1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (130 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: được ăn bánh phô mai, thê thảm.
      Mặt ông Chu lập tức tối sầm lại, tức giận đứng lên, khống chế được mình, giọng run rẩy: “ làm cái gì vậy?”

      Nghiêm Hi kinh ngạc trước run rẩy của ông Chu, tay sớm hơn bước cầm tấm hình kia lên, trong hình là người phụ nữ tóc dài ôm đứa con nít cười rất hạnh phúc, đôi mắt Nghiêm Hi bỗng chốc thể dời .

      Ông Chu tức giận đoạt lấy khung hình, cười lạnh: “Quả nhiên là người có xuất thân thấp hèn, phép tắc cơ bản cũng hiểu, đừng tưởng rằng khí chất quý tộc có thể ngụy trang được, có thể giả bộ đựợc lúc, lẽ lại có thể giả bộ được cả đời, nên hiểu vị trí của mình là ở đâu, nên biết thân biết phận chút !” xong cũng thèm nhìn Nghiêm Hi, ông ngồi xuống nhìn vào tấm hình.

      Ông Chu nhìn tấm hình, cẩn thận từng li từng tí, giống như tay của ông cầm tay của người phụ nữ kia, tay ông hơi run, lưu luyến muốn rời . Đôi mắt Nghiêm Hi lóe lên tia kinh hãi.

      Nghiêm Hi cau mày, đôi tay đặt xuôi bên người từ từ nắm lại thành quả đấm, khớp xương bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

      Miệng mở ra lại đóng lại, giống như có cái xương cá chặn ngang cổ họng, được thành lời, cảm giác khó chịu.

      Cuối cùng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

      Nhớ tới người phụ nữ trong tấm hình kia, phía sau người phụ nữ đó là căn nhà cổ tĩnh mịch, xung quanh đều là cây xanh, người phụ nữ đứng trong vườn hoa trước tòa nhà, ôm người con tuổi vừa trăng tròn, mỉm cười hạnh phúc.

      Tấm hình kia, cũng có tấm, chỉ là, tấm hình của nhiều hơn người đàn ông, người đàn ông ôm người phụ nữ kia, cúi đầu trêu chọc đứa con tuổi ê a trong ngực người phụ nữ, trong mắt mang theo cưng chiều của người cha.

      Mẹ, người đàn ông này, mẹ có biết ?

      Nghiêm Hi bước chậm dần, chân mày nhíu lại, vẫn cúi đầu suy nghĩ tới tâm của mình, hoàn toàn để ý đến bóng dáng cao lớn đứng ở góc cua, cứ như vậy đâm sầm vào người ta, giày của còn trực tiếp dẫm lên mu bàn chân của người đó.

      giây sau nghe thấy tiếng kêu đau của người đó, Nghiêm Hi mới phản ứng kịp lui về sau bước, lúc này mới nhìn mặt của người bị dẫm vào chân.

      Nghiêm Hi kinh ngạc: “Lý Duệ Thần?” Hôm nay cũng ở đây?

      Lý Duệ Thần gõ gõ lên đầu của Nghiêm Hi, giọng cưng chiều: “Gọi trai!”

      Nghiêm Hi cong môi vui, thầm: “Lý Lệ mới là em của , ấy mới phải gọi trai?”

      Ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nhớ đến cậu bé luôn bảo vệ phía sau lúc còn .

      Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần, đôi mắt sớm bị bao phủ bởi tầng sương mù, trai sao?

      Lý Duệ Thần nghe Nghiêm Hi nhắc đến Lý Lệ, mặt cứng đờ, bàn tay đổi thành vuốt ve, xoa xoa mái tóc Nghiêm Hi, trong mắt vẫn là cưng chiều, giống như bao hàm cả tình cảm sâu đậm, giọng cũng mềm mại hơn, giống như sợ bị dọa cho sợ.

      “Nghiêm Hi, chúng ta quen biết lâu như vậy, em cũng giống như em của , đúng ?

      Nhìn ánh mắt của Lý Duệ Thần chút gợn sóng, êm ả như mặt hồ, chỉ cần viên đá , sóng tản ra, từng vòng tròn, từng vòng tròn nhộn nhạo.

      Đáy lòng Nghiêm Hi thoáng chậm lại, giả bộ ho khan, nhìn về hướng khác.

      “Đúng rồi, ra là trai của Lý Lệ, trách được.” trách được nhà họ Chu lại coi trọng người con dâu Lý Lệ này đến vậy, ngày đó trong phòng nghỉ, khi nhìn bộ lễ phục kia trong lòng vẫn còn chút buồn bực, đến hôm nay mới coi như hiểu hoàn toàn, tại sao nhà họ Chu lại coi trọng con dâu Lý Lệ như vậy.

      Chỉ vì thế lực sau lưng Lý Lệ là Tập đoàn Thánh Đức?

      A!

      Trong mắt Nghiêm Hi lóe lên tia trào phúng, ban đầu bởi vì biết thân phận của Lý Lệ, còn tưởng rằng nhà họ Chu tự nhiên đổi tính đổi nết, còn nghĩ ra Lý Lệ đến tột cùng là có ma lực gì lại có thể làm cho tư tưởng môn đăng hộ đối của nhà họ Chu được giác ngộ, đón nhận người có xuất thân tầm thường là Lý Lệ.

      ra vẫn là như vậy thôi!

      Lý Duệ Thần khẽ than thở, đưa tay dắt tay Nghiêm Hi, nhàng : “ bé, thôi. Hôm nay bọn họ tìm em đến chính là vì chuyện này, có gì mới mẻ cả, cũng thể đến, xem ra, chỉ có đầu bếp của nhà họ Chu là tệ, đến ăn chút rồi hãy !”

      Nghiêm Hi nhíu mày, vẻ mặt sợ hãi nhìn lại , cố ý sao cho ngạc nhiên, giống như vừa tìm ra mảnh đất mới: “Oa, chẳng lẽ nhà họ Lý bị phá sản rồi, bây giờ nhìn lại, sao lại có bộ dáng của công tử nhà nghèo thế này?” Sau đó nhíu mày, cần thận đánh giá quần áo của Lý Duệ Thần, ngừng gật đầu: “Ừ, nhìn rất giống!”

      Lý Duệ Thần im lặng, ngẩng mặt nhìn trần nhà, ừ, màu trắng của nước, xem ra cũng tệ lắm.

      Nghiêm Hi cười hì hì bá cổ , giống như khi hai người còn bé: “ trai, em biết em sai rồi, nhà nào phá sản cũng tới phiên nhà nha! là người giàu nhất thế giới này!”

      Lý Duệ Thần cười cười, mặc dù biết bé này ngoài miệng gọi trai nhưng phải là từ trai mà muốn nghe, kể từ khi mười ba tuổi gặp , vẫn ở bên cạnh Nghiêm Hi, thỉnh thoảng cầu Nghiêm Hi gọi mình là trai, bé này lúc đó vô cùng thích Lãnh Diễm, thẳng thắn hét lên: “Lãnh Diễm mới là trai của em, phải trai của em!”

      Mười tám tuổi, Lý Duệ Thần nhìn vào bộ ngực bé như củ cải của mình tủm tỉm cười, trong lòng nghĩ thầm, đến khi nào bé này mới gọi tiếng trai đây?

      Nghiêm Hi ra sức lôi kéo Lý Duệ Thần xuống dưới: “Chúng ta nhanh ăn cái gì thôi, nếu hồi bị người ta ăn hết mất!”

      Khi Nghiêm Hi xinh đẹp lôi kéo Lý Duệ Thần xuống đến lầu , mọi người ai cũng nhìn hai người, nhưng Nghiêm Hi làm như thấy, tiếp tục lôi Lý Duệ Thần chạy thẳng đến khu đồ ăn, cầm dĩa chọn đồ ăn.

      Lý Duệ Thần quét mắt vòng xem khí quái dị ở đại sảnh, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, khiến cho mấy người định vào phòng ăn lại ảo não bỏ .

      Nghiêm Hi chính là như vậy, kể từ khi Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần – hai người cưng chiều từ xuất , đại tiểu thư kiêu ngạo giấu bốn năm qua lại từ dưới đất chui lên, nhất là khi đối diện với thế lực của nhà họ Chu, loại kiêu ngạo bẩm sinh này khiến biểu khác thường.

      lầu, ông Chu từ thư phòng ra ngoài liền chứng kiến màn như vậy, như có điều gì suy nghĩ, ông nhìn bóng dáng màu đỏ vui sướng ăn uống, lại nhìn lại tấm hình trong tay!

      rất giống!

      Lý Duệ Thần cắm miếng bánh phô mai đưa tới trước mặt Nghiêm Hi, nhếch miệng khẽ cười: “ mèo ham ăn, mấy năm chưa ăn cái này rồi, nếm thử chút xem.”

      Nghiêm Hi há miệng cắn miếng phô mai, rất nhanh lấy lại tướng ăn ưu nhã, sau khi ăn xong chép miệng, lông mày nhíu lại thành cục, vui chu mỏ: “Mùi vị đúng, bằng nhà họ Lãnh!”

      Lý Duệ Thần bật cười, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư của tôi ơi, em làm như nơi này là thành phố A vậy đó, mùi vị này coi như là ngon nhất thành phố G rồi đấy, còn kén chọn nữa!”

      Tròng mắt Nghiêm Hi đảo vòng, bên ngoài có vài người nghe hai người nhắc đến thành phố A, nghĩ thầm, hai người này đến từ thành phố A sao?

      Nghiêm hi nhíu mày, nhìn trần nhà rồi thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Lý Duệ Thần: “ đúng là món ăn bình dân, , tại sao lúc đầu em lại chọn món ăn bình dân này chứ?”

      Bên cạnh có người nghe được muốn hộc máu, nghĩ thầm, đây là con cái nhà ai, giọng điệu lại kiêu ngạo như vậy?

      Lý Duệ Thần gì cười cười: “Thế nào? Hối hận rồi sao? Chỉ vì em được ăn bánh phô mai chính hiệu sao?” Lời này, Lãnh Diễm mà nghe được tức chết mới lạ!

      Nghiêm Hi chu mỏ, vốn dĩ là như vậy mà!

      Chỉ là, trừ bánh phô mai phải mùi vị thích ra, những món khác mùi vị cũng tệ. Ít nhất, Nghiêm Hi ăn rất vui vẻ.

      Chỉ là, mùi vị phô mai giống như phô mai ở nhà Lãnh Diễm, vui!
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Bữa tiệc
      Chỉ là, mùi vị phô mai giống như phô mai ở nhà Lãnh Diễm, vui.

      Bận rộn hồi, cuối cùng lại bận rộn thêm tháng xử lý công việc của R&D, lại nhớ tới có lương tâm kia, lần này trở về lại chụp hụt, trong lòng quả rất tức giận nha.

      Ngồi trong xe của mình, Lãnh Diễm liên tục bấm còi, thanh mỗi lúc lớn hơn.

      Chu Châu lười biếng ngủ trong nhà liền bị thanh này đánh thức, đạp tung chăn, tóc tai bù xù chạy ra ban công mắng to: “Mẹ nó, xe rởm của nhà ai, muốn khoe sao, có xe giỏi lắm sao!”

      Lãnh Diễm ngồi trong xe khép hờ đôi mắt, tiếp tục bấm còi.

      Chu Châu tức giận, đưa hai tay lên bịt tai vẫn ngăn đựợc thanh này, cuối cùng nhịn được mang dép chạy lộc cộc lộc cộc xuống lầu, trợn mắt nhìn về phía cửa kiếng xe.

      Lãnh Diễm ngồi bên trong nhíu mày, dường như ngờ Chu Châu lại quá chú trọng dáng vẻ của như vậy.

      Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt thối của Lãnh Diễm, nhìn Chu Châu mặc đồ ngủ, nhếch môi cười: “Lại gặp mặt rồi!” Miệng nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng, dưới ánh mặt trời chợt lóe lên làm Chu Châu loa mắt.

      Chu Châu rất muốn khóc ~~.

      Mình biết ngừời này, mình biết người này.

      lầm bẩm xoay người lên lầu, coi Lãnh Diễm là khí.

      Lãnh Diễm mím môi, hiểu.

      Chu Châu tiếp tục lải nhải “ ta nhìn thấy mình, ta nhìn thấy mình, ta nhìn thấy mình”

      “Ai nhìn thấy em” Sau lưng truyền đến giọng lạnh lẽo, Chu Châu sững sờ, mười giây sau vắt chân lên cổ mà chạy, khi xoay người đóng cửa bả vai bị bàn tay giữ chặt lại.

      Giọng Lãnh Diễm lành lạnh: “Chạy cái gì, em lại giựt giây Nghiêm Hi làm gì có lỗi với rồi hả?” chỉ muốn hỏi thăm chút về Nghiêm Hi mà thôi, vừa nhìn thấy là bỏ chạy là sao?

      Trong lòng Chu Châu lại nghĩ, lần trước bán bó hoa hồng xanh mà tặng cho Nghiêm Hi, nhìn thấy bộ mặt đầy sát khí của lại chột dạ cho rằng đến tìm để tính sổ, cho nên mới vắt chân lên cổ mà chạy.

      đừng bậy nha, em cũng chỉ bán duy nhất bó hoa nho thôi nha, cần gì phải như thế chứ, dù gì em cũng là con !”

      Lãnh Diễm bất đắc dĩ, khó trách mấy năm gần đây Nghiêm Hi đột nhiên có đầu óc, hóa ra là gần mực đen. bất đắc dĩ vỗ vỗ lên gáy của Chu Châu, giọng có chút dụ dỗ, nhàng : “Hi Hi đâu?”

      Chu Châu trúng mỹ nam kế của Lãnh Diễm, nhất thời có chút ngốc nghếch: “Hi Hi á, hôm nay được Chu lão gia mời đến làm khách rồi!”

      Lãnh Diễm vừa nghe đến nhà họ Chu, hơi ngạc nhiên, lấy được tin tức mình muốn, Lãnh Diễm cũng quan tâm đến vẻ mặt sững sờ của Chu Châu, đạp thắng, rồi quay đầu xe, sau đó lái xe .

      Chu Châu phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến vừa rồi mình lại trúng mỹ nam kế của Lãnh Diễm, là quá xấu hổ!

      Lãnh Diễm lái xe mạch như bay đến nhà họ Chu, bẻ lái điêu luyện, liếc nhìn tốc độ xe, lông mày nhướn lên, trong mắt tràn đầy hứng thú, tốc độ 120km/h, bây giờ rất nóng lòng muốn đến đó!

      Xem ra, có trò hay để xem rồi.

      Xe chạy vào cổng lớn của nhà họ Chu, thắng gấp cái, vững vàng dừng lại.

      Những người ngồi trong nhà chỉ nghe được tiếng thắng xe chói tai, rồi sau đó là hai tiếng đóng mở cửa xe rất thanh thúy, có người ở gần cửa sổ nhìn ra ngoài, còn có người ngồi trong góc cũng chạy đến cửa sổ nhìn xuống.

      Lãnh Diễm đeo kính mát, cau mày nhìn biệt thự nhà họ Chu, muốn vào, ghét tất cả những thứ có liên quan đến Chu Khải.

      Vừa xuống xe nhìn biệt thự nhà họ Chu, trong mắt đều là chán ghét, đúng là làm khó mà.

      Tên tiểu tử Lãnh Diễm này chạy tới đây làm gì?

      Lông mày Lãnh Diễm nhíu lại thành cục, cuối cùng vẫn chấp nhận bước vào.

      Nghiêm Hi để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người khi họ nhìn ăn, này nhìn dáng người nhắn, sao lại có thể ăn nhiều đến như vậy???

      Lý Duệ Thần còn theo ngừng gắp thêm những món ăn thích vào dĩa của .

      Bị chính hai của mình bỏ rơi, Lý Lệ kéo Chu Khải núp vào trong góc, Nghiêm Hi ăn tiếng đồng hồ, Chu Khải đứng ở đó như người mất hồn tiếng đồng hồ.

      Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt phiền muộn của Chu Khải, lại nhìn sang bên kia, mặt Lý Duệ Thần đều là cưng chiều, Lý Lệ cam lòng.

      thể ngờ, tại sao những người đàn ông quan tâm đến lại đều có quan hệ với Nghiêm Hi, tại sao, ràng là vợ, làm em , thế nhưng hai người này lại giống như bị Nghiêm Hi câu mất hồn, toàn bộ tâm tư đều đặt người Nghiêm Hi.

      Dù thân phận của là vợ của Chu Khải, coi như là em danh nghĩa của Lý Duệ Thần, nhưng…………

      Càng nghĩ lại càng càm lòng, tươi cười tiến lên kéo tay Chu Khải rời , lúc đầu Chu Khải cũng muốn, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn dần dần lộ ra gương mặt Nghiêm Hi từ bỏ, mặc cho Lý Lệ kéo về trước.

      Lý Lệ thấy hai người này chỉ để tâm ăn uống, thèm nhìn và Chu Khải lấy cái, Lý Lệ cắn răng nghiến lợi.

      hai, Nghiêm Hi, đồ ăn có ngon ?” Miệng tươi cười, giọng mềm mại, hoàn toàn nhìn ra chán ghét trong lòng .

      Nghiêm Hi nhai thức ăn liền dừng lại, sau đó lại giống như liên quan đến , thuận tay cầm ly nước trái cây Lý Duệ Thần đưa tới uống ngụm, lúc này mới xoay người, thỏa mãn gật đầu cái: “Ừ, tệ, tệ, chỉ là thiếu chút lửa! Bánh phô mai này, đợi thêm phút nữa, có thể mùi vị ngon hơn.”

      Lý Lệ nghe Nghiêm Hi vậy, đáy lòng cười lạnh, hừ, ra vẻ hiểu biết! Tự cho là mình nếm đủ của ngon vật lạ đời, những món này sợ là lần đầu tiên trong đời được ăn !

      “Ha ha, vậy tốt, em sợ là hai ăn rất nhiều món ngon, sợ nhà họ Chu chúng ta có món nào hợp khẩu vị của đấy.”

      Lý Duệ Thần nghe những lời này cũng nhìn sang, lấy chiếc dĩa tay Nghiêm Hi đặt xuống bàn, vừa lúc nhân viên tạp vụ mang theo khăn ăn qua, thuận tay lấy cái, động tác tự nhiên kéo tay Nghiêm Hi qua, tỉ mỉ lau tay cho sau đó đưa lên chuẩn bị lau miệng giúp , Nghiêm Hi bất mãn lui về phía sau bước: “ là xấu xa, khăn vừa lau tay xong đưa lên lau miệng là sao?”

      Lý Duệ Thần cười ha ha, tùy ý xoa xoa tay của mình hai cái, sau đó lại dùng tay của mình chùi miệng cho Nghiêm Hi, Nghiêm Hi vẫn muốn, nhưng mà, có còn hơn .

      Trong lòng Lý Lệ và Chu Khải dễ chịu gì, Chu Kỳ nhìn thấy cũng tức chịu được, Nghiêm Hi này, đúng là có gương mặt quyến rũ, ai cũng có thể câu được.

      Lắc lắc thân hình như rắn nước, kéo người đàn ông bên cạnh tiến lên, mặt cười ưu nhã, nhưng là lời ra cũng thể ưu nhã được nữa rồi.

      “Ôi, Nghiêm Hi, vị này là hai của chị dâu tôi nha, hôm trước phải người đàn ông họ Lãnh sao? Thế nào hôm nay lại cùng Lý thiếu gia cơ chứ?” xong còn làm vẻ mặt hiểu, lông mày cau lại, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hi, trong mắt lộ vẻ hả hê.

      Mọi người đều nghe ra điều bất thường trong lời của ta, chính là Nghiêm Hi thay đổi thất thường!

      Đột nhiên, giọng nam lạnh lẽo vang lên, kèm theo tiếng giày da thanh thúy: “Lý Duệ Thần là trai của ấy, trai cưng chiều em là lẽ đương nhiên, về phần tôi, vợ thay tôi chăm sóc vợ tôi, bảo vệ vợ tôi bị những người lòng lang dạ sói ở đây ức hiếp, tôi phải cám ơn vợ tốt đấy chứ!”

      Giọng này đột nhiên vang lên, cũng giống như ở ngày cưới của Chu Khải, bỗng nhiên xuất . Bây giờ, những người khách ở đây, có ít người cũng tham gia hôn lễ của Chu Khải, trong nháy mắt, lại càng thêm hoảng hốt, giống như lại trở về ngày hôm đó.
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Khí thế của Đế Vương
      Lãnh Diễm chậm rãi về phía phòng ăn, bước ưu nhã, theo phía sau còn có người đàn ông nhàn nhã – Tiêu Thâm.

      Mọi người bị khí thế quý tộc tản ta hai vị này làm cho chấn động.

      Bộ dạng hai người giống như Đế Vương, nhìn hai vị Đế Vương cao cao tại thượng, mọi người chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.

      Nghiêm Hi vừa nghe được giọng kia, trong đầu liền vang lên “ầm” tiếng, hỏng rồi.

      Xoay người nhìn Lãnh Diễm, hai mắt mở lớn, làm vậy là sao, cố ý đem khí thế của mình phát huy đến tột cùng, là sợ người khác chú ý đến sao?

      Lãnh Diễm tới trước mặt Nghiêm Hi, đưa tay kéo Nghiêm Hi vào trong ngực, nhìn Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay hích vào ngực Lý Duệ Thần, trong mắt lóe lên tia hài hước, cười : “ vợ, tới đây từ khi nào thế?”

      Lý Duệ Thần có dự cảm xấu, nhìn vào đôi mắt cười của Lãnh Diễm, mơ hồ có cảm giác kích động muốn bỏ chạy.

      “Tôi, tới tham gia hôn lễ của Lý Lệ, vừa đúng lúc đụng phải bà xã của cậu, cho nên….” Người vô tội buông tay, bày tỏ: tôi rồi, là bà xã của cậu, cậu ngàn vạn lần đừng nghi ngờ nha.

      Lãnh Diễm cũng chỉ nhếch môi mỉm cười, Lý Duệ Thần nhìn liền nổi da gà, vội vàng kéo Tiếu Thâm qua cạnh mình: “Tiếu Thâm, cậu xem, có ai dám ức hiếp bà xã của cậu ta đâu.”

      Tiếu Thâm chỉ liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần cái, nghĩ thầm, tiểu tử thối, chỉ biết lo cho mình, lần nào cũng vậy, phải quân tử mà.

      Chu Kỳ thấy lại là người đàn ông hôm đó, trái tim tức giận đến cực điểm.

      Tại sao mấy người đàn ông xuất bên cạnh Nghiêm Hi, tất cả đều ưu tú như vậy, tại sao, ràng Chu Kỳ mới là thiên kim tiểu thư, nhưng lại bị Nghiêm Hi đè ép?

      ra , phải chỉ có mình Chu Kỳ tức giận, Lý Lệ đứng bên cũng rất tức, mà Lý Lệ còn tức giận hơn nhiều. Kia là hai của ta, ràng ta mới là em của Lý Duệ Thần, vậy mà hai của ta cũng chưa từng dùng vẻ mặt cưng chiều này đối với ta. Ban đầu ta còn tưởng rằng hai của chỉ là biết làm sao biểu đạt sủng ái của người dành cho em mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, của phải là biết biểu đạt, ấy biết quá phải biểu đạt thế nào, căn bản là ấy cưng chiều , người ấy cưng chiều cũng chỉ có mình tên Nghiêm Hi kia.

      Cánh tay vẫn nhàng kéo kéo tay Chu Khải giờ đột nhiên thêm lực, Chu Khải vì đau mà cau mày, vui nhìn Lý Lệ, ngờ lại thấy đôi mắt Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi như kẻ thù, nhất thời, trái tim trở nên căng thẳng.

      Chu Khải lập tức đứng lên trước che tầm mắt của Lý Lệ, nhìn Nghiêm Hi khẽ mỉm cười: “Hi Hi, có thể chuyện với em lát được ?”

      Tầm mắt bị ngăn trở vui, nghe được Chu Khải như vậy, Lý Lệ tức giận đến mức đầu muốn nổ tung rồi, liền cười dịu dàng : “Đúng vậy, mình và Chu Khải ở đây, cậu có gì muốn cứ .”

      Nghiêm Hi khó hiểu liếc mắt nhìn Lý Lệ, trong nháy mắt Lý Lệ chuyện, cũng thấy toàn thân Chu Khải cứng ngắc, vẻ mặt được tự nhiên.

      Thả lỏng vai, cười như có gì: “Mình nghĩ, mình có gì muốn với hai người, hôm nay mình tới đây, cũng chỉ là vì dự án hợp tác giữa Chu Thị và công ty của mình, nếu Chu Thị có thành ý muốn hợp tác, như vậy , dự án đó tới đây kết thúc.”

      Trong lòng Chu Khải vô cùng lạnh lẽo, quen biết với Nghiêm Hi hai năm, cũng hiểu tính cách của Nghiêm Hi, nhìn dường như có vẻ gì là tức giận, nhưng mà, thực tế lại vô cùng tức giận, câu kia tỏ tâm ý của Nghiêm Hi, từ nay về sau, bao giờ muốn gặp lại nữa.

      Có thể , có người vui, cũng có người buồn.

      Bây giờ trong lòng Lãnh Diễm rất thoải mái, nhìn , đây mới là dạy dỗ từ bé nha, rất kiên quyết.

      Mới vừa rồi còn bực tức vì được nhìn thấy Nghiêm Hi, tại lại vô cùng vui sướng a!

      thèm để ý đến Lý Lệ và Chu Khải, ôm eo của Nghiêm Hi rời , vừa vừa thầm xoa xoa bụng của , được vài bước, ánh mắt vui vẻ chợt biến mất, quay người lại nhìn Tiếu Thâm sau đó quét mắt nhìn Lý Duệ Thần.

      Lý Duệ Thần đáng thương, cứ như vậy hứng chịu ánh mắt rét lạnh của Lãnh Diễm.

      ra, Nghiêm Hi có tật xấu, khi trong lòng thoải mái tìm cái gì đó để ăn.

      Lãnh Diễm biết điều này, biết vì sao hôm nay Nghiêm Hi lại ăn nhiều như vậy.

      Nhưng mà, thèm quan tâm, chỉ cần ở gần bà xã của là tốt rồi, chỉ cần ở bên cạnh , những thứ đó, đều có thể bận tâm.

      Lãnh Diễm ôm Nghiêm Hi ra ngoài, cũng để ý đến những ánh mắt lấm lét nhìn bọn họ của mấy vị khách ở đây.

      Nghiêm Hi vô lực theo Lãnh Diễm rời , vì bất mãn mà lông mày nhíu chặt, còn nữa, Lãnh đại thiếu gia à, có thể tay chút , eo của em cũng sắp gãy rồi.

      Hai người nhanh chóng đến phòng khách, bà Chu nhàn nhã uống trà chuyện trời với mấy vị phu nhân khác bỗng đứng dậy.

      Giống như lão phu nhân đầy quyền uy thời cổ đại, bà đứng lên, kiêu ngạo nhìn Lãnh Diễm và Nghiêm Hi: “Lãnh thiếu gia, tôi mặc kệ cậu có quan hệ như thế nào với này, mời cậu dẫn ta về, từ nay về sau tôi muốn gặp lại loại người biết hổ thẹn này nữa.”

      Nghiêm Hi kinh ngạc, thân thể bị Lãnh Diễm ôm liền dừng lại, đứng đó mở to mắt nhìn Chu phu nhân.

      Hôm nay Chu phu nhận mặc bộ lễ phục màu tím bích, thư thái, cao quý.

      Nhưng mà, lời ra lại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của bà, có vẻ hợp với thân phận của bà rồi, hơn nữa, những lời này cũng làm cho mấy vị phu nhân ngồi đây có chút kinh ngạc.

      Đôi mắt câu hồn của Lãnh Diễm xẹt qua tia lạnh, chậm rãi quay đầu nhìn bà Chu, quan sát bà lượt từ xuống dưới, cau mày, dáng vẻ giống như có điều lý giải được, nghi ngờ hỏi bà xã trong ngực: “Hi Hi, vị này là đệ nhất phu nhân của thành phố G trong truyền thuyết sao?”

      Con ngươi của Nghiêm Hi đảo vòng, hiểu ý tứ trong lời của , nhìn vẻ mặt cứng đờ của bà Chu, bỗng nhiên muốn bật cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận, hận thể lột da ăn thịt hai người của Lý Lệ và Chu Kỳ lại dám cười lớn. thể làm gì khác hơn, chỉ có thể vừa cúi đầu, vừa thầm cười trộm, gật đầu cái, nhàng : “Đúng vậy!”

      Nếu như nghe cẩn thận, còn có thể nghe ra ý cười trong đó.

      Nhưng mà giọng của quá , hơn nữa lại cúi đầu, mấy vị phu nhân ngồi bên cạnh bà Chu thấy Nghiêm Hi cúi đầu lời nào, tất cả đều cho rằng Nghiêm Hi uất ức mà khóc.

      Lãnh Diễm nhận được đáp án ưng ý nhưng lại tỏ ra tin, lông mày nhước cao, lẩm bẩm: “A, có mắt như mù, tại sao người phụ nữ chanh chua này lại trở thành đệ nhất phu nhân của thành phố G??? là…. là làm mất thể diện của thành phố G quá.” Giọng của cũng quá lớn, đủ để mọi người ngồi đây đều nghe , nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

      Trong nháy mắt, căn phòng im lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, trầm mặc mất khoảng phút, có người nhìn thấy ông Chu đứng ở cầu thang lầu hai, vẻ mặt ông tái mét, lúc này mới cười hi hi ha ha phá vỡ cục diện bế tắc.

      Bà Chu giận đến mức cả người run lên, bà ta sống đến ngần này tuổi, cũng chưa có ai dám với bà ta những lời như thế.

      Lãnh Diễm làm như thấy dáng vẻ tức giận của bà, vô tội nhìn Nghiêm Hi, giọng hỏi lại : “ gì sai sao? Chẳng lẽ vị phu nhân này có quyền thế rất lớn ở thành phố G, cho nên mọi người mới nịnh nọt, mới phong cho bà ấy làm đệ nhất phu nhân của thành phố G?”

      Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô tội của , cố gặng nhìn cười, rất phối hợp đảo mắt vòng, giông như suy nghĩ về tính chân trong lời của Lãnh Diễm.

      sao? Khả năng này rất lớn đó!
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: thể trở về
      sao? Có vẻ như khả năng này rất lớn đó!

      Nghiêm Hi bật cười.

      Bà Chu vô cùng tức giận, bà thế nhưng lại bị người có xuất thân thấp kém xem thường!

      Giận quá hóa cười, bà cười lạnh nhìn Nghiêm Hi và Lãnh Diễm: “Hừ, Lãnh thiếu gia, cậu hãy nhìn lại mình trước khi người khác , trước mặt cậu là người biết xấu hổ, nhiều lần muốn quyến rũ con trai của tôi. Nếu con trai tôi sớm bỏ ấy, bị ấy hút khô rồi, tôi thấy cậu cũng có ít tiền, bây giờ vẫn còn kịp, tôi khuyên cậu nên rời xa ấy sớm chút.”

      Lúc này Nghiêm Hi cười được nữa, những lời từ miệng bà Chu phun ra, đúng là phải thối bình thường!

      Lãnh Diễm ngược lại, tâm trạng có vẻ rất tốt, mỉm cười nhìn bà Chu, làm cho mọi người cảm thấy mơ hồ, bị nụ cười thuần khiết của Lãnh Diễm đầu độc mà hồ đồ rồi, nhưng mà, vừa đảo mắt cái, ánh mắt kia lại lóe lên tia sắc lạnh, bắn thẳng về phía bà Chu, khóe miệng cười dịu dàng còn chưa kịp buông xuống vương tầng sương lạnh, “ sao? Nhưng mà tôi nghe , ngày hôn lễ đó, quý công tử vì Hi Hi mà mất tích, sau đó trở về còn muốn ly hôn, chẳng lẽ, tôi nghe lầm sao?” xong còn hơi nghi ngờ nhíu mày nhớ lại.

      Lần đầu tiên Nghiêm Hi nghe được tin tức này, ngày hôm đó Chu Khải trốn khỏi hôn lễ sao? Lại còn đòi ly hôn?

      A! Nhà họ Chu làm cái gì?

      Bà Chu ngờ người đàn ông này lại biết chuyện này, ràng ngày hôm đó ta rồi, ràng tin tức ngày hôm đó được ép xuống rồi, những quan khách tham gia hôn lễ cũng ai dám chọc vào nhà họ Chu, là ai dám ra?

      Miệng lưỡi của bà Chu luôn luôn bén nhọn, trong nháy mắt lại ngây dại, lần đầu tiền trong đời bà nếm trải tư vị biết gì.

      Mà, theo như lời của Lãnh Diễm, những vị phu nhân ngồi đây cũng nhớ lại ngày hôn lễ của Chu Khải, chẳng lẽ nào, ngày đó Chu thiếu gia nửa đường thoái hôn là vì này sao?

      Nụ cười của Lãnh Diễm vẫn thay đổi, nhìn bộ dáng đờ đẫn của bà Chu, trong nháy mắt lóe lên tia chán ghét, nghiêng người về phía trước, ghé vào tai bà Chu , “Chu phu nhân, bản thân mình ngu xuẩn thôi , nhưng mà ở đây đông người như vậy phải cẩn thận giấu ngu xuẩn của mình chứ, nếu đến lúc đó bà chỉ làm hại mình bà đâu.” Giọng lớn, nhưng từng chữ từng chữ đều như châu ngọc rót vào tai bà Chu.

      Quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi, vừa đúng lúc Nghiêm Hi cũng nhìn chằm chằm vào , giống như nhìn Lãnh đại thiếu gia như thế nào giải quyết người phụ nữ chanh chua bậc nhất này.

      Trong mắt Lãnh lóe lên nụ cười, này, phải là nhìn cười châm biếm đấy chứ!

      Quay lại nhìn bà Chu trong mắt lạnh như băng, lạnh kinh người, giọng cũng lạnh lùng, cũng lớn, vừa đủ để ba người nghe được, : “Nếu như, bà muốn làm cho nhà họ Chu lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp ngóc dậy được), vậy những lời bà vừa , có thể tiếp rồi.”

      xong ôm Nghiêm Hi rời , bà Chu vẫn còn sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng được, câu kia là muốn cảnh cáo bà sao?

      thể , bà Chu cũng rất ngu xuẩn.

      theo Lãnh Diễm lên chiếc xe thể thao màu bạc, nhìn Lãnh Diễm khởi động xe, nhíu mày: “ đợi hai người bọn họ sao?”

      Lúc này, hai người Lý Duệ Thần và Tiếu Thâm vừa rồi vừa ăn bánh ngọt vừa xem kịch vui mới nhàn nhã, thong thả bước ra ngoài.

      Trong xe, Lãnh Diễm nhìn hai người bọn họ khỏi nhíu mày, bọn họ biết hưởng thụ, vừa ăn vừa xem kịch vui, giờ còn muốn làm tài xế miễn phí cho hai người họ sao?

      Giọng lạnh lẽo: “ đợi”, Cùng lúc đó, chiếc xe giống như tên rời cung, lao vút ra ngoài.

      Tay của Tiếu Thâm vừa mới chạm vào xe, ngờ người trong xe lại đột nhiên lái xe , vì bất ngờ, lảo đảo vài bước mới đứng vững được.

      Lý Duệ Thần nhíu mày, thầm may, may là mình chậm bước, nếu , ngộ nhỡ chân mình để trong xe, chân ở ngoài xe, vậy thế nào???

      Trong lòng Tiếu Thâm có chút sợ hãi, bĩu môi nhìn chiếc xe sớm thấy bóng dáng đâu.

      Ở trong xe, Lãnh Diễm nghiêm mặt lời nào, Nghiêm Hi nhìn tình hình tốt lắm, liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cố gắng giảm bớt cảm giác về tồn tại của chính mình, hít thở cũng nhàng.

      Đôi mắt Lãnh Diễm giống như phi đao, thỉnh thoảng lại bắn lưỡi đao về phía bên kia, nhìn Nghiêm Hi giống như người tàng hình nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại than thở, tại sao ở trước mặt nha đầu này luôn là người chịu thua trước chứ?

      Hắng giọng, lại liếc nhìn, cuối cùng đành lên tiếng trước: “Sao lại tới đó?”

      Nghiêm Hi nhìn cái, chột dạ, sau đó lại nhớ đến mình tới đó để bàn công việc, quang minh chính đại mà, tại sao phải chột dạ chứ.

      Vì vậy ưỡn ngực, giọng trong trẻo, vô cùng trịnh trọng : “ tìm Chu lão gia bàn công việc.” xong lại nhìn , đôi mắt híp lại, giống như ,…., em đây quang minh chính đại, em có lý do chính đáng đó.

      Lãnh Diễm suýt chút nữa bị dáng vẻ này của công phá, cố nén cười tiếp tục nghiêm mặt hỏi: “Bàn công việc mà cũng phải bàn bàn cơm, xem ra em ăn rất ngon miệng.”

      cũng quên vừa rồi vừa bước vào phòng khách nhà họ Chu, liền nhìn thấy vui vẻ nếm thức ăn.

      Nghiêm Hi nghe xong, cũng nhớ tới mình vừa rồi ăn bánh phô mai kia, chu mỏ kháng nghị: “ còn nữa, bánh phô mai đó rất khó ăn, muốn ăn bánh phô mai ở thành phố A”

      Lãnh Diễm bật cười, hiểu rất cái miệng nhắn của Nghiêm Hi, thích ăn, nhưng lại kén chọn, muốn thỏa mãn cái miệng nhắn của , cũng phải chỉ có chút tay nghề là có thể làm được.

      “Nếu thích những thứ kia, vậy trở về thôi, hôm qua ông nội còn nhớ em, em cũng được bốn năm rồi mà cuộc điện thoại cũng gọi về, có lương tâm.”

      Nghiêm Hi bỗng nhớ đến ông nội của Lãnh Diễm, bốn năm trước khi rời , tóc ông bạc trắng phơ, nhưng ông vẫn còn rất khỏe mạnh, biết bây giờ ông như thế nào rồi. Khi còn bé, mỗi lần tan học đều chui vào trong ngực ông làm nũng, vòng tay ấm áp của ông ấp ủ tuổi thơ của .

      Nhưng mà bây giờ….

      Nghiêm Hi cười có chút khổ sở, giọng chát chát, “Ông nội, ông vẫn khỏe chứ?”

      Lãnh Diễm nhìn thẳng về phía trước, tùy ý trả lời câu: “Ông có khỏe hay , sao em tự mình về xem?”

      Trong nháy mắt, Nghiêm Hi còn gì để .

      cũng muốn về, nhớ cái ôm ấm áp của ông nội, nhớ mọi người trong nhà họ Lãnh, nhớ trạch viện, cũng muốn học mẹ làm bánh phô mai.

      Nhưng………..

      Trong đầu lại vang lên giọng kia: “Hi Hi, hãy , nhà họ Lãnh chúng tôi thể tiếp nhận con của người phụ nữ kia.”

      Khi đó, Nghiêm Hi mười tám tuổi, bắt đầu biết rất nhiều chuyện, nghe xong câu kia, biết , có nhà.

      Cho dù, nhà họ Lãnh là nơi lớn lên, cho dù, Lãnh Diễm và tất cả già trẻ lớn bé trong nhà họ Lãnh đều coi như hòn ngọc quý tay, vĩnh viễn vẫn là người ngoài, bởi vì là con của người phụ nữ đó.

      Cho nên, chọn rời , cho nên………

      Vĩnh viễn cũng quay về!
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Cẩn thận cất giấu trái tim mình.
      Sau đó, Nghiêm Hi trầm mặc gì.

      Khi về đến dưới lầu, Nghiêm Hi cúi đầu xuống xe, cũng muốn nhìn người nọ trong xe cái, theo bản năng, trong lòng nghĩ muốn tránh xa chút.

      Mới bước được chân ra khỏi xe, tay đột nhiên bị bàn tay khác nắm lại. Nghiêm Hi sững sờ, vẫn biết làm thế nào để đối mặt với câu vừa rồi của Lãnh Diễm, , nhớ ông nội hãy về thăm ông.

      Trong nháy mắt đó, Nghiêm Hi có cảm giác giống như con bạch nhãn lang, có mặt mũi nhìn Lãnh Diễm rồi.

      Ở sau lưng , Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ của giống như con đà điểu có chút bắt đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng , đem bó hoa hồng xanh chuẩn bị trước đó đưa tới trước mặt , giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Em tránh cái gì chứ, vốn cổ ngắn rồi, còn cúi nữa có cổ, nhìn rất khó coi đó.”

      Nghiêm Hi chỉ hít hít lỗ mũi, vẫn đưa lưng về phía .

      đong đưa bó hoa hồng xanh tay, giọng hơi tiếc nuối: “Aiz, được rồi, em để ý đến , chắc em cũng nhận bó hoa này rồi, vẫn tưởng bó hoa này còn có chút giá trị, ít nhất có thể bị bạn cùng phòng của em đẩy lên tới mười vạn bó, nhưng xem ra, bây giờ…..Aiz, thôi, ném nó vậy!” Nghe đáng thương nha, giống như là bó hoa này vậy.

      Nghiêm Hi thấy muốn ném , vội vàng xoay người đón lấy bó hoa, đến khi nhìn thấy cười hề hề mới hiểu, người đàn ông này, chính là cố ý như vậy.

      nhận thua rồi, aiz…!!!

      Trong nháy mắt, Nghiêm Hi có chút lúng túng, gương mặt trắng xanh lập tức ửng hồng, nhìn bó hoa hồng xanh ôm mình ôm, chợt có chút ảo não. Tại sao lại ngu ngốc như vậy, từ bị Lãnh Diễm gạt còn chưa đủ sao? Vì vậy, liền xoay người, thở phì phò ôm bó hoa hồng xanh lên lầu.

      Bỏ lại Lãnh Diễm ngồi nguyên tại chỗ, mặt cười gian trá.

      Nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần chạy theo lên lầu, miệng còn ngừng hét lên: “Bà xã, đợi chút, đợt chút, còn chưa vào nhà, em ngàn vạn lần đừng tâm tới !”

      Nghiêm Hi nghe được kêu lớn như vậy, càng thêm quẫn bách muốn chui vào hang trở ra nữa. may là trong hành lang có ai, đợi đến khi mình mất thể diện, ba bước thành hai bước, nhanh chóng chạy vào phòng, trước giây khi Lãnh Diễm đuổi tới, “phanh” tiếng đem cửa phòng đóng lại.

      Lãnh Diễm chậm nửa bước, cứ như vậy trơ mắt nhìn Nghiêm Hi đóng cửa lại, đẹp trai có tác dụng gì chứ, bây giờ, Nghiêm Hi cũng đóng cửa lại rồi, người chút sức lực nào.

      Cũng phải chạy trốn, mà là, vừa rồi trong nháy mắt đó, chợt cảm thấy trái tim của mình đập là nhanh, thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài rồi, gần như thể khống chế được, điều này làm cho Nghiêm Hi vô cùng hoảng hốt.

      Loại cảm giác này cũng xa lạ gì, sống hai mươi hai năm, bình sinh chỉ xuất duy nhất lần như thế này, đó chính là năm mười tám tuổi đó.

      Mà hôm nay lại xuất lần nữa, Nghiêm Hi luống cuống.

      Bỗng nhiên, thấy mờ mịt, biết phải làm như thế nào.

      Sau lưng đột nhiên mọc ra cái tay, tay kia vỗ mạnh xuống bả vai của : “Aiz, Hi Hi, cậu ôm cửa làm cái gì vậy?”

      Vừa rồi ở trong phòng, Chu Châu bị tiếng đóng cửa khổng lồ ở phòng khách làm giật mình tỉnh giấc. có chút vui, hôm nay phạm phải tội lỗi tày đình gì, Thượng Đế muốn trừng phạt trốn việc ở nhà ngủ sao??? Cho nên, hôm nay vĩnh viễn thể ngủ được?

      Kết quả, vừa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Hi ôm cửa đến ngây người, nhưng mà, khi Nghiêm Hi xoay người, đôi mắt Chu Châu bỗng chốc liền chú ý đến bó hoa trong ngực Nghiêm Hi, đôi mắt lập tức trở nên lấp lánh, sáng như sao đêm, vốn dĩ vì ngủ được mà thoải mái, bây giờ cảm giác đó hoàn toàn thấy tăm hơi.

      Chu Châu ngây dại nhìn bó hoa trong ngực Nghiêm Hi, đôi mắt sáng như nhìn thấy bảo vật: “Aiz nha, phúc tinh của ta, thần tài của ta, ta rốt cuộc lại được gặp lại người rồi.”

      Cũng vì Chu Châu náo loạn như vậy, Nghiêm Hi mới nhớ tới câu bốn năm trước của Lãnh Diễm, muốn mỗi lần gặp mặt đều tặng cho bó hoa sao?

      Mặc dù biết Lãnh Diễm thiếu tiền, nhưng mà…….

      Được rồi, rất rung động.

      Bởi vì, căn bản để trong lòng câu bốn năm trước của , nhưng ngờ, Lãnh Diễm lại luôn nhớ lời hứa này!!!

      Chu Châu cũng để ý Nghiêm Hi nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng xanh, vui sướng ôm bó hoa chạy về phía Laptop của mình.

      Chờ đến khi Nghiêm Hi phục hồi lại tinh thần Chu Châu đặt giá xong rồi.

      vội vàng chạy đến ngăn cản: “Chu Châu, lần trước cậu bán bó hoa của mình rồi, còn nữa, phải cậu , số tiền đó đủ trả tiền thuê phòng hai năm sao, cậu thể lại bán bó hoa này được.”

      Chu Châu quăng cho cái liếc mắt, nghĩ thầm, làm gì có đạo lý nào là đem tiền để ngoài cửa, tay trái ôm chặt bó hoa để cho Nghiêm Hi cướp , tay phải thuần thục lướt bàn phím Laptop.

      Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Chu Châu, Nghiêm Hi có chút nóng nảy, biết vì sao nữa, lần này thể bỏ bó hoa này được, từ đáy lòng cảm thấy bó hoa này quan trọng hơn bó hoa lần trước, mặc dù, hai lần đều là hoa hồng xanh, nhưng mà, chính là muốn bán .

      thà để bó hoa này héo cũng muốn bán, coi như để cho nhớ lại đoạn hồi ức trước đây của hai người bọn họ.

      Mặc dù, đối với tỷ có khái niệm cụ thể.

      Chu Châu cũng để ý đến tình hình tại, có chút ngạc nhiên nhíu, mày nhìn Nghiêm Hi, mãi lâu sau lại hề hề hà hà “ồ” tiếng, rồi lại “à” tiếng, Nghiêm Hi cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

      Chu Châu : “Mình hiểu, cậu rồi, là chủ nhân của bó hoa hồng xanh này sao? Chẳng trách lần này có gì cũng cho mình bán.” Nếu như do “hoa đào” nào đó đưa, đoán chừng khi trở về Nghiêm Hi liền trực tiếp ném cho rồi.

      Nghiêm Hi khom lưng ôm bó hoa, lập tức cứng đờ, trong đầu kêu ong ong. Chu Châu nhìn thấy quẫn bách giống như bị trúng tim đen, ngẩn người biết làm thế nào, liền ghé đầu lại gần Nghiêm Hi, giọng : “Đúng rồi chứ, bị mình trúng rồi sao? Cậu động lòng với chủ nhân bó hoa này rồi sao?”

      Chu Châu cho rằng, với tình hình tại, những thứ khác , chỉ là Lãnh Diễm khiến cho có cảm giác, người đàn ông này tuyệt đối phải người bình thường, cũng biết ta quen biết Nghiêm Hi như thế nào, cũng biết tính cách của ta ra sao, tại sao Nghiêm Hi lại động lòng nhanh như vậy?

      Chu Khải cộng thêm người nhà họ Chu cũng đủ khiến Nghiêm Hi mệt chết rồi, lần này biết là tốt hay xấu, làm sao giao tim của mình ra trước mất rồi?

      Chu Châu nghiêm mặt, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Nghiêm Hi, trịnh trọng mở miệng: “Hi Hi, lần bị tổn thương cậu phải học được cách tự bảo vệ mình, bây giờ còn chưa xác định Lãnh Diễm có đúng là người chồng lý tưởng hay , trước hết cứ mang trái tim của mình giấu kỹ, có biết ?”

      Nghiêm Hi nhìn Chu Châu, đến Chu Châu cũng có thể nhìn ra và Lãnh Diễm giống nhau.

      Nghiêm Hi bất đắc dĩ cười cười, giọng có chút kiên nhẫn: “Chu Châu, cậu đâu vậy, cậu cho rằng mình thích ấy sao? Thiệt là, làm sao mình có thể thích ấy chứ, mình chỉ đặc biệt thích bó hoa hồng xanh này thôi, khó khăn lắm mới có bó mà, cậu đừng có bán đó.” Miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn thầm cảnh cáo mình: Nghiêm Hi, kìm nén rung động của mày lại, người đó, phải người mày có thể !
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :