1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (130 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Để cho trái tim con đường sống.
      Trong thang máy, Nghiêm Hi cảm thấy mình rất kỳ quặc, chỉ vì câu kia của Lãnh Diễm mà nước mắt liền chảy xuống, lúc nào lại thích khóc như vậy, từ bốn năm trước, phải cho phép mình khóc nữa hay sao.

      tự với mình, Nghiêm Hi, thế giới này còn chuyện gì đáng để mày rơi nước mắt nữa. Bởi vì, còn người nào giống như Lãnh Diễm, khi vừa nhìn thấy nước mắt của mày lập tức giúp mày giải quyết tất cả mọi khó khăn của mày.

      Với Lãnh Diễm, mày là bảo bối vô giá, vậy còn những người khác sao, xem ra, mày cũng chẳng là gì, có ai đáng để mày dựa vào, chỉ có chính mày thôi.

      Nhưng mà bây giờ, sau khi nghe câu kia của Lãnh Diễm, mày lại khóc, những uất ức vô hạn dưới đáy lòng dâng trào, câu kia của Lãnh Diễm giống như chất dẫn, khiến tất cả uất ức trong bốn năm qua trào ra ngoài.

      Nghiêm Hi núp vào góc của thang máy, đôi tay cứng ngắc rũ xuống bên người, ngón tay run lên ngừng

      giây thôi, giây để phóng túng mình, qua giây này, bao giờ khóc nữa.

      Nhìn con số thang máy ngừng giảm xuống, Nghiêm Hi đứng thẳng người, lau khô nước mắt nơi khóe mắt, sửa sang lại mái tóc hơi rối của mình, khi cửa thang máy chuẩn bị mở, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, bước ra khỏi thang máy, đôi mắt hơi ửng hồng nhưng cũng nhìn ra có gì bất thường.

      Các đồng nghiệp nhìn thấy Nghiêm Hi chỉ lắc đầu thở dài, bộ dáng Nghiêm Hi như vậy, vừa nhìn biết bị tổng giám đốc gây khó khăn rồi, cho nên mới khóc.

      Tổ trưởng lo lắng đến, với : “Nghiêm Hi, tổng giám đốc làm khó em chứ?”

      Đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ của Nghiêm Hi nhìn tổ trưởng, miễn cưỡng cười tiếng, khẽ lắc đầu: “ có việc gì đâu, chị yên tâm.”

      Vẫn chờ xem kịch vui, lúc này nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Nghiêm Hi, quản lý cũng chạy đến cười nhạo: “Hừ! phải rất có khí chất sao? Tổng giám đốc mới có mấy câu khóc, chẳng lẽ tổng giám đốc sai cho sao? Đừng tưởng rằng quen biết Chu đại thiếu gia mà coi ai ra gì, Nghiêm Hi, tôi cho biết, tôi sớm biết là người như thế nào, tôi cho cơ hội, nhưng lại được voi đòi tiên, tại cũng bị tổng giám đốc bắt được rồi, tôi giải quyết chuyện này được rồi.”

      Tâm trạng Nghiêm Hi vốn tốt, được Lãnh Diễm chăm sóc từ đến lớn, cũng học được phần nào tính kiêu ngạo và liều lĩnh của , bây giờ lại nhìn thấy quản lý mình ghét lại vênh mặt hất hàm nhìn mình chằm chằm, càng tức giận hơn.

      Bà mẹ nó, tưởng tôi muốn như vậy chắc!

      Nghiêm Hi ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn quản lý, giống như công chúa cao cao tại thượng nhìn thần dân bé của mình, mắt mở to, giọng lạnh lùng: “Quản lý muốn xử lý chuyện này như thế nào?” nở nụ cười nhàn nhạt nhìn quản lý, dáng vẻ quan tâm.

      Quản lý nhìn nụ cười như có như mặt Nghiêm Hi, đột nhiên lại chột dạ, ràng ta khóc đến mắt cũng sưng đỏ lên rồi, nhìn nhìn lại vẫn giống như bị uất ức, tại sao mới đảo mặt cái, ta lại giống như vị thiên kim tiểu thư cao quý thế này?

      Quản lý nhất thời hiểu, hơi nghi ngờ.

      Tại sao? hiền lành trầm tĩnh thường ngày đâu rồi? Sao giờ lại mạnh miệng như vậy?

      Nghiêm Hi vẫn cười nhàn nhạt, giọng nhàng: “Thế nào, quản lý vẫn chưa nghĩ ra biện pháp xử phạt tôi sao? Vậy tự tôi , tôi từ chức!”

      Mọi người thấy Nghiêm Hi dễ dàng ra hai chữ “từ chức” này, lập tức bắt đầu rì rầm bàn luận, tại sao ấy lại dễ dàng ra hai chữ “từ chức” này vậy ha, chẳng lẽ tổng giám đốc gây khó khăn lớn cho ấy?

      Nhất thời, ấn tượng tốt về tổng giám đốc với diện mạo tuấn từ trời rơi xuống địa ngục.

      Mọi người tôi nhìn , nhìn , im lặng tạo thành ăn ý “khi nhìn thấy tổng giám đốc, tốt nhất tránh càng xa càng tốt”.

      Quản lý thấy Nghiêm Hi nhàng buông hai chữ “từ chức”, trong lòng vô cùng vui mừng, mặt lộ ra nụ cười lạnh: “Đây là chính đấy!”

      Nghiêm Hi nhàng gật đầu, gì thêm, trong mắt lóe lên tia kiên định, cái công ty này là của Lãnh Diễm rồi, như vậy, việc làm ở công ty của Lãnh Diễm cũng còn cần thiết nữa.

      Nhớ tới Lãnh Diễm, uất ức của Nghiêm Hi lại muốn dâng trào, Nghiêm Hi cười tự giễu, trong mắt cũng là tự giễu, Nghiêm Hi, thôi, đến nơi, có Lãnh Diễm, để cho trái tim mình con đường sống.

      Quản lý cười càng hả hê, “Được, nhưng đây là muốn từ chức, theo điều khoản quy định trong hợp đồng, phải bồi thường cho công ty.”

      Tổ trưởng đứng bên nhịn nổi, tiến lên bước bảo vệ Nghiêm Hi, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn quản lý : “Đủ rồi, Nghiêm Hi chỉ nhất thời xúc động mới như vậy thôi.”

      Sau đó quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi cái, nháy mắt, Nghiêm Hi nhìn thấy, biết tổ trưởng che chở cho mình, trái tim ấm áp hơn, đưa tay kéo kéo tay tổ trưởng, nhàng : “ cẩn đâu, tổ trưởng, em quyết định rồi, công việc ở đây, thích hợp với em nữa rồi.”

      Sau đó bước vòng qua tổ trưởng hai bước, đứng trước mặt quản lý, đôi mắt sáng lấp lánh khác thường: “Được, tôi viết đơn từ chức, ngày mai tôi đến phòng nhân làm thủ tục.”

      Nhìn ánh mắt có chút sợ hãi nào của Nghiêm Hi, trái tim quản lý khẽ run lên, vốn chỉ muốn làm khó chút vì trước đây ở trước mặt Chu Kỳ coi ông ta ra gì, ngờ này lại bày ra vẻ mặt hời hợt, khiến ông ta vô cùng sảng khoái, vui vẻ đứng lên.

      “Được! Ngày mai tôi đến phòng nhân làm thủ tục nghỉ việc cho !” Quản lý cắn răng nghiến lợi , giống như hận thể cắn nát được Nghiêm Hi thành từng mảnh.

      Nghiêm Hi chỉ cười nhạt, vẻ mặt hời hợt lại càng khiến quản lý tức phát điên, giọng lạnh hơn rất nhiều: “Được!” chữ này, khiến tổ trưởng khỏi khâm phục tính quật cường của bé này.

      “Được, từ chức đúng ?” Đột nhiên vang lên giọng lạnh lẽo, mọi người chuyển tầm mắt, tìm nơi phát ra giọng lạnh buốt kia, chỉ nhìn thấy người đàn ông với vẻ mặt lạnh như băng, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cười nhạt ở phía trước.

      Nghiêm Hi nghe được giọng này chỉ rũ mắt xuống, con ngươi màu đen đảo vòng, cũng xoay người nhìn người kia.

      Quản lý nhìn thấy người kia, gương mặt béo tròn lập tức lộ ra chiêu bài nịnh hót, ông ta cười giả lả, tấm lưng vốn đứng thẳng giờ phút này cũng cúi thấp xuống, “Hắc hắc, tổng giám đốc, ngài xem, tôi biết cách quản lý, ngài chỉ khiển trách vài câu chịu được muốn từ chức, tôi xấu hổ, nhưng mà, này muốn từ chức. Hắc hắc.”

      Lúc này Lãnh Diễm chỉ mặc áo sơ mi trắng, đôi tay vẫn thanh thản đút trong túi quần, thân thể cao lớn lười biếng đứng trước mặt mọi người, nhưng mà, đôi mắt kia lại giăng tầng sương lạnh.

      Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Diễm lướt qua mặt người quản lý đứng trước mặt ra sức lấy lòng mình, thèm để ý, bước hai bước về phía Nghiêm Hi, ánh mắt vững vàng rơi bóng dáng bé, lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Muốn từ chức? thành vấn đề.”

      Nghiêm Hi quay lưng về phía Lãnh Diễm, chỉ nghe được giọng lạnh buốt kia rót vào tim mình, trái tim cơ hồ sắp biến thành tủ lạnh, hai tay đặt xuôi bên người cũng từ từ trở nên cứng nhắc, tiếng những dây thần kinh như gai nhọn đâm rách da thịt non mềm của truyền đến đại não Vậy mà, cảm giác đau dường như lại hoàn toàn biến mất, hoàn toàn có cảm giác gì.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: nghiệt họ Lãnh
      Giọng Lãnh Diễm lạnh lẽo tiếp tục vang lên: “Muốn từ chức, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng ít à nha.” Cuối cùng khẽ nhếch môi, hình như có chút tiếc nuối, lại hình như có chút hả hê.

      Nghiêm Hi chỉ cảm thấy mình sắp đứng vững được nữa rồi, thân thể hơi nghiêng về bên, giống như phải gánh chịu gánh nặng rất lớn, ngừng chèn ép lên thân thể .

      Trái tim Nghiêm Hi mách bảo ổn rồi, Lãnh Diễm như vậy, chắc hẳn nghĩ ra biện pháp trừng phạt rồi.

      Quả nhiên, mặt Lãnh Diễm vẫn thay đổi, nếu có thay đổi chỉ là lại giăng thêm tầng sương lạnh nữa mà thôi: “Theo như hợp đồng lao động ký với công ty, nếu như muốn từ chức …….” tới đây dừng lại chút, còn cố ý liếc nhìn Nghiêm Hi cái, rồi sau đó nghiêng đầu, làm vẻ suy nghĩ điều gì đó, giây sau, giống như xác định được đáp án của mình, lúc đó mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu như, muốn từ chức mà phải công ty đuổi việc, vậy , Nghiêm, phải bồi thường công ty hai mươi vạn.”

      Sau khi xong, Lãnh Diễm ung dung nhìn Nghiêm Hi, đôi mắt khẽ cong lên, sáng lấp lánh, giống như ngàn sao tỏa sáng giữa con ngươi đen thẳm.

      Đột nhiên Nghiêm Hi xoay người lại, hai mắt mở lớn, bên trong đều là thể tin được.

      “Tại sao?” Nghiêm Hi lành lạnh , ánh mắt hài lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng với đôi mắt cong cong của người đàn ông trước mặt.

      Lãnh Diễm nhướn cao lông mày, cũng giống như Nghiêm Hi, vô cùng vô cùng hài lòng, ngoáy ngoáy lỗ tai, làm bộ hắng giọng, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì, khi ký hợp đồng lao động, toàn bộ nhân viên đều đồng ý với điều khoản, nếu nhân viên muốn nghỉ việc, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng do phía công ty toàn quyền quyết định!” Giọng lành lạnh, đây là chuyện đương nhiên, hợp đồng, giấy trắng mực đen, đôi mắt vô tội lại lóe sáng, lông mi dài khẽ lay động, chớp chớp với trước mặt.

      Nghiêm Hi lén lút liếc mắt xem thường, người đàn ông này lại muốn làm loạn rồi sao?

      Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, ánh mắt kia ràng là biết xấu hổ, giọng lạnh lẽo vô cùng nghiêm túc lại vang lên: “Nếu như Nghiêm tin, có thể về nhà đọc lại hợp đồng lao động của mình.”

      Nghiêm Hi cố gắng đứng vững, muốn để những lời kia của Lãnh Diễm đẩy ngã xuống đất, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm, trong mắt đều là lửa giận, giọng bình tĩnh nhưng lại rất dọa người.

      cần, tôi nghĩ tổng giám đốc như vậy, chắc hẳn trước đó ngài xem lại hợp đồng lao động của tôi rồi.”

      Lãnh Diễm im lặng lên tiếng, chỉ chau mày, trong đáy mắt lóe lên chút ranh mãnh, ung dung chờ phản ứng tiếp theo của Nghiêm Hi, như thế nào đây.

      Nghiêm Hi lại chỉ cười nhạt: “Nếu như vậy, tôi phải tiếp tục làm việc rồi!” xong cũng thèm nhìn Lãnh Diễm , quật cường quay người trở lại chỗ ngồi tiếp tục công việc của mình.

      Nhìn thấy Nghiêm Hi dễ dàng thỏa hiệp như vậy, ánh mắt tinh của Lãnh Diễm biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là tầng sương mù, giống như cửa lớn đột nhiên đóng chặt, xung quanh tối tăm, nhìn bất kỳ thứ gì.

      Sóng lớn giữa hai người bị những người khác nhìn ra, quản lý chỉ thấy sắc mặt tốt lắm, do dự mở miệng: “Tổng giám đốc, Nghiêm Hi, ấy tôn trọng ngài, thích hợp với công việc ở đây, tôi cảm thấy nên…..”

      “Tôi còn cần quản lý Triệu phải nhắc nhở tôi nên làm cái gì, nên làm cái gì sao?” Quản lý còn chưa hết câu, Lãnh Diễm lạnh lùng cắt ngang.

      Lửa giận tản ra từ người Lãnh Diễm dọa quản lý Triệu sợ ngây người, toàn thân đổ mồ hôi hột, nom nớp lo sợ lên tiếng: “Tôi dám, tôi dám, sắp xếp nhân của tổng giám đốc chắc chắn là có lý của ngài.”

      Đối với người quản lý nhu nhược của bộ phận lập kế hoạch, Lãnh Diễm nhìn ông ta chằm chằm, cau mày suy nghĩ, lại nghĩ ra nguyên nhân ông ta có thể lên được chức quản lý bộ phận lập kế hoạch.

      Nhìn Nghiêm Hi bận rộn đánh máy sau bàn làm việc, chân mày Lãnh Diễm càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng thở phào nhõm, thế nào cũng được , tìm được cớ giữ lại là tốt rồi.

      Sau ngày hôm đó, mặt Lãnh Diễm lúc nào cũng lành lạnh, nhìn ra vui hay buồn, trong giờ làm việc ngoan ngoãn ngồi trước máy vi tinh gõ lách cách, hết giờ làm lại lặng lẽ rời từ cửa sau công ty.

      Lãnh Diễm rất chán nản, tránh , thoáng cái tuần nữa trôi qua, trong tuần qua, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nghiêm Hi giống như tín đồ, nghiêm chỉnh chấp hành, đến lời cũng muốn tiết kiệm.

      Lãnh Diễm hiểu vì sao chỉ câu vừa lòng có thể tức giận đến mười bốn ngày.

      ra , chỉ có mình Nghiêm Hi hiểu, muốn nhân cơ hội này để đuổi Lãnh Diễm về thành phố A, thuộc về nơi này, thành phố A mới là nơi nên ở. Ở thành phố G nhoi này, chỉ có thể kìm nén bản thân mình, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

      Đơn giản chỉ vì, nơi này có tên là Nghiêm Hi.

      Chiều nay, Lãnh Diễm ngoan ngoãn ăn xong cơm tối do đầu bếp Lưu Thế Hiền chuẩn bị tỉ mỉ, sau đó im lặng nhìn Nghiêm Hi, ăn xong lập tức trở về phòng của mình thèm nhìn lấy cái, vài giây sau tiếng “cách” truyền vào tai.

      Lãnh Diễm hơi tuyệt vọng, nước mắt chảy ròng ròng nhìn gan phổi ngồi xem ti vi – Chu Châu, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Thế Hiền dọn dẹp chén đũa.

      Lãnh Diễm có ấn tượng rất tốt với tay nghề của vị đại thiếu gia Lưu Thế Hiền này, ngờ, tay nghề của Lưu Thế Hiền lại tốt như vậy, thậm chí còn rất hợp khẩu vị của .

      Lưu Thế Hiền thu dọn chén đũa xong quay trở lại, liền nhìn thấy Lãnh Diễm đưa tay chống cằm nhìn mình chằm chằm, cả người lập tức đổ mồ hôi hột.

      “Sao vậy?” Lưu Thế Hiền nghi ngờ cúi đầu nhìn lại mình chút, rất tốt mà, cũng kinh dị đến nỗi khiến cho người đàn ông phải nhìn mình chằm chằm nha~

      Mắt Lãnh Diễm sáng lấp lánh, giọng mềm nhũn: “Cậu xem, nếu cậu là dâu của tôi tốt quá!” Dáng dấp cũng được, lại hiền lành, người như thế này mà rước về nhà làm con dâu đúng là lãng phí, quá lãng phí.

      Lưu Thế Hiền nghe xong trợn tròn hai mắt, ly thủy tinh tay lập tức rơi xuống đất, vỡ vụn.

      Chu Châu vui vẻ xem phim truyền hình nghe thấy vậy cũng chạy vọt tới, lấy dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con Lưu Thế Hiền đứng sau mình, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa có ác ý với ông xã tương lai, hung hăng : “ Lãnh Diễm, thể vì Nghiêm Hi để ý đến mà muốn thay đổi giới tính nha. Dù có muốn thay đổi giới tính nữa, cũng thể trách Lưu Thế Hiền nhà em, Lưu Thế Hiền nhà em thanh niên tốt hiếm gặp, thể làm hư ấy được.”

      Lãnh Diễm giống như cơn gió chạy tới trước mặt Chu Châu, vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Thế Hiền, lại nhìn gà mẹ Chu châu, chậm rãi , “ làm sao?”

      Nếu nghe nhầm vừa rồi hình như Chu Châu cái gì mà muốn thay đổi giới tính???

      Chuyện này xảy ra khi nào? Trong nháy mắt, Lãnh Diễm mờ mịt nhìn Chu Châu.

      Chu Châu tức giận nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn cả của Lãnh Diễm, trong lòng mài dao xèn xẹt hướng về phía Lãnh Diễm, nghĩ thầm, quá đáng, dám quyến rũ ông xã của bản nương, tôi chém chết .

      Lãnh Diễm nhìn ánh mắt hận thể chém chết của Chu Châu lại càng mờ mịt, đôi mắt híp lại từ từ di chuyển đến người đứng sau lưng Chu Châu – Lưu Thế Hiền, đột nhiên, nhếch miệng cười cái.

      Cả người Lưu Thế Hiền cứng đờ, trong đầu chỉ có từ: nghiệt

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: cần thử tính nhẫn nại của .
      Chu Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông của mình bị người đàn ông kia mê hoặc, cất cao giọng gọi: “Nghiêm Hi, cậu mau ra đây xem chừng người đàn ông của cậu , còn dám quyến rũ chồng mình, mình chém ta.”

      Sau đó, Lãnh Diễm cúi đầu cười, cười như chú mèo vừa trộm được miếng thịt lớn.

      Chu Châu nhìn thấy nhưng Lưu Thế Hiền lại nhìn thấy, thấy Lãnh Diễm vui vẻ cười trộm, Lưu Thế Hiền liếc mắt xem thường. Lãnh Diễm ném cho cái nhìn đầy mị hoặc, chính là có ý : người em, cảm ơn.

      Lưu Thế Hiền nháy mắt mấy cái, cười cười, nhìn phía trước đập mạnh lên cửa phòng Nghiêm Hi, gật đầu với Lãnh Diễm cái, ý cần cảm ơn.

      Ở trong phòng, Nghiêm Hi ôm , vừa mới ăn nó, nằm trong ngực Nghiêm Hi lười biếng ngáp cái.

      Ở bên ngoài, Chu Châu vẫn ra sức đập cửa, Nghiêm Hi nghe được giọng Chu châu kinh ngạc chau mày, Lãnh Diễm quyến rũ Lưu Thế Hiền?

      Đuôi mềm mại của được Nghiêm Hi vuốt ve càng lúc càng cứng hơn, giống như nó cũng vì Lãnh Diễm đột nhiên muốn đổi giới tính mà kinh ngạc, Nghiêm Hi cúi đầu cười cái, thấp giọng : “ , em cũng cảm thấy kỳ quái sao?”

      Chu Châu ở bên ngoài vẫn tiếp tục đập cửa: “Nghiêm Hi, cậu mau đưa người đàn ông này ra khỏi đây, nếu mình tuyệt giao với cậu!”

      Lãnh Diễm ngồi bên bàn ăn nhíu mày nhìn, thầm cổ vũ cho Chu Châu, đập mạnh lên, dùng sức đập mạnh lên.

      Ba người chỉ nghe được tiếng bùm bùm phát ra từ cánh cửa bị Chu Châu ra sức chà đạp, mãi lâu sau, giọng Chu Châu cũng vì hét lớn mà khàn khàn rồi nhưng Nghiêm Hi vẫn có động tĩnh gì. Chu Châu muốn khóc, uất ức quay đầu nhìn Lưu Thế Hiền, “Ô ô ô, tại sao các người có thể như vậy được!” xong liền ngồi xổm xuống ôm mặt khóc lớn.

      Mặc dù Lãnh Diễm nhìn hiểu gì cả, nhưng cũng vì hành động này của Chu Châu mà phải trầm trồ khen ngợi.

      Nghiêm Hi ngồi ở đầu giường, nhìn sắc trời tối dần ngoài cửa sổ, thở dài hơi, làm sao mình lại rơi vào loại tình cảnh như thế này đây?

      Xem ra Lãnh Diễm bỏ qua rồi.

      tiếng “két” cắt ngang tiếng khóc vang khắp phòng khách, Nghiêm Hi nhìn người khóc ở trước cửa phòng mình – Chu Châu – đến hai mắt sưng đỏ, “Kịch đến đây là hết, cậu về phòng thuốc , nếu ngày mai bị chế giễu đó.”

      Chu Châu uất ức nhìn Nghiêm Hi, giọng nũng nịu: “Hi Hi, sao cậu có thể mình như vậy, cậu nhìn Lãnh Diễm , ta lại muốn quyến rũ Lưu Thế Hiền, cậu mặc kệ quản sao?”

      Nghiêm Hi nhìn theo ánh mắt trách móc của Chu Châu liếc nhìn Lãnh Diễm cái, Lãnh Diễm lập tức đứng thẳng ngay ngắn, nhưng Nghiêm Hi lại chỉ nhìn thoáng qua, biểu lộ bất kỳ thần thái nào, tiếp tục nhìn Chu Châu, mãi lâu sau mới mở miệng: “Chu Châu, tên của cậu là Chu Châu, nhưng chuyện này cũng hề đại biểu cậu là heo, cậu hiểu, vậy mình cũng hiểu.”

      thế giới này có loại thông minh gọi là người có tài nhưng vẻ ngoài lại đần độn, Chu Châu chính là loại người này, ấy rất thông minh, thông minh như kẻ ngốc.

      Chu Châu nghe thấy Nghiêm Hi nhàng như vậy, ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt này của Nghiêm Hi có gì đó đúng, nhìn rất dọa người: “Vậy mình về phòng mắt nha!” Xoay người chờ Lưu Thế Hiền, mắt ngừng chớp chớp: mau.

      Lưu Thế Hiền kinh ngạc, từ khi nào khả năng lý giải của bạn mình lại tăng như vậy rồi, chẳng lẽ, mình còn chưa vào thế giới của Chu Châu?

      Lưu Thế Hiền ảo não về phía phòng của Chu Châu, quyết định phải tìm cơ hội tốt để thảo luận về vấn đề này mới được.

      Đến khi Lưu Thế Hiền biến mất sau cánh cửa phòng Chu Châu, Nghiêm Hi lẳng lặng nhìn Lãnh Diễm đứng bên cạnh bàn ăn, lúc lâu vẫn chuyện. ra trong lòng có rất nhiều điều muốn , nhưng lại biết thế nào.

      Nghiêm Hi cảm thấy buồn bực, vẻ mặt khổ sở, rất muốn với Lãnh Diễm: quay về .

      Nhưng lại thể, Lãnh Diễm phải là người dễ thuyết phục, khi quyết định chuyện gì tuyệt đối cho phép người khác xen vào.

      Nghiêm Hi há miệng, cuối cùng lại khép lại, thản nhiên nhìn Lãnh Diễm cái rồi xoay người trở về phòng.

      nhàng xoay người, tầm mắt dừng lại người Lãnh Diễm, trong nháy mắt đôi mắt lại u buồn , trong đầu lên cảnh tượng gặp Chu Vận Uyển bốn năm trước.

      Ngày hôm đó, Chu Vận Uyển dẫn đến quán cà phê, Nghiêm Hi vừa mới thi tốt nghiệp trung học học, có cả mùa hè để chơi với Chu Vận Uyển. Ngay từ lúc trước kỳ thi, Lãnh Diễm hứa với , nếu thi tốt tặng chiếc xe thể thao.

      Ông nội cũng đồng ý.

      Chu Vận Uyển nhìn Nghiêm Hi cười vui vẻ, quan tâm hỏi: “Hi Hi, hôm nay chơi có vui ?”

      Nghiêm Hi cười rất thỏa mãn, xoay người nhìn những túi lớn, túi đặt bên cạnh, gật đầu cái, nũng nịu : “Mẹ, chơi rất vui.”

      Chu Vận Uyển là mẹ ruột của Lãnh Diễm, Nghiêm Hi lớn lên ở nhà họ Lãnh, nhớ lúc mới đến, Lãnh Diễm mạnh mẽ kéo tay , “ phải dì, là mẹ, gọi mẹ.”

      Tiểu Nghiêm Hi hiểu vì sao lại bị cha đẻ nhẫn tâm vứt bỏ, ngày ngày nơm nớp lo sợ giống như gà con lạc mẹ, chim non mất lồng, lúc nào cũng theo sau lưng Lãnh Diễm, Lãnh Diễm cũng nghe.

      Vì vậy, Lãnh Diễm gọi mọi người trong nhà họ Lãnh như thế nào, cũng học gọi như vậy, ông nội, cha, mẹ.

      Nhưng lại được gọi trai.

      Chỉ có thể gọi Lãnh Diễm.

      Tiểu Nghiêm Hi hiểu, tại sao thể gọi trai?

      Chu Vận Uyển nghe Nghiêm Hi dịu dàng gọi bà tiếng “mẹ” gương mặt cứng đờ.

      “Hi Hi, ra khỏi nhà họ Lãnh, cũng có Lãnh Diễm, nhà họ Lãnh chúng tôi thể chấp nhận con của người phụ nữ kia.”

      Lúc đó, Nghiêm Hi mới phát ra mình Lãnh Diễm.

      Nghe những lời này, lại nhớ tới mẹ , mẹ ruột của , mẹ có mái tóc dài, làn da trắng nõn mềm mại, mẹ là xinh đẹp.

      Chu Vận Uyển cay nghiệt : “Hi Hi, dì cũng rất thương con, nhưng mà chuyện này, chúng ta thể nào chấp nhận được.”

      Nghiêm Hi có cảm giác, thể giới của mình lập tức trở lại lúc năm tuổi, tận mắt thấy mẹ chết , lại bị cha đẻ vứt bỏ, thế giới đầy ánh nắng mặt trời của lập tức biến thành bóng đêm vô tận.

      Đột nhiên có bàn tay giữ lại cánh tay định đóng cửa của , Nghiêm Hi hồi hồn, ngẩng đầu lên nhìn, Lãnh Diễm hằm hằm sát khí nhìn chằm chằm, ràng bàn tay gắt gao nắm chặt tay mình, rất chặt, rất chặt, nhưng lại hề thấy đâu, sực lực nắm giữ vừa đủ.

      Con ngươi Nghiêm Hi lặng lẽ biến thành màu nâu, giống như bên trong có vật gì đó muốn trào ra, thiêu hủy người trước mặt mình.

      Nghiêm Hi lặng lẽ rời tầm mắt, tay dùng sức giãy giụa muốn thoát ra, Lãnh Diễm có chết cũng vẫn nắm chặt cánh tay buông, Nghiêm Hi dồn hết toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng nhịn được nữa, mắt đỏ hoe: “ buông ra!” Giọng của như sắp khóc.

      Sát khí mặt Lãnh Diễm vẫn chưa tan, giọng lạnh lùng: “Nghiêm Hi, cần thử tính nhẫn nại của , em biết đâu là ranh giới cuối cùng của mà.”

      Mắt Nghiêm Hi ngập nước, nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, tình huống này phát triển quá nhanh, sao biến thành như vậy rồi. Nhưng mà, dường như Lãnh Diễm quên mất bản tính bướng bỉnh của , càng cứng rắn với , càng nghe lời.

      Nghiêm Hi cũng giận, “Em , buông ra, cũng biết đâu là ranh giới cuối cùng của em mà.”

      Lãnh Diễm tăng thêm lực ở tay, nhìn quật cường trước mặt, có cảm giác mình thất bại rồi, tại sao lại khiến trở thành dáng vẻ này rồi???

      Chương 38: Có nhớ hay ?
      Lãnh Diễm tăng thêm lực ở tay, nhìn quật cường trước mặt, có cảm giác mình thất bại rồi, tại sao lại khiến trở thành dáng vẻ này rồi???

      Sâu trong nội tâm Lãnh Diễm thầm tự hỏi, có phải thích hợp làm vú em?

      Ừ, cái vấn đề này rất nghiêm trọng, về sau nếu có con nhất định để cho bà xã trông nom, rất có thể thích hợp làm vú em!

      Nghiêm Hi nhìn gương mặt Lãnh Diễm tràn đầy sát khí có chút hoảng hốt, phất mạnh tay cái thoát khỏi bàn tay , nhanh chóng đóng cửa lại.

      Lãnh Diễm phát Nghiêm Hi muốn đóng cửa, tay dùng lực đẩy ra, sức lực của phụ nữ thể bằng đàn ông được, vốn là cửa nhanh chóng được đóng lại lại bị Lãnh Diễm kéo ra.

      Nghiêm Hi tức giận, dụng toàn bộ hơi sức của mình, nhắm mặt Lãnh Diễm đánh quyền. Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, nhàng linh hoạt tránh được, Nghiêm Hi cam lòng, đùi tiếp tục dồn sức, cú đá nghiêng xinh đẹp, Lãnh Diễm lại dễ dàng bắt được chân của , cũng nhanh chóng bắt được cánh tay muốn vung loạn của .

      Vì vậy, chân và tay của Nghiêm Hi đều bị Lãnh Diễm bắt được, muốn dùng lực rút về, lại rút ra đươc, cứ như vậy bị Lãnh Diễm giam cầm, quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn .

      Lãnh Diễm ung dung nhìn bà xã giãy giụa trong tay mình, tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều, hơi nghiêng về phía trước khẽ đè lên người , vào tai, giọng nhàng mà mị hoặc: “ Bản lĩnh kém rất nhiều, bốn năm rồi tập luyện sao?”

      Nghiêm Hi dứt khoát quay đầu , thèm nhìn đến .

      Lãnh Diễm cố ý nhìn thấy đôi mắt bất mãn trợn tròn kia, tiếp tục nhàng bên tai Nghiêm Hi: “ từng theo đánh nhau, cũng nghĩ lại xem những chiêu này là do ai dạy em, như thế nào, em nhận thua rồi chứ?”

      Nghiêm Hi chỉ cảm thấy mình bị Lãnh Diễm coi thường, trái tim giận dữ ngút trời, quay đầu lại trừng mắt nhìn : “Lãnh Diễm, là đàn ông, đánh thắng em có cái gì tốt mà còn huênh hoang, còn nữa, đây là nhà em, mời ra ngoài, nơi này chào đón !”

      Lời cuối cùng vừa ra Nghiêm Hi liền hối hận, bởi vì câu này chạm đến giới hạn của Lãnh Diễm.

      Quả nhiên, tâm trạng Lãnh Diễm khắc trước còn rất tốt, đảo mắt cái mây đen đầy đầu, giọng lập tức lạnh buốt: “Em?”

      Ừ, con mèo còn có nhà?

      Muốn nhà cũng được, nhưng nhà đó phải có !

      “Cánh còn chưa cứng cáp muốn bay? Hi Hi, dạy em thế nào là vong ân phụ nghĩa em quên rồi hả? Nếu như nhớ nhầm, em có nhà nhưng mà nhà ở thành phố A, lúc nào phòng trọ rách nát này trở thành nhà của em, còn nữa, lúc nào , nhà của em phải ở thành phố A?”

      Nghiêm Hi nghe rất rối rắm, nghĩ thầm, nhà em vốn cũng phải nhà của , vậy được rồi.

      Đây chính là ranh giới cuối cùng của Lãnh Diễm, Lãnh Diễm và Nghiêm Hi thể ở riêng.

      Nhà của chính là nhà của , nhà của chính là nhà của .

      Ranh giới cuối cùng rất đơn giản.

      Nhưng Nghiêm Hi lại thể chạm vào.

      Nghiêm Hi nghe giọng Lãnh Diễm ràng là vui, thân thể cứng đờ bắt đầu run rẩy, khó khăn mở miệng: “Lãnh Diễm, buông em ra trước được , đầu em rất đau, rất choáng.”

      Lãnh Diễm liếc xéo cái, thấy cổ Nghiêm Hi hằn lên những tia máu, để ý lời của ,….., mà đầu của lại từ từ di chuyên đến cái cổ trắng tuyết thanh tú của .

      Hơi thở đặc trưng của đàn ông dần dần vây kín khứu giác Nghiêm Hi, nghe được tiếng trái tim mình đập lệch nhịp rất ràng, gương mặt biết là vì tư thế đúng hay còn nguyên nhân nào khác, mà càng ngày càng hồng.

      Cánh môi Lãnh Diễm hôn lên cổ , lành lạnh, ẩm ướt, tê tê, lại rất nhột.

      Rất……quen thuộc.

      Lãnh Diễm nhắm mắt lại khẽ hôn, hương thơm xử nữ xông vào mũi, Lãnh Diễm im lặng hưởng thụ khắc yên bình này, cho đến khi hương thơm đặc biệt này ôm lấy toàn thân mình mới thôi.

      Môi Lãnh Diễm nhàng chạm vào cổ Nghiêm Hi, lát sau, như nhớ lại điều gì, thầm lẩm bẩm: “Còn có mùi vị này, Hi Hi, em biết , mùi vị ở cổ của em, thích nhất.”

      Nghiêm Hi nghe xong, máu toàn thân như đóng băng, sao những lời này lại kỳ quái như thế?

      Dường như Lãnh Diễm rất hài lòng với hiệu quả mình tạo ra, buông tay và chân của ra, nhàng ôm lấy thân thể hóa đá kia, miệng lưu luyến cổ nhạy cảm của Nghiêm Hi.

      Cả người Nghiêm Hi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn ý thức được mình tự do, ngược lại cảm thấy tay chân mình được tự do lại tạo thành gánh nặng, biết nên đặt ở nơi nào.

      Đôi tay Lãnh Diễm siết chặt lấy eo của , dịu dàng hỏi: “Bốn năm qua, em có nhớ ?” Thanh trầm thấp mà mị hoặc, giống như có ma lực khiến đại não Nghiêm Hi hôn mê, đảo loạn lần nữa.

      Nghiêm Hi khẽ mở mắt, người còn chút sức lực nào, chỉ còn tia lý trí khiến cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng bị lời của Lãnh Diễm chế.

      Lãnh Diềm nhìn bộ dạng liều chết ngoan cố chống lại của , khóe miệng khẽ cong lên, bà xã!

      Trong lòng cảm thán như thế!

      thế giới này, trừ ra, sợ là còn người nào có thể khiến cho hao tổn tâm cơ rồi.

      Tiểu nãy giờ vẫn nằm lỳ ở giường đột nhiên sủa lên, bây giờ nó thể sủa lên những tiếng đầy uy nghiêm, chỉ có thể ô ô kêu lên như đứa . Nhìn chủ nhân của mình bị người đàn ông ức hiếp, mặc dù người đàn ông kia cũng là chủ nhân của mình, nhưng mà nó vẫn thích nữ chủ nhân hơn.

      thể để cho nữ chủ nhân bị ức hiệp được.

      Đây là tâm ý của Tiểu .

      Tiếng sủa của làm cho Nghiêm Hi khôi phục vài phần thần trí, dường như tay cũng có lực, khẽ dùng sức đẩy lồng ngực cực nóng của Lãnh Diễm, miệng bất mãn lẩm bẩm, “ tránh ra, người nóng như vậy, đừng có dựa sát vào người em như vậy, nóng!”

      Lãnh Diễm cử động, ngược lại vùi đầu vào cổ của cười cười, thời tiết đúng là rất nóng, Lãnh Diễm lại cười, Nghiêm Hi cảm thấy cổ của mình giống như sắp bị đốt cháy rồi.

      “Bà xã, khả năng chuyển đề tài của em, dám khen ngợi!”

      Nghiêm hi bất đắc dĩ, trong tình huống này, muốn em phải làm thế nào! Vừa phải tránh miệng quấy rối của Lãnh Diễm, vừa phải nghĩ cách đối phó!

      Lần này, hình như Lãnh Diễm rất kiên nhẫn, thấy Nghiêm Hi gì, cũng làm khó xử, phối hợp : “Cùng về thôi, đây phải là nơi thuộc về em.”

      Thân thể Nghiêm Hi đột nhiên cứng đờ, những suy nghĩ rối loạn lập tức lại trở về, “, em vốn là thuộc về nơi này, còn phải, người nên trở về là mới phải.”

      Quả nhiên, Nghiêm Hi thấy đôi mắt Lãnh Diễm dần trở nên sắc lạnh, trong lòng thầm than thở, chịu từ bỏ ý định sao?

      Lãnh Diễm ngẩng đầu lên khỏi cổ Nghiêm Hi, nhìn đôi mắt từ mê ly khôi phục lại, rất đẹp, giống như ánh mắt của con nít, to tròn lấp lánh, tinh khiết làm cho người ta dám nhìn thẳng vào.

      Giọng lạnh lùng bá đạo, thể nghe lời: “ lại lần nữa, Hi Hi, cưng chiều em, nhưng nên tùy ý chạm tới ranh giới cuối cùng của , kiên nhẫn của là có hạn.”

      xong lại làm mặt lạnh tiếp tục vùi đầu cắn xé cổ Nghiêm Hi, giống như con thú bị chọc giận, giận dữ cắn, nhưng cũng giữ lực vừa đủ, chỉ sở làm tổn thương đến cái cổ mảnh mai của người con trong ngực.

      Cho dù là thế, Nghiêm Hi vẫn bị dã thú cắn xé làm cho rất đau, khẽ chau mày, hô hấp vì hôn loạn mà cũng từ từ tăng lên.

      Lãnh Diễm nghĩ, cứ phóng túng mình như vậy !

      Vì vậy, bàn tay dần dần di chuyển xuống, khi gần xuống đến nơi lại bị bàn tay mềm mại bé kéo lại.

      Đôi mắt Nghiêm Hi hồng hồng, trong mắt là tầng hơi nước, “Xin , đừng như vậy.” Nghiêm Hi khẩn cầu.

      Lãnh Diễm cười tự giễu, giọng khàn khàn khó nhịn, nhưng vẫn lý trí : “Hi Hi, em vẫn biết cái muốn là gì, em cũng hiểu, thiên hạ này chưa bao giờ có được cái muốn, trước kia dúng túng em như vậy là bởi vì tin tưởng mình nắm chặt dây diều, nhưng mà bây giờ, phát , diều của hình như bay quá cao rồi, cho nên, muốn thu diều về.”

      xong cũng dịu dàng như trước nữa, bá đạo ôm chặt Nghiêm Hi cho phản kháng, khóa chặt trước ngực, muốn làm gì làm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Cầu xin , đừng để em hận .
      Nghiêm Hi chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, lời của Lãnh Diễm dường như khiến tuyệt vọng, làm thế nào đây, làm sao để thoát khỏi tình trạng này?

      Đợi đến khi hoàn hồn, áo ngủ của bị Lãnh Diễm cởi ra rồi.

      giật mình, dùng sức đánh lên người Lãnh Diễm, hình như Lãnh Diễm hài lòng khi con mèo của đột nhiên giãy giụa, tay hơi dùng lực nắm chặt hai bàn tay của Nghiêm Hi, gắt gao giữ lấy, mặc Nghiêm Hi giãy giụa thế nào cũng thoát ra được.

      Nghiêm Hi hoảng hốt, mặc dù ngủ cùng Lãnh Diễm từ đến lớn, nhưng nhiều nhất Lãnh Diễm cũng chỉ ôm ngủ mà thôi, khi đó, giống như em của , ôm ngủ rất thoải mái.

      Nhưng mà bây giờ, nhìn đầu người đàn ông kia vùi ngực mình, Nghiêm Hi khóc, biết chuyện gì xảy ra, lo lắng? Hay là sợ hãi? cũng biết nữa!

      Giọng nghẹn ngào, còn xen lẫn tiếng khóc nức nở, nghe rất thê thảm: “Lãnh Diễm, em xin , đừng để em hận .”

      Đầu đen hôn loạn ngực đột nhiên dừng lại, lát sau, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt hồng hồng của , gương mặt bỗng chốc lạnh , giọng lạnh nhạt: “Thế nào, em chán ghét sao? Hay là, em còn chưa chết tâm với cái tên Chu Khải kia? Chu Khải muốn ôm em em để cho ta ôm, được sao, hả?”

      Thanh trầm thấp mang theo chút đau thương, Nghiêm Hi nhìn đôi mắt với con ngươi lạnh lùng xa lạ kia, giống như nghe được tiếng “răng rắc” của trái tim, vỡ vụn.

      Đầu cũng mờ mịt, lúc này biết nên làm cái gì.

      tia lý trí cuối cùng nhắc nhở , được làm như vậy, thể làm như vậy, nghĩ tới vẻ mặt lúc câu kia của Chu Vận Uyển, thanh văng vẳng bên tai cũng là câu kia của Chu Vận Uyển.

      Nên làm gì bây giờ?

      Nghiêm Hi mờ mịt, nhắm chặt mắt lại, trong đầu lên loạt cái hình ảnh, xoay tròn khiến trái tim quặn lại, có Lãnh Diễm, có Chu Khải, Lý Lệ, Chu lão phu nhân, còn có Chu Vận Uyển.

      Từng gương mặt, từng gương mặt lên nét, nét đến mức khiến Nghiêm Hi bực bội.

      muốn quên hết tất cả, quên hết mọi thứ.

      Lãnh Diễm lẳng lặng nhìn nhắm mắt rơi lệ, nỗi thất vọng trong mắt càng ngày càng đậm, còn đủ tự tin nữa rồi, Hi Hi, rốt cuộc em có hay , dù chỉ là chút thôi!

      Lãnh Diễm cắn răng, cố gắng để cho mình phát hỏa, nhàng buông Nghiêm Hi ra, ôm ngang thân thể bé lên, khẽ cau mày, sao lại như vậy?

      Ôm thân thể mềm nhũn bé đặt lên giường, hai tay nâng gương mặt nhắn lên, sau đó là những nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt , đến khi nụ hôn của chạm lên trán của , Lãnh Diễm mới giật mình cả kinh, cau mày suy nghĩ, lại nhàng hôn lên trán lần nữa, lúc này mới xác định được chuyện xảy ra, chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

      Đáng chết!

      thầm mắng tiếng.

      Chẳng trách lại nghe lời như vậy, người bị sốt mà có thể nghe lời mới là lạ.

      Nghiêm Hi còn có tất xấu, khi bị sốt bao giờ chịu nghe lời, bình thường gọi dạ bảo vâng, Lãnh Diễm , nhất định dám hai, bình thường, những lúc như thế này, Lãnh Diễm rất đau lòng, sao lại bị như vậy? Khi phát sốt đến cả ông trời cũng phải ngoan ngoãn nghe theo những lời hồ ngôn loạn ngữ của .

      (Chú thích: Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语] : Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. “Ngôn” [言] ghép với “ngữ” [语] thành “ngôn ngữ” [言语]. “Hồ” [胡] ghép với “loạn” [乱] thành “hồ loạn” [胡乱], tức “lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy”. Cả câu có thể hiểu là “ bậy; xằng; xằng xiên; xàm; nhảm; lời bậy; lời nhảm”).

      Cho dù là sai, cho dù phát phát sốt rồi, cũng vẫn phải làm.

      Lãnh Diễm nhìn người con bị mình cởi hết quần áo chỉ còn lại quần - Nghiêm Hi, lần nữa lại cảm thấy thất bại rồi.

      Nhức đầu quá! Aiz! bé Nghiêm Hi này…..

      Nhưng mà, tại sao mình hôn lâu như vậy lại cảm thấy có gì đó đúng?

      Ngoài cảm giác thất bại ra, còn có tự trách, Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi dần dần ngủ mê man, thể làm gì khác hơn là khom lưng nhặt quần áo ngủ bị ném xuống đất lên, cẩn thận mặc giúp rồi đắp mền cho , sau đó móc điện thoại di động ra bấm dãy số.

      Động tác nhanh lẹ, dứt khoát, sau khi gọi điện xong ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn .

      Lúc này mới chú ý đến cả ngày ảo não rúc vào trong chăn của Nghiêm Hi, thấy Nghiêm Hi ngủ thiếp cũng theo thói quen cuộn tròn người lại giống như cuộn len, đầu khẽ rúc vào dưới gối của Nghiêm Hi, con ngươi đen láy to tròn đảo vòng, bất mãn nhìn Lãnh Diễm chằm chằm.

      Lãnh Diễm nhìn thấy ánh mắt đề phòng và sợ hãi của khỏi bật cười, xem ra, Bảo Bảo bảo vệ Nghiêm Hi rất tốt, điểm này có thể nhận ra trong đôi mắt của , dù là sợ vẫn muốn bảo vệ .

      Lãnh Diễm buồn buồn nhìn chú cún, lại nhớ lại bốn năm trước, rất thích chó, thích nhất là giống chó săn, bởi vì chó rất thông minh, hơn nữa còn rất lợi hại, lại tuyệt đối trung thành với chủ nhân, cho nên tìm con chó cảnh thuần chủng về nuôi.

      còn nhớ ngày hôm đó, cố nhét Bảo Bảo mới đầy tháng vào tay Nghiêm Hi môi chu lên đến tận trời, Lãnh Diễm bật cười véo véo cái má phúng phính của : “Nó có thể bảo vệ cho em.”

      Nghiêm Hi lúc đó còn vui, chán ghét nhìn chằm chằm Bảo Bảo rồi ngao ngán nhìn : “Tại sao phải để nó bảo vệ cho em, nó bảo vệ cho em, vậy làm cái gì?”

      Lãnh Diễm bật cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “ phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em được, nhưng nó có thể, Hi Hi, nhớ, từ nay về sau được để Bảo Bảo rời xa em, có biết ?”

      Nghiêm Hi vẫn chưa hài lòng, nhìn Lãnh Diễm cái, buồn bực : “Em nhớ rồi.”

      Nhìn dáng vẻ muốn của , Lãnh Diễm còn làm bộ vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, trịnh trọng dạy dỗ: “Người em, an toàn của bà xã nhà ta phải giao cho cậu rồi.”

      Khi đó, Bảo Bảo vốn lười biếng khi nghe xong câu này tinh thần lại lập tức phấn chấn lên, bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó Bảo Bảo xem việc bảo vệ cho Nghiêm Hi là nhiệm vụ của nó rồi.

      Lãnh Diễm nhìn cuộn len tên , khóe miệng khẽ cong lên, cái gì mới thực thương, nhìn dáng vẻ này của lại khiến nhớ tới mười bảy năm trước, khi nhặt được trong rừng sâu, cũng là bộ dạng cảnh giác này, ràng là rất sợ nhưng vẫn tò mò nhìn chòng chọc.

      Đột nhiên nhạc chuông điện thoại di động vang lên, Lãnh Diễm nhanh chóng ấn nút nghe, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Nghiêm Hi cái, thấy hít thở đều đều, có dấu hiệu tỉnh giấc, lúc đó mới yên tâm, rón rén rời khỏi phòng.

      Lúc này có ba người đàn ông đứng trong phòng khách, Lý Duệ Thần nhìn chằm chằm vào cửa căn phòng mà Lãnh Diễm mới bước từ đó ra, tiến lên hai bước giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại phát sốt, rốt cuộc gần đây hai người xảy ra chuyện gì?”

      Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Duệ Thần, thở dài hơi, giọng cảnh cáo: “Lý Duệ Thần, chỉ là bạn của tôi mà thôi, đừng có quá giới hạn.”

      Hình như Lý Duệ Thần rất quan tâm Nghiêm Hi, điều này phát ra từ mười năm trước khi ta xuất , nhưng ngại, vì hình như Nghiêm Hi cũng rất thích người trai này, Lãnh Diễm thêm gì nữa, nhưng ánh mắt cảnh cáo vẫn dán người Lý Duệ Thần, hề gián đoạn.

      Dường như Lý Duệ Thần nhìn thấu suy nghĩ của Lãnh Diễm, khổ sở cười: “Tôi biết từ lâu rồi, bây giờ tôi chỉ muốn biết tại sao em tôi lại phát sốt thôi, chẳng lẽ đó là quá giới hạn sao?”

      Lãnh Diễm hơi híp mắt, mặt Lý Duệ Thần tất cả đều là khổ sở, loại khổ sở này Lãnh Diễm cũng trải quá, đó là loại cay đắng khi biết mình thể làm gì. khắc đó, Lãnh Diễm cảm thấy vô cùng may mắn khi tìm được Nghiêm Hi trước, buộc chặt Nghiêm Hi ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, chắc hẳn trong lòng Nghiêm Hi luôn có vị trí nhất định dành cho , cho dù đó phải là , cũng ai có thể lay chuyển được.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: em đánh nhau.
      Tiếu “đại mỹ nhân” nhìn hai người này mỗi người câu, lại nghĩ đến Nghiêm Hi rời khỏi thành phố A từ bốn năm trước, trong lòng thầm xem thường hai người đàn ông phát cuồng vì này.

      Giống như tên du côn, Tiếu Thâm đứng huýt sáo ở bên, trong đôi mắt dài mảnh tất cả đều là thích thú, cường điệu : “Oa oa, hai người tiến hành đại chiến đoạt vợ sao?” Tiết mục này bốn năm trước diễn ra trong ba người bọn họ rồi, Tiếu Thâm lại nhớ lại bốn năm trước, khi đó bọn họ bao nhiêu tuổi nhỉ?

      Ngay sau đó kéo tay Cố Tiêu về phía ghế salon, vừa vừa lớn tiếng : “Cố Tiêu, nhanh nhanh nhanh, xem , mới có mấy năm mà hai em nhà này thành ra thế này rồi, mau nhìn .” Sau đó ngồi ghế salon với Cố Tiêu, xem kịch vui.

      Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn nhau, nghe Tiếu Thâm hứng chí như vậy, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

      Cố Tiêu nhìn thẳng vào hai người đàn ông trước mặt, quay lại nhìn Tiếu Thâm nhếch miệng cười, hình như hiểu ra chút gì đó, giây sau nhìn lại, lại cảm thấy khí thay đổi rồi, có chút quỷ dị.

      Trực giác của Cố Tiêu mách bảo hỏng rồi, lập tức ngượng ngùng mở miệng: “Ách, bệnh nhân ở đâu, tôi trước khám cho bệnh nhân, bệnh nhân là nhất mà, đúng ?”

      Lãnh Diễm chỉ chỉ cánh cửa sau lưng, “Vào đó câu đơn giản, cũng là mệnh lệnh.

      Cố Tiêu đúng là số khổ, là bác sĩ mới về nước, thế nào lại lưu lạc đến đây cho người ta bắt xem bệnh cho người cảm cúm phát sốt chứ?

      Nhưng nhìn sắc mặt quỷ dị của Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần, lại nhìn người đàn ông ngồi ghế salon biết sống chết vẫn nhếch miệng cười, vô cùng khâm phục Tiếu “đại mỹ nhân”.

      Tiếu “đại mỹ nhân” còn chưa kịp hiểu ánh mắt kia của Cố Tiêu có nghĩa là gì Cố Tiêu khám bệnh cho bệnh nhân rồi.

      Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần yên tâm cũng theo vào, Cố Tiêu mở túi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Nghiêm Hi, cầm ống nghe nhịp tim của .

      Hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn Cố Tiêu chớp mắt, theo dõi từng động tác tay của . Cố Tiêu bỗng chốc đổ mồ hôi hột, áp lực quá lớn, ai đến đấy đánh bất tỉnh hai người đàn ông này dùm !

      Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, Cố Tiêu nhìn hai người đàn ông chia ra đứng hai bên trái phải của mình lát, cuối cùng vẫn đề nghị: “Các cậu ra ngoài trước , tại bệnh nhân có gì ngại, chỉ bị sốt chút thôi, cần khí thoáng đãng, những người có nhiệm vụ trước tiên cứ ra ngoài .”

      Nghe vậy, Lãnh Diễm nhíu mày, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Tiêu, nháy mắt với cậu ta mấy cái, liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn , cuối cùng khẽ cười, vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu, “ Được, tất cả nhờ vậy.” xong liền ra ngoài.

      Dường như Lý Duệ Thần hiểu nụ cười này của Lãnh Diễm là có ý gì, cũng cười theo, vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu rồi ra ngoài.

      Nhưng Tiếu Thâm đứng dựa người vào cạnh cửa lại thấy khó hiểu, nhìn hai người đàn ông vốn tranh giành , bây giờ lại cùng nhìn nhau cười quỷ dị khiến khỏi hoảng sợ.

      “Sao vậy?”

      Tiếu Thâm rất thông minh, nháy mắt liền hiểu được tâm trạng của hai người đàn ông này, phàm là những chuyện liên quan đến Nghiêm Hi, họ để cho bất cứ ai động vào, trừ lần này ra, ai động đến cũng gặp xui xẻo, hai người bọn họ nhất định đồng lòng hướng họng súng vào kẻ đó.

      Tiếu Thâm cười hơi miễn cưỡng, giả ngốc trước mặt hai người họ: “Sao ở trong đó chăm sóc Nghiêm Hi, lần này ấy đúng là khỏe rồi, ha ha.” Vừa , vừa đứng thẳng lưng, sẵn sàng nghênh đón công kích của hai người đàn ông kia.

      Ở trong phòng, Cố Tiêu cẩn thận lấy nhiệt kế ra nhìn, Wow, bốn mươi độ, chẳng trách ba người kia ồn ào ngoài phòng khách như vậy mà vẫn ngủ sâu như thế này.

      Trong căn phòng khác, Chu Châu cố gắng dán chặt lỗ tai lên cánh cửa, nghe người đàn ông kia kêu thảm thiết ở bên ngoài, trong lòng rất hưng phấn, Lưu Thế Hiền nhìn nổi, chạy tới túm cổ áo Chu Châu xách lên giống như xách con mèo , sau đó đặt ngồi ngay ngắn giường.

      “Đàng hoàng chút.” Đối với bà xã hơi bình thường của mình, quả thực Lưu Thế Hiền rất nhức đầu. biết nên dạy như thế nào, dường như lớn như vậy rồi nên còn cách nào để điều chỉnh lại mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu cho nó nghiêm chỉnh lại phải?

      Làm sao tìm được cái bình phong để che cửa lại đây?

      Chu Châu nhìn thấy vẻ mặt vô cùng rối rắm của Lưu Thế Hiền, chỉ nghe được tiếng ba người đàn ông kia chuyện bên ngoài, máu sói của lập tức sôi trào.

      Gào khóc! Ba người đàn ông kia đều gặp, đều là những người khôi ngô, tuấn tú bậc nhất. Giờ phút này, ở bên ngoài trăng thanh gió mát, giờ phút này, ở trong phòng, có người cười đến mắt cũng híp lại thành hình bán nguyệt rồi, long lanh sáng rỡ.

      Chu Châu rất hưng phấn, xuống giường, cẩn thận kéo cánh cửa ra thành khe rồi nhìn ra bên ngoài, quần áo của Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần nếp nhăn, lại còn toàn là những nhãn nhiệu nổi tiếng thế giới, biết bọn họ làm gì chỉ thấy hai người họ nhún nhún vai.

      Cảm thấy tầm mắt bị che khuất, Chu Châu mở rộng cửa thêm chút nữa.

      Lúc này tầm mắt của cũng lớn hơn rồi, tiếng rên của Tiếu “đại mỹ nhân” thỉnh thoảng phát ra từ phía sau ghế sa lon: “ chút!” Thanh khàn khàn vô lực, hình như lộ ra chút quyến rũ dị thường.

      Máu sói của hủ nữ Chu Châu lại sôi trào, kích động nhảy lên tại chỗ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình lại.

      (Chú thích: Hủ nữ: đương nhiên là nữ rồi =D, họ là người có cái nhìn thoáng hơn về đồng tính, đặc biệt ủng hộ đồng tính nam. Đại khái là thế =D)

      Ở phía sau, mặt Lưu Thế Hiền tối xầm lại, cũng hiểu, ba người đàn ông đánh nhau cũng có thể khiến hưng phấn lâu như vậy sao?

      Ngoài phòng khách, cuộc chiến kịch liệt giữa ba người đàn ông đột ngột dừng lại, Chu Châu sửng sốt.

      Tiếu Thâm bị đè ở dưới cùng ra sức phản kháng, thừa dịp lúc Lý Duệ Thần để ý, đá Lý Duệ Thần cái, lợi dụng sơ hở thoát khỏi vòng kìm của hai người kia.

      Lúc này, còn giống Tiếu “đại mỹ nhân” thường ngày nữa, mà chính là người sa cơ thất thế.

      (Chú thích: sa cơ thất thế: trước có quyền có thế, sau bị lụn bại hay bị phá sản)

      Lãnh Diễm nhìn thừa cơ chạy thoát, nhìn Lý Duệ Thần cái, ngay sau đó đứng dạy đuổi theo, Tiếu Thâm giống như con cá trạch lẩn khắp gian phòng khách bé.

      Chu Châu sững sờ nhìn ba người đàn ông chạy tới chạy lui, lại nhìn đến nhanh nhẹn của cả ba người, trong lòng cả kinh, bản lĩnh của ba người học phải người bình thường có thể học được nha, ràng là được huấn luyện trong quân đội.

      Trước giờ đầu óc của Chu Châu vẫn mơ mơ hồ hồ nay đột nhiên lại thông minh hẳn lên, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn ba người này.

      Lưu Thế Hiền đứng chống nạnh ở phía sau Chu Châu, nhìn kỹ thấy ánh mắt Chu Châu thay đổi lớn, liền ngậm miệng, thêm gì nữa.

      Tiếu Thâm bị rượt đuổi hồi, chủ động xin dừng, sửa sang lại quần áo của mình: “Dừng chút, tôi sai rồi, còn chưa được sao? Khi nào chuyển sang đề tài này rồi, hai người có thể có chung mối thù được sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hai người này, đắc ý cái gì chứ, trừ vấn đề quyền sở hữu Nghiêm Hi, còn có thể giống như bây giờ được sao?

      Tiếu Thâm thở gấp, hé mắt nhìn hai người còn lại, Lãnh Diễm lườm Lý Duệ Thần đứng bên cạnh, bất mãn nhìn Tiếu “đại mỹ nhân” trước mặt, cười nhạo cái: “Chỉ dựa vào cậu, cũng muốn dùng kế ly gián sao?”

      Lý Duệ Thần chỉnh lại quần áo của mình, nghe vậy cũng nhàng cười cái, giữa và Lãnh Diễm chưa bao giờ tồn tại loại ngăn cách đó, ngược lại, vì thực lực của đối phương mà càng thêm thân thiết, cần ra cũng tương đối hiểu ý tứ của nhau.

      Tiếu Thâm rất buồn bực, giữa tình địch với nhau lại có thể nảy sinh thứ tình cảm này, cảm thấy đó chính là cái rắm, tình địch, cùng người con , làm sao có thể nảy sinh thứ tình cảm thân thiết như em thế này chứ?

      Đối với “hoa hoa đại thiếu gia” Tiếu Thâm mà , bắt hiểu thứ tình cảm em này, bằng bắt tin tưởng ngày mai là ngày tận thế còn hơn.

      (Chú thích: hoa hoa đại thiếu gia: hoa hoa = trăng hoa, ở đây ý Tiếu Thâm là đại thiếu gia, ấy là người đàn ông trăng hoa. =D)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :