1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (130 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Nổi giận.
      Chu Kỳ vừa nghe Lý Lệ như thế, trong lòng lại càng bất bình thay cho Lý Lệ, đột nhiên xoay người nhìn Lý Lệ vẫn cúi đầu gì, trong mắt giống như có ngọn lửa lớn muốn phun ra ngoài thiêu rụi tất cả: “Tại sao chị , chị dâu, chính vì tính tình chị mềm yếu như vậy, cho nên mới bị người ta ức hiếp, nhưng chuyện có thể nhịn được cũng là có hạn, bây giờ đến con của chị cũng bị người ta hại chết rồi, chị còn muốn nhịn đến khi nào nữa?” Chu Kỳ những lời này, ý tứ có chút “chỉ tiếc rèn sắt thành thép”.

      Lý Lệ từ từ ngẩng đầu lên, lông mi dài khẽ lay động, nhìn vẻ mặt cực kỳ tức giận của Chu Kỳ, trề môi: “Chị…..” Bỗng nhiên lại giống như biết gì nên ngậm miệng, mặt lộ nỗi mất mát và đơn, lập tức lại cúi đầu, nhìn bất kỳ người nào có mặt trong phòng bệnh.

      Bà Chu cũng giống như Chu Kỳ, nhưng bà nhịn nổi nữa, khi ánh mắt của tất cả mọi người còn tập trung vào người giường bệnh bà bước nhanh về phía trước, xông tới trước mặt Nghiêm Hi giơ tay muốn cho bạt tai.

      Khi bàn tay chức tất cả sức lực của bà Chu cách má Nghiêm Hi mười centimet bị giữ lại.

      Bà Chu thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn có vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt, thể ngờ, bé này thế nhưng lại…..

      tay Nghiêm Hi dễ dàng bắt được cổ tay của bà Chu, nhìn thấy bà Chu hơi hoảng hốt, mặt lộ khinh bỉ, khóe miệng khẽ cong lên, khinh thường cười nhạo tiếng: “A, biết tự lượng sức mình.” xong, giống như tay mình cầm thứ gì đó bị nhiễm khuẩn, ghét bỏ buông tay, còn đưa tay móc ra chiếc khăn mùi xoa từ trong túi áo của Lý Duệ Thần, cẩn thận lau tay, sau đó giơ tay ném vô cùng chuẩn xác vào thùng rác cách năm thước, mà trước giường bệnh Lý Lệ nằm là cái thùng rác nho đó.

      khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên rất kỳ quái, giống như, người có sắc mặt tái nhợt này tản ta loại khí thế cường ngạnh khiến người ta cảm thấy run sợ, hô hấp của mọi người bất giác cũng chậm lại.

      Người bị Nghiêm Hi ghét bỏ - bà Chu là người đầu tiên lấy lại được tinh thần, nghĩ đến mình đường đường là Đệ nhất phu nhân của thành phố G, từ khi nào lại trở nên nhếch nhác như vậy, “….” Bà Chu vì bị Nghiêm Hi xem thường mà tức giận đến cả người đều run lên, đầu ngón tay chỉ vào Nghiêm Hi, ngừng ”, thực được lên lời.

      Nghiêm Hi cười lạnh, mặt thoáng qua vẻ kiên nhẫn, đôi mắt hơi híp lại, nhìn ngón tay bà Chu vẫn chỉ vào mình, chân mày nhíu lại, lạnh lùng mở miệng ra câu đủ khiến người ta chết rét.

      “Nếu muốn mình tự nhiên lại biến thành “Cửu chỉ thần cái” bỏ tay của bà xuống.”

      (Chú thích: Cửu chỉ thần cái: Hồng Thất Công là bang chủ thứ mười tám của Cái Bang, tính ham ăn ham rượu, từng lần vì mải ăn uống mà để vị huynh đệ chết thảm. Ông tức giận tự chặt ngón tay của mình để trừng phạt, từ đó giang hồ gọi ông là Cửu chỉ thần cái.)

      Bà Chu nghe xong cả kinh, trước khi đại não phản ứng kịp thân thể phản xạ có điều kiện, vội vàng bỏ tay của mình xuống, còn cẩn thận giấu ra sau lưng.

      khí lập tức trở nên quỷ dị hơn rất nhiều, Lý Lệ ở giường bệnh ngước mắt nhìn Nghiêm Hi đứng ngoài cửa, trong mắt vô cùng tối tăm, nhìn ra ta nghĩ gì.

      Ngay tức khắc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Hi.

      Nhìn ra sát khí khiến người ta kinh hãi trong đôi mắt to tròn của Nghiêm Hi, Lý Lệ chột dạ, hiểu tại sao, và từ khi nào ánh mắt của Nghiêm Hi lại biến trở nên như vậy.

      Sát khí! Đúng là từ rất buồn cười.

      Lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn, Lý Lệ vội vàng cụp mi, gắng che giấu bất an của mình xuống tận đáy lòng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đó của Nghiêm Hi lại giống như có lực xuyên thấu, có thể xuyên thấu qua mắt, chui vào trong lòng, khiến chút ít tâm mà mỗi người giấu ở đáy lòng phải ngoi lên.

      Nhất thời, Lý Lệ vô cùng sợ hãi, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế.

      Nghiêm Hi nhìn đôi mắt khép hờ của Lý Lệ, nhếch miệng cười lạnh, khẽ chớp mắt, nhưng cũng bỏ sót hành động tay nắm chặt cái mền của Lý Lệ.

      Con ngươi sắc bén nhìn xung quanh lượt, nhìn người bước tới đứng trước giường bệnh của Lý Lệ, khi nhìn thấy tay Lý Thánh Đức nắm chặt tay Lý Lệ dừng lại ba giây, sau đó sóng gió tiếp tục lướt .

      Trong ba giây đồng hồ đó, thân thể Lý Thánh Đức cứng đờ, tại sao con người lành lạnh đó lại cho ông cảm giác, dường như chủ nhân của đôi mắt ấy trải qua thế xoay vần, trải qua biến đổi lớn trong cuộc đời, thậm chí so với việc ông bị oan, lãng phí mười bảy năm thanh xuân của mình còn chua xót hơn?

      Lý Thánh Đức thể thừa nhận, này cho ông loại cảm giác rất quen thuộc, ngoài cảm giác quen thuộc ấy mang lại, còn khiến cho ông khỏi cảm thấy đau lòng.

      Lý Lệ hình như nhận ra Lý Thánh Đức thay đổi, lo lắng kéo kéo tay Lý Thánh Đức, nhàng biểu lộ nỗi lo lắng trong nội tâm của mình.

      Lý Thánh Đức bừng tỉnh, này, coi như có thể khiến ông cảm thấy chua xót thế nào, rất nhiều người có hoàn cảnh éo le, nhưng lòng dạ ác độc thể làm cho người ta tha thứ được. này nhìn vẻ ngoài mong manh mềm yếu, nhưng vừa mới chớp mắt lại dễ dàng bắt được tay của bà Chu, lại còn có thể ném chiếc khăn mùi xoa vào thùng rác chuẩn xác như vậy, đủ để thấy bản lĩnh của này rất cao.

      Lý Thánh Đức hít sâu cái, sau đó đưa hai tay nắm bàn tay hơi lạnh của Lý Lệ từ từ vuốt ve, giống như người cha vô cùng thương con mình, cẩn thận dịu dàng trấn an con bị kinh sợ.

      Lý Lệ kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười và ánh mắt tràn đầy cưng chiều của Lý Thánh Đức, hơi sững sờ, sau đó lại yên tâm cười thỏa mãn.

      Chứng kiến màn này, Nghiêm Hi chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị Acid sulfuric (H2SO4) tạt vào, bị ăn mòn, chỉ còn lại như ngôi sao tắt.

      Chu Khải nhìn vẻ mặt lạnh nhạt này của Nghiêm Hi, chỉ cảm thấy trong lòng mình chua xót đến tột đỉnh, Nghiêm Hi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại thấy được trong mắt em là vô tận bi thương.

      Tại sao em lại vô tình như vậy khiến đau lòng.

      Chu Khải chậm rãi về phía trước hai bước, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Hi, đôi mắt trống rỗng như vô hồn, tay bất giác đưa ra, cẩn thận chạm vào đôi mắt kia, vô cùng nhàng, giống như chỉ cần đụng thôi là người trước mặt tan biến mất, giống như trước mặt mình là bảo bối vô giá.

      Nghiêm Hi nhìn lấy cái, chỉ cảm thấy mắt mình hơi ngứa, thở ra hơi sâu, sau đó lạnh lùng cự tuyệt: “Nhìn đủ, sờ cũng đủ rồi chứ.”

      Tay Chu Khải giống như bị thiêu cháy, kinh hoàng rụt lại, lúng túng khiến bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

      Nghiêm Hi cười nhạt, giễu cợt trong mắt đến mức ai có thể nhận ra, “Có phải Chu thiếu gia cũng muốn trút giận thay cho vợ mới cưới của mình hay ?”

      Nghe vậy, Chu Khải chợt ý thức được, trong lúc vô tình giữa và Nghiêm Hi bị ngăn cánh bởi hàng ngàn ngọn núi rồi.

      Cũng thể cùng nhau được nữa.

      Bây giờ, sợ là khi Nghiêm Hi nhìn thấy hận thể giết được thôi.

      Nghiêm Hi chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt như vậy với những người quen biết mà thôi.

      Tay Chu Khải cứng ngắc đặt xuôi bên người, bàn tay gắt gao nắm chặt thành quyền, nhìn nửa bên mặt, cũng thấy cắn chặt răng.

      Nghiêm Hi mặc kệ, coi như nhận ra tâm của Chu Khải, nhàn nhạt rời tầm mắt, nhìn phòng toàn người là người, khóe miệng khỏi cong lên thành nụ cười giễu cợt.

      người nhà họ Chu đều có đầu óc như vậy sao? là bất hạnh nếu như điều này bị di truyền, vậy, người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa của mình, cũng xem là may mắn rồi.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Hi Hi, đến khi nào em mới có thể bỏ qua khúc mắc
      người nhà họ Chu đều có đầu óc như vậy sao? là bất hạnh nếu như điều này bị di truyền, vậy, người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa của mình, cũng xem là may mắn rồi.”

      Chỉ cần phải đầu thai làm con của Lý Lệ, cho dù là nhà nông nghèo khổ cũng hạnh phúc.

      Người nhà họ Chu nghe được những lời này của Nghiêm Hi liền nổi giận, ngay cả Lý Lệ cúi đầu cũng lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy căm phẫn gắt gao nhìn Nghiêm Hi chằm chằm.

      Nghiêm Hi nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt người nào người đấy đều là hận thể ngay lập tức giết chết , vô tội nháy mắt mấy cái, “ phải sao, người nhà họ Chu nhìn người đều chỉ xem trọng bề ngoài của người đó, chẳng lẽ phải là di truyền? Như vậy cũng có lợi cho phát triển lâu dài nha.”

      Nghiêm Hi thản nhiên, tựa như chuyện này liên quan đến , nhìn bà Chu và Chu kỳ tức giận đến mức cả người run rẩy, Nghiêm Hi cảm thấy trong lòng thoải mái, tâm trạng cũng tốt lên ít, thanh nhàn nhạt tiếp tục vang lên: “Tiền đồ của nhà họ Chu, đáng lo.”

      Hình như có chút lo lắng cho tiền đồ của nhà họ Chu, lại vừa là dùng cách của mình để nhắc nhở hai đời gia chủ của nhà họ Chu, thế nào , nhìn thấy ánh mắt kia của chỉ có người đứng gần nhất – Chu Khải là thân thể cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

      Mà xem ra, người duyệt vô số người – Ông Chu, sắc mặt cũng tốt hơn con trai mình bao nhiêu.

      Lúc này, Nghiêm Hi mới nhìn Chu Khải, khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười lòng duy nhất ở nơi này, nhàn nhạt và yếu ớt.

      Rồi sau đó, nghiêng đầu với Lý Duệ Thần, người vẫn im lặng nãy giờ: “Chúng ta thôi, ở đây là thối.” xong, cái mũi hơi nhíu lại, tay còn vô cùng phối hợp đưa lên quệt mũi, giống như có cái gì đó mà mùi của nó rất thối.

      Lý Duệ Thần phì cười, tâm trạng cũng rất tốt, tùy ý tiếng: “Được.” Sau đó liền cẩn thận đỡ Nghiêm Hi bước từng bước rời khỏi phòng bệnh làm cho người ta thoải mái này.

      hành lang bệnh viện, vẻ mặt của những người tới lui đều rất khẩn trương, khóe miệng Nghiêm Hi vẫn là nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, ánh mắt lại giống như nhìn tất cả.

      Trong thang máy, Nghiêm Hi kéo vạt áo Lý Duệ Thần, hơi nũng nịu : “Xuống vườn hoa phơi nắng nha.”

      Lý Duệ Thần quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Hi quệt miệng, vẻ mặt giống như đứa bé đòi kẹo, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, giờ phút này biểu lộ loại được gọi là tình cảm mới.

      Lý Duệ Thần bị dao động, chút suy nghĩ liền trả lời: “Được.”

      Kết quả, Nghiêm Hi lấy được đáp án mình muốn, vui vẻ giống như mèo trộm được cá rán, cười hắc hắc, lúc này Lý Duệ Thần mới ý thức được mình bị mắc mưu, bất đắc dĩ nắm mũi của Nghiêm Hi lắc lắc, “Em đó.” Giọng ngâm dài, vô cùng bất đắc dĩ.

      Nghiêm Hi cảm thấy mũi mình hơi nhột, khẽ chun lại, nhăn mày biểu thị bất mãn của mình, nhưng Lý Duệ Thần đứng bên cạnh lại để ý tới, cởi áo khoác của mình ra, gì khoác lên bờ vai thon gầy của , giọng điệu cho phép từ chối:

      “Ngoan, được bỏ ra, bác sĩ em phải nghỉ ngơi cho tốt, em vốn yếu rồi, nếu cẩn thận chút, sau này phải ở bệnh viện dài dài đó.” Lý Duệ Thần rất là bất đắc dĩ, vừa rồi là cẩn thận mới sập bẫy của bé này, bé này mới làm nũng cái, liền váng đầu rồi đồng ý cầu của .

      Nghiêm Hi rất muốn phơi nắng, sợ mình cẩn thận chọc Lý Duệ Thần tức giận, cho ra khỏi cửa nữa, thể làm gì khác hơn là ngoãn ngoãn khoác cái áo khoác đặc biệt lớn này.

      Bệnh viện này là bệnh viên tốt nhất của thành phố G, chỉ có những thiết bị y học tiên tiến nhất, mà phong cảnh cũng rất tốt.

      Trong vườn hoa bệnh viện, Nghiêm Hi giở trò vô sỉ ngồi lì cỏ muốn , Lý Duệ Thần lên lời, tại sao hôm nay bé này đột nhiên lại lì giống như khi còn bé vậy.

      Nghiêm Hi quang mình chính đại ngồi dưới tấm biển “Cấm giẫm lên cỏ”, sau đó lại lăn lộn thảm cỏ, làm như thấy vẻ mặt bất mãn đến im lặng của Lý Duệ Thần.

      Lý Duệ Thần đứng bên than thở, nhắc nên thôi, khó khăn lắm mới thấy tâm trạng Nghiêm Hi tốt như vậy, đành lòng phá hỏng. Nhưng nếu lôi mà cứ để cố ý giẫm đạp, lăn lộn cỏ như vậy, nhìn là chướng tai gai mắt.

      Nghiêm Hi cười hì hì: “ sợ cái gì chứ, Lãnh Diễm như vậy, nếu Lãnh Diễm ở đây, ấy vô cùng tàn ác mà thích”, sau đó chừng còn cố ý dùng toàn bộ sức lực của ấy mà giẫm đạp lên những ngọn cỏ đáng thương này rồi.”

      Lý Duệ Thần càng dở khóc dở cười, Lãnh Diễm rất ngang ngược, cậu ta ghét nhất là được” trước mặt cậu ta. khẽ thở dài, muốn quản cũng quản được những quy định phiền phức này rồi, đặt mông ngồi xuống, nhìn Nghiêm Hi khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là được Lãnh Diễm nuôi lớn, giống nhau như đúc.”

      Nghiêm Hi thèm để ý, tiếp tục lăn qua lăn lại thảm cỏ.

      Cách đó xa dưới gốc cây đại thụ, Lãnh Diễm nghe được khóe miệng ngừng co rút, vì yên lòng nên mới lặng lẽ theo sau, ngờ lại nghe được Nghiêm Hi nhắc đến mình, có điều, nó lại được tốt lắm.

      Lãnh Diễm cúi đầu nhìn mình thân âu phục chỉnh tề, nghĩ thầm, mình càng nhìn càng giống thân sĩ ưu nhã, thành thục lại vô cùng chững chạc, tiếp tục làm chuyện ngây thơ như vậy ư, có ?

      Trong lòng Lãnh Diễm vừa tức giận vừa bất bình, nhưng mắt vẫn cẩn thận quan sát.

      Đột nhiên, giày da bóng loáng bị thứ gì đó đè lên, ống quần còn bị hơi sức ra sức kéo về phía sau, trong đầu Lãnh Diễm chợt nghĩ đến chuyện, lần đầu tiên gặp mặt mà Tiểu lại nhẫn tâm tè lên giày da của .

      Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như vậy?

      Lãnh Diễm liền hất chân lên, liếc mắt cái, quả nhiên chính là Tiểu !

      Lãnh Diễm sợ động tác của mình quá ác liệt kinh động đến Nghiêm Hi ở bên kia, cẩn thận núp lại sau thân cây, ngồi xổm xuống, mắt mở to nhìn chằm chằm vào , giọng tốt, “Mày muốn làm gì?”

      Tiểu phát , người đàn ông này sao lại cao như vậy, ràng mình cố hết sức ngước đầu lên nhìn ta rồi, sao lại thể nhìn được đầu của ta đây, quả cầu xám xịt Tiểu lại bắt đầu dùng sức, đứng tại chỗ nhảy vào trong ngực Lãnh Diễm.

      Lãnh Diễm cả kinh, suýt chút nữa vì hành động này của Tiểu mà ngã ra sau, cẩn thận ôm lấy Tiểu , nhìn Nghiêm Hi vẫn lăn lộn ở bên kia cái, Lãnh Diễm quay đầu lại, ra sức nhìn chằm chằm vào , dùng ma trảo trêu chọc hai cái tai nhạy cảm vểnh cao của nó.

      “Vật , dám tới trêu chọc tao, gan cũng lớn quá nha.” tay hơi dùng sức chút, lỗ tai nhạy bén của liền chịu tội.

      Cảm thấy lỗ tai bị đau, Tiểu cũng biết mình đắc tội với Lãnh thiếu gia rồi, muốn kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn nhịn được mà giọng kêu lên, tiếng lại tiếng giống như bị uất ức vô cùng lớn mà dám gọi Nghiêm Hi.

      Lãnh Diễm bất lực lắc đầu, đúng là, làm sao lại càng ngày càng giống Nghiêm Hi vậy hả?

      “Được, được, được, tao sai rồi, đừng kêu nữa.”

      Lãnh Diễm vốn rất thích chó, nhất là loại chó như Tiểu , dáng dấp của nó cũng tương đối giống chó săn, nhìn ánh mắt uất ức của nó, lại nhìn đôi tai vểnh cao, Lãnh Diễm thở dài.

      Vươn tay nắm lấy hai chân trước của , kéo nó đến trước mặt mình, đôi mắt to tròn nhìn đôi mắt như ngọc đen của , làm bộ hung ác : “Vật , nhớ, về sau ta là chủ nhân của mày, Nghiêm Hi cũng thế, nhưng mày phải trung thành hơn với tao, hiểu chưa?”

      Tiêu chớp chớp đôi mắt to đen láy, cố ý làm bộ nghe hiểu những gì Lãnh Diễm .

      Lãnh Diễm xòe tay, vỗ vỗ lên đầu Tiểu , Tiểu liền giãy giụa, Lãnh Diễm cười lạnh: “Đừng nghĩ là tao biết, mày nghe hiểu, về sau còn dám làm trái lời tao, xem tao xử mày như thế nào.”

      Lúc này Tiểu có kinh nghiệm, ỉu xìu dựa đầu vào vai Lãnh Diễm giống như là chết rồi.

      Lãnh Diễm phì cười, aiz, chẳng lẽ là người nào nuôi chó cũng như vậy?

      Lãnh Diễm nhớ tới khi còn bé lúc Nghiêm Hi tới nhà họ Lãnh, bộ dạng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng lại vì ngại mình bằng người, thể làm gì khác hơn là uất ức như vậy mà nghe theo.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Bọn họ là gì của em chứ
      Nghiêm Hi nằm thảm cỏ tắm nắng, Lý Duệ Thần ngồi yên ở bên cạnh nhàm chán nhìn Nghiêm Hi.

      Nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra trong phòng bệnh kia, Lý Duệ Thần nhịn được liền cười lạnh, Lý Thánh Đức ở trước mặt con ruột của mình, lại cùng con nuôi có tâm cơ thâm trầm diễn vở tuồng tình cha con thâm tình như vậy, đúng là châm chọc mà.

      Đây phải là ông trời an bài sao, rằng ông ta thể nào có được thứ tình cảm mà ông ta cho là tình thân?

      Nghiêm Hi nằm hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp như thể trước đây thân thể chưa bao giờ tắm nắng, sưởi ấm, cũng giống như cảm giác cảm nhận được mẹ ở bên cạnh mình, nhịn được khẽ thở ra hơi thỏa mãn từ sâu dưới đáy lòng.

      Lý Duệ Thần nghe được tiếng như thế thoáng hồi hồn, nhìn khóe miệng Nghiêm Hi vẫn nở nụ cười yếu ớt đó.

      “Nghiêm Hi, em định giải thích chút về chuyện ngày hôm nay sao?” Dù sao lúc ấy cũng là ông Chu tận mắt nhìn thấy Lý Lệ bị “đẩy” xuống nước.

      Nghiêm Hi lười biếng trả lời: “Có gì mà phải giải thích, bọn họ là gì của em chứ, hơn nữa, người ta cũng cần em phải giải thích, Lý lão gia cũng ngay trước mặt con ông ấy rồi đó thôi, sau này ông ấy để cho con mình bị thương nữa. cách khác, sớm cho rằng em cố ý, bây giờ em mà giải thích, căn bản chỉ là càng tô lại càng đen thôi.”

      Lý Duệ Thần nghe giọng Nghiêm Hi như có chuyện gì, tim đập hơi chậm lại, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt nhìn Nghiêm Hi có nhiều hơn phần thương , giọng điệu bất giác cũng mềm mại hơn.

      “Này, sau này, em định làm như thế nào?”

      Nghiêm Hi lười biếng từ từ nhắm hai mắt lại, mãi lâu sau mới mở miệng : “Em chưa có dự định gì, bước tính bước vậy.”

      Lý Duệ Thần nhất thời trầm mặc, ra đáy lòng có rất nhiều câu muốn hỏi, muốn hỏi , rốt cuộc đến khi nào mới dám nhận người trai này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể mang những tổn thương trong lòng mình ra sưởi ấm dưới ánh mặt trời, rốt cuộc đến khi nào mới vui vẻ.

      Nhưng mà, tất cả đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, thể được thành lời, bởi vì có quá nhiều câu hỏi, cho nên biết nên bắt đầu từ câu hỏi nào.

      Đột nhiên, trong vườn hoa vang lên loạt những tiếng bước chân dồn dập, những người đó vừa chạy còn vừa nghe điện thoại, nhất thời có chút hỗn loạn.

      “Này, dạ, dạ, dạ, tôi đến rồi, aiz, tôi với rồi, người nhà họ Chu canh gác rất nghiêm, tôi cũng tính leo cửa sổ để chụp ảnh đây, … Đáng giá, tôi với rồi, nếu có thể chụp được hình Lý Lệ sau khi sinh non nằm giường bệnh, tôi có bị té xuống đến liệt người cũng có giá trị.”

      Nghiêm Hi nhắm mắt tắm nắng chợt mở mắt, ngẩng đầu liếc nhìn đám người đeo máy chụp hình vội vội vàng vàng chạy qua, khóe miệng Nghiêm Hi cong lên thành nụ cười lạnh.

      Hiển nhiên là Lý Duệ Thần chú ý đến, nhìn nụ cười lạnh khóe miệng Nghiêm Hi, Lý Duệ Thần mở miệng: “Xem ra, Lý Lệ tính kết thúc chuyện này tại đây, hình như ta cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện này.”

      Nghiêm Hi lại mở mắt lần nữa, lười biếng “ừ” tiếng, mãi lâu sau mới tiếp: “ ta muốn em phải thân bại danh liệt, thể lăn lộn ở thành phố G này nữa.”

      A, Lý Lệ, tính hết nước hết cái, lại nghĩ đến, kết quả cuối cùng có thể như tính toán.

      Lý Duệ Thần nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nghiêm Hi, chỉ cảm thấy hình như lần này Nghiêm Hi thay đổi, lại có vẻ như thay đổi.

      Khi Lý Duệ Thần còn nhìn chằm chằm quan sát Nghiêm Hi đột nhiên Nghiêm Hi lại mở mắt, lẳng lặng nhìn kỹ ánh mắt của Lý Duệ Thần, sau đó bật cười, ngữ điệu vừa nhàng vừa chậm chạp: “ nhìn em làm gì, có phải đột nhiên cảm thấy em xinh đẹp hơn em của hay hả?”

      Lý Duệ Thần thoáng sững người, ngờ đến Nghiêm Hi đột nhiên lại câu như vậy, rồi sau đó chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy nha, làm gì có ai xinh đẹp hơn em đâu.”

      Nghiêm Hi gì nữa, biết trong lòng suy nghĩ chuyện gì, nhưng mà, trong đôi mắt ràng là giãy giụa, phải đấu tranh cho chuyện gì đó, biết có nên ra hay .

      Lý Duệ Thần nhìn ánh mắt giãy giụa của Nghiêm Hi, trái tim chợt dâng lên niềm hy vọng, muốn mở miệng thúc giục, nhưng lại dám, sợ mình sơ ý chút, khiến câu mà Nghiêm Hi đấu tranh bị dọa sợ rồi chạy mắt.

      Nghiêm Hi nháy mắt mấy cái, cuối cùng nhịn được le lưỡi liếm liếm cánh môi hơi khô của mình, nhìn vẻ mặt cẩn thận của Lý Duệ Thần, lại nhớ đến khi còn bé, cả ngày đều theo phía sau thân sĩ nho .

      trai, em nghĩ đến việc cứ liều mạng gọi tiếng như thế.

      “Lý Duệ Thần.”

      “Hả?” Lý Duệ Thần cảm giác được trái tim mình ngừng đập trong nháy mắt.

      “…………”

      “Sao thế?”

      “……….”

      Hình như nhìn thấu điều mà Nghiêm Hi đấu tranh, giãy giụa, Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười: “ có chuyện gì, nghĩ xong rồi hãy cho biết.” xong đứng lên tính muốn rời .

      Nghiêm Hi nằm cỏ nhìn , “Tại sao trách em?”

      Lý Duệ Thần hiểu quay đầu lại: “Chuyện gì?”

      Đôi mắt Nghiêm Hi chợt lóe lên tia rối rắm rồi biến mất, “ trách em, đẩy Lý Lệ xuống nước? Dù sao ấy cũng là em của .”

      Lý Duệ Thần đứng dưới ánh mặt trời cúi đầu nhìn , ánh mắt trời bị chặn ở ngoài, mặt có chút trầm. Nghiêm Hi liếc nhìn cái rồi lập tức cúi đầu xuống, muốn nhìn tiếp, chỉ sợ, mình thực gọi tiếng kia.

      Lý Duệ Thần khẽ thở dài, nhịn lâu, cuối cùng vẫn nhịn được nữa, mở miệng : “ người chỉ là em danh nghĩa mà trách cứ đứa bé bảo vệ từ .” xong cũng để ý xem Nghiêm Hi nghe xong phản ứng như thế nào, ung dung rời .

      Nghiêm Hi nằm gối đầu lên cánh tay, hai mắt mở to, nghe tiếng bước chân bên tai càng ngày càng , Nghiêm Hi vẫn dám ngẩng đầu lên nhìn, tựa như chỉ cần liếc mắt nhìn khống chế được trái tim mình mà vô thức gọi .

      Có điều, đứa bé bảo vệ từ ?

      Mặc dù Nghiêm Hi thích nhất là từ “đứa bé” này, nhưng mà, thể phủ nhận, trong lòng vì câu này mà chấn động, để cho biết cái thế giới này còn có người tin tưởng vô điều kiện.

      Lý Duệ Thần ra rất xa mới dừng lại, trong lòng thầm mắng Nghiêm Hi là đứa bé ngốc, nhớ khi còn bé còn đần đần, ngờ lớn như vậy rồi mà vẫn đần như thế.

      Câu kia, người có đầu óc nghe cảm thấy kỳ quặc, thế nào bé kia lại ngây ngốc có bất kỳ phản ứng nào!

      Nghiêm Hi, chỉ hy vọng em nhanh chóng có thể gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Có phải đợi đến khi tóc hai người đều bạc trắng hay ?
      Bởi vì từ mà biệt, dẫn đến bị người khác đẩy xuống nước, nhân tiện việc ngày đó len lén chạy ra vườn hoa tắm nắng, kết quả là, Lãnh Diễm bắt ở trong phòng bệnh tuần, cũng trong thời gian đó, còn đổi hết nhóm bác sĩ này đến nhóm bác sĩ khác, Nghiêm Hi rất buồn bực.

      phải là em bị bệnh nan y rồi đấy chứ?” Nghiêm Hi ngồi yên ở đầu giường dám nhúc nhích, thận trọng hỏi.

      Lãnh Diễm rời mắt khỏi màn hình laptop, liếc nhìn cái, khẽ cười: “Vậy cũng tốt.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc của mình.

      Nghiêm Hi lén lút lè lưỡi tặng cho cái mặt quỷ.

      lát sau.

      “Tiểu đâu rồi, có cho nó ăn cơm đúng giờ ?”

      Lãnh Diễm nghiêng đầu liếc cái, mãi lâu sau mới trả lời: “Lớn nhanh gần bằng quả cầu rồi.”

      Nghiêm Hi cười trộm, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp .

      Mãi cho đến khi người nằm giường bệnh hít thở đều đều, Lãnh Diễm vẫn chưa xử lý xong những văn kiện được gửi đến, chỉ cảm thấy chữ máy vi tính này sao lại như vậy, sơ suất chút là nhìn lầm ngay, làm hại nhìn lần rồi lại phải nhìn lại lần nữa.

      “Em có thể ra ngoài tắm nắng ?” Nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời lên cao, Nghiêm Hi cảm thấy mình sắp bị mốc rồi, liền thương lượng với Lãnh Diễm ngồi trong góc chơi điện tử.

      Lãnh Diễm im lặng trả lời.

      Miệng Nghiêm Hi vểnh lên cao, uất ức : “ với em nha.”

      Lãnh Diễm: “ được.”

      Nghiêm Hi lại chu mỏ, vui : “Tại sao vậy Lãnh Diễm, làm như vậy là giam lỏng!”

      Lãnh Diễm ngẩng đầu, mặt biến sắc nhìn : “Vậy em có thể kiện đó, chỉ cần em có quan hệ tốt với toà án, khẳng định thắng kiện.”

      Nghiêm Hi trừng mắt nhìn , suy nghĩ lát, nản lòng, (Edit bởi *******************), quan hệ của với tòa án cũng bằng phần vạn quan hệ giữa Lãnh Diễm với tòa án, còn gì mà kiện với cáo.

      “Lãnh Diễm…..” Nghiêm Hi thay đổi kế sách, uất ức kéo kéo, lắc lắc cánh tay Lãnh Diễm làm nũng.

      “Hả?” Lãnh Diễm thấy thoải mái, giọng cũng dịu dàng hẳn , tay còn nhàng đặt cánh tay của Nghiêm Hi xuống xuôi bên người , vén mái tóc dài của ra sau tai.

      Nghiêm Hi tiếp tục lắc lắn: “ dẫn em ra ngoài .”

      Lãnh Diễm vô cùng dịu dàng lắc đầu: “ được.”

      Nghiêm Hi tiếp tục: “Em buồn sắp chết rồi.”

      Lãnh Diễm khoa trương ôm hai bên má của Nghiêm Hi: “Sắp buồn chết sao?”

      Nghiêm Hi quệt miệng, gật đầu mạnh cái.

      Lãnh Diễm vẫn ôm hai bên má của Nghiêm Hi: “Nhưng bảo bối à, cho dù chết, em cũng phải chết trong phòng bệnh này.”

      ". . . . . ."

      Nghiêm Hi thể tin được: “ cái gì?”

      Mặt Lãnh Diễm chợt thay đổi, vẻ mặt lãnh khốc vô tình: “Em nghe lầm đâu.”

      Nghiêm hi phát điên: “Lãnh Diễm, tại sao lại như vậy, em muốn ra ngoài.” Dứt lời liền ra phía cửa phòng.

      Lãnh Diễm chạy lên ôm lấy Nghiêm Hi từ phía sau, “Em an phận chút.”

      Nghiêm Hi phản kháng mạnh hơn: “Lãnh Diễm, là gì của em, tại sao phải trông nom em, tại sao cho em ra ngoài, em muốn ra ngoài.”

      Lãnh Diễm tăng thêm lực ở tay, sắc mặt tái xanh, dùng sức xoay người Nghiêm Hi lại đối diện với .

      Giọng hình như phát ra từ kẽ răng, giống như tiếng gầm : “Em xem, là vì cái gì.”

      Nghiêm Hi trợn tròn hai mắt, ánh mắt như có lửa, còn là lửa cháy hừng hực, đối mặt với vẻ mặt giận quá hóa cười này của Lãnh Diễm, xem như nhìn thấy.

      Chỉ có điều, vẻ mặt hờ hững quan tâm của lập tức chọc giận Lãnh Diễm, “Được, bây giờ cho em biết tại sao.”

      Dứt lời, cánh môi mỏng mang theo tức giận đè xuống cái miệng nhắn của Nghiêm Hi, cắn mút nó tựa như trừng phạt.

      Đại não của Nghiêm Hi đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó trống rỗng, giống như xác định được, cũng có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cảm thấy miệng mình bị vật nặng nề che lấp.

      Còn nữa, khi đồ vật đó rơi xuống môi , rất đau, răng cũng rất đau.

      Lãnh Diễm chưa sử dụng bất kỳ kỹ xảo hôn nào, cũng thể gọi đó là hôn, chẳng qua chỉ như là trút giận, hận thể cắn nuốt cái miệng nhắn của kẻ chọc nổi giận – Nghiêm Hi vào trong bụng.

      Lại nhìn thấy ánh mắt khép hờ mê hoặc của Nghiêm Hi ở trong ngực mình, ánh mắt đó dường như là biết xảy ra chuyện gì.

      Lãnh Diễm có chút muốn buông đôi môi sưng đỏ kia ra, khẽ hôn lên chóp mũi xinh xắn của , khẽ lẩm bẩm: “ cho là, em sớm biết tại sao rồi chứ, cho là, em sớm hiểu được, nơi thuộc về em rồi chứ, hả?”

      Bởi vì ý nghĩ muốn ra ngoài tắm nắng trong lòng quá mức mãnh liệt, thân thể nhất thời phản ứng kịp mới khiến cho khó có thể kiềm chế được, nhưng mà, dường như còn muốn để cho “vật ” của tiếp nhận .

      Lúc này, Nghiêm Hi vẫn biết xảy ra chuyện gì, trong mắt vẫn giăng tầng sương mù khiến nhìn mọi vật xung quanh, đôi mắt khép hờ khẽ chớp cái, vừa đúng lúc này bên má bị Lãnh Diễm hôn lên, cảm thấy hơi ngứa, hơi tê tê.

      Thấy Nghiêm Hi vẫn có bất kỳ phản ứng gì, Lãnh Diễm thở dài, cuối cùng vẫn là tàn nhẫn đè nội tâm của mình xuống, nhàng kéo thân thể bé của Nghiêm Hi vào trong ngực, tay dịu dàng an ủi tấm lưng khẽ run lên của Nghiêm Hi.

      “Được rồi, được rồi.”

      Dường như, giờ phút này chỉ có thể được hai chữ đó, miệng lẩm bẩm, ngừng lặp lặp lại hai chữ đó, giống như an ủi người sợ kẻ xấu trong ngực mình, vừa giống như an ủi nỗi bất an trong lòng mình.

      lần lại lần tự với chính mình, Hi Hi bây giờ, thích hợp!

      Nhưng mà, khi nào mới là thích hợp đây?

      Có phải đợi đến khi tóc hai người đều bạc trắng hay ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: em, phải là điều có thể khống chế được!
      Có phải đợi đến khi tóc hai người đều bạc trắng hay ?

      Khóe miệng Lãnh Diễm lên nụ cười khổ sở, tự hỏi mình như thế, nếu như, đến khi Nghiêm Hi già , tóc bạc trắng, ấy mới chịu tỉnh ngộ, vậy Lãnh Diễm, mày còn phải đợi sao?

      Nơi sâu nhất dưới đáy lòng, mạnh mẽ vang lên đáp án khiến mình kinh hãi, biết, lúc nào mình hãm sâu vào cái hố sâu kia?

      là khờ.

      Nghiêm Hi mực im lặng, nhìn thấy Lãnh Diễm – người luôn luôn tự tin mà lúc này, nụ cười tự giễu khóe miệng lại càng ngày càng sâu, nhịn được liền đưa tay lên nhàng lau , nụ cười tự giễu này xứng với Lãnh Diễm, phải lau để nó tan biến .

      Bởi vì nhìn thấy nụ cười này, đau lòng.

      Chợt Lãnh Diễm giữ lại bàn tay của , trong nháy mắt khi Nghiêm Hi còn sững sờ, những nụ hôn chằng chịt rơi xuống, mang theo mừng rỡ: “ biết mà, biết mà.”

      Càng ngừng hôn, cũng tiến thêm bước.

      tay Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm nắm, tay đặt trước ngực Lãnh Diễm, theo bản năng muốn đẩy chút, lại ngờ cảm nhận được nhịp tim đập loạn của Lãnh Diễm khiến cho tay chân luống cuống.

      Nụ hôn dần dần di chuyển đến vành tai nhạy cảm, lúc sau, giọng khàn khàn thấp truyền vào trong tai .

      “Em biết , mới vừa rồi, tự hỏi trái tim , nếu như đến khi tóc em bạc trắng, đến khi em già nổi nữa, đến khi đó em mới dám tiếp nhận , vậy có chờ em ?”

      Nghiêm Hi chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, giống như cả người ở giữa gian hư ảo, xung quanh chỉ có màu xám trắng, có bất kỳ ai, chỉ có mình .

      Trong cái thế giới xám trắng đó, nhịp tim của đập rất nhanh, cũng biết vì nguyên nhân gì.

      Hơi thở ấm áp bên tai cắt ngang suy nghĩ của .

      Giọng nam trầm thấp quen thuộc dễ nghe vang lên: “Em biết , vấn đề này còn chưa hỏi xong, đáp án chờ được mà bật thốt ra ngoài, ngờ đến, nhưng mà, hình như nó còn do khống chế nữa, có phải rất ngốc hay ?”

      Tinh thần chạy xa khỏi Nghiêm Hi, câu hỏi chưa kịp thông qua đại não thốt ra ngoài: “Đáp án của là?”

      Hỏi xong câu này, vì nghe thấy giọng của mình, Nghiêm Hi giống như chạm phải điện mà hoàn hồn, vô cùng kinh ngạc trước phản xạ có điều kiện của mình.

      Cũng có thể, đó phải là phản ứng theo bản năng của cơ thể, mà là câu hỏi xuất phát từ dưới đáy lòng !

      Cũng vì chuyện này mà Lãnh Diễm đột nhiên vui vẻ lên rất nhiều, gương mặt tái mét dần dần bị ôn nhu thay thế, cúi đầu thủ thỉ bên tai : “Đáp án của là, , nguyện ý chờ em, đến khi tóc em bạc trắng cũng vẫn chờ.”

      Nghiêm Hi ngẩn ra, nước mắt bất tri bất giác cứ như vậy rơi xuống.

      Rốt cuộc biết nguyên nhân của cảm giác hư ảo trong lòng kia.

      Nghiêm Hi lẩm bẩm: “ là khờ.”

      Lãnh Diễm cũng cười: “Đúng vậy, là khờ, nhưng mà, em thực rất lợi hại. Khi còn chưa phát ra em chiếm trọn trái tim , trở thành sinh mạng của , đến khi phát ra, cho dù muốn có thể làm gì đây, chẳng lẽ muốn tự cắt bỏ trái tim của mình? Nhổ bỏ sinh mạng của mình?”

      Em, là sinh mạng của !

      Cưng chiều em, trở thành bẩm sinh!

      cũng bất lực!

      Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau lòng vì ngốc, đau lòng vì si tình của .

      ngẩng đầu lên, vụng về hôn lên cánh môi mỏng của : “ xin lỗi, xin lỗi, em nên xuất .”

      Vốn dĩ nên xuất thế giới này, có lẽ, xuất của , là sai lầm!

      Lãnh Diễm thoáng giật mình, ngẩn ngơ lúc, lát sau mới bừng tỉnh, còn tưởng rằng chủ động hôn là biểu thị mở cửa trái tim , ra vẫn là như vậy sao? Chỉ đau lòng vì si tình của , chứ nhất định chịu đón nhận ?

      Khóe miệng Lãnh Diễm lại lên nụ cười tự giễu, giọng mang theo chút khổ sở: “Có lẽ vậy, có lẽ em xuất , như thế này.” vì si tình mà phiền não.

      Cũng vì có si tình làm bạn, mà cảm thấy mình rất có giá trị.

      Như vậy, có lẽ giống như Tiếu Thâm bây giờ, biết đến hương vị của tình , cũng tự chuốc khổ vào mình, thoải mái, thong dong, nhàn nhã, sảng khoái làm sao….

      Nghiêm Hi cười khổ: “Đúng vậy, nếu như em xuất , tốt.” Dứt lời, nhàng đẩy cánh tay ôm chặt của Lãnh Diễm ra, ràng ôm rất chặt, cuối cùng lại chịu nổi cái đẩy nhàng của .

      Giống như tường thành dài vạn mét bị người khẽ đẩy ở góc, sau đó hiệu ứng đô – mi – nô phát huy tác dụng, Lãnh Diễm chỉ cảm thấy trong đầu mình thoáng cái, hình như là sau thời kỳ hoàng kim là lụi bại, khắp nơi đều là tường đổ, hề có sức sống.

      Lãnh Diễm nhàng lui về sau bước, Nghiêm Hi lẳng lặng nhìn đôi mắt ảm đạm trong nháy mắt kia, lúc này rất muốn cười với , nhưng nhiều lần cố gắng cũng chỉ là phí công, cuối cùng cũng chỉ có thể cố chấp nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, : “Lãnh Diễm, cám ơn …….”

      Cám ơn cái gì đây?

      Cám ơn từng xuất trong cuộc sống của , cám ơn vào thời khắc u tối nhất trong đời khiến cho thế giới bé của chút màu sắc rực rỡ sao?

      Cám ơn, si tình………..của .

      Nhưng mà, đừng tiếp tục nữa.

      Nghiêm Hi cười khổ, những điều này đều phải ra?

      Trong nháy mắt này mới phát , Lãnh Diễm làm rất nhiều điều vì , nhiều đến mức thể đếm hết, có đếm mãi cũng hết….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :