1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (130 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 123
      Lý Thánh Đức trực tiếp bị mang , tại chứng cớ xác thực nên tiết kiệm được thời gian điều tra. Lý Thánh Đức ở bên trong hề xa lạ, vừa mới từ nơi này ra chưa được năm, ngờ lại vào. Những bạn hữu ở trong tù gặp được cũng trêu ghẹo giỡn: “Ai u, làm sao vậy, mới ra ngoài mà, bỏ được chúng tôi nên vào xem chút ư?”

      Người bên cạnh nghe được cũng hò hét cười, có người : “Lão Lý a, ông vất vả lắm mới ra ngoài được lại phạm tội ư? Ông chút , ông ngồi ở trong này 17 năm, cũng hơn nửa đời người, ông cần ra ngoài nữa hay sao, hay là ông thích ứng được xã hội này? Tôi nghe được từ mấy người em mới vào , xã hội tại giống với 17 năm trước, nhân tâm khó dò, ông cứ ngu như vậy mà làm ư, vậy khẳng định thua thiệt đó.”

      Tên còn lại liền bĩu môi khinh thường nhìn Lý Thánh Đức, giọng điệu tốt: “Các ngươi cho rằng người này phạm vào tội mà bị vào đây ư, sau này còn có thể ra ngoài? Nghĩ lại tại sao ngồi ngây người ở đây 17 năm mới được người cứu ra? Còn cần phải suy nghĩ sao? Đoán chừng lần này chó cũng đổi được ăn cứt, bệnh cũ lại tái phát thôi.”

      Lý Thánh Đức coi như nghe thấy nằm ở giường mình ngủ. Những người kia cười lúc lâu mới ngừng, ánh mắt nhìn Lý Thánh Đức đều mang theo vẻ cười nhạo. Người đàn ông này, vốn phán án hai mươi năm tù, ngồi ở trong đây 17 năm, còn ba năm mới được thả ra. Ở trong này 17 năm mới được người cứu ra, lại còn cho chức quan cao, khi bọn họ nghe được thiếu chút nữa bị tức chết. Tại sao Lý Thánh Đức này lại có vận sỗ tốt như vậy, ra ngoài còn được người ta bị oan uổng 17 năm nha. tại tốt rồi, mới ra ngoài được năm lại phạm tội, xem đến lúc này còn có thể có ai có thể đem ra ngoài nữa đây. Dù có ra được cũng trở thành lão già họm hẹm rồi, vĩnh viễn chỉ ngồi ở dưới đáy tầng xã hội này mà thôi.

      Nghiêm Hi thấy tin tức kia chỉ lẳng lặng nhìn, giống như là nhìn chuyện xưa của người xa lạ. Nhưng ngày hôm sau Nghiêm Hi vẫn phải vào trong trại giam thăm Lý Thánh Đức.

      Gần đây Lý Thánh Đức cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lần này lại trực tiếp ném vào đây, giống như tòa án xử từ sớm vậy. Nhưng ngày hôm qua quản lý mới tới bắt cơ mà? ra bên viện kiểm soát vẫn còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng vẫn bị đưa vào đây. Lý Thánh Đức nghĩ, bị người tính toán.

      Khi Nghiêm Hi vào thăm Lý Thánh Đức, cười cười, sau đó dĩ nhiên là bảo lãnh Lý Thánh Đức ra. Vốn chuyện này thể bảo lãnh, nhưng quản lý cấp cao vừa nghe là Nghiêm Hi, thôi, người ta nguyện ý bảo lãnh vậy cho bảo lãnh vậy.

      Sau khi Lý Thánh Đức ra bên ngoài đám ký giả chờ, khi nhìn thấy Lý Thánh Đức liền xông tới. vất vả hai người mới gian nanthoát khỏi đám ký giả vào trong xe, Nghiêm Hi lái xe chạy , từ trong kính chiếu hậu nhìn ra, phía sau còn có mấy chiếc xe bám theo.

      Nghiêm Hi cười cười, Lý Thánh Đức nhìn Nghiêm Hi trước mặt, chợt cảm thấy và con mình là oan gia, đặc biệt sinh ra để đối nghịch với .

      “Chuyện của ta đều là do con ở phía sau giở trò quỷ!” Mặc dù Lý Thánh Đức hỏi, nhưng vô cùng chắc chắn. Nhìn Nghiêm Hi nháy mắt, mặc dù thấy được nét mặt của Nghiêm Hi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng .

      Nghiêm Hi lộ nhàn nhạt cười: “Tôi muốn làm cũng phải do ngài cho cơ hội đúng ? Ngài làm nhiều chuyện như vậy, tham nhiều tiền như vậy, là tôi khiến ngài tham?”

      Lý Thánh Đức ngồi ở sau nghe những lời này trực tiếp tức giận phát run toàn thân: “Con…Cái đồ khốn khiếp, thế nào ta cũng là cha con.” Lý Thánh Đức xong cũng chế được nhào tới bóp cổ Nghiêm Hi.

      Nghiêm Hi nhất thời chưa chuẩn bị, bởi vì cổ bị người ta bóp nên chuyên tâm lái xe, xe bắt đầu chạy hình chữ S đường.

      Mấy ký giả theo sau có chút buồn bực, chuyện gì vậy: “Lái nhanh chút, chạy tới xem có chuyện gì xảy ra. chừng có chuyện!”

      Nghiêm Hi bị bóp vô cùng khó chịu, nhưng lo lắng tiếp tục như vậy xảy ra chuyện, liền trực tiếp đạp thắng xe.Xe lập tức dừng lại, hai người theo quán tính va vào phía trước, nhưng Lý Duệ Thần vẫn nhất nhất bóp cổ Nghiêm Hi: “Ta bóp chết ngươi súc sinh, làm sao ngươi có thể làm như vậy với cha mình.”

      Khi ký giả đằng sau đuổi tới liền nhìn thấy màn kia, đầu tiên mọi người kinh ngạc, phải là cha con hay sao? Tại sao lại muốn bóp chết con mình?

      Nhưng kế tiếp điên cuồng chụp ảnh, vài người muốn cứu người, lúc này mới có mấy ký giả nam lên kéo hai người ra, có ký giả trực tiếp gọi điện về tổng bộ, cái tin tức này trực tiếp phải thông báo về.

      Khi Lãnh Diễm đến bệnh viện mặt tối sầm, trực tiếp vào phòng bệnh của Nghiêm Hi. Nghiêm Hi nghỉ ngơi, nhìn thấy mặt lạnh của , cũng biết người này tức giận , kéo tay lặng lẽ câu: “ có việc gì, phải em có chuyện gì sao?”

      Lãnh Diễm cẩn thận đắp kín chăn cho , khi đắp chăn liền thấy dấu vết cổ Nghiêm Hi, mặt càng tối. Sau khi ra ngoài nhìn Lý Thánh Đức bị đám ký giả vây quanh. Lãnh Diễm hai lời xông lên vung mạnh quả đấm, ngay trước mặt ký giả đập xuống: “Con mẹ nó ông cũng ngoan(độc ác) , ở trong đó là con ruột của ông đó. Năm đó ông tự tay ném Nghiêm Hi vào trong rừng cây kia có nghĩ ấy mất mạng ? tại dễ dàng sống sót, ông lại muốn bóp chết ấy, ông xúng làm cha ư?” Ký giả vừa nghe chuyện này, chuyện này…. Đây cũng quá con mẹ nó phải là người rồi, quả hề nghĩ tới. Các ký giả vừa nghe vừa chụp ảnh, tin tức trực tiếp được truyền ra ngoài, chuyện này huyên náo khắp thành đều biết.

      Lý Thánh Đức kia còn là con người sao? có thể làm ra chuyện đem vứt bỏ con năm tuổi của mình, còn có tính người hay sao? Mọi người nhớ tới trước đây Nghiêm Hi lễ phép với Lý Thánh Đức, lúc này mới biết được nguyên nhân. Người như thế còn nhận thức làm gì, phải bỏ tù vĩnh viễn ra được mới phải.

      Bởi vì chuyện này, nhà họ Nghiêm nhà họ Lãnh đều xuất ở bệnh viện. Lần này giống với lần trước, lần trước là Lãnh Diễm cố ý gạt, nhưng lần này ký giả đều biết, cho nên nhanh chóng truyền ra. Dù muốn ngăn cũng ngăn được. Chớ đến là cũng muốn ngăn, chuyện này cho náo , càng huyên náo càng tốt.

      Chờ sau khi hai nhà đến, ký giả bị ngăn ở bên ngoài. tại Nghiêm Đình vừa nhìn thấy Lý Thánh Đức liền muốn quát . Có thể được hay sao, hại chết con ông, bây giờ lại còn muốn hại cháu ông nữa.

      “Ngươi nên ngồi trong ngục tối đó, ngươi nên ra ngoài. Ban đầu nếu ta nghe Hi Hi , ngươi ra ngoài như bây giờ. Ngươi… Ngươi cái gì cũng biết, khi đó Nghiêm Hi như vậy cũng biết danh để ta đưa ngươi ra ngoài, nhưng ngươi ra ngoài lại hại Hi Hi? Ngươi là cái đồ lang tâm cẩu phế!”

      Lý Duệ Thần vốn dĩ thấp đầu lập tức ngẩng lên, mắt tràn đầy lửa giận nhìn Nghiêm Đình, thanh khàn khàn : “Tôi là do ông đưa ra?”

      Nghiêm Đình vừa nhìn thấy ánh mắt này liền biết người này lại hiểu lầm rồi, vô cùng đau đớn, lắc đầu hận thể giết chết được Lý Thánh Đức: “Lý Thánh Đức a Lý Thánh Đức, ta biết ngay ánh mắt bạch nhãn lang nhìn kẻ địch của ngươi mà. Đúng là ban đầu nên giúp ngươi, ngươi nghĩ bản thân mình , lại nhìn người cứu mình với ánh mắt như vậy!”

      Ngược lại Lý Thánh Đức càng ngày càng có bộ dạng oán hận, hai mắt đỏ ngầu, nhìn Lãnh Diễm trầm : “Chắc cũng biết? Ha ha, các người sớm tính toán xong hết, khi tôi sắp thụ án xong đưa tôi ra, sau đó tính toán đưa tôi vào lần nữa, cả đời ngây ngốc ở bên trong đó đúng ? Được, tốt, ngoan độc! hổ là con của Nghiêm Tử Hoa, khác chút nào!”

      tại Lý Thánh Đức nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng hiểu chuyện này đúng ở chỗ nào, nhưng chậm, đúng là ngu mà.

      Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn Lý Thánh Đức, lên tiếng, chỉ nhìn mà thôi. ra cũng hiểu chủ ý của Nghiêm Hi, tính tình của hiểu. muốn chỉnh người nhưng muốn chỉnh cho họ còn đường sống. Nhưng cảm thấy còn chưa đủ. Tại sao Lý Thánh Đức còn sống chứ, nên chỉnh cho đến chết.Người này hại Hi Hi phải chỉ lần, tại sao hại con còn có thể bình an mà sống được?

      Lãnh Dật Lăng cũng kích động, Lý Thánh Đức câu mắng hai người phụ nữ, trong đó có ca Nghiêm Tử Hoa. Nghiêm Tử Hoa ở trong lòng Lãnh Dật Lăng tốt đẹp như nữ thần, lại bị Lý Thánh Đức thành chủng loại phụ nữ kia, Lãnh Dật Lăng liên tục đấm vào Lý Thánh Đức : “Nếu ngươi cưới Tử Hoa nên bảo vệ ấy, tại chẳng nhưng bảo vệ được ngươi còn ấy như vậy, Tử Hoa đáng giá.”

      Cứ như vậy, hai người nhà họ Lãnh thay phiên nhau tới đấm Lý Thánh Đức, chỉ trong chốc lát mặt mũi Lý Thánh Đức sưng vù, nhưng những người bên cạnh trông thấy cũng ai tới can ngăn, cũng cảm thấy Lý Thánh Đức này đáng đánh đòn. Nhìn hai người đánh tất cả mọi nười đều cảm thấy hả giận.

      Lúc này Nghiêm Hi từ bên trong ra, có chút yếu ớt nhìn bên ngoài. Có lẽ đồng phục bệnh nhân quá lớn, mặc ở người càng lộ ra vẻ bệnh yếu. Lãnh Diễm nhịn được tiến tới đỡ vai , Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm cười cười, sau đó quay đầu nhì Lý Thánh Đức bị đánh, nhàn nhạt mở miệng: “Được rồi, dừng tay thôi.”

      Lãnh Dật Lăng cũng đánh , trực tiếp dừng tay.Sau khi dừng tay mới phát giác chính mình vì đánh người mà đau tay, thử hoạt động gân cốt chút, sau đó nghiêng đầu đứng ở phía sau, cũng nhìn Lý Thánh Đức cái.

      Nghiêm Hi nhìn Lý Thánh Đức: “Có phải hay cảm thấy tôi đặc biệt hư? Có phải hay cảm thấy tôi chính là cố ý hại ông? Tâm cơ nặng như vậy, thậm chí ngay cả cha ruột của mình cũng thính toán?”

      Lý Thánh Đức cười lạnh, giương mắt nhìn Nghiêm Hi, sau đó : “ cảm thấy như thế nào? Chính nghĩ gì hiểu.” Lý Thánh Đức giương mày nhìn Nghiêm Hi, sau đó cười cười, cười rất lạnh.

      Nghiêm Hi cũng cười nhìn Lý Thánh Đức: “Chẳng lẽ ông làm người cha tốt? Vậy tôi gặp biết bao nhiêu người tốt đây? Năm đó khi tôi năm tuổi ông vứt bỏ tôi ở trong rừng cây, ông cảm thấy mình là người cha tốt hay sao? Đúng vậy, ông là người cha tốt, nhưng mà là đối với Lý Lệ. Ông căn bản phải là cha của tôi? Cha của tôi làm sao có thể coi tôi là kẻ thù còn coi loại người như Lý Lệ là ruột thịt? là buồn cười. chỉ có thế, có phải ông cảm thấy mình rất vô tội? Ông vô tội hay là mẹ tôi chết oan mới vô tội? Năm đó ông vì đứa bé kia đánh chửi mẹ con tôi, mẹ con tôi sai ở chỗ nào? Thế mà ông còn ra tay ngoan độc như vậy.”

      Khi Nghiêm Hi nhắc tới chuyện này có chút kích động. Lý Thánh Đức khi nghe thấy Nghiêm Hi nhắc đến Nghiêm Tử Hoa cùng kích động, người nhà họ Nghiêm ở phía sau nghe được lại càng thêm kích động. Chẳng lẽ đứa này từ lúc đó biết mẹ mình chết như thế nào? Hay là… khi đó chính mắt đứa này nhìn thấy?

      Mọi người nghĩ đến tại Nghiêm Hi làm như vậy với Lý Thánh Đức cùng với ánh mắt hận ý kia, khiến đứa bé hận cha ruột của mình như vậy, chuyện này cũng hề .

      Nghiêm Đình đau lòng, có chút run rẩy : “Hi Hi, chuyện năm đó, cháu tận mắt thấy ư?”

      Lý Thánh Đức nghe được câu hỏi của Nghiêm Đình, thân thể lập tức cứng lại, biết có phải hay nhớ ra được chuyện gì đó, ánh mắt có chút thất kinh.

      Nghiêm Hi nhìn Lý Thánh Đức, lạnh lùng cười cái, sau đó giương mắt lên lướt qua Lãnh Dật Lăng, khóe miệng cười càng thêm lạnh, hơi tự giễu : “Đúng vậy, chuyện ngày đó cháu làm sao có thể thấy được? Cháu tận mắt thấy cha của cháu cầm dây lưng quất lên người mẹ cháu, vết thương người mẹ càng ngày càng nhiều. Khi đó cháu rất sợ, sợ có ngày cha có tới đánh cháu hay ? Sợ có ngày mẹ có thể hay cứ như vậy tỉnh lại? Rốt cuộc có ngày, rốt cuộc mẹ cần bị đánh nữa, ông sao?”

      Nghiêm Hi hỏi ngược lại Lý Thánh Đức, ánh mắt mơ hồ: “Ông có biết khi tôi thấy ông đánh chửi mẹ tôi hận ông nhiều như thế nào ? Ông có biết khi ông tin lời Lý Lệ đưa tôi tới bệnh viện tâm thần tôi hận ông như thế nào ? Ông có biết khi tôi bị ông tự tay ném vào rừng cây tôi hận như thế nào ?”

      “Tôi hận ông, ông làm sao tôi có thể cho ông cứ nhàng mà ngây ngô ở trong tù hai mươi năm rồi được ra ngoài? Nếu như đổi lại là ông… ông có thể sao?”

      Nghiêm Hi rất , giống như muỗi bay qua. Mọi người nghĩ tới, biết Nghiêm Hi trả thù Lý Thánh Đức, nhưng ngờ chính miệng Nghiêm Hi lại ra chuyện này, hận sao? Ai có thể hận đây?

      Nghiêm tử hoa từng là tiểu công chúa của nhà họ Nghiêm, công chúa được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay lại bị tên cầm thú này đánh chửi? Vừa nghe được lời tố cáo của Nghiêm Hi, Nghiêm Đình cảm thấy tim mình ngừng đập: “Tử Hoa của ta, Tử Hoa của ta, con trải qua những ngày tháng như thế nào….” xong liền ngã quỵ, bảo bối của ông….

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 124
      Nghiêm Hi cũng nhìn Nghiêm Đình, sau khi ông cụ được Phong Trác Hạo và y tá mang , Nghiêm Hi : “Lý Thánh Đức, ông đoán sai, chính tôi khiến ông ngoại đưa ông ra ngoài. Tại sao mẹ tôi bị hại thành như vậy mà ông còn có thể bình an mà sống được? Chỉ cần ngồi ngây ngốc trong tù hai mươi năm mà ông có thể rửa sạch tội người ông ư? Vậy quá tiện nghi cho ông, tôi chính là muốn cho ông vĩnh viễn ra ngoài được.”

      Mọi người nghe Nghiêm Hi những lời này, trong lòng ít nhiều có cảm giác thê lương. Lãnh Diễm cũng như vậy, tay ôm Nghiêm Hi, lười phải nhìn Lý Thánh Đức cái, nhìn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.

      Lý Thánh Đức bỗng dưng cười ha hả: “Rốt cuộc, rốt cuộc cũng thừa nhận? Nghiêm Hi, đối xử với cha ruột của mình như vậy hay sao? Cha ruột còn đối xử như thế, vậy người khác làm sao dám đối tốt với cơ chứ? Ha ha, Nghiêm Hi a Nghiêm Hi, đời này nhất định cũng giống như người mẹ đoản mệnh của , có kết quả tử tế đâu. Cho dù chết rồi, cũng có ai biết được hung thủ là ai, ha ha ha.”

      Cuối cùng Lý Thánh Đức bị bác sĩ bệnh viện đuổi ra ngoài. Sau khi ra ngoài nhìn thấy bầu trời u tối, Lý Thánh Đức cười cười, cười đến khổ sở. người xu cũng có, chỉ có thể bộ về nhà. Nhưng sau khi về đến nhà lại phát nhà của bị niêm phong. Lý Thánh Đức thể tin được, cẩn thận suy nghĩ lại chút, nhớ tới mình vừa mua được căn nhà ở khu ngoại ô, nơi đó dùng tên của để mua, có vấn đề gì. Vội vội vàng vàng chạy tới, khi đến nơi trời bắt đầu sáng. Dù sao Lý Thánh Đức cũng có tuổi, khi trông thấy nhà, Lý Thánh Đức hổn hển cười cười, may mà lúc đó dùng tên của mình để mua. Dùng sức đẩy cửa phòng, lại phát nhà này bị người đổi khóa cửa. Lý Thánh Đức nghĩ ra, đây là nhà của , làm sao lại bị đổi khóa?

      ra nhà này dùng tên của Lý Lệ để mua, nhưng trừ và Lý Lệ ra có người nào biết nơi này, chẳng lẽ là Lý Lệ thừa dịp khi biết len lén đổi khóa?

      thể nào, nơi này ở thành phố A, tại Lý Lệ còn ở thành phố G cơ mà. Mặc dù giải quyết vấn đề thiếu nợ của Lý Lệ, nhưng tại Lý Lệ vẫn là trọng điểm của truyền thông, có đạo lý nào Lý Lệ trở lại.

      suy nghĩ như vậy, lại thấy đường có xe tới nơi này, đèn xe rất sáng. Trong đầu Lý Thánh Đức thoáng qua suy nghĩ, nơi này rất vắng vẻ, cơ hồ chỉ có nhà của , nếu đến nơi này chỉ có thể đến nhà này, chẳng lẽ là Lý Lệ?

      Lý Thánh Đức tìm chỗ khuất núp vào, bên kia đúng là Lý Lệ. Lý Lệ từ tay lái phụ xuống ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cũng bước , ngược lại miệng mang theo nụ cười khóe léo chờ người trong xe. Sau đó Lý Thánh Đức liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra, Lý Lệ cười tiến lên khoác tay người đàn ông kia, hai người cùng nhau tiến về phía bên này.

      Người đàn ông Lý Lệ kéo là Hoàng Vĩ, kể từ buổi tối hôm đó đường chạy trốn gặp được Hoàng Vĩ, Lý Lệ liền theo . Trong lòng ta nghĩ, địa vị của Hoàng Vĩ tệ, vóc người tạm được, thân thể cường tráng, mấu chốt là tiền và địa vị xã hội đủ cao, có năng lực để cho ta Đông Sơn tái khởi.

      Lý Lệ cười rất dịu dàng, nhìn Hoàng Vĩ nửa đùa : “Hôm nay là sao lại nhìn Thiên Ca như vậy, làm như người ta biết xấu hổ.”

      Hôm nay Hoàng Vĩ mang theo Lý Lệ buôn bán với Thiên ca, thế nhưng tại chỗ liền ôm Lý Lệ vừa ôm vừa hôn, còn lớn mật hơn trực tiếp vươn tay vào trong váy của ta. Trước mặt nhiều người như vậy hai người công khai **, khiến cho Thiên ca tức giận sắc mặt giống như gan heo vậy. Nhưng Lý Lệ đặc biệt cảm thấy hả giận, mấy ngày trước Thiên ca còn đối đãi như vậy với ta, lại còn tìm mấy người em của

      Lần này tốt lắm, coi như ta được hả giận.

      Gương mặt của Hoàng Vĩ cũng có biến hóa gì, chỉ cười liếc mắt nhìn Lý Lệ, Lý Lệ thấy được trong nháy mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

      Đến trước cửa Lý Lệ lấy từ trong túi xách của mình lấy ra chìa khóa mở cửa. Lý Thánh Đức nhìn động tác của Lý Lệ, cho đến khi nghe thấy thanh cửa mở ra, lúc này mới nhắm chặt hai mắt lại. sợ trong mắt mình lộ ra tuyệt vọng. tại như vậy, thể để cho tâm của mình tuyệt vọng, tâm tuyệt vọng đời này mãi mãi tuyệt vọng.

      Sau khi mở mắt ra Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ vừa vừa cười kéo Hoàng Vĩ vào rồi đóng kín cửa. Lý Thánh Đức từ trong góc đứng lên nhìn cửa lớn đóng chặt, hô hấp sâu, lặp lại mấy lần mới vất vả áp chế được hỏa khí trong lòng, sau đó đưa tay nhấn chuông cửa hai cái.

      Bên trong Lý Lệ ôm hôn Hoàng Vĩ, ai biết lúc này lại có người tới. Lý Lệ nghĩ chút, nơi này có ai biết, chỉ có thể là Lý Thánh Đức. Nhưng tại Lý Thánh Đức ở trong tù, khẳng định là ra được, vậy chỉ có thể là người bán hàng, nhưng lúc này làm gì có người nào giao bán? Lý Lệ nghĩ hồi, chắc là người qua đường ngang qua hỏi thăm đường thôi, kiểu người này càng thể mở cửa, ai biết có phải là người đó có mưu tính gì.

      Lý Lệ chỉ nghĩ trong mấy giây, sau đó tiếp tục ôm cổ Hoàng Vĩ buông. Hoàng Vĩ hơi nhíu mày giọng : “ mở cửa?”

      Lý Lệ chút để ý : “Vào lúc này phải là quan trọng gì, ai biết nơi này.”

      Lý Lệ điều này Hoàng Vĩ hiểu, nơi này là cứ điểm khác của Lý Lệ. Ngẩng đầu quan sát chút, biết trang hoàng như thế này tốn biết bao nhiêu tiền nữa. Hoàng Vĩ cười cười, nhìn Lý Lệ lời nào. ra Lý Lệ còn có chỗ như vậy, lúc viện kiểm sát đòi nợ thế nhưng tìm ra được.

      Bên ngoài Lý Thánh Đức thấy ai ra mở cửa, lửa giận trong lòng ép được nữa, tiếp tục bấm chuông cửa.

      Hoàng Vĩ cau mày quay đầu nhìn cửa, sau đó quay lại nhìn Lý Lệ : “ mở cửa , nhanh.” xong cũng đẩy Lý Lệ ra về phía sa lon ngồi.

      Lý Lệ vừa nhìn người ta như vậy, vậy mở cửa, thuận tiện nhìn xem rốt cuôc người nào có mắt nhìn phá hư chuyện tốt của ta. ta còn muốn tối nay phục vụ cho Hoàng Vĩ vui vẻ rồi sau đó nhân cơ hội muốn chiếc xe. Xe của ta cũng được, có xe là dễ dàng. Vốn muốn tối nay phục vụ Hoàng Vĩ cho tốt, ai biết bị người bên ngoài thức thời cắt đứt.

      Lý Lệ bất đắc dĩ mở cửa, vừa nhìn thấy là Lý Thánh Đức lập tức liền ngây ngẩn cả người: “Cha? Người… sao người lại ra làm gì?” xong Lý Lệ mới phản ứng được mình sai, tại sao có thể hỏi như thế được? Điều này làm cho Lý Thánh Đức nghĩ như thế nào?

      Lý Lệ lúng túng cười cười, lần nữa : “Cha, mau vào, con có chút ngoài ý muốn, người, người là như thế nào….”

      Lý Thánh Đức mặt nặng nhìn Lý Lệ, gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Lý Lệ hiểu được, lập tức giải thích : “Cha, người đừng hiểu lầm, phải là con sợ là nơi này bị người tra được hay sao? Con vừa mới đổi khóa, bởi vì cha ở bên trong nên con làm chìa khóa cho cha được.”

      Lý Lệ dẫn Lý Thánh Đức vào, Lý Thánh Đức nhìn Hoàng Vĩ ngồi sô pha nhà , trầm mặt ngồi vào sô pha nhìn Lý Lệ. Mà Lý Lệ giống như đứa bé làm sai chuyện đứng chỗ cúi đầu dám lời nào. Lý Thánh Đức nhing Hoàng Vĩ ngồi như đại gia, trong lòng hề thoải mái: “Ai cho ở đây, tôi đây là chủ nhân cũng chưa mở miệng, cứ tự nhiên như vậy?”

      Hoàng Vĩ vừa nghe, sau đó liếc mắt nhìn Lý Lệ, nhếch miệng cười châm chọc, nhìn Lý Thánh Đức : “Ha ha, Lý tiên sinh còn chưa hiểu tình cảnh tại của mình sao? Ông có thể ra ngoài lúc này chính là kỳ tích rồi. Ông làm những chuyện gì tôi đều biết, ông coi mình còn căn nhà này ư? Thôi , lão tiên sinh, ông nên thừa dịp mình còn ở bên ngoài xử lý chuyện của mình , nếu , căn nhà này của ông còn giá trị đâu.”

      Hoàng Vĩ biết Lý Thánh Đức, theo Lãnh Diễm thời gian lâu như vậy, đối với đôi cực phẩm cha con này hiểu rất thấu đáo. tại Lý Thánh Đức được Nghiêm Hi bảo lãnh mà ra ngoài, kết quả cuối cùng được định sẵn, còn có năng lực để mà bay nhảy nữa. Nếu là như vậy, còn cần thiết xuống tay lưu tình với ?

      Lý Thánh Đức rất tức giận, giận đến điên người lên, đưa tay chỉ vào mặt Hoàng Vĩ: “Ngươi…ngươi cút ra ngoài cho ta, nơi này là nhà của ta, ta cho phép ngươi vào. Mời ra ngoài!”

      Lại mang người này vào nhà, quả là tức giận chết mà.

      “Lý Lệ, người này con mang vào, nhanh đuổi ra ngoài. Ta muốn gặp lại .”

      Lý Lệ đứng bất động tại chỗ, Hoàng Vĩ liếc mắt nhìn Lý Lệ, sau đó mỉm cười với Lý Thánh Đức: “Tôi lão tiên sinh ngài, ngài chưa hiểu ư? Chủ nhà nơi này là Lý Lệ, phải là Lý Thánh Đức ngài. Tên chủ nhà là ai, dĩ nhiên người đó chính là chủ nhân, ngài phải chứ?”

      Lý Thánh Đức chợt sửng sốt, tại sao có thể sửng sốt được cơ chứ, người đàn ông này gì vậy? người con móc hết tâm gan đối tốt mà giờ lại phản bội ? Đầu Lý Thánh Đức vẫn còn quay mòng mòng, nhìn Hoàng Vĩ chỉ muốn đánh vào mặt , lại nhìn Lý Lệ chợt nâng đầu lên, vẻ mặt quyết tuyệt, ngoài ra có vẻ gì khác, giống như là quyết định muốn đuổi Lý Thánh Đức ngay bây giờ.

      Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ hỏi: “Con…con muốn đuổi ta ?”

      Lý Lệ nhìn Lý Thánh Đức lời nào, tại ta xác định được Lý Thánh Đức còn có hi vọng hay . Nếu như Lý Thánh Đức phải vào tù, vậy còn gì phải , trực tiếp đuổi người là được.

      Hoàng Vĩ như hiểu suy nghĩ của Lý Lệ, cười cười : “Đắc tội với Lãnh Diễm, ông nghĩ còn có thể ra khỏi tù ư? Vậy ông quá khinh thường ta rồi.”

      Lý Lệ sững sờ, sau đó nhìn Hoàng Vĩ, ý tứ của là gì!

      Lý Thánh Đức biết trông nom được gì nữa, nghe ý tứ của Hoàng Vĩ, hiểu, lúc này Lý Lệ muốn nhìn vào tù, có ý định nhận thức .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 125
      Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ, lúc này Lý Thánh Đức còn cúi thấp đầu như trước, ngược lại có chút cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn Lý Thánh Đức, ánh mắt hề sợ hãi, nhìn Lý Thánh Đức : “Cha, nhà này là của con, cha quên ư?”

      Lời Lý Lệ vừa ra, Lý Thánh Đức giật mình, dám tin nhìn Lý Lệ, nhìn chăm chú, kỹ càng. Lý Lệ cũng nhìn lại, đôi mắt kia, Lý Thánh Đức phát ra có chút tình cảm. Cúi đầu suy nghĩ lại mọi chuyện lúc trước, chợt hiểu ra chuyện gì xảy ra, mở to mắt nhìn Lý Lệ, sau đó hiểu, thần thái thay đổi liên tục.

      “Lý Lệ, ra ta vẫn luôn nhìn lầm con.” Trong nháy mắt Lý Thánh Đức khôi phục lại thần thái, lẳng lặng nhìn Lý Lệ.

      Lý Lệ nghe vậy rụt mình cái, sau đó nhìn chằm chằm Lý Thánh Đức, liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ ngồi ở phía sau xem trò vui, trong lòng có chủ ý, nhìn về phía Lý Thánh Đức : “ sai, cha còn cái gì để con có thể lợi dụng, chẳng qua chỉ là vì chức quan cao kia của cha mà thôi. tại cha còn gì, vậy con cần gì phải giả bộ ở trước mặt người nữa? Nhà này chủ là con chứ phải là cha, vậy nơi này chính là của con, nhà con hoan nghênh cha, mời ra ngoài!”

      Lý Lệ lạnh lùng chỉ về hướng cửa chính như vậy, Lý Thánh Đức ngược lại bật cười, cười đến lạnh lẽo, nhìn Lý Lệ hừ lạnh tiếng: “ rất lợi hại, nhiều năm như vậy, ta hề nhìn ra, rất lợi hại!” xong hất tay rời .

      Cửa lớn biệt thự bị Lý Thánh Đức đóng sầm tiếng, Hoàng Vĩ nghe liền cười, cười rất giả dối, sau đó đứng lên nhìn Lý Lệ : “Bảo bối, em tuyệt tình. Em lão nhân gia kia có thể hay đau lòng đến chết rồi? Người ta đối đãi với con ruột cũng bằng em… vậy mà tại em lại tuyệt tình như vậy… Ai, đúng là trái tim người băng giá.” Hoàng Vĩ che tim mình, cố ý làm ra bộ dạng đau lòng.

      Lý Lệ bị dáng vẻ của chọc cho cười cười, sau đó đôi tay ôm lấy cổ của nhón chân lên hôn: “Bảo bối, yên tâm, sức chịu đòn của lão nhân gia này rất mạnh, cần lo lắng cho ông ấy, chuyện chúng ta quan tâm bây giờ là được……” thanh cuối cùng cố ý giảm xuống thấp, giọng mập mờ, ôm cổ của bắt đầu hôn. tại trong đầu của Lý Lệ vẫn còn suy nghĩ về vấn đê chiếc xe kia, tối nay phải thêm chút sức mới được, mắt thấy trời sắp sáng rồi.

      Hoàng Vĩ khe khẽ đẩy Lý Lệ, ánh mắt trịnh trọng, chút đùa giỡn cũng có. Cứ như vậy nghiêm túc nhìn Lý Lệ, sau đó hỏi: “Có phải hay ngày, em cũng đối với như vậy? Khi còn giá trị lợi dụng gì với em, em có hay làm như vậy với ?”

      Lý Lệ nghe thấy khẩu khí kia động tác liền dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Vĩ, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hết sức chăm chú kia, nghiêm túc bên trong khiến Lý Lệ xúc động, trong lòng mềm xuống mức thấp nhất. thế giới này có người đàn ông liều mạng ta, vậy người phụ nữ như ta còn cần quan tâm cái gì?

      Lý Lệ cẩn thận nhìn, ta cảm thấy Hoàng Vĩ ta. Trước kia ở thành phố G khi ta còn chưa biết thân phận của , phải người này vô điều liện nghe lệnh của ta hay sao? Có thể thấy được người đàn ông này nghiêm túc với ta.

      Lý Lệ lập tức nhào vào trong ngực của , động tình : “ , em vĩnh viễn đối với như vậy. cái thế giới này, người duy nhất em chính là , có người khác.”

      Hoàng Vĩ nghe, khóe miệng thoáng cười lạnh tiếng, mắt nửa mở nhìn về phía trước, tay vẫn dịu dàng lưu luyến vuốt ve tóc Lý Lệ. Theo ý , người phụ nữ Lý Lệ này đơn thuần phải là loại người như vậy. Lúc ấy vô điều kiện ta đối với như vậy, bây giờ cố ý đến gần Lý Lệ nhưng ta lại có bất kỳ dự phòng gì, người phụ nữ này đúng là kỳ quái.

      Thân thể Nghiêm Hi tốt lên nhiều, vốn có chuyện gì nhưng bởi vì Lãnh Diễm lo lắng cứng rắn muốn Nghiêm Hi nằm viện, Nghiêm Hi có biện pháp đành phải đồng ý. Nhưng tại trong lòng Nghiêm Hi còn thêm mối suy nghĩ, rốt cuộc Nghiêm Tử Hoa chết như thế nào?

      Gần đây Nghiêm Đình cũng liên tục nghĩ đến chuyện này. Mặc dù Lý Thánh Đức đến nỗi quá cặn bã, cái gì cũng dám , nhưng sao lại dám Nghiêm Tử Hoa phải bị giết?

      Nghiêm Đình cẩn thận nghĩ nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tìm đến Nghiêm Hi và Lý Duệ Thần hỏi cho ràng. Lý Duệ Thần vừa nghe thấy vấn đề Nghiêm Đình hỏi cả người sững sờ, đây là có ý gì?

      Nghiêm Đình hỏi: “Năm đó ngày mẹ của các cháu gặp chuyện may, các cháu có chú ý đến cái gì nên xuất ở nhà mình hay ? Hoặc là các cháu có nhớ ngày đó có chuyện gì kỳ quái xảy ra hay ?”

      Chuyện may năm đó xảy ra khi Nghiêm Hi mới năm tuổi, nhưng Lý Duệ Thần mười tuổi nha. Đối với đứa bé mười tuổi mà , nếu như nhày đó có chuyện gì đúng xảy ra, tất nhiên nó chú ý đến. Cho nên Nghiêm Đình mới có thể cho gọi hai đứa đến, cẩn thận hỏi chút có lẽ có thêm phát mới.

      Lý Duệ Thần ngây ngẩn cả người, chuyện ngày đó…….

      Lý Duệ Thần gì, chỉ nhìn Nghiêm Hi chút, sau đó nghiêng đầu dám nhìn Nghiêm Đình. Nghiêm Đình nhìn Lý Duệ Thần, sau đó hỏi: “Có phải hay cháu nhớ tới chuyền gì kỳ quái?”

      Lý Duệ Thần suy nghĩ chút, sau đó : “ xác định lắm, khi đó cháu nhớ được ông Chu qua. Khi cháu cùng Hi Hi tan học về nhà thấy xe của ông Chu rời , chờ khi chúng cháu vào, mẹ ……”

      Sắc mặt Nghiêm Đình liền thay đổi, nhưng Nghiêm Hi nhìn chút : “ thể nào là ông ta, lúc chúng cháu về thân thể của mẹ cũng cứng lại, rất dễ nhận thấy phải là vừa mới chết. Cháu nghĩ, nếu quả là ông Chu, vậy ông ta ở lại nơi đó trong thời gian dài như vậy, vừa lúc đợi đến khi chúng cháu tan học mới vội vàng hấp tấp chạy từ nhà chúng cháu ra được. Đây phải là chờ chúng cháu tận mắt thấy ông ta là hung thủ giết người?”

      Lý Duệ Thần cũng gật đầu cái: “Đúng vậy, mặc dù khi đó chúng cháu còn , nhưng bởi vì ấn tượng đó được khắc sau, sau đó lại vô số lần hồi tưởng lại chuyện ngày đó, xác thực phát ít nghi điểm.”

      Nghiêm Đình cũng là tự hỏi gật đầu cái, sau đó : “Cho dù chuyện này có người họ Chu kia có xuất , cũng thể đảm bảo Lý Thánh Đức trong sạch, chừng đây chính là cái bẫy mà Lý Thánh Đức lập ra.”

      Nghiêm Hi và Lý Duệ Thần nghe vậy nhìn đối phương cái, gì nữa. Nghiêm Đình : “Chuyện này ta phải tra , con của ta thể cứ như vậy mà chết nguyên nhân.”

      Nghiêm Hi ra cùng Lý Duệ Thần, cười như cười nhìn hỏi: “ ra ngày đó còn nhớ ra chuyện khác đúng ?”

      Lý Duệ Thần nghe vậy sững sờ, xác định nhìn Nghiêm Hi: “Có ý gì? Làm sao còn nhớ ra chuyện nào khác được? chuyện ngày đó quá mức đột nhiên, quả thực là nhớ ràng lắm, sao vậy? Em nhớ ra chuyện gì đặc biệt à?”

      Đối mặt với trêu ghẹo của Lý Duệ Thần, Nghiêm Hi chỉ cười lời nào. Cho dù Lý Duệ Thần cái gì, Nghiêm Hi có thể cảm thấy Lý Duệ Thần có chuyện gì đó. Nhưng Lý Duệ Thần lời nào, cũng có biện pháp. cho cùng cũng muốn tự tay mình điều tra tìm hiểu .

      Nghiêm Hi nhìn Lý Duệ Thần cười cười, sau đó trực tiếp trước lái xe của mình. Lý Duệ Thần nhìn bóng lưng của Nghiêm Hi, suy nghĩ giây, sau đó bước nhanh về phía trước kéo Nghiêm Hi lại, có chút trịnh trọng : “Hi Hi, hi vọng chuyện này do em điều tra. Còn mấy ngày nữa em kết hôn, đến lúc đó rất bận, trước lo chuyện kết hôn, chuyện này cứ giao cho được ?”

      Nghiêm Hi quay đầu lại nhìn Lý Duệ Thần, ánh mắt mang theo chút chần chừ, sau giây liền khô phục trong sáng, nhìn Lý Duệ Thần cười cười: “Vâng, em làm vất vả rồi.”

      Các phóng viên ngờ, mấy ngày nay thành phố A xảy ra nhiều đại như vậy. Chỉ với mấy chuyện đại này khiến cho bọn họ bận tối mắt tối mũi rồi. Mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Lãnh Diễm và Nghiêm Hi, theo lý mà trang đầu của các tờ báo mấy ngày nay đều là tin tức của hai người bọn họ, nhưng lại ngờ đến trong thời điểm mấu chốt này những chuyện xấu của Lý Thánh Đức lại bị lộ ra.

      Đây là dạng quan viên chính phủ gì vậy, dám tham ô nhiều tiền như vậy? Chuyện tiền tham ô được công bố khiến cho toàn bộ dân chúng giật mình, đây còn là tiền sao? Chính là cái bao vô cùng lớn đúng hơn.

      Bởi vì Lãnh Diễm sai người thu thập đầy đủ chứng cớ phạm tội của Lý Thánh Đức, cho nên quản lý cấp cao của thành phố A cũng hề phí chút sức nào trực tiếp cách chức quan béo bở kia của Lý Thánh Đức , vị trí này sớm chọn người thích hợp. Vốn trước khi Lý Thánh Đức nhậm chức an bài thân tín của mình, nhưng ai biết Lý Thánh Đức giữa chừng xuất . Khi đó hài lòng với Lý Thánh Đức, phải người cùng phái với mình, có thể hài lòng với Lý Thánh Đức mới là lạ.

      tại tốt rồi, chẳng những thuận lợi cách chức của Lý Thánh Đức, còn là người trực tiếp phụ trách vụ án của Lý Thánh Đức, được dân chúng ca tụng phen. Người người đều là quan tốt tiêu diệt hết tam quan của thành phố A, tại danh vọng của thẳng đường tăng cao.

      Quản lý cười ha hả nhìn Lãnh Diễm ngồi bên cạnh: “Ai nha, Lãnh tiên sinh, cứ thoải mái. Hôn lễ của tôi nhất định xuất , đến lúc đó có chút quà nho kính xin đừng cười.”

      Lãnh Diễm cũng cười cười: “ cần khách khí như thế, chuyện này ngài giúp nhiều cho tôi rồi, hôn lễ ngài tới là tốt rồi, quà tặng cũng cần.”

      Lãnh Diễm và quản lý cấp cao trong lòng hiểu , lần này Lý Thánh Đức ngã ngựa là mục tiêu của hai người bọn họ, người này ngã ngựa đối với Lãnh Diễm hay quản lý cấp cao đều có chỗ tốt. Lãnh Diễm phải là người tốt, là thương nhân đặc biệt tính toán chi li. Trước kia Lý Thánh Đức đối xử như vậy với vợ của , khi đó ở bên cạnh . Nhưng tại lại gây chuyện với khi ở bên cạnh, phải là tìm chết hay sao? Hơn nữa chuyện lần trước công ty bị người tố cáo trốn thuế, coi như lần này Lãnh Diễm tính nợ cũ nợ mới cùng lượt với Lý Duệ Thần.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 126
      Lãnh Diễm híp mắt nhìn ly cà phế bàn, cười cười nhìn quản lý cấp cao. Quản lý cấp cao cảm thấy ánh mắt này của Lãnh Diễm có chút dọa người, tóc gáy người cơ hồ dựng hết lên, nhìn Lãnh Diễm cười hỏi: “Sao vậy? Làm sao đột nhiên nhìn tôi như vậy?” Nụ cười kèm theo lúng túng.

      Lãnh Diễm cười cười cầm tách cà phê lên uống, sau đó nhìn : “Lần này Lý Thánh Đức bị cách chức, nên tìm người thích hợp cho vị trí kia, tôi muốn lần sau công ty của tôi bị người ta là trốn thuế.”

      Lập tức viên quản lý vì chuyện này mà bắt đầu đổ mồ hôi hột, chưa đến chuyện R&D bị người tố cáo trốn thuế, Lãnh Diễm còn bị mời uống trà, mặc dù đích xác chỉ là uống trà, nhưng người bên ngoài nghĩ như vậy, chuyện đó khiến cho cổ phiếu của R&D biến động. Viên quản lý nghĩ tới chuyện này, trong chuyện này cũng có trách nhiệm. Nếu phải để sơ hở cho Lý Thánh Đức, như vậy cũng có thể kịp thời biết mà ngăn chặn. Như vậy cũng cần chọc tới đại thần Lãnh Diễm này.

      Ở trong lòng bắt đầu mắng Lý Thánh Đức, ai chọc lại chọc vị đại gia này. tại tốt rồi, ngã ngựa còn kéo theo .

      Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt khổ qua của người nọ, cười cười lời nào, tiếp tục ưu nhã uống cà phê của mình.

      Bởi vì Lãnh Diễm giúp tay, coi như lần này Lý Thánh Đức lại bắt đầu kiếp sống lao tù. Nhưng cái này cũng chưa tính, Nghiêm Đình lại tăng thêm cho tội danh, mười bảy năm trước cố ý giết người. Nghiêm Đình coi chuyện đó là do Lý Thánh Đức làm, nếu phải cũng để cho phải nếm thử mùi vị này, lại dám đánh bảo bối của ông như vậy.

      Bởi vì tội tham ô của Lý Thánh Đức được thành lập, cho nên sớm bị quăng vào trong tù. Nhưng về kiện mười bảy năm trước của Nghiêm Tử Hoa, tòa án cần phải lập án điều tra. Dù sao chuyện qua lâu rồi, ai biết khi đó có chuyện gì.

      Theo lý mà , mấy ngày nữa là đến hôn lễ của Nghiêm Hi, lúc này Nghiêm Đình nên đào chuyện này lên, nhưng ông cụ nhịn được. Khi ra khỏi tòa án Nghiêm Đình xin lỗi nhìn Nghiêm Hi: “Hi Hi, xin lỗi, mấy ngày nữa là hôn lễ của cháu rồi, ta lại mang thêm phiền phức cho cháu. tốt.”

      Nghiêm Hi cười cười, sau đó vươn tay tới ôm ông ngoại của mình, an ủi : “Ông ngoại, có chuyện gì, cháu hiểu ý của người. Ông muốn mẹ cháu được an nghỉ trước khi cháu kết hôn. Cháu hiểu.”

      Nghiêm Hi nghĩ vậy, Lãnh Diễm càng thêm đồng ý. Loại chuyện này người khác cảm thấy xúi quẩy, nhưng Lãnh Diễm là ai chứ, lúc nào tin những thứ như vậy? Theo ý , nên giải quyết nhanh chóng chuyện của Lý Thánh Đức. Nghĩ đến chuyện phải giải quyết, Lãnh Diễm liền nghĩ tới người phụ nữ Lý Lệ kia, chắc giờ này ta rơi vào bẫy.

      Gần đây Lý Lệ như tiểu tức phụ vậy. ta Hoàng Vĩ, lòng phòng bị buông xuống từ lâu, ta lập tức rơi vào bẫy họ giăng ra.

      Hoàng Vĩ nhìn bàn đầy món ăn Lý Lệ làm, sau đó ngồi xuống ăn. Lý Lệ đầy mong đợi nhìn , nhưng Hoàng Vĩ chỉ mực ăn, câu ‘ăn ngon’ cũng . Lý Lệ có chút thất vọng, nhưng ta lại nghĩ, Hoàng Vĩ là đàn ông cứng nhắc, miệng đặc biệt đần, loại chuyện dỗ vui vẻ phụ nữ nhất định nha.

      Lý Lệ cười cười, thôi, chính là người như vậy. Như vậy tốt hơn, càng như vậy lại càng thực tế.

      Hoàng Vĩ ăn rất nhanh, giống như và hai ba miếng liền ăn xong. Lý Lệ nhìn rất vui vẻ, cho là người này ăn rất vui. Khi Lý Lệ dọn dẹp bát đĩa Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ : “Loại người như Thiên ca biết ý, buôn bán thực tế.”

      Giống như chỉ tùy ý câu mà thôi, Lý Lệ lại nhớ, dừng tay dọn bát đĩa lại, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Vĩ nhíu chặt mi tâm. Lý Lệ mang theo ánh mắt lo lắng: “Sao vậy?”

      Hoàng Vĩ giống như là sao thuận miệng : “ có việc gì, chính là gặp chút chuyện phương diện làm ăn, có gì đáng ngại.”

      Lý Lệ cười cười, thu thập xong bát đĩa rồi thuận tay rửa sạch. Ở trong phòng bếp len lén liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ mặt mày ủ ê, sau đó liền nghĩ, làm gì mới giúp được Hoàng Vĩ đây?

      tại ông Chu lú lẫn hoàn toàn, thậm chí có lúc chỉ vào Chu Kỳ : “Tử Hoa, sao em lại tới đây?”

      Mỗi khi đến lúc này Chu Kỳ liền muốn khóc, cha già nên hồ đồ rồi, mấy ngày nay đều nghe được câu nào của cha nhắc về mẹ. Cơ hồ tất cả đều là Nghiêm Tử Hoa. Mặc dù vui khi mẹ đối đãi với bọn họ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy mẹ mình là tốt nhất. Lúc này Chu Khải liền an ủi: “Người phụ nữ cha cả đời, lúc tỉnh táo dám , tại hồ đồ, mới to gan ra. Người hồ đồ rồi em còn cho người , như vậy rất uất ức.”

      Chu Kỳ suy nghĩ chút cũng đúng, coi như xong.

      Nhưng khi thấy Nghiêm Hi ở trong bệnh viện, ông cụ như điên rồi, trực tiếp nhào tới bám lấy . Lãnh Diễm thấy thế liền vội vàng kéo ông ta ra, còn đạp cước vào bụng ông Chu. Ông Chu bị Lãnh Diễm đạp mạnh cước, rất đau. Ông có chút sợ Lãnh Diễm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Hi, miệng cũng dám gì. Nghiêm Hi cau mày nhìn ông Chu, hết ý kiến. Hôm nay chỉ tới nhìn ông ngoại như thế nào, làm sao lại đụng phải vị này chứ.

      Chu Khải nghe được tiếng vang, khi chạy tới thấy ông Chu ngồi chồm hổm đất giận dữ nhìn chằm chằm Nghiêm Hi. Lãnh Diễm hung hăng cảnh cáo: “Ông nhìn gì? Nhìn nữa tôi móc hai mắt của ông ra.”

      Sau đó Chu Khải liền nghe thấy tiếng kêu thảm của cha mình, ôm đầu chặt giống như thực có người muốn tới móc mắt ông ra vậy. Chu Khải bước nhanh tới ôm ông Chu an ủi: “Cha, sao, sợ.” Ông Chu nghe được tiếng của Chu Khải lúc này mới coi như là yên tâm, giống như đứa bé tìm được chỗ dựa cho mình, khóc nữa.

      Lãnh Diễm ở bên cạnh trào phúng: “Đúng vậy. ông ta sợ cái gì chứ. Ông ta muốn bóp chết Hi Hi, nên sợ cũng phải Hi Hi sợ mới phải. người đàn ông mà sợ người phụ nữ, buồn cười.”

      Nghiêm Hi nhịn được níu lấy tay áo của Lãnh Diễm, ánh mắt ngăng lại miệng thúi của . Người ta là bệnh nhân mắc chứng si ngốc của người gì, cần gì phải so đo với người bệnh chứ. Lãnh Diễm nghĩ chút cũng cảm thấy mình buồn cười, thôi, vậy cứ như vậy .

      Lãnh Diễm ôm hông của Nghiêm Hi muốn , kết qua ông Chu núp ở trong ngực Chu Khải khóc: “Nó là người xấu, nó giết Tử Hoa, nó là người xấu, mau bắt nó mau.”

      Nghiêm Hi nghe được ràng lám, nhưng nghe năm chữ ‘nó giết Tử Hoa’, lập tức dừng bước lại. Lãnh Diễm cũng nghe được, hai người quay đầu lại dám tin nhìn ông Chu khóc rất thảm ở trong lòng Chu Khải, sau đó hai người nhìn nhau.

      Chu Khải cũng vì những lời này mà kinh ngạc phen, dám tinh nhìn người cha núp ở trong ngực mình khóc: “Cha, người mới vừa người nào? Người người nào giết người nào?”

      Ông Chu thấy Lãnh Diễm quay đầu lại nhìn mình, vừa sợ rụt vào núp ở trong ngực của Chu Khải, giống như hận mình biến thành đồ vật, trực tiếp chui vào trong túi Chu Khải giấu .

      Chu Khải nhìn ý định của cha mình, lại thúc dục gấp rút hỏi: “Cha, người vừa mới cái gì?”

      Ông Chu ngẩng đầu nhìn Chu Khải, lại nhìn chung quanh xem có người xa lạ hay , sau đó thận trọng : “Ta cho ngươi biết bí mật nha, ngươi thể cho người khác biết, người phụ nữ kia, Lý Lệ, ta giết Tử Hoa.”

      Ông chủ chỉ vào Nghiêm Hi tên tuổi Lý Lệ, Lãnh Diễm coi như là hiểu, Nghiêm Hi và Nghiêm Tử Hoa rất giống nhau, khiến cho ông Chu tưởng lầm là Nghiêm Tử Hoa. Ông ta sợ, Nghiêm Tử Hoa phải chết rồi hay sao? Làm sao lại xuất trước mặt ông ta được. Vì sợ hãi cho nên mới ra chuyện này.

      này khiến cho người ta thể tin được, làm sao có thể?

      Lúc ấy Lý Lệ cũng chỉ có năm tuổi mà thôi!

      Nghiêm Hi càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, thứ người như thế làm sao có đời này được?

      Lãnh Diễm ôm chặt hông của Nghiêm Hi, chỉ sợ sơ ý ngã xuống. tại trong đầu Nghiêm Hi là mảng trống rỗng, trạng thái này tiện gặp Nghiêm Đình, Lãnh Diễm trực tiếp đưa Nghiêm Hi về nhà trọ.

      Nghiêm Hi ở trong nhà trọ bình tĩnh hồi, chợt nhớ tới Lý Duệ Thần, mặt xanh trắng lập tức đứng lên: “Lý Duệ Thần, nhất định ấy biết cái gì, em phải tìm ấy.”

      tại đầu óc Nghiêm Hi ràng lắm, thậm chí có vài điểm xung động. Lãnh Diễm yên lòng, trức tiếp ôm trấn an : “Em bình tĩnh chút, gọi cho cậu ấy tới nơi này được ? Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” xong tay ôm chặt hông cho , tay kia cầm điện thoại gọi cho Lý Duệ Thần.

      Lý Duệ Thần lúc này nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, biết chút, nhưng cũng chỉ chút mà thôi. chừng là nhớ lộn.

      Nhận được điện thoại của Lãnh Diễm phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Nghiêm Hi: “Này, có phải Hi Hi xảy ra chuyện gì?” Lý Duệ Thần nhấc máy liền nhanh chóng hỏi những lời này.

      Bên kia Lãnh Diễm cũng có gì khác thường, chỉ có chút gấp gáp : “Cái gì cũng đừng hỏi, tới đây trong thời gian ngắn nhất.” xong liền cúp điện thoại. Lý Duệ Thần nghĩ, có cái gì đó đúng, phải là Nghiêm Hi có chuyện chứ? Lập tức phóng xe tới nhà của Lãnh Diễm.

      Sau khi tới nơi mới phát ra Tiếu Thâm và Cố Tiêu đề ở đó, nhưng sắc mặt rất nặng nề, giống như có đại xảy ra. Lý Duệ Thần càng thêm lo lắng: “Có phải Hi Hi có chuyện gì hay ?”

      vừa hỏi câu này xong, hai người kia nhìn cái, sau đó câu, sắc mặt tiếp tục nặng nề. Chuyện gì vậy, chưa tới hai ngày nữa kết hôn, lúc này lại có chuyện này.

      Lý Duệ Thần chưa kịp biểu đạt bất mãn của mình, Nghiêm Hi lập tức lao ra hỏi : “Chuyện năm đó nhớ có đúng ? Có phải hay do Lý Lệ làm, có phải ta làm hay ?”

      Lúc Nghiêm Hi ra cặp mắt sưng đỏ, mở to đôi mắt thỏ nhìn chằm chằm Lý Duệ Thần, nhìn có chút kinh khủng. Nhưng chuyện làm cho Lý Duệ Thần càng khiếp sợ hơn là chuyện mà Nghiêm Hi vừa ra.

      “Người nào cho em biết?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 127: ra Hoàng tiên sinh thích giày rách
      Nghiêm Hi khó có thể tin nhìn Lý Duệ Thần, hít sâu hơi, cười nhìn : “ ra biết từ sớm?”

      Nghiêm Hi xong câu đó gì thêm, cười cười nhìn Lý Duệ Thần. Lý Duệ Thần há hốc mồm, cảm thấy mình cần thiết phải giải thích chút. Nhưng Nghiêm Hi mặc kệ Lý Duệ Thần muốn gì trực tiếp quay người muốn rời , muốn gặp . thua thiệt khi trước trước còn nghĩ rằng Lý Duệ Thần đối tốt với mình, nhưng tại căn bản là phải vậy.

      Lý Duệ Thần tiến lên bước nắm lấy cánh tay của Nghiêm Hi: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này có biết chút, nhưng xác định được, khi xác định làm sao dám cho em? Đây phải là giúp em mà là hại em… em hiểu ?” Lý Duệ Thần nghĩ, mặc dù bỏ lỡ mười năm Nghiêm Hi lớn lên, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút. Đứa này bị Lãnh Diễm đồng hóa, chỉ cần là người có lỗi với mình nhất định trả thù. Nếu như có thể là Lý Lệ, biết tại Nghiêm Hi nổi điên thành cái dạng gì rồi. Trước kia vẫn cho là Lý Thánh Đức, hận, trả thù, nhưng bởi vì người nọ là cha ruột của mình cho nên kịch liệt như vậy. đè nén trái tim thù hận của mình, lấy loại phương thức hòa hoãn để điều tra ràng. Nhưng khi Nghiêm Hi biết người kia là Lý Lệ, rất khó tưởng tượng, thực biết Nghiêm Hi biến thành dạng gì rồi. Khi đó Nghiêm Hi chút cố kỵ nào tiến hành trả thù, chừng trở thành ma cuồng báo thù.

      Lý Duệ Thần bỏ được, biết mười bảy năm trước Nghiêm Hi có vấn đề về tâm lý, mấy năm gần đây cũng có dấu hiệu tái phát. Như vậy chuyện này càng thể để cho Nghiêm Hi biết, nếu như mà hiểu rồi, chừng bệnh của Nghiêm Hi bộc phát.

      Lý Duệ Thần nghĩ như vậy nhưng Nghiêm Hi biết, chỉ biết mình bị mình lừa. Giữa với Lý Lệ nghiêng về Lý Lệ. Chuyện này khiến cho Nghiêm Hi thoải mái, cảm thấy cánh tay Lý Duệ Thần nắm tay mình rất , đả thương đến nhưng cũng dễ dàng dễ tránh thoát. Nghiêm Hi lạnh lùng : “Buông tay ra, lựa chọn như vậy còn cứng rắn lôi kéo tay em làm gì? Hay là , lo lắng em làm Lý Lệ bị thương? đúng là người tốt.”

      Lãnh Diễm nhìn nổi nữa, tiến lên bước ôm hông Nghiêm Hi, vươn tay nhàng vỗ cánh tay Lý Duệ Thần: “Yên tâm , vợ của mình mình tự tay chăm sóc, cậu nên suy nghĩ mình nên giải thích chuyện này như thế nào !” xong trực tiếp ôm Nghiêm Hi vào phòng ngủ của mình. Tiểu bị gaim ở tỏng phòng ngut được ra ngoài, sợ ra ngoài chọc cho Tiếu đại mỹ nhân kia. Tiểu nhìn thấy Nghiêm Hi vào, ngoắt ngoắt cái đuôi vui vẻ chạy tới. Lãnh Diễm an ủi Nghiêm Hi ngồi xuống, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu , sau đó với : “Phải bồi Hi Hi cho tốt, cho phép gây rối. Biết ?” Tiểu nghe xong ngoắc ngoắc cái đuôi.

      Lãnh Diễm ra ngoài, Nghiêm Hi vươn tay ôm Tiểu , giọng : “Tiểu , có thể mẹ bị Lý Lệ năm tuổi hại chết, em đây là cái hạng người gì? Làm sao lại độc ác như vậy? Khi chị năm tuổi còn chưa biết cái gì nha.”

      Lãnh Diễm ra ngoài, Lý Duệ Thần qua hoài nghi năm đó của . Khi đó mười tuổi, trí nhớ và quan sát của tốt hơn Nghiêm Hi chút, nhưng cũng là trăm mối có cách giải. Năm ấy Lý Lệ mới năm tuổi, làm sao làm được? đứa bé năm tuổi làm sao lại có tâm cơ làm loại chuyện kia?

      “Ngày đó sau khi tan học mình và Hi Hi cùng nhau về nhà, kết quả vừa vào trong sân liền nhìn thấy ông Chu vội vàng hấp tấp chạy vào trong xe của mình lái xe rời . Vừa đúng lúc chúng ta đứng ở khúc quanh của viện, ông ta nhìn thấy được chúng ta, nhưng mà chúng ta nhìn thấy được toàn thân đầy máu, vẻ mặt rất hoảng hốt. vừa mời , mình sợ, theo bản năng cảm thấy có chuyện xảy ra, nhanh chóng lôi kéo Hi Hi để cho em ấy ra ngoài. Ông Chu chân trước vừa Lý Thánh Đức chân sau từ trong nhà ra, tay ôm mẹ khắp người máu me be bét, vẻ mặt kinh người, vội vàng hoang mang đưa đến bệnh viện, kết quả người chưa tới được viện rồi. Khi đó mình và Hi Hi núp ở trong góc viện dám có cử động nào, Hi Hi mới năm tuổi, bởi vì Lý Thánh Đức vẫn hay đánh chửi mẹ, thường nhìn thấy những vết thương người mẹ. Cho nên ngày đó có lẽ Hi Hi cảm thấy là do Lý Thánh Đức đánh. Mẹ máu me be bét khắp người thoạt nhìn rất dọa người, mình ôm chặt Nghiêm Hi, cũng cảm thấy toàn thân em ấy run rẩy. Lý Thánh Đức và mẹ trở lại, đến buổi tối mình mới thấy mình Lý Lệ về, vẻ mặt có chút ổn. Mình cũng suy nghĩ nhiều, chỉ cho là nó biết chuyện trong nhà nên sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ lại mới phát giác được có cái gì đó đúng. Ngày đó con bé liên tục xoa tay, giống như tay luôn có vết bẩn tắm sạch vậy. Cộng thêm sau đó nó thay đổi, có chút giải thích được. Ban ngày khi Lý Thánh Đức có ở đây, nó luôn khi dễ Hi Hi, mỗi ngày mình đều ngăn cản Lý Lệ. Nhưng biết nó cái gì với Lý Thánh Đức, thế nhưng Lý Thánh Đức trực tiếp đưa mình đến thành phố A. Mình chỉ là đứa bé, có cách nào tránh khỏi, trong lòng luôn nhớ kỹ Hi Hi. Sau đó Hi Hi bị Lý Thánh Đức đưa vào trong viện tâm thần, khi đó mình càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Nhưng đứng sau Lý Lệ là gã gần như điên cuồng Lý Thánh Đức, khi đó bởi vì mẹ chết, Lý Thánh Đức giống như người điên, làm chuyện gì cũng điên điên khùng khùng. Trong lúc mình vẫn nghĩ biện pháp trở về cứu Hi Hi, nhưng bên này thậm chí có người giám thị mình, chờ đến khi mình vất vả mới thoát được khỏi người Lý Thánh Đức an bài chạy về thành phố G, tất cả mọi người có ở đây.”

      Ba người Lãnh Diễm ngồi ở ghế sô pha lẳng lặng nghe, sau đó ngây người, chuyện gì vậy? đứa bé năm tuổi có thể làm những chuyện như vậy?

      tại Tiếu Thâm cực kỳ bội phục Lý Lệ. Theo ý , phụ nữ có thể làm được chuyện lớn gì đâu. phải xem thường phụ nữ, mà là biết những người phụ nữ này trừ mượn uy thế đàn ông còn có thể làm được cái gì? Nhưng tại bội phục Lý Lệ, hiểu đạo lý, tại sao Khổng lão phu tử lại , chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi?

      Rất có đạo lý, Tiếu Thâm dám , nhất định Khổng lão phu tử chạm phải dạng phụ nữ này rồi. Nếu từ đâu ông ấy có được thể nghiệm khắc sâu như vậy, còn có thể ra được câu kinh điển như vậy?

      Lãnh Diễm đặt Nghiêm Hi ở vị trí thứ nhất, ít nhiều cũng hiểu được tính tình của , cũng hiểu nguyên nhân Lý Duệ Thần . Chuyện kia chính là đả kích đối với Nghiêm Hi, dù sao khi Nghiêm Hi gặp chuyện may còn quá , thực sợ rằng Nghiêm Hi biết được toàn bộ có thể hay lập tức chịu nổi. Nhưng dù sao Nghiêm Hi cũng là Nghiêm Hi, Nghiêm Hi cũng nương tay với cha của mình, đoán chừng đối với Lý Lệ cũng làm ra chuyện gì lớn hơn. Trước hết cứ để cho ấy nghỉ ngơi chút, qua được thời gian này rồi mới tính tiếp.

      Bên Lý Lệ, gần đây Hoàng Vĩ vui mừng, bởi vì bây giờ Lý Lệ bắt đầu đem tất cả những bí mật của Thiên ca cho biết. cho biết ý là như thế nào? Nghĩa là Thiên ca cũng nhanh chóng xong đời, nhiệm vụ của nhanh chóng hoàn thành, cũng cần ở nơi này nhìn Lý Lệ khiến cho ghê tởm nữa. Đúng là trước kia Lý Lệ, vì Lý Lệ tiếc sinh mạng của mình, cho dù là giết người phóng hỏa nhíu mày dù chỉ chút. Khi đó chỉ là côn đồ nho , nhưng tại, sau khi Lãnh Diễm đưa đến huấn luyện tại nơi huấn luyện bộ đội đặc chủng, trở thành quân nhân. Lần này đối mặt với Lý Lệ trong đầu lại nhớ tới trước kia mình ngu muội như thế nào.

      Lý Lệ nghe được Hoàng Vĩ bật cười, liền tò mò hỏi: “Nghĩ đến cái gì vậy? Sao tự dưng lại bật cười?” Hoàng Vĩ thu lại nụ cười, sau đó tùy ý : “ có việc gì, chính là nghĩ Thiên ca cứ như vậy mà xong đời, rất buồn cười. Em con người a, đúng là dễ dàng. Mặc kệ trước kia hô phong hoán vũ như thế nào, đến cuối cùng phải đều bị loại tiểu nhân để mắt tới giết chết hay sao? là…”

      Lý Lệ nghe cũng cười cười, ta cho rằng Hoàng Vĩ cũng bởi vì chuyện của Thiên ca mà ra, còn tưởng rằng Hoàng Vĩ nghĩ có thể hay mình phản bội . Lập tức vươn tay ôm cổ , thâm tình nhắm mắt lại hôn Hoàng Vĩ, : “ yên tâm, nhất định em làm như vậy với . Em thề, người em nhất là .”

      Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ, đột nhiên cảm thấy buồn cười. nghĩ, Lý Lệ, có khôi hài hay ? Khi tôi vô điều kiện lại lợi dụng tôi, chờ đến khi tôi nữa lại tiến đến gần. lại tôi, đây chính là báo ứng?

      Nụ cười khóe miệng càng ngày càng lớn, Hoàng Vĩ hai lợi trực tiếp nhào tới xé rách quần áo của Lý Lệ. Ở phương diện này Hoàng Vĩ rất cuồng dã, nào chỉ có cuồng dã, quả giống như dã thú vậy. ra Lý Lệ tiếp xúc với rất nhiều đàn ông, những người đàn ông kia có dịu dàng có thô bạo, nhưng cho tới bây giờ có người nào giống Hoàng Vĩ, rất ngông cuồng rất hấp dẫn. Lý Lệ chính là thích loại cảm giác này, rất thoải mái rất hưởng thụ. ta nghĩ, rốt cuộc ông trời cũng mang tới hạnh phúc đích thực thuộc về ta.

      Sau khi Lý Lệ mang theo nụ cười ngọt ngào mà ngủ Hoàng Vĩ liền mở mắt, đứng dậy vọt tới toilet tắm, sau đó ở bên trong cầm điện thoại lên bắt đầu công tác hồi báo.

      Lão thủ trưởng nghe xong cười cười: “Hoàng Vĩ, cậu cũng phải cẩn thận chút, tuy người phụ nữ kia buông phòng bị xuống đối với cậu, nhưng vẫn cẩn thận tốt hơn. Nhất định phải đạp đổ hang ổ của Thiên ca, nếu sau này thành phố G vĩnh viễn được an bình.”

      Hoàng Vĩ cung kính : “Vâng thủ trưởng, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

      Sau khi cúp điện thoại ra, nhìn Lý Lệ ngủ say giường, ánh mắt giống như băng vỡ vụn từng mảnh, nhìn rất lạnh. Có thể trong giấc mộng Lý Lệ cảm thấy được ánh mắt này, cau mày tỉnh. Ánh mắt của Hoàng Vĩ liền biến đổi, cười cái : “Làm em tỉnh rồi?”

      Lý Lệ yếu đuối cười cười, ngủ được ngon giấc. tại ta cũng còn tinh thần, lắc đầu cái: “ có, là em ngủ sâu giấc.”

      Hoàng Vĩ gật đầu cái, sau đó mở tủ quần áo ra tìm y phục. Lý Lệ thấy như vậy là muốn ra ngoài: “Có chuyện gì sao?”

      Hoàng Vĩ tiện tay cầm tây trang màu đen quay đầu lại nhìn Lý Lệ, do dự chút, thở dài: “ có việc gì, em ngủ trước .” giống như thực có chuyện nhưng lại muốn ra, Lý Lệ chu miệng vui: “Chuyện lớn gì nha, em cũng phải biết!” Dáng vẻ nũng nịu vô cùng dễ thương, còn lôi kéo cánh tay Hoàng Vĩ đưa qua đưa lại.

      Trong lòng Hoàng Vĩ đột nhiên sinh ra kích động muốn xé nát miệng Lý Lệ ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cắn răng xoay người đưa lưng về phía Lý Lệ bắt đầu mặc quần áo. Sau khi mặc tử tế mới quay đầu lại cười cười với Lý Lệ: “Ngoan, lần này là muốn tìm Thiên ca, muốn em bại lộ” Hoàng Vĩ rất đơn giản, tìm Thiên ca? Ngược lại Lý Lệ hiểu, chính là muốn mượn lần này diệt toàn bộ Thiên ca. Lập tức Lý Lệ cảm thấy thích thú, chỉnh a, như vậy là tốt, ta có thể dương mi thổ khí nha. Lý Lệ hưng phấn ôm lấy Hoàng Vĩ : “ , em cùng với , em muốn nhìn thấy người kia rơi đài.”

      Hoàng Vĩ quay đầu lại nhìn Lý Lệ, cười cười, cười có chút lại. Lý Lệ mơ hồ nhận ra, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoàng Vĩ liền đổi thành cười cưng chiều Lý Lệ, vươn tay nhéo mũi ta bất đắc dĩ : “Em đấy.” thanh kéo dài, cười cũng rất bất đắc dĩ.

      Lý Lệ liền cười theo, lặng lẽ le lưỡi, rất khả ái. Lý Lệ thầm nghĩ, chính mình quá nhạy cảm mà thôi.

      Lý Lệ theo Hoàng Vĩ đến nơi giao dịch với Thiên ca, nhưng nhìn đến những người kia cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao nhưng người này quy củ giống quân nhân như vậy? Ngay cả tư thế bộ cũng giống quân nhân? Trong lòng Lý Lệ có chút khẩn trương, dù sao với thân phận tại ta cũng có chút lúng túng, đôi tay kéo tay Hoàng Vĩ hỏi: “Những người này, tại sao em có cảm giác giống như là……” biết vì sao, Lý Lệ ra được hai chữ ‘quân nhân’ này. Ngay cả cũng dám , nhìn thấy lại càng được. Hoàn cảnh từ tạo lên, Lý Lệ trông thấy quân nhân liền sợ hãi.

      Hoàng Vĩ vỗ vỗ đầu Lý Lệ, giọng : “ sai, bọn họ chính là quân nhân.” Lý Lệ mở to mắt hỏi: “Này, vậy làm sao….” Lập tức ra lời.

      Hoàng Vĩ làm động tác im lặng lên miệng Lý Lệ, lập tức ta dám tiếp nữa, những người bên cạnh ta đều là lính?

      “Nếu muốn thành công nhổ hết thế lực của Thiên ca, em cảm thấy có thể hợp tác với cảnh sát?”

      Trong đầu Lý Lệ rất loạn, thế nào cũng cảm thấy chuyện này có cái gì đúng. Nhưng lạ ở chỗ nào được, trong đầu giống như tương hồ vậy. Bất đắc dĩ gật đầu cái, lựa chọn tin tưởng.

      Khi Thiên ca tới vẫn còn giống như trước kia, rất uy phong. Nhìn thấy Lý Lệ như chim nép vào người Hoàng Vĩ, cười cười: “ nghĩ tới, ra Hoàng tiên sinh lại thích loại giày rách này.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :