trong nhà cũng càng ngày càng yên.

      Chiến tranh lặng lẽ kéo ra tấm màn che giữa hai em, nội bộ gia tộc chia làm hai phái, chia phe chống lại. Cho dù biết ông cụ giao vị trí chủ nhà cho trong hai người đó, nhưng chỉ cần con trai trong nhà thành chủ nhà, còn sợ có địa vị ư?

      "Em muốn làm chủ nhà?"

      Hàn Trữ thử hỏi thăm, mặc dù biết chí hướng của Phong Thần ở chỗ này, nhưng vẫn rất tò mò, vị trí quản lý nhà họ Hàn, nó lại động lòng chút nào sao?

      tại chỉ muốn giải quyết vấn đề, sau đó cùng với Tần Mặc đến chào cha vợ tương lai, mặc dù nội bộ của Lam Bang bây giờ cũng tùm lum tùm la.

      "Em chỉ muốn sống thế giới hai người ngọt ngào với vợ của em thôi!"

      Tần Mặc tặng cái liếc mắt, rảnh để ý, Phong Thần làm biết mệt, "Hàn Trữ, hôm nay đến đây thôi, chuyện kế tiếp phải nhờ vào hỗ trợ?"

      "Hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác vui vẻ!"

      Hai người bắt tay ước hẹn, Phong Thần mang theo Tần Mặc rời , sau khi Tần Mặc ngồi lên xe hỏi, "Hàn Trữ muốn làm chủ nhà?"

      "Em cảm thấy ấy có chí hướng này?"

      "Chẳng lẽ đúng sao? ấy phải tới lôi kéo à?"

      Tần Mặc hình như đoán sai, Phong Thần điểm vào mũi , "Nha đầu ngốc, ấy là họ của , chenqiucaod∞đ∞l∞q∞đ hỗ trợ lẫn nhau theo lời của bọn hoàn toàn phải như em nghĩ."

      "Chẳng lẽ ấy muốn..."

      "Xuỵt, chúng ta trở về từ từ ."

      Trong mắt của lóe ra ánh sáng ngắn gấp, Tần Mặc cũng nhận ra, sau khi trở về ẽo ngọn nguồn, như vậy phải là Phong Thần rồi !

      Quả nhiên, Tần Mặc bước vào phòng , Phong Thần liền kịp chờ đợi đè giường lớn, dự định triền miên thâu đêm.

      "Phong đại thiếu gia, trong đầu có thể đựng thứ khác được ?"

      Cầu hoan của Phong Thần tự nhiên bị Tần Mặc cự tuyệt, nhìn ánh mắt uất ức của , dĩ nhiên là Tần Mặc xoay người để ý tới, mặc cho đeo bám dai dẳng cũng chỉ có thể nhìn, thể ăn, sao có thể khiến nản lòng!

      Người con vừa mềm vừa thơm trong ngực, đứng núi này trông núi nọ phải ngày ngày hai rồi, xem ra chỉ có thể lừa kết hôn mới có thể giải trừ được nỗi thèm ăn của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :