1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã trẻ xã hội đen - Minh Khê (chương 26/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 4 - Chương 15: Xúi giục

      Mây đen dày đặc, tầng mây màu đen nhuộm bầu trời thành màu đen thâm trầm, trận mưa lớn dường như sắp đổ xuống, khí ngột ngạt đè ép làm người ta thở nổi, ngực căng căng, hình như có đồ vật gì đó ngăn ở đó.

      Mặt trời bị tầng mây dầy che kín, trong gió mát mang theo u quỷ dị, bóng người gầy gò chạy đường lớn, người đường bên cạnh vội vã qua. Mà lại giống như mất hồn, nhìn thấy thời tiết chợt thay đổi này, vẫn đường chẳng có mục đích.

      trận mưa lớn đột nhiên tập kích, người đường dùng vật có tay che kín đầu, chạy mạch như đường.

      Tưởng Viện Viện bị người chạy băng qua đụng ngã xuống đất, nhưng giống như mất cảm giác đau đớn, khóc, nhưng cũng lập tức đứng lên. Dường như, quá mệt rồi, muốn đứng lên nữa.

      Rất nhanh, đường ngoài những chiếc xe chạy băng qua, còn ai ở lại, nước mưa giội rửa cơ thể , nhưng lại rửa được những bi thương tràn ngập ra khỏi người .

      Toàn thế giới giống như chỉ còn lại mình , ngơ ngác nhìn phía trước, kính sống mũi cũng mơ hồ , giống như trong lòng của bây giờ, đối với tương lai tràn đầy mê mang. Tương lai, nhìn thấy, vì ngọn đèn chỉ dẫn , tắt rồi.

      Giật mình, mưa hình như dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy được thiếu niên che dù, vì ngăn lại nước mưa rửa tội. Ở trong trời đất bé, chỉ có hai người bọn họ.

      "Này, sao chứ! Tôi...tôi đưa trở về!"

      Bùi Thiểu Y gãi gãi cái ót, cậu ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Tưởng Viện Viện.

      Tưởng Viện Viện được Bùi Thiểu Y đưa về nhà,
      chỉ là khi về đến nhà, lại gặp được hai người nằm ngoài sức tưởng tượng, Tần Mặc và Kim Na Na chờ ở cửa nhà .

      Đột nhiên có cái gì đó chảy trong trái tim, nơi đáy lòng, giống như vết thương rách ra, tia thương xót từ nơi nào đó len lén lẻn ra ngoài.

      Sau khi rửa mặt hồi, ba ngồi vây chung chỗ, Bùi Thiểu Y có vẻ như hạc đứng giữa đàn gà, ăn khớp.

      “Muốn khóc khóc , kìm nén khó chịu sao?”

      Ánh mắt của Tần Mặc mềm , nhưng mà mặt lại lạnh lẽo như cũ, trong lòng Tưởng Viện Viện khẽ động, hai cái cánh tay vây quanh mình, hi vọng có thể hấp thu được chút ấm áp.

      nhớ lại cha của mình, người đó mặc dù ở trong mắt người ngoài là tội ác tày trời, nhưng lại là người mình nhất ở thế giới này. Mà người này, về sau, cũng nhìn thấy nữa.

      Cảm giác chua xót lan tràn tới chóp mũi, nước mắt cẩn thận, liền chảy xuống hốc mắt, lấy kính xuống, chôn đầu mình vào trong gối, bả vai khẽ co quắp.

      thanh lúc bắt đầu sụt sùi, dần dần biến thành gào khóc, cần chỗ để phát tiết, trải qua thời gian dài, biến cố trong nhà, áp lực kinh tế, người thân trốn tránh gặp, thấy chết mà cứu… Đến bây giờ, người thân duy nhất qua đời…

      Trong thời gian ngắn ngủi, trải qua quá nhiều chuyện, nhiều đến gần như đè suy sụp.

      Hồi lâu sau, tâm tình của mới dịu xuống, Kim Na Na đưa cho cái khăn giấy, chột dạ dám nhìn thẳng vào mắt .

      “Khóc đủ chưa?”

      Tưởng Viện Viện gật đầu cái, theo bản năng, có chút sợ Tần Mặc, nhưng cũng hết sức hâm mộ ấy. vẫn luôn cảm thấy, mình chỉ có thể ngẩng nhìn ấy, ấy chính là công chúa chân chính. Mà mình, chỉ là người bình thường mặc quần áo công chúa, bình thường mà có tiếng tăm gì.

      “Nếu thu thập xong nước mắt, vậy sau này cũng đừng rơi lệ nữa, thế giới này, có chuyện đáng giá để rơi lệ cậu nữa, từ nay về sau, cậu chính là thế giới của bản thân mình.”

      Mây đen tan , ánh mặt trời lại lần nữa xuất , trận mưa vừa rồi chỉ là rửa sạch quá trình của thế giới, đối mặt với ánh mặt trời, người ta nở khuôn mặt tươi cười lần nữa, phải chiến thắng khó khăn, dũng cảm đối mặt với cuộc sống.

      Tưởng Viện Viện lo xong hậu của cha, cuối cùng vẫn đứng lên, bia mộ, người đàn ông nhìn thương, đáp lại bằng nụ cười, “Ba, con kiên cường, giống như Tần Mặc , con chính là thế giới của mình.”

      từ từ ra khỏi nghĩa trang, như trút được gánh nặng, giống như tất cả bắt đầu lần nữa, tất cả đều là mới tinh.

      “Tưởng Viện Viện!”

      Tiếng gọi làm dừng bước, xoay người, nhìn thấy người nên xuất ở nơi này, mắt mang theo nghi ngờ, nhưng vẫn tới.

      “Tại sao lại ở đây?”

      thế nào, cha và cha tôi cũng từng là đồng nghiệp, tôi thay thế ông ấy tới đưa bó hoa biểu lộ tâm ý.”

      Thiệu Tư Thanh ăn mặc giản dị, ở trong ký ức của Tưởng Viện Viện, chưa từng thấy ta mặc quần áo màu trắng đơn thuần như vậy, yên lặng gật đầu cái, “Cám ơn.”

      thấy trong mắt đối phương thoáng qua tia giảo hoạt cùng khinh thường, mặt lại tiếc nuối , “ ngờ cha sớm như vậy, Tưởng Viện Viện, có chuyện này, tôi biết có nên hay . Chuyện cha của …”

      ta muốn lại thôi, thành công gợi lên chú ý của Tưởng Viện Viện, “Chuyện của cha tôi?”

      “Ừ… Chuyện của cha , về sau cũng chưa kết thúc, có vài người vẫn dính líu trong đó, cho nên cha … Tôi cũng chỉ là ngoài ý muốn nghe thấy ba tôi với người khác, ngàn vạn đừng là tôi .”

      Thiệu Tư Thanh hình như rất sợ hãi bị người khác biết chuyện này, Tưởng Viện Viện mặc dù đơn thuần, tự nhiên cũng biết, cha của mình , mà thể chịu oan ức thay người khác.

      cắn môi, “ là cha tôi rất có thể là bị oan uổng sao?”

      “Ai… Chuyện này ra có chút liên quan tới Tần Mặc… A, phải vậy, cái đó…”

      cái gì? Tần Mặc? Chuyện này của cha tôi, có liên quan tới Tần Mặc?”

      “Tôi… Là như vậy… cũng biết, tôi từng bị trường học xử phạt…”

      Thiệu Tư Thanh đem việc đổi trắng thay đen, ngày đó ta và các lời hợp, Tần Mặc động thủ trước, Kim Na Na vui vẻ, liền lợi dụng thế lực nhà mình đem người thân của những người kia xử lý, cho nên…

      “Cho nên là, bởi vì các sảng khoái nhất thời, cho nên cha tôi thành kẻ chết thay?”
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 4 - Chương 16: Chẳng lẽ sai lầm rồi

      Tần Mặc nhìn cửa chính trước mắt, hít sâu hơi, còn chưa lấy chìa khóa từ trong túi ra, cánh cửa kia liền mình động mở ra. lui về phía sau mấy bước, chỉ thấy đầu Phong Thần từ bên trong thò ra ngoài, nụ cười mê hoặc phụ nữ như cũ, lại hơi giống nhau.

      "Tiểu Mặc, mau vào!"

      thân thiện kéo tay Tần Mặc, vừa vào nhà, ngửi thấy mùi thơm, bàn ăn bày sẵn thức ăn. Tần Mặc nhìn qua loa chút, hầu như tất cả đều là món thích.

      rút tay của mình về, " cần phải như vậy, chờ khỏe lại, trở về !"

      Phong Thần vô lại kéo tay của lần nữa, "Tiểu Mặc Mặc, nhà sửa chữa, cho nên chỉ có thể ở nhờ chỗ này, em nhẫn tâm, để cho nhà để về chứ?"

      Tần Mặc buồn cười nhìn , nhà để về? Hồng nhan tri kỷ của biết có bao nhiêu, để mình chịu uất ức?

      "Vậy cút về công ty mà ngủ!"

      Phong Thần nắm ngực, cặp mắt tràn đầy đau lòng, vô cùng đau đớn nhìn trước mắt, trước kia làm sao lại phát , tàn nhẫn lên, chính là chỗ trống để quay về cũng có!

      thở mạnh, Tần Mặc có thể cảm nhận được lòng bàn tay nắm lấy mình, toát ra mồ hôi, " bình tĩnh chút, đừng kích động!"

      Tần Mặc chỉ sợ tim của lại xảy ra vấn đề, thể làm gì khác hơn là để vấn đề này lại, Phong Thần thấy dịu giọng, trong lòng thầm cười trộm, mặc dù là lợi dụng đồng tình của , nhưng cũng là vì !

      nửa lôi nửa kéo đem Tần Mặc ấn ngồi ở bên cạnh bàn, tiếp đó liền ngồi ở bên cạnh , thân mật vì gắp thức ăn, giống như giữa bọn họ chư từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Tần Mặc lại cho là, lấy lòng như vậy, mình dễ dàng tha thứ cho .

      "Tiểu Mặc, trước kia là đúng, nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình."

      "Vậy kiểm điểm ra kết luận gì?"

      Tần Mặc ung dung ăn món ăn, nhìn ra cảm xúc mặt, Phong Thần lấy lòng cười , " nên ngăn cản em kết giao bạn bè, nên giữ lời hứa với em, nên quát tới quát lui với em. . . . . . Dĩ nhiên, điểm quan trọng
      nhất là…”

      nhìn gò má , Tần Mặc cảm thấy được tầm mắt nóng rực của , tay đặt đầu gối khẽ nắm chặt, mặt lại tỉnh bơ, chờ tiếp.

      nên luôn tránh né tình cảm của mình, …”

      Giữa lúc nổi lên tình cảm tốt đẹp, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn Tần Mặc, định thổ lộ tiếng lòng với điện thoại trong túi xách của Tần Mặc vang lên, cắt đứt lời thoại chuẩn bị xong. [*chen: ta mong ngóng biết Thần định gì mà tự dưng lại bị ngắt quãng, tụt hết cả cảm xúc :v]

      rủa thầm tiếng, lại treo nụ cười như cũ, “Em nghe điện thoại trước !”

      Tần Mặc nhận điện thoại hai tiếng, quay đầu len lén nhìn sắc mặt của Phong Thần chút, trong lòng khỏi cười trộm, “Được, lát nữa tôi đến.”

      để cho mình khổ sở như vậy nhiều lần, để cho cũng nếm thử mùi vị mất mát !

      Thấy lại định ra ngoài, Phong Thần kéo vạt áo của , “Em đâu vậy? còn chưa hết!”

      “Vậy chờ tôi trở lại rồi !”

      Tần Mặc hình như tâm tình rất tốt, khỏi làm Phong Thần cảm thấy cú điện thoại vừa rồi là Bùi Thiểu Y gọi tới, chẳng lẽ bọn họ phải diễn trò, mà là kết giao?

      Sau khi nhìn Tần Mặc ra ngoài bình tĩnh nổi, lập tức theo sát ra ngoài, muốn xem chút, trễ thế này, là người nào muốn sống hẹn Tần Mặc ra ngoài.

      Tần Mặc đúng hẹn tới phòng của Tưởng Viện Viện, thấy chuẩn bị cái bánh ngọt, còn là bánh phô mai thích nhất.

      ra cần như vậy.”

      Tần Mặc ngồi ở bên, Tưởng Viện Viện cười cười, “Cần chứ, giúp tôi nhiều như thế, tôi nên cám ơn tốt.”

      lấy bánh ngọt cắt ra, mắt rủ xuống ra tối tăm cực kỳ bé, lấy bánh ngọt đưa tới tay , tay có chút run.

      rất lạnh sao?”

      Tưởng Viện Viện lắc đầu cái, cúi đầu, dám nhìn ánh mắt của , giúp mình rất nhiều, nhưng… Tay nắm dao thoáng dùng sức, cố gắng bình phục tâm tình của mình, nâng lên má lúm đồng tiền cười ôn hòa.

      “Nhanh ăn !”

      Tần Mặc nhìn lát, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, rũ mắt nhìn bánh ngọt tay, đặt ở chóp mũi ngửi cái.

      hi vọng tôi ăn nó?”

      Tưởng Viện Viện do dự chốc lát, sau đó gật đầu cái, “Đây là tôi muốn đáp tạ , ăn !”

      khẩn trương nhìn bánh ngọt trong tay Tần Mặc, Tần Mặc nhếch miệng, xúc miếng đặt vào trong miệng, pho mát lạnh như băng hòa tan ở trong miệng, mang theo chút chua xót.

      Thời gian hình như trôi qua rất chậm chạp, Tưởng Viện Viện nhìn Tần Mặc ăn vài miếng, liền buông bánh ngọt xuống, “Tôi muốn hỏi , chuyện của ba tôi có liên quan tới và Kim Na Na ?”

      Tần Mặc bật cười “Hì hì”. “Tưởng Viện Viện, rốt cuộc cũng ra mục đích của rồi! Là Thiệu Tư Thanh cho , có đúng hay , ta cũng ở chỗ này !”

      Trong lòng Tưởng Viện Viện run lên, sắc mặt lập tức liền trắng xanh, “ thừa nhận sao? Cũng bởi vì tranh hơn thua của các , cho nên, ba tôi thành kẻ chết thay cho người khác!”

      Thiệu Tư Thanh ra từ phòng khác, mặt mang theo khinh miệt, trong mắt dương dương tự đắc, “ ngờ vẫn rất thông minh, biết tôi ở nơi này!”

      Tần Mặc hừ lạnh tiếng, “Vốn là cũng chỉ suy đoán, tôi ngờ, Thiệu Tư Thanh lại có thể tự chui đầu vào rọ!”

      “Ha ha! hãy lo lắng cho chính ! Tôi muốn , có mặt mũi ở lại!”

      trận cảm giác hoa mắt chóng mặt quen thuộc đánh tới phía , khóe miệng Tần Mặc nhếch lên đường cong, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người của Tưởng Viện Viện, đó là ánh mắt cực kỳ thất vọng với ta, làm ta hồi áy náy.

      Nhưng ta nghĩ đến, Tần Mặc giúp đỡ ta, xuất phát đều từ chuyện của cha… Đây chẳng qua là ấy có sai lầm với mình mà sám hối, cũng phải lòng giúp đỡ ta!

      Tưởng Viện Viện nhìn thấy Tần Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng hồi sợ hãi, “Thiệu Tư Thanh, có thể gặp chuyện may ?”

      “Thế nào? sợ? cho biết, chúng ta bây giờ chính là châu chấu cùng sợi dây, muốn chết cùng chết! cho rằng, ta có thể mềm lòng với sao?”

      Ánh mắt Thiệu Tư Thanh tàn nhẫn, trận rùng mình từ sống lưng bắt đầu dọc theo chạy tán loạn, làm Tưởng Viện Viện tê dại da đầu, Thiệu Tư Thanh kịp chờ đợi tát hai cái về phía Tần Mặc hôn mê.

      “Trò chơi vừa mới bắt đầu!”

      ta lấy điện thoại di động ra, trong mắt mang theo cảnh cáo nhìn Tưởng Viện Viện, “Lo lắng làm gì! Còn trói ta lại!”



      Tưởng Viện Viện run lên, bây giờ đâm lao phải theo lao, khỏi bắt đầu hoài nghi, tin tưởng Thiệu Tư Thanh, cùng làm chuyện này với ta, rốt cuộc là đúng, hay là sai?
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: hùng cứu mỹ nhân

      Sau khi Tần Mặc tỉnh lại, phát mình bị trói ở giường, khẽ cử động cổ tay, cửa phát ra thanh rất , lập tức nhắm mắt lại.

      "Tần Mặc, tỉnh dậy !"

      Tưởng Viện Viện đẩy cái, Tần Mặc mở mắt ra, bên trong than tỉnh chút mê mang.

      "... mau !"

      Tần Mặc nhìn cởi trói giúp mình, nét mặt kia giống như diễn trò, "Tại sao muốn thả tôi? phải rất hận tôi sao?"

      Lời của làm Tưởng Viện Viện dừng động tác tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Mặc, trách Tần Mặc, cho tới nay, đều tưởng rằng, Tần Mặc giúp có mục đích. Nhưng bây giờ cho biết, ba của mình là bởi vì mà qua đời , cảm thấy tất cả đều là mưu.

      Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tần Mặc lừa cái gì chứ ? Coi như ấy mang tâm tư có lỗi đến giúp , nhưng cũng chưa từng hại mình! Huống chi, việc Thiệu Tư Thanh muốn làm kế tiếp. . . . . .

      "Tôi hận , tôi chỉ là . . . . . Thôi, nhất thời cũng , Thiệu Tư Thanh lập tức quay lại, nhanh !"

      ném dây thừng qua bên, Tần Mặc lắc đầu, đợi cơn chóng mặt qua , mới xuống khỏi giường.

      Tưởng Viện Viện vừa mới mở cửa ra, Thiệu Tư Thanh trở lại, phía sau ta còn mang theo năm sáu người đàn ông, vừa thấy Tưởng Viện Viện kéo tay Tần Mặc, xem chừng muốn mang ra ngoài.

      Thiệu Tư Thanh nheo mắt, dùng sức đóng sầm cửa lại, "Bùm" tiếng, đinh tai nhức óc. Tưởng Viện Viện run cầm cập, theo bản năng nắm chặt tay Tần Mặc.

      "Thế nào? Tưởng Viện Viện, muốn giúp ta trốn ? quên, ba vì sao mà vào tù rồi hả? Nếu phải là ta, ba cũng chết ở trong tù!"

      Những câu của ta chọc trúng tâm của Tưởng Viện Viện, "Ba tôi làm gì, trong lòng tôi hiểu, ông ấy là từng làm chuyện tốt, mặc dù phải bởi vì liên quan tới Tần Mặc, ngày nào đó, việc cũng bại lộ. Là tôi nhất thời hồ đồ, mắc bẫy của , làm sao lại có lòng tốt cho tôi biết tất cả như vậy? Chỉ trách lúc ấy, tôi vì chuyện của ba mà rối loạn tinh thần, mới sai lầm tin !"

      Thiệu Tư Thanh hừ lạnh, hai tay ôm
      ngực, “Chỉ tiếc, bây giờ hiểu quá muộn rồi!”

      “Tôi gọi điện thoại cho Bùi Thiểu Y rồi, cậu ta lập tức đến, đừng làm càn!”

      “Nha đầu thối, dám làm hỏng chuyện tốt của tôi!”

      Sắc mặt ta tối sầm lại, ngay sau đó mặt lại lộ ra nụ cười dữ tợn, “Tốt, dù thế nào nữa lúc cậu ta tới, Tần Mặc cũng bị chơi rồi, để cho cậu ta nhìn kỹ chút, người mà cậu ta thích, là giày rách người khác chơi qua!”

      Thiệu Tư Thanh hướng về phía mấy người đàn ông ở sau lưng , “Đem hai xinh đẹp này chụp hình!”

      “Thiệu Tư Thanh, điên rồi!”

      Mặt Tưởng Viện Viện lập tức trắng bệch, Tần Mặc lôi tới sau lưng, hai mắt hung ác nhìn mấy người đàn ông muốn tới, mấy tên kia thấy ánh mắt của Tần Mặc lộ ra sát khí lạnh lùng, đồng thời dừng bước lại.

      Theo bản năng nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, “Các người nhìn cái gì vậy! Nhận được tiền lại có phụ nữ chơi, các người còn do dự cái gì!”

      Những người kia lại nghĩ, cái chuyện tốt đúng là khó có được, ngay sau đó xông về hai người Tần Mặc.

      Ánh mắt Tần Mặc lạnh lẽo, bản lĩnh nhanh nhẹn hướng về phía điểm yếu của đối phương công kích, chẳng mấy chốc đánh gục mấy người, lui về bên người Tưởng Viện Viện há miệng thở hổn hển.

      Hiệu quả của thuốc mê trong cơ thể vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn, thể lực theo kịp, những người kia hình như nhìn ra lực bất tòng tâm, lửa giận bị đánh đầy bụng, tự nhiên dễ dàng buông tha.

      Thay phiên ra trận, định dùng chiến thuật đánh luân phiên, quật ngã .

      Tưởng Viện Viện lùi đến bên cạnh bàn, tên thấy thế, thay đổi phương hướng về phía bắt . Tưởng Viện Viện hét lên tiếng, hồi hồn, tránh thoát tay của ta.

      Tần Mặc xoay người, thuận tay chộp lấy con dao bàn, Tưởng Viện Viện vừa mới thuận tay chộp lấy con dao bàn, Tưởng Viện Viện vừa mới cắt bánh ngọt, cổ tay khẽ đảo chuyển cắt làm bị thương cánh tay người kia.

      giống như con dã thú bị thương mà chiến đấu hướng về phía kẻ địch nhe răng trợn mắt lộ ra móng vuốt non nớt lại sắc bén của mình, nghĩ, chống cự được bao lâu, thời gian hình như trôi qua cực kỳ chậm.

      Tần Mặc cũng tin thần, nếu như cái thế giới này có hồn lời , vậy tại sao mang như vậy hòa ái mẹ, cùng ngoan ngoãn nghe lời muội muội đây?

      tại lâm vào hoàn cảnh khó khăn, như vậy, nếu quả như có thần linh, có phải phái thiên sứ đến cứu vớt ?

      “Rầm rầm” hai tiếng, cửa gỗ yếu ớt bị người ta bên ngoài phá tan, người nọ vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt tức giận muốn giết người.

      “Phong Thần…”

      sững sờ gọi tên của , mà người đàn ông trước mặt kia lại thèm nhìn , trực tiếp hướng về phía mấy tên đàn ông kia vung quyền, mỗi chiêu đều đánh đối phương trực tiếp hộc máu. Vẻ mặt đằng đằng sát khí, đâu còn chút xíu nào bộ dạng đứng đắn ngày thường, bây giờ, hận thể giết chết tất cả những người ở đây, mới có thể hả giận.

      Thiệu Tư Thanh khiếp sợ nhìn Phong Thần đột nhiên xuất , bước chân của ta tự chủ lui về phía sau, mới vừa kề đến cửa, liền bị Tần Mặc bắt tại trận!

      “Muốn chạy?”

      Tần Mặc nheo mắt lại, trong giọng lộ ra luồng rét lạnh, nắm bả vai Thiệu Tư Thanh cũng khỏi dùng sức, hận thể bóp vỡ xương cốt của ta!

      “Thần?”

      Tư Đồ Kiều chạy theo sau vẻ mặt kinh ngạc nhìn căn phòng xốc xếch, chỉ thấy Phong Thần thần sắc hung ác nhìn ta, hai mắt còn tràn đầy tia máu, điều này làm cho ta khỏi nghĩ đến, thời thiếu niên kiềm chế được của Phong Thần. Khi đó chỉ cần đánh nhau, cái gì cũng bận tâm, lúc vung nắm đấm làm người ta ngã gục dậy nổi.

      bao nhiêu năm, kể từ sau khi “Cải tà quy chính”, chưa từng thấy liều mạng như vậy nữa.

      “Mặc Nhi!”

      Bùi Thiểu Y chạy đến cuối cùng, vẻ mặt cũng kinh ngạc, những người liên can mang theo sau lưng cũng hiểu, khí có chút ngưng kết. căn phòng , lập tức bị nhiều người bao vây như vậy, ít người bị tình hình này quấy nhiễu, rối rít thò đầu ra xem ngọn ngành.

      Tần Mặc đem Thiệu Tư Thanh ném cho Tư Đồ Kiều, “Tìm mấy tên đàn ông phục vụ ta tốt, nhớ chụp ta đẹp chút!”

      Thiệu Tư Thanh hét lớn, “Tần Mặc, dám! dám đối xử với tôi như vậy, ba tôi bỏ qua !”

      “Còn dẫn ta xuống! Còn có mấy người này, tất cả đều phế cho tôi!” Lại dám động vào người của , chán sống rồi!

      Phong Thần căm hận nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tư Đồ Kiều, ta cơ trí, lập tức đánh ngất Thiệu Tư Thanh, thi hành nhiệm vụ!

      “Em!”



      Ánh mắt lạnh lùng quét tới, Tần Mặc rất tự giác nhắm mắt lại, thân thể liền mềm nhũn, Phong Thần vội vàng xoải bước qua, đỡ kẻ dối trá nhắm chặt hai mắt. Hai người bọn họ còn có nợ, phải từ từ tính!
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      người qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Ăn đậu hũ

      Editor: chenqiucao
      Tần Mặc ngất , mặc dù có kháng thể với các loại thuốc tương tự, nhưng số lượng Thiệu Tư Thanh cho hình như quá nhiều, hoặc là, quá tiêu hao thể lực, làm đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.

      Sau khi tỉnh lại, bắt đầu hoài nghi, tại sao Phong Thần lại chạy tới kịp lúc như vậy? cũng tin, cái thế giới này tồn tại thần thánh.

      "Tần Tiểu Mặc, lá gan của em cũng lớn lắm, trước kia cảm thấy em cơ trí, tại mới phát , em là đứa ngốc đần độn nhất!"

      Lúc Phong Thần đẩy cửa vào thấy Tần Mặc tỉnh lại, lập tức giáo huấn, trải qua đêm, cơn tức của cũng tiêu tán ít, nhưng nghĩ đến thiếu chút nữa . . . . . . hạ cơn giận xuống, lập tức có dấu vết tro tàn lại cháy.

      " theo dõi tôi!"

      rất khẳng định, Phong Thần ho tiếng, "Chớ chuyển đề, theo dõi em... Hôm nay em chính là nhân vật tiêu điểm của toàn thành phố!"

      " sao chớ?"

      Tần Mặc ngồi dậy, thấy sắc mặt thối thúi của Phong
      Thần ngồi ở bên giường, “Hôm qua tức giận như vậy, nơi đó có chuyện gì sao?”

      Lúc này Phong Thần mới nhớ ra, tại được coi như là bệnh nhân “Yếu ớt”, “Sao có thể có việc gì! Hôm qua tim đau vô cùng thiếu chút nữa phải vào bệnh viện!”

      “Tôi… Vậy bây giờ chứ?”

      Thấy mặt lo lắng, làm bộ vuốt ngực, “Còn có chút khó chịu, nếu có người chịu nguyện ý hôn cái, nhất định cần thuốc mà khỏe.”

      nghĩ hay quá ha!”

      Tần Mặc nhướng lông mày, đừng tưởng rằng cứu , giữa bọn họ liền có thể xóa bỏ tất cả, còn chưa có hả giận!

      Cho nên , dù sao cũng được dễ dàng chọc giận người phụ nữ, có đôi khi, trái tim của bọn họ, giống như lỗ kim , chấp nhận dù chỉ là hạt cát! Nếu để cho họ tìm được cơ hội chỉnh bạn, vậy bạn muôn đời muôn kiếp trở lại được, đau đớn đến mức muốn chết mà được!

      “Hôm qua còn cứu em đấy! Em phải là nên lấy thân báo đáp à!”

      Phong Thần xong, vươn tay ra muốn ôm , Tần Mặc đẩy tay tác oai tác quái của ra, vẻ mặt làm như chuyện đương nhiên.” Tôi bảo đến cứu, chính chạy tới, trách được ai? Theo như vậy, nếu như Bùi Thiểu Y tới trước, vậy tôi phải là nên gả cho cậu ấy!”

      Phong đại thiếu gia bắt đầu chơi xỏ lá, chọc ghẹo thành, hai tay chống bên cạnh người Tần Mặc, gương mặt từ từ tiến tới gần , “ biết em thích , vậy em gả cho à!”

      Tần Mặc vừa nghe thấy liền vui, tại sao biết mình thích , mình phải gả cho ! Ngay sau đó quay đầu, “Ai tôi thích ! Hơn nữa, tôi thích phải lấy ? Người nào quy định!”

      Bộ dạng hả hê của , Phong Thần nhìn mà lông mày ngứa ngáy, cúi người liền hôn lên gò má của , mặt Tần Mặc lập tức ửng đỏ, tức giận vừa đánh vừa cắn Phong Thần.

      Phong Thần lập tức chặn miệng của lại, trực tiếp đè xuống giường, ma sát tới lui môi , giống như trêu chọc lại giống như thăm dò.

      Tần Mặc bị hôn hỗn loạn, cả người bay bổng, thậm chí khống chế được đáp lại nụ hôn của , hai người càng hôn càng sâu, hô hấp rối loạn, sắp đạt tới điểm cháy.

      Lúc hai người quên hết tất cả, chuông cửa vang lên đúng lúc, Phong Thần hít sâu hơi, ánh mắt thâm thúy nhìn dưới người, mặt mơ hồ, đáng cực kỳ!

      “Chờ !”

      Đầu óc Tần Mặc lập tức tỉnh táo lại, chờ? Chờ cái gì? nhanh chóng đứng dậy, mặc chỉnh tề, vỗ vỗ mặt, người đàn ông này quả nhiên có bản lãnh quyến rũ phụ nữ.

      “Tiểu Mặc, cậu sao chớ!”

      còn chưa kịp suy nghĩ xong Kim Na Na chạy vào như bay, ôm Tần Mặc còn đỏ mặt.

      “Mình… Mình sao…”

      Tần Mặc hơi đẩy Kim Na Na nhiệt tình quá độ ra, nhìn về phía Phong Thần theo vào, lập tức dắt Kim Na Na ra ngoài cửa.

      Phong Thần ung dung thản nhiên, nhìn hai tiểu nha đầu chạy , cầm điện thoại lên, “Giám sát chặt chẽ cho tôi!”

      “Cậu chạy cái gì a!”

      Kim Na Na thở ra hơi, hiểu nhìn Tần Mặc, mới từ trường học chạy tới, tại cậu ấy lại muốn mang mình đâu!

      Tần Mặc đương nhiên phải chạy, với loại cấp độ củ cải bắp chuối này của , sao có thể so bì được với người luyện thành tinh kia! Sớm muộn gì cũng bị ăn sạch , phải nghĩ ra cách!

      Hai người được đoạn đường, Tần Mặc phát có người theo đằng sau hai người, định bỏ rơi bọn họ, trước mặt liền có chiếc xe con ngăn cản đường của các .

      “Tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về!”

      Xuống là tên đàn ông tóc vàng mắt xanh, qua loạt tiếng Trung lưu loát, tây trang màu đen làm nổi bật lên lão luyện của , theo phía sau là hai tùy tùng.

      “Lam Vụ Vũ bảo các người đến sao?”

      Đối phương trả lời, chỉ dùng động tác tay mời lên xe, Tần Mặc cười nhạo tiếng, “Tôi cùng , với Lam Vụ Vũ tôi lấy ta!”

      “Tiểu thư, xin mời!”

      Đối phương tự động gạt bỏ lời , làm Tần Mặc tức giận thôi, lúc chuẩn bị chạy trốn, người phía sau bám theo hai cũng lộ mặt.

      “Tiểu thư, có phiền toái gì sao?”

      Người hai phe đứng song song, người đàn ông mắt xanh kia hình như ngờ xuất thêm đội ngũ nữa, muốn cướp người, hình như có chút khó khăn. Nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của thiếu gia nhà mình, thể làm gì khác hơn là đành đòn phủ đầu, ra tay trước cướp người!

      Tần Mặc nhìn ra ý đồ của ta, cùng lúc khi vươn tay liền kéo Kim Na Na chạy về hướng khác, người đàn ông mắt xanh bị người của Phong Thần ngăn lại, tình cảnh hỗn loạn, đành phải nhìn Tần Mặc biến mất ở góc đường đối diện.

      La to tiếng, “Rút”, liền lái xe tăng tốc rời .



      “Mau cho ông chủ!”
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      người qua đường thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Nguy cơ tiềm

      Editor: chenqiucao

      Chạy liên tục qua hai con phố, Tần Mặc và Kim Na Na trốn vào cái hẻm , hai người dựa vào tường há miệng thở dốc.

      "Trời ạ. . . . . . Mới vừa rồi là ai vậy a! Giống như, giống như xã hội đên ấy!"

      Kim Na Na nghĩ lại còn rùng mình, kể từ sau khi biết Tần Mặc, hình như luôn trải qua những chuyện mà trước chưa từng có, hơi vượt quá tưởng tượng của .

      Hai người ở trong hẻm thở dốc trong chốc lát, Kim Na Na đem đầu tựa vào bả vai Tần Mặc, tay thân mật khoác lên eo của , Tần Mặc nghiêng đầu, che mặt của .

      "Mình chính là xã hội đen! Cậu có sợ ?"

      "Cậu? Mình nhìn cũng giống, trong tay còn có súng, bản lĩnh còn giỏi hơn cả con trai, còn có những người vừa rồi đó. . . . . . là kích thích a!"

      Tần Mặc trợn trừng mắt, kích thích? Nếu để cậu ấy ở lại chỗ đó, chừng khóc thành bộ dạng gì, giương mắt, ánh mắt vừa nhìn lên, đè Kim Na Na về phía bả vai của mình.

      "Làm sao vậy?"
      " có gì, , đến nhà cậu trước!"

      Suốt đêm Tần Mặc trở về nhà, Phong Thần vì chuyện Lam Vụ Vũ phái người mà phiền não dứt, sáng nay thuộc hạ đưa hình tới, lại làm càng thêm phiền não.

      Đó là chủ bút biên của tòa soạn báo gửi tới, biết hai người trong hình cũng thể đắc tội, cho nên liền đưa hình đến tay .

      "Tiểu nha đầu đáng chết, chỉ biết gây tai họa cho !"

      "Tôi trở về."

      Lúc này, đại danh từ phiền toái, tiểu thư Tần Mặc rốt cuộc cũng

      thân. vừa vào nhà cảm thấy khí có cái gì đúng, tự ý ngồi ghế sa lon.

      “Em cho nghe chút , đây là chuyện gì?”

      Tần Mặc thản nhiên liếc mắt thong thả ung dung nhìn móng tay của mình, “Còn có thể như thế nào, chính là như vậy!”

      Phong Thần chỉ có cảm giác mình bị chơi xỏ, trong hình hai người thân mật khăng khít, hai cái đầu tới gần như thế, góc độ chụp hình này đúng là ác độc!

      “Em cảm thấy thành vấn đề?”

      “Vấn đề? Ở nước Mĩ rất thường gặp, mặc dù được luật pháp bảo vệ, nhưng tôi cho là có vấn đề gì.”

      “Em…”

      Thái độ thờ ở của làm huyết áp Phong Thần tăng vọt, trực tiếp kéo vào phòng, hung hăng ném lên giường! Thân thể cao to phủ lên cơ thể thơm mềm kia, từ cao nhìn xuống biết sống chết.

      “Xem ra, chúng ta phải nghiên cứu thảo luận tốt, vấn đề khuynh hướng của em!”

      “Thế nào? Tim đau rồi? thành vấn đề?”

      Mặt của Phong Thần được tự nhiên, Tần Mặc hất tay của ra, hai mắt lóe ra tín hiệu nguy hiểm, “ cảm thấy, Lan giúp giữ bí mật bao lâu? Phong Thần, là tốt đó, cho tôi nghe chút , làm thế nào mà mua chuộc được Lan!”

      lạnh lùng nhìn , nếu phải Lan cảm thấy kìm nén quá khổ sở, vẫn bị lừa chẳng biết gì.

      mua chuộc, chính là em vũ nhục cậu ta, chỉ cho cậu ta biết, là người có thể mang lại hạnh phúc cho em!”

      ôm cơ thể thơm mềm của Tần Mặc, thở ra khí nóng làm rối loạn lý trí của , “ cảm thấy tôi tin lời ?”

      Cơn tức giận của Tần Mặc bắt đầu ngưng tụ, dùng lời dối là tim tốt để lừa , còn có thể mang lại hạnh phúc cho , muốn bắt hành hung trận!

      “Em cần phải tin lời của , chỉ cần nhìn tận mắt, tất cả những thứ làm vì em là tốt rồi.”

      “Thứ tôi nhìn thấy chính là dùng lời dối vô sỉ để lừa gạt lấy được đồng tình của tôi!”

      “Vậy vẫn đơn độc hăng hái xông lên, cứu em trong nước sôi lửa bỏng!”

      Tần Mặc lập tức trả lời được, nắm chặt quả đấm, đợi Phong Thần chọc giận nữa, chút do dự tặng đấm!

      “Hơn nữa a, khi đó em hủy bỏ trách nhiệm người giám hộ của với em, nhưng vẫn dũng cảm quên mình xông lên cứu em, điểm này sao em lại nhìn thấy? Em thể bởi vì lỗi của mà phủ nhận tất cả của !”

      Nếu như muốn so da mặt dày, Phong Thần là việc nhân đức nhường ai, Tần Mặc đột nhiên giận quá hóa cười, làm trong lòng Phong Thần sợ hãi, “ có lý, như vậy, chút điểm tốt của , cũng thể khiến tôi lập tức tha thứ cho sai lầm của mắc với tôi!”

      Cái gì gọi là tự mình tát vào mặt mình? Lần này Phong Thần học được, Tần Mặc tránh thoát cánh tay của , “Nể tình có công cứu tôi, tôi đặc biệt cho phép ở lại đây, nhưng thứ nhất thể động tay động chân với tôi, thứ hai thể tùy tiện tức giận với tôi, thứ ba thể can thiệp vào cuộc sống của tôi, thứ tư thể…”

      “Ngừng!” Phong Thần rốt cuộc chịu đựng nổi nữa, sao trước đó phát ra, như vậy là đàm phán điều kiện “Em nhìn ra là muốn theo đuổi em sao?”

      nhìn ra!”

      Giọng điệu lạnh nhạt của Tần Mặc làm Phong Thần nổi đóa, nhưng nhìn đuôi mắt của cũng giấu được nụ cười, cũng tùy , dù sao là việc của , còn … Muốn làm hay là chuyện của bản thân .

      “Cẩn thận!”

      Theo tiếng kinh hô của Phong Thần, Tần Mặc thấy Phong Thần nhào về phía mình, giây tiếp theo “Pằng” tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn.

      “Phong Thần!”

      Mặt Tần Mặc kinh hoảng, tay sờ thấy ẩm ướt phía sau lưng của , hiểu đứng dậy tra xét, sau lưng của Phong Thần bị bắn trúng, máu đỏ ngừng chảy ra từ miệng vết thương.

      Tia sáng lóe lên rồi biến mất, Tần Mặc oán hận cắn răng hướng về phía đối phương, rốt cuộc muốn động thủ rồi hả!

      Vết thương đạn bắn của Phong Thần thể đưa bệnh viện, cho nên sau khi Tần Mặc làm xử lý đơn giản, chờ Tư Đồ Kiều dẫn người tới.

      “Mặc, đây chỉ là vết thương !”

      Phong Thần thấy chân mày nhíu chặt, đành lòng nhìn tự trách, Tần Mặc cắn môi, “Bọn họ là nhằm vào tôi, nếu … Có điều bất trắc, làm thế nào?”

      “Chỉ cần em rời khỏi ta, ta gặp chuyện ngoài ý muốn này nữa!”

      thanh lành lạnh xuyên qua cửa vào, người đàn ông thân âu phục hưu nhàn, bao đôi chân thon dài ở trong đó, mặt hơi tái nhợt có chút tiều tụy của bệnh trạng.

      Hai mắt ta lấp lánh có hồn, nhìn thẳng vào Tần Mặc, “Em theo trở về, ta có chuyện.”


      Phần 4 - Chương 20: Là địch phải bạn

      Editor: chenqiucao (DĐLQĐ)

      "Là !"

      Tần Mặc đứng dậy “chát” tiếng, khí thế hung hăng tát vào mặt ta, gương mặt trắng nõn xuất năm ngón tay, Lam Vụ Vũ bị đánh nghiêng đầu, nhưng thấy có bất kỳ tức giận nào.

      Đôi mắt kia chỉ lộ ra thương với , còn đối với u mê tỉnh, "Em trở về cùng , như vậy chuyện hay vẫn xảy ra!"

      Lam Vụ Vũ chưa từng cãi lại câu, chỉ là thừa nhận tức giận từ Tần Mặc người, nhiều năm qua, vẫn luôn lạnh lẽo, lần này nổi giận, lại là vì người đàn ông! vui mừng vì tim của ra phải là khối băng, than thở chính là, cảm xúc của phập phồng là vì người khác.

      Tư Đồ Kiều dẫn bác sĩ vào, cũng mời Tần Mặc và Lam Vụ Vũ ra ngoài phòng.

      "Mặc Mặc, em thể ở lại chỗ này nữa! Khụ khụ. . . . . ."

      Lam Vụ Vũ ho hai tiếng, khớp xương trắng bệch, ta là người đàn ông ưu nhã, bất cứ lúc nào cũng biểu giống như thân sĩ, làm cho người ta tìm được chút kẽ hở.

      Có thể ta là người đàn ông hoàn mỹ, có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, cuộc sống riêng tư sạch , giữ mình trong sạch như trang giấy trắng. Quần áo vĩn viễn đều có nếp nhăn, ủi đâu vào đấy, tạo cho người khác ấn tượng tao nhã.

      " theo an toàn ư? Lam Vụ Vũ, nếu như quan tâm tôi, vậy tại sao lại phải hại ba tôi!"

      Lam Vụ Vũ khổ sở nhìn , có rất nhiều chuyện, ta thể nắm trong tay . Mà năm kia, phán đoán của sai lầm, suýt nữa hại chết cha Tần Mặc, cũng làm cho Tần Mặc còn tin tưởng .

      “Lần này bảo vệ em!”

      “Vậy còn ba tôi? muốn dùng mạng của ông ấy đổi lấy mạng của tôi, vậy bằng giết hết chúng tôi !”

      Lời của làm ngực Lam Vụ Vũ khó chịu, tại sao hai người phải liên lụy đến ân oán của đời trước? Cha của hai người bọn họ, phải là em tốt à? Tại sao phải biến thành nông nỗi như ngày hôm nay?

      Là cha của Tần Mặc hám lợi, muốn nuốt mình, hay là cha của ta, làm ra chuyện có lỗi với cha con bọn họ?

      Đấu nhiều năm như vậy, hiểu quan hệ giữa hai người, cũng đại biểu giữa và Tần Mặc chấm dứt!

      Lam Vụ Vũ cười khổ, “Mặc Mặc, em rất độc ác… nhớ đến tình cảm nhiều năm của chúng ta, muốn đoạn tuyệt sạch với ?”

      tuân thủ hứa hẹn ban đầu, giữa chúng ta cũng có tình cảm, nếu như muốn tôi lựa chọn, tôi nhất định đứng về phía ba tôi! Lần sau, tôi lưu tình, nếu như còn dám tổn thương người tôi để ý, tôi nhất định giết chết ! Nhất định!”

      Trong con ngươi lạnh lùng của Tần Mặc lộ ra kiên định, giống như tuyên thệ, hoàn toàn chặt đứt đường lui của hai người, dưới tình cảnh như vậy, vì mục đích của mỗi người, bọn họ chỉ có thể là địch.

      Lam Vụ Vũ đối với như thế nào, tất nhiên biết , nhưng tình cảm như vậy giữa hai người, cắt đứt ràng vẫn rất loạn! bằng để cho giải quyết dứt khoát, chấm dứt sạch , làm ta rảnh mà suy nghĩ nữa.

      “Mặc Mặc…”

      gọi tên , bên trong mắt tràn ngập đau lòng, con ngươi đen như ngọc đen chợt lóe lên các loại suy nghĩ, lúc sáng lúc tối.

      ấy cùng , coi như ấy chịu, tôi cũng thả người!”

      Phong Thần mở cửa phòng, vết thương người được băng bó kỹ, bởi vì thời gian dài luyện tập mà đường cong hình dáng của cơ bắp rắn chắc, tản ra khí thế bức người.

      kéo tay Tần Mặc, ưỡn thẳng sống lưng, trong mắt đối với Tần Mặc là chiếm giữ, còn đối với Lam Vụ Vũ lại là thái độ thù địch.

      Lam Vụ Vũ vừa thấy Phong Thần, thù mới thêm hận cũ, mặt nho nhã ôn hòa nhẫn sát ý với , mạch máu rệt da thịt trắng nõn có vẻ vô cùng dữ tợn.

      tồn tại của , làm cho ấy càng nguy hiểm thêm!”

      “Lời này của là có ý gì?”

      Phong Thần nghĩ lại, sắc mặt khỏi u, nơi đó cũng giữ được sao?

      Lam Vụ Vũ “hừ” tiếng, xoay người liền rời , bóng lưng ta nhìn qua đơn và gầy yếu. ta kiên quyết , quay đầu nhìn Tần Mặc cái, có lẽ hết hy vọng với , có lẽ… làm tổn thương trái tim ta.

      Nhưng mặc kệ là loại nào, giữa hai người bọn họ, chút tình cảm kia, cũng có nữa.

      “Tiểu Mặc, chúng ta thể ngồi đợi chết.”

      Tần Mặc gật đầu, thể nghe lời của ba nữa, đặt mình vào góc độ khác, ông là người thân duy nhất của , cũng phải bảo vệ ông!

      Thuộc hạ của Lam Vụ Vũ ở dưới lầu thấy ta xuống, lập tức kéo cửa ra, cả người ta lạnh như băng, gương mặt tràn đầy tức giận.

      “Thiếu gia, lão gia gọi điện…”

      Lam Nhãn Tinh như vậy để ngăn Tần Mặc, Lam Vụ Vũ thấy ta chuyện ấp úng, cũng biết cha mình nhất định lại gây áp lực cho mình rồi. phất phất tay, hình như rất mệt mỏi, nghĩ đến lúc ở lầu, lời tuyệt tình của Tần Mặc, liền cảm thấy trái tim đau nhói.

      Tần Mặc của lúc trước dính như vậy, tin tưởng , căn bản phải là như bây giờ, mặc dù tim tốt, cũng hoạt bát cởi mở. Ngược lại, Tần Ngôn lạnh lùng hơn nhiều, ngoài Tần Mặc ra còn có người nhà, thậm chí ấy chủ động lấy lòng người nào.

      Lam Vụ Vũ vuốt trán, trái tim Tần Mặc là từ cấy ghép từ người Tần Ngôn, chẳng lẽ cơ quan di rời, thay đổi tính cách của người sao?

      cho ông ấy biết, nếu như ông ấy lại làm ra chuyện tổn thương Tần Mặc, tôi tha thứ cho ông ta!”

      “Lão gia ông ấy, ông ấy đồng ý chuyện của ngài và Tần Mặc tiểu thư…”

      Lam Vụ Vũ nhìn , Lam Nhãn Tinh lập tức ngậm miệng lại, những năm này, lão gia vẫn mực coi phụ nữ nhà họ Tần như cái đinh trong mắt như gai trong thịt, làm sao có thể đồng ý hôn của với Tần Mặc?

      cho cùng, chuyện này, chỉ có mình Lam Vụ Vũ đau đầu mà thôi, cho dù biết có kết quả, cho dù biết kết quả cuối cùng như thế nào, cho dù… Cho dù dễ thương biến thành núi băng, cũng u mê tỉnh, ắt phải tranh thủ!


      Hết phần 4.
      Last edited: 17/10/14
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :