1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 71 : Sớm muộn gì em cũng thôi!

      Edit: Ninô

      Beta: Vân


      Những lời này đủ để hiểu chưa?

      Biểu tình này nằm hết trong dự liệu của An Thần, nâng cằm lên: "Sớm muộn gì em cũng thôi! Bây giờ, , Tô Thiển vĩnh viễn An Thần, muốn nghe, muốn nghe!"

      Tô Thiển ngơ ngác nhìn vẻ mặt côn đồ của An Thần, chớp chớp đôi mắt đen lay láy: "An Thần, sao chứ?"

      Rốt cuộc nghĩ như thế nào? Có thể hiểu là tình cảm của bản thân chưa thể bắt buộc .

      An Thần hít hơi sâu, đủ kiên nhẫn chờ nữa, bất mãn hung hăng động đậy cái rồi ngừng: ", nhanh lên!"

      Tô Thiển dở khóc dở cười, lòng dạ người đàn ông này quá tham lam, chỉ muốn cơ thể mình, còn muốn cướp luôn trái tim sao? Tô Thiển nhàng vòng qua hông An Thần: "Tô Thiển vĩnh viễn chỉ An Thần..."

      Giống như nhận được khích lệ, An Thần từng chút từng chút động chạm, đâm sâu vào chỗ sâu nhất, mỗi lần làm Tô Thiển nhịn được nghĩ gọi lớn hơn, Tô Thiển cắn môi, khó chịu!

      Ánh mắt An Thần tràn ngập nụ cười, phía dưới hết sức đè nén, mà Tô Thiển lại quá sức mê người khiến nhịn được lại muốn trêu trọc .

      Cắn ngực khiến chúng đỏ bừng lên rồi lại nuốt cái miệng nhắn vào bụng, nghe ở dưới thân trằn trọc, kiều, khóe miệng An Thần cười tới muốn rách ra.

      Sau mấy trận bị giày vò, Tô Thiển cũng đói bụng, An Thần phân phó người giúp việc mang mấy món ngon tới phòng bệnh. An Thần bón từng thìa cháo cho Tô Thiển.

      Tô Thiển đỏ bừng cả người, nghiêm mặt, lại thấy hành động này của An Thần khiến người khác thấy buồn nôn.

      Thức ăn ngon ở trước mặt, trước giờ Tô Thiển chưa bao giờ tự nhiên như tại. do dự mấy giây, ăn, thức ăn yên vị trong bụng người khác mà Tô Thiển tuyệt nhiên phải là người bạc đãi bản thân thế.

      Tô Thiển nhanh tay, lẹ mắt chọn được miếng thịt sườn cho vào bát mình, chăm chú gặm xương, hề để ý có người nãy giờ chưa hề động đũa.

      "Ăn từ từ thôi, có ai tranh mất của em đâu." An Thần thấy Tô Thiển khôi phục lại vẻ hoạt bát thường ngày, cái cảm giác sợ hãi của ngày hôm qua du lịch tận 9 tầng mây.

      Tô Thiển trợn mắt: "Hôm qua, chị đây căn bản chưa được hạt cơm nào? Thử cho nhịn bữa xem có chịu nổi ?"
      Vừa xong, hối hận. Sáng sớm hôm qua ngủ muộn ăn cơm ở nhà, An Thần dặn nhớ mua đồ ăn sáng ...

      Nhìn vẻ tức giận của An Thần, Tô Thiển vội nhắm tịt mắt lại, thận trọng giải thích: " mang cho em nhiều sô--la thế, em đều ăn hết cả, khẳng định nhanh thành mập ú ấy."

       

      Chương 72 : Giấu áo mưa!

      Edit: Ninô

      Beta: Vân
      " cần giải thích, chưa ăn chính là chưa ăn, sau này, ba bữa em phải ăn cơm cùng trong phòng giám đốc."

      Lạnh lùng tuyên bố cộng thêm ánh mắt nghiêm túc, dường như việc phải ăn cơm cùng tại đó trở thành nhiệm vụ đương nhiên phải thực .

      Tô Thiển cúi đầu, tiếp tục gặm xương.

      Ăn cơm xong, Tô Thiển kéo Nhiễm Mạn dạo xung quanh.

      "Tớ hâm mộ cậu, trước kia, tớ cảm thấy, thoát khỏi An Thần cậu sống tốt hơn, nhưng giờ tớ mới nhận ra, trừ An Thần, ai có thể mang tới hạnh phúc cho cậu."

      Hôm qua, khẩn trương và sợ hãi của An Thần đều được Nhiễm Mạn thu vào trong mắt, có được người đàn ông mình như tính mạng họ còn đòi hỏi gì nữa?

      Tô Thiển chỉ cười, đáp, chuyện sau này ai biết trước được đâu. và An Thần cứ thuận theo lẽ tự nhiên là tốt nhất. Trong thâm tâm hiểu việc bản thân ở lại bên cạnh An Thần. Nếu , An Thần có thể để ra ?

      Trong siêu thị, Tô Thiển và Nhiễm Mạn vơ vét mấy loại thực thẩm linh tinh. Tô Thiển thường cười đùa, nếu ngày nào Nhiễm Mạn đột nhiên chết , tuyệt đối cảm thấy kỳ lạ. Vì nhất định đó vì ngộ độc thức ăn, cái gì cũng có thể bỏ vô miệng hết.

      Nhiễm Mạn cũng luôn cười, cả đời chỉ thích có ba thứ: phiếu giảm giá, thức ăn và trai đẹp.

      Khi ngang qua chỗ bàn bán áo mưa, Tô Thiển bất giác dừng lại.

      "Sao thế? Chồng cậu chịu dùng cái này sao?"

      Tô Thiển lắc đầu, nhìn thấy cái này mới sực nhớ ra, từ trước tới giờ vẫn xài biện pháp gì, mua cái này về, An Thần có dùng ? Như qua, nếu trong lúc hoan ái, đột nhiên đưa cái này ra, ta có thể nghĩ lung tung ra là mình nồng nhiệt đón nhận nhỉ?

      " tại, quan hệ của hai người cũng chưa ràng, mua về cũng tốt, có thể đảm bảo xảy ra những chuyện ngoài ý muốn!!!"

      Tô Thiển dĩ nhiên biết, là cái gì... Nếu như còn cùng ngày nào phải bảo vệ tốt mình ngày ấy.

      Cầm hộp Durex lên, Tô Thiển đỏ tía hai tai.

      Trở lại biệt thự, Tô Thiển rối rắm cầm hộp áo mưa để vào tủ đầu giường. Để ở đây có vẻ rất dễ phát , vừa lật đồ vật là có thể nhìn thấy, nếu có thể tùy tiện để dưới tấm đệm, khi cần dùng cũng tiện.

      Giấu kỹ áo mưa, tâm tình của Tô Thiển cực kỳ tốt, lôi lôi kéo kéo Nhiễm Mạn chạy như bay trong cao ốc.
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 75: Đoạt lần đầu tiên cũng nhất định phải phụ trách

      Edit: Ninô

      Beta: Vân


      Tô Thiển bị ánh mắt muốn giết người của Nhiễm Mạn làm cho sợ hãi, trốn sâu vào lòng An Thần. Trời ơi, gây họa rồi.

      An Thần sửng sốt giây, nhìn bà xã trong ngực bất an lo sợ, liền cho rằng bất bình giùm người chị em tốt.

      " tâm , cậu ta chịu trách nhiệm với ."

      An Thần ném ra câu , rồi mới an tâm ôm bảo bối của mình vào phòng làm việc.

      Còn Nhiễm Mạn chạy vụt xuống lầu, quá mất mặt!!!

      Nguy hiểm qua, từ trong lòng An Thần, Tô Thiển thò đầu ra ngó ngó, lúc này mới thở phào nhõm, Nhiễm Mạn có giết mình đây?

      Còn chưa chuyện An Thần hôn cái dài cho tới tận khi Tô Thiển còn chút khí nào mới buông ra.

      Đắm đuối đưa tình: "Buổi sáng đâu thế, có vui ?"

      Tô Thiển nuốt nước miếng, lôi tay áo An Thần: " như những gì mọi người nghĩ đâu, Bân Tử làm cái kia với Mạn Mạn."

      Lông mày An Thần nhướng cao, thổi lên những sợ tóc , cười nịnh nọt: "Cái kia là cái gì?"

      Tô Thiển sững sờ rồi đột nhiên đỏ mặt, đấm lên ngực An Thần: "Hôm qua là lần đầu tiên Nhiễm Mạn hầm canh gà, chuẩn bị để em bồi bổ thân thể, ngờ bị Bân Tử đoạt uống mất, vừa rồi em nhất thời lỡ miệng, nghĩ lại thành ra chuyện vừa rồi. Bân Tử phải chịu trách nhiệm gì cả..."

      An Thần nhíu mày, canh gà cho người phụ nữ của mà cũng dám giành, muốn chịu cũng bắt phải chịu!!! (gian tà)

      "Cũng đúng, nếu đoạt lần đầu tiên cũng nhất định phải phụ trách."

      An Thần nhìn Tô Thiển chăm chú. đặc biệt mong chờ khi nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt phản bác, hươu vượn, nếu lần đầu tiên bị lấy mất, đương nhiên phải chịu trách nhiệm tới cùng.

      Đáng tiếc, Tô Thiển chỉ nhìn kì quái lúc, sau đó tỏ vẻ đồng ý, thậm chí còn vỗ vỗ vai : " có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi."

      Cái...cái gì? có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi LÀ SAO???

      Trong nháy mắt, mặt An Thần lạnh xuống, bóp cái cằm hơi nhọn của Tô Thiển: "Chẳng lẽ em cho rằng, đàn ông phải có trách nhiệm với người phụ nữ của mình sao?"

      Tô Thiển nhìn thẳng vào ánh mắt của An Thần: "Mọi người đều trưởng thành, tư tưởng của em cũng còn bảo thủ thế nữa. Nếu người đàn ông muốn chịu trách nhiệm, chẳng lẽ phụ nữ tụi em có thể làm thay đổi này sao?"

      Trời, phụ trách, phải là người phụ nữ có muốn người đàn ông chịu trách nhiệm hay mà người này có dám chịu trách nhiệm hay !!!

      An Thần thiếu chút nữa hộc máu mồm, tại sao tư tưởng của này giống tư tưởng của toàn bộ phái nữ khác vậy? luôn mang rành rành, thành chuyện chỉ là gặp sao yên vậy!!!



      Chương 76: Giữa em và , em có quyền chủ động sao?

      Edit: Ari

      Beta: Vân
      " muốn chịu trách nhiệm với em, em có đồng ý cho chịu trách nhiệm ?" An Thần nhìn với ánh mắt đáng thương, chỉ sợ quay đầu và buông câu cần.

      Tô Thiển nhìn An Thần từ đầu tới chân, cuối cùng mới bình tĩnh lên tiếng: "Giữa em và , em có quyền chủ động sao?"

      " có!"

      An Thần cũng dứt khoát đáp! Trong chuyện đương này, Tô Thiển lựa chọn nào khác ngoài .

      "Nên giữa chúng ta tồn tại cái gọi là trách nhiệm, và em cố gắng khiến bản thân , tranh thủ quyền chủ động."

      An Thần chính là kết quả tốt nhất cho cả hai.

      An Thần nghe xong câu 'em cố gắng khiến bản thân ' khóe môi khẽ nhếch lên, hiển nhiên là rất vui. Chỉ cần này đống ý ở lại bên cạnh , sợ mình.

      Tô Thiển cầm hai cốc trà sữa, về phía biệt thự tìm Nhiễm Mạn. nàng này chắc chắn oán hận mà chửi rủa hành động kia của đây!

      "Thái hậu nương nương, tớ biết sai rồi, nếu người cứ siết chặt vai tớ nè."

      Tô Thiển cười yếu ớt nịnh nọt, vòng ra phía sau, ân cần vì còn cần lời tha thứ cho tội lỗi gây ra.

      Nhiễm Mạn: .....

      Lệ Tô Thiển tuôn rơi!!!

      "Thái hậu nương nương, tớ lấy cho cậu cốc sữa nè, cậu uống chút !!!"

      Nhiễm Mạn: "...CÚT!!!"

      "Thái hậu nương nương, tối nay tớ làm cho cậu hai cái trứng ốp lết cậu thấy thế nào?"

      Nhiễm Mạn ném hai mắt nhìn Tô Thiển, đưa ra ba ngón tay: "Bốn!" (haha, chị này hay thiệt giơ ba ngón tay mà miệng bốn)

      Tô Thiển: "..."

      thành công trong việc lấy lòng bạn tốt, khiến cho tâm tình của Tô Thiển dường như tốt lắm, chạy mạch vào nhà bếp của Ám Dạ, làm cả đám đầu bếp mắt tròn mắt dẹt, kinh ngạc nhìn. Nhìn cách vung dao, sắt thức ăn, làm cá, nấu nướng, ngay cả khi nhìn từ góc độ của chuyên gia, các đầu bếp đứng xem cũng thể phủ nhận khả năng của .

      nghĩ tới thiếu phu nhân của Ám Dạ còn có tay nghề thế này!

      Khi xào xong đĩa rau xanh mướt, mùi thơm nức mùi, Nhất Đại nhịn nổi phải nếm thử miếng. Mùi vị của món rau còn ngon hơn cả món đầu bếp làm mấy phần. Cậu ta khỏi nhìn Tô Thiển với ánh mắt kính nể và sùng bái.

      Khi thức ăn được mang lên, Nhiễm Mạn kìm nổi nuốt nước miếng, vừa định động đũa bị Tô Thiển giành mất.

      "Đợt chút, mọi người còn chưa tới, cậu vội gì?"

      Nhiễm Mạn tức khí, hừ , tưởng rằng Tô Thiển làm bàn đầy mỹ vị này để lấy lòng mình!

      " ra, là mình tự làm con chim khổng tước..."

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 77: Ông trời ơi, ông cho đạo sét đánh chết con !!!

      Edit: Ari

      Beta: Vân


      Tô Thiển gọi điện cho An Thần, bảo gọi mấy người kia nữa tới nếm thử tay nghề nấu nướng của mình.

      Nhớ tới món cháo gà hôm qua, sắc mặt mấy người kia có biến đổi lớn, trong lòng bọn họ đều nghĩ Tô Thiển và Nhiễm Mạn giống nhau, đều biết nấu nướng gì.

      "Lão Đại, đột nhiên em thấy đau bụng quá, thể tới ăn được." Bân Tử là người mở miệng trước tiên.

      "Dạo này em giảm cân, nên ăn tối."

      "Em cũng thế!" Y Na và Vũ Đình đồng thanh .

      "Em vừa mới nhớ ra, chỗ em còn vụ chưa giải quyết xong, sáng mai lại cần gấp, nên ăn đâu." Thánh Kiệt đứng bên cạnh Bân Tử, ngượng ngùng sờ chóp mũi.

      An Dịch tới cạnh An Thần, vuốt vuốt cái mặt Thập Tự Giá đeo cổ: "Thần, nay là ngoại lệ, được ?"

      An Thần đen mặt, dám nể mặt bà xã của , được!!!

      "Lí do có hiệu quả, trong vòng mười phút nữa, tất cả phải có mặt tại bàn ăn, nếu ...!!!"

      Nhìn bóng dáng Lão Đại biến mất tại khúc quanh hành lang, Bân Tử khoa trương quỳ hẳn xuống đất, hai tay giơ thẳng lên trời, bi thương gào to: "Ông trời ơi, ông cho đạo sét đánh chết con !!!"

      vang long trời lở đất ….

      hồi rền rĩ vang lên, đạo sét sẹt sẹt bên ngoài ô cửa sổ, trong nháy mắt làm rực sáng cả Cao ốc.

      Bân Tử tái mặt sợ hãi, lồm cồm bò dậy, cùng với mấy người chạy thẳng về hướng biệt thự.

      An Thần hài lòng nhìn mấy người bọn họ, gật đầu có ý bảo họ ngồi xuống.

      "Đây là thức ăn tôi tự tay làm, chuyện hồi chiều chỉ là hiểu nhầm, hi vọng sau bữa cơm này mọi người biến chiến tranh thành hòa bình. Tay nghề cũng được tốt lắm, mong mọi người chê."

      Tô Thiển liếc mắt nhìn Bân Tử xin lỗi còn cố ý đưa món cá trần nước sôi tới trước mặt cậu ta. Người làm việc trái với lương tâm, phải khiên tốn chút.

      Bân Tử liếc nhìn Nhiễm Mạn mấy lần, vậy mà quay ngoắt luôn, hoàn toàn thèm ngoảnh mặt lại nhìn.

      "Bảo bối, mấy món này em bảo đầu bếp làm là được rồi, cần gì phải tự mình vào bếp, có mệt ?" An Thần nắm lấy bàn tay bé của Tô Thiển, trong mắt tràn đầy nhu tình.

      " mệt, khó có được lần sau. Mọi người yên tâm nhé, cần phải lo lắng đâu, mùi vị tuyệt đối hơn hẳn món cháo gà hôm qua."

      Tô Thiển cười giỡn , xem bộ dáng bọn họ hết sức lo lắng, đoán chừng bị món cháo gà hôm qua dọa cho sợ chết khiếp rồi.

      An Thần cầm đũa lên, gắp miếng thịt hầm bỏ vào miệng, ưu nhã nhai, mùi vị ngon ngọt thế này khiến nhớ lại đêm đó, đứng ngoài cửa bếp, nhìn thành thạo rửa rau nấu cơm. Chỉ là hoàn cảnh lúc đó và giờ khác xa nhau.

       

      Chương 78: Lâu lắm rồi có được cảm giác thành tựu như giờ.

      Edit: Ari

      Beta: Vân
      Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn thái độ của An Thần, nhìn ra vẻ ngũ quan cứng nhắc khó nuốt thế nào, nhưng hoặc là Lão Đại trời sinh có kỹ thuật diễn cao siêu, hoặc là... mùi vị thức ăn quá ngon miệng.

      Vẫn chưa dám động đũa, An Thần lườm xéo cái, được ăn đồ do bà xã của đích thân chuẩn bị còn cảm thấy vinh hạnh lại dám đưa mặt ra kêu khổ sao???

      Nhiễm Mạn cầm đũa lên, chuyên chú ăn món trứng ốp lết của mình, nhưng vẫn quên giơ ngón tay cái lên với Tô Thiển: "Tiểu Tô Tô, món này cậu làm, mình ăn trăm lần chán."

      Mấy người Bân Tử nhìn ngó lẫn nhau, tỏ thái độ hồ nghi, nhìn Lão Đại và Nhiễm Mạn ăn ngon lành thế, giống giả bộ chút nào.

      Rốt cuộc, Y Na nhịn nổi mà cầm đũa lên, tự an ủi trong lòng, xem ra cũng tệ lắm, mùi vị cũng phải quá khó ăn.

      Chần chừ, lưỡng lự lúc lâu, cuối cùng gắp chút thịt băm hương cá đưa vô miệng, nhắm mắt lại, thưởng thức, rồi mắt mở choàng ra, sáng ngời: "Ngon lắm!"

      Y Na giật mình nhìn Tô Thiển, rồi lại nếm thử thêm miếng nữa, hương đủ, cay vừa, hài hoà, rất ngon.

      Thấy vị vẫn như cũ, Y Na giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt cần chỉnh, phải gọi là đầu bếp còn kém xa, càng ăn càng thấy ngon!"

      Nghe Y Na thế, trong lòng mấy người kia rất kích động, cầm đũa, trong lòng tràn ngập vẻ mong đợi.

      Bẹp bẹp vài miếng, Bân Tử thể buông nổi đũa. Má ơi, sao tay nghề của kia thua xa chị dâu tới vậy cơ chứ! Quả là túi trời có khác!

      Khóe miệng An Thần nhếch lên, kéo Tô Thiển lại, thầm vào tai: "Sau này cho em làm đồ ăn cho những kẻ tim phổi kia."

      Tô Thiển thỏa mãn nhìn mấy người tranh giành, lâu lắm rồi có cảm giác thành tựu như giờ.

      Cơm nước no nê, tám người an vị đủ bốn hướng Đông-Tây-Nam-Bắc trong phòng khác, thoải mái chuyện. Bên ngoài, mưa từng giọt tí tách rơi, càng ngày càng có chiều hướng to lên.

      Tô Thiển bưng tách trà sữa tới cạnh cửa sổ. rất thích tiếng mưa xuân rơi. Mỗi lần nghe từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, rộn ràng, nháo động trong lòng đều lắng xuống.

      An Thần cởi áo khoác tới, khoác lên vai , : "Trời trở lạnh, cẩn thận cảm."

      Tô Thiển xoay người lại, kéo kéo cái áo, khuôn mặt lên mê người, An Thần nhịn được, hôn trộm cái.

      "Đừng làm loạn." Tô Thiển sợ thẳng dò cổ, liếc cái đến mấy người ở phía xa kia.
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 79: Người chính là thể quá rỗi rãnh an nhàn.

      Edit: Ari

                     Beta: Vân


      An Thần đưa tay ôm chặt trong ngực, chống cằm lên đầu : "Tô Thiển, em rốt cuộc lúc nào có thể đây? Có thể cho kỳ hạn được ?" .

      Như vậy chờ, là khổ!

      Tô Thiển khẽ mỉm cười: "Em cố gắng, thế nào? đối với mình có lòng tin sao?" .

      An Thần cười lên: "Nếu em giống với các khác tốt rồi, nhưng chỉ mình em." .

      "Vậy là mâu thuẫn!" .

      An Thần: . . . . . .

      Trở lại biệt thự, Tô Thiển tắm xong theo thường lệ mở máy vi tính ra, gần đây si mê tiểu thuyết, nhìn tình tiết ngược tâm ngược phổi, ở đáy lòng giễu cợt mình, quả nhiên, người chính là thể quá rỗi rãnh an nhàn.

      "Tại sao  sấy khô tóc?". An Thần tìm máy sấy, tỉ mỉ giúp sấy tóc, đưa mũi lại gần mái tóc của , mùi thơm đặc hữu xông vào mũi , làm lòng người vui vẻ thoải mái.

      khỏi cổ họng miệng khô khốc, bụng dưới đầy máu hết sức buộc chặt, Tô Thiển đúng là, tùy tùy tiện tiện cũng có thể khơi lên dục vọng của .

      "Em xem gì vậy?" .

      "Ừ, tiểu thuyết ngôn tình. . ." . Nhìn xong cập nhật chương mới, Tô Thiển cảm thấy nhạt nhẽo định tắt websites, đối với bình luận của tác giả phía sau cũng thèm nhìn.

      Điện thoại bàn vang lên, An Thần cắn lỗ tai Tô Thiển: "Giúp cầm điện thoại tới đây." .

      Tô Thiển vừa tránh né An Thần phun ra khí nóng, vừa đưa tay ra cầm điện thoại, trong miệng vẫn còn thầm: " biết tự mình lấy sao?" .

      An Thần cười híp mắt nhận lấy điện thoại di động, sắc mặt ở trong giây lát đó trầm xuống, ngay tiếp theo, khí chung quanh cũng theo làm lạnh.

      Tô Thiển đem cổ áo khép lại, hiểu nhìn gương mặt lạnh như băng: " có việc gì vậy?" .

      An Thần tiếp điện thoại xong, sau đó cúp điện thoại, mặt lạnh như băng càng thêm nồng đậm chút.

      "Bảo bối, xử lý ít chuyện, em ngủ trước !" .

      Tô Thiển gật đầu, thôi thôi.

      "Hôn . . ." . An Thần chỉ vào khuôn mặt tuấn tiến tới trước mắt Tô Thiển.

      Tô Thiển đưa ngón trỏ ra điểm chỉ lên trán , đem đầu đẩy ra xa, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, làm liền mạch.

      An Thần bất đắc dĩ thở dài, đợi được khát vọng nụ hôn, thể làm gì khác hơn là đổi mình chủ động rồi.

      Trộm được nụ hôn, An Thần mặc xong áo khoác vội vã hướng nhà xuống.

       

      Chương 80: Phụ nữ biết xấu hổ!

      Edit: Ari

                     Beta: Vân
      Bên trong biệt thự An gia, mỹ nữ ăn mặc cao quý lại trong phòng của An Thần, tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ảnh cưới treo tường, mặt ra biểu tình.

      "Thiếu gia, phu nhân ở gian phòng chờ ngài" .

      An Thần mới vừa vào nhà, Lý tẩu cầm lấy giầy thay thay, mực cung kính .

      gật đầu cái, vẻ mặt có biểu tình gì lên lầu.

      "An Thần, về rồi?" . Doãn Phỉ Phỉ nhìn thấy An Thần con mắt sắc sáng lên, vội vàng nghênh đón ôm cánh tay của .

      An Thần rút tay về, vẻ mặt nhiều phần chán ghét.

      Doãn Phỉ Phỉ sắc mặt hơi trầm lại, lộ vẻ tức giận rút tay về: " chán ghét em như vậy sao?" .

      An Thần rót ly rượu đỏ, nhìn vào trong mắt của ta mang theo vài phần khinh bỉ cùng giễu cợt: "Cho em mười phút, phải nhanh lên." .

      Doãn Phỉ Phỉ ngồi xuống, nhìn chằm chằm : "Về sau, em ở lại đây, để ý chứ?" .

      "Phòng này là của ba tôi, thích ở như thế nào ở, còn có chuyện gì khác ? tôi ." .

      An Thần đứng lên chân mày nhịn được nhíu lại, phiền toái, làm trễ nãi thời gian và Tô Thiển bồi dưỡng tình cảm.

      Doãn Phỉ Phỉ sắc mặt cứng đờ, theo tới: " vì cái gì phải cự tuyệt em, em so với kia kém chỗ nào hả ?" .

      Chỉ vào ảnh cưới với Tô Thiển, Doãn Phỉ Phỉ có chút khó chịu.

      An Thần mắt quái dị lấy góc độ quan sát ta, nghĩ ra, đến tột cùng này nghĩ gì mà câu dẫn đứa con riêng của ba mình chứ!

      "Doãn Phỉ Phỉ, tôi lại cho biết lần nữa, tôi ấy, gả cho ba tôi, đàng hoàng làm mẹ kế của tôi, tại ba tôi qua đời, nếu cảm thấy buồn tẻ khó nhịn, tôi ngại tìm thêm người đàn ông khác, hiểu ?" .

      An Thần xoa xoa đầu, biểu tình lạnh như băng ngàn dặm.

      Doãn Phỉ Phỉ sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới làm ra dáng vẻ muốn khóc.

      "An Thần, biết, em là , gả cho ba cũng là bởi vì muốn đến gần , , đừng đối với em như vậy. . ." .

      Pằng —-

      An Thần tức giận tát cái, hoàn toàn xanh mặt: " phải câu dẫn ai tôi đều phát biểu bình luận, chủ ý đánh tới đầu ba tôi, muốn chết! ! !" .

      Ban đầu khuyên như thế nào ba đều nghe, lúc đó còn cho là người phụ nữ này chỉ vì tiền, nghĩ tới người phụ nữ này lại vô liêm sỉ đến vậy! ! !
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :