1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31 + 32: Cảm giác như phía có ô dù ấy.

      Edit: Thuy An

      Beta: Vân​




      Tô Thiển dám gật bừa đành mỉm cười yếu ớt.

      "Tiểu Tô Tô, cậu là có mị lực, đàn ông có tình cảm với cậu nhiều đếm nổi, rời khỏi An Thần, nhất định cậu có thể tìm được người đàn ông tốt!"

      " Vậy còn cậu? Chẳng lẽ lại muốn dấn thân vào cuộc sống phong trần sao? Kể từ sau cái chết của ấy, thay đổi của cậu làm mình rất lo lắng, cậu .....". còn tin người đàn ông nào nữa hay sao?

      " Tớ cũng biết... tớ chỉ.... dám thử lại lần nữa...". Loại đau đớn này, đau thấu tâm can.

      Tô Thiển đưa tay ra vỗ vỗ vào vai ấy: " Cố gắng lên!"

      "Ừ, cố gắng lên."
      Sáng sớm hôm sau, Tô Thiển nhờ Nhiễm Mạn đưa , chỉ việc xe bus thôi mà, nghĩ, nếu tự lập rồi cũng phải bắt đầu lại từ đầu chứ!

      " Xin chào, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới làm thư kí tổng giám đốc.."

      " Là Tô tiểu thư, đúng ? Giám đốc có dặn lại là trực tiếp vào phòng làm việc. tới tầng 2, rẽ phải."

      " Cám ơn!"

      Phía trong phòng làm việc, tổng giám đốc còn chưa tới, Tô Thiển nhân cơ hội này mà quan sát khắp phòng, cả căn phòng rất sạch , chỉnh chu, khiến cho người khác có cảm giác thoải mái, rộng rãi và sáng sủa. Tô Thiển rất thích.

      Tô Thiển tiện tay cầm quyển tạp chí bàn lên, nếu là bình thường chỉ cần động tĩnh cũng phát ra mà nay có người đứng ngay tại cửa cũng để ý.

      Người đàn ông khóe miệng tươi cười, ôn hòa, nhàng.

      " Tiểu Thiển..."

      thanh trầm thấp, dễ nghe vang lên, Tô Thiển kinh ngạc ngẩng đầu lên, há hốc miệng: " Vạn Dạ..."

      " cũng làm ở công ty này sao?" Trùng hợp thế sao?

      Nụ cười môi Vạn Dạ càng đậm thêm, trả lời thẳng : " chúng ta gặp lại nhau, sai chứ?"

      Tô Thiển sững người, cẩn thận suy nghĩ lại chút, sau đó chắc chắn hỏi: " đừng với tôi là...."

      " Đúng đó, Tiểu Thiển, chính là tổng giám đốc của công ty quảng cáo này, ngạc nhiên lắm sao?"

      Cuối cùng Tô Thiển cũng hiểu được nguyên nhân tại sao lúc phỏng vấn gần như còn cơ hội, mà sau đó họ lại thông báo trúng tuyển, cảm giác như phía có ô dù ấy.

      " Vạn Dạ, gặp lại lần này tôi rất vui, nhưng công việc này tôi thể làm được, nên biết, tôi thể có việc theo cách này, như thế công bằng với những người khác."

      muốn chỉ vì bản thân mình mà cướp kế sinh nhai của những con người thực có đủ năng lực. Đó là chuyện quá xấu hổ!

      Nụ cười của Vạn Dạ vẫn hề giảm, ấn ngồi xuống sofa mới rành mạch từng chữ: " Tiểu Thiển, có gì là công bằng hết. năng lực của em thế nào biết, còn kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy. Thay vì đem công việc thư ký này giao cho người hề quen biết tin tưởng em hơn."

      Tô Thiển sững cả người, những lời ấy có gì sai, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mang tội.

      Vạn Dạ nhìn chằm chằm vào , biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

      " Tiểu Thiển, em vẫn luôn là người thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh mà, có những việc cần ra em cũng có thể tự hiểu được, năng lực này thể chỉ dùng tờ giấy mà quyết định nổi. Cách nhìn của người ngoài thể ảnh hưởng tới mình, chỉ có thể dùng chính thực lực để chứng minh, em có hiểu ý của ?"

      Ngồi nghĩ, Tô Thiển thấy nếu cứ cự tuyệt có vẻ làm cao, nên gì, chỉ cười.

      Vạn Dạ cũng cười.

      Khi kí xong hợp đồng, cảm xúc trong Tô Thiển cũng bình yên trở lại.

      Khóe môi nâng lên, tự giễu: " giờ tôi lại trở thành kẻ có ô dù rồi."

      Vạn Dạ bị lời châm biếm của làm cho bật cười, vỗ lên đầu .

      Trưa tới, Vạn Dạ muốn mời Tô Thiển ăn cơm lời đồn đại bắt đầu nổi lên.

      Nhân viên giáp: " Xinh đẹp, dáng chuẩn luôn được ưu tiên nhỉ!"

      Nhân viên ất: " Đàn ông mà, toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cả, ngờ tổng giám đốc của chúng ta cũng là loại này." Thở dài ra.

      Tô Thiển để ý đến ánh mắt quái dị của đám nhân viên khi nhìn mình, bình tĩnh, mặc kệ người khác qua lại chuyện này thế nào cũng làm lòng gợn sóng.

      " Tiểu Thiển, suy nghĩ của em lại ở mây nữa rồi.”

      Vạn Dạ rất khâm phục tính tình của , từ thế, dường như có chuyện gì có thể làm phiền .

      " Tôi có thể hiểu là khen tôi ?"

      Vạn Dạ cười:" Cứ coi là thế ."

      " Cám ơn , món bò bít tết rất ngon."

      " Cảm ơn nữ vương nể mặt..."

      Trong lòng Vạn Dạ rất ấm áp, chỉ cần nhìn thấy thôi, tất cả phiền não trong đều tan biến hết.

      Sau khi tan tầm, Vạn Dạ có ý muốn đưa Tô Thiển về nhà.

      Tô Thiển bất đắc dĩ phải cho địa chỉ nhà mình. Vạn Dạ nhíu mày, đó phải là nhà của Nhiễm Mạn sao?

      " Ừ."

      " Vạn Dạ, nghiệp ở nước ngoài của tốt như thế, sao đột nhiên muốn về nước phát triển vậy?"

      Vạn Dạ chuyên tâm vào lái xe, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước. Tại sao à? Tôi em tin tôi sao?

      " So với ở nước ngoài thích sống ở nơi mình được sinh ra hơn." Vạn Dạ nghĩ ngợi chút rồi trả lời.

      Tô Thiển gật đầu: " Khó có được người như , bây giờ trong nước nhiều biến động, rất ít người còn nhớ mà trở về quê nhà."

      Vạn Dạ nghe thấy thế cúi đầu cười yếu ớt, nụ cười tươi tắn như mùa xuân, cười tới trăm hoa đua nở.

      Xe chạy từ từ rồi dừng lại ở vườn hoa Hướng Dương dưới lầu, đúng lúc gặp Nhiễm Mạn làm về.

      Hết chương 31 + 32

      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      1620thuy, Haruka.Me0wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 33: Vì thích ăn cay, thiếu chút nữa mất mạng.

      Edit: Lục Thủy


      Beta: Vân


      “A, lại có hộ hoa sứ giả đưa về nha.” Nhiễm Mạn dương quái khí tựa vào tường, khoanh tay trước ngực, mắt tỏa sáng, tốt cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

      Vạn Dạ ôn hòa cười: “Nhiễm Mạn tiểu thư, mời tôi lên nhà ngồi chút sao?”.

      “Mời---”.

      Vạn Dạ thân sĩ làm động tác mời hai người phụ nữ, Tô Thiển tự nhiên xoay người hướng phòng mình đến.

      “Rượu vang, cà phê hay nước trái cây?”. Tô Thiển quay đầu cười hỏi Vạn Dạ.

      “Nước trái cây .”.

      “Tiểu Tô Tô, nếu chúng ta siêu thị mua chút thực phẩm nấu ăn , đồ ăn trong tủ hết rồi…”. Nhiễm Mạn mở tủ lạnh, nhìn tủ trống liền cười hì hì, được rồi, chủ yếu là muốn ăn đồ Tô Thiển nấu.

      Tô Thiển ngẩng đầu lên rồi quay sang: “ biết Vạn đại thần có hứng thú nhấm nháp đồ ăn do tay nghề tiểu nữ làm ?”.

      Vạn Dạ uống ngụm nước trái cây, mặt đầy ý cười: “Đương nhiên rồi, đó là vinh hạnh của tôi.”.

      Trong lòng rất ngạc nhiên, này biết nấu ăn sao?

      Vì thế, ba người leo lên xe Vạn Dạ thẳng tới siêu thị, trực tiếp tới khu vực bày nguyên liệu nấu ăn.

      biết Vạn đại thần thích ăn cái gì?”.

      Vạn Dạ mỉm cười: “Nữ vương làm cái gì đều thích cái đó, dám soi mói.”.

      Tô Thiển vui vẻ, vậy được rồi, theo khẩu vị của chính mình lựa chọn.

      Vạn Dạ đẩy xe, tay Tô Thiển nâng lên khối thịt sườn: “Vạn đại thần có thể ăn cay ?”.

      muốn làm đầu cá nấu ớt.

      “Có thể.”. Vì thích ăn cay, thiếu chút nữa mất mạng.

      Tô Thiển cong khóe môi: “Đồng minh tốt.”.

      Chọn xong nguyên liệu nấu ăn hai người mới phát con nhóc Nhiễm Mạn thấy đâu.

      “Tớ tới đây, tớ tới đây…”.

      Nhiễm Mạn đẩy theo cái xe chồng chất đồ ăn vặt, khoai tây chiên, trà sữa, hạt dưa,…

      Tô Thiển nhịn được đầu đầy hắc tuyến. Nhất là khi tính tiền, Tô Thiển trực tiếp đứng qua bên.

      “Nhiễm Mạn, như thế nào lại thích ăn đồ ăn vặt như thế, đối với thân thể tốt đâu.”.

      Vạn Dạ theo gương chiếu hậu nhìn thấy Nhiễm Mạn ôm khoai tây chiên gặm cắn nhịn được buồn cười.

      có việc gì đâu, cuộc sống có đồ ăn vặt còn gì là lạc thú, em tính học theo Tô Tô.”.



      Chương 34: Tớ có loại dự cảm …!

      Edit: Thuy An

      Beta: Vân


      Lại , Tô Thiển ngoại trừ bữa ăn chính, hầu như chạm vào đồ ăn vặt, có đôi khi Nhiễm Mạn tưởng tượng nếu như các đều giống Tô Thiển nhiều công ty bán đồ ăn vặt phải phá sản.

      “Cho nên thân thể mình luôn tốt còn cậu thường đau dạ dày.”. Tô Thiển mắt thèm nhấc lên nhìn liền đáp trả.

      Nhiễm Mạn biết thể cãi lý liền im luôn.

      Tại phòng bếp, Tô Thiển nhặt rau, Vạn Dạ cũng tiến vào giúp đỡ.

      có gì đâu, em mình làm được mà, ra ngoài cùng Nhiễm Mạn xem tivi .”. Tô Thiển tiếp nhận ớt xanh, thuần thục thái.

      Vạn Dạ thấy mình ở phòng bếp giúp gì được liền sờ sờ chóp mũi ra ngoài.

      Nhiễm Mạn bên cắn đồ ăn vặt bên nhìn Vạn Dạ thi thoảng hướng phòng bếp ngó bóng hình xinh đẹp, vì thế kéo Vạn Dạ ngồi xuống cạnh mình.

      “Vạn đại gia, phải là coi trọng người phụ nữ của em chứ?”.

      Vạn Dạ hoảng sợ, sau đó liền lấy lại bình tĩnh, đáp mà hỏi lại: “Người phụ nữ của em?”.

      “Ừ, đương nhiên, Vạn đại gia, nếu thích em có thể đưa cho nha.”.

      “Cảm ơn---”.

      bao lâu sau phòng bếp truyền tới từng đợt mùi thức ăn, Nhiễm Mạn loi cha loi choi chạy nhanh vào phòng bếp.

      “Bảo bối, hôm nay nấu món gì ngon thế?”.

      Tô Thiển thèm để ý nàng ta, tiếp tục hầm canh.

      Sườn muối tiêu, dạ dày thái sợi xào hạt đều, đầu cá nấu ớt, sườn ram cùng canh cá trích nấu đậu hũ.

      “Chỉ có ba người nên nấu nhiều, Vạn đại thần thứ lỗi.”. Tô Thiển vừa vừa sắp bát đũa.

      sao, đủ ăn là được, cũng phải là người ngoài mà.”.

      Vạn Dạ cầm lấy đôi đũa, hướng lấy miếng sườn đưa vào miệng, hương vị thơm ngon.

      Vươn ra hai ngón tay cái, nuốt hoàn toàn đồ ăn trong miệng: “Nữ vương ra tay quả nhiên giống bình thường.”.

      có lộc ăn đó, Tiểu Tô Tô của em rất ít khi trổ tài nghệ, em nhìn vẫn là do mặt mũi của nhìn được nên mới có ăn.”. Nhiễm Mạn e sợ thiên hạ loạn liền .

      Tô Thiển thực khách khí lấy miếng sườn nhét vào miệng Nhiễm Mạn: “Đồ ăn nhiều như vậy đều bằng cái miệng của cậu.”.

      Nhiễm Mạn ủy khuất chớp đôi mắt to, trái nhìn cái, phải nhìn cái, rốt cục quyết định vùi đầu vào ăn cơm.

      Bữa tối rất tuyệt, khí hòa hợp.

      Bên kia, An Thần khống chế được quăng hết mọi thứ, nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng, toàn thân hừng hực lửa giận khiến toàn bộ nhân viên lui về góc.

      “Tớ có loại dự cảm …”.



      1620thuy thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 35: Bị đánh trận, bị đánh trận, lại bị đánh trận!

      Edit: Lục Thủy


      Beta: Vân


      An Thần sờ sờ giá chữ thập cổ, chậm rãi mở to mắt.

      Quả nhiên, quá 10 phút, Bân Tử, An Dịch, Thánh Kiệt trực tiếp bị kéo tới.

      Nhìn lão đại cả người tản ra vẻ “ta khó chịu”, tính tình có nhu cầu cấp bách phát tiết, ba người nhịn được rùng mình.

      “An Dịch, cậu xem, chúng ta lần này như thế nào lại bị thu phục?”.

      “Bị đánh trận, bị đánh trận, lại bị đánh trận.”.

      Còn đợi An Dịch mở miệng, Thánh Kiệt liền đưa qua ánh mắt “ngu ngốc.”.

      “Cùng tiến lên!”.

      An Thần phun ra hơi thở lạnh băng.

      Ba người sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, Bân Tử cười gượng vài tiếng, ý đồ muốn vuốt xuống tức giận của An Thần.

      “Lão đại, tôi gần đây rất ngoan nha, có làm sai tình nào hết.”.

      An Thần giận dữ, ánh mắt quét qua cái: “Cậu, bước ra khỏi hàng.”.

      dọa người a!!!

      Bân Tử mang theo vẻ mặt cầu xin, tình nguyện di chuyển từng bước nặng nề về phía trước.

      Phanh-----

      Bân Tử còn chưa kịp phản ứng liền nhận được quyền của An Thần vào mặt.

      “Lão đại…”.

      Lại quyền nữa: “Cậu, đánh lại !”.

      Trời ạ!, em nào dám a.

      “Nhanh chút, xoa xoa cái gì? cần đánh vào mặt, chỗ khác tùy cậu chọn.”.

      An Thần khẩu khí lộ ra là mệnh lệnh tuyệt đối, cho cự tuyệt.

      Thánh Kiệt cùng An Dịch đáng thương hề hề nhìn Bân Tử khó xử, phỏng chừng lão đại đem giết cũng dám hướng lão đại xuống tay.

      “Lão đại, em chạy 5 km được ?”.

      Bân Tử đáng thương hề hề nhìn , nghĩ mãi rốt cục nhớ nổi như thế nào lại trêu chọc tới lão đại rồi.

      “Được.”.

      Bân Tử trước mắt sáng ngời như được giải thoát, cung kính cúi đầu kiểu nhà binh: “Tuân lệnh.”.

      Bân Tử vừa , đôi mắt màu đỏ của An Thần quét về hai người còn lại.

      Hai người như là phạm nhân bị phán án tử hình, sợ run.

      “Các ngươi…???”.

      “Lão đại tha cho bọn em , bọn em dám đánh đâu.”.

      Thánh Kiệt thực có tiền đồ lên ôm đùi An Thần.

      “Vậy chạy 5 km!!!!”.

      “Đa tạ lão đại!!!”.

      Chỉ trong chớp mắt, hai người vù vèo cái thấy đâu, tốc độ cực nhanh làm người khác phải chặc lưỡi.

      An Thần giải hết giận liền quay qua đá bao cát, ngoài cửa Lưu Hoa đồng tình lắc đầu.

      Lão đại là người đàn ông cao quý nhưng lại bị cự tuyệt và giễu cợt. nếu là cũng muốn giết người giải hận.



      Chương 36: Thần tượng của , nữ thần của là như vậy uy phong.

      Edit: Lục Thủy


      Beta: Vân
      Tô Thiển, đáng chết! Tự tôn của An Thần bị hoàn toàn giẫm dưới chân, dám là vịt, còn ném cho mấy vạn, chết tiệt, An Thần, đêm chỉ giá trị bằng này thôi sao?.

      An Thần thực bị tức phát điên rồi, thể biết được ý nghĩ cuối cùng có gì ổn.

      bảo vệ mười năm lại có thể đối với như vậy, giết người quả là kỳ tích.

      Ở đại sảnh, mấy người chạy xong nằm hết sô pha bà tám.

      “Tối qua lão đại mạnh mẽ như vậy, có khả năng phát tiết bất mãn a.”. Thánh Kiệt lau mồ hôi chóp mũi buồn bực nghĩ thầm.

      “Tin tức mới nhất, đại tẩu giữa trưa rời khỏi, biểu tình rất lạnh nhạt…”.

      An Dịch , trong tay cầm ly cà phê.

      phải là cãi nhau chứ? Hôm qua xem chị dâu biểu rất trâu bò cùng tính tình cố chấp, phỏng chừng lão đại lại bị nghẹn.”.

      Bân Tử vuốt xương cốt suýt chút nữa bị lão đại đánh, thập phần khẳng định gật đầu.

      “Ôi chao, Hoa Tử, lại đây, lại đây…”.

      Vừa muốn tiến vào phòng nghỉ, Lưu Hoa bị mấy người lôi kéo nhấn vào sô pha, An Dịch lấy lòng đưa qua ly cà phê.

      cần ân cần thế, có gì .”.

      “Hoa Tử, ngươi có biết vì sao lão đại hôm nay phát hỏa ?”. Bân Tử lôi kéo tay áo Lưu Hoa, đáng thương hề hề nhìn .

      Lưu Hoa nhíu mày, cân nhắc hậu quả trước khi .

      , ngươi xem tình trạng thảm hại của huynh đệ chúng ta xem, chúng ta chết chết, dù sao cũng phải biết lí do chứ.”. Thánh Kiệt cùng bộ dạng đáng thương hề hề nhìn .

      Lưu Hoa uống ngụm cà phê, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nhịn được liền đem tin tức ra.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người mở to mắt, vịt? Trả tiền? Khế ước?

      Bân Tử lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ta rồi, này chính là trâu bò, chỉ có ấy dám như thế với lão đại.”.

      Thánh Kiệt tròng mắt sáng lên, thần tượng của , nữ thần của là như vậy uy phong.

      An Dịch trong lòng cảnh cáo chính mình, tình nguyện đắc tội An Thần cũng dám ngỗ nghịch Tô Thiển.

      Liên tục trong tuần, chỉ có nhóm người Bân Tử cảm giác sống bằng chết mà toàn thể nhân viên trong Ám Dạ đều sống nơm nớp trong lo sợ.

      Rốt cục chịu nổi, mấy người lặng lẽ bàn bạc.

       Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha
      1620thuywjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 37: Chị dâu cứu mấy người đáng thương chúng tôi !

      Edit: Lục Thủy

       Beta: Vân




      “Chúng ta nghĩ biện pháp cứu chính mình , cứ như vậy chết cũng tàn.”. Bân Tử ôm chân, nhe răng trợn mắt.

      “Đúng vậy, cứ như thế này ta cũng muốn tự sát.”. Thánh Kiệt ghé vào sô pha, vẫn nhúc nhích.

      An Dịch đứng bên: “Hay là chúng ta đem chị dâu trở về.”.

      “Có đạo lý, hy vọng lão đại ở bên chị dâu cảm xúc có thể bình thường tí.”.

      Mấy người thống nhất xong đột nhiên cảm thấy ánh rạng đông hạnh phúc hướng về phía họ ngoắc ngoắc.

      “Vạn tổng, uống cà phê để nâng cao tinh thần…”.

      Tô Thiển đẩy cửa mà vào, đối với Vạn Dạ mỉm cười.

      Vạn Dạ ngước mắt nhìn: “ phải cần gọi là Vạn tổng rồi sao, nghe được tự nhiên.”

      “Tôi nên công tư ràng a, làm là sếp, tan tầm là bạn bè.” Tô Thiển đem văn kiện đặt lên bàn: “Nơi này có văn kiện cần ký tên.”

      Vạn Dạ bất dắc dĩ lắc đầu, cầm qua văn kiện ký lên: “Hôm nay tan tầm có tiết mục gì, chúng ta xem phim .”.

      Ở ngăn kéo rút ra hai vé xem phim, là bộ phim mới công chiếu gần đây, Tô Thiển cũng muốn xem liền gật đầu đồng ý.

      Vạn Dạ nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp xa, khóe miệng gợi lên tươi cười.

      Nhóm người Thánh Kiệt tra ra chỗ Tô Thiển làm việc là công ty quảng cáo lập tức phi xe .

      Tô Thiển chuẩn bị lên xe, đột nhiên có chiếc xe Land Rover gào thét chạy tới, đợi Tô Thiển phản ứng là lúc ngồi lên xe.

      Vạn Dạ kinh hãi, khởi động xe, lấy tốc độ lớn nhất đuổi theo.

      “Các người làm gì?!!!!”.

      Thấy người tới, Tô Thiển biết đây là người của Ám Dạ.

      An Dịch lái xe, Bân Tử cùng Thánh Kiệt hai mắt tỏa sáng nhìn , nếu lầm họ còn mang theo vẻ kích động cùng sùng bái.

      “Chị dâu, người cứu chúng ta, mấy người đáng thương này .”.

      Bỗng nhiên, Bân Tử cầm tay Tô Thiển, phen nước mắt nước mũi kể lể.

      Tô Thiển cau mày, lúc ấy là bị tức điên lên nên hành động cũng có chút xúc động, bất quá tại nhớ tới nhất định làm như vậy, thậm chí còn muốn hung hăng đá vào hai chân .

      “Chuyện tình của các người tôi quản được, chỉ có thể trách các người có cái bạo quân, dừng xe cho tôi.”.



      Chương 38: Tôi mấy câu, xong lập tức .

      Edit: Lục Thủy


      Beta: Vân
       

      Mặt Tô Thiển chút thay đổi, nghĩ gặp lại người kia.

      Điện thoại vang lên, là Vạn Dạ: “Em sao. Là An Thần, cần lo lắng.”.

      Vạn Dạ cuối cùng cũng thở ra, nhanh bị hù chết mất.

      “Chị dâu, chỉ có chị dâu mới giải cứu được cho bọn em thôi, em thay mặt toàn thể nhân viên Ám Dạ hướng người cảm tạ.”. Thánh Kiệt đối với lời mắt điếc tai ngơ, thậm chí phân phó An Dịch đem chân ga thêm tốc độ lớn nhất.

      Tô Thiển đau đầu, cùng An Thần quan hệ ngày thể giải quyết, ngày có bình an.

      “Chị dâu, người vào cùng lão đại van xin cầu tình nha, các huynh đệ vô cùng cảm kích.”. Ba người hướng Tô Thiển cúi đầu, các nhân viên khác thấy Tô Thiển như thấy cứu tinh.

      Người người cúi đầu khom lưng vấn an, điều này làm Tô Thiển thực thích ứng.

      ra ngoài!”.

      Tô Thiển vừa đẩy cửa vào văn phòng của An Thần bị câu rống đứng ngay tại chỗ.

      “Tôi là ra ngoài, còn nghe thấy…”. câu chưa hết, An Thần liền im bặt.

      Tô…Tô Thiển?

      “Tôi phải cho em rồi sao? Sao lại trở về?” An Thần trong lòng xẹt qua tia vui sướng, ngữ khí vẫn lạnh băng làm người ta phát run.

      Tô Thiển tức giận liếc cái, tới sô pha ngồi, Y Na đưa tới ly cà phê: “Cảm ơn!”.

      “Tôi mấy câu, xong liền .”.

      “Em dám!”.

      An Thần vừa nghe liền nổi giận, phải là trở về cùng hòa hoãn sao?

      Tô Thiển hơi sửng sốt, tiếp tục : “ là tổng giám đốc tập đoàn An thị, lại làm người thống trị Ám Dạ, nếu muốn có người cùng diễn trò còn rất nhiều người, để tôi tự do, mặt khác khuyên điều, đối với thủ hạ tốt chút, bọn họ rất đáng thương.”.

      Nhớ tới người tên Bân Tử khóc lóc, Tô Thiển nhịn khônh được nhíu mày.

      Nháy mắt An Thần đen mặt, này nghĩ muốn chạy trốn khỏi .

      An Thần đứng lên, gợi lên khóe môi, thong thả tới bên người Tô Thiển, cúi xuống nhìn chằm chằm.

      Tô Thiển hai tay cầm cốc cà phê nóng hướng tới bên cạnh xê dịch.

      1620thuy, wjuliet43midnight thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39: Tôi nguyện ý làm vịt của em!

      Edit:Thuy An

      Beta:van



      An Thần đem thân thể Tô Thiển chỉnh ngay ngắn, trịnh trọng nhìn : “Em đem tôi làm vịt?”.

      Tô Thiển thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, buông cà phê, đứng lên: “Cái kia, tôi xong rồi, việc …”.

      Tô Thiển tông cửa xông ra, nhơ tới đêm đó mặt lại đỏ ửng.

      An Thần đuổi theo ôm vào ngực, câu làm cho mọi người trực tiếp ngã xuống đất: “Tôi nguyện ý làm vịt của em.”.

      Tô Thiển giống như bị đánh đòn, đầu óc chóang váng.

      “Tô Thiển, tôi nghĩ giấu giếm em nữa, tôi em, rất em, ở lại bên tôi, vĩnh viễn, được ?”. Suốt mười năm, trời biết sống như thế nào, 3650 ngày, 87600 giờ, 5256000 phút, 315360000 giây, còn chưa tính số lẻ, mỗi giây đều nhớ tới mà vượt qua.

      Đem nữ nhân trong lòng vây ở bên người, lại đối với mình nóng lạnh, tâm hung hăng bị đâm đao, đau thể hô hấp.

      Tô Thiển vội vàng đẩy ra, giống như thấy người điên, người này diễn trò lại có thể như vậy, giả thâm tình trước mặt mọi người. Bội phục, bội phục!

      “Ngại quá, chuyện đùa này vui chút nào, tôi muốn về nhà. ”

      Tô Thiển cảm thấy đau đầu, biết người đàn ông da mặt rốt cuộc dày bao nhiêu mà trước mặt bao nhiêu người diễn trò vô tội cùng thâm tình.

      Mắt An Thần thâm trầm, trực tiếp đem khiêng lên vai, lần nữa khiêng trở về phòng mình.

      Bên ngoài nhất thời hỗn loạn, lão đại vừa mới gì a?

      “Tôi nguyện ý làm vịt của em…lão đại cư nhiên có thể ra như vậy, quả thực đem ta dọa choáng váng.”.

      Bân Tử xoay người đứng lên, run run khóe miệng.

      “Hoa Tử phải là khế ước sao? Chả lẽ lâu ngày sinh tình?”. Thánh Kiệt ngừng vuốt cằm, tỏ vẻ chính mình nghĩ ra.

      An Dịch cười lạnh, vì người trong lòng mà người đàn ông cường đại có thể buông tha tự tôn của chính mình.

      Trong phòng, An Thần điên cuồng hôn Tô Thiển, Tô Thiển bị giam cầm gắt gao, thể động đậy chút xíu nào hết.

      An Thần hôn, mạnh mẽ, bá đạo, giống như muốn đem 10 năm nhớ nhung đặt hết ở nụ hôn này.

      Tô Thiển mơ màng, chung quanh đều bị hơi thở nam tính của An Thần vây quanh, ở đúng thời điểm Tô Thiển thể thở nổi liền buông ra.

       

      Chương 40: Ba điều quy ước!

       Edit:Thuy An

      Beta:van


      Tô Thiển hé miệng hấp khí, lại bị An Thần giam cầm vào trong ngực, môi lại hạ xuống lướt qua môi .

      “An Thần, rốt cuộc muốn thế nào?”.

      Tô Thiển hoàn toàn nổi giận, người đàn ông này càng ngày càng thái quá.

      “Tôi chỉ muốn em, cầu này tính là quá đáng chứ?”. lại còn có vẻ như vậy, tới mức làm Tô Thiển tìm ra chút biểu tình dối.

      Tô Thiển thở dài hơi: “Tôi có thể cùng diễn năm nhưng cần có ba điều kiện.”.

      An Thần sắc mặt ảm đạm, này lại tin là .

        , điều kiện gì?”. vẫn là nhịn được muốn biết này định làm gì.

      “Thứ nhất, trong năm, được đối với tôi động thủ động cước.”.

      An Thần suy nghĩ, động thủ động cước, cái khác chắc vẫn có thể , đều đợi 10 năm, thêm năm cũng   có gì.

      “Được.”

      “Thứ hai, diễn trò chỉ giới hạn trong trường hợp công cộng, đây là địa bàn của , cần phải diễn.”.

      Điều này, có thể chứ?

      “Thứ ba, tại tôi có công việc của chính mình, cho phép can thiệp sinh hoạt cá nhân của tôi, ba điều này, vi phạm cái, chúng ta liền tự động ngưng giao dịch, thương lượng.”.

      được.”.

      được can thiệp sinh hoạt cá nhân của , vậy để tìm đàn ông khác phải làm sao bây giờ, cái này tuyệt đối đáp ứng.

      “Nếu như vậy, đường ai nấy , kí tên ly hôn cũng sao cả, ai cũng đừng tưởng vây khốn tôi.”.

      Tô Thiển   , ngoại trừ hai người bạn của mình, cái gì cũng để ý.

      An Thần châm chọc gợi lên khóe môi: “Cho dù em đáp ứng cũng đừng vọng tưởng thoát khỏi tôi, An Thần tôi muốn có cái gì chưa bao giờ có được.”.

      Tuy thế nhưng An Thần cảm thấy bi thương, chính mình làm thế nào tốt, vì sao này bị mình đả động.

      Hay là, mị lực của mình suy giảm???

      Tô Thiển cảm thấy cùng An Thần căn bản có cách nào thống nhất ý kiến.

      “Tử Nhiên?”. An Thần nhìn Tô Thiển vài lần, tiếp điện thoại: “ ở nhà mình? Biết rồi.”.

      tại trở về biệt thự, Tử Nhiên cùng Tử Nịnh ở nhà chúng ta!!!”.

      Tô Thiển lời nào, đối với câu này nghe được tự nhiên, rốt cục chỗ nào đó đúng?

      1620thuy, Haruka.Me0wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :