1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (130 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: buông tay.
      Trong giây khắc này mới phát , Lãnh Diễm làm rất nhiều điều vì , thể đếm hết, đếm mãi cũng hết…

      Lãnh Diễm cười nhạo cái: “Cảm ơn?” ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nghiêm Hi có chút buồn cười, giống như Nghiêm Hi làm ra chuyện vô cùng buồn cười vậy, điệu cũng cao hơn.

      “Được, cảm ơn , em muốn cảm ơn như thế nào? Tính hết số nợ em nợ nhiều năm qua, những chuyện làm vì em, em nên nghĩ kỹ chút, em nghĩ ràng chưa?” Khi đến câu cuối cùng, tựa như nhớ ra điều gì đó, giọng bị đè ép trầm xuống, có phần khủng bố dữ tợn.

      Nghiêm Hi nhìn gương mặt tuấn phi phàm, chóp mũi ửng đỏ, nhắm chặt hai mắt, trong giọng có chút nức nở, có chút tuyệt vọng.

      “Được rồi, , em làm.” , nhiều khoản nợ như vậy, em phải làm thế nào mới có thể trả hết được, muốn em phải làm như thế nào mới hài lòng?

      Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt sống chết của , trong lòng càng tức giận, là tổng giám đốc của Tập đoàn R&D, có khi nào bị người ta ghét bỏ chưa, bé này, tại sao lại bị cưng chiều thành vô pháp vô thiên như vậy, sao lại đến nông nỗi này?

      Sao lại biết quý trọng như vậy?

      Hai tay đặt xuôi bên người nắm lại thành quyền, gân xanh dữ tợn hằn lên mu bàn tay, hai mắt hoàn toàn đỏ ửng, nhìn trước mặt, chậm rãi vươn tay, nắm lấy bả vai mảnh khảnh của , từ từ bóp chặt.

      Trong nháy mắt khi bấm cổ Nghiêm Hi, Nghiêm Hi từ từ mở mặt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trần hai mu bàn tay của .

      Chất lỏng đó dường như có tính ăn mòn cực mạnh, khiến mu bàn tay của bỏng rát, vết phỏng này dần dần ngấm vào tim.

      Nghiêm Hi khịt khịt mũi, mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ: “Nếu như, nếu như làm như vậy có thể khiến hết giận, em nguyện ý.”

      Lồng ngực khó khăn hít từng ngụm khí trong lành, theo đôi bàn tay từ từ nắm chặt, gương mặt nhắn vốn trắng nõn cũng dần dần đỏ bừng.

      Mắt Lãnh Diễm càng ngày càng đỏ, nhìn bộ dạng Nghiêm Hi sợ chết nhắm mắt lại, lửa giận trong trái tim bùng lên dữ dội hơn càng khiến thể nhịn được, cắn răng rít ra từng chữ: “Em muốn chết? Vì trả hết nợ cho , em tình nguyện chết?”

      Tình nguyện chết, muốn rời bỏ , nguyện chết cũng chịu tiếp nhận phần tình của ?

      Tại sao?

      Lãnh Diễm hiểu.

      Giận quá hóa cười, ngừng vừa cười vừa : “Được, được!” Hai bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng.

      “Khụ khụ.” Nghiêm Hi hiểu ngẩng đầu lên nhìn , mới vừa rồi, lực của căn bản phải là muốn lấy mạng của , mà ràng chính là chọc .

      Lãnh Diễm nhìn gương mặt đỏ bừng của Nghiêm Hi trước mặt mình, khóe miệng cong lên: “Được, em phải là nguyện chết để trả hết nợ cho sao? Vậy, chúng ta đổi cách thức khác, em thấy thế nào?”

      Giọng Lãnh Diễm ép xuống thấp, nhưng nghe lại giống như ra sức gầm lên, trong mắt vện những tia máu. Lãnh Diễm như vậy khiến Nghiêm Hi sợ, bất giác lắc đầu, sương mù lại giăng kín hai mắt, giọng hơi run rẩy, đôi tay nắm áo Lãnh Diễm: “Lãnh Diễm, tại sao thể buông tay, buông em ra, buông tha cho , cho hai chúng ta mỗi người con đường sống tốt sao?”

      Đột nhiên lúc này, những gì nhẫn nhịn dưới đáy lòng Lãnh Diễm như núi lửa phun trào, rống giận: “Muốn buông tay? Nghiêm Hi, tại sao em muốn buông tay, em có biết buông tay nghĩa là như thế nào , để cho buông tay còn bằng để cho em tự mình bước nửa bước về phía trước dễ dàng hơn.”

      Lãnh Diễm bỗng nhiên dừng lại, bởi vì vừa mới : “Để cho buông tay còn bằng để cho em tự mình bước nửa bước về phía trước dề dàng hơn.”

      Nghiêm Hi cười tự giễu, “Đúng vậy, để cho buông tay còn bằng để cho em tự mình bước nửa bước về phía trước dễ dàng hơn.”

      Câu này tựa như lẩm bẩm tự nhủ, nhưng trong nháy mắt nó được thốt ra đốt cháy hy vọng của Lãnh Diễm, ôm chặt Nghiêm Hi vào trong ngực: “Đúng, Nghiêm Hi, bước nửa bước về phía trước, bước nửa bước là tốt rồi, còn dư lại bước tiếp, tất cả , cầu xin em nhắm lại, đừng nhìn cái gì cả, chỉ cần trong lòng em nghĩ về , nhắm mắt lại, bước về trước nửa bước cũng tốt rồi.”

      Giọng Lãnh Diễm trầm thấp tựa như thôi miên, Nghiêm Hi nhàng thở ra, nhắm chặt hai mắt lại, hít vào sâu, mùi vị đặc biệt người Lãnh Diễm quẩn quýt, lan vào trong mũi , cảm giác an tâm.

      Tựa đầu vào vai Lãnh Diễm, giọng Nghiêm Hi buồn buồn: “ biết , bắt đầu từ khi mang em ra khỏi khu rừng rậm kia, ngực của chính là nơi duy nhất làm cho em cảm thấy yên tâm, có ngực người nào khác…….” Có thể thay thế ngực của .

      Nghe vậy, đầu tiên cả người Lãnh Diễm cứng đờ, sau đó từ từ mới hiểu ra câu cuối cùng của đầy đủ là như thế nào.

      Mãi lâu sau, vẫn dám tin hỏi lại: “Em…..”

      Nghiêm Hi muốn, cứ phóng túng mình như vậy thôi.

      Bởi vì cuộc sống như thế này quá mệt mỏi, mẹ Lãnh, xin lỗi người, , đời này, con thể tìm được người nào khác nữa rồi.

      Con cũng mệt chết .

      Khịt khịt cái mũi, hai cánh tay bé của Nghiêm Hi run rẩy từ từ xiết chặt lại.

      Lãnh Diễm cảm nhận được hai cánh tay mảnh khảnh kia từ từ xiết chặt ngang hông , kích động đến mức biết làm sao để hít thở, mãi lâu sau mới nhàng thở ra, chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại.

      Đôi tay dần dần xiết chặt, khiến hai thân thể dán sát vào nhau, Nghiêm Hi ngoan ngoãn để mặc cho Lãnh Diễm ôm, tất cả đối với , đáng là gì, chỉ muốn phóng túng cho trái tim của mình lần.

      Còn có, đúng là….rất thoải mái.

      Lồng ngực của Lãnh Diễm, rất thoải mái, rất bình yên.

      Từ từ nhắm hai mắt của mình lại, nghe thấy nhịp tim kích động của Lãnh Diễm, từ từ ngủ thiếp .

      Chờ kích động dịu bớt, khi Lãnh Diễm phát ra bé trong ngực mình ngủ say, lại cảm thán bản thân mình số khổ lần nữa, vất vả mới chạm tới trái tim của , làm sao lại dễ dàng ngủ thiếp như vậy đây.

      Bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng ghé vào bên tai xinh xắn của Nghiêm Hi, giọng : “Cảm ơn.” Đối với việc Nghiêm Hi nhất quyết chịu tiếp nhận , Lãnh Diễm cũng hiểu được ít nhiều.

      Nếu trước kia thích , bốn năm trước ngượng ngùng đỏ mặt trước mặt , cho nên , Nghiêm Hi .

      Chỉ là ngờ đến, khúc mắc trong lòng lại khó tháo gỡ đến vậy.

      Như vậy, bốn năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao lại khiến cho bé to gan lớn mặt này lập tức thay đổi giống như chim sợ cành cong, dè dặt đến nỗi làm cho giận sôi lên.

      Nếu như lần này dùng khổ nhục kế, chỉ sợ đau lòng cả đời chịu buông tha cho mình con đường sống, ràng là , tại sao lại dám nhận?

      Nhớ tới giọng buồn buồn của bà xã khi tựa vào vai mình, trong lòng Lãnh Diễm vui mừng , vật đau lòng cho mình đúng là mù quáng, ngay cả mình cố ý khoa trương cũng nhìn ra rồi.

      Cái này chẳng lẽ chính là cái gọi là quan tâm bị loạn? Bởi vì để ý, cho nên chú ý đến những việc nhặt đáng kể.

      Lãnh Diễm khẳng định, nếu như những lời này vào thời điểm Nghiêm Hi tỉnh táo, nhất định cười lạnh và ném ra câu: “Mau trở về tập thêm nữa , diễn quá kém.”

      Nhưng mà tại……….

      Nhìn Nghiêm Hi hít thở đều đều, Lãnh Diễm nhếch môi cười, hiệu quả tệ. Cẩn thận ôm ngang Nghiêm Hi vào trong ngực, bước chân nhàng cẩn thận di chuyển đến giường bên cạnh cửa sổ, động tác êm ái đắp mền giúp Nghiêm Hi.

      Vừa định đứng dậy rời , lại phát cổ áo của mình bị Nghiêm Hi nắm rất chặt, Lãnh Diễm im lặng, nhàng gỡ từng ngón tay của Nghiêm Hi ra, nhưng lại ngờ, động tác như vậy lại làm kinh động đến Nghiêm Hi ngủ say, khẽ cau mày, ngủ được yên ổn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Uyên ương số khổ.
      Khi Lãnh Diễm khom người dám lộn xộn, tiến được mà lùi cũng xong đột nhiên bên ngoài phòng bệnh vang lên tràng cười.

      Mặt Lãnh Diễm vốn dịu dàng lập tức rét lạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng liếc mắt cái, tràng cười lập tức dừng lại.

      Quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi ngủ giường, hình ảnh này rất quen thuộc, khóe miệng bất giác lại cong lên.

      nhàng nằm lên giường ôm Nghiêm Hi ngủ say vào trong ngực, ôm tựa như khi hai người còn , thân thể Nghiêm Hi hình như ý thức được, theo ký ức thời thơ ấu, nhích người tiến sâu hơn vào trong ngực Lãnh Diễm, vòng tay ôm lấy , ngủ càng ngày càng sâu hơn.

      Đứng bên ngoài phòng bệnh, Tiếu Thâm và Cố Tiêu với vẻ mặt mập mờ nhìn xuyên qua cửa sổ nho của phòng bệnh xem gian tình bên trong, còn Lý Duệ Thần ngồi ghế băng dài, trong mắt có chút mất mát, sau đó đều là chúc phúc.

      sớm biết, người Nghiêm Hi là Lãnh Diễm, phải sao? Coi như xa cách ba năm sao, cho dù xuất Chu Khải thế nào?

      Khi đó Chu Khải may mắn, nếu như ở bên cạnh Nghiêm Hi khi ở cạnh Lãnh Diễm, như vậy, Hi Hi, em giống như cho Chu Khải cơ hội, mà chừa lại mấy phần cơ hội cho chứ?

      chứ?

      Lý Duệ Thần cười khổ cái, nếu như? Cuộc sống làm gì có nếu như!

      Chỉ có thể , đây là an bài của số mệnh mà thôi.

      Trước khi tìm thấy Nghiêm Hi, cuộc sống, trái tim của Nghiêm Hi tràn ngập Lãnh Diễm, còn khoảng trống nhoi nào nữa.

      Bốn năm Nghiêm Hi rời , dễ dàng gì, trái tim bị Lãnh Diễm chiếm hết mới xuất tia hy vọng mới, nhưng lúc đó bên cạnh lại xuất Chu Khải.

      Khóe miệng Lý Duệ Thần cong lên thành hình cung, dựa đầu vào thành ghế ngơ ngác nhìn trần nhà, bên tai là tiếng cười đầy mờ ám của Tiếu Thâm và Cố Tiêu.

      Tiếu Thâm đắc ý, đẩy đẩy Cố Tiêu bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cậu xem , vẫn là cao thủ tình trường mình lợi hại, đối với bé Nghiêm Hi có bề ngoài cứng rắn còn nội tâm yếu đuối này, dùng khổ nhục kế là hiệu quả nhất rồi.”

      Cố Tiêu khẽ xì tiếng: “Cắt.” ràng là xem thường cái người tự xưng là hoa hoa công tử - Tiếu Thâm mà: “Cậu còn có mặt mũi mà như vậy sao, xem như cậu hiểu phụ nữ thế nào, còn phải là kỹ thuật diễn của thằng nhóc Lãnh Diễm kia rất tốt sao, cậu xem , mới vừa rồi khi muốn bóp chết Nghiêm Hi, đôi mắt nồng đậm thâm tình, Tiếu đại thiếu cậu tự nhận mình bằng .”

      Tiếu Thâm bị những lời nhẫn tâm của Cố Tiêu làm tổn thương rất nặng nề đến lòng tự trọng phái nam của mình, chân mày nhíu lại tiếp tục cùng Cố Tiêu làm khán giả, thanh kéo dài, mang theo phần uy hiếp: “Cậu cái gì? Cậu hoài nghi năng lực của bổn đại thiếu mình sao?”

      Cố Tiêu phớt lờ phất tay cái, thuận miệng : “Ai za, năng lực của Tiếu đại thiếu chỉ có những được cậu để mắt tới mới biết, mình có sở thích rình xem, làm sao mình biết được.”

      Rất dễ nhận ra, bác sĩ Cố Tiêu nghĩ lệch sang hướng khác rồi.

      Mà, Cố Tiêu lại ngờ đến chỉ vì câu này mà chọc tới Tiếu đại mỹ nhân phúc hắc, cũng bởi vì suy nghĩ mà buột miệng ra khiến Tiếu đại mỹ nhân ghi hận trong lòng, đến cuối cùng dĩ nhiên là như vậy như vậy, như vậy như vậy, phải bồi thường bằng chuyện lớn cả đời mình.

      Tiếu Thâm híp đôi mắt câu hồn lại, hướng Cố Tiêu lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, sau đó giơ tay đánh quyền.

      Cố Tiêu chỉ cảm thấy trước mặt mình bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp theo đó là mặt có muôn ngàn sao sáng quay vòng vòng rồi lại quay vòng vòng.

      Tiếu Thâm tuấn tú vẫy vẫy tay, nhíu mày, lâu rồi dùng đến quả đấm, làm sao lại cảm thấy quen tay như vậy hả? Bây giờ phải cùng tên nhóc này luyện tập chút mới được.

      Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt nhàng mở ra, ba người cả kinh tại chỗ, vẻ mặt sững sờ khi thấy Lãnh Diễm rón rén bước ra từ bên trong.

      Sau đó rời tầm mắt xuống phía dưới, chỉ thấy hai tay Lãnh Diễm xách hai chiếc giày da của mình, tầm mắt xuống thêm chút nữa, miệng cả ba người đều biến thành hình chữ O.

      Lãnh Diễm ở bên trong vất vả mới dỗ được Nghiêm Hi ngủ say, ra ngoài nhưng lại sợ đánh thức , liền cởi giày ra xách tay.

      Đứng bên, Tiếu Thâm thở dài nhìn Lãnh Diễm bóp cổ tay, vì biết, phụ nữ, thể cưng chiều được, khi cưng chiều xảy ra vấn đề, nhìn bây giờ Lãnh Diễm chân trần biết, aiz, nhục hơn mất nước mà.

      Lãnh Diễm đóng kín cửa lại quét mắt nhìn hai người xem kịch vui vên ngoài – Tiếu Thâm và Cố Tiêu, quan tâm.

      Ném giày trong tay xuống đất, móc vớ của mình ở trong túi ra, khom lưng xỏ vào.

      Càng nhìn, Cố Tiêu kinh hãi nên lời, nhưng mặt của Lý Duệ Thần lại nhàn nhạt, nhìn ra là có ý gì.

      Tiếu Thâm càng khoa trương hơn, vẻ mặt thống hận tiến lên vỗ vỗ vai Lãnh Diễm, giọng điệu có chút thương cảm: “Người em, cậu đến mức này rồi sao, chỉ vì mà...”

      Lãnh Diễm ung dung nhàn nhã tiếp tục xỏ giày, thèm để ý đến cậu ta, câu thương tiếc kia của Tiếu Thâm tựa như tự hỏi tự đáp, Tiếu đại thiếu luôn là sở hướng vô địch* tình trường lần đâu tiên phải cam chịu trước mặt người khác.

      (Chú thích: Sở Hướng Vô Địch: đâu địch nổi; có sức mạnh nào địch nổi)

      Bởi vì !

      Lãnh Diễm xỏ giày xong nhìn chút, rất hài lòng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Thâm phát điên vì bị bỏ rơi cái, nhàng câu: “Bà xã của mình, mình nguyện ý, ăn được nho nho còn xanh.”

      Sau khi xong liền đút hai tay vào túi quần, vô cùng phách lối về phía phòng làm việc của viện trưởng.

      Bỏ lại Tiếu Thâm sững sờ đứng tại chỗ, miệng há hốc vì thể tin được.

      Cố Tiêu vô cùng hả hê nhìn theo bóng lưng Lãnh Diễm, cuối cùng nhịn được liền bật cười, vỗ vỗ Tiếu Thâm tức đến nên lời: “Người em, sao, cậu muốn gương mặt có gương mặt, muốn tiền có tiền, rất có triển vọng, tìm bà xã cũng dễ dàng gì, cậu biết ăn năn hối lỗi, mình tìm bà xã cho cậu, ha.”

      Sau khi xong nhịn được lại bật cười ha ha.

      Tiếu Thâm nghe vậy chỉ khinh thường nhếch miệng lên chút.

      Tình , phụ nữ, đều là đồ bỏ !

      Tiếu đại thiếu cần.

      Lý Duệ Thần cũng nhịn được mà khẽ mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm: “Người em, tin sao? thế giới này, luôn có người làm cho cậu biến thành thằng ngốc, giống như Lãnh Diễm bây giờ.” Cũng giống như bây giờ.

      Lý Duệ Thần nhếch miệng cười nhạt.

      Lãnh Diễm hăng hái tới phòng làm việc của viện trưởng, gõ cửa mà thẳng vào trong.

      Kết quả đúng lúc phá hỏng chuyện vui của đôi uyên ương bên trong, nhận ra trong phòng có người, ngồi đùi người đàn ông hét lên tiếng, hốt hoảng nhảy xuống, nhặt quần áo chạy nhanh ra ngoài.

      Lãnh Diễm nhìn trần truồng chạy , chân mày nhíu lại thành núi , cái loại mùi vị hoan ái này khiến vui.

      Người đàn ông ngồi ghế lười biếng hé mắt nhìn người trước mặt, bị người khác phá hỏng chuyện vui, tâm trạng của người đàn ông kia hình như được tốt, ngồi im nhúc nhích. Từ góc độ của Lãnh Diễm, xem ra người đàn ông này rất tuấn, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp cũng rất tốt.

      (Chú thích: mày kiếm: lông mày lưỡi mác)

      Dù là làm chuyện kia, nhưng quần áo vẫn mặc chỉnh tề, nếu như phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, Lãnh Diễm hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này nghiêm túc xử lý công việc.

      Chương 57: Gặp Chu Khải.
      Khi Lãnh Diễm nhìn ta người đàn ông có đôi mắt băng phong kia cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn .

      hồi lâu sau, người đàn ông kia mở miệng trước: “Tiên sinh, có phải nhầm phòng rồi , nơi này mới đổi mới lại, cửa phòng làm việc cũng chưa kịp đổi lại, phòng làm việc của Viện trưởng ở kế bên.”

      Lãnh Diễm hơi sững sờ, sau đó khôi phục lại vẻ ưu nhã vốn có, khóe miệng cười nhạt, nhìn là châm chọc hay là có ý gì, lành lạnh mở miệng: “À, vậy, làm phiền rồi.”

      Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, đợi sau khi Lãnh Diễm đóng cửa phòng lại mới chậm rãi cười tiếng, bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn quần áo của mình vẫn chỉnh tề, người phụ nữ kia đúng là buồn cười, vậy mà lại có thể tìm được đến nơi này.

      ngón tay truyền đến cảm giác dính dính, người đàn ông nhướn mày, thân thể cao to nghiêng về phía trước, dùng sức rút khăn giấy bàn làm việc, hung hăng lau sạch hoa dịch của người phụ nữ kia, cuối cùng nhịn được còn ghét bỏ hất hất tay, đứng dạy đến toilet điên cuồng rửa sạch.

      Lãnh Diễm cố nén lửa giận trong lòng xuống, nhấc chân đạp mạnh lên cửa phòng làm việc của Viện trưởng.

      Bên trong, Viện trưởng tóc bạc trắng bị dọa sợ đến run cầm cập, kính lão lập tức trượt khỏi sống mũi rớt xuống đất.

      Lãnh Diễm buồn để ý đến ánh mắt buồn bã của lão viện trưởng, tự nhiên ngồi ghế salon trước bàn làm việc, bắt chéo chân, trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão viện trưởng.

      Lão viện trưởng cúi xuống nhặt kính lão của mình lên, cẩn thận đeo lại rồi mới nhìn đến người đàn ông sớm ngồi xuống trước mặt mình.

      Vừa nhận ra là Lãnh Diễm, vẻ mặt vui của lão viện trưởng lập tức biến mất dấu vết, cười vui vẻ tiến lên kéo tay Lãnh Diễm: “Ai nha, ra là tổng giám đốc Lãnh, thất lễ, thất lễ.”

      Lãnh Diễm lười biếng ngồi im ghế salon nhìn lão viện trưởng tự biên tự diễn, cũng buồn đưa tay ra, lạnh lùng liếc nhìn xem như đáp lễ.

      Lão viện trưởng nhìn bộ dạng lạnh như băng trước sau như của Lãnh Diễm, xấu hổ mà cười cái, tay bất giác xoa xoa áo blouse trắng người, thận trọng ngồi xuống đối diện Lãnh Diễm.

      Lãnh Diễm gì, thầm liếc mắt xem thường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn lão viện trưởng chằm chằm: “Tình trạng của Nghiêm Hi như thế nào?”

      Lão viện trưởng vốn biết tại sao Lãnh Diễm lại đột ngột đến đây nên rất thận trọng, Lãnh Diễm vừa hỏi như vậy, đầu tiên lão viện trưởng sững sờ, sau đó mới vỗ vỗ đầu mình cười : “Ai za, cậu xem đầu óc của tôi bây giờ, thiếu chút nữa là quên mất việc chính rồi.” Vừa dứt lời, ông đứng dậy đến trước bàn làm việc cầm lấy tập hồ sơ bệnh án sớm chuẩn bị xong.

      “Lãnh thiếu gia, cậu xem chút , đây là bệnh án của Nghiêm tiểu thư.”

      Lãnh Diễm chỉ liếc nhìn bệnh án cái, đưa tay ra nhận, tiếp lục lạnh lùng mở miệng: “ cần, ông kết quả là được rồi.”

      Tay cầm bệnh án của Lão viện trưởng dừng lại giữa trung, nghe vậy lại lúng túng cười cái, nghĩ thầm, vị tổng giám đốc Lãnh này hiển nhiên là giống như trong truyền thuyết, khó mà gần gũi được.

      “Ha ha, được rồi, kết quả,…..” Lão viện trưởng cố ý dừng lại, nhìn Lãnh Diễm sâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Tình trạng của Nghiêm tiểu thư, tốt lắm, chúng tôi đặc biệt vì Nghiêm tiểu thư mà triệu tập tất cả các bác sĩ tâm lý giỏi nhất bệnh viện chúng tôi mở hội nghị thảo luận, bất luận là bác sĩ tâm lý giỏi của bệnh viện chúng tôi, hay là chuyên gia tâm lý do được mời đến đều cho rằng, chứng uất ức của Nghiêm tiểu thư có dấu hiệu lại tái phát. Dĩ nhiên, đây là tâm bệnh, cũng thể quả quyết phán đoán như vậy được, cũng có khả năng, chỉ là tái phát mà thôi.”

      Lãnh Diễm vẫn lẳng lặng nghe, chợt có cảm giác trái tim mình như ngừng đập, trong đầu là hình ảnh đôi mắt to tròn đẫm lệ của Nghiêm Hi trong khoảnh khắc kia, cùng khóe miệng cong lên làm cho những người nhìn thấy đều phát hoảng.

      Khẽ thở dài cái, Lãnh Diễm hiểu, khi nhìn thấy khóe miệng Nghiêm Hi thoáng cười như vậy có cảm giác có chuyện chẳng lành, tất cả, chỉ sợ là lại trở về điểm xuất phát rồi.

      Lão viện trưởng nhìn thấy sắc mặt Lãnh Diễm được tốt, trong lòng đắn đo chọn từ nên , há miệng, muốn nhưng lại thôi.

      Lãnh Diễm nhìn bộ dạng có chuyện muốn của lão viện trưởng, nhưng lại sợ dám mở miệng, trong lòng phát hoảng vì : “Viện trưởng có gì cứ thẳng, sao.”

      Lão viện trưởng liền sững người, kinh ngạc vì mình bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn tâm tư, sau đó lại cười hắc hắc: “Chuyện đó, Lãnh thiếu gia, tôi muốn biết, tâm bệnh của Nghiêm tiểu thư, trước kia từng tái phát chưa?”

      Lời này vừa ra, mặt Lãnh Diễm lập tức lạnh như băng, ánh mắt rét lạnh, đôi mắt câu hồn lúc này tựa như hai cây dao găm sắc bén, bắn thẳng đến trái tim yếu ớt của viện trưởng.

      Nháy mắt, lão viện trưởng liền luống cuống, đôi tay run lên cầm cập, miệng lắp bắp giải thích: “Lãnh thiếu gia đừng hiểu lầm, chỉ là, các bác sĩ trong viện của chúng tôi cần phải hiểu tình trạng của Nghiêm tiểu thư mới có thể lên phương án điều trị tốt nhất, nếu , sợ là thay đổi được điều gì.”

      Đôi mắt lạnh lẽo khẽ lay động, hình như nghĩ tới chuyện gì, nhìn lại lão viện trưởng trong mắt sớm còn sót lại tia rét lạnh nào.

      Nghiêm túc suy nghĩ lát, kiên định lắc đầu: “ có, Hi Hi bị bệnh này lúc khoảng 5,6 tuổi, sau đó chưa từng tái phát.”

      Lão viện trưởng nghe xong trầm ngâm hồi, thầm suy nghĩ sau đó mới quyết định: “Được rồi, chúng tôi thảo luận lại chút, Lãnh thiếu gia nên gấp. Loại bệnh này, điểm mấu chốt là ở bệnh nhân, đồng thời người thân cũng rất quan trọng, chỉ cần bình thường chú ý đến tâm tình của bệnh nhân chút, nên làm chuyện gì khiến ấy bị kích động, lần chữa trị này cũng quá khó khăn.”

      Lãnh Diễm khẽ gật đầu, đặc biệt xuống giọng chậm rãi khạc ra câu: “Được, làm phiền rồi.”

      Lão viện trưởng nghe được lời này, trong nháy mắt có cảm giác thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ], vội vàng cười tiễn Lãnh Diễm ra cửa: “ có gì, đây là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi.”

      Lãnh Diễm cũng muốn nhảm với viện trưởng, xoay người rời khỏi.

      Nhưng ngờ rằng, vừa xoay người lại thấy Chu Khải đến, Lãnh Diễm nhìn người đến là Chu Khải đôi mắt lại biến thành hai con dao găm sắc lạnh trong nháy mắt.

      Chu Khải nhìn thấy Lãnh Diễm, mặt cũng thoáng qua tia kinh ngạc.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Mất con vẫn khiến cho tỉnh ngộ sao?
      Nhưng ngờ rằng, vừa xoay người lại thấy Chu Khải đến, Lãnh Diễm nhìn người đến là Chu Khải đôi mắt lại biến thành hai con dao găm sắc lạnh trong nháy mắt.

      Chu Khải nhìn thấy Lãnh Diễm, mặt cũng thoáng qua tia kinh ngạc.

      Lãnh Diễm nhớ đến Lý Lệ, cười châm chọc: “A, đây phải là Chu đại thiếu gia sao! Nghe , bà xã vừa mới mất đứa bé chưa đầy ba tháng, sao ở bên cạnh chăm sóc cho bà xã của mình, chạy đến đây làm gì?”

      Lãnh Diễm cười như có ác ý, khiến lão viện trưởng chân tướng lại cho rằng hai người họ có quen biết, liền mở miệng trả lời thay Chu Khải: “Chu thiếu đây có phải là yên tâm về thân thể của Chu thiếu phu nhân ? Trước tiên cho tôi hỏi cặn kẽ chút, tôi nhất thời quên mất, may là cuộc hẹn với Lãnh thiếu gia cũng vừa kết thúc, nếu , tôi có thể gây ra đại loạn rồi.”

      Viên trưởng đùa những làm dịu ánh mắt rét lạnh của Lãnh Diễm mà ngược lại càng làm cho nó có khuynh hướng nghiêm trọng hơn.

      “Ồ! Là như vậy sao, ra tình cảm giữa Chu thiếu gia và Chu thiếu phu nhân lại tốt như vậy.”

      Mặt Lãnh Diễm đầy hâm mộ.

      Hình như lão viện trưởng ý thức được sắc mặt Chu Khải đúng lắm, tầm mắt ông di chuyển qua lại giữa Lãnh Diễm và Chu Khải. Đột nhiên hai mắt ông sáng bừng, hình như nhớ tới cái gì đó, sau đó lại giật mình, chuyện này thể ra ngoài được, ông vội vàng ngậm chặt miệng lại, cái gì cũng .

      Lãnh Diễm mặc kệ vẻ mặt kỳ quái của viện trưởng, chỉ nghĩ thầm, cái gai Chu Khải này làm cho rất khó chịu, giọng châm chọc tiếp tục vang lên: “Ai? Nhưng mà, tôi nhớ hôn lễ của Chu thiếu gia và Chu thiếu phu nhân mới tổ chức được hơn tháng thôi mà? Hả?” Lãnh Diễm di chuyển tầm mắt, nhìn viện trưởng cái rồi mới “Hả?” tiếng, viện trưởng sợ đến ngây người.

      ông hiểu, lúc nào ông đắc tội với hai vị tôn thần này vậy!

      Lãnh Diễm tiếp tục bày tỏ nghi vấn của mình: “Như vậy, tại sao mới kết hôn tháng mà có thai ba tháng?”

      Ý tứ rất ràng, chính là châm chọc Chu Khải lên xe trước rồi mới mua vé, kỳ thực tại cũng có rất nhiều người có con rồi mới cưới, ngay cả Lãnh Diễm nghĩ muốn dâng tặng còn có cơ hội đấy đâu.

      Nhưng mà, vấn đề là ở ngay chỗ, ba tháng trước, dường như Chu Khải còn chưa chia tay với Nghiêm Hi, câu hỏi này ra nhàng, nhưng khi truyền vào tai Chu Khải có thể còn là chuyện như vậy nữa rồi.

      Trong tháng nay Chu Khải vẫn dây dưa dứt với Nghiêm Hi, Lãnh Diễm nhẫn tâm ra chuyện này nhất định là mỉa mai, Chu Khải bắt cá hai tay bỉ ổi.

      Ở đây đều là người thông minh, coi như lão viện trường già nên có phần ngu ngốc Lãnh Diễm ràng như vậy, ông ấy có ngu ngốc thế nào cũng vẫn hiểu ra, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể liều mạng mà chọn hiểu gì thôi.

      Sắc mặt Chu Khải rất khó coi, nhìn bộ mặt giễu cợt của Lãnh Diễm, Chu Khải vẫn phải cố nén thoải mái xuống đáy lòng, miễn cưỡng nhếch miệng cười cái: “Nghiêm Hi có khỏe , nằm viện tuần rồi, có phải có chuyện gì rồi ?”

      Vấn đề này vẫn rất quan tâm, ngày đó vốn nhìn thấy Nghiêm Hi trong phòng bệnh, thấy có gì đáng ngại trong lòng mới nhõm thở phào cái, nhưng lại ngờ đến ngày hôm qua gọi điện thoại cho Lưu Thế Hiền mới biết, Nghiêm Hi vẫn chưa xuất viện, hơn nữa còn được Lãnh Diễm bảo vệ hết sức chặt chẽ, ngay cả Tiểu cũng được phép vào gặp.

      Chu Khải cảm thấy có điểm đúng, vẫn muốn tìm cơ hội thăm chút, cũng ngờ hôm nay lại đúng lúc đụng phải Lãnh Diễm.

      Lãnh Diễm khinh thường nhìn Chu Khải, khẽ cười tiếng, dùng giọng hết sức gọi đòn : “Chu Khải, thôi , coi như Nghiêm Hi chết có thể làm cái gì? Hả? cầm dao phay chém bà xã của sao?”

      là khôi hài, ràng chính là mình mềm yếu muốn buông Nghiêm Hi ra, tại lại còn chạy đến trước mặt giả bộ thâm tình.

      Chu Khải nghẹn lời, chợt biết nên thế nào, trân trối nhìn Lãnh Diễm.

      Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt này của ta cũng hiểu được vài phần, tiếp tục châm chọc: “Coi như chém ta, có chút khí phách nào của đàn ông hay ? như vậy cùng với việc làm con rể tập đoàn Thánh Đức có cái gì khác biệt hả? Nhà họ Chu của như thế này chỉ vì thiếu ba tỷ đô la?”

      Nghe vậy, Chu Khải liền trợn mắt to, dáng vẻ tin được nhìn Lãnh Diễm chằm chằm: “Làm sao biết, rốt cuộc là ai?”

      Lãnh Diễm lại khinh thường tiếp tục châm chọc: “Đối thủ của mình là ai cũng biết, , nhất định là kẻ thua cuộc!” xong liền nghênh ngang tiêu sái rời .

      Bỏ lại Chu Khải với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Chu Khải nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Lãnh Diễm biến mất.

      Chu Khải quay lại phòng bệnh, Lý Lệ nhìn dáng vẻ buồn bực yên lòng của , “Khải, làm sao vậy?”

      Ngay cả Chu Kỳ cũng nhìn nổi: “ phải là vừa bị con tiện nhân Nghiêm Hi câu mất hồn rồi chứ?”

      Chu Khải hoàn hồn đúng lúc nghe được câu này, lập tức hét lớn: “Chu Kỳ, em cái gì?”

      Chu Kỳ uất ức: “Thế nào, em sai sao, vậy , ta bị làm sao, tại sao còn chịu xuất viện, tại sao còn ở cùng bệnh viện chịu rời , chẳng lẽ phải là vì mượn cơ hội này để quyến rũ sao?”

      Chu Khải cảm thấy nhức đầu vỗ vỗ lên trán, thấp giọng : “Em bậy bạ cái gì, Nghiêm Hi ở cùng với Lãnh Diễm, chừng là có vấn đề gì đó.”

      Chu Kỳ khinh thường : “Lãnh Diễm? ta? Trừ bộ dạng đẹp trai ra ta còn có cái gì khác? Căn bản cũng giống như Nghiêm Hi, chừng chính là được phụ nữ nuôi thành mặt trắng, ta cùng con tiện nhân Nghiêm Hi ở chung chỗ, có thể có chuyện gì tốt.”

      Chu Khải cũng bắt đầu cho là như vậy, người bình thường nhìn Lãnh Diễm trắng trẻo đẹp trai tất yếu cũng nghĩ như vậy, chính là được phụ nữ nuôi thành mặt trắng.

      Nhưng mà, nhớ lại vừa rồi ở trong văn phòng của viện trưởng, thái độ của viện trưởng đối với Lãnh Diễm là mực cung kính, chẳng hiểu tại sao, lần đầu tiên trái tim Chu Khải có dự cảm xấu.

      Thấy Chu Khải lời nào, Lý Lệ ngồi giường lặng lẽ đưa tay kéo , ngữ điệu chua xót van xin: “Khải, bỏ được ấy sao? Cho dù ấy ác độc hại chết con của chúng ta, cũng vẫn thiên vị ấy sao? Khải, em cầu xin công bằng với em chút, sai, em gả cho là lỗi của em, mất con xem như là báo ứng của em tại sao, cái giá phải trả là sinh mệnh của con chúng ta mà vẫn thể khiến tỉnh ngộ sao?”

      Chương 59: Cẩn thận bị người khác lợi dụng
      Lý Lệ vốn rất mềm mại yếu ớt, tại mặt lại lộ ra nét nhu nhược bất lực càng khiến cho dáng vẻ của giống như Lâm muội muội nhu nhược, khiến cho lòng người sinh trìu mến, đặc biệt là đàn ông.

      (Chú thích: Lâm muội muội – Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)

      Chu Khải vừa nhìn thấy vẻ mặt bi thương cùng dáng vẻ bất lực của , nghĩ tới mình mới vừa mất đứa bé, trái tim khỏi xúc động, cúi người xuống nhàng ôm Lý Lệ vào trong ngực, giọng an ủi: “ xin lỗi, có ý đó, chỉ là….”

      Lý Lệ cũng giọng cắt lời : “Em hiểu, em như vậy, làm sao có thể chia tay liền chia tay, nhưng… Khải, em xin hãy nhìn lòng người, nên để người khác lợi dụng tình cảm của nữa.”

      Những lời này của Lý Lệ khiến Chu Khải cả kinh, thầm hồi tưởng lại thái độ của Nghiêm Hi đối với mình, khi hai người còn nhau, Nghiêm Hi đối với vẫn luôn nhàn nhạt, ngay cả cười cũng chỉ hơi mím môi…lúc ấy, Chu Khải còn tưởng rằng đó là tính cách của Nghiêm Hi, nhưng khi Lãnh Diễm xuất thế nào?

      bắt đầu tức giận, biết làm nũng, cười cũng gò bó chút nào.

      như vậy mới giống sinh mạng sinh động, mới có thể làm cho người ta cảm thấy, đó là người.

      Nhìn lại trước kia, giống như con rối mặc cho con người chi phối, muốn làm thế nào làm như thế đó.

      Lý Lệ lặng lẽ nhìn Chu Khải càng ngày càng nhướn cao chân mày, lo lắng nhìn sang Chu Kỳ, Chu Kỳ đảo con ngươi vòng, trao cho chị dâu ánh mắt “chị yên tâm ”. Lý Lệ cười nhạt, hơi yên tâm.

      Nhưng trái tim lại nổi sóng lớn, ngờ, Nghiêm Hi ở trong lòng Chu Khải lại quan trọng đến như vậy.

      Đúng lúc này, ông Chu cùng Lý Thánh Đức vừa cười vừa bước vào.

      Giọng ông Chu vang dội cả căn phòng: “Ha ha, được, như vậy, Lý tiên sinh, về sau chúng ta cần câu nệ nữa, ai cũng vui vẻ.”

      Lý Thánh Đức cũng cười vô cùng vui vẻ: “Chu tiên sinh, bây giờ chúng ta cũng là thông gia rồi, cũng cần khách khí như vậy, trực tiếp gọi tên của tôi là tốt rồi, huống chi, trước đó chúng ta cũng có quen biết.”

      Chu lão gia hơi ngẩn ra, tựa như nghĩ tới Lý Thánh Đức những lời này, sau đó lại cười ha ha: “ Được, Được, Được, Thánh Đức.”

      Chu Kỳ vừa nghe được trước kia bọn họ có quen biết, ngược lại rất hứng thú, vội vàng tiến lên kéo cánh tay ông Chu hỏi: “Cha, trước kia cha có quen bác Lý sao?”

      Chu lão gia nghe vậy khẽ mỉm cười, cũng trả lời, Lý Thánh Đức nghe vậy liền cười trìu mến: “Đúng vậy, cha con đó, khi chưa lấy vợ ngày ngày đều đến nhà bác ăn chực nha.”

      Lý Lệ nghe vậy chỉ khẽ cười tiếng, tựa như sớm biết rồi, trái lại, Chu Khải và Chu Kỳ - hai em đều kinh ngạc, cơ nghiệp nhà họ Chu là do cha gây dựng lên từ hai bàn tay trắng, điều này bọn họ đều biết , nhưng chuyện Lý Thánh Đức , bọn họ thể ngờ.

      Chu Kỳ suy nghĩ chút, giống như vừa phát ra vùng đất mới, vui vẻ : “A, con nhớ ra rồi, trong phòng sách của ba con có hình chụp người phụ nữ, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, tay bà ấy còn ôm đứa bé, có phải có liên quan đến người phụ nữ đó ?”

      Vốn là cười nhạt, bỗng nhiên Lý Thánh Đức và ông Chu đều cười nổi, mặt cứng ngắc rất khó coi.

      khí vốn rất vui vẻ, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.

      Ông Chu lúng túng nhìn sắc mặt khó coi của Lý Thánh Đức, Lý Thánh Đức liền cụp mi mắt, thấy vẻ mặt ông là gì.

      Hình như Chu Khải cũng nhớ đến tấm hình người phụ nữ đó, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt hai ông cụ đúng lắm nên hỏi tới, lại nghĩ đến Lãnh Diễm, Chu Khải nhịn được bước lên trước.

      “Cha, bác Lý, con muốn hỏi thăm về người, biết cha và bác Lý có thể tra lai lịch của người này ?”

      mặt ông Chu và Lý Thánh Đức còn sót lại vẻ lúng túng, đối với việc Chu Khải sang chuyện khác đúng là cầu cũng được, có điều, nhìn vẻ mặt trầm của Chu Khải, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, ông Chu lên tiếng trước:

      “Ai? Ai có thể khiến con coi trọng như vậy?” Gần đây chuyện tình cảm hôn nhân của con trai khiến ông có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ xem như con trai luôn luôn ngoan đột nhiên quậy chút thôi.

      Khi Chu Khải nhắc tới người kia, mặt đều là vẻ nghiêm túc, thậm chí chân mày tự chủ được cũng nhíu chặt lại.

      Là người như thế nào?

      Chu Khải thở dài não nề, sau khi định thần lại, chậm rãi mở miệng: “Chính là người đàn ông bên cạnh Nghiêm Hi, Lãnh Diễm!”

      Ông Chu sững sờ, “Lãnh Diễm? Trong ngày hôn lễ của con, khi người đàn đó xuất cha cho người lập tức điều tra, có vấn đề gì lớn, có chuyện gì?”

      Nghe vậy, Chu Khải trầm tư lát, kiên định lắc đầu, giọng điệu có loạt kiên định làm cho người nghe tin phục: “ thể nào, Lãnh Diễm này tuyệt đối đơn giản, điều tất yếu bây giờ là cha nên điều tra lại lần nữa.”

      Lý Thánh Đức đột nhiên lên tiếng: “Mọi người tới Nghiêm Hi? Nghiêm Hi là ai?”

      Những lời này của Lý Thánh Đức vừa dứt, Lý Lệ ngồi giường bệnh mặt đột nhiên biến sắc, Nghiêm Hi? Lý Nghiên Hi?

      Chẳng lẽ………

      Lý Lệ chợt có cảm giác mình xong đời, phải như mình nghĩ chứ?

      Trong lòng lo lắng mãnh liệt khiến mặt Lý Lệ biến sắc, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, đầu lưỡi đột nhiên cảm nhận được từng tia máu tươi khiến nó giật mình, Lý Lệ hoàn hồn, trong miệng tràn ngập mùi ngai ngái của máu tươi.

      Tất cả tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào Chu Khải đứng trước cửa, giờ khắc này, ai chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Lý Lệ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Điều tra Lãnh Diễm đó chút
      Chu Khải nghe câu hỏi của Lý Thánh Đức hơi sững sờ, hình như ngờ cha vợ của mình để ý đến Nghiêm Hi, nghĩ đến Lý Lệ, trong lòng Chu Khải thầm nhủ xong rồi, có phải Lý Thánh Đức bất bình thay Lý Lệ, muốn gây bất lợi cho Nghiêm Hi?

      Nhìn Chu Khải im lặng chần chừ , Lý Thánh Đức lại hỏi tiếp, giọng lại càng lo lắng: “ tên Nghiêm Hi đó họ gì?”

      Lý Lệ ngồi giường bệnh khẽ mỉm cười, giọng nhàng tựa như trấn an: “Cha, con tìm hiểu rồi, Nghiêm Hi, ấy họ Nghiêm, phải người chúng ta muốn tìm.”

      Vốn trong mắt Lý Thánh Đức có tia hi vọng, bỗng nhiên liền tan biến, giống như núi cao sụp đổ trong nháy mắt, ngay cả sống lưng thẳng tắp cũng vì thể chống đỡ nổi mà khẽ cong, ánh mắt bi thương liếc nhìn mọi người xung quanh lượt.

      Ông Chu nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Thánh Đức cũng nhớ tới có tên Nghiêm Hi kia, mặt thoáng qua tia bừng tỉnh, sau đó lại thở dài hơi, đưa tay vỗ bả vai Lý Thánh Đức: “Ông thông gia, thôi!”

      Con của ông, e là còn sống nữa, buông tha !

      Lý Thánh Đức nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, miễn cưỡng quay sang cười với ông Chu cái, giọng hơi khàn khàn: “Đúng vậy, tôi hiểu.” Sau đó quay đầu hỏi Chu Khải: “Con người đó tên là Lãnh Diễm, thế nào? Có vấn đề gì sao?”

      Chu Khải phát ra, hình như giữa cha và cha vợ có chút vấn đề, nhưng cả hai người lại đều muốn ra, nên cũng hỏi thêm nữa, tiếp chuyện của mình.

      sai, hôm nay con đến phòng viện trưởng, phát khi ông viện trưởng chuyện với ta, hình như có chút…..” Có chút khúm núm nịnh bợ.

      Chu Kỳ nhìn dáng vẻ Chu Khải giống như nên lời, nhịn được mở miệng hỏi: “Có chút như thế nào?”

      Chu Khải thở ra hơi sâu, nhìn cha mình cái, “Có chút nịnh hót, như cố lấy lòng ta.”

      Ông Chu nghe vậy mặt liền biến sắc, Chu Khải lập tức cúi đầu xuống dám nhìn nữa, biết quan hệ giữa cha mình và Lão viện trưởng tệ, thậm chí lúc bình thường cha mình còn phải khép nép trước ông viện trưởng.

      Giọng ông Chu ép tới cực điểm, có chút vui: “Con tận mắt nhìn thấy sao?”

      Chu Khải gật đầu cái.

      Chu lão và Lý Thánh Đức liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hàm chứa ý tứ trịnh trọng chưa từng có, tựa như tự hỏi chuyện gì đó, sau đó trầm giọng : “Chu Khải, chúng ta có chuyện phải trước, con ở lại chăm sóc Lý Lệ cho tốt.”

      Chu Khải gật đầu: “Con biết.”

      Ông Chu khẽ gật đầu, sau đó nhìn Lý Thánh Đức, trong mắt chứa ý, “Ông thông gia, chúng ta ra ngoài trước, Lý Lệ nên nghỉ ngơi nhiều chút.”

      Lý Thánh Đức hiểu ý tứ trong ánh mắt của ông Chu, cậu thanh niên tên Lãnh Diễm kia đơn giản, lại có thể khiến cho người luôn tự xưng là “vạn thông” – ông Chu coi trọng như vậy?

      (Chú thích: vạn thông: am hiểu mọi việc, cái gì cũng biết)

      “Được.” Lý Thánh Đức mỉm cười trả lời, dáng vẻ có chuyện gì bước ra ngoài trước.

      Lý Lệ

      Nhìn ông Chu và cha nuôi của mình rời , ánh mắt khẽ trầm xuống, nhớ lại lần mình nhìn thấy Nghiêm Hi và người đàn ông tên Lãnh Diễm kia, chẳng lẽ, người đàn ông đó lợi hại như vậy, có thể khiến cho đệ nhất Thành phố G – Chu lão có bộ dạng này?

      Ông Chu ra khỏi phòng bệnh thẳng về phía trước, Lý Thánh Đức yên lặng bên cạnh.

      Hai người đến cuối hành lang, ông Chu nhìn bốn phía lượt, thấy có ai mới thận trọng mở miệng: “Lãnh Diễm đó, lần đầu tiên khi tôi gặp cậu ta cảm thấy cậu ta đơn giản, lần đó cũng sai thuộc hạ điều tra kỹ về cậu ta, nhưng kết quả điều tra lại có điều gì bất thường, có thể là con cái của nhà giàu có nào đó, nhưng thể sánh bằng thế lực của nhà họ Chu được cho nên tôi để ý đến cậu ta nữa. Thế nhưng hôm nay, Chu Khải lại thấy lão viện trưởng của bệnh viện này lấy lòng cậu ta.”

      tới chỗ này, ông Chu cố gắng hít thở sâu, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lý Thánh Đức, nghiêm túc bày tỏ: “Tôi nghĩ, chúng ta thể đắc tội được với người này.”

      Chỉ có điều, nhớ đến Lãnh Diễm mực che chở cho Nghiêm Hi, lại nhớ đến mình dung túng cho Chu Kỳ đến mức nào. Chuyện Chu Kỳ luôn gây khó dễ cho Nghiêm Hi ông cũng biết, khi đó ông cho rằng sau lưng Nghiêm Hi có ai, Nghiêm Hi còn quấn quít bám chặt lấy Chu Khải buông tha, làm cho Chu Khải đòi ly hôn, có thể ông căm hận Nghiêm Hi đến tận xương tủy, cho nên đối với những hành động, cư xử của Chu Kỳ ông đều ngầm cho phép.

      Nhưng lần này……

      Lý Thánh Đức nhìn ông Chu, trầm mặc hồi lâu, “Khi đó, kết quả cuối cùng ông điều tra được là gì?”

      Chu lão hơi suy tư, “Có điểm lại, cậu ta có chút quan hệ với Tập đoàn R&D, có thể là con trai của cổ đông của Tập đoàn đó, điều tra sâu hơn cũng tìm được gì nữa.”

      Lý Thánh Đức nghe vậy cau mày, “R&D?”, trong tù mười bảy năm, tại sao mình chưa từng nghe tới cái tên này?

      Chu lão như hiểu ra: “À, R&D mới được thành lập mười năm trước, theo như tin đồn, tổng giám đốc R&D làm việc rất thần bí, nhưng lại có quan điểm đầu tư ai trong nghề sánh bằng, người đó đầu tư hạng mục nào, tỉ lệ thu hồi khiến người khác đỏ mắt.”

      Lý Thánh Đức khẽ gật đầu, lát sau lại mỉm cười: “ ngờ, ngăn cách mười bảy năm, lại xuất nhân tài như vậy.” Khi xưa, ông cũng dùng chính sức và trí của mình để gây dựng tập đoàn Thánh Đức lớn mạnh hơn.

      Aiz, đúng là mình già rồi.

      Lý Thánh Đức vừa cười khổ vừa lắc đầu cái, lát sau, trong mắt lại lên những hình ảnh khi trẻ…..Thông minh lanh lợi, khôn khéo…Lý Thánh Đức chậm rãi mở miệng: “Chu, trước tiên tra lai lịch R&D, tốt nhất là tra ra được vị tổng giám đốc thần bí kia.”

      Ông Chu nghe vậy mặt giấu được vui mừng, “Sao tôi lại nghĩ đến chuyện này đây.” Dứt lời liền lấy điện thoại di động ra phân phó cho thuộc hạ.

      Lý Thánh Đức khẽ mỉm cười, đột nhiên tiếng cười của tuổi còn trẻ ở cách đó xa truyền vào tai.

      Nhìn về nơi phát ra tiếng cười đó, tóc dài xõa vai ngồi ăn vạ trong vườn hoa của bệnh viện, mặt người đàn ông trẻ tuổi tuấn có chút bất đắc dĩ nhưng lại tràn đầy cưng chiều.

      Lý Thánh Đức khẽ cười, trong đầu lại nhớ đến Nghiêm Tử Hoa, khi đó, bọn họ cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy…

      Chương 61: Phơi nắng trong vườn hoa.
      Lý Thánh Đức khẽ mỉm cười, trong đầu lại nhớ đến Nghiêm Tử Hoa, khi đó bọn họ cũng vui vẻ, hạnh phức như vậy.

      Ông Chu chuyện điện thoại xong liền nhìn thấy Lý Thánh Đức chăm chú nhìn đôi thanh niên vui đùa bên ngoài, khóe miệng cũng khẽ cong lên như vừa hồi tưởng lại chuyện gì đó.

      Nhìn theo tầm mắt của Lý Thánh Đức, khi nhìn hai người cười đùa ngoài kia cả người ông cứng đờ, nên lời.

      Lý Thánh Đức như có mắt ở sau lưng, đột nhiên hỏi: “Chu, ông làm sao vậy?”

      Chu lão gia hoàn hồn, khẽ mỉm cười, “ có gì, chỉ là ngờ lại gặp người quen.”

      Lý Thánh Đức hơi kinh ngạc: “Hả?”

      Chu lão gia chỉ ngón tay về phía hai người trong vườn hoa: “Đó phải là người chúng ta vừa mới đề cập tới sao!”

      Lý Thánh Đức trước kia chỉ gặp qua Lãnh Diễm ở vùng hồ, tình hình lúc ấy hỗn loạn, căn bản cũng thấy gương mặt và bộ dạng của Lãnh Diễm, sau khi ông Chu nhắc tới, Lý Thánh Đức mới nhớ đến bóng lưng kia, nhìn kỹ lại , cậu trai trẻ dỗ dành kia đúng là có vài phần giống nhau.

      Chuyển tầm mắt cái, thấy mái tóc đen của kia, đôi mắt trong veo to tròn đầy nũng nịu, cái miệng nhắn dẩu lên, giống như làm nũng.

      biết Lãnh Diễm cái gì, mà Nghiêm Hi vốn vui, đột nhiên cái miệng nhắn lại lén lút cười lên.

      Nghiêm Hi cười rộ lên rất đẹp, xinh đẹp tựa như dính khói bụi trần gian, thuần khiết đến mức khiến người ta đành lòng.

      Vẻ đẹp này khiến cho ông – lão già này cũng nhịn được mà nhìn lại hai lần, xinh đẹp khiến ông động lòng, cũng khiến ông đau lòng.

      Đau lòng này cũng là vì quen thuộc.

      Trong đầu lại lên vẻ mặt tươi cười của Nghiêm Tử Hoa.

      Hình như Lý Thánh Đức chịu được tương tư khổ sở, đôi mắt tràn đầy hối hận kia nhắm chặt lại, để cho ánh mắt hối hận đó của mình lộ ra ngoài.

      Ông Chu thấy bả vai Lý Thánh Đức khẽ run, hiểu hỏi: “Thông gia, ông làm sao vậy?”

      “…………..”

      Đáng tiếc, câu hỏi của ông có người trả lời.

      Mãi lâu sau, Lý Thánh Đức mới kìm suy nghĩ trong lòng mình xuống, dừng sức xoa xoa mặt, xoay người nhìn ông Chu khẽ mỉm cười, “Tôi sao, chúng ta nên thôi.” Dứt lời liền cất bước rời .

      Ông Chu thấy Lý Thánh Đức như vậy hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Nghiêm Hi cười rất vui vẻ, nụ cười quen thuộc này khiến ông cả kinh, ông quay đầy lại liếc nhìn bóng lưng xa, ông Chu liền hiểu ra.

      Thế nhưng giống nhau như vậy sao?

      Vậy càng thể tồn tại. Trong lòng ông Chu tự nhủ như thế, đôi mắt vẩn đục giảo hoạt bỗng lóe lên tia ngoan độc khiến người ta lạnh sống lưng.

      Trong vườn hoa, Nghiêm Hi bất mãn nhìn bộ mặt cười hì hì của Lãnh Diễm.

      làm cái gì vậy, tránh ra, được cản trở em phơi nắng.”

      vất vả làm nũng cộng thêm khóc lóc mới khiến Lãnh Diễm mềm lòng, đồng ý cho ra ngoài này phơi nắng, nhưng lại ngờ, từ đầu đến cuối Lãnh Diễm cứ đứng phía đầu , che chắn cho , cho đến bây giờ cũng chỉ có vài ánh nắng hiếm hoi chiếu được vào người , vì vậy, càng vui.

      Lãnh Diễm xem như nghe thấy, đặt mông ngồi xuống, dáng người cao lớn vừa đủ chắn ánh nắng mặt trời để Nghiêm Hi bị chói mắt. Lãnh Diễm hơi ngẩng đầu nhìn mặt trời như lửa nóng, đưa tay lau mồ hôi trán rồi quay đầu lại cười hì hì nhìn Nghiêm Hi: “Ngoan, hôm nay trời rất nắng, nắng này vẫn còn rất độc nha, sợ nó làm hư da em, ngoan.”

      xong còn giống như vuốt vẻ Tiểu , xoa đầu Nghiêm Hi.

      Nghiêm Hi bất mãn chu mỏ: “Tại sao lại như vậy được, em thấy ánh mặt trời này rất ấm áp, gần đây em cảm thấy lạnh, em muốn phơi nắng.”

      Lãnh Diễm gặp chiêu phá chiêu, tiếp tục dụ dỗ: “Ngoan, cơ thể lạnh uống nhiều nước ấm là được, phơi nắng khiến da bị đen , con da bị đen đẹp.”

      phải con luôn sợ mình được trắng sao, như vậy, bé này hẳn là dám đuổi nữa, nhìn , tự nhiên có - cái ô che nắng là tốt.

      Nghiêm Hi trừng mắt: “Chẳng lẽ da em biến đen đẹp nữa cũng cần em?” Rất uất ức mà, đôi mắt ngập nước chực khóc sững sờ nhìn Lãnh Diễm.

      Này, làm sao lại biến thành cái bộ dạng này rồi? Lãnh Diễm vội vàng vươn tay vỗ lưng của để trấn an: “Làm sao lại như vậy được, bà xã của có xấu hơn nữa cũng là xinh đẹp nhất thế giới, là người thích nhất, nha, đừng khóc!”

      Nghiêm Hi cong miệng lên: “ em xấu xí.” Đôi mắt sương mù mờ mịt đầy uất ức tố cáo Lãnh Diễm nhân đạo.

      Lãnh Diễm luống cuống chân tay: “ có, biết, ai za, bà xã, em thẳng , thế nào em mới khóc đây, thế nào em mới vừa ý?”

      Trái tim Lãnh Diễm tự nhủ ổn, đứa bé này chăm sóc hai mươi năm rồi, lúc nào đứa bé này lại có bộ dạng này hả???

      Nghiêm Hi mới vừa rồi còn có bộ dáng muốn khóc đến trời đất cũng phải biến sắc, nghe Lãnh Diễm câu như vậy, đôi mắt lại trong veo trong nháy mắt, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn : “Vậy mau tránh ra, em muốn phơi nắng.”

      “….” Lãnh Diễm muốn khóc, mình rất vất vả mới khiến bé này chịu thừa nhận có tình cảm với mình, thế nào mà chỉ chớp mắt cái liền có dáng vẻ chắc chắn ăn sạch mình như vậy.

      Vẻ mặt tối sầm như đưa đám, Lãnh Diễm chậm rãi làm động tác đứng lên, mỗi động tác lại quay đầu lưu luyến nhìn Nghiêm Hi cái, cuối cùng dừng lại đứng cách Nghiêm Hi hai bước chân.

      Nhìn Nghiêm Hi cười thỏa mãn hưởng thụ ánh mặt trời, Lãnh Diễm nghi ngờ, có phải mị lực của mình có giá trị quá thấp hay , cho nên vợ mới lưu luyến chút nào???

      Mà ở cách đó xa, nhìn đôi mới nhận chức người của nhau này, ba người nhất thời thốt lên lời.

      Tiếu Thâm nhìn vẻ mặt cam chịu của Lãnh Diễm mà vô cùng vui vẻ, ngừng cười ha ha: “Xem , xem , mình gì nào, bây giờ xem như tìm được người trị được Lãnh Diễm rồi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Nguyên nhân năm đó rời .
      tốt, Tiếu Thâm nghĩ, may là mình rơi vào tay phụ nữ, bằng …..

      Nhìn Lãnh Diễm ở cách đó xa, Tiếu Thâm chậc lưỡi hít hà, vốn là thanh niên tuổi trẻ tài cao đến cỡ nào, giờ lại bị Nghiêm Hi nho gắt gao ăn được.

      biết, phụ nữ là thể cưng chiều, khi được cưng chiều liền vô pháp vô thiên.

      Còn Lý Duệ Thần vẫn cười nhạt, nhìn khóe miệng Nghiêm Hi cong lên, Nghiêm Hi, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi.

      Nhìn người ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nghiêm Hi, dám chặn ánh mặt trời chiếu tới Nghiêm Hi nữa – Lãnh Diễm cái, Lý Duệ Thần nhếch miệng cười, Lãnh Diễm, cũng chỉ có cậu mới có thể vì Nghiêm Hi mà làm như vậy, dẹp kiêu ngạo của mình sang bên khi ở trước mặt người con mình , mang bất kỳ gánh nặng nào làm nũng với ấy.

      Cầm lên được, bỏ xuống được.

      Giờ khắc này, đột nhiên Lý Duệ Thần rất hâm mộ Lãnh Diễm.

      Hâm mộ tình của Lãnh Diễm.

      Cố Tiêu nhìn cảnh này cũng nhe răng cười vui vẻ, nghe Tiếu Thâm như vậy, nghiêm mặt xem thường : “Rốt cuộc biết cái gì gọi là nho chua trong lòng, mình Tiếu Thâm à, cậu ngàn vạn lần đừng lộ ra vẻ mặt như vậy nữa, cậu như vậy khiến người khác cho là, cậu hâm mộ và ghen tị với cậu ta đó.”

      Tiếu Thâm liếc mắt xem thường, giọng tràn đầy khinh bỉ: “Thôi , mình hâm mộ? Mình ghen tị?” Sau đó đưa mắt nhìn Lý Duệ Thần vẫn im lặng nãy giờ, giọng trầm bổng du dương lại vang lên: “Được chưa, nhìn mấy năm nay Lãnh Diễm chịu khổ vì Nghiêm Hi, chỉ cần là người thông minh hâm mộ Lãnh Diễm!”

      Cố Tiêu nhíu mày nhìn Tiếu Thâm, nghe những lời này của Tiếu Thâm, theo phản xạ có điều kiện định mở miệng phản bác nhưng đại não vòng vo tầm vài vòng, trong đầu vẫn có lấy câu có thể phản bác lại nên đành ngượng ngùng ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần vẫn mỉm cười.

      Lý Duệ Thần cười, đôi mắt khép hờ, để ý đến hai người cãi vã này, trong đầu liên tiếp lên cảnh tượng từ mười mấy năm trước khi mình quen biết Lãnh Diễm cho đến nay. Lãnh Diễm chịu khổ vì Nghiêm Hi, về điểm này, Tiếu Thâm đúng, Lãnh Diễm Nghiêm Hi, cho đến nay dường như đều là Lãnh Diễm chịu thua thiệt, bất luận Nghiêm Hi cái gì, làm cái gì, cậu ta cũng yên lặng theo phía sau nhìn , ủng hộ , dung túng cho .

      người đàn ông như Lãnh Diễm, có người con nào cậu ấy sao?

      Cho nên, và Lãnh Diễm cùng Nghiêm Hi, kết quả, thua thảm bại.

      Trái tim hơi chua xót, Lý Duệ Thần cười tự giễu, sớm biết kết quả là như thế này, trong lòng sớm chuẩn bị tinh thần để mình chịu đả kích quá lớn, nhưng tại sao, khi Lãnh Diễm khiến Nghiêm Hi chịu thừa nhận tình cảm của mình thành công trái tim của vẫn khống chế được mà nhói đau?

      Tiếu Thâm vẫn ồn ào bỗng liếc nhìn nụ cười chế giễu khóe miệng Lý Duệ Thần, bất đắc dĩ lắc đầu than thở, biết mà, tình có cái gì tốt chứ, phụ nữ có cái gì tốt mà , thực biết những người này sao lại cố chấp như vậy, biết chán.

      Cùng Cố Tiêu liếc mắt nhìn nhau lâu, trong mắt hàm chứa ám hiệu, Cố Tiêu vừa nhìn liền hiểu.

      Cố Tiêu đĩnh đạc tiến lên kề sát vai Lý Duệ Thần, làm bộ như biết gì : “Này, cậu xem , biết xấu hổ như Lãnh Diễm cũng tìm được nửa kia của mình, tại sao ba em chúng ta lại tích cực chút, thể để Lãnh Diễm chê cười chúng ta được. Mình nghe , tối nay có vài ở thành phố A đến.” Sau đó mắt lóe lên tặc quang nhìn Lý Duệ Thần, giọng mập mờ: “Sao? Có hứng thú hay hả?”

      Tiếu Thâm đứng bên cạnh liền khoa trương hô to: “Được, Cố Tiêu, có mỹ nữ cậu cho mình biết, lại cho cái cọc gỗ này, Cố Tiêu, cậu cứ làm như vậy nha, về sau có mỹ nữ mà mình cho cậu biết mình theo họ của cậu!”

      Cố Tiêu nhìn Tiếu Thâm dường như rất nghiêm túc, vội vàng buông Lý Duệ Thần ra, vội : “Ai za, mình sai rồi, Tiếu Thâm, cậu đừng làm như vậy, cậu ăn mình, vậy phải mệt muốn chết sao? Ăn nhiều như vậy tốt a, đến lúc đó ông cụ nhà cậu biết, lại bắt cậu về nhà rồi ép cậu kết hôn, cậu nguyện ý cưới những đó sao?”

      Tiếu Thâm nghe vậy hơi khựng lại, con ngươi đảo vòng, trong đầu liền nhớ tới hình ảnh ông nội chống gậy trợn mắt nhìn chằm chằm vào mình, lập tức rùng mình.

      Đúng lúc đó, Cố Tiêu lại lên tiếng: “Cậu thấy thế nào?”

      Téu Thâm gật đầu mạnh: “ sai.” Vừa nhắc tới chủ đề ông nội bức kết hôn, Tiếu Thâm liền trưng ra vẻ mặt căm hận đến tận xương tủy: “Cậu biết đâu, ông cụ nhà mình, vậy đơn giản rồi….”

      Lý Duệ Thần nhìn Cố Tiêu cố ý trêu chọc Tiếu Thâm, khẽ lắc đầu.

      biết hai người này làm bạn tốt của nhau là may mắn hay là may mắn đây?

      lần nữa lại đưa mắt nhìn Nghiêm Hi, trong mắt Lý Duệ Thần tràn đầy ý cười, nhưng trong nháy mắt lại thêm vào hai phần lo lắng.

      Nhớ tới vừa rồi Lãnh Diễm từ phòng viện trưởng trở về có chuyện với , mắt Lý Duệ Thần đột nhiên lại tối sầm lại.

      Chứng uất ức?

      Cái từ này đáng sợ đến nhường nào, năm đó Nghiêm Hi mới năm tuổi, còn như vậy, tại sao lúc đó người kia lại nhẫn tâm như vậy?

      Bây giờ lại ở trước mặt con nuôi diễn vai người cha hiền từ! Đúng là mỉa mai.

      Trong mắt Lý Duệ Thần lóe lên kiên quyết, Lý Thánh Đức, Lý Lệ, Chu Khải, những người này, nếu khiến cuộc sống của Nghiêm Hi biến thành bóng đen tăm tối lần nữa, như vậy, cũng tiếc bất cứ giá nào.

      Dưới mặt trời, Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi dần dần chìm vào giấc ngủ, nhớ lại những lời vừa rồi viện trưởng , lo lắng trong trái tim càng lúc càng lớn?

      Chứng uất ức?

      Tại sao chứng uất ức của Nghiêm Hi lại tái phát? phải vẫn nhanh hoạt bát sao?

      Lãnh Diễm nghĩ, thành phố G này đúng là cần thiết phải ở lại nữa, dù sao Nghiêm Hi cũng chịu thừa nhận có tình cảm với , tại có thể ở bên cạnh với thân phận bạn trai, nếu như vậy, có thể rời khỏi thành phố G này cùng rồi chứ?

      Ở trong bệnh viện đến tuần thứ ba, Nghiêm Hi bắt đầu phát điên, mỗi ngày đều la hét đòi xuất viện, Lãnh Diễm còn cách nào đành phải mở miệng : “Nếu như em đồng ý cùng trở về thành phố A chúng ta lập tức xuất viện, sau đó thẳng đến sân bay.”

      Nghiêm Hi vốn la hét ầm ĩ đột nhiên liền dừng lại, ấp a ấp úng hỏi lại: “Rời khỏi đây sao?”

      Mắt Lãnh Diễm kiên định: “Đúng, em lớn lên ở thành phố A, có lý do gì mà ở lại thành phố này, em cũng ở đây bốn năm rồi phải sao, ở thành phố A có nhà của chúng ta, trở về thôi!”

      Nhà?

      Nghiêm Hi nghe đến chữ đó liền hít thở sâu, nhìn ánh mắt hết sức kiên quyết của Lãnh Diễm, trong lúc nhất thời biết nên gì.

      Lãnh Diễm cho do dự, dịu dàng hỏi: “Em sợ cái gì nào, Hi Hi, cho biết, bốn năm trước là mẹ khiến em rời sao?”

      Nghiêm Hi vốn do dự, đôi mắt lập tức mở to, thể tin được nhìn : “ biết?”

      Làm sao có thể, lúc đó, Chu Vận Uyển và chuyện ở bên ngoài, hơn nữa cũng với , vậy làm sao Lãnh Diễm lại biết được?

      Chẳng lẽ Chu Vận Uyển tự ra sao?

      Làm sao có thể như vậy được, thế nào, mình độc ác đuổi đứa con dâu tương lai mình cưng chiều từ đến lớn sao?

      Làm sao có thể như thế được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :